Sở Vân cười cười, tiếp nhận túi Địa Sát Thạch Tệ, áng chừng, dựa theo trí nhớ và kinh nghiệm kiếp trước, trong này có khoảng ba mươi miếng.
- Nhanh đi, lấy tiền, còn không nhanh chóng phân biệt trúng cho chúng ta?
Thư Đại thúc giục.
Trong nhất thời, bất kể là Thư Đại Thư Nhị, hay là ngự yêu sư, đều đem ánh mắt tập trung vào trên người Sở Vân.
Sở Vân mặc bộ quần áo trắng mộc mạc, thần sắc lạnh nhạt như trước, chớp chớp đôi mắt đen như nước, duỗi đầu ngón tay ra, chỉ vào trứng trước mặt, không nhanh không chậm mỉm cười, nói:
- Quả trứng bên trái, trứng lớn như bồn, nói rõ hình thể yêu thú cực lớn. Sắc như biển, lạnh nhạt chỉ có một, nói rõ trứng này không phải song sinh, mà là đơn trứng. Nghe thấy tiếng hải triều lên xuống, đây là dấu hiệu của yêu thú hành thủy có tư chất tuyệt hảo. Đây chính là trứng yêu thú Hải Bạo Ngạc.
Thư Đại và Thư Nhị nghe vậy, hai đôt mắt tỏa sáng, vừa vội vừa vui:
- Nói tiếp đi, nói tiếp đi!
Sở Vân cười cười, nói tiếp:
- Quả chính giữa, to như chén, xanh nhạt như cây, nói rõ chính là đơn trứng hành mộc, thai nghén ra yêu thú hành mộc. Vỏ trứng sáng bóng, đây là đặc thù của yêu thú thân mềm. Trên vỏ trứng có đốm đen lấm tấm, nói rõ có độc. Từ trên thân trứng phát ra mùi thơm ngát, đây là dấu hiệu nhận biết mộc hành yêu thú có thiên phú cao. Đây là trứng của Lục Nha Xà.
- Về phần quả cuối cùng...
- Đừng nói, đừng nói. Hắc hắc, ta muốn quả trứng bên trái!
Bỗng nhiên hai mắt Thư Nhị đánh gãy lời nói của Sở Vân, đã biết được hai quả, quả còn lại chẳng phải là trứng của Hỏa Hồ sao? Đối với Thư Nhị hắn không có hứng thú, trực tiếp mở miệng, quyết tâm đoạt trước mọi người, chọn lựa ngay quả tốt nhất.
- Đi chết đi! Đó là trứng Hải Bạo Ngạc, là của lão tử! Từ khi nào ngươi đã muốn đoạt đồ vật của đại ca ta chứ!
Ánh mắt Thư Đại giận dữ, trong miệng hét lớn, đẩy mạnh một cái, bịch một tiếng, đẩy Thư Nhị ngã xuống đất.
- Lão nhân kia, ta chọn quả trứng này.
Thư Đại mạnh mẽ tiến về phía trước vài bước, sau đó nhào thẳng vào phía quả trứng kia.
Thư Nhị oán độc nhìn chằm chằm vào Thư Đại, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng, vội vàng từ dưới đất bò dậy. Chạy đến quả trứng chính giữa, âm dương quái khí nói:
- Lục Nha Xà và Hải Bạo Ngạc đều là yêu thú có tư chất như nhau, sau này sẽ đào tạo thành tài. Hắc hắc hắc... Hãy đợi đấy, lão nhân kia, bổn thiếu gia muốn quả này!
Nói xong, bàn tay hắn vỗ vỗ vào quả trứng chính giữa.
- Tê tê…
Trên trứng yêu thú phát ra yêu quang nông đậm màu xanh lá, giống như tiếng rắn đang kêu.
Sắc mặt Thư Nhị bị dọa trắng bệch, bàn tay phải nhanh như thiểm điện rút trở về. Nhưng hắn lập tức lại cao hứng nói:
- Ha ha, ta muốn, đây là thai động linh quang! Mẫu thân nói quá đúng, Lục Nha Xà này có tư chất tuyệt diệu, thiên phú thâm hậu, đi theo bản thiếu gia, đây là tạo hóa của ngươi!
Hắn cao hứng, nói lộ ra khỏi miệng, hắn còn chưa phát giác. Thư Đại còn đang đắm chìm trong vui sướng, hai tay vuốt ve vỏ trứng yêu thú bên trái, còn thiếu chút nữa đã đem thân hình mập mạp của mình đè lên.
- Thư phu nhân đúng là có hai nhi tử tốt a... Hắc!
Ngự yêu sư cũng không vạch trần, khinh thường không thèm nhìn hai người bọn họ, ánh mắt của hắn tập trung nhìn Sở Vân. Hắn không nghĩ ra vì sao Sở Vân lại bỏ qua hai yêu thú tốt nhất như vậy, chắp tay nhường cho.
- Chẳng lẽ, quả trứng Hỏa Hồ còn lại, có ảo diệu gì sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt vị ngự thú sư này như muốn bắn phá quả trứng.
Trứng yêu thú này, màu sắc ngăn nắp, đỏ trắng rõ ràng, cũng là một quả trứng yêu thú không tệ. Nhưng nếu so sánh với hai quả khác, ngay lập tức cũng nhận ra sự chênh lệch.
Trứng yêu thú, cũng chia thành thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng.
Thượng đẳng thì giống như trứng Hải Bạo Ngạc hoặc trứng Lục Nha Xà, không chỉ sáng bóng động lòng người, lại có thanh âm, mùi, thai động linh quang... Còn một ít dị tượng.
Trung đẳng thì giống như trứng Hỏa Hồ, màu sắc rõ ràng, giống như hàng mỹ nghệ tinh xảo, lẳng lặng nằm yên ở một góc.
Hạ đẳng thì giống như tảng đá, trên vỏ trứng có vết đen lấm tấm, vết rạn chi chít, chỉ phát ra một ít sinh cơ loáng thoáng.
- Đợi một chút, chẳng lẽ là...
Nhìn trứng Hỏa Hồ, đột nhiên vị ngự thú sư này nhớ tới một khả năng. Nhưng chợt hắn lại lắc đầu, không nhận, chối bỏ loại ý nghĩ này.
- Ai, xem ra đứa nhỏ này thật sự vì không thể ngăn nổi hấp dẫn do Địa Sát Thạch Tệ a. Nhưng cũng khó trách, Thư phu nhân vẫn luôn không chào đón hắn, bình thường tiền xài vặt đều bị cắt xén bớt. Đối với túi Địa Sát Thạch Tệ này, đối với hắn mà nói, chắc là một khoản tiền lớn?
Ngự yêu sư âm thầm đáng tiếc thay Sở Vân.
Một túi Địa Sát Thạch Tệ, đổi ngang một quả trứng yêu thú thượng đẳng, thật không đáng giá mà!
- Như vậy, ta đành phải chọn trứng Hỏa Hồ này thôi.
Thời điểm này, Sở Vân cũng đi về phía trước, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vỏ trứng. Trong thoáng chốc, hắn cảm nhận được sinh cơ trong trứng Hỏa Hồ.
Sinh cơ linh động, ôn hòa như vậy. Hắn không nhịn được cười lên một tiếng, loại cảm giác này, giống hệt tiền thế.
- Đợi một chút! Tiểu tử ngươi...
Thư Nhị nhìn thấy Sở Vân cười cười, trong nội tâm lập tức máy động, giật mình. Hắn suy bụng ta ra bụng người, lập tức cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng cũng không nhìn ra Sở Vân đùa nghịch lừa dối điều gì.
- Như thế nào, ngươi muốn lấy túi Địa Sát Thạch Tệ lại à?
Sở Vân liếc hắn một cái, lập tức dùng ngữ khí cấp bách, thậm chí dùng tay vỗ túi da trên ngực, làm ra cử động bảo vệ túi Địa Sát Thạch Tệ.
- Hừ, ta đang lo cái gì chứ! Tiểu tử này, chính là đồ hai lúa, chưa thấy qua tiền là gì! Ba mươi Địa Sát Thạch Tệ thôi, nhưng dù gì đây cũng là tiền tiêu vặt một tháng của ta. Hắc! Tiểu tử ngốc, sau này đừng khóc a!
Trong khóe mắt lóe lên tia khinh thường rồi biến mất, trong nội tâm của Thư Nhị càng yên tâm hơn.
- Tốt, đây là lựa chọn của các ngươi. Như vậy Thư Đại, ngươi chọn trứng Hải Bạo Ngạc. Thư Nhị, trứng Lục Nha Xà. Sở Vân ah, trứng Hỏa Hồ cũng không tồi, cố gắng lên!
Đã được ngự yêu sư khẳng định, lúc này Thư Đại, Thư Nhị mới chính thức yên lòng.
- Ân, cám ơn gia gia dạy bảo.
Sở Vân ôm lấy trứng yêu thú, cẩn thận đặt ở trong ngực, hướng ngự yêu sư trên địa đàn nói cảm tạ.
- Đi thôi, đi thôi! Mẫu thân đang ở bên ngoài chờ chúng ta!
Thư Nhị gọi Thư Đại, tiện tay cầm trứng Lục Nha Xà lên, không quay đầu lại đi ra ngoài.
- Nhưng trứng của ta lớn thế này, làm sao ta cầm ra đây?
Thư Đại ngơ ngác nhìn trứng yêu thú Hải Bạo Ngạc trước mặt.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 7: Trứng Thiên Hồ tuyệt phẩm, độc kế của Thư phu nhân.
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Đáng đời, ha ha!
Lập tức truyền đến thanh âm hả hê của Thư Nhị.
- Yên tâm, sẽ có người mang qua cho ngươi.
Ngự yêu sư trên địa đàn mở miệng nói.
Lúc này mặt mày Thư Đại hớn hở, vỗ vỗ trứng yêu thú:
- Lão đầu nhi, nhớ mang đến nhà cho ta. Phải nhanh đấy!
Nói xong, quét mắt nhìn Sở Vân bên cạnh, hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.
- Gia gia, Sở Vân cáo từ.
Bên cạnh, Sở Vân cũng mở miệng nói.
- Ai, đứa nhỏ này... Cố gắng lên a.
- Dạ...
Rời khỏi địa đàn, nghênh đón Sở Vân chính là một bầu trời xanh thẳm tươi đẹp trên cao. Biển trời trên cao chung một màu, hải âu bay lượn, thủy triều cuồn cuộn, mùi tanh ướt át của biển thổi vào mặt. Ở gần đó có những cây Lục Dừa cao lớn, những vỏ sò năm màu trải dài hai bên đường lớn, chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo dừng lại.
Xe ngựa bốn bánh song viên, thùng xe rộng rãi huy hoàng, ở đầu dát bạch ngân, hoàng kim điểm xuyến xung quanh. Phía trước có bốn thớt ngựa to lớn, đây không phải là ngựa bình thường, tên là Đạp Lãng Mã. Là một loại yêu thú, đạp lên sóng biển như đi trên đất bằng. Phía sau ngựa chính là hai vị ngự yêu sư đúng sừng sững, trên thắt lưng có sáu túi. Uyên đình nhạc trì, khí độ trầm ổn.
Sở Vân nhìn thấy cỗ xe ngựa này, đồng tử co rụt lại, đây là xe ngựa của Thư phu nhân.
Bức màn lụa đỏ trong thùng xe được xốc lên, Thư phu nhân ló mặt ra, không kiên nhẫn nhìn Sở Vân quát lớn.
Sở Vân vừa muốn cự tuyệt quay đầu rời đi, chợt thấy bốn vị ngự yêu sư kia. Đây chính là người hầu cận Thư phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ sang, ngẫm lại, hắn bình tĩnh đi qua.
Đi được nửa đường đã nghe được trong thùng xe, Thư Nhị đang thao thao bất tuyệt, khoe khoang lúc hắn ở trong địa đàn trí mưu ra sao.
- Thư phu nhân.
Đến gần thùng xe, đứng cách năm bước, hắn dừng bước lại, hướng thùng xe ôm quyền nói.
Trong thùng xe lộ ra động tĩnh, có tiếng người hoạt động. Sau đó có một tiếng hừ lạnh truyền tới, xóc một góc màn lên, lộ ra cái cằm của Thư phu nhân. Trên làn da của nàng thoa một lớp phấn dầy cộm, cái cằm bén nhọn, từ khuôn mặt cũng biết chủ nhân là một người có tính tình cay nghiệt.
- Sở Vân, ngươi đã tham gia lễ trưởng thành, cho nên không được tính là tiểu hài tử. Nếu người đã trưởng thành, phải thành gia lập nghiệp. Ngươi đã chủ động ly khai Thư gia thành. Dứt khoát không cần trở lại. Sau khi thành gia lập nghiệp cũng tốt, cố làm tốt để nghĩa phụ của ngươi phải kiêu ngạo vì ngươi.
Âm thanh của Thư phu nhân bén nhọn, ngữ khí rét lạnh. Nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói.
- Ha ha, những năm gần đây, ngươi ở Thư gia ta ăn uống chùa ở không, chúng ta cũng không so đo. Nơi này có hai mươi Địa Sát Thạch Tệ, đủ cho ngươi làm kinh phí thành gia lập nghiệp. Đừng nói ta làm trưởng bối bạc đãi ngươi, không chiếu cố cho ngươi. Chỗ nghĩa phụ ngươi ta sẽ nói, ngươi thông minh như vậy, chắc cũng biết cảm ơn.
Lời nói của nàng đầy thâm ý.
- Chỉ là hai mươi Địa Sát Thạch Tệ, muốn ban ân huệ cho ta, ngăn chặn chỉ trích của nghĩa phụ sao?
Trong nội tâm cười lạnh một tiếng, trong miệng Sở Vân đáp lời, lời nói cũng đầy thâm ý.
- Có ơn sẽ báo, có thù báo thù. Thư phu nhân yên tâm.
Lạch cạch.
Một tiếng vang nhỏ, một túi Địa Sát Thạch Tệ rơi xuống đường, va chạm với vỏ sò phát ra âm thanh thanh thúy. Một túi vải đen, lẳng lặng nằm yên, phía trên vỏ sò bảy màu, cùng sóng biển và bãi cát xung quanh không mưu mà hợp. Trong mắt Sở Vân, lại lộ ra chút chướng mắt.
- Ở kiếp trước, ta đã đứng ở chỗ này giận dữ gào thét, la hét ầm ĩ muốn đi gặp nghĩa phụ. Kết quả bị độc phụ đánh một trận, trứng yêu thú cũng bị ám toán, xuất hiện vết rạn. Ha ha, lúc ấy ta thật sự quá non nớt bồng bột...
Trong lòng phát ra tiếng cười khổ tự giễu, Sở Vân bình tĩnh cúi người, cầm lấy túi Địa Sát Thạch Tệ. Theo thói quen hắn suy nghĩ một chút, lập tức phát hiện sức nặng trong đó không đúng.
Trong lòng của hắn tức giận, khẽ cắn môi nhưng không bộc phát ra, nói lời cảm tạ:
- Tạ ơn phu nhân ban thưởng, Sở Vân cáo từ.
- Ân?
Nhìn thân ảnh Sở Vân lẳng lặng ly khai, trong lòng Thư phu nhân kinh ngạc vạn phần. Dựa theo suy đoán của nàng, Sở Vân nhất định sẽ đại náo, nàng sẽ mượn cớ đó, thừa dịp giáo huấn hắn, sau đó xuống tay với trứng yêu thú của hắn. Nhưng thật không ngờ, Sở Vân vẫn chịu đựng được!
“Sĩ biệt tam nhật (cách biệt ba ngày) thì tính cách đã thay đổi, mấy ngày không gặp tên ranh con này, tại sao hỉ nộ không lộ ra ngoài, chẳng lẽ tròng lòng đã có cảnh giác?”
Vừa nghĩ tới con ngươi đầy bình tĩnh trong mắt Sở Vân vừa rồi, không có một tia chấn động lộ ra, bỗng nhiên Thư phu nhân thấy lạnh cả người, trong lòng lo lắng.
- Tên oắt con này là yêu nghiệt! Lúc trước ẩn dấu, làm cho người ta không thể dò xét. Hôm nay đã trải qua lễ trưởng thành, rốt cục đã nhịn không được. Không, không được. Ta quyết không thể để cho hắn sau lễ trưởng thành quật khởi! Thư gia đảo là tài sản của hài nhi của ta, quyết không thể để cho người ngoài cướp lấy được!
- Hừ hừ, không náo loạn cũng không sao. Nhưng trong túi Địa Sát Thạch Tệ đó đã bị ta gian lận. Chỉ đợi thời gian hắn ấp trứng... Sở Vân ah, Sở Vân, do ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu được nhiều chuyện. Muốn đấu với ta, còn quá non!
Nghĩ tới đây, Thư phu nhân nheo hai mắt lại, tia lệ quang âm độc tàn nhẫn lóe lên.
- Mẫu thân, ngươi nói xem hài nhi có thông minh không? Ta chỉ sử dùng ba mươi Địa Sát Thạch Tệ, liền lừa gạt được tên oát con Sở Vân kia!
Nước miếng nói vung vẩy ra ngoài, thấy mẫu thân không có phản ứng nào, Thư Nhị lập tức không thuận theo, ngồi bên cạnh Thư phu nhân, dùng tay chạm vào bả vai của nàng.
- Thứ ranh con này thiếu, cũng chính là Địa Sát Thạch Tệ, chắc chắn phải dùng cái túi của ta...
Ấp trứng yêu thú, cần sử dụng không ít Địa Sát Thạch Tệ.
- Đến lúc đó, ta sẽ cho hắn đẹp mặt!
Trong lòng Thư phu nhân hừ lạnh, quay sang nhìn Thư Nhị, nhưng lại giống như gió xuân, biểu tình rất cưng chiều, nói:
- Ngoan! Các con đều là hài nhi thông minh của mẫu thân, Sở Vân chỉ là thứ tạp chủng thì làm sao có thể so sánh với các con? Hừ, cũng tại phụ thân của các ngươi, đem thằng tạp chủng này trở về. Thư gia đảo nhất định là của các con, mẫu thân sẽ thay các con trông coi, không ai có thể đoạt được!
Mặt trời rực rỡ trên cao, dưới chân thủy triều lên xuống, trên bờ cát trắng ngần ẩn hiện những vỏ sò xinh đẹp. Ngẫu nhiên có vài con cua, rong biển..., có chút tiểu yêu thú, đang vung vẩy thân thể nhỏ yếu xinh xắn của mình.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 8: Chuẩn bị ấp trứng, vui mừng lấy được Tuyết Sa (Thượng).
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi gặp Thư phu nhân, Sở Vân bước đi rất chậm, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng trong lòng dâng lên một cổ rung động và lạnh băng.
- Tùy thời cho con mình tiền xài vặt, cũng đã là ba mươi Địa Sát Thạch Tệ. Đuổi ta, cũng chỉ có hai mươi, nhưng lại động tay động chân. Thư phu nhân, dụng tâm của ngươi thật độc ác.
Sở Vân thầm ước lượng trọng lượng cái túi mà Thư phu nhân đưa cho, chậm rãi dừng bước, quan sát thấy không có kẻ nào bám đuôi, chợt vung tay ném đi, đem cái túi đựng hai mươi miếng Địa Sát Thạch Tệ, ném vào trong biển.
Cái túi màu lam nhạt bị thủy triều nhấn chìm, chỉ sau một lát, chìm vào đáy biển, bị sóng biển cuốn đi.
Quá trình ấp trứng yêu thú, tất nhiên phải dùng đến Địa Sát Thạch Tệ. Thư phu nhân biết rõ điểm này, cho nên giở trò, muốn gây tai họa cho trứng yêu thú trong ngực Sở Vân, chính là yêu thú Hỏa Hồ "thiên phú thấp, tư chất bình thường".
Đáng tiếc, nàng tuyệt đối không ngờ tới, Sở Vân lại là ngươi trọng sinh!
Hai mươi ba năm, giống như một giấc mộng dài. Khi Sở Vân phát hiện mình đã được sống trở lại thời điểm hai mươi ba năm trước. Lúc này hắn mới mười ba tuổi, nhân sinh trở về điểm xuất phát, giống như một tờ giấy trắng, đang đợi hắn viết lại một lần nữa.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, thích ứng với sinh hoạt. Sau đó hắn chủ động rời khỏi Thư gia thành, thoát khỏi sự giám sát và điều khiển của Thư phu nhân.
Cuối tuần ngày thứ hai, cái gì hắn cũng không làm, hắn bắt đầu nhớ lại nhân sinh kiếp trước. Sau đó ghi chép lại tất cả các tin tức trọng yếu.
Cuối tuần ngày thứ ba, nhân sinh của hắn đã bước qua bước ngoặt đầu tiên: lễ trưởng thành.
Sau lễ trưởng thành, hắn liền thi triển tiểu kế, đùa nghịch Thư Đại và Thư Nhị, sau đó làm ra lựa chọn giống như kiếp trước, hắn lựa chọn trứng Hỏa Hồ..
Nói là trứng Hỏa Hồ, cũng không chính xác.
Bởi vì Sở Vân biết rõ, đây không phải là trứng Hỏa Hồ, mà là trứng Thiên Hồ!
Sự phân chia của trứng yêu thú, gồm có ba đẳng: thượng trung hạ. Nhưng vẫn còn một cấp bậc nữa, cao nhất chính là: tuyệt phẩm.
Lúc này ở trong ngực Sở Vân, trứng Thiên Hồ tản ra một cổ tình cảm ấm áp, đúng là trứng yêu thú tuyệt phẩm. Chỉ có trứng yêu thú tuyệt phẩm, mới có linh tính nội liễm, vầng sáng ẩn giấu rất sâu, bởi vậy dùng mắt thường để quan sát, trứng yêu thú tuyệt phẩm và trứng yêu thú trung đẳng không có khác biệt, thậm chí có trứng yêu thú tuyệt phẩm có vẻ bề ngoài còn không bằng trứng yêu thú hạ đẳng.
Bởi vậy, trong ngự yêu sư sẽ sinh ra một giám trứng sư. Đây là một ngành sản xuất có lợi nhuận kết xù, ba năm không khai trương, khai trương ăn đủ ba năm.
Sở Vân cũng không phải là giám trứng sư, nhưng hắn của kiếp trước, chính là dựa vào trứng thiên hồ này, mới có chỗ dựa để quật khởi. Cuối cùng phát triển thành một Tham U Khách thanh danh lan xa, chuyên môn thăm dò thẩm tra các thế giới ẩn giấu như tiên phủ, bảo khố, bảo tàng hải tặc, lăng mộ đại đế, nơi cất chứa của cường giả.
Hắn ấp trứng yêu thú này, nở ra Thiên Hồ. Quả trứng này, đối với hắn mà nói không chỉ là cơ sở để quật khỏi, mà còn là thân nhân, là chiến hữu. Ở kiếp trước, từ khi ấp nở quả trứng này nở ra Thiên Hồ, nó đã cùng với hắn trải qua nhiều mưa gió, thẳng đến trong một lần thám hiểu vì bảo hộ chủ nhân mà chết.
Đối đãi với Thiên Hồ, trong lòng của Sở Vân có nhiều tiếc nuối.
Bởi vì trước lúc ấp trứng, trẻ người non dạ, lại bị Thư phu nhân ám toán, làm cho tiên thiên của Thiên Hồ bạc nhược yếu kém, cho nên thành tựu sau này của nó không lớn.
Sở Vân cũng vì thế, sau này hắn không chỉ hối hận một lần.
- Ở kiếp này, ta không có ý định dùng thời gian để hối hận. Ở kiếp này, ta muốn đền bù tất cả tiếc nuối!
Trong nội tâm hò hét, Sở Vân âm thầm nắm chặt hai tay, men theo bãi cát, đi đến Hàm Diêm ngư thôn.
Hàm Diêm ngư thôn, nằm ở bờ đông Thư gia đảo. Phía bắc của thôn là một bãi muối rộng lớn. Phía đông là một bến cảng nước sâu tuyệt đẹp, phía nam là một rừng cây đồng dừa rộng lớn.
Địa lý ưu việt, tài nguyên phong phú, giao thông tiện lợi, Hàm Diêm ngư thôn trên Thư gia đảo, chính là nơi trung chuyển tài nguyên lớn nhất cả đảo. Nơi này chính là khu vực phồn vinh nhất trên Thư gia thành.
Sở Vân rời khỏi Thư gia thành, muốn tạm cư ở chỗ này. Từ ánh mắt và trí nhớ lúc trọng sinh của hắn, đã mấy lần nhìn chuẩn thương hàng để đầu cơ trục lợi, không nói lăn lộn phong sinh thủy khởi, nhưng ít nhất cũng xem như có thể đứng vững gót chân. Không giống như những tên thiếu gia ăn chơi kia. Tự mình nuôi mình, tuyệt đối không thành vấn đề.
Càng gần Hàm Diêm ngư thôn, tiếng ồm ào ầm ĩ càng ngày càng rõ ràng. Sở Vân đoán không sai, hôm nay đúng là phiên chợ một tháng một lần.
Đám người hối hả ngược xuôi, đại môn của các cửa hàng mở rộng, các hàng vỉa hè lề đường, hàng trăm hàng ngàn loại nguyên tài thực liệu, làm cho người ta muốn hoa mắt.
Tới gần cửa thôn, Sở Vân dừng bước, ôm quả trứng trong ngực một cái thật sâu. Thư gia đảo dân phong bưu hãn và chất phác, cho nên không có kẻ cắp ăn trộm. Sở Vân lại có trí nhớ kinh nghiệm kiếp trước làm người bảo đảm, nhưng lòng dạ của hắn đã thành thục từ lâu, hơn xa số tuổi mười ba hiện nay, cho nên phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, cẩn thận một chút luôn không sai.
Hắn đi vào trong thôn, thân ảnh thanh tú đơn bạc của hắn bị bao phủ vào trong đó.
- Cửa hàng Thiên Bảo?
Đi một lát, Sở Vân đi vào một cửa hàng, trong nội tâm khẽ động, chậm rãi dừng bước. Ngẫm lại, giẫm chân tại chỗ đi vào.
Mặt tiền của cửa hàng rộng rãi, là số một số hai trong thôn. Nhân khí cũng cường thịnh. Kiếp trước Sở Vân chưa từng vào cửa hàng này bao giờ, kiếp này trọng sinh, hắn liền có hứng thú, bỗng nhiên đưa mắt liếc nhìn vào trong.
Phía bên phải trong tiệm có bài một quầy hàng, sơn màu nâu đỏ, dùng gỗ cây trẩu, ngược lại để lộ ra chút cấp bậc. Bên trái cửa hàng bài một trác án, một nhân viên cửa hàng đang dùng bút lông ghi chép, còn có hai người đang liên tục thu hàng.
Bên cạnh, là một đám thôn dân vây quanh. Nữ có nam có, trong tay mỗi người đều có một bao tải lớn hoặc nhỏ, đang xì xào nói chuyện với nhau. Hiển nhiên là muốn đem nguyên vật liệu trong tay, bán được giá tốt.
Sở Vân nghe thấy vài câu, chợt nhận ra một nhân viên của cửa hàng đối thủ đang đứng cách đó không xa, giọng tuy lớn, tầm mắt lại có hạn. Hắn bất động thanh sắc, đi đến quầy hàng bên phải.
Đứng ở quầy hàng bên kia, lập tức có một nhân viên cửa hàng đến gần, mặc áo màu trắng, lộ ra cánh tay, cười ha hả nhìn Sở Vân, nói:
- Vị công tử này muốn mua thứ gì? Tiểu nhân không dám huênh hoang, nói cái gì cửa hàng của ta cũng có. Nhưng trong phương viên trăm dặm quanh đây, cũng là cửa hàng tốt nhất. Giá cả lại công đạo, già trẻ không gạt.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 9: Chuẩn bị ấp trứng, vui mừng lấy được Tuyết Sa (Hạ).
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Vân liếc qua hắn, tùy ý hỏi dò:
- Ở chỗ các ngươi có Hỏa Đồng hay không? Lấy ra cho ta xem nào.
- Nguyên lai công tử muốn ấp trứng yêu thú!
Mặt mũi nhân viên cửa hàng tràn đầy khôn khéo, ánh mắt linh động, nhìn thấy trong ngực Sở Vân căng phồng, hắn liền đoán được ý đồ của Sở Vân đến tám chín phần mười. Lập tức rất nhiệt tình, biết rõ những thứ tài liệu liên quan đến yêu thú, đều có giá xa xỉ.
Hắn vội vàng lấy từ phía sau tủ trưng bày ra, lấy ra một hộp Hỏa Đồng, bày ở trước mặt Sở Vân, đôi môi mấp máy, ba hoa chích chòe rất khoa trương về Hỏa Đồng, giống như thế gian này chỉ có một. Nếu có người không nhìn ra, khi đó đúng là thiên hạ đệ nhất đại ngu.
Sở Vân duỗi ngón tay trắng nõn ra, cầm lấy một căn trong đó, tùy ý quan sát. Bằng vào kiếp trước kinh nghiệm, hắn phát hiện những Hỏa Đồng này, chất liệu chỉ có thể coi trung đẳng, hơn nữa giống như đã để lâu, hơi ẩm ướt, hơi nóng ẩn chứa trong đó đã tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn cũng không nói gì, buông Hỏa Đồng này ra, lại hỏi Hỏa Tinh, Khổ Vị Hương Trà..., bàn bạc giá cả. Những tài liệu này có quan hệ tới việc ấp trứng yêu thú, cho nên mặt mũi của nhân viên cửa hàng này tràn đầy phấn khởi, biết lần này là một đại sinh ý. Nhưng hắn không biết, trong túi của Sở Vân có chút ngượng ngùng, Hỏa Đồng cũng mua không đến nửa cân.
- Nhân viên cửa hàng, Khảm Sơn Đao của ngươi bán thế nào?
Bỗng nhiên lời nói của Sở Vân xoay chuyển, hỏi thanh Khảm Sơn Đao đang treo trên vách tường.
- Ah, những thanh đao kia à, giá tiện nghi! Tán Địa Sát Thạch Tệ một thanh.
Nhân viên cửa hàng cũng không nghi ngờ gì, tùy ý trả lời.
- Còn cái Hương Hòe Mộc Côn này?
- Năm Địa Sát Thạch Tệ.
Nhân viên cửa hàng dựng thẳng ngón tay lên, năm ngón tay được mở ra.
- Còn dây thừng Thiết Đằng này?
- Một trượng giá một Địa Sát Thạch Tệ.
Sở Vân nhíu mày, thầm nói:
- Mắc như vậy, dây thừng Thiết Đằng này ta mua năm trượng.
Đúng là như thế, những vật này trên thị trường có chút quý giá. Nhưng hắn cũng nhìn ra, những vật này đều là tinh phẩm, làm cho hắn tâm động. Trong kế hoạch kế tiếp của hắn, có rất nhiều trợ giúp.
- Công tử, ngài không biết a, những vật này đều là tinh phẩm. Ngươi xem, thân đao sáng sủa, dây thừng thì rắn chắc...
Nhân viên cửa hàng dùng ngòn tay chỉ vào thân đao, lại cầm một đoạn dây thừng lên dùng sức kéo mạnh. Trong miệng nói không ngừng, nước miếng bắn ra, tròng mắt lại chằm chằm vào Sở Vân, nhìn mặt mà nói chuyện. Khi hắn phát hiện thần sắc của Sở Vân không được kiên nhẫn, trong lòng xiết lại.
Chợt thấp giọng nói:
- Được, ta thấy hợp ý với công tử. Nếu công tử muốn, mười lăm Địa Sát Thạch Tệ thì ngài cứ lấy đi.
- Mười, số lẻ vướng bận.
Con mắt nhân viên cửa hàng trừng lớn, biểu lộ ủy khuất, trong miệng lại cực kỳ quyết đoán nói:
- Cái này, cái này là vốn và lợi nhuận xấp xỉ, lời không có bao nhiêu đồng. Công tử, ngài quá ác.
Sở Vân không nói hai lời, quay người rời đi.
- Công tử, công tử...
Nhân viên cửa hàng vội vàng kêu lên. Nhưng Sở Vân lại không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng Thiên Bảo.
Nhân viên cửa hàng đuổi theo một lúc, trùng hợp nhìn thấy bóng lưng Sở Vân biến mất trong dòng người.
- Ai, đầu óc chết tiệt của ta! Hồ đồ a!
Nhân viên cửa hàng cắn răng, hận đến mức dùng sức vỗ vào ót của mình. Sau đó đứng ở trước cửa hàng, nhìn quanh một hồi. Xác định Sở Vân không quay đầu lại, lúc này mới buồn vô cớ xoay người lại đi vào trong.
Đi trong đám người, trên mặt Sở Vân lộ ra thần sắc cười khổ.
Ngự yêu sư một là cần thiên phú, hai là chức nghiệp cần đại lượng tài phú chống đỡ. Trong lòng ngực của hắn có 30 Địa Sát Thạch Tệ, đủ cho một gia đình bình thường sống trong một tháng. Nhưng nếu muốn dùng nó mua tài liệu ngự yêu, ngay cả thứ bình thường nhất là Hỏa Đồng, ngay cả nửa cân cũng mua không được.
Sở Vân nghèo, rất nghèo, phi thường nghèo.
Nếu chỉ đơn giản dựa vào tài phú của mình, ngay cả bước đầu tiên là ấp trứng yêu thú hắn cũng làm không được.
Ấp trứng yêu thú, có rất nhiều chuyện phức tạp vụn vặt, nhưng lại phi thường trọng yếu. Cần mua rất nhiều tài liệu, và cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
- Kiếp trước nếu không có bọn người Hồng Thương gia gia giúp đỡ, ngay cả ấp trứng Thiên Hồ ta cũng làm không được. Loại cảm giác nhỏ yếu này làm cho người ta chán ghét thật, ai...
Thở dài một hơi, Sở Vân không tự chủ nắm chặt hai tay lại.
- Sở Vân! Sở Vân!
Trong đám người ầm ĩ, có một âm thanh to lớn lọt vào tai Sở Vân.
Sở Vân quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người vừa cao vừa gầy, một lão nhân quắc thước tinh thần khá tốt, đứng cách một đám người, đứng ở cửa ra vào của một cửa hàng muối, đang ngoắc chính mình.
Trên mặt không tự chủ xuất hiện một nụ cười ôn hòa, hắn đi xuyên qua dòng người, bước về phía trước, hướng lão nhân vấn an nói:
- Hồng Thương gia gia, người khỏe.
Lão Hồng Thương cười ha hả, vỗ vỗ bả vai hắn, sắc mặt vui mừng, ngữ khí dồn dập hỏi thăm:
- Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi đã chọn xong trứng, đến cùng là chọn thứ gì, lấy ra cho lão đầu tử nhìn một cái.
Trong nội tâm Sở Vân cảm động, biết rõ vị lão nhân trước mắt này quan tâm hắn thật lòng, giống như kiếp trước, lấy trứng Thiên Hồ trong ngực ra.
Thần sắc lão Hồng Thương có chút thất vọng, nhưng chỉ lóe lên trong chốc lát, chợt nói:
- Trứng Hỏa Hồ, là trứng yêu thú rất không tồi. Uh, tiểu gia hỏa biết cách làm thế nào để ấp trứng hay không?
Khóe miệng Sở Vân tươi cười, bộ dáng tự tin thong dong chuẩn bị tinh thần cho việc ấp trứng, các hạng mục cần chú ý trong việc ấp trứng, các công việc sau khi ấp trứng, nói tất cả không sót một chi tiết nào. Trong lòng của hắn khẽ động, thêm một câu kiếp trước hắn không có nói:
- Hồng Thương gia gia, người cứ yên tâm đi. Tâm lý của ta rất nắm chắc.
Trong nội tâm lão Hồng Thương cảm động, hắn đã đứng ở cửa ra vào của cửa hàng từ sớn, đợi Sở Vân như ôm cây đợi thỏ. Bộ dáng của hắn thở dài, trong nội tâm lại mềm nhũn, vội vàng mời tới. Sau một phen hỏi đáp, vị thiếu niên trước mặt lại không đề cập tới khốn cảnh của mình, trái lại còn an ủi mình, làm sao mà mình lại không lo lắng cho được.
Phần khí độ này, phần tâm tính này...
Trong nội tâm cảm khái lấy, lão hồng miệng súng ở bên trong lại trách nói:
- Tiểu gia hỏa thành thật một chút, còn dám bảo lão đầu tử ta không nên lo lắng. Ta hỏi ngươi, tài liệu chuẩn bị ấp trứng ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Đừng lừa gạt ta, coi chừng lão già ta giáo huấn ngươi bây giờ!
Sở Vân thấy lão Hồng Thương giống hệt kiếp trước, mở to hai mắt, ánh mắt áp bách nhìn mình. Đành phải vuốt cái mũi, cười khổ một tiếng, nói:
- Mặc dù không có chuẩn bị tốt, nhưng ta tin tưởng ta có thể.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 10: Chuẩn bị hoàn thành, cường địch không biết mặt (Thượng).
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Tiểu tử hỗn đản, tính tình bướng bỉnh giống hệt nghĩa phụ của ngươi.
Lão Hồng Thương không có tức giận, ngược lại cười ha hả. Hắn là lão binh của Thư gia đảo, từng theo theo nghĩa phụ Sở Vân chinh chiến sa trường. Trong lòng của hắn rất tôn kính nghĩa phụ của Sở Vân.
- Đến đây, đi theo ta.
Giống như kiếp trước, lão Hồng Thương dẫn Sở Vân ra phía sau cửa hàng. Từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi, đưa cho Sở Vân.
- Lấy đi, để dành phòng thân.
Trong lòng Sở Vân ấm áp, dù biết bên trong là vật gì, nhưng vẫn như cũ hỏi lại:
- Hồng Thương gia gia, trong này là cái gì?
Lão Hồng Thương cũng không như tiền thế, bảo trì thần bí. Mà là cười nói:
- Ngươi mở ra nhìn xem, nếu nhận ra được, lão già ta sẽ thưởng cho ngươi một túi Địa Sát Thạch Tệ.
Sở Vân mở miệng túi ra xem xét, lập tức kinh hô nói:
- Tuyết Sa!
- Ồ? Không ngờ ngươi lại nhận ra.
Lão Hồng Thương hơi kinh ngạc, Tuyết Sa là tài liệu hi hữu, trên thị trường rất ít gặp. Dù là ngự yêu sư có thâm niên, lúc bình thường nhìn thấy Tuyết Sa giống như muối biển. Hắn vừa định truy hỏi Sở Vân làm sao lại biết, sau đó lại nhìn thấy hắn vừa cười, vừa mở bàn tay ra, duỗi ra trước mặt mình.
- Được rồi, tiểu tử, ngươi lại làm cho ta giật mình.
Lão Hồng Thương cười ha hả, từ trong lồng ngực móc ra một túi thạch tệ, đặt trong tay Sở Vân.
Đưa tay cầm cái túi, sắc mặt Sở Vân khẽ biến, trong cái túi này có ít nhất là năm mươi Địa Sát Thạch Tệ. Thậm chí hắn đoán được, đây chính là tiền hàng mà lão nhân trước mặt vất vả bán muối mới có được.
Trong nội tâm cảm động, nhưng hắn không cự tuyệt, cất cái túi vào trong lòng. Trước mắt hắn cũng cần tài chính, sau này quật khởi, nhận ơn một giọt nước báo đáp bằng cả một dòng sông.
- Đúng rồi, nhớ đi tìm Kiều lão hầu tử, còn có lão Ngư Vương. Bọn sẽ có thứ tốt cho ngươi.
Trước khi đi, lão Hồng Thương nhìn Sở Vân, nhắc nhở một cách thần bí.
Trong lòng Sở Vân biết rõ, âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt vẫn hiện ra một thần thái mờ mịt, sinh ra biểu lộ chờ mong. Không phải là do hắn cố ý lừa gạt lão Hồng Thương, mà giống như ôn lại chuyện xưa, xuất hiện một tư vị và hứng thú khác.
Kiều lão hầu tử và lão Ngư Vương, đều có quan hệ chiến hữu với lão Hồng Thương. Họ thường xuyên lui tới với nhau, lão Hồng Thương mở một cửa tiệm bán muối, là một nhà bàn muối trong thôn. Kiều lão hầu tử trồng một cánh rừng Đồng Dừa, dựa vào bán quả dừa mà sống. Lão Ngư Vương chính là ngư dân, dựa vào một đầu yêu thú già nua Hải Tri Chu phun lưới bắt cá, gian khổ sống qua ngày.
Sở Vân mất cả tiếng đồng hồ, liền tìm ra bọn họ. Gần đây có một đoạn thời gian rời khỏi Thư gia thành, sinh hoạt trong làng chài, cũng nhận được sự chiếu cố của ba lão nhân này.
Gieo trồng một cánh rừng Đồng Dừa ở phía nam làng chài, trên Thư gia đảo có một loại Thụ yêu cực kỳ bình thường. Tính tình ôn hòa, cao tới ba trượng. Trên mỗi thân cây có ba quả Nãi Gia quả, mười lăm Đồng Linh quả. Chưa bao giờ nhiều hơn, cũng chưa bao giờ ít hơn. Trong đó, Nãi Gia quả có thể làm thương phẩm, Đồng Linh quả ngoài tư cách làm đồ chơi cho tiểu hài tử ra, còn lại không dùng được.
Ở nơi này, Kiều lão hầu tử trồng một cánh rừng Đồng Dừa, sống rất nghèo khó. Nhưng dù vậy, hắn vẫn luôn cho Sở Vân một túi nước Nãi Gia quả còn tươi.
Ở phía đông của thôn là bờ biển, lão Ngư Vương ở trong một gian phòng đơn sơ đến cực điểm. Giống như kiếp trước, Sở Vân nhận được một túi bình ngọc chứa đầy trân châu Lệ (nước mắt). Loại tài liệu này, hi hữu đến cực điểm. Khi biển về đêm, ánh trăng lên cao, ánh trăng và ánh sao hấp dẫn hai chủng yêu thú, kết thành cả đàn cả lũ nổi lên mặt biển, mở vỏ sò ra, trong thời gian thu thập ánh trăng và ánh sao, ngưng tụ dưới thịt của nó thành chất lỏng tinh hoa.
Loại tinh hoa này, nếu gặp lạnh sẽ co lại thành hình dạng trân châu, là những viên trân châu trắng như tuyết. Nếu gặp nóng, liền biến thành trân châu phấn. Chỉ khi thời tiết ôn hòa, mới có thể thu thập được loại dịch châu này.
Bởi vậy có thể thấy được, một bình ngọc chứa đầy trân châu Lệ, khó có cỡ nào, trân quý cỡ nào. Loại tài liệu này, trong làng chài, thậm chí trong Thư gia thành cũng không mua được.
Sở Vân lẳng lặng ghi nhớ những ân tình này, sau khi cáo từ, lại đến một phiên chợ trong làng chài. Lần nữa giẫm chân đi vào Thiên Bảo các.
- Ai nha, công tử, ngài đã trở lại rồi!
Thời điểm hắn vừa bước vào cửa, tên nhân viên cửa hàng lúc trước, đã reo lên, biểu lộ rất khoa trương, tràn đầy nhiệt tình. Rất nhanh chóng hắn liền tiến đến bên cạnh Sở Vân.
Sở Vân liếc nhìn hắn, cười nói:
- Ta còn nhớ rõ ở chỗ của ngươi có bán dây thừng Thiếu Đằng, Khảm Sơn Đao và Hương Hòe Mộc Côn, chỉ bán mười miếng Địa Sát Thạch Tệ, đúng không?
Nhân viên cửa hàng liên tục gật đầu. Trong lòng của hắn vẫn luôn ghi nhớ sinh ý của Sở Vân, khi Sở Vân đi rồi, trong đáy lòng của hắn không biết đã tự oán trách bao nhiêu lần. Thậm chí còn tát vào miệng mình, chửi mình tầm nhìn hạn hẹp, bỏ nhỏ mà mất lớn.
Sở Vân nhìn hắn, cười ha hả.
Yết hầu của nhân viên cửa hàng nhấp nhô một cái, trong lòng bàn tay không biết vì sao đã xuất ra mồ hôi.
- Không biết ở đây của ngươi có bán thuốc trị thương hay không?
- Sáu Địa Sát Thạch Tệ một bao, thưa công tử.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận từng li từng tí đáp.
- Có Vô Vị Phấn không?
- Cũng sáu Địa Sát Thạch Tệ một bao.
- Cho ta năm bao thuốc trị thương, năm bao Vô Vị Phấn, một thanh Khảm Sơn Đao, năm trượng dây thừng Thiết Đằng và một Hương Hòe Mộc Côn. Tổng cộng 30 Địa Sát Thạch Tệ, đúng không?
Sở Vân giống như cười mà không phải cười.
Nhân viên cửa hàng sững sờ, nghênh tiếp ánh mắt trêu tức của Sở Vân. Hắn vừa định nói: rõ ràng là bảy mươi miếng thạch tệ mới đúng, nhưng đột nhiên, trong đầu hiện lên linh quang, trong lồng ngực nhảy nhanh một cái. Khảo nghiệm, đây chính là khảo nghiệm!
- Vâng, công tử, ngài nói đúng!
Nhân viên cửa hàng khôn khéo quá mức, nhận định Sở Vân chưa nguôi cơn tức.
- Tốt, vậy ngươi đóng gói lại cho ta. Sở Vân lấy từ trong túi của Thư Nhị buổi sáng đưa cho, vừa vặn trong túi ba mươi miếng thạch tệ.
Nhân viên cửa hàng chần chờ một chút, hắn biết rõ, nếu như bán, chắc chắn sẽ lỗ vốn. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn đến cái túi, đồng tử của hắn mở to ra, trong lòng kinh hô:
- Cái túi này chế tác rất tinh xảo, còn có một chữ Thư thanh tú. Xem ra vị công tử này, chính là thành viên Thư gia! Đúng vậy! Đúng vậy!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina