Ngân Từ Phong nữ trắng bệch khuôn mặt nếu như không phải Đường Tiêu ngăn cản giúp nàng một kích này thì nàng không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng một khắc sau Đường Tiêu muốn đem ý niệm thế giới thu Ngân Từ Phong nữ lại thì Ngân Từ Phong nữ không chịu vào.
Tiểu Cửu Cửu ở bên cạnh quan sát đột nhiên thổ ra một đoàn huyết vụ đánh về phía quái thú.
Quái thú liệt phùng hiện ra vẻ sợ hãi, không dám tới gần huyết vụ nhanh chóng biến mất, hiển nhiên nó rất e ngại huyết vụ của tiểu Cửu cửu.
Tuy nhiên tiểu Cửu Cửu lại chỉ huy huyết vụ đuổi theo quái thú liệt phùng không thể trốn tránh một luồng khói đen bắn ra về phía huyết vụ kia.
Luồng sương đỏ và luồng khói đen không ngừng dây dưa với nhau, công kích với nhau khiến cho cả hai trở nên hư ảo, không gian một lần nữa trở nên khó phân thắng bại.
Quái thú liệt phùng đối với tiểu Cửu Cửu sợ hãi đã suy giảm nó rít gào một tiếng đột nhiên biến mất trong chốc lát đã xuất hiện ở phía sau tiểu Cửu Cửu đột nhiên há miệng một luồng hắc mang phun ra tựa hồ muốn đánh tan tiểu Cửu Cửu.
- Đi.
Ngân Từ Phong nữ hô lên một tiếng một đạo phong vân bàng bạc bắn tới trong nhất thời phát ra tiếng nổ ông ông.
Nghĩ cũng xảo diệu, vừa rồi Ngân Từ Phong nữ bị quái thú đánh lén cũng không ch huy bầy ong khiến cho bầy ong lơ lửng trên không trung vừa rồi lúc tiểu cửu cử xông quabầy ong được mở đường kết quả trong nháy mắt đã thuận thế đánh tới.
Quái thú liệt phùng không buông tha cho công kích với tiểu Cửu Cửu hắn ngẩng đầu phun một ngụm khói đen về phía bầy ong ngay lập tức Ngân Từ phong bị mất phương hướng đại bộ phân ngã xuống từ trên không trung, bay về phía Ngân Từ Phong nữ.
Tiểu Cửu Cửu hiển nhiên đã có phản ứng, đuôi hất lên một đạo kim quang bắn ra quái thú liệt phùng hiển nhiên thối lui ra ngoài mấy trượng, cái đuôi của tiểu Cửu Cửu cũng quét ở trong hư không, nhưng quái thú liệt phùng đã nhanh chóng rút, Đường Tiêu cũng lặng yên không một tiếng động mà làm xuất hiện hai đạo hồng mang chính là tà thần diễm châu của hắn bắn về phía quái thú liệt phùng.
Quái thú liệt phùng đột nhiên bị lệch nhảy tránh một kích trí mạng gào thét phun ra một khối đen tròn cực lớn thoạt nhìn như một luồng sương mù nhưng khiến cho người ta có cảm giác đu choáng mắt hoa.
Quái thú liệt phùng lúc phun ra từng ngụm khói đen luồng cầu đen kia càng lớn tốc độ gia tăng như muốn đem Đường Tiêu và Ngân Từ Phong nữ làm cho mệt mỏi.
Luồng cầu đen phát ra hấp lực cường đại một số đất đá vừa rồi bị đánh vụn đã bị cuốn vào trong cầu đen sau đó biến mất bóng dáng, Đường Tiêu Tiểu Cửu Cửu Ngân Từ Phong nữ đều cảm nhận được có hấp lực vô cùng lớn.
Một luồng huyết vụ màu đỏ của tiểu Cửu Cửu đánh về phía quái thú liệt phùng lại bị luồng cầu đen này hấp thu hoàn toàn.
Ngân Từ Phong ở bên cạnh Ngân Từ Phong nữ cũng có vẻ không đỡ nổi hấp lực có xu thế bị cuốn vào bên trong quả cầu màu đen Đường Tiêu một lần nữa dùng ý niệm thế giới thu hồi Ngân Từ Phong nữ và Tiểu Cửu Cửu vào bên trong đó lúc này bọn họ đều không từ chối ngoan ngoãn tiến vào.
Đương nhiên trốn vào chỉ là tạm thời Đường Tiêu mà tủ vong trước quái thú này cho dù bọn họ có trốn cũng sẽ không thoát nổi cái chết.
Đường Tiêu đem Tiểu Cửu Cửu và Ngân Từ Phong nữ thu vào xong thì hít sâu một hơi một lần nữa tế ra Phong Lôi Kính hơn nữa còn ấn pháp quyết đem Tà thần diễm châu phối hợp.
- Ầm.
Phong Lôi kính bắn ra một luồng điện kim sắc đúng là một luồng nhan sắc tà thần diễm.
Phong Lôi kính cảm nhận được hấp lực cực lớn tựa hồ cũng có xu thế bị cuốn vào, Đường Tiêu lập tức tăng cường liên hệ tâm thần với PHong lôi kính sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch hiển nhiên điều khiển hai cổ bảo hắn khó có thể chịu nổi.
- Ta sẽ cực lực vây khốn nó các ngươi mau đi nghiên cứu bí cảnh truyền tống trận.
Đường Tiêu hướng về phía cấm chế song thù ở bên ngoài cấm chế mà nói.
- Ừ.
Tiểu Bắc ứng tiếng sau đó kêu tiểu Nam cùng đi xem xét.
Đường Tiêu ở bên cạnh một mực thúc giục huyền vũ kiếm trận vây khốn vừa tế ra hồ lô dừa.
- Cấm chế của truyền tống trận rất mạnh chúng ta đang nghĩ ra biện pháp.
- Mau lên ta không kìm chế được rồi.
Đường Tiêu không kìm chế mà thúc giục.
- Vâng.
Tiểu Bắc đáp ứng sau đó chăm chú phá giải cấm chế.
Thần sắc của Đường Tiêu ngày càng trở nên ngưng trọng một khi liệt phùng quái thú ra khỏi kiếm trận sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Màn lửa màu xanh trên người của liệt phùng quái thú càng trở nên mờ nhạt đôi lúc lại khiện ra, hiển nhiên là nó muốn liều mạng rồi.
Vì để duy trì huyền vũ kiếm trận không bị Liệt Phùng quái thú phá vỡ, Đường Tiêu cơ hồ đã tiêu hao hầu hết pháp lực bản thân.
Xem ra chỉ có thể dùng thốn mang.
- Cấm chế còn chưa bài trừ, nhưng có thể xác định bí cảnh truyền tống trận này là đa hướng, tám hướng trong tinh đồ đều có thể truyền tống.
Tiểu bắc nhanh chóng báo cho Đường Tiêu.
- Bao lâu nữa thì có thể bài trừ cấm chế?
Đường Tiêu hỏi tiểu Bắc một tiếng.
- Ít nhất một canh giờ nữa.
Đường Tiêu cắn môi nhìn chằm chằm vào quái thú bên trong trong tay xuất hiện thêm một phi đao bằng bạc.
Ngay lập tức quái thú Liệt Phùng lao lên phía trước cỗ phi đao màu bạc của Đường Tiêu vừa xuất hiện Liệt Phùng quái thú hiển nhiên biến mất không còn thấy gì nữa, trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng của cấm chế song thù hai tay như thiểm điện đánh xuống nàng.
Một hư ảnh lão nhân xuất hiện ở phía trên Đường Tiêu cùng theo đó một đạo ngân sắc quang mang hiện lên hai trảo của liệt phùng quái thú bỗng nhiên biến mất ở trên không khí, cả người cũng cứng đờ hóa thành một đạo khói đen ngưng tụ bên trong tinh thạch trong chốc lát đã tan thành mây khói.
Phi đao bàng bạc bắn lên sau ót của Liệt Phùng quái thú rồi quay trở về với Đường Tiêu, bị Đường Tiêu nhanh chóng thu vào trong ý niệm thế giới.
Vừa rồi cảnh tượng này nguy cấp vạn phần, Đường Tiêu toát ra một luồng mồ hôi lạnh, nếu như động tác của hắn chỉ cần chậm một chút thì cấm chế song thù đã chết oan uổng rồi.
- Cái này chẳng lẽ là phá giới tinh?
Đường Tiêu đem khối tinh thạch màu đen sau khi liệt phùng quái thú chết đi để lại ném vào trong hồ lô dừa cho Áo Bỉ lão ma xem xét.
- Không tệ đúng là phá giới tinh tuy nhiên hơi nhỏ, có khả năng chỉ đủ để mang về một bí cảnh không xa.
- Thế nhưng mà hiện tại không cách nào tiến vào trong phong bạo thiên lô.
Đường Tiêu phiền muộn mà nói.
- Ba canh giờ sau.
- Cấm chế phá giải xong rồi so với dự tính thì còn khó hơn nhiều.
- Khổ cực rồi.
Đường Tiêu ngồi xuống đem bức tinh đồ mở ra sau đó lại đem mười hai khối linh thạch thượng phẩm vào rãnh truyền tống. Sau đó chọn bí cảnh Cửu Châu đại lục, chuẩn bị khởi động bí cảnh truyền tống trận.
Đại điện trở nên run rẩy kịch liệt, bí cảnh truyền tống trận phát ra từng luồng bạch qung hư không vỡ nát ra. Mười hai khối linh thạch thượng phẩm biến thành tro.
Thần trí của Đường Tiêu trở nên mơ hồ nhưng sau đó lại tinh tường không biết bao lâu sau thì mới khôi phục lại bình thường.
- Ầm.
Một tiếng vang lớn, linh phù của Đường Tiêu đụng vào một bàn tay lớn, nếu như Đường Tiêu phản ứng chậm một chút thì đã bị đánh trọng thương.
- Ha ha tiểu gia hỏa này không tệ có thể chịu được một chưởng của bổn vương.
Một thanh âm nam nhân truyền ở bên trong.
- Trốn ở trong này đánh lén ngươi cũng xứng đáng xưng vương sao?
Đường Tiêu khinh thường mà nói.
- Ha ha đánh lén không thể xưng vương sao thực lực kỳ quái, mấy trăm năm trước bổn vương đã có danh tiếng Ma ngục quỷ vương rồi.
Bóng người kia cất tiếng.
Ma ngục quỷ vương vừa dứt lời Đường Tiêu đã ngã xuống mặt đất thần hồn đau đớn một hồi nổ mạnh khiến cho hắn như muốn mất đi thần trí.
Ma ngục quỷ vương rất đắc ý vừa rồi hắn thi triển thích khách chi thuật đây là linh hồn công kích hạng nhất, có thể lập tức phá hủy thần hồn của con người.
Đúng lúc hắn tiến tới định ăn Đường Tiêu thì Đường Tiêu lại đứng lên.
- A ngươi có thể đứng dậy?
ma ngục quỷ vương kinh ngạc.
Đường Tiêu cũng không trả lời hắn mà nheo mắt nhìn hắc ám sương mù.
Hiển nhiên đây không phải là thế giới của loài người mà là một thế giới khác.
Đường Tiêu trầm ngâm xuất ra Khu Ma nhận vào trong tay.
- Xem ra bổn vương quá xem nhẹ ngươi rồi tuy nhiên chỉ là ngươi may mắn mà thôi.
Ma ngục quỷ vương sau khi chật vật ngăn Đường Tiêu thì tức giận nói.
Ma ngục quỷ vương bị chọc giận thi triển một luồng sương mù quanh người rít gào đánh về phía Đường Tiêu.
Đúng lúc ma ngục quỷ vương đánh tới ở cạnh Đường Tiêu có mấy vạn quỷ hồn gào thét, cơ hồ khiến thần niệm của hắn không cách nào tập trung được.
Đường Tiêu tế ra bốn thanh phi kiếm không hề do dự mà kịch liệt đâm vào, hungn hăng nện tới.
Ma ngục quỷ vương khống chế không được cục diện ăn một quyền này thân hình lắc lư thiếu chút nữa là chia lìa.
Ma ngục quỷ vương nhận nhiều thiệt thòi cũng không ham chiến nữa lập tức quay người bỏ đi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
- Đây chẳng lẽ là ma ngục chi địa trong truyền thuyết?
Ở bên trong truyền ra thanh âm của Áo Bỉ lão ma.
- Ma ngục chi địa rất nguy hiểm sao?
Đường Tiêu hỏi Áo Bỉ lão ma.
- Không những nguy hiểm mà cực kỳ nguy hiểm ma ngục chi địa là chỗ giáp ranh giữa ma giới và quỷ giới, ngoại trừ quy tắc mạnh được yếu thua thì không còn quy tắc nào khác vừa rồi người mà ngươi đụng phải không phải là quỷ vương chỉ là một tên quỷ tốt tự xưng là quỷ vương mà thôi, quỷ vương thực sự thực lực ngươi không tưởng tượng được đâu.
- Vậy bây giờ phải làm sao/
- Bây giờ có tin tức tốt cho ngươi biết, bí cảnh chi môn đã lập nên ổn định, ngươi mau thi triển phân thần thuật, trước tiên đem một tia thần hồn trở về Áo Bỉ Đảo.
Áo Bỉ lão ma nói với Đường Tiêu.
- Được.
Đường Tiêu cẩn thận mà thi triển phân thần thuật.
Ở bên trong một tòa điện âm lãnh có một nam tử ở trong đó. Hắn tuy chỉ là quỷ tướng nhưng thân ở ma ngục chi địa cho nên được phong làm vương, quỷ tốt lúc nãy gặp Đường Tiêu cũng gọi hắn là đại vương
- Đại vương, trước đó vài ngày tiểu quỷ đã tìm thấy một huyết thực tốt nhất.
Quỷ tốt hướng về phía quỷ tướng mà nói.
- Huyết thực tốt nhất.
Quỷ tướng mở mắt ra lòng tràn ngập ham muốn.
- Đúng tiểu tử này vô cùng lợi hại.
Ma ngục quỷ tốt kia kể lại quá trình giao tranh với Đường Tiêu.
- Xem ra là huyết thực không tệ.
Quỷ tướng nghe quỷ tốt miêu tả thì động tâm.
- Hắc hắc tiểu nhân mang đại vương đi qua hi vọng đại vương chia cho tiểu nhân một miếng nhỏ là được.
Ma ngục quỷ tốt nói với ma ngục quỷ vương sau đó nhanh chóng lướng quỷ lập tức bay ra.
Đường Tiêu dùng phân thần thuật đã đến giai đoạn cuối cùng trong nháy mắt hắn nhìn thấy ở phía trước có một mùi khí tức ma ngục tràn ngập đột nhiên biến sắc.
So với vừa rồi còn nguy hiểm hơn.
- A tiểu tử này có thể trốn chạy thật nhanh không tệ đúng là huyết thực không tệ. Ta còn ngửi thấy mùi long tộc.
Ở trong màn sương mù truyền tới thanh âm của quỷ tướng.
- Quỷ vương.
Ma ngục quỷ tướng và ma ngục quỷ tốt đang điên cuồng đuổi theo Đường Tiêu bỗng nhiên nhìn thấy gì đó trên bầu trời trên mặt hắn hiện ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Một quỷ trảo đang gắt gao vây khốn Đường Tiêu, khiến cho Đường Tiêu đã hoàn toàn mất đi sự khống chế thân thể cứ trơ mắt nhìn một cái miệng tinh sắc khổng lồ đang xuất hiện trước mặt mình.
Đúng lúc Đường Tiêu sắp bị quỷ trảo kia bắt lấy bị ma ngục quỷ vương ném vào trong miệng thì bí cảnh chi môn của Áo Bỉ lão ma ở trong hồ lô dừa cuối cùng cũng đã lập nên, phân thần thuật của Đường Tiêu vẫn chưa hoàn thành nhưng hắn vẫn có thể cưỡng ép cho một tia thần hồn phân ra chủ hồn, vọt vào trong đó.
Không biết có phải vì cắt thần hồn quá mức thống khổ hay phân thần thuật phải làm miễn cưỡng mà thân thể của hắn lúc bị nuốt vào trong miệng của quỷ vương thì thần hồn của Đường Tiêu đã bất tỉnh.
Một hồi sau Đường Tiêu mới từ trong bóng tối hỗn độn trở lại.
Là Dực Thai công chúa đang khóc.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc lòng Đường Tiêu trở nên mừng thầm, một khắc trước hắn còn điên cuồng chạy trốn khỏi cái chết nhưng bây giờ nghe thấy tiếng của Dực Thai công chúa khóc thì hắn biết rằng mình đã được truyền tống trở về Áo Bỉ Đảo.
Tuy nhiên Đường Tiêu nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn.
Giờ phút này hắn cái gì cũng không nhìn thấy, giống như là mù lòa vậy, thính giác bị đứt quãng, khi có khi không, lực cảm ứng ngày càng yếu nhược căn bản không thể dùng thần thức để thăm dò.
Càng quan trọng hơn là hắn không cách nào cảm ứng được thân hình của chủ hồn vô luận thế nào cũng không thể tìm được sự tồn tại của chủ hồn khiến cho Đường Tiêu cảm thấy như muốn rét run.
Vốn hắn phỏng đoán, cho dù một chút thần hồn trở về Áo Bỉ Đảo nhưng chủ hồn vẫn ở trong thân hình của Tôn Văn, sau này từ từ khống chế long thể tởở về Áo Bỉ Đảo cùng thân thể tụ hợp.
Giống như một trò chơi điều khiển hai người vậy thần hồn của hắn sau khi trở lại Áo Bỉ Đảo hắn cũng có thể điều khiển một thân thể ở cách đó rất xa.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cảm ứng được thân thể ở Áo Bỉ Đảo còn long thể kia thì không có cảm ứng gì.
Chẳng lẽ phân thần truyền tống đã xảy ra sai lầm, khiến cho chủ hồn ở Long thể sụp đổ.
Kết quả nếu như vậy thì Đường Tiêu sẽ không cách nào tiếp nhận được phải biết rằng thân thể kia vô cùng cường đại pháp bảo rất nhiều thậm chí chúng nữ ở trong ý niệm cũng có thể dữ nhiều lành ít.
Hiện tại thân thể sau khi nhận được một thần hồn phân thần có thể khôi phục lại thực lực mạnh mẽ như trước kia không là một vấn đề lớn bởi vì Đường Tiêu không cách nào cảm ứng được long thể kia tự nhiên cũng không thể nào hỏi Áo Bỉ lão ma.
Hay là long thể kia đã bị quỷ vương nuốt chửng?
điều khiến cho Đường Tiêu phien não chính là hắn cảm ứng thân thể này cũng vô cùng yếu ớt, giống như là một tia phù triện hồi trước ở hắc ám hư không khiến hắn vô cùng khó chịu.
Thân thể trước mắt căn bản không có thị lực thính giác cũng đứt quãng, vô cùng lạnh như băng, ngay cả điều khiển cũng không được chứ đừng nói là thúc giục chữa trị từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Sẽ không phải như lần trước thần hồn cảm ứng sẽ vĩnh viễn mất đi chứ/
Nhưng bản thể thần hồn đã bị hủy diệt thì không cách nào tiến hành viễn trình.
Đường Tiêu không kìm được muốn chửi mắng nhưng hắn không cách nào há miệng muốn mắng cũng không thành.
Nửa tháng sau thị lực của Đường Tiêu vẫn không có tiến triển gì nhưng mà cảm giác nghe đã rõ ràng hơn một chút đã có thể nghe Dực Thai công chúa khóc đứt quãng.
Sau khi nghe Dực Thai công chúa nói Đường Tiêu kinh hãi không thôi hóa ra Ngọc sơn đã bị người Đông Doanh vây khốn hơn hai tháng, Thạch Miêu vương một tháng trước xuống núi đã không có tin tức hiện tại ở trong Bách Thảo cốc cũng chỉ có một mình Dực Thai công chúa.
Người Đông Doanh đã đến Ngọc Sơn cho thấy cả Áo Bỉ Đảo đã rơi vào trong tay của bọn họ tình hình hiện tại so với dự đoán lúc trước của Đường Tiêu trở nên nghiêm khắc hơn nhiều.
Dực Thai công chúa vừa kinh vừa sợ, trước kia có Thạch Miêu vương ở đây nàng tốt xấu còn có cái dựa vào hiện tại Thạch Miêu vương đã mất tích Bách Thảo cốc cũng ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài nàng ở nơi này trông giữ thi thể lạnh như băng cảu Đường Tiêu hơn nữa cũng không biết lúc nào rơi vào trong tay của người Đông Doanh loại sợ hãi cực độ này khiến cho tinh thần của nàng như muốn sụp đổ, thần trí như muốn mơ hồ.
- Lão công lão công có thể nghe ta nói chuyện được không? Ta biết nhất định sẽ trở vại mà, không lừa gạt Huyền Nhi mà.
Dực Thai công chúa nhỏ từng giọt nước mắt lên khuôn mặt lạnh như băng của Đường Tiêu.
Đường Tiêu rất muốn nói cho nàng biết hắn không lừa gạt nàng hắn trở về rồi nhưng hắn bất lực chút ít thần hồn này ngoại trừ thính giác từ từ khôi phục ngoài ra không có tiến triển gì cả.
Sau nhiều ngày cố gắng Đường Tiêu cuối cùng cũng trầm lòng xuống đem tình hình để qua một bên trước hết cố gắng khôi phục sự khống chế thân thể này rồi tính sau, nếu không người Đông Doanh một khi tìm được Bách Thảo cốc Dực Thai công chúa và mình chỉ có đường chết.
Đường Tiêu cố gắng mở to mắt hoạt động ngón tay một phen, chi cần có thể mở to mắt hoặc để cho ngón tay cử động một chút là Dực Thai công chúa có thể phát hiện ra mình trở về rồi.
Tuy nhiên hôm nay Dực Thai công chúa không xuất hiện bình thường nàng xuất hiện ở đây một canh giờ rồi thủy chung không tới nữa.
Đường Tiêu liền có một dự cảm bất hảo, Bách Thảo cốc hẳn là đã bị người Đông Doanh công phá nếu không với tính cách của Dực Thai công chúa không có khả năng không tới.
Có phải là... Thạch Miêu vương đã trở về nói chuyện gì đó với nàng.
Đường Tiêu không thể nào biết được chân tướng hắn liền suy nghĩ miên man.
Tuy nhiên hai canh giờ ba canh giờ đã trôi qua một ngày trôi qua Dực Thai công chúa thủy chung vẫn không xuất hiện.
Đường Tiêu thực sự lo lắng nếu như Dực Thai công chúa xảy ra chuyện gì thì kết quả hắn không cách nào thừa nhận được trải qua gian nan hiểm trởi cửu tử nhất sinh không tiếc mạo hiem đem thần hồn cắt ra, chủ hồn hủy diệt nguyên nhân cũng chỉ vì hứa hẹn với Dực Thai công chúa.
Đường Tiêu không cách nào nhúc nhích không cách nào lên tiếng chỉ có thể tự an ủi mình.
Ngày hôm sau Dực Thai công cháu không xuất hiện.
Ngày thứ ba... vẫn y nguyên không có động tĩnh gì.
Trong thạch thất yên lặng.
Một cảm giác cô độc chưa từng có tràn ngập con người của Đường Tiêu hắn thậm chí có một sợ hãi không hiểu được, trải qua mấy đời hắn chưa bao giờ sợ hãi như thé, có lẽ chấp niệm trở về đã khiến cho hắn vô hình trung chờ mong gặp lại Dực Thai công chúa.
Yêu nàng ta sao?
Đường Tiêu không thể tinh tường được nhưng hắn biết rõ mình không thể mất nàng.
Kiếp trước không thể hoàn thành hứa hẹn với Sarah, kiếp này cũng không hoàn thành hứa hẹn với Dực Thai công chúa nếu không cho nàng hạnh phúc tại sao lại hứa hẹn?
Phảng phất như một năm trước kia, ở trên chiến hạm Đông Doanh một màn kia xuất hiện...
- Nói ngươi yêu ta!
- Ngươi yêu ta?
- Nói là "ta yêu ngươi"
- Ta biết là ngươi yêu ta.
- Ngươi giả bộ hồ đồ hay là hồ đồ thật?
- Ta không muốn ngươi nói ngươi yêu ta, rồi chạy mau đi.
- Yêu một người có cảm giác gì?
- Yếu một người ta không biết có cảm giác gì nhưng sau khi yêu ngươi ta ngày đêm không ngừng nghĩ tới ngươi, bao giờ cũng niệm tình ngươi thậm chí muốn sống chung với ngươi một chỗ, càng không ngừng nhớ lại cảnh tượng kia với ngươi... trời mưa cũng nhớ ngươi, gió thổi cũng nhớ ngươi, sét đánh cũng nhớ ngươi lúc ăn cơm cũng nhớ ngươi, lúc ngủ cũng nhớ ngươi.
- Đi tiểu cũng nhớ ta?
- Ngươi có thể đứng đắn một chút được không?
- Có thể ta không giống như ngươi muốn, cho nên ta...
- Ta biết ngươi yêu ta, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hôm nay ngươi liều lĩnh tới thậm chí không tiếc tính mạng mà xâm nhập vào trong hiểm cảnh cứu ta điều này đã chứng minh tất cả, kỳ thật ta thật là ngu không nên hi vọng ngươi tới đây kết quả là hại ngươi.
- Aizzz...
- Yêu hay không yêu ta cũng đã đến cho nên không thể không cứu ngươi, thà rằng chết... Hơn nữa ta có thể đáp ứng ngươi có thể vì ngươi mà chết, hứa hẹn với ngươi ta sẽ không nuốt lời.
- Huyền Nhi.
Đường Tiêu đột nhiên mở to mắt, thở từng luồng hơi phì phò.
Vừa rồi là nằm mơ sao?
Cảm nhận từng luồng không khí lạnh như băng rót vào trong lòng cảm nhận được trái tim yếu ớt của mình đập mạnh hơn Đường Tiêu lúc này mới ý thức được hắn đã khôi phục toàn bộ khống chế thân thể.
Đường Tiêu thử hô to một tiếng, nhưng thanh âm quá yếu ớt, thậm chí ngay cả mình cũng không nghe được.
Mệt mỏi quá, thân thể rất suy yếu...
- Lão công?
- Lão công!
Đường Tiêu một lần nữa tỉnh lại lần này mở to mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy Dực Thai công chúa xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt thon gầy của nàng trắng bệch tựa hồ mới bệnh dậy vậy.
- Lão công tới đây thăm ta rồi sao?
Dực Thai công chúa thấy Đường Tiêu mở to mắt ra thì giống như không tin được chờ đợi hai năm nàng không chỉ một lần nằm mộng như thế, nhưng mỗi lần mộng tỉnh đều là thương tâm và thất lạc không còn bất kỳ hi vọng nào rồi.
Trước đó vài ngày bị bệnh nặng, Đường Tiêu không thể cử động hiện tại rõ ràng còn mở mắt.
Tuy nhiên Dực Thai công cháu không khẳng định là Đường Tiêu trở về thăm nàng mà hoài nghi mình bị bệnh nặng mộng tưởng hão huyền xuất hiện ảo giác.
- Ta...
Đường Tiêu muốn nói gì đó nhưng miệng lại giật giật, cái gì cũng không nói nên lời, thân thể từ từ khôi phục chậm chạp khiến cho hắn như phát điên.
Trừ phi có thể khu động Luyện Yêu Thối Ma Hồ nếu không hắn không cách nào tiến hành tăng tốc khôi phục.
- Lão công thật sự tỉnh rồi sao?
Dực Thai công chúa cuồng hỉ rong lòng.Bởi vì thân thể suy yếu thoáng cái nàng đã bất tỉnh ngã xuống bên giường đá của Đường Tiêu.
Nhìn thấy Dực Thai công chúa hôn mê bờ môi tái xanh, Đường Tiêu cảm thây sự tình không ổn nàng nếu như ở trong thạch thất không cách nào tỉnh lại thì có thể sẽ bị đông lạnh ở nơi này.
Lo lắng một hồi Đường Tiêu cũng tiến vào trong hôn mê, đương nhiên cũng vì thân thể của hắn quá mức suy yếu mà ngủ say.
Một lần nữa tỉnh lại Dực Thai công chúa đã không còn ở bên người điều này khiến cho Đường Tiêu hoài nghi lúc nãy mình té xỉu bên giường đá phải chăng là do tinh thần hoảng hốt gây nên một giấc mộng.
Hẳn không phải là mộng Đường Tiêu mơ hồ mình được cho ăn gì đó khiến cho thân thể của hắn thêm vài phần khí lực.
Điều khiến cho Đường Tiêu vui mừng chính là hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Đây là một tiến triển lớn.
- Lão công đã tỉnh/
Dực Thai công chúa đột nhiên nhào vào trong thạch thất, quần áo tóc tai hơn mất trật tự nhưng hiển nhiên là đã khỏi bệnh.
- Ta... tỉnh... không ta.... ta ... trở về... rồi.
Đường Tiêu gian nan mà nói, hai chữ trở về đặc biệt cố gắng nhấn mạnh.
- Chàng trở về rồi sao không chỉ là tới đây thăm Huyền nhi chứ?
- Đừng khóc.... ta không... đi nữa...
Đường Tiêu cố gắng muốn vươn tay ra vuốt ve má của Dực Thai công cháu.
Dực Thai công chúa thò tay nắm lấy tay của Đường Tiêu đem bàn tay đó sờ lên trên mặt mình, nghẹn ngào mà khóc, lại nhìn nụ cười của Đường Tiêu, trong chốc lát khóc lại cười như điên vậy.
Bỗng nhiên ngay lúc đó Dực Thai công chúa nhớ ra điều gì kinh hô chạy ra khỏi thạch thất hơn nửa ngày không trở về.
Đường Tiêu cười khổ hắn hoài nghi tinh thần của Dực Thai công chúa phải chăng đã thất thường rồi.
Thừa dịp thể lực từ từ khôi phục, Đường Tiêu cố gắng thúc giục Luyện Yêu Thối Ma Hồ ở trong cơ thể chỉ cần nó có thể xoay tròn phóng thích chân khí thì sự tình sau này có thể đơn giản hơn nhiều.
Luyện Yêu Thối Ma Hồ lần này lại khiến cho Đường Tiêu trở nên thất vọng một luồng chân khí cường đại từ bên trong phun ra tràn cả người của Đường Tiêu.
Giống như ruộng đất khát khô cuối cùng đã được thoải mái khiến cho thân thể già nua của Đường Tiêu bắt đầu có sinh cơ, huyết dịch đóng băng bắt đầu tan như tuyết, thân hình khôi phục lại huyết sắc, không biết có phải là lâu rồi không chịu đựng chân khí tẩm bổ này không mà khi Dực Thai công chúa quay về Đường Tiêu đã trở nên hôn mê rồi.
Vừa rồi Dực Thai công chúa sợ Đường Tiêu trở về nhìn thấy bộ dạng đầu tóc rối bời của mình nên vội vàng chạy đi không ngờ sau khi trở về Đường Tiêu đã ngủ say.
Nhưng mà sau khi cảm nhận được sinh mệnh của Đường Tiêu đang dần khôi phục Dực Thai công chúa buong lòng xuống, nàng tin tưởng với sự ương ngạnh của Đường Tiêu hắn sớm muộn sẽ tỉnh lại.
Hao hết sức lực Dực Thai công chúa cũng đã đưa Đường Tiêu ra ngoài, hồi tưởng lại cảnh tượng mấy ngày trước hắn còn hôn mê Dực Thai công chúa không khỏi mê mang.
Một thời gian sau Đường Tiêu lại tỉnh lại lúc này ánh mặt trời chiếu lên trên người của hắn khiến cho hắn có cảm giác chìm vào trong lồng ngực ôn nhu.
- Lão công chàng đã tỉnh?
Dực Thai công chúa run rẩy nói.
- Lão bà...
Vừa mở mắt nhìn thấy hai má quen thuộc của Dực Thai công chúa trong lòng Đường Tiêu tràn ngập trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
- Vài ngày trước chàng làm ta sợ muốn chết, toàn thân thối rữa, ta nghĩ chảng bỏ ta đi về sau mới phát hiện là thoát thai hoán cốt, lão công chàng ở trong thế giới khác rốt cuộc xảy ra chuyện gì/
Dực Thai công chúa lúc khóc lúc cười cảm xúc rõ ràng không khống chế được.
Nàng tuyệt đối không ngờ Đường Tiêu sau lần trước tỉnh lại đã hoảng hốt một năm rưỡi thời gian lú này thân thể của hắn tuy từng ngày tốt hơn nhưng vẫn không cách nào chính thức tỉnh lại.
- Thoát thai hoán cốt.
Đường Tiêu cẩn thận cảm ứng đột nhiên từ trong ngực của Dực Thai công chúa nhảy dựng lên hít sâu một hơi.
Bốn đạo linh phù bỗng nhiên bay ra từ thân thể của hắn, ý niệm chi lực cũng ngày càng thực sự hơn.
Luyện Yêu Thối Ma Hồ từ từ xoay tròn khiến cho Đường Tiêu cảm thấy hơi lạ lẫm rồi.
Đường Tiêu từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ lấy ra một chiếc gương, chiếu lên khuôn mặt của mình lúc này hắn mới phát hiện ra mình với trước khi rời đi không có khác gì nhau ngoại trừ da mặt trơn bóng cơ bắp rắn chác hơn..
- Từ khi ở đông doanh chiến hạm cho tới bây giờ đã là bao lâu rồi/
Đường Tiêu hỏi Dực Thai công chúa một phen.
- Ba năm rưỡi rồi.
Dực Thai công chúa đứng lên lặng yên nhìn Đường Tiêu mà nói. B a năm rưỡi này hơn một nghìn ngày đêm nàng vẫn chờ hắn tỉnh lại chờ hắn gọi mình một tiếng lão bà.
- Ba năm rưỡi, con mẹ nó.
Đường Tiêu im lặng.
Rời khỏi hắc ám hư không, nấn ná tại huyền vũ đại lục, lần đầu tiên dùng thần thức trở về đây chỉ không tới một năm, sau khi huyền vũ bí cảnh bị diệt, mạo hiểm tiến vào trong long vực bí cảnh về sau lại ở trong Bàn Long đại lục mấy tháng sau đó xâm nhập Lạc Thần cốc trải qua thiên tân vạn khổ suýt mất đi thân thể, bị vây khốn ở bí cảnh sương mù... khoảng thời gian đó Đường Tiêu cảm nhận cũng chỉ nửa năm.
Nhưng Dực Thai công chúa lại nói hắn đi ba năm rưỡi điều này cho thấy Đường Tiêu từ ma ngục đại lục phân ra một tia thần hồn truyền tới Áo Bỉ Đảo đã mê man suốt hai năm đằng đẵng.
Ma ngục chi địa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì long thể kia có gì bất ngờ mà không cảm ứng được nó nữa.
"Tôn Văn" kia còn sống không, Triệu Thanh Dương Dĩnh, Ngân Từ Phong nữ, Cấm chế song thù còn sống không? Ma ngục chi địa nguy hiểm như thế bọn họ có thể an toàn chạy trốn không?
Đường Tiêu thở dài một hơi không biết vì cái gì mặc dù trở về Áo Bỉ Đảo thành công nhưng hắn vẫn cảm thấy hụt hẫng.
Rời khỏi Áo Bỉ Đảo, cộng thêm ở trong hắc ám hư không mười vạn năm, tựa hồ đã sinh mấy đời.
Huyền vũ đại lục Bàn Long đại lục, những thứ kia cũng thuộc về một bộ phận của tính mạng hắn, nhưng hiện tại bọn chúng như muốn bị phong hóa, ngay cả tàn tích cũng không thấy.
- Lão công chàng làm sao vậy?
Dực Thai công chúa bất an nhìn Đường Tiêu mà hỏi.
- Không có gì, đúng rồi lần trước khi ta tỉnh lại, nói người Đông Doanh đã tiến vào tro Ngọc sơn nhanh chóng phá bỏ Bách Thảo cốc rồi sao?
Đường Tiêu khôi phục tu vi chuyện đầu tiên hắn làm là phải đảm bảo an toàn cho hắn và Dực Thai công chúa.
- Ừ chẳng qua lâu như vậy cũng không thấy người Đông Doanh tiến vào trong Bách Thảo cốc có thể bọn chúng không tìm thấy chỗ này.
Dực Thai công chúa suy đoán một phen.
Về phần người Đông Doanh vì sao không đánh vào trong Bách Thảo cốc nàng cũng không cách nào hiểu nổi.
- Miêu tử một năm rưỡi chưa trở về hẳn là có gì bất trắc.
Đường Tiêu nhíu mày.
Trong trí nhớ của Đường Tiêu, Thạch Miêu vương cùng với Bạc Hà luôn liên hệ cùng một chỗ, Bạc Hà sống chết hiện tại không rõ, sống chết của Thạch Miêu vương hắn dĩ nhiên không thể bỏ qua.
- Ta cũng lo lắng cho nó...
Dực Thai công chúa nhìn về phía cửa ra vào của Bách Thảo cốc, trong mắt hiện ra ưu thương.
Tuy nàng cùng với Thạch Miêu vương ở cùng nhau hơn phân nửa thời gian là cãi nhau nhưng sau khi nó mất tích Dực Thai công chúa mới hiểu được con mèo kia rất trọng yếu với nàng giống như là người nhà vậy.
- Ta trước hết đi ra ngoài dò xét một phen.
Đường Tiêu trầm tư rồi nói với Dực Thai công chúa.
Đường Tiêu đem Luyện Yêu Thối Ma Hồ xuất ra ngoài, điều khiển Lâm Quý đi ra Bách Thảo cốc.
Thân thể của Đường Tiêu sau khi bị Bách Thảo ma đóng băng, mấy con rối cũng bị vây khốn ở bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, không thể đi ra ngoài đương nhiên cũng không biết rõ Đường Tiêu xảy ra chuyên gì.
Ở trong đó nhàm chán cực kỳ bọn họ ngoại trừ tâm sự với nhau cũng chỉ có thể luyện công,
Bọn họ hiện tại đã tăng tu vi sau khi phát hiện xong Đường Tiêu cảm thấy bất ngờ.
Biến hóa hiện tại ở trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ vượt quá tưởng tượng của Đường Tiêu.
Đại lượng công pháp tu luyện cho võ giả Địa Nguyên tứ cấp xuất hiện, quan trọng nhất là công pháp Thối Ma đại thủ ấn.
Ngoài ra Đường Tiêu còn phát hiện ra hai cái bí cảnh độc lập.
Tiến vào hai cảnh cửa kia giống như là tiến nhập vào trong một bí cảnh mới vậy hai bí cảnh này một cái trợ giúp võ giả cảm nhận không gian chi lực, một cái bí cảnh trợ giúp võ giả cảm nhận mật cảnh.
Đương nhiên, ngoại trừ bản thân Đường Tiêu ra, hắn cũng có thể đem những con rối kia nhập vào bên trong hai Bí Cảnh này, trợ giúp bọn chúng hoàn thành đột phá Địa Nguyên Cấp ngũ giai cùng lục giai.
Trừ lần đó ra, trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ còn mở rất nhiều thạch thất cùng không gian mới, đang lúc Đường Tiêu từng bước từng bước mà tra thấy bọn nó, Lâm Quý đi ra ngoài tiến hành dò xét dĩ nhiên đi tới bên ngoài Bách Thảo cốc, bắt đầu ở bốn phía Ngọc Sơn dò xét.
Đường Tiêu đem thần thức chuyển dời đến trên người Lâm Quý, bốn phía dò xét một phen, lại để cho hắn rất kỳ quái chính là, địa phương mà Lâm Quý phóng mắt nhìn đi, căn bản không có bất luận dấu vết người Đông Doanh gì, hoặc là, những người Đông Doanh này không biết sao dĩ nhiên toàn bộ rút lui khỏi Ngọc Sơn.
Đường Tiêu điều khiển Lâm Quý hướng ra phía ngoài núi đi đến, rất nhanh hắn liền phát hiện thần hồn bắt đầu trở nên mỏi mệt, tuy công hiệu tẩm bổ thần hồn của Luyện Yêu Thối Ma Hồ phi thường cường đại, nhưng Đường Tiêu hiện tại vừa mới thức tỉnh, thân thể cùng thần hồn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn không thể thời gian dài mà sử dụng con rối như thế.
Mặc kệ, người Đông Doanh đã ly khai, nguy cơ của Bách Thảo cốc là tạm thời giải trừ rồi. Nguy cơ đã ngoại giới tiêu trừ, Đường Tiêu cũng không cần phải để cho Lâm Quý tiếp tục dò xét nữa, mà đem thần thức thu hồi về Bách Thảo cốc, một bên cùng Dực Thai công chúa nói mấy lời, một bên tiếp tục cởi ra biến hóa mới của Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Rốt cục, Đường Tiêu ở trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ phát hiện một sự tình để cho hắn kinh hỉ nhất.
Trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ xuất hiện một nơi cất binh, lúc trước hải tộc sĩ tốt bị hắn thu nạp vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, Vương tử Mã Khắc Tây Mễ Lan cùng Li Đế Á công chúa, cùng với ba vạn Đông Doanh võ sĩ, thình lình đều ở trong đó.
Chỉ là bọn hắn sớm đã mất đi thần trí, trở nên lờ mờ, phảng phất giống như không có thực thể.
Rất hiển nhiên, Đường Tiêu nhiều thêm ba vạn quỷ binh Quỷ Tướng!
Chỉ là thần hồn hiện tại của Đường Tiêu còn quá mức suy yếu, muốn thí nghiệm những quỷ binh Quỷ Tướng này, căn bản lực bất tòng tâm, chỉ có thể đợi đến lúc về sau khôi phục lại.
Trong phòng chữ Binh, còn có Khống Quỷ bí quyết, thông qua tu luyện Khống Quỷ bí quyết, có thể cho Đường Tiêu càng thêm tự nhiên mà điều khiển những quỷ binh Quỷ Tướng này, gia tăng thời gian điều khiển cùng số lượng điều khiển.
Ngoại trừ Khống Quỷ bí quyết ra, Đường Tiêu còn ở trong thạch thất khác của Luyện Yêu Thối Ma Hồ tìm được một phần Phục Ma Tôi Thể bí quyết cùng một phần Tôi Ma Đạo, đồng thời còn có tu luyện Thối Ma Đại Thủ Ấn, phụ trợ tu luyện Phục Ma Tôi Thể bí quyết, có thể cho thân thể càng mạnh hơn nữa, đồng thời gia tăng uy lực của Thối Ma Đại Thủ Ấn.
Đường Tiêu sau khi nhìn thấy công quyết này, liền có chút cảm khái, nếu như không phải đã mất đi Long thể, hắn căn bản không cần tu luyện Phục Ma Tôi Thể bí quyết gì, đã có thể làm cho thân thể trở nên cực kỳ cường hoành. Bất quá hắn đã mất đi Long thể, cũng không có lại lo được lo mất rồi, vẫn là an tâm tu luyện Tôi Thể bí quyết này mới được.
Tôi Ma Đạo thì tăng cường đối với Thoát Thai Hoán Cốt, về sau còn là một phương pháp khống chế con rối, Tôi Ma Đạo tu luyện tới cấp độ nhất định, thời điểm thi triển, có thể cho bản thể từ ở ngoài ngàn dặm lập tức phi chuyển tới chỗ con rối, tu luyện càng cao, khoảng cách có thể phi dời cũng sẽ càng xa, so với Phục Ma Tôi Thể bí quyết, Đường Tiêu hiển nhiên đối với Tôi Ma Đạo càng cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Hiện tại có thể khống chế con rối cao tới vài trăm người, sau khi tu luyện Tôi Ma Đạo đến cấp độ nhất định, muốn ở hai địa phương tầm đó rất nhanh đi qua, đem một vài con rối đưa đến mục tiêu, sau đó có thể thông qua bọn chúng mà di chuyển. Không thể không nói, công pháp này có chút nghịch thiên, đặc biệt là sau khi tu luyện tới tầng thứ 9, chỉ cần địa phương có con rối tồn tại, cho dù Đường Tiêu từ Áo Bỉ Đảo thuấn di đến bất kỳ địa phương nào trên Cửu Châu đại lục cũng không thành vấn đề.