Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Trải qua gần ba ngày ngưng Khí, Diệp Thiên Túng phát hiện nguyên tố hắc ám đã tràn đầy cơ thể mình. Nhờ có năng lượng của huyết phách mà ngay cả quang nguyên tố cũng hấp thụ được gấp đôi.
Ba ngày tu luyện không ngừng không ngủ không hề làm cho Diệp Thiên Túng có chút cảm giác mệt mỏi, ngược lại toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy năng lượng. Tuy rằng, thân thể của nàng đã thay da đổi thịt, linh khí tràn đầy, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu oa nhi năm tuổi. Hiện tại, nàng đã hưởng qua vị ngon ngọt của huyết phách, dĩ nhiên sẽ không do dự hái một đóa huyết phách bắt đầu ăn, như tùy ý ăn ở một quán ven đường. Nếu để cho người tu luyện trên đại lục nhìn thấy, thế nào cũng phải tức hộc máu, không thể không bỏ mình.
Ăn suốt hai gốc cây huyết phách, Diệp Thiên Túng mới lại tiến vào trạng thái tu luyện. Lần này, đã không còn cảm giác đau đớn khoan tim liệt phổi như lần đầu ăn huyết phách. Năng lượng của huyết phách chậm rãi lan ra huyết mạch toàn thân. Ba ngày trước, cơ thể nàng đã dịch kinh tẩy tủy [1], không nói đến nàng thân là Ám Ma Tộc có thiên phú tu luyện khủng bố, chỉ bằng nàng còn trẻ như thế mà toàn bộ huyết mạch đã khai hỏa, có thể nói tương lai sau này của nàng…
[1]: dịch chuyển kinh mạch, biến đổi cơ thể từ bên trong
Đột nhiên, Diệp Thiên Túng cảm thấy năng lượng của huyết phách cấp tốc di chuyển với một tốc độ điên cuồng đến bên trong luồng khí xoáy màu đen, giữa luồng khí xoáy mơ hồ xuất hiện một tinh thể như pha lê màu đen, nở rộ chói mắt.
Lúc này, Diệp Thiên Túng cảm thấy phía sau mình có cái gì đó đang hình thành, cảm giác cơ thể mình từ một hợp chất đơn giản biến thành phức tạp, làm nàng sinh ra một loại thân thiết không hiểu nổi. Nàng biết nhất định là kiếm khí thuộc về mình. Nàng vội vàng tập trung tinh thần, tăng tốc độ xoay tròn của luồng khí. Tinh thể màu đen kia theo năng lượng tràn đầy, dĩ nhiên thành hình. Một cỗ lực lượng hắc ám làm cho người ta cực kỳ sợ hãi theo luồng khí đen xoáy tụ tràn ra, tinh thể màu đen giờ đã to như một quả trứng lớn.
Theo tinh thể xoay tròn, nguyên tố hắc ám xung quanh liên tục không ngừng bị hút vào trong đó. Trạng thái này giằng co suốt một tháng!
Một tháng sau, nguyên bản sơn cốc yên tĩnh không tiếng động đột nhiên bộc phát một trận nổ cực lớn, theo tiếng nổ này, tinh thể trong vòng một tháng kia hóa thành những mảnh nhỏ. Một thân ảnh trắng như ngọc xuất hiện.
Y phục của Diệp Thiên Túng lúc này đã bị năng lượng nổ kia hóa thành tro tàn, làn da phấn nộn trong suốt lộ ra ngoài không khí, tản ra ánh sáng mê người. Khuôn mặt trước kia vốn đã đẹp tuyệt cõi trần nay tăng thêm vài phần yêu dị mê hoặc. Nhưng điều làm người ta kinh ngạc nhất là bốn cánh chim màu đen dài chừng bảy thước mở rộng về bốn phía phía sau thân thể nàng. Cánh kia được tạo thành từ những chiếc lông vũ sắc bén như dao, năng lượng hắc ám tản ra từ đôi cánh làm lòng người kinh hãi. Bốn cánh chim này dĩ nhiên là kiếm khí của Diệp Thiên Túng! Quả thực là trước giờ chưa từng có!
Chính Diệp Thiên Túng cũng bị chấn động! Nàng nghe nói qua kiếm khí có kiếm, đao, côn, tiên, đương nhiên cũng có một ít rất đặc biệt, tỷ như Thiết Cốt phiến của thiếu niên tuấn tú kia. Nhưng cánh chim?! Thứ này quá chấn động rồi! Đương nhiên, kiếm khí đều căn cứ vào tâm tính của người tu luyện mà hình thành khác nhau. Cánh chim màu đen thật ra cực kỳ phù hợp với Diệp Thiên Túng hắc ám vương giả cao ngạo phong phạm.
Diệp Thiên Túng lấy thần thức khống chế cánh chim, giương cánh mà bay lên không, càng bay càng cao, thẳng tắp bay ra khỏi sơn cốc, bay đến một đám mây mù. Giờ phút này, ánh sáng mặt trời vừa vặn chiếu trên người Thiên Túng. Cả người nàng như mặc vào bộ y phục bảy màu, hơn nữa cánh chim hoa mỹ kia làm nàng giống như ám dạ thiên sứ, sáng cùng tối đan xen, trắng cùng đen lẫn lộn. Loại mỹ lệ kinh tâm động phách này khiến thiên địa đều ảm đạm thất sắc.
Nhưng hiện tại năng lực của Diệp Thiên Túng còn chưa đủ để duy trì sử dụng kiếm khí trong thời gian dài, chính là dừng lại vài giây, Diệp Thiên Túng liền cấp tốc rơi xuống. Nhưng cảnh tượng hoa mỹ trong chớp mắt này đã rơi vào trong mắt một thiếu niên ẩn núp trong rừng cây. Thẳng đến khi Diệp Thiên Túng ngã vào mây mù biến mất không chút dấu tích, thiếu niên kia vẫn đứng yên ở chỗ đó, thật lâu không thể tự thoát ra được.
Sau khi Diệp Thiên Túng ngã xuống liền vội vàng hái hai gốc cây huyết phách nuốt xuống, cấp tốc bổ sung năng lượng tiêu hao. Năng lượng lại lần nữa tràn đầy, nàng liền đem thần thức thăm dò vào Ám Ma Huyễn, lấy ra Tru Thần quyết. Nếu nàng đã ngưng khí thành binh, dĩ nhiên có thể bắt đầu tu luyện Tru Thần quyết.
Tru Thần quyết là sách quý của Ám Ma Tộc, cũng lấy nguyên tố hắc ám làm cơ sở. Ở Thần Ma đại lục, trong giới tu luyện trừ bỏ tu luyện kiếm khí, trọng yếu hơn chính là kiếm quyết. Nó giống như một loại công pháp, dùng để tu luyện bản thân, đồng thời, cũng có thể phụ trợ tu luyện kiếm khí.
Nàng không biết Tru Thần quyết là cấp bậc gì, nhưng cái tên của nó kiêu ngạo tới cực điểm, cũng sẽ không kém Thánh Kiếm quyết.
Diệp Thiên Túng đang muốn bắt đầu tu luyện, đột nhiên, một trận tiếng kêu kinh sợ thiên địa truyền tới, như hổ gầm, như ngựa hí đan xen vào nhau. Trong thanh âm kia kèm theo năng lượng thật lớn, thực khiến người ta kinh hãi.
Diệp Thiên Túng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sơn cốc dĩ nhiên xuất hiện hai ma thú. Trong đó có một con hổ răng kiếm lông màu bạc, thân hình khổng lồ che nửa sơn cốc. Đôi cánh màu bạc lấp lánh tràn đầy khí phách, nó giống như trời sinh vương giả, làm cho bách thú thần phục.
Hiển nhiên, che khuất nửa còn lại của sơn cốc, chính là một con ngựa đỏ rực như lửa, trên đầu nó có một cái sừng đỏ như máu, giống như từ máu tươi đúc thành. Quanh thân nó như có ngọn lửa thiêu đốt, hoa mỹ dị thường.
Giờ phút này, hai ma thú đang giương cung bạt kiếm, huyết chiến hết sức căng thẳng!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Diệp Thiên Túng trốn trong Ám Ma Huyễn trông thấy hai ma thú lơ lửng trên không trung, nội tâm dâng lên một cỗ rung động thật lớn! Quá cường đại! Cái loại năng lượng cực kỳ khủng bố này cho dù trốn vào Ám Ma Huyễn cũng có thể cảm nhận được. Loại uy áp này so với những Kiếm Tiên bao vây Ngọc Ma Phong cũng không hề kém!
Rốt cuộc là ma thú gì? Diệp Thiên Túng nhịn không được rất hiếu kỳ. Lúc này, một chuỗi tin tức từ Ám Ma Huyễn truyền vào trong đầu nàng: Thần Quang Bạch Hổ Vương, một trong thập đại dị thú thượng cổ trong truyền thuyết, sử dụng quang nguyên tố, có khả năng hóa hình người, thực lực tương đương cấp bậc Kiếm Tiên; Liệt Hỏa Xích Diễm Mã, một trong thập đại dị thú thượng cổ trong truyền thuyết, sử dụng hỏa nguyên tố, có khả năng hóa hình người, thực lực tương đương cấp bậc Kiếm Tiên.
Diệp Thiên Túng xem hết đoạn tin tức này, dù nàng lạnh như băng, nội tâm cũng nhịn không được nóng lên. Dị thú trong truyền thuyết vốn đã tuyệt tích, nàng cư nhiên đụng phải, lại còn là hai con!
Rất rõ ràng, đây là một trận đấu để đánh giá kẻ nào mạnh hơn, Diệp Thiên Túng ngừng thở, lẳng lặng quan sát cuộc chiến.
Đột nhiên, Liệt Hỏa Xích Diễm Mã ngửa mặt lên trời hấp khí, từ trong miệng phun ra một đám lửa, chỉ nhìn màu lửa đỏ như máu có thể hình dung ra nhiệt độ cao đến mức nào, nhưng Thần Quang Bạch Hổ Vương vẫn không lùi bước mà tiến tới, nháy mắt, quanh thân nó hình thành một màn hào quang chói mắt chặn lại ngọn lửa, đồng thời, hai cái cánh chém ra hai đạo bạch quang chói mắt. Hai đạo bạch quang hóa thành hai lưỡi dao sắc bén bắn về phía Liệt Hỏa Xích Diễm Mã.
Chỉ thấy hồng quang bao quanh toàn thân Liệt Diễm kia, tránh thoát khỏi hai lưỡi dao sắc bén. Thần Quang Bạch Hổ Vương giống như biết sẽ xuất hiện tình huống như vậy, lúc này xoay người, màn hào quang quanh thân càng phát ra loá mắt. Quả nhiên, một đoàn hồng quang xuất hiện phía sau Thần Quang Bạch Hổ Vương. Hai luồng lực lượng chạm vào nhau nháy mắt bộc phát ra một trận hủy thiên diệt địa, toàn bộ sơn cốc giống như đều bị chấn động.
Diệp Thiên Túng ở trong Ám Ma Huyễn cũng mơ hồ cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ này. Đồng thời, nàng cũng ý thức được, va chạm mãnh liệt như vậy, cả hai bên tuyệt đối đều bị thương!
Quả nhiên, theo năng lượng tiêu tán. Hai luồng sáng một đỏ một trắng trên không trung chiếm lấy sơn cốc trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, hóa thành hai đạo thân ảnh cấp tốc ngã xuống đất.
Sau hai tiếng nổ mạnh, tựa hồ tất cả đều trở về yên tĩnh.
Diệp Thiên Túng từ trong Ám Ma Huyễn bước ra, hướng đến nơi một đỏ một trắng vừa ngã xuống.
Đập vào mắt là hai gã nam tử có thể nói là tuyệt sắc, so với cha của mình đúng là không chút thua kém. Không nghĩ tới dị thú hóa hình cũng tuấn mỹ như vậy. Chỉ thấy bạch y nam tử, đẹp như minh ngọc, nhã như thu cúc, quanh thân tản ra một loại khí thánh khiết. Thân hình của hắn cực kỳ thon cao, cường tráng, nói thẳng ra là vô cùng xinh đẹp!
Mà hồng y nam tử kia lại mang một vẻ đẹp phong tình. Mắt phượng hẹp dài, khóe mắt chau lên, mũi cao thẳng, đôi môi hoa đào, da thịt trắng sữa, chính là hai chữ: câu hồn! Nhưng cơ bắp rắn chắc lộ ra trước ngực cũng chứng tỏ dưới lớp hồng y đỏ rực này là một cơ thể dị thường cường tráng.
Nếu như tùy tiện một nữ nhân nhìn thấy hai nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy, cho dù không sợ hãi thét chói tai, cũng sẽ ngăn không được cảm xúc dâng trào. Nhưng thực đáng tiếc, thấy được bọn họ lúc này lại là Diệp Thiên Túng. Trong lòng Diệp Thiên Túng, người xa lạ không quan trọng với mình chỉ chia làm hai loại: người đáng chết và người không đáng chết.
Hai nam tử này tuy rằng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là dị thú thượng cổ cực kỳ trân quý. Nếu có thể thu phục bọn họ sẽ có lợi cho bản thân mình. Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Túng không hề do dự, rạch tay của mình, đem máu tươi nhỏ vào miệng hai nam tử. Máu tươi của nàng trải qua sự tu luyện của huyết phách, ẩn chứa lực lượng tinh thuần có thể trực tiếp được hấp thu. Sau khi truyền xong máu, sắc mặt Diệp Thiên Túng dần tái nhợt.
Nàng vội vàng hái xuống hai đóa huyết phách ăn vào, rồi trốn vào Ám Ma Huyễn, tiến vào trạng thái tu luyện. Không biết qua bao lâu, một nam âm cực kỳ xinh đẹp mị hoặc truyền vào trong tai nàng.
“Con hổ thối, Lão Tử không có việc gì! Ha ha. . . . . . , ta đã nói rồi, ngươi khẳng định không phải đối thủ của ta!”
Lúc này, chỉ nghe một nam âm cực kỳ tao nhã nói: “Đó là bởi vì có người đã cứu chúng ta, ngu ngốc!” Cho dù giờ phút này Diệp Thiên Túng không thể nhìn thấy, cũng có thể nghe ra sự châm chọc trong lời nói của hắn.
“Ngươi là nói, trong sơn cốc này còn có người khác? Đây chính là sơn cốc chúng ta tranh đoạt nửa ngày, Lão Tử sẽ không để cho người khác, cho dù hắn đã cứu ta cũng không được!” Thanh âm xinh đẹp kia lúc này biến thành cực kỳ oán giận.
Bất quá, Diệp Thiên Túng lại càng oán giận! Quả nhiên, không thể trông cậy vào người khác, xem ra hai dị thú này chẳng những không thể lợi dụng, còn có thể trở thành địch nhân, lại muốn đoạt sơn cốc của nàng!
“Cái gì Bạch Ngân ta coi trọng, cũng sẽ không chắp tay dâng cho người ta! Bất kể là ai. . . . . .” Bạch y nam tử còn chưa nói hết, bỗng cùng hồng y nam tử trợn mắt há mồm nhìn kỳ cảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Đó là một nữ đồng tuyệt mỹ làm cho thiên địa đều ảm đạm thất sắc, mái tóc màu bạc, con ngươi màu băng lam, lạnh lùng mà xinh đẹp như hàn băng ngàn năm bao quanh bởi ngọn lửa, trực tiếp khiến lòng người lòng thần đều say.
“Trên thế giới lại còn có người xinh đẹp hơn so với ta!” Hồng y nam tử khó có thể tin thì thào tự nói, đột nhiên, vẻ mặt chuyển vui mừng: “Tiểu nữ oa, ngươi thật xinh đẹp, về sau đi theo ca ca được không?”
Bạch y nam tử nghe hắn nói như thế, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá bộ dạng ngu ngốc của hồng y nam tử. Rồi sau đó lại chuyên chú nhìn chằm chằm tiểu oa nhi kia. Hắn tuy rằng ngoài mặt khinh bỉ không thôi lời nói của hồng y nam tử, nhưng trong nội tâm cũng không nén nổi kinh hãi. Thân là Thần Quang Bạch Hổ Vương, thân phận cao quý không cần nói cũng biết. Nhưng hắn vẫn sinh ra một cảm giác thân thiết không thể diễn tả bằng lời đối tiểu nữ oa tướng mạo kinh người này. Cho dù chỉ cảm nhận được lãnh ý của nàng, ánh mắt hắn cũng ngăn không được ôn nhu.
“Là ngươi đã cứu chúng ta?” Ngữ khí tuy là nghi vấn, nhưng cũng là khẳng định.
Từ khi Diệp Thiên Túng hiện thân tới nay, chưa nói qua một câu, chính là lãnh khí trên người tỏa ra càng dày đặc.
“Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta? Thật tốt quá, vậy sau này ca ca bảo hộ ngươi, thế nào?” Hồng y nam tử tiếp tục không sợ chết nói: “Bất quá, ngươi cứu ta là được rồi, tại sao phải cứu cái đầu hổ đáng ghét kia.”
“Cái đầu ngựa thối câm mồm cho ta! Con hổ không phát uy, ngươi cho ta là mèo bệnh hả? Nhanh chút cút khỏi sơn cốc của ta!” Bạch y nam tử nhìn hồng y nam tử quấn quýt lấy tiểu nữ oa, phong độ vốn luôn luôn tốt thế nhưng nháy mắt cũng đã phản công.
Khi hai người lại một lần nữa giương cung bạt kiếm thì Diệp Thiên Túng mở miệng: “Sơn cốc là của ta!”
Hai người kia rõ ràng ngẩn ngơ, bọn họ không khỏi có chút bội phục dũng khí của tiểu nữ oa kia, cư nhiên dám cùng bọn họ kêu gào! Càng làm bọn họ kinh ngạc là, trên người tiểu nữ oa lại có một cỗ khí thế không hề thua kém bọn họ, nhất là luồng khí tự nhiên tùy ý quanh thân, cư nhiên so với thần thú thượng cổ như bọn họ còn tinh thuần hơn nhiều.
Hai người kia còn đang ngây người thì Diệp Thiên Túng đã gọi ra ‘kiếm khí’, cánh chim đen bằng kim loại sáng bóng hướng ra bốn phía.
“Ta dựa vào kiếm khí! Là Chư Thần Dực!”
“Ta sống hơn một nghìn năm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!”
Hai nam tử bị kích thích gào thét lên tiếng. Năm tuổi có thể ngưng khí thành binh, sự thật này thực đả kích hai con dị thú thượng cổ. Hai người bọn họ đồng thời ý thức được một sự thật, tiểu nữ oa này muốn cùng bọn họ động thủ!
“Ngừng! Ngừng! Đừng kích động! Là ngươi đã cứu chúng ta, ta tự nhiên sẽ không đoạt sơn cốc của ngươi! Con hổ thối, cũng là ngươi nói nha.” Hồng y nam tử vội vàng lên tiếng nói.
“Đúng vậy, sơn cốc là của ngươi! Nhưng thương thế của ta còn chưa khỏe, chỉ muốn ở chỗ này điều dưỡng một lát, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi. Hơn nữa, ta còn có thể vì ngươi ngăn cản những phiền toái không cần thiết, ngươi thấy như thế nào?” Bạch y nam tử ôn hòa nói.
“Tính ta một người, ta cũng ở chỗ này bảo hộ ngươi, giảm bớt tâm tư thích ra oai của con hổ thối này!” Hồng y nam tử không cam rơi ở phía sau nói.
Diệp Thiên Túng không nghĩ tới hai người này vừa mới còn như hung thần, vậy mà bây giờ ở trước mặt nàng lại bảo sao nghe vậy, cảm giác sâu sắc khó hiểu. Nàng không biết là, bởi vì nàng đã dùng huyết phách, đã tẩy tủy dịch kinh. Nàng cơ hồ đã cùng tự nhiên hòa làm một. Dị thú rất gần gũi với khí tự nhiên. Hơn nữa dị thú thượng cổ cực kỳ yêu tha thiết những vật xinh đẹp, dung mạo và khí phách của Diệp Thiên Túng trực tiếp khiến cho hai dị thú có hảo cảm dữ dội đối với nàng, cơ hồ đến mức yêu tha thiết. Dị thú thượng cổ đều tìm những nữ tử nhân loại xinh đẹp tới ân ái, mới có thể sinh hạ đời sau. Nhưng bởi vì dị thú nhãn giới rất cao, nhân gian ít có nữ tử vào lọt được vào mắt bọn họ, tự nhiên dị thú càng ngày càng ít. Hiện tại cơ hồ tuyệt tích. Lúc này, hai nam tử dĩ nhiên không hẹn mà cùng nhận định tiểu nữ oa trước mắt chính là người sau này mình phối ngẫu. Bất quá, không biết Diệp Thiên Túng nếu biết hai dị thú hóa hình này muốn cùng nàng một hồi ‘nhân thú luyến’ sẽ bày ra cái biểu tình gì. (Phong: Rút xương, lột da, nướng ăn =))))))))
Diệp Thiên Túng chẳng qua cảm thấy lực lượng của mình còn chưa đủ, có thêm hai tay chân miễn phí cũng không tệ lắm! Thích thú nói với hai người: “Hảo! Các ngươi có thể lưu lại, bất quá, không được động đến huyết phách!”
“Huyết phách!” Hai người bọn họ cả kinh, không nghĩ tới nơi này sẽ có vật kinh hãi thế tục như thế. Bọn họ sống gần một ngàn năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy huyết phách.
Một trận kinh hãi qua đi, bạch y nam tử nói trước: “Ngươi yên tâm, huyết phách đối dị thú không có tác dụng gì.”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Hồng y nam tử lúc này phụ họa nói: “Ta đối với ngươi cảm thấy hứng thú hơn! Ai nha, con hổ thối, ngươi cư nhiên lại đánh ta!”
“Ngươi đáng đánh!”
Nhìn hai cực phẩm nam tử lại muốn sống mái với nhau, Diệp Thiên Túng đột nhiên cảm thấy khẽ ấm áp, tựa hồ đã lâu mình không nghe thấy những âm thanh náo nhiệt như thế này.
“Diệp Thiên Túng, tên của ta.” Lạnh lùng nói xong câu đó, Diệp Thiên Túng cũng không quay đầu lại, đi đến bụi hoa huyết phách. Chỉ để lại phía sau hai người đang ngẩn ngơ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Nháy mắt, lại một tháng nữa trôi qua. Giờ phút này, bên trong sơn cốc luôn luôn yên tĩnh cũng là một cảnh tượng kiều diễm. Trong ôn tuyền đang bốc hơi nóng, một nam tử vô cùng xinh đẹp mị hoặc đang nằm úp sấp, dáng vẻ lười nhác quyến rũ kia cực kỳ giống một đóa anh túc xinh đẹp mê hoặc người, tỏa ra mùi thơm trí mạng.
Bên cạnh hắn cũng có một nam tử đang hưởng thụ ôn tuyền, chung quanh bốc lên hơi nước, nam tử mang vẻ cao quý càng mông lung thần bí hơn. Hắn một tay chống đầu, ba búi tóc đen tùy ý rối tung trên vai, loại tuấn nhan như dùng dao điêu khắc thấm đưỡm một loại độc hữu chính là phong tình.
Hiện tại, cuộc sống của Bạch Ngân cùng Phi Dạ vô cùng vui sướng. Không nói đến trong sơn cốc này linh khí tự nhiên tràn đầy đến dọa ngươi, cực thích hợp cho dị thú thượng cổ tu luyện; sơn cốc này tuyệt đối bí mật, mấy lão bất tử có chủ ý muốn đánh bọn họ cho dù có chết cũng không tìm ra nơi này. Nếu nói no bụng thì muốn dâm dục, hai người này cuộc sống thoải mái rồi, tâm tư liền chuyển đến trên người Diệp Thiên Túng.
“Tiểu Diệp Diệp, đừng luyện công nữa, mau tới đây tắm ôn tuyền đi!” Phi Dạ nhìn Diệp Thiên Túng đang tu luyện phía xa, phong tình vạn chủng nói.
“Ừ, nên nghỉ ngơi một chút, Tiểu Thiên, đừng để mệt.” Bạch Ngân cũng là vẻ mặt quan tâm.
Trời đất chứng giám a! Tu luyện chỉ khiến cho người càng ngày càng có tinh thần, còn chưa từng nghe qua càng ngày càng mệt! Diệp Thiên Túng nghe xong lời nói vô bổ của hai người, trực tiếp lựa chọn coi thường.
“Tiểu Diệp Diệp, ngươi không để ý tới ta sao, ngươi. . . . . . Ngươi hảo hảo tu luyện, ta coi chừng dùm ngươi!” Phi Dạ nhìn thấy ánh mắt đông lạnh của Diệp Thiên Túng truyền tới, mặt lập tức biến sắc, rất có thứ tự đổi giọng!
“Ngươi lại quấy rầy Tiểu Thiên rồi, ngươi cũng không phải không biết, theo tính tình Tiểu Thiên, trước khi báo thù được, sợ là bất kỳ phong cảnh gì cũng đều không lọt vào mắt của nàng.” Bạch Ngân trầm tĩnh nói, nhưng trong thanh âm lại mang theo đau lòng ngăn không được.
“Con hổ thối, mắc mớ gì tới ngươi? Ta mới không muốn quấy rầy Tiểu Diệp, ta chỉ muốn cho nàng vui vẻ một chút. Nàng không giống đứa bé, thậm chí không giống . . . . . . người.”
Phi Dạ nói đến phần sau, bản thân dường như lâm vào trong trầm tư, Bạch Ngân cũng lặng im không nói. Có lẽ, ngay từ đầu bọn họ là bởi vì Diệp Thiên Túng xinh đẹp không giống người phàm mà sinh ra hào cảm đối với nàng. Nhưng sau đó ở chung, bọn họ dần dần phát hiện… trong thân thể tiểu nữ oa như băng sơn ngàn năm này lại chôn dấu một loại đau đớn thấu xương, một loại cừu hận khoan sâu vào trong trái tim. Bọn họ dị thú thượng cổ, tự nhiên chi linh, dĩ nhiên biết Diệp Thiên Túng chính là hậu nhân của Ám Ma Tộc. Mặc dù ẩn cư tị thế, nhưng chuyện Ám Ma Tộc bị diệt tộc bọn họ vẫn có nghe nói. Chuyện đã trải qua, không cần nói cũng biết.
Nhưng chân chính làm bọn họ rung động là, trên thân thể nho nhỏ này cư nhiên có huyết chú! Người đối với chính mình cũng tàn nhẫn vô tình là người tàn nhẫn đến tận cùng. Nhưng loại tàn nhẫn này lại làm cho Bạch Ngân và Phi Dạ sinh ra một loại đau lòng khó có thể nói nên lời. Loại đau lòng này như một loại lốc xoáy, làm cho trái tim vốn yên ổn bình tĩnh gần ngàn năm của hai con dị thú thượng cổ, trào dâng rung động ngập trời. Bọn họ không hiểu loại cảm giác này gọi là gì, chỉ là muốn điên cuồng bảo hộ nàng, phụng bồi nàng, che chở nàng!
Nghĩ như vậy, hai người nhịn không được liếc nhau, thấy tình cảm trong mắt đối phương không còn kịp thu hồi nữa, càng cảm thấy chán ghét nhau!
“Uy, con hổ thối! Nói cho ngươi biết, Tiểu Diệp Diệp là của ta, đừng nghĩ sẽ giành nàng!” Phi Dạ giành nói trước.
“Của ngươi?” Bạch Ngân tao nhã hất đầu, “Ngươi nên biết nàng đối mặt với cái gì, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng bên cạnh nàng!”
“Hừ, ta đương nhiên biết, nhưng tính tình Tiểu Diệp chắc sẽ không cho người khác hỗ trợ, bản thân ta là muốn đi chọc mấy lão tạp mao kia!” Phi Dạ trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn.
“Cho nên, ta đang đợi, đợi một ngày tâm Tiểu Thiên không còn hận thù.”
Nghe được lời Bạch Ngân nói, Phi Dạ hơi ngẩn ra. Tiếp đó tràn ra một nụ cười tự tin: “Sợ ngươi sao! Lão Tử có rất nhiều kiên nhẫn!”
Có lẽ bởi vì chính mình vô hình trung không cam tâm mà tán thành lời của Bạch Ngân, lông mày Phi Dạ đột nhiên nhướng lên như ngọn núi, tà mị nói: “Tiểu Bạch, vết thương đã tốt rồi chứ, chúng ta qua hai chiêu đi!” Đang nói chuyện, đã từ trong suối bay lên trời, đánh về phía đối phương.
“Muốn chết!” Bạch Ngân phất tay tung ra một trận bạch quang. Cả người cũng như lưỡi dao sắc bén xông ra ngoài, hai người trong nháy mắt lao vào đánh nhau.
Bên này đánh nhau khí thế ngất trời, Diệp Thiên Túng vẫn bất động tu luyện như cũ. Cảnh tượng ma thú “tranh bá” cơ hồ mỗi ngày đều phải trình diễn. Nàng biết hai dị thú này là muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng nàng có thể cảm giác được bọn họ đối với mình tốt, quá mức tốt.
Diệp Thiên Túng hất ra những ý nghĩ vô dụng này, ngừng lại tâm trạng, thăm dò vào Tru Thần quyết, bắt đầu tu luyện. Tuy rằng, hiện tại linh khí trong cơ thể nàng đã có thể tương đương với Kiếm Thánh, nhưng thời gian tu luyện của nàng còn quá ngắn, hiện tại cũng chỉ là mức độ Kiếm Sĩ cấp năm. Thế nhưng đừng quên, nàng mới năm tuổi! Năm tuổi đạt tới Kiếm Sĩ cấp năm là cái khái niệm gì! Đây tuyệt đối là một thần thoại ra đời!
Diệp Thiên Túng gần đây càng tu luyện Tru Thần quyết càng thấy được bộ công pháp này huyền diệu. Dùng nó để tu luyện kiếm khí, ở cấp bậc Kiếm Sĩ liền có thể làm cho kiếm khí biến hình. Tựa như Chư Thần Dực của nàng, mỗi chiếc lông đều có thể phân tán, có thể hóa thành Chư Thần kiếm, hoặc là ngàn vạn lưỡi dao sắc bén! Kiếm khí biến hình có thể nói là dấu hiệu của một người tu luyện chân chính đạt được sức mạnh. Bình thường chỉ có Kiếm Thánh mới có thể làm cho kiếm khí biến hình, nhưng là chỉ đem một thanh kiếm biến thành mấy chục thanh. Loại biến hình dựa vào ý thích giống như nàng quả thực là không thể tưởng tượng được!
Hơn nữa, Tru Thần quyết này tựa hồ còn cung cấp một loại phương thức tu luyện cực kỳ cường hãn. Nó mỗi một lần thăng cấp đột phá, đều đem nguồn khí xoáy tụ vốn có hấp thu thêm năng lượng, tạo thành luồng khí mới mạnh hơn. Diệp Thiên Túng hiện tại không khỏi có chút khinh bỉ ý nghĩ ban đầu của mình. Bộ công pháp kia không hề thấp hơn Thánh Kiếm quyết, quả thực có khả năng giỏi hơn cấp bậc Kiếm Thần!
Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Túng liền ngăn không được hưng phấn. Năng lượng trong cơ thể lưu chuyển nhanh chóng hơn. Huyết mạch toàn thân khai thông điên cuồng mà cắn nuốt năng lượng chung quanh. Cánh chim màu đen trong nháy mắt mở rộng, mỗi một lưỡi dao đều mang theo khí tức hắc ám nồng đậm. Nàng cảm thấy vùng đan điền, luồng khí xoáy tụ màu đen không ngừng hấp thu nguyên tố hắc ám, mơ hồ lại có xu thế tạo nên tinh thể màu đen trong luồng khí xoáy tụ.
Không nghĩ tới, một tháng tu luyện, Diệp Thiên Túng thật là thăng cấp Kiếm Sư rồi!!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Dường như cảm giác được năng lượng chung quanh bắt đầu chuyển động, Bạch Ngân và Phi Dạ đều dừng lại. Kinh ngạc mở to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Thiên Túng.
“Wow, không phải chứ, lại lên cấp rồi sao?!” Phi Dạ nhịn không được oa oa kêu to.
“Tiểu Thiên thật là một thiên tài!” Vẻ mặt Bạch Ngân vẫn kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng thấy giống đang nhìn con gà trống lớn nhà mình chọi gà thắng.
Giờ phút này, Diệp Thiên Túng chỉ cảm thấy vùng đan điền một trận đau đớn thấu xương. Luồng khí xoáy tụ nháy mắt bị ép vào bên trong tinh thể màu đen. Tinh thể màu đen càng trở nên tinh thuần! Chư Thần dực mở rộng gấp bội lần, năng lượng hắc ám trên nó càng phát ra tinh thuần. Mỗi chiếc lông vũ như lưỡi dao sắc bén cũng nhuốm ánh sáng kim loại đen bóng.
“Lên cấp rồi! Lên cấp rồi!” Phi Dạ lại cao hứng kêu to.
Ánh mắt Bạch Ngân căng thẳng nhìn chằm chằm Diệp Thiên Túng, sợ hãi nói: “Không đúng, nàng vẫn chưa hoàn thành lên cấp!”
Phi Dạ nghe xong lời này, không khỏi ngưng thần nhìn lại. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng con hổ kia cẩn thận hơn mình nhiều. Vừa nhìn, hắn không khỏi trừng lớn hai mắt, quả thực bị kích thich không nhẹ: “Nàng liên tục lên cấp! Thật là biến thái không có thiên lý!”
Đúng vậy, lúc này ngay cả Diệp Thiên Túng cũng chấn động không thôi. Sau khi nàng lên cấp Kiếm Sư, chẳng những thân thể không dừng lại, còn liên tục không ngừng hấp thu năng lượng bên ngoài, tựa hồ càng thêm điên cuồng! Nói như vậy, sau này muốn lên cấp tương đối phiền toái rồi. Còn hiện giờ nàng đang có xu thế đột phá lên Kiếm Sư cấp ba.
Nhưng nàng không phát hiện ra đang không ngừng tiến vào thân thể của nàng, trừ đại bộ phận là nguyên tố hắc ám còn có một lượng lớn quan nguyên tố trộn lẫn. Ngay khi luồng khí xoáy tụ một lần nữa tập trung quanh tinh thể màu đen, luồng khí xoáy của quang nguyên tố cũng bắt đầu rục rịch, không ngừng mở rộng. Một tinh thể màu bạc có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện giữa luồng khí xoáy màu trắng.
Bạch Ngân là dị thú thượng cổ am hiểu quang nguyên tố, rất nhanh hắn liền phát hiện ra dị trạng này. Lúc này hắn cũng không thể bảo trì cái hình tượng cao quý lịch sự tao nhã của mình nữa, chợt thốt lên: “Tiểu Thiên dĩ nhiên là song nguyên thể, hơn nữa còn là song nguyên thể nguyên tố quang minh và hắc ám! Thật sự là thiên phú kinh người!” Tiện đà, hắn giống như nghĩ đến cái gì, nhoẻn miệng cười, rất có vài phần hương vị tàn nhẫn: “Xem ra tiền đồ của Thánh môn thật sự là đáng lo a!”
“Không được rồi, nếu Tiểu Diệp cứ phát triển với mức độ này, nếu tương lai còn lợi hơn ta, không cần ta nữa thì phải làm sao bây giờ?” Phi Dạ đột nhiên thốt ra những lời này làm cho Bạch Ngân cũng ngẩn ngơ không thôi. Đúng vậy! Nếu muốn đứng bên cạnh nàng, phải không ngừng trở nên mạnh mẽ! Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể đứng phía sau nàng, đứng ở nơi nàng quay đầu là có thể nhìn thấy.
“Lực lượng quang nguyên tố của nàng còn chưa đủ để ngưng khí thành binh? Song kiếm khí, nói ra đều dọa người. . . . . .” Bất quá, còn không đợi Phi Dạ nói xong, một thực tế đã trực tiếp đả kích hắn thương tích đầy mình, máu me đầm đìa.
Chỉ thấy một xà tiên (roi da) dài chừng tám thước mơ hồ thành hình trong không khí. Bạch Ngân và Phi dạ đã mất đi năng lực miễn dịch, cũng không trông chờ Diệp Thiên Túng ngưng thành một binh khí bình thường. Xà tiên coi như thích hợp đi. Nhưng rất nhanh, xà tiên kia dựng thẳng lên phá vỡ ảo tưởng của bọn họ. So với những xà tiên bình thường ‘ghê rợn’ hơn rất nhiều.
Kia hẳn là một cây Lang Nha tiên màu bạc gắn đầy những chiếc kim bén nhọn, mặc dù ngưng kết từ quang nguyên tố nhưng quanh thân Lang Nha tiên lại phiếm huyết sắc. Như vậy không khỏi làm người ta cảm thán: quả nhiên là người nào dùng vũ khí ấy nha! (Lang Nha tiên: một loại xà tiên, ta cũng ko rõ lắm nên để y nguyên tên nó như vậy T_T)
“Quá bưu hãn rồi! Kiếm này khí, ngoan độc!” Phi Dạ bị kiếm khí này làm cho kinh hãi.
“Kiếm khí của một người phản ánh tính cách của người đó. Quang nguyên tố cư nhiên cũng có thể hình thành kiếm khí ác độc như vậy, xem ra muốn đứng phía sau Tiểu Thiên, nhất định phải dính đến máu tanh rồi.” Bạch Ngân nói những lời này, đáy mắt một mảnh nhu hòa.
“Hừ, Bạch Ngân ta sống một ngàn năm, cũng không biết chữ sợ viết như thế nào. Chỉ cần Tiểu Thiên không bị thương tổn, thương tổn người khác thì có sao?” Có lẽ đối với người khác, kiếm khí như vậy thực bá đạo, tanh mùi máu. Nhưng chỉ cần nó có thể trở thành vũ khí bảo hộ Tiểu Thiên, ác độc hơn nữa, tanh mùi máu hơn nữa thì cũng có sao?
Phi Dạ nhất thời ánh mắt sáng lên: “Không tệ, Tiểu Ngân Tử, hai ta cuối cùng cũng có thời điểm ý kiến thống nhất. Ai! Thật sự đáng tiếc, nếu không có ta, Tiểu Diệp nói không chừng sẽ chọn ngươi, mặc dù cơ hội như thế có vẻ xa vời.”
“Ngu ngốc, câm miệng!” Bạch Ngân thật hận không thể đem cái tên tự cho mình là đúng này ném ra khỏi cốc.
Diệp Thiên Túng mặc dù đang tu luyện, nhưng cũng rành mạch nghe được những lời hai người này nói. Ý muốn được bảo hộ nàng trong đó, kẻ ngốc nghe còn hiểu được huống chi Diệp Thiên Túng cực kỳ thông minh. Tuy nội tâm nàng vẫn lạnh như băng, nhưng trên núi băng đó cũng đã in dấu bóng dáng hai người kia, không khắc sâu, nhưng rõ nét có thể thấy được.
Một trận khí mãnh liệt dao động, Diệp Thiên Túng rõ ràng cảm thấy quang nguyên tố ít đến thương cảm trong cốc điên cuồng hướng về phía nàng trong nháy mắt. Nhớ rõ lần trước Ngưng Khí thành binh mất một tháng, bây giờ ngắn ngủn thời gian ba canh giờ, Diệp Thiên Túng chẳng những từ Kiếm Sĩ cấp năm nhảy lên Kiếm Sư cấp ba, quang nguyên tố cũng đã ngưng khí thành binh! Tuy rằng, một tháng qua nàng vất vả cực khổ, nhưng loại tốc độ này có thể nói là yêu nghiệt. Cho dù là Diệp Thiên Túng cũng không khỏi âm thầm ở trong lòng nói: Con mẹ nói, ta thực là một thiên tài!
Hai nguồn sáng hắc bạch đan xen vào nhau dần dần tiêu tán, thân ảnh Diệp Thiên Túng chậm rãi hiện ra. Giờ phút này, hình tượng của nàng thật sự là có điểm đẹp đến kinh hãi thiên địa, quỷ thần khiếp sợ. Phía sau là Chư Thần dực tràn ngập các loại màu sắc, hoa lệ vô cùng. Trong tay cầm Đoạn Hồn tiên (Đoạn Hồn: là tên của xà tiên nhé) phiếm huyết sắc, thân thể phấn nộn mềm mại tỏa ra khí tức thánh khiết nhưng dung nhan lại mang vẻ yêu nghiệt xinh đẹp đến cực điểm. Mái tóc màu bạc tùy ý tung bay trong gió. Nàng như yêu quái mê hoặc thiên hạ, làm cho người ta nhịn không được trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra.
“Đoạn Hồn! Đi!” Theo tiếng hô của Diệp Thiên Túng, Lang nha tiên mang theo huyết quang bay về phía một khối đá khổng lồ trong cốc, chỉ nghe bính một tiếng, khối đá kia hóa thành vô số cục đá vụn, uy lực làm cho người ta không thể không sợ hãi!
“Tiểu Diệp Diệp, ngươi thật sự rất lợi hại! Hiện tại ngươi trở nên mạnh mẽ rồi, về sau cần phải bảo hộ ta nha!” Phi Dạ nhịn không được làm nũng nói.
“Tiểu Thiên, chúc mừng!” Bạch Ngân vẻ mặt vui sướng.
Nhìn một mị hoặc một cao quý lại đồng dạng chân thành, tuấn nhan ấm áp lòng người. Diệp Thiên Túng rốt cục nhịn không được nói: “Cám ơn các ngươi! Bạch! Dạ!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Thời gian như nước, trong nháy mắt, năm năm đã trôi qua.
Dưới đỉnh Ngọc Ma quanh năm mây mù lượn lờ, là một cánh rừng bao la nhìn không thấy giới hạn, đây từng là lá chắn tốt nhất cho Ám Ma Tộc, khiến cho cả Thần Ma đại lục phải khiếp sợ – Ngọc Ma Lâm.
Trong Ngọc Ma Lâm cất dấu một cỗ lực lượng cực kỳ quỷ dị, gia tăng thêm nguy hiểm là đám ma thú tung hoành trong đó, quả thực chính là phần mộ của kẻ nào dám bước chân vào đây, trừ phi thực lực từ cấp Kiếm Thánh trở lên mới có thể may mắn trốn thoát. Nhưng từ năm năm trước, sau khi Thánh môn ngũ tông cùng Thánh Thiên đế quốc huyết tẩy Ám Ma Tộc, Ngọc Ma Lâm trở thành nơi cho những đệ tử trẻ tuổi có thiên phú của Thánh môn cùng Thánh Thiên đại gia tộc đến rèn luyện, đương nhiên, có trưởng lão của gia tộc đi cùng, bằng không, cho dù là Kiếm Sư cấp cao đến Ngọc Ma Lâm đều có đến không có về.
Nơi rừng sâu, một thiếu niên đang ngự kiếm mà đi. Thiếu niên này ước chừng mười tám mười chín tuổi, lông mày như mũi đao nhọn, mắt như lưỡi dao sắc bén, mũi cao thẳng tắp, tuấn dật phi phàm. Hắn một thân da thịt màu đồng thiếc, thân hình to lớn như một con báo săn dũng mãnh, dã tính mà khí phách. Nhưng điều làm người ta kinh ngạc nhất là, hắn tuổi còn trẻ mà cư nhiên sử dụng cực phẩm kiếm quyết ngự kiếm thuật, phải biết rằng thực lực không bằng cấp bậc Kiếm Thánh là tuyệt đối không có khả năng tu luyện loại kiếm quyết cao cấp này. Phải biết rằng thiên phú người bình thường có thể cả đời cũng có thể không vượt qua cấp bậc Kiếm Thánh, cho dù là thiên phú tốt cũng phải đến ba bốn mươi tuổi. Một Kiếm Thánh không đến hai mươi tuổi! Tuyệt đối có thể được xưng là tuyệt thế thiên tài rồi!
Giờ phút này, trong lòng Tề Thiên Ngạo đang một mảnh ảo não. Hôm nay thật vất vả mới có thể tới Ngọc Ma Lâm rèn luyện, nhưng thúc thúc của hắn Tề Dự lại dẫn theo nhiều tiểu thư công tử trong gia tộc như vậy, còn có một đống lớn hộ vệ. Không giống như đi rèn luyện, mà giống như đi dạo chơi ngoại thành thì đúng hơn! Tề Thiên Ngạo hắn không muốn! Hắn muốn mau chóng săn giết vài ma thú để củng cố thực lực Kiếm Thánh cấp ba của mình. Nghĩ đến hắn mười tuổi bắt đầu sẽ theo phụ thân chinh chiến sa trường, hắn tự nhận là không ai có thể so với hắn hiểu rõ hơn ý nghĩa của việc chém giết ma thú đối với việc tu luyện kiếm.
Không ngừng đi sâu vào bên trong, Tề Thiên Ngạo nhịn không được khẽ nhíu mày. Sao lại thế này? Ngọc Ma Lâm được xưng ma thú tung hoành, sao ngay cả bóng dáng ma thú đều nhìn không thấy? Ở phía ngoài khi đi chung với mọi người, cũng có gặp qua vài con vượn to lớn có cánh tay bằng sắt. Nhớ tới biểu tình hoảng sợ của mấy tiểu thư trong gia tộc khi nhìn thấy con vượn đó mà nói…, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ giễu cợt. Nữ nhân, vĩnh viễn là sinh vật hắn ghét nhất!
Lúc này, trước mắt Tề Thiên Ngạo đột nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng, hắn cấp tốc bay đến phía trước, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cước bộ chợt dừng lại.
Giờ khắc này, Tề Thiên Ngạo cảm giác trái tim mình có chút hít thở không thông. Trên thế giới lại có một sinh vật xinh đẹp như vậy!
Đó là một dòng thác chảy từ trên cao xuống, tạo nên một suối nước nóng hình vỏ sò, trong hồ nước có phiếm ngân quang, một thiếu nữ chừng mười tuổi đang tắm rửa. Nói chính xác hơn, đó là một thiếu nữ xinh đẹp không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Tuy rằng bất quá mười tuổi, cũng đã là một báu vật xinh đẹp lãnh diễm đến cực hạn rồi! Không khó tưởng tượng sau khi nàng trưởng thành sẽ kinh tâm động phách đến thế nào! Thiếu nữ mười tuổi này dĩ nhiên là Diệp Thiên Túng.
Kỳ thật, từ khi Tề Thiên Ngạo bước vào sâu trong Ngọc Ma Lâm, nàng liền phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Chẳng qua, đã lâu chưa gặp được con mồi nào, nàng mới không quản hắn, mặc hắn đi vào nơi này. Dù sao mình cũng thật lâu không động tay động chân rồi. Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Túng câu môi cười một tiếng, xinh đẹp đoạt hồn.
Ngay trong lúc Tề Thiên Ngạo còn đang ngây ngốc, Diệp Thiên Túng đã bay lên trời, sử dụng kiếm khí hút quần áo trên tảng đá đắp lên người. Thẳng tắp liền đánh đến phía hắn. Tốc độ kia nhanh đến chỉ lưu lại tàn ảnh.
Tề Thiên Ngạo nhất thời cả kinh, đồng tử chợt mở to, thiếu nữ chừng mười tuổi này cư nhiên là một cao thủ cấp bậc Kiếm Thánh! Up áp của kiếm khí quả thực so với hắn còn cường đại hơn mấy lần!
Nhưng Tề Thiên Ngạo dù sao định lực phi phàm, thực lực cũng tương đối mạnh. Hắn lập tức hô: “Đế Giao, đi!”
Hòa cùng tiếng gió xé, trong không khí xuất hiện một thanh Kim Long kiếm sắc bén, Tề Thiên Ngạo sử dụng kim nguyên tố để tu luyện kiếm khí, cũng là Kiếm Thánh!
Diệp Thiên Túng thấy vậy trong mắt xẹt qua một chút hưng phấn, cũng lớn tiếng kêu: “Đoạn Hồn, đi!” Thanh âm giống như chim hoàng oanh làm cho Tề Thiên Ngạo càng thêm kinh hãi.
Hắn thấy được một cây xà tiên màu bạc gắn đầy những chiếc kim bén nhọn! Thứ này chỉ cần đụng vào người sẽ làm cho người ta phải huyết phục mơ hồ, tên gọi tắt là huyết nhân. Tề Thiên Ngạo hắn tuy rằng kiêu ngạo, tuy rằng khí phách nhưng cũng không phải là một người không dám chịu thua. Trước mắt, sinh vật xinh đẹp không giống người này bất kể là thực lực, thủ đoạn đều cao hơn hắn một bậc, đánh tiếp cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ, huống hồ trong lòng hắn vô cùng không muốn động thủ cùng nàng.
Tề Thiên Ngạo chính là dùng hết toàn lực tránh xà tiên của Diệp Thiên Túng, sau đó la lớn: “Dừng tay! Ta nhận thua!”
Diệp Thiên Túng nghe xong rất khó hiểu, bởi vì Tề Thiên Ngạo nhìn qua thật sự không giống một người dễ dàng nhận thua. Nhưng nàng vẫn thu lại Đoạn Hồn tiên, xoay người muốn rời đi.
Tề Thiên Ngạo thấy nàng xoay người muốn đi, trong bụng sinh ra một cỗ lo lắng khó tả, vội vàng mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
“? ?” Diệp Thiên Túng nghe xong chợt dừng bước, lãnh khí trên người tỏa ra bốn phía.
Kỳ thật, trong lòng Tề Thiên Ngạo, Diệp Thiên Túng này xem ra bất quá mười tuổi, cũng đã là giỏi hơn cao thủ như hắn, đây quả thực không có khả năng, hơn nữa nàng tướng mạo kinh người, tự nhiên làm cho người ta liên tưởng đến nàng “không phải người”.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thiên Túng theo dõi hắn, cũng không trả lời, hắn lại nhịn không được hỏi: “Ngươi là giao nhân? Tại sao không có đuôi?” (Giao nhân: người cá)
Diệp Thiên Túng giờ phút này mới xác định nam tử cương nghị khí phách trước mắt này thật sự không biết nàng là cái gì. Trong lòng Diệp Thiên Túng hoàn toàn không biết dung mạo của mình đối với thế nhân mà nói là cỡ nào kinh người.
Tựa hồ không chịu nổi hắn làm phiền, Diệp Thiên Túng lạnh lùng nói: “Ta là người.”
“Loài người không có khả năng xinh đẹp như vậy, ngươi rốt cuộc là cái gì vậy?” Tề Thiên Ngạo không cần suy nghĩ lập tức phản bác.
“Trừ bỏ người, còn có sinh vật gì có thể tu luyện ra kiếm khí sao?” Diệp Thiên Túng vốn không muốn dây dưa với một con mồi tự đưa đến cửa. Nhưng đồ chơi đã đưa đến cửa, không chơi đùa một chút thực có lỗi với mình.
“Ách. . . . . . , ngươi thật sự là người? ! Trời ạ, ngươi là cái loại biến thái gì, cư nhiên mười tuổi liền đạt tới cấp bậc Kiếm Thánh, còn là người tu luyện quang nguyên tố.” Tề Thiên Ngạo không còn phong độ bình tĩnh xuất sắc ngày thường, tựa hồ từ khi hắn đối mặt với Diệp Thiên Túng, hắn đã bắt đầu trở nên không giống mình nữa.
Đột nhiên, hắn tựa hồ lại nghĩ tới cái gì đó, khẩn trương hỏi: “Ma thú ở sâu trong Ngọc Ma Lâm. . . . . .”
“Giết, chúng nó quá ồn, quấy rầy ta tu luyện.” Diệp Thiên Túng vẫn biểu tình lạnh lùng như cũ. Nhưng nghe ở trong tai Tề Thiên Ngạo quả thực là kinh hãi không thôi, sâu trong Ngọc Ma Lâm, ít nhất cũng có mấy vạn ma thú, cư nhiên đều giết? ! ! ! ! ! !
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca