Xem Kết Quả Phiếu: [Xuyên không]
viết thế nào 1 50.00%
chỗ chưa hợp lý 1 50.00%
Số người bỏ phiếu: 2. You may not vote on this poll


Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Sáng Tác
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #11  
Old 10-05-2015, 11:00 PM
BỘ SÁT's Avatar
BỘ SÁT BỘ SÁT is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2015
Đến từ: biển tình mênh mong sao đời em vắng vẻ
Bài gởi: 124
Thời gian online: 3 ngày 14 giờ 37 phút
Xu: 525
Thanks: 2
Thanked 9 Times in 9 Posts
VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn:4vn.eu

Chương 1: Xuyên qua.

5h45 phút tại biệt thự Rose.
"Cộc cộc cộc, cậu vào đi Tiểu Tiểu. Có chuyện gì mà cậu qua phòng mình sớm thế kia".
Bộ mặt của Tiểu Tiểu giận dỗi, biểu môi làm nũng:
"Cậu đã hứa hôm nay cùng với mình đi cắm trại trên núi còn gì, người gì mà mau quên thế, hừ mình ghét cậu rồi..."
Người kia còn ai vào đây đó là bạn thân từ bé của Tiểu Tiểu, tên Tần Linh. Tiểu Tiểu mồ côi cha mẹ từ bé, được bố của Tần Linh mang nuôi về từ lúc mới 4 tuổi. Chắc là hai đứa cùng tuổi nên chơi rất hợp nhau, bố Tiểu Linh nhận Tiểu Tiểu làm con nuôi yêu thương giống như con gái ruột của mình. Ông là một ông trùm xã hội đen rất có thế lực và giàu có, tuy nhiên thời gian ông ở bên con rất ích vì công việc nên Tiểu Linh cũng đã quen dần với cuộc sống tự lập ngay từ nhỏ.

Ông dạy Tiểu Linh rất nhiều môn võ công như Taekwondo, Karatedo, Thái Quyền và cả cac1 thế vật của Judo nữa. Môn nào Tiểu Linh cũng rất thạo và học rất nhanh chóng, bố Tiểu Linh thường gọi vui Con là thần đồng võ học đấy Tiểu Linh à.

"À, hì hì mình xin lỗi mình quên mất, thôi đừng giận nữa mình thu dọn đồ rồi lên đường nhé".
Tiểu Tiểu giương đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn cô bạn:
"Thật á, ôi yêu Tiểu Linh quá, moa moa".
Đột nhiên Tiểu Tiểu im bặt, rồi lại mở miệng hỏi Tiểu Linh:
"Tiểu Linh nè, sao cậu không chấp nhận anh Hải đi anh ấy yêu cậu thật lòng mà". Tiểu Linh nhẹ giọng nói như chỉ để mình mình nghe thấy:
"Có nhiều chuyện có muốn cũng không được đâu Tiểu Tiều à, cậu hiểu chứ".

Một không gian yên tĩnh bao trùm.
"Thôi, cậu chuẩn bị đi mình ra lấy xe,chắc giờ này tụi con Tuệ Tâm nó đến rồi đấy. À mà đi cắm trại thôi cậu cần gì đem theo cả kiếm ghê thế".
"Nó là bùa hộ mạng của mình không có nó mình không yên tâm được Tiểu Tiểu à, thôi chúng ta xuống nhà đi".

Cả hai tung tăng dắt tay xuống nhà hợp nhóm với lũ bạn và nhanh chóng rời khỏi biệt thự, thẳng tiến đến nơi tập kết. Sau 2 giờ ngồi xe cuối cùng cũng đã đến cả đám ùa nhau tràn ra khỏi xe.

"Wao, đẹp quá tớ thích nơi này". Tuệ Tâm lên tiếng, sau đó Mai Mai cũng phụ họa thêm:
"Sau chúng ta không biết nơi này sớm hơn nhỉ nó thật là tuyệt, Tiểu Tiểu cậu thật giỏi tìm được chỗ hay như vậy".
Tiểu Tiểu:"Không phải đâu đây là chỗ lần trước Tiểu Linh đưa mình đi đấy , có cả anh Hải nữa, hì hì".

Cả đám chỉ vẻn vẹn có 3 chàng trai Thạch Hải, Win và Thiết Phong. Nhanh chóng đến chỗ tập kết nào, thế là cả bọn hì hụt lên trên mang theo cả đống balo ,giỏ thật rắc rối.

"Chúng ta chia làm ba trại nha các bạn, Hải sẽ chung trại với Tiểu Linh và Tiểu Tiểu, Win với Tuệ Tâm và cuối cùng là Thiết Phong và Mai Mai. Vì sự an toàn cho các bạn nữ chúng ta nhất trí thế nhé".
Cả bọn:" Nhất trí".
"Tuệ Tâm à, chúng ta ra suối tắm đi Tiểu Tiểu , Tiểu Linh các cậu có đi không". Mai Mai lên tiếng dụ hoặc.
"Ừ, chúng ta đi tắm cho đã mệt quá rồi, đi thôi hahaha".

Ngoài suối, một mảng trong xanh mây biết thật tuyệt vời cho chuyến đi này. Tiểu Linh bảo:
'' Thôi các cậu xuống tắm đi nhớ cẩn thận mình ở chỗ này canh cho''.
Mai Mai:'' Cũng được, có Tiểu Linh canh chừng chúng ta tha hồ nha''.

Nói xong vứt chiếc áo thun và cái quần jean bó sát cơ thể sang một bên, lộ ra cơ thể vô cùng hoàn mỹ nhảy ùm xuống suối, cứ thế hai cô nàng còn lại làm theo và tiếng nô đùa vang theo dòng suối chảy ra xa.

''Chà chà, mày ơi có một lũ nai tơ cực ngon đang tắm ngoài suối kìa, ra xơi tái chúng đi tao thèm chúng nó quá''. Một tên lạ mặt lên tiếng, tên thứ hai nghe thế cũng gật gù đồng ý.
"Thế thì xơi cả lũ luôn nhé, haha''.

Chỉ đợi có thế hai tên đã nhào lên và gầm rú:''Này các cô em xinh đẹp, tắm một mình sao vui cho tụi anh tắm chung với, hahaha''.

Cả đám đang dưới suối nghe thế thì phát hoảng vội vàng lên bờ tìm áo choàng khoác vào nhưng áo choàng đã bị hai tên kia vứt xuống suối từ lúc nào không biết. Hoảng sợ và hoang mang cả lũ chỉ biết đứng nép vào nhau không ngừng gọi Tiểu Linh cứu giúp nhưng chả thấy bóng Tiểu Linh đâu.

Hai tên lạ mặt cứ thế không biết xấu hổ,nhìn ba đứa con gái trên người chỉ có mỗi chiếc bikini bé tẹo làm sao che hết cơ thể hấp dẫn của các nàng chứ. Đánh ực, hai tên nuốt nước miếng thèm thuồng nhào tới.
'' Nào, tới đây chơi với tụi anh đi cưng anh chiều em tới bến cho sướng nào''.
Lời thô tục gì hai tên đó cũng nói ra làm cho bọn Mai Mai chỉ biết ôm nhau mà khóc lóc kêu Tiểu Linh cứu viện.

Cách đó không xa khi Tiểu Linh quay về trại lấy theo balo và thanh kiếm Nhật cũng đã quay lại thấy hai tên kia thì quát lên:
"Này, tụi bay làm gì thế''.
''Hahaha, tao tưởng chỉ có 3 con không đủ chia giờ thêm đứa nữa thật là tuyệt''.

Tiểu Linh lạnh lùng ném chiếc túi xuống, đồng thời nắm thanh kiếm ngay trước mắt, hừ lạnh:''Hôm nay tao cho tụi bây về chầu ông bà luôn một thể''.

''Ái da, con này khẩu khí lớn quá mày lên cho nó bà học đi''.

Hai tên cùng nhau nhào tới hướng Tiểu Linh, chúng nhanh chóng rút dao găm ra thị uy. Hai bên đánh nhau độ 15 phút mà chưa có kết quả gì, một trong số hai tên mới nóng ruột bảo:'' Không ngờ cái con kia có chút bản lãnh, tao thích. Nhưng mau chóng rời đi thôi nếu không sẽ bị lộ''.

Lúc này Tiểu Linh không hề nương tay đánh bật ra được tên đầu tiên, thuận chân đạp y bay đánh uỳnh xuống suối, tên còn lại thấy thế nhào tới kéo được Tiểu Tiểu gần hắn nhất kề dao vào cổ cô gằn giọng:
''Nếu mày không muốn nó chết thì bỏ vũ khí xuống, mau lên''.

''Tiểu Linh,....khụ khụ cứu.... mình với''.

Giọng nói cũng nhòe đi vì tên kia sử dụng sức bóp vào cổ nên cô không nói được gì chỉ ú ớ vài tiếng rồi sauđó bất tỉnh.

Tên lạ mặt lại ra lệnh:'' Mày nhanh chóng bỏ vũ khí xuống, tao không kiên nhẫn được nữa đâu, mang balo lên bỏ kiếm xuống và đi về phía tao, nhanh''.

Tiểu Linh dò dẫm đi về phía hắn. Và hắn cười lên hài lòng khi đã chém được vài nhát lên thân thể cô,nhưng lại không nhận thấy cô còn cầm một thanh chủy thủ khác đang hướng hắn đâm tới.
Cho tới khi hắn cảm thấy một hồi đau nhói phát ra từ phía bụng mới thức thời nhìn ra mình bị đâm một nhát thật sâu thật sâu.

Giải quyết được hai tên khốn kiếp Tiểu Linh cũng không còn nhiều sức gục xuống vì mất máu quá nhiều.
Bọn Tiểu Tiểu thấy vậy xúm nhau đưa Tiểu Linh về nhưng do lúc nãy bỏ chạy sự truy đuổi của hai tên nọ mà bị lạc vào sâu trong rừng dọc theo con suối đã không còn hiền hòa như trước.

Bọn họ thật sự rất rối rắm không biết phải làm sao phần vì không biết đường về phần vì lo cho Tiểu Linh nên cứ cố gắng dìu đi từng chút một. Không may cả đám trượt chân và Tiểu Linh bị văng xuống con suối hung tợn bên cạnh đang điên cuồng gào thét, cả đám la hét thất thanh.

Ba chàng trai đợi mãi không thấy bốn người trở về chia nhau đi tìm, lúc này nghe được tiếng kêu cứu thất thanh của các cô nên cùng lúc mà chạy đến. Khi đến nơi, không thấy Tiểu Linh đâu Hải sốt sắn tìm kiếm nhưng vô vọng cô đã không còn ở đó nữa.

Ròng rã hơn 3 tiếng đồng hồ mà không thấy tung tích cả bọn cùng nhau báo cho cảnh sát và ba của Tiểu Linh ông Tần Hùng. Cho dù cảnh sát và người của ông Hùng có ra sức đến đâu thì đáp án vẫn là con số 0 tròn trĩnh.

Khi tỉnh lại Tiểu Linh cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đau nhức ê ẩm, cảm giác bỏng rát xuất hiện khiến Tiểu Linh không cầm được khẽ rên lên. Một giọng nói ấm áp truyền đến:
''Cô nương, cô đã tỉnh lại sau ba ngày hôm mê rồi đấy, cô thấy đỡ hơn chưa''.
Giờ Tiểu Linh mới trấn định lại cơn đau khẽ mở miệng:'' Tôi đang ở đâu vậy, là anh....khụ khụ....đã cứu tôi à''.
''Này đừng gắn sức, phải là ba huynh đệ tôi cứu cô nương nói đúng ra là đại ca tôi cứu cô nương trở về, đây là Hỏa Long sơn cốc là chỗ ở của huynh đệ tôi, cô cứ tự nhiên nghĩ ngơi''.
Bây giờ Tiểu Linh mới nhìn kỹ người trước mắt, ăn mặc kỳ quái như đang đóng phim cổ trang, mái tóc dài tùy ý cột lên buông xõa xuống lưng, đung đưa vài sợi còn sót lại phủ dài xuống không mặt hoàn mỹ không tỳ vết đẹp động lòng người.

Trong đầu xuất hiện một cảm giác không ổn, hay là mình....
''Khụ khụ... đây là... thời đại nào vậy''.
Người thanh niên khuynh thành nọ mỉm cười nhẹ với cô lên tiếng:'' Tại hạ họ Mộc tên Kì Phong, đây là Hỏa Long cốc của nước Thiên Kì''.
Thế là sáng tỏ Tiểu Linh đã xuyên không.
''Cái... cái gì... khụ khụ đây là nước Thiên Kì?''
Nhận thấy sự hoảng loạn của Tiểu Linh hắn trầm giọng:'' Cô nương chắc không phải là người ở đây, không sao đợi cô trị thương thành công ta sẽ cho người đưa cô về''.

Nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt hắn Tiểu Linh không hiểu sao lại tin tưởng một cách kì lạ, dần dần chìm vào giấc ngủ.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn:4vn.eu

Chương 2: Trị thương

''Cô nương đã tỉnh rồi sao, nào để ta giúp cô nương ngồi dậy. Cẩn thận coi chừng vết thương tái phát''.
Không gian im lặng chỉ rả rít vài tiếng côn trùng kêu lúc về đêm thật hoang sơ thật lạnh lẽo làm cho người ta rợn người.

Khẽ co rúm người vì lạnh, chợt thấy nơi đầu vai đau nhói máu bắt đầu tuôn ra ướt cả vạt áo Tiểu Linh. Thấy thế hắn tái mặt giọng run lên:
'' Làm sao bây giờ, vết thương của cô nương lại bị rách ra rồi không có đại ca ở đây thật là không biết phải làm sao, vết thương nơi vai của cô nương rất nặng đấy, đều là do đại ca mấy ngày nay chăm sóc.... haiz thật khó mà".
Hắn lẩm bẩm, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.

''Anh tên là gì vậy''?. Không quan tâm đến vết thương đang chảy máu Tiểu Linh lên tiếng hỏi.
"Ta là Mộc Kì Phong, đại ca ta tên Mộc Trát, nhị ca là Mộc Hàn".
Không khí trấn tĩnh lại, Tiểu Linh quay sang tìm kiếm chiếc balo của mình nhưng chẳng thấy tâm hơi. Thấy nàng đang lục lọi tìm kiếm Kì Phong đưa đến trước mặt nàng chiếc balo màu đen đã lắm lem bùn đất nhìn thật tệ hại.

''Cô nương tìm cái này sao''.

Nàng quay sang và nở nụ cười nhạt:''Đúng thế, có nó thì vết thương của tôi sẽ không còn nghiêm trọng nữa, à anh có đèn không giúp tôi lấy họ nhé''.
Không đợi nàng nói gì thêm Kì Phong đã chạy đến bên và bê cây đèn xuống để sát bên nàng nhỏ giọng:
'' Đây, cô định làm gì''.
Không trả lời câu hỏi của Kì Phong nàng lẳng lặng đưa tay vào túi lấy ra một chiếc kim khâu, giơ lên đưa về phía ngọn đèn leo lét khẽ lướt nhẹ vài cái đưa lên khâu lại miệng vết thương, nhưng nàng caht65 vật mãi mà chỉ khâu được một mũi. Thấy nàng gặp khó Kì Phong tiến lên ta có thể giúp chứ, nãy giờ hắn quan sát thấy cũng không khó nên tiến lên giúp đỡ. Quả thật hắn học cũng rất mau sau khoảng 15 phút thì vết khâu hoàn thành, máu cũng ngừng tuôn, hắn mỉm cười với nàng.

''Y thuật của cô nương thật cao siêu nhanh như vậy đã cầm được máu ta thật là khâm phục đấy''.

Cũng không có gì lạ việc khâu vết thương rất phổ biến ở hiện đại nhưng là lần đầu tiên xuất hiện tại thời cổ đại này nên hắn kinh ngạc cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là cố định vết thương và rắc vài thứ thuốc cầm máu hiện tại đã giải quyết được.

nàng quay sang hắn mỉm cười:'' Cám ơn anh à không cám ơn huynh đã cứu ta, nếu không có huynh ta cũng không biết ra sao nữa rồi''.

''Cô nương lại khách sáo như vậy, đó là việc ta nên làm mà, chắc là cô đã đói rồi mau đến đây ăn chút cháo đi".
Tự nhiên đưa một bát cháo đến trước mặt nàng, xem chừng bộ dạng khó khăn của nàng hắn đột nhiên khựng lại:'' Để ta giúp cô''.
Không để nàng cự tuyệt hắn đã đưa muỗng đầu tiên sát miệng cô ân cần săn sóc. Nhìn cô ăn từng miếng Kì Phong mỉm cười rồi bất giác quay đi.
Giúp nàng ăn xong hắn đặt nàng xuống giường và ra ngoài không quên căn dặn:''Cô nương còn chưa khỏe hẳn hãy nghĩ ngơi nhiều một chút, ta không làm phiền cô nghỉ ngơi''.

Nói xong rời đi ngay, bóng lưng phiêu dật lặng lẽ chìm vào bóng tối.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn: 4vn.eu

Chương 3: Mộc Trát

Một tuần thấm thoát trôi qua êm đềm ở thế giới cổ đại này, đối với Tiểu Linh mà nói là một chuỗi ngày dài đằng đẳng. Dù không biết mình trông mong trở về như thế nào nhưng đó cũng chỉ là vô ích, thậm chí nàng còn không biết mình đến với thế giới này bằng cách nào huống chi là cách trở, về nhưng nàng vẫn mong một ngày nào đó có thể gặp lại cha và mọi người, nhưng đó chỉ là vô vọng.

Khẽ thở dài, nàng rảo bước nhanh về phía gian phòng tranh vách lá đơn sơ mà nàng đã ở nơi đây được vài ngày. Bước đến bên giường nhặt lấy thanh kiếm treo trên vách, nàng thoắt cái đã mang ra sân, bước đi vài thế đã học thuần thục múa thoăn thoắt, đem mọi suy tư trầm mặc chém chém vài nhát giải tỏa tâm trạng nhưng vẫn không khá hơn. Nàng cứ thế lao vào cuộc tỷ thí với chính mình cho đến khi mệt lã đi mới dừng lại, xoay người tiến vào phòng nằm bất động.

“Tiểu Linh cô nương, cô có trong phòng không’’. Một âm thanh thanh thúy vang lên phá vỡ suy nghĩ của Tiểu Linh kéo nàng về thực tại.

‘’À, Phong đại ca ta ở đây huynh tìm ta có việc gì không’’. Đáp lại Kì Phong là giọng nói nhẹ nhàng kéo theo mấy phần nồng ấm.

‘’Đại ca ta đã trở về, ta đến tìm cô nương là để cùng ta đến gặp huynh ấy, huynh ấy đã đi mấy ngày không tin tức, thì ra là đi tìm thuốc trị thương cho cô nương bây giờ vừa về kịp lúc’’.

Nàng không nói gì thêm chỉ nhẹ cất bước chân đi theo hắn, qua hậu viện đến tiền sảnh phải qua một vườn hoa đào đương nở hoa thơm ngát. Mùi hoa thật thanh thoát khiến nàng ngây người nhớ lại những ngày nàng cùng cha và Tiểu Tiểu ngắm hoa đào nở, chắc cũng độ này đây, nhưng giờ nàng đang ở một nơi mà nàng không hề quen biết cũng không có cha bên cạnh thật trống trải.

‘’Đại ca, huynh đã trở lại’’. Tiếng của Kì Phong kéo Tiểu Linh về hiện thực, qua cái nhìn đầu tiên hướng về nơi vừa phát ra âm thanh nàng thấy được diện nạo người mà Kì Phong gọi là đại ca.

Hắn ta Mộc Trát, nhìn không có vẻ thư sinh như Kì Phong hắn là hình ảnh đại diện cho chính sĩ giang hồ thời cổ đại, với trang phục võ trang màu đen ôm khít cơ thể càng làm tôn lên thân hình cường tráng cần có của những người luyện võ. Nhưng ở hắn không phải là khí chất của người giang hồ thô lỗ mà là khí chất của những người thuộc dòng giỏi tôn giả , khí chất bức người bộc lộ qua từng cử chỉ, hành động giơ tay nhấc chân cũng làm người không thể không chú ý.

Phải nói là hắn đẹp trai hơn hẳn cả Kì Phong, hắn đứng thứ hai không ai dám giành vị trí thứ nhất với hắn, là một đại mỹ nam của Thiên Kì quốc này.

Gương mặt tuấn tú, cái mũi cao nhỏ nhắn, đôi mắt màu hổ phách câu hồn đoạt phách qua từng cái nhìn mà hắn ta đưa tới, đôi môi anh đào mềm mại càng làm tăng thêm vẻ yêu nghiệt của hắn, mái tóc buộc tùy ý buông dài ra phía sau tung bay theo từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho sự tồn tại của hắn như là thiên sứ xuất hiện giữa những người phàm mắt thịt.

Hắn là nam tử trong mộng của tất cả nữ nhân của Thiên Kì quốc. Gương mặt đẹp như hoa nhưng không mang tư vị yếu đuối của nữ nhân mà có nét mạnh mẽ rất riêng của một nam nhân.

Thấy Tiểu Linh đang đứng đó nhìn hắn, hắn thản nhiên treo trên miệng một nự cười mỉm cũng đũ các cô gái quỳ rạp dưới chân hắn. Mở miệng không đậm không nhạt:
‘’ Nhìn Tiểu Linh cô nương đã tốt hơn dạo trước, theo ta thấy thương thế đã lành lại mấy phần rồi nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng vài hôm nữa là khỏe hẳn’’.

“Đa tạ huynh Trát đại ca”. Nàng tự nhiên đáp lại hắn.

‘’Nhìn cô nương hình như không phải người nơi này, trang phục của cô nương rất kỳ lạ, Tam đệ hãy giúp Tiểu Linh chọn vài bộ y phục khác đi’’.

Hắn nhìn nàng bâng quơ đưa ra một lời khiến cả nàng và Kì Phong cảm thấy ngạc nhiên. Kì Phong ngạc nhiên vì đại ca của hắn từ khi nào lại biết quan tâm đến người khác vậy không phải huynh ấy là người không thích nữ nhân quấy rầy sao, sao lại....

Không nói gì thêm Mộc Trát quay đầu bước về phía thư phòng của hắn, không thèm nhìn nàng và tam đệ hắn lấy nữa mắt, ung dung nhẹ nhàng bước đi.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn: 4vn.eu

Chương 4: Mộc Trát bị thương


Thấm thoát lại qua một tuần dài dai dẳng, Tiểu Linh lười biếng nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với nàng và gia đình lặng lẽ mỉm cười một mình. Một hồi trầm tư mệt mỏi đứng dậy đi nhanh về phía cất binh khí rút xoẹt thanh kiếm mà nàng đã mang từ bên kia sang thế giới này, mệt mỏi dời chân về phía khu rừng trúc sau hậu viện luyện tập một mình vài bài để tránh việc quên mất việc sử dụng kiếm.

Mải mê luyện tập mà quên mất thời gian, khi nhớ lại thì trời cũng đã nhá nhem mặt trời lười biếng nấp sau bìa rừng chỉ còn lại vài thứ ánh sáng yếu ớt mờ ảo. Bước chân về phía Hỏa Long cốc, một cảnh tượng khiến nàng không thể nào thích ứng được, một đám người mặc đồ dạ hành đang ra sức tập kích 3 huynh đệ nhà họ Mộc. Kì Phong khá chật vật chống đỡ lại một toán người, ba huynh đệ đã bị bọn họ tách ra làm ba hướng tạo thành thế uy hiếp rõ ràng.

''Đại ca, huynh có sao không, huynh đã bị trúng độc đừng nên vận khí ". Đó là tiếng cuối cùng mà Kì Phong thốt ra khỏi miệng, không đợi hắn nói thêm gì đã bị một tên trong nhóm người nọ cho một cước vào ngay lòng ngực dội ra xa, khóe miệng ứa ra dòng máu tươi đỏ thẫm.

"Khụ.... khụ khụ... đại ca chạy mau...không...cần lo... cho đệ". Khạc ra vài chữ nặng nhọc rồi ôm ngực rất đau đớn, chắc hẳn hắn cũng đã trúng độc nhìn hắn không còn chút hơi sức.

Bên này, lão nhị Mộc Hàn một thân chật vật không khác gì lão tam cả, cả cánh tay trái nhuộm đẫm máu tươi rất nghiêm trọng. Lão đại Mộc Trát một thân y phục đen tuyền giờ đây nhếch nhác, đầu tóc rũ rượi chắc là do tác dụng của thuốc nên trong y có vẻ rất yếu so với thường ngày.

"Kì Phong có cơ hội đệ hãy cùng Tiểu Linh đi trước, đừng lo cho ta và lão nhị". Mộc Trát yếu ớt ném ra vài chữ cho Kì Phong.

"Hahaha, ngươi còn nghĩ ba huynh đệ ngươi còn có đường để mà chạy hay sao, hôm nay ta nhất định lấy mạng các ngươi". Đó là tiếng của một nam tử mặc sam bào màu lục đang ung dung ngồi xem trận chiến của đám thuộc hạ cùng ba huynh đệ nhà Mộc Gia.

"Nhị hoàng tử của Hàn Băng quốc đúng là đê tiện, dám dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy với bổn vương, để xem hôm nay chúng ta ai sẽ chết trước". Mộc Trát cũng không vì bị thương mà mất đi nhuệ khí cao giọn đáp trả lại Nhị hoàng tử Hàn Băng quốc.

"Ai dám động đến một sợi tóc của bọn hắn phải hỏi kiếm của ta có cho phép hay không". Không gian yên lặng lại thanh thúy vang lên tiếng nói trong trẻo của một vị tiểu cô nương làm mọi người có chút giật mình.

"Ngươi là ai, sao lại nhúng mũi vào chuyện của của bọn ta, thức thời thì hãy rời khỏi đây ngay, nếu không để chủ nhân nhà ta nổi giận tiểu cô nương không gánh nổi đâu". Đó là một nam tử đứng sát bên cái tên Nhị hoàng tử lên tiếng cảnh báo.

''Nếu ta sợ ta sẽ không đứng ở đây mà lôi thôi với các người, huống chi ba huynh ấy là ân nhân của ta, thấy họ gặp nạn ta sao có thể bỏ đi chứ, đó không phải là bất nghĩa sao, không dài dòng nữa các người muốn gì cứ việc nói".

"Hahaha, tiểu cô nương có cá tính bất quá ta thích, Lập Nhất qua mang nàng về cho bản thái tử". Cái tên trường sam màu lục lên tiếng.

"Dạ". Một tiếng ngắn gọn vang lên chỉ thấy tên thân cận bên cạnh cái lão gia hỏa kia chớp mắt đã đứng trước mắt nàng.

"Tiểu Linh cẩn thận". Mộc Trát nãy giờ yên lặng đột nhiên quát lớn về phía Tiểu Linh.

"Trát đại ca, đừng lo lắng muội không sao đâu". Nàng nhẹ giọng trấn an Mộc Trát.

Đối với thời cổ đại này võ công không giống như hiện đại chúng ta, họ có nội lực khinh công trác tuyệt, nhưng không có kỹ thuật đánh tầm ngắn cực linh hoạt như chúng ta.
Dù hắn đã tiếp cận nàng nhưng khi vừa chạm tay vào định nắm cổ nàng đã bị kiếm nàng làm bị thương nơi cổ tay, kinh ngạc trừng mắt nhìn tiểu nha đầu này lại đã thương hắn, bộ mặt hắn đầy hắc tuyến, lao vào nàng ra chiêu độc ác.

Giao đấu không đến một phút nàng đã cho cái tên Lập Nhất ấy về chầu ông bà hắn sớm một bước, khiến cho Lão Liệt Hỏa Nhị hoàng tử kia đen mặt nhìn thân tín giỏi nhất của mình chết trong tay một tiểu nha đầu không rõ lai lịch này.

Tức giận hắn cho đám thuộc hạ vây lấy nàng ra sát chiêu, tâm hắn đang rất kích động muốn đem tiểu nha đầu này băm vằm ra trăm mảnh. Nàng thoát ẩn thoát hiện ra trước, ra sau mấy tên thuộc hạ của Nhị hoàng tử, xoẹt xoẹt lấy mạng, nói chính xác là một kích lấy mạng, một kích tử vong. Nhìn đám thuộc hạ trong nháy mắt đã ra thế giới bên kia, mặt hắn ngày càng đen lại không thôi.

"Hôm nay ta tha cho ngươi, hôm khác lại viếng thăm".

Nàng vội vàng chạy đến mang ba người bọn họ vào đại sảnh giúp trị thương, và canh giữ suốt đêm cho họ khiến hai mắt nâu như gấu trúc. Sáng ngày cả bốn người nhanh chóng rời khỏi Hỏa Long cốc thẳng đến kinh thành.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn: 4vn.eu

Chương 5: Kinh thành

Đi một ngày một đêm cuối cùng cũng đã đến kinh thành. Đó là Tử Dương thành là nơi phồn hoa nhất trong kinh thành này, một nơi rất tuyệt để buôn bán và du ngoạn.

Vừa vào cổng thành, đã thấy ngay sự xa hoa của nó đang miên man suy nghĩ nàng nghe thấy một tiếng làm nàng tỉnh ngay dậy.

"Vương gia, nhĩ vị hoàng tử các ngài đã trở lại, thuộc hạ sẽ bẩm báo lên hoàng thượng". Đó là tiếng kinh hô của một thị vệ khi thấy ba người bọn họ. Nói xong đòi gót đi ngay.

Không nói thêm gì nữa bốn người họ nhanh chóng vào triều diện kiến cái người gọi là hoàng thượng. Không nhanh không chậm, cuối cùng bọn họ cũng vào được điện kim loan ra mắt hoàng thượng.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế". Ba người bọn Mộc Trát cùng nhau đồng thanh mở miệng, nàng chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.

"Miễn lễ, các con mau đứng lên đi".

Người ngồi trên ghế rồng ung dung phất tay bảo ba huynh đệ hắn đứng dậy, nghiêm nét mặc nhìn về phía Tiểu Linh vẫn cứ đứng như trời gián không hề động đậy.

"Tiểu Linh mau, tham kiến phụ hoàng ta đi". Mộc Trát đứng một bên khẽ bảo với nàng làm nàng thấy lúng túng không biết phải làm gì cho phải bèn quỳ xuống lẩm bẫm một câu.

"Thảo dân... tham kiến..hoàng thượng, hoàng...hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế".

"Phụ hoàng, đây là Tiểu Linh cô nương là ân nhân cứu mạng của hài nhi mong phụ hoàng tha tội bất kính, để muội ấy đứng dậy". Mộc Trát tiến lên chấp hai tay thỉnh tội cùng hoàng đế già kia, xin tha cho Tiểu Linh một mạng vì tội thấy bề trên mà không hành lễ.

Nhìn thấy trang phục kì quái trên người Tiểu Linh, ông ta không nhịn được nhoẻn miệng cười lên tiếng.
"Trát nhị, vị cô nương này từ đâu đến là bằng hữu mới của con sao, trẫm thấy rất hiếu kì với vị cô nương này đấy". Không nhanh không chậm nhìn Mộc Trát vẻ mặc hoài nghi.

"Miễn lễ, mau đứng lên đi".

"Tạ hoàng thượng khai ân". Nói xong lui về đứng nép sao lung Kì Phong cùng Mộc Hàn nhỏ giọng thủ thỉ.

"Sao không nói với ta sớm, các người là hoàng tử của một nước sao lại sống một nơi tối tăm hoang tàn như thế chứ, báo hại ta...". Nói được một nữa đột nhiên im bặt khi bắt gặp ánh mắc quắt qua của vị Gia hoàng kia nàng im bặt.

"Các con mới về tới kinh thành hãy mau về nghĩ ngơi đi, Trát Nhi ở lại phụ hoàng muốn nói chuyện với ngươi".

"Dạ, phụ hoàng nhi thần cáo lui".
"Thần cáo lui".Nàng như cái máy lặp lại những gì hai người họ nói rối nhanh chóng rời khỏi cung điện, hướng về phía phủ của Nhị hoàng tử Mộc Hàn.

"Chà, phù đệ của huynh thật hoành tráng nha, thật tuyệt vời ta thích". Khẽ nhăn giọng thốt ra một câu làm hai người họ bật cười.

"Nếu như muội thích thì cứ việc ở lại đây ta và tam đệ sẽ giúp muội tham quan hết cả kinh thành này, muội có vừa ý không". Mộc Hàn nhìn Tiểu Linh cười triều mến, hắn chưa từng thấy một nha đầu dễ thương và hồn nhiên như vầy ở chốn quan trường hay ở hậu cung này, nàng là người đầu tiên.

"Đa tạ, Hàn đại ca huynh thật tốt, hì hì".

Vui vẻ đưa nhau vào phủ đệ nói chuyện rom rả cho đến khi Mộc Trát quay lại và sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Linh tử tế hắn mới rời đi về phủ Vương gia của mình.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn: 4vn.eu

Chương 6: Phong vương phủ


Trời hôm nay thật đẹp, từng vầng mây đẹp lóng lánh vờn quanh bầu trời trong xanh gợi cho người ta cảm giác thật yên bình và thanh thản. Dạo bước hướng về phía Phong vương phủ của Mộc Trát mà tới, nàng thoáng qua nụ cười đầy tinh nghịch, nhỏ giọng bảo Kì Phong.
"Mộc đại ca, chúng ta đến phủ của Trát đại ca có tốt hay không, huynh ấy đang rất bận rộn mà".

Kì Phong đáp lại nàng là nụ cười tỏa nắng:" Muội yên tâm tối qua huynh đã báo với Đại ca hôm nay chúng ta đến thăm huynh ấy, huynh ấy nhất định là đang ở trong phủ đón chúng ta đấy, muội nhanh lên nào, đi thôi".

Hai người nói xong liền sánh vai nhau cùng tiến vào Phong vương phủ, đập vào mắt nàng là cả một cơ ngơi to lớn lộng lẫy, to gấp mấy lần so với phủ hoàng tử của Kì Phong và Mộc Hàn.
Ba chữ to thép vàng"Phong vương phủ cũng làm người ta thấy được khí thế của nó không hề thua kém hoàng cung của vị hoàng đế kia, đúng là hoàng tộc mà rất xa hoa quyền quý.

"Trát đại ca, ta đến thăm huynh nè, hì hì".

Nói xong nhào vào cửa lớn vương phủ đi tìm Mộc Trát. Nghe tiếng nàng thoáng lên ở cửa hắn đã tất tả ra khỏi phòng đi nhanh về phía nàng ở hoa viên.

"Chà Trát đại ca nhà huynh thật lớn ta muốn ở lại đây có được hay không vậy". Nàng trưng ra bộ mặt làm cho Hai huynh đệ họ xém phun máu mũi vì quá dễ thương, hai người vội dời mặt đi chỗ khác tránh để nàng nhìn thấy, nhưng tất cả cử động hai người nàng đều để ở trong mắt lên giọng bảo:
" Các huynh nhìn gì đấy, khai mau".
"không có gì". Cả hai đồng thanh đáp.

Vội lãng sang chuyện khác dẫn Tiểu Linh vào hậu viện tham quan và sắp xếp chỗ nghỉ chân cho nàng và tìm nha hoàng hầu hạ nàng thật chu đáo.

Cuộc sống thanh bình là đây cuộc sống mới bắt đầu đến với nàng ở thế giới này thật thanh bình và hạnh phúc.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn: 4vn.eu

Chương 7: Gặp được bằng hữu

Giờ đã vào đầu thu gió mơn man thổi thật thanh bình, từng chùm lá cây đã chuyển sang màu vàng úa thật buồn bã nhưng cũng rất thú vị, mùa lá vàng bay là mùa thơ mộng nếu không tranh thủ du ngoạn thì thật phí của trời.

Hôm nay Tiểu Linh nàng vận một chiếc váy dài màu hồng nhạt càng làm tăng lên vẻ đẹp lộng lẫy động lòng người của nàng. Mái tóc chỉ vấn lên nhờ vào một chiếc trâm ngọc màu xanh nhạt, nàng thích sự giản dị nên không muốn mang nợ với đống trang sức nặng trịch trên đầu nên quyết định chọn cây trâm này.

Dạo gần đây Mộc Trát đã huấn luyện cho nàng cưỡi ngựa và giờ đây nàng có thể tự mình leo lên và cưỡi không cần Mộc Trát ở một bên dìu dắt nữa thật thích khi làm chuyện mà mình mong ước. Hôm nay là ngày lập thái tử, nàng là người ngoài cuộc không thích hợp tham gia nên phải ra ngoài từ sớm để dạo chơi, nếu không cả ngày hôm nay nàng buồn chết mất.

Mộc Trát từ chối việc làm thái tử vì hắn không muốn làm vua, chỉ an phận là một Vương gia đã đủ cho hắn sống cuộc đời hắn thích. Nên ứng cử viên lần này là Nhị hoàng tử Mộc Hàn.
Cũng như nàng, ở một góc của khu rừng trúc có một con tuấn mã màu đen tuyền đang được cột bên gốc cây nghỉ ngơi. bên cạnh nó là một thanh niên vận trên mình một bộ hắc y trong rất khí thế. Người nam tử đó nằm dài trên một thân cây trúc uốn cong tùy ý đung đưa theo chuyển động của hắn, người này võ công cực cao nên mới dám làm thế chứ như nàng làm sao dám chứ, vừa leo lên đã bị đánh bay mất.

Trên người nam tử ấy đeo một thanh kiếm rất dài, vỏ kiếm trang trí tinh xảo vừa nhìn vào đã biết được đó là một thanh hảo kiếm. nàng không muốn làm mất xúc cảm của người khác nên lẳng lặng đi qua mặc kệ hắn cứ nằm lỳ nơi nhành trúc.

"Này, tiểu cô nương có hứng thú cùng ta đi dạo hay không, ta đang rất là nhàm chán ở chốn này hiếm có người lai vãng hôm nay có người thật là vinh hạnh cho ta quá". Nam tử mặc hắc y lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của khu rừng trúc.

Hắn cũng là một mỹ nam làn da trắng khuôn mặt anh tuấn nhưng không sánh bằng Mộc Trát đại ca được, nhưng hắn cũng rất đẹp trai nhìn ra thì thấy cũng là con nhà quyền quý nhưng cái bộ dáng lười biếng của hắn làm nàng không mấy hảo cảm.

"Được thôi, ta đang rất rảnh cứ làm bạn với ngươi là được". Tiểu Linh nhẹ giọng trả lời, dù sao hôm nay cũng không ai chơi cùng nàng có hắn cũng tạm được.

"Cô nương xin cho biết tôn tánh đại danh, tại hạ là Hách Liên Bằng". Nam tử hắc y hướng nàng giơ tay chấp tay thành quyền giới thiệu.

" Ta tên Tần Linh".

"Cái tên rất đẹp, cô nương là người của Thiên Kì quốc". hắn lại hướng nàng gạ chuyện.

"Phải, còn huynh". Vừa trả lời vừa thúc ngựa thong thả đi về phía trước.

Hắn không nói gì chỉ theo cưỡi ngựa đi theo nàng.Nhìn hắn như thế nhưng tính tình cũng rất tốt, rất biết cách nói chuyện làm nàng vui. Đi được hai canh giờ cũng tới được một tửu lâu, hai người ghé vào kêu mấy món ăn cùng rượu thịt.
Nàng mướn một gian phòng nghỉ ngơi, tối đến cùng hắn ra kinh thành vui chơi thỏa thích không phải ràng buộc như Mộc Trát sợ nàng gặp chuyện này chuyện nọ. Nhanh chóng trở thành bằng hữu tri giao, ngày hôm sau nàng đưa hắn về Phong Vương phủ làm khách của nàng.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn: 4vn.eu

Chương 8: First kiss

Hách Liên Bằng ở lại phủ của của Mộc Trát được hai ngày thì rời khỏi, không quên mời nàng lần sao có diệp đến Bắc Hà quốc một chuyến. Thiên Kì, Bắc Hà, Hàn Băng và Thiên Dật là một trong tứ đại cường quốc trên đại lục.

Thiên Kì quốc nằm ở phía Nam quanh năm trời trong mây tạnh thật là phong cảnh hữu tình, còn Bắc Hà thì nằm ở phía Bắc quanh năm tuyết trắng hiếm có một ngày nắng rực rỡ nhưng số liệu dược thảo thì rất là phong phú, Hàn Băng nằm phía Tây núi non hùng vĩ là một nơi phòng thủ tốt trong chiến trận chia đều giữa phòng ngự và tấn công, Thiên Dật nằm phía Đông là một quốc gia cường thịnh không thích chiến tranh nên cuộc sống rất an bình.

Chia tay tiễn Hách Liên Bằng lên đường tiếp tục con đường ngao du sơn thủy của hắn, Tiểu Linh quay về Phong Phủ tiếp tục con đường núp bóng nhà người khác một thời gian nữa.

"Này, Trát đại ca đâu ta muốn gặp huynh ấy". Nhẹ giọng hỏi một nha hoàn đang đi về hậu viện.

"Thưa Tần tiểu thư, Vương gia ngài ấy đang tắm ở hồ nước nóng sau viện a". Nha hoàn lễ phép hướng Tiểu Linh gật đầu thi lễ.

"Được rồi, ta biết rồi ngươi đi đi". Nhấp giọng trả lời nha hoàn nọ nàng rón rén đi về phía hồ nước nóng mà Mộc Trát đang tắm một ý nghĩ bá đạo hiện lên trong đầu nàng ta quyết định không cho nha hoàn nào tiếp cận phạm vi hồ nước nóng, để nàng rảnh tay lấy cắp y phục của hắn cho hắn không còn manh giáp.

Nghĩ là làm ngay nàng nhón gót chân lén vào hậu viện, qua bức bình phong nơi Mộc Trát tắm rửa một thân ảnh nhỏ nhắn đang tiến đến ngày một gần. Nhanh tay gom hết y phục và cả áo choàng bên ngoài của hắn, nàng giấu vào sau y phục của mình và đi tìm một con rắn hồ mang hù dọa hắn.

Nhưng nàng không ngờ tất cả hành đồng đều bị hắn thu vào đáy mắt, vốn là một người luyện võ nên hắn rất nhạy cảm với việc có người tiếp cận từ phía xa. Âm thầm nở một nụ cười bất đắc dĩ nha đầu này đúng là cả gan, chưa từng có ai dám đem hắn ra làm trò đùa như thế nay nàng lại dám làm thế với hắn.

Nhẹ nhàng thả con rắn vào trong hồ nước nàng âm thầm cười xảo trá. Cho huynh biết ta lợi hại như thế nào để tránh việc huynh đem ta ra chọc cười cho Kì đại ca cùng Hàn đại ca, hôm nay nàng sẽ trả thù.

Tranh thủ lúc nàng sơ ý, Mộc Trát lên bờ và vòng qua sau lưng nàng lấy áo choàng khoát lên người và lên tiếng làm nàng giật cả mình quay lại.
"Muội đang làm gì đó, định nhìn trộm ta tắm hay sao, nếu muội thích ta có thể trực tiếp cho muội xem mà". Trên gương mặt hắn là nụ cười ác ý cùng tà mị mang theo lời nói đầy châm chọc.

"Ai...ai thèm rình huynh chứ... ta là đi lầm vào đây thôi, hừ". Nàng ấp a ấp úng trả lời Mộc Trát.

"haha, muội thật cả gan đấy".
Nói xong hắn cố ý lừa nàng về phía hồ nước làm nàng té xuống nước mang theo chiếc áo choàng trên người hắn. Tức giận trừng mắt nhìn nàng kéo đi y phục trên người hắn, nhưng hắn không phát hỏa mà ôn nhu lại nở ra nụ cười tà ác. Đúng nhìn nàng chật vật trong hồ nước, hắn cảm thấy rất là thú vị, điểm chân nhẹ nhàng đạp lên mặt nước kéo nàng từ trong hồ nước lên bờ, ôm vào trong ngực ngé miệng vào tai nàng thì thầm:

"Nàng thích ta sao, nàng đã thấy cơ thể của ta sao ta lại để nàng tiện nghi như thế chứ". Vừa nói vừa phả làn hơi nóng vào cổ nàng làm cơ thể nàng như nhũn ra không lực càng dựa sát vào ngực hắn.

Mộc Trát đắc ý cười thầm trong bụng nha đầu nay tuy phúc hắc nhưng rất dễ bị lừa, ta sẽ chơi cùng nàng một phen.

Ý thức mình đang dựa vào một vòng tay rắn chắc nàng huy động sức đẩy hắn ra không quên đem áo choàng trả lại cho hắn mặt đỏ bừng nhanh chóng nhấc chân rời đi.Nàng nhanh nhưng hắn còn nhanh hơn lần nữa kéo nàng vào trong ngực ôm thật chặc, thì thào:
"Muội đi trêu chọc ta trước giờ phải chịu trách nhiệm chứ, muội đã thấy cơ thể ta đâu có dễ dàng đi như vậy".

Tiểu Linh cố dãy dụa khỏi vòng tay to lớn của Mộc Trát, nhưng nàng không hay biết mình đang đốt lên một ngọn lửa trong người hắn. Bị té xuống hồ quần áo sớm đã bị nước làm ướt hết bó sát vào người lộ ra thân hình tuyệt đẹp của nàng làm hắn sững sờ, cộng thêm việc nàng chạy trốn vô tình chạm vào bụng dưới của hắn kích thích hắn tột cùng. Trong đáy mắt là ngọn lửa nóng đang thiêu đốt hắn, nhận thấy sự thay đổi của hắn qua hơi thở gấp gáp cùng thân hình cứng ngắc làm nàng hoảng hốt cứ cố vùng vẫy mạnh thêm, nhưng hắn quá mạnh một tiểu nha đầu như nàng thì làm gì được hắn.

Gương mặt Mộc Trát kề sát mặt nàng khiến nàng thấy hai má mình nóng bừng lên. Cơ thể mềm oặt trong vòng tay hắn. Mắt to tròn khẽ chớp nhẹ làm hắn như muốn ăn tươi nàng vào bụng, điều mà nàng không ngờ và không muốn nhất đã xảy ra hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng một nụ hôn nồng cháy rất nhẹ rất nhạt nhưng cũng đầy cương mãnh.

Ý thức được việc mình mất đi nụ hôn đầu Tiểu Linh dùng hết sức bình sinh vùng ra khỏi vòng tay Mộc Trát quát lên:" Huynh dám cướp đi nụ hôn đầu của ta, huynh dám phi lễ ta, ta ghét huynh".

Đánh huỳnh huỵch lên ngực hắn, nàng ấm ức nước mắt khẽ trào ra mi mắt. Thấy nàng khóc hắn giật mình hoảng sợ vội vàng giổ giành nàng giọng đầy sủng nịnh.

"Linh nhi đừng khóc là ta sai, ta sai có được chưa".
Đáp lại hắn là tiếng khóc ngày một to hơn:"Hu hu... huhu huynh ăn hiếp ta".

Trời có ai khổ như hắn không đường đường là một vị Vương gia bị người ta trêu chọc lại phải đi xin lỗi ngược lại. Nàng là người khơi lên ngọn lửa dục vọng trong hắn làm hắn không kiềm chế được hôn nàng. Nhưng khi thấy nàng khóc dục vọng ấy lại bị những giọt nước mắt ấy dập tắt ngay, hắn thấy đau lòng, thật đau lòng.
Nàng bĩu môi đáp lại hắn:"Ai cần huynh xin lỗi chứ, huynh mau trả lại nụ hôn đầu cho ta đi".

Hôn rồi làm sao trả chứ thật khó cho hắn, hắn thích nàng từ cái ngày mà hắn gặp nạn nàng lại không bỏ đi mà nguyện ở lại cùng hắn, mặc dù không biết kẻ tấn công hắn là ai, nàng ra sức bảo vệ hắn, nàng quan tâm hắn. Nàng không giống như những người con gái khác mà hắn đã gặp qua, các nàng ấy chỉ nhắm vào Chiếc ghế Vương phi kia kia cùng bổng lộc của hắn, vinh hoa phú quý làm các nàng đeo theo hắn như sam. Còn nàng khi biết hắn là Vương gia không những không chạy theo tìm cách quyến rũ hắn làm hắn để ý tới mà chỉ làm lơ xem hắn như một người huynh đệ bình thường.

Đó là điều mà hắn thích nàng, nàng là một người ngây thơ trong sáng và rất thân thiện với nụ cười đẹp như thiên thần đã đánh bại hắn. Trầm ngâm không nói gì chỉ khẽ nhếch môi nâng lên nụ cười tuyệt mỹ:"Vậy để ta đền cho nàng nụ hôn khác vậy".

Nói xong lại ôm nàng thật chặt lần này hắn quyết không để nàng chạy lần nữa, ấn lên môi nàng những nụ hôn thật nóng bỏng.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Nguồn 4vn.eu

Chương 9: Tần Linh mất tích

Đến với thế giới này được một thời gian, nàng cảm thấy vui vui không còn cảm giác nhớ nhà như lúc trước nữa.

Hôm nay nàng lại trốn Mộc Trát ra khỏi thành chơi, khi đi không quên trộm ít ngân phiếu và con Thiết mã của hắn, con ngựa này chạy rất nhanh không gì sánh kịp. Nàng sợ bị Mộc Trát ắt lại nên mới quyết định trộm con ngựa này.

Ra khỏi Vương Phủ một cách lén lúc từ cửa sau, nàng lên ngựa phi ra ngoài. Ngồi ỳ ở tửu lâu hơn một canh giờ mà vẫn chưa rời đi không biết là nàng đang mong ngóng cái gì. Khi nàng ra khỏi vương phủ thì có hai đạo nhân ảnh bám theo không rời đó là nhị hoàng tử Hàn Băng quốc Lão Liệt hỏa.

Hôm nay rời đi nàng muốn đến Bắc hà thăm Hách Liên Bằng một chuyến, dù hai người không hề gặp mặt một lần nào khi chia tay nhau nhưng vẫn thường xuyên trao đổi thông tin qua thư từ, việc này khiến Mộc Trát không hề vui tý nào. Khi biết người con gái mình thích giao du với một nam tử khác là đều mà hắn không thích nhất nhưng hắn phải ngặm bồ hòn làm ngọt vì nàng. Hắn không muốn nàng buồn.

Nhị hoàng tử bí mật theo Tiểu Linh vì hắn không quên được việc nàng làm hỏng đi kế hoạch của hắn, còn làm chết đi thuộc hạ hắn thân tín nhất, còn nữa nàng đã làm mất mặt hắn trước cái tên không đội trời chung là Mộc Trát.

Nơi này không thích hợp ra tay vì nó gần với Phong Vương phủ với lại nơi đây rất đông người qua lại. Đợi khi nàng vừa rời khỏi tửu lâu hắn âm thầm theo chân nàng. Cưỡi ngựa phóng ra khỏi thành nàng cứ nhắm về hướng Bắc mà đi nàng muốn đến chơi với Hách Liên Bằng.

Theo nàng suốt hai canh giờ chưa có thời cơ thì bây giờ thời cơ đã tới. Nàng thong thả đi qua một khu rừng tịch mịch tìm một tảng đá bằng phẳng nằm xuống nghỉ chân, đang định chìm vào giấc ngủ thì một tràng cười làm người ta sởn gai óc nổi lên hướng nàng ngày một gần hơn.

"Tiểu Linh, nàng không trốn được ta đâu, hôm nay ta sẽ cho nàng biết thế nào là uy hiếp".

"Hình như có người nhắc tới mình thì phải, ý không phải Trát đại ca chứ, sao huynh ấy nhanh vậy trốn thôi". Tiểu Linh lầm bầm.

Không đợi nàng trốn thoát một đạo nhân ảnh đã đứng trước mặt nàng, điểm vào huyệt đạo trên người nàng, làm nàng không sao nhúc nhích được, người đó không phải Mộc Trát mà nàng muốn mà là Nhị hoàng tử Diệp Minh.

Không kịp để nàng kinh hô thì thân thể đã bị Diệp Minh kéo vào trong ngực không thể vùng vẫy, hắn khẽ giải nguyệt câm cho nàng nhưng vẫn không chịu giải khai nguyệt còn lại khiến nàng thấy khó chịu hét lên.
"Cái đồ... Lão Liệt hỏa mau thả ta ra... thả ta ra".

Dù nàng có la hét thế nào cũng vô dụng vì đây là ngoại ô không có nhà của chi hết, không một bóng người, giờ đây chỉ trừ nàng và hắn chỉ có một người khác là thuộc hạ của hắn. Khẽ nhếch miệng cười hắn thì thầm vào tai nàng:

"Ta sẽ cho nàng và tên Mộc Trát biết chọc giận ta không có lợi đâu". Nói xong ôm siết nàng vào ngực như sợ nàng chạy thoát, lần này hắn không tha cho nàng dễ dàng như vậy. Người mà hắn thích tuyệt đối hắn phải có được.

Khẽ đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng hắn mạnh bạo chiếm hữu, định tiến sâu vào trong thành nhưng bị nàng cự tuyệt hắn không giận mà nặng nề buông xuống nụ hôn khiến nàng không thở được. Cho đến khi hắn hà hê mới buông nàng ra, nhanh như chớp lên ngựa phi thẳng về Hàn Băng quốc.

Cho đến khi trời tối, Mộc Trát lật tung cả Phong Vương phủ vẫn không tìm được Tiểu Linh mặt hắn lúc này rất đáng sợ, làm cho tất cả người hầu trong phủ cúm núm lại một chỗ không dám thở mạnh.
Hắn gần như lật tung cả thành mà vẫn không thấy bóng dáng nàng thì cảm thấy có điều gì đó không đúng, mặc dù nha đầu này thường hay lén hắn đi chơi nhưng không hề muộn như thế này.

Lập tức hắn lấy ra một cây ngọc tiêu đặt lên môi thổi dài một tràng, từ xa một nhân ảnh thoáng cái xuất hiện quỳ một chân xuống trước mặt hắn cung kính.

"Tham kiến Vương gia, không biết có chuyện gì mà triệu hồi thuộc hạ gấp như vậy". Người nói mặc một bộ hắc y trên người đeo một thanh trường kiếm màu xanh nhạt, hắn là người đứng đầu trong nhóm ám vệ bí ẩn của Mộc Trát,làm việc rất hiệu quả và tỷ xuất thất bại là chưa bao giờ xảy ra.

Mộc Trat nhẹ giọng đưa ra một hình vẽ, nói:"Mau tìm nàng ấy trở về cho Bổn Vương, không được để nàng ấy mất một sợi tóc nào, nghe rõ chưa".

"Thuộc hạ tuân lệnh". Một câu ngắn gọn, rồi biến mất trong màn đêm đen tối.

VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ

Tác giả: Trương Thiếu Phong

Chương 10: Cưỡng hôn, phi lễ

Tiểu Linh đã ở khách điếm này hơn hai ngày mà không có cách nào trốn thoát được Diệp Minh, nàng đang rất là khó chịu. Lộ tuyến của Diệp Minh là về Hàn Băng quốc nhưng trên đường về hắn gặp một số chuyện ngoài ý muốn nên không về thẳng Hàn Băng mà ở lại khách điếm vài ngày.

Mấy ngày nay, thân thể thật khó chịu hắn cứ nhằm vào huyệt ngủ của nàng mà điểm chỉ không cho thức nhiều, chỉ khi ăn cơm mới được giải khai huyệt đạo nhưng lại bị điểm huyệt khác không thể vận động, cơm là hắn đúc cho nàng ăn y như bảo mẫu.

Đã hai ngày nay nàng không được tắm cơ thể cũng bắt đầu có mùi rồi, ài cái tên biến thái kia sao thích bắt nạt nàng thế nhỉ. May mà lúc nãy hắn không điểm huyệt nữa không thì chả biết gì ngoài ngủ thôi. Bây giờ cũng không thể xuống giường đi lại thoải mái. đang suy nghĩ nàng bị tiếng đẩy cửa làm giật mình.

"Linh nhi, ta đến trò chuyện với nàng đây". Tiếng Diệp Minh âm trầm vang lên nơi cửa.

"Hừ, mau cho ta đi tắm khó chịu quá, cả người ngứa quá nè". Nàng không hề quan tâm đến việc hắn nói làm lơ chuyện khác.

Hắn tươi cười hớn hở:" Được mà hiếm khi thấy nàng nói chuyện tử tế với ta hôm nay làm theo ý nàng".

"Còn không mau giải khai huyệt đạo cho ta, tên chết bầm". Nàng gắt lên khi thấy hắn cứ đứng trời tròng ra đó.

Không nói không rằng hắn đến bế nàng nhẹ bông đi qua một cánh cửa ở phía gai phòng bên kia, rồi nhẹ nhàng đá một cước cửa lập tức đóng sầm lại.

Khoan thai tiến về bồn tắm nghi ngút khói hắn đặt nàng vào trong bồn một cách nhẹ nhàng êm ái.

"Nàng tắm đi xong thì gọi ta đem y phục cho nàng". Hắn nhẹ giọng bảo Tiểu Linh.

"Đồ biến thái, cút đi, hừ". Nàng giận dữ hét lên với Diệp Minh rồi nhảy vào bồn tắm.

Đợi hắn ra ngoài rồi nàng đứng dậy cưởi y phục trên người ra từ từ ngăm nước nóng. Chà thật thoải mái mấy ngày nay cứ nằm lỳ trên giường cả người cứ bức rức sao ấy bây giờ được ngâm nước nóng thật dễ chịu.

Nàng ngủ quên lúc nào không hay trong bồn nước nóng cho đến khi hắn đợi mãi mà không nghe nàng gọi mới đẩy cửa đi vào, một hình ảnh chấn động đập vào mắt Diệp Minh, nàng đang tựa đầu vào bồn nước ngủ ngon lành, trên người không che y phục khiến hắn động sát tâm.

Đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu, Diệp Minh từ từ tiến đến gần nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng. Bên cạnh bồn tắm hắn ngắm nàng ngủ, nàng ngủ đẹp như một thiên thần nhất là đôi môi gợi cảm kia khiến hắn lúc nào cũng muốn đặt môi mình lên đấy.

Cơ thể Diệp Minh nóng rực, phần bụng dưới không biết từ lúc nào cương lên đau đớn, hắn đang động tình hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Cúi người xuống, hắn từ từ hôn nàng từng chút một, mút lấy đôi môi đỏ mọng như đang mời mọc hắn tiến vào một cách ngon lành, không biết chán. Từ từ kéo lê đôi môi của mình xuống chiếc cổ trắng ngần xinh xắn của nàng, mút mạnh một cái để lại một dấu hôn hoan lạc, hắn hôn mạnh quá khiến Tiểu Linh tỉnh giấc kêu toáng lên và giáng cho hắn một cái tát trời giáng.

"Đồ biến thái đê tiện". Nàng gằn giọng đáp.

Hắn lấy tay xoa mặt, nhẹ nhàng để y phục nên cạnh nàng rồi rời đi.

Phong vương phủ.

"Vương gia, thuộc hạ đã tìm ra tung tích của Tần tiểu thư". Hắc y nhân lên tiếng bẩm báo cho Mộc Trát.

"Tốt nàng ở đâu, mau nói". Hắn gấp gáp nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế đang ngồi nói gấp.

"Đại ca, đừng nóng vội quá cứ ngồi xuống nghe Thiết Phong nói đã". Kì Phong lên tiếng khuyên can.

Mộc Hàn cũng thêm vào:"Phải đấy đại ca, huynh không nên quá nóng vội, dù sao cũng đã có tin tức của Tiểu Linh rồi sẽ nhanh chóng tìm được muội ấy".

Hắn không lo sao được nàng đã mất tích 7 ngày, bảo hắn sao ngồi cho yên. Bây giờ có tin tức người đầu tiên vui mừng nhất là hắn. Thiết Phong như hiểu được tâm tư của hắn nhẹ giọng đáp ngay.

"Vương gia, phát hiện tung tích của Tần tiểu thư ở khách điếm Đằng Lăng gần biên cảnh Thiên Kì và Hàn Băng quốc, Tần tiểu thư ở đó đã hai ngày".

"Mau chuẩn bị ngựa, để ta đến Đằng Lăng đón nàng về".

"Dạ Vương gia, thuộc hạ chuẩn bị ngay".

Một đoàn 4 người gồm Hắn, Ki Phong, Mộc Hàn và Thiết Phong nhanh chóng lên ngựa phóng như Điên tiến về khách điếm Đằng Lăng.

Khách điếm Đằng Lăng.

Trời vừa chập tối, Diệp Minh bê một bàn thức ăn vào phòng cho Tiểu Linh hắn quyết định đem nàng làm thành người của hắn nên đã âm thầm trộn lẫn xuân dược vào trong đồ ăn thức uống của nàng. Nhằm thực hiện kế hoạch.

Mở cửa tự nhiên đi vào hắn gọi nàng đến ăn cơm, nàng chẳng buồn để ý hắn đem thức ăn cho vào miệng ăn ngấu nghiến. Nàng đang dùng thức ăn thay thế hắn nhai nhai cho hả giận. Đợi nàng ăn xong bàn thức ăn hắn âm thầm cười tà ác, nàng đừng trách ta vô tình là nàng không tự biết lượng sức muốn rời xa ta, hừ từ ngày mai xem nàng làm sao rời đi, tối nay ta đem nàng biến thành của ta mãi mãi.

Hắn lui ra ngoài đem theo đồ ăn đã cạn nhẵn đưa cho tiểu nhị.

Thuốc bắt đầu có tác dụng, nàng tự nhiên cảm thấy cơ thể nóng rực như lủa đốt, hạ thể bắt đầu dâng lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Đầu óc cũng mụ mị đi, cảm giác ngưa ngứa càng ngày càng dữ dội khiến nàng chật vật lăn lộn trên chiếc giường trắng tinh rộng lớn. Một bên vai áo không biết tự lúc nào đã bị nàng vô thanh vô thức kéo xuống để lộ ra ngoài đầu vai trắng nõn động lòng người.

Tiếng hô hấp cũng ngày càng nặng nề hơn, một cảm giác xộc vào noi cánh tay một ai đó đang kéo nàng vào lòng. Bắt đầu thả trên môi nàng từng chiếc hôn đầy dục vọng. Đôi môi tham lam không chừa xót một nơi nào trên khuôn mặt nàng, hắn từ từ đưa được chiếc lưỡi của mình vào miệng nàng công thành chiếm đất. Không chịu nổi uy lực của thuốc nàng vòng tay qua cổ hắn ghì chặt đáp lại từng nụ hôn mãnh liệt của hắn.

Cảm giác ngứa ngáy đỡ hơn lúc trước nhiều, hắn bỏ qua cho chiếc lưỡi mềm mại và cái miệng thơm tho của nàng, từng chút một nhích dần xuống cổ, hai tay bắt đầu cưỡi y phục trên người nàng, một lớp rồi lại một lớp mất dần đi. Đôi tay tham lam choàng qua tấm lưng mềm mại vuốt ve âu yếm.

Đặt nàng lên giường, hắn nằm đè trên người nàng tham lam xờ xoạng từng tấc da thịt nàng như sợ bỏ lỡ chỗ nào ấy.

Phóng xuống ngựa đi như bay vào khách điếm, đó không phải bọn người Mộc Trát thì là ai. Móc ra một thỏi bạc trắng ném cho ông chủ khách điếm lên tiếng hỏi.

"Ông chủ, có thấy một vị huynh đệ cùng một cô nương trẻ tuổi ăn vận kỳ quái ở đây không".

"Khách quan à, hai vị đó ở lầu hai phòng số 3".

Không đợi hắn nói xong Mộc Trát như một cơn gió chạy như bay lên lầu hai phòng số 3. Đẩy cửa bước vào một cảnh tượng khiến hắn đau lòng Tiểu Linh đang nằm trong vòng tay Nhị hoàng tử Diệp Minh, không những vậy mà còn vòng tay qua cổ Diệp Minh hôn hắn ta hai người hòa làm một.

Nhanh chóng đến bên giường kéo Diệp Minh ra giao cho Thiết Phong xử lý còn mình thì lấy chăn khoác lên người nàng. Bọn người Thiết Phong vào cùng lượt với Mộc Trát cũng chứng kiến được cảnh này nên nhanh chóng trói Diệp Minh giải ra ngoài, đồng thời mướn phòng ở lại đến sáng mai còn chuyện Tiểu Linh để lại cho Mộc Trát xử lý. họ không tiện xen vào.

Tiểu Linh vẫn chưa hết đi được xuân dược trong người cảm giác ngứa ngáy càng làm cho nàng khó chịu chui ra khỏi lớp chăn Mộc Trát quấn quanh người, vòng tay qua cổ hắn hôn lên mặt hắn.

"A, ngứa quá Trát đại ca, cứu ta ta ngứa quá".

Đang tức giận lủa giận thông thiên, bỗng khiến hắn thấy lửa giận bốc lên bay đi sạch sẽ. Nàng đang gọi hắn là gọi hắn.

Tiểu Linh cứ hôn lên mặt lên cổ hắn làm cho nam căn hắn trướng lên đau nhức. Hắn đè nàng xuống giường hôn mãnh liệt trên người nàng, nhẹ nhàng cưởi hết y phục còn sót lại của nàng. Bàn tay to lớn đi dần xuống dưới thám hiển động đào nguyên và thảo nguyên của nàng, nơi đó từ lúc nào đã đầy những nước. Hắn cho một ngón tay đi vào bên trong khe nhỏ, nàng công mih2 theo cử động tay hắn ra vào miệng thì thầm.

"Trát đại ca ta ngứa quá, a".

Hắn biết giờ đây bước dạo đầu vối nàng là tra tấn nàng, nên đứng dậy trút bỏ y phục trên người giải phóng nam căn trướng lên ra ngoài.

Nhẹ nhàng cho nam căn đi vào trong cơ thể nàng, hắn sợ nàng đau nên cứ rất nhẹ nhàng tiến vào khi nam căn vào một nửa đụng phải một vách ngăn không tiến vào được nữa trong lòng hắn rất hoan hỷ kinh hô thì ra nàng vẫn chưa bị tên Nhị hoàng tử đáng giận kia chiếm tiện nghi.

"Á, đau quá".

Hắn nhẹ nhàng dừng lại không tiến vào nữa mà nhẹ nhàng mút lên ngực nàng giúp nàng xua đi cảm giác đau đớn, cho đến khi nàng khẽ rên lên hắn mới nhịp nhàng cho nam căn ra vào tùy ý trong tiểu huyệt của nàng.

"Ưm a ưm ưm.... aaa...ưm".

Những tiếng rên xuân lạc phát ra từ trong phòng khiến người ta động tâm. hắn cứ cho nam căn to lớn của mình đùa giỡn với tiểu huyệt se khít của nàng ra vào cho đến khi xuất ra dòng tinh khí trắng đục thì gục trên người nàng đầy thỏa mãn.
Tài sản của BỘ SÁT

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
(xk)ba dao vuong phi, ba ao v ong phi, ba ao vng phi, ba đao vương phi, ba dai vuong phi, ba dao cuong phi, ba dao quy phi xk, ba dao tieu vuong phi, ba dao vuog phj, ba dao vuong pbi, ba dao vuong phi, ba dao vuong phi 1, ba dao vuong phi full, ba dao vuong phi hoan, ba dao vuong phi ve y vu, ba dao vuong phi vu y ve, ba dao vuong phj, ba dao vuong phuli, ba dao vupng phi, ba dao vương phi, badao vuong phi, bá đạo vương phi, bá đao vuong phi, bá đao vương phi, bá dao vuong phi, bao dao vuong phi, bá Đạo vương phi, bá đao vuong phi, bá đao vương phi, bá đạo vuong phi, bá đạo vương lhi, bá đạo vương phi, bá đạo vương phk, bá dạo vuong phi hoan, báa đạo vương phi, báo đạo vương phi, bq dao vuong phi, doc ba dao vuong phi, doc truyen ba ao vng phi, doc truyen vuong phi, doc truyen xuyen khong, thieu vuong phi ba dao, tr ba dao vuong phi, tr vuong phi ba dao, trujen ba dao vuong ph, truyen ba ao vng phi, truyen ba đao vuong phi, truyen ba dao quy phi, truyen ba dao vuong phi, truyen vuong phi, truyen vuong phi ba dao, truyen xuyen khong full, vng phi ba ao full, vuong phi ba dao, vuong phi ba dao hoan, vuong phi bat dac di, vuong phi bá đao, vuong phi xuyen khong, vuong phj ba dao full, vuong qhi ba dao, vương phi bá đạo, vương phi bá Đạo, vương phi bá đạo, vương phi dị năng, www.ba dao vuong phi, xuyen k ba dao vuong phi, xuyen ko vuong phi

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™