Dương Cảnh Thiên đang cùng mẹ con Mạnh Lâm ăn uống trong phòng, thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Mơ hồ nghe thấy có người hô to:
- Giết chết bọn họ đi!
- Thiêu chết nữ nhân bệnh hủi này!
- Thiêu chết bọn họ!
- Trừ hại cho dân!
…….
Mạnh Nhuế hoảng sợ rúc vào trong lòng Mạnh Lâm, run giọng nói:
- Mẹ, bọn họ lại tới nữa rồi!
Dương Cảnh Thiên thấy bộ dạng mẹ con họ đang rất hoảng sợ, hiểu được người bên ngoài là đến vì các nàng, vì thế lo lắng hỏi:
- Mạnh di, chuyện gì vậy?
Mạnh Lâm bi thương nói:
- Từ ngày Nhuế nhi bị quái bệnh này, người trong thôn liền coi chúng ta là điềm xấu. Mỗi lần trong thôn phát sinh ra điều gì bất hạnh, như gà bệnh chết, tai nạn trên biển, đứa bé chết non, bọn họ đều nói là do Nhuế nhi mang tới vận đen, là Nhuế nhi hại bọn họ, muốn thiêu chết Nhuế nhi!
Dương Cảnh Thiên tức giận nói:
- Chuyện này sao có thể! Đám ngu dân này, quả thực không thể nói được.
Hắn còn chưa hết tức giận, lại thấy đau lòng nói:
- Vậy những ngày qua mẹ con các người vượt qua bằng cách nào!
Mạnh Lâm hốc mắt đã đầy lệ, lắc đầu.
Mạnh Nhuế khóc nói:
- Mỗi lần đều là mẫu thân đứng ra nói mãi mới tránh thoát được. Bọn họ ném trứng gà với đá lên người chúng ta…
“ Ầm!”
Dương Cảnh Thiên không thể nhịn được nữa, một chưởng đánh thật mạnh vào mặt bàn, mâm cơm trên bàn ầm ầm rơi xuống, gỗ vụn nứt ra thành từng mảnh nhỏ. Mẹ con Mạnh Lâm thấy Dương Cảnh Thiên tức giận như vậy, trong lòng run lên.
Dương Cảnh Thiên an ủi hai người bọn họ nói:
- Hai người cứ ở nơi này, ta ra xem sao.
Mạnh Lâm không biết làm sao, kinh hãi nói:
- Cảnh Thiên, cháu muốn làm gì?
Dương Cảnh Thiên không có trả lời nàng, ra cửa, đóng chặt cửa lại.
Không lâu sau, mẹ con Mạnh Lâm chợt nghe thấy tiếng Dương Cảnh Thiên hét lớn:
- Từ nay về sau ta mà nhìn thấy các ngươi khi dễ mẹ con họ nữa, ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây!
Tiếng hô thật lớn như sấm sét rung trời, kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, chợt nghe tiếng đánh nhau, không ngừng nghe thấy tiếng thôn dân rên rỉ thống khổ.
Một thời gian ngắn sau, hết thảy lại yên lặng.
Còn lại, chỉ còn tiếng rên rỉ khắp nơi…
Cửa phòng mở ra, mẹ con Mạnh Lâm vội vàng đi ra, cảnh tượng trước mặt làm mẹ con nàng hoảng sợ.
Dương Cảnh Thiên đối mặt với hàng trăm thôn dân, ngạo nghễ đứng đó, như thiên thần hạ phàm vậy, lực lượng và khí phách mạnh mẽ. Mà đối diện hắn là mấy trăm thôn dân không một người đứng thẳng, toàn bộ mặt mũi bầm dập ngã xuống đất rên rỉ thống khổ.
Khắp nơi nào là cuốc, xẻng, đao, côn,…
- Xin lỗi! Mạnh tỷ…
- Xin lỗi...
- Về sau chúng tôi không dám thế nữa…
Đám thôn dân quỳ xuống trước mặt Mạnh Lâm cầu xin tha thứ.
Mạnh Lâm đau lòng nói:
- Các vị thôn dân, các người đều đứng lên đi…đứng lên!
Mọi người không dám đứng lên, đều sợ Dương Cảnh Thiên.
Mạnh Lâm lúc này mới tới hỏi:
- Cháu làm cái gì vậy?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Ta muốn cho họ biết, cái giá của ngu ngốc là gì.
Mạnh Lâm lắc đầu, đau buồn nói:
- Cháu dùng lực chế áp người, tuy rằng bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng mấy người trong lòng phục cháu?
Dương Cảnh Thiên thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ Mạnh di có biện pháp tốt hơn sao? Là bọn họ làm tổn thương các người trước, cháu trừng phạt bọn họ, cũng không quá đáng.
Mạnh Lâm nói:
- Người khác không biết mà khi dễ cháu, cháu cũng không biết mà đi trả thù người khác, vậy cháu có gì khác nhau so với bọn họ? Người khác bất nhân đối với cháu, chẳng lẽ cháu sẽ bất nghĩa lại sao?
- Ta…
Dương Cảnh Thiên á khẩu không trả lời được.
Mạnh Lâm nói:
- Ta không ngờ cháu là người nông cạn như thế này. Chẳng lẽ cháu bước chân vào giang hồ chính là vì muốn nổi danh lập vạn, mà đi gây thù chuốc oán sao? Quên đi, mẹ con chúng ta không quen biết cháu. Chúng ta cũng không cần sự trợ giúp của cháu, cháu đi đi!
Dương Cảnh Thiên không ngờ Mạnh Lâm lại nói ra như vậy, lập tức ngẩn người.
Mạnh Lâm kiên cường, nhưng hắn cũng không ngờ, nàng cũng thật trí tuệ. Dương Cảnh Thiên mặc cảm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì cả.
Mạnh Nhuế đau lòng nói:
- Mẫu thân, Dương đại ca cũng là vì Nhuế nhi…
Mạnh Lâm giữ chặt tay con gái, đi vào trong nhà.
“Ầm!” một tiếng cửa phòng đóng chặt lại.
Dương Cảnh Thiên nói với các thôn dân ngã xuống:
- Các vị, hôm nay Dương Cảnh Thiên ta thực sự xin lỗi mọi người, trở về đi! Sau này các ngươi có gì không phục, cứ tìm Dương Cảnh Thiên ta, không nên làm khó xử mẹ con các nàng. Các nàng ấy giống các ngươi, đều là thôn dân ở đây, là những người khổ mệnh.
Mấy trăm thôn dân lúc này mới đứng lên, gật đầu đồng ý rồi rời đi.
Trên bãi biển rộng lớn không có một ai, Dương Cảnh Thiên chưa bao giờ cảm thấy cô độc như vậy.
Không bằng hữu, không thân nhân, không đạo nghĩa, thậm chí không có lương tâm.
Cái gì là chuyện tốt, cái gì là chuyện xấu! Đây là…
Mình vẫn tự cho mình là thế này thế kia, nhưng trong mắt người khác lại không đáng một đồng, thậm chí là rác rưởi. Dương Cảnh Thiên không thể tha thứ cho chính mình..
Dương Cảnh Thiên đứng sừng sững trên trên một tảng đá ở bờ biển, nhìn về biển xa tịch mịch không nói gì.
Tảng đá cao chót vót bị mưa gió biển bào mòn, sớm đã không còn góc cạnh như trước, chỉ còn lại mặt ngoài bóng loáng.
Đã bao nhiêu năm, chúng vẫn như cũ sừng sững không đổ.
Dương Cảnh Thiên thở dài cảm thán một hồi.
Trong căn nhà nhỏ, Mạnh Nhuế nhìn qua cửa sổ, chăm chú nhìn Dương Cảnh Thiên ở xa xa, thì thào hỏi:
- Mẫu thân, vì sao lại đối với Dương đại ca như vậy, huynh ấy sai lầm sao?
Mạnh Lâm không nói gì, lẳng lặng ngồi trầm tư.
Thời tiết trên biển thay đổi.
Mây đen bao phủ, tiếng sấm vang báo hiệu mưa to sắp tới.
- Mẫu thân, gió bão đã tới, chúng ta kêu Dương đại qua quay vào đi.
Mạnh Nhuế lo lắng nói.
Mạnh Lâm nói:
- Không được.
Mạnh Nhuế khóc nói:
- Vì sao? Vì Dương đại ca đánh bọn họ sao? Huynh ấy cũng là vì làm cho Nhuế nhi hết giận mà.
Mạnh Lâm quyết tâm nói:
- Không được là không được, đừng hỏi nhiều nữa.
Mạnh Nhuế nói:
- Mẫu thân không cho đi, con vẫn phải đi.
Nói xong, cầm lấy ô chạy ra ngoài, Mạnh Lâm ngăn không kịp.
- Dương đại ca, trời sắp mưa rồi, huynh theo muội trở về đi.
Mạnh Nhuế vọt tới trước mặt Dương Cảnh Thiên kêu lên.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Không cần, Dương đại ca phải tỉnh táo một chút, mưa to vừa lúc tẩy não cho huynh.
Mạnh Nhuế vội la lên:
- Huynh vừa mới tỉnh lại, gặp mưa sinh bệnh mất.
Dương Cảnh Thiên thủy chung mỉm cười nói:
- Nhuế nhi, Dương đại ca sẽ không sinh bệnh đâu.
Mạnh Nhuế nói:
- Mẫu thân muội đã nói, người yếu sẽ sinh bệnh. Dương đại ca, là mẫu thân muội không tốt, người đã không để ở trong lòng nữa rồi, huynh theo muội về đi.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Nhuế nhi, Mạnh di không có sai, là huynh sai rồi.
Mạnh Nhuế nói:
- Mặc kệ ai đúng ai sai cũng không quan trọng. Huynh không theo muội về mới là không đúng.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Cho dù thế nào đi nữa, huynh cũng không quay lại đâu.
Lúc này, mưa lớn đã rơi, những hạt mưa to như hạt đậu, rơi vào trên người cảm giác được cơn đau âm ỷ.
Cuồng phong thổi mạnh, Mạnh Nhuế định mở ô che, kết quả ô cũng bị gió to làm rách.
- Muội đi lấy cho ca cái ô khác. Dương đại ca, huynh chờ nhé!
Mạnh Nhuế vừa nói xong, đã bước nhanh vào trong nhà.
Mưa to mãnh liệt nện lên người Dương Cảnh Thiên, giống như mưa đá làm cho người ta cảm thấy đau đớn. Nhưng Dương Cảnh Thiên lại không có cảm giác nhiều lắm, bởi vì trong lòng hắn đang làm lễ rửa tội.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Mưa càng ngày càng nặng hạt, không hề có dấu hiệu ngớt.
Mạnh Nhuế sau khi trở vào nhà, thì không thấy ra nữa, mưa to làm thân hình Dương Cảnh Thiên biến mất trong mưa. Gió lốc theo mưa mà tới, trên mặt biển phát ra từng tiếng gió thét gào.
Nước biển bị cuồng phong kéo theo cuốn thành những đợt sóng lớn chụp lên bờ biển.
Sóng lớn va chạm với đá ngầm bên bờ biển tạo nên hàng ngàn hàng vạn bọt nước, bầu trời đầy hoa nước, đúng là một kỳ quan hiếm có.
Nước biển như bài sơn đảo hải điên cuồng gào thét.
Sóng lớn cuồn cuộn cuốn lên chừng ba trượng, Dương Cảnh Thiên sừng sững như đá ngầm đứng cạnh biển vậy.
Một cơn sóng lớn đánh tới, cả người hắn bị sóng cuốn lấy.
- Dương Cảnh Thiên, cháu mau quay vào nhà đi!
Một giọng nói run rẩy kêu lên.
Mạnh Lâm ở phía sau Dương Cảnh Thiên, nàng không che ô. Mà cho dù có che ô cũng không có chút tác dụng gì, nàng khoác áo mưa. Mưa thật vô tình đưa bàn tay sắc nhọn mà vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của nàng.
Sóng biển quét tới, sau khi cuốn lấy Dương Cảnh Thiên, sóng biển lại dần dần rút đi. Dương Cảnh Thiên vẫn sừng sững bất động như cũ, giống như đã biến thành tảng đá ngầm, không di động một chút nào.
Mạnh Lâm chạy tới bãi đá, thực sự nàng muốn kéo hắn trở lại.
Lúc này, lại một con sóng lớn mãnh liệt đánh úp tới.
Dương Cảnh Thiên không kịp tránh, một tay choàng tới ôm chặt Mạnh Lâm vào lòng.
- Ầm!
Sóng lớn từ trên trời giáng xuống, vùi lấp hai người trong sóng biển.
Mạnh Lâm đã bao giờ trải qua tình cảnh như vậy đâu, toàn thân run rẩy, chỗ dựa duy nhất làm cho nàng an tâm chính là được Dương Minh ôm vào trong lòng. Nơi đó chẳng những ấm áp, hơn nữa rắn chắc, cảm giác thật sung sướng an toàn.
Nhưng sóng biển vẫn cật lực đánh vào, vẫn làm cho nàng hít thở không thông, thậm chí đã có mùi vị tử vong.
Nàng cảm thấy tức giận, Dương Cảnh Thiên như vậy, quả thực là điên cuồng và mạo hiểm, tự mình hại mình.
Nhưng là đối với người sinh ra và lớn lên trên biển như Dương Cảnh Thiên mà nói, đây là chuyện rất bình thường.
Sóng biển rút đi, Dương Cảnh Thiên ôm lấy Mạnh Lâm đi lên bờ.
Mạnh Lâm nằm yên trong lòng ngực hắn, ngửi mùi người nam nhân trẻ tuổi, trong lòng dấy lên một loại khát vọng từ lâu.
Tình cảnh như hôm trước lại tái hiện.
Dương Cảnh Thiên không suy nghĩ nhiều như nàng, nhưng cảm giác một loại kích động không thể tả xiết.
Hắn cảm thấy rõ ràng tim nàng nhảy nhộn ràng tựa như một sinh mệnh đang chảy cùng dòng máu với mình.
Dương Cảnh Thiên bắt đầu suy nghĩ, lúc hắn bắt đầu suy nghĩ về bản thân liền trở nên thâm trầm.
Nếu một nam nhân bản thân không biết suy nghĩ, bình thường đơn giản nhất chính là tứ chi phát triển. Bởi vậy, tự suy nghĩ đối với một nam nhân mà nói, đây là một chuyện tốt. Bởi vì nam nhân có thể hội tụ đầy đủ trí tuệ, mị lực sẽ làm cho nữ nhân thần hồn đảo điên.
Dương cảnh Thiên lúc này đang trầm tư, khiến cho Mạnh Lâm rơi vào tình trạng điên đảo thần hồn. Bởi vì hắn biểu hiện ra ngoài không chỉ có trí tuệ, mị lực chính là trí tuệ siêu việt.
Hai con mắt sâu sắc của hắn tựa như một tảng nam châm cực lớn hấp dẫn bất kì ai nhìn vào nó.
Đối với nữ nhân, khát vọng che chở và tình yêu, quả thật chính là độc dược trí mạng.
Mạnh Lâm trong khoảnh khắc này đã trúng phảiloại độc dược mê hồn này.
Dương Cảnh Thiên có một loại độc dược đặc biệt.
Lúc Dương Cảnh Thiên bế nàng trở vào nhà, nàng còn chưa có tỉnh lại. Lúc Dương Cảnh Thiên muốn đi ra khỏi nhà, nàng mới giật mình kêu lên:
- Cháu muốn đi đâu.
Đúng vậy, ngươi muốn đi đâu?
Dương Cảnh Thiên, ngươi muốn đi đâu?
- Giang hồ, ta thuộc về thế giới giang hồ.
Dương Cảnh Thiên thản nhiên nói.
Trong mắt Mạnh Lâm một giọt nước mắt trong suốt chợt chảy xuống.
Giống như dòng máu sinh mệnh của nàng đang mất đi mà nàng không biết phải làm sao.
- Vậy vì sao cháu lại tới?
Mạnh Lâm đau khổ truy hỏi.
Dương Cảnh Thiên quay đầu, lộ ra vẻ cười đùa cợt nhả vốn là chiêu bài của hắn.
- Duyên phận, là duyên phận đã đưa ta tới.
Mạnh Lâm thoáng mắc cỡ đỏ mặt hờn dỗi nói:
- Thật không biết có phải là kiếp trước ta thiếu nợ cháu không nữa.
Dương Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn những thay đổi của Mạnh Lâm, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh cười hì hì nói:
- Là ta nợ các người.
Mạnh Nhuế cao hứng nói:
- Dương đại ca, huynh phải ở lại.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Không, ta muốn mang các người ra ngoài, tìm cho Nhuế nhi một thầy thuốc tốt.
Mạnh Nhuế kích động nói:
- Thật tốt quá, Nhuế nhi cũng hy vọng ra ngoài.
Mạnh Lâm đột nhiên thản nhiên nói:
- Không, chúng ta sẽ không đi đâu cả.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Vì sao? Chẳng lẽ Mạnh di không muốn chữa khỏi bệnh cho Nhuế nhi?
Mạnh Lâm nói:
- Ta không tin người bên ngoài.
Dương Cảnh Thiên vội la lên:
- Chẳng lẽ người muốn Nhuế nhi phải sống quãng đời còn lại như thế này sao?
Mạnh Lâm ánh mắt lộ ra vẻ mê man nói:
- Không phải như vậy?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đương nhiên là không thể như vậy. Chim chóc cũng có cánh, cho nên phải bay lượn; người cũng có giấc mộng, tài năng viết lên đời người.
Mạnh Lâm nói:
- Bình thường cũng là một đời người rồi.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Ta nhất định phải đi ra thế giới bên ngoài.
Mạnh Lâm thản nhiên nói:
- Vậy cháu phải đi rồi.
Dương Cảnh Thiên trầm mặc.
Gió lốc tới cũng thật nhanh mà đi cũng nhanh không kém.
Gió ngừng, mưa ngừng.
Mây đen tan biến.
Ánh trăng lại hiện ra lóng lánh mờ ảo.
Mặt biển ánh trăng vô hạn.
Dương Cảnh Thiên thở dài, cất bước đi ra khỏi căn nhà nhỏ.
Giang hồ, mới là nơi làm hắn mê hoặc.
- Cốc!! Cốc!!
Tiếng đập cửa liên hồi làm Mạnh Lâm ngạc nhiên vui mừng.
Kỳ thật nàng có một đêm không ngủ, khoảng khắc Dương Cảnh Thiên rời đi, lòng nàng đã tan vỡ, nước mắt đã không kìm nổi mà rơi xuống.
Nàng hận chính mình vì sao lại không giữ Cảnh Thiên lại. Nàng hận chính mình vì sao lại không còn tuổi trẻ, hận chính mình sao lại rụt rè như thế.
- Ai?
Mạnh Lâm cố nén thương tâm, sửa sang quần áo ra mở cửa.
- Ta đói rồi, mau nấu cái này đi chứ nhỉ!
Mạnh Lâm nhất thời kinh ngạc ngây dại, buồn vui lẫn lộn, hận không thể bổ nhào vào lòng người trước mắt mà khóc thật lớn.
Dương Cảnh Thiên.
Người tới không ngờ lại là Dương Cảnh Thiên.
Hắn chẳng những không có rời Thôn Hải Ninh, hơn nữa trên tay còn có mấy con cá lớn cùng vài con chim trĩ, còn có cả hai chú thỏ trắng nhỏ nữa.
Mạnh Lâm hận không thể cắn hắn một cái, phát tiết sự bi thương buồn bực của mình, nhưng không thể phát tiết được đành phải nũng nịu mắng:
- Cháu đi ra ngoài một đêm là vì cái này sao?
Giống như thê tử đang giận trượng phu của mình vậy, lúc lại giống như một đôi oan gia đang giận nhau.
Dương Cảnh Thiên cười hi hi nói:
- Bên ngoài không có nơi nào ngủ được, buồn chán quá nên ta mới đi tìm mấy món dân dã này.
Mạnh Lâm đưa tay kéo hắn vào nói:
- Mau thay bộ quần áo khác đi, rồi lên giường nghỉ ngơi một chút. Một đêm không ngủ, nhất định là mệt muốn chết rồi.
Dương Cảnh Thiên lắc đầu nói:
- Ta không có quần áo để thay!
Mạnh Lâm nói:
- Cháu tới phòng ta, chùm chăn trên giường cởi quần áo ra, ta đi hong khô quần áo cho cháu.
Dương Cảnh Thiên gật đầu rồi đưa mấy món ăn thôn dã cho Mạnh Lâm, đi tới phòng nàng.
Lúc Dương Cảnh Thiên nằm trên giường Mạnh Lâm, một mùi hương thơm mát xông vào mũi, phòng Mạnh Lâm so với Mạnh Nhuế, càng đơn giản hơn. Nhưng là tràn đầy mùi vị tự nhiên, loại mùi vị này đối với nam nhân mà nói, quả thực là một loại hấp dẫn trí mạng mà.
Dương Cảnh Thiên có lẽ mệt mỏi thật, vừa nằm xuống đã liền ngủ say.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Khi Dương Cảnh Thiên tỉnh dậy, trời đã quá canh ba rồi.
Mạnh Lâm đặt quần áo của hắn ở đầu giường, ngoài phòng không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ nàng đã ra ngoài?
Dương Cảnh Thiên vội vàng đứng lên mặc quần áo, vừa ra ngoài phòng, quả nhiên không thấy Mạnh Lâm, trên bàn tràn đầy đồ ăn phong phú.
Trên bàn còn có một tờ giấy.
Dương Cảnh Thiên cầm lấy tờ giấy xem qua, trên đó viết:
“ Cảnh Thiên: đồ ăn đã nấu xong, cháu ăn cho sớm. Nhuế nhi sốt nặng, ta đi ra ngoài hái thuốc, nhờ cháu trông coi Nhuế nhi một chút.”
Dương Cảnh Thiên chạy vội vào phòng Nhuế Nhi, Mạnh Nhuế sốt cao dọa người, hôn mê không dứt, không ngừng rên rỉ nói:
- Dương đại ca, huynh đừng đi! Mẫu thân… đừng đuổi Dương đại ca đi, con thích Dương đại ca.
Dương Cảnh Thiên lắc đầu, nghĩ thầm, nếu đợi Mạnh Lâm đem thuốc trở về, chỉ sợ Mạnh Nhuế đã nguy hiểm tới tính mạng.
Làm sao bây giờ?
Dùng nội lực giúp Mạnh Nhuế chữa bệnh sao? Nhưng nàng phát sốt chứ không phải trúng độc.
Dương Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ mình từ nhỏ đã được Mạc lão gia dạy dỗ, thuốc bổ đã được ăn rất nhiều, chẳng những bất độc bất xâm, mà còn là bách bệnh bất nhiễm, toàn thân là bảo vật. Mạnh Nhuế nhất định do mưa hôm qua nên bị phong hàn, hơn nữa bệnh cũ tái phát, tạo thành triệu chứng không chỉ sốt cao.
Dương Cảnh Thiên nghĩ thầm, nếu mình là một dược nhân( người thuốc), như vậy máu của mình nhất định có thể là thuốc cứu người rồi. Nghĩ vậy hắn không hề do dự cầm lấy đao cắt cổ tay mình một nhát.
Dương Cảnh Thiên đã chuẩn bị bát, chờ khi máu chảy xuống. Nhưng một đao xuất ra, không ngờ da dẻ lại không hề tổn thương, chứ đừng nói tới chảy máu.
Dương Cảnh Thiên sửng sốt, mình làm quái gì đã luyện tới cảnh giới đao thương bất nhập chứ.
“…”
Dương Cảnh Thiên lại cầm đao bổ vào cổ tay, lần này vì không khẩn trương như trước, một tia máu nhỏ chảy ra. Thì ra lần đầu tiên hắn khẩn trương quá, trong lúc vô ý đã tập trung lực lượng vào cổ tay, một đao kia hiển nhiên không thể cắt qua da thịt hắn được, bởi vì hắn đã sớm luyện ngự khí hộ thể thần công. Chỉ có lúc thả lỏng cơ thể, hắn mới có thể giống người bình thường mà thôi.
Thật vất vả mới chích ra được một phần ba bát máu tươi, vết thương kia không ngờ lại tự động khép miệng. Việc này cũng không thể trách Dương Cảnh Thiên, bởi vì hắn rất nhiều lần đã bị thương nhưng cũng không một chén trà nhỏ, miệng viết thương liền tự động khép lại ngay, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
Dương Cảnh Thiên đưa máu tươi cho Mạnh Nhuế, cô gái nhỏ uống xong, không ngờ đã ngủ một cách ngon lành.
Dương Cảnh Thiên sờ trán của nàng, cảm thấy không còn nóng như trước, mới yên lòng. Ra khỏi phòng Mạnh Nhuế, ngồi ăn cơm. Nói là bàn ăn, kỳ thật đó chỉ là một tấm bàn nhỏ, bởi vì bàn ăn tối qua đã nát vụn dưới chưởng của Cảnh Thiên rồi.
Sau khi ăn xong, Dương Cảnh Thiên tới phòng Mạnh Nhuế, phát hiện sốt cao đã lùi, lúc này Mạnh Lâm vẫn chưa trở về.
Dương Cảnh Thiên không khỏi lo lắng, theo lý thuyết, Mạnh Lâm không thể đi lâu như vậy. Nhuế nhi bệnh nặng, nếu không tìm được thuốc thì cũng phải trở về rồi.
Dương Cảnh Thiên xem ra bệnh Mạnh Nhuế không có gì trở ngại, vì thế đóng cửa lại chạy ra ngoài tìm Mạnh Lâm.
Thôn Hải Ninh không lớn, Dương Cảnh Thiên hỏi thôn dân, biết được bình thường Mạnh Lâm đều một mình lên ngọn núi phía tây hái thuốc, vì thế cứ nhắm thẳng phía tây mà đi.
Đi thẳng tới, càng chạy trên sơn đạo chót vót, Dương Cảnh Thiên càng lo lắng Mạnh Lâm gặp phải bất trắc gì, vì thế cược bộ càng nhanh hơn hướng sâu vào rừng núi.
- Lão đại, cô gái này cũng thật là không tồi. Chúng ta chưa từng gặp một thiếu phụ nào trong veo như nước thế này.
- Đúng đúng, quả là một mỹ nhân như tiên!
…..
Dương Cảnh Thiên xa xa đã nghe thấy tiếng có người đùa giỡn con gái, vì thế chạy nhanh tới.
Đuổi tới hiện trường, tình cảnh trước mắt làm cho hắn giận dữ.
Chỉ thấy trong rừng cây là một đám đại hán, mặt mũi nhọn hoắt, chỉ thấy một diện mạo xấu xí, nam nhân thân thể to lớn đang cưỡi lên người Mạnh Lâm, cười dâm đãng mà xé rách quần áo trên người nàng. Mạnh Lâm khóc lóc, liều mạng phản kháng, nhưng khí lực rất yếu, chỉ thấy áo khoác ngoài của nàng đã bị xé rách, lộ ra cái yếm màu nâu cùng chiếc quần lót màu đỏ bên trong. Da thịt trắng như tuyết đã lộ ra ngoài.
Mấy người đứng chung quanh dùng con mắt ác độc nhìn chằm chằm vào phần cơ thể lộ ra của Mạnh Lâm.
Đột nhiên nghe thấy sau lưng có người tới, tất cả ngẩn ra ngừng lại.
Mái tóc đen rối tung đã che khuất khuôn mặt đẫm lệ của nàng:
- Cảnh Thiên cứu ta!
- Khốn khiếp! Buông nàng ra!
Thấy Mạnh Lâm chịu nhục, Dương Cảnh Thiên chỉ cảm thấy nội tâm mình như nứt ra thành từng mảnh.
Dương Cảnh Thiên điên cuồng kêu lên một tiếng, như một con gió thoảng qua, tay trái ra quyền chém thẳng vào cằm của tên thứ nhất.
"Ba" Một tiếng, đại hán kia bị đánh, cổ của hắn bị xoay ngược lại, chết ngay tức khắc.
- Sơn Kê!
Bọn ác ôn chung quanh kêu lên kinh hãi, tất cả nhảy dựng lên.
Tốc độ Dương Cảnh Thiên không thay đổi, di chuyển một cái, đã đánh tới hạ âm của một tên khác “A” một tiếng, tên kia vô cùng đau đớn! Đau tới mức cả người hắn run lên, toàn thân run rẩy kịch liệt, miệng há to nhưng không phát ra được tiếng nào.
Dương Cảnh Thiên vốn định hét lên một tiếng, chấn màng nhĩ của toàn bộ những kẻ này khiến bọn chúng bị điếc. Nhưng nghĩ tới Mạnh Lâm cũng ở đây, nên không dám vận công gào thét.
Đám lưu manh thấy Dương Cảnh Thiên dũng mãnh phi thường đều trở nên ngây dại.
Mạnh Lâm thấy Dương Cảnh Thiên tới cứu nàng, không biết nàng lấy khí lực ở đâu ra, đẩy nam nhân đang trên người mình ra, khóc lóc chạy òa vào trong lòng Cảnh Thiên, khóc không thành tiếng.
Dương Cảnh Thiên thương tiếc vô hạn, đau đớn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, tay phải vỗ nhẹ vào lưng nàng, thấp giọng nói:
- Mạnh di, đừng sợ, có ta ở đây, đừng sợ!
Nói xong, Dương Cảnh Thiên trừng mắt nhìn bọn lưu manh trước mặt, trong mắt phát ra luồng hào quang sắc bén.
Đám lưu manh lúc này mới tỉnh lại, gầm lên, rút một lưỡi đao sắc bén trên người ra.
Tên có ý đồ cưỡng dâm Mạnh Lâm từ mặt đất đứng dậy, hai mắt lóe hung quang, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Dương Cảnh Thiên, như ăn người tới nơi, âm trầm nói:
- Tiểu tử thối, dám cướp nữ nhân của ta? Báo danh đi, Trần Phách ta không giết kẻ vô danh.
Thì ra đám người này là đám hải tặc của Ác Nhân đảo. Bởi vì đêm qua bị gió bão làm lạc đường, thuyền của bọn chúng bị gió biển thổi tới thôn Hải Ninh. Buổi sáng định tìm đồ ăn, trên đường thuận tiện đi cướp một phen, không ngờ gặp phải Mạnh Lâm đang hái thuốc, nổi lên sắc tâm, muốn cưỡng gian nàng.
Lúc này một tên lớn tiếng hét lên, “ Keng” một tiếng vang lên, rút ra thanh loan đao, một đao chém thẳng vào Dương Cảnh Thiên, đao phong “ vù, vù”, thế đao cực kỳ linh hoạt sắc bén.
- A!
Mạnh Lâm thấy thế sợ tới mức hoa dung thất sắc, hét lên ầm ĩ!
Dương Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng, trong lòng sát ý càng tăng, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Mạnh Lâm để an ủi nàng. Thân hình đột nhiên chuyển động, một quyền đánh vào loan đao.
Nhanh!
Như một tia chớp hiện lên.
Loan đao còn chưa tới.
Nắm tay của Dương Cảnh Thiên đã đánh mạnh vào cằm của đại hán cầm đao. “ Ầm” một tiếng nổ. Tên kia miệng phun đầy máu, cả người bắn thẳng ra ngoài.
“ Oanh!” lại một tiếng nữa, tên nữa ngã trên mặt đất, tiếng vỡ vụn của xương cốt truyền tới.
Dương Cảnh Thiên tiện tay cầm lấy đao của hắn, một đao chém đầu một tên khác. Tên này căn bản không thể tránh kịp, lưỡi đao ăn sâu vào xương cốt hắn..
Tên này phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, đầu hắn bị chém ra làm hai, máu phun ra như suối, cao tới năm sáu tấc, vết đao màu đỏ kia như quả lựu bị bóc ra làm hai vậy.
Dương Cảnh Thiên căm hận nói:
- Mạnh di, cho dù nàng có trách cứ ta thế nào, ta cũng không thể cho bọn chúng còn sống mà rời khỏi rừng này. Không ai có thể làm nhục người của ta được, bởi vì nàng là người trong lòng ta.
- A!?
Mạnh Lâm không ngờ Dương Cảnh Thiên trong hoàn cảnh này lại nói ra những lời làm trái tim nàng vui mừng. Một trận chiến huyết tinh lập tức bắt đầu.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- A! Ngưu ca…
Đám hải tặc kêu lên sợ hãi, tên Ngưu ca kia bị chia làm hai nửa, đám hải tặc lúc này đã rút hết đao ra, chỉ vào Dương Cảnh Thiên.
Tên Trần Phách kia khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt hung quang bắn ra bốn phía, rút binh khí ra, kêu “nha!” một tiếng kì quái, cầm kiếm đánh tới.
Dương Cảnh Thiên một mặt huy động loan đao chặn đánh đám người vây công hắn, lập tức hắn hét lớn một tiếng, tay kia thì dùng nắm đấm cứng rắng đối chọi với lưỡi dao sắc bén.
- Cảnh Thiên!
Mạnh Lâm ở bên cạnh thấy thế không khỏi sợ hãi la lên thành tiếng, song đôi mắt đẹp lại nhắm chặt, không đành lòng nhìn.
Trần Phách kia mừng rỡ, thầm nghĩ tiểu tử này chịu chết rồi, vận toàn thân công lực, trường kiếm như một dải lụa màu trắng đâm thẳng tới.
Quyền kiếm rốt cục cũng va chạm vào nhau, chỉ nghe “Ầm!!” một tiếng vang, trường kiếm trong tay Trần Phách không ngờ lại bị chân khí của Cảnh Thiên chấn thành từng mảnh nhỏ.
Tiếp theo, một tiếng kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết vậy, toàn bộ cánh tay Trần Phách từ bàn tay tới cổ tay, từ khủy tay tới đầu vai, toàn bộ bị Dương Cảnh Thiên đánh một quyền nổ thành nát bấy! không để cho Trần Phách lui lại, Dương Cảnh Thiên lại thêm một quyền nữa, quyền thế nặng nề đánh vào hạ âm của Trần Phách làm cho nơi này của hắn trở thành một vùng huyết nhục mơ hồ, than ôi một thân đàn ông!
Dương Cảnh Thiên tiếp tục cúi thấp người xuống, nhấc Trần Phách lên quá người, hai tay đưa ra, một tay bắt lấy bả vai Trần Phách, một tay bắt lấy cẳng chân, toàn lực kéo thẳng ra, chỉ nghe “ ca ca” một tiếng, toàn bộ xương sống của Trần Phách tan thành từng mảnh nhỏ, xem ra cả đời này hắn chỉ có thể làm bạn với cái giường mà thôi.
Trần Phách phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, rơi xuống mặt đất vặn vẹo người kêu thảm thiết.
Mấy tên còn lại nhìn thấy cả tim mật phát lạnh, điên cuồng kêu gào, đánh tới Dương Cảnh Thiên. Dương Cảnh Thiên khóe miệng cười một tia độc ác, thét dài một tiếng như mãnh hổ nhảy vào đàn dê, triển khai cận chiến. Chỉ thấy hai tay hắn hoặc là quyền chưởng hoặc là trảo, biến hóa vô cùng, thủ đoạn tàn nhẫn.
Dương Cảnh Thiên quyền cước sinh ra tiếng gió “ vù vù!” nhanh như tia chớp. Chân đảo quét qua, một cây đại thụ to ngang lưng người mà không ngờ cũng “ầm!” một tiếng ngã xuống.
Đại thụ mà vẫn như thế, người càng không nói tới.
Chỉ mất chút thời gian, chiến đấu đã chấm dứt.
Không ai có thể tự mình đứng lên được, Dương Cảnh Thiên không muốn Mạnh Lâm nhìn thấy máu huyết như vậy, vì thế bịt hai mắt nàng, bế chạy nhanh ra khỏi hiện trường.
Dưới chân ngọn nói, Dương Cảnh Thiên buông Mạnh Lâm trong ngực mình ra.
Mạnh Lâm mở to mắt sợ hãi nhìn Dương Cảnh Thiên trong chốc lát, đột nhiên nhào vào lòng Dương Cảnh Thiên, nức nở khóc “ oa!” một tiếng.
Dương Cảnh Thiên sít sao ôm lấy lưng áo mềm mại của Mạnh Lâm, trong lòng dâng lên tình cảm tiếc thương vô hạn. Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt như tiên nữ của nàng nói:
- Có ta ở đây, sẽ không có việc gì.
- Vì sao đệ muốn giết người?
Mạnh Lâm nói yếu ớt.
Dương Cảnh Thiên dịu dàng nói:
- Ta không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, bởi vì trong lòng ta yêu nhất….
Mạnh Lam cảm thấy túng quẫn, vội vàng dùng sức đẩy Dương Cảnh Thiên ra, nhưng đêm qua mưa to, mặt cỏ ướt át, không cẩn thận nàng suýt nữa ngã sấp xuống.
Dương Cảnh Thiên vươn tay chụp tới, ôm nàng trong lòng, thân thể mềm mại đầy hương thơm mê hoặc kia, hắn chỉ đơn giản dùng một cánh tay nâng nàng lên.
Mạnh Lâm hơi hơi giãy dụa ra.
Dương Cảnh Thiên dọa ở bên tai nàng:
- Đừng nhúc nhích bằng không ta ôm nàng trở về đó.
Mạnh Lâm quả nhiên không dám giãy dụa nữa, ngược lại còn lấy bàn tay nhỏ bé của mình nhéo hắn một cái, thấp giọng nói:
- Đệ…hư lắm…bắt nạt người ta!
Dương Cảnh Thiên ôm nàng, Mạnh Lâm nhanh chóng chui vào trong ngực hắn. Dương Cảnh Thiên biết tuyệt thế giai nhân này đang thẹn thùng, việc cấp bách là tìm một nơi bí ẩn để nói chuyện yêu đương.
Dương Cảnh Thiên dịu dàng nói:
- Mạnh di, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút.
Mạnh Lâm chậm rãi nói:
- Ta còn phải đi hái thuốc cho Nhuế nhi.
Dương Cảnh Thiên có chút đắc ý nói:
- Nếu chờ được nàng mang thuốc về, chỉ sợ Nhuế nhi đã chết mất rồi.
- Cái gì?!! Nhuế nhi đã xảy ra chuyện gì?
Mạnh Lâm khiếp sợ nói.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Nàng được uống máu huyết đại bổ của ta, đã tốt hơn nhiều rồi.
Mạnh Lâm gần như không thể tin được, Dương Cảnh Thiên nói qua tình cảnh của mình, lúc này Mạnh Lâm mới tin tưởng bảy tám phần nói:
- Mặc dù như thế, Nhuế nhi muốn hồi phục lại hoàn toàn cũng cần phải kiếm ít dược thảo phụ nữa.
Dương Cảnh Thiên nghi hoặc nói:
- Mạnh di, xin nàng đừng trách ta đa nghi, nàng cùng Nhuế nhi căn bản là không phải người thôn Hải Ninh, lại càng không phải là ngư dân.
Mạnh Lâm nao nao nói:
- Vì sao đệ nói vậy?
Dương Cảnh Thiên đắc ý cười hi hi nói:
- Nếu người sinh ra và lớn ở ở bờ biển mà có thể có dung nhan và da thịt mềm mại như vậy sao, nàng là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy qua, hơn nữa còn hiểu biết y thuật, quả phụ bình thường ở ngư thôn sao có thể so sánh. Hơn nữa trên người lại có khí chất không giống bình thường, có vẻ như một tiểu thư khuê các, danh môn.
Mạnh Lâm nói:
- Cái thôn đánh cá nhỏ này không có tiểu thư khuê các sao?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Không thể. Nếu là tiểu thư khuê các của Hải Ninh thôn, bọn họ không thể nào bất thiện với mẹ con nàng như vậy, lại càng không đuổi giết nàng cùng Nhuế nhi.
Mạnh Lâm thì thào nói:
- Đệ nói không sai, ta ở nơi này là chờ một người.
Dương Cảnh Thiên kinh ngạc nói:
- Người kia ở bên bờ biển, mà nàng không thể tìm được?
Mạnh Lâm gật đầu.
Dương Cảnh Thiên nói tiếp:
- Đã hơn mười lăm năm rồi!
Mạnh Lâm mỉm cười nói:
- Không sai biệt lắm.
Dương Cảnh Thiên sửng sốt noi:
- Tình cảm của nàng đối với hắn dường như nhất sâu sắc?
Mạnh Lâm nói:
- Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả tình cảm. Năm đó ta trẻ tuổi, lại hành động theo cảm tình, khi ta đã đi qua mười lăm năm này, ta mới hiểu được thế nào là cuộc sống.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Vậy nàng vẫn còn muốn tiếp tục chờ nữa sao?
Mạnh Lâm nói:
- Nếu cho ta sinh mệnh lần thứ hai, có lẽ ta cũng không chờ đợi nữa.
Tim Dương Cảnh Thiên nhảy mạnh, nói:
- Mạnh di, nàng không cần phải chờ đợi nữa, ta nguyện ý làm sinh mệnh thứ hai của nàng.
Mạnh Lâm không chút kinh ngạc bởi vì đã có nhiều nam nhân mê muội trước dung nhan của nàng, tập mãi cũng thành thói quen rồi, nàng mỉm cười nói:
- Ta biết đệ nói như vậy là vì đệ còn trẻ, đều dễ dàng xúc động.
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Cho dù hai mươi năm sau, ta vẫn nói như vậy.
Mạnh Lâm nói:
- Qua hai mươi năm nữa đệ vẫn trong tuổi tráng niên, mà ta đã xế chiều rồi, người già nhan sắc tàn phai, đệ còn thích ta sao?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nàng nói như vậy không phải nói Cảnh Thiên nông cạn sao.
Mạnh Lâm nói:
- Rất nhiều thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn chỉ là những lời nói dối. Mà người trẻ tuổi nói, càng là nói dối.
Dương Cảnh Thiên chỉnh sắc nói:
- Nàng có thể hoài nghi sông cạn đá mòn, nhưng nàng không nên hoài nghi nhiệt tình trong tâm ta lúc này.
Mạnh Lâm thản nhiên nói:
- Đệ cho ta một cái lý do.
Dương Cảnh Thiên cợt nhả nói:
- Chỉ bằng việc anh hùng cứu mĩ nhân vừa nãy, nàng nên dùng thân đáp đền.
Mạnh Lâm kinh hãi “ a!” lên một tiếng chậm rãi nói:
- Giậu đổ bìm leo, không có chút anh hùng gì cả.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Nếu như làm anh hùng vất vả như vậy, ta tình nguyện làm một tiểu nam nhân làm chồng nàng thôi.
Mạnh Lâm run nhè nhẹ nói:
- Đệ hoàn toàn ko giống hắn, hắn quân tử tuyệt đối, còn đệ thật là vô lại.
Dương Cảnh Thiên không cho là đúng nói:
- Nhưng ta thông minh hơn hắn, càng hiểu được nữ nhân cần tình yêu.Ta cảm thấy vô lại không có gì không tốt, ít nhất còn không sống mệt mỏi như vậy.
Mạnh Lâm nói:
- Đệ sai lầm rồi, hắn còn hiểu nữ hơn đệ. Nhưng hắn sống thật mệt mỏi, bởi vì hắn quá quân tử, còn nữ nhân yêu hắn lại rất nhiều.
Dương Cảnh Thiên vừa nghe, không phục, không ngờ có người lại thông minh hơn mình, nhưng lại không dám nói ra trước mặt Mạnh Lâm. Hắn phẫn hận nói:
- Ít nhất ta vẫn đẹp trai hơn hắn.
Mạnh Lâm nghiêng người nhìn khuôn mặt nam nhân anh tuấn đã tức giận, thở dài nói:
- Điểm ấy đúng, tuy nhiên hắn cũng được coi là một mỹ nam tử.
Dương Cảnh Thiên nghe Mạnh Lâm tán dương mình, còn không khen ngợi tình nhân của nàng, dũng cảm nói:
- Mỹ nam? Mỹ là từ hình dung cho nữ nhân, nam nhân là đẹp trai. Xem ra hắn cũng là một công tử bột lòe loẹt thôi.
Mạnh Lâm không muốn cãi cọ với hắn nói:
- Kỳ thật khi đệ không nói lời nào lại chính là thời điểm làm cho người ta động tâm nhất.
Nói xong nàng nghĩ tới cái đêm mưa to gió lớn kia, Dương Cảnh Thiên đứng trên đá ngầm sừng sững, thật là một cảnh tuyệt đẹp.
Khi đó nàng đã động tâm trong khoảnh khắc, cho dù là cảnh gặp nhau lãng mạn trước phong hoa tuyết nguyệt mười sáu năm trước, cũng không có gì so sánh được.
Dương Cảnh Thiên kiêu ngạo đứng trước sóng biển, khoảnh khắc đó tựa như thiên thần đứng sừng sững vậy, khiến nàng thật mê say.
Dương Cảnh Thiên ở trong rừng cây cứu người bùng nổ trong khoảnh khắc, toàn thân phát ra ác nghiệt cùng khí phách, cũng làm cho Mạnh Lâm mê say. Lại nam nhân khí khái này luôn luôn bùng nổ ở mọi nơi, lập tức phát huy tới cực điểm, làm mỗi nữ nhân nhìn qua đều tâm động.
Mạnh Lâm cũng không thể may mắn thoát khỏi, vì thế nụ hoa vốn đã thành tro tàn. Sau mười sáu năm, hôm nay lại lần nữa nở hoa.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Dương Cảnh Thiên lại trầm tư, ánh mắt lộ ra hàn quang.
Ánh mắt trí tuệ làm hắn tràn ngập sức hấp dẫn của nam nhân thành thục.
Thật lâu sau, Dương Cảnh Thiên mới nhàn nhạt nói:
- Nhuế nhi không phải là con nàng.
Mạnh Lâm kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc.
Nàng thật sự không tưởng tượng được, nam nhân trước mắt nàng có thể nói ra lời như vậy. Con mắt hắn phảng phất như xuyên thấu hết thảy nội tâm sâu kín trong lòng nàng.
Hiện giờ, đứng trước mặt hắn, mình tựa như không thể che dấu được bất kì chuyện gì.
Mạnh Lâm không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được tâm tình của mình giờ phút này.
- Hãy đưa ta vào trong khu vườn tâm hồn nàng.
Dương Cảnh Thiên đột nhiên mỉm cười nói.
Mạnh Lâm nói:
- Ta chỉ muốn đưa đệ tới một chỗ.
Nói xong nàng đưa Dương Cảnh Thiên đi theo vào sâu trong núi.
Họ xuyên qua một khu rừng rậm rạp, chỉ thấy giữa sườn núi, có một địa phương yên bình cỏ mọc, đầy các loại kỳ hoa dị thảo, tràn ngập khắp nơi, quả thật đúng là một nơi tu tâm dưỡng tính thích hợp, nơi này cũng là nơi mà Mạnh Lâm thường xuyên tới hái thảo dược.
Đứng ở trên sườn núi có thể dõi mắt ra xa, cả Hải Ninh thôn đều ở trong tầm mắt.
Lưng chừng núi.
Đây là một nơi thế ngoại đào viên của riêng Mạnh Lâm.
Dương Cảnh Thiên rất kinh ngạc, nói:
- Mạnh di, nơi này thật là đẹp, sao nàng có thể tìm được một nơi tốt như vậy?
Mạnh Lâm cười cười không đáp, gió khẽ xuyên qua những khe lá kín đáo phất nhẹ lên mặt Mạnh Lâm, từng sợi tóc mềm mại khiêu vũ cùng gió, làm nổi bật đôi môi phơn phớt phấn hồng của nàng, làm cho Dương Cảnh Thiên sắc tâm nổi lên.
Dương Cảnh Thiên như bị thiêu đốt, nơi này không có ai, đúng là một nơi thật tốt để hắn nói chuyện yêu đương.
Ở tình cảnh này mà không nắm chắc lấy cơ hội thì Dương Cảnh Thiên chính là một tên đầu đất.
Dương Cảnh Thiên không ngốc, cho nên hắn mạnh mẽ ôm lấy cái eo thon nhỏ của Mạnh Lâm, tiếp theo vừa vặn dùng miệng của mình để ngăn đôi môi nhỏ nhắn của Mạnh Lâm, làm sự phản kháng của nàng biến thành tiếng nghẹn ngào.
Mạnh Lâm kinh hoảng, tay chân không biết làm thế nào.
Nhưng Dương Cảnh Thiên vẫn ôm chặt lấy nàng, ngày càng khẩn trương làm nhiệt độ thân thể hai người tăng cao, nhiệt huyết tăng nhanh.
Trải qua một hồi phản kháng giãy dụa, đấu tranh tâm lý, Mạnh Lâm cuối cùng cũng yếu đuối trong lòng Dương Cảnh Thiên, ngọc thủ bám chặt vào vạt áo hắn run rẩy nhẹ nhàng.
- Mạnh di, Cảnh Thiên muốn nàng là thê tử của ta, vĩnh viễn là thê tử của ta…
Dương Cảnh Thiên lớn tiếng kêu, hưng phấn tột đỉnh.
- Nghiệt duyên…
Mạnh Lâm thở dài một tiếng, lập tức thẹn thùng nhắm mắt lại, mặt đỏ tai hồng, thân thể run lên nhè nhẹ.
Dương Cảnh Thiên dừng động tác, hôn nhẹ lên khuôn mặt cùng chiếc cổ trắng ngần của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Từ giờ phút này trở đi, nàng đã là Lâm tỷ thê tử của ta, mà không phải là Mạnh di.
Mạnh Lâm mặt đỏ bừng cười, thần sắc khó xử, thẹn thùng nói:
- Đệ đừng chọc ghẹo ta..
Dương Cảnh Thiên cười ha ha, Mạnh Lâm đưa tay nhéo vào miệng hắn, Dương Cảnh Thiên luồn tay xuống nách nàng gãi nhẹ một cái làm cho Mạnh Lâm phát ra tiếng cười khanh khách.
Mạnh Lâm ở trong lòng Dương Cảnh Thiên, ngực nàng xoay qua xoay lại, Dương Cảnh Thiên nhân cơ hội ra tay chiếm chút tiện nghi.
Nước chảy thành sông, ván đã đóng thuyền.
Vô luận là từ tình cảm hay do báo đáp mà nói, Mạnh Lâm đều không oán không hận. Mười sáu năm rồi, đời một người con gái có mấy lần mười sáu năm, mình đã đợi mười sáu năm nhưng hắn vẫn không xuất hiện, Dương Cảnh Thiên tới, có lẽ là thiên ý, là vận mệnh.
Sau này chết đi, lên trời sẽ thấy hết thảy mọi thứ.
Dương Cảnh Thiên chính là người đã mở ra bông hoa sinh mệnh cho nàng.
Hương vị ôn nhu, liên miên sống động, bọn họ dần dần tiến vào cao trào, trạng thái vô cùng phấn khích.
Khi thủy triều rút đi, Mạnh Lâm mảnh mai yếu đuối không khỏi run lên từng hồi.
Dương Cảnh Thiên trong lòng thương xót, cúi người dịu dàng an ủi nàng. Tựa vào ngực Dương Cảnh Thiên, lúc sau nàng đã say giấc nồng.
Dương Cảnh Thiên tự nhiên không chút phiền hà, hắn cảnh thấy thể chất mình lại tăng lên một bậc, hắn vận dụng “ Ngự nữ thần công” hất thu nguyên âm xử nữ trong cơ thể Mạnh Lâm, sau đó lại truyền cửu dương chân khí trong cơ thể mình vào trong cơ thể Mạnh Lâm, từ đó hai người từ âm dương điều hòa chuyển tới thiên nhân hợp nhất. Nhưng hắn sợ Mạnh Lâm chưa tập qua võ công, thể chất không theo kịp nên không toàn lực sử dụng Ngự Nữ song tu đại pháp. Tuy nhiên điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là thể chất của Mạnh Lâm mạnh kinh người, hoàn toàn là một người hoàn hảo để luyện võ công.
Âm Dương phối hợp yêu cầu chính là hài hòa, hắn hấp thu âm khí dư thừa trong cơ thể nàng, đồng thời cũng muốn cho nàng dương khí để bổ sung, làm cho âm dương trong cơ thể nàng đạt tới trạng thái hài hòa. Như vậy chẳng những Dương Cảnh Thiên thu được lợi ích, Mạnh Lâm cũng thu được không ít, thậm chí có thể thăng nội công lên hàng cao thủ nhất lưu, việc này đều là những việc kinh hỉ ngoài ý muốn của bọn họ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba