Sáng sớm, Trúc Hải Thành dần dần trở nên náo nhiệt. Hai bên đường lớn của Vương phủ, một ít tiểu thương bán hàng rong đang thét to tiếng chào hàng, một số cửa hàng cũng đã mở cửa buôn bán.
"Cải trắng, cải trắng, cải trắng còn tươi đây!"
"Thịt lợn rừng ngày hôm qua vừa mới săn được đây, các vị mau đến xem nào... Thím Đổng, người nhìn thịt heo rừng ẩn chứa linh khí này. Nếu tiểu tư nhà thím ăn vào thì không chừng vào đầu năm sau Diệp gia kiểm tra linh căn sẽ kiểm tra ra Tiên Thiên linh căn..."
"Cơm lam đặc chế của Vạn Trúc quốc, dùng Tinh Thiết Trúc chế tạo, rất giàu linh khí..."
Các loại tiếng rao liên tục vang lên không ngớt, khiến cho thành nhỏ chỉ có hai ba vạn dân cư này phát ra một luồng sức sống tràn trề.
Nhưng ngay lúc này, phía cửa thành bỗng nhiên truyền đến một hồi bàn tán. Người bán rong hai bên đường vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy rõ nguyên do của việc bàn tán thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy một người quần áo rách rưới, tóc dài xõa vai trông như một người thanh niên đi ăn xin. Sau lưng đeo một vật dính đầy bùn đất, nhìn không rõ là da của loài động vật nào đang từng bước tiến vào trong thành.
"Người này là ai?"
"Chưa thấy bao giờ, nhưng đệ tử Diệp gia hình như nhận ra hắn, có lẽ hắn là tu sĩ của Diệp gia."
"Tu sĩ Diệp gia tại sao lại rơi vào nông nỗi này?"
"Ngươi đúng là không biết gì. Theo ta thấy, hẳn là người này từ bên ngoài lịch lãm trở về, ngươi nhìn vết sẹo trên bả vai hắn mà xem... Chậc chậc, nếu là người bình thường, chỉ sợ cả cánh tay đã bị chặt đứt rồi."
Người vừa khiến cho dân cư bàn tán dĩ nhiên chính là Diệp Khôn. Hiện giờ đã cách ngày hắn tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch được hai tháng.
Hai tháng sinh tử chém giết cùng rèn luyện đã khiến quần áo của hắn trở nên rách nát tung tóe, một mảnh dài và hẹp đeo trên lưng thật giống như một tên ăn mày bình thường. Tuy nhiên, trải qua một thời gian dài chém giết, tinh thần của hắn đã cực kỳ sung mãn, trên người tỏa ra một luồng khí thế sắc bén giống như lưỡi kiếm.
Diệp Khôn kéo ống tay áo che đi vết sẹo ở cánh tay, chậm rãi bước đi trên đường lớn của Trúc Hải Thành.
Nghe tiếng mọi người bàn tán xung quanh mình, hắn dường như có một loại cảm giác trở thành tiêu điểm.
Đã qua hai tháng, không biết tên mập mạp Diệp Viễn có... hay không bị Thành Đại Trù trừng phạt a?
Còn cả cha mẹ nữa!
Trước khi Diệp Khôn tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, bởi vì hắn sợ cha mẹ lo lắng nên cũng không báo tin cho họ. Hai tháng nay không có tin tức của hắn, trong lòng bọn họ nhất định sẽ lo lắng vô cùng.
Nghĩ tới cha mẹ, bước chân Diệp Khôn không khỏi nhanh hơn một chút.
Rất nhanh, đại môn Diệp phủ đã hiện lên trong mắt, Diệp Khôn bước nhanh về phía trước.
Đang chuẩn bị tiến vào Diệp phủ, Diệp Khôn liền bị thủ vệ ngăn lại. Sau khi hắn chứng minh thân phận của mình, ánh mắt hai tên thủ vệ nhìn hắn càng thêm kỳ lạ.
Diệp Khôn khẽ nhíu mày, hắn cũng không để ý đến hai tên thủ vệ nữa, trực tiếp bước vào Diệp phủ.
Chẳng qua rất nhanh, hắn đã biết nguyên nhân tại sao hai tên thủ vệ nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Nơi hắn vừa tiến vào Diệp phủ lại chính là quảng trường luyện công. Bởi vì lúc này là sáng sớm, trên quảng trường đã xuất hiện rất nhiều đệ tử Diệp gia đến chỗ này tập võ.
Theo Diệp Khôn tiến vào quảng trường, không ít đệ tử Diệp gia đều ngừng việc rèn luyện, hai mắt trợn trừng nhìn tên "ăn mày" đang "xông vào" Diệp phủ.
"Ngươi là ai? !" Một gã đệ tử Diệp gia đứng dọc theo quảng trường nhíu nhíu mày, quát to.
Diệp Khôn cũng không để ý đến người này, hắn dọc theo quảng trường luyện công đi tới nơi dành cho đệ tử trẻ tuổi Diệp gia sinh sống.
Dần dần, càng ngày càng nhiều ánh mắt tập trung lên người Diệp Khôn. Bỗng nhiên, một tiếng hét chói tai của một thiếu niên vang lên trên quảng trường: "Hắn là Diệp Khôn!"
Theo âm thanh này, toàn bộ quảng trường liền giống như mưa rơi trên chảo sắt, trong chớp mắt trở nên ồn ào.
"Thật sự là hắn!"
"Diệp Khôn? Hắn không phải đã bỏ trốn rồi hay sao?"
"Hình dáng của hắn cũng trở nên quá lớn a. Hơn nữa, y phục trên người hắn đã gặp chuyện gì mà trở nên rách nát như vậy?"
"Đừng nói là ở bên ngoài bị người ta đánh cho một trận rồi chạy về nha."
"Cho dù hắn trở lại thì thế nào? Diệp Nhạn tộc huynh dạo này đang tìm hắn, trở về cũng sẽ bị thêm một trận nữa a, ha ha ha..."
"Mau, mau đi nói cho Diệp Nhạn tộc huynh!"
Tiếng động ầm ĩ rối rít vang lên. Từ việc càng ngày càng nhiều người nhận ra Diệp Khôn, dần dần, bên trong quảng trường luyện công đã xuất hiện mười mấy đệ tử Diệp gia đem Diệp Khôn vây lại.
Diệp Khôn dừng bước, khẽ nhíu mày. Nghe thấy âm thanh ầm ĩ xung quanh mình, cùng với mấy tên đệ tử Diệp gia đang mang vẻ mặt không tốt lành gì trước mặt, Diệp Khôn bỗng nhiên nở nụ cười.
Xem ra trong khoảng thời gian hắn rời đi, Diệp Nhạn thật sự lúc nào cũng tìm hắn!
Về điểm này, ngay từ khi hắn rời khỏi Diệp gia đã hoàn toàn đoán trước được. Chẳng qua, thực lực hiện giờ của hắn đã sớm xưa đâu bằng nay, sao có thể sinh ra một chút sợ hãi được!
Nhìn Diệp Khôn đứng im không nhúc nhích, mười mấy tên đệ tử Diệp gia vây quanh cũng không ra tay. Dù sao thì gia giáo của Diệp gia cũng rất nghiêm khắc. Tuy rằng cổ vũ đệ tử tỷ võ đua tranh nhưng không bao giờ công khai quần đấu, ai tái phạm chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Bọn họ làm vậy cũng chỉ vì muốn giữ Diệp Khôn ở lại chỗ này, đợi Diệp Nhạn đến trừng trị Diệp Khôn.
Đệ tử Diệp gia xung quanh thấy một màn như vậy thì đều lộ ra vẻ châm chọc, giễu cợt hoặc thậm chí là thương hại. Ở trong mắt bọn họ, Diệp Khôn hôm nay khó tránh khỏi một trận đòn rồi!
Dần dần, càng ngày càng nhiều đệ tử Diệp gia tập trung lại quảng trường luyện công. Rốt cuộc, một tiếng cười to chói tai dọc theo quảng trường vang lên, màn kịch vui cuối cùng đã đến lúc cao trào!
Diệp Khôn ngẩng đầu. Đám người trước mặt hắn chậm rãi tách ra, chỉ thấy Diệp Nhạn bên trong mọi người như sao quanh trăng sáng đang bước nhanh lại đây.
Dọc theo đường đi, đệ tử Diệp gia đều vội vàng tiên lên chao hỏi.
"Diệp Nhạn tộc huynh, nghe nói gần đây huynh đang luyện tập Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết, tu vi hiện giờ chắc chắn tăng lên a!"
"Diệp Nhạn tộc huynh, lần trước tiểu đệ ở bên ngoài Phong Tuyệt sơn mạch nhặt được một gốc Khổng Tước Thảo, vừa đúng lúc huynh có thể dùng để tu luyện..."
...
Tiếng chào hỏi, nịnh bợ vang lên không ngớt. Vẻ mặt Diệp Nhạn tuy kiêu ngạo nhưng vẫn phải kiên nhẫn mà chào hỏi khiến cho đệ tử Diệp gia đều sinh ra thiện cảm.
Diệp Khôn dùng hai tay ôm ngực, nhìn từng động tác của Diệp Nhạn, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Rất nhanh, Diệp Nhạn đã đi tới trước mặt hắn.
Vừa nhìn thấy Diệp Khôn, Diệp Nhạn rất lấy làm bất ngờ, dùng vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Diệp Khôn một lúc lâu, sau đó liền cười nhạo: "Ơ, tộc đệ làm sao vậy?"
Bên cạnh Diệp Nhạn là hai tên đệ tử Diệp gia, đối với hai tên này, Diệp Khôn ngược lại biết rất rõ. Đây chính là Diệp Niên cùng Diệp Bình. Hai tên này đều có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh, nhưng do tuổi tác đã gần ba mươi nên bọn họ muốn đột phá lần nữa là điều không thể. Đi theo Diệp Nhạn - em ruột của gia chủ tương lai dĩ nhiên là một lựa chọn không tồi.
Diệp Niên dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Khôn. Hắn cùng Diệp Khôn vốn không có thù hận gì, nhưng hiện tại đi theo Diệp Nhạn nên đương nhiên phải ra vẻ một chút, nhỏ giọng nói: "Diệp Nhạn tộc đệ, việc nhỏ này cứ để cho vi huynh ra tay."
Nghe hắn mở miệng, Diệp Bình ở một bên dĩ nhiên không muốn xếp sau người khác. Hắn đương nhiên biết cách lấy lòng Diệp Nhạn, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nhìn chằm chằm Diệp Khôn, khinh miệt nói: "Diệp Khôn tộc đệ, chẳng lẽ ngươi trên đường gặp phải cướp ư. Không bằng ngươi hướng tộc huynh dập đầu mấy cái, nói không chừng tộc huynh sẽ mở lòng từ bi thay ngươi dạy dỗ mấy tên cướp kia một trận. Ha ha ha ha!"
Nghe hắn nói vậy, một số đệ tử Diệp gia đứng xung quanh đều cười ha hả, thậm chí có không ít người lộ ra vẻ khinh thường. Diệp gia chính là bá chủ của Vạn Trúc quốc, ở bên trong phạm vi Vạn Trúc quốc mà bị cướp bóc thì thật sự làm mất hết thể diện của Diệp gia.
Ánh mắt Diệp Khôn nhìn lướt qua Diệp Niên cùng Diệp Bình, hắn dùng âm thanh bình thản mở miệng nói: "Ta nhớ tộc trưởng đã từng nói rằng: đệ tử Diệp gia đều là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất."
Hắn vừa mở miệng, hơn nữa còn nhắc tới tộc trưởng khiến xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh. Rất nhanh, trên mặt Diệp Khôn bỗng hiện lên một nụ cười chế nhạo: "Nhưng hiện tại xem ra lại không hẳn như vậy. Ở trước mắt ta hiện giờ, thật sự chỉ là hai con chó đang đứng trước mặt chủ nhân sủa uông uông đòi xương mà thôi!"
"To gan!"
"Vô liêm sỉ!"
Vẻ mặt Diệp Niên cùng Diệp Bình ngay lập tức biến đổi. Bọn họ dù gì cũng là tu sĩ Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh, nhưng lại bị tên hậu bối Diệp Khôn này sỉ nhục. Trong lúc giận dữ, hai người cùng tiến lên một bước chuẩn bị ra tay!
"Khoan đã!"
Đúng vào lúc này, Diệp Nhạn bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Bình cùng Diệp Niên cả người run lên. Nhưng cuối cùng vẫn phải đứng đàng hoàng sau lưng Diệp Nhạn, trên mặt hiện lên một nụ cười châm chọc. Hai người dường như muốn xông lên cắn Diệp Khôn một cái!
"Quả nhiên rất nghe lời!"
Diệp Khôn cười ha ha. Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc. Cũng có không ít đệ tử Diệp gia vây quanh Diệp Khôn đã từ từ lui lại phía sau.
Hết thảy mọi việc đều lọt vào trong mắt Diệp Nhạn. Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ lo lắng, lạnh giọng nói: "Diệp Khôn, ngươi không cần phải khua môi múa mép. Người sáng mắt không nói tiếng lóng, hôm nay ta tới tìm ngươi cũng chỉ vì muốn đánh với ngươi một trận, giải quyết mọi chuyện ân oán!"
Nói xong, Diệp Nhạn quay đầu lại, chắp tay với hai người Diệp Bình cùng Diệp Niên: "Diệp Nhạn biết hai vị tộc huynh quan tâm đến ta. Chẳng qua đây là ân oán cá nhân của ta với Diệp Khôn, mong rằng hai vị tộc huynh không nên nhúng tay vào."
Sau đó, Diệp Nhạn lại nhìn về phía đệ từ Diệp gia, lớn tiếng nói: "Xin các vị huynh đệ ở đây làm chứng. Hôm nay, ta cùng Diệp Khôn giao thủ, bất kể là thắng hay thua, ân oán giữa chúng ta sẽ chấm dứt từ đây!"
Diệp Khôn lẳng lặng lắng nghe, không khỏi nhìn Diệp Nhạn một cái thật sâu. Hắn vẫn còn xem nhẹ vị tộc huynh này rồi. Diệp Nhạn chỉ cần nói một cách đơn giản đã khiến Diệp Bình cùng Diệp Niên, thậm chí toàn bộ đệ tử Diệp gia ở đây đều đồng tình với hắn.
Hiển nhiên, Diệp Nhạn có thể đạt được tu vi cùng địa vị hiện tại, chắc chắn không phải đơn giản chỉ dựa vào cha cùng ca ca của hắn. Tên này cũng có chỗ hơn người a!
Chẳng qua, Diệp Nhạn thật sự cho rằng hắn có thể đánh bại mình?
Diệp Khôn nở nụ cười, đón lấy những ánh mắt của đệ tử Diệp gia nhìn tới, lạnh nhạt nói: "Như tộc huynh mong muốn."
Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!!!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Khôn sảng khoái ứng chiến như vậy, ngược lại khiến cho Diệp Nhạn ngẩn cả người.
Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh ồ hết cả lên!
Không ai nghĩ rằng Diệp Khôn lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy!
Mọi người trong tộc đều biết Diệp Nhạn đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, còn về phần Diệp Khôn thì cũng chỉ có tu vi Kiện Cốt Cảnh mà thôi!
Chẳng lẽ hắn đột phá lên tầng cao hơn?
Không ít người ở đây đều nghĩ đến điều đó. Nhưng, cho dù đột phá thì làm sao, Tiên Thiên đệ lục tầng chính là một đường ranh giới. Cho dù mấy tầng trước có mạnh hơn nữa thì vẫn chỉ là thân thể phàm nhân. Cũng chỉ khi nào tấn cấp lên Thông kinh Cảnh thì mới có thể hấp thu linh khí cho mình sử dụng. Riêng về điểm này thì ngay cả Tiên Thiên đệ ngũ tầng Thần Lực Cảnh cũng không thể nào thắng được!
Chứ chưa nói đến việc sau khi tấn cấp Thông Kinh Cảnh, tu sĩ có thể bắt đầu tu luyện chiến kỹ. Mà uy lực của chiến kỹ thì không phải mấy loại võ học thô lậu được đơn giản hóa từ chiến kỹ ra có thể so sánh được.
Chẳng lẽ tên Diệp Khôn này chưa biết Diệp Nhạn đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh hay là đầu óc của hắn xảy ra vấn đề?
"Hừ, phô trương thanh thế!" Diệp Bình kỳ quái nói: "Tộc đệ vẫn còn quá nhân từ. Cái gì mà một trận chiến không cần biết thắng bại sẽ xóa bỏ mọi ân oán. Chỉ sợ tiểu tử này cũng đang mong được như vậy a."
Hóa ra là vậy!
Không ít đệ tử Diệp gia đều tỏ ra vẻ chợt hiểu, ánh mắt nhìn về hướng Diệp Khôn tràn đầy sự khinh thường.
Cố làm ra vẻ đáng thương đây mà!
Thì ra tiểu tử này cố tình muốn Diệp Nhạn đánh một trận rồi coi như mọi chuyện kết thúc, chấm dứt mọi ân oán a.
Chuyện Diệp Ưng được thừa kế gia tộc đã là chuyện sớm hay muộn. Mà Diệp Nhạn cũng đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, địa vị sau này trong gia tộc tự nhiên sẽ càng ngày càng cao. Đắc tội với một người như vậy, rõ ràng là tự chuốc lấy phiền toái. Trước kia Diệp Khôn có ca ca là Diệp Kiền che chở, bây giờ Diệp Kiền đã chết, cho dù gia tộc có nể tình chiếu cố Diệp Khôn đi nữa thì sau mười năm, hai mươi năm sẽ như thế nào?
"Ha ha, ta còn chưa rõ vì cái gì mà hắn lại có một bộ dáng bình tĩnh như thế, hóa ra là có suy nghĩ này!"
"Hừ, đừng có giả bộ, giả bộ sẽ bị sét đánh đấy. Diệp Nhạn tộc huynh, huynh nhất định phải ra tay thật mạnh, đánh cho tên này ít nhất cũng phải nằm trên giường dăm bữa nửa tháng a."
Tình thế trong chớp mắt đã đổi chiều, từng tiếng quát mắng liên tiếp vang lên. Diệp Nhạn nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn qua phía Diệp Bình.
“Đi thôi Diệp Khôn tộc đệ, người trong gia tộc muốn luận võ thì phải đến võ đài."
Nói xong, hắn liền dẫn mọi người tới võ đài đặt ở giữa quảng trường.
Diệp Khôn mỉm cười, đối với những tiếng quát mắng thì mắt điếc tai ngơ, chậm rãi đi tới võ đài.
Võ đài đặt ở giữa quảng trường, cao một trượng, mỗi bên dài rộng hai mươi trượng, là nơi dành cho đệ tử trong tộc tỷ võ tranh tài. Mấy năm trước, cũng ngay tại nơi này, Diệp khôn đã dựa vào sự linh hoạt của thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết đánh bại Diệp Nhạn lớn hơn hắn bốn tuổi, khiến cho Diệp Nhạn trở thành trò cười cho đám đệ tử trong tộc.
Lúc này, Diệp Nhạn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi căm hận muốn biến tất cả thành hư vô. Hắn hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, linh khí màu xanh nhạt bao quanh toàn thân, đạp chân một cái trên không trung, liền vững vàng đứng ở trung tâm võ đài.
Hắn quay đầu lại, nhìn về Diệp Khôn bên dưới: "Tộc đệ, mời!"
Diệp Khôn cười cười, đưa tay ném bao da hổ trên vai xuống đất rồi sau đó tung người nhảy lên. Hắn cũng không vận dụng linh khí mà vẫn vững vàng đứng trên võ đài.
Chẳng qua, hai người so sánh với nhau thì Diệp Khôn dĩ nhiên rất tầm thường. Đám đệ tử Diệp gia trên quảng trường ngay từ đầu đã không có ai tin tưởng Diệp Khôn có thể chiến thắng Diệp Nhạn!
Mà dọc theo quảng trường, Diệp Viễn trơ mắt nhìn Diệp Khôn nhảy lên võ đài thì hung hăng dậm chân một cái, bước nhanh về hướng nội viện Diệp gia.
Ngay lúc Diệp Khôn trở về, Diệp Viễn đã có mặt trên quảng trường rồi. Tuy hắn chỉ nhìn một cái là nhận ra Diệp Khôn nhưng lại không dám kêu to, sợ mọi người biết được. Dù sao, trong khoảng thời gian này, ai ai cũng biết chuyện Diệp Nhạn luôn tìm Diệp Khôn gây phiền toái. Mà hắn chính là bạn tốt của Diệp Khôn, cho nên mạp mạp gần đây cũng bị một vài tên đệ tử lấy lòng Diệp Nhạn đánh không chỉ một lần.
Chỉ tiếc là Diệp Khôn vẫn bị mọi người nhận ra. Mà chuyện xảy ra sau đó đã ngoài dự liệu của Diệp Viễn, lúc này hắn chỉ muốn đi tới nội viên tìm Diệp Nguyệt thôi.
Cho dù Diệp Khôn là anh em tốt của Diệp Viễn, nhưng hắn cũng không tin Diệp Khôn có thể là đối thủ của Diệp Nhạn. Hắn chỉ mong Diệp Khôn có thể kéo dài được thêm chút thời gian, đợi hắn tìm được Diệp Nguyệt đến…
Lúc này, trên võ đài, một gã đệ tử Diệp gia hơn ba mươi tuổi được mọi người cử ra. Hắn bước chân lên võ đài, nhìn Diệp Khôn với ánh mắt thương hại, lại nhìn thoáng qua Diệp Nhạn một cái, hít một hơi thật sâu: "Tỷ võ trong tộc, đến giới hạn là dừng, không được gây nguy hiểm đến tính mạng...."
Hắn đang chuẩn bị đọc một hồi quy củ thì bị Diệp Nhạn đang mất kiên nhẫn chợt cắt đứt: "Tộc huynh, mấy điều này đệ tử Diệp gia đều biết cả rồi, không cần nói lại đâu, trực tiếp tuyên bố luôn đi."
Tên đệ tử Diệp gia này, mặc dù cũng là Tiên Thiên đệ lục tầng nhưng lại không dám đắc tội với Diệp Nhạn, bất đắc thở dài một tiếng rồi chợt vung tay xuống: "Tỷ võ bắt đầu "
Sau khi nghe hiệu lệnh, Diệp Nhan cười ngạo nghễ, thanh quang xuất hiện trên hai tay, cười to nói: "Tộc đệ yên tâm, vi huynh cũng không ỷ lớn hiếp nhỏ, ta sẽ không sử dụng chiến kỹ."
Lời này vừa thốt ra, mọi người phía dưới đều phát ra từng tiếng trầm trồ khen ngợi.
Diệp Nhạn cười ha ha, ánh mắt nhìn qua Diệp Khôn, linh quang quấn quanh hai tay, chân đạp xuống đất thật mạnh rồi hung hãn hướng Diệp Khôn xông tới. Nếu so với hai tháng trước ở cửa Diệp phủ thì động tác của hắn giống nhau như đúc!
Diệp Khôn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Nhạn. Nhưng thật kỳ lạ, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Nhạn đã cách mình càng ngày càng gần!
Mười trượng, năm trượng, ba trượng, một trượng!
Chớp mắt, Diệp Nhạn đã xông tới trước mặt Diệp Khôn, hai tay hắn giơ lên cao, hướng đầu Diệp Khôn đánh xuống!
Thấy vậy, đệ tử Diệp gia xung quanh đều rối rít hô lên thành tiếng, một số người lại càng lộ vẻ khinh thường.
Theo như mọi người nghĩ, Diệp Khôn có lẽ có thể dựa vào thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết mà miễn cưỡng chạy vòng vòng một lát, nhưng bây giờ hắn lại đứng yên bất động thì làm sao có thể là đối thủ của Diệp Nhạn đây cơ chứ.
Có lẽ, mọi chuyện đúng như Diệp Bình nói, Diệp Khôn lên đài chẳng qua chỉ để Diệp Nhạn đánh cho một trận rồi sau đó giải quyết mọi ân oán cũ mà thôi...
Nhưng, trong chớp mắt hai tay Diệp Nhạn vừa hạ xuống, Diệp Khôn bắt đầu hành hộng.
Chỉ di chuyển một bước nhưng cũng đủ để hắn dễ dàng tránh đi đòn tấn công của Diệp Nhạn. Thấy song chưởng của mình chỉ lướt qua vạt áo của Diệp Khôn, con ngươi Diệp Nhạn nở rộng, chẳng lẽ là trùng hợp?
Đám tu sĩ xung quanh đều mở to mắt ra mà nhìn một màn không thể tin được này.
Diệp Khôn vẫn duy trì một tư thế như vậy, trên mặt nở ra một nụ cười phong khinh vân đạm (1), giống như đang đạp thanh du ngoạn chứ không phải là tỷ võ nữa.
"Hừ, thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết của tộc để quả nhiên có chút tinh tiến." Diệp Nhạn từ từ quay đầu lại, vẻ mặt có chút khó coi. Ánh mắt hắn hiện lên một tia cẩn thận, linh quang dưới chân chợt động, xoay mạnh người, tung ra một cước về phía Diệp Khôn!
Một cước ẩn chứa linh lực, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Khôn. Đối mặt với đòn này, bàn chân Diệp Khôn khẽ nhích, thân thể ngửa ra sau, lại nhẹ nhàng tránh được!
"Sao có thể như vậy!"
Diệp Nhạn lạc giọng kêu lên một tiếng sợ hãi, nếu lần trước là do hắn may mắn, vậy thì lần này giải thích thế nào đây? !
Thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết đã trở nên linh hoạt đến mức này từ bao giờ? !
Nhìn Diệp Khôn cười cười nhìn mình, Diệp Nhạn đã thật sự bị chọc tức!
"A!" Diệp Nhạn gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay hắn điên cuồng vận chuyển, linh khí bắt đầu chuyển động khiến hai tay hắn như hai thanh đại chùy, ở trước ngực vung lên không còn một khe hở. Nhưng điều làm mọi người khiếp sợ lại là Diệp Khôn. Hắn vẫn như trước không hề ra tay, chỉ liên tiếp dịch chuyển bước chân, mỗi một bước như có đạo lý huyền diệu, đều rất dễ dàng né đi công kích của Diệp Nhạn.
Thời gian một nén nhang nhanh chóng qua đi, hai tay Diệp Nhan chống lên đầu gối, há mồm thở hổn hển, trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng cùng kinh ngạc!
Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy!
Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh giống như bị trúng Định Thân Thuật, cả đám đều trợn mắt há mồm, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trên võ đài.
Quá quỷ dị! Quá điên cuồng!
Chẳng ai nghĩ tới, sau thời gian một nén nhang chiến đấu, ngay cả góc áo của Diệp Khôn mà Diệp Nhạn cũng không chạm vào được.
Chuyện gì thế này!
Trong lòng mọi người tràn ngập sự khiếp sợ!
"Diệp Nhạn tộc huynh, có chuyện gì vậy, nếu ngươi không đánh nữa thì đến lượt ta đánh đây." Diệp Khôn chắp hai tay sau lưng, trên mặt của hắn không có chút mồ hôi nào, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười phong khinh vân đạm, làm cho người khác cảm thấy rất thần bí!
"Không thể nào!" Diệp Nhạn hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ lên như máu, hai nắm tay nắm chặt, móng tay cắm thẳng vào da thịt.
Hắn không tin tất cả những sự việc vừa xảy ra là sự thật!
Một sự sợ hãi cùng với tức giận trào lên. Hắn như người mất trí, hai tay vươn ra, một luồng linh khí màu xanh mạnh mẽ tuôn ra, quấn quanh trên hai tay hắn.
"Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết." Một gã đệ tử Diệp gia hoảng sợ kêu lên.
Trong đầu Diệp Nhạn không còn bất cứ điều gì khác, chỉ còn lại một ý niệm điên cuồng là đánh bại Diệp Khôn! Không tiếc giá nào!
"Lang Nha!" Diệp Nhạn quát khẽ một tiếng, linh khí màu xanh trên tay biến thành một cái đầu sói dữ tợn, nhe răng há miệng trông vô cùng hung ác!
Đây chính là thức đầu tiên trong công pháp chuẩn tam phẩm của Diệp gia, Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết.
Đối diện với một kích này, vẻ mặt thoải mái của Diệp Khôn cũng dần dần trở nên cẩn thận, cùng lúc đó, hắn cũng chậm rãi vươn một cánh tay ra.
Diệp Nhạn giống như mất hết lý trí nhưng nhìn thấy một cảnh như vậy cũng hơi sửng sốt. Chẳng qua rất nhanh, vẻ điên cuồng trong mắt hắn đã được thay thế bằng vẻ khiếp sợ.
Chỉ thấy Diệp Khôn vươn tay phải ra, trên tay xuất hiện một luồng lửa màu hồng rực rỡ bao phủ cả cánh tay của hắn.
Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh!
Giờ phút này, Diệp Khôn cuối cùng đã đem thực lực chân chính của mình, thể hiện ra trước mắt mọi người.
"Không thể nào!"
Tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh hít phải khí lạnh đồng loại vang lên, tất cả mọi người trên quảng trường đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diệp Khôn.
Thì ra là vậy! Thảo nào, thảo nào hắn dám khiêu chiến Diệp Nhạn!
Bên dưới võ đài, hai người Diệp Niên cùng Diệp Bình đều trợn mắt há mồm nhìn linh quang màu đỏ đang quấn trên tay Diệp Khôn.
Mười sáu tuổi tấn cấp Thông Kinh Cảnh.
Hơn nữa, thực lực hiện tại của Diệp Khôn rõ ràng là không phải vừa tấn cấp Thông Kinh Cảnh. Nếu không, Diệp Nhạn làm sao mà ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm vào được.
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng cảm thấy cay đắng vô cùng. Lại xuất hiện thêm một thiên tài, mà thiên tài này, lại chính là người ban nãy bọn họ vừa đắc tội...
Cách đó không xa, Diệp Nguyệt đang ngơ ngơ ngác ngác đứng ở phía sau đám người trên quảng trường, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh ngạc.
Sau khi được Diệp Viễn báo tin, nàng vội vội vàng vàng chạy tới quảng trường. Ban đầu, Diệp Nguyệt định ra tay ngăn cản trận đấu này. Nhưng vừa đến quảng trường, nàng lại được chứng kiến một màn không thể tin nổi!
(1) phong khinh vân đạm (nhẹ như gió, nhạt như mây): chỉ sự bình thản, không màng đến những điều gì khác.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trên võ đài, sau khi đờ người ra một lúc, trong mắt Diệp Nhạn lại toát ra vẻ điên cuồng như trước.
"Chẳng trách, chẳng trách ngươi dám ứng chiến. Chẳng qua, kể cả là ngươi đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng thì đã sao!"
Diệp Nhạn gầm lên một tiếng giận dữ từ đáy lòng, hắn không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra trước mắt. Diệp Nhạn vốn tưởng rằng hôm nay mình có thể rửa sạch mọi sỉ nhục. Nhưng hắn lại không ngờ được rằng, mọi chuyện lại biến thành cục diện như vậy.
Hắn không cam lòng cười lên một tiếng điên cuồng, linh khí từ người tuôn ra dữ dội!
Trong lòng bàn tay Diệp Nhạn, đầu sói màu xanh càng trở nên hung dữ, giống như hóa thành một con sói hung ác muốn xông ra tiêu diệt hết thảy mọi thứ.
"Lang Giảo Thức!"
Hắn quát khẽ một tiếng rồi lại hướng Diệp Khôn xông tới, hai tay lần lượt biến hóa thành một cái đầu sói hung tợn cắn tới Diệp Khôn.
"Không tốt!"
Diệp Nguyệt vốn đang ngẩn người nhưng trông thấy vậy liền giật mình, theo bản năng muốn tiến lên phía trước ngăn cản. Dù sao Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết chính là chiến kỹ tam phẩm của gia tộc, uy lực của nó Diệp Nguyệt biết được rõ ràng. Cho dù Diệp Khôn đã đạt được Tiên Thiên đệ lục tầng thì cũng không phải là đối thủ của một kích trong Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết mà Diệp Nhạn thi triển.
Hơn nữa, Diệp Khôn cũng không có tu luyện "Ngự Thú Tâm Kinh". Bất luận về tu vi, thân thể hay thực lực chân chính đều có phần thua kém so với Diệp Nhạn.
Lúc này, trên võ đài, Diệp Khôn vẫn bình tĩnh đối mặt với thế công kích điên cuồng của Diệp Nhạn. Hắn vẫn duy trì tư thế như cũ, tai trái gác ở sau lưng, tai phải chầm chậm vươn ra.
"Hắn định dùng một tay này để đối kháng sao? Tên này bị điên rồi!" Dưới võ đài, Diệp Niên hốt hoảng kêu lên.
"Hắn chết chắc rồi, khẳng định tiểu tử này tu luyện Hỏa Hồ chiến kỹ. Cho dù hắn có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng cũng không thể so sánh được với Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết của Diệp Nhạn!" Diệp Bình cũng thấp giọng nói, hắn nhìn Diệp Khôn với vẻ đầy ghen tỵ, chỉ hận một chưởng kia của Diệp Nhạn không thể đem Diệp Khôn đánh trọng thương.
"Chết chắc?" Diệp Khôn mỉm cười.
Chiến kỹ chuẩn tam phẩm đúng là rất mạnh, nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào người thi triển ra nó. Một kích của Diệp Nhạn nhìn qua vô cùng mạnh mẽ, nhưng Diệp Khôn chỉ cần liếc qua cũng biết đối phương chỉ mới nắm giữ được một chút bề ngoài của Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết mà thôi, ngay cả giai đoạn "Hình Thú" cũng chưa đạt được.
Đối mặt với đối thủ ngu ngốc như vậy, dùng một tay là quá đủ rồi.
Hít sâu một hơi, trên người Diệp Khôn chợt xuất hiện một luồng lực lượng vô hình, linh quang màu đỏ trên tay cũng điên cuồng toát ra. Linh khí màu hồng dần dần hóa thành một ngọn hỏa diễm giống như thật, quấn quanh bàn tay phải của hắn.
Chợt, hắn ngẩng đầu, đối mặt với Lang Giảo Thức có vẻ kinh khủng của Diệp Nhạn, tay phải vung mạnh lên!
"Hỏa Hồ Câu Trảo"
Một kích nhìn như nhẹ nhàng từ tay hắn phát ra đâm thẳng vào hai tay Diệp Nhạn.
"Oanh!"
Một tiếng nổ truyền đến, tiếng gió gào thét thổi xuống dưới đài làm cho mọi người đang quan sát nheo hết mắt lại. Nhưng ngay lúc này, một bóng người nhanh chóng bắn ngược trở lại, rơi thật mạnh xuống bên cạnh võ đài.
Bóng người ấy chính là Diệp Nhạn.
Lúc này, vẻ mặt Diệp Nhạn đâu còn chút gì gọi là kiêu ngạo nữa. Khóe miệng hắn chảy ra một vệt máu, muốn chống tay đứng lên nhưng hai tay đã trở nên mềm nhũn lại khiến hắn ngã nhào ra đất thêm lần nữa.
Thắng bại đã phân!
Xung quanh võ đài hoàn toàn yên tĩnh, dường như sau khi chứng kiến một cái va chạm kịch liệt này, mọi người vẫn chưa kịp khôi phục lại tinh thần.
Bên cạnh đám người, Diệp Nguyệt ngơ ngắc nhìn Diệp Khôn đang đứng ngạo nghễ trên võ đài.
Dường như không thể tin đây là sự thực, nàng lấy hai tay dụi dụi mắt mình.
Diệp Khôn vừa mới thể hiện… Thú Ý? !
Thân thể mềm mại của nàng run lên nhè nhẹ, nàng khẳng định mình không có nhìn lầm!
Chỉ khi nào đạt tới giai đoạn Thú Ý thì mới có thể đem uy lực chân chính của Hỏa Hồ chiến kỹ thi triển ra như vậy.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể thoải mái đánh thắng Diệp Nhạn đang thi triển Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết.
Diệp Nguyệt lấy lại tinh thần, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh. Mười sáu tuổi tấn cấp Thông Kinh Cảnh, lại còn đem Hỏa Hồ chiến kỹ lĩnh ngộ tới cảnh giới Thú Ý, thiên phú tu luyện thế này...
"Thiên tài, đây mới chân chính là thiên tài, phúc của Diệp gia a! Phải mau chóng báo cho cha biết mới được!"
Diệp Nguyệt quay đầu nhìn lại võ đài, cũng không kịp chúc mừng Diệp Khôn, vội vã chạy về hướng nội viện.
Mà lúc này, đám đệ tử trên quảng trường đã lấy lại được tinh thần. Trông thấy Diệp Nhạn ủ rũ quỳ rạp trên mặt đất như chó nhà có tang, còn Diệp Khôn thì quần áo tả tơi nhưng không bị chút thương tích nào, tiếng hô hào kinh ngạc không ngừng vang lên.
"Trời ạ! Mười sáu tuổi! Mười sáu tuổi tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, lại một thiên tài nữa xuất hiện, lại là một Diệp Ưng khác a!"
"Đúng… Đúng vậy a, ha ha ha, ta từ lâu đã thấy Diệp Khôn không phải loại tầm thường mà…"
Âm thanh ầm ỹ không ngừng vang lên. Dưới võ đài, hai người Diệp Niên và Diệp Bình cùng nuốt ngụm nước miếng nhìn Diệp Nhạn mấy lần cố gắng mà không đứng lên nổi. Lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của Diệp Khôn thì cả người không khỏi run lên.
Diệp Bình lấy lại tinh thần trước tiên, dường như muốn trốn khỏi nơi này. Nhưng hắn vừa đi được mấy bước thì chân lại vướng vào một vật mà lăn đùng ra đất.
"Chết tiệt, cái gì vậy!" Diệp Bình ngoái cổ lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra vật hắn vấp phải là cái túi da không biết được làm từ da của loại thú nào trên lưng Diệp Khôn. Cái túi da bị hắn vướng vào liền lộ ra tất cả đồ vật bên trong.
Một cái da hổ còn lưu lại vết máu cùng bốn cái móng vuốt to lớn đập vào mắt hắn.
"Cái này… cái này..." Diệp Bình kinh ngạc nhìn bốn cái móng vuốt, lại nhìn thoáng qua bộ da, trong miệng bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết: "Đây là da và móng vuốt của Hỏa Đề Hổ!"
Tiếng hét thảm thiết nhất thời làm mọi người chú ý đến, thấy bốn cái vuốt hổ nằm la liệt trên mặt đất, đồng tử của tất cả mọi người liền co rút lại!
Hỏa Đề Hổ!
Đối với một thế hệ trẻ của Diệp gia, yêu thú đối với họ không có gì gọi là lạ lẫm. Thậm chí có không ít tu sĩ tầm hai mươi ba mươi tuổi của Diệp gia đã từng chứng kiến những trận chiến đấu với yêu thú.
Tám năm trước, vào một đợt tổ chức Thu Liệp cho đệ tử, Diệp Kiền, Diệp Nguyệt cùng đệ nhất nhân tài của Diệp gia hiện giờ là Diệp Ưng đã từ một trận chiến mà nổi danh, làm cho toàn bộ đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia vô cùng ngưỡng mộ, đó chính là việc giết chết một con Hỏa Đề Hổ.
Diệp Niện cùng Diệp Bình cả người run rẩy, những đệ tử khác của Diệp gia cũng chỉ biết được sự cường đại của Hỏa Đề Hổ qua sách vở ghi lại bên trong Tàng Thư Các mà thôi, còn bọn họ chính là những người được tận mắt chứng kiến trận chiến đấu đấy.
Năm đó, sự kinh khủng của Hỏa Đề Hổ đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí của họ.
"Nói… Nói đùa sao?" Trên mặt Diệp Bình hiện lên một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, lắp ba lắp bắp nói: "Dùng sức một người chiến thắng được sự kinh khủng của Hỏa Đề Hổ? Phải biết rằng, lúc ban đầu, Diệp Ưng thiếu chút nữa đã mất mạng dưới một trảo của Hỏa Đề Hổ..."
"Tê…" Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh nghe được lời nói của Diệp Bình, lại quay sang nhìn Diệp Niên và một ít đệ tử khác năm đó tham gia đợt Thu Liệp kia thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh!
Dùng sức một người đánh bại Hỏa Đề Hổ, chẳng lẽ thực lực hiện tại của Diệp Khôn đã tương đương với hợp lực của ba tên Tiên Thiên đệ lục tầng là Diệp Kiền, Diệp Nguyệt cùng Diệp Khôn lúc trước sao?
Chưa nói đến lúc đấy, tu vi của Diệp Kiền cùng Diệp Nguyệt đã đạt tới đỉnh Tiên Thiên đệ lục tầng, kể cả Diệp Ưng cũng đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng được mấy tháng rồi.
Vậy còn Diệp Khôn?
Chỉ sợ là hắn vừa mới tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng chưa được bao lâu a. Phải biết rằng, trước lúc Diệp Khôn ly khai hai tháng, bọn họ còn thường xuyên nhìn thấy hắn xuất hiện trên quảng trường!
Thiên phú tu luyện thế này, ngay cả hai chữ "thiên tài" cũng không đủ để hình dung.
"Biến… Biến thái!"
Không ít đệ tử Diệp gia trong lòng sợ hãi than thầm. Từ nay về sau, ngôi vị đệ nhất thiên tài của Diệp gia sợ rằng sẽ phải đổi chủ rồi.
Trên võ đài, Diệp Nhạn cuối cùng cũng đã đứng dậy được. Hắn chỉ thấy trong đầu quay cuồng, thanh âm xung quanh giống như hoàn toàn biến mất.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn hắn với vẻ thương hại pha lẫn khinh thường.
Lại giống như mấy năm trước!
Dựa vào đâu!
"Dựa vào đâu!" Diệp Nhạn gầm lên một tiếng. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên toàn tơ máu, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn đang đứng cách đó không xa.
"Hử?" Diệp Khôn khẽ nhíu mày, vừa rồi hắn ra tay còn chưa hết sức. Dù sao, trong lúc tỷ võ, nếu hắn ở trước mặt người đánh trọng thương Diệp Nhạn thì hắn chắc chắn sẽ bị gia tộc trừng phạt.
Huống chi, mâu thuẫn giữa hắn và Diệp Nhạn cũng chỉ là chuyện trẻ con tranh giành mà thôi. Sau khoảng thời gian ở Phong Tuyệt Sơn Mạch, hắn đã thật sự chín chắn hơn rất nhiều, dĩ nhiên sẽ không để ý đến mấy cái ân oán lặt vặt này nữa.
Tuy nhiên, nếu như Diệp Nhạn không biết tốt xấu thì hắn cũng không ngại ra tay độc ác!
Qua hai tháng ma luyện, tâm tính hắn đã trở nên mười phần kiên định. Nhìn ánh mắt căm thủ của Diệp Nhạn, thân thể hắn cũng đã hơi hơi cong lại, chuẩn bị ra tay.
Bốn phía xung quanh võ đài, đám người láo nháo cũng đã chú ý đến điểm này. Nhìn Diệp Nhạn lúc trước còn phong quang vô hạn nhưng hiện giờ lại như chó nhà có tang gào thét thê thảm, không ít người đều tỏ ra vẻ khinh thường.
"Diệp Nhạn, ngươi đã thua rồi." Vị tu sĩ trung niên làm trọng tài cũng ho khan nói.
"Câm miệng!" Diệp Nhạn nổi giận gầm lên một tiếng, chậm rãi đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Khôn, gằn từng chữ một nói: "Lúc trước ta bị ngươi đánh bại, ta không tiếc hết thảy mà cố gắng tu luyện. Tuy ta thiên phú không cao, nhưng ta vẫn luôn luôn nhắc nhở bản thân mình. Người khác chỉ biết ta dựa vào linh dược để tăng tiến tu vi, nhưng đâu biết rằng để có được thành tựu như ngày hôm nay ta đã phải trả một giá thế nào. Mà tất cả mọi việc ta làm đều hy vọng sẽ có một ngày đánh bại ngươi. Ta đã cố gắng gấp mười lần người khác mà vẫn thua, rốt cục là dựa vào đâu!"
Thanh âm của Diệp Nhạn vang lên trên quảng trường, trong giây lát, toàn bộ quảng trường đều trở nên yên tĩnh...
Vẻ mặt châm chọc của Diệp Khôn dần dần biến mất. Chính xác, lúc trước hắn cũng nghĩ Diệp Nhạn chỉ dựa vào một ca ca tốt, dựa vào một lượng lớn linh dược cưỡng ép tăng lên tu vi mà xem nhẹ sự cố gắng của hắn. Đến tận lúc ở trước cửa phủ Diệp gia, Diệp Khôn suýt chút nữa bị Diệp Nhạn đả thương thì hắn mới hiểu ra được mọi chuyện.
Nhưng, thế giới này vốn dĩ rất tàn khốc, Diệp Nhạn trả một cái giá thật lớn để cố gắng, chẳng lẽ hắn cũng không phải trả giá gì ư?
Trong hai tháng ở Phong Tuyệt sơn mạch, hắn đã mấy lần phải cận kề cái chết. Lần gần đây nhất, suýt chút nữa thì hắn đã làm thức ăn cho Hỏa Đề Hổ rồi!
Diệp Khôn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đang chuẩn bị mở lời thì bỗng nhiên ở phía đối diện, Diệp Nhạn phát ra một tiếng thét dài đầy căm phẫn. Ngay sau đó, Diệp Nhạn đạp một cái thật mạnh lên mặt đất, hắn mang theo một luồng khí thế chưa từng có hướng tới Diệp Khôn.
"Ta không phục! A! Tàn Lang Khiếu Nguyệt"
Diệp Nhạn hét lớn, hai tay trước người khép lại, bàn tay chụm vào nhau giống như miệng một con sói lớn, linh quang từ năm ngón tay lóe lên, giống như răng sói sắc bén. Cả người hắn giống như một đầu hung lang thật lớn, mang theo một luồng khí thế kiên quyết đánh tới Diệp Khôn.
Diệp Khôn rùng mình, hắn rõ ràng cảm nhận được Diệp Nhạn đã không quan tâm tới sống chết, một kích kia rõ ràng là do Diệp Nhạn liều chết thi triển ra.
"Hừ! Ngươi đã muốn chết, vậy thì ngươi cũng đừng có trách ta!"
Hai tay Diệp Khôn buông xuống hai bên người, linh quang màu đỏ nhạt trong giây lát huyễn hóa thành hai ngọn hỏa diễm, trong mắt hắn cũng hiện lên một tia sát khí.
Diệp gia đệ tử ở bên dưới thấy vậy, đều kinh hãi hô lên thành tiếng. Không ai nghĩ rằng, lần này đấu võ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, đã chuẩn bị trở thành một trận chiến sinh tử rồi còn gì. Nhưng ngay lúc này, một giọng nói giận dữ bỗng vang lên:
"Đồ khốn, còn không mau ngừng tay!"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nghe thấy giọng nói giận dữ này, Diệp Nhạn đang mang vẻ mặt điên cuồng đánh về phía Diệp Khôn bỗng cả người run lên, bước chân chợt dừng lại.
"Giọng nói này..." Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại, theo hướng giọng nói truyền đến nhìn lại. Chỉ thấy một gã nam tử trung niên thấp bé cường tráng, trên khuôn mặt hình chữ quốc mọc đầy râu quai nón, mặc một bộ trang phục màu xanh đại biểu cho cao tầng Diệp gia đang cùng mấy tên tùy tùng bước nhanh về hướng quảng trường.
Người này chính là cha của Diệp Ưng cùng Diệp Nhạn - Diệp Quyền!
Đám người chợt tách ra, Diệp Quyền mang theo mấy tên tùy tùng bước tới. Dọc theo đường đi, đệ tử Diệp gia xung quanh đều vội vàng hành lễ.
"Còn không mau đi xuống!" Diệp Quyền lạnh lùng nhìn Diệp Nhạn đang đứng trên võ đài, hừ lạnh một tiếng nói.
"Vâng, thưa cha." Diệp Nhạn đâu còn chút bộ dáng điên cuồng giống như vừa nãy, lập tức nhảy xuống võ đài, đứng cúi đầu trước mặt Diệp Quyền.
Diệp Khôn đồng dạng nhún vai, hắn cũng không muốn ra tay ác độc. Lúc này hắn mới vung tay, ngọn hỏa diễm trên song chưởng lập tức biến mất, sau đó liền nhảy xuống võ đài, một lần nữa đem cái bọc dưới đất nhặt lên rồi gói lại chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút!" Diệp Khôn vừa mới quay người đi thì giọng nói của Diệp Quyền bỗng vang lên phía sau lưng. Đám đệ tử Diệp gia xung quanh đều vội vàng im lặng, mỗi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Khôn. Trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Quyền dường như muốn thay con trai báo thù.
"Chuyện gì?" Diệp Khôn quay đầu lại, trên mặt không chút thay đổi.
Người khác đối với Diệp Quyền cung kính nhưng không có nghĩa hắn cũng phải làm như vậy. Dù sao thì Diệp Quyền chính là người đoạt đi chức vị của cha hắn!
"Hỗn láo!" Nhìn thái độ của Diệp Khôn, một lão già đứng phía sau Diệp Quyền chợt quát lên một tiếng, đang chuẩn bị ra tay dạy dỗ thì lại bị Diệp Quyền ngăn cản.
"Đại nhân..."
"Lão Cố, không cần phải vậy. Người trẻ tuổi, có chút ngạo khí cũng rất là bình thường." Khóe miệng Diệp Quyền khẽ nhếch lên, hai tay chắp sau lưng, từng bước đi về phía Diệp Khôn. Mấy năm qua nắm giữ quyền lớn về tài chính của Diệp gia, trên người Diệp Quyền tự nhiên sẽ sinh ra một uy thế nhất định. Nhưng uy thế này, đối với Diệp Khôn đã chứng kiến tận mắt "Hỏa Đề Phác Sát" của Hỏa Đề Hồ thì không đáng giá chút nào, hắn mang vẻ mặt thờ ơ nhìn Diệp Quyền.
Rất nhanh, thân thể thấp bé cường tráng của Diệp Quyền đã đến trước mặt Diệp Khôn, sau đó hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Toàn bộ quảng trường luyện công đều hoàn toàn yên tĩnh, không ít người sợ hãi nhìn Diệp Khôn. Hiện tại, sự cường đại của Diệp Khôn đã ăn sâu vào trong lòng mọi người. Vô tình, đám người xung quanh đều đồng tình với địa vị ngày hôm nay của Diệp Khôn. Điệu bộ như vậy, không những không làm cho mọi người cảm thấy cao ngạo, mà ngược lại có không ít đệ tử Diệp gia đang âm thầm lo lắng cho Diệp Khôn.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Diệp Quyền bỗng nhiên cười: "Hảo tiểu tử, rất có bản lĩnh!"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí khẩn trương lúc trước đột nhiên biến mất. Diệp Khôn sửng sốt, hắn nhất thời có chút không hiểu được.
Diệp Quyền đưa tay vỗ vỗ bả vai Diệp Khôn, đối với chiếc áo rách rưới trên người hắn không chút để ý, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng, nói: "Nói tiếp, ta cùng Kiếm Hải huynh cũng đã hơn một năm chưa gặp mặt rồi. Không nghĩ tới đứa con trai thứ hai của hắn cũng rất có tiền đồ a!"
Vừa nói, hắn vừa quay đầu lại hỏi: "Diệp Khôn tấn chức Tiên Thiên đệ lục tầng vẫn chưa báo danh ư?"
"Vâng, đại nhân." Lão già họ Cố ban nãy chuẩn bị dạy dỗ Diệp Khôn suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: "Đệ tử trẻ tuổi trong tộc năm nay tấn chức Tiên Thiên đệ lục tầng tổng cộng có ba người, ngoại trừ người gần đây nhất là Diệp Nhạn công tử, thì chính là Diệp Khôn công tử ạ."
"Ừ..." Diệp Quyền gật đầu, căn dặn: "Nếu như đã tấn chức Tiên Thiên đệ lục tầng thì đãi ngộ lúc trước sẽ phải thay đổi rồi. Hãy dựa theo đãi ngộ cấp một đối với Tiên Thiên đệ lục tầng mà sắp xếp gia cụ cùng ban thưởng, mặt khác đi thông báo cho tộc trưởng... Mười sáu tuổi tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, Diệp gia rốt cục lại xuất hiện thêm một thiên tài..."
Sau khi lão già họ Cố lĩnh mệnh rời đi, lúc này Diệp Quyền mới tươi cười nhìn về đám đệ tử Diệp gia trên quảng trường, lớn tiếng dặn dò: "Tất cả đệ tử Diệp gia nghe đây, hãy cố gắng tu luyện thật tốt. Chỉ cần các ngươi có thực lực, Diệp gia sẽ không bao giờ bạc đãi các ngươi. Tốt lắm, mọi người tản đi nào!"
"Dạ!"
Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh cùng lên tiếng hưởng ứng. Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Quyền đều trở nên vô cùng nồng nhiệt. Hiển nhiên, chuyện vừa xảy ra đã kích thích thật lớn đến tinh thần của tất cả đám đệ tử trẻ tuổi. Rất nhanh, mỗi người đều mau chóng tản đi, tự mình tiếp tục rèn luyện.
Nhìn mọi chuyện xảy ra, trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ vừa nghĩ tới điều gì đó. Hắn nhìn Diệp Quyền một cái thật sâu, chắp tay nói: "Tiểu thúc, nếu như không có chuyện gì, cháu xin phép về trước."
"Ừ." Diệp Quyền mỉm cười gật đầu. Đợi cho Diệp Khôn rời đi, sắc mặt hắn lúc này mới trở nên âm trầm, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Nhạn: "Còn ngây người ở đây làm gì, mau trở về nhà diện bích đi. Đồ khốn, tài nghệ không bằng người ta thì phải tiếp tục tu luyện, mang vẻ mặt đưa đám đứng đây làm gì!"
Nghe thấy phía sau thoáng truyền đến tiếng quát mắng, Diệp Khôn liền hít vào một hơi thật dài. Hết thảy mọi chuyện xảy ra hôm nay, đã khiến cho địa vị của hắn trong gia tộc hoàn toàn thay đổi. Tuy nhiên, hắn sẽ không vì vậy mà buông lỏng tu luyện!
Cho dù hiện tại hắn đã đạt đến đỉnh của Tiên Thiên đệ lục tầng, nhưng đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử trẻ tuổi vẫn như cũ là Diệp Ưng. Mà mục tiêu của Diệp Khôn, cũng không chỉ đơn giản là đệ nhất cao thủ của Diệp gia thôi đâu!
Nắm chặt hai đấm, Diệp Khôn bước nhanh về phía ngoại viện. Sau khi đem da Hỏa Đề Hổ cất dưới đáy giường, tắm rửa sạch sẽ cùng thay một bộ đồ mới, Diệp Khôn lúc này mới rời khỏi nơi ở, sải bước đi tới nội viện của Diệp gia.
Sau khi rời Diệp gia hai tháng, tiến giai đến Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh, việc hiện tại mà hắn đang muốn làm nhất chính là đến gặp cha mẹ, đem tin tức tốt lành này nói cho bọn họ biết!
Diệp phủ rất lớn, dường như chiếm hết nửa diện tích của Trúc Hải Thành, được chia làm ba khu vực chính là: quảng trường luyện công, ngoại viện, nội viện. Trong đó, quảng trường luyện công nằm ở phía cuối cùng hướng Bắc, đi tiếp vào bên trong chính là ngoại viện. Bên trong ngoại viện chia thành mấy khu vực, phía Đông là nơi cư trú cho đệ tử trẻ tuổi, còn trung tâm chính là nơi nghị sự của Diệp gia - Vương phủ, phía Tây là Giới Luật Đường dùng để trừng phạt đệ tử cùng với một số khu vực không trọng yếu lắm.
Đi xuyên qua ngoại viện sẽ đến một cái đình viện khổng lồ, xung quanh trồng một vòng Tinh Thiết Trúc, thông qua bày biện đặc thù bố trí thành một cái trận pháp đem linh khí nồng đậm trong Tinh Thiết Trúc hút vào bên trong đất đai. Sau đó, đất đai ở đây liền trở thành linh điền dùng để trồng loại gạo đặc biệt cho đệ tử trẻ tuổi trong tộc ăn.
Đi qua hành lang của đình viện chính là đến nội viện, nơi đây có phạm vi rất lớn. Cũng giống như ngoại viện, nội viện cũng chia làm hai khu vực. Một khu vực chính là Tàng Thư Các có vai trò rất quan trọng với gia tộc, còn một khu vực khác là nơi gia đình của Tiên Thiên tu sĩ của Diệp gia sinh sống.
Hiện tại, Diệp Khôn chính là đang muốn đi tới khu vực này.
Rất nhanh, Diệp Khôn đã tới trước một tòa viện lạc thuộc vào tầm trung. Nhìn việc lạc quen thuộc, trong mắt hắn hiện lên vẻ kích động.
Viện lạc này vốn là phần thưởng mà gia tộc ban cho đại ca khi được phát hiện có thiên phú tu luyện. Mặc dù đại ca đã sớm bỏ mình, nhưng gia tộc cũng không thu hồi lại viện. Chẳng qua, viện lạc ban đầu vốn náo nhiệt giờ đã trở nên vắng vẻ, không chỉ có ít người đến thăm hỏi, mà ngay cả người hầu cũng tốp ba tốp bốn bỏ đi, đủ thấy tình người lạnh lẽo thế nào.
Tuy nhiên, đối với Diệp Khôn mà nói, đây chính là nơi mà hắn lớn lên, là nhà của hắn!
Hít sâu một hơi, Diệp Khôn đang chuẩn bị bước vào cửa. Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu la như vịt đực bỗng nhiên vang lên: "Ngươi hiện tại đã trở thành như vậy mà vẫn còn muốn bà đây hầu hạ ngươi? Sao ngươi không nhìn lại một chút hoàn cảnh nhà ngươi hiện tại đi? Con trai cả đoản mệnh còn chưa tính, hiện tại con trai nhỏ đã đắc tội với Diệp Nhạn đại nhân, mất tích đã hai tháng nay, nói không chừng đã chết rồi! Nhưng kể cả hắn trở lại thì đã sao? Diệp Nhạn đại nhân đang tìm con trai ngươi khắp nơi, hắn chính là Tiên Thiên đệ lục tầng đấy, chỉ tát một cái là có thể đem ngươi đập chết ngay!"
Nghe được giọng nói này, con ngươi Diệp Khôn đột nhiên co rụt lại. Nhưng, giọng nói kế tiếp truyền ra, đã khiến hai mắt của hắn phút chốc hiện lên đầy tia máu!
"Khụ khụ... Con ta sẽ không chết đâu... Khụ khụ, thím Phùng, thiếp thân van cầu ngươi, mau đi tìm gia tộc xin chút thảo dược đi, lão gia ngài..."
Đây là giọng của mẹ!
Diệp Khôn nắm chặt hai đấm, hắn có thể nghe thấy trong giọng nói của mẹ ẩn chứa sự tức giận. Nhưng, rõ ràng mẹ hắn đã cố nén lại ở trong lòng, ăn nói khép nép cầu xin một ả người hầu!
"Thảo dược? Không có, bằng vào địa vị hiện tại của cả nhà ngươi thì còn muốn thảo dược gì, không có đâu! Hơn nữa, lão già kia bệnh chết cũng tốt, dù sao thì cả hai đứa con trai đều đã chết, cũng nên đi theo bọn chúng xuống dưới đi..."
"Ầm ầm!"
Tiếng nói bén nhọn còn đang quanh quẩn trong sân thì bỗng nhiên vang lên một tiếng động thật lớn, đại môn của viện lạc đã trực tiếp bị đánh nát!
Lời của thím Phùng lập tức bị nghẹn lại trong họng, khuôn mặt đầy tàn nhan nhất thời trở nên đỏ bừng!
Ả quay đầu lại, đang chuẩn bị mở miệng chửi bới. Nhưng vừa nhìn lại, cả người ả liền giống như con vịt bị bắn trúng cứng ngắc đứng im tại chỗ!
Nơi đại môn, Diệp Khôn đang chậm rãi bước tới. Trên người hắn, linh khí màu hồng giống như liệt diễm cháy hừng hực vờn quanh cơ thể, hai mắt hắn đỏ như máu, tràn đầy vẻ dữ tợn cùng sát ý!
"Diệp... Diệp... Diệp Khôn thiếu gia..." Thím Phùng cả người run rẩy, khiếp sợ nhìn Diệp Khôn.
Bên cạnh thím Phùng là một người phụ nữ ước chường hơn bốn mươi tuổi. Người phụ nữ này ăn mặc cực kỳ đơn giản, đôi mi thanh tú trên khuôn mặt cũng đã hiện lên chút nếp nhăn, đây chính là Triệu Khả Hinh mẹ của Diệp Khôn. Khi nàng thấy Diệp Khôn, nước mắt không nhịn được ào ào chảy xuống.
"Khôn nhi!"
"Mẹ!"
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Khôn bước lên phía trước mấy bước, dùng một tay ôm nàng vào ngực.
"Khôn nhi!" Triệu Khả Hinh cũng đồng dạng ôm chặt lấy Diệp Khôn, tê tâm liệt phế khóc: "Hai tháng nay không có một chút tin tức của con, mẹ thật sự rất lo lắng. Mẹ rất sợ, rất sợ con cũng giống như là Kiền nhi... Ô ô ô."
Nhìn mẹ mình đang ở trong ngực khóc sướt mướt, Diệp Khôn cũng cảm thấy sống mũi cay cay. Nhưng, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, đỡ mẹ ngồi xuống chiếc ghế ở trong sân. Ngay sau đó, hắn quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ họ Phùng đang từng bước di chuyển đến đại môn.
"Ngươi muốn chạy đi đâu!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trong lời nói của Diệp Khôn chứa đầy sát ý. Ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, trải qua vô số lần chém giết đã khiến người hắn mang theo một chút sát khí. Nhưng một chút sát khí phát ra này, người bình thường như thím Phùng làm sao có thể chống lại được!
Người đàn bà họ Phùng hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt sợ hãi nhìn Diệp Khôn.
Trong mắt ả, Diệp Khôn dường như đã hóa thành một đầu mãnh thú kinh khủng đang từng bước đi về phía ả.
"Diệp Khôn thiếu gia, lão bộc sai rồi. Người hãy vì lão bộc đã hầu hạ hơn mười năm mà làm ơn bỏ qua cho lão bộc đi!"
Người đàn bà họ Phùng cảm nhận được rõ sát ý của Diệp Khôn, ả vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng.
"Hầu hạ hơn mười năm?" Khóe miệng Diệp Khôn cong lên mang theo một chút lạnh lẽo, hỏi gằn từng tiếng: "Kể từ lúc ngươi đến nhà ta, hết ăn lại nằm, tính cách thì chanh chua. Lúc đại ca ta còn sống, ngươi thường xuyên bắt nạt những người hầu khác. Mẹ ta tính cách lương thiện nên không trách phạt ngươi. Kết quả, ngươi càng ngày càng làm quá, ta nói có gì sai không?" Người phụ nữ họ Phùng cả người run lên, ả cắn môi không nói được lời nào.
Diệp Khôn tiếp tục nói: "Sau khi đại ca mất, người hầu trong nhà chúng ta đều rời đi. Nguyên nhân trong đó ngoại trừ nhà ta thất thế thì còn một nguyên nhân nữa là do ngươi. Nhưng ta không ngờ ngươi vẫn lưu lại nhà ta. Ta vốn tưởng rằng ngươi mặc dù là con người chanh chua nhưng trung thành. Nhưng hiện tại xem ra, chính ta đã quá ngây thơ rồi!" Người đàn bà họ Phùng đang chuẩn bị nói chuyện thì đã thấy Diệp Khôn tiến lại gần, một tay túm cổ áo ả nhấc lên. Nhìn gương mặt dữ tợn trong gang tấc, hạ thân thím Phùng nóng lên, ả đã bị dọa đến mức tiểu cả ra quần.
"Trước kia có một số đồ vật mà gia tộc ban thưởng vẫn thường vô cớ mất đi, thậm chí một ít linh thảo cũng vậy. Lúc ấy, ta đã rất hoài nghi ngươi nhưng ngươi lại che dấu rất tốt. Hơn nữa, ta hàng năm cũng không ở trong nhà nên không tìm ra được chứng cớ, chẳng qua..."
Giọng nói của Diệp Khôn dần dần trở nên lạnh thấu xương: "Hiện giờ cha ta ngã bệnh, nếu gia tộc biết được thì họ nhất định sẽ không keo kiệt chút dược liệu. Vậy mà ngươi lại nói không có? !"
Diệp Khôn ngửi được phía dưới ả bốc lên mùi khai của nước tiểu, hắn chán ghét nhíu nhíu mày. Diệp Khôn chợt vung tay đem thím Phùng đập xuống mặt đất. Hắn cũng không dùng nhiều sức lắm nhưng như vậy cũng khiến ả "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi!
"Nói, những dược liệu trước kia có phải bị ngươi lấy đi!" Trên hai tay Diệp Khôn lại hiện lên hồng quang, trong lòng hắn cũng dâng lên một luồng ý nghĩ khát máu.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên từ phía ngoài sân: "Chính là nơi này, mau đặt xuống đi."
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Khôn cau mày, ngẩng đầu lên thì thấy lão già họ Cố ban nãy theo sau Diệp Quyền đang chậm rãi bước vào sân.
Trên mặt lão già họ Cố hiện lên vẻ tươi cười, hắn đang chuẩn bị mở miệng thì lại trông thấy tình huống bên trong sân, nhất thời đứng im tại chỗ.
"Diệp Khôn thiếu gia, đây là..."
Lão già họ Cố khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua người đàn bà họ Phùng đang nằm trên mặt đất. Rồi hắn lại trông thấy vẻ mặt sát khí của Diệp Khôn, trong lòng nhất thời lộp bộp mấy tiếng.
Mà khi thím Phùng trông thấy lào già này thì lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Ả lăn một cái rồi bò dậy, ôm lấy bắp đùi lão già khóc lớn: "Nội viện tổng quản đại nhân, cứu... cứu lão bộc với!"
Lão già họ Cố nhất thời trợn tròn mắt, người đàn bà họ Phùng này thì hắn nhận thức được. Hơn nữa, người đàn bà họ Phùng mấy năm nay làm gì, hắn cũng đều đã nghe qua. Chẳng qua là do một Diệp Kiếm Hải thất thế, cộng thêm việc người đàn bà họ Phùng mấy năm nay hiếu kính hắn không ít nên hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Tuy nhiên hiện tại, Diệp Khôn đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, hắn còn ở trước mặt mọi người đánh bại Diệp Nhạn, địa vị xưa đâu bằng nay. Tuy nhiên, hắn tự nhiên cái gì không thể nói sẽ không nói, ho khan một tiếng hỏi: "Diệp Khôn thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão già họ Cố sửng sốt, vẻ tức giận trên mặt chợt hiện lên rồi biến mất. Hắn tốt xấu gì cũng là nội viện tổng quản của Diệp gia hơn hai mươi năm. Vậy mà Diệp Khôn lại không có chút gì gọi là tôn kính với hắn.
Chẳng qua, lão già họ Cố cũng là người từng trải, hắn rất nhanh áp chế cơn phẫn nộ nhìn về phía người đàn bà đang ôm bắp đùi mình.
Người đàn bà họ Phùng dường như không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này, lớn tiếng khóc: "Lão nào có biết gì đâu, lão vẫn luôn cần cù chăm chỉ, không quản mệt nhọc. Hôm nay chỉ cùng bà chủ tranh chấp mấy câu nhưng không ngờ lại bị Diệp Khôn thiếu gia không phân biệt trắng đen đã đem lão đánh cho một trận. Nếu không phải nội viện tổng quản đại nhân tới đúng lúc thì lão... Lão chỉ sợ đã bị giết chết rồi!" Giọng nói thê thảm vô cùng, phối hợp với cái giọng vịt đực của ả lại càng thêm vang dội vô cùng, trong lúc nhất thời thu hút không ít người tới xem.
Trên mặt lão gìa họ Cố không chút biến đổi nhưng trong lòng thì hận không thể một cước đạp chết ả. Tuy nhiên, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn thím Phùng bị Diệp Khôn đánh chết. Hắn ngẩng đầu, chuẩn bị mở miệng. Nhưng khi hắn nhìn vào cặp mắt màu đỏ tươi của Diệp Khôn thì ngay tức khắc không nói ra được câu nào. "Tốt! Tốt lắm!" Diệp Khôn giận quá hóa cười. Vốn hắn có thể bằng vào chút mặt mũi của lão Cố buông tha cho ả. Nhưng hiện tại, ả nô bộc độc ác này không có chút nào gọi là hối cải cả, còn quay ngược lại cắn mình một cái, thật sự tưởng rằng hắn không dám giết người ư? !
Diệp Khôn cười ha ha bước đến, trong lòng bàn tay hiện lên hồng quang!
"Diệp Khôn thiếu gia!" Lão già họ Cố sợ hãi hô lên một tiếng. Hắn vừa định ngăn cản thì lại nghe thấy Diệp Khôn hét lớn: "Lão Cố, dựa theo quy củ Diệp gia, người hầu lừa gạt chủ nhân, tham ô tiền tài cùng dược liệu của chủ nhân thì phải chịu tội gì!"
"Phạt đánh hai mươi gậy, đuổi ra khỏi Diệp gia." Lão Cố trả lời theo bản năng. Nhưng không đợi hắn lấy lại tinh thần thì đã thấy bàn tay Diệp Khôn duỗi ra tóm lấy cổ người đàn bà họ Phùng, sau đó hắn mạnh mẽ nhấc ả lên. Thím Phùng liền giống như một con mèo nhỏ bị túm lên!
"Quy củ đúng là như vậy. Nhưng nếu người hầu tham ô dược liêu, không quan tâm đến chủ nhân đang bệnh nặng mà đe dọa thì chính là có âm mưu sát hại. Người hầu ác độc như vậy, không thể giữ lại được!"
Diệp Khôn vừa nói vừa ném thím Phùng lên mặt đất, bàn tay giơ lên cao bỗng nhiên hạ xuống thật mạnh!
"Ba!" Một tiếng thanh thúy vang lên, một chưởng của Diệp Khôn đã vỗ vào đỉnh đầu của thím Phùng. Mặc dù hắn không dùng tới linh khí nhưng thực lực hiện tại của hắn đã tiếp cận ba ngàn cân. Nếu không phải sợ máu tươi bắn ra làm mẹ hắn sợ hãi thì một chưởng này hoàn toàn có thể làm đầu của ả vỡ tan! Nhưng cho dù là thế, thím Phùng dưới một chưởng này cũng khiến toàn bộ cổ của ả bị đánh lún vào lồng ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, chết cũng không thể chết hơn được nữa!
"Ngươi!" Lão già họ Cố hít vào một hơi khí lạnh, đám người đang vây xem xung quanh cũng đều mở to hai mắt mà nhìn!
Diệp Khôn giết người!
Hơn nữa, hắn xuất thủ tàn nhẫn như vậy, kiên quyết như vậy, căn bản không để người khác kịp ra tay ngăn cản!
Mọi người xung quanh đều trợn trừng hai mắt nhìn Diệp Khôn giống như lần đầu tiên nhận biết hắn vậy!
Lão già họ Cố cũng kinh ngạc nhìn Diệp Khôn. Hắn cách Diệp Khôn gần nhất nên cảm nhận cũng sâu sắc nhất. Hắn cũng là tu sĩ Tiên Thiên đệ lục tầng nhưng giỏi về xử lý các loại sự vụ cho nên được Diệp gia ủy thác làm nội viện tổng quản trách nhiệm nặng nề. Tuy rằng bận bịu xử lý công việc nhưng những năm gần đây hắn vẫn tu luyện không hề gián đoạn. Cho dù tu vi đã ở đỉnh của Tiên Thiên đệ lục tầng không tiến triển thêm, nhưng vài chục năm lắng đọng cũng làm cho hắn ở bên trong đám Tiên Thiên đệ lục tầng được coi như rất mạnh rồi. Chẳng qua, ngay lúc vừa rồi, trên người Diệp Khôn phát ra luồng khí thế kinh khủng làm cho hắn căn bản không kịp ra tay ngăn cản! Chả trách! Chả trách Diệp Quyền đại nhận lại trơ mắt nhìn con trai bị đánh mà cũng không ra tay dạy dỗ tiểu tử này.
Lão già họ Cố thở dài, rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn nhìn Diệp Khôn một cái thật sâu, hờ hững nói: "Sự tình ngày hôm nay, lão phu sẽ bẩm báo đúng sự thực."
"Ngươi muốn làm gì thì làm." Diệp Khôn lạnh lùng trả lời. Hắn cũng không thèm nhìn lão già họ Cố nữa mà trực tiếp đi về phía mẹ hắn đang mang vẻ mặt khiếp sợ cách đó không xa.
"Mẹ, tình huống của cha thế nào rồi?"
"Chính là lo lắng cho con thôi, nếu biết tin con vẫn bình an thì rất nhanh sẽ khỏe lại. Chẳng qua Khôn nhi, con vừa mới..." Triệu Khả Hinh lo lắng nhìn về phía lão già họ Cố.
"Mẹ, không có việc gì đâu. Đi, đi xem cha đã." Diệp Khôn đỡ lấy mẹ mình, không nhìn đến một đám phía sau, hai người chậm rãi đi vào trong phòng.
Sau khi Diệp Khôn rời đi, lão già họ Cố mới lắc lắc đầu. Hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra một nhóm người đang vây quanh trước cửa tiểu viện. Mà những người hầu ban nãy theo hắn tới càng nơm nớp lo sợ không dám bước tới.
Hắn nhất thời bị một đám này chọc tức, giận dữ hét lên: "Còn đứng ngây người ở đấy làm gì, mau đem những đồ này chuyển vào đi. Còn có ngươi, ngươi, hai tên các ngươi mau đem cái thi thể này đi xử lý sạch sẽ. Nhân tiện đem những chuyện phát sinh hôm nay báo lại chi tiết cho trưởng lão Giới Luật Đường..."
Sau khi phân phó hết thảy mọi chuyện, lão già họ Cố mới bắt đầu chuyển sang đám người Diệp gia đang vây quanh. Rất nhanh, mọi người sau khi biết rõ tình huống hiện giờ của Diệp Khôn đều không khỏi phát ra từng tiếng sợ hãi. Không ít người nhìn đến đỏ mắt những cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu cùng gia cụ. Mấy thứ này đều là do gia tộc ban thưởng! Tuy nhiên, trải qua một hồi ầm ĩ cùng với việc lão già họ Cố nói ra câu trả lời thuyết phục, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ một sự thật: địa vị của Diệp Kiếm Hải vốn xuống dốc không phanh là do tin tức Diệp Khôn đã chết, dường như chuẩn bị Đông Sơn tái khởi rồi!
Diệp Kiếm Hải sinh ra hai đứa con trai thật tốt a!
Mọi người vội vàng cảm khải, đồng thời trong lòng đã sinh ra quyết định, sau khi trở về nhất định phải nhanh chóng đôn đốc con cái tu luyện...
Trong lúc Diệp Khôn đang trở thành trung tâm của cuộc nghị luận thì hắn lại đang ngồi ở bên mép giường. Sát khí trong mắt đã sớm biến mất, bên trong chỉ còn lại vẻ áy náy thật sâu.
Ở trên giường, trước mặt Diệp Khôn là một gã nam tử, đây chính là Diệp Kiếm Hải. Tuy cha hắn hiện tại mới chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng nỗi đau mất con đã khiến ông nhìn như một ông già năm sáu chục tuổi. Một đầu đầy tóc bạc làm cho Diệp Khôn vô cùng đau khổ.
"Cha!" Diệp Khôn nén không cho nước mắt chảy xuống, cố nặn ra vẻ tươi cười nói.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Diệp Kiếm Hải cầm lấy bàn tay Diệp Khôn, giống như dùng hết sức lực bản thân mà nắm. Nhìn đôi tay chỉ còn da bọc xương càng khiến cho Diệp Khôn vô cùng đau lòng.
"Cha, con trai bất hiếu, trước khi đi không báo lại cho cha mẹ, làm cho cha mẹ lo lắng."
"Không sao, trở về là tốt rồi!" Diệp Kiếm Hải nở nụ cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Diệp Khôn. Nhìn khuôn mặt giống như đao khắc này, hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười hài lòng: "Con trai ta đã trưởng thành rồi!"
Diệp Khôn cảm thấy sống mũi cay cay. Từ sau khi đại ca mất, hắn đã rất ít khi nhìn thấy cha mình cười.
Triệu Khả Hinh đứng bên cạnh Diệp Khôn cũng vô cùng vui mừng, một nhà ba người ôm chặt lấy nhau.
Sau thời gian gặp lại ngắn ngủi, Diệp Khôn cũng đã biết rõ nguyên nhân căn bệnh của cha. Bởi vì nỗi đau khổ sau khi mất đi con trai tích lũy lại nhiều năm, cộng với việc Diệp Khôn mất tích đã khiến trụ cột duy nhất của gia đình là Diệp Kiếm Hải ngã bệnh không dậy nổi. Sau khi Diệp Khôn trở về, bệnh tình của ông tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp. Hiểu được rõ điều này, Diệp Khôn mới chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trong thời gian qua. Tuy hắn đã cố ý bỏ qua những lần gặp nạn nhưng vẫn làm cho cha mẹ hắn sợ hết hồn, mẹ hắn cũng nhịn không được mà khóc vài lần. Nhưng khi nghe đến việc Diệp Khôn đã tiến giai Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh, thậm chí còn đánh bại Diệp Nhan có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng trên võ đài thì nét mặt Diệp Kiếm Hải liền trở nên rất phấn chấn. Ánh mắt của ông phát ra cái thần thái mà ngày trước hắn đã từng thấy trong mắt cha lúc đại ca còn sống...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina