Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2168: Hắn đáng chết, hắn nên muôn lần chết
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe Thủy Long tiền bối nói Sở Nam mới biết Quái Đông Tây tên là Bệ. Sở Nam thế mới biết tại sao Quái Đông Tây dễ dàng thoát khỏi lần thứ hai diệt chi kiếp, đã biết Quái Đông Tây siêu khủng nuốt vật chất đen thui vẫn cần tinh luyện.
Biết rất nhiều nhưng Sở Nam vẫn không hiểu tại sao Bệ sợ mệnh lực của hắn?
Thế là Sở Nam hỏi ra.
Thủy Long nói:
- Vấn đề này trong chốc lát nói sau, chúng ta nói về tồn tại sau lưng Thiên Tử đi. Hắn gọi Chuyên Húc, Bệ sống được là vì đang ngủ, Tinh Diệu sống được là vì còn muốn hoàn thiện hậu thiên thời đại, còn muốn hoàn toàn giải quyết hủy diệt, còn muốn cứu sinh linh còn sống hóa thành thiên địa.
- Tiểu thiên địa còn có thể cứu sống sao?
- Ngươi nghĩ sao? Mọi người đều là vì còn sống, hóa thành thiên địa cũng không có ý nghĩa chân chính chết đi, giống như ta. Tất nhiên tình huống của ta khác với họ.
- Bây giờ còn có thiên địa sống sao?
Thủy Long trầm mặt, không khí hơi bi thương, hồi lâu sau mới nói:
- Sợ là đều thật sự chết đi. Lúc trước ta tỉnh lại cảm nhận thì không thấy có sống sót gì được.
Mắt Sở Nam sáng ngời hỏi
- Cái chết của họ liên quan đến Chuyên Húc?
- Đúng là hắn!
Thủy Long tức giận, sự tức giận hoàn toàn ảnh hưởng đến Thiên Võ đại lục. Thiên Khôi đang định xuống tay với mắt trận chợt bị hất sang bên, chóng váng mặt mày, cả người huyệt khiếu trào máu. Thiên Tử tìm kiếm thông đạo rời đi Thiên Võ đại lục thì thân hình thu nhỏ, thân thể liên tục vỡ ra. Hơi thở cường đại trong cơ thể Thiên Tử đang trôi đi, gã sợ gần chết nhưng không biết nên nói gì.
Nhưng Thủy Long không muốn mạng nhỏ của Thiên Khôi, Thiên Tử.
Hình như lúc trước tức giận hao nhiêu tinh lực của Thủy Long, khi lên tiếng thì thanh âm hơi yếu:
- Một hần không trở thành hậu thiên thời đại trừ Bệ đều gánh vác sứ mệnh, trách nhiệm nặng nề. Nhưng Chuyên Húc cố ý bỏ trốn. Hắn sợ, hắn không dám đối mặt!
- Bỏ trốn?
Sở Nam nheo mắt, cực lạnh. Sở Nam có thể tưởng tượng hình ảnh kia, khi tất cả sinh linh đều ở vì còn sống mà huyết chiến, Chuyên Húc lại bởi vì sợ hãi mà bỏ qua đồng bạn, lợi dụng đồng bạn hy sinh sống tạm bợ.
Sở Nam ghét nhân người như vậy!
- Nếu chỉ là chạy trốn thì ta sẽ không tức giận như vậy. Chuyên Húc chết tiệt, khi mọi người làm ra thật lớn hy sinh hình thành hậu thiên thời đại, đối kháng tai nạn xong thì Chuyên Húc xuống tay với mọi người. Chuyên Húc muốn thu hỗn độn hơi thở của mọi người vào chỗ hắn, muốn sống lâu!
- Đâm dao sau lưng.
Người Sở Nam phát ra sát khí, lòng dâng lên mãnh liệt mong muốn giết Chuyên Húc.
- Chuyên Húc làm được thực ẩn nấp, mãi dến có một ngày Tinh Diệu lại hoàn thiện một bước hậu thiên thời đại, chuẩn bị cải biến vô số tiểu thiên địa mới phát hiện gần một phần ba tiểu thiên địa chân chính tử vong, rốt cuộc không sống được, chỉ có thể lấy kiểu năng lượng tồn tại. Tinh Diệu đầu tiên liền nghĩ tới là Chuyên Húc, bởi vì Bệ không giỏi chiến đấu, tính tình của hắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, cũng không biết hắn ngủ ở đâu rồi. Ta không có động cơ như vậy, dù sao ta ở trung tâm chi địa, có xuống tay với họ cũng rất dễ.
Thủy Long thanh âm càng mỏng manh, nghỉ ngơi một lát còn nói thêm:
- Ba ngày sau phát hiện vấn đề, Tinh Diệu đi tìm ta, thành thật bẩm báo. Theo sau, chúng ta liền làm một cái bẫy, chờ Chuyên Húc nhảy xuống. Lúc ấy chúng ta đều cho rằng, Chuyên Húc chỉ cần nhảy xuống liền tuyệt không sống được, phải luyện Chuyên Húc thành một mảnh tử thiên địa! Nhưng mà...
- Nhưng mà, chúng ta tính sai, nuốt hút một phần ba hậu thiên thời đại, Chuyên Húc sở hữu hỗn độn hơi thở không kém gì ta, thậm chí còn cao hơn một ít. Lúc ấy Tinh Diệu chưa lành vết thương, ta thì phải duy trì hậu thiên thời đại, phát huy thực lực hữu hạn, một phen đại chiến sau, chẳng những không có giết chết Chuyên Húc, chúng ta ngược lại bị trọng thương, hắn chạy thoát ra ngoài.
Nghe vậy Sở Nam đã sơ mộ hình dung manh mối.
Thủy Long nói:
- Tới tai nạn thì Chuyên Húc cực kỳ nhát gan, nhưng giết đồng bạn cùng nhau sinh hoạt dưới bầu trời thì không lưu tình chút nào. Chuyên Húc chạy thoát đi ra ngoài, thụ thương cũng không nhẹ, nhưng hắn căn bản không có đi dưỡng thương, thế nhưng tiếp tục nuốt hấp đồng bạn hỗn độn hơi thở của đồng bạn. Tinh Diệu ôm thân trọng thương chém giết, không phải là đối thủ của Tinh Diệu. Rơi vào đường cùng, Tinh Diệu sy sinh một phần tiểu thiên địa bị thương nặng Chuyên Húc. Chuyên Húc trốn tránh nhưng không dừng tay. Chuyên Húc ở trong thiên địa sinh ra linh mới bồi dưỡng thế lực của mình. Chuyên Húc cũng truyền cách các loại kích phát tiên thiên hơi thở, hỗn độn hơi thở. Một khi có người kích phát thì Chuyên Húc mang theo trên người, đến trình độ nhất định thì nuốt họ. Cái gọi là Thiên Tử chính là như vậy.
- Chuyên Húc thật đáng chết!
Chuyên Húc đáng chết muôn lần. Chờ khi Tinh Diệu nhận ra hành động của Chuyên Húc thì Tinh Diệu ngưng tụ ra thế lực chiến đấu với Chuyên Húc. Cứ như vậy, hậu thiên thời đại một bên diễn hóa, hai người một bên giao chiến, cho đến khi Tinh Diệu hôn mê dưới đáy Huyền băng sơn. Trần chiến cuối cùng Chuyên Húc có mưu đồ rất lớn, muốn nuốt luôn ra. Nhưng Chuyên Húc không thành công, ta trả giá đắt khiến hắn trọng thương, bảo hộ Chuyên Húc.
- Còn Thủy Tinh Quan tiền bối thì sao?
- Hắn yêu Tinh Diệu, nhưng hắn là Chuyên Húc sáng tạo ra.
Một câu ngắn ngủi làm tinh thần Sở Nam rung động, bên trong bao hàm ân oán, yêu hận, khó có thể tưởng tượng. Sở Nam nghĩ tới Thủy Tinh Quan thở dài, nghĩ tới Thủy Tinh Quan dặn dò, nghĩ tới câu hỏi của Tinh Diệu.
- Chuyên Húc gọi Thủy Tinh Quan là Thiên Quan. Lúc ngươi gặp Thiên Quan thì hắn đã rất suy yếu, nhưng xem như làm một chuyện tốt, cho ngươi đặt trụ cột!
Sở Nam không hỏi tiếp mà nói sang chuyện khác:
- Tiền bối, còn Tiểu Hắc thì sao?
- Tiểu Hắc là ta dùng tự thân tinh, khí, huyết, linh vân vân, lấy hỗn độn hơi thở dựng dụng ra. Bởi vì cùng Chuyên Húc đại chiến khiến ta bị thương nặng, nếu có một ngày ta hủy diệt, không thể chống đỡ trung tâm này thì toàn bộ hậu thiên thời đại sẽ hỏng mất, cho nên...
- Cho nên Tiểu Hắc là ngài sáng tạo ra, thay thế vị trí của ngài?
- Đúng vậy.
Sở Nam nhìn hướng Tiểu Hắc vẫn đang say ngủ trong thế giới trong người, trong lòng cảm xúc kịch liệt cuồn cuộn đứng lên, cuối cùng lại hóa thành thương tiếc. Trước kia Sở Nam khá hâm một Tiểu Hắc nuốt năng lượng xong ngủ, tỉnh dậy là có thể trở nên rất mạnh rất mạnh, nhưng sinh ra chỉ vì như vậy. Trước kia Sở Nam nghĩ địch nhân của Tiểu Hắc cường đại cỡ nào, nhưng chưa từng nghĩ kẻ địch đó là trách nhiệm, sự mệnh nàng phải gánh vác.
Thật lâu sau, Sở Nam thầm nói với Tiểu Hắc:
- Ta sẽ cứu ngươi ra, Tiểu Hắc.
Sở Nam lạnh nhạt nói, cũng là lời hứa của hắn, bởi vì Tiểu Hắc là nữ nhi của hắn, không có phụ thân nào muốn cho nữ nhi của mình chịu khỏ như vậy.
Khi Sở Nam có suy nghĩ này, Thủy Long vui mừng.
Sở Nam thở hắt ra, hỏi
- Tiền bối, hỗn độn lệnh bài này là sao?
- Sứ mệnh của Tiểu Hắc là chờ ta chết đi chống đỡ hậu thiên thời đại trung tâm. Sứ mệnh của hỗn độn lệnh bài vì có thể tìm kiếm ra tiếp tục hoàn thiện hậu thiên thời đại, ứng đối tai nạn sinh linh, mỗi một khối hỗn độn lệnh bài đều ẩn chứa có kích phát tiên thiên hơi thở, còn có đủ loại phương pháp. Bản thân hỗn độn lệnh bài là thứ rất lợi hại, chẳng qua, không nhất định có thể kích hoạt nó. Vô số năm tháng qua có chút sinh linh đoạt được ích lợi từ nhỏ, đáng tiếc, cuối cùng đều bị Chuyên Húc bắt đi, trong đó có một họ Sở...
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2169: Của ta nghịch, là vì thủ hộ
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Thủy Long nói như vậy làm Sở Nam nghĩ ngay tới cái kia kinh tài diễm tuyệt Sở gia đệ tam tổ sư, bật thốt lên nói:
- Sở Bình?
Thủy Long nói:
- Chắc là hắn, quả thật là tuyệt thế thiên tài, bất quá mệnh hơi kém.
Nghe chữ mệnh thì Sở Nam lại hỏi
- Thủy Long tiền bối, tại sao nói mệnh lực của ta không ở dưới khung trời này?
- Ta biết đáp án của vấn đề nhưng không muốn nói cho ngươi. Có một số việc chậm chút mới tốt, chuyện chưa trải qua ngươi đã biết trước cũng không thú vị.
Thủy Long đã nói vậy thì Sở Nam không tiếp tục dây dưa.
Sở Nam nói:
- Chuyện gì đều có nhân quả, Triệu Hữu nói ta là một cái nhân quả đại lốc xoáy, ai tới gần ta đều đã bị cuốn tiến vào. Sư bá cũng nói được đến càng nhiều, trả giá càng nhiều, ta một đường tu luyện đến nay, được vô số kỳ ngộ, ta đây cuối cùng cần trả giá là cái gì?
- Ngươi có biết đáp án vấn đề trước thì sẽ biết mình phải trả giá gì.
Nói xong Thủy Long lại nói:
- Kỳ ngộ chính là một cái cơ hội, trọng yếu nhất là bản thân ngươi. Ngươi nắm bắt được, chống quá đi mới gọi là kỳ ngộ, nếu không chống đỡ được thì là kiếp nạn. Nếu không thì tại sao vô số năm qua chỉ có ngươi có thể đứng ở chỗ này, nghe ta nói những lời này? Bọn họ, đều bị đào thải.
- Bọn họ?
Thủy Long tự nói:
- Hậu thiên thời đại tuy rằng tạm thời ngăn vũ trụ hủy diệt, nhưng này gần là trị phần ngọn không trị được gốc, không có hoàn toàn giải quyết. Chỉ dựa vào ta và Tinh Diệu thì không làm được. Cho nên, có hỗn độn lệnh bài, hỗn độn lệnh bài khiến người có được lại tề tụ một chỗ, tụ tập lực lượng tất cả giải quyết. Đợi khi Tinh Diệu trọng thương hôn mê bất tỉnh,t a rất suy yếu, ta lại tốn bhao tinh lực trồng một ít tương đương với mầm móng.
- Ta là một viên trong đó?
- Hiện tại ngươi nắm giữ thời gian đã có thể tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc, đảo lưu trở về xem thử đi.
Không chờ Thủy Long dứt lời Sở Nam đã dốc hết sức thi triển thời gian đảo lưu, vẫn đảo lưu hồi tớil úc hắn sắp sinh ra. Sở Nam chậm chạp không sinh, bỗng có luồng sáng rất khó phát hiện bay vào bụng của mẫu thân, rồi thì chính mình liền buông xuống hậu thế, tiếp theo còn có kinh mạch đứt từng khúc kết luận...
Thấy tình cảnh như vậy, bỗng nhiên không biết chính mình nên nói cái gì, suy nghĩ rối loạn.
Thủy Long hỏi
- Tâm tình thực phức tạp, đúng không? Cảm thấy hết thảy đều là âm mưu?
Sở Nam chưa nói gì Thủy Long đã nói thêm:
- Lúc ấy ta thật là rất yếu, cho nên mềm móng tùy thời trồng xuống. Cụ thể là thế nào một loại sinh linh được đến, là ai được đến, bao nhiêu năm sau mới có được, được đến mầm móng gì ta không biết rõ. Những mầm móng trưởng thành ra sao ta đều không có năng lực nhúng tay, vẫn là câu nói kia, mặc dù ta có năng lực, ta cũng sẽ không nhúng tay, nếu ta đến nhúng tay dạy bọn họ, giúp bọn họ trưởng thành, kia chẳng qua là dạy ra từng người y như nhau? Thật vô ích. Vì vậy mặt này không có âm mưu, ngươi chính là ngươi, thiên địa vũ trụ, độc nhất vô nhị! Đương nhiên, ngươi có thể oán ta, bởi vì không phải ta, ngươi sẽ không kinh mạch đứt từng khúc, cuộc sống của ngươi cũng sẽ không trải qua nhiều thống khổ như vậy.
- Tiền bối, ta không oán ngài.
- Đã hiểu thấu?
- Ừm, nếu ta sống tốt thì có thể sẽ một hoàn khổ ỷ vào gia thế ra vẻ ta đây. Cho dù không phải hoàn khố, có thực lực nhưng mặt sau các loại tai nạn, man hoang, đại khánh, đại chu, còn có Huyết Ma tộc vân vân chưa chắc ta lướt qua được. Về phần nói cái gì nghịch thiên linh tinh thì càng buồn cười. Hơn nữa từ nhỏ có cha mẹ bên người, ta ở trong Bạch gia thôn rất vui vẻ.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, thực không sai. Nhưng ta giải thích những điều đó với ngươi, nói với ngươi nhiều như vậy, chân chính ý nghĩa, ngươi vẫn chưa hiểu được!
- A?
- Cho đến nay ngươi đều nghịch thiên nghịch nghịch bất bình bất công việc, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi nghịch vì cái gì không? Hoặc là căn bản chỉ nghịch vì nghịch?
Sở Nam suy tư, trả lời?
- Vì còn sống mà nghịch.
- Gần là còn sống? Vậy ngươi còn sống ý nghĩa là cái gì? Vì cái gì còn sống?
- Tại sao ta sống?
Sở Nam thầm nhủ, trong đầu suy nghĩ, nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh. Trong hình ảnh có cha mẹ, đám người yêu Mộng nhi, thân nhân, còn có bằng hữ, huynh đệ sinh tử Cửu Võ, Thường Danh Ca, Tư Đồ Dật Tiêu vân vân. Có những người thành tín kính ngưỡng hắn như Phụng Tri, Thổ Bá vân vân. Người nhà vì hắn, nguyện ý trả giá hết thảy. Có nhà của hắn, có lý tưởng, một đám sự vật tốt đẹp, từng mối tình thắm thiết.
- Nếu ta chết thì cha mẹ, đám Mộng nhi sẽ rất đau lòng khó chịu. Nếu ta giết, người nhà tín ngưỡng ta cũng bị tao ương. Nếu ta chết, lời hứa của ta đều trở thành không ngôn. Nếu ta chết, Chuyên Húc đánh tới, tất cả mọi thứ sẽ bị hủy diệt.
Nghĩ tới đây, Sở Nam dâng lên cảm xúc mãnh liệt, thầm hò hét:
- Ta không thể làm cho cha mẹ chết, ta không thể nhìn mọi thứ hủy diệt. Ta muốn mọi người sống, sống thật tốt, ta muốn thủ hộ tất cả.
Bình ổn mọi cảm xúc, giọng Sở Nam thản nhiên lộ ra vô cùng kiên định:
- Của ta nghịch, là vì thủ hộ!
Thủy Long vui mừng nở nụ cười.
Sở Nam tiếp tục bảo:
- Nhưng thưa tiền bối, có lẽ ta không vĩ đại như ngươi tưởng. Ta là người ích kỷ, là người xấu, cho nên ta muốn thủ hộ theo ý mình, còn...
- Như thế đã đủ rồi, đứa nhỏ, hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói.
Sở Nam gật mạnh đầu, hắn hiểu tại sao Thủy Long tiền bối nói vậy là đủ. Hắn phải thủ hộ cha mẹ qua đi tai nạn này, vậy là đủ.
Sở Nam bỗng hỏi:
- Thủy Long tiền bối, có thể sống lại người đã chết không?
- Đã chết đó là đã chết, lại như thế nào có thể sống?
Nghe vậy mắt Sở Nam tối sầm.
Thủy Long tiếp tục bảo:
- Trừ phi...
Sở Nam vội hỏi
- Trừp hi cái gì?
- Trừ phi không ở dưới khung trời này, không ở trong vũ trụ này.
Sở Nam nhấm nuốt mấy lần, nói:
- Lại là nhân quả, mệnh lực của ta?
Thủy Long không đáp, ngược lại nói:
- Ta cảm giác được Chuyên Húc đã tỉnh, hơn nữa ngươi vô tình bày ra thủ đoạn ta mới tỉnh lại nói với ngươi những điều này.
Thủy Long dừng một chút, tiếp tục bảo:
- Mặc dù ngươi đi tới một bước này thực lực rất khá, nhưng ngươi còn kém xa Chuyên Húc. Vừa đối mặt thì Chuyên Húc giết ngươi được ngay. Cho nên ngươi phải liều mạng tăng thực lực của mình.
- Ừm.
- Tinh thần tại lạc, thiên địa tại hủy, vũ trụ tại diêu, tai nạn sắp xảy ra. Vốn tai nạn là sẽ không tới nhanh như vậy, còn có thời gian rất lâu. Đáng tiếc, hậu thiên thời đại dựng dục ra sinh linh phá hư vô số tiểu thiên địa quá nhanh. Hơn nữa thêm vào chút nhân tố như Chuyên Húc nên tai nạn mới buông xuống trước tiên. Trước đó ta nói ngươi đang độ lần thứ năm hỗn độn chi kiếp cũng là vậy. Hơn nữa, không chỉ có là ngươi, là tất cả sinh linh đang độ kiếp này! Bọn họ có thể qua được không phải xem ngươi có chống đỡ được.
Sở Nam nghe hiểu lời Thủy Long nói, hỏi
- Tiền bối, bây giờ ta phải làm gì?
- Đi ra Thiên Võ đại lục, luyện hóa hết tiểu thiên địa vào thế giới trong người của ngươi. Mặc dù bị Chuyên Húc hủy một lần nhưng tiểu thiên địa vẫn có tác dụng với ngươi. Trụy lạc đích tinh thần, nhật nguyệt, mọi thứ ngươi phải luyện hóa hết, mỗi một chút đều rất quan trọng với ngươi.
- Thủy Long tiền bối, ta nhớ kỹ.
- Còn nữa, đi tìm bảy khối hỗn độn lệnh bài còn lại đi, tụ tập đủ hín mươi chín khối hỗn độn lệnh bài, ngươi liền có thể chân chính tiến vào trung tâm Thiên Võ đại lục, cũng có thể nhìn thấy ta.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2170: Trụ chi chung, căn nguyên tứ tượng
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe Thủy Long nói vậy Sở Nam lập tức nghĩ đến Tiểu Hắc có thể thấy thân nhân của mình.
Sở Nam nói ngay:
- Xin tiền bối yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm được cuối cùng bảy khối hỗn độn lệnh bài!
- Đứa nhỏ, con đường của ngươi còn rất dài, nhưng thời gian cho ngươi quá ngắn, vì vậy hãy cố gắng lên!
- Ừm!
- Nếu ngươi tin ta thì hãy đem thân nhân, bằng hữu của ngươi ở lại trên Thiên Võ đại lục, trung tâm Thiên Võ Trạm, ta thủ hộ họ thay ngươi. Ngoài ra bên trong họ có mầm móng, nhân dịp này làm cho họ tăng vọt thực lực, đối với ngươi cũng là trợ lực.
Sở Nam nghĩ ngay đến Thiên Nhiên ôm gió mà sinh, tất nhiên hắn tin tưởng Thủy Long. Sở Nam lập tức hành động, xuyên qua, chớp mắt đi vào gian phòng nhỏ, khiến cha mẹ ra khỏi thế giới trong người.
Thủy Long nói:
- Để lại hai linh hồn kia, bọn họ đều rất hữu dụng.
Sở Nam làm theo lời, nhưng hắn kỳ lạ là Thủy Long tiền bối để lại rất nhiều, bao gồm Tiểu Lam, Chiến Thần vân vân đều để lại, nhưng không cho hắn giữ lại Tiểu Hắc. Tiểu Hắc đang ngủ trong thế giới trong người của hắn. Trừ Tiểu Hắc ra, Tiểu Trận, Trọng Kiếm, hư hỏa phù chủng đã ở trong thế giới trong người của Sở Nam.
Vừa gặp nhau đã sắp chia ly, mọi người luyến tiếc nhưng sự tình lửa sém lông mày, tranh thủ thời gian, đành nói vài câu. Sở Nam mang theo ánh mắt, kỳ vọng, còn có tơ vương xoay người rời đi, theo con đường Thủy Long chỉ, rời khỏi Thiên Võ đại lục.
Sở Nam vừa rời khỏi Thiên Võ đại lục thì không còn nghe Thủy Long nói chuyện, trong lòng có úy đoán nhưng không nghĩ tiếp. Sở Nam đi hướng tiểu thiên địa để luyện hóa, chỉ cần thấy thoát ly quỹ đạo tinh thần rơi xuống, lập tức liền theo dấu.
Có thể nói mỗi giây là Sở Nam đều luyện hóa, thế giới trong người điên cuồng tăng trưởng, ngày càng hoàn thiện. Hơi thở vốn càng lúc càng cường đại cũng dần dần có tiên thiên hương vị, không phải bởi vì Sở Nam thôn nuốt mà tại thế giới trong người dựng dục ra.
Sở Nam rời khỏi Thiên Võ đại lục không lâu sau, Thiên Tử bỗng tìm được con đường rời khỏi Thiên Võ đại lục đi hướng Chuyên Húc. Đương nhiên Thiên Tử đi được là vì Thủy Long cho gã đi. Còn Thiên Khôi, dù không rời khỏi Thiên Võ đại lục nhưng cũng tới một chỗ bí ẩn.
Hiện tại Chuyên Húc nhìn vũ trụ rung chuyển, nói:
- Thủy Long, ta biết các ngươi có ý định gì. Không ngờ kế hoạch của các ngươi thật đúng là thành công, hỗn độn... Tân sinh... Có thể sống sót, tiếp tục sống sót, thật tốt! Ha ha ha...
Tiếng cười truyền ra, tất cả vật chất bên người Chuyên Húc đều thành tro bụi, thương khung thượng tinh thần, cũng vỡ vụn ra. Chuyên Húc thấy vậy càng cười vui vẻ.
- Hiện tại tai nạn so với lần trước rất xa. Có được bọn họ thì chắc chắn ta có thể tiếp tục sống sót, đến lúc đó sống sót chỉ một mình Chuyên Húc ta. Phong cảnh ở ngoài vũ trụ chỉ Chuyên Húc ta ngắm.
Hơn một tháng sau, Sở Nam luyện hóa, cùng Tiểu Trận phá giải hoàn toàn tầng thứ nhất không gian kết cấu trong thủy tinh vật thể. Nhưng Sở Nam còn không có tiến vào vũ chi cảnh, không thể lý giải càng sâu hơn.
Sở Nam cũng không lo lắng, dựa theo tốc độ hiện tại luyện hóa, chắc không lâu sau sẽ gặp trước hỗn độn chi kiếp, tiến vào vũ chi cảnh. Trong một tháng nay, Sở Nam tăng trươngr khá nhiều, nhưng cũng phải trả giá lớn hơn nữa. Dù sao này tinh thần không phải đậu hủ, trong đó nguy hiểm suýt chút khiến thế giới trong người của Sở Nam vỡ tan.
Lúc Sở Nam luyện hóa biến mạnh, đang suy nghĩ đáp án lúc trước Thủy Long không nói ra. Sở Nam nghĩ đến mệnh lực của mình, nghĩ ngoại Càn Khôn, ngày từng ngày trôi qua.
Trong đoạn thời gian này Thiên Tử cũng đến mục đích của mình, gã đi một mình ngang qua Lôi tộc mang theo Lôi Ngoan. Lôi Chú Đỉnh bị Lôi Ngoan gia gia khống chế. Thiên Tử cho rằng Lôi Chú Đỉnh cũng xem như vũ khí bí mật con tin.
Chỗ Chuyên Húc tất nhiên không cho Thiên Tử đến, khi tới mục đích thì gã hiện thân. Bộ dạng hiện tại của Chuyên Húc thoạt nhìn anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng công tử ca, tuấn mỹ hơn cả Thiên Tử một ngàn vạn lần, tuấn đến làm cho người ta vừa thấy khó phân biệt là nam hay nữ.
- Đại nhân.
- Ta rất thất vọng.
Thiên Tử quỳ xuống:
- Thỉnh đại nhân trách phạt.
Chuyên Húc mặt không chút thay đổi, không giận không lạnh, không cười không mắng, thật hời hợt. Chuyên Húc liếc Lôi Ngoan, lấy tay chộp, từ trong khung trời mờ mịt lây ra một đống lớn, sau đó tạo thành một đoàn, trực tiếp đánh vào người Lôi Ngoan.
- Cho ngươi vũ khí báo thù, có thể bắt được hay không phải xem chính ngươi.
- Đa tạ đại nhân!
Lôi Ngoan quỳ, người vặn vẹo, nhưng trông gã không có vẻ thống khổ mà đang hưởng thụ. Chuyên Húc lại nhìn Thiên Tử.
Chuyên Húc nói:
- Sở Nam không chết, ngươi cũng không chết, trò chơi của ngươi chưa xong, nếu kết thúc thì hắn không chết là ngươi chết. Cho ngươi cơ hội cuối, xem ngươi có chơi hơn hắn không! Nếu không được thì...
Chuyên Húc không nói hết câu, một chưởng đặt ở trên đầu Thiên Tử. Người Thiên Tử run bần bật, nhưng gã tự chặt tay, chân, thế nhưng nó lại sinh trưởng ra. Tay, chân này không trọng sinh như thường, nó phát huy ra uy lực khiến Thiên Tử sợ hãi. Màu đen trên người Thiên Tử mất hết, gã toát ra hơi thở từ hoang chi cảnh nháy mắt liền bước vào trụ chi cảnh!
Sau đó Chuyên Húc cho Thiên Tử một cái chuông, nói:
- Đây là vũ trụ chi chung!
Thiên Tử mừng rỡ, lại thấy Chuyên Húc lấy ra bốn hư thú, nói:
- Đây là vũ trụ căn nguyên tứ tượng, long, phượng, quy, hổ, phân biệt đại biểu địa hỏa, thủy, phong!
- Cơ hội cũng chỉ có lúc này đây, tự giải quyết cho tốt.
- Xin đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ hủy diệt Sở Nam, chắc chắn!
- Đi thôi.
Không chờ Thiên Tử nói tiếp, Chuyên Húc phun ra hai chữ này. Thiên Tử liền mang theo vũ trụ chi chung, còn có căn nguyên tứ tượng, cùng Lôi Ngoan xuyên qua không gian. Chuyên Húc đứng tại chỗ cười quái dị, nhìn về phía xa.
Chuyên Húc thì thầm:
- Tinh Diệu, ngươi liên tiếp cản trở ta, lúc này đây, ngươi còn có thể cản trở được sao? Chúng ta đã lâu không gặp mặt....
Bên kia, Sở Nam đang luyện hóa một viên thoát phá tinh thần, đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một trận dao động, không chút do dự trở lại, cầm trong tay thoát phá tinh thần ném đi qua, ầm vang một tiếng, tinh thần băng liệt thành bột phấn. Trong không gian dao động, Thiên Tử cầm vũ trụ chi chung giậm chân.
Sở Nam con ngươi co rút, cong lên khóe môi:
- Thiên Tử, ngươi đến đúng lúc lắm.
- Ta chưa diễn kịch xong.
Thiên Tử nói xong căn nguyên tứ tượng xuất hiện bao vây Sở Nam vào giữa. Sở Nam cảm giác hơi thở nhiếp người, nụ cười của hắn không thay đổi.
Thiên Tử nói:
- Sở Nam, chắc ngươi không ngờ ta biến mạnh như vậy?
Sở Nam thản nhiên nói:
- Người khác bố thí thì mạnh cỡ nào?
Lời của Sở Nam kích thích Thiên Tử, gã trải qua thảm bại tâm tình không bình ồn như trước.
Thiên Tử xấu hổ quát:
- Mặc kệ như thế nào, đủ lấy mạng của ngươi rồi!
- Muốn mệnh của ta thì kêu Chuyên Húc đến đây đi! Ngươi, không được!
- Được không, rất nhanh ngươi sẽ biết.
Sát khí của Thiên Tử cực đậm, chớp mắt cười nói:
- Nhưng trước khi ta bắt đầu diễn thì vận động nóng người trước đã.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2171: Ngươi đến đưa ăn?
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Lôi Ngoan cười nói:
- Sở Nam, ngươi không ngờ đúng không?
Trong nụ cười của Lôi Ngoan âm lãnh, có dữ tợn, thậm chí đầy khoái cảm sắp sửa báo thù.
Sở Nam nhìn Lôi Ngoan, cười nói:
- Ừm, không ngờ ngươi tự động tới cửa chịu chết.
- Ngươi tìm cái chết!
Sở Nam nói:
- Ta có chết hay không thì không biết, nhưng là, ta khẳng định, ngươi chết chắc rồi!
Sở Nam vận chuyển thế giới trong người, mệnh lực dung nhập.
Lôi Ngoan gầm rống xông lên:
- Con kiến đê tiện, ngươi cho rằng hôm nay Lôi Ngoan vẫn là Lôi Ngoan xưa kai sao? Chết cho ta!
- Mặc kệ ngươi là dĩ vãng hay hiện tại!
- Lôi chi nguyên nộ!
Lôi Ngoan đánh ra lôi chưởng, có tiếng hư không tan vỡ điếc tai. Lôi chưởng là sát chiêu lớn nhất Lôi Ngoan lấy ra, không chỉ chất chứa dụng bí pháp thôn thủ lôi tộc lịch tổ lịch đại lôi nguyên tinh hoa, còn có Chuyên Húc cho gã thứ kia, nó cùng Lôi Ngoan hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ!
Đây là lá bài của Lôi Ngoan, sát chiêu của gã!
- Tiên thiên khí tức? Không đúng, còn đậm hơn rồi lại không gióng lời Thủy Long tiền bối nói là hỗn độn khí tức, chẳng lẽ là ở giữa tiên thiên cùng hỗn độn chi gian khí tức? Ưm, chắc là như vậy, không sai được.
Sở Nam đã có tính toán. Lôi Ngoan giết tới dường như nhìn thấy hình ảnh Sở Nam bị gã đánh toàn thân nổ tung, bị gã đạp dưới chân.
Lôi Ngoan rống to:
- Con kiến, quỳ xuống cầu ta đi, ta cho ngươi đi bình yên!
- Nói nhiều quá!
Sở Nam ra tay, trảo một cái trúng lôi chưởng của Lôi Ngoan. Trong chớp mắt bị bắt, Lôi Ngoan cuồng cười, phát tiệt oán hận tích lũy trong lòng mấy chục năm qua. Nhưng chớp mắt Lôi Ngoan nghe thấy tiếng vỡ giòn vang.
Lôi Ngoan bản năng nhìn theo thanh âm, đột nhiên phát hiện nó đến từ lôi chưởng của gã.
- A, không!
Lôi Ngoan khủng hoảng kêu la thành tiếng, khiến Thiên Tử ở bên cạnh xem kịch người run lên.
Lôi Ngoan còn đang sợ hãi rống:
- Thả ta ra, mau, thả ta ra!
- Như ngươi mong muốn.
Tay Sở Nam kéo lại tay kia, thân thể Lôi Ngoan rời khỏi hắn. Lôi Ngoan định phản công thì cảm giác có thứ gì bị kéo ra khỏi người gã, gã cảm giác phần bị kéo ra sắp thành tro.
- Cá... Này.
Lôi Ngoan suy nghĩ hỗn loạn, trong đó còn có tràn đầy không cam lòng.
Lôi Ngoan hỏi thẳng:
- Tại sao? Tại sao ta không thể giết chết còn kiến nhà ngươi? Mấy chục năm trước ta không giết chết ngươi được, tại sao lần này ta biến mạnh như vậy vẫn không thể giết ngươi? Tại sao?
- Bởi vì ta biến càng mạnh hơn ngươi! Bởi vì mệnh của ngươi không đủ cứng!
Sở Nam lôi kéo là thần hồn của Lôi Ngoan, là tinh khí thần huyết, còn có đồ vật Chuyên Húc đánh vào người Lôi Ngoan. Thiên Tử đã nhận ra nên ngây ngốc, chờ gã tỉnh tóa lại thì không thấy bóng dáng Lôi Ngoan đâu.
Lôi Ngoan đã chết.
Mắt Thiên Tử lạnh băng, gã biết đại nhân cho Lôi Ngoan thứ kia chắc chắn không bằng gã, nhưng dù kém hơn cũng là thứ đại nhân đưa, là một tay đại nhân tạo ra, làm sao yếu được? Hơn nữa Thiên Tử dám khẳng định mới rồi Lôi Ngoan tuyệt đối mạnh hơn khi gã ở Thiên Võ đại lục lấy ra đoạn chỉ hoàn gấp vô số lần.
Nhưng Lôi Ngoan lợ hại như vậy mà không địch lại một chiêu của Sở Nam!
- Lần kiếp nạn kia rốt cuộc khiến hắn biến mạnh tới mức nào?
Thiên Tử thầm nghĩ, đè nén cảm xúc kinh ngạc, nói:
- Ta có vũ trụ chi chung, ta có căn nguyên tứ tượng, mặc kệ hắn mạnh bao nhiêu thì chỉ có thể bị ta hủy diệt, vừa rồi hắn đánh ra chiêu thức chắc là đòn mạnh nhất.
Thiên Tử nghĩ vậy cười nói:
- Sở Nam, quên nói với ngươi, cha của đàn bà của ngươi, Lôi Chú Đỉnh rơi vào tay gia gia của Lôi Ngoan. Lôi Ngoan chết thì gia gia của hắn lập tức có thể phát hiện được, sau đó Lôi Chú Đỉnh liền chết.
Sở Nam nhướng mày, không phải vì lời Sở Nam nói, trong cơ thể hắn có loi là do một lũ tử sắc tâm lôi của Lôi Nhụy diễn biến ra. Tử sắc tâm lôi của Lôi Nhụy, Lôi Chú Đỉnh là liên kết với nhau. Lấy thực lực hiện tại của Sở Nam, nếu Lôi Chú Đỉnh chết, tan biến thì hắn phát hiện được ngay. Nhưng hiện tại Sở Nam không có cảm ứng gì, nên tin tưởng Lôi Chú Đỉnh không chết.
Sở Nam nhíu mày là bởi vì hắn đang luyện hóa thứ kia, nó toát ra hơi thở tiên thiên cùng hỗn độn rất tốt, thích hợp cho hắn. Bởi vậy lúc luyện hóa Sở Nam có cảm giác Lôi Ngoan giống như là cố ý tặng thứ này cho hắn.
Thiên Tử thấy Sở Nam nhíu mày thì nghĩ lầm là tiểu kế loạn tâm hắn thành công.
Thiên Tử lạnh lùng nói:
- Sở Nam, tử kỳ của ngươi tới rồi, căn nguyên tứ tượng, chuyển!
Sở Nam đột nhiên hỏi:
- Ngươi cố ý đưa ăn cho ta sao?
Thiên Tử không kịp phản ứng lại, hét to:
- Hôm nay, ngươi chính là ta thực vật, là thực vật cho ta nhập vũ!
Thiên Tử nói rồi căn nguyên tứ tượng đã chuyển động. Sở Nam đem lực lượng tín ngưỡng dung vào thế giới trong người, thiên võ trận chuyển động, tuy rằng hắn không ở Thiên Võ đại lục nhưng Sở Nam vẫn còn trong thời đại hậu thiên. Hơn nữa thiên võ trận trong cơ thể Sở Nam cũng không phải là nhỏ.
Sau đó Sở Nam nhấc chân đi hướng Thiên Tử.
Thiên Tử lạnh nhạt nói:
- Ta đã khiến ngươi động? Đứng lại cho ta!
Thiên Tử lắc vũ trụ chi chung. Tiếng chuông vang lên, bước chân của Sở Nam khựng lại.
Thiên Tử lộ rõ tự tin và khinh thường trên nét mặt, nói:
- Sở Nam, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi đi bình yên, mối thù hôm đó ta sẽ từ từ trả!
Két két!
Một tiếng vỡ ngay sau khi Thiên Tử cất tiếng nói, gã biến sắc mặt, vì Sở Nam hành động. Tùy theo thanh âm tiếp tục vang lên, Sở Nam tiếp tục đi tới.
Thiên Tử thấy vậy ý nghĩ thay đổi:
- Thế này vẫn không giam cầm được hắn? Đại nhân truyền cho bí pháp bên trong ghi vũ trụ chi chung vang một tiếng là có thể khốn ngàn vạn thiên địa, vậy mà hắn phá ra được, không lẽ thực lực của hắn đã...
Thiên Tử không nghĩ tiếp, lắc vũ trụ chi chung. Ba tiếng liên tục vang, vẫn không thể ngăn cản Sở Nam.
Thiên Tử sốt ruột quát:
- Căn nguyên tứ tượng, diệt thân của hắn, hóa hồn của hắn, quay về căn nguyên!
Lập tức căn nguyên tứ tượng xoay chuyển tấn công Sở Nam. Quy phun thủy, phượng phun lửa, hổ tế phong, long tế địa. Mắt Sở Nam luôn nhìn chằm chằm căn nguyên chi phượng, căn nguyên chi phượng lao xuống xuống dưới, thân thể chớp mắt biến to đến mấy ngàn vạn trượng, già thiên tế nhật. S mchỉ có thất thước ở trước mặt căn nguyên chi phượng vô cùng nhỏ bé. Sở Nam mặt không biểu tình vươn hai trảo.
Vèo!
Căn nguyên chi hỏa, sưu tập căn nguyên chi hỏa thuộc về thời đại của hắn phun ra, người Sở Nam không run, bước chân không ngừng, hai tay xuyên qua căn nguyên chi hỏa bắt lấy cánh phượng, hai tay mạnh xé ra ngoài.
Căn nguyên chi phượng bị Sở Nam xé thành hai nửa.
Trong khung trời lửa đầy trời rớt xuống.
Thiên Tử tim rớt cái bịch, định lắc vũ trụ chi chung nữa.
Sở Nam lên tiếng:
- Trọng Kiếm!
Phút chốc Trọng Kiếm trở lại nguyên trạng trảm không đi ra, chém hướng vũ trụ chi chung.
Thiên Tử lạnh nhạt nói:
- Thanh kiếm rách này làm sao chống được vũ trụ chi chung? Ta trước tiên hủy kiếm của ngươi!
Trọng Kiếm Ong một tiếng ngân vang, chém tất cả thời gian, không gian chướng ngại vật cản đường nó.
Cùng lúc đó, căn nguyên chi quy tuôn ra thủy bắn đến. Thủy thượng tiếp thương khung, hạ liên đại địa. Sở Nam không thèm nhìn, chỉ một cước đá tới, nơi đi qua nước tắt ngấm. Chân đạp căn nguyên chi quy, mai rùa của căn nguyên chi quy thành mãnh vụn, thân rùa văng ra.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2172: Sao ngươi dám làm long?
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Thiên Tử thấy Sở Nam ra tay trong chớp mắt hai tay xé nguyên chi phượng, một cước đá bay đá lạn căn nguyên chi quy, khinh thường căn nguyên tứ tượng thì rất giật mình. Mới rồi Thiên Tử xuất chiêu căn nguyên tứ tượng là một trong các lá bài của gã, căn nguyên tứ tượng hợp thành một trận pháp cực kỳ cao thâm, lợi hại. Nhưng Thiên Tử không thấy trận pháp đó có tác dụng gì với Sở Nam.
- Hắn thế nhưng cường hãn đến cảnh giới như vậy sao?
Lòng Thiên Tử khủng hoảng nhưng không làm khí thế của mình yếu chút nào.
Thiên Tử hét với Sở Nam:
- Huênh hoang, nên ngồi là ngươi, nên cuộn mình cũng là ngươi!
Trong tiếng rống của Thiên Tử, Sở Nam đã đạp bên trên căn nguyên chi hổ. Thế giới trong người vừa tăng trưởng và vận chuển, mệnh lực cuồn cuộn tuôn ra, căn nguyên chi hổ gầm rống không thôi, phi thường bất mãn hành vi của Sở Nam. Nhưng căn nguyên chi hổ bị mệnh lực của Sở Nam bao bọc, không thể nhúc nhích.
- Ngồi cho ta!
Sở Nam đáp xuống lưng căn nguyên chi hổ. Căn nguyên chi hổ tiện không thể không ngồi. Sở Nam bắt hướng căn nguyên chi long trảo khứ, trên người căn nguyên chi long đã tản mát ra hỗn độn khí tức, khá dậm đặc, kẹp năng lượng sập trời, kèm uy lực thời không đụng hướng Sở Nam.
- Ta khiến ngươi cuộn lại!
Ta tay phải Sở Nam chặn căn nguyên chi long, căn nguyên chi long tử mệnh đẩy hắn ra sau, dưới chân căn nguyên chi hổ cũng đang phản kháng. Ánh mắt Sở Nam chợt lóe, mới rồi giao đấu Sở Nam đã sáng tỏ căn nguyên tứ tượng không thuộc về Càn Khôn, nằm ngoài Càn Khôn.
Đối với thứ nằm ngoài Càn Khôn thì đòn sát thủ của Sở Nam chính là mệnh lực không ở khung trời này, không ở vũ trụ này. Mệnh lực điên cuồng tuôn ra, hồn mệnh long trong thiên võ trận ở Thiên Võ đại lục lóe ánh sáng.
Thiên Tử thấy Sở Nam không địch lại thì thở phào, nếu hắn lại một đấm xử lý căn nguyên chi long, thế thì tình cảnh của gã rất nguy hiểm. Nhưng Thiên Tử không ngây ngốc ra đó, nâng lên vũ trụ chi chung đụng hướng Trọng Kiếm. Trọng Kiếm bị đẩy lùi, lại không có tan vỡ, chỉ thêm hai lỗ hổng.
- Kiếm hắn luyện chế cũng có thể trưởng thành đến mức này?
Vũ trụ chi chung lại vang lên, tiếng vang điên cuồng. Lúc này Thiên Tử thấy tay kia của Sở Nam bỗng biến to, trực tiếp chộp long đầu vào lòng bàn tay, lại rung lên. Căn nguyên chi long dài mấy ngàn trượng run rẩy cuộn lại.
Thiên Tử biến sắc mặt, không dám chậm trễ, miệng hộc máu, đốt cháy sinh mệnh, năng lượng, tu vi, tinh huyết, hồn huyết nhất.
Thiên Tử thi triển chung cực bí pháp, kêu to:
- Sở Nam, ta không tin không thể giết được ngươi!
- Ta cũng không tin không giết được ngươi!
- Căn nguyên tứ tượng, mau chóng trở về, địa hỏa thủy phong, dung vào hồn ta, vũ trụ chi chung hóa thành thân ta!
Lập tức căn nguyên chi phượng nổ tung thành biển lửa, căn nguyên chi quy xác rùa có khe nứt sâu, căn nguyên chi hổ bị Sở Nam đạp ngồi, căn nguyên chi long run rẩy cuộn mình, tất cả hóa thành luồng sáng chui vào cơ thể Thiên Tử. Vũ trụ chi chung chợt lóe ẩn vào người Thiên Tử.
Sở Nam nhíu mày, không phải bởi vì Thiên Tử thi triển bí pháp, mà là bởi vì hắn cảm giác được khi căn nguyên chi long hóa thành ánh sáng có chút lạ lùng.
- Sở Nam, chết cho ta, không phải ngươi thích long sao? Hôm nay ta hóa long nuốt ngươi!
Trong một thoáng người Thiên Tử nổ tung, bạo thành một long. Bề ngoài long cực kỳ anh vũ, nhưng ánh mắt dữ tợn âm tà, toát ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm. Sở Nam đã cảm nhận được nhưng biểu tình cực kỳ bình tĩnh, khi mở miệng thì lộ mũi nhọn.
- Ngươi thế này xem như là long sao? Ngươi cũng xứng là long?
- Con kiến, run rẩy đi!
Thiên Tử khom người xông lên, Trọng Kiếm kêu vù vù, ánh sáng rực rỡ chém hướng long đầu.
Sở Nam nói:
- Trọng Kiếm, trở về.
Trọng Kiếm hồn đã có linh, có sinh mệnh rất khó hiểu nhưng vẫn quay về thế giới trong người của Sở Nam.
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì mới là long thật sự.
Thân thể của Sở Nam cũng bắt đầu biến hóa, chớp mắt một long không có trảo xuất hiện trên trời.
Thiên Tử cuồng cười nói:
- Sở Nam, ngươi làm ta cười chết, ngươi hóa, chính là chân chính long? Ha ha ha...
Trong tiếng cuồng cười của Thiên Tử, một long trảo thoáng hiện, rồi hai, ba, bốn, mãi đến bảy long trảo mới dừng.
Tiếng cười của Thiên Tử yếu đi, nhưng vẫn nói:
- Bảy trảo thì sao? Ta có tám trảo!
Thiên Tử dứt lời, cảm giác mắt hoa lên, gã thấy chín long trảo, hơn gã một cái. Thiên Tử càng thêm âm trầm, mơ hồ nghe đại nhân nói long chín trảo lợi hại. Đang lúc Thiên Tử tinh thần không yên thì thấy rõ Sở Nam biến thành long thêm một long trảo nữa.
Mười long trảo!
Thiên Tử đã không thể tưởng tượng, đến đẳng cấp như gã tất nhiên biết không phải muốn hóa long là biến được, không phải tùy tiện thêm một long trảo. Sở Nam có thể hóa ra chứng minh hắn có thực lực đó. Hoặc nên nói Sở Nam có quan hệ gì đó với long mười trảo.
Thiên Tử đã đoán đúng, quan hệ giữa Sở Nam và Tiểu Hắc thật khó nói rõ. Sở Nam dùng máu nuôi nấng Tiểu Hắc, sớm chặt chẽ liên kết với nàng, rồi trải qua nhiều chuyện, cộng thêm vào lần gần đây nhất Tiểu Hắc để lại đoàn sáng, bình thường Tiểu Hắc ngủ say đều ở thế giới trong người tiến hành trao đổi năng lượng, ở trình độ nhất định nói Sở Nam và Tiểu Hắc cùng một thể cũng không hóa đáng.
Vì vậy Sở Nam có thể hóa ra.
Chuyện làm Thiên Tử chấn kinh vẫn chưa xong, bởi vì gã cảm thấy ngón chân mười long trảo không đúng, đếm kỹ thì có chín ngón, sao với gã biến thành năm ngón thì hơn bốn ngón.
Người Sở Nam chớp lóe ánh sáng, Thiên Tử không dám nhìn nữa, đụng mạnh qua.
Thiên Tử hét to:
- Có thêm mấy ngón, thêm hai trảo lại có thể như thế nào, vẫn bị ta oanh sát!
Sở Nam lạnh nhạt nói:
- Vậy sao?
Ánh sáng trên người Sở Nam lập tức biến thành thập sắc. Giây lát Thiên Tử đã xông tới phái trước, Sở Nam nhảy lên, mười long trảo liên tục đập xuống. Thiên Tử không né tránh, cứng rắn chống. Hai long không làm động tác có độ khó cao gì, hay bí pháp lợi hại. Chỉ xé, cào, vỗ, đá, các tư thế cực kỳ đơn giản. Những giản đơn động tác bên trong ẩn chứa uy lực lại là có thể phá hủy vô số thiên địa.
- Thân thể ta ngưng tụ vũ trụ chi chung, ngươi không đánh phá được!
Sở Nam lạnh nhạt nói:
- Chỉ đánh phá sao đủ?
Sở Nam tản mát ra thủy long huyết mạch, phút chốc Thiên Tử có cảm giác chìm trong vũng bùn. Mười trảo của Sở Nam cùng nhau vỗ, chỉ nghe tiếng ù vang mới đến chính giữa thì đã ngừng lại, vang tiếng leng keng.
- Không có khả năng...
Thiên Tử hộc máu.
- Ngươi không có khả năng đánh phá vũ trụ chi chung, không có khả năng! Địa hỏa thủy phong!
Thiên Tử hét lên, lại tấn công. Sở Nam dùng mười long trảo bắt Thiên Tử, một tiếng thủy long hú. Long do Thiên Tử biến thành bị xé hơn hai mươi khối bay mỗi hướng. Nhưng Thiên Tử mới bay không xa thì những khối thịt văng ngược lại, ngưng tụ thành long thân.
- Ha ha ha, Sở Nam, ngươi cho rằng thật sự có thể đánh phá sao? Vũ trụ chi chung, thời gian tại, không gian tại, thời không vĩnh hằng, ngươi như thế nào phá? Như thế nào toái?
Thiên Tử cuồng cười.
Sở Nam không sử dụng bạo lực nữa, chỉ nói:
- Tán đi!
Chỉ hai chữ lạnh nhạt, Thiên Tử phát hiện gã không thể ngưng tụ được, rất là hốt hoảng, ánh mắt không thể tin.
Sở Nam nói:
- Thủy long không cho phép, ngươi sao dám làm long?
Thiên Tử không biết thủy long, nhưng hiểu ý trong đó, cố gắng hừ lạnh, dùng cuồng ngôn bơm hơi cho mình.
- Ta không biến long vẫn có thể giết ngươi!
Phút chốc Thiên Tử hồi phục chân thân.
Sở Nam không thừa cơ giết lên, hắn lại cảm thấy đến dị thường. Khi Thiên Tử sắp hoàn toàn ngưng tụ chân thân thì bỗng khựng lại, cơ thể vặn vẹo, dường như có thứ gì sắp chui ra khỏi người gã.