Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Xuân Mai hướng về phía Trác Tri Viễn thè lưỡi rồi nhanh chóng chạy chuồn ra ngoài, thế nhưng Trác Tri Viễn trong lòng lúc này lại đang âm thầm suy tính, mấy chục này đến tột cùng là mấy mươi ngày hay mấy chục năm đây? Không khéo là vài chục năm mới hợp lý? Còn nếu không thì cũng không cần phải nói gì vì nàng cũng không biết gì. Hơn nữa, từ lời nói của tiểu nha hoàn gọi là Xuân Mai này, Trác Tri Viễn vẫn là thu được một tin tức rất khó phát hiện, đó chính là nha hoàn này hỏi hắn có phải là người tu tiên hay không thì chữ "người" được nhấn mạnh, tựa hồ là hữu ý vô ý, Xuân Mai ở trên chữ "người" này hơi nhấn mạnh một chút. Hơn nữa trước lúc tiến vào, Trác Tri Viễn cảm thấy trong trạch viện này không có mùi vị của con người, cùng với việc ở hậu viện bay tới một ít xú khí, cũng là làm cho Trác Tri Viễn rất là hoài nghi, Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ này rất có thể không phải là nhân loại. Nếu như hai người bọn họ đều không phải là nhân loại, e rằng nơi đây cũng không có ai là nhân lại, đều là dã thú tu luyện thành hình người.
" Tiểu huynh đệ đừng trách, vợ chồng chúng ta ngày thường đối với hạ nhân quản giáo không nghiêm, cho nên bọn chúng cũng thường xuyên không biết trên dưới chẳng phân biệt được tôn ti." Văn Vân Cơ cười đi đến chiếc ghế bên cạnh Trác Tri Viễn ngồi xuống, từ trên người nhẹ nhàng toát ra mùi hương quyến rũ động lòng người.
Trác Tri Viễn cũng cười cười nói :"Không sao không sao, nha hoàn kia đại khái là ta thấy tuổi tác cùng nàng xấp xỉ, cho nên không khỏi cũng có cảm giác thân cận."
Văn Vân Cơ cũng cười, xích thân mình lại gần :" Tiểu huynh đệ ngươi uống trà đi. Ta thấy, đệ đệ ngươi cũng là người nhân hậu, bất quá các ngươi đi tới Tây Kinh vì sao không đi đường lớn mà lại đi vòng qua sơn đạo hẻo lánh này?"
Trác Tri Viễn cầm lấy chén trà, nhưng lại cảm thấy được có chỗ nào đấy bất thường, chầm chậm nhấp một ngụm rồi chậm rãi trả lời :"Nói vậy xem ra tỷ tỷ cũng nhìn ra được, ta cũng tính là người tu thiền, tuy rằng tu trì không cao mấy, nhưng mà cước trình cũng có chút hơi nhanh. Nếu mà ở trên quan đạo (đường lớn) chạy như điên, chỉ sợ sẽ làm kinh hãi phàm nhân. Còn vị sư huynh kia của ta thì chỉ tiếc ta chưa biết ngự kiếm, chứ không thì đã có thể cùng sư huynh bay đến Tây Kinh."
Văn Vân Cơ gật đầu cười, thân mình xích lại ngày càng gần, ngồi nghiêng ngả trên ghế, kỳ thạt của chỉ ngồi dựa vào chiếc sừng nhỏ ở tay ghế, nếu không dùng đến lực ở hai chân, sợ là căn bản ngồi không vững.
"Lấy tuổi đệ đệ như vậy, có được một thân tu trì như vậy hẳn là phi phàm. Ta và đại ca ngươi tuổi đã lớn như thế này, mà so với người còn kém xa lắc. Đệ đệ nếu như là người của Trần gia thôn, vậy làm như thế nào lại có được một thân tu trì thế này?" Văn Vân Cơ từng chút một dẫn dụ Trác Tri Viễn nói ra hết.
Trác Tri Viễn từ chóp mũi ngửi được dị hương ngày càng nồng, trong lòng càng hoài nghi, đột nhiên cảm thấy trong đầu hơi có chút tán loạn, thanh tâm minh niệm chú theo đấy nhanh chóng tự động phát động, đem những mê man trong đầu trục xuất ra bên ngoài. Trác Tri Viễn âm thầm rùng mình, biết mình thiếu chút nữa là rơi vào bẫy của Văn Vân Cơ, dị hương kia hiển nhiên là từ trên người nàng phát ra, e là có tác dụng mê hồn, có thể làm cho người trúng phải độc hương này vô ý thứ nói ra lời thật, thế nhưng lại sẽ không làm cho người ta cảm thấy được có chỗ nào không ổn, hoàn toàn là một loại mê hương khống chế tâm trí.
"Trước khi ta xuất môn, sư phụ đã dặn dò ta rất nhiều lần không thể nói cho người khác biết tục danh của lão nhân gia, cho nên... Xin lỗi!" Trác Tri Viễn rất muốn nói thật, nhưng lai không muốn đem chuyện tình của Thanh Nguyên Sơn nói ra, đủ loại bất diệu đã làm cho hắn càng ngày càng thận trọng. Đây cũng là Trác Tri Viễn không biết thân quần áo mình đang mặc đã bán đứng chính mình, chứ không khẳng định hắn đã nguyện ý nói thật.
Văn Vân Cơ tựa hồ cũng không quá để ý, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là đám lão quỷ trên Thanh Nguyên Sơn kia đang làm việc bí mật gì đó, trên mặt lại cười cười nói :"Đệ đệ không tiên nói cũng không sao." Nói tới đây, Xuân Mai vừa mới rời đi lại trở vào, nói là bên kia rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, Văn Vân Cơ liền đứng dậy, cười khanh khách nói :"Rượu và thức ăn đã có, đệ đệ chúng ta mau đi nào, đại ca ngươi khẳng định là đang chờ đó."
Trác Tri Viễn cũng đứng dậy, cũng không khiêm nhượng gì mà lập tức đi ra trước.
Bên kia quả nhiên đã bày đầy một bàn thức ăn và rượu, nhìn thấ Trác Tri Viễn và Văn Vân Cơ đã tới, Vũ Thiên Luật cười nói :"Tiểu huynh đệ, mau tới nếm thử rượu ngon ta tự ủ nào!"
Sau khi ngồi xuống, Vũ Thiên Luật liền ân cần rót cho Trác Tri Viễn một chén rượu. Thế nhưng khi mùi rượu xông vào mũi, Trác Tri Viễn liền phát hiện ra lẫn ở trong đó chính là mùi hương cổ quái lúc nãy, nếu không phải Trác Tri Viễn đã đạt đến cảnh giới tầng thứ ba tị thức, chỉ sợ căn bản là nhận không ra.
Sắc mặt không đổi bưng chén rượu lên, Trác Tri Viễn thật ra là cũng không sợ trong rượu và đồ ăn có vẫn đề gì, lấy tình hình của hắn hiện tại, mặc dù không dám nói bách độc bất xâm, nhưng mà độc dược tầm thường, hơn nữa hắn lại sớm đề phòng, cho nên căn bản hắn cầm lấy chén rượu không chút do dự.
Uống cạn một hơi, Trác Tri Viễn liền đem chén rượu đặt xuống trên bàn, kêu một tiếng :"Rượu ngon!" Nhưng mà liền lập tức day day cái trán, nghi hoặc nói một câu :"Như thế nào trong đầu lại có chút choáng?" Lúc nói chuyện, hắn tuy rằng cúi đầu, nhưng lại liếc mắt quan sát phản ứng của Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ, đối với cái đánh mắt trao đổi của hai vợ chồng này, tuy rằng rất khó phát hiện, chỉ là tiếc rằng Trác Tri Viễn luôn luôn lưu tâm quan sát.
"Ha ha, tiểu huynh đệ tửu lực mà chỉ có thế thôi ư, vừa mới uống một chén mà đã váng đầu, chẳng lẽ rượu này không đúng khẩu vị, cho nên mới giả say đúng không?" Vũ Thiên Luật cũng bưng lên chén rượu, ực một cái uống cạn.
Trác Tri Viễn cười lớn nói :"Rượu rất là ngon, đại khái là mấy ngày chạy đi, có chút mệt mỏi. Vừa lúc, hôm nay phải cùng với đại ca ngươi say một trận, rồi sẽ xin mượn trang viện này ngủ một giấc." Hắn cũng làm ra vẻ không khách khí, ra vẻ hào sảng.
Vũ Thiên Luật tự nhiên vui vẻ, xách vò rượu lên đổ đầy một chén cho Trác Tri Viễn, sau đó nói :"Phải như thế chứ, vi huynh sẽ cùng với tiểu huynh đệ uống say một trận." Dứt lời, lại nốc cạn một chén.
Trác Tri Viễn cũng tự mình uống cạn, đợi cho đến chén rượu thứ ba, Văn Vân Cơ mới lại nói chuyện :" Hai người nam nhân các ngươi cũng thiệt là, uống rượu chay vậy thức ăn thì làm sao? Trần huynh đệ vốn là đi đường mệt nhọc, bụng rỗng uống rượu như vậy, rất là dễ say. Trước ăn một chút rồi uống sau cũng không muộn!"
"Ha ha, vẫn là tỷ tỷ của ngươi nói có lý, dùng bữa dùng bữa thôi, thử nêm qua món thịt thỏ ta làm nào, không dám nói là nhân gian chí mỹ, nhưng cũng tuyệt đối là đặc sắc." Dứt lời, Vũ Thiên Luật còn gắp một khối thịt thỏ đặt ở trong bát Trác Tri Viễn.
Khi Trác Tri Viễn gắp thịt thỏ lên, cũng đã phát hiện trên thịt thỏ, có mấy lỗ nhỏ rất kỳ quái, tựa hồ là bị dã thú cắn đi một miếng. Trong lòng thật là có chút do dự, thịt thỏ này rốt cuộc có ăn được hay không.
Đúng lúc này, đại môn ầm một cái trực tiếp được mở ra, ngoài cửa đột nhiên chạy vào một gã cách ăn mặc như một gia đinh, Vũ Thiên Luật vừa thấy liền nhíu mày :"Như thế nào lại không biết quy củ? Không thấy ta đang chiêu đãi khách nhân sao?"
Gia đinh kia sợ hãi vội vàng trả lời :"Bẩm cô gia, tiểu nhân sai rồi, nhưng mà..."
Vũ Thiên Luật cau mày :"Rốt cuộc là có chuyện gì? Cứ nói đừng ngại!"
Thế nhưng gia đinh kia vẫn rất là do dự, Vũ Thiên Luật liền đứng lên, hướng Trác Tri Viễn xin lỗi nói :" Trần huynh đệ thật xin lỗi, hạ nhân có việc gấp nên không có quy củ!"
Trác Tri Viễn cười cười tỏ vẻ không ngại, đồng thời một lần nữa day day trán, ánh mắt rõ ràng có chút mê mang, tựa vào bên cạnh bàn, mí mắt cũng bắt đầu không ngừng cụp xuống.
Vũ Thiên Luật sau khi ra ngoài, Trác Tri Viễn cũng đem ánh mắt đóng lại, hắn chú ý tới Văn Vân Cơ bên cạnh trong mắt hiện lên vài phần đắc ý, Trác Tri Viễn liền lập tức lặng lẽ vận khởi một chút chân khí, rót vào hai tai, lắng nghe cuộc đối thoại ngoài cửa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Vũ Thiên Luật ở ngoài cửa hiển nhiên là rất cẩn thận dẫn tên gia đinh đi ra rất xa mới dừng bước lại, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Cũng là hắn tuyệt không tưởng được Trác Tri Viễn tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt đến một thân tu trì cao như thế, lấy tu trì của hắn cũng nhìn không thấu được cảnh giới của Trác Tri Viễn, cho nên mặc dù tâm tư kín đáo, nhưng vẫn là không thể qua mắt được Trác Tri Viễn.
Tuy rằng không nghe được toàn bộ rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hướng đến Trác Tri Viễn hiểu được mấy ý chính mà bọn họ đã nói qua.
Mạnh Vân Cao quả thật là bị lạc đường, lão quản gia cùng đám người đi tìm hắn vừa thấy mặt đã liền động thủ, người gia đinh này gấp rút trở về chính là muốn báo cho Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ nhanh chóng chạy tới bên đó, tựa hồ lão quản gia cùng với mấy tên gia đinh cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Mạnh Vân Cao.
Nghe nói như thế, Trác Tri Viễn thực ra cũng là yên tâm phần nào, Mạnh Vân Cao chỉ cần không bị thua, hắn cũng sẽ không cần lo lắng. Tình hình bên trong trang viện này Trác Tri Viễn cũng đã dụng thiền niệm của mình đi dò xét một phen, chủ yếu chỉ bằng hắn và Mạnh Vân Cao hai người liên thủ thì sẽ không xuất hiện vấn đề lớn gì. Nhưng mà Trác Tri Viễn cũng có chút không hiểu, Mạnh Vân Cao lại ở trong tiểu sơn vô danh này lạc đường, rõ ràng chỗ bọn hắn tách ra cách nguồn nước không quá xa, điều này quả thật là có chút cổ quái.
Mặt khác, Trác Tri Viễn cũng không rõ ràng lắm vì sao hai vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ trong trang viện này từ lúc bắt đầu đã mang tâm tư hãm hại hắn, Trác Tri Viễn cho dù vẫn luôn chưa bao giờ đối với hai vợ chồng này nói thật, nhưng mà tuyệt cũng không thể trở thành lý do mà bọn họ muốn gây bất lợi cho Trác Tri Viễn. Hơn nữa, tất cả những người trong trang viện này cũng đều rất cổ quái, chủ yếu là Trác Tri Viễn đã đoán ra được bọn họ chắc chắn không phải là nhân loại.
Rất nhanh, Vũ Thiên Luật cũng trở lại trong phòng, Trác Tri Viễn ngay lập tức liền bị tiếng bước chân của hắn làm tỉnh cơn mê ngẩng đầu lên.
Vũ Thiên Luật liền làm ra vẻ mặt xin lỗi, nói :" Trần huynh đệ, thật sự xin lỗi, trong trang có việc mà đích thân ta phải tự đi xử lý. Ta đi rất nhanh sẽ quay về, mong Trần huynh đệ sẽ không để tâm."
Trác Tri Viễn giả bộ mệt nhoài, mơ mơ màng màng nói :"Cũng thật kỳ quái, ta hôm nay mới uống chỉ được mấy chén rượu ngon thì giống như cảm thấy có chút choáng váng. Đại ca ngươi có việc thì cứ đi, ta cũng cần phải nghĩ ngơi một lát."
Vũ Thiên Luật nói :"Như thế cũng tốt, vậy để cho tỷ tỷ ngươi đưa ngươi đến khách phòng nghỉ ngơi, đợi ta xử lý xong công việc trong trang, ta sẽ lại đến cùng Trần huynh đệ uống rượu."
Dứt lời, hắn hướng về phía Văn Vân Cơ đánh mắt, Văn Vân Cơ tự nhiên là ngầm hiểu, vội vàng đứng lên, dìu Trác Tri Viễn rời khỏi căn phòng.
Tới hậu viện, Trác Tri Viễn được Văn Vân Cơ dẫn vào một gian khách phòng, Văn Vân Cơ nói :" Đệ đệ ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi, phòng cũng coi như là sạch sẽ. Ta còn phải đi xem đại ca ngươi bên kia đã phát sinh ra sự tình gì, rồi sau đó chúng ta sẽ lại tiếp tục uống rượu với nhau."
Trác Tri Viễn rõ ràng ngay cả trả lời cũng không trả lời nổi, chỉ là nghiêng thân mình hướng trên giường nằm xuống quay đơ, Văn Vân Cơ thấy thế thì khóe miệng lộ ra ý cười, xoay người li ra ngoài, cẩn thận giúp Trác Tri Viễn đóng cửa phòng lại. Trác Tri Viễn nghe được, ở cửa phòng tựa hồ có một thanh âm cách cách rất nhỏ, tựa hồ là bị Văn Vân dùng khóa khóa lại.
Đợi đến sau khi tiếng bước chân của Văn Vân Cơ biến mất, Trác Tri Viễn lập tức xoay người ngồi dậy, âm thầm cân nhắc. Lúc trước khi tiến vào trong việc, ở đại sảnh tựa như ngửi được từ hậu viễn bay tới mùi vị lạ khác thường, nhưng mà hiện tại hắn đang ở hậu viện, trái lại không còn ngửi thấy mùi vị kia. Hơn nữa, Văn Vân Cơ còn khóa cửa phòng mình lại, quả thật là có chút giống như rắn vẽ thêm chân, ổ khóa bình thường như thế nào lại có thể khóa được người trong thông huyền giới? Chẳng lẽ ổ khóa này có điều gì cổ quái sao?
Trong lòng vừa nghĩ Trác Tri Viễn vừa đứng dậy, biết rõ cửa trước đã bi khóa, cho nên hắn cũng không đi về hướng cửa trước, mà là đi hướng cửa sau, nhẹ nhàng rút then cài cửa sổ, khi đang định đẩy cửa sổ ra, thì đột nhiên trước mắt có bạch quang chói mắt, may mắn Trác Tri Viễn sớm đã có chút phòng bị, tuy rằng bị bạch quang này chiếu vào, nhưng cũng vẫn chưa gây ra thương tổn gì.
Ổ khóa này quả nhiên có cổ quái, thoạt nhìn cũng chỉ là một loại pháp bảo, cộng thêm cái chuôi khóa, không ngờ đã đem xung quanh toàn bộ căn phòng này thiết lập ra một cái trận pháp, trừ phi chính người khóa thu hồi ổ khóa này, nếu không e rằng người ở bên trong cũng không có biện pháp đi ra ngoài.
Hiển nhiên, vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ đã đi đến chỗ Mạnh Vân Cao, Mạnh Vân Cao cũng chỉ có thể cùng với lão quản gia cùng với mấy hạ nhân bất phân thắng bại, nếu bây giờ có thêm hai vợ chồng này đã đạt đến tầng thứ ba tị thức, e rằng sẽ khó tránh khỏi thất bại. Điều này làm trong lòng Trác Tri Viễn không khỏi có chút bối rối!
Cho dù trước đây hành vi của Mạnh Vân Cao có nhiều điểm đáng ngờ, thế nhưng lúc này đây không phải là việc Trác Tri Viễn có khả năng lo lắng đến. Việc mà hắn cần phải lo lắng bây giờ là làm cách nào từ trong phòng này đi ra bên ngoài, nếu không hết thảy đều là uổng công.
Đi tới cạnh cửa, Trác Tri Viễn từ bên trong cánh tay trái bức ra thanh đoạn ngọc kiếm cướp từ tay của Giang Vô Hoạn ngày đó, kiếm quang nhanh chóng từ bên trong cánh tay thoát ra, rất nhanh ngưng tụ thành hình dáng độc nhất vô nhị của đoạn ngọc kiếm. Bất quá Trác Tri Viễn cũng, đoạn ngọc kiếm này cũng chỉ là giống như linh khí ngưng tụ thành hình, rất nhanh rồi sẽ lại tan thành mây khói.
Thao túng đoạn ngọc kiếm này, đem mũi kiếm luồn qua khe hở của cánh cửa, Trác Tri Viễn bất tình lình rót thêm lực vào chuôi kiếm, hơn nữa cũng đem tự thân chân khí của mình truyền vào. Đoạn ngọc kiếm này tuy rằng chưa thể nói là pháp khí vô thượng, nhưng mà cắt kim đoạn ngọc thì thủy chung khỏi phải nói, từ danh xưng đoạn ngọc của kiếm này mà có thể đoán ra được.
Nhưng mà một kiếm tưởng chừng là có thể đem khóa kia chặt đứt lại hiển nhiên làm không được, độ cứng rắn của khóa này vượt xa mức tưởng tượng của Trác Tri Viễn. Nguyên bản đoạn ngọc kiếm sắc bén dị thường sau khi chém vào trên ổ khóa thì liền phát ra một tiếng vang trầm thấp. Lập tức kiếm thế tan vỡ, hóa thành một đống điểm sáng rất nhỏ, biến mất ở trong không khí.
Trác Tri Viễn thấy thế, nhíu mày, do dự xem có nên đem thiên cương lưu ly kiếm trong tay phải ra thử một phen. Bất quá hiện tại cũng không còn gì để mà do dự nữa, theo tâm động, thiên cương lưu ly kiếm trong cánh tay phải đãng sớm nóng lòng muốn thử độ cứng rắn của cái khóa này.
Lui về phía sau vài bước, Trác Tri Viễn đối với thiên cương lưu ly kiếm hiển nhiên thao tác vô cùng thuần thục, cuối cùng đem thiên cường lưu ly kiếm hoàn toàn ngưng hình phóng ra. Giữa không trung, chỉ bay lên một thanh đoản kiếm mờ ảo, thân kiếm run rẩy liên tục, không ngừng phát ra tiếng ong ong. Tình huống này trước đây chưa hề xuất hiện qua, nhưng hiển nhiên là trong pháp bảo có một sự liên hệ kỳ diệu nào đó, giống như giữa người và người, cao thủ gặp cao thủ, tự nhiên cơ hồ sẽ sinh ra mọt loại khí thế giống nhau, hấp dẫn bọn chúng muốn so đấu với nhau một phen. Thien cương lưu ly kiếm hiện tại hẳn là gặp được một lực lương tựa hồ ngang bằng nó, cho nên lền sản sinh ra khao khát mãnh liệt muốn đọ sức một trận.
Buống tay đem thiên cương lưu ly kiếm thả bay ra ngoài, đoản kiếm kia liền giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, ngay lập tứ liền trực tiếp từ trong khe cửa bay ra bên ngoài, rồi sau đó ở ngoài cửa truyền tới thanh âm đinh đinh đan đang chạm nhau, thiên cương lưu ly kiếm không ngờ tựa hồ không cần đến Trác Tri Viễn khống chế, mà cũng có thể bào vào linh lực bản thân cùng với cái khóa vo danh kia triền đấu (quấn vào nhau đấu đá) cùng một chỗ.
Trác Tri Viễn nhất thời cảm thấy tò mò, nhịn không được tự vận khỏi tu trì tầng thứ ba của mình, nhắm hai con mắt lại, trong đầu nhất thời biến ảo, tình huống ngoài phòng cũng ngay lập tức đập vào mi mắt. Nhưng mà so với hôm xưa cảnh tượng trong đầu phảng phất có chút mơ hồ, nhìn cũng không được thập phần rõ ràng.
Cũng may chỉ là một kiếm một khóa triền đấu, cũng không cần quá mức rõ ràng, Trác Tri Viễn cũng có thể đại khái biết được tình hình.
Thế nhưng, điều này cũng là làm cho trong lòng Trác Tri Viễn âm thầm đối với pháp bảo ngoài cửa nổi lên tâm tư muốn chiếm hữu, có thể ngăn cản Trác Tri Viễn dùng thiền niệm quan sát, đủ để thấy được pháp bảo này có chỗ độc đáo.
Mà thiên cương lưu ly kiếm cùng với chiếc khóa bên ngoài cũng là đang chiến đấu với nau vô cùng kịch liêt. Chỉ có điều là Trác Tri Viễn có thể cảm ứng rất rõ ràng, thiên cương lưu ly kiếm mỗi khi công ra một kiếm liền sẽ bị chiếc khóa kia công kích lại một lần, quang mang trên thân kiếm cũng yếu bớt đi vài phần, chỉ trong giây lát, thiên cương lưu ly kiếm cũng đã ở tại chỗ biến mất vô tung.
Không có xuất hiện tình huống như đoạn ngọc kiếm hóa thành lốm đốm điểm sáng, chỉ có thể nói đây là do thiên cương lưu ly kiếm cùng ổ khóa kia lực lượng ngang bằng nhau thậm chí còn thuyết minh rằng, đoạn ngọc kiếm hiển nhiên so với chiếc khóa kia không cùng một cấp bậc cho nên mới có thể bị ổ khóa kia chỉ một kích liền tán.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Nhưng dù sao thì kiếm quang vẫn chỉ là kiếm quang, tiêu hao càng nhiều liền lập tức tiêu tan thực thể, đối địch với người khác thường có thể xuất thủ bất ngờ mà dành chiến thắng, nhưng cùng pháp bảo đối chiến lại là một chuyện khác.
Lúc này Trác Tri Viễn cũng thấy được hình dạng của thanh khóa, một khối đen tuyền, không có lấy nửa điểm phát tán ánh sáng chói chang, nhìn thoáng qua có vẻ rất nặng, nhưng tuyệt đối không phải do kim chúc tạo thành. Đến tột cùng cũng không biết thanh khóa này làm bằng chất liệu gì, nhưng quả thật có vài phần giống với một khối gỗ, nhưng là Trác Tri Viễn lại nghĩ mãi không rõ, thế gian này vì sao lại có một khối gỗ nặng nề như vậy.
Trong lòng Trác Tri Viễn nhịn không được đã nảy sinh ý muốn mãnh liệt muốn đem ổ khóa này tháo xuống, đây giống như là một bản năng bình thường【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】lại có thể tự động vận khởi, hơn nữa vừa chuyển động lại là "Đan điền đệ tam quyết" - việc này cũng là do Trác Tri Viễn vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu hết bộ chân quyết.
Chính là tại lúc này, Trác Tri Viễn cảm thấy trong đan điền chân khí xoáy tròn đầy uy lực, giống như một tiểu vũ trụ, lúc trước thiên địa thuở sơ khai, một mảnh hỗn độn, dường như cũng giống lúc này. Tại bên trong không gian trống trải, đột nhiên sản sinh ra một lốc xoáy cực đại, giống như một cái hắc động, đem toàn bộ năng lượng trong không gian tất cả đều hút vào bên trong nó, từ đó sản sinh ra một khối cầu lớn, trải qua trăm ngàn vạn năm. Thanh khí bay lên, trọc khí hạ xuống, lúc này mới hình thành nên trời và đất. Mà các năng lượng rải rác, liền là hình thành nên các ngôi sao.
Hiện tại bên trong đan điền của Trác Tri Viễn cũng giống như thế, sau khi lốc xoáy xuất hiện, cảm giác như xuất hiện một lực đạo khổng lồ, mọi vật xung quanh tất cả đều giống như không thể chống lại sức mạnh mà miễn cưỡng bị hấp thu vào, thậm chí Trác Tri Viễn còn cảm giác ngay cả thân thể mình cũng bị hút vào trong đan điền, cả người phảng phất cảm giác như muốn bị đan điền hút vào.
"Đan điền đệ tam quyết" một khi động, Trác Tri Viễn thậm chí cảm giác được chính mình dường như cũng vô phương có thể ngăn cản cùng kháng cự lại, chỉ có thể tùy ý để nó điên cuồng cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh thân thể, Trác Tri Viễn trong lòng nảy sinh một loại cảm giác lo sợ cùng nghi hoặc, nhưng nháy mắt liền bị áp chế. Hắn bắt đầu cảm thấy có điều lĩnh ngộ, chuyện này chỉ sợ nguyên nhân là bởi vì 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】đang cùng thanh khóa phi kim phi ngọc âm thầm tranh đấu.
Mà vào thời khắc này, thanh khóa cũng không vững chắc giống như lúc trước, bắt đầu bị cỗ hấp lực này ảnh hưởng, liên tục lay động đập vào cánh cửa phát ra bành bạch tiếng vang...(mèn ơi lão tác giả này miêu tả hình tượng không chịu nổi)
Ầm một tiếng, cánh cửa giống như bị gió thổi bật ra, thanh khóa hưu một tiếng liền bay vào, Trác Tri Viễn cả kinh, lập tực hai tay giơ thẳng, hai tay trái phải đồng thời xuất ra Đoạn Ngọc Kiếm cùng Thiên Cương Lưu Ly kiếm, hai đạo kiếm quang trong nháy mắt liền quấn lấy thanh khóa. Thế nhưng, thanh khóa dường như lại không có một chú chống cự nào, tùy ý để cho hai đạo kiếm quang quấn lấy, không hề động đậy, chỉ thong thả hướng Trác Tri Viễn bay tới, mà Trác Tri Viễn cũng cảm giác được lốc xoáy trong đan điền của mình tốc độ càng thêm mãnh liệt, hấp lực mạnh mẽ này khiến Trác Tri Viễn mơ hồ cảm thấy không thể chống cự nổi, cảm giác ngay cả hai tay hai chân của mình cũng bị đan điền hút vào trong người.
Do dự chốc lát, Trác Tri Viễn liền quyết định thu hồi hai đạo kiếm quang, tuy rằng cũng không thể khẳng định thanh khóa này có thể bị đan điền của mình cắn nuốt hay không, nhưng đã tới loại tình huống này, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đánh cược một phen. Tuy rằng tạm thời dùng hai đạo kiếm quang quấn lấy thanh khóa, nhưng là kiếm quang cũng sẽ nhanh chóng tiêu hao rồi biến mất, mà thanh khóa kia dường như không có một chút hao tổn nào. Cứ mãi dây dưa như vậy, cuối cùng chân khí cũng tiêu hao hết, không bằng hiện tại thuận tiện đánh cược một lần!
Song chưởng nhẹ nhàng vung lên, hai đạo kiếm quang lượn vòng rồi biến mất trong không khí, mà thanh khóa kia, giống như là ngựa hoang đứt cương, trực tiếp tiến vào trong lồng ngực Trác Tri Viễn, thẳng hướng bộ vị đan điền Trác Tri Viễn, nháy mắt biến mất!
Một trận cảm giác nóng bỏng như lửa thiêu từ đan điền Trác Tri Viễn bốc lên, rất nhanh tràn khắp toàn thân, Trác Tri Viễn cảm giác như chính mình đang trong lò luyện đan, nhịn không được liền bật dậy, hét to một tiếng...
Tiếng hét này, giống như một trận cuồng phong thổi qua, đem phòng ốc trước mặt Trác Tri Viễn thổi đi sạch sẽ, một trận vỡ vụn. Trong nháy mắt, Trác Tri Viễn giống như là đứng tại một bãi đất trống, phong ốc xung quanh, từ vách tường cho tới những hành lang gấp khúc tất cả đều hoàn toàn biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn sót lại một sườn đất nho nhỏ, trên sườn đất có một động lớn cao gấp rưỡi người thường. Một mùi tanh tưởi từng bị Trác Tri Viễn ngửi thấy trong nháy mắt liền tràn ngập trong không khí, làm cho Trác Tri Viễn có một loại cảm giác như muốn nôn mửa.
Không kịp xuất hiện loại cảm giác kinh ngạc, Trác Tri Viễn hoàn toàn đắm chìm tại biến hóa của thân thể sau khi chính mình cắn nuốt thanh khóa. Không còn nghi ngờ gì nữa, trước khi luyện thành "Ngọc Chẩm đệ nhị quyết", hắn hiện tại đã luyện thành "Đan điền đệ tam quyết", một lần nữa triệt để chứng minh【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】quy tắc chung của loại chân quyết này, chỉ cần chân khí đủ hùng hậu, hoàn toàn có thể đảo ngược thứ tự tu luyện. Bây giờ nghĩ lại, e rằng tại lúc ban đầu tu luyện "Đan điền đệ tam quyết", sau đó không ngừng thông qua cắn nuốt có thể chuyển lượng chân khí trong pháp bảo để tăng cường cho chính mình, lại đi tu luyện bốn quyết còn lại sẽ tốt hơn nhiều. Như thế nhất định có thể đạt được hiệu quả gấp rưỡi bình thường.
Mà thời khắc này, Trác Tri Viễn cũng cảm nhận thấy thanh khóa kia mang lại chỗ tốt không nhỏ, chính mình vốn dĩ đã có một lượng chân khí hùng hậu, giờ phút này lại tăng thêm một bậc, ước chường không chỉ là lớn hơn gấp đôi, làm cho Trác Tri Viễn muốn nhảy lên vì xúc động.
"Hảo cường đại pháp bảo! Nhưng là không biết pháp bảo thuộc loại tính chất nào, lại có thể trong lúc vô ý khiến "Đan điền đệ tam quyết" khởi động, tăng cường chân khí của ta!" Trác Tri Viễn hưởng thụ loại cảm giác chân khí sung túc, cảm nhận chân khí trong cơ thể lưu chuyển thong thả, nhưng là so sánh với lúc trước lại hùng hậu hơn rất nhiều, giống như bên trong mỗi một huyệt đạo đều tràn ngập một loại cảm giác lực lượng hoàn toàn mới.
Nhưng mà, "Đan điền đệ tam quyết" rốt cục tại sao lại muốn cắn nuốt pháp bảo này, đây là chuyện tình Trác Tri Viễn vẫn không thể hiểu rõ. Hắn chỉ có thể mơ hồ đoán được, đan điền muốn cắn nuốt pháp bảo chỉ sợ cùng loại pháp bảo phù chú, trận pháp có quan hệ không nhỏ. Giống như vòng kim cô trên đầu thần hầu mã lưu (Tề Thiên Đại Thánh) hay Ngọc Tịnh Bình trong tay Nam Hải đạo sĩ (Nam hải Quan Âm)...(dịch cái tên không mà muốn nổ não )
Xung quanh tràn ngập một cảnh hoang sơ, Trác Tri Viễn lại càng khẳng định Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ hai vợ chồng này hoàn toàn không phải là con người, nhìn cảnh vật xung quanh, bọn hắn hiển nhiên có thể là Dã Lang hoặc Hồ Ly tu luyện thành tinh.
Nhưng mà Trác Tri Viễn hiện tại cũng không còn nhiều thời gian để tự hỏi mình, hắn phải mau chóng tìm được Mạnh Vân Cao, nếu không Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ hai vợ chồng liên thủ, thật sự có thể đem Mạnh Vân Cao hạ sát tại chỗ.
Tập trung quan sát, Trác Tri Viễn vọt tới sườn đất dưới cửa động, duỗi tay xuất một chiêu cầm long thủ, một cỗ chân khí rời khỏi tay trực tiếp đem một vật lấp ló trong động lôi ra.
Nhìn lại vật vừa nắm trong tay, hóa ra là một con Tiểu Miêu, cả người run rẩy, một đôi mắt to vô cùng ngây thơ nhìn Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn nhìn Tiểu Miêu có chút đáng yêu cuối cùng cũng không hạ thủ, Tiểu Miêu này hiển nhiên là tôi tớ hạ nhân trong trang viện của Vũ Thiên Luật, mở miệng nói: "Ngươi vì sao lại hiện ra nguyên hình?"
Tiểu Miêu run rẩy thân mình, toàn thân bị ánh sáng chiếu rọi, tựa hồ thấy Trác Tri Viễn cũng không có ý định giết mình, có chút can đảm, khẽ cựa quậy một chút.
Trác Tri Viễn cũng không sợ nó chạy trốn, liền thuận tay ném nó xuống đất, Tiểu Miêu lăn một vòng lập tức hiện ra hình dạng một nha hoàn, không ngờ lại chính là người Trác Tri Viễn mới nãy vừa gặp, Xuân Mai.
"Hả? Thì ra ngươi vốn là Xuân Mai!"
Xuân Mai có chút sợ hãi nhìn Trác Tri Viễn, mở miệng nói: "Công tử, xin tha cho tiểu tì một mạng, tiểu tì tu luyện thành thân thể cũng trải qua mấy trăm năm, đó là sự thật."
Trác Tri Viễn đối với ấn tượng về Xuân Mai có chút không sai, cũng hiểu được nàng cùng Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ không giống nhau, liền gật đầu nói: "Muốn ta không giết ngươi cũng được, nhưng là ngươi phải nói cho ta biết Vũ Thiên Thuật cùng Văn Vân Cơ rốt cục là do loài thú gì tu luyện thành người? Vì sao bọn hắn lại chạy tới đây?"
Xuân Mai cúi xuống chân thành, mở miệng nói: "Vũ trang chủ chính là Lanh tinh, còn Văn tiểu thư lại cùng tiểu tỳ giống nhau đều là từ Miêu tu luyện mà thành. Tiểu tỳ vốn dĩ là dã miêu trong nũi, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa gần như đã tu luyện thành người, nhưng lại gặp vợ chồng bọn hắn, đem tiểu tỳ bắt ở trong trang. Vị trí bọn hắn hiện tại tiểu tỳ không thể miêu tả chi tiết, nhưng mà nếu công tử muốn đi, tiểu tì xin đi trước dẫn đường."
Trác Tri Viễn gật đầu một cái, nói: "Vậy ngươi đi trước dẫn đường! Mau!"
Xuân Mai không còn dám nhiều lời nói thêm gì nữa, lập tức biến trở lại thành miêu, tức tốc chạy nhanh trên mặt đất, Trác Tri Viễn đi theo sau nàng, không được bao xa, liền nghe phía trước có tiếng đánh nhau truyền tới.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Không quan tâm đến Xuân Mai, Trác Tri Viễn hai chân dùng lực, chỉ một cái nhún người liền xông vào trong rừng, hiện ra trước mắt, đích thị là Mạnh Vân Cao dụng trường kiếm đang khổ đấu cùng vợ chồng Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ, còn lại tôi tớ gia đinh đều đã sớm ngã xuống một bên, thậm chí không ít đã hiện ra nguyên hình, nào là hoẵng, dã lộc, cái gì cũng có, mà Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ vừa lúc thấy Trác Tri Viễn tiến tới, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc tột cùng.
Mạnh Vân Cao giờ phút này tình trạng cũng không tốt lắm, trên người đã dính không ít vết máu, cũng không biết là máu của các loại thú tinh mà hắn giết hay là hắn bị thương không nhẹ. Nhưng là Trác Tri Viễn xem ra, chỉ sợ đều có đủ cả hai loại.
Nhìn thấy Trác Tri Viễn đến, sắc mặt Mạnh Vân Cao đột nhiên rung lên, trường kiếm đẩy lui lợi trảo của Vũ Thiên Luật, đầu mười ngón tay nhất thời xuất ra một cực đại hỏa đoàn, Trác Tri Viễn vừa nhìn thấy liền biết Mạnh Vân Cao vốn dĩ tính toán được ăn cả ngã về không. Lúc này, trừ khi là Trác Tri Viễn có thể một kiếm đem ba người Vũ Thiên Luật đồng thời xử lý, nếu không Mạnh Vân Cao cơ hồ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn tình trạng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ sợ tiếp tục chống đỡ thêm một đoạn thời gian đã là điều không thể. Duy nhất có thể làm, liền là đem thứ mà hắn thuần thục nhất【 Ly diễm quyết 】mạnh mẽ xuất ra. đem ba người trước mặt đánh lui, rồi sau đó hoàn toàn không còn chân khí nhưng cũng có Trác Tri Viễn giúp hắn đánh lui kẻ địch. Đánh nhau một thời gian dài như vậy, Mạnh Vân Cao đương nhiên cũng biết ba người trước mặt này cho dù có liên thủ cũng chưa chắc đã đánh bại được Trác Tri Viễn, huốn hồ hiện tại trên người bọn họ cũng có chút thương tổn, hơn nữa là chân khí cũng tiêu hao thật lớn, Trác Tri Viễn hẳn là có thể thong dong thu thập bọn họ.
"Trác sư đệ giúp ta!" Hét to một tiếng, hỏa đoàn trong tay Mạnh Vân Cao đột nhiên bắn ra mạnh mẽ, không đợi cho ba người né tránh, trực tiếp tự động nổ tung, mỗi một hỏa cầu bắn ra lại biến thành vo vàn ngọn lửa nhỏ, uy lực của【 Ly diễm quyết 】 được Mạnh Vân Cao thao túng tinh tế vô cùng.
Nói đến ba người Vũ Thiên Luật cũng thật đắc ý, gần như bị【 Ly diễm quyết 】của Mạnh Vân Cao bao vây toàn thân, hoàn toàn chìm ngập bên trong một biển lửa lại có thể gặp nguy không loạn, tại không trung xoay người mấy vòng tránh thoát tuyệt đại đa số hỏa diễm, trên người chỉ dính một ít hỏa diễm.
Nhưng là hỏa diễm của【 Ly diễm quyết 】tạo ra so với hỏa diễm bình thường còn muốn mãnh liệt hơn rất nhiều. một khi dính vào người, lập tức như lửa được đổ thêm dầu, bốc lên cháy hừng hực, khiến cho ba người Vũ Thiên Luật không thể không tạm thời dừng lại, trước tiên dùng pháp môn dập tắt hỏa diễm trên người.
Mà lúc này đây, Trác Tri Viễn đã đứng tại bên cạnh Mạnh Vân Cao, cúi đầu nhìn Mạnh Vân Cao đang ngồi bệt dưới mặt đất, nói: "Mạnh sư huynh, ngươi hiện tại lùi sang một bên a."
Ba người đối diện đang nhanh chóng dập tắt hỏa diễm trên người, nhưng vẫn ít nhiều vẫn lưu lại những dấu vết bị lửa thiêu, nhất là Văn Vân Cơ, cũng là tại nàng xui xẻo, đối gò bổng đảo nhô cao, trở thành mục tiêu rõ ràng,có không ít【 Ly diễm quyết 】tại chỗ đó của nàng mà thiêu đốt (mô phật, cái này là râm hỏa đây mà), khiến cho hiện tại một mảnh áo không thể che hết thân thể nàng, một đôi cực đại ngọc nhũ này cũng thật là sinh động, cơ hồ như muốn phá nát lớp áo mà hiện ra. Làn da không hề có một tì vết, tựa như một khối ngọc ngà, làm cho người khác đỏ mặt tía tai trong lòng cuồng nhiệt không thôi (móa, cảnh này mà không cuồng thì có mà loạn ah).
Nhưng mà Văn Vân Cơ tựa hồ cũng không thèm để ý đến điều này, thấy Trác Tri Viễn đứng giữa ngăn cản, ngược lại còn ưởn ngực, nguyên bản đêm hơn phân nửa ngọc nhũ lộ ra ngoài, hai mắt Trác Tri Viễn chớp động không thôi. Nhất là trong lúc ngọc nhũ nẩy lên, trong lúc này một điểm hồng hồng phảng phất như một nét vẽ sống động, như ẩn như hiện cực kì bắt mắt.
"Yêu, hảo đệ đệ, ngươi không phải là đang uống rượu sao? Cớ sao lại chạy đến nơi này?" thanh âm mềm mại của Văn Vân Cơ vang lên, rõ ràng là ý đồ mê hoặc Trác Tri Viễn.
Nhưng là giờ phút này Trác Tri Viễn sao còn có thể để ý tới chuyện này, lạnh lùng cười: "Các người lúc trước vừa mới nói giúp ta cái gì tìm kiếm sư huynh, nhưng tìm được sư huynh của ta rồi lại cùng hắn động thủ? Hơn nữa, các ngươi lại còn khóa cửa phòng ta lại là có chuyện gì? Khiến ta vất vả phải phá đi cấm chế kia, nếu không chẳng phải sẽ bị hai vợ chồng ngươi ức hiếp?"
Văn Vân Cơ cười khúc khích: "Hừm, hảo đệ đệ, lời này của ngươi nói ra có chỗ không đúng. Ta có ý tốt đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi, sợ ngươi bị quấy rầy, còn đặc biệt giúp ngươi khóa cửa phòng, ngươi không nói một lời cảm tạ với ta lại còn chạy tới lớn tiếng quát mắng, khiến cho tỷ tỷ ta rất thương tâm a!"
Ngay cả Vũ Thiên Luật bên cạnh nàng cũng cau mày nói: "Trần...e rằng ngươi cũng không phải là cái gì Trần Tần Phỉ, Tinh Quang Cầu Long Tỏa của ta cũng là vo thượng pháp bảo, lại có thể bị ngươi dễ dàng phá vỡ? Hảo tiểu tử, xem ra Thanh Nguyên Sơn lần này cũng đã chịu xuất ra một chút tiền vốn, lại có thể phái ra cao thủ như vậy. Vân Cơ, cũng không cần phải nhiều lời với hắn, lập tức động thủ, bản thân ta cũng muốn biết hắn đến tột cùng là có năng lực gì!"
Nói xong, Vũ Thiên Luật song trảo khẽ vung lên, liền muốn lập tức xông lên, nhưng lão quản gia lại kéo hắn lảo đảo sang một bên, trong miệng hỏi: "Vị tiểu ca này, lão đầu rất muốn biết, Thanh Nguyên Sơn các ngươi vì sao lại không chịu buông tha chúng ra? Chúng ta cũng chỉ muốn tại trong núi sâu này tự thân tu luyện, căn bản Thanh Nguyên Sơn các ngươi lại liên tiếp gây trở ngại là vì sao, vì cớ gì không chịu buông tha cho chúng ta?"
Trác Tri Viễn không hề biết câu trả lời cho vấn đề này? Chính hắn cũng còn là mơ hồ, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Mạnh Vân Cao.
Mạnh Vân Cao trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Trác sư đệ, bọn chúng đều là yêu quái, chẳng qua chỉ là phi cầm tẩu thú tu luyện thành tinh, làm hại một phương, lần này xuống núi, sư môn đã cớm có mệnh lệnh rõ ràng, trên đường đi nếu có gặp phải Sơn tinh Thụ Quái, giết không cần hỏi, không được lưu lại trên nhân gian mầm họa này!"
Lời nói phát ra mang vẻ hiên ngang lẫm liệt, Nhưng là từ nhỏ tại Thanh Nguyên Sơn đã nếm không ít sự khinh thị Trác Tri Viễn cũng không tin điều này, lên tiếng hỏi: "Đã là lệnh của sư môn, sư huynh vì sao lại không sớm nói rõ cho ta biết?"
Mạnh Vân Cao lộ vẻ khổ sở, nhỏ giọng nói: "Lúc trước ta đi tìm nước, lại nghĩ đến chuyện mất phương hướng, đợi đến lúc vất vả tìm được về chỗ cũ, ngươi cũng đã đi mất. Sau đó lại gặp lão già kia tại đây, luôn miệng nói ngươi hiện tại đang ở trong phủ, ta nghĩ đến sơn tinh thụ quái nào có phải người tốt? Thường ngày cũng không biết làm hại tính mạng bao nhiêu dân thường vô tội, liền không nghe theo bọn họ cùng về, lập tức động thủ. Ta còn tưởng rằng ngươi đã trúng độc thủ của bọn hắn, cũng may là sư đệ ngươi bình yên vô sự."
Lời này nói ra thật ra cũng có tình có lí, nhưng mà Trác Tri Viễn lại cũng không hoàn toàn tin tưởng. cảm giác trong lời nói của Mạnh Vân Cao có chút không đầy đủ. Hai mắt không khỏi bắn ra hàn quang, lại nhìn về phía ba người dối diện: "Lời nói của sư huynh ta có phải là sự thật?"
Lần này ba người đối diện không hề có ý gì phủ nhận, đặc biệt là Vũ Thiên Luật, cười ha hả nói: "Nếu đúng vậy thì sao, mà không phải thì sao? Dù sao các người cũng tự cho mình là Thiền Tông lớn mạnh nhất nước, còn không có để ý đến sự tồn tại của chúng ta! Bớt nói lời vô nghĩa mà hãy động thủ đi!" Lời nói vừa dứt, song trảo liền rung lên, hướng về phía trước. Trác Tri Viễn cũng không có chút do dự, từ trên lưng rút ra thanh Tinh Cương Trường kiếm bình thường, một đạo kiếm khí nghênh đón, chân khí cực kì hùng hậu, nhất thời liền cùng song trảo của Vũ Thiên Luật phân ra cao thấp, nếu là đơn phương gia đấu, Vũ Thiên Luật hiển nhiên không phải là đối thủ của Trác Tri Viễn.
Lão quản gia kia bất chợt bước tới, chắn ngang Trác Tri Viễn cùng Vũ Thiên Luật, mở miệng nói: "Vị tiểu ca này, chúng ta đều là người một nhà cũng chỉ là tại núi này tập trung tu luyện mà thôi, cũng không hề có việc gì làm hại tính mạng thường dân, việc hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm, ngươi xem chi bằng chúng ta ngừng tay, các ngươi đi đường xác ngươi, chúng ta như trước quay trở lại trang viên của mình?"
Trác Tri Viễn nhưng không để những lời này lọt tai, vừa nghe xong liền đối với những nghi ngờ đối với Mạnh Vân Cao cũng gác sang một bên, hừ lạnh một tiếng nói: "Hôm nay nếu ta chỉ là dân chúng bình thường, chỉ sợ đã sớm trúng phải độc thủ của các ngươi, ngươi lại ở nơi này nói chuyện vọng tưởng cái gì chưa từng làm hại tính mạng thường dân? Ta vừa tiến vào trang viện các ngươi liền phát hiện không ổn, hậu viên mơ hồ có mùi tanh tưởi, vợ chồng ngươi lại dùng mê hương đối với ta, cũng may ta sớm cảnh giác, nếu không chỉ sợ hiện tại đã sớm trở thành một đống hài cốt. Các ngươi nếu là không có tâm tư ý định hại người, vậy những chuyện đó tính sao?"
Nói ra lời này, lão quan gia kia thật ra tỏ vẻ hổ thẹn, không khỏi liếc mắt nhìn vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ một cái, thấp giọng cầu khẩn nói: "Hai người bọn họ thấy cách ăn mặc của tiểu ca vốn là người Thanh Nguyên Sơn, liền tự nhiên đối với người xem là địch nhân, chúng ta thường ngày vẫn chưa từng làm tổn thương tính mạng thường nhân, chỉ một lòng tu luyện, tiểu ca vì cớ gì không chụi buông tha cho mấy người chúng ta?"
Mạnh Vân Cao đột nhiên xen vào nói: "Trác sư đệ, ngươi đừng vội nghe lão gia hỏa kia hồ ngôn loạn ngữ, hắn chính là một con Hồ ly lâu năm tinh quái, múa lười như thần. Dười gầm trời này, làm gì có chuyện yêu tinh không làm hại người? Bọn hắn sao có thể thay đổi nhục thể mấy trăm năm chứ? Chẳng phải là đều dựa vào việc hút tinh khí của phàm nhân? Trong núi này phương viên hơn mười dặm không có bất kì một nhà dân nào, chỉ sợ là đều sớm đã bị bọn hắn giết sạch. Cho dù núi này là chỗ hẻo lánh, ít có dấu chân người, nhưng hiển nhiên cũng có tiều phu săn bắn các loại, sợ là đã bị bọn hắn độc thủ. Ngươi xem vợ chồng hai người kia, một thân ăn mặc như người đi đường, trên người còn lưu lại máu tanh, sợ là xuống núi tìm kiếm phàm nhân hút cạn tinh khí mới vừa trở về. Mau mau giết mấy tên thú tính này, Trác sư đệ, đây cũng chính là công đức của ngươi a!"
Trác Tri Viễn nghe xong những lời này không có phản ứng gì, ngược lại bên kia Vũ Thiên Luật tức giận rống lên, sâu kín trong hai mắt xuất ra lục quang, không còn để ý tới lão quan gia đang giữ chặt hắn, trực tiếp xông tới.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Trác Tri Viễn tự nhiên không hề do dự, không quản hắn có nguyện ý giết đối phương hay không, thế nhưng lúc này dường như có lẽ đã không cần phải thêm gì nữa. Mà Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ từ lúc ban đầu đã đối với hắn có ý xấu, và điều này cũng là hắn tận mắt nhìn thấy tự mình lĩnh hội. 【Tam hỏa cực nguyên kình 】 theo đó mà động, hồng quang trong hai mắt hiện ra, hai đạo cột lửa ngay tức khắc từ hai bên phân biết bắn về Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ.
Cột lửa này so với 【 ly diễm quyết 】 vừa rồi Mạnh Vân Cao mới sử dụng bất đồng, độ hung mãnh của nó còn cao hơn một bậc, hơn nữa trong hai mắt của Trác Tri Viễn liên tục không ngừng phun ra, tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ dừng.
Lão quản gia thấy thế, cũng đành âm thầm thở dài một hơi, từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy Trác Tri Viễn, lão hồ ly này cũng đã ngửi thấy khí tức nguy hiểm. Vốn nghĩ vợ chồng Vũ Thiên Luật có thể vây khốn được Trác Tri Viễn, còn mình ở bên cạnh nếu như là có thể thu thập xong sư huynh của hắn, rồi nói với Trác Tri Viễn là không tìm được sư huynh của hắn, có lẽ còn có thể đem người thiếu niên từ trên người toát ra vẻ nguy hiểm mà hắn cảm giác được này tiến đi. Tuy nhiên lại không thể nghĩ rằng, sự việc đã phát triển đến tình trạng này. Vì vậy bây giờ hắn cũng không còn có điều gì có thể nói nữa, chỉ đành phải chiến đấu mà thôi.
Khi hai đạo cột lửa bắn đến trước mặt Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ, cũng không biết Trác Tri Viễn khống chế như thế nào, không ngờ lập tức rơi trên mặt dất, nháy mắt cháy lên tạo thành mọt cái tường lửa rất dày, trực tiếp đem hai vợ chồng người này ngăn cách ở bên ngoài tường, Cho dù vợ chồng Vũ Thiên Luật ngay lúc đó phát hiện điều bất ổn, muốn lui lại, nhưng cũng có chút không kịp. Tường lửa nọ của Trác Tri Viễn, nhìn như chỉ là hỏa diễm trùng trùng, nhưng mà bên trong xen lãn vào là một cỗ lực đạo vặn vẹo cực kỳ kỳ quái, đây mới là ý nghĩa chân chinh của 【 tam hỏa cực nguyên kình 】, biết rõ pháp thuật này phải vận dụng như thế nào mới có thể hoàn toàn phát huy được hết uy lực của nó.
Tại dưới tác dụng của cỗ lực đạo vặn vẹo này, bên trong tường lửa giống như vươn ra vô số bàn tay phân biệt Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ bắt tới. Tựa hồ cũng biết phân biệt một chiêu này của Trác Tri Viễn lợi hại hai vợ chồng này căn bản không dám ngạnh kháng, đều tự từ trong miệng phun ra một luồng cuồng phong, cố gắng thổi tan những thủ chưởng do hỏa diễm tạo thành này.
Nhưng mà, 【 tam hỏa cực nguyên kình 】 của Trác Tri Viễn nếu như có thể bị bọn hắn dễ dàng phá vỡ như thế, thì pháp thuật như thế đâu đáng để Trác Tri Viễn khổ công tu luyện. Tuy rằng lúc ban đầu bị luồng cuồng phong kia ngăn trở, nhưng mà rất nhanh, tựa như là gió trợ thế cho lửa, tường lửa lại cao lớn hơn rất nhiều, trên đỉnh tường lửa, lần thứ hai chìa ra hơn mười bàn tay, từ trên bắt xuống dưới.
Lão quản gia vừa thấy không ổn, cây lang nha bổng cực lớn liền rời tay bay ra, thẳng về phía Trác Tri Viễn đập đến. Tại trong quá trình phi hành, răng nhọn trên lang nha bổng kia cũng là càng ngày càng dài, cho đến khi tới trước mặt Trác Tri Viễn, những răng nhọn nà chẳng những dài như một mũi tên, hơn nữa trên thân nó đều sinh là những răng nhọn nho nhỏ, trên đầu còn mang vô số móc câu.
Trác Tri Viễn vừa định giơ kiếm ngăn cản, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm, nhất thời thu kiếm bất động, cái mũi khẽ nhúc nhích, trong lỗ mũi cũng phun ra hai đạo ỏa diễm, lập tức kết hợp làm một, lớn bằng một bàn tay, nghênh đón cây lang nha bổng kia.
Khi cột lửa cùng lang nha bổng chạm vào nhau, những móc câu răng nhọn như những mũi tên trên thân lang nha bổng, không ngờ trong nháy mắt bay tán ra, mỗi một cái đều giống như biến thành một cây lang nha bổng, ở phía trước cột lửa, đột nhiên xuất hiện chừng hơn trăm cây lang nha bổng, gống như mưa tiễn đầy trời hướng về phía Trác Tri Viễn cuốn tới.
Trong lòng Trác Tri Viễn cũng là âm thầm cả kinh, cột lửa trong lỗ mũi càng cháy mạnh, nhất thời cũng như trước mặt Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ, lập tức xuất hiện một tường lửa, đem hơn trăm cây lang nha bổng kia cơ hồ tất cả đều chắn bên ngoài tường lửa. Hơn nữa, tầng thứ hai của 【 tam hỏa cực nguyên kình 】 trên người cũng ứng mà động, hỏa diễm bạch sắc tức khắc đem Trác Tri Viễn bao vây lại, những cây lang nha bổng nhỏ bé sau khi vượt qua được tường lửa, va chạm vào bạch sắc hỏa diễm xung quanh cơ thẻ Trác Tri Viễn, ngay tức khắc hóa thành một đoàn khói đen, biết mấ vô tung.
Theo sau đó là trùng lôi quyền không chút do dự đánh ra, cho dù là khoảng cách đến mấy trượng, thế nhưng uy lực của một quyền này cơ hồ là dời núi lấp bể, tức thì từ một lỗ hổng lớn trên tường lửa của Trác Tri Viễn , đem lão quản gia lúc đó cũng đang bị đốt thành một hỏa nhân, đánh bay ra phía sau.
Một quyền này thực sự có thể làm mở ngực bể bụng, lão quản gia bay ra phía sau, trước ngực nhất thời xuất hiện một lỗ thủng cực lớn, không ngờ đã bị một quyền này của Trác Tri Viễn đánh xuyên qua người.
"Lão quản gia!!!" Bên kia Văn Vân Cơ thê lương rống to một tiếng, rốt cuộc chẳng quan tâm nhiều nữa, nhíu mày trừng mắt âm thanh meo meo từ trong miệng phát ra, móng tay trên hai tay lại tăng vọt, trong chớp mắt đã dài đến hai ba xích.
Mười chiếc móng tay từ trong tay Văn Vân Cơ bay nhanh ra, nhìn giống như những mũi tên nhọn, không ngờ có thể xuyên thấu tường lửa, vọt tới trước mắt Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn cũng là không dám chậm trễ, hắn miết mười cái móng tay này chỉ sợ so với lang nha bổng kia càng sắc bén hơn, dưới chân khẽ động, du chuẩn biến trong 【 thiên cầm cửu biến quyết 】, là một loại thân pháp cự ly ngắn tốc độ cực nhanh. Hơn nữa được lĩnh ngộ thân pháp của quái diểu, Trác Tri Viễn càng làm cho tốc độ của du chuẩn biến tăng nhanh hơn, cơ hồ dạt đến trình độ hoàn mỹ.
Hơn nữa, du chuẩn biến sau khi được Trác Tri Viễn cải tạo, lại có thêm được một công năng, đó là trong một không gian nhỏ hẹp vòng vèo, đạt tới tác dụng tránh né chiêu thức của địch nhân.
Chỉ thấy hai chân Trác Tri Viễn rời đất, nhưng mà thân thể trên không trung lại tựa như mọt đường thẳng, giữa mười chiếc móng tay sắc bén, chẳng nững không có bị gây thương tích, mà ngược lại còn kéo khoảng cách giữa hắn và Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ lại gần hơn rất nhiều.
Lão quản gia bên kia mắt thấy đã muốn sống không nổi, Trác Tri Viễn tự nhiên cũng liền thu hồi cột lửa trong lỗ mũi, nhưng mà là chuyển hướng về phía Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ. Hai đạo cột lửa giao nhau, nhất thời hỏa diễm càng vượng hơn mấy lần. Những hảo chưởng vốn đang cùng đối phương du động không người, cũng là tức thì tăng vọt vài thước.
Trong thoáng chốc, có mấy chưởng đánh trúng trên ngườ Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ, khiến cho bọn hắn đồng loạt phn máu tươi, hai cái tường lửa cũng tựa như cự võng mở ra, quay ngược cuốn tới, dưới uy lực cảu biển lửa không cùng, nháy mắt cắn nuốt thân thể của Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ.
Thế nhưng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ rơi vào trong biển lửa lại hình như cũng không có tổn hại quá lớn, Trác Tri Viễn chứng kiến từ trong biển lửa chậm rãi bay lên hai khỏa trân châu trơn tròn, tán ra quang hoa nhàn nhạt. Hai khảo trân châu chậm rã bay lại gần, sau khi dựa sát cùng mọt chỗ, không ngờ càng tán ra quang hoa càng thêm chói mắt, tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh, dần dần hợp làm một thể, quang hoa kia dường như thần thủy trên trời, chiếu lên liền lập tức làm cho 【 tam hỏa cực nguyên kình 】 của Trác Tri Viễn hoàn toàn bị dập tắt...
"Đây là nội đan của bọn hắn! Trác sư đệ ngươi phải cẩn thận!" Mạnh Vân Cao giờ phút này chân khí cạn kiệt, thấy tình hình như vậy, cũng chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở Trác Tri Viễn.
Đây là một chiếu bảo mệt cuối cùng của những yêu thú tu luyện thành tinh, tuy rằng sau khi sử xuất có thể lâm nguy chế địch, lại cũng khó tránh khỏi làm cho sơn tinh thụ quái này nguyên khí đại thương, không phải là vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt sẽ không dễ dàng sử dụng nội đan của mình. Một khi sử xuất, chính là ôm tâm tư cùng đối thủ đồng quy vu tận. Hơn nữa nội đan song tu của hai vợ chòng này, uy lực sau khi hợp lại làm một, sự bá đạo của nó vượt xa khi hai khỏa nội đan này riêng rẽ chế địch...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ