Nghe thấy giọng nói này, Điền Du Năng không phải là cảm thấy không biết nên phải làm gì, mà ngược lại, gã còn cảm thấy vui mừng. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng này, đương nhiên gã biết đó là giọng nói của ai. Gã không ngờ mấy vạn năm nay người phụ nữ không nói một câu nào này lại xen vào chuyện của người khác. Đây quả thực là đang buồn ngủ mà rơi ngay xuống cái gối đầu.
Điền Du Năng lẩm bẩm, tỏ vẻ xấu hổ, một câu cũng không nói. Chỉ có điều sự vui mừng trong lòng gã mãi mãi không phải là sự xấu hổ ngoài mặt kia, gã muốn có người bới móc chuyện này ra.
Người phụ nữ này là sư muội của Hứa Thạch, tên là Tống Ánh Trúc. Chỉ có điều người phụ nữ này và Hứa Thạch sau kia đến doanh trại, chưa từng nói nửa câu, vì vậy mặc dù cô ta là người của Thiên Tổ, nhưng từ trước đến nay Điền Du Năng cũng không trông cậy vào cô ta. Nếu như không phải vì Thiên Tổ có nghĩa vụ phải đến doanh trại để chỉ đạo, thì Điền Du Năng cũng sẽ hoài nghi không biết người phụ nữ này có đến doanh trại hay không nữa, cô ta là một người hoàn toàn không có liên quan đến chuyện này, mặc dù biểu cảm ngoài khuôn mặt rất thản nhiên, nhưng không nói lời nào.
Hứa Thạch chưa trở về, không ngờ Tống Ánh Trúc lại cho gã một niềm vui lớn như vậy.
Theo bản năng, Diệp Mặc nhìn về phía người phụ nữ vừa nói câu đó, đó là một người phụ nữ khoảng chừng 24 đến 25 tuổi. Ngữ khí trong trẻo mà lạnh lùng như vậy cùng với vẻ mặt điềm tĩnh xa xưa, thêm chút dung nhan không tầm thường, kết hợp với một mái tóc dài ngang vai, có một làn da trắng nõn, những thứ này đã tạo nên một người con gái xinh đẹp vô cùng.
Thấy Diệp Mặc nhìn mình, trong mắt người phụ nữ này lộ ra vẻ chán ghét, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh. Cô ta dán mắt vào Điền Du Năng, dường như đang đợi Điền Du Năng trả lời.
Lúc này Điền Du Năng ước gì cô ta và Diệp Mặc có thể gây lộn với nhau, nên làm sao có thể trả lời được, gã chỉ ấp úng, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không dám nói ra, giống như một người vợ bé có nỗi oan ức trong lòng.
Mặc dù Diệp Mặc không biết người phụ nữ này là ai, nhưng hắn đã sớm nhìn thấy sự chán ghét và oán hận đã lóe lên trong mắt người phụ nữ này. Hắn không hiểu mình đã đắc tội với người phụ nữ xinh đẹp này từ khi nào, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, hắn đến đây mặc dù đã lâu, nhưng tính tình của hắn đã quyết định là mình sẽ phải đắc tội với rất nhiều người, nhưng hắn cũng không để trong lòng.
Nếu như không có thực lực, cho dù là bạn khúm núm trước mặt người ta thì bạn cũng sẽ bị người ta giết. Hắn không quan tâm việc đắc tội với người khác, điều hắn quan tâm là liệu mình có thể khống chế được những người này hay không. Không bị người khác ghen tị, không bị người khác oán hận mới là người bình thường.
Lúc này, người phụ nữ này nói ra câu đó, rõ ràng là gây khó dễ với Diệp Mặc.
Đồng thời Diệp Mặc cũng tỏ vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Điền Du Năng, việc của Quách Khởi và Phương Vĩ là việc bị oan uổng. Bây giờ anh lập tức đi báo cáo lên bộ chỉ huy quân đội, hủy lệnh truy nã đó đi. Đem chính kẻ đã bắt cóc báo cáo lên cấp trên. Tôi nghĩ đoàn trưởng Điền sẽ không đến tận bây giờ mà còn chưa điều tra được nguyên nhân chính.
Điền Du Năng chau mày. Tên này nghĩ hắn là ai chứ, hắn nghĩ hắn là Tổng tư lệnh quân khu sao? Nói chuyện chẳng khác gì ra lệnh.
Điền Du Năng chần chừ và nhíu mày, Lý Thiên Tài đã biết hôm nay Diệp Mặc đến là vì việc của Quách Khởi và Phương Vĩ. Mặc dù khi ông ta đến đã nghe Lý Đống có đề cập qua, nhưng vì quá vội đi gặp Diệp Mặc nên thậm chí ông ta còn chưa nghe xong, mà đã gác ngay điện thoại xuống.
Lúc này thấy đôi bên dường như đang có ý đối nghịch nhau, Lý Thiên Tài lập tức lui ra sau lấy điện thoại gọi cho Lý Đống. Ông ta muốn nhanh chóng nghe được nguyên nhân rõ ràng. Mặc dù ông ta là quân đoàn trưởng, cao hơn mấy cấp so với Điền Du Năng, nhưng Điền Du Năng lại là đoàn trưởng của quân đoàn đặc chủng. Ông ta không có quyền trực tiếp chỉ huy quân đội, mà Điền Du Năng có thể là người là Thượng tướng Hàn Tại Tân trực tiếp chỉ huy. Nhưng quân đoàn trưởng, sư đoàn trưởng dưới Hàn Thượng tướng cũng chỉ là bù nhìn, căn bản là không cần mình chỉ huy.
- Như thế chẳng lẽ đoàn trưởng Điền còn muốn bao che cho tội phạm sao?
Diệp Mặc thấy Điền Du Năng thể hiện sắc mặt không vui, ngữ khí lạnh như băng.
- Hừ, cái gì gọi là bao che tội phạm chứ ? Quách Khởi và Phương Vĩ tự ý giết quan quân trong doanh trại, lẽ nào vì quan hệ mà được gỡ bỏ lệnh truy nã sao? Nếu là ai cũng có ô dù như vậy, ai cũng có quan lớn đứng sau như vậy thì có thể tùy tiện giết người hết sao, quốc pháp ở đâu chứ ?
Ngữ khí của người phụ nữ này lạnh lùng vang lên.
Diệp Mặc không rõ mình đã đắc tội với người phụ nữ này từ khi nào, nhưng hắn biết người phụ nữ này hoàn toàn muốn đối đầu với hắn. Đột nhiên hắn bỗng gằn giọng nói:
- Khâu Chí Phi muốn mượn rượu để làm nhục đội trưởng đội đặc chủng Liệt Ưng của chúng ta - Lô Lâm, gặp phải sự phản kháng của Lô Lâm, nhưng người thấy cảnh này là một sĩ quan trong tiểu đoàn và một gã sĩ quan cấp úy, chẳng những không giúp đội trưởng Lô, mà lại còn giúp Khâu Chí Phi ngăn cản đội trưởng Lô. Khi Khâu Chí Phi muốn thỏa mãn mong ước của mình, Quách Khởi và Phương Vĩ ngẫu nhiên bắt gặp, bọn họ vì bảo vệ Lô Lâm mà đã đối kháng với Khâu Chí Phi, lỡ tay giết chết hai sĩ quan kia. Lẽ nào, vì thế lực của nhà họ Khâu ở Yến Kinh lớn, mà Quách Khởi và Phương Vĩ phải chịu tội truy nã sao? Mọi người nói xem, Quách Khởi và Phương Vĩ có đáng bị truy nã không?
Diệp Mặc nói ra việc này một cách rành mạch, hơn nữa còn gằn giọng lớn, dường như cả doanh trại đều nghe hiểu. Những binh sỹ không hiểu chân tướng ra sao lúc này đã hiểu xảy ra chuyện gì. Mặc dù vẫn có người còn hoài nghi, nhưng Khâu Chí Phi là người như thế nào, mặc dù mới có vài ngày, nhưng những người trong doanh trại đều biết rõ, hơn nữa sự việc còn xảy ra trong phòng của Lô Lâm, việc này đã sáng tỏ quá rồi.
- Không đáng…
Mặc dù có rất nhiều binh sĩ biết việc này có liên quan đến đoàn trưởng Điền, không dám nói, nhưng đa số mọi người đều bất mãn với việc này. Bọn họ là binh sĩ, là những vệ sĩ để bảo vệ người dân và đất nước, ngay cả một nữ quan quân trong doanh trại cũng không có cách nào bảo vệ thì còn bảo vệ ai được nữa chứ?
Lúc này Lý Thiên Tài mới hỏi rõ ràng sự tình, ông ta bước lên, nói một cách nghiêm túc:
- Chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng rồi, vừa rồi những gì sĩ quan huấn huyện Diệp đây nói hoàn toàn là sự thật. Tên bại hoại này không chỉ giết hai người mà còn giết nhiều người nữa. Đoàn trưởng Điền, tôi ra lệnh cho cậu lập tức hủy lệnh truy nã dành cho Quách Khởi và Phương Vĩ.
Có quân đoàn trưởng Lý nói thêm vào, càng có nhiều người phụ họa theo, quân đoàn trưởng Lý không thể nói dối công khai được, việc này rõ ràng là oan uổng cho Quách Khởi và Phương Vĩ.
Mặc dù Điền Du Năng biết Lý Thiên Tài không có quyền trực tiếp ra lệnh cho gã làm việc gì, nhưng bây giờ Lý Thiên Tài đã ra lệnh rồi, nên gã không thể giả chết. Ngang nhiên nói quân đoàn trưởng Lý không có tư cách ra lệnh cho mình, thì đó là một điều ngu xuẩn nhất, vì như vậy không những đắc tội với quân đoàn trưởng Lý, mà còn đắc tội với nhà họ Lý, nhưng cứ như vậy mà nghe lệnh thì gã càng không cam lòng.
- Anh nói đúng thì đúng sao? Đây đều là những lời lẽ của riêng anh, mà việc giết hai sĩ quan dựa vào lời nói lý lẽ của anh muốn giải vây được việc này, vậy anh coi quân pháp là trò đùa sao.
Điền Du Năng sợ Lý Thiên Tài, nhưng người phụ nữ này lại không sợ, vẫn nói một cách rất lạnh lùng.
Đã không còn đủ kiên nhẫn với tên mập này được nữa, nếu như không phải là đợi Lô Lâm, thì hắn đã mang ngay Quách Khởi và Phương Vĩ đi rồi. Còn về việc hủy bỏ lệnh truy nã, đến khi gọi điện cho Hàn Tại Tân thì được rồi. Hắn nói lời này, chỉ không muốn Quách Khởi và Phương Vĩ bị đám đồng đội kia hiểu lầm, cũng để cho những người này biết Điền Du Năng là một người như thế nào mà thôi.
Bây giờ người phụ nữ này vẫn còn dài dòng lôi thôi, nhưng Diệp Mặc lại thản nhiên nói:
- Cô nói đúng rồi, tôi nói đúng là đúng.
Mạnh mẽ, không giảng đạo lý.
Tống Ánh Trúc sắc mặt trắng bệch. Cô ta không sợ Diệp Mặc giảng đạo lý, mà sợ hắn không nói đến đạo lý. Cho dù là đánh không ngã người này thì e rằng sự ghê tởm về hắn cũng khiến cô không cảm thấy thoải mái chút nào.
- Cậu cừ đấy, Hứa Thạch tôi hôm nay muốn xem xem rốt cuộc cậu khỏe như thế nào mà dám đến doanh trại để hống hách như vậy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Hứa Thạch đã đến, nghe thấy giọng nói đó, Điền Du Năng cảm thấy như nghe thấy nhạc tiên. Cuối cùng thì cũng có người đến để đấu nhau với kẻ không biết trời cao đất dày là gì này, và những việc sau đó thì chẳng liên quan gì đến Điền Du Năng gã nữa. Gã chỉ muốn phụ trách việc thêm mắm thêm muối mà thôi.
Diệp Mặc nhìn người này, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt dài, tóc ngắn, mặc dù có làn da hơi đen, nhưng lại có một dũng khí anh hùng, nhưng nói chuyện lại có vẻ hơi nữ tính.
Lần đầu tiên Diệp Mặc nghe thấy tên Hứa Thạch, là khi hắn luyện khí tầng hai, khi ở khu rừng rậm nguyên thủy đã cứu Quách Khởi và Trì Uyển Thanh, lúc đó nghe bọn họ nói Hứa Thạch là một cao thủ bậc nhất, hơn nữa nghe nói là một người có tu vi Địa Cấp sơ kỳ.
Nếu như dựa vào thân thủ lúc đó, thì Diệp Mặc không đánh lại Hứa Thạch, nhưng hai năm đã trôi qua, Diệp Mặc đã luyện khí trung kỳ, mà Hứa Thạch này vẫn còn ở tu vi Địa Cấp sơ kỳ.
- Giết người của tôi không những muốn nằm ngoài vòng pháp luật, còn dám lớn lối như vậy. Hứa Thạch tôi đây muốn thử xem thế nào.
Giọng nói của Hứa Thạch vẫn có vẻ lạnh lùng, không cần nói đến việc tên thanh niên trước mặt này muốn bao che người mà Hứa Thạch ông ta muốn giết, chỉ dựa vào việc hắn đắc tội với Tống sư muội, thì bản thân cũng không thể bỏ qua cho hắn được rồi.
Sư muội của mình từ trước đến nay không nói nhiều, hôm nay không ngờ nói nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy cô ấy có vẻ tức giận.
- Xin ngài Hứa đây cho phép, sỹ quan huấn luyện Diệp đây là bạn của tôi, hơn nữa việc này Quách Khởi và Phương Vĩ chính xác là thuộc bên chính nghĩa, tôi…
Lý Thiên Tài mới nói được một nửa thì đã bị Hứa Thạch ngắt lời.
Hứa Thạch lạnh lùng nhìn qua Lý Thiên Tài, quả quyết nói:
- Quân đoàn trưởng Lý, đừng có can thiệp vào. Nếu như quân đoàn trưởng Lý không muốn làm liên lụy đến nhà họ Lý thì đừng có nhiều lời. Hứa Thạch tôi nói rồi, kẻ giết người của tôi, cho dù là Thiên Vương cũng không thể bỏ qua. Người của Thiên Tổ tôi đây không ỷ thế ức hiếp kẻ khác, nhưng có người muốn ức hiếp Thiên Tổ chúng tôi là không được. Đừng nói là sỹ quan huấn luyện Diệp, cho dù là sỹ quan huấn luyện Hoa thì tôi cũng không bỏ qua cho hắn.
Tống Ánh Trúc do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hứa Thạch không quen Diệp Mặc, nhưng cô ta quen, chỉ là cô ta và Diệp Mặc có mối thâm thù nên đương nhiên không muốn Diệp Mặc được yên ổn. Bây giờ Hứa Thạch khiêu khích Diệp Mặc như vậy, mặc dù cô ta biết Hứa Thạch không phải là đối thủ của Diệp Mặc, nhưng cho dù không thể báo thù thì cô ta cũng ghê tởm tên Diệp Mặc này, những kẻ thù muốn khiêu khích Diệp Mặc càng nhiều thì cô ta càng thích thú.
Diệp Mặc thản nhiên cười:
- Thiên Tổ? Thiên Tổ rất mạnh sao? Có phải lão Đàm Giác đó đang ngứa ngáy không. Xem ra lần trước chưa được giáo huấn tốt. Như thế thì tôi đây muốn trở về Yến Kinh một chuyến xem sao. À, đúng rồi, Diệp Mặc tôi đây muốn ức hiếp người của Thiên Tổ các người thì ông làm gì nào?
Lông mày của Hứa Thạch nhướn lên, trong lòng tức giận tột độ, không ngờ hắn còn dám nói những lời này, kẻ không biết trời cao đất dày là gì này là ai vậy? Không ngờ dám gọi sư phụ của mình là lão Đàm Giác? Còn dám ức hiếp Thiên Tổ, không sợ chết, nhưng một gã không sợ chết như vậy, ông ta chưa từng gặp qua. Trong mắt ông ta, Diệp Mặc đã là người chết, tên này quá to gan… Ồ, không đúng, sỹ quan huấn luyện Diệp này còn trẻ như vậy, lẽ nào hắn chính là Diệp Mặc?
Nghĩ đến hai chữ Diệp Mặc, Hứa Thạch lập tức rùng mình. Vừa rồi chẳng phải hắn nói hắn chính là Diệp Mặc sao? Nghĩ đến lời sư phụ của mình: “Hứa Thạch, dựa vào tu vi của con, mặc dù không dám nói là ngang bằng, nhưng cũng không có kẻ nào có thể vượt qua con được. Chỉ có điều con nhất định phải ghi nhớ, đừng đắc tội với tên Diệp Mặc nhà họ Diệp, đắc tội với hắn, thì sư phụ cũng không cứu được con đâu.”
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Nếu như nói nghe lời Diệp Mặc, hiện tại còn có một kẻ vui mừng, kẻ đó chính là Điền Du Năng. Tên thanh niên này lại kiêu ngạo như vậy, dám nói với Hứa Thạch những lời đáng chết như vậy, hắn chết chắc rồi.
Hứa Thạch là người như thế nào? Điền Du Năng đương nhiên biết rõ, cho dù là gia chủ của nhà họ Lý có tới đây cũng không dám nói những lời giống như Diệp Mặc nói. Cái gì mà ức hiếp Thiên Tổ, đúng là đồ không có não, Thiên Tổ có thể ức hiếp được hay sao? Thằng nhóc này căn bản không biết thế nào là trời cao đất dày. Nếu cậu ta biết Thiên Tổ là cái gì, có lẽ sẽ không nói ra những lời này, giờ có khóc cũng không kịp nữa rồi. Tên nhóc này nói cậu ta tên Diệp Mặc, chẳng qua nghe cái tên này có chút quen mà thôi.
Hứa Thạch khuôn mặt biến sắc, gã ta từng nghe nói sư phụ Đàm Giác cũng không phải là đối thủ của tên thanh niên này. Nhưng gã ta cũng không thể tin được sư phụ là tu vi Tiên Thiên, một người có tu vi Tiên Thiên lại không phải là đối thủ của một tên nhóc hai mươi mấy tuổi, Hứa Thạch không dám tin.
Không ngờ lại gặp phải Diệp Mặc, Hứa Thạch không biết nên tiếp tục khiêu chiến với Diệp Mặc hay là dừng lại. Gã ta tư chất xuất cúng, lại là đệ tử xuất sắc của Đàm Giác, mới xấp xỉ bốn mươi tuổi đã là Địa cấp sơ kỳ rồi.
Cho dù là trong ẩn môn, thì gã ta cũng được coi là thiên tài trong số thiên tài. Nhưng bao nhiêu năm là lính bây giờ lại bị yếu thế trước Diệp Mặc, Hứa Thạch không biết sau này phải giấu mặt mũi vào đâu.
Điền Du Năng thấy mặt Hứa Thạch hơi tái, y đương nhiên không cho rằng Hứa Thạch đang sợ, mà là cho rằng Hứa Thach đang tức giận Diệp Mặc, lúc này y biết là lúc nên bày tỏ thái độ của mình rồi đây.
Điền Du Năng sở dĩ từ hai bàn tay trắng mà trèo tới địa vị như ngày hôm nay, ngoài việc y giỏi lợi dụng người khác, y còn giỏi cả việc gió chiều nào theo chiều ấy.
Một người có bản lĩnh, không phải chỉ biết lợi dụng người khác, mà còn phải biết trong thời gian nhanh nhất nên biết chọn đứng về phe nào, sau đấy cố gắng đứng vững, hơn nữa còn phải biết bày tỏ thái độ một cách rõ ràng, Điền Vô Năng có bản lĩnh như vậy, hiện tại cậu ta đã thành công nhảy vào trận đấu giữa Hứa Thạch và Diệp Mặc rồi, Diệp Mặc ngay đến những lời thâm độc như vậy cũng đã nói ra rồi, lúc này chính là lúc y chọn đứng về phe nào.
Điền Du Năng cười lạnh, người trẻ tuổi thường thiếu kiên nhẫn, chỉ mới có mấy câu mà thôi, đã nói ra những câu đáng chết kiểu như ức hiếp Thiên Tổ rồi.
- Anh là ai, anh là thứ gì? Đây là chỗ quân đoàn trưởng Lý và huấn luyện viên Hứa nói chuyện. Ai cho anh chõ mõm vào? Huấn luyện viên Hứa là người anh có thể lớn tiếng nói chuyện được hay sao? Cái tên này không được ai nuôi dưỡng, sống như vậy…..
Điền Du Năng khẩu khí ác liệt, lời nói thâm độc.
Y biết lai lịch của Diệp Mặc không hề tầm thường, nhưng y càng ghê gớm thì càng dễ dàng khiến cho tên thanh niên này tức giận, như vậy tên thanh niên này sẽ tiếp tục gây chuyện, còn Hứa Thạch sẽ ra sức nói lại, cứ như vậy hai người nhất định sẽ xảy ra tranh chấp. Cho dù lai lịch của hắn có thế nào, Hứa Thạch cũng coi thường hết, đợi sau khi Hứa Thạch thu phục tên thanh niên này, Điền Du Năng sẽ lập tức chúc mừng. Hơn nữa có lẽ tên thanh niên này sẽ gây bất lợi cho Điền Du Năng, với ngạo khí của Hứa Thạch, Hứa Thạch nhất định sẽ vì bảo vệ Điền Du Năng không để cho Điền Du Năng bị thua thiệt.
Chỉ cần kết giao tốt với Hứa Thạch, y tin rằng Lý Thiên Tài sẽ không vì tên thanh niên này mà đối đầu với Hứa Thạch. Hơn nữa một khi Điền Du Năng đã kết thân được với Hứa Thạch, Khâu gia sẽ nhìn cậu ta với ánh mắt khác. Đừng nói chuyện gì khác, lúc nãy Lý Thiên Tài còn khoa tay múa chân trước mặt y, vậy mà Hứa Thạch vừa tới đã lập tức thay đổi thái độ nói chuyện, Lý Thiên Tài rất sợ Hứa Thạch.
Mặc dù đắc tội với tên thanh niên kia có chút mạo hiểm, nhưng muốn leo cao, thì làm gì có chuyện không phải trải qua nguy hiểm gì? Phú quý chỉ có thể thấy được từ trong gian khó, đấy chính là suy nghĩ lúc này của Điền Du Năng.
Bốp…Bốp…!!
Hai cái tát tai in trên mặt Điền Du Năng, Điền Du Năng chưa kịp phản ứng gì đã bị đạp một đạp trúng ngực.
Cậu ta bị bay ra xa đến mấy chục mét sau đó mới lăn tròn trên đất, máu tươi từ miệng phun ra, hít thở khó khăn.
Diệp Mặc đương nhiên biết suy nghĩ của Điền Du Năng, nhưng hắn cũng không buồn tính toán lôi thôi với tên tiểu nhân như vậy làm gì. Cái đạp này tuy chưa lấy mạng Điền Du Năng, nhưng cái tên Điền Du Năng này cũng chỉ còn lại một nửa mạng sống mà thôi.
Điền Du Năng quỳ rạp trên mặt đất, một gã cảnh vệ chạy tới đỡ cậu ta dậy, cậu ta phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Tên thanh niên này lại dám ra tay với y ngay trong doanh trại này, y định kêu người lập tức đánh chết Diệp Mặc, mặc dù y chỉ là một sĩ quan nhưng ở đây y cũng được coi là có vai vế.
Nhưng một câu y cũng không thể nói ra lời được, chỉ có thể trông đợi vào Hứa Thạch nhanh chóng ra tay giết chết Diệp Mặc.
Nhưng điều khiến cho Điền Du Năng thất vọng đó là Hứa Thạch lại không vì chuyện y bị Diệp Mặc đánh mà lập tức ra tay giết Diệp Mặc, hơn nữa lại không hề nói những lời kiêu ngạo như bình thường mà chỉ một mực im lặng.
Điền Du Năng trong lòng lập tức chùng xuống, y cảm thấy kế hoạch lần này không được thỏa đáng.
Binh lính bốn phía nhìn thấy Diệp Mặc động thủ, người bị đánh lại là đoàn trưởng Điền, tuy rằng rất muốn lập tức xông lên, nhưng huấn luyện viên Hứa và quân đoàn trưởng Lý vẫn đứng im ở đó, nên đám người này cũng không dám làm gì Diệp Mặc, vậy nên lúc này mọi thứ như ngưng đọng lại.
- Trần Hoành Triết, cậu liên hệ với Hàn tướng quân, nói với ông ấy chuyện ở đây. Đem chuyện oan uổng của Quách Khởi và Phương Vĩ phản ánh với cấp trên, lập tức thu hồi lại lệnh truy nã.
Diệp Mặc quay đầu nói với Trần Hoành Triết.
- À, vâng, huấn luyện viên Diệp.
Trần Hoành Triết hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngay lập tức gật đầu thi hành. Y vẫn chưa tỉnh, cho dù Diệp Mặc có mạnh thế nào thì cũng không thể trực tiếp ra tay với một sĩ quan cao cấp ngay trong doanh trại quân đội được, ở đây cũng có người đứng đầu ở đây. Nhưng Diệp Mặc lại ra tay mất rồi, Trần Hoành Triết thở dài, Điền Du Năng tự cho mình là thông minh, lần này đúng là thông minh quá nên bị thông minh hại. Chuyện của Điền Du Năng phen này lớn rồi đây.
- Diệp Mặc, cho dù anh có là huấn luyện viên của quân đội đặc chủng tiên phong, nhưng như thế này thì chẳng phải đã quá coi thường người khác rồi hay sao?
Hứa Thạch tức nghẹn, sau khi Điền Du Năng bị đá bay, không nhịn được liền lên tiếng.
Điền Du Năng sau khi nghe những lời này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, y không hiểu Diệp Mặc, nhưng vẫn thỉnh thoảng có nghe nhắc đến, có lẽ là một nhân vật vô cùng lợi hại. Bây giờ bản thân y vì giúp đỡ Hứa Thạch, mà bị đá bay như vậy, vậy mà Hứa Thạch lại không ra tay đánh trả, hơn nữa lại chỉ nói mấy câu vô thưởng vô phạt, y biết lần này có lẽ hyđã chọn nhầm bên rồi. Sau đấy lại biết Diệp Mặc là huấn luyện viên của quân đội đặc chủng tiên phong, cậu ta lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Lúc này y vẫn còn rất mơ hồ, nếu như y đã tỉnh táo rồi thì Hàn tướng quân mà Diệp Mặc nói chính là Hàn Tại Quân – Hàn tướng quân, như vậy thì y lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Diệp Mặc nhìn lướt qua Hứa Thạch, không đáp lời hắn ta, mà nói với Lý Thiên Tài:
- Quân đoàn trưởng Lý, chuyện của Khâu Chí Phi, phiền ông đứng ra giúp đỡ xử lí rồi.
- Chuyện này đương nhiên không vấn đề gì, trong quân đội lại có tên bại hoại như vậy, là sự sỉ nhục của chúng ta.
Lý Thiên Tài không sợ Diệp Mặc nhờ ông ta làm việc cho hắn, mà chỉ sợ Diệp Mặc không tìm ông ta mà thôi.
Hứa Thạch khuôn mặt biến sắc, nhưng vẫn không có ý định ra tay với Diệp Mặc. Y vô cùng sùng bái sư phụ của mình, sư phụ đã nói tuyệt đối không được đụng tới Diệp Mặc, y có thể không làm theo hay sao? Nếu Diệp mặc không ra tay với Điền Du Năng, không biết chừng y còn đi kiếm Diệp Mặc để đọ sức, nhưng lúc Diệp Mặc ra tay với Điền Du Năng, y đã nhìn rất rõ ràng, hạ thủ không chút lưu tình.
Nếu như Diệp Mặc quả thực ghê gớm như lời sư phụ đã nói, như vậy nếu mình và hắn so tài nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Cho dù y có không tin Diệp Mặc có bản lĩnh như vậy, nhưng y vẫn không muốn thử, sư phụ sẽ không lừa y, chẳng may Diệp Mặc ra tay độc ác, thì y coi như xong rồi.
Thấy Hứa Thạch rốt cuộc vẫn nén lửa giận xuống, nghe những lời nói như vậy của Diệp Mặc, mà vẫn không hề động thủ. Tống Ánh Trúc thầm thất vọng lắc đầu. Nhưng bản thân cô ta lại không thể ra tay, cô ta biết với tu vi của cô ta hiện nay thì không đáng nhắc tới trước mặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc thầm kính nể sự nhẫn nhịn của Hứa Thạch, loại người như thế này là loại người nguy hiểm nhất, một kẻ không có bất kì hành động nào như y giống như là kho thuốc nổ vậy, không có uy hiếp gì lớn. Nếu như ở Tu chân giới, thì loại người như Hứa Thạch mới là loại nguy hiểm nhất, dáng vẻ điềm đạm, không nói nhiều, lại có thể chịu được mọi sự công kích, một khi để y nắm bắt được cơ hội, thì y sẽ nghĩ mọi cách để tiêu diệt đối thủ một cách tàn độc nhất.
Nếu như Hứa Thạch động thủ, cho dù không giết chết y, Diệp Mặc cũng định cho y thành tàn phế. Nhưng Hứa Thạch lại không động thủ gì, Diệp Mặc không thể chủ động ra tay trước với y. Trong mắt Diệp Mặc lướt qua một tia thất vọng, Hứa Thạch có thể nhẫn nhịn chứng tỏ y rất thông minh, mặc dù y rất kiêu ngạo, nhưng lại chỉ kiêu ngạo trước người mà y có thể kiêu ngạo mà thôi. Tên Hứa Thạch này tuyệt đối không phải là kẻ kiêu ngạo như biểu hiện ngoài mặt của y.
Diệp Mặc mặc dù muốn cho Hứa Thạch thành tàn phế, nhưng trong lòng vẫn thầm khen ngợi y. Nếu như là hắn ta, Diệp Mặc cũng sẽ không lựa chọn khiêu khích đối phương nếu biết trước rằng mình chắc chắn sẽ bị phế. Thoạt nhìn y có vẻ rất kiêu ngạo nhưng dẫu sao vẫn là kẻ yếu thế.
Tống Ánh Trúc thấy được vẻ thất vọng của Diệp Mặc, lập tức cảm thấy kinh hãi, lẽ nào Diệp Mặc hy vọng Hứa Thạch ra tay?
- Chị Lô trở về rồi.
Phương Vĩ ánh mắt sắc lạnh, là người đầu tiên trông thấy Lô Lâm từ trên chiếc xe Jeep nhảy xuống. Quách Khởi chạy về phía trước, chỉ cần Lô Lâm không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Diệp Mặc trông thấy Lô Lâm không xảy ra chuyện gì, cũng không bị tra tấn, từ bỏ ý định cáo từ với Lý Thiên Tài. Sở dĩ hắn giao Khâu Chí Phi cho Lý Thiên Tài xử lí là bởi hắn không muốn làm gì nhà họ Khâu
Mặc dù nhà họ Khâu hai lần đắc tội với hắn, nhưng đều không phải do họ chủ động khiêu khích. Xử lí một mình Khâu Chí Phi là được rồi, không cần thiết, hắn cũng không có thời gian xử cả nhà họ Khâu.
Nhà họ Khâu và nhà họ Tống không giống nhau, nhà họ Tống lúc nào cũng mong cho hắn chết, hơn nữa lúc nào cũng muốn ra tay với những người thân của hắn, đây mới chính là động cơ khiến hắn giết người.
Diệp Mặc hắn không phải Chúa cứu thế, loại con ông cháu cha của các đại gia tộc như vậy nhiều lắm, căn bản là không thể giết hết được, chỉ cần không đụng tới Diệp Mặc, thì ai có thời gian đi quan tâm xem chúng có phải là con ông cháu cha hay không? Có kiêu ngạo hay không chứ? Cho dù có diệt một Khâu gia, thì vẫn còn có Xuân gia, Hạ gia, Đông gia… Chuyện này sẽ mãi mãi không thể chấm dứt được.
Nhìn thấy Diệp Mặc mang theo ba người dời đi cùng đoàn người của quân đoàn trưởng Lý, Hứa Thạch ngầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ trong nháy mắt, y hận rằng không thể khiêu chiến với Diệp Mặc, mặc kệ sư phụ đã căn dặn rằng không được đụng tới người này. Nhưng trong nháy mắt khi y muốn ra tay, y đã cảm thấy một tia sát khí, chính là sát khí từ trên người của Diệp Mặc.
Hứa Thạch nhìn sư muội Tống Ánh Trúc của mình, cô là người từ trước tới nay không thích quan tâm tới chuyện của người khác, hôm nay lại vì chuyện của Diệp Mặc và Quách Khởi mà chủ động xung đột, thậm trí lúc y định ra tay, lại không hề nói gì, chuyện ngày hôm nay có gì đó rất khác thường.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Được quân đoàn trưởng Lý đưa tới trưực thăng, đám người Lô Lâm vẫn không dám tin, như vậy là không cách nào cứu vãn được nữa rồi. Lô Lâm nghe lời Quách Khởi và Phương Vĩ, không hề do dự chọn gia nhập vào Lưu Xà. Mặc dù không hiểu gì nhiều về Diệp Mặc, nhưng Dược phẩm Lạc Nguyệt thì không ai không biết tới.
Úc Diệu Đồng cũng không dám tin, Diệp Mặc mới ra ngoài đánh một vòng đã đưa được người về, hơn nữa còn có thể hủy bỏ lệnh truy nã. Dường như chuyện hắn giết sĩ quan quân sự cũng không hề có chút ảnh hưởng nào. Úc Diệu Đồng cảm thấy cô không cách nào có thể hiểu hết về ông chủ này của cô.
Chỉ có Ninh Khinh Tuyết là cảm thấy bình thường, cô tin tưởng Diệp Mặc. Diệp Mặc đến thứ thần bí như Tu chân còn biết, thì còn chuyện gì có thể làm khó được cơ chứ.
Diệp Mặc phát hiện ra khuôn mặt Úc Diệu Đồng hơi khó coi, lập tức hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
Ninh Khinh Tuyết lại gần nhẹ giọng nói:
- Sản phẩm Dưỡng nhan hoàn của chúng ta bị đưa tin rằng có tác dụng phụ, trong nước đã phát hiện ra bốn trường hợp, bệnh chứng này ngày một tăng.
- Tác dụng phụ?
Diệp Mặc nhíu mày, hắn không tin Dưỡng nhan hoàn lại có tác dụng phụ, điều này là không thể. Loại thuốc này mặc dù không phải là đan dược, nhưng là thành quả trải qua trên vạn năm tích lũy của đại lục Lạc Nguyệt, sao lại có tác dụng phụ được?
Có kẻ đang ngầm ra tay với Dược phẩm Lạc Nguyệt, đây là suy nghĩ duy nhất của Diệp Mặc, nhất định có kẻ đang đánh lén công ty của hắn. Diệp Mặc thầm cười lạnh, không đánh chính diện được thì đánh lén, được, ta sẽ khiến cho anh muốn đánh lén cũng không được.
- Chị Úc, là ai muốn đánh lén công ty chúng ta?
Diệp Mặc hỏi thẳng, hắn đương nhiên không tin sản phẩm của mình có vấn đề.
- Chủ tịch Diệp, sao anh biết chúng ta bị đánh lén?
Úc Diệu Đồng kinh ngạc hỏi, cho dù có tin tưởng vào thuốc của mình thế nào, thì cũng phải có chút nghi ngờ chứ.
Diệp Mặc khẽ cười, không trả lời, nếu quả thực dây chuyền sản xuất của mình có vấn đề, thì sẽ không có chuyện bốn trường hợp lại xảy ra tại bốn nơi trong cả nước. Vì Dưỡng nhan hoàn của Dược phẩm Lạc Nguyệt đều phân phối theo một tuyến, một đợt hàng sẽ phân phối tới cùng một địa điểm, không có chuyện ở đây bán một ít, ở kia bán một ít. Cho dù bán trong cả nước cũng không thể cùng lúc xuất hiện ở bốn phía được, mà sẽ xảy ra ở rất nhiều nơi.
Ninh Khinh Tuyết lại trả lời:
- Có lẽ là Tập đoàn y dược Viễn Bắc, bọn họ không phải đánh lén chúng ta trong bóng tối, mà là đánh lén một cách lộ liễu, thậm trí còn sợ rằng chúng ta không biết rằng bọn họ đang đánh lén chúng ta nữa.
- Ồ!
Diệp Mặc nhíu mày, lại có công ty kiêu ngạo như vậy sao? Chuyện của Khinh Tuyết, hắn còn chưa có thời gian tính sổ với chúng, đám người này đã chủ động tìm tới rồi.
Úc Diệu Đồng gật đầu nói:
- Đúng vậy, Khinh Tuyết nói đúng, tin tức Dưỡng nhan hoàn của chúng ta có vấn đề vừa được truyền ra, Tập đoàn y dược Viễn Bắc đã lập tức lên tiếng. Họ nói họ sẽ không hợp tác với công ty bán thuốc hại người. Hơn nữa các doanh nghiệp hợp tác với công ty bán thuốc hại người này đều là đối tượng công kích của họ. Thậm trí còn lên tiếng nghiêm khắc trách móc công ty sản xuất thuốc có thêm các thành phần hóa học để hại người, Tập đoàn y dược Viễn Bắc bọn họ coi thường những công ty này. Bọn họ không chỉ đích danh nhưng mọi hành động, lời nói đều ám chỉ tới Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta, hơn nữa tin tức này còn truyền đi rất nhanh, đều do bọn họ đứng sau thúc đẩy.
Diệp Mặc trong lòng thầm cười lạnh, quả nhiên là đánh lén một cách lộ liễu. Bọn họ lên tiếng như vậy, Dược phẩm Lạc Nguyệt sẽ lập tức biết được là do Tập đoàn y dược Viễn Bắc bọn họ đánh lén. Làm như vậy giống như việc Diệp Mặc đã làm với Hứa Thạch, là do Tập đoàn y dược Viễn Bắc đánh lén các người đấy, các người làm được gì nào?
- Chuyện này vừa xảy ra, đã có cả đám phóng viên bu tới Lưu Xà, chúng còn định xới tung xào huyệt của Dược phẩm Lạc Nguyệt lên. Chiều hôm nay, lượng tiêu thụ Dưỡng nhan hoàn và Kiện thể hoàn của chúng ta đã giảm mạnh. Mặc dù vẫn tiêu thụ hết trong ngày, nhưng không còn xu thế vừa tung ra đã bán hết sạch như trước nữa. Đây mới là hôm đầu tiên, tôi nghĩ tình trạng này sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.
Úc Diệu Đồng lo lắng nói.
- Tác dụng phụ có triệu chứng như thế nào?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi.
- Cả người nổi mụn lấm tấm đỏ, hơn nữa sẽ càng ngày càng tập trung lên mặt, đây mới là thời kì đầu. Rất nhiều người cho rằng, thời kì sau của tác dụng phụ, sẽ khiến cho khuôn mặt người ta bị hủy hoại.
Úc Diệu Đồng biểu hiện không được lạc quan, mặc dù biết là bị người khác hại, nhưng lại không có cách giải quyết.
Diệp Mặc đã hiểu, hắn lập tức nói:
- Mọi người tiếp tục kế hoạch phát triển của công ty, chuyện này giao cho tôi giải quyết là được rồi. Chị Úc, lần trước tôi có bảo chị xây dựng một đại lý tiêu thụ ở huyện Tây Đồng chị đã làm xong chưa?
Úc Diệu Đồng lập tức nói:
- Chi nhánh ấy trước mắt đang trong giai đoạn chuẩn bị, vẫn chưa bán ra sản phẩm nào.
- Được, vậy phải tranh thủ thời gian, Quách Khởi và Phương Vĩ, còn có Lô Lâm ba người họ sau này sẽ là người của Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta. Khinh Tuyết, lát nữa em sắp xếp cho Lô Lâm và mấy người đó phụ trách xây dựng Lưu Xà, còn cả quản lí an ninh ở Lưu Xà cũng giao cho cô ấy là được, để Dương Cửu và Phương Nam tạm thời trợ giúp cho Lô Lâm.
Diệp Mặc nói xong, liền quay sang nói với Lô Lâm:
- Đợi sau khi Hư Nguyệt Hoa tới Lưu Xà, cô sẽ trực tiếp phụ trách với Hư Nguyệt Hoa.
Thấy Lô Lâm và mấy người còn lại tán đồng với sắp xếp của mình, Diệp Mặc mới nói với Úc Diệu Đồng:
- Cô đi kiếm giùm tôi một cái máy ảnh kĩ thuật số cao về đây. Tôi chuẩn bị tới Hà Phong một chuyến, tôi muốn xem Tập đoàn y dược Viễn Bắc rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Nói xong, Diệp Mặc dường như nhớ ra chuyện gì, lập tức nói với Úc Diệu Đồng:
- Chúng ta hiện tại đã có người đi HP và KL thương nghị chuyện đất đai chưa?
Úc Diệu Đồng lập tức gật đầu, nói:
- Hội nghị đã xong rồi, bên chúng ta chỉ cần phái người đi tới hai quốc gia này làm thủ tục là được.
Chuyện này không chỉ có Diệp Mặc sốt ruột, đến Úc Diệu Đồng cũng cảm thấy rất sốt ruột.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Mặc mới yên tâm.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Diệp Mặc đi một vòng quanh Lưu Xà. Dưới sự sắp xếp của Dương Cửu và Phương Nam, Lưu Xà đã trở nên tốt hơn trước, mặc dù Lưu Xà vẫn phức tạp như vậy, nhưng chuyện ép bán, cướp bóc đã không còn xảy ra nữa.
Một thanh kiếm gãy? Khiến cho Diệp Mặc dừng chân, đây là một cửa hàng vỉa hè. Người bán hàng là một thanh niên khoảng 30 tuổi, không có tu vi, có lẽ chỉ là một người bình thường. Nhưng trên người cậu ta có mùi của đất, có lẽ là một tên trộm mộ. Trong cửa hàng có một ít đồ cổ và một ít trang sức, nhưng cái thu hút Diệp Mặc nhất chính là thanh kiếm gãy.
Chuôi kiếm này Diệp mặc biết, vì thanh kiếm này là do hắn dánh gãy. Đấy là lúc hắn luyện thành phi kiếm ở Vô Lượng sơn, thì gặp phải Trương Chi Hối, phi kiếm của hắn đã đánh gãy thanh trường kiếm của Trương Chi Hối.
Đây chính là chuôi kiếm của Trương Chi Hối, lúc ấy hắn không giết Trương Chi Hối, mà bảo cậu ta tới Đoạn Quyền Đường, mục đích là để cậu ta diệt Đoạn Quyền Đường. Còn chuôi kiếm này chính là chuôi kiếm mà Trương Chi Hối mang theo lúc ấy.
Chỉ là sau khi Trương Chi Hối đi, hắn không còn gặp lại cậu ta nữa. Thậm trí hai người còn hẹn nhau đi Trương gia ở Tuyên Giang một chuyến, nhưng lại không hề gặp lại Trương Chi Hối, hơn nữa tộc trưởng nhà họ Trương cũng nói không thấy Trương Chi Hối quay lại.
Sau đấy vì hắn bận nhiều chuyện, nên không có thời gian đi Đoạn Quyền Đường xem mọi chuyện thế nào. Thật không ngờ hôm nay lại thấy được thanh kiếm gãy của Trương Chi Hối trong một quán vỉa hè ở Lưu Xà này.
DiệpMặc khẳng định Trương Chi Hối rất quý cái chuôi kiếm này, vì lúc Diệp Mặc đánh gãy kiếm của cậu ta, Trương Chi Hối vẫn mang theo chuôi kiếm. Bây giờ lại được bày bán ở một quán vỉa hè ở Lưu Xà này, chuyện này là sao?
Thấy Diệp mặc lấy thanh kiếm gãy, người thanh niên bán hàng lập tức nói:
- Thanh kiếm này rất cổ đấy, mặc dù chỉ là một thanh kiếm gãy, nhưng giá trị sưu tầm chắc chắn không nhỏ, tôi không hiểu về thanh kiếm này nên mới đem ra bán. Nếu anh có hứng thú, tôi có thể giảm giá.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không tồi, tôi rất có hứng thú với thanh kiếm gãy này, nhưng cậu nhất định phải nói về lai lịch của thanh kiếm này cho tôi biết, tôi mới mua nó.
Nghe Diệp Mặc nói muốn biết lai lịch của thanh kiếm này, chàng thanh niên lập tức thao thao bất tuyệt.
- Lai lịch của thanh kiếm này không hề bình thường chút nào, lúc ấy tôi và vài người bạn phát hiện ra di chỉ của thành cổ Lâu Lan ở sa mạc…
Cậu thanh niên còn muốn tự biên tự diễn ra câu chuyện, nhưng đã bị Diệp Mặc cười cắt ngang.
- Nếu như cậu tiếp tục bịa chuyện, tôi sẽ lập tức tống cậu ra khỏi Lưu Xà, hoặc cho cậu ngồi ở đáy của nhà tù Lưu Xà.
Diệp Mặc ngữ khí đầy uy hiếp nói.
Sau khi nói xong, Diệp Mặc giật mình, hắn biết ở Lưu Xà không có nhà tù, nhưng nếu dựng một cái nhà tù ở Lưu Xà này cũng không phải là quá tệ? Nhưng làm như vậy thì có khác nào xây dựng một thành phố của một quốc gia, Diệp Mặc lắc đầu, bỏ qua chuyện này.
Cậu thanh niên rùng mình, mặc dù Lưu Xà khắp nơi đều có hoàng kim, nhưng pháp luật ở đây lại không kiện toàn, một khi ngồi tù ở đây, thì cậu ta cả đời cũng đừng mong được ra ngòai. Người này đã dám nói như vậy, nhất định phải là người có chỗ đứng ở Lưu Xà này.
- Tôi nói.
Mặc dù Diệp Mặc biết ở đây không có nhà tù, nhưng tên thanh niên này lại không biết, lập tức nói:
- Khi tôi và mấy người bạn lên núi Thanh Tiễu ở Tứ Xuyên làm chút chuyện, thì nhặt được chuôi kiếm này ở thung lũng.
- Xung quanh thanh kiếm gãy này có thứ gì không?
Diệp Mặc trầm giọng hỏi.
Chàng thanh niên không dám giấu diếm, vội vàng nói:
- Quanh thanh kiếm gãy này còn có vết máu, với một ít vải bị xé rách. Tôi nghĩ có lẽ là có người đi một mình lên núi và gặp phải dã thú.
Diệp Mặc vừa nghe đã biết Trương Chi Hối lành ít dữ nhiều, lúc ấy hắn có nói xào huyệt của Đoạn Quyền Đường là trên núi Thanh Tiễu, như vậy tên thanh niên này không hề nói dối.
Nhưng Diệp Mặc biết bản lĩnh của Trương Chi Hối, tu vi Địa cấp trung kì, đừng nói tới chủ lực của Đoạn Quyền Đường đã bị Diệp Mặc giết, cho dù Diệp Mặc chưa giết chúng thì với tu vi của Trương Chi Hối, cũng sẽ không bị giết bởi Đoạn Quyền Đường? Xem ra Trương Chi Hối đã gặp phải kẻ hung ác nào đó rồi.
Trương Chi Hối vì làm việc giúp hắn mà xảy ra chuyện, hắn phải đi điều tra chuyện này.
- Thanh kiếm này bao nhiêu tiền? Tôi mua.
Diệp Mặc cầm kiếm nói.
- Một ngàn… không, năm trăm đồng là được rồi.
Tên thanh niên lập tức thay đổi, cậu ta sợ Diệp Mặc là lưu manh ở Lưu Xà.
Diệp Mặc lấy ra một ngàn ném cho tên thanh niên:
- Một ngàn đi, cậu vẽ nơi cậu nhặt được thanh kiếm này cho tôi xem.
Thấy Diệp Mặc không quan tâm tới tiền, tên thanh niên vội lấy tiền, cũng đúng, quanh Lưu Xà này đều là người có tiền, làm gì có ai để ý tới mấy trăm đồng bạc làm gì.
Diệp Mặc cầm thanh kiếm và tấm bản đồ mà tên thanh niên ấy vẽ, lòng đầy nghi hoặc trở về công ty Lạc Nguyệt. Hắn nghĩ Trương Chi Hối là một trong mấy người có tu vi tốt nhất trên trái đất này rồi, sao lại có thể bị một kẻ vô danh nào đó giết chết được?
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Diệp Mặc cầm lấy chiếc máy ảnh, tuy rằng rất muốn được cùng ở bên Ninh Khinh Tuyết một đêm, nhưng Ninh Khinh Tuyết cũng biết Dưỡng Nhan Hoàn xảy ra chuyện, càng giải quyết sớm càng tốt. Cô cũng muốn để Diệp Mặc bên mình, tuy vậy cô cũng phân ra rõ ràng điều nào là quan trọng hơn.
Trước khi Diệp Mặc đi, Hư Nguyệt Hoa đã dẫn người đi Lưu Xà rồi. Về việc xây dựng hiện nay ở Lưu Xà, Diệp Mặc vẫn chưa vội vã. Chỉ cần có tiền, có người, còn về chuyện xây dựng thế nào thì hắn vẫn chưa lo nghĩ nhiều.
Năng lực của Hư Nguyệt Hoa hắn là người biết rõ nhất, hắn tin rẳng dưới sự chỉ đạo của Hư Nguyệt Hoa thì Lưu Xà sẽ ngày một thay đổi. Điều khiến Diệp Mặc lo lắng lớn nhất lại không phải là việc xây dựng ở Lưu Xà hay sự phát triển của dược phẩm Lạc Nguyệt, hắn tin rằng với sự lãnh đạo của Hư Nguyệt Hoa và Ninh Khinh Tuyết thì hai bên đều sẽ không có vấn đề gì.
Điều khiến Diệp Mặc lo lắng nhất lại chính là việc về lãnh thổ của Lưu Xà, cái này còn liên quan đến hai nước HP và KL. Nếu như muốn mở rộng Lưu Xà, thậm chí phải mua đất từ phía Hoa Hạ.
Nơi này cũng không phải là Tu Chân Giới, mặc dù nơi này cũng là nơi mà sức mạnh dựa vào nắm đấm, nhưng dù sao cũng vẫn có chút e dè.
Nếu như là ở Tu Chân Giới thì chỉ cần có bản lĩnh thì dù có làm kẻ khác phải diệt môn thì vẫn có người tới nhà chúc mừng. Tu Chân Giới, không có chuyện giúp người gặp nạn mà chỉ có cảnh thấy người gặp nạn thừa cơ hãm hại mà thôi. Bởi vậy chẳng may nếu HP không đồng ý, Diệp Mặc phải ra tay thì cho dù không có quần cộc chính nghĩa, cũng phải làm một chiếc áo sơmi có hai chữ chính nghĩa
Có điều Diệp Mặc mặc dù đến từ Tu Chân Giới nhưng tác phong của hắn luôn là nếu người không làm hại ta thì ta không hại người. Nếu người ta không muốn bán đất cho hắn thì lẽ nào hắn lại đánh người ta? Đó không phải là điều mà Diệp Mặc mong muốn.
Nhưng Diệp Mặc cũng hiểu rõ rằng, đất Lưu Xà này nếu không phải là Diệp Mặc hắn ra tay xây dựng công xưởng thì nơi này cũng chỉ là một khu đất không ai hỏi tới. Nếu hai nước HP và KL không muốn bán thì chắc chắn không phải là vì đất này rất quý mà vì muốn dựa vào điểm này để đạt được lợi ích lớn hơn.
Diệp Mặc lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ đến những chuyện này. Khi đã dứt bỏ được những tâm sự trong lòng, Diệp Mặc mới phát hiện ra hắn đã tới đất Hà Phong rồi.
Tới Hà Phong, Diệp Mặc ngoài việc đến nhà họ Viễn tìm kiếm chứng cớ thì còn muốn đến huyện Tây Đồng thăm bạn học của mình là Thi Tu. Lần trước Thi Tu được hắn giúp đỡ đã được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch huyện Tây Đồng rồi, mặc dù vẫn giữ chức trưởng phòng, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Viễn gia ở Hà Phong mặc dù không được nằm trong danh sách các đại gia tộc ở Hoa Hạ, nhưng lại đứng đầu ở Hà Phong, không có gia tộc nào ở đó sánh bằng. Có thể nói Hà Phong chính là địa bàn của Viễn gia, không ai có thể động tới nhà họ Viễn.
Sau khi Diệp Mặc tới Hà Phong, hắn không đi tìm Lý Xuân Sinh, dù hắn biết Lý Xuân Sinh là Phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân thành phố, nhưng hắn lại muốn xem có phải nói và làm đều như nhau không. Hắn muốn biết Thi Tu có phải là đã vững chân ở Tây Đồng hay không, hơn nữa Lý Xuân Sinh liệu có ủng hộ cậu ta hay không.
Mặc dù đưa Thi Tu về Tây Đồng, nhưng Diệp Mặc biết chuyện trong giới quan trường không phải đơn giản như những gì biểu hiện trên bề mặt. Một bước đi sai, hay bị kẻ khác ám hại thì con đường làm quan của Thi Tu sẽ chấm dứt. Chuyện này Diệp Mặc căn bản không có cách nào để giúp cậu ta, hoàn toàn dựa vào năng lực của cậu ấy mà thôi. Nhiều nhất hắn chỉ có thể trong khi Thi Tu không thể lăn lộn ngoài đời thì để cho cậu ta đi Lưu Xà mà thôi.
Muốn hỏi thăm xem Viễn gia ở chỗ nào thật quá đơn giản, ở Hà Phong có thể không biết Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố tên gì nhưng tuyệt đối không ai là không biết nhà họ Viễn.
Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc đã trở thành ngọn cờ đầu ở Hà Phong, là doanh nghiệp dược phẩm hàng đầu ở Châu Á.
Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc tọa lạc bên sông Ô Hà, điều khác biệt của tập đoàn này với những công ty khác là ở chỗ phía sau tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc chính là nhà của Viễn gia, đó là một biệt thự được xây dựng theo kiểu một trang viên rộng lớn. Biệt thự không chỉ rộng rãi mà nhà cửa bên trong được thiết kế giống như dinh cơ của các quan triều đình phong kiến ngày xưa. Điểm khác biệt duy nhất là biệt thự của Viễn gia còn lớn hơn nhiều dinh cơ của các quan chức phong kiến, hoặc cũng có thể nói là hiện đại hơn nhiều.
Diệp Mặc bước vào trụ sở làm việc của Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc. Đây là một tòa cao ốc 38 tầng, có thể nói nhìn vào vẻ đồ sộ của tòa nhà là có thể thấy được khí thế của Viễn gia.
Thực sự là như thế, ban đầu khi chọn địa điểm để xây dựng tòa nhà Viễn Bắc, Viễn Trí Dung đã gần như mời hết tất cả các thầy phong thủy của Hoa Hạ.
Sau khi tiếp thu ý kiến của lực lượng đông đảo các thầy phong thủy mới quyết định xây dựng tòa nhà Bắc Viễn 38 tầng ở bên bờ sông Ô Hà, hơn nữa còn lập nên một đàn phong thủy để đảm bảo cho sự thịnh vượng lâu bền của tập đoàn Viễn thị.
Sau khi tòa nhà Viễn Bắc được xây dựng, quả nhiên đã không làm Viễn Trí Dung phải thất vọng. Danh tiếng của tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc ngày càng lớn, thậm chí ba năm trước khi nghiên cứu sáng chế thành công một loại thuốc có tên “Cửu Tâm An Khẩu Phục Dịch”, tập đoàn Bắc Viễn một bước đã trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất Châu Á, hiện nay không có bất kỳ ai có thể làm lung lay danh hiệu tập đoàn dược phẩm lớn nhất Châu Á của Bắc Viễn.
Một doanh nghiệp dược phẩm như vậy có thể nói trong nước không có gia tộc nào lại dám đắc tội. Muốn giao hảo còn khó thì còn ai muốn đắc tội với con rồng khổng lồ này đây?
Vậy mà lại vẫn còn một doanh nghiệp không hiểu tốt xấu phải trái, ỷ lại vào danh tiếng một cái Dưỡng Nhan Hoàn, không những không thèm để mắt tới Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc mà còn thẳng thừng lên tiếng đối đầu với tập đoàn này.
Về cuộc chiến giữa Dược phẩm Lạc Nguyệt và tập đoàn dược phẩm Bắc Viễn, rất nhiều doanh nghiệp chỉ là đứng một bên để xem cảnh huyên náo mà thôi. Bọn họ chỉ mong hai doanh nghiệp này đấu nhau. Tuy vậy đa phần các doanh nghiệp đều biết Dược phẩm Lạc Nguyệt mặc dù nổi danh nhờ vào công dụng thần kỳ của hai loại thuốc viên, nhưng nếu muốn đối đầu với tập đoàn dược phẩm Bắc Viễn thì họ vẫn còn kém xa.
Sự thật quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của số đông. Dược phẩm Lạc Nguyệt mới nổi được mấy tháng thì đã xảy ra vấn đề lớn. Dưỡng nhan hoàn xuất hiện tác dụng phụ, hơn nữa lại có thể hủy hoại dung nhan, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.
Đối với những chuyện này, những người trong ngành dược đều nói năng rất thận trọng, rất nhiều người đều hiểu là xảy ra chuyện gì, sự thật lại là một chuyện khác. Cũng có nhiều người bắt đầu cười nhạo Dược phẩm Lạc Nguyệt, một doanh nghiệp nhỏ bé mà lại dám đi đối đầu với một tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc, như thế chẳng phải là tìm đến chỗ chết hay sao?
Tập đoàn Viễn Bắc sở dĩ có thể trở thành cánh chim đầu đàn trong ngành dược Á Châu lẽ nào chỉ dựa vào sản phẩm hàng đầu của họ hay sao? Bộ máy quản lý của Dược phẩm Lạc Nguyệt vẫn còn non yếu, có những lúc sản phẩm tốt không có nghĩa là doanh nghiệp làm ra sản phẩm đó có thể tiến xa.
Khi Diệp Mặc bước vào gian phòng khách nguy nga của nhà họ Viễn thì trong phòng khách lúc này toàn là những vĩ khách quý, đa phần bọn họ là những doanh nghiệp y dược đến để lên tiếng ủng hộ tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc, còn có một số người là những người có vai vế lớn trong gia tộc họ Viễn, thậm chí còn có một số nhân vật quan trọng ở Hà Phong.
Mặc dù Diệp Mặc không quen biết những người này nhưng chắc chắn rất nhiều người đều là những doanh nghiệp hợp tác với dược phẩm Lạc Nguyệt. Diệp Mặc tàng hình đi vào thư phòng của Viễn Trí Dung, hắn biết rằng thông thường những người đó thường thích bàn luận những việc cơ mật trong thư phòng. Trong thư phòng của Viễn Trí Dung, Diệp Mặc làm một số dấu hiệu thần thức rồi lại sang phòng họp, làm tiếp một số kí hiệu thần thức rồi mới rời khỏi biệt thự nhà họ Viễn, hắn biết hiện giờ chính là lúc Viễn Trí Dung đang hài lòng tự mãn. Cho dù y không coi dược phẩm Lạc Nguyệt ra gì thì y cũng chẳng thể nào nói ra âm mưu ở chốn đông người như thế này.
- Chủ tịch Viễn, nếu như nước Hoa Hạ chúng ta không có Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc chống đỡ thì lần này chuyện của dược phẩm Lạc Nguyệt cũng chẳng khác nào làm mất mặt ngành dược phẩm ở Hoa Hạ ta.
Một người đàn ông to béo nâng một chén rượu nói lấy lòng Viễn Trí Dung.
Viễn Trí Dung cười tươi:
- Ha ha, hôm nay chúng ta không thảo luận về công ty khác, tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc sở dĩ có thể có được ngày hôm nay là chính nhờ vào uy tín. Những kẻ lừa bịp hãm hại người khác thì sớm muộn cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng, chuyện lừa gạt đó thì chỉ ảnh hưởng tới người tiêu dùng mà thôi. Đương nhiên, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố ông Ngưu luôn luôn ủng hộ tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc chúng tôi, cũng là một động lực để chúng tôi kiên trì đường lối vì nhân dân phục vụ. Chén rượu này tôi xin kính Chủ tịch Ngưu!
Nói xong, Viễn Trí Dung nâng chén rượu mời một người đàn ông trung niên đầu đã rụng hết tóc.
Người đàn ông trung niên lập tức nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Viễn khách khí rồi, việc kinh tế của Hà Phong chúng ta có thể tiếp tục duy trì tăng trưởng có liên hệ mật thiết với sự ủng hộ của tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc. Một doanh nghiệp dược phẩm lớn là do tích lũy bao nhiêu năm mà thành, đâu có đơn giản chỉ nói hưng thịnh là hưng thịnh được. Nhưng đáng tiếc là rất nhiều quan viên chúng tôi không nhìn về hướng phát triển lâu dài. Càng không đặt an nguy của người dân lên hàng đầu, hazz...
- Tôi đồng ý với phát biểu của Chủ tịch Ngưu, mặc dù lời nói của tôi rất sắc nhọn, nhưng là Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố ông Lý Xuân Sinh khi vừa mới đến Hà Phong đã muốn tiến cử dược phẩm Lạc Nguyệt. Mặc dù Phó chủ tịch huyện là vì sự phát triển kinh tế của Hà Phong nhưng dược phẩm Lạc Nguyệt tôi cảm thấy không thể tin được, quả nhiên, chưa được bao lâu dược phẩm Lạc Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Lại là người đàn ông trung niên nhìn có vẻ rất chính trực lên tiếng.
Lúc này Chủ tịch ủy ban nhân dân Ngưu nâng chén nói:
- Lão Lưu tính tình bộc trực, hôm nay là yến tiệc nhà Chủ tịch hội đồng quản trị, chúng ta đừng bàn chuyện chính trị nữa, uồng rượu nào, uống rượu.
Mọi người cùng nâng cốc, tất cả chén rượu đều cạn sạch, không khí trên bàn rượu mỗi lúc lại càng thêm náo nhiệt.
…
Diệp Mặc tìm một quán rượu, thần thức của hắn lúc này tập trung vào dấu hiệu thần thức của mình, một khi có người chạm đến là hắn lập tức biết. Hắn tin hôm nay Viễn Trí Dung mời nhiều người đến như thế chắc chắn không đơn giản chỉ là chuyện uống rượu mà những người này nhất định đều là phe cánh của Viễn Trí Dung, sau tiệc rượu này là lúc bàn đến chuyện chính.
- Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn dùng gì?
Một cô em quầy ba xinh đẹp đến bên chỗ ngồi của Diệp Mặc, nũng nịu hỏi.
- Gì cũng được.
Diệp Mặc khoát tay nói.
- À…
Cô em này sửng sốt một lát, gì cũng được à? Quầy ba của họ có trên trăm loại rượu đủ các loại, hơn nữa giá cả lại chênh lệch rất lớn, gì cũng được rốt cuộc là rượu nào? Rượu nội địa hay là nhập khẩu? Vang đỏ hay rượu trắng? Đây chẳng phải là làm khó người ta hay sao?
- Cô cứ mang hai ly rượu Thanh Diệp Thanh Hoa là được rồi, tiền rượu của vị khách này tính vào tiền thanh toán của tôi nhé!
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi đến ngồi bên bàn rượu và gọi cho Diệp Mặc một ly cocktail.
- Rượu Thanh Diệp Thanh Hoa?
Diệp Mặc sửng sốt một lát, hắn có một cây cỏ tên Thanh Diệp Thanh Hoa. Tại sao tên loại rượu này lại giống tên của cây cỏ kia đến vậy? Xem ra người phụ nữ trước mặt kia không phải là người tâm thường!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, cô gái quầy ba lập tức gật đầu rồi lùi ra. Người phụ nữ này, cô ta đương nhiên biết, người trong quán rượu đều gọi người phụ nữ này là chị Doanh, chính là người đã giới thiệu bán loại rượu Thanh Hoa Thanh Diệp này ở quán này. Bởi vì nguyên liệu chủ yếu để làm nên loại rượu này chính là do cô ấy mang đến, chỉ có điều vì ít người biết đến nên cũng có rất ít người gọi. Để cho rượu của mình có thể tiêu thụ tốt hơn, người phụ nữ này luôn ở trong quán rượu này để tiếp thị sản phẩm rượu Thanh Hoa Thanh Diệp.
Nhưng cách cô giới thiệu sản phẩm không giống với cách mà những người khác thường làm, hoặc nói cách khác là có phần quái dị. Thông thường cô chỉ giới thiệu rượu này với người lạ, chưa bao giờ cô giới thiệu sản phẩm này với người quen. Hơn nữa cô thường chỉ giới thiệu một lần, thậm chí tự mình tính tiền. Càng là người lạ từ nơi khác đến thì cô càng thích giới thiệu. Nhưng một khi cô đã giới thiệu cho ai một lần thì sẽ không giới thiệu cho người đó đến lần thứ hai, cho dù là vì bất kỳ nguyên nhân gì.
Tuy vậy cũng không phải là cô tự thanh toán cho mỗi vị khách đến quán, chỉ có một số rất ít người được cô giúp thanh toán mà thôi, đa phần khách cô cũng chỉ nói một câu:
- Mang một ly rượu Thanh Hoa Thanh Diệp lên đi. Rượu này rất ngon.
Kỳ thực, những lời giới thiệu sản phẩm của cô mới thật đơn giản làm sao, chỉ có bốn chữ “Rượu này rất ngon”, từ trước tới giờ không miêu tả gì thêm. Hơn nữa nếu như khách từ chối thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ giới thiệu thêm lần thứ hai.
Ông chủ quán rượu đã nói với cô cách giới thiệu sản phẩm này chưa thật hấp dẫn, cho dù là có khách tới thì cũng vì sự lạnh lùng lần thứ hai của cô mà khiến khách đi mất. Nhưng cô vẫn cứ y nguyên, kiên trì mỗi ngày lại giới thiệu rượu của mình với khách hàng lạ mặt. Dường như đối với cô, bán ra ly rượu đầu tiên mới là điều quan trọng nhất, còn chuyện khách hàng có quay lại hay không thì căn bản cô không quan tâm. Có thể nói, chị Doanh là một người kỳ lạ.
Tuy vậy với sự giới thiệu của cô thì tình hình bán rượu Thanh Hoa Thanh Diệp phải tốt hơn một chút. Nhưng bởi vì màu sắc của loại rượu này không đẹp mắt, bởi vậy mà chỉ bán chạy hơn trước một chút. Có thể nói nếu không có sự giới thiệu của chị Doanh thì loại rượu này không biết chừng đã bị biến mất khỏi quầy rượu rồi. Bởi vì rượu Thanh Hoa Thanh Diệp chính là do cô mang đến, lại thêm nữa là cô cả năm giới thiệu loại rượu Thanh Hoa Thanh Diệp trong quán này nên mỗi khi bán được một ly rượu này thì cô cũng được trích phần trăm.
Người thanh niên trước mắt vừa nhìn thấy liền biết ngay là người lạ, từ trước đến giờ chưa từng đến quán rượu. Bởi vậy mà chị Doanh vừa mới đến đã mời Diệp Mặc uống rượu, cũng là để giới thiệu rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, chuyện này với những người trong quán rượu đã là điều hết sức bình thường rồi.
- Rượu Thanh Hoa Thanh Diệp?
Diệp Mặc bất giác thốt lên, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như thế, bất ngờ lại bắt gặp tên một loại rượu giống hệt tên cây cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp mà mình trồng.
Người phụ nữ mỉm cười nói:
- Vâng. Loại rượu này rất ngon. Tôi chưa từng gặp anh trong quán rượu này, chắc hẳn trước đây anh chưa từng uống rượu này?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không sai, thực sự tôi chưa từng uống. Nhưng cái tên rượu này thì có hơi quen, bởi thế nên tôi có chút ngạc nhiên mà thôi.
Người phụ nữ cười thản nhiên:
- Chắc là cậu ở nơi khác nghe ai đó từng nói về loại rượu này? Có điều sau khi anh uống rồi thì chắc chắn sẽ thích. Mặc dù loại rượu này là cocktail, nhưng khẩu vị rất tươi nguyên, không pha chút vị của bụi trần thế.
Điều đáng ngạc nhiên là hôm nay chị Doanh lại nói thêm vài câu quảng cáo, không rõ là vì dáng vẻ của Diệp Mặc hay còn bởi vì một lí do nào khác.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Không, tôi biết có một loại cỏ tên Thanh Hoa Thanh Diệp chứ không phải là vì loại rượu này.
- Sao? Anh đã từng nghe nói về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp?
Người phụ nữ bất chợt trở nên kinh ngạc, nét mặt ngạc nhiên chằm chằm nhìn Diệp Mặc, rõ ràng vẻ mặt kích động và toàn thân run rẩy biểu lộ trong lòng cô đang mất bình tĩnh.
Diệp Mặc kì lạ nhìn người phụ nữ, từ biểu hiện và lời nói của người phụ nữ này, hắn đương nhiên biết cô ta chắc chắn là biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp. Nhưng tên cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp là do hắn mang từ đại lục Lạc Nguyệt đến, người phụ nữ này làm sao có thể biết được? Mà cho dù cô ta có biết thì chắc chắn chỉ có thể gọi tên nó là Liễu Thanh La mà thôi, tại sao lại là Thanh Hoa Thanh Diệp được?
Cái tên Thanh Hoa Thanh Diệp nói chính xác hiện nay ngoại trừ hắn và em gái Đường Bắc Vi biết ra thì không một ai biết, mà em gái hắn thì không thể nào đem sự việc ra kể bừa bãi bên ngoài được, lẽ nào người phụ nữ này cũng đến từ đại lục Lạc Nguyệt?
Điều này là không thể nào, ở đại lục Lạc Nguyệt, nếu như biết cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, chứng tỏ cô ta nhất định là một người Tu Chân, một người Tu Chân tại sao lại có thể ở nơi này làm công việc của gái mua vui thu hút người khác mua rượu? Diệp Mặc không biết cái cô tên chị Doanh này là đến giới thiệu sản phẩm.
- Chị Doanh, rượu Thanh Hoa Thanh Diệp đến rồi đây!
Cô gái ban nãy đến chào hỏi Diệp Mặc mang đến hai ly cocktail.
Diệp Mặc thu lại ánh mắt, nhìn hai ly cocktail đang đặt trên bàn. Màu xanh đó khiến người uống hơi sợ, nhưng mũi của Diệp Mặc khẽ ngửi, nét mặt liền có thay đổi lớn.
Mùi của cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, tuyệt đối không thể sai, chính là vị của loài cỏ này. Diệp Mặc không đợi người phụ nữ đối diện nói, nâng ly rượu Thanh Hoa Thanh Diệp lên, uống một hơi cạn sạch.
Một dòng linh khí nhè nhẹ gần như không thể cảm nhận được theo rượu trôi vào cổ họng Diệp Mặc, quả nhiên chính là cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, thực sự không sai, tuy chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đích thực là cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp!
Trong một quán rượu bình thường mà dùng loại cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp để chiết xuất rượu, lại chỉ là một loại rượu cocktail bình thường. Trong lòng Diệp Mặc lập tức cảm thấy chông chênh, là ai? Tại sao lại có một dấu vết to lớn như vậy? Cho dù là ẩn môn lớn mạnh nhất cũng không thể nào lại có một lối đi táo bạo như vậy.
Nếu ly rượu này có thành phần cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, hoàn toàn có thể phân tích ra được, ly rượu này cũng có giá mấy chục ngàn tệ?
Diệp Mặc đương nhiên biết ly rượu này không đến mấy chục ngàn, một người phụ nữ xa lạ không thể nào dùng một ly rượu có giá đến mấy chục ngàn để mời một người mới gặp lần đầu tiên.
Nét mặt người phụ nữ này vẫn có một vẻ xúc động, dường như cho đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô dường như rất muốn nói với Diệp Mặc điều gì, chỉ có điều không nói nên lời.
- Anh thật sự đã từng nghe nói về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp?
Người phụ nữ vẫn không dám tin liền hỏi lại một câu.
Diệp Mặc lấy lại bình tĩnh, lúc này hắn đã cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình có vẻ thú vị. Hắn đánh giá cẩn thận người phụ nữ trước mặt, cô ta cao chừng một mét bảy, làn da không hẳn trắng nhưng láng bóng khỏe mạnh. Mái tóc không dài, nhưng rõ ràng có làm hơi cầu kỳ. Tuy rằng cách trang điểm của cô ta khá quyến rũ, nhưng ánh mắt thu lại, không có vẻ đẹp chân chính. Nếu như nhất định phải nói chính xác cô ta có nét gì thu hút người khác thì chính là phần ngực lớn và hướng về phía trước.
Tuy người phụ nữ này biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, nhưng Diệp Mặc vẫn khẳng định cô ta thứ nhất chưa từng tu luyện cổ võ, thứ hai là chưa từng tu luyện công pháp tu chân, chắc hẳn chỉ là một người bình thường mà thôi. Còn về nước da bóng láng của cô chắc hẳn là do uống rượu Thanh Hoa Thanh Diệp từ lâu mà có được.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng vậy, tôi xác nhận mình có biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, hơn nữa còn biết về loại dược liệu này. Thậm chí tôi còn biết nó còn có một tên gọi khác là…
- Xin hỏi quý danh?
Người phụ nữ đã lấy lại được bình tĩnh, mặc dù trong mắt cô vẫn còn vẻ kích động, nhưng đã không còn thấy trên biểu hiện nữa, nhưng cái ánh sương khói mờ mờ trong mắt cô vẫn không biến mất trước mắt Diệp Mặc. Cô ngắt lời hắn, có thể thấy rõ là cô cố ý, mục đích chính là không để Diệp Mặc nói ra cái tên còn lại.
Diệp Mặc lập tức dừng lại, hắn đương nhiên hiểu là người phụ nữ này cố ý ngắt lời hắn, mặc dù không rõ ý của cô ta, nhưng Diệp Mặc vẫn chọn không nói ra.
- Tôi tên Lục Doanh Doanh, chỗ tôi ở cách nơi này không xa, có thể đến chỗ tôi ở ngồi một lát không?
Người phụ nữ đột nhiên nói.
Diệp Mặc sửng sốt, hắn với người phụ nữ tên Lục Doanh Doanh cũng chẳng qua chỉ là gặp mặt lần đầu, thậm chí đến tên của hắn cô ta còn chưa biết, tại sao lại mời hắn về nhà? Hơn nữa Diệp Mặc còn nhìn thấy được rằng người phụ nữ tên Lục Doanh Doanh không phải là người phụ nữ lả lơi, nhưng tại sao lời nói và việc làm của cô ta lại khác nhau như thế?
Thấy Diệp Mặc có chút nghi hoặc, Lục Doanh Doanh liền cúi đầu khẽ nói:
- Tôi chỉ muốn bàn với anh một chút về ích lợi của cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp thôi.
Việc kinh doanh của quán rượu này khá tốt, lời nói của Lục Doanh Doanh tuy rất nhỏ, nhưng lời mời của cô đã bị những người xung quanh nghe thấy, rất nhiều người quen biết Lục Doanh Doanh đều cảm thấy rất kì lạ, người phụ nữ này tuy luôn làm kinh doanh trong quán rượu này, nhưng cô ta luôn chỉ bán rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, chưa bao giờ bán thân. Không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động mời một chàng công tử bột về nhà mình, đích thực là có chuyện mờ ám!
Điều quan trọng là chàng thanh niên này vừa mới nhìn đã biết không phải người có tiền, tuy hắn nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng quần áo và giầy của hắn đều rất bình thường, không phải là hàng hiệu nước ngoài. Có phải dây thần kinh nào của Lục Doanh Doanh có vấn đề hay không? Nhiều năm như vậy, những kẻ giàu có, thượng lưu, đẹp trai ở đây có vô khối, nhưng chưa từng thấy cô chọn ai.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn đang định hỏi cô Lục Doanh Doanh này là xảy ra chuyện gì. Loại cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp này thuộc loại linh thảo cấp thấp, thông thường mọi người ở đây không có cách nào chăm sóc được loài cây này, quán rượu này không ngờ lại đem nó vào rượu, đúng là chuột sa chĩnh gạo, lãng phí lương thực. Hắn đương nhiên muốn biết nhiều cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp như vậy đến từ đâu, chẳng lẽ cô ta phát hiện ra một thung lũng chuyên có loài dược liệu này sinh sống hay sao? Nghĩ đến đây, hắn đang định đồng ý thì trong lòng bỗng giật mình, dấu ấn thần thức mà hắn sắp đặt đã bị khuấy động.
Khuôn mặt Diệp Mặc lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhanh quá, hắn rời đi còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
- Được thôi, nhưng bây giờ tôi phải đi một chỗ, cô cứ ở đây đợi tôi là được. Đợi tôi xong việc sẽ lập tức quay lại tìm cô.
Diệp Mặc nói xong lập tức ra khỏi quán rượu, không hề dừng lại một chút.
Sau khi Lục Doanh Doanh kịp phản ứng lại thì bóng của Diệp Mặc đã hoàn toàn biến mất.
Lục Doanh Doanh chạy nhanh nhất có thể đến trước cửa quán rượu, nhưng nào thấy bóng của Diệp Mặc đâu? Lục Doanh Doanh ủ rũ như thể tóc trên đầu bị cắt hết, cô đã đợi ở đây suốt ba năm rồi, cũng coi như đã tìm được người biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, nhưng người đó thậm chí chưa nói được mấy câu đã đi rồi.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương