24-08-2008, 01:50 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 019
Cái tháng mà tôi gặp lại ông Chủ tịch, và gặp ông Nobu, ông bác sÄ© Cua, và Uchida Kosaburo, là tháng huy hoà ng, khiến tôi có cảm giác mình là con dế nuôi trong lồng mây đã thoát ra ngoà i được. Lần đâu tiên trong Ä‘á»i, má»—i đêm khi Ä‘i ngủ, tôi tin tưởng rằng tôi có thể là cho má»™t số ngÆ°á»i ở Gion chú ý đến. Tôi vẫn chÆ°a biết kế há»ach của Mameha nhÆ° thế nà o, hay là không biết kế hoạch của cô ấy dẫn tôi đến chá»— thà nh công ra sao, hay không biết khi đã là geisha thà nh công rồi, tôi có gặp lại ông Chủ tịch nữa không. NhÆ°ng má»—i đêm tôi nằm trên đệm, tôi ép cái khăn của ông ta cho và o má, lòng bồi hồi nhá»› lại cuá»™c há»™i ngá»™ của tôi vá»›i ông ta.
Mấy tuần trôi qua không có ngÆ°á»i nà o nhắn gởi gì hết, Mameha và tôi bắt đầu thấy lo. NhÆ°ng cuối cùng, và o má»™t buổi sáng, ngÆ°á»i thÆ° ký ở công ti Ä‘iện Iwamura Ä‘iện thoại đến cho phòng trà Ichiriki để yêu cầu tôi đến gặp há» và o buổi tối ở đó. Mameha vui mừng khi nghe tin nà y, vì cô ấy hy vá»ng lá»i má»i là của ông Nobu. Tôi cÅ©ng vui mừng, tôi hy vá»ng đấy là lá»i má»i của ông Chủ tịch. Cuối ngà y hôm đó, trong khi có sá»± hiện diện của Hatsumono, tôi báo vá»›i bà Dì tôi sẽ Ä‘i giải trà cho ông Nobu và yêu cầu bà giúp tôi chá»n má»™t bá»™ kimono. Tôi ngạc nhiên khi thấy Hatsumono đến giúp tôi má»™t tay, tôi nghÄ© rằng nếu có ngÆ°á»i lạ nhìn thấy chúng tôi, thế nà o ngÆ°á»i đó cÅ©ng tin chúng tôi sống rằng hòa thuáºn trong má»™t gia đình. Hatsumono không cÆ°á»i khÃch, không nói châm biếm, mà tá» ra rất thà nh tâm. Tôi Ä‘oán chắc bà Dì cÅ©ng kinh ngạc nhÆ° tôi. Chúng tôi Ä‘á»u đồng ý tôi sẽ mặc cái áo kimono mà u lục nhạt có hình vẽ những chiếc lá bạc và đỠson, và dải thắt lÆ°ng mà u xám Ä‘iểm chỉ và ng. Hatsumono hứa sẽ ghé và o chÆ¡i xem Nobu và tôi cùng mua vui giải trà vá»›i nhau.
Tối hôm đó tôi quỳ trên hà nh lang gá»— của phòng trà Ichiriki, cảm thấy rằng váºn may đã dẫn tôi đến giây phút nà y. Tôi nghe những tiếng cÆ°á»i nho nhá», lòng tá»± há»i không biết trong đó có tiếng cÆ°á»i của ông Chủ tịch hay không, và khi tôi mở cá»a, tôi thấy ông ngồi ở đầu bà n, còn ông Nobu thì ngồi quay lÆ°ng ra phÃa tôi. Trá»i, tôi quá mê mẩn trÆ°á»›c nụ cÆ°á»i của ông Chủ tịch, nhÆ°ng đấy chỉ là dÆ° vị của nụ cÆ°á»i hồi nãy, quá mê mẩn đến ná»—i tôi phải cố giữ mình để khá»i cÆ°á»i lại vá»›i ông. TrÆ°á»›c hết tôi chà o Mameha, rồi chà o mấy cô geisha khác trong phòng, và sau cùng là chà o sáu hay bảy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông. Khi tôi đứng lên, tôi Ä‘i thẳng đến chá»— ông Nobu nhÆ° Mameha đã dặn. Thế nhÆ°ng tôi phải quỳ sát bên ông ta hÆ¡n dá»± kiến của tôi, vì bá»—ng thình lình ông ta dằn cái tách rượu sake xuống bà n vẻ tức tối và ngồi ra xa tôi má»™t chút. Tôi xin lá»—i, nhÆ°ng ông ta không thèm để ý, còn Mameha thì cau mà y. Suốt thá»i gian còn lại, tôi nghÄ© vẩn vÆ¡ đủ thứ. Sau đó khi chúng tôi cùng ra vá», Mameha nói vá»›i tôi:
- Ông Nobu rất dá»… giáºn. vá» sau cô nhá»› cẩn tháºn đừng để cho ông ta giáºn.
- Em xin lá»—i, thÆ°a chị. Rõ rà ng ông ta không thÃch em nhÆ° chị tưởng.
- á»’, ông ta có thÃch cô. Nếu ông ta không thÃch cô ngồi má»™t bên, cô đã rá»i khá»i tiệc trong nÆ°á»›c mắt rồi. Thỉnh thoảng tÃnh khà của ông ta có vẻ kỳ cục, nhÆ°ng khi cô đã quen, cô sẽ thấy ông ta là ngÆ°á»i tốt.
Tôi được công ty Iwamura má»i đến phòng trà Ichiriki lại trong tuần ấy và nhiá»u lần trong những tuần tiếp theo ? và có lúc không có Mameha. Cô ấy dặn tôi đừng ở lâu quá, vì sợ tôi trông có vẻ thua sút những cô khác, cho nên sau khoảng má»™t giá» là tôi chà o xin cáo lá»—i ra vá», nhÆ° thể tôi báºn đến dá»± má»™t tiệc khác. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng khi tôi mặc áo để Ä‘i trong những buổi tối nà y, Hatsumono bắn ý là cô sẽ ghé lại chÆ¡i, nhÆ°ng không bao giá» cô ta đến. Rồi má»™t buổi chiá»u khi tôi không nghÄ© đến chuyện nà y nữa, cô ta báo cho tôi biết tối ấy cô ta có thì giá» rảnh, nên chắc chắn cô ta sẽ đến.
Chắc anh hình dung được khi ấy tôi rất lo lắng, nhÆ°ng sá»± việc xảy ra lại còn tồi tệ hÆ¡n thế nữa. Vì khi tôi đến phòng trà Ichiriki, chỉ vá»n vẹn có hai geisha khác nữa và bốn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông. Nếu Hatsumono đến mà thấy tôi Ä‘ang tiếp ông Chủ tịch và không có Nobu thì sao? Tôi chÆ°a biết tÃnh nhÆ° thế nà o thì bá»—ng cá»a xịch mở, tôi quá hoảng hốt khi thấy Hatsumono quỳ ngoà i hà nh lang.
Cách duy nhất của tôi phải là m là tá» vẻ buồn rầu nhÆ° thể trong công ti nà y không có ai ngoà i Nobu có thể là m cho tôi quan tâm. Có lẽ phÆ°Æ¡ng pháp nà y má»›i giúp được tôi trong đêm ấy, nhÆ°ng may thay, chỉ mấy phút sau, Nobu đến. Ngay khi Nobu và o phòng, là Hatsumono tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i duyên dáng, đôi môi má»ng Ä‘á» nhÆ° những giá»t máu ứa ra bên mép vết thÆ°Æ¡ng. Nobu ngồi và o bà n xong là láºp tức Hatsumono bảo tôi rót rượu cho ông ta, giá»ng nói dịu dà ng thân mến. Tôi đến ngồi bên cạnh ông ta, cố tá» ra vui mừng sung sÆ°á»›ng khi được hầu rượu cho ông ta. Bất kỳ khi ông ta cÆ°á»i, tôi liếc mắt nhìn ông nhÆ° thể tôi không cách gì rá»i mắt ra khá»i ông ta được, Hatsumono rất sung sÆ°á»›ng hả dạ, nhìn chúng tôi, đến ná»—i không thèm lÆ°u tâm đến những ánh mắt hâm má»™ của các ông dà nh cho cô ta. Hay có thể cô ta đã quen được ngÆ°á»i ta nhìn nhÆ° thế nà y rồi. Äêm đó cô ta đẹp má»™t cách mê hồn, ngÆ°á»i thanh niên ngồi ở cuối bà n ngồi sững sá» hút thuốc và chỉ nhìn cô ta. Ngay cả ông Chủ tịch cÅ©ng thế, ông ngồi yên, mấy ngón tay hững hỠôm quanh cốc rượu, chốc chốc lại Ä‘Æ°a mắt nhìn lên cô ta. Tôi không ngạc nhiên khi Ä‘Ã n ông thÆ°á»ng mù quáng trÆ°á»›c sắc đẹp, đến ná»—i há» Ä‘em hết Ä‘á»i mình để phục vụ cho má»™t con quá»· có nhan sắc. Bá»—ng tôi mÆ°á»ng tượng ra trong óc má»™t buổi khuya, ông Chủ tịch bÆ°á»›c và o gian tiá»n sảnh của nhà kỹ nữ chúng tôi để gặp Hatsumono, tay cầm mÅ© phá»›t, mỉm cÆ°á»i nhìn tôi rồi Ä‘Æ°a tay kia cởi áo khoác. Tôi hy vá»ng ông ta không bị sắc đẹp của Hatsumono là m má» mắt, cÅ©ng nhÆ° hy vá»ng ông ta nháºn ra những nét Ä‘á»™c ác lá»™ rõ trên mặt cô ta. NhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u tôi tin chắc, nếu Hatsumono biết được tình cảm của tôi dà nh cho ông Chủ tịch, thế nà o cô ta cÅ©ng tìm cách để dụ dá»— ông ấy, mục Ä‘Ãch duy nhất chỉ để là m cho tôi Ä‘au khổ. Tôi Ä‘oán chắc thế nà o Hatsumono cÅ©ng rá»i bà n tiệc ra vá» sá»›m. Tối biết cô ta đến đây là để gÃam sát "mối tình Ä‘ang phát triển", cho nên tôi quyết định phải trình diá»…n cho cô ta thấy. Tôi cứ Ä‘Æ°a tay lên sá» trên cổ, trên tóc hoà i, để tá» cho cô ta thấy tôi rất lo vá» vẻ ngoà i của tôi. Khi tay tôi bất ngá» chạm phải má»™t món nữ trang trên tóc, tôi liá»n nảy ra má»™t ý trong óc. Tôi đợi cho đến khi có ngÆ°á»i nói chuyện khôi hà i để cÆ°á»i, và trong lúc vừa cÆ°á»i vừa sá»a mái tóc, tôi nghiêng ngÆ°á»i qua phÃa ông Nobu. Tôi xin thú nháºn rằng việc sá»a tóc là điá»u kỳ lạ khó tin, vì tóc tôi đã được chải sáp dÃnh và o nhau rất chặt, khá»i sợ chúng bung ra. NhÆ°ng mục Ä‘Ãch của tôi là là m tung ra má»™t món trang sức ? má»™t chuá»—i hoa lụa mà u và ng và cam ? và thả nó rÆ¡i xuống lòng của ông Nobu. NhÆ°ng cái cây trâm gá»— Ä‘Ãnh chuá»—i hoa lụa dÃnh rất sâu và o mái tóc tôi, nên khi tôi cố lôi mạnh nó ra, nó văng trúng và o ngá»±c ông Nobu, rồi rÆ¡i xuống hai chân bắt tréo của ông. Tôi định Ä‘Æ°a tay và o giữa lòng ông để lấy lên vá»›i vẻ lúng túng của má»™t cô gái má»›i lá»›n, nhÆ°ng tôi không Ä‘Æ°a tay và o giữa hai chân ông được.
ChÃnh ông Nobu lấy món nữ trang lên, ông cầm cái trâm gá»— quay quay trong tay rồi nói vá»›i tôi:
- Cô đi tìm chị hầu chà o đón tôi hồi nãy, nói với chị ấy tôi muốn lấy cái gói tôi đã gởi cho chị ta.
Tôi là m theo lá»i Nobu và quay vá» phòng, thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘ang đợi. Ông ta vẫn còn cầm cái trâm gá»—, để cho chùm hoa trắng lủng lẳng trên mặt bà n. Và khi tôi Ä‘Æ°a cái gói cho ông, ông không buồn nắm lấy.
- Tôi định chốc nữa má»›i tặng món qùa nà y cho cô, khi nà o cô ra vá», nhÆ°ng bây giá» tôi thấy muốn tặng cho cô ? ông ta nói rồi gáºt đầu chỉ cái gói nhÆ° muốn bảo tôi mở cái gói ra xem. Tôi cảm thấy lúng túng trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i Ä‘ang nhìn tôi, nhÆ°ng tôi vẫn mở gói giấy ra. Bên trong là má»™t cái há»™p gá»— nhá», Ä‘á»±ng má»™t cái lược cà i tóc rất đẹp để trên lá»›p sa tanh. Cái lược có hình bán nguyệt, mà u Ä‘á» tÆ°Æ¡i có Ä‘Ãnh đóa hoa sáng lấp lánh.
- Äó là món đồ cổ tôi đã mua được cách đây và i hôm ? Nobu nói. Ông Chủ tịch nhìn món trang sức trong há»™p để trên bà n vá»›i vẻ thÃch thú, ông mấp máy môi nhÆ°ng chÆ°a nói ngay được mà đợi hắng giá»ng rồi má»›i lên tiếng, giá»ng có vẻ buồn buồn:
- Trá»i Nobu, tôi không ngá» anh là con ngÆ°á»i Ä‘a cảm nhÆ° thế nà y!
Hatsumono đứng lên, tôi tưởng tôi đã thoát được cô ta, nhÆ°ng không, tôi quá kinh ngạc khi thấy cô ta đến quỳ bên cạnh tôi. Tôi không biết là m gì hÆ¡n là ngồi yên cho đến khi cô ta lấy cái lược ra khá»i há»™p rồi cẩn tháºn cà i lên tóc tôi, ngay dÆ°á»›i búi tóc lá»›n có hình nhÆ° cái gối găm kim. Cô ta Ä‘Æ°a tay ra và Nobu trao cho cô ta món trang sức có hình chùm hoa lủng lẳng cô ta cẩn tháºn Ä‘eo và o tóc tôi nhÆ° ngÆ°á»i mẹ ân cần chăm sóc cho con. Tôi nhẹ cúi ngÆ°á»i để cám Æ¡n cô ta.
- Cô ta quá đẹp phải không? ? cô ta nói, chủ yếu nói cho Nobu nghe. Rồi cô ta buông tiếng thở dà i rất kịch, nhÆ° thể những giây phút vừa qua rất tình tứ, lãng mạn không thua sút gì Ä‘á»i cô ta, sau đó cô ta đứng dáºy ra vá» nhÆ° lòng tôi mong đợi.
Chuyện Ä‘á»i không ai dám nói Ä‘Ã n ông có cá tÃnh khác nhau rõ rà ng nhÆ° hoa nở theo mùa. Mặc dù ông Nobu và ông Chủ tịch quan tâm đến tôi trong vòng mấy tuần sau buổi trình diá»…n đô váºt, nhÆ°ng nhiá»u tháng trôi qua mà chúng tôi không nghe tin tức gì của ông bác sÄ© Cua và ông Uchida. Mameha nhất quyết chúng tôi nên đợi cho đến khi nà o há» nhắn tin, chứ không tìm cá»› để gặp há» lại, cuối cùng cô ấy không chịu được sá»± căng thẳng nữa, bèn đến tìm Uchida và o má»™t buổi chiá»u.
Thì ra sau lần chúng tôi ghé thăm Uchida má»™t thá»i gian ngắn, con mèo của ông ta bị chồn cắn khiến cho nó bị nhiá»…m trùng và mấy ngà y sau thì chết. Kết quả là Uchida uống rượu giải sầu má»™t thá»i gian. Mameha đến thăm để Ä‘á»™ng viên ông ta mất mấy hôm. Và cuối cùng khi ông ta đã bình tÄ©nh trở lại, cô ấy bảo tôi mặc áo kimono mà u xanh láng có thêu ở lai áo nhiá»u dải vải ngÅ© sắc, thêm và o phần hóa trang và i nét trang Ä‘iểm kiểu phÆ°Æ¡ng Tây cho có vẻ mà u mè, nhÆ° cô ấy thÆ°á»ng là m, rồi sai tôi đến tặng cho ông ta má»™t con mèo con có bá»™ lông trắng nhÆ° ngá»c, con mèo đáng giá bao nhiêu tiá»n, tôi không biết. Tôi thấy con mèo rất dá»… thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng Uchida không thèm chú ý, mà chỉ ngồi nhìn tôi, nghiêng đầu qua bên nà y, nghiêng đầu qua bên kia. Mấy ngà y sau ông ta nhắn tin ông ta muốn tôi là m mẫu cho ông ta vẽ. Mameha không muốn tôi nói nhiá»u và phái cô hầu Tatsumi Ä‘i theo canh chừng tôi, chị ta ngồi ngủ gà ngủ gáºt cả buổi trong góc phòng vẽ, trong khi ông Uchida chuyển tôi từ chá»— nà y sang chá»— khác, loay hoay pha má»±c và vẽ trên giấy bổi rồi lại Ä‘i di chuyển tôi sang chá»— khác nữa. Nếu anh đã Ä‘i khắp nÆ°á»›c Nháºt và đã xem những tác phẩm của Uchida vẽ trong thá»i gian tôi là m mẫu cho ông ta suốt mùa đông năm đó và nhiá»u năm sau nữa, nhÆ° là bức tranh sÆ¡n dầu duy nhất còn sót lại Ä‘ang treo trong phòng của ban lãnh đạo ngân hà ng Sumitomo ở Osaka, thì chắc anh có thể tưởng tượng ra cảnh ngồi là m mẫu cho ông ta là việc đáng hãnh diện. Thế nhÆ°ng công việc ấy không có gì buồn chán hÆ¡n. Hầu hết thá»i gian ngồi là m mẫu rất khó chịu, má»—i lần lâu khoảng hÆ¡n má»™t giá». Tôi nhá»› Ä‘iá»u là m tôi khó chịu nhất là khát nÆ°á»›c, vì Uchida không bao giá» cho tôi uống gì cả. Tháºm chà có khi tôi mang theo bình nÆ°á»›c trà , ông ta cÅ©ng Ä‘em nó để và o má»™t xó để cho ông ta không bị phân tâm. Theo lá»i dặn dò của Mameha thì không được nói năng gì vá»›i ông ta hết, tháºm chà có má»™t buổi chiá»u và o giữa tháng hai trá»i quá lạnh, tôi định nói đôi lá»i, nhÆ°ng rồi tôi cÅ©ng thôi. Uchida đến ngồi ngay trÆ°á»›c mặt tôi, miệng nhai cái nốt ruồi bên khóe môi. ông ta có nhiá»u thá»i má»±c tà u và má»™t Ãt nÆ°á»›c để mà i má»±c, nhÆ°ng rất nhiá»u lần ông mà i má»±c để pha vá»›i mà u xanh và mà u xám, mà u pha rồi ông không vừa ý, ông liá»n Ä‘em đổ ra ngoà i tuyết. Cứ nhìn tôi suốt buổi chiá»u, mắt ông đâm ra mệt má»i, ông ta bắt đầu tức giáºn và má»™t lát sau ông ta bảo tôi Ä‘i vá».
Tôi không nghe ông ta nhắn nhe gì hơn hai tuần, và sau đó tôi biết ông ta đang uống rượu trở lại.
Còn vá» phần ông bác sÄ© Cua, trong lần chúng tôi gặp ông ta đầu tiên hôm đó, ông ta hứa gặp lại chúng tôi ở phòng trà Shirao, nhÆ°ng mãi cho đến sáu tuần sau, chúng tôi không nháºn được tin tức gì của ông hết. Tuần nà y tuần ná» trôi qua, Mameha cà ng lo lắng thêm. Tôi vẫn không biết kế há»ach là m cho Hatsumono há»ng chân của cô ấy ra sao, nhÆ°ng tôi chỉ thấy kế há»ach ấy nhÆ° cánh cá»a có hai bản lá», má»™t bản lỠđể mở cho ông Nobu, bản lá» kia dà nh cho bác sÄ© Cua. Còn kế há»ach cô ấy dùng vá»›i Uchida, tôi không biết nói sao, nhÆ°ng tôi nghÄ© đây là má»™t kế há»ach riêng biệt, có lẽ không phải là kế há»ach trá»ng tâm của cô ấy.
Cuối cùng, và o cuối tháng hai Mameha gặp bác sÄ© Cua ở phòng trà Ichiriki, má»›i biết lâu nay ông ta báºn lo việc thà nh láºp bệnh viện má»›i ở Osaka. Công việc đã xong xuôi, ông hy vá»ng gặp chúng tôi ở phòng trà Shirao và o tuần sau. Chắc anh còn nhá»› Mameha kể rằng tôi có rất nhiá»u khách ái má»™ ở phòng trà Ichiriki, nếu tôi đến đấy, thế nà o cÅ©ng có nhiá»u ngÆ°á»i má»i, cho nên ông bác sÄ© Cua má»i chúng tôi đến phòng trà Shirae. DÄ© nhiên nguyên nhân Mameha không muốn chúng tôi đến phòng trà Ichiriki là vì cô ấy không muốn gặp mặt Hatsumono, thế nhÆ°ng khi tôi chuẩn bị gặp mặt ông bác sÄ© Cua, tôi không thể nà o không lo sợ việc Hatsumono có thể tìm ra chúng tôi. NhÆ°ng khi tôi tìm thấy phòng trà Shirae, tôi liá»n báºt cÆ°á»i, vì đây là chá»— mà Hatsumono không bao giá» thèm đến. Phòng trà là m cho tôi nghÄ© đến má»™t đóa hoa nhá» xÆ¡ xác trên má»™t cái cây nhiá»u hoa nở rá»±c rỡ. Gion là khu vui chÆ¡i đông đúc ngay cả khi đất nÆ°á»›c Ä‘ang trải qua những năm cuối cùng của thá»i đại suy thoái, nhÆ°ng phòng trà Shirae, nÆ¡i không được sang trá»ng, lại cà ng vắng khách hÆ¡n nữa. Lý do duy nhất mà ông bác sÄ© Cua đứng ra bảo trợ nÆ¡i nà y là vì ông không được già u có cho lắm. Trong những năm già u có đầu tiên của ông, phòng trà Shirae có lẽ là nÆ¡i tốt nhất cho ông bảo trợ. NhÆ°ng khi phòng trà Ichiriki chà o đón ông niá»m nở, không vì thế mà ông cắt đứt mối dây liên lạc vá»›i Shirae. Khi Ä‘Ã n ông có tình nhân, không bắt buá»™c há» phải vá» ly dị vá»›i vợ.
Tối đó ở phòng trà Shirae, tôi rót rượu sake còn Mameha thì kể chuyện, và suốt thá»i gian vui chÆ¡i, ông bác sÄ© ngồi chìa hai khuá»·u tay ra tháºt xa đến ná»—i thỉnh thoảng ông đụng hai chúng tôi, rồi ông quay qua gáºt đầu xin lá»—i. Tôi nháºn ra ông ta là ngÆ°á»i trầm lặng, suốt buổi tối hôm đó, ông chỉ nhìn xuống mặt bà n qua cặp kÃnh tròn nhá» và nhiá»u lần ông để những vụn thức ăn dÃnh và o bá»™ râu dÆ°á»›i mép. Tối đó khi ra vá», chúng tôi tưởng mình đã thất bại và chắc sẽ không gặp lại ông ta nữa, vì thÆ°á»ng thÆ°á»ng ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o thấy không được mấy vui, há» không báºn tâm trở lại Gion là m gì. NhÆ°ng trái lại tuần sau chúng tôi nháºn được tin nhắn của ông bác sÄ© má»i tôi đến, và hầu nhÆ° trong suốt các tuần sau đó, kéo dà i mấy tháng trá»i, ông Ä‘á»u má»i tôi đến vui chÆ¡i.
Chuyện của tôi vá»›i ông bác sÄ© diá»…n ra trôi chảy cho đến má»™t buổi chiá»u và o giữa tháng ba thì tôi gây nên má»™t chuyện ngu ngốc, gần nhÆ° là m há»ng bét kế hoạch của Mameha. Tôi nghÄ© trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u cô gái là m há»ng tÆ°Æ¡ng lai sá»± nghiệp của mình bằng cách không chịu là m những việc phải là m, hay cÆ° xá» sai lầm vá»›i má»™t nhân váºt quan trá»ng, hay đại lá»ai má»™t và i việc nhÆ° thế. NhÆ°ng lá»—i lầm tôi gây ra hết sức tầm thÆ°á»ng, tháºm chà tôi cÅ©ng không biết là mình đã gây ra nó nữa.
Chuyện xảy ra trong nhà kỹ nữ tôi ở, chỉ trong khoảnh khắc chừng má»™t phút, không lâu sau bữa ăn trÆ°a, và o má»™t hôm trá»i lạnh, tôi Ä‘ang quỳ trên lối Ä‘i lát ván vá»›i chiếc Ä‘Ã n Shamisen, Hatsumono Ä‘i ngang qua để đến nhà vệ sinh. Nếu tôi có mang già y, chắc tôi đã bÆ°á»›c qua hà nh lang đất để tránh chá»— cho cô ta Ä‘i, nhÆ°ng vì không có già y nên tôi cố đứng dáºy, tay chân lạnh cóng. Nếu tôi nhanh chân má»™t chút thì chắc Hatsumono không bá»±c mình để phải gây gá»— vá»›i tôi. Äà ng nà y tôi đứng lên hÆ¡i cháºm nên cô ta nói vá»›i tôi:
- Ông Äạ sứ Äức đến thà nh phố, nhÆ°ng Bà Ngô không rảnh để giúp vui cho ông ta, cô há»i Mameha thu xếp công việc để đến thay thế chá»— cho Bà Ngô được không? ? nói xong cô ta phá ra cÆ°á»i nhÆ° thể cô ta muốn nói tôi là m công việc ấy trông tháºt ná»±c cÆ°á»i nhÆ° việc dá»n cho vua ăn hạt đấu không bằng. Khi ấy ngà i Äại sứ Äức Ä‘ang gây nên cảnh ồn à o ở Gion. Trong thá»i gian nà y, 1935, ở Äức, chÃnh phủ má»›i lên cầm quyá»n. Mặc dù tôi không biết nhiá»u vá» chÃnh trị, nhÆ°ng tôi cÅ©ng biết nÆ°á»›c Nháºt quay lÆ°ng vá»›i Hoa kỳ và hăm hở gây ấn tượng tốt đẹp vá»›i ông Äại sứ Äức má»›i. Má»i ngÆ°á»i ở Gion Ä‘á»u muốn biết ai là ngÆ°á»i có hân hạnh được đến hầu vui ông ta trong chuyến thăm sắp tá»›i của ông.
Khi Hatsumono nói thế vá»›i tôi, đáng ra tôi phải cúi đầu xuống, là m ra vẻ buồn rầu Ä‘au khổ, không dám so sánh vá»›i tà i năng của Bà Ngô. NhÆ°ng tôi đã không là m thế, tôi nghÄ© đến tÆ°Æ¡ng lai tÆ°Æ¡i sáng của tôi vá»›i kế hoạch của Mameha dùng để loại Hatsumono, hai chúng tôi thá»±c hiện đã thà nh công. Khi nghe Hatsumono nói nhÆ° thế, tôi đã định cÆ°á»i, nhÆ°ng tôi kịp giữ mặt bình thảnh nhÆ° chiếc mặt nạ, và lòng cảm thấy vui vì không thốt ra Ä‘iá»u gì. Hatsumono nhìn tôi vá»›i ánh mắt kỳ lạ, đáng ra tôi phải nháºn ra ngay cô ta Ä‘ang nghÄ© gì trong óc má»›i phải. Tôi bÆ°á»›c nhanh sang má»™t bên và cô ta Ä‘i qua. Câu chuyện chấm dứt ngang đó và tôi không có tà nghi ngá» gì cả.
Rồi mấy ngà y sau tôi và Mameha đến phòng trà Shirae để gặp bác sÄ© Cua. NhÆ°ng khi chúng tôi đẩy cá»a ra thì thấy Bà Ngô Ä‘ang ngồi xá» chân và o già y để Ä‘i vá». Tôi giáºt mình kinh ngạc tá»± há»i không biết cái gì đã Ä‘Æ°a cô ta đến đây. Rồi Hatsumono cÅ©ng Ä‘i ra cá»a và thế là tôi hiểu: Hatsumono đã khôn ngoan hÆ¡n chúng tôi.
- Chà o chị Mameha ? Hatsumono nói ? và kìa, ngÆ°á»i Ä‘i cùng chị! Cô táºp sá»± được ông bác sÄ© Æ°a chuá»™ng! Tôi biết Mameha cÅ©ng sá»ng sốt nhÆ° tôi nhÆ°ng cô ấy không để lá»™ ra mặt.
- Kìa chị Hatsumono ? Mameha đáp ? tôi không nháºn ra chị..nhÆ°ng trá»i Æ¡i, chị trông già quá! Hatsumono chÆ°a già , cô ta chỉ có 28 hay 29 tuổi, tôi nghÄ© Mameha chỉ tìm cách chá»c tức cô ta mà thôi.
- Tôi Ä‘oán chị đến để gặp ông bác sÄ© ? Hatsumono nói ? tháºt là má»™t con ngÆ°á»i tuyệt vá»i! Tôi hy vá»ng ông ta vẫn còn sung sÆ°á»›ng khi gặp chị. Thôi xin chà o ? Hatsumono bá» Ä‘i vá»›i vẻ vui tÆ°Æ¡i, nhÆ°ng dÆ°á»›i ánh đèn Ä‘Æ°á»ng, tôi thấy nét mặt buồn rầu của Bà Ngô.
Mameha và tôi tuá»™t già y ra mà không nói má»™t tiếng, chúng tôi không ai biết phải nói cái gì. Khung cảnh trong phòng trà Shirae đêm ấy âm u ngá»™t ngạt nhÆ° nÆ°á»›c tù trong hồ. Không khà thoảng mùi hôi do đồ hóa trang bốc ra, hồ vữa ẩm Æ°á»›t tróc ra khá»i vách tÆ°á»ng, trong các góc phòng. Tôi muốn sá»± váºt thay đổi để tôi ra vá».
Khi chúng tôi mở cá»a ở hà nh lang, chúng tôi thấy bà chủ phòng trà đang ngồi tiếp bác sÄ© Cua. ThÆ°á»ng khi bà ta ở lại và i phút sau khi chúng tôi đến, có lẽ để đủ thì giá» tÃnh tiá»n ông bác sÄ©. NhÆ°ng đêm nay bà ta cáo lá»—i rút lui ngay khi chúng tôi và o và tháºm chà không ngÆ°á»›c mắt nhìn khi bà ta Ä‘i ngang qua. Bác sÄ© Cua ngồi quay lÆ°ng vá» phÃa chúng tôi, cho nên chúng tôi bá» qua nghi thức cúi chà o mà đi ngay đến ngồi vá»›i ông ta ở bà n.
- ThÆ°a bác sÄ©, ông có vẻ mệt ? Mameha nói ? tối nay ông khá»e chứ?
Bác sÄ© Cua không nói, ông ta chỉ xoay xoay cái ly bia trên bà n để giết thì giá», mặc dù ông là ngÆ°á»i có tá»u lượng cao, ông có thể uống bất cứ lúc nà o ông muốn.
- Phải, tôi mệt ? cuối cùng ông đáp ? tôi không muốn nói chuyện nữa. Nói xong ông ta uống hết ly bia rồi đứng dáºy ra vá». Mameha và tôi nhìn nhau. Khi bác sÄ© Cua ra đến cá»a, ông ta quay lại nhìn chúng tôi và nói:
- Tôi không tôn trá»ng những ngÆ°á»i lừa dối tôi khi tôi tin tưởng và o há».
Nói xong ông ta Ä‘i ra mà không thèm đóng cá»a lại.
Mameha và tôi quá kinh ngạc không nói được má»™t lá»i nà o. Cuối cùng cô ấy đứng lên đóng cá»a lại. Trở lại bà n, cô ấy vuốt áo kimono cho thẳng thắn rồi nheo mắt giáºn dữ và nói vá»›i tôi:
- Sayuri, được thôi. Cô đã nói gì với Hatsumono?
- Chị Mameha, nói gì vỠchuyện nà y à ? Em đã hứa với chị em không bao giỠnói cái gì để hại đến tương lai của em!
- Có lẽ bác sĩ đã dẹp cô sang một bên như thể cô không có gì giá trị hơn một cái bao rỗng. Tôi nghĩ chắc có lý do gì. Nhưng chúng ta chỉ biết được lý do khi nà o chúng ta biết được Hatsumono đã nói gì với bác sĩ Cua tối nay.
- Là m sao chúng ta biết được?
- Bà Ngô có mặt ở đây. Cô phải tìm há»i cô ta má»›i được.
Tôi không biết Bà Ngô có chịu nói cho tôi biết không, nhÆ°ng tôi vẫn trả lá»i là tôi sẽ cố há»i cô ta, và Mameha có vẻ hà i lòng khi nghe thế. Cô ấy đứng lên chuẩn bị ra vá», nhÆ°ng tôi nán lại cho đến khi cô ấy quay qua để xem cái gì đã giữ tôi ở lại.
- ThÆ°a chị Mameha, em xin há»i chị má»™t câu được không? Bây giá» Hatsumono đã biết từ lâu em mua vui giải trà cho ông bác sÄ©, và có lẽ cô ta biết lý do tại sao. Chị biết lý do, tháºm chà Bà Ngô cÅ©ng có thể biết. Chỉ có em là ngÆ°á»i không biết! xin chị là m Æ¡n nói rõ kế há»ach của chị cho em nghe được không?
Mameha có vẻ rất buồn khi nghe tôi há»i nhÆ° thế. Cô ấy nhìn tôi đăm đăm má»™t hồi lâu, cuối cùng cô buông ra tiếng thở dà i và quỳ xuống bên bà n để nói cho tôi nghe những Ä‘iá»u tôi muốn biết.
Cô ấy nói:
- Chắc cô thừa biết ông Uchida nhìn cô vá»›i con mắt của nhà há»a sÄ©. NhÆ°ng ông bác sÄ© quan tâm đến cô vì chuyện khác. Và ông Nobu cÅ©ng thế. Cô có biết cái từ "con bÆ°á»›m không tổ" có nghÄ©a nhÆ° thế nà o không? Tôi trả lá»i là tôi không biết Ä‘iá»u cô vừa nói.
- Äà n ông có má»™t thứ..á».. có "con lÆ°Æ¡n" trong ngÆ°á»i há»- cô ấy nói tiếp ? Ä‘Ã n bà không có con lÆ°Æ¡n, nhÆ°ng Ä‘Ã n ông thì có. Nó ở tại?
- Em biết chị nói cái gì rồi ? tôi nói ? nhÆ°ng em không biết nó được gá»i là con lÆ°Æ¡n.
- Thá»±c ra không phải con lÆ°Æ¡n, nhÆ°ng cứ để cho nó là con lÆ°Æ¡n cho dá»… hiểu vấn Ä‘á» hÆ¡n. Con lÆ°Æ¡n cả Ä‘á»i Ä‘i tìm cái tổ và cô có biết Ä‘Ã n bà có cái gì trong ngÆ°á»i há» không? Có cái hang nÆ¡i con lÆ°Æ¡n thÃch ở. Cái hang là nÆ¡i máu chảy ra hà ng tháng khi "Mây bay qua mặt trăng", nhÆ° chúng ta thÆ°á»ng nói.
Tôi đã lá»›n nên hiểu Ä‘iá»u Mameha nói vá» mây bay qua mặt trăng, vì tôi đã trải qua chuyện nà y mấy năm nay rồi. Lần đầu tiên, tôi không thể nà o không cảm thấy hoảng hốt nhÆ° hỉ mÅ©i mà thấy những miếng óc của mình dÃnh trong khăn. Thú tháºt tôi sợ sắp chết đến nÆ¡i, cho đến khi bà Dì thấy tôi giặt miếng giẻ dÃnh máu, bà ta má»›i giảng cho tôi hiểu rằng Ä‘Ã n bà thÆ°á»ng chảy máu nhÆ° thế hà ng tháng.
- Chắc cô chÆ°a hiểu vá» chuyện những con lÆ°Æ¡n nà y ? Mameha nói tiếp ? chúng rất cần có lãnh thổ. Khi chúng đã tìm ra cái hang chúng thÃch, chúng vùng vẫy trong hang má»™t hồi để biết chắc rằng?á», để biết chắc rằng đấy là má»™t cái hang đẹp, tôi đóan thế. Và khi chúng tin chắc rằng đấy là chá»— an tòan, đảm bảo, chúng là m dấu cái hang nhÆ° là lãnh thổ của mình, bằng cách phun và o đấy. Cô hiểu không?
Nếu Mameha nói thẳng những Ä‘iá»u cô ấy muốn nói, chắc thế nà o tôi cÅ©ng bà ng hoà ng hoảng hốt, nhÆ°ng Ä‘Ã ng nà y cô ấy nói dông dà i, cho nên chà Ãt ra tôi cÅ©ng có thì giỠđể chuẩn bị tÆ° tưởng. Mấy năm sau, tôi phát hiện ra rằng những Ä‘iá»u cô ấy giải thÃch cho tôi nghe chÃnh là những Ä‘iá»u cô ấy đã được nghe từ bà chị cả của cô ấy.
- Sau đây là phần sẽ là m cho cô thấy kỳ lạ - Mameha nói tiếp nhÆ° thể nãy giá» cô toà n nói chuyện không kỳ lạ - Ä‘Ã n ông rất thÃch là m cái việc nà y. Quả váºy, há» rất thÃch. Tháºm chà có những ông chẳng là m việc gì cả ngoà i việc Ä‘i tìm những cái hang khác cho con lÆ°Æ¡n của hỠở. Hang của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o chÆ°a có con lÆ°Æ¡n nà o và o ở, thì rất có giá trị cho Ä‘Ã n ông, cô hiểu chứ? Chúng ta gá»i trÆ°á»ng hợp nà y là mizuage.
- Chúng ta gá»i cái gì là mizuage?
- Lần đầu tiên hang của phụ nữ được con lÆ°Æ¡n Ä‘Ã n ông khám phá. Việc nà y chúng ta gá»i là mizuage.
Thá»±c ra thì chữ "mizu" có nghÄ©a là nÆ°á»›c còn age có nghÄ©a là "dâng lên" hay "để và o". Cho nên từ mizuage có nghÄ©a là có cái gì đấy là m cho nÆ°á»›c dâng lên hay thả cái gì đấy và o nÆ°á»›c. nếu anh gặp ba ngÆ°á»i geisha trong phòng, tất cả Ä‘á»u hiểu khác nhau vỠý nghÄ©a của từ nà y. Khi nghe Mameha giảng giải xong, tôi cảm thấy hoang mang hÆ¡n nữa, nhÆ°ng tôi cố giả vỠđã hiểu hết lá»i cô ấy nói.
- Tôi nghÄ© chắc cô Ä‘oán được lý do tại sao bác sÄ© Cua thÃch giải trà ở Gion ? Mameha nói tiếp ? ông ta kiếm ra rất nhiá»u tiá»n ở bệnh viện. Ngoà i số tiá»n ông ta để dà nh ra nuôi gia đình, ông dùng tiá»n để tìm thú hưởng mizuage. Sayuri, cô cần phải quan tâm đến chuyện nà y vì cô đúng là loại thiếu nữ mà ông ta thÃch nhất. Tôi biết chuyện nà y rất rõ, vì chÃnh tôi đã trải qua chuyện nà y rồi.
Sau đó tôi má»›i hiểu ra rằng trÆ°á»›c ngà y tôi đến Gion má»™t hay hai năm gì đấy, bác sÄ© Cua đã trả má»™t số tiá»n ká»· lục để mua mizuage của Mameha ? có lẽ là 7000 hay 8000 yen gì đấy. Bây giá» nghe ra có vẻ không nhiá»u, nhÆ°ng và o thá»i ấy đó là má»™t số tiá»n lá»›n. Ngay cả những ngÆ°á»i nhÆ° Mẹ - ngÆ°á»i luôn luôn nghÄ© đến tiá»n và là m sao kiếm ra tiá»n ? chỉ thấy được má»™t hoặc hai lần trong Ä‘á»i mà thôi. Mizuage của Mameha cao giá nhÆ° thế là vì cô ấy nổi tiếng. NhÆ°ng còn có lý do khác nữa, nhÆ° cô ấy nói cho tôi biết và o chiá»u hôm ấy. Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông rất già u hô giá ganh Ä‘ua nhau để mua Mizuage của Mameha, má»™t ngÆ°á»i là bác sÄ© Cua, ngÆ°á»i kia là má»™t thÆ°Æ¡ng gia có tên Fugikado. Thông thÆ°á»ng Ä‘Ã n ông ở Gion không cạnh tranh nhau theo kiểu nà y, hỠđã biết nhau và thÃch Ä‘i đến thá»a thuáºn vá» má»i việc. NhÆ°ng Fujikado ở chá»— khác, chỉ thỉnh thoảng má»›i đến Gion. Nếu ông ta có là m cho bác sÄ© Cua mất mặt, ông ta cÅ©ng cóc cần. Còn bác sÄ© Cua thÆ°á»ng tuyên bố ông ta là giòng dõi quý tá»™c, rất ghét loại ngÆ°á»i tá»± láºp nhÆ° Fujikado, mặc dù tháºt ra thì chÃnh ông ta cÅ©ng là ngÆ°á»i tá»± láºp, căn bản là nhÆ° thế.
Khi Mameha và tôi Ä‘i xem đấu đô váºt, cô ấy đã báo cho tôi biết Nobu rất thÃch tôi, cô nghÄ© đến chuyện Nobu rất giống ông Fujikado, tá»± láºp và ghê tởm những ngÆ°á»i nhÆ° ông bác sÄ© Cua. Vá»›i Hatsumono săn Ä‘uổi tôi khắp nÆ¡i nhÆ° bà ná»™i trợ săn Ä‘uổi gián, có lẽ tôi sẽ không trở thà nh ngÆ°á»i nổi tiếng nhÆ° Mameha để có giá mizuage cao. NhÆ°ng nếu hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y thấy tôi hấp dẫn, há» có thể thi nhau trả giá, khiến cho tôi có thể đạt được vị thế đủ tiá»n trang trải nợ nần, nhÆ° thể tôi là geisha đã nổi tiếng bấy lâu. Äây chÃnh là lý do khiến cho Mameha muốn là m cho "Hatsumono hổng cẳng". Hatsumono vui mừng khi thấy Nobu thÃch tôi, Ä‘iá»u mà cô ta không nháºn ra được là việc Nobu thich tôi sẽ có thể nâng giá mua mizuage của tôi lên rất cao.
Rõ rà ng chúng tôi phải lấy lại tình cảm của ông bác sÄ©. Không có ông ta, Nobu có thể Ä‘Æ°a giá ra mua mizuage của tôi theo ý ông muốn ? nghÄ©a là nếu ông ta có ý quan tâm đến chuyện nà y. Tôi không chắc ông ta quan tâm, nhÆ°ng Mameha quả quyết rằng ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o mà không có ý mua mizuage của má»™t cô gái táºp sá»± 15 tuổi, thì ông ta không Ä‘á»i nà o quan tâm đến chuyện thắt chặt mối dây liên hệ tình cảm vá»›i cô ta hết.
- Cô hãy tin rằng không phải vì chuyện trò vá»›i nhau mà ông ta thÃch cô đâu ? cô ấy nói. Tôi cố giả vá» là m ra vẻ tôi không cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n khi nghe cô ấy nói nhÆ° thế.
Tà i sản của Alucard
24-08-2008, 02:02 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 020
Sau nà y tôi thấy cuá»™c nói chuyện của tôi vá»›i Mameha đã đánh dấu sá»± chuyển biến của tôi trong quan niệm cuá»™c Ä‘á»i. TrÆ°á»›c đó tôi không biết gì vá» mizuage hết, tôi vẫn là cô gái thÆ¡ ngây, biết việc Ä‘á»i rất Ãt. NhÆ°ng sau đó tôi biết má»™t ngÆ°á»i nhÆ° bác sÄ© Cua muốn gì vá»›i số thá»i gian và tiá»n bạc ông ta có. Khi ngÆ°á»i ta biết chuyện nà y rồi, ngÆ°á»i ta không thể không tìm hiểu vấn Ä‘á». Tôi không nghÄ© vỠông ta nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Äêm đó sau khi trở vá» nhà kỹ nữ, tôi ngồi đợi Hatsumono và Bà Ngô Ä‘i lên cầu thang. Khoảng má»™t giá» sáng hai ngÆ°á»i má»›i vá». Nhìn cách Bà Ngô chống hai tay trên cầu thang mà đi, tôi biết cô ta mệt, vì thỉnh thoảng cô ta lên thang lầu bằng bốn chân nhÆ° chó. TrÆ°á»›c khi đóng cá»a phòng, Hatsumono sai má»™t chị hầu Ä‘em lên cho cô ta ly bia.
- Khoan, đợi một chút - cô ta nói ? mang lên cho tôi hai ly bia. Tôi muốn Bà Ngô cũng uống với tôi.
- Thôi chị Hatsumono ? tôi nghe Bà Ngô nói ? em thÃch uống nÆ°á»›c lạnh hÆ¡n.
- Cô sẽ Ä‘á»c to cho tôi nghe trong khi tôi uống bia, cho nên cô cÅ©ng phải có má»™t ly. Ngoà i ra tôi rất ghét những ngÆ°á»i quá Ä‘iá»u Ä‘á»™. Trông nhức con mắt lắm.
Sau đó chị hầu Ä‘i xuống cầu thang. Lát sau chị Ä‘i lên, tôi nghe tiếng ly va và o nhau trên khay kêu leng keng. Tôi ngồi dán tai và o cá»a phòng tôi má»™t hồi lâu, lắng nghe giá»ng Bà Ngô Ä‘á»c má»™t Ä‘á»an bà i viết vá» ngÆ°á»i diá»…n viên má»›i trong Ä‘oà n kịch Kabuki. Sau cùng Hatsumono Ä‘i ra hà nh lang, mở cá»a phòng vệ sinh trên lầu.
- Bà Ngô nà y ? tôi nghe cô ta nói ? cô có thÃch ăn mì sợi không?
- Không, thưa chị.
- Nhá» cô tìm mua giúp tôi má»™t tô. Và cô cÅ©ng ăn má»™t tô để thức cùng vá»›i tôi cho có bạn. Bà Ngô thở dà i Ä‘i xuống cầu thang. Tôi đợi cho Hatsumono và o phòng rồi lẻn theo. Nếu Bà Ngô không mệt, chắc tôi sẽ không Ä‘uổi kịp cô ta. Cô ta có vẻ hoảng hốt khi trong thấy tôi và há»i tôi tìm gặp cô ta để là m gì.
- Chẳng có chuyện gì quan trá»ng ? tôi đáp - ngá»ai trừ tôi nhá» bạn giúp cho tôi má»™t việc? - Ô Chiyo ? cô ta nói vá»›i tôi ?tôi nghÄ© cô ta là ngÆ°á»i duy nhất còn gá»i tôi là Chiyo ? mình không có thì giá», mình phải Ä‘i mua mì sợi cho Hatsumono!
- Bà Ngô, cô tá»™i nghiệp quá! ? tôi nói và Bà Ngô giống nhÆ° nÆ°á»›c đá bắt đầu tan, mặt cô ta xịu xuống vì mệt má»i, cái áo kimono nặng ná» nhÆ° muốn lôi cô ta nhà o xuống đất. Tôi bảo cô ta tìm chá»— ngồi nghỉ, tôi Ä‘i mua mì sợi cho. Cô ta quá mệt nên không từ chối, bèn Ä‘Æ°a tiá»n cho tôi rồi đến ngồi bên chiếc ghế dà i bên bá» suối Shirakawa.
Tôi phải tìm má»™t hồi má»›i thấy cái xe bán rong mì sợi, tôi mua hai tô mì nóng hổi khói bốc lên nghi ngút. Bà Ngô tá»±a đầu ra lÆ°ng ghế ngủ ngon là nh, miệng hé ra nhÆ° hy vá»ng hứng được nÆ°á»›c mÆ°a. Äã gần hai giá» sáng mà vẫn còn và i ngÆ°á»i Ä‘i chÆ¡i. Má»™t tốp Ä‘Ã n ông nhìn thấy Bà Ngô, có lẽ há» cho đây là cảnh buồn cÆ°á»i nhất há» thấy trong nhiá»u tuần nay ? và tôi xác nháºn cảnh cô geisha táºp sá»± ngồi ngủ trên ghế đá nhÆ° thế nà y quả là kỳ cục.
Khi tôi để hai tô mì sợi xuống bên cạnh Bà Ngô, nhẹ nhà ng đánh thức cô ta dáºy rồi nói:
- Bà Ngô mình muốn yêu cầu bạn giúp mình một việc?nhưng mình sợ bạn không vui khi nghe chuyện nà y.
- Không thà nh vấn đỠ- cô ta đáp ngay ? chẳng có chuyện gì là m cho mình vui hơn.
- Khi Hatsumono nói chuyện với ông bác sĩ tối nay, bạn có mặt trong phòng. Mình nghĩ câu chuyện nà y có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của mình. Chắc Hatsumono đã bà y chuyện nói xấu mình với ông bác sĩ, vì bây giỠông ta không muốn thấy mình nữa.
Vì quá ghét Hatsumono, vì quá muốn biết tối nay cô ta đã nói gì vá»›i ông bác sÄ©, nên tôi cảm thấy ân háºn đã khÆ¡i chuyện nà y lên vá»›i Bà Ngô. Cô ta có vẻ Ä‘au Ä‘á»›n khi nghe tôi nói, tôi nghÄ© chỉ má»™t chuyện nhá» nhặt thôi cÅ©ng đủ là m cô ta Ä‘au khổ nhiá»u. NÆ°á»›c mắt trà o ra trên mặt cô nhÆ° thể chúng đã nằm chá»±c sẵn đấy từ lâu.
- Chiyo, mình không biết ? cô ta nói, đưa tay ra moi chiếc khăn trong thắt lưng ? mình không rõ chuyện gì hết!
- Chắc bạn nhớ Hatsumono nói chuyện gì chứ? Có ai nữa biết chuyện đó không?
- Không có. Tháºt mình không biết có ai Ä‘á»™c ác nhÆ° thế! Mình không biết chuyện ấy. Cô ta là m má»i việc chỉ để là m cho ngÆ°á»i khác Ä‘au khổ mà thôi. Và điá»u báºy nhất là cô ta nghÄ© rằng mình khâm phục cô ta và muốn được nhÆ° cô ta. NhÆ°ng mình ghét cô ta! ChÆ°a bao giá» mình ghét ai nhÆ° ghét cô ta!
Chiếc khăn tay mà u và ng của Bà Ngô lấm đồ hóa trang trắng hếu. Nếu má»›i đây cô ta là thá»i nÆ°á»›c đá bắt đầu tan thì bây giá» cô ta là vÅ©ng bùn.
- Bà Ngô là m Æ¡n nghe mình nói ? tôi nói ? nếu mình có ai khác để há»i chắc mình đã không há»i bạn chuyện nà y đâu. Mình không muốn trở lại là m kẻ tôi tá»› suốt Ä‘á»i, và nếu Hatsumono có cách hại mình, thì mình sẽ nhÆ° thế đấy. Cô ta sẽ không bao giá» dừng tay lại cho đến khi mình trở thà nh con gián dÆ°á»›i chân cô ta! Nếu bạn không giúp mình chạy thoát được, mình sẽ bị cô ta chà đạp cho nát bét!
Bà Ngô cho đây là chuyện tức cÆ°á»i, cho nên cả hai chúng tôi Ä‘á»u phá ra cÆ°á»i. Trong khi cô ấy vừa khóc vừa cÆ°á»i, tôi lấy cái khăn tay lau mặt cho cô ấy. tôi cảm thấy quá xúc Ä‘á»™ng khi thấy lại Bà Ngô trÆ°á»›c đây, Bà Ngô đã từng là bạn của tôi nên mắt tôi cÅ©ng bắt đầu rÆ°á»›m lệ và bá»—ng hai chúng tôi ôm ghì lấy nhau.
- Ôi Bà Ngô, mặt hóa trang của bạn bị nhòe hết rồi! ? sau cùng tôi lên tiếng.
- Không sao, mình sẽ nói vá»›i Hatsumono rằng có thằng say gặp mình giữa Ä‘Æ°á»ng, hắn lấy khăn lau lên mặt mình mà mình không là m gì được vì hai tay phải bÆ°ng hai tô mì. Tôi tưởng cô ta sẽ không nói gì nữa nhÆ°ng rồi cô ta cất tiếng thở dà i và nói tiếp:
- Chiyo, mình muốn giúp bạn, nhưng mình đi ra ngoà i lâu quá rồi. Nếu mình không vỠngay, thế nà o Hatsumono cũng đi tìm. Khi ấy cô ta sẽ thấy hai đứa mình.
- Mình chỉ há»i bạn và i câu thôi, Bà Ngô à . Bạn chỉ nói cho mình biết là m sao Hatsumono biết được mình Ä‘ang mua vui cho ông bác sÄ© ở phòng trà Shirae.
- á»’ dá»… thôi ? Bà Ngô đáp ? cô ấy đã nói khÃch bạn vá» chuyện ông Äại sứ Äức cách đây mây ngà y, nhÆ°ng bạn không tá» vẻ gì quan tâm đến chuyện ấy, trông bạn có vẻ bình tÄ©ng nên cô ta nghÄ© bạn và Mameha Ä‘ang có kế hoạch gì đấy. Cho nên cô ta đến gặp ông Awajiuma ở phòng đăng ký, há»i ông ta bạn ghi hóa Ä‘Æ¡n tÃnh tiá»n ở phòng trà nà o. Khi cô ta nghe trong số các phòng trà bạn lui tá»›i, có hóa Ä‘Æ¡n phòng trà Shirae, cô ta nghi liá»n. Thế là chúng tôi đến gặp tìm ông bác sÄ© ngay đêm ấy. Chúng tôi đến hai lần má»›i gặp ông ta.
Ãt có nhân váºt quan trá»ng nà o bảo trợ cho phòng trà Shirae. Cho nên Hatsumono nghÄ© ngay đến bác sÄ© Cua. Sau nà y tôi má»›i biết ông ta nổi tiếng là ngÆ°á»i "chuyên mua trinh con gái". Ngay khi Hatsumono nghÄ© đến ông ta, có lẽ cô ta biết được kế há»ach của Mameha ra sao.
- Tối nay cô ta đã nói gì vá»›i ông ấy? khi chúng tôi ghé đến gặp ông ta, vừa lúc bạn và cô ta ra vá», ông ta không muốn nói chuyện vá»›i chúng tôi.
- Hai ngÆ°á»i nói chuyện gẫu má»™t lát, rồi Hatsumono giả vá» sá»±c nhá»› má»™t chuyện gì đấy. Thế là cô ta kể ra "có má»™t geisha táºp sá»± ở cùng nhà vá»›i tôi tên là Sayuri..", khi ông bác sÄ© nghe đến tên bạn, bạn biết không, ông ta ngồi sững nhÆ° bị ong đốt. Rồi ông ta há»i "cô biết cô ấy à ?? Thế là Hatsumono đáp liá»n "biết chứ, dÄ© nhiên là tôi biết chứ, thÆ°a bác sÄ©. Cô ta ở cùng nhà kỹ nữ vá»›i tôi mà " Sau đó cô ta nói cái gì đấy mà mình không nhá»› hết, nhÆ°ng chỉ nhá»› và i câu nhÆ° thế nà y "tôi không nên nói vá» Sayuri, thú thá»±c vá»›i ông, tôi phải giữ kÃn chuyện bà máºt cho cô ta."
Tôi lạnh ngÆ°á»i khi nghe nhÆ° thế. Tôi biết Hatsumono có tà i bịa đặt nhiá»u chuyện rất Ä‘á»™c ác.
- Bà Ngô, chuyện bà máºt gì thế?
- á»’, mình không biết chuyện nà y, mà hình nhÆ° cÅ©ng không có. Hatsumono nói vá»›i ông ta rằng có má»™t thanh niên ở gần nhà chúng ta, là bạn trai của bạn mà Mẹ rất nghiêm khắc vá» việc nà y. Hatsumono nói bạn và chà ng trai nà y thÆ°Æ¡ng nhau, và cô ta cÆ°Æ¡ng quyết bao che cho bạn vì Mẹ quá nghêm khắc. Cô ta còn nói cô ta để cho hai ngÆ°á»i và o tình tứ vá»›i nhau ngay trong phòng cô ta má»—i khi Mẹ Ä‘i khá»i. Rồi cô ta nói nhÆ° thế nà y "á»’, mà thÆ°a bác sÄ©, đáng ra tôi không nên nói chuyện nà y ra vá»›i ông!" NhÆ°ng ông ta đã trả lá»i rằng ông ta cám Æ¡n Hatsumono vá» chuyện cô ta vừa nói, và ông hứa sẽ giữ kÃn, chỉ mình ông ta biết mà thôi. Khi ấy tôi đã hình dung ra sá»± sung sÆ°á»›ng của Hatsumono sau khi đã thá»±c hiện xong mÆ°u mô của mình. Tôi há»i Bà Ngô còn có chuyện gì nữa không, nhÆ°ng cô ta bảo là không. Tôi cám Æ¡n cô ta nhiá»u lần vì đã giúp đỡ tôi, và tôi nói rất buồn khi thấy trong mấy năm vừa qua, cô ta nhÆ° là kẻ nô lệ cho Hatsumono.
- Mình thấy có và i dấu hiệu đáng mừng cho mình ? Bà Ngô trả lá»i ? má»›i cách đây mấy hôm, Mẹ có ý định nháºn mình là m con. Cho nên giấc mÆ¡ có nÆ¡i để sống đến hết Ä‘á»i của mình có thể thà nh hiện thá»±c.
Tôi cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n khi nghe cô ta nói nhÆ° thế, mặc dù tôi nói tôi rất mừng cho cô ta. Quả tôi mừng cho Bà Ngô thôi, nhÆ°ng tôi nghÄ© kế hoạch của Mameha có tầm rất quan trá»ng là để cho Mẹ nháºn tôi là m con.
Ngà y hôm sau khi đến nhà Mameha, tôi kể cho cô ta nghe chuyện tôi đã biết, khi nghe chuyện vá» anh chà ng bạn trai, cô ta lắc đầu ghê tởm. Tôi biết cô ta nghÄ© cái gì rồi, nhÆ°ng cô ấy vẫn nói cho tôi nghe rằng Hatsumono đã khôn ngoan là m cho bác sÄ© Cua tin rằng "cái hang" của tôi đã có "con lÆ°Æ¡n" của ngÆ°á»i khác khám phá rồi.
Mameha còn chán nản khi nghe Bà Ngô sắp được nháºn là m con. Cô ấy nói:
- NhÆ°ng còn mấy tháng nữa má»›i đến ngà y nháºn là m con xảy ra. NghÄ©a là ta phải tÃnh đến chuyện mizuage của cô, Sayuri à , dù cô có chuẩn bị sẵn sà ng hay chÆ°a.
Ngay trong tuần ấy, Mameha đến tiệm bánh kẹo đặt là m cho tôi má»™t cái bánh ngá»t bằng bá»™t gạo có tên là ekubo, nghÄ©a là núm đồng tiá»n. Nhúng tôi gá»i là ekubo là vì trên đầu bánh có cái núm đồng tiá»n và ở giữa có cái vòng tròn mà u Ä‘á» nho nhá», có ngÆ°á»i cho rằng hình nà y trông tháºt khêu gợi. Tôi thÆ°á»ng nghÄ© bánh nà y trông giống nhÆ° những chiếc gối nhá», có lõm xuống má»™t tÃ, nhÆ° thể ngÆ°á»i phụ nữ vừa kê mặt lên đó mà ngủ đã để dÃnh má»™t tà son môi và o gối, vì trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ, cô ta mệt quá mà không lau mặt được. NhÆ°ng dù sao thì khi ngÆ°á»i geisha táºp sá»± đến tuổi mizuage, há» Ä‘á»u phải tặng quà bằng bánh ekubo nà y cho những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông bảo trợ cho há». Hầu hết các cô táºp sá»± Ä‘á»u tặng bánh cho Ãt ra cÅ©ng đến hà ng chục ông, có lẽ còn nhiá»u hÆ¡n nữa, nhÆ°ng vá»›i tôi, có lẽ tặng cho ông Nobu và ông bác sÄ© Cua là đủ - nếu chúng tôi may mắn. Tôi cảm thấy buồn vì không gởi cho ông Chủ tịch, nhÆ°ng nếu gởi cho ông ta, tôi thấy việc nà y đáng tởm quá, cho nên tôi không buồn lắm khi gạt tên ông ra ngoà i danh sách.
Tặng bánh ekubo cho Nobu dá»… dà ng. Bà chủ phòng trà Ichiriki thu xếp cho ông ta đến và o ban đêm, rồi Mameha và tôi gặp ông trong má»™t căn phòng nhá» nhìn ra sân trÆ°á»›c. Tôi cảm Æ¡n ông ta vì đã lÆ°u tâm nhiá»u đến tôi, không những thÆ°á»ng gá»i tôi đến giúp vui ở các buổi tiệc ngay cả khi không có ông Chủ tịch, mà còn cho tôi rất nhiá»u quà ngoà i cái lược cà i tóc và o đêm có Hatsumono đến. Sau khi cám Æ¡n ông ta, tôi lấy cái há»™p bánh ekubo lên, há»™p được gói trong giấy dà y mà u xám và buá»™c dây bện. Tôi cúi chà o ông và đẩy cái há»™p qua bà n cho ông. Ông nháºn món quà , Mameha và tôi cám Æ¡n ông ta nhiá»u lần vá» lòng tốt của ông, cúi chà o nhiá»u lần cho đến khi tôi choáng váng. Nghi thức gá»n nhẹ và Nobu cầm món quà trên má»™t tay, Ä‘i ra khá»i phòng. Sau đó khi tôi hầu vui ở buổi tiệc của ông, ông không đá Ä‘á»™ng gì đến chuyện nà y. Tôi nghÄ© chắc chuyện nà y đã là m cho ông ta bất ổn trong lòng.
Còn bác sÄ© Cua thì nhiá»u khó khăn hÆ¡n. Mameha phải đến khắp các phòng trà ở Gion để nhá» các bà chủ ở đấy, khi nà o thấy ông ta xuất hiện thì báo cho cô ấy biết. có thể đợi mấy đêm má»›ii có tin nhắn cho biết ông ta Ä‘ang có mặt ở phòng trà Yshino, đóng vai khách của má»™t ông khác. Tôi chạy đến nhà của Mameha để thay áo quần rồi Ä‘em há»™p bánh đến phòng trà Yashiro, há»™p ekubo được gói trong má»™t tấm lụa vuông.
Phòng trà Yashino má»›i xây cất rất đẹp, hoà n toà n theo kiểu phÆ°Æ¡ng Tây. Phòng ốc má»›i tân kỳ, xà gá»— mà u Ä‘en sẫm và các thứ khác Ä‘á»u đẹp đẽ, nhÆ°ng thay vì trải chiếu rÆ¡m quanh bà n lót nệm, thì cái phòng tôi được Ä‘Æ°a và o tối đó có ná»n nhà lát gá»— cứng, trải thảm Ba tÆ° mà u Ä‘en, bà n xa lông vá»›i và i cái ghế bá»c nệm. Tôi nghÄ© là ngồi trên ghế chắc không hợp cho tôi, cho nên tôi quỳ trên thảm để đợi Mameha, mặc dù ná»n nhà dÆ°á»›i đầu gối tôi cứng nhÆ° đá. Tôi quỳ nhÆ° thế suốt ná»a giá» má»›i thấy cô ấy quay trở lại.
- Cô là m cái gì thế? ? cô ấy nói vá»›i tôi ? phòng nà y không phải phòng kiểu Nháºt, cứ ngồi trên ghế tá»± nhiên Ä‘i.
Tôi là m theo lá»i của Mameha, nhÆ°ng khi cô ấy ngồi xuống trÆ°á»›c mặt tôi, trông cô ấy có vẻ bất an nhÆ° tôi.
Tôi nghe cô ấy cho biết ông bác sĩ đang dự tiệc ở phòng bên cạnh. Mameha phục vụ mua vui cho ông ta một lát rồi. Cô ấy nói với tôi:
- Tôi đã rót cho ông ta uống nhiá»u bia, thế nà o ông ta cÅ©ng phải Ä‘i vệ sinh. Khi nà o ông ta Ä‘i, tôi sẽ chặn ông ta ở ngoà i hà nh lang và má»i ông ta lại đây. Cô phải trao bánh ekubo cho ông ta ngay. Tôi không biết ông ta sẽ phản ứng ra sao, nhÆ°ng chúng ta chỉ còn hy vá»ng có cÆ¡ may để phá há»ng kế hoạch gian ác của Hatsumono mà thôi.
Mameha Ä‘i ra, tôi ngồi trên ghế đợi má»™t hồi lâu. Tôi thấy nóng và căng thẳng. Tôi sợ lá»›p hóa trang của tôi sẽ thà nh má»™t đống hổ lốn nhem nhuốc và nhà u nhò nhÆ° cái nệm sau má»™t đêm ngủ dáºy. Tôi tìm trong phòng xem có cái gì để giải trà không, nhÆ°ng thứ tốt nhất trong phòng xem ra có thể để giải trà là đến soi mặt và o trong tấm gÆ°Æ¡ng nhá» treo trên tÆ°á»ng. Sau cùng tôi nghe có tiếng ngÆ°á»i, rồi có tiếng gõ cá»a và Mameha mở cá»a ra:
- Một lát thôi, thưa bác sĩ, xin bác sĩ vui lòng ? cô ấy nói.
Tôi thấy bác sÄ© Cua đứng trong hà nh lang lá» má» tối, vẻ mặt nghiêm trá»ng nhÆ° các bức tranh cổ ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng thấy trong các hà nh lang ở các ngân hà ng. Ông ta nhìn tôi qua cặp kÃnh Ä‘eo mắt. Tôi không biết phải là m gì, má»i khi tôi cúi ngÆ°á»i trên chiếu để chà o, cho nên tôi quỳ xuống thảm để chà o nhÆ° trÆ°á»›c, mặc dù tôi tin chắc Mameha sẽ không hà i lòng việc tôi là m. Tôi không biết ông bác sÄ© có nhìn tôi không, nhÆ°ng tôi nghe ông ta nói:
- Tôi muốn vỠlại buổi tiệc, xin cô tha lỗi cho tôi.
- Sayuri có mang đến cho ông một món quà ? Mameha nói với ông ? xin ông vui lòng đợi cho một lát thôi.
Cô ấy má»i ông ta và o phòng và má»i ngồi và o trong chiếc ghế bà nh êm ái. Má»i xong, tôi thấy cô ấy quên phứt chuyện cô ấy nói vá»›i tôi hồi nãy, vì hai chúng tôi Ä‘á»u qùy trên thảm, má»—i ngÆ°á»i má»™t bên đầu gối ông bác sÄ© Cua. Tôi nghÄ© ông bác sÄ© hẳn hãnh diện lắm vì có hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ăn mặc đẹp đẽ Ä‘ang qùy bên chân ông ta nhÆ° thế.
- Em rất buồn không gặp được ông nhiá»u ngà y rồi ? tôi nói ? mà thá»i tiết thì đã ấm áp. Em thấy mùa lạnh sắp hết đến nÆ¡i rồi đó.
Ông bác sĩ không đáp nhưng đã nhìn lại tôi.
- Xin bác sÄ© vui lòng nháºn bán ekubo của em ? tôi nói và sau khi cúi chà o, tôi để há»™p bánh trên bà n gần tay của ông ta,. Ông thụt tay và o lòng nhÆ° muốn nói rằng ông ta không muốn nháºn.
- Tại sao cô biếu tôi đồ nà y? Mameha nói chen và o:
- Tôi xin lá»—i, thÆ°a bác sÄ©. Tôi thuyết phục cho Sayuri tin rằng ông sẽ vui lòng nháºn bán ekubo của cô ta. Hy vá»ng tôi không lầm chứ?
- Cô lầm rồi. Có lẽ cô không biết hết cô gái nà y như cô tưởng đâu. Cô Mameha, tôi đánh giá cô cao, nhưng cô đã sai lầm khi giới thiệu cô gái nà y cho tôi.
- Xin lá»—i bác sÄ©, tôi không hiểu tại sao ông nói thế. Tôi hoà n toà n có linh cảm là ông rất thÃch Sayuri.
- Äúng là rất thÃch. NhÆ°ng bây giá» thì má»i việc rõ rà ng rồi, tôi phải vá» dá»± tiệc lại thôi.
- NhÆ°ng xin phép ông được không? Có thể Sayuri đã xúc phạm đến ông chăng? Má»i việc thay đổi má»™t cách quá bất ngá».
- Cô ta đã xúc phạm đến tôi, nhÆ° tôi đã nói rồi, tôi bị xúc phạm vì ngÆ°á»i ta đã lừa dối tôi.
- Cô Sayuri, tháºt xấu hổ là cô đã lừa dối bác sÄ©- Mameha nói vá»›i tôi ? cô đã nói vá»›i bác sÄ© Ä‘iá»u gì không đúng sá»± tháºt rồi. chuyện gì thế?
- Em không biết ? tôi trả lá»i ra vẻ thÆ¡ ngây ? trừ phi cách đây mấy tuần em có nói là trá»i Ä‘ang bắt đầu ấm áp mà không đúng?
Mameha nhìn tôi nhÆ° thể cô ấy không thÃch câu nói của tôi.
- Äây là chuyện liên quan giữa hai ngÆ°á»i vá»›i nhau ? ông bác sÄ© lên tiếng ? không dÃnh dáng gì đến tôi, xin tha lá»—i cho tôi.
- NhÆ°ng thÆ°a bác sÄ© ? Mameha nói ? trÆ°á»›c khi ông Ä‘i, xin phép ông cho biết, có thể có sá»± hiểu lầm gì ở đây? Sayuri là cô gái chân tháºt, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết không bao giá» cô ấy lừa dối ai hết. Nhất là ngÆ°á»i đã đối xá» tá» tế vá»›i cô ấy.
- Tôi yêu cầu cô há»i cô ấy vá» anh chà ng hà ng xóm của cô ấy thì biết ? ông bác sÄ© nói. Tôi rất nhẹ ngÆ°á»i khi thấy cuối cùng ông ta đã nêu vấn Ä‘á» chÃnh ra. Ông ta là ngÆ°á»i kÃn đáo, nếu ông ta không chịu nói chuyện nà y ra, thì tôi cÅ©ng sẽ không ngạc nhiên.
- Thì ra chuyện rắc rối là thế - Mameha nói với ông ta ? chắc ông đã có nói chuyện với Hatsumono rồi.
- Nói chuyện với cô ấy thì có sao đâu?
- Cô ấy phao tin nà y khắp cả Gion. Tin nà y hoà n toà n bịa đặt. Kể từ khi Sayuri được giao cho má»™t vai quan trá»ng trên sân khấu trong vÅ© khúc cố đô thì Hatsumono ra sức bêu riếu cô ta. VÅ© khúc cố đô là vở múa hà ng năm trá»ng đại nhất ở Gion. Buổi múa sẽ tổ chức và o đầu tháng tÆ°. Các vai múa đã được phân bố trÆ°á»›c đây mấy tháng rồi, và tôi rất hân hạnh được chá»n đóng má»™t vai. Má»™t cô giáo của tôi đã cho tôi biết rồi, nhÆ°ng theo chá»— tôi biết, thì vai của tôi chỉ ở trong chá»— ban nhạc, chứ không lên sân khấu. Mameha nói thế để nhấn mạnh đến ý đồ xấu của Hatsumono.
- ThÆ°a bác sÄ©, tôi không muốn nói đến chuyện nà y, nhÆ°ng quả tháºt Hatsumono là ngÆ°á»i nói láo nổi tiếng ? Mameha nói tiếp ? tin và o Ä‘iá»u cô ta nói tháºt nguy hiểm.
- Nếu Hatsumono là ngÆ°á»i nói láo, thì đây là lần đầu tôi nghe nói nhÆ° váºy.
- Không ai muốn nói cho ông biết chuyện nhÆ° thế đâu ? Mameha đáp, giá»ng nho nhá» nhÆ° thể cô ấy sợ có ai nghe ? rất nhiá»u geisha không thà nh tháºt. Không ai muốn mình là ngÆ°á»i đầu tiên lên tiếng tố cáo cô ta là ngÆ°á»i nói láo cả. NhÆ°ng hoặc là tôi Ä‘ang nói láo vá»›i ông hoặc là Hatsumono đã nói láo khi cô ta kể câu chuyện ấy cho ông nghe. ThÆ°a bác sÄ©, đây là vấn Ä‘á» của ông phải quyết định giữa hai chúng tôi ai là ngÆ°á»i ông biết rõ hÆ¡n, và trong hai chúng tôi ai là ngÆ°á»i được ông tin tưởng hÆ¡n.
- Tôi không hiểu tại sao Hatsumono lại bà y trò nói xấu Sayuri chỉ vì cô ấy có vai trên sân khấu?
- Chắc ông đã gặp cô em út của Hatsumono rồi, cô Bà Ngô. Hatsumono hy vá»ng cô Bà Ngô sẽ có vai trong vở múa, nhÆ°ng kết quả lại là Sayuri. Còn tôi thì được giao cho vai mà Hatsumono mong muốn! NhÆ°ng thÆ°a bác sÄ©, chuyện nà y không thà nh vấn Ä‘á». Nếu sá»± thà nh tháºt của Sayuri đáng nghi ngá», tôi rất thông cảm chuyện ông không nháºn bánh ekubo do cô ấy tặng cho ông. Ông bác sÄ© ngồi nhìn tôi má»™t hồi lâu. Cuối cùng ông nói:
- Tôi sẽ cho một bác sĩ ở bệnh viện tôi đến khám cho cô ấy.
- Tôi hoà n tòan ủng há»™ việc nà y ? Mameha đáp ? nhÆ°ng tôi rất khó thu xếp để là m việc nà y, vì ông chÆ°a bằng lòng là m ngÆ°á»i bảo trợ mizuage cho cô ấy. Nếu ông còn nghi ngá» tÃnh chân tháºt của cô ta..mà thôi, Sayuri sẽ gởi bánh ekubo cho nhiá»u ngÆ°á»i. Tôi tin chắc hầu hết Ä‘á»u không tin câu chuyện do Hatsumono dá»±ng lên.
Câu nói hình như đã có tác dụng tốt như Mameha mong muốn. Bác sĩ Cua ngồi im lặng một lát. Cuối cùng ông ta nói:
- Tôi không biết phải tÃnh sao đây. Äây là lần đầu tiên tôi lâm và o má»™t hoà n cảnh đặc biệt nhÆ° thế nà y.
- ThÆ°a bác sÄ©, xin ông vui lòng nháºn bánh ekubo và quên chuyện Ä‘iên khùng của Hatsumono Ä‘i.
- Tôi thÆ°á»ng nghe có nhiá»u cô gian xảo thu xếp chuyện mizuage trúng và o thá»i gian có kinh, lúc ấy Ä‘Ã n ông dá»… bị nhầm lẫn. Tôi là bác sÄ©, chắc cô biết. Tôi sẽ không để cho cô qua mặt dá»… dà ng đâu!
- Nhưng không ai muốn qua mặt ông hết!
Ông ta ngồi má»™t lát nữa rồi đứng dáºy, hai vai co lại để Ä‘i, má»™t khủy tay chìa tá»›i trÆ°á»›c, ông bÆ°á»›c ra khá»i phòng. Tôi quá báºn cúi chà o tạm biệt đến ná»—i tôi không biết ông ta có lấy há»™p bánh hay không, nhÆ°ng may thay, sau khi ông ta và Mameha Ä‘i rồi, tôi nhìn và o bà n, thấy bánh không còn ở đấy nữa.
Khi Mameha nêu ra vai trò của tôi trên sân khấu, tôi cứ nghÄ© cô ấy bà y chuyện ra để giải thÃch lý do tại sao Hatsumono đặt Ä‘iá»u nói láo vá» tôi. Cho nên chắc anh biết tôi quá Ä‘á»—i ngạc nhiên khi và o ngà y hôm sau tôi biết chuyện cô ấy nói là có tháºt. Hay nếu chuyện không đúng, thì chắc Mameha đã tin tưởng chuyện ấy sẽ thà nh hiện thá»±c và o cuối tuần.
Thá»i ấy, và o giữa tháºp niên 30, ở Gion lúc đó có khoảng bảy hay tám trăm geisha, nhÆ°ng vì số geisha được chá»n để đóng các vai trong vở VÅ© khúc cố đô để diá»…n và o mùa xuân, có không quá 60 ngÆ°á»i, nên má»i ngÆ°á»i ganh Ä‘ua nhau để có được má»™t vai, khiến cho nhiá»u tình bạn bị sứt mẻ. Khi Mameha nói cô ấy chiếm vai của Hatsumono là cô nói không đúng, cô ấy là má»™t trong và i geisha Ãt á»i ở Gion được đảm bảo thủ vai má»™t mình hà ng năm. NhÆ°ng chuyện Hatsumono rất muốn thấy Bà Ngô lên sân khấu là chuyện hòan toà n có tháºt. Tôi không biết cô ta căn cứ và o đâu mà nghÄ© ra chuyện nhÆ° thế có thể xảy ra được. Bà Ngô có thể có phần thưởng của geisha táºp sá»± và ngoà i ra còn nháºn được nhiá»u vinh dá»± khác nữa, nhÆ°ng cô ta không có tà i múa. Tuy nhiên mấy ngà y trÆ°á»›c ngà y tôi tặng bánh ekubo cho ông bác sÄ©, má»™t cô táºp sá»± 17 tuổi thủ vai diá»…n má»™t mình đã bị trượt chân ở cầu thang té gãy chân. Cô gái tá»™i nghiệp bị loại, và các cô táºp sá»± khác ở Gion Ä‘á»u hy vá»ng được thay thế. Cuối cùng chÃnh vai nà y được rÆ¡i và o tay tôi. Lúc ấy tôi má»›i 15 tuổi và trÆ°á»›c đó chÆ°a bao múa trên sân khấu, nói thế không có nghÄ©a là tôi không chuẩn bị để múa. Nhiá»u đêm tôi ở nhà và bà Dì thÆ°á»ng đánh Ä‘Ã n Shamisen để tôi thá»±c táºp múa. Vì thế tôi đã được xếp thứ 11 và o năm 15 tuổi, mặc dù có lẽ tôi không có tà i múa nhÆ° các vÅ© công khác. Nếu Mameha không bảo tôi ở nhà vì sợ Hatsumono theo Ä‘uổi quấy phá mà được ra mắt công chúng nhiá»u, có lẽ tôi đã có vai trong các vở múa và o mùa xuân năm trÆ°á»›c rồi.
Vai nà y giao cho tôi và o giữa tháng ba, cho nên tôi chỉ có chừng má»™t tháng để diá»…n táºp. May thay, cô giáo của tôi rất táºn tâm, thÆ°á»ng là m việc riêng vá»›i tôi suốt các buổi chiá»u. bà Mẹ không biết chuyện gì xảy ra hết ? có lẽ Hatsumono không nói cho bà biết ? cho đến nhiá»u ngà y sau đó, khi bà nghe ngÆ°á»i ta nói trong má»™t buổi đánh mạt chược. Bà quay vá» nhà , há»i có phải tôi được giao cho vai ấy không. Sau khi nghe tôi trả lá»i, bà ta đã quay Ä‘i vá»›i ánh mắt kinh ngạc nhÆ° bà đã bắt gặp con chó Taku ghi thêm nhiá»u cá»™t nợ trong sổ kế toán của bà . DÄ© nhiên Hatsumono rất tức giáºn, nhÆ°ng Mameha không quan tâm đến việc nà y. Thá»i gian để chúng tôi hất cẳng Hatsumono ra khá»i sợi dây trên võ Ä‘Ã i đã đến, nhÆ° cô ấy đã định.
Tà i sản của Alucard
26-08-2008, 09:05 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 021
Khoảng má»™t tuần sau và o buổi xế chiá»u, trong giá» giải lao của buổi diá»…n táºp, Mameha đến tìm tôi, trông cô ấy nôn nóng muốn nói vá» chuyện gì đấy. Tôi biết và o ngà y hôm trÆ°á»›c, ông Nam tÆ°á»›c bất thần nó cho cô ấy biết ông muốn tổ chức má»™t buổi tiệc và o cuối tuần sắp đến để chiêu đãi má»™t ông thợ may áo kimono nà o đấy tên là Arashino. Ông Nam tÆ°á»›c có rất nhiá»u áo kimono đẹp nổi tiếng khắp nÆ°á»›c! Hầu hết số áo của ông Ä‘á»u xÆ°a, nhÆ°ng thỉnh thoảng ông mua má»™t cái rất đẹp do má»™t há»a sÄ© trang trÃ. Quyết định mua cái áo của Arashino khiến cho ông có ý định mở buổi tiệc chiêu đãi.
- Chắc tôi biết cái ngÆ°á»i tên Arashino nà y - Mameha nói vá»›i tôi ? nhÆ°ng khi nghe ông Nam tÆ°á»›c nói, tôi không nhá»› ra cụ thể. Ông ta là má»™t trong số bạn thân nhất của Nobu. Cô không thấy đây là má»™t dịp tốt hay sao? Tôi sẽ thuyết phục Nam tÆ°á»›c má»i cả Nobu và ông bác sÄ© đến dá»± buổi tiệc nhá» nà y. Hai ngÆ°á»i chắc chắn không Æ°a nhau. Khi việc hô giá vá» chuyện mizuage của cô bắt đầu, cô sẽ thấy há» không ngồi yên đâu, vì ngÆ°á»i nà y sợ ngÆ°á»i kia ra giá cao hÆ¡n. Tôi cảm thấy mệt nhÆ°ng vì Mameha mà tôi là m ra vẻ phấn khởi và cám Æ¡n cô ấy hết lá»i, vì cô ấy đã nghÄ© ra được kế hoạch hay ho nhÆ° váºy. Và tôi nghÄ© đây là kế hoạch hay ho tháºt, nhÆ°ng Ä‘iá»u hay ho rõ rà ng nhất là cô ấy tin chắc cô không gặp khó khăn gì trong việc thuyết phục ông Nam tÆ°á»›c má»i hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y đến dá»± tiệc. Rõ rà ng hai ngÆ°á»i nà y sẽ bằng lòng đến - trÆ°á»ng hợp của ông Nobu vì ông Nam tÆ°á»›c là nhà đầu tÆ° ở công ty đồ Ä‘iện Iwamura, còn trÆ°á»ng hợp của ông bác sÄ© Cua thì vì?á» phải, vì ông bác sÄ© tá»± xem mình là ngÆ°á»i thuá»™c giai cấp quý tá»™c, mặc dù ông có má»™t vị tổ tiên không chắc có dòng máu quý tá»™c, và chắc ông ta xem việc nà y là bổn pháºn của má»™t ngÆ°á»i quý tá»™c đến dá»± tiệc do ông Nam tÆ°á»›c má»i. Còn chuyện ông Nam tÆ°á»›c có muốn má»i há» hay không thì tôi không biết. Ông ta không Æ°a ông Nobu, rất Ãt ngÆ°á»i Æ°a ông ta. Còn phần ông bác sÄ© Cua, ông Nam tÆ°á»›c chÆ°a bao giá» gặp ông ta lần nà o, và xem nhÆ° ông má»i má»™t ngÆ°á»i xa lạ.
NhÆ°ng Mameha rất có tà i thuyết phục, tôi biết rất rõ. Buổi tiệc đã được thu xếp, cô ấy tin cô giáo dạy múa của tôi sẽ cho tôi nghỉ diá»…n táºp và o ngà y thứ bảy sắp tá»›i để tôi có thể đến dá»±. Buổi tiệc bắt đầu và o buổi chiá»u và kéo dà i qua buổi ăn tối ? nhÆ°ng tôi và Mameha đến lúc buổi tiệc Ä‘ang diá»…n tiến. Cho nên chúng tôi đã lên xe kéo lúc ba giỠđể đến dinh cÆ¡ của ông Nam tÆ°á»›c tá»a lạc dÆ°á»›i chân đồi nằm phÃa Äông Bắc của thà nh phố. Äây là lần đầu tiên tôi đến má»™t chá»— sang trá»ng nhÆ° thế nà y, và tôi đã hoà n toà n choáng ngợp trÆ°á»›c những gì tôi thấy, vì bất cứ cái gì ở đây cÅ©ng gợi lên cho nhà nghệ sÄ© những chi tiết để há» sáng tạo ra áo kimono. Ngôi nhà chÃnh xây theo kiểu thá»i ông ná»™i của ông ta, nhÆ°ng các khu vÆ°á»n, những khu vÆ°á»n là m cho tôi sá»ng sốt vì trông giống các bức thảm thêu khổng lồ, được bố ông ta tạo mẫu thiết kế xây dá»±ng. Ngôi nhà và các khu vÆ°á»n không ăn khá»›p vÆ°á»n nhau cho đến khi ngÆ°á»i anh cả của ông Nam tÆ°á»›c đã di chuyển vị trà cái hồ Ä‘i - trÆ°á»›c khi ông ta bị ám sát má»™t năm - lại còn thiết láºp má»™t vÆ°á»n hoa có Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lát đá chạy từ lầu vá»ng nguyệt nằm ở má»™t bên nhà . Những con thiên nga Ä‘en lÆ°á»›t trên mặt hồ vá»›i vẻ hiếu kỳ, là m cho tôi cảm thấy xấu hổ vì đã sinh ra là m pháºn con ngÆ°á»i vụng vá» xấu xà nhÆ° thế nà y.
Chúng tôi phải chuẩn bị buổi uống trà theo nghi thức cổ truyá»n để các ông đến dá»± khi hỠđã chuẩn bị sẵn sà ng, cho nên tôi rất bà ng hoà ng kinh ngạc khi chúng tôi Ä‘i qua cổng chÃnh rồi đến nÆ¡i uống trà , nhÆ°ng không phải là phòng trà bình thÆ°á»ng. Mà đi thẳng đến bá» hồ để lên má»™t chiếc thuyá»n nhá». Thuyá»n rá»™ng bằng má»™t cái phòng nhá». Chá»— ngồi hầu hết bằng gá»— sắp dá»c hai bên mạn thuyá»n, nhÆ°ng ở má»™t đầu thuyá»n nhô lên má»™t cái lá»u nhá» có mái riêng che má»™t cái bệ trải chiếu rÆ¡m. Vách lá»u là m bằng mà n giấy có thể đẩy mở ra cho thoáng khÃ, và ngay giữa lá»u có má»™t cái há»™c gá»— hình vuông đổ đầy cát, cái há»™c nà y xem nhÆ° cái lò than để Mameha đốt than nấu nÆ°á»›c trong má»™t cái ấm trà bằng sắt rất đẹp. Trong khi cô ấy là m việc nà y, tôi cÅ©ng tá» ra mình là ngÆ°á»i hữu dụng bằng cách sắp xếp các dụng cụ dùng cho nghi lá»…. Tôi Ä‘ang cảm thấy lo lo trong lòng, bá»—ng Mameha quay qua phÃa tôi sau khi đã bắc ấm nÆ°á»›c lên lò lá»a và nói:
- Sayuri, cô là ngÆ°á»i thông minh. Tôi không cần nói đến tÆ°Æ¡ng lai của cô ra sao nếu ông bác sÄ© Cua hay ông Nobu không quan tâm đến cô. Cô không được để cho ngÆ°á»i nà y nghÄ© là cô để ý đến ngÆ°á»i kia. NhÆ°ng dÄ© nhiên ghen tuông là sá»± thÆ°á»ng tình. Tôi tin chắc cô xoay sở được việc nà y.
Tôi không biết sao, nhÆ°ng tôi hiểu là tôi phải cố gắng. Ná»a giá» sau, ông Nam tÆ°á»›c và khoảng 10 ngÆ°á»i khác Ä‘i ra khá»i nhà , chốc chốc dừng lại để ngắm cảnh sÆ°á»n đồi từ nhiá»u góc cạnh khác nhau. Khi há» lên thuyá»n, ông Nam tÆ°á»›c dùng sà o Ä‘Æ°a thuyá»n ra giữa hồ. Mameha pha trà , còn tôi Ä‘em tách ra để trÆ°á»›c mặt các quan khách.
Sau đó, chúng tôi Ä‘i qua vÆ°á»n vá»›i các ông, rồi lát sau đến má»™t cái bệ gá»— treo lÆ¡ lá»ng trên mặt nÆ°á»›c, ở trên bệ, các cô hầu mặc kimono giống nhau sắp nệm cho các ông ngồi, và để những chai rượu sake đã hâm ấm trên khay. Tôi tìm chá»— quỳ bên cạnh bác sÄ© Cua, và đang loay hoay tìm câu chuyện gì để nói vá»›i ông ta, thì ông bác sÄ© quay qua nhìn tôi và há»i:
- Vết rách trên đùi của cô là nh có đẹp không?
Anh biết, khi ấy là tháng ba, mà lúc tôi bị cắt chân là và o tháng 11 năm trÆ°á»›c. Thá»i gian đã qua nhiá»u tháng rồi, tôi đã gặp bác sÄ© Cua không biết bao nhiêu lần rồi, cho nên tôi không biết tại sao ông ta đợi đến lúc ấy má»›i há»i tôi vá» vết cắt, và há»i trÆ°á»›c mặt nhiá»u ngÆ°á»i. May thay, tôi nghÄ© là không ai nghe hết, cho nên tôi trả lá»i nho nhá» vá»›i ông ta:
- Cám Æ¡n bác sÄ© rất nhiá»u. Nhá» sá»± giúp đỡ của bác sÄ© mà nó là nh rất tốt.
- Tôi hy vá»ng vết thÆ°Æ¡ng không để sẹo nhiá»u lắm - ông ta nói.
- á»’ không, chỉ má»™t Ä‘Æ°á»ng nho nhá» thôi.
Tôi có thể chấm dứt câu chuyện ngang đó bằng cách rót thêm rượu cho ông ta, hay là thay đổi Ä‘á» tà i, nhÆ°ng tôi chợt trông thấy ông ta lấy tay thoa lên ngón tay cái của bà n tay kia. Ông bác sÄ© là loại ngÆ°á»i không bao giá» là m việc gì mà không có mục Ä‘Ãch. Nếu ông thoa và o ngón tay cái theo kiểu ấy trong khi nghÄ© đến cái chân của tôi ?phải rồi, tôi thấy nếu tôi thay đổi Ä‘á» tà i thì quả là điên.
- Cái sẹo không lá»›n - tôi nói tiếp - thỉnh thoảng khi em ở trong phòng tắm, em chà ngón tay lên cái sẹo và ? nó chỉ là má»™t Ä‘Æ°á»ng gồ lên nho nhá». Quãng nhÆ° thế nà y.
Tôi lấy ngón tay trỠchà lên khớp đốt ngón tay ở bà n tay kia rồi đưa khớp ra cho ông bác sĩ để ông ta là m như thế. Ông ta đưa tay lên, nhưng rồi ông ngần ngừ. Tôi thấy mắt ông nhìn và o mắt tôi. Bỗng ông rút tay vỠvà chà lên khớp ngón tay của ông thôi.
- Một vết cắt như thế sẽ là nh trơn tru thôi - ông ta nói.
- Có lẽ nó không lá»›n nhÆ° em nói đâu. Chân em rất ?á», nhạy cảm. Chỉ má»™t giá»t nÆ°á»›c giá»t và o cÅ©ng đủ là m cho em giáºt mình.
Tôi nói chân tôi nhạy cảm là không nói ngoa. Má»™t Ä‘Æ°á»ng gồ nho nhá» không là m cho chân tôi mất nhạy cảm, nhÆ°ng lần tôi cảm thấy nÆ°á»›c gịot lên cái chân trần của tôi là khi nà o? NhÆ°ng thế là tôi đã hiểu lý do tại sao ông bác sÄ© Cua quan tâm đến tôi, tôi thấy tôi vừa ghê tởm lại vừa say sÆ°a thÃch thú khi nghÄ© đến những gì Ä‘ang diá»…n ra trong óc ông ta. Bá»—ng ông bác sÄ© đằng hắng giá»ng và nghiêng qua gần tôi, ông há»i:
- Và ?có phải cô có thá»±c táºp?
- Thá»±c táºp à ?
- Cô bị vết thÆ°Æ¡ng trong khi cô mất thăng bằng trong khi cô?á», chắc cô biết tôi muốn nói gì rồi. Cô không muốn việc nhÆ° thế xảy ra lại, Cho nên tôi nghÄ© là cô Ä‘ang thá»±c táºp. NhÆ°ng tại sao ngÆ°á»i ta lại thá»±c táºp má»™t việc nhÆ° thế?
Nói xong, ông ta tá»±a ngÆ°á»i ra sau và nhắm mắt lại. Tôi thấy rõ rà ng ông ta đợi nghe tôi trả lá»i nhiá»u chứ không phải chỉ nói má»™t hai tiếng.
- Phải, chắc chắn ông cho em là đồ ngu ngốc, nhÆ°ng má»—i đêm - tôi nói, rồi dừng lại má»™t lát nhÆ° con chim con chá» má» chim mẹ má»›m mồi - má»—i đêm - tôi nói tiếp - trÆ°á»›c khi và o phòng tắm, em thá»±c táºp giữ thăng bằng vá»›i nhiá»u tÆ° thế. Thỉnh thoảng em run vì lạnh, hÆ¡i lạnh phả lên da thịt để trần của em, nhÆ°ng em trải qua được nhÆ° thế năm hay mÆ°á»i phút. Ông bác sÄ© đằng hắng giá»ng, tôi thấy nhÆ° thế là co dấu hiệu tốt.
- TrÆ°á»›c hết em giữ thăng bằng trên má»™t chân rồi đổi qua chân kia, nhÆ°ng chuyện rắc rối là ? Mãi cho đến bấy giá», ông Nam tÆ°á»›c ngồi phÃa bên kia bệ trÆ°á»›c mặt tôi, báºn nói chuyện vá»›i những ngÆ°á»i khách khác, nhÆ°ng khi ấy ông thôi nói vá»›i há». Những lá»i tôi nói tiếp theo rõ rà ng nhÆ° thể tôi đứng trên bục mà nói ra:
- Khi em không có áo quần trên ngÆ°á»i? Tôi Ä‘áºp tay lên miệng nhÆ°ng trÆ°á»›c khi tôi có thể suy nghÄ© được Ä‘iá»u gì để là m tiếp thì ông Nam tÆ°á»›c đã nói:
- Trá»i đất! Hai ngÆ°á»i nói chuyện gì vá»›i nhau thế. Nghe ra có vẻ hấp dẫn hÆ¡n chuyện của chúng tôi nhiá»u.
Những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cÆ°á»i lá»›n khi nghe thế. Sau đó, ông bác sÄ© tá» ra tốt bụng đã lên tiếng giải thÃch:
- Và o cuối năm ngoái, cô Sayuri đã đến nhá» tôi chữa má»™t vết thÆ°Æ¡ng ở chân. Cô ấy bị thÆ°Æ¡ng vì té. Do đó tôi khuyên cô ấy nên táºp giữ thăng bằng cho tốt.
- Cô ấy táºp giữ thăng bằng nhiá»u lắm ? Mameha nói ? Ão quần cồng ká»nh nên khó di chuyển lắm.
- Váºy thì ta cởi hết chúng ra!
- má»™t ông nói, nhÆ°ng đấy chỉ là má»™t câu nói đùa, nên má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i vang.
- Äúng, tôi đồng ý ? ông Nam tÆ°á»›c nói ? Tôi không hiểu tại sao Ä‘Ã n bà cứ báºn tâm đến việc mặc kimono nhÆ° thế. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà khi không mặc áo quần là tuyệt vá»i nhất.
- Nếu mặc kimono của ông bạn thân Arashino của tôi may, thì Ä‘iá»u ông vừa nói không đúng ? Nobu lên tiếng.
- Ngay cả áo của Arashino may rất đẹp Ä‘i nữa cÅ©ng không bằng ? ông Nam tÆ°á»›c nói, và cố để ngay ngắn cốc sake xuống bệ, nhÆ°ng rượu vẫn bắn ra ngòai. Ông ta không say, nhÆ°ng ông đã uống quá chén hÆ¡n má»i khi nhiá»u - Äừng hiểu sai ý của tôi ? ông ta nói tiếp ? tôi xác nháºn áo của Arashino may là tuyệt vá»i. Nếu không thì chắc ông ấy đã không ngồi bên tôi nhÆ° thế nà y, phải không? NhÆ°ng nếu ông há»i tôi là tôi thÃch nhìn phụ nữ mặc kimono hay thÃch nhìn phụ nữ ở truồng thì?ôi!
- Không ai há»i ông đâu ? Nobu đáp ? tôi muốn nghe ông Arashino trong thá»i gian gần đây đã may được bao nhiêu áo đẹp mà thôi.
NhÆ°ng ông Arashino không có cÆ¡ há»™i để trả lá»i, vì ông Nam tÆ°á»›c vừa nốc hết rượu trong tách, vá»™i vã lên tiếng xen và o khiến cho ông ta gần nhÆ° bị sặc.
- Chà ?chà ?nà y nhé - ông ta nói - bá»™ không phải tất cả Ä‘Ã n ông trên trái đất nà y Ä‘á»u thÃch nhìn Ä‘Ã n bà lõa thể hay sao? Ông Nobu nà y, tôi muốn há»i ông, bá»™ cÆ¡ thể Ä‘Ã n bà lõa lồ không là m cho ông chú ý à ?
- Tôi không muốn nói thế - ông Nobu đáp - Äiá»u tôi muốn nói là theo tôi thì đã đến lúc chúng ta nghe Arashino nói vá» sá»± nghiệp sáng tác của ông ta lâu nay ra sao.
- á»’ đúng, chÃnh tôi cÅ©ng muốn thế - ông Nam tÆ°á»›c đáp ? nhÆ°ng xin ông biết cho Ä‘iá»u nà y, tất cả Ä‘Ã n ông chúng ta Ä‘á»u chẳng khác gì nhau, tất cả chúng ta Ä‘á»u có ham muốn nhÆ° nhau. Ông đừng giả vá» là m ra vẻ ta đây hÆ¡n ngÆ°á»i. Ông Nobu à . Chúng ta Ä‘á»u biết sá»± tháºt hết, phải không? Không có ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o ngồi ở đây mà lại không muốn trả má»™t số tiá»n lá»›n để nhìn Sayuri tắm trong bồn, phải không? Tôi xác nháºn chÃnh tôi cÅ©ng ao Æ°á»›c nhÆ° thế. Nà y ông Æ¡i, đừng giả vá» là m ra bá»™ ta đây không muốn nhÆ° thế.
- Sayuri chỉ là má»™t cô táºp sá»± tá»™i nghiệp ? Mameha lên tiếng ? có lẽ chúng ta nên tha cho cô ấy khá»i nghe chuyện nà y.
- Không được! ? ông Nam tÆ°á»›c đáp - cô ấy thấy rõ thá»±c chất cuá»™c Ä‘á»i sá»›m chừng nà o thì tốt chừng ấy. Nhiá»u ngÆ°á»i cứ là m ra vẻ ta đây không chạy theo Ä‘Ã n bà để có cÆ¡ há»™i chui và o dÆ°á»›i áo há», nhÆ°ng cô hãy nghe tôi nói đây, Sayuri: ở Ä‘á»i chỉ có má»™t loại Ä‘Ã n ông mà thôi! Và trong lúc chúng ta Ä‘ang bà n vá» vấn Ä‘á» nà y, thì đây là điá»u cô nên ghi nhá»› trong óc: bất kỳ ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o Ä‘ang ngồi ở đây Ä‘á»u cÅ©ng rất muốn nhìn cô ở truồng. Cô nghÄ© sao vá» chuyện nà y? Tôi ngồi để hai tay trên lòng, mặt nhìn xuống và cố là m ra vẻ e thẹn. Äằng nà o tôi cÅ©ng phải trả lá»i câu há»i của ông Nam tÆ°á»›c, nhất là khi má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u im lặng để chỠđợi, nhÆ°ng trong lúc tôi Ä‘ang tìm ý để nói thì bá»—ng ông Nobu có má»™t hà nh Ä‘á»™ng rất tốt. Ông để tách rượu sake xuống bục rồi đứng lên, xin lá»—i má»i ngÆ°á»i để Ä‘i đến nhà vệ sinh.
- Xin lá»—i ông Nam tÆ°á»›c, tôi không biết Ä‘Æ°á»ng đến nhà vệ sinh - ông ta nói. DÄ© nhiên đấy là dấu hiệu báo cho tôi biết để dẫn ông Ä‘i.
Tôi cÅ©ng không biết Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến nhà vệ sinh nhÆ° ông Nobu, nhÆ°ng tôi để mất cÆ¡ há»™i Ä‘i khá»i đám ngÆ°á»i Ä‘ang chá» tôi nói. Khi tôi đứng lên, má»™t cô hầu chỉ Ä‘Æ°á»ng cho tôi, dẫn tôi Ä‘i vòng quanh hồ, có ông Nobu Ä‘i theo sau.
Và o trong nhà , chúng tôi Ä‘i theo hà nh lang dà i bằng gá»— và ng có cá»a sổ má»™t bên. PhÃa bên kia, nhiá»u tủ kÃnh lên táºn nóc Ä‘á»±ng các váºt quý giá sáng long lanh dÆ°á»›i ánh mặt trá»i. Tôi định dẫn Nobu Ä‘i đến cuối hà nh lang, thì bá»—ng ông ta dừng lại trÆ°á»›c má»™t cái tủ Ä‘á»±ng bá»™ sÆ°u táºp vá» gÆ°Æ¡m cổ. Ông ta có vẻ Ä‘ang nhìn và o đồ trÆ°ng bà y ở trong tủ, nhÆ°ng ông gõ mấy ngón tay lên mặt kÃnh, mÅ©i thở phì phò, vì ông Ä‘ang còn tức giáºn. Tôi cÅ©ng cảm thấy bối rối trÆ°á»›c những việc đã xảy ra, nhÆ°ng tôi rất cám Æ¡n ông ta đã cứu tôi ra khá»i tình trạng ấy, tôi không biết là m sao để nói lên lòng biết Æ¡n của mình. Äến tủ kế bên ? trÆ°ng bà y đủ thứ hình chạm trổ trên ngà voi ? tôi há»i có phải ông thÃch đồ cổ không.
- Cô muốn nói là đồ cổ nhÆ° ông Nam tÆ°á»›c à ? DÄ© nhiên là không. Ông Nam tÆ°á»›c không phải là má»™t ông già lụ khụ - ông ta còn trẻ hÆ¡n ông Nobu. NhÆ°ng tôi hiểu ông ta muốn nói gì, ông ta cho ông Nam tÆ°á»›c là di sản của thá»i đại phong kiến.
- Em xin lỗi, em muốn nói đến đồ cổ trong tủ nà y.
- Khi tôi nhìn và o các thanh gÆ°Æ¡m trong tủ kia, chúng là m cho tôi nghÄ© đến ông Nam tÆ°á»›c. Ông ta là ngÆ°á»i nâng đỡ công ty của chúng tôi, và tôi nợ ông ta rất nhiá»u. NhÆ°ng không vì thế mà tôi phà thì giỠđể nghÄ© đến ông ta. Tôi trả lá»i nhÆ° thế được chÆ°a?
Tôi cúi ngÆ°á»i chà o ông ta, ông ta bá» Ä‘i theo hà nh lang vá» phÃa nhà vệ sinh, Ä‘i rất nhanh đến ná»—i tôi không theo kịp để mở cá»a cho ông ta.
Sau đó khi chúng tôi vá» lại bên bá» hồ, tôi vui mừng thấy bữa tiệc đã tan. Chỉ còn và i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ở lại để dùng cÆ¡m tối. Mameha và tôi Ä‘Æ°a những ngÆ°á»i khác ra táºn cổng.Chúng tôi chà o tạm biệt cho đến ngÆ°á»i cuối cùng và tôi quay lại đã thấy má»™t gia nhân của ông Nam tÆ°á»›c đứng chá» dẫn chúng tôi và o nhà .
Mameha và tôi ngồi cả má»™t giá» sau đó trong khu của gia nhân, ăn bữa tối ngon là nh gồm có món tai so usugiri - những lát cá vá»n biển cắt má»ng nhÆ° giấy trải trên cái Ä‘Ä©a có hình ngá»n lá và ăn vá»›i nÆ°á»›c sốt ponzu. Nếu Mameha không có vẻ buồn rầu thì chắc tôi sẽ cảm thấy vui vẻ. Cô ấy chỉ ăn và i lát cá rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn qua cá»a sổ. Trông vẻ mặt của cô ấy, tôi nghÄ© chắc cô ấy muốn trở ra ngoà i hồ và ngồi ở đấy, có lẽ để cắn môi giáºn dữ nhìn bầu trá»i Ä‘ang phủ mà n đêm.
Chúng tôi ra nháºp và o nhóm vá»›i ông Nam tÆ°á»›c khi hỠđã ăn được ná»a chừng, trogn căn phòng mà ông Nam tÆ°á»›c gá»i là "phòng tiệc nhá»". Thá»±c ra, phòng tiệc nhá» có thể dùng thết đãi đến 20 hay 25 ngÆ°á»i, nhÆ°ng khi ấy buổi tiệc đã giảm bá»›t ngÆ°á»i, chỉ còn ông Arashino, ông Nobu và ông bác sÄ© Cua. Khi chúng tôi Ä‘i và o, há» Ä‘ang lặng lẽ ăn. Ông Nam tÆ°á»›c đã say mèm, tròng mắt nhÆ° muốn văng ra ngoà i.
Ngay khi Mameha bắt đầu nói chuyện, bác sÄ© Cua lấy khăn ăn lau bá»™ râu mép hai lần rồi xin lá»—i Ä‘i vệ sinh. Tôi dẫn ông ta Ä‘i qua hà nh lang hồi nãy ông Nobu và tôi đã Ä‘i. Khi ấy trá»i đã tối rồi, tôi không thấy rõ đồ váºt gì hết, vì ánh sáng trên cao phản chiếu và o mặt kÃnh trên cái tủ trÆ°ng bà y. NhÆ°ng bác sÄ© Cua dừng lại ở tủ Ä‘á»±ng các thanh gÆ°Æ¡m, ông ta nghiêng đầu cho đến khi trông thấy các đồ váºt trong đó.
- Chắc cô biết rõ Ä‘Æ°á»ng Ä‘i trong nhà ông Nam tÆ°á»›c - ông ta nói.
- á»’ không, thÆ°a ông, em hoà n toà n bị lạc trong ngôi nhà đồ sá»™ nhÆ° thế nà y. Sở dÄ© em biết Ä‘Æ°á»ng là vì hồi nãy em đã dẫn ông Nobu Ä‘i trên hà nh lang nà y.
- Tôi chắc ông ta đã Ä‘i khắp nÆ¡i ? ông bác sÄ© nói - má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Nobu không đủ trình Ä‘á»™ để thưởng thức những thứ trong các tủ nà y.
Tôi không biết trả lá»i ra sao, nhÆ°ng ông bác sÄ© nhìn tôi đăm đăm.
- Cô chÆ°a tiếp xúc nhiá»u vá»›i má»i ngÆ°á»i - ông ta nói tiếp ? nhÆ°ng đã đến lúc cô nên há»c cách Ä‘á» phòng những ngÆ°á»i kiêu ngạo đã nháºn lá»i má»i của má»™t ngÆ°á»i nhÆ° ông Nam tÆ°á»›c, rồi nói năng lôm côm vá»›i ông ta ngay trong nhà ông ta, nhÆ° ông Nobu đã nói và o chiá»u hôm nay. Tôi cúi ngÆ°á»i chà o khi nghe ông ta nói thế, và khi thấy bác sÄ© Cua không nói gì thêm nữa, tôi dẫn ông ta đến phòng vệ sinh.
Khi chúng tôi vá» lại phòng tiệc nhá», các ông đã nói chuyện rôm rả, nhá» và o tà i của Mameha, cô ấy chỉ ngồi lặng lẽ phÃa sau để chuốc rượu thôi. Cô ấy thÆ°á»ng nói vai trò của ngÆ°á»i geisha là chỉ khuấy tô canh cho Ä‘á»u. Nếu có khi nà o anh thấy ngÆ°á»i ta dùng Ä‘Å©a để khuấy tô canh cho Ä‘á»u trÆ°á»›c khi múc và o chén của mình, thì anh sẽ hiểu được ý cô ấy muốn nói gì.
Chẳng bao lâu sau câu chuyện quay qua Ä‘á» tà i áo kimono, và chúng tôi Ä‘i xuống phòng chứa áo của ông Nam tÆ°á»›c ở dÆ°á»›i tầng hầm. Dá»c theo tÆ°á»ng phòng là những chiếc tủ gá»— khổng lồ treo đầy áo kimono. Ông Nam tÆ°á»›c ngồi trên chiếc ghế dá»±a ở giữa phòng, chống hai khuá»·u tay lên đầu gối - mắt vẫn kèm nhèm ? và không nói má»™t tiếng trong khi Mameha dẫn chúng tôi Ä‘i xem bá»™ sÆ°u táºp áo. Tất cả chúng tôi Ä‘á»u nhất trà chiếc áo đặc biệt nhất là chiếc áo có hình vẽ phá»ng theo cảnh của thà nh phố Kobe, thà nh phố nà y nằm trên sÆ°á»n đồi thoai thoải chạy ra táºn biển. Bức hình bắt đầu ở hai vai áo vá»›i cảnh trá»i xanh mây trắng, ở hai đầu gối vẽ cảnh sÆ°á»n đồi, dÆ°á»›i đó là cảnh biển mà u xanh lục chảy thà nh má»™t Ä‘Æ°á»ng dà i ra phÃa sau áo, trên mặt biển, lốm đốm những ngá»n sóng và ng đẹp đẽ và những chiếc tà u li ti.
- Mameha nà y ? ông Nam tước nói ? tôi nghĩ chắc em phải mặc cái áo ấy để đến dự tiệc thưởng hoa của tôi tại Hakone và o tuần sau. Mặc áo ấy, em đẹp phải biết, đúng không?
- Em tháºt rất thÃch ? Mameha đáp ? nhÆ°ng nhÆ° em đã nói hôm kia rồi, em sợ năm nay em không Ä‘i dá»± tiệc được.
Tôi thấy ông Nam tÆ°á»›c có vẻ bất bình, vì cặp lông của ông ta sụp xuống nhÆ° hai cánh cá»a khép lại.
- Em nói thế nghĩa là sao? Ai đã ký hợp đồng với em khiến em không hủy hợp đồng được?
- Em rất thÃch đến đấy ghê lắm, ông Nam tÆ°á»›c à . NhÆ°ng năm nay thì không được. Em đã có hẹn bên y tế nên không Ä‘i dá»± tiệc được.
- Hẹn vá»›i bên y tế à ? NhÆ° thế nghÄ©a là sao? Mấy ông bác sÄ© có thể thay đổi thá»i gian kia mà . Ngà y mai em hãy đổi lại buổi hẹn, và có mặt ở buổi tiệc của anh và o tuần sau nhÆ° má»i khi em thÆ°á»ng là m.
- Em xin lỗi ? Mameha nói ? em đã hẹn với bên y tế cách đây mấy tuần và có sự bằng lòng của Nam tước rồi, kế hoạch nà y không thể thay đổi được.
- Tôi không nhá»› đã bằng lòng cho em hẹn vá»›i há» khi nà o. Äâu phải là chuyện cần kÃp nhÆ° thể em cần phải phá thai, hay là việc gì nhÆ° thế?
Má»i ngÆ°á»i im lặng và có lẽ bối rối má»™t hồi tháºt lâu. Mameha chỉ sá»a lại tay áo cho ngay ngắn trong khi tất cả chúng tôi đứng yên lặng, đến ná»—i chúng tôi nghe được cả hÆ¡i thở khò khè của ông Arashino. Tôi nháºn thấy ông Nobu có vẻ không chú ý gì hết, bá»—ng quay qua để xem phản ứng của ông Nam tÆ°á»›c ra sao.
- Äược rồi ? cuối cùng Nam tÆ°á»›c nói ? chắc là tôi quên, bây giá» nghe em nhắc đến?dÄ© nhiên chúng ta không thể để có những chú nhóc nam tÆ°á»›c rÆ¡i rá»›t chạy rong ngoà i Ä‘Æ°á»ng, đúng không? NhÆ°ng Mameha nà y, tôi không biết tại sao em không nhắc tôi chuyện nà y trong chốn riêng tÆ°? - Em xin lá»—i, Nam tÆ°á»›c.
- Nếu em không đến Hakone được thì thô! NhÆ°ng còn quý vị đây thì sao? Buổi tiệc nà y tuyệt lắm, tổ chức tại nhà tôi ở Hakone và o cuối tuần sau. Quý vị phải đến má»›i được! Tôi tổ chức hà ng năm và o mùa hoa anh Ä‘Ã o nở! Ông bác sÄ© và ông Arashino không thể đến được. Nobu không trả lá»i, nhÆ°ng khi ông Nam tÆ°á»›c thúc ông, ông ta đáp:
- Ông Nam tước nà y, thực tình ông không muốn tôi đến Hakone để xem hoa anh đà o nở đâu.
- á»’ việc hoa nở chỉ là cái cá»› để ta mở tiệc ? ông Nam tÆ°á»›c nói ? nhÆ°ng cÅ©ng chẳng sao. Chúng tôi sẽ có ông Chủ tịch của ông rồi. Năm nà o ông ấy cÅ©ng đến hết. Tôi kinh ngạc thấy mình Ä‘á» mặt khi nghe nhắc đến ông Chủ tịch, và suốt cả buổi chiá»u, nhiá»u lúc tôi đã nghÄ© đến ông ta. Bá»—ng tôi cảm thấy nhÆ° thể má»i ngÆ°á»i đã biết chuyện bà máºt của tôi.
- Tôi tháºt bá»±c mình khi các vị không ai đến vá»›i tôi, - ông Nam tÆ°á»›c nói tiếp ? chúng ta đã có má»™t buổi tối tuyệt vá»i cho đến khi Mameha nói đến chuyện mà đáng ra cô ấy phải nói riêng. Nà y Mameha, tôi phải phạt em má»›i được. Năm nay thế là tôi không má»i được em đến dá»± tiệc của tôi. Thế nhÆ°ng tôi muốn em cho Sayuri đến thay em.
Tôi nghÄ© ông Nam tÆ°á»›c nói đùa, nhÆ°ng thú thá»±c, tôi nghÄ© đến cảnh sung sÆ°á»›ng khi được cùng ông Chủ tịch Ä‘i dạo quanh dinh cÆ¡ lá»™ng lẫy của ông Nam tÆ°á»›c mà không có ông Nobu, hay là bác sÄ© Cua, hay tháºm chà cả Mameha.
- à kiến tháºt tuyệt, thÆ°a Nam tÆ°á»›c ? Mameha nói ? nhÆ°ng buồn thay là Sayuri báºn diá»…n táºp rồi.
- Vô nghÄ©a ? ông Nam tÆ°á»›c đáp ? Tôi hy vá»ng sẽ gặp cô ấy ở đấy. Tại sao em cứ khăng khăng không chịu nghe lá»i tôi yêu cầu em má»™t việc nhá» nhặt nhÆ° thế? Ông ta có vẻ giáºn dữ, và khốn thay, vì ông ta Ä‘ang say, nÆ°á»›c dãi chảy xuống ròng ròng hai bên khóe miệng. Ông ta lấy lÆ°ng bà n tay lau Ä‘i, nhÆ°ng chỉ là m cho nÆ°á»›c dãi lấm lem và o những sợi lông Ä‘en dà i trên bá»™ râu cằm.
- Em có quan tâm đến yêu cầu nà y của tôi không? ? ông ta nói tiếp ? Tôi muốn thấy Sayuri ở Hakone. Em chỉ việc trả lá»i "Dạ được thÆ°a Nam tÆ°á»›c" là xong.
- Dạ được, thưa Nam tước.
- Tốt ? ông Nam tÆ°á»›c nói. Ông ta dá»±a ngÆ°á»i ra sau ghế, lấy cái khăn trong túi ra lau mặt. Tôi rất buồn cho Mameha. NhÆ°ng nói sao cho hết ná»—i lòng hân hoan sung sÆ°á»›ng của tôi khi nghÄ© đến ngà y dá»± tiệc ở nhà ông Nam tÆ°á»›c. Khi ngồi trên xe kéo trở vá» Gion, má»—i lần nghÄ© đến chuyện ấy, tôi cảm thấy hai tai tôi Ä‘á» rần. Tôi sợ Mameha để ý thấy, nhÆ°ng cô chỉ nhìn ra ngòai, cho đến khi vá» tá»›i nÆ¡i má»›i quay qua nói vá»›i tôi:
- Sayuri, cô phải rất cẩn tháºn khi đến Hakone.
- Vâng thÆ°a chị, em sẽ cẩn tháºn.
- Hãy nhá»› rằng má»™t cô táºp sá»± sắp sá»a bán mizuage, giống nhÆ° bữa cÆ¡m đã dá»n trên mâm. Nếu ngÆ°á»i ta nghe nói đã có kẻ khác ăn vụng má»™t miếng thì chẳng có ai muốn ăn mâm cÆ¡m ấy đâu.
Sau khi nghe thế, tôi không dám nhìn và o mắt cô ấy. Tôi thừa biết cô ấy muốn nói đến ông Nam tước.
Tà i sản của Alucard
26-08-2008, 09:30 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 022
Äến lúc ấy tôi chÆ°a biết Hakone nằm ở đâu, nhÆ°ng sau đó, tôi tìm hiểu má»›i biết nó nằm phÃa Äông nÆ°á»›c Nháºt, khá xa Kyoto. Tôi cảm thấy mình quan trá»ng suốt cả tuần ấy, má»—i khi nhá»› đến việc má»™t nhân váºt danh tiếng nhÆ° ông Nam tÆ°á»›c má»i tôi Ä‘i từ Kyoto đến đấy để dá»± tiệc. Thá»±c váºy, tôi đã cố sức giữ vẻ bình tÄ©nh để khá»i lá»™ ra sá»± kÃch thÃch khi ngồi và o chá»— ngồi trên toa tà u hạng nhì sang trá»ng vá»›i ông Itchoda, ngÆ°á»i thợ may của Mameha. Ông ta ngồi ở phÃa ngồi gần lối Ä‘i giữa, để khá»i có ai lấy cá»› đến nói chuyện vá»›i tôi. Tôi giả vá» giải trà bằng cách xem báo, nhÆ°ng tháºt ra tôi chỉ láºt các trang báo cho có lệ, nhÆ°ng mắt thì vẫn liếc nhìn những ngÆ°á»i Ä‘i trên lối Ä‘i, há» Ä‘i cháºm lại để nhìn tôi. Tôi cảm thấy sung sÆ°á»›ng vì được há» chú ý đến, nhÆ°ng khi chúng tôi đến Shizuoka sau ná»a trÆ°a má»™t chút, và khi đứng đợi tà u Ä‘i Hakone, bá»—ng tôi cảm thấy trong lòng dâng lên má»™t ná»—i buồn khó tả. Suốt ngà y tôi đã cố quên Ä‘i cảm giác ấy, nhÆ°ng khi đứng đợi tà u trên sân ga, trong óc tôi hiện lên rất rõ hình ảnh của chÃnh tôi và o thá»i gian khác, Ä‘ang đứng trên sân ga khác, đợi đáp con tà u khác - lần ấy Ä‘i vá»›i ông Bekku – và o ngà y mà tôi và chị tôi bị lôi ra khá»i nhà . Tôi lấy là m xấu hổ mà xác nháºn rằng trong nhiá»u năm qua, tôi đã cố hết sức để khá»i nhá»› đến chị Satsu, bố tôi, mẹ tôi và ngÆ¡i nhà ngà say của chúng tôi trên bá» núi đá ven biiển. Tôi không giống nhÆ° đứa bé rúc đầu và o trong cái bao. Ngà y nà y qua ngà y ná», tôi chỉ thấy có Gion, chỉ thấy có Gion đến ná»—i tôi nghÄ© Gion là tất cả, và chỉ có Gion là nÆ¡i quan trá»ng đáng kể trên Ä‘á»i nà y. NhÆ°ng nay tôi ra khá»i Kyoto, tôi nháºn thấy nhiá»u ngÆ°á»i cho rằng Gion chẳng nghÄ©a lý gì hết, và tôi không thể không nghÄ© đến má»™t cuá»™c sống khác. Sá»± sầu khổ là điá»u kỳ lạ nhất, chúng ta hết sức thất vá»ng khi gặp phải cảnh sầu khổ. Sá»± sầu khổ nhÆ° cánh cá»a sổ chỉ mở ra theo ý của nó. Căn phòng trở nên lạnh lẽo, và chúng ta không thể là m gì được ngồi việc run. NhÆ°ng nó mở má»—i khi má»™t Ãt, má»™t Ãt, và má»™t hÆ¡m chúng ta tá»± há»i cái gì sẽ đến khi cánh cá»a sầu muá»™n mở toang.
Gần trÆ°a hÆ¡m sau tôi được đón Ä‘i trong má»™t quán trá» nhá» nhìn lên núi Phú SÄ©, và được chở trên má»™t chiếc xe hÆ¡i của ông Nam tÆ°á»›c để đến ngÆ¡i nhà nghỉ mát của ông ta nằm giữa khu rừng thÆ¡ má»™ng bên bá» hồ. Khi xe chạy và o con Ä‘Æ°á»ng vịng trÆ°á»›c nhà và tôi bÆ°á»›c ra khá»i xe vá»›i khăn Ä‘ai áo mão của nà ng geisha táºp sá»± ở Kyoto, nhiá»u ngÆ°á»i khách của ông Nam tÆ°á»›c quay lại nhìn tôi. Tôi thấy trong đám ngÆ°á»i nà y có má»™t số phụ nữ, ngÆ°á»i thì mặc kimono, ngÆ°á»i thì mặc áo theo kiểu phÆ°Æ¡ng Tây. Sau đó tôi má»›i biết há» hầu hết là geisha ở Tokyo.
Vì chúng tôi chỉ Ä‘i tà u há»a từ Tokyo đến trong vịng và i giá» mà thÆ¡i. Rồi ông Nam tÆ°á»›c xuất hiện, Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng từ trong rừng vá»›i nhiá»u các ông khác.
- Kìa, đây là nhân váºt chúng ta Ä‘ang chỠđợi! - ông ta nói – Cô gái xinh đẹp nà y là Sayuri từ Gion đến, có lẽ má»™t ngà y nà o đó sẽ là Sayuri tuyệt vá»i nhất ở Gion. Quý vị sẽ không bao giá» thấy lại được cặp mắt nhÆ° mắt của nà ng đâu, tôi cam Ä‘oan vá»›i quý vị nhÆ° thế. Và cứ đợi cho đến khi quý vị thấy cách nà ng di chuyển. Sayuri, xin má»i cô đến đây, để tất cả quý ông có cô may nhìn cô, cho nên cô có má»™t công việc quan trá»ng. Cô phải Ä‘i khắp nÆ¡i – trong nhà , xuống hồ, qua rừng, khắp nÆ¡i. Nà o bây giá» Ä‘i Ä‘i! Há»at Ä‘á»™ng Ä‘i!
Tôi Ä‘i khắp trong nhà nhÆ° lá»i ông Nam tÆ°á»›c yêu cầu, Ä‘i qua rừng anh Ä‘Ã o trÄ©u hoa, cúi chà o khách đây đó trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i và cố đừng tá» ra quá lá»™ liá»…u muốn tìm xem ông Chủ tịch ở đâu. Tôi Ä‘i cháºm chạp, vì cứ và i bÆ°á»›c lại có ngÆ°á»i chặn tôi lại và nói đại loại nhÆ° thế nà y:
- Trá»i Æ¡i, cô là geisha táºp sá»± ở Gion à ?
Rồi ông ta lấy máy ảnh ra, nhá» ngÆ°á»i khác chụp chúng tôi đứng chung vá»›i nhau, hay là đưa tôi Ä‘i dá»c theo hồ đến nhà vá»ng nguyệt nhá», hay đến bất cứ đâu mà bá»n há» có thể nhìn tôi được – y nhÆ° cảnh ông ta đã là m vá»›i và i sinh váºt từ thá»i tiá»n sá» mà ông ta đã đánh lÆ°á»›i bắt được. Mameha đã căn dặn tôi rằng thế nà o má»i ngÆ°á»i cÅ©ng rất kinh ngạc khi thấy tôi, vì không có ai giống má»™t nà ng geisha táºp sá»± ở Gion hết. Äúng là trong các khu khá giả ở Tokyo, nhÆ° là Shimbashi và Akasak, cô gái nà o muốn và o nghá» geisha Ä‘á»u phải há»c nghệ thuáºt cho tháºt thà nh thạo. NhÆ°ng phần nhiá»u geisha ở Tokyo thá»i ấy Ä‘á»u rất tân tiến vá» mặt suy tÆ°, tình cảm, cho nên má»™t số geisha Ä‘i trong dinh cô của ông Nam tÆ°á»›c Ä‘á»u mặt âu phục.
Buổi tiệc của ông Nam tÆ°á»›c có vẻ kéo dà i. Và o lúc giữa chiá»u, tôi gần nhÆ° hết hy vá»ng tìm thấy ông Chủ tịch. Tôi và o trong nhà để tìm má»™t chá»— ngồi nghỉ, nhÆ°ng khi vừa bÆ°á»›c và o tiá»n sảnh, tôi cảm thấy ngÆ°á»i khá»±ng lại. Ông ta từ trong phòng trải thảm rÆ¡m bÆ°á»›c ra, vừa Ä‘i vừa nói chuyện vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông khác. Há» chà o chia tay nhau xong, thì bá»—ng ông Chủ tịch quay qua nhìn tôi.
- Sayuri! – Ông thốt lên – Là m sao ông Nam tước dụ cô từ Gion đến đây được? Tôi không ngỠcô có quen ông ta.
Tôi nghÄ© phải quay mặt Ä‘i chá»— khác nhÆ°ng tôi cứ đăm đăm nhìn và o ông Chủ tịch nhÆ° bị nam châm hút. Cuối cùng tôi cúi ngÆ°á»i chà o ông và nói:
- Cô Mameha cỠem đi dự tiệc thay cho cô ấy! Em rất sung sướng được gặp ông Chủ tịch ở đây.
- Tôi cũng vui mừng được gặp cô. Cô có thể góp ý giúp tôi một việc. Cô đến xem món quà tôi mang tặng ông Nam tước ra sao. Tôi định ra vỠmà không đưa tặng cho ông ta.
Tôi Ä‘i theo ông ta và o phòng nhÆ° con diá»u được sợi dây kéo lên. Tôi Ä‘ang ở tại Hakone, xa nÆ¡i tôi quen biết, Ä‘ang ở vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tôi thÆ°á»ng nghÄ© đến hÆ¡n bất kỳ ngÆ°á»i nà o khác, nghÄ© đến chuyện nà y, tôi kinh ngạc vô cùng. Trong khi ông ta Ä‘i trÆ°á»›c mặt tôi, tôi thán phục cách ông Ä‘i thoải mái trong bá»™ vét len may Ä‘o. Tôi thấy được hai bắp chân ông ta phồng ra sau ống quần, tháºm chà thấy được Ä‘Æ°á»ng nứt sau lÆ°ng nhÆ° chá»— rẽ nÆ¡i gốc cây phân rá»…. Ông ta lấy gói qùa trên bà n Ä‘Æ°a cho tôi xem. Má»›i đầu tôi tưởng là má»™t khối trang trà bằng và ng, nhÆ°ng xem lại thì ra là cái há»™p Ä‘á»±ng mỹ phẩm xÆ°a tặng cho ông Nam tÆ°á»›c. Ông Chủ tịch cho tôi biết đây là tác phẩm của nhà há»a sÄ© thá»i Edo, tên là Arata Gonroku. Cái há»™p giống nhÆ° cái gối sÆ¡n mà u và ng có in hình những con sếu Ä‘ang bay và những chú thá» Ä‘ang nhảy nhÄ©t mà u Ä‘en. Khi ông ta đặt và o tay tôi, tôi sá»ng sốt đến ngạt thở khi nhìn và o món quà nà y.
- Cô có tin ông Nam tÆ°á»›c sẽ thÃch món quà nà y không? - ông ta há»i - tôi tìm thấy nó tuần trÆ°á»›c và liá»n nghÄ© đến ông ta, nhÆ°ng…
- ThÆ°a ông Chủ tịch, tại sao ông sợ ông Nam tÆ°á»›c không thÃch món quà nà y?
- á»’, ông ta có nhiá»u thứ quý giá. Có lẽ ông ta xem đồ nà y chỉ là loại ba.
Tôi cam Ä‘oan vá»›i ông Chủ tịch là không ai nghÄ© nhÆ° thế đâu, và khi tôi Ä‘Æ°a cái há»™p cho ông, ông gói lại trong tấm vải lụa rồi gáºt đầu ra hiệu bảo tôi Ä‘i theo ông. Ra đến cá»a, tôi giúp ông mang giầy. Khi tôi giúp ông xá» chân và o già y, tôi nghÄ© đến chuyện chúng tôi sẽ ở cùng nhau suốt buổi chiá»u và cả má»™t đêm. NghÄ© thế, tôi bà ng hồng ngây ngất đến ná»—i quên cả thá»i gian Ä‘ang trÆ¡i qua, má»™t hồi lâu tôi má»›i bình tÄ©nh trở lại. Ông Chủ tịch không có dấu hiệu gì tá» ra nôn nóng, nhÆ°ng tôi cảm thấy ngượng ngùng khi xá» chân và o già y Okobo của tôi, khiến cho chúng tôi mất rất nhiá»u thì giá».
Ông ta dẫn tôi Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng đến hồ nÆ°á»›c, ở đây chúng tôi thấy ông Nam tÆ°á»›c Ä‘ang ngồi trên chiếu vá»›i ba cô geisha từ Tokyo đến dÆ°á»›i gốc cây anh Ä‘Ã o. HỠđứng dáºy, nhÆ°ng ông Nam tÆ°á»›c có vẻ lúng túng. Mặt ông ta có những vết Ä‘á» vì uống rượu, cho nên trông nhÆ° có ai đã lấy roi đánh và o mặt ông ta.
- Ông Chủ tịch! - ông Nam tước nói - tôi rất hân hạnh được thấy ông đến dự tiệc của tôi. Chắc ông biết tôi rất vui khi có ông ở đây chứ? Công ty của ông không ngừng phát triển phải không? Sayuri có nói cho ông biết Nobu có đến dự tiệc của tôi ở Kyoto tuần trước chứ?
- Tôi đã nghe Nobu nói lại, rất đầy đủ.
- Thế sao - ông Nam tước nói – Anh ta nhỠnhen lắm, phải không?
Tôi không hiểu ông Nam tÆ°á»›c muốn nói gì, vì tôi thấy ông ta nhá» nhen hÆ¡n ông Nobu. Ông Chủ tịch có vẻ không bằng lòng lá»i nháºn xét của ông ta, ông nhÃu mà y.
- Tôi muốn nói thế đấy – ông Nam tÆ°á»›c nói tiếp. NhÆ°ng ông Chủ tịch cắt ngang lá»i ông ta:
- Tôi đến để xin cám ơn ông và tạm biệt ông, nhưng trước hết tôi xin tặng ông một món quà – Nói xong ông ta đưa cái hộp đựng mỹ phẩm cho ông Nam tước. Ông Nam tước quá say nên không mở dây ra được, nên ông ta đưa cho một cô geisha để cô nà y mở gói quà ra.
- Món quà đẹp quá! – ông Nam tÆ°á»›c nói – Không ai thấy sao? Nhìn nà y, có lẽ nó cịn đẹp hÆ¡n cả con ngÆ°á»i tuyệt vá»i đứng bên ông nữa, ông Chủ tịch à . Ông có biết Sayuri không? Nếu không, để tôi giá»›i thiệu vá»›i ông.
- Ồ Sayuri và tôi đã quen qua rồi – ông Chủ tịch nói.
- Quen nhÆ° thế nà o ông Chủ tịch? Có đủ cho tôi ganh tị không đấy?- ông Nam tÆ°á»›c cÆ°á»i cho lá»i nói đùa của mình, nhÆ°ng không ai cÆ°á»i vá»›i ông ta hết – Dù sao thì món quà nà y đã nhắc tôi nhá»› đến món quà tôi sẽ tặng cô, cô Sayuri à . NhÆ°ng đợi cho đến khi nà o các cô geisha nà y vá» hết rồi tôi má»›i tặng, vì tôi e rằng há» sẽ đợi tôi tặng má»—i ngÆ°á»i má»™t món mất, cho nên cô phải ở đây cho đến khi nà o má»i ngÆ°á»i vá» hết.
- Ông Nam tước quá tốt – tôi nói – nhưng thực tôi không muốn bị hư thân mất nết.
- Tôi thấy cô há»c há»i rất nhiá»u ở Mameha vá» lá»i từ chối những cái mình không thÃch rất tà i. Chỉ đợi gặp tôi ở tiá»n sảnh sau khi khách của tôi ra vá» hết thÆ¡i. Ông Chủ tịch, nhỠông khuyên cô ấy giúp tôi, trong khi cô ta tiá»…n ông ra xe.
Nếu ông Nam tÆ°á»›c không say, tôi nghÄ© thế nà o ông ấy cÅ©ng tiá»…n ông Chủ tịch ra táºn xe. NhÆ°ng hai ngÆ°á»i đã chà o tạm biệt nhau, và tôi Ä‘i theo ông Chủ tịch và o nhà . Trong khi ngÆ°á»i tà i xế giữ cá»a xe cho ông, tôi cúi ngÆ°á»i chà o, cám Æ¡n lòng tốt của ông. Ông định bÆ°á»›c và o xe, nhÆ°ng rồi dừng lại.
- Sayuri nà y – ông nói, rồi ngần ngừ một lát như không biết nói tiếp ra sao – Mameha đã nói gì với cô vỠông Nam tước?
- Không nói gì nhiá»u, thÆ°a ông. Hay Ãt ra…mà , em không biết ông Chủ tịch muốn nói gì.
- Mameha có đóng vai ngÆ°á»i chị cả tốt cho cô không? Cô ấy có nói cho cô biết những Ä‘iá»u cần biết không?
- á»’ có, thÆ°a ông Chủ tịch. Mameha giúp em rất nhiá»u.
- Tốt – ông ta nói – nếu tôi là cô, tôi phải cảnh giác khi có ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nhÆ° ông Nam tÆ°á»›c quyết định tặng quà cho cô.
Tôi không biết phải trả lá»i ra sao, cho nên tôi nói ông Nam tÆ°á»›c có lòng tốt nghÄ© đến tôi.
- Phải, tốt rồi, tôi biết. Có Ä‘iá»u cô phải Ä‘á» phòng, váºy thÆ¡i - ông ta nói, nhìn tôi má»™t lát rồi bÆ°á»›c và o xe.
Suốt má»™t giá» sau đó, tôi Ä‘i chÆ¡i cùng má»™t và i ngÆ°á»i khách cuối cùng, cứ nhá»› mãi đến những lá»i ông Chủ tịch nói vá»›i tôi trong thá»i gian chúng tôi gặp nhau. Tôi nghÄ© đến lá»i cảnh cáo của ông thì Ãt, mà hân hoan sung sÆ°á»›ng vì đã nói chuyện vá»›i ông ta thì nhiá»u. Tháºt váºy, tâm trà tôi không rảnh để nghÄ© đến chuyện gặp ông Nam tÆ°á»›c cho đến khi tôi thấy tôi má»™t mình đứng trÆ°á»›c tiá»n sảnh trong ánh chiá»u tà yếu á»›t. Tôi đến quỳ trong má»™t phòng trải chiếu rÆ¡m gần đấy, nhìn ra ngồi sân qua cánh cá»a sổ có kÃnh.
MÆ°á»i hay mÆ°á»i lăm phút trÆ¡i qua, cuối cùng ông Nam tÆ°á»›c Ä‘i và o tiá»n sảnh. Vừa nhìn thấy ông ta là tôi cảm thấy lo sợ, vì ông ta chỉ mặc chiếc áo ngủ bằng vải sÆ¡ sà i. Ông ta cầm cái khăn tắm trên tay lau những sợi lông Ä‘en dà i trên mặt được xem là bá»™ râu. Rõ rà ng ông ta vừa tắm xong. Tôi đứng lên, cúi ngÆ°á»i chà o ông ta.
- Sayuri, tôi tháºt Ä‘iên! - ông ta nói vá»›i tôi - tôi uống quá nhiá»u - chuyện nà y quả đúng - tôi quên mất chuyện cô Ä‘ang đợi tôi! Tôi hy vá»ng khi cô thấy món quà tôi để dà nh cho cô, cô sẽ tha thứ cho tôi.
Ông Nam tÆ°á»›c Ä‘i theo hà nh lang để và o phòng trong, ông nghÄ© tôi sẽ Ä‘i theo ông ta. NhÆ°ng tôi cứ đứng tại chá»—, nghÄ© đến những lá»i Mameha đã nói vá»›i tôi: ngÆ°á»i geisha táºp sá»± sắp sá»a bán mizuage của mình nhÆ° bữa côm dá»n sẵn trên mâm.
ông Nam tước dừng lại. Ông ta nói:
- Äi vá»›i tôi!
- Ồ thưa Nam tước. Không nên. Xin ông cho tôi ở lại đây.
- Tôi có món quà tặng cô. Äến phòng tôi ngồi đợi thÆ¡i. Äừng có ngu xuẩn nhÆ° thế.
- Dạ thưa Nam tước, đưông nhiên tôi là đứa ngu xuẩn vì tôi phải thế.
- Ngà y mai cô sẽ trở vỠdưới sự giám sát của Mameha phải không? Nhưng ở đây không có ai giám sát cô hết.
Nếu khi ấy mà tôi có chút bình tÄ©nh, chắc tôi đã cám Æ¡n ông Nam tÆ°á»›c má»i tôi đến dá»± buổi tiệc thịnh soạn nà y và tha thiết yêu cầu ông ta cho xe chở tôi vá» nhà trá». NhÆ°ng má»i việc đã diá»…n ra nhÆ° trong giấc mơ…Tôi thấy mình Ä‘ang bị rÆ¡i và o trạng thái chấn Ä‘á»™ng. Äiá»u tôi chỉ cịn biết là sá»± lo sợ.
- Äi theo tôi, chá» tôi mặc áo quần - ông Nam tÆ°á»›c nói - chiá»u nay cô uống rượu sakê phải không?
Một lát trơi qua, tôi cảm thấy mặt tôi mất hết cảm giác, không có một biểu hiện gì, trơ như đá.
- Không, thưa ông – cuối cùng tôi đáp được.
- Tôi nghĩ cô phải đi theo tôi. Tôi sẽ cho cô món quà quý giá. Nà o ta đi.
- ThÆ°a Nam tÆ°á»›c, xin ông vui lòng cho tôi vá». Chắc ngÆ°á»i ta Ä‘ang đợi tôi ở quán trá».
- Äợi à ? Ai đợi cô thế?
Tôi không trả lá»i.
- Tôi há»i ai đợi cô? Tôi không hiểu tại sao cô xá» sá»± nhÆ° thế. Tôi có cái nà y cho cô. Có phải cô muốn tôi Ä‘i lấy cho cô không?
- Tôi xin lỗi.
Ông Nam tước nhìn tôi.
- Äợi đây – cuối cùng ông ta nói, rồi Ä‘i và o nhà trong. Má»™t lát sau ông ta trở ra, trên tay cầm má»™t cái gói phẳng, gói trong giấy dà y. Tôi má»›i nhìn qua là biết đấy là cái áo kimono.
- Äây - ông ta nói – vì cô cứ khăng khăng muốn là m kẻ ngu xuẩn, nên tôi phải Ä‘i lấy quà cho cô. Món quà có là m cho cô vui hÆ¡n không?
Tôi xin lỗi ông Nam tước thêm một lần nữa.
- Tôi thấy hÆ¡m ná» cô rất thÃch chiếc áo nà y. Tôi muốn tặng nó cho cô.
Ông Nam tÆ°á»›c để cái gói lên bà n rồi mở dây buá»™c, tháo gói ra. Tôi nghÄ© chắc đây là cái áo kimono thêu cảnh thà nh phố Kobe, và nói thá»±c ra, tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo, vì tôi biết tôi sẽ là m gì vá»›i cái áo đẹp tuyệt vá»i nhÆ° thế nà y, và tôi sẽ giải thÃch ra sao vá»›i Mameha vá» việc ông Nam tÆ°á»›c cho tôi cái áo. Thế nhÆ°ng khi ông Nam tÆ°á»›c mở cái gói ra, tôi chỉ thấy trÆ°á»›c mắt lá»›p vải sáºm tuyệt vá»i vá»›i hình thêu mà u bạc. Ông ta lấy cái áo ra và đưa lên táºn vai. Äây là cái áo kimono của má»™t viện bảo tà ng – theo ông Nam tÆ°á»›c cho tôi biết thì áo nà y may và o những năm thuá»™c tháºp niên 1860 cho cô cháu của Tokugawa Yoshinobu, vi tÆ°á»›ng quân Nháºt sau cùng. Hình vẽ trên áo là cảnh những con chim mà u bạc bay trong bầu trá»i đêm, vá»›i cảnh váºt huyá»n bà gồm cây và đá mà u sẫm Ä‘en vÆ°Æ¡n lên từ dÆ°á»›i lai áo.
- Cô phải đi theo tôi để mặc thỠáo nà y - ông ta nói – bây giỠđừng có ngu xuẩn! Tôi rất có kinh nghiệm trong việc buộc giải thắt lưng. Tôi sẽ giúp cô mặc áo kimono của cô và o lại, để không ai hay biết gì hết.
Tôi muốn thá» cái áo của ông Nam tÆ°á»›c cho tôi ở đâu đó chỉ má»™t mình tôi. NhÆ°ng ông ta là ngÆ°á»i có quá nhiá»u quyá»n đến ná»—i Mameha mà cÅ©ng không dám trái lá»i. Nếu cô ấy không dám từ chối những Ä‘iá»u ông ta muốn, thì là m sao tôi từ chối cho được? Tôi thấy ông ta có vẻ nôn nóng, chỉ có trá»i má»›i biết ông ta có phải tốt tháºt vá»›i tôi trong mấy tháng tôi má»›i và o nghá» không, ông ta cho phép tôi đến hầu ông khi ông ăn trÆ°a, và cho phép Mameha dẫn tôi đến dá»± tiệc tại nhà ông ở Kyoto. Rồi bây giỠông tốt vá»›i tôi thêm má»™t lần nữa, cho tôi cái áo kimono quý giá. Cuối cùng tôi nghÄ© trong bụng rằng tôi không cịn lá»±a chá»n nà o khác là phải vâng lá»i ông ta và dù kết quả ra sao Ä‘i chăng nữa, tôi cÅ©ng phải trả cho ông ta. Tôi cụp mắt nhìn xuống chiếu, lòng thấy xấu hổ, và trong trạng thái nhÆ° nằm m nà y, tôi cảm thấy mình buông xuÆ¡i theo số pháºn, tôi ý thức được bà n tay ông Nam tÆ°á»›c nắm lấy tay tôi, dẫn tôi ra phòng phÃa sau nhà . Äến giữa hà nh lang, má»™t gia nhân Ä‘ang Ä‘i tá»›i, anh ta cúi chà o rồi quay lÆ°ng ngay khi trông thấy chúng tôi. Ông Nam tÆ°á»›c không nói má»™t lá»i, chỉ dẫn tôi Ä‘i cho đến khi chúng tôi và o má»™t căn phòng trải thảm rÆ¡m, trên má»™t bức tÆ°á»ng treo đầy gÆ°Æ¡ng soi. Äây là phòng thay áo quần. Bức tÆ°á»ng bên kia kê nhiá»u tủ, các cánh cá»a tủ Ä‘á»u đóng kÃn.
Tay tôi run vì lo sợ, nhÆ°ng nếu ông Nam tÆ°á»›c có để ý thì ông ta cÅ©ng không nói gì. Ông để tôi đứng trÆ°á»›c dãy gÆ°Æ¡ng rồi Ä‘Æ°a tay tôi lên mÆ¡i, tôi tưởng ông ta hÆ¡n tay tôi, nhÆ°ng ông ta chỉ Ä‘Æ°a lÆ°ng bà n tay tôi chạm và o những sợi râu trên mặt ông, rồi là m má»™t việc tôi thấy rất kỳ cục, ông ta kéo tay áo của tôi lên khá»i cổ tay, rồi hÃt mùi thÆ¡m trên da thịt tôi. Râu của ông ta chÃch và o tay tôi, nhÆ°ng tôi không có cảm giác gì hết. Hình nhÆ° tôi không cịn cảm thấy gì hết, tình trạng của tôi khi ấy nhÆ° thể tôi bị chÆ¡n vùi dÆ°á»›i lá»›p vá» lo sợ, hoang mang, khủng khiếp…rồi ông Nam tÆ°á»›c lôi tôi ra khá»i côn lo sợ kinh hồng ấy bằng cách Ä‘i ra phÃa sau lÆ°ng tôi, Ä‘Æ°a tay tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c để tháo sợi dây Obujime của tôi ra. Äấy là sợi dây buá»™c dải khăn quà ng của tôi.
Tôi hoảng hốt khi biết ông Nam tÆ°á»›c có ý định cởi áo của tôi ra. Tôi cố nói lên cái gì nhÆ°ng mệng tôi ấp úng không nói ra lá»i, vả lại ông Nam tÆ°á»›c bảo tôi im Ä‘i. Tôi cố Ä‘Æ°a tay chặn ông ta lại, nhÆ°ng ông ta đẩy tay tôi Ä‘i và cuối cùng ông ta tháo được cái Obujime của tôi. Sau đó, ông ta bÆ°á»›c lui, loay hoay má»™t hồi lâu để mở cái nút của dải thắt lÆ°ng nằm ở giữa xưông bả vai của tôi. Tôi van ông ta đừng tháo cái nút ra nhÆ°ng cuống há»ng tôi khÆ¡ khốc đến ná»—i nhiá»u lần tôi cố nói mà nói không được – nhÆ°ng ông ta không nghe tôi, và liá»n sau đó ông ta tháo dải khăn quà ng quanh lÆ°ng tôi ra, tay ông ta vịng quanh hông tôi rồi mở ra. Tôi thấy cái khăn tay của ông Chủ tịch văng ra khá»i dải thắt lÆ°ng và rÆ¡i xuống đất. Bá»—ng ông Nam tÆ°á»›c thả cái khăn quà ng lÆ°ng rÆ¡i xuống má»™t đống trên ná»n nhà , rồi mở miếng datejime ra. Äấy là dải vải lót quấn quanh bụng dÆ°á»›i dải thắt lÆ°ng. Tôi cảm thấy Ä‘au khổ khi thấy chiếc kimono mở rá»™ng quanh eo tôi. Tôi Ä‘Æ°a tay kéo nó cho sÃt lại, nhÆ°ng ông Nam tÆ°á»›c hất tay tôi ra. Tôi không chịu được cảnh nhìn tôi trong gÆ°Æ¡ng. Việc cuối cùng tôi nhá»› khi nhắm mắt lại là chiếc áo nặng nỠđược nâng lên khá»i hai vai tôi, bên tai tôi nghe tiếng vải kêu sá»™t soạt.
Ông Nam tÆ°á»›c hình nhÆ° thá»±c hiện xong kế hoạch ông ta vạch ra, hay trÆ°á»›c mắt ông ta không tiến xa hÆ¡n nữa. Tôi cảm thấy hai tay ông ta để bên hông tôi, mân mê lá»›p vải áo lót của tôi. Cuối cùng tôi mở mắt ra lại, tôi thấy ông ta đứng yên sau lÆ°ng tôi, hÃt hưông thÆ¡m trên tóc tôi, trên cổ tôi. Mắt ông ta nhìn đăm đăm và o gÆ°Æ¡ng – đúng ra là đăm đăm và o dải vải quanh eo để giữ áo của tôi cho kÃn. Má»—i lần mấy ngÄ©n tay của ông di Ä‘á»™ng là tôi quyết tâm phải đẩy chúng Ä‘i, nhÆ°ng bá»—ng nhiên nhanh nhÆ° cắt, chúng bị lên bụng tôi nhÆ° con nhện, rồi trong khoảnh khắc chúng bám và o dải vải và lôi mạnh. Rất nhiá»u lần tôi cố ngăn ông ta lại, nhÆ°ng ông Nam tÆ°á»›c đẩy tay tôi Ä‘i nhÆ° những lần trÆ°á»›c. Cuối cùng dải vải bung ra và ông Nam tÆ°á»›c thả nó xuống ná»n nhà . Hai chân tôi run rẩy, căn phòng má» Ä‘i trÆ°á»›c mắt tôi khi ông ta nắm hai vạt áo lót của tôi mở rá»™ng ra. Tôi không thể đứng yên mà không nắm hai tay ông giữ lại.
- Sayuri, đừng lo sợ gì hết! - ông Nam tÆ°á»›c nói nhá» bên tai tôi - Lạy trá»i, tôi không là m gì không nên là m đâu. Tôi chỉ muốn nhìn cô thÆ¡i, cô không hiểu sao? Không có gì sai phạm trong việc nà y hết, bất cứ ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o cÅ©ng muốn là m thế hết.
Má»™t sợi râu láng bÄ©ng trên mặt ông ta cá» và o vai tôi khi ông nói thế, cho nên tôi quay mặt sang má»™t bên. Tôi nghÄ© chắc ông ta cho hà nh Ä‘á»™ng nà y của tôi là dấu hiệu bằng lòng, vì khi ấy hai tay ông hoạt Ä‘á»™ng cấp bách hÆ¡n. Ông ta kéo rá»™ng cái áo lót ra. Khi ông ta cố mở sợi dây thắt cái yếm trên ngÆ°á»i tôi, tôi cảm thấy mấy ngÄ©n tay của ông cà và o xưông sÆ°á»n tôi, là m cho tôi nhá»™t nhạt. Má»™t lát sau ông cởi xong. Tôi không chịu Ä‘á»±ng được ý nghÄ© không biết ông ta thấy cái gì trên ngÆ°á»i tôi, cho nên mặc dù tôi quay mặt sang má»™t bên, nhÆ°ng tôi vẫn cố liếc mắt nhìn và o gÆ°Æ¡ng. Chiếc yếm mở rá»™ng để lá»™ má»™t mảng da phÃa dÆ°á»›i ngá»±c tôi.
Rồi hai tay ông Nam tÆ°á»›c di chuyển xuống mông tôi, hai tay ông ta lại loay hoay mở dải vải koshimaki quanh mông tôi ra. Sáng sá»›m hÆ¡m ấy, khi tôi quấn vải koshimaki nhiá»u lần quanh mông, tôi đã buá»™c ở eo chặt hÆ¡n má»i khi. Ông Nam tÆ°á»›c tìm mãi không ra múi dải buá»™c, nên ông giáºt nhiá»u lần cho dải vải bung ra, cho nên cuối cùng ông giáºt mạnh má»™t cái và cả sợi dải vải dà i bung ra dÆ°á»›i áo lót của tôi. Khi dải lụa trượt trên da thịt tôi, tôi nghe có tiếng phát ra từ cổ há»ng tôi, nhÆ° là âm thanh của má»™t tiếng nấc. Tôi Ä‘Æ°a tay chụp dải koshimaki lại, nhÆ°ng ông Nam tÆ°á»›c đã lôi Ä‘i và thả nó xuống ná»n nhà . Rồi từ từ nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lôi tấm chăn đắp cho đứa trẻ nằm ngủ, ông ta kéo cái áo lót của tôi mở rá»™ng ra vá»›i vẻ hết sức tháºn trá»ng nhÆ° thể ông ta Ä‘ang lôi tấm khăn Ä‘áºy cái gì tuyệt vá»i lắm. Tôi cảm thấy cuống há»ng nóng nhÆ° lá»a đốt, dấu hiệu cho tôi biết tôi sắp khóc, nhÆ°ng tôi không muốn để cho ông Nam tÆ°á»›c vừa thấy thân thể lõa lồ của tôi lại vừa thấy tôi khóc. Dù sao tôi cÅ©ng phải cố giữ để cho khá»i khóc, cho đúng theo quyết tâm của tôi, và tôi nhìn đăm đăm và o gÆ°Æ¡ng má»™t hồi lâu. Tôi cảm thấy nhÆ° thá»i gian ngừng trÆ¡i. Tôi chÆ°a bao giá» nhìn tôi hoà n toà n lõa lồ nhÆ° thế. Thá»±c ra tôi cịn mang bÃt tất gà i nút trên chân, nhÆ°ng tôi cảm thấy thân hình tôi phÆ¡ ra quá lá»™ liá»…u vì hai tà áo lót kéo rá»™ng ra, ngay cả khi trong phòng tắm không mặc áo quần trên ngÆ°á»i, tôi cÅ©ng không cảm thấy tôi lõa lồ nhÆ° thế nà y. Tôi thấy hai mắt ông Nam tÆ°á»›c dán và o chá»— nà y rồi dán và o chá»— khác trên thân hình tôi phản chiếu trong gÆ°Æ¡ng. Thoạt tiên, ông ta kéo rá»™ng hai vạt áo ra để ông ta thấy rõ Ä‘Æ°á»ng cong hai bên hông tôi. Rồi ông hạ mắt nhìn xuống chá»— có đám lông Ä‘en, đám lông đã má»c trÆ°á»›c khi tôi đến Kyoto. Mắt ông ta dán và o đấy tháºt lâu, nhÆ°ng cuối cùng ông ta từ từ nhìn lên, lÆ°á»›t qua bụng tôi, qua xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n, đến hai vòng tròn có mà u trái máºn - thoạt tiên nhìn má»™t bên rồi nhìn qua bên kia. Rồi ông Nam tÆ°á»›c thả má»™t tay, để cho vạt áo trở lại chá»— cÅ© ở má»™t bên. Ông ta là m gì vá»›i tay ấy, tôi không biết, nhÆ°ng tôi không thấy lại tay ấy nữa. Bá»—ng tôi hoảng hốt khi thấy má»™t bên vai trần của ông ta nhÆ¡ ra khá»i chiếc áo tắm. Tôi không biết ông ta là m gì – và mặc dù bây giá» tôi đã biết chÃnh xác ông ta là m gì, nhÆ°ng tôi không muốn nói ra là m gì. Äiá»u khi ấy tôi biết là tôi cảm thấy hÆ¡i thở của ông ta là m cho cổ tôi nóng lên. Sau đó, tôi không thấy gì nữa. Tấm gÆ°Æ¡ng soi nhồ Ä‘i và tôi không cầm được nÆ°á»›c mắt.
Rồi má»™t lát sau hÆ¡i thở của ông Nam tÆ°á»›c cháºm lại. Da tôi nóng lên và ẩm Æ°á»›t vì lo sợ, cho nên khi ông ta thả cái áo lót của tôi ra, tôi cảm thấy luồng hÆ¡i phả và o má»™t bên tôi nhÆ° má»™t côn gió nhẹ. Sau đó, tôi đứng má»™t mình trong phòng. Ông Nam tÆ°á»›c đã ra ngồi khi nà o tôi không biết. Khi biết ông ta Ä‘i ra rồi, tôi vá»™i và ng mặc áo và o, tôi hối hả vá»™i và ng đến ná»—i khi tôi quỳ xuống ná»n nhà để lượm áo lên, trong óc tôi đã nảy ra hình ảnh má»™t đứa bé đói khát vá»™i vã chụp lấy những mảnh vụn đồ ăn.
Tôi mặc áo vá»™i vã vá»›i hai bà n tay run run. NhÆ°ng mãi đến khi có sá»± giúp đỡ của ngÆ°á»i khác, tôi chỉ là m được có việc khép kÃn chiếc áo lót chung quanh ngÆ°á»i và thắt chặt chiếc dải vải quanh hông để giữ áo lót cho kÃn. Tôi đợi trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng, nhìn mặt hố trang của tôi nhem nhuốc, lòng hoang mang lo lắng. Tôi chuẩn bị tinh thần, nếu đợi má»™t giá» tôi cÅ©ng đợi. NhÆ°ng chỉ và i phút sau, ông Nam tÆ°á»›c quay lại, chiếc khăn quà ng bên hông ngồi áo tắm của ông ta thắt chặt cái bụng phệ. Ông ta giúp tôi mặc áo kimono không nói má»™t tiếng, và thắt dải Datejime tháºt chặt nhÆ° ông Itchoda. Trong khi ông ta nắm chặt dải thắt lÆ°ng dà i, rá»™ng bản trên tay, sá»a lại cho ngay ngắn trÆ°á»›c khi quấn và o hông tôi, tôi có cảm giác lo sợ kinh khủng. Thoạt tiên tôi không nháºn ra cái cảm giác nà y là cảm giác gì, nhÆ°ng rồi nó ngấm qua ngÆ°á»i tôi nhÆ° vết bẩn thấm qua áo quần, rồi sau đó tôi hiểu. Äó là cảm giác tôi đã là m má»™t chuyện sai lầm kinh khủng. Tôi không muốn khóc trÆ°á»›c mặt ông Nam tÆ°á»›c nhÆ°ng không thể ngăn được nÆ°á»›c mắt - vả lại khi ông ta trở lại trong phòng, ông ta không nhìn và o mắt tôi nữa. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi là ngÆ¡i nhà đứng giữa trá»i mÆ°a, nÆ°á»›c xối xả chảy xuống trÆ°á»›c mặt. NhÆ°ng chắc ông Nam tÆ°á»›c đã thấy, vì ông ta ra khá»i phòng rồi trở lại, mang theo chiếc khăn tay có chữ ký tắt của ông ta trên khăn. Ông ta nói tôi cứ giữ chiếc khăn, nhÆ°ng sau khi dùng xong, tôi để nó lại trên bà n.
Rồi ông ta dẫn tôi ra trÆ°á»›c nhà , bá» Ä‘i và không nói má»™t tiếng. Vừa lúc ấy má»™t gia nhân Ä‘i tá»›i, cầm trên tay cái áo kimono xÆ°a được gói trong giấy dà y. Anh ta cúi chà o tôi rồi Ä‘Æ°a tôi ra xe của ông Nam tÆ°á»›c. Tôi lặng lẽ khóc khi ngồi trên xe chạy vá» quán trá», nhÆ°ng anh tà i xế giả vá» không hay biết gì. Tôi không khóc vá» những việc đã xảy ra. NhÆ°ng tôi khóc vì Ä‘iá»u khủng khiếp Ä‘ang ám ảnh trà óc tôi – nói thẳng ra là khóc vì chuyện rồi đây ông Itchoda sẽ thấy mặt hố trang của tôi nhem nhuốc, rồi khi giúp tôi cởi áo, ông ta sẽ thấy cái nút thắt trên dải thắt lÆ°ng xấu xÃ, và khi mở gói giấy ra ông ta sẽ thấy món quà tôi nháºn quá đắt tiá»n.
TrÆ°á»›c khi xuống xe, tôi lấy khăn tay của ông Chủ tịch để lau mặt, nhÆ°ng tôi vẫn không thấy đỡ chút nà o. Ông Itchoda nhìn mặt tôi, ông ta gãi cằm nhÆ° thể đã hiểu má»i việc xảy ra. Khi ông ta mở dải thắt lÆ°ng cho tôi ở trong phòng trên lầu, ông há»i:
- Có phải ông Nam tước cởi áo cô ra không?
- Tôi xin lỗi - tôi đáp.
- Ông ta cởi áo cô và nhìn cô trong gÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng ông ta không hưởng lạc vá»›i cô. Ông ta không sá» cô, hay nằm trên ngÆ°á»i cô, phải không?
- Dạ phải, thưa ông.
- Thế thì tốt - ông Itchoda nói, nhìn tới trước.
Chúng tôi không nói gì với nhau nữa.
Tà i sản của Alucard
01-09-2008, 09:15 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 023
Và o sáng sá»›m hôm sau, khi tà u và o ga Kyoto, tinh thần tôi vẫn chÆ°a ổn định. Nói tóm lại, khi ném má»™t viên đá và o hồ, mặt nÆ°á»›c vẫn còn dao Ä‘á»™ng má»™t thá»i gian sau khi viên đá đã chìm xuống nÆ°á»›c. NhÆ°ng khi tôi bÆ°á»›c xuống những tầng cấp gá»— để ra khá»i sân ga, ông Itchoda Ä‘i sau tôi má»™t báºc, má»™t việc khiến tôi kinh ngạc quên hết má»i sá»± trong má»™t thá»i gian.
Tá» bÃch chÆ°Æ¡ng má»›i trong má»™t tủ gÆ°Æ¡ng quảng cáo VÅ© khúc cố đô mùa xuân, và tôi đứng lại để xem. Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngà y khai mạc. Tá» bÃch chÆ°Æ¡ng má»›i dán và o ngà y hôm kia, có lẽ và o lúc tôi Ä‘ang Ä‘i quanh trong khuôn viên nhà ông Nam tÆ°á»›c vá»›i hy vá»ng gặp ông Chủ tịch. VÅ© khúc má»—i năm có má»™t chủ Ä‘á», nhÆ° là Mà u sắc bốn mùa ở Kyoto, hay là Äịa danh trÃch từ chuyện của xứ Heike. Năm nay chủ Ä‘á» là Ãnh sáng long lanh của mặt trá»i ban mai. BÃch chÆ°Æ¡ng, dÄ© nhiên là do Uchida Koraburo vẽ - ngÆ°á»i đã sáng tạo hầu hết bÃch chÆ°Æ¡ng từ năm 1919 - vẽ má»™t cô geisha táºp sá»± mặc chiếc kimono mà u lục và và ng cam rất đẹp đứng trên cầu vòng bằng gá»—. Tôi quá mệt vì Ä‘i xa và ngủ Ãt trên tà u cho nên tôi đứng choáng váng má»™t lúc trÆ°á»›c tấm bÃch chÆ°Æ¡ng, nhìn cái ná»n bức vẽ mà u xanh lục và mà u và ng tÆ°Æ¡i trÆ°á»›c, má»›i nhìn qua hình cô gái mặc áo kimono. Cô a nhìn và o ánh sáng mặt trá»i rá»±c rỡ, cặp mắt mà u xanh xám quá tuyệt vá»i. Tôi phải vịn má»™t tay lên lan can cho vững. Tôi là cô gái mà Uchida đã vẽ đứng trên cầu ấy.
Trên Ä‘Æ°á»ng từ ga xe lá»a vá» nhà , ông Itchoda chỉ cho tôi thấy từng tấm bÃch chÆ°Æ¡ng trên Ä‘Æ°á»ng, tháºm chà ông ấy còn yêu cầu bác phu xe kéo chúng tôi đến toà nhà Siêu thị Daimaru cÅ© để xem bÃch chÆ°Æ¡ng dán đầy cả má»™t bức tÆ°á»ng ở đấy nữa. Nhìn thấy hình tôi được dán khắp thà nh phố nhÆ° thế nà y, cÅ©ng không là m cho tôi được hoà n toà n sung sÆ°á»›ng, vì tôi vẫn nghÄ© đến cô gái tá»™i nghiệp Ä‘ang đứng trÆ°á»›c tấm kÃnh soi để má»™t gã Ä‘Ã n ông cởi dải thắt lÆ°ng. Mặc dù tôi chỠđợi những giây phút được ngÆ°á»i ta chúc mừng trong những ngà y sắp đến, tôi cÅ©ng biết rằng bên cạnh những vinh hạnh nà y, tôi sẽ gặp nhiá»u chuyện đắng cay. Từ khi Mameha thu xếp để tôi được có vai trong những vÅ© khúc mùa xuân nà y, tôi đã nghe má»™t số lá»i bình phẩm không mấy đẹp vá» tôi. Sau khi bÃch chÆ°Æ¡ng dán xong, tình hình cà ng tệ thêm ra. Và dụ, và o sáng hôm sau, má»™t cô geisha táºp sá»± từng là bạn của tôi tuần trÆ°á»›c, thì nay gặp tôi, cô ta quay mặt khi tôi cúi chà o.
Riêng vá» phần Mameha, tôi đến thăm cô ấy tại nhà cô, cô ấy đã tá» ra tá»± hà o nhÆ° chÃnh cô là ngÆ°á»i trên tá» bÃch chÆ°Æ¡ng. DÄ© nhiên cô ấy không hà i lòng vá» việc tôi Ä‘i Hakone, nhÆ°ng cô ấy có vẻ rất mãn nguyện vá» thà nh công của tôi. Tá»± nhiên tôi lo sợ cô ấy biết chuyện kinh khủng đã xảy ra giữa tôi vá»›i ông Nam tÆ°á»›c, sợ cô ấy cho đây là má»™t sá»± phản bá»™i. Tôi nghÄ© thế nà o ông Itchoda cÅ©ng nói cho cô ấy biết chuyện nà y…nhÆ°ng nếu ông ta có nói, chắc không bao giá» cô ấy nêu vấn Ä‘á» nà y ra giữa chúng tôi. Và tôi cÅ©ng không.
Hai tuần sau, vÅ© khúc mùa xuân bắt đầu. Và o hôm đầu tiên trong phòng thay áo quần ở Nhà hát Kaburenjo, tôi cảm thấy lòng trà n ngáºp hân hoan, vì Mameha cho biết ông Chủ tịch và ông Nobu có mặt trong đám khán giả. Trong khi hóa trang, tôi nhét cái khăn tay của ông Chủ tịch dÆ°á»›i chiếc áo lót, sát và o chá»— da trần. Tóc tôi buá»™c sát và o da đầu bằng má»™t dải lụa, vì tôi phải Ä‘á»™i tóc giả, và khi soi gÆ°Æ¡ng không thấy mái tóc quen thuá»™c phủ quanh khuôn mặt, các góc cạnh ở hai má và quanh hai mắt bá»—ng trở nên xa lạ vá»›i tôi. Nói ra có vẻ kỳ cục, nhÆ°ng khi tôi nháºn ra khuôn mặt của tôi có vẻ xa lạ vá»›i tôi, tôi bá»—ng nghÄ© rằng không có gì trên Ä‘á»i nà y Ä‘Æ¡n giản nhÆ° ta tưởng.
Má»™t lát sau tôi đứng vá»›i các cô táºp sá»± khác bên cánh gà nhà hát, chuẩn bị vở múa khai mạc. Chúng tôi mặc kimono giống nhau, mà u và ng và đá», dải thắt lÆ°ng mà u và ng cam và mà u và ng – cho nên má»—i ngÆ°á»i chúng tôi trông nhÆ° những bóng ngÆ°á»i lung linh trong ánh mặt trá»i. Khi âm nhạc nổi lên, thoạt tiên tiếng trống rồi sau đó tiếng Ä‘Ã n Shamisen vang lên, chúng tôi cùng hiện ra, quạt trong tay mở rá»™ng – chÆ°a bao giá» tôi cảm thấy mình được nháºp cuá»™c vá»›i Ä‘á»i nhÆ° thế nà y.
Sau vở múa khai mạc, tôi chạy lên lầu để thay kimono. Vở múa của tôi diá»…n má»™t mình có tên Nắng Mai Trên Sông, nói vá» má»™t trinh nữ tắm buổi sáng dÆ°á»›i biển và yêu má»™t chú cá heo đẹp mã. Y phục của tôi là kimono mà u hồng lá»™ng lẫy vá»›i hình vẽ mặt nÆ°á»›c mà u xám, tôi cầm những dải lụa xanh để tượng trÆ°ng cho nÆ°á»›c gợn sóng sau tôi. Vai hoà ng tá» cá heo đẹp mã do cô geisha tên Umiyo đóng, thêm và o, có nhiá»u vai khác do các geisha thủ diá»…n để tả gió, ánh sáng mặt trá»i và những tia nÆ°á»›c – cÅ©ng nhÆ° má»™t và i geisha táºp sá»± bôi Ä‘en, mặc kimono mà u xanh đứng ở xa xa ngoà i mép sân khấu, là m những chú cá heo gá»i hoà ng tá» của chúng trở vá». Tôi vá»™i thay áo tháºt nhanh đến ná»—i tôi còn dÆ° được và i phút để nhìn ra khán giả ở dÆ°á»›i. Tôi Ä‘i theo tiếng trống chốc chốc gióng lên để đến má»™t hà nh lang hẹp, âm u, chạy phÃa sau má»™t trong hai căn buồng của ban nhạc nằm hai bên nhà hát. Má»™t và i cô táºp sá»± và geisha Ä‘ang nhìn qua những khe hở nÆ¡i cá»a lầu. Tôi chen và o vá»›i há» và nhìn ra, thấy ông Chủ tịch và ông Nobu ngồi vá»›i nhau – nhÆ°ng tôi thấy hình nhÆ° ông Chủ tịch đã nhÆ°á»ng cho Nobu chá»— tốt hÆ¡n. Nobu say sÆ°a nhìn lên sân khấu, nhÆ°ng tôi ngạc nhiên thấy ông Chủ tịch có vẻ ngủ gục. Theo tiếng nhạc, tôi nháºn ra vở múa của Mameha Ä‘ang bắt đầu, tôi đến cuối hà nh lang nÆ¡i có những Ä‘Æ°á»ng khe hở nÆ¡i cá»a sổ có thể nhìn ra sân khấu.
Tôi chỉ xem Mameha múa và i phút thôi, nhÆ°ng ấn tượng mà vở múa của cô ấy in và o óc tôi không bao giá» phai. Hầu hết những vở múa của trÆ°á»ng Inoue thÆ°á»ng kể sá»± tÃch của má»™t chuyện gì đấy, và sá»± tÃch của vở múa nà y có tên Vị Triá»u Thần trở vá» vá»›i vợ - dá»±a trên má»™t tác phẩm Trung Hoa nói đến mối tình vụng trá»™m của má»™t Triá»u Thần vá»›i má»™t Cung Phi. Má»™t đêm bà vợ của vị Triá»u Thần núp ngoà i hoà ng cung để xem chồng bà đi chÆ¡i ở đâu. Cuối cùng, đến lúc rạng sáng, bà thấy chồng bà chia tay vá»›i tình nhân trong má»™t đám cây – nhÆ°ng ngay lúc đó bà ta phát bệnh vì trá»i quá lạnh, và sau đó bà ta mất.
VÅ© khúc mùa xuân của chúng tôi, sá»± tÃch chuyển sang của Nháºt chứ không dùng chuyện Trung Hoa, nhÆ°ng Ä‘Ã ng nà o thì câu chuyện cÅ©ng giống nhau. Mameha đóng vai ngÆ°á»i phụ nữ chết vì lạnh và đứng tim, còn cô geisha Kamako đóng vai ngÆ°á»i chồng, vị quan trong triá»u. Tôi xem vở múa đúng và o lúc vị quan triá»u thần chia tay vá»›i tình nhân. Cảnh trên sân khấu đẹp mê hồn, ánh sáng bình minh yếu á»›t, tiếng Ä‘Ã n Shamisen dìu dặt nhÆ° tiếng thổn thức sau háºu trÆ°á»ng. Vị quan múa má»™t Ä‘iệu múa mê hồn để cám Æ¡n ngÆ°á»i tình đã cho ông ta má»™t đêm hạnh phúc, rồi tiến ra phÃa ánh mặt trá»i má»c để hứng lấy hÆ¡i ấm cho nà ng. ChÃnh lúc nà y Mameha múa Ä‘iệu múa diá»…n tả ná»—i sầu muá»™n của ngÆ°á»i vợ, cô ấy đứng khuất má»™t bên sân khấu ngoà i tầm mắt của ngÆ°á»i chồng và tình nhân của ông ta. Tôi không biết có phải vì Ä‘iệu múa của Mameha quá đẹp hay vì ná»™i dung câu chuyện mà tôi cảm thấy buồn da diết khi nhìn cô ta, tôi cảm thấy nhÆ° chÃnh tôi là nạn nhân gây ra sá»± phản bá»™i kinh khủng ấy. Cuối vở múa, ánh mặt trá»i chiếu sáng khắp sân khấu, Mameha đến má»™t rừng cây để múa má»™t mình diá»…n tả cái chết. Tôi không thể nói cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tôi quá xúc cảm đến ná»—i tôi không thể đứng lại xem được nữa, vả lại, tôi phải vá» há»™i trÆ°á»ng để chuẩn bị phiên mình ra trình diá»…n.
Trong lúc tôi đợi bên cánh gà , tôi có cảm giác kỳ lạ là sức nặng của toà nhà đè nặng lên tôi – vì đối vá»›i tôi, sá»± buồn phiá»n là thứ nặng ná» vô cùng kỳ lạ. NgÆ°á»i vÅ© công giá»i thÆ°á»ng mang vá»› có cà i nút mà u trắng vá»›i cỡ rất nhá», cho nên cô ta cảm biết được các Ä‘Æ°á»ng nối trên sà n gá»— vá»›i bà n chân mình. NhÆ°ng khi tôi đứng đấy, cố sức giữ bình tÄ©nh để biểu diá»…n, tôi đã có cảm giác nhÆ° có sức nặng nà o đấy đè mạnh lên tôi, đến ná»—i không những tôi cảm nháºn được các Ä‘Æ°á»ng nối trên Ä‘Æ°á»ng ván, mà còn cảm nháºn được cả những sợi chỉ trong đôi vá»› nữa. Cuối cùng tôi nghe tiếng trống và tiếng Ä‘Ã n Shamisen cất lên và tiếng áo quần sá»™t soạt của các vÅ© công vá»™i vã Ä‘i qua tôi để ra sân khấu, nhÆ°ng tôi thấy rất khó mà nhá»› được chuyện gì sau đó. Tôi chỉ biết tôi đã Ä‘Æ°a tay lên vá»›i chiếc quạt khép lại và đầu gối tôi cong xuống – thì đấy là các thế để và o vở múa. Sau đó tôi không nghe ai nói gì vá» việc tôi không có dấu hiệu báo bắt đầu, nhÆ°ng tôi chỉ nhá»› rõ rà ng tôi đã nhìn hai cánh tay tôi vá»›i vẻ ngạc nhiên là động tác của tôi rất chÃnh xác và rất Ä‘á»u đặn. Tôi đã táºp vở múa nhiá»u lần, tôi nghÄ© tôi táºp nhÆ° thế là quá đủ. Và mặc dù tinh thần tôi bị sa sút nhÆ°ng tôi đã diá»…n vai của tôi không khó khăn hay bị lúng túng.
Bất kỳ buổi trình diá»…n nà o trong tháng đó, tôi Ä‘á»u chuẩn bị ra sân khấu má»™t cách giống nhau, bằng cách táºp trung và o vở Vị Triá»u Thần Trở Vá» Vá»›i Vợ cho đến khi tôi cảm thấy ná»—i sầu muá»™n đè nặng lên tôi. Loà i ngÆ°á»i chúng ta có đặc tÃnh là quen vá»›i hoà n cảnh rất mau, nhÆ°ng khi tôi hình dung ra cảnh Mameha múa để miêu tả cảnh Ä‘au buồn đứng khuất trÆ°á»›c cặp mắt của ngÆ°á»i chồng và tình nhân của chồng, tôi không thể không cảm thấy buồn phiá»n, không phải nhÆ° anh có thể không ngá»i thấy mùi trái táo cắt ra để trên bà n trÆ°á»›c mặt anh.
Má»™t hôm và o tuần cuối cùng của đợt trình diá»…n, Mameha và tôi ngồi nán lại lâu trong phòng thay áo, nói chuyện vá»›i các geisha khác. Khi chúng tôi ra khá»i nhà hát, chúng tôi cứ nghÄ© chắc không gặp ai ở ngoà i – và quả váºy, má»i ngÆ°á»i đã vá» hết. NhÆ°ng khi chúng tôi ra đến Ä‘Æ°á»ng, má»™t tà i xế mặc đồng phục từ trên má»™t chiếc xe hÆ¡i bÆ°á»›c ra, mở cá»a sau xe. Mameha và tôi định Ä‘i qua thì ông Nobu xuất hiện.
- Kìa ông Nobu - Mameha thốt lên - tôi Ä‘ang lo không biết sao lâu nay ông không cần Sayuri đến giúp vui! Suốt tháng nà y ngà y nà o chúng tôi cÅ©ng mong nháºn được tin ông… - Thá» há»i ai là ngÆ°á»i đợi ai? Tôi đợi ngoà i nhà hát nà y gần má»™t giá» rồi.
- Ông lại đến xem múa má»›i ra vỠđấy phải không? – Mameha há»i – Sayuri đúng là má»™t minh tinh.
- Tôi không vừa má»›i từ đâu đến hết – Nobu nói – Tôi vừa xem múa cách đây má»™t giá». Äủ thì giỠđể tôi gá»i má»™t cuốc Ä‘iện thoại và sai tà i xế ra phố để lấy đồ vỠđây cho tôi.
Nobu đấm tay lên cá»a xe vá»›i bà n tay Ä‘á»™c nhất, là m cho ngÆ°á»i tà i xế giáºt mình mạnh đến ná»—i cái mÅ© lưỡi trai rÆ¡i ra khá»i đầu. Anh tà i xế hạ kÃnh cá»a xe xuống, Ä‘Æ°a cho Nbbu cái bao nhỠở nhà hà ng theo kiểu phÆ°Æ¡ng Tây, bao là m bằng giấy trông nhÆ° giấy kẽm bạc. Nobu quay qua tôi, tôi cúi chà o ông ta tháºt thấp, nói vá»›i ông tôi rất sung sÆ°á»›ng được gặp ông ta.
- Cô là vÅ© công có tà i, Sayuri à . Tôi không tặng quà vô cá»› đâu - ông ta nói, nhÆ°ng tôi không tin ông ta nói tháºt – có lẽ vì thế mà Mameha và những ngÆ°á»i khác ở Gion không thÃch tôi bằng những ngÆ°á»i khác.
- Ông Nobu – Mameha nói – ai có ý kiến lạ Ä‘á»i nhÆ° thế?
- Tôi biết rõ các cô geisha thÃch gì. Cho nên khi Ä‘Ã n ông tặng cô quà , cô phải bá» qua các thứ vô nghÄ©a Ä‘i.
- Kìa, ông Nobu – tôi nói - chuyện gì vô nghĩa mà ông yêu cầu tôi phải bỠqua? – Dĩ nhiên tôi cho đây là chuyện đùa, nhưng Nobu thì không xem đấy là chuyện đùa.
- Thì tôi không vừa nói tôi không giống các ngÆ°á»i khác đó à ? – ông ta cau có nói - Tại sao giá»›i geisha các cô không tin chuyện ngÆ°á»i ta nói vá»›i các cô? Nếu cô muốn nháºn gói quà nà y thì nháºn Ä‘i, kẻo tôi đổi ý.
Tôi cám Æ¡n ông Nobu và nháºn gói quà , và ông ta đấm tay và o cá»a xe. NgÆ°á»i tà i xế nhảy ra mở cá»a xe cho ông ta.
Chúng tôi cúi ngÆ°á»i chà o cho đến khi chiếc xe rẽ và o góc Ä‘Æ°á»ng rồi Mameha và tôi Ä‘i lại và o trong vÆ°á»n của nhà hát Kaburenjo, chúng tôi ngồi trên ghế đá nhìn ra hồ cá chép và nhìn cái gói của Nobu vừa cho tôi. Cái gói Ä‘á»±ng má»™t cái há»™p nhá» gói trong giấy mà u và ng có in nổi tên của tiệm kim hoà n nổi tiếng, há»™p được buá»™c bằng dải vải to. Tôi mở há»™p ra, trong há»™p chỉ có má»™t viên ngá»c, viên hồng ngá»c to bằng hạt Ä‘Ã o. Nó giống nhÆ° giá»t máu khổng lồ lấp lánh dÆ°á»›i ánh mặt trá»i trên hồ. Khi tôi xoay viên ngá»c trong mấy ngón tay, ánh sáng lóng lánh nhảy từ mặt nà y sang mặt khác trên viên ngá»c. Tôi cảm thấy ngá»±c tôi cÅ©ng nhảy theo nhịp nhảy của từng mặt viên ngá»c.
- Tôi thấy cô có vẻ sung sÆ°á»›ng – Mameha nói – và tôi rất mừng cho cô. NhÆ°ng đừng vui quá. Äá»i cô sẽ có nhiá»u ngá»c nữa, Sayuri à , tôi nghÄ© là sẽ có nhiá»u. NhÆ°ng cô sẽ không có cÆ¡ há»™i nhÆ° thế nà y lại nữa đâu. Cô hãy Ä‘em viên ngá»c nà y vá» nhà và đưa cho bà Mẹ.
Nhìn và o viên ngá»c đẹp thế nà y, ánh sáng từ viên ngá»c toát ra nhuá»™m hồng đôi tay tôi, rồi nhìn bà Mẹ vá»›i cặp mắt và ng khè, mi mắt bầm tÃm…hừ, tôi thấy cho bà ta viên ngá»c nà y chẳng khác nà o mặc đồ lụa cho chồn. NhÆ°ng dÄ© nhiên tôi phải vâng lá»i Mameha.
- Khi cô Ä‘Æ°a viên ngá»c nà y cho bà ta - cô ấy nói tiếp – cô phải hết sức dịu dà ng, nói nhÆ° thế nà y "ThÆ°a Mẹ, con không cần viên ngá»c, con rất hân hạnh được Mẹ nháºn viên ngá»c nà y. Con đã gây cho Mẹ quá nhiá»u phiá»n hà trong những năm vừa qua" NhÆ°ng đừng nói nhiá»u, nếu không bà ta sẽ cho là cô mỉa mai.
Sau đó khi tôi ngồi trong phòng, mà i má»±c tà u để viết và i lá»i cám Æ¡n ông Nobu, tôi lại thấy tức tối trong lòng. Nếu Mameha yêu cầu tôi cho cô ta viên ngá»c, tôi sẽ vui vẻ Ä‘Æ°a cho cô ta ngay. NhÆ°ng Ä‘Æ°a cho bà Mẹ thì ôi! Tôi cảm thấy thÃch ông Nobu, tôi rất buồn khi thấy món quà đắt tiá»n nà y lá»t và o tay bà Mẹ. Tôi thừa biết nếu viên ngá»c nà y là của ông Chủ tịch, tôi sẽ không cho ai hết. NhÆ°ng dù sao, tôi đã viết xong lá»i cám Æ¡n, tôi bèn đến phòng bà Mẹ để nói chuyện vá»›i bà . Bà ta Ä‘ang ngồi trong ánh sáng lá» má», vuốt ve con chó và hút thuốc.
- Mà y muốn gì đấy? – bà ta há»i tôi – Ta định gá»i Ä‘em đến má»™t bình trà .
- Con xin lá»—i đã quấy rầy Mẹ. Chiá»u nay khi Mameha và con rá»i khá»i nhà hát, ông quản lý Nobu Toshikazu đợi con…
- Chắc mà y muốn nói đợi cô Mameha…
- Con không biết, thưa Mẹ. Nhưng ông ta tặng cho con một món quà . Món quà rất đẹp, nhưng con không dùng nó là m gì.
Tôi muốn nói tôi rất hân hạnh nếu được bà nháºn món quà nà y, nhÆ°ng bà Mẹ không nghe tôi. Bà để ống vố xuống bà n, lấy cái há»™p trên tay tôi trÆ°á»›c khi tôi Ä‘Æ°a cho bà . Tôi lại muốn nói tiếp cho rõ hÆ¡n, nhÆ°ng bà Mẹ đã láºt ngược cái há»™p đổ viên hồng ngá»c ra trong tay bà .
- Cái gì thế nà y? – Bà ta há»i.
- Äây là quà ông quản lý Nobu tặng con. Nobu Toshikazu ở công ty đồ Ä‘iện Iwamura.
- Mà y tưởng tao không biết Nobu Toshikazu là ai à ?
Bà ta đứng dáºy, đến bên cá»a sổ, đẩy khung cá»a giấy ra và đưa viên ngá»c ra chá»— có ánh sáng của buổi chiá»u tà chiếu và o. Bà ta là m công việc nhÆ° tôi đã là m ngoà i Ä‘Æ°á»ng, xoay quanh viên ngá»c trong tay và nhìn ánh sáng lấp lánh từ mặt nà y sang mặt khác. Cuối cùng, bà đóng khung cá»a sổ lại và vá» chá»— cÅ©.
- Chắc mà y lầm, có phải ông ta bảo mà y Ä‘Æ°a viên ngá»c cho Mameha không?
- Dạ, Mameha có mặt với con lúc ấy.
Tôi có thể hình dung được cảnh tượng diá»…n ra trong óc bà Mẹ lúc ấy, chẳng khác nà o cảnh ngã tÆ° Ä‘Æ°á»ng và o giá» xe cá»™ đông đúc. Bà ta để viên ngá»c lên bà n, tiếp tục hút ống vố. Tôi nghÄ© tâm trà bà rối bá»i nhÆ° đám khói thuốc bà nhả ra. Cuối cùng bà ta nói:
- Váºy là Nobu Toshikazu đã quan tâm đến mà y, phải không?
- Con hân hạnh được ông ta chú ý đến từ Ãt lâu nay.
Nghe xong bà ta để ống vố xuống bà n nhÆ° thể muốn nói rằng câu chuyện của chúng tôi sắp chuyển sang phần nghiêm trá»ng hÆ¡n. Bà ta nói:
- Tao chưa canh chừng mà y được kỹ cà ng. Nếu mà y đã có bạn trai, thì bây giỠhãy nói cho tao biết.
- Thưa Mẹ, con không có bạn trai nà o hết.
Tôi không biết bà ta có tin tôi hay không, nhÆ°ng đến đây thì bà bảo tôi Ä‘i ra. Tôi chÆ°a kịp nói lá»i tặng bà ta viên ngá»c nhÆ° Mameha đã dặn. Tôi cố nghÄ© ra cách để nêu vấn Ä‘á». NhÆ°ng khi tôi nhìn và o cái bà n nÆ¡i có viên ngá»c, chắc bà tưởng tôi muốn lấy viên ngá»c lại. Cho nên, tôi chÆ°a kịp nói thêm lá»i nà o, bà ta đã Ä‘Æ°a tay nắm gá»n lấy viên ngá»c.
OOo
Cuối cùng, việc đó xảy ra và o má»™t buổi chiá»u. Mameha đến nhà kỹ nữ, dẫn tôi và o phòng khách để báo cho tôi biết việc hô giá mua mizuage của tôi bắt đầu. Cô ấy đã nháºn được tin báo của phòng trà Ichiriki và o sáng ấy.
- Tôi buồn là thá»i Ä‘iểm tổ chức không thuáºn lợi – Mameha nói vá»›i tôi – Vì chiá»u nay tôi phải Ä‘i Tokyo. NhÆ°ng cô không cần phải có mặt của tôi. Cô sẽ thấy giá hô sẽ cao, vì má»i việc chắc thế nà o cÅ©ng xảy ra.
- Tôi không hiểu – tôi nói - Má»i việc gì thế?
- Tất cả má»i việc - cô ấy đáp, rồi ra vá» mà không đụng đến tách trà .
Cô ấy Ä‘i ba ngà y. Má»›i đầu, má»—i khi tôi nghe tiếng chân của các chị hầu đến gần là tim tôi Ä‘áºp thình thịch. NhÆ°ng hai ngà y trôi qua không có tin tức gì má»›i mẻ. Sang ngà y thứ ba, bà Dì đến tìm tôi ở hà nh lang để báo là bà Mẹ muốn gặp tôi trên lầu.
Tôi vừa bÆ°á»›c lên tầng cấp thứ nhất của thang lầu, bá»—ng nghe có tiếng cá»a mở, rồi Bà Ngô à o à o chạy xuống. Cô ta phóng nhÆ° gió, hai chân hầu nhÆ° không chạm phải báºc thang, đến giữa cầu thang, má»™t ngón tay móc phải tay vịn quặp lại. Chắc cô ta Ä‘au lắm, vì cô ta hét lên má»™t tiếng và khi xuống đến chân cầu thang, cô ta dừng lại để nắm lấy ngón tay.
- Hatsumono đâu rồi?
- cô ta há»i, rõ rà ng cô ta Ä‘au Ä‘á»›n – tôi phải tìm cô ấy!
- Xem cô có vẻ Ä‘au nhiá»u đấy! – bà Dì nói – Cô phải tìm Hatsumono để cô ta là m cho cô Ä‘au thêm nữa phải không?
Bà Ngô có vẻ rất chán nản. Không những vì ngón tay mà thôi, nhÆ°ng khi tôi há»i cô ta có việc gì quan trá»ng không, cô ta không đáp mà chạy ra cá»a trÆ°á»›c rồi biến mất.
Khi tôi và o phòng Mẹ, bà ta Ä‘ang ngồi nÆ¡i bà n. Bà nhồi thuốc và o ống vố, nhÆ°ng rồi không biết nghÄ© sao, bà ta dẹp Ä‘i. Trên kệ để sách kế toán, có cái đồng hồ theo kiểu Tây phÆ°Æ¡ng rất đẹp trong tủ kÃnh. Chốc chốc Mẹ nhìn đồng hồ, nhÆ°ng mấy phút trôi qua mà bà vẫn không nói gì vá»›i tôi hết. Cuối cùng tôi lên tiếng:
- Thưa Mẹ, con xin lỗi đã quấy rầy Mẹ, nhưng con được lệnh lên đây để gặp Mẹ.
- Ông bác sĩ đến trễ - bà đáp – chúng ta đợi ông ta một lát.
Tôi nghÄ© bà nói đến bác sÄ© Cua, chắc ông ta đến đây để thu xếp vá» việc mua mizuage của tôi. Tôi không trông mong chuyện nhÆ° thế cho nên thấy lòng xốn xang khó chịu. Mẹ vuốt ve con chó Taku để giết thì giá», con chó có vẻ mệt má»i vì bà ta lÆ°u tâm đến nó quá, nên nó kêu Æ° á» trong há»ng để phản đối.
Cuối cùng tôi nghe các chị hầu cất tiếng chà o khách dÆ°á»›i tiá»n sảnh, và Mẹ vá»™i vã xuống lầu. Mấy phút sau, bà trở lên, nhÆ°ng không dẫn bác sÄ© Cua lên theo mà dẫn má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trẻ hÆ¡n có mái tóc mà u bạch kim mượt mà , xách cặp da trên tay.
- Cô gái nà y đây - Mẹ nói với ông ta.
Tôi cúi đầu chà o ông bác sĩ trẻ, ông ta chà o lại tôi.
- Thưa bà , chúng ta sẽ khám tại đây?
Mẹ nói vá»›i ông ta khám ngay trong phòng chúng tôi Ä‘ang ngồi là tiện nhất. Cách bà đóng cá»a, tôi biết chuyện sắp xảy ra không thú vị gì. Bà bèn tháo dải thắt lÆ°ng của tôi ra, để lên bà n. Rồi bà cởi áo kimono của tôi qua vai và đến móc và o giá ở trong góc. Tôi đứng bình tÄ©nh vá»›i chiếc áo lót trên ngÆ°á»i, nhÆ°ng má»™t lát sau Mẹ đến tháo dải vải buá»™c áo lót ra. Tôi tá»± nhiên Ä‘Æ°a tay cản lại, nhÆ°ng bà hất tay tôi Ä‘i nhÆ° ông Nam tÆ°á»›c đã là m, khiến cho tôi cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n. Sau khi tháo dải vải buá»™c xong, bà chuồi tay và o dÆ°á»›i áo lót và kéo dải vải Koshimaki quanh mông ra - má»™t lần nữa nhÆ° khi ở Hakone. Tôi không thÃch chuyện nhÆ° thế nà y chút nà o hết, nhÆ°ng thay vì kéo rá»™ng hai vạt áo lót ra nhÆ° ông Nam tÆ°á»›c đã là m, bà ta vấn hai vạt áo lên quanh ngÆ°á»i tôi rồi bảo tôi đến nằm xuống chiếu.
Ông bác sÄ© quỳ gối xuống, sau khi xin lá»—i, ông ta lôi rá»™ng áo lót tôi để cho hai chân phô ra. Mameha đã nói cho tôi biết má»™t Ãt vá» chuyện mizuage rồi, nhÆ°ng tôi thấy bây giá» má»›i đến lúc biết rõ nhiá»u hÆ¡n. Có phải việc hô giá đã xong xuôi và ông bác sÄ© trẻ nà y đã thắng? Thế ông bác sÄ© Cua và ông Nobu ra sao rồi? Tôi bá»—ng nghÄ© là có thể bà Mẹ âm mÆ°u phá há»ng kế hoạch của Mameha. Ông bác sÄ© trẻ chỉnh lại hai chân tôi cho ngay thẳng rồi Ä‘Æ°a tay và o giữa, tôi cảm thấy bà n tay ông ta mịn mà ng, má»m mại nhÆ° tay của ông Chủ tịch. Tôi cảm thấy quá xấu hổ và trÆ¡ tráo khiến cho tôi phải lấy tay che mặt. Tôi muốn khép hai chân lại, nhÆ°ng tôi sợ là m thế sẽ gây trở ngại cho công việc của ông ta, rồi kéo dà i thêm thá»i gian chạm trán nà y. Cho nên tôi nằm yên, hai mắt nhắm nghiá»n, nÃn thở. Tôi cảm thấy nhÆ° con chó Taku khi nó bị mắc xÆ°Æ¡ng, bà Dì phải banh miệng nó ra cho bà Mẹ thá»c tay và o há»ng nó. Bá»—ng tôi cảm thấy ông bác sÄ© Ä‘Æ°a cả hai tay và o giữa hai chân tôi, nhÆ°ng cuối cùng ông ta lấy tay ra rồi kéo áo lót che kÃn cho tôi. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy ông ta lau tay trên miếng vải.
- Cô gái còn trinh - ông ta nói.
- Tốt, thế là tuyệt!
- Mẹ đáp – Có sẽ ra nhiá»u máu không?
- Chắc không ra máu đâu. Tôi chỉ nhìn mà khám thôi.
- Không, tôi nói lúc bán mizuage kìa.
- Khó nói. Tôi Ä‘oán máu sẽ chảy ra nhÆ° má»i ngÆ°á»i khác thôi.
Khi ông bác sĩ trẻ vỠrồi, Mẹ giúp tôi mặc áo và bảo tôi ngồi và o bà n. Rồi không nói không rằng, bà ta chụp *** tai của tôi, kéo rất mạnh khiến tôi la lên. Bà ta giữ đầu tôi kê sát bên đầu bà trong khi nói:
- Mà y là món hà ng đắt giá, con Æ¡i! Tao đã đánh giá mà y thấp. Tao may mắn là không có gì xảy ra. NhÆ°ng mà y phải nhá»› là từ rà y vá» sau tao giám sát mà y chặt chẽ đấy. Äà n ông phải trả giá tháºt đắt má»›i mua trinh của mà y được, mà y hiểu không?
- Dạ hiểu, thưa Mẹ! – tôi đáp. Dĩ nhiên bà ta nói gì tôi cũng dạ vì bà kéo tai tôi đau quá.
- Nếu mà y để cho Ä‘Ã n ông trả giá tuỳ tiện tức là mà y lÆ°á»ng gạt nhà kỹ nữ nà y đấy. Mà y còn mắc nợ tiá»n, tao phải lấy lại tiá»n của mà y. Chuyện nà y hiển nhiên không cần phải nói nữa!
- Äến đây, bà Mẹ là m phát ra tiếng kêu gá»›m ghiếc từ bà n tay kia, bà chà mấy ngón tay và o lòng bà n tay khiến phát ra tiếng kêu ken két.
- Äà n ông sẽ trả tiá»n để mua trinh – bà ta nói tiếp – nhÆ°ng há» cÅ©ng trả tiá»n để nói chuyện khác vá»›i mà y nữa. Nếu mà y trốn Ä‘i để gặp thằng nà o, cho dù chỉ để nói chuyện má»™t lát thôi – Äến đây bà kết thúc ý nghÄ© của mình bằng cách kéo mạnh *** tai tôi má»™t lần nữa má»›i buông ra.
Tôi phải nghiến răng chịu đau một lát mới lấy lại hơi thở. Khi bình tĩnh trở lại, tôi nói:
- ThÆ°a Mẹ, con sẽ không là m gì cho Mẹ giáºn đâu!
- Chưa đấy thôi! Nếu mà y có lương tri, mà y không nên là m.
Tôi xin lá»—i để rút lui, nhÆ°ng Mẹ bảo tôi ngồi nán lại. Bà gõ ống vố, mặc dù ống vố trống trÆ¡n, rồi khi đã nhồi thuốc và châm lá»a xong, bà má»›i nói:
- Tao đã có quyết định. Äịa vị của mà y trong nhà nà y sắp thay đổi.
Tôi hốt hoảng khi nghe thấy thế, định lên tiếng há»i thì Mẹ đã ngăn tôi lại.
- Tuần sau, tao và mà y sẽ tổ chức má»™t buổi lá»…. Sau đó mà y sẽ là con gái của tao. Tao sẽ tuyên bố quyết định nháºn con nuôi. Ngà y nà o đó, nhà kỹ nữ nà y sẽ là của mà y.
Tôi không biết nói năng gì, và tôi cÅ©ng không nhá»› hết những gì xảy ra sau đó. Tôi chỉ nhá»› Mẹ nói liên hồi, bà nói rằng vì tôi là con gái của nhà kỹ nữ, nên rồi đây tôi sẽ dá»n đến ở tại phòng của Hatsumono và Bà Ngô Ä‘ang ở, còn hai ngÆ°á»i ấy phải dá»n đến phòng tôi Ä‘ang ở nhá» hÆ¡n. Tôi chỉ nghe mang máng cho đến khi nháºn ra rằng khi đã là con gái của Mẹ rồi, tôi không còn phải váºt lá»™n dÆ°á»›i sá»± bạo tà n của Hatsumono nữa.
Äấy là kế hoạch của Mameha, thế nhÆ°ng tôi không tin lại có ngà y xảy ra được. Mẹ cứ tiếp tục nói. Tôi nhìn và o đôi môi chảy xuống và cặp mắt và ng khè của bà . Bà ta là mụ già đáng ghét tháºt đấy, nhÆ°ng khi tôi đã là con gái của bà ta, tôi sẽ đứng trên kệ cao khá»i tầm vá»›i của Hatsumono.
Äang nói ná»a chừng, cá»a mở ra và Hatsumono hiện ra nÆ¡i ngưỡng cá»a.
- Cô cần gì đấy? – Mẹ há»i – tôi Ä‘ang báºn.
- Äi ra – cô ta nói vá»›i tôi – tôi cần nói chuyện vá»›i Mẹ.
- Nếu cô muốn nói chuyện vá»›i ta – Mẹ nói – cô nên há»i xem Sayuri có vui lòng ra ngoà i hay không đã.
- Là m Æ¡n vui lòng ra ngoà i cho vá»›i, Sayuri – Hatsumono nói, giá»ng mỉa mai.
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi trả lá»i cô ta mà không sợ cô ta trừng phạt tôi.
- Nếu Mẹ muốn tôi ra, tôi sẽ ra – tôi nói với cô ta.
- ThÆ°a Mẹ, mẹ có vui lòng bảo cô bé ngốc nà y ra ngoà i để yên cho chúng ta được không? – Hatsumono há»i.
- Äừng có sinh chuyện ồn à o nữa! – Mẹ đáp – muốn nói gì thì cứ và o mà nói. Hatsumono không thÃch thế, nhÆ°ng cô ta vẫn Ä‘i và o. Mẹ ngồi ở bà n. Cô ta ngồi ở giữa Mẹ và tôi, nhÆ°ng rất gần bên tôi đến ná»—i tôi ngá»i được cả mùi nÆ°á»›c hoa trên ngÆ°á»i cô ta.
- Bà Ngô vừa chạy đi tìm tôi, nó rất buồn – cô ta nói – Tôi hứa tôi sẽ nói chuyện với Mẹ. Bà Ngô nói "Ôi chị Hatsumono, Mẹ đã đổi ý rồi!", nhưng tôi nói với nó không có chuyện kỳ lạ như thế đâu.
- Ta không biết nó nói chuyện gì, chưa bao giỠta thay đổi ý kiến vỠchuyện gì hết.
- ChÃnh tôi đã nói vá»›i nó nhÆ° thế, tôi nói rằng Mẹ sẽ không bao giá» nuốt lá»i hứa. NhÆ°ng thÆ°a Mẹ, nếu Mẹ nói thẳng cho cô ấy biết, chắc cô ta má»›i yên tâm.
- Nói với nó vỠviệc gì thế?
- Nói Mẹ không đổi ý vá» việc nháºn cô ta là m con.
- Cái gì khiến cho nó có ý ấy? Có bao giá» ta nảy ra ý kiến sẽ nháºn nó là m con nuôi đâu? Nghe bà ta nói, tôi Ä‘au Ä‘á»›n kinh khủng, vì không là m sao tôi khá»i nhá»› lại cảnh Bà Ngô chạy xá»™c xuống cầu thang vá»›i vẻ Ä‘au khổ, và cô ta Ä‘au Ä‘á»›n là đúng, vì không ai biết được tÆ°Æ¡ng lai của cô ta sẽ ra sao. Khi má»›i và o, Hatsumono cÆ°á»i tÆ°Æ¡i rói, nhÆ°ng khi nghe Mẹ nói, mặt cô ta Ä‘anh lại nhÆ° đá. Cô ta háºm há»±c nhìn tôi.
- Váºy là đúng rồi! Mẹ đã có kế hoạch nháºn "nó" là m con nuôi. Mẹ nà y, thế Mẹ không nhá»› Mẹ đã hứa sẽ nháºn Bà Ngô là m con nuôi hay sao? Mẹ yêu cầu tôi nói lại cho cô ta biết kia mà ?
- Việc cô nói vá»›i Bà Ngô không phải là ý kiến của ta. Vả lại, cô không tổ chức cho Bà Ngô thá»±c táºp được tốt nhÆ° ta mong đợi. Cô chỉ là m tốt má»™t thá»i gian rồi gần đây… - Mẹ, Mẹ đã hứa rồi! – Hatsumono nói bằng giá»ng là m cho tôi khiếp sợ.
- Äừng nói chuyện ngu ngốc! Chắc cô biết ta đã để mắt đến Sayuri từ lâu rồi. Tại sao ta quay qua nháºn Bà Ngô là m con nuôi?
Tôi thừa biết Mẹ nói láo. Rồi bà ta còn Ä‘i xa hÆ¡n nữa, vì bà quay qua tôi há»i nhÆ° thế nà y:
- Nà y Sayuri, lần đầu ta nêu vấn Ä‘á» nháºn cô là m con nuôi là khi nà o nhỉ? Có lẽ cách đây má»™t năm phải không?
Chắc anh đã thấy con mèo mẹ dạy con mèo con săn chuá»™t rồi – cách nó nắm con chuá»™t bất lá»±c rồi xé xác ra – nhÆ° thế đấy, tôi cảm thấy nhÆ° thế là Mẹ giúp tôi cÆ¡ há»™i há»c há»i để trở thà nh nhÆ° bà ta sau nà y. Tôi chỉ có việc nói láo nhÆ° bà ta đã nói láo, và tôi đáp:
- Dạ phải, thÆ°a Mẹ, Mẹ đã nói chuyện nà y vá»›i con nhiá»u lần rồi!
Äây là bÆ°á»›c đầu tiên để má»™t ngà y nà o đấy tôi trở thà nh bà già mắt và ng khè, sống trong căn phòng âm u vá»›i sổ sách kế toán. Tôi ghét Hatsumono mà cÅ©ng không phục bà Mẹ. Tôi cụp mắt nhìn xuống chiếu để khá»i thấy ngÆ°á»i nà o hết, và trả lá»i rằng không nhá»› khi nà o. Mặt Hatsumono Ä‘á» dừ vì tức giáºn. Cô ta đứng dáºy, Ä‘i ra cá»a, nhÆ°ng Mẹ cháºn lại.
- Trong vòng má»™t tuần nữa là Sayuri là m con gái của ta – bà nói – Trong thá»i gian nà y, cô phải há»c cách cÆ° xá» vá»›i cô ấy cho phải phép. Khi xuống lầu, cô hãy bảo chị hầu Ä‘em trà lên cho Sayuri và ta.
Hatsumono cúi nhẹ chà o, Ä‘i ra cá»a.
- ThÆ°a Mẹ - tôi nói – con rất buồn khi thấy mình là nguyên nhân sinh ra chuyện rắc rối nhÆ° thế nà y. Con nghÄ© Hatsumono hoà n toà n sai lầm trong các kế hoạch Mẹ đã Ä‘á» ra cho Bà Ngô, nhÆ°ng, con xin há»i Ä‘iá»u nà y được không? Mẹ không thể nháºn cả Bà Ngô và con là m con nuôi được à ?
- á»’ thì ra bây giá» mà y đã biết công việc là m ăn rồi phải không? – Bà ta trả lá»i – Mà y muốn dạy ta cách thức Ä‘iá»u hà nh nhà kỹ nữ phải không?
Mấy phút sau chị hầu mang khay trà lên, trên khay có bình trà và một cái tách – không phải hai cái tách, mà chỉ có một cái thôi. Hình như Mẹ chẳng cần để ý, Mẹ rót đầy tách trà và uống, giương cặp mắt và ng khè nhìn tôi.
Tà i sản của Alucard