- Nguyên lai… Tiểu hòa thượng chính là Phạm Âm?
Nghe xong Nam Thiên đạo nhân nói, Cổ Thần bừng tỉnh đại ngộ.
Trước đây vẫn luôn kỳ quái, vì sao Nam Thiên đạo nhân thu một đồ đệ vì sao không phải là đạo sĩ, ngược lại là một hòa thượng?
Nguyên lai tiểu hòa thượng chính là con trai của cao tăng phật môn Bồ Già.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên liếc mắt nhìn nhau, hai bàn tay bất giác nắm chặt.
Tao ngộ của Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng làm hai người không khỏi thổn thức, nguyên bản hai người yêu nhau, kết quả là biết thành cừu nhân, đồng thời đều tự sinh ra con cái riêng.
Trong ánh mắt hai người tràn ngập kiên đinh, như đều đồng thanh nói một câu:
”Vĩnh viễn không xa nhau”
Cổ Thần cảm giác được, một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng nhìn chằm chằm vào chính mình, quay đầu lại, chính là Mông Tiên Âm.
Mông Ngưng Băng và Hư Nam Thiên, một người là thánh nữ Băng Thần Tông, một người là thiên tài Hư Thiên Tông, so với Mông Tiên Âm và Cổ Thần vô cùng giống nhau, tao ngộ của Mông Ngưng Băng và Hư Nam Thiên khiến Mông Tiên Âm cảm thấy một cỗ đau đớn không tên nổi lên trong lòng.
Tựa hồ, nàng chính là Mông Ngưng Băng thứ hai…
Cổ Thần cũng nắm lấy cánh tay Mông Tiên Âm, dành cho nàng một ánh mắt khẳng định, trên mặt Mông Tiên Âm cấp tốc hiện lên vẻ tươi cười, sầu muộn diệt hết, chỉ còn lại vui sướng.
Thông qua kinh lịch của Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần đã học được một đạo lý, việc muốn làm, vậy thì dũng cảm đi làm, không nên bởi vì một ít gông xiềng thế tục mà bó tay bó chân, để tránh khỏi trong tương lai lưu lại tiếc nuối!
Nếu như phát triển tới mức như Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân, vậy không chỉ còn là tiếc nuối, mà còn là dằn vặt thật sâu.
Vì vậy, Cổ Thần nắm thật chặt bàn tay Hư Tử Uyên và Mông Ngưng Băng!
Tiểu hòa thượng chính là Phạm Âm, Phạm Âm chính là tiểu hòa thượng.
Mao Vinh bất quá chỉ là Nam Thiên đạo nhân tùy tiện đặt cho tiểu hòa thượng một cái tên mà thôi! Nói vậy, Nam Thiên đạo nhân cũng không nguyện ý nhớ lại đoạn trải nghiệm thống khổ hơn hai mươi năm tước, vì vậy đã tìm cho Phạm Âm một cái tên mới.
Cổ Thần tròn mười tám tuổi, hiện tại đã qua hơn nửa năm, tiểu hòa thượng so với Cổ Thần nhiều hơn một tuổi, hiện tại vừa tròn hai mươi tuổi, cùng với Mông Tiên Âm bằng tuổi.
Tiểu hòa thượng cực kỳ ít lộ diện trên thế gian, tại mười ba năm trước, tại Túy Tiên Các trộm đi ngọc quỳnh tiên nhưỡng, tại sát biên giới Đông Hoang quen biết với Cổ Thần, sau đó qua lại với Cổ Thần một đoạn thời gian, lại trở về Lam Không Sơn bế quan.
Thẳng cho tới hai năm trước, tiểu hòa thượng mới lại bị Nam Thiên đạo nhân kéo ra ngoài, cũng trực tiếp chạy tới yêu vực Đông Hoang, tại yêu vực ngây người hơn nửa năm, sau đó tiến vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, sau khi rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh càng trực tiếp đi Đông Hải.
Vì vậy rất ít người trong thế gian từng gặp qua tiểu hòa thượng, tự nhiên không người nào biết được hắn là ai.
Nam Thiên đạo nhân trong hai mươi năm qua cũng là ẩn cư không ra chiếm phần nhiều, thế nhân ít người biết, càng không biết Nam Thiên đạo nhân có một đồ đệ là tiểu hòa thượng.
Mông Ngưng Băng nghe được Phạm Âm cư nhiên còn sống, vẻ chán chường trên mặt lập tức tan hết, nảy lên vài đạo thần quang, trong hai mắt tràn đầy kích động về kinh hỉ.
Nàng nắm chặt bàn tay Nam Thiên đạo nhân, nói:
- Phạm nhi không chết! Phạm nhi thực sự không chết!
Nam Thiên đạo nhân gật đầu.
Băng sương trên mặt Mông Ngưng Băng tan hết, trong mắt tràn đầy cảm động, nói:
- Huynh vì cứu Phạm nhi, tình nguyện buông tha cho vị trí chưởng giáo Hư Thiên Tông? Tình nguyện vứt bỏ họ “Hư”?
Nam Thiên đạo nhân hít một hơi thật dài, một lần nữa gật đầu.
- Ngốc…
Mông Ngưng Băng cấp bách hô lên một tiếng, trong hai mắt một lần nữa trào lệ nóng, ngã vào lòng Nam Thiên đạo nhân, khóc lóc nói:
- Trong lòng của huynh vẫn luôn có ta? Huynh chưa từng quên ước hẹn giữa hai chúng ta?
- Chưa từng quên… Nàng trong lòng ta vĩnh viễn là Ngưng Băng ta gặp tại Bắc Hoang hai mươi năm trước, chưa bao giờ thay đổi!
Nam Thiên đạo nhân gật đầu nói, thanh âm run rẩy.
Mông Ngưng Băng ô ô khóc rống lên, nước mắt phun như suối, tràn đầy tự trách:
- Nam Thiên, là muội sai rồi, là muội xin lỗi huynh, hai mươi năm qua là muội hiểu lầm huynh, huynh cứu Phạm nhi, nuôi nó lớn khôn, muội lại một lòng muốn tìm huynh báo thù, tìm Hư Thiên Tông báo thù, là muội sai rồi, muội sai rồi…
Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm thấy thế, trong khóe mắt cũng rưng rưng lệ, lây dính vẻ bi thương.
Cổ Thần nắm tay thật chặt, kéo Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm sang bên cạnh, hai người hiểu ý, Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng hiểu lầm hơn hai mươi năm, giữa hai người bọn họ có rất nhiều cảm tình cần phát tiết, bọn họ ở bên cạnh tự nhiên không thích hợp.
Giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải nói với nhau!
Tay phải Cổ Thần kéo tay Hư Tử Uyên, tay trái kéo tay Mông Tiên Âm, đi về phía sơn lâm, ba người cứ như vậy bước đi, ai cũng không nói lời nào, tựa hồ cùng với rừng rậm dung hợp với nhau, cảm giác vô cùng hài hòa.
Ba người cùng một chõ, dĩ nhiên không hề có nửa điểm cảm giác đột ngột, dường như nước chảy, hài hòa tự nhiên.
Kéo tay hai người bước đi, trong lòng Cổ Thần vui sướng cực điểm, Hư Tử Uyên là đan dược sư thập phẩn, Mông Tiên Âm là đế quân Đại Mông, hai người rất trẻ tuổi đã là nữ anh kiệt đương đại, lọt vào mắt xanh một người đã là phúc phận tu luyện mấy kiếp, hôm nay có thể cầm tay hai người bước đi, thực sự là hạnh phúc to lớn người người đố kỵ.
- Nếu như có thể cầm tay hai người đi mãi như vậy, cho dù là đi cả đời cũng là việc hạnh phúc nhất trần gian…
Trong lòng Cổ Thần thì thầm tự nói.
Bất quá, trong lòng Cổ Thần chỉ dừng lại ở mức có suy nghĩ như vậy, dắt tay nhau đi mãi hiển nhiên không có khả năng, sát na khi ý niệm kia hiện lên trong đầu, đột nhiên một bóng trắng cùng nhau xuất hiện, chính là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đối với Cổ Thần có thể nói tình căn đâm sâu, lúc này còn đang ở Thiên Đình yêu tộc, chờ đợi Cổ Thần đi vào cứu nàng ra, Hư Tử Uyên có huyền âm tuyệt mạch, không thể sống qua ba mươi ba tuổi, chờ Cổ Thần tìm ra phương pháp phá giải.
Còn có rất nhiều chuyện chờ đợi Cổ Thần đi làm!
Đi được nghìn trượng, Cổ Thần dừng bước chân, trong đầu lại nhớ tới tiểu hòa thượng, hiện tại hắn đã đi Đông Hải hơn nửa năm, không biết tình huống của hắn như thế nào?
- Không biết tiểu hòa thượng đi Đông Hải, tình huống hiện tại ra sao? Có thể nhìn thấy Nhị Nhi hay không?
Cổ Thần than thở.
- Vô Cực tiền bối nói tiểu hòa thượng có đại phúc đại lộc, lần này đi đông hải không phải là việc xấu, ngược lại còn có vận may rơi xuống, có thu hoạch rất lớn, sư đệ không cần phải lo lắng, hắn nhất định sẽ bình an.
Bằng hữu của Cổ Thần không nhiều lắm, tiểu hòa thượng là một người trong đó, Hư Tử Uyên biết hắn lo lắng, đành an ủi nói.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Hi vọng sang năm tại Bắc Hải có thể gặp lại hắn!
Mông Tiên Âm hỏi:
- Tiểu hòa thượng chính là đệ tử của Nam Thiên tiền bối, là Phạm Âm sao?
Đại Lục Cổ hoang, cao thủ tu chân giới mặc kệ là nhân tộc cũng vậy, hai tộc vu, yêu cũng vậy, chín thành đều là nam tu.
Thực lực khác nhau, có thể thu được tài nguyên cũng khác nhau, thực lực càng cao lại càng có tư cách chiếm nhiều tài nguyên cho bản thân.
Nếu như nam tu Tiên Thiên cảnh chỉ có tư cách lấy một nữ nhân mà nói, vậy thì nam tu Thần Hải cảnh đã có tư cách để lấy hai nữ nhân, ba nữ nhân, thậm chí là bốn năm, nam tu Mệnh Tuyền cảnh tự nhiên không cần phải nói.
Nữ tu cũng thường tìm một nam tu nào đó có thực lực cường thịnh để dựa vào, tự nguyện gả cho nam tu có tu vi càng cao.
Vì vậy đối với nam tu Mệnh Tuyền cảnh mà nói, lấy một nữ tu hay mười mấy nữ tu cũng chỉ là chuyện vô cùng bình thường, có người thậm chí lấy mấy chục, giống nhưu đế quân, suốt đời càng lấy trên trăm nữ nhân.
Thấy Cổ Thần và Mông Tiên Âm đều tự nguyện, Hư Tử Uyên tự nhiên không có bất cứ dị nghị nào.
Trên thực tế, trong lòng của nàng cũng có một nguyện vọng như vậy, Cổ Thần có thể tìm được nữ nhân mà mình thích, như vậy vạn nhất huyền âm tuyệt mạch của nàng không thể tìm được phương pháp phá giải, sau này khi nàng mất đi, Cổ Thần sẽ không bị cô độc.
Suy nghĩ như vậy, Hư Tử Uyên nhìn Mông Tiên Âm, không chỉ không có dị nghị, ngược lại biểu tình ôn hòa. Đối với Cổ Thần mà nói, có được nữ nhân như Hư Tử Uyên quả thực là phúc phận tu mấy đời, không trách rất nhiều người nói, kiếp này Cổ Thần có đại khí vận phấn thân.
…
Cách sơn cốc mấy nghìn vạn dặm, trong đại dương Đông Hải vô biên vô hạn, sâu dưới đáy biển mấy vạn trượng, có một di tích ẩn tại nơi đây, trong di tích tựa hồ có lực lượng thần bí nào đó khiến phương viên trong vòng vạn trượng không có một chút nước biển tràn vào, tạo thành một không gian vô cùng kỳ lạ.
Phạm Âm đang ở trong di tích cổ này, đột nhiên há miệng hắt xì một cái, hắn xoa xoa sống mũi, vui vẻ nói:
- Ai nha… Lại có người nhớ ta rồi, khẳng định là tiểu long nữ, ha ha…
Bất quá, lập tức thần tình yên lặng, mắng:
- Con mẹ nó, đây rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì? Lão tử không hiểu kỳ diệt bị hút vào đây hai tháng rồi, quang tráo bảo hộ không gian này so với mai rùa của Quy tổng quản còn cứng hơn nhiều, đánh mãi cũng không phá được, tiểu long nữ, nàng nhất định phải chờ ta, mặc kệ đuổi tới Nam Hoang hay Bắc Hoang, ta đều phải cứu nàng ra…
…
Bên phía hai người Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân, kể lại cho nhau nghe kinh lịch hai mươi năm qua, biết được Phạm Âm chưa chết, cừu hận trong lòng Mông Ngưng Băng tan hết, Nam Thiên đạo nhân cũng triệt để trút bỏ áp lực bao nhiêu năm, hai người cảm giác như trở lại tình cảnh gặp nhau tại Bắc Hoang hai mươi năm trước.
Tất cả mọi chuyện từ nhỏ tới lớn của Phạm Âm, Nam Thiên đạo nhân đều kể lại cho Mông Ngưng Băng nghe, biết được Phạm Âm vì muốn theo đuổi tiểu long nữ, dĩ nhiên đuổi tới tận Đông Hải, Mông Ngưng Băng một mặt vì dũng khí của Phạm Âm mà tán thán, một mặt lại lo lắng cho an nguy của hắn!
Mông Ngưng Băng thụ thương rất nặng, cho dù nuốt vào nghịch mệnh hoàn cũng không có khả năng phục nguyên toàn bộ, Mệnh Tuyền nghiền nát, nguyên anh trọng thương, một thân tu vi hầu như tan mất tám phần mười, thọ nguyên cũng tổn hao nhiều.
Nguyên bản cao thủ Đoạt Xá kỳ đại viên mãn có thể sống được gần bốn trăm năm, hiện tại Mông Ngưng Băng còn chưa tới trăm tuổi, mới qua tuổi tám mươi, nguyên bản có thể sống được thêm ba trăm năm, thế nhưng hiện tại thọ nguyên còn không đủ một trăm năm!
Tu sĩ bước vào mệnh tuyền là có thể biết được thọ nguyên của bản thân còn bao nhiêu.
Cuộc đời này của Mông Ngưng Băng đã không thể bước lên con đường đại đạo tu chân.
- Ngưng Băng, nàng thụ thương rất nặng, đã mất đi năng lực xoay chuyển trời đất, tất cả mọi chuyện trên thế gian đều buông tha hết, theo ta tới Lam Không Sơn ẩn cư, không hỏi chuyện thế sự thiên hạ, quý trọng những ngày hiện tại, sống tốt qua cuộc đời này!
Nam Thiên đạo nhân đề nghị nói.
Trên mặt Mông Ngưng Băng lộ ra biểu tình hướng tới, bất quá tựa hồ như nghĩ tới cái gì, trên mặt nhiều hơn một phần lo lắng, nói:
- Vậy Phạm nhi nó, nó làm sao bây giờ?
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Đông Hải rộng lớn vô biên, cho dù tu vi của ta và nàng chưa hề tổn hại cũng không thể dò xét được bao nhiêu, hiện tại Phạm nhi tới Đông Hải, chúng ta làm sao tìm được? Huống hồ Phạm nhi hiện tại đã trưởng thành, hắn có chủ kiến của chính mình, không cần chúng ta phải dạy nữa rồi, con đường sau này của hắn để nó tự đi! Tư chất của hắn, không hề dưới ta, thành tựu sau này nhất định không thể hạn lượng!
Mông Ngưng Băng suy nghĩ một chút, gật đầu.
Sau đó, Nam Thiên đạo nhân đỡ Mông Ngưng Băng đi tới chỗ ba người Cổ Thần, Nam Thiên đạo nhân nói:
- Cổ Thần, ràng buộc thế tục, chúng ta đều buông hết, chuẩn bị tới Lam Không Sơn ẩn cư, từ nay về sau không hỏi chuyện thế sự, ngày sau nếu như ngươi còn gặp lại Phạm Âm, vậy thì hãy nói lại thân thế của hắn, nếu như hắn muốn trở về gặp lại mẫu thân của mình, vậy thì bảo hắn trở về Lam Không Sơn một chuyến!
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Cổ Thần nhất định làm được.
- Phụ thân…
- Sư phụ…
Hư Tủ Uyên và Mông Tiên Âm đồng thời hô.
Nam Thiên đạo nhân sờ sờ đầu Hư Tử Uyên, nói:
- Con có Cổ Thần chiếu cố, phụ thân có thể yên tâm rồi!
Nói xong ánh mắt Nam Thiên đạo nhân chuyển hướng Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần, Uyển nhi giao cho ngươi, sinh tử có mệnh, các ngươi nên quý trọng thời gian hiện tại.
Cổ Thàn gật đầu, thanh âm kiên định, nói:
- Yên tâm đi, tiền bối, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch, cho dù sinh tử có mệnh ta cũng muốn đánh vỡ gông xiềng số mệnh, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn ta đều làm được, nhất định sẽ làm được!
Mông Ngưng Băng nhìn Mông Tiên Âm một chút, Mông Tiên Âm mở miệng gọi nàng là sư phụ, khiến trong lòng nàng có chút vui mừng, hai người nắm tay, nói với nhau mấy câu, coi như ngăn cách trước đây hóa giải toàn bộ.
Mông Tiên Âm muốn nàng gia nhập trở lại Mông gia, thế nhưng lại bị Mông Ngưng Băng cự tuyệt, nàng nói:
- Nếu thù hận giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông không thể hóa giải, Nam Thiên có thể buông tha họ “Hư”, ta cũng có thể buông tha họ “Mông”, từ nay về sau thiên hạ không có Mông Ngưng Băng, chỉ có một Ngưng Băng tán nhân mà thôi!
Nói xong, Nam Thiên đạo nhân tung ra một kiện pháp bảo, mang theo Mông Ngưng Băng phá mông bay đi, từ đó về sau ẩn cư Lam Không Sơn, không khỏi thế sự!
Nhìn độn quang hai người biến mất trong tầm mắt, ba người mới thu hồi tầm mắt.
Bát Âm Thiên Ma đã chết, hiểu lầm giữa Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân đã giải trừ, từ nay về sau, Mông Ngưng Băng biến thành Ngưng Băng tán nhân.
Lần nguy nan này đã hoàn toàn giải trừ!
Thế nhưng, Cổ Thần còn muốn tiếp tục tiến vào tiểu tiên giới tu luyện, nhưng không cách nào yên tâm để Hư Tử Uyên lại chỗ này.
Bát Âm Thiên Ma tại Âm Dương Ma Tông có địa vị cực cao, hôm nay đều mất mạng tại chỗ, sợ rằng Âm Dương Ma Tông sẽ có hành động trả thù kịch liệt.
Khiến Cổ Thần lo lắng chính là, Âm Dương Ma Tông đã sớm thuần phục Thánh Đình, là lực lượng của thánh đình, lúc này tới giết hắn là ý tứ của bản thân Âm Dương Ma Tông hay là Thánh Đình bày mưu tính kế, nếu như là Thánh Đình thì mọi chuyện trở nên phiền phức hơn nhiều.
Cho dù để Hư Tử Uyên tiến vào trông đế đô Cổ Thần cũng lo lắng, trong đế đô cao thủ như mây, nếu muốn bọn họ thực sự nguyện ý phục tùng đối với Mông Tiên Âm, nói dễ vậy sao?
Hư Tử Uyên đường đường là tu sĩ Hư Thiên Tông, ở trong đế đô cũng có nguy hiểm rất lớn, Cổ Thần không có bên cạnh Hư Tử Uyên, sợ là không chấn nhiếp được cao thủ Mông gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cổ Thần để Hư Tử Uyên ở trong sơn cốc càng thích hợp hơn đế đô.
Trong sơn cốc Cổ Thần có thể thoải mái bố trí trận pháp, lúc này Cổ Thần quyết định bày ra Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, chỉ có thể để sư tỷ tạm thời bị vây khốn trong trận pháp một đoạn thời gian, đợi khi tu vi của hắn đột phá tới Đoạt Xá kỳ, có thể mở ra tầng thứ hai Như Ý Linh Lung bảo tháp --- thời gian chi tháp, có thể để Hư Tử Uyên tiến vào trong bảo tháp, cùng nhau ở tại tiểu tiên giới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hư Tử Uyên cũng không muốn đi đâu, đối với việc Cổ Thần bày ra Vạn Lý Hoàng Sa đại trận vây khốn, không có ý kiến gì.
Vì vậy Cổ Thần chọn một sơn cốc tương đối rộng rãi, chuyên môn kiến tạo một khoảng không gian an toàn ước chừng một trăm trượng để Hư Tử Uyên sinh hoạt ở bên trong, sau đó tại phương viên nghìn trượng bố trí trận pháp, sau mấy canh giờ, Vạn Lý Hoàng Sa đại trận bắt đầu khởi động.
Ngoại trừ Cổ Thần, ai cũng không thể tùy ý ra vào Vạn Lý Hoàng Sa đại trận.
Lúc này thực lực của Cổ Thần so với lúc bố trí Vạn Lý Hoàng Sa đại trận trước đó đã tăng lên mười lần, lĩnh ngộ trận pháp càng cao thâm hơn một tầng, cho dù là cao thủ Mệnh Khiếu kỳ đứng đầu xâm nhập cũng sẽ bị vây khốn, mặc dù chưa thể giết chết, nhưng tuyệt đối phải trọng thương, cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ càng không cần phải nói, đã tiến vào trong trận hẳn phải chết không cần nghi ngờ!
Bày xong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, Cổ Thần căn dặn Mông Tiên Âm không cho bất cứ người nào của Đế Đình Đại Mông tới gần sơn cốc này, bằng không mà nói chỉ có một đường chết.
Ngay hôm đó Mông Tiên Âm lợi dụng danh nghĩa đế quân hạ đạt mệnh lệnh, liệt phạm vi mấy nghìn trượng xung quanh sơn cốc kia vào hàng cấm địa, không cho phép bất cứ người nào qua lại.
Cổ Thần thì trực tiếp tiến vào tiểu tiên giới, tiếp tục bế quan tu luyện.
Vạn Lý Hoàng Sa đại trận không giống như trận pháp bình thường, chính là do Hiên Viên đại đế thượng cổ sáng tạo ra, Cổ Thần có thể khẳng định, tu sĩ đương đại, cho dù có người nhận biết Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, thế nhưng muôn vô thanh vô tức phá trận, tuyệt đối không thể xảy ra.
Cho dù là cường giả Độ Hư cảnh xông vào cũng chỉ có thể mạnh mẽ phá trận, tuyệt đối không thể dưới tình huống Cổ Thần không hề hay biến phá vỡ Vạn Lý Hoàng Sa đại trận.
Có Vạn Lý Hoàng Sa đại trận bảo hộ sơn cốc, Cổ Thần có thể yên tâm tu luyện, không cần phải phân tâm.
Hư Tử Uyên ở trong sơn cốc, mỗi ngày đều nhập tâm nghiên cứu đan thuật, có lẽ bởi vì nguyên nhân thân thể, nàng chung quy huyễn tưởng có một ngày bằng vào luyện đan thuật của chính mình phá giải được huyền âm tuyệt mạch.
Tuy rằng hi vọng rất xa vời, thế nhưng Hư Tử Uyên vô cùng kiên định, huyền âm tuyệt mạch tuy mang tới cho nàng thống khổ, nhưng cũng mang tới cho nàng tâm trí kiên định không gì phá nổi. Nếu huyền âm tuyệt mạch không thể phá giải, tu vi của nàng có cao tới đâu đi nữa cũng vô dụng, cho dù bước vào Mệnh Tuyền cảnh, thọ nguyên tăng trưởng, nhưng khi huyền âm tuyệt mạch bạo phát cũng chỉ có một đường chết.
Thời gian như nước chảy chậm rãi trôi qua, nửa tháng sau, một đạo nhân ảnh đến gần sơn cốc nơi Hư Tử Uyên ẩn cư, vô thanh vô tức, thế nhưng vừa mới bước vào trong phạm vi nghìn trượng đột nhiên một cỗ cuồng phong gào thét xuất hiện, cuồng sa đầy trời đập thẳng vào mặt mà đến, một chút liền bước vào trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận.
Người này thất kinh, tu vi trong nháy mắt bộc phát mãnh liệt, dĩ nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ, thế nhưng vị cao thủ tuyệt đỉnh này bị nhốt trong trân lại giống như con ruồi không đầu không mục đích, chạy vòng tròn.
Qua một lát, sát chiêu trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận chuyển động tới, cơn lốc giống như lưỡi dao sắc bén thổi qua, rất nhanh đã chém thân thể vị cao thủ tuyệt đỉnh này thành vô số mảnh, nguyên thần cũng không thoát khỏi số mệnh, hóa thành hư vô.
Một vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ cứ như vậy chết đi, thân thể tan biết, nguyên thân hư vô, trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, bị chết ngay cả cặn bã cũng không lưu lại.
Vị cao thủ tuyệt đỉnh này tới chơi không thể tránh thoát được Cổ Thần nhận biết, Vạn Lý Hoàng Sa đại trận là do hắn bày ra, một khi xúc động trận pháp liền lập tức có cảm ứng, hắn cũng không cần phải ra khỏi tiểu tiên giới đã biết có người xông vào trận, có tu vi như thế nào, có thể duy trì được bao lâu mới chết!
Bất quá là một chút nhạc đệm thoáng qua trong quá trình tu luyện của Cổ Thần mà thôi, lúc này Cổ Thần tiếp tục dồn tâm thần vào trong tu luyện đột phá cảnh giới.
Mật độ linh khí trong tiểu tiên giới cực cao, Cổ Thần có thể hấp thu linh khí trong linh nhãn, tốc độ tu luyện càng cấp tốc, tương đương năm lần so với dùng linh thạch vô tận bên ngoài. Mỗi một ngày trôi qua Cổ Thần đều có thể cảm giác được, sau khi hấp thu linh khí chuyển hóa thành pháp lực, dần dần pháp lực trong cơ thể tăng trưởng rõ rệt, lực lượng của hắn dưới tốc độ có thể nhận biết rõ ràng, trở nên càng ngày càng mạnh.
Thời gian một ngày lại một đêm trôi qua, rất nhanh đã hơn một tháng. Cổ Thần tiến vào tiểu tiên giới tu luyện trong thời gian hơn ba tháng, ba tháng vừa qua, tu vi pháp lực của hắn có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, chí ít so với thời điểm đại hội luận võ đoạt đế đề cao bốn thành tu vi trở lên.
Một ngày hôm nay, lại có một gã tu sĩ tiến vào Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, tu vi càng kinh khủng, dĩ nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần hậu kỳ, dưới Minh Khiếu kỳ là tồn tại mạnh nhất.
Thế nhưng, cho dù có tu vi Nguyên Thần hậu kỳ, xông vào Vạn Lý Hoàng Sa đại trận vẫn như cũ không thể sống sót, chỉ kiên trì được một canh giờ đã bị gió lốc cát bụi trong trận pháp cắt nát thành hư vô, ngay cả cặn bã cũng không lưu lại, nguyên thần tự nhiên không thể trốn tránh.
Tâm niệm Cổ Thần như nước, không chút sứt mẻ, tiếp tục bế quan cuồng tu trong tiểu tiên giới.
Ngày tháng thoi đưa, thời gian tự tiến…
Năm tháng trôi đi, Cổ Thần tiến vào trong tiểu tiên giới đã đủ sáu tháng, tròn nửa năm!
Cộng thêm thời gian tu luyện hai tháng lúc đầu, coi như Cổ Thần bế quan tu luyện trong tiểu tiên giới tám tháng.
Thời gian tám tháng trôi đi khiến tu vi pháp lực của Cổ Thần trở nên mạnh mẽ hơn không chỉ gấp đôi, lực lượng linh anh cường đại tới cực điểm, quy tắc thiên địa biến thành gông xiềng bao vây xung quanh mặt ngoài linh anh của Cổ Thần tựa hồ đã không thể tiếp tục khống chế linh anh của hắn tăng trưởng!
Thiên địa vạn vật, mỗi một vật đều có tac dụng của riêng nó, có bao nhiêu lực lượng, tất cả đều nằm trong vòng hạn chế của quy tắc thiên địa!
Tu sĩ cũng như vậy.
Vượt qua lôi kiếp đệ nhị trọng, tu sĩ bước vào Mệnh Tuyền cảnh Linh Anh kỳ cũng chỉ là thu được quy tắc thiên địa tạm thời tán thành, có thể sở hữu lực lượng Linh Anh kỳ, thế nhưng nếu muốn tiếp tục tiến thêm một bước, nhất định phải chịu quy tắc thiên địa phủ xuống gạt bỏ.
Con đường tu chân, nghịch thiên mà đi, lời nói này một chút cũng không sai!
Tu sĩ tại Linh Anh kỳ, quy tắc thiên địa sẽ tạo thành một đạo gông xiêng, khống chế linh anh của tu sĩ tại trạng thái trẻ con, vô luận tu luyện như thế nào đi nữa cũng không thể lớn lên, gọi là Linh anh.
Nếu như muốn tiếp tục tiến thêm một bước, khiến linh anh trưởng thành giống như thân thể bình thường phải phá tan gông xiêng do quy tắc thiên địa biến thành, để linh anh tiếp tục lớn, có thể dung nạp càng nhiều, pháp lực càng cường đại, để thực lực càng bước vào cấp độ cao hơn.
Cổ Thần hiện tại, lực lượng của linh anh đã lớn mạnh tới điểm giới hạn, linh anh nho nhỏ đã không thể dung nhập thêm dù một tia pháp lực, chỉ có thể khiến linh anh lớn lên mới có thể tiếp tục bước trên con đường tu chân.
Đây là cực hạn của Linh Anh kỳ, tu sĩ trong giai đoạn này sẽ phải dừng lại bước tiến, linh anh và gông xiêng do quy tắc thiên địa biến thành giằng co với nhau, muốn tiến vào một vùng trời mới thì phải đột phá gông xiềng, tu vi tiến thêm, không không thể đột phá, vậy tu vi vĩnh viễn dừng lại ở linh anh hậu kỳ, không thể tiến thêm.
Lúc này Cổ Thần đang ở trong tiểu tiên giới, lúc nào cũng có vô số linh khí dũng mãnh xâm nhập vào trong cơ thể, hóa thành pháp lực, không ngừng phóng về phía gông xiềng do quy tắc thiên địa biến thành, thế đi như sấm sét, tật như thiểm điện, giống như sóng biển ập tới, không thể nghịch lại.
Thực lực của Cổ Thần hôm nay đột phá gông xiềng Linh Anh kỳ quả thực vô cùng dễ dàng, trong nháy mắt đã phá tan được gông xiềng, linh anh thư sướng, trong sát na liền cao hơn một tấc.
Linh anh cao hơn một tấc là có thể dung nạp càng nhiều pháp lực, linh khí trùng kích vào trong cơ thể đều bị Cổ Thần luyện hóa, để tu vi pháp lực càng thêm mạnh mẽ, lực lượng của linh anh tăng tiếp tục lên một phần thì linh anh sẽ cao hơn một tấc.
Rắc rắc… Gông xiềng do quy tắc thiên địa hình thành tầng tầng vỡ vụn, tu vi pháp lực của Cổ Thần tăng tiến mạnh mẽ, không gì cản nổi, trong nháy mắt đã đột phá bình cảnh Linh Anh hậu kỳ, bước chân vào Đoạt Xá kỳ.
Ầm ầm…
Cùng lúc đó, trên bầu trời ầm ầm nổ vang, mây đen rậm rạp, trong vòng phương viên vạn dặm thiểm điện lập lòe, bầu trời đế đô Đại Mông hình thành một dòng xoáy đen kịt vô cùng to lớn, vô số thiểm điện đều dũng mãnh hội tụ về phía dòng xoáy khổng lồ, hình thành nên một đoàn thiểm điện cực lớn.
- Lôi kiếp… Có người độ lôi kiếp tại đế đô?
Tiếng nổ trên bầu trời hấp dẫn lực chú ý của mỗi một người trong đế đô Đại Mông, cả đám nhìn bầu trời, sau đó tất cả các cao thủ tu vi ứng với độ lôi kiếp đều nhất tề hóa thành độn quang, bay đi thật xa.
Cao thủ ứng với độ lôi kiếp trong Đế Đình rất đông, bình thường không có tu sĩ nào độ lôi kiếp trong đế đô, như vậy khiến các cao thủ ứng với độ lôi kiếp phải bỏ chạy thật nhanh khỏi phạm vi lôi kiếp, tất nhiên dẫn tới sự bất mãn, nhất thời không ít tu sĩ đều mắng to.
Bất quá, trong nháy mắt chúng tu sĩ liền ngừng tiếng mắng, đoàn thiểm điện hội tụ trong dòng xoáy khổng lồ hóa thành ba đạo lôi kiếp thật lớn, đạt tới trăm trượng mạnh mẽ bổ xuống.
Lôi kiếp tam trọng! Đây chính là tu sĩ bước vào Đoạt Xá kỳ phải vượt qua!
Là ai, Đế Đình Đại Mông lại sinh ra một đại cao thủ Đoạt Xá kỳ?
Chúng tu sĩ đều suy đoán.
Đúng lúc này có một bóng người phóng lên cao, xông thẳng vào trong lôi kiếp giữa bầu trời.
Phía sau người này có một đôi cánh lập lòe lôi điện, chúng tu sĩ trong đế đô không một người nào không biết đại danh của người này --- Cổ Sát Thần!
- A, là Cổ Sát Thần độ kiếp! Hắn bước vào Mệnh Tuyền cảnh mới trên dưới một năm, dĩ nhiên đã bắt đầu độ lôi kiếp đệ tam trọng?
- Có lầm hay không? Một năm a? Thời gian một năm mà tu sĩ đã từ Linh Anh kỳ bước vào Đoạt Xá kỳ? Có khả năng này hay không?
- Là thực, Cổ Sát Thần bế quan trong tiểu tiên giới, tu luyện bên trong tiểu tiên giới so với tu luyện bên ngoài nhanh hơn tới mấy lần, Cổ Sát Thần khẳng định là vì bế quan bên trong tiểu tiên giới, như vậy thì mới dùng thời gian trên dưới một năm đã bước vào Đoạt Xá kỳ…
- A, Cổ Sát Thần dĩ nhiên trực tiếp nhảy vào trong lôi kiếp, ông trời của ta!
Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, Cổ Thần phóng lên trời cao, Thiểm Thiên Phong Dực xẹt qua một đạo điện quang lóe sáng, nhảy thẳng vào trong lôi kiếp đệ tam trọng giữa dòng xoáy đen kịt khổng lồ trên trời cao.
Lôi kiếp tam trọng chính là lực lượng khủng khiếp có thể hủy diệt tu sĩ Đoạt Xá sơ kỳ, so với lôi kiếp nhị trọng tuy rằng chỉ nhiều hơn một đạo lôi kiếp, thế nhưng lực lượng lại cường đại hơn không chỉ mười lần.
Bình thường tu sĩ bước vào Đoạt Xá sơ kỳ, nếu như không có phương pháp đề cao thực lực lên hẳn một tầng, hầu như là cửu tử nhất sinh, cho dù thành công vượt qua lôi kiếp thì cũng suy yếu tới cực điểm.
Tu sĩ lợi hại hơn một chút, bước vào tu sĩ Đoạt Xá sơ kỳ đã có thực lực Đoạt Xá trung kỳ, đối phó với lôi kiếp, bảo vệ tính mạng không thành vấn đề, thế nhưng lúc độ kiếp hầu như không thể tránh khỏi bản thân bị thương, tạm thời mất đi năng lực chiến đấu, đơn đọc độ kiếp tương đối nguy hiểm.
Tu sĩ lợi hại hơn nữa, bước vào Đoạt Xá sơ kỳ đã có thực lực Đoạt Xá hậu kỳ, tu sĩ như vậy, pháp quyết tu luyện đều là bí pháp vô thượng, hoặc là có thiên tư tuyệt thế, thể chất đặc thù, có thể đối phó với lôi kiếp vô cùng dễ dàng, chỉ là tổn hao một chút pháp lực, có thể sẽ chịu chút vết thương nhẹ.
Cổ Thần tại thời điểm Linh Anh hậu kỳ, luận thực lực so với Nguyên Thần sơ kỳ không kém hơn, hôm nay lại bước vào Đoạt Xá kỳ, thực lực đề cao mấy lần, đối mặt với lôi kiếp Đoạt Xá kỳ, quả thực như trò đùa.
So với những người có thiên tư tuyệt thế, đại thiên tài thể chất đặc thù còn tốt hơn nhiều.
Chỉ thấy Cổ Thần nhảy vào trong lôi kiếp, bàn tay nắm thành trảo, cương khí pháp lực hóa thành một bàn tay lớn nghìn trượng, một đạo lôi kiếp bị Cổ Thần điều khiển như mì sợi, trực tiếp cắt đứt một mảng lớn.
Sau đó, Cổ Thần khẽ há miệng, đạo lôi kiếp lớn trăm trượng, dài tới nghìn trượng kia đều bị Cổ Thần hút vào trong, cuối cùng nuốt vào bụng.
Hỗn Độn Âm Dương chân quyết vận chuyển, lôi kiếp hóa âm dương, giống như có hai đầu điện long cuồn cuộn chạy nhanh trong cơ thể Cổ Thần, trong sát na truyền tới tứ chi bách hài, rèn luyện mỗi một phần gân cốt nhỏ nhất.
Trong sát na, toàn thân Cổ Thần lập lòe thiểm điện, hóa thành một điện nhân.
Cự chưởng trên bầu trời liên tục nắm bắt, trực tiếp kéo đứt ba đạo lôi điện trên trời cao, bị Cổ Thần nuốt vào trong bụng, hóa thành âm dương điện long, cường hóa thân thể, nguyên anh!
Ba đạo lôi kiếp từ mấy vạn trượng trên vòm trời đánh xuống, tựa hồ vô cùng vô tận, Cổ Thần kéo đứt ba đoạn mấy nghìn trượng, tựa hồ không thấy ít đi.
Ầm ầm ầm…
Ba đạo lôi kiếp thẳng oanh xuống, toàn bộ bắn trúng thân thể Cổ Thần, ầm ầm ầm nổ vang, liên tịc tạc ra vô số hỏa hoa phương vương nghìn trượng.
Cổ Thần tựa hồ dung hợp cùng với lôi kiếp, toàn thân đắm chìm trong lôi kiếm, thân thể và nguyên anh đã trải qua lôi kiếp tẩy rửa, không hề bị thương tổn dù chỉ một chút, ngược lại còn hấp thu không ít lực lượng lôi đình, khiến thực lực của Cổ Thần lại càng mạnh hơn vài phần.
Lôi kiếp đến vô cùng nhanh,c hỉ nghe thấy vài tiếng ầm ầm ầm bạo tạc, chốc lát, vòm trời tựa hồ đột nhiên xuất hiện một khối nam châm có thể hút đi lôi kiếp, ba đạo lôi kiếp giống như ba chiếc vòi bạch tuộc vươn dài, xoát một tiếng đã thu trở lại.
Thiểm Thiên Phong Dực còn lưu lại không ít lực lượng lôi kiếp, điện quang lóng lanh, mở thật to, Cổ Thần đứng giữa hư không, pháp lực trong thân thể liên tục vận chuyển, rất nhanh đã tiêu hóa hết toàn bộ lực lượng vừa mới hấp thu vừa rồi, thực lực lại tăng lên cực nhanh.
Từ lúc lôi kiếp trên bầu trời đánh xuống cho tới khi lôi kiếp tan đi, bất quá chỉ trong thời gian hai cái chớp mắt.
Thế nhưng chỉ trong thời gian hai cái chớp mắt ngắn ngủi này, tất cả các tu sĩ có mặt tại đế đô Đại Mông đều trợn to hai mắt nhìn, quả thực không thể tưởng tượng nổi nhìn Cổ Thần đứng giữa không trung, từng người từng người há to miệng, không ít thậm chí quên đi hô hấp, khiếp sợ không gì sánh được.
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, đó là tiếng sợ hãi than thở chấn động không gì sánh được.
- Ông trời, kia đúng là lôi kiếp sao? Ta cảm giác Cổ Sát Thần chạy ào vào trong lôi kiếp tựa hồ như lao vào trong bể bơi, cái này cũng quá mức dễ dàng đi?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Thực lực của Cổ Sát Thần quá mức cường hãn? Lôi kiếp tam trọng, cho dù là đại cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ cũng không dám coi thường a, bị ba đạo lôi kiếp đồng thời bổ trúng cũng phải bị thương tổn chút ít, thế nhưng, Cổ Sát Thần dĩ nhiên… Lông tóc không thương tổn?
- Ta cảm thấy Cổ Sát Thần không đi chống đối lôi kiếp, căn bản không hề chống đối lôi kiếp, trực tiếp để lôi kiếp đánh vào thân thể hắn, hắn cũng quá mức cường hãn đi? Không chỉ không hề thụ thương, tựa hồ lực lượng càng trở nên cường đại, có thể là hấp thu lượng lượng lôi kiếp!
- Thời điểm độ kiếp, hấp thu lực lượng lôi kiếp?
- Trời ạ, chúng ta độ kiếp, cửu tử nhất sinh, cho dù là một ít thiên tài độ kiếp cũng bị lôi kiếp đánh cho một trận chết khiếp, Cổ Sát Thần độ kiếp dĩ nhiên đơn giản như vậy, không chỉ không hề bị thương, ngược lại thực lực còn tăng trưởng, ông trời của ta, người so với người, để chúng ta sống như thế nào a?
Chúng tu sĩ ứng với độ kiếp, cả đám đều sợ hãi than thở, nhìn Cổ Sát Thần đứng giữa không trung, vẻ mặt chấn động, tuy rằng tu sĩ Kim Đan kỳ ứng với lôi kiếp đệ nhất trọng nhiều nhất, nhưng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cũng không ít.
Coi như là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ nhìn Cổ Thần, trong mắt cũng cảm thấy chấn động vô cùng, trong lòng thầm giật mình, ngắn ngủi trong thời gian một năm, thực lực của Cổ Thần so với thời điểm tham gia đại hội luận võ đoạt đế đã đề cao hơn không chỉ ba lần.
Cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần sơ kỳ cảm giác được trên người Cổ Thần có một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng, nếu như hiện tại Cổ Sát Thần đối chiến với ba người Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông, A Cưu La vương, sợ rằng Cổ Thần chắc chắn thủ thắng tương đối dễ dàng, chứ không như trên đại hội luận võ đoạt đế, đánh khổ cực như vậy, hầu như đã dùng hết toàn bộ con bài chưa lật.
Không quá lâu sau, lực lượng lôi kiếp Cổ Thần vừa hấp thu đã hoàn toàn chuyển hóa thành lực lượng của chính mình, hai mắt vừa mở, hai đạo quang hoa thoáng hiện, giống như hai đạo điện quang.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào một sơn cốc các đế đô Đại Mông mấy trăm dặm, nơi đó chính là sơn cốc Hư Tử Uyên ẩn cư.
Điện quang chợt lóe, Cổ Thần biến mất không thấy, Phong Ảnh Độn…
Trong nháy mắt Cổ Thần đã thuấn di được khoảng cách mấy trăm dặm, xuất hiện bên trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, đi tới bên người Hư Tử Uyên.
Hư Tử Uyên đang ngước đầu nhìn về phía đế đô, nhưng nàng bên trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, chỉ nhìn được hơn trăm trượng, khắp bầu trời là cát vàng bay lượn, nhìn không thấy đầu cùng, không thể thấy tất cả mọi chuyện phát sinh bên ngoài.
Thế nhưng tiếng sấm nổ rung trời nàng có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Dĩ nhiên co người độ lôi kiếp trong đế đô Đại Mông, Hư Tử Uyên vừa nghĩ liền lập tức liên tưởng tới Cổ Thần, vừa mới chuyển niệm không lâu sau, quả nhiên Cổ Thần đã từ trong hư không bước ra, chạy tới bên người Hư Tử Uyên, vui vẻ nói:
- Sư tỷ, ta đã bước vào Đoạt Xá kỳ rồi, ha ha… Ta có thể mở ra được Như Ý Linh Lung bảo tháp tầng thứ hai rồi, ha ha…
Tâm tình Cổ Thần thư sướng không gì sánh được, hắn đã chờ mông ngày này rất lâu, chờ lâu lắm rồi, từ khi thu được Như Ý Linh Lung bảo tháp hắn đã huyễn tưởng tới ngày có thể mở được bảo tháp tầng thứ hai --- thời gian chi tháp.
Bây giờ, ngày này rốt cuộc đã tới tồi.
Cổ Thần sao có thể không vui sướng.
Vừa nói, bàn tay Cổ Thần khẽ nhấc, một tòa bảo tháp kim quang từ lòng bàn tay trồi lên, Cổ Thần khẽ ném, Như Ý Linh Lung bảo tháp hóa thành nghìn trượng, hạ xuống cách hai người chỉ mấy trượng.
- Thời gian chi tháp, mở…
Cổ Thần hét lớn một tiếng.
Lúc cửa tháp mở ra, chiếu rọi quang mang màu trắng, tựa hồ nối thông với một thế giới khác.
Cổ Thần kéo bàn tay Hư Tử Uyên, vui vẻ nói:
- Sư tỷ, chúng ta đi!
Hai người đi qua cửa tháp, quang mang màu trắng tan đi, một phương tiểu thế giới xuất hiện trước mặt hai người.
Bên trong có núi, có nước, có hoa, cỏ, còn có cây cối rừng rập, toàn bộ Như Ý Linh Lung bảo tháp tầng thứ hai rộng chừng nghìn trượng (đường kính ~ 3,33km).
Hư Tử Uyên nhìn cảnh sắc trước mắt, mỉm cười nói:
- Đây là kim hành chi tháp sao? Ta còn tưởng tằng là một tầng tháp, nguyên lai là một phương tiểu thế giới.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Như Ý Linh Lung bảo tháp mỗi một tầng đều là một phương thế giới, tầng thứ hai, tầng thứ tư, tầng thứ sáu là thời gian chi tháp, có thể gia tốc, chậm lại hoặc đẩy nhanh thời gian trôi qua, tầng thứ hai có thể điều chỉnh thời gian gấp hai lần so với bên ngoài, chia làm hai khu vực, một khu vực là thời gian nhanh hơn bên ngoài gấp hai, một khu vực là thời gian trôi chậm hơn gấp đôi, sư tỷ, đi theo ta, chúng ta tới khu vực giảm thời gian trôi đi!
Toàn bộ không gian chừng phương viên vài dặm, trung gian còn có một đạo quang tráo, chia hai không gian thành hai khu vực riêng biệt, bên trái là khu vực thời gian gia tốc, bên phải là khu vực thời gian giảm tốc. (1 dặm = 15 dẫn = 500m, theo đơn vị đo TQ)
Tầng thứ hai là thời gian chi tháp, chỉ là thay đổi tốc độ thời gian trôi đi, tương đương với thay đổi pháp tắc thời gian, thế nhưng không thể thay đổi được pháp tắc sinh mệnh, thọ nguyên của con người ở bên ngoài có bao nhiêu thì ở bên trung cũng chỉ có bấy nhiêu.
Vì vậy tiến vào trong thời gian chi tháp không thể gia tăng thêm tuổi thọ, hoặc là giảm tuổi thọ, chỉ so sánh với bên ngoài mà nói, thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Nếu như một người có thọ nguyên 100 năm, như vậy hắn tiến vào trong bảo tháp tầng thứ hai, mặc kệ là khu vực gia tốc hay là khu vực giảm tốc, thọ nguyên của hắn đều là 100 năm.
Thế nhưng, khu vực thời gian gia tốc so sánh với thế giới bên ngoài là hai lần, bên ngoài trôi qua một năm, bên trong đã vượt qua hai năm, bên ngoài vượt qua 50 năm, bên trong đã vượt qua 100 năm, so sánh với bên ngoài mà nói, người vốn sống được 100 năm tính mốc thời gian bên ngoài, nhưng vào tháp lại chỉ sống được 50 tính mốc mốc thời gian bên ngoài, thọ nguyên 100 năm không giảm đi. Khu vực giảm thời gian thì ngược lại.
Vì vậy, Hư Tử Uyên tại khu vực thời gian giảm tốc độ, huyền âm tuyệt mạch chung quy sẽ phát tác tại lúc nàng 33 tuổi, hiện tại Hư Tử Uyên 23 tuổi, cách huyên âm tuyệt mạch bạo phát còn thời gian 10 năm.
Nếu Hư Tử Uyên luôn luôn ở trong khu vực thời gian giảm tốc độ, bên ngoài trôi qua 20 năm, bên trong mới 10 năm, tức là 20 năm bên ngoài huyền âm tuyệt mạch của nàng mới bạo phát.
Như vậy, Cổ Thần nguyên bản chỉ có thời gian mười năm để tìm kiếm phương pháp hóa giải huyền âm tuyệt mạch, hiện tại đã có hai mươi năm, hơn gấp đôi.
Rất nhanh, Cổ Thần liền dẫn Hư Tử Uyên tiến tới quang mạng chính giữa, sau đó tiến vào khu vực tốc độ thời gian giảm gấp đôi, nơi này có một ngọn núi không tính là rất cao, dưới ngọn núi có phương viên một trăm dặm, bên hồ cây cỏ xanh mượt như mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp, là một địa phương tuyệt vời.
Hai người đi tới bên hồ nước, Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, sau này nàng ở đây rồi, tận lực giảm thiểu thời gian đi ra ngoài, muốn có cái gì ta đều mang tới cho nàng, thời gian 20 năm, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch, sau đó chúng ta du lịch thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Hư Tử Uyên gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cổ Thần, nói:
- Sư đệ, tận lực là được, không cần cưỡng cầu, cuộc đời này có thể quen biết với ngươi đã là vui vẻ lớn nhất của ta, cho dù chết đi cũng không tiếc!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 98: Băng nguyên Bắc Hoang
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần nắm bàn tay Hư Tử Uyên, nói:
- Vô luận như thế nào ta cũng sẽ tìm được phương pháp phá giải huyền âm tuyệt mạch, chờ cuối năm gặp được tiểu hòa thượng, nói cho hắn về thân thể của hắn, chúng ta liền cùng nhau đi cấm địa Bắc Hoang, tìm kiếm thuần dương đan phương.
Hư Tử Uyên biết Cổ Thần đã hạ quyết tâm, gật đầu, không hề nói thêm về điều này, đưa mắt nhìn bốn phía, nói:
- Thời gian ở đây giảm tốc độ chảy gấp đôi, thế nào ta không có cảm giác thời gian chậm chạp?
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Ta cũng không biết, cảm giác thời gian so với bên ngoài không hề khác nhau, thế nhưng ở đây qua thời gian một ngày một đêm, bên ngoài đã qua hai ngày, pháp tắc thời giant hay đổi, chúng ta hiện tại còn chưa thể động chạm tới được!
- Uhm!
Hư Tủ Uyên gật đầu, nói:
- Phong cảnh ở đây thật đẹp, ở chỗ này cũng không quá khó chịu, sư đệ, ta ở bên trong, có thể trực tiếp giao lưu thần thức với ngươi hay không?
- Uh, có thể, sư tỷ cần cái gì trực tiếp dùng thần thức truyền âm cho ta là được.
Cổ Thần nói:
- Thời gian cấp bách, sư tỷ,t a tiếp tục đi tiểu tiên giới bế quant u luyện, tu vi càng tăng mạnh mới có thể càng nhanh tìm ra được phương pháp phá giải huyền âm tuyệt mạch.
Cổ Thần rời khỏi Như Ý Linh Lung bảo tháp, tại khu vực thời gian giảm gấp đôi trong tầng bảo tháp thứ hai chỉ dừng lại không tới nửa canh giời, thời gian bên ngoài cũng đã sắp trôi qua một canh giờ rồi.
Tin tức Cổ Thần độ kiếp đã từ Đế Đình Đại Mông truyền tới khắp các thế lực lớn trong thiên hạ, chỉ một năm, tu vi từ vừa mới vào Mệnh Tuyền cảnh trở thành đại cao thủ Đoạt Xá kỳ, đại cao thủ mới 19 tuổi, thiên tư như vậy đủ khiến bất cứ thiên tài nào cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Toàn bộ tu sĩ trung thổ đều biết, thành tựu của Cổ Sát Thần trong tương lai không thể hạn lượng, 19 tuổi đã là đại cao thủ Đoạt Xá kỳ, chỉ sợ chỉ có nhân vật cái thế thời đại thượng cổ mới có thể so sánh được.
Đối với danh tiếng Cổ Sát Thần, Cổ Thần không quá mức để ý, trở lại đế đô, Cổ Thần nói chuyện với Mông Tiên Âm một chút, dặn nàng chú ý tới tin tức về băng long tộc băng nguyên Bắc Hoang, nếu như có tin tức đại hôn của thập tam thái tử băng long tộc thì lập tức thông báo cho hắn.
Hiện tại Cổ Thần chờ thập tam thái tử đại hôn, nhìn xem có thể gặp được tiểu hòa thượng, nói cho hắn biết về thân thế của chính mình, sau đó sẽ tiến vào cấm địa Bắc Hoàng, tìm kiếm thuần dương đan phương.
Phương pháp dùng Chiến Thần Lệnh hấp thu chân khí thuần dương mặc dù tốt, thế nhưng Cổ Thần lại không biết hỏa diễm nào mới có thể hấp thu, hắn từng thử qua không ít hỏa chủng, Chiến Thần Lệnh đều không có phản ứng gì, từ hai lần trải nghiệm hấp thu hỏa diễm có thể suy đoán được, chỉ có những hỏa diễm tinh thuần, cực kỳ lợi hại thì Chiến Thần Lệnh mới hấp thu.
Tuy rằng chân khí thuần dương do Chiến Thần Lệnh hấp thu là một phương pháp để giải trừ huyền âm tuyệt mạch của Hư Tử Uyên, thế nhưng nếu muốn hấp thu đủ chân khí thuần dương là một chuyện phi thường hư vô mờ mịt, chuyên tâm tìm kiếm thuần dương đan phương càng thêm thực tế một chút.
Làm xong tất cả chuyện này, Cổ Thần lại tiến vào tiểu tiên giới, bắt đầu đoạn thời gian bế quan tu luyện!
Hiện tại Hư Tử Uyên đang ở trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, Cổ Thần hoàn toàn không cần lo lắng, có thể toàn tâm toàn ý dung nhập tu luyện.
Chỉ là, tu vi bước vào Đoạt Xá kỳ, muốn tiến thêm bước nữa hiển nhiên khó hơn so với Linh Anh kỳ gấp mười lần, tuy rằng tốc độ hấp thu linh khí trở nên nhanh hơn, thế nhưng thời gian cần thiết để đột phá lại gấp vài lần so với Linh Anh kỳ.
Thời gian tám tháng, trong tiểu tiên giới, Cổ Thần từ Linh Anh hậu kỳ đột phá tới Đoạt Xá sơ kỳ, từ Đoạt Xá sơ kỳ muốn tiến vào Đoạt Xá trung kỳ, so với Linh Anh hậu kỳ đến Đoạt Xá sơ kỳ còn khó hơn không ít, không có thời gian một hai năm, tu vi khó có thể đề cao thêm một tầng.
Cho dù trong năm nay tu vi khó có thể tiếp tục đề cao thêm một tầng, thế nhưng tu luyện nhiều hơn một ngày, tu vi có thể tinh tiến thêm một phần, thực lực mỗi ngày chung quy tăng trưởng, tiến vào Bắc Hoang sẽ phải đối phó với băng long tộc Bắc Hải, đây chính là một chi chủ mạch của long tộc, bên trong cao thủ như vậy, không thua gì so với thế lực Đế Đình Đại Doanh nhân tộc.
Cổ Thần tự nhiên muốn tận khả năng đề cao tu vi của chính mình càng mạnh hơn một ít.
Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, bốn vị cường giả Ngô Tinh, Long Vô Hối, Thánh Hoàng, Độ Thiện đại sư tiến vào Tây Hoang, rốt cuộc đã trở về hay chưa, các thế lực lớn trung thổ đều tự suy đoán lung tung, nhưng không có một thế lực nào có động tĩnh.
Toàn bộ trung thổ tựa hồ hoàn toàn gió êm sóng lặng!
Ngày qua ngày, ngày đêm thay nhau trôi đi!
Chớp mắt, một tháng trôi qua!
Mỗi ngày Cổ Thần đều chìm đắm trong bế quan tu luyện tại tiểu tiên giới, liên tục mấy tháng cũng không từ trong tiểu tiên giới ra ngoài. Bình thường người có danh tiếng, lâu không có tin tức mới xuất hiện cũng sẽ nhạt dần trong tầm nhìn thế nhân.
Dần dần, Cổ Sát Thần rất ít khi xuất hiện trong các câu chuyện tại tửu quán, trà lâu.
Xuân qua, hạ đến, hạ đi thu về…
Trong nháy mắt, lại hơn nửa năm trôi đi.
Sau bảy tháng, rốt cuộc Mông Tiên Âm mang tới cho Cổ Thần về tin tức đại hôn của thập tam thái tử băng long tộc Bắc Hải.
“Cổ Thần, có tin tức trong giới yêu tộc truyền đi, thập tam thái tử băng long tộc Bắc Hải tại đầu tháng chín cưới cửu công chúa Đông Hải, nghe nói Đông Long Vương muốn nhờ vào cơ hôi đám hỏi này, nhất cử thu thập băng long tộc dưới trướng, theo suy đoán là muốn học theo long hoàn thượng cổ, nhất thống toàn bộ các bộ long tộc, thành tựu công tích vô thượng.”
Mông Tiên Âm đã nói như vậy.
- Đầu tháng chín?
Cổ Thần tính ngày, nói:
- Ngày hôm nay là mười lăm tháng tám, còn không tới thời gian một tháng, xem ra tiểu long nữ tại Đông Hải đã xuất phát, ta lập tức chuẩn bị khởi hành, đi tới Bắc Hoang, nhìn xem có thể gặp lại tiểu hòa thượng hay không.
- Này…
Mông Tiên Âm muốn nói lại thôi, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một câu nói:
- Thế lực băng long tộc Bắc Hải rất mạnh, huynh phải bảo trọng nhiều hơn!
Cổ Thần gật đầu, khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, thiên hạ không có bao nhiêu người đủ sức gây thương tổn tới ta, ta ngược lại muốn đi Bắc Hải nhìn xem, Đông Long Vương làm sao thống nhất các bộ long tộc? Hắc hắc… Long tộc có đại ca của ta, nào tới phiên hắn làm chủ?
Mông Tiên Âm là đế quân Đại Mông, tự nhiên không thể đơn giản rời khỏi Đại Mông, mặc dù đã tu luyện trong tiểu tiên giới hơn một năm, tu vi của nàng đã đạt tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, thế nhưng thực lực vẫn quá thấp, làm một đế quân, tu vi như vậy mà hành tẩu bên ngoài là một chuyện phi thường nguy hiểm!
Cổ Thần đi vào Bắc Hoàng vốn chính là chuyện phi thường nguy hiểm, tự nhiên không có khả năng dẫn theo Mông Tiên Âm đồng hành.
- Tiên Âm, ta rời khỏi đế đô, không ở bên cạnh nàng, Đại Mông có chuyện gì, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng rồi, đây là Xích Dương Thần Hỏa kính, là một kiện tiên bảo, lưu lại cho nàng phòng thân, lần này đi Bắc Hoang, nhanh thì một hai năm, chậm thì năm ba năm, nếu như ta từ Bắc Hoang trở về, nhất định sẽ tới đế đô thăm nàng!
Trước khi ly biệt, Cổ Thần đã lấy tiên bảo Xích Dương Thần Hỏa kính lấy được trên người Tàng Hồng Cơ tặng cho Mông Tiên Âm phòng thân, sau đó rời khỏi đế đô Đại Mông, thẳng tới Bắc Hoang.
Đế đô Đại Mông ở nơi cực băc trung thổ, cách băng nguyên Bắc Hoang chỉ một hai vạn dặm, Cổ Thần sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực phi độn, tốc độ cực nhanh, nửa canh giờ cũng không tới đã bay ra khỏi trung thổ, tiến vào trong băng nguyên Bắc Hoang.
Băng nguyên Bắc Hoang, một năm bốn mùa đều là mùa đông, gió lạnh gào thét, thường xuyên thổi lên băng trùy trận trận, tuyết lớn bay tán loạn, thường xuyên có tuyết rơi mấy tháng dài.
Bất quá, Bắc Hoang rộng lớn vô biên, tuy rằng xưng là băng nguyên, nhưng cũng không phải rất cả địa phương đều bị băng bao phủ, phía nam băng nguyên có không ít địa vực trong một năm có hai mùa, một mùa tuyết rơi, một màu đại địa hàn băng tuyết tan, tỏa ra sinh cơ bừng bừng, có hoa có cỏ, thích hợp nhân loại sinh tồn.
Vì vậy, tại phương viên hơn mười vạn dạm phía nam băng nguyên Bắc Hoang còn có một ít nhân loại sinh hoạt nơi đây, con sông lớn nhất tại bắc hoang chính là Hắc Thủy Hà, chảy qua phiến khu vực này, sau đó chảy vào băng xuyên Bắc Hải.
Lúc này hiện đang là mùa thu, khí trời Bắc Hoang tuy rằng rất lạnh, nhưng còn chưa bị tuyết trắng đóng băng, bất quá nơi này từ cao sơn, khe sâu, rừng rậm nguyên thủy tùy ý có thể thấy được, đại thảo nguyên phương viên vạn dặm không hề thiếu, địa phương có nhân loại sinh sống tương đối ít ỏi, rộng tới không phân biệt được địa phương, đều là khu vực hoang tàn vắng vẻ, là thiên đường của dã thú.
Phương viên hơn mười vạn dặm này là tuy có địa giới của Đại Mông lớn gấp hai lần so với địa giới trong trung thổ, nhưng bởi vì tài nguyên ít ỏi, hầu như không có linh mạch, một mảnh địa vực như vậy hầu như không có môn phái tu đạo nào tồn tại, sinh hoạt đều là phàm nhân.
Một quốc gia phàm nhân nhỏ thì chừng mấy trăm dặm, lớn thì trên vạn dặm, quốc gia phàm nhân nơi này hầu như không thể tính toán được.
Cổ Thần phi hành trên không trung rất cao, bước vào Mệnh Tuyền cảnh, có thể phi độn trên không trung hơn vạn trượng, con người dưới mặt đất vô luận như thế nào cũng không thể nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Một đường phi độn về phía đông bắc, sau một ngày, một con sông rộng lớn chừng nghìn dặm xuất hiện trong tầm nhìn của Cổ Thần, hạo hạo đãng đãng, quanh co khúc khuỷu, nước sông một đường chảy về phương bắc, đều tới địa phương Cổ Thần không nhìn thấy.
Sông lớn nghìn dặm, đối với con người mà nói đây quả thực là biển rộng vô hận, hoàn toàn phân chia khu vực phương viên mười vạn dặm nơi này thành hai nửa, giống như lạch trời.
Thậm chí ngay cả Cổ Thần ở trên cao vạn trượng, đường nhìn có thể đạt tới mấy nghìn dặm, nhìn thấy con sông lớn này cũng giống như một hồ nước vô cùng rộng lớn, một mảnh đại dương mênh mông không bến bờ.
Hắc Thủy Hà, sông lớn gần với Cơ Thủy quả nhiên khí thế phi phàm, Cổ Thần nghỉ nghe danh tiếng, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hôm nay được chứng kiến, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thư sướng không nói nên lời.
Hắc Thủy Hà dài tới hơn mười vạn dặm, chỗ rộng nhất chừng mấy nghìn dặm, hoành tráng như thế nào!
Cổ Thần nhớ tới kiếp trước, khi hắn vừa mới qua tuổi một trăm, mộ trủng của Hắc Thủy đại đế thượng cổ chợt hiện hậu thế, nghe nói ngay bên bờ Hắc Thủy Hà, cái tên Hắc Thủy Hà tồn tại cũng chính là vì vị Hắc Thủy đại đế mười vạn năm trước mà mệnh danh.
Hắc Thủy Ma Tông là một thế lực ma môn siêu cấp tại đầu thượng cổ, tại thời điểm Hắc Thủy đại đế còn sống thậm chí còn vượt qua tam đại thánh địa truyền thừa thái cổ, chỉ là thời gian trôi qua, từ sau khi Hắc Thủy đại đế qua đời, Hắc Thủy Ma Tông dần dần suy bại, cuối cùng biến mất trong dòng chảy lịch sử, chỉ để lại một đoạn lịch sử truyền kỳ thời thượng cổ!
Kiếp trước bởi vì mộ trủng của Hắc Thủy đại đế xuất thế, Cổ Thần từng nghe một ít bí văn về Hắc Thủy Ma Tông thượng cổ, có người nói Hắc Thủy Ma Tông biến mất có liên quan tới Hắc Thủy đại đế, thời điểm Hắc Thủy đại đế tử vong, hắn đã đưa toàn bộ thu hoạch một thân tu luyện đoạt được táng vào trong mộ trủng.
Hắc Thủy Ma Tông cũng không nhận được truyền thừa của Hắc Thủy đại đế.
Hắc Thủy đại đế chính là một trong năm vị đại đế nổi danh thời thượng cổ cùng với Hiên Viên đại đế, thực lực đuổi thẳng tiên vương, tiên tôn thái cổ, mỗi một người đều là đại thiên tài, ngang dọc Cổ Hoang không địch thủ.
Cổ Thần nhìn về phía Hắc Thủy Hà, trước sau không nhìn thấy điểm cuối cùng, mộ trủng của Hắc Thủy đại đế ở bờ Hắc Thủy, phạm vi này thực sự không hề nhỏ!
Vù vù vù…
Cảm nhận gió lạnh thấu xương gào thét, thổi qua bên tai tạo thành thanh âm bén nhọn.
Đưa mắt nhìn lại, khắp nơi là một mảnh sông băng, từng khối băng nhô cao, từng khối băng thạch, tưng đám băng cốc, một con sông băng…
Cổ Thần nhín bốn phía, ngoại trừ băng tuyết không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Năm ngày rồi, Cổ Thần liên tục phi độn về phía đông bắc, phi độn trong thời gian năm ngày, đủ bay được hơn trăm vạn dặm, sớm đã tiến sâu vào chỗ sâu trong hoang nguyên Bắc Hoang, địa phương này được gọi là Bắc Hải.
Bắc Hải mặc dù được gọi là “hải (biển)”, thế nhưng nhìn qua không thấy bất cứ nước biển gì, mà là một biển băng, diện tích khổng lồ, ước chừng phương viên mấy trăm vạn dặm.
Tại địa phương băng sương này, con người thực sự khó có thể sinh tồn được, chỉ có tu sĩ mới có thể tới đây.
Bắc Hải một mảnh băng sương, đối với con người mà nói nơi đây căn bản không thể ở lại, thế nhưng… Đối với tu sĩ tu luyện pháp quyết băng hệ mà nói, Bắc Hải giống như thiên đường, nơi này có hàn băng khí vô cùng vô tận, có thể khiến tu sĩ tu luyện pháp quyết băng hệ làm ít công nhiều.
Vì vậy, tuy rằng Bắc Hải là một mảnh băng sương, thế nhưng đối với tu sĩ băng hệ mà nói chính là bảo địa.
Nhân tộc chủ yếu tụ tập tại trung thổ, chỉ có một ít tu sĩ tu luyện pháp quyết băng hệ mới chạy tới Bắc Hải, mà yêu thú trời sinh băng hệ cũng có không ít, vì vậy tu sĩ Bắc Hải lấy yêu tộc là chính.
Băng long nhất tộc, trời sinh có thuộc tính băng hàn, từ xưa tới nay định cư tại Bắc Hải, trở thành bá chủ Bắc Hải.
Nghìn năm trước, tộc trưởng Bắc Long Vương băng long nhất tộc đã là yêu vương Độ Hư cảnh, nghìn năm trước trong trận đại chiến tam tộc bị vẫn lạc, từ đó về sau băng long nhất tộc Bắc Hải không hề xuất hiện cường giả Độ Hư cảnh.
Nhưng mười ba nhi tử của Bắc Long Vương đều có tư chất không kém, tu vi phi phàm, đại thái tử, nhị thái tử đều là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu, thế lực mạnh mẽ không hề thua kém hơn so với một phương Đế Đình nhân tộc.
Đông Long Vương muốn thống nhất các bộ long tộc, băng long tộc rắn mất đầu, thế lực cường thịnh chính là lực chọn tốt nhất, vì vậy đã gả nữ nhi Ngao Nhị Nhi cho thập tam thái tử băng long tộc, lấy thủ đoạn thông gia muốn thu băng long nhất tộc vào dưới trướng.
Băng nguyên Bắc Hải rộng lớn không gì sánh được, nếu như muốn tìm được một đội ngũ nơi này giống như tìm kim nơi biển rộng, Cổ Thần liên tục phi độn hướng bắc, đều phát tán thần thức tới phạm vi lớn nhất, ánh mắt thời khắc chú ý bốn phía, thế nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không hề nhìn thấy đội ngũ đón dâu của băng long tộc, hoặc là đội ngũ đưa dâu của long tộc Đông Hải.
Không có biện pháp, Cổ Thần chỉ đành phải mỗi ngày phi độn về phía băng long nhất tộc tụ cư, tuy rằng nơi tụ cư của băng long nhất tộc khẳng định cao thủ nhiều như mây, hung hiểm dị thường, thế nhưng càng tới gần nơi tụ cư của băng long nhất tộc, xác suất gặp phải tiểu hòa thượng càng lớn hơn một chút.
Cổ Thần có thể khẳng định, chỉ cần tiểu hòa thượng còn sống, nếu như không cứu được Ngao Nhị Nhi ra, khẳn định sẽ đuổi tới tận Bắc Hoang!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Như vậy một đường phi độn, mười ngày sau, Cổ Thần đã phi độn được hơn hai trăm vạn dặm, cách nơi tụ cư của băng long nhất tộc còn không tới một trăm vạn dặm.
- Tiểu hò thượng… Ngươi nghe được không?
Cổ Thần cầm lệnh phù truyền âm trong tay hỏi.
Đây là lệnh phù truyền âm trước đây hai người liên lạc với nhau, cách mỗi một đoạn thời gian Cổ Thần lại hỏi vài câu.
Lệnh phù truyền âm trung phẩm, Cổ Thần tổng cộng có hai khối, một khối ở trên người chính mình, một khối ở trên người Phạm Âm, chỉ cần khoách giữa hai người không vượt qua năm mươi vạn dặm, lệnh phù truyền âm có thể liên hệ giữa hai người với nhau.
Dùng lệnh phù truyền âm nói ra thanh âm có thể truyền được năm mươi vạn dặm, nếu muốn tại Bắc Hoang tìm được Phạm Âm, cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Cổ Thần tiến vào trong băng nguyên Băc Hoang, cứ cách nửa canh giờ lại dùng lệnh phù truyền âm một lần, hiện tại hắn đã quên mình gọi bao nhiêu lần rồi.
Lần này sau khi hô lên, lệnh phù truyền âm rốt cuộc cũng có phản ứng!
- Cổ Thần lão đệ…
Một thanh âm từ trong lệnh phù truyền âm xuất hiện, tràn đầy kinh hỉ, chính là thanh âm Phạm Âm.
Cổ Thần lập tức tỉnh táo tinh thần, ha ha cười, vui vẻ nói:
- Là ta, ha ha… Rốt cuộc đã tìm được rồi, ngươi ở nơi nào?
Hai người cấp tốc từ bản đồ Bắc Hải phán đoán được phương vị của nhau, Phạm Âm ở phía đông hơi chếch nam chỗ Cổ Thần hiện tại, hai người cách nhau khoảng chừng bốn mươi vạn dặm.
Bốn mươi vạn dặm, cần phải phi độn liên tục hai ngày mới có thể gặp nhau.
Hai người ngược phướng phi độn, một ngày qua đi, Cổ Thần nhìn thấy cách nghìn dặm có một đoàn quang mang chói mắt cấp bách phi độn về phía chính mình.
Băng nguyên Bắc Hải tràn đầy băng tuyết, không trung một mảnh bạch quang, Cổ Thần tại trung thổ có thể nhìn thấy được độn quang cách mấy nghìn dặm, tại Bắc Hải tối đa chỉ có thể thấy nghìn dặm, nếu như muốn nhìn thấy rõ khả năng cần phải tiến gần hơn nữa.
Nhìn tốc độ độn quang phía trước, chí ít cũng là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh phi độn, tốc độ cực kỳ nhanh, tựa hồ so với Cổ Thần sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực một điểm cũng không chậm hơn.
Đi tới Bắc Hoang lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cổ Thần gặp phải tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.
Thấy đạo độn quang kia nhắm về phía chính mình vọt tới, Cổ Thần đình chỉ độn tốc, tựa hồ đạo độn quang kia chính là vì Cổ Thần mà đến.
Mới qua một ngày một đêm, Cổ Thần phi độn được hơn hai mươi vạn dặm, Phạm Âm hẳn là không thể tới nhanh như vậy, trong lòng Cổ Thần bắt đầu nghi hoặc, người biết hắn tới Bắc Hải không nhiều lắm, tại Bắc Hải hắn cũng không quen biết ai.
Không biết cao thủ Mệnh Tuyền cảnh này tìm hắn làm gì?
Đạo quang mang chói mắt kia nhanh như thiểm điện, lao vút đi như lưu tinh, không quá lâu sau đã vượt qua được khoảng cách mấy trăm dặm, dần dần bóng người trong độn quang xuất hiện trong mắt Cổ Thần.
Cái gì?
Trên mặt Cổ Thần cả kinh, dụi dụi con mắt chính mình, qua một lúc lần thứ hai định thần nhìn kỹ.
Lần này, bóng người trong độn quang đã rõ ràng hơn nhiều, không phải tiểu hòa thượng Phạm Âm còn là ai?
Hai năm trước, lúc chia tay với Phạm Âm, Phạm Âm chỉ có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, nhìn tốc độ của hắn hiện tại, dĩ nhiên đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh?
Tốc độ tu luyện như vậy cũng quá mức nhanh chóng đi! Cổ Thần âm thầm líu lưỡi, hắn nhớ kỹ kiếp trước Phạm Âm không hề có tốc độ tu luyện nhanh như vậy, năm đó gần ba mươi tuổi mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh, tốc độ tu luyện hiện tại đã vượt qua Tàng Thiên Cơ rồi.
Xem ra, Đạo Vô Cực nói tiểu hòa thượng đi Đông Hải có đại phúc đại lộc thực sự không phải là giả, không biết hắn tới Đông Hải rốt cuộc chiếm được tạo hóa gì?
Độn quang của Phạm Âm càng lúc càng gần, Cổ Thần cũng thấy rõ, dưới chân của hắn là một đoàn quang mang chói mắt, chính là pháp bảo trường kiếm.
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, thanh trường kiếm này dĩ nhiên tỏa ra khí tức khiến hắn cảm thấy một cỗ nguy hiểm.
“Đây là pháp bảo gì?”
Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng:
“Khí tức pháp bảo này phát ra vô cùng kịch liệt, so với Như Ý Linh Lung bảo tháp của mình còn kinh khủng hơn, khiến bản thân cảm thấy trái tim băng giá?”
Hai năm trước lúc Phạm Âm chạy vào Đông Hải, trên người không có pháp bảo lợi hại như vậy, coi như là Nam Thiên đạo nhân cũng chỉ có một tiên bảo hồ lô, làm sao có khả năng có tiên bảo lợi hại hơn đưa cho Phạm Âm?
Hiển nhiên, hai năm nay Phạm Âm đã gặp được tạo hóa lớn tại Đông Hải, dĩ nhiên thu được một kiện tiên bảo vô thượng ngay cả Như Ý Linh Lung bảo tháp còn mạnh hơn.
- Cổ Thần lão đệ…
Thanh âm của Phạm Âm khi người còn cách mấy trăm dặm đã truyền tới.
Cổ Thần vẫy vẫy tay về phía hắn, đồng thời phi độn tới gần.
- Ha ha ha ha… Chúng ta lại gặp mặt a! Thế nào? Thấy ta, có kinh ngạc hay không? Có chấn động hay không?
Phạm Âm một mặt phi độn, một mặt cười ha ha nói.
Hai người phi độn ngược hướng nhau, tốc độ cực nhanh, chốc lát đã tới gần.
Nhìn Phạm Âm, Cổ Thần gật đầu, nói:
- Quả nhiên có chút ngoài dự liệu, xem ra ngươi tại Đông Hải nhặt được bảo bối rồi!
Phạm Âm mỉm cười, dụi dụi chân, nói:
- Lão đệ nhìn… Pháp bảo dưới chân ta, thế nào?
Cổ Thần quan sát, nhìn gần khí tức sắc bén trên thân thanh trường kiếm này tỏa ra lại càng thêm kịch liệt, Cổ Thần âm thầm cảm giác khí tức của Như Ý Linh Lung bảo tháp một chút, nói:
- Bảo bối tốt, chí ít cũng là một kiện tiên bảo vô thượng, uy lực không hề kém hơn Như Ý Linh Lung bảo tháp!
Cổ Thần không phải có ý định hạ thấp pháp bảo trường kiếm này, sự thực đích xác là như vậy, công năng chủ yếu của Như Ý Linh Lung bảo tháp không phải là ở lực công kích của nó, mà là ở các loại hiệu quả pháp tắc đặc thù ẩn chứa trong chín tầng bảo tháp.
Luận về uy lực hiển nhiên kém hơn một thanh tiên bảo vô thượng loại bảo kiếm chủ công.
Kiếm có hai lưỡi sắc bén, vốn bản thân có lực công kích cực mạnh, một thanh tiên kiếm uy lực càng không gì sánh được.
Vẻ mặt Phạm Âm đầy ý cười, tựa hồ cực kỳ hài lòng, nói:
- Thanh kiếm này không phải ta lấy được tại Đông Hải, nhất định lão đệ không đoán dược là ở nơi nào?
- Ở đâu?
Cổ Thần lắc đầu hỏi.
Tiếu ý trên mặt Phạm Âm càng đậm, nói:
- Lão đệ còn nhớ rõ, ta tại Côn Ngô Bí Cảnh nhặt được một thanh kiếm hay không?
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ, đây chính là thanh đoản kiếm đen như mực kia?
- Ha ha ha ha…
Phạm Âm ôm bụng cười to nói:
- Không sai không sai, chính là thanh đoản kiếm tối như mực đó, lúc đó ta còn định vứt bỏ nó đi, ha ha, nguyên lai, dĩ nhiên là một thanh tiên kiếm, lúc đó thanh kiếm này chỉ dài mấy tấc, vì vậy thoạt nhìn bình thường vô cùng, lại đen xì xì, sau đó ta tại Đông Hải bị thanh tiên kiếm này đưa tới một địa phương kỳ quái. dưới đáy biển dĩ nhiên có một không gian phương viên vạn trượng… Hắc hắc, ta ở bên trong mệt nhọc hơn một năm mới ngẫu nhiên phá giải được phong ấn Côn Ngô Tiên Kiếm, không nghĩ tới a, thanh tiên kiếm này lại có uy lực to lớn tới như vậy, thời điểm giải trừ phong ấn, rất nhiều linh khí trực tiếp quán nhập vào cơ thể ta, dĩ nhiên khiến tu vi của ta một đường tăng lên, trực tiếp đạt tới Linh Anh hậu kỳ, thực sự là quá mức kích thích rồi!
So với Cổ Thần tại tiểu tiên giới hấp thu linh khí để tu luyện có chỗ khác nhau, trên người có pháp bảo dẫn tới việc linh khí nhập thể, bởi vì có pháp bảo làm trung gian, hấp thu linh khí có thể trong nháy mắt chuyển hóa thành lực lượng của chính mình, do đó khiến tu vi tăng nhiều.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius