Chu Hân Mính dẫn Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đi ra phía sau toàn nhà trụ sở, chỗ này chuyên dùng để huấn luyện nhân viên cảnh sát. Bên trong có một phòng dùng để chơi bóng rổ, trên tường có bốn chữ màu trắng : “ Huấn luyện nghiêm khắc”.
Diệp Lăng Phi đi trên nền sàn bằng nhựa, vào đến bên trong phòng. Hai tay hắn ôm lấy ngực, giơ chân trước ra, cười nói:
- Sĩ quan, chúng ta tỉ thí cái gì đây, hay là so tài khoác lác?
Chu Hân Mính cởi bỏ bộ cảnh phục, mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh lam, chân đi giày da, tiến đến trước mặt Diệp Lăng Phi. Nàng lùi chân về phía sau nửa bước, một tay để trước, một tay để sau, đúng với tư thế của vật lộn, nói:
- Tỉ thí vật, ai mà bị ngã, không thể cử động được là thua.
- Vật à?
Diệp Lăng Phi nói thầm: “Cô định dùng thế mạnh của mình để bắt nạt tôi à, vật nhau với cảnh sát, không phải là tự sát sao?”
Hai mắt hắn nhìn say mê vào bộ ngực của Chu Hân Mính, nói:
- Sĩ quan, cô mặc bộ quần áo này rất đẹp, rất nhu mì.
- Hừ, đừng tưởng rằng khen tôi là tôi bỏ qua cho anh.
Nói như vậy nhưng Chu Hân Mính cảm thấy rất thích, hai hàng lông mày của nàng nhếch nhếch lên:
- Hôm nay tôi sẽ cho anh biết bản lĩnh của bà cô này.
Vừa dứt lời, tay của Chu Hân Mính đã nhanh chóng vươn tới trước mặt Diệp Lăng Phi, tóm vào vai hắn, tay còn lại đẩy mạnh bên kia, tư thế này gọi là “đẩy ngã”.
- Ôi má ơi, chơi thật à.
Diệp Lăng Phi có vẻ như hoảng hốt, chân tay cuống cuồng né tránh đợt công kích của Chu Hân Mính. Nào ngờ Chu Hân Mính lại bắt hụt. Trong lòng nàng có chút nghi vấn, thầm nghĩ: “Tại sao hắn lại có thể né nhanh như vậy?”
Chu Hân Mính vốn là cao thủ vật, ban đầu nàng định cho Diệp Lăng Phi ngã sấp xuống, sau đó, sẽ bồi cho hắn một cước để trút hết bực tức, nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại tránh được.
Không để cho Diệp Lăng Phi có cơ hội né tránh nữa. Chu Hân Mính giơ đùi phải lên, thúc thẳng vào bụng dưới Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt xinh đẹp Đường Hiểu Uyển biến sắc khi nhìn thấy chiếc đùi thon thả của Chu Hân Mính sắp đánh vào bụng dưới Diệp Lăng Phi, nàng vội vàng nhắc nhở:
- Cẩn thận đấy.
Nàng còn chưa nói hết câu thì Diệp Lăng Phi đã tóm lấy cổ chân Chu Hân Mính, lúc này Đường Hiểu Uyển mới cảm thấy yên tâm.
Chu Hân Mính kinh hoảng, nàng không nhìn thấy rõ Diệp Lăng Phi né tránh như thế nào mà lại còn nắm được vào cổ chân nàng. Trong lòng vừa tức vừa giận, nàng rút chân về phía sau, bất quá lúc này mới phát hiện ra đùi mình đã bị Diệp Lăng Phi nắm chặt, không thể nhúc nhích được.
- Làn da mịn quá, sĩ quan, cô làm cách nào mà làn da cô trắng mịn như vậy?
Diệp Lăng Phi nhéo vào mắt cá chân Chu Hân Mính một cái, cười hì hì nói.
- Sờ thích lắm sao, có muốn sờ vào ngực tôi không?
Chu Hân Mính cảm giác chân mình vô lực, nàng thu hồi bộ mặt nghiêm túc thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, nũng nịu.
- Có thật thế không?
Diệp Lăng Phi buông tay phải ra, đi từng bước về phía Chu Hân Mính, tay phải giơ về phía trước định vuốt ve ngực Chu Hân Mính.
- Tất nhiên là giả rồi, anh là đồ háo sắc, đi chết đi.
Thừa lúc Diệp Lăng Phi không đề phòng, Chu Hân Mính đánh ra một đòn. Nàng đá thẳng vào đùi Diệp Lăng Phi, nếu như lần này Diệp Lăng Phi bị đánh trúng, chắc chắn sẽ gãy xương đùi, có thể sẽ tàn phế.
Diệp Lăng Phi thấy thế, hét lên:
- Sĩ quan, cô độc ác quá.
Tưởng rằng hắn không có biện pháp gì để tránh né, ai ngờ hắn lao thẳng về phía Chu Hân Mính.
- Đồ háo sắc, anh….
Chu Hân Mính đâu ngờ được rằng Diệp Lăng Phi sẽ làm như vậy. Sau khi nàng xuất thủ, nàng cũng cảm thấy hối hận, dù sao thì Diệp Lăng Phi cũng đâu phải là tội phạm, chỉ là hơi lưu manh một chút thôi, không nên quá nặng tay như vậy. Nàng định thu chân lại nhưng đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại nhảy lên đánh thẳng về phía mình như vậy.
Chu Hân Mính muốn tránh thì cũng không còn kịp nữa, thoáng cái đã bị Diệp Lăng Phi đẩy ngã xuống đất. Hai người cũng ngã xuống một lượt, lăn tròn một vòng. Diệp Lăng Phi nằm đè lên trên người Chu Hân Mính, khiến cho nàng không thể cử động được.
- Buông ra.
Chu Hân Mính tức giận nói.
- Trừ phi cô chịu thua.
Diệp Lăng Phi dùng hai tay ôm lấy hai tay Chu Hân Mính, không cho nàng nhúc nhích, môi hắn gần như chạm vào môi nàng, cự ly quá gần như vậy khiến cho Chu Hân Mính cảm nhận được hơi thở nam tính từ mũi của Diệp Lăng Phi. Dù sao thì nàng cũng là một cô gái, bị Diệp Lăng Phi ôm cứng như vậy, nàng cảm thấy ngượng ngùng, hai má nàng đỏ lên, hô hấp gần như dừng lại, ngực nàng thở phập phồng.
(remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi vốn chỉ muốn cho Chu Hân Mính phải chịu thua, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của Chu Hân Mính, suy nghĩ của hắn bắt đầu rối loạn. Chu Hân Mính là một đại mỹ nữ rất hay nũng nịu, nhất là lúc này, môi hai người kề sát với nhau, dường như có thể cảm nhận được hơi thở từ người đối phương. Bộ ngực đầy đặn, co dãn của nàng bắt đầu phập phồng, càng kích thích mạnh mẽ hơn với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không nhịn được hôn lên môi Chu Hân Mính. Lần này hai mắt Chu Hân Mính mở to, không thể tin được Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Lúc này, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy có chút hối hận, không hiểu sao mình lại bốc đồng như vậy, lại đi hôn cô ta, dù sao thì cả nhà cô ta đều là cảnh sát, nếu như cô ta bắt mình thì toi.
- Anh chết chắc rồi.
Một lúc lâu sau, Chu Hân Mính mới nói những lời này. Không biết nàng lấy khí lực từ đâu, đột nhiên nàng vùng hai tay ra, dùng đầu gối đá vào hạ bộ Diệp Lăng Phi.
Trong lòng Diệp Lăng Phi vốn có một chút ý định xấu, vừa nhìn thấy Chu Hân Mính tức giận như vậy, hắn cảm thấy chột dạ. Diệp Lăng Phi định trườn người xuống để né đòn này của Chu Hân Mính, nhưng thật không ngờ, Chu Hân Mính tóm chặt lấy tai phải của hắn, khiến cho tay phải của hắn không thể nhúc nhích được.
Diệp Lăng Phi vội vàng nghiêng người, dùng tay trái giữ lấy chấn Chu Hân Minh. Cứ như vậy, nhìn hai người giống như hai con rắn đang quấn lấy nhau, không ai chịu nhường ai. Hai bên cứ giằng co, trong lòng Chu Hân Mính đang bực tức nên nàng nhất định không chịu thua. Về phần Diệp Lăng Phi không dám chịu thua, nếu như hắn buông tay ra, chắc chắn Chu Hân Mính sẽ trả thù, dù sao thì lúc trước hắn cũng đã làm sai.
Trông tình hình như vậy, Đường Hiểu Uyển không biết làm thế nào. Nàng không biết nên khuyên can họ hay là gọi người đến giúp đỡ.
- Sĩ quan, nếu không ai chịu nhận thua thì cả hai cùng buông tay ra.
Diệp Lăng Phi cảm thấy như vậy là đủ rồi, cứ tiếp tục như thế này không hya cho lắm.
Chu Hân Mính cũng biết nếu tiếp tục cũng sẽ không mang lại kết quả gì. Vì vậy nàng hừ một tiếng nói:
- Hôm nay tôi bỏ qua cho anh, anh buông tay trước đi.
- Được.
Diệp Lăng Phi thẳng thắn trả lời. Hắn vừa mới buông tay thì đã cảm tay mình bị nắm càng chặt, biết rằng có xảo trá, Chu Hân Mính không hề có ý định buông tay ra. Hắn lại nắm chặt đùi Chu Hân Mính, nói:
- Sĩ quan, cô làm như vậy là không được, nói mà không giữ lời.
- Lưu manh, anh cho rằng tôi chiếm được tiện nghi, tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?
Chu Hân Mính thở phì phì nói:
- Tôi lớn đến nhương này nhưng chưa từng có người đàn ông nào dám chiếm tiện nghi của tôi.
- Sĩ quan, chúng ta tiếp tục như vậy không hay đâu, nếu như bị đồng nghiệp của cô nhìn thấy thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào. Tôi chả có vấn đề gì, nhưng cảnh sát như cô sẽ có vấn đề đấy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu không tôi sẽ bảo Hiểu Uyển gọi người đến, để cho tất cả mọi người chứng kiến vở kịch hấp dẫn này.
- Đồ lưu manh, coi như anh lợi hại..
Chu Hân Mính có phần lo lắng, nếu như để đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này thì sau này làm sao mình có thể làm việc được nữa. Nàng buông lỏng tay ra, Diệp Lăng Phi cũng đồng thời buông tay ra, hai người đều đứng dậy.
Đường Hiểu Uyển vội chạy lại phủi bụi trên người Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính đứng bên cạnh cũng phủi bụi trên quần áo của mình.
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, cười nói:
- Sĩ quan, chúng ta cứ như vậy đi, tôi còn có việc, không chơi với cô được nữa.
- Hừ, đồ lưu manh, anh chờ đấy.
Chu Hân Mính thở phì phì nói.
- Được, tôi sẽ chờ.
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, nghêng ngang đi qua mặt Chu Hân Mính, cố ý chọc tức Chu Hân Mính.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi biết rằng mình đã kết “thù oán” với Chu Hân Mính. Đi ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Lăng Phi chở Đường Hiểu Uyển về nhà sau đó mới lái xe về lại nhà trọ.
Cả trưa không ăn gì nên Diệp Lăng Phi có cảm giác đói bụng, mở tủ lạnh bên trong ngoài mỳ chỉ có bia.
"Cứ như vậy không phải là biện pháp hay, mình phải kiếm một người giúp việc mới được.” Diệp Lăng Phi nghĩ xong liền lấy ra hai gói mì ăn liền, lại phải ăn mì ăn liền rồi.
Sau khi quyết định mướn người giúp việc, sáng ngày hôm sau , Diệp Lăng Phi đi tìm một công ty giới thiệu giúp việc gia đình để thuê một người giúp việc. Yêu cầu người giúp việc phải chịu khó, lại nấu ăn ngon. Hơn nữa cần phải là nữ, trông dễ thương một chút.
Kế quả công ty giới thiệu giúp việc gia đình giới thiệu ba người giúp việc, hoặc là quá xấu xí, hoặc là chịu khó nhưng cơm nước lại không ra gì . Diệp Lăng Phi nhất quyết từ chối.
- Chẳng lẽ đầu năm tìm người giúp việc khó như vậy sao?
Trong lòng Diệp Lăng Phi có chút thất vọng, hắn muốn tìm một người giúp việc để giúp mình dọn dẹp làm cơm. Lúc trước, hắn có Tần Dao làm việc tính giờ, chỉ là có người giúp việc tại gia vẫn hơn. Với lại, Tần Dao lại gọi đã tìm được công việc khác tốt hơn, không làm công việc cũ nữa. Trong điện thoại , Tần Dao không tiết lộ là công việc gì , Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ chả thèm hỏi.
Từ công ty giới thiệu người làm đi ra, Diệp Lăng Phi đi lên cầu vượt, chuẩn bị qua bãi đỗ xe đối diện lấy xe. Đến giữa cầu vượt, hắn thấy một người con gái tóc tai bù xù ngồi trên đất, trước mặt là một cái chén bể, trong chén có một tệ tiền còm. Người con gái này ăn mặc quần áo quê mùa, thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, chân đi đôi guốc gỗ. Tuy rằng mặt nàng rất bẩn, lại bị tóc tai bù xù che mất hơn phân nửa nhưng trông thân hình mà đoán thì tuổi nàng cũng không quá lớn.
Diệp Lăng Phi dừng lại, lấy từ trong túi quần ra mười tệ, ném vào trong bát. Đang muốn đi thì người con gái kia nói:
- Cảm ơn ngài, tôi sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngài.
Một cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng, Diệp Lăng Phi không nói rõ được đó là loại cảm giác gì, trước đây rất ít tên ăn mày nào nói như vậy. Diệp Lăng Phi cúi xuống hỏi thăm:
- Thân thể cô không tàn tật, vì sao lại đi ăn xin ?
Người con gái tránh né cái nhìn của Diệp Lăng Phi, âm thanh khàn khàn nói:
- Tôi không biết cách nào để kiếm tiền, không biết làm gì khác hơn là đi ăn xin, phải làm sao để no bụng cái đã.
Từ giọng nói của người con gái này, có vẻ không phải là người địa phương, Diệp Lăng Phi hỏi tiếp:
- Vậy ăn no xong cô làm gì tiếp? Ăn xin tiếp hay sao?
- Không
Cô gái trả lời kiên quyết trả lời.
- Tôi muốn tìm việc làm, tôi nghe người ta nói chỉ cần cố gắng chịu khổ ở thành phố lớn, nhất định có thể tìm được việc làm. Tôi cũng không cần nhiều tiền, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân mình là được.
Những lời này đánh động Diệp Lăng Phi, chỉ cần cố gắng chịu khó, nhất định có công việc. “Con người sợ nhất là cái gì? Chính là mất đi ý chí chiến đấu.” Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Có biết nấu cơm không?
- Biết, mỗi ngày tôi đều ở nhà nấu cơm.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Tôi đang muốn tìm một người giúp việc, chỉ cần biết nấu cơm, chịu khó, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Nếu cô cảm thấy có thể làm được, có thể thử một lần xem sao.
- Tôi có khả năng, tôi nhất định làm được.
Cô gái hưng phấn thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Diệp Lăng Phi, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Không cần vội,cô dọn dẹp đồ đạc trước đi.
Diệp Lăng Phi lấy ra hai trăm tệ ném cho cô gái nói.
- Cô cầm những tiền này đi tắm rửa, thay quần áo. Nếu có thể thì chiều đến gặp tôi. Tôi sống ở khu nhà Trí Thức, tầng năm, phòng số ba.
- Ngài… ngài không sợ tôi lừa ngài hay sao?
Người con gái kia không tin được đây là sự thật, tay cầm tiền run lên nhè nhẹ.
- Tôi có giác quan thứ sáu, tôi tin tưởng nhân cách của cô.
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Tôi chưa bao giờ nhìn nhầm, hy vọng lần này cũng không.
- Tôi nhất định đến, tôi đi thu dọn, buổi chiều đến tìm ngài.
Người con gái líu quíu thu thập đồ đạc, kỳ thật có gì mà thu thập chứ? Có cái chén bể mà thôi. Nàng cầm chén lên, đang muốn cảm ơn Diệp Lăng Phi thì hắn đưa cho nàng một tấm danh thiếp nói:
- Nếu không tìm được tôi thì gọi theo số điện thoại này, tôi có việc phải đi trước.
Nói rồi Diệp Lăng Phi bước đi .
(remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Cô gái này tên là Trương Vân, năm nay 26 tuổi, ở tại một thôn nhỏ cách thành phố Vọng Hải hơn một trăm dặm. Cách đây chừng hai năm, Trương Vân được gả đến thôn đó. Lúc đầu rất hạnh phúc, nhưng kết hôn chưa được một năm thì người chồng mất. Theo thuyết pháp của thôn, cái này gọi là “sát chồng”. Vì vậy nhà chồng đối với cô con dâu này vô cùng chán ghét, mẹ chồng hở tí là đánh chửi, bảo nàng là khắc tinh, khắc chết con mình. Ba ngày trước, Trương Vân len lén cầm mười tệ chạy trốn . Nàng nghe nói ở thành phố lớn đều có việc làm, kiếm tiền rất dễ, nhất là thành phố Vọng Hải. Kết quả là sau ba ngày đến đây, việc làm chẳng thấy đâu, tiền lại tiêu hết, không còn cách nào khác là phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Nàng muốn ăn xin đủ một bữa no rồi đi tìm việc làm, kết quả là gặp Diệp Lăng Phi.
Trương Vân vui mừng tìm một nhà tắm công cộng, tốn ba tệ để tắm rửa. Trong nhà tắm, nàng ngâm mình vào trong hồ nước, mệt mỏi mấy ngay nay đều tiêu tan hết. Nước ấm vỗ về thân thể đẫy đà của nàng, Trương Vân vừa xoa tay lên bộ ngực phong mãn, vừa nghĩ đến có thể kiếm tiền, trong lòng nàng ngập tràn vui sướng.
Tắm rửa xong, nàng lại tìm một cửa hàng trang phục, bỏ ra tám mươi tệ để mua một bộ quần áo. Mặc vào rồi thì khác một trời một vực so với lúc trước. Ngực nàng cao vút , lại vô cùng tròn trịa, da dẻ lại trắng nộn. So với những đứa con gái xì tin, Trương Vân ẩn chứa một vị đạo của mỹ phụ thành thục.
Theo địa chỉ mà Diệp Lăng Phi cung cấp, Trương Vân đi đến nhà số 3, lầu 5. Nàng không gõ cửa ngay mà đi qua đi lại hai lần, xác nhận đúng là nhà này mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Diệp Lăng Phi nghe được tiếng gõ cửa, hắn lúc này đang online chat chit với nick “đừng chọc ta”. Hắn vẫn chưa biết nick chat kia là nam hay nữ, vội vàng xin lỗi rồi từ trong phòng ngủ đi ra mở cửa phòng.
- Tôi … tôi đã đến.
Trương Vân có chút khẩn trương, nói lắp bắp.
- Dạ… có phải là tôi đến quá sớm hay không?
- Không, rất đúng giờ.
Diệp Lăng Phi lại xoa bụng, trưa nay hắn không ăn cơm, lại ăn mì tôm. Hắn chỉ vào nhà bếp nói:
- Lại đây, làm thử một bữa cơm để tôi xem tay nghề thế nào.
Trương Vân đi vào nhà bếp nửa ngày không có phản ứng gì . Diệp Lăng Phi thấy lạ nên đi vào xem thì thấy Trương Vân đang bối rối đứng khóc. Diệp Lăng Phi vỗ đầu cười ha ha.
- Tôi quên mất, có phải cô không biết sử dụng không? Không sao đợi một chút.
Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ, soạn ra một bản hướng dẫn. Hắn cầm bản hướng dẫn đưa cho Trương Vân nói
- Cô cứ theo bản hướng dẫn này mà làm, nếu không hiểu cái gì thì hỏi tôi.
Thực tế, Diệp Lăng Phi không phải hướng dẫn nấu ăn như thế nào, hắn chỉ hướng dẫn cách sử dụng đồ nấu bếp. Nếu như muốn bắt hắn xuống bếp nấu ăn thì thà giết hắn còn hơn. Nếu không phải như vậy thì việc gì hắn phải đi ăn mì gói và đồ hộp ăn liền chứ!
Last edited by Tuanff10; 13-10-2016 at 02:21 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Trương Vân chần chừ nhìn nhà bếp trống trươn. Nói đến nấu cơm, trước hết phải chuẩn bị thức ăn và gạo nhưng trong nhà bếp của Diệp Lăng Phi, ngoại trừ một đống bát đĩa chưa rửa thì cái gì cũng không có. Tục ngữ có câu “xảo phụ nan vi mễ chi khuy”, dù Trương Vân có chút tay nghề cũng không có cơ hội thi triển.
Diệp Lăng Phi cười cười, lấy từ trong áo khoác ra một trăm tệ đưa cho Trương Vân nói.
- Dưới nhà có một siêu thị, vào đó mua đồ về nấu.
Một trăm tệ này, Trương Vân không muốn nhận, số tiền lần trước Diệp Lăng Phi đưa, nàng tiêu chưa hết, giờ lại cầm thêm tiền của hắn thì với bản tính thuần phác của nàng, nàng không cho phép mình làm như vậy. Nàng vội vàng dứt khoát nói:
- Tiền ngài đưa tôi vẫn còn, chưa tiêu hết, tôi đi mua đồ ăn đây.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Diệp Lăng Phi ra mở thì thấy Trương Vân mua về một túi thức ăn lớn, gạo. Trương Vân đưa thức ăn vào nhà bếp . Vừa lấy vừa nói:
- Diệp tiên sinh, tôi cũng không biết ngài thích ăn gì nên tự mình quyết định mua một chút cải trắng, hành, … thịt . Trong thành phố thức ăn tươi thật quý giá, hồi xưa tôi ăn cơm căn bản không cần phải đi mua, thịt heo cũng có sẵn.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sống ở thành phố, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi. Cô xem đi, mua đồ ăn cũng cần tiền, ra khỏi cửa là tốn tiền.
- Đúng vậy, thành phố là nơi để tiêu tiền.
Trương Vân đầy cảm khái nói.
Diệp Lăng Phi cũng không ở trong nhà bếp nấu ăn với Trương Vân, đó là việc của Trương Vân. Diệp Lăng Phi chỉ muốn biết tay nghề của nàng thế nào, hắn lại quay về phòng ngủ lên mạng giết thời gian.
Trong nhà bếp, Trương Vân bận bịu không ngưng, nàng vừa xem bảng hướng dẫn vừa làm, những dụng cụ trong nhà bếp này nàng chưa từng dùng qua. Tuy rằng Trương Vân chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng nàng rất thông minh, cái gì nhìn qua một lần là hiểu. Nàng rất nhanh học xong thao tác với nồi cơm điện, bếp ga. Nang bắt đầu sử dụng chúng để làm bữa.
Nấu cơm rất đơn giản đối với nàng. Tại nhà chồng, mọi chuyện cơm nước đều do nàng phụ trách. Bà mẹ chồng chỉ biết chửi bới, có ăn mà không biết làm. Dù nàng cắt, xào hay chiên đều vô cùng thuần thục. Chỉ trong chốc lát, một bàn ăn với ba món đầy hương vị đã được dọn lên.
Diệp Lăng Phi ngửi mùi thơm bay vào trong phòng ngủ, vừa nhìn ba món ăn ngào ngạt ở trên bàn ăn thì chảy nước miếng. Món thứ nhất là khoai tây chiên, chỉ là một món đơn giản nhưng trong tay Trương Vân lại biến thành món ngon. Món thứ hai là thịt viên chiên, xung quanh bố trí rau xanh cẩn thận làm hòa quyện hương sắc. Món thứ ba là cải trắng, củ cải ở giữa còn khắc thành hình con thỏ. Tuy rằng chỉ là thức ăn chay nhưng hương vị thơm phức. Diệp Lăng Phi hận lúc này không có đôi đũa mà ăn. Trương Vân từ trong nhà bếp đi ra, mang theo một tô canh rau trứng đặt giữa bàn.
- Diệp tiên sinh, ngài thử nếm thức ăn tôi nấu xem có hợp với khẩu vị của ngài không?
Trương Vân khoanh tay đứng bên bàn, hai tay vân vê góc áo, thần tình bất an nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi gắp một miếng rau xanh, nhai ngồm ngoàm rồi giơ ngón cái lên nói:
- Rất ngon, vị rất vừa miệng.
- Ngài ăn nhiều một chút.
Thấy Diệp Lăng Phi khen ngợi mình, Trương Vân mới thở phào nhẹ nhỏm, nàng vội vàng đi vào nhà bếp lấy cho Diệp Lăng Phi một bát cơm trắng. Diệp Lăng Phi liền ăn như điên, càn quét tất cả món ăn. Ăn xong nửa bát cơm mới nhớ đến Trương Vân, thấy Trương Vân vẫn khoanh tay đứng bên cạnh bàn.
- Ngồi xuống ăn cùng đi, tôi nhớ buổi rưa cô cũng chưa ăn cơm, ăn chung đi.
Diệp Lăng Phi nói với Trương Vân, chỉ thấy Trương Vân liên tục xua tay nói
- Tôi không đói.
- Không đói cũng phải ăn, làm gì có chuyện tôi ăn cơm còn người giúp việc đứng nhìn chứ.
Diệp Lăng Phi phì cười nói:
- Người giúp việc.
Trương Vân sửng sốt, nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi với ánh mắt chưa hiểu.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Tôi vô cùng thỏa mãn đối với tài nghệ nấu ăn của cô, cho nên tôi quyết định chính thức mời cô làm người giúp việc cho tôi. Về phần tiền lương, tháng đầu trả cô tám trăm tệ. Sau ba tháng nếu như tôi thỏa mãn với công việc của cô, tôi sẽ tăng lương cho cô lên một ngàn rưỡi.
Trương Vân vừa nghe đã choáng váng, nàng còn chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy. Vội vàng đáp ứng, sợ Diệp Lăng Phi đổi ý.
- À còn nữa, nếu như cô chưa có chỗ ở thì ở đây. Dù sao ở đây còn có phòng trống, là người giúp việc của tôi đương nhiên có thể ở đó.
Diệp Lăng Phi mồm đầy cơm và thức ăn, vừa nuốt một miếng lớn vừa nói .
- Đợi ăn cơm xong, coi như cô chính thức đi làm. Trước tiên tôi sẽ trả cho cô một tháng lương, cô nhanh chóng mua một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày. Tiền cơm mỗi tháng, tôi cũng sẽ đưa cho cô vào cuối tháng. Nhớ nhắc tôi nhé, con người tôi rất dễ quên.
Trương Vân cảm kích không nói nên lời, nàng đột nhiên quỳ xuống, dập đầu trước Diệp Lăng Phi kích động nói.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Có người giúp việc rồi, Diệp Lăng Phi cũng không phải lo lắng đến chuyện cơm nước và dọn dẹp nhà cửa nữa, càng không phải chấm công theo giờ. Trương Vân vô cùng chịu khó, làm việc không ngừng, liên tục dọn dẹp. Nàng dọn dẹp lau chùi cả nhà không có một hạt bụi, ngay cả bụi bên trong hệ thống sưởi cũng dùng khăn lau sạch sẽ.
(remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Có người giúp việc đúng là có khác, Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ. Hắn rất thư thái ngồi trong phòng khách, vừa uống trà vừa xem TV , còn Trương Vân thì cầm miếng khăn lau sàn nhà.
- Trương Vân, không càn dọn dẹp nhiều như vậy, nên nghỉ ngơi một chút.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở.
- Tôi không phải là ông chủ nghiêm khắc đâu.
- Không, tôi không mệt.
Trương Vân đứng thẳng dậy, tay phải gạt tóc che ở bên mắt, vẻ mặt tươi cười.
Diệp Lăng Phi cười không nói nữa.
Trương Vân lau chùi đến hơn mười giờ mới đi nghỉ. Nàng về phòng của mình, căn phòng bố trí đơn giản, chỉ có một cái giường, trên giường có một tấm chăn mỏng. Tuy vậy, trong lòng Trương Vân cũng cảm giác ngập tràn sung sướng. Nàng đóng cửa phòng, cởi quần áo, chỉ mặc đồ lót lên giường đi ngủ.
Nàng nhớ lại chuyện tình của ngày hôm nay, phảng phất như đang ở trong mộng. Nàng không thể tin được ngày hôm qua còn ăn xin ngoài đường, hôm nay lại có thể nằm trên giường để ngủ. Nàng chưa bao giờ ngủ trên một cái giường thư thái như vậy, chỉ trong chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng thấy Diệp Lăng Phi mỉm cười đầy thiện ý, từ người Diệp Lăng Phi tỏa ra khí tức nam tình. Đột nhiên , Trương Vân tỉnh lại, ở phía dưới hạ thân đã có chút ẩm ướt.
“Mình làm sao vậy?” Trương Vân trong lòng kỳ quái tự hỏi. “Vì sao ta lại nghĩ đến ngài ấy?”
Trương Vân tay phải đặt lên ngực, cố sức xoa bóp, dùng phương pháp này để an ủi nội tâm tịch mịch của mình. Mấy năm nay nàng bị mẹ chồng công kích, chưa bao giờ gặp một người tốt với nàng, quan tâm đến nàng. Từ khi Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mặt nàng, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, Trương Vân tự nhiên sinh ra tình cảm ái mộ. Nhưng nàng hiểu rằng, nàng không có khả năng cùng với Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện gì. Nàng thì thầm lấy hình ảnh hoàn mỹ của Diệp Lăng Phi làm người an ủi tâm hồn tịch mịch của mình.
Last edited by Tuanff10; 13-10-2016 at 02:34 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Sáng sớm, Diệp Lăng Phi chạy tới công ty. Hắn thấy trước cửa có một đám người đang bu kín, đám nhân viên của tập đoàn Tân Á cũng đang ngó nghiêng đám người này
- Chuyện gì vậy ?
Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân đang đi đến thì vội vàng kéo lại hỏi.
- Đóng phim.
Hai ngày nay, Lý Khả Hân vẫn tỏ thái độ vô cùng lạnh lùng với Diệp Lăng Phi, tuy nhiên đã đỡ hơn so với cái kiểu hỏi gì cũng chẳng trả lời trước đây của nàng. Dù sao hợp đồng cơ chế làm lạnh cũng do Diệp Lăng Phi hỗ trợ, Lý Khả Hân vô cùng bội phục đối với năng lực của Diệp Lăng Phi. Nhưng mà thái độ làm người của Diệp Lăng Phi thì nàng không thể chấp nhận được. Lý Khả Hân làm việc cẩn thận, kỹ lưỡng như vậy nhưng hết lần này đến lần khác, Diệp Lăng Phi làm cho nàng cảm thấy hắn vô trách nhiệm. Hơn nữa kể từ tối hôm đi uống rượu đó, nàng và Diệp Lăng Phi phát sinh chuyện ám muội kia thì Lý Khả Hân càng có cảm giác Diệp Lăng Phi đáng trách, dám chiếm tiện nghi của nàng.
Diệp Lăng Phi lầm bầm trong miệng:
- Đóng phim gì chứ? chẳng lẽ đóng phim AV?
Lời này vừa nói ra đã có thể thấy Lý Khả Hân biến sắc, hung hăng trừng mắt liếc hắn. Diệp Lăng Phi cũng tự biết mình lỡ lời, Lý Khả Hân không giống như Chu Hân Mính có thể trêu ghẹo, hắn vội vàng hòa giải nói:
- Tôi chỉ là nói đoàn làm phim ở đây đông quá.
Lý Khả Hân không thèm để ý đến hắn, nàng cầm túi xách đi đến thang máy. Diệp Lăng Phi bĩu môi nhìn phía sau lưng của Khả Hân rồi nhỏ giọng nói :
- Phim AV thì sao chứ? Chẳng lẽ phim AV không có nghệ thuật sao? Tôi xem trong lòng cô có tật giật mình thì có.
- Ngụy biện.
Một âm thanh ôn hòa nhưng sắc lạnh từ phía sau Diệp Lăng Phi vang lên, làm cho Diệp Lăng Phi giật mình hoảng sợ. Hắn vội vàng quay đầu lại thì thấy Trần Ngọc Đình đi ngang qua người. Câu vừa rồi là do Trần Ngọc Đình nói. Diệp Lăng Phi nhìn vào mặt của Trần Ngọc Đình thì biết ngay Trần Ngọc Đình có thái độ đối địch với mình.
- Tổng giám đốc Trần, cô nghe trộm sau lưng người khác là không tốt đâu
Diệp Lăng Phi rất bình tĩnh, vẻ mặt không đỏ, tim cũng không đập nhanh mà nói:.
- Trưởng phòng Diệp, anh quá đa nghi rồi, tôi chỉ là vô tình nghe được. Đối với những lời ngụy biện của anh cảm thấy thật đang phê bình. Tôi vẫn cho rằng đối với nam giới ở Trung Quốc thì cần khiêm tốn, nho nhã, phong độ, nhưng những thứ này hình như tìm không thấy ở trưởng phòng Diệp. Cái này cũng khó trách, trưởng phòng Diệp sống ở nước ngoài nhiều năm, chắc là thích dùng phương pháp tư duy của người phương Tây để nói chuyện.
Trần Ngọc Đình lạnh lùng nói tiếp:
- Nhưng nơi đây là Trung Quốc, trưởng phòng Diệp nên nói một ít lời hay ý đẹp phù hợp với văn hóa của Trung Quốc.
- Cảm ơn tổng giám đốc Trần chỉ giáo, tôi sẽ nhớ kỹ những lời này,
Vẻ mặt của Diệp Lăng Phi vô cùng chân thành tha thiết. Đúng lúc Trần Ngọc Đình cho rằng mình đã làm cho Diệp Lăng Phi biết thế nào là xấu hổ thì nghe Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói rằng:
- Tổng giám đốc Trần, nếu như chúng ta không học theo phương Tây thì cần gì phải hội hè hay đi dạo công viên chứ?
Mặt Trần Ngọc Đình từ hồng chuyển sang trắng bệch, rồi lại trở về màu hồng. Nàng hung hăng trừng mắt liếc Diệp Lăng Phi, oán hận nói:
- Mong rằng trong công việc anh không có sai sót gì, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
- Vâng, vâng. Tôi nhất định nhớ lời tổng giám đốc Trần.
Diệp Lăng Phi cười ha ha, nhìn Trần Ngọc Đình đi vào thang máy. Diệp Lăng Phi mê đắm nhìn chằm chằm vào cái mông tròn co dãn của Trần Ngọc Đình, âm thầm nuốt một miếng nước bọt.
Trong đại sảnh, Thẩm Thiên cầm trong tay tờ báo buổi sáng của Vọng Hải, miệng hô to:
- Thế này là thế nào? Thành phố Vọng Hải của chúng ta cũng có tập kích kinh khủng như vậy sao?
- Thẩm Thiên, tin tức của anh chậm chạp quá.
Vương Đào uống một miếng nước, rồi cầm ly đi lại bàn làm viêc của Thẩm Thiên nói.
- Tin này đêm qua tôi đã biết.
- Nói tôi nghe thử xem, đúng là có vụ tập kích kinh khủng như vầy sao?
Thẩm Thiên vừa mới đọc tin tức trên báo, thấy đăng tin rằng một chiếc xe bus bị nổ tung, may mắn là chiếc xe bus đó đang trên đường về công ty nên không có hành khách bị thương vong.
- Ai biết
Vương Đào xoa đầu nói
- Tôi có người bạn là tài xế xe bus, hắn nói rằng cảnh sát sau khi xem xét thì phán đoán rằng chiếc xe đã bị gài chất nổ khiến cho xe nổ tung. Các kênh tin tức chi tiết vẫn chưa được tiết lộ chuyện này. Tôi đoán cảnh sát sơ dân tình lo lắng nên mới không công bố.
- Xem ra sau này phải cẩn thận một chút, không ngồi xe bus đi làm.
Trầm Thiên Thẩm Thiên lo sợ nói .
Lúc này, Diệp Lăng Phi lắc lư xuất hiện ở cửa phòng khách, vừa nhìn Diệp Lăng Phi xuất hiện, Vương Đào cầm lấy ly nước đi về lại chỗ ngồi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Trầm Thiên, tay cầm lấy tờ báo kia lên đọc tin tức về chiếc xe bus bị nổ tung kia. Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Chỉ là nổ thôi, lại không chết người, có gì đặc biệt đâu.
- Trưởng phòng sai rồi, nếu trên xe có người thì đã chết rất nhiều.
Thẩm Thiên nói
- Ờ , cũng có lý
Diệp Lăng Phi gật đầu
- Tuy nhiên, chuyện này không có quan hệ gì với các anh, giờ tôi tuyên bố một chuyện liên quan đến hai người đây.
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi có chuyện muốn tuyên bố, toàn bộ mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên, ngay cả Lý Khả Hân đang làm việc cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Mọi người còn nhớ chuyện tôi đã nói trước đây một tuần không, hôm nay vừa đúng một tuần, tôi nghĩ đã đến lúc tuyên bố kết quả. Xét thấy một tuần qua các vị không hoàn thành công việc. Tôi tuyên bố những ai không hoàn thành doanh thu 50 vạn sẽ bị trừ 500 đồng. Còn Lý Khả Hân là người duy nhất hoàn thành doanh thu, sẽ được thưởng 1000 đồng. Còn các nhân viên thử việc không hoàn thành doanh thu sẽ không được nhận.
Lời này như tiếng nổ trong đầu mọi người, ai cũng không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại làm thật. Trong lúc những nhân viên bị trừ 500 đồng chuẩn bị phản đối thì Diệp Lăng Phi nói thêm.
- Tôi cũng đã nói qua, tôi sẽ đưa ra số tiền tương ứng nên lần này tôi sẽ nộp 6000 đồng làm tài chính hoạt động của phòng. Tôi sẽ nộp lên phòng tài vụ, sau này ngoài kinh phí hoạt động của công ty còn có số tiền này. Được rồi, moi người tiếp tục làm việc đi.
Diệp Lăng Phi mặc kệ những người đó đang oán giận, trực tiếp rời khỏi.
Hắn vừa quay lại vào phòng làm việc, ngồi chưa nóng ghế thì đã truyền đến tiếng gõ cửa. Sau đó , Thẩm Thiên tươi cười đi vào.
- Trưởng phòng, có chút việc nhờ anh.
Thẩm Thiên đứng mà không ngồi, thoạt nhìn đã biết có chuyện.
- Cứ nói đi, chuyện gì thế.
Diêp Lăng Phi hỏi:
- Chuyện là như thế này, tôi vốn cuối tuần có thể hoàn thành doanh thu nhưng mà đơn đặt hàng của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đột nhiên chậm trễ cho nên tôi chưa ký được.
Thẩm Thiên cười nói:
- Trưởng phòng, anh cũng biết, những công ty cực lớn như tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ này rất phức tạp, nên không thể ký liền được. Ngày hôm nay tôi sẽ nói chuyện cùng trưởng phòng kinh doanh của họ, tôi muốn nhờ anh đi cùng. Người trưởng phòng bên đó nói muốn gặp trưởng phòng Diệp, tôi vốn định nói cho anh biết từ cuối tuần trước.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn trong lòng rất rõ ràng rằng: “Nhất định là Thẩm Thiên khinh thường mình, sợ mình đàm phán hỏng chuyện này nên mới tính gạt mình sang một bên. Nhưng ngày hôm nay thấy mình ra tay mới bất đắc dĩ tìm mình.” Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Thiên, thấy Thẩm Thiên đang lén nhìn mình liền nói:
- Tôi đã thông báo quyết định của mình, không thể thay đổi, cho nên đã phạt là phải phạt, không trách ai được.
- Vâng, vâng, trưởng phòng nói đúng nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh xem anh có định đi gặp họ không?
Thẩm Thiên cười nói.
- Tôi đi thì không có vấn đề gì, chỉ là hạng mục này tôi không nắm rõ lắm. Trên đường đi, anh nói sơ qua cho tôi nắm qua một chút, tránh đến đấy lại chả biết gì, anh nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn bình thường cũng không mang cặp, cùng lắm lắm là mang theo quyển tạp chí, vì vậy cứ tay không đi ra khỏi phòng làm việc cùng với Thẩm Thiên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Trên đường khắp nơi đều là xe taxi, người lái xe, có thể thấy được giao thông vốn đã rất đông đúc lại càng thêm đông đúc.
Vì ảnh hưởng của việc xe bus bị nổ tung hôm qua nên một số người dân tự mình lái xe đi làm. Xe bus vắng vẻ, chỉ một số ít người còn kiên trì đi xe bus.
Diệp Lăng Phi lái xe trên đường như con rùa bò, tốc độ vô cùng chậm. Việc này giúp Diệp Lăng Phi có nhiều thời gian hơn để xem hạng mục này của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
- Trưởng phòng, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là khách hàng quen thuộc của tập đoàn Tân Á chúng ta, qua đó cũng có thể thấy mối quan hệ của hai tập đoàn. Cho nên đơn đặt hàng của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thường gửi trực tiếp cho chúng tôi. Ngay cả những hạng mục lớn cũng chỉ là dùng thủ đoạn gọi thầu mang tính tượng trưng, sau đó cuối cùng cũng rơi vào tay công ty chúng tôi.
Trầm Thiên Thẩm hiện tại đang cố gắng giúp Diệp Lăng Phi hiểu rõ các hạng mục, đồng thời nói cho hắn biết mối quan hệ giữa hai tập đoàn.
Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi:
- Vậy tại sao lần này lại gặp khúc mắc?
Trầm Thiên Thẩm khổ não gật đầu nói:
- Trưởng phòng, chuyện này tôi cũng thấy lạ. Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ lần này quả thực yêu cầu gặp trưởng phòng, đồng thời cũng nói rõ chỉ có anh tự mình đi tới mới có thể giải quyết đơn đặt hàng này. Hơn nữa ngay cả trưởng phòng kinh doanh bên chúng tôi ra mặt cũng không được,
Trầm Thiên Thẩm thần bí nói:
- Trưởng phòng, chuyện này có quan hệ gì với anh không?
- Có cục ***, tôi không phải đã nói rằng sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba liền đi ra nước ngoài sao? Đâu có quan hệ gì đâu chứ! Hơn nữa nếu tôi có quan hệ với tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thì sao tôi không gia nhập tập đoàn đó lại đi đến tập đoàn Tân Á làm gì. Tên tiểu tử này, tôi thấy anh ở phòng tiêu thụ lâu quá, đầu óc lúc nào cũng chỉ biết quan hệ, quan hệ. Có tin tôi điều anh sang phòng khác làm không?
- Đừng, đừng.
Trầm Thiên Thẩm vừa nghe đã vội vàng nói:
- Trưởng phòng, tôi chỉ nói giỡn thôi. Tôi không muốn đi qua phòng khác, tôi chỉ muốn ở lại phòng thị trường, nhất là được làm thủ hạ cho trưởng phòng.
- Tiểu tử, công phu vuốt mông ngựa của anh cũng lợi hại lắm. Nghe xong trong lòng tôi cũng thấy vui vẻ, chỉ cần điểm này thôi, tôi sẽ không đưa anh qua phòng khác đâu.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Có cấp dưới không phục tôi như các anh, cuộc của tôi mới đầy vui vẻ. Tôi chẳng phải đã nói qua là tranh đấu cùng người khác rất thú vị hay sao? Tôi thích đấu với các anh, các anh làm phiền tôi, tôi làm phiền các anh, như vậy không phải cuộc sống của mọi người đều trở nên vui vẻ hơn sao?
“Mẹ kiếp, tên trưởng phòng này thật biến thái.” Trầm Thiên Thẩm thầm nghĩ trong lòng. “Trách không được, mình còn đang buồn bực vì sao mà mỗi ngày dáng vẻ đi làm của hắn đều tưng tửng. Thì ra là như vậy. Xem ra mình phải nhắc nhở mấy tên kia một chút, không việc gì đừng tìm hắn gây phiền toái nếu không người không may chính là bọn mình.”
Trầm Thiên Thẩm trong lòng nghĩ vậy, nhưng trong miệng lại không dám nói như thế, hắn cười nói:
- Trưởng phòng, chúng tôi làm sao mà không phục anh được, năng lực của trưởng phòng thế nào chúng tôi đều biết. Chúng tôi đều tin rằng trưởng phòng anh minh thần võ, nhất định thống nhất giang hồ.
- Đọc võ hiệp nhiều quá, cái gì mà anh minh thần võ, thống nhất giang hồ. Tôi chỉ cần lãnh đạo tốt các anh thì đã là phúc cho cả nhà tổ tiên tôi rồi.
Cứ như vậy, bầu không khí đã hòa hợp hơn. Trầm Thiên Thẩm vốn là một người nhìn sắc mặt để nói chuyện, vừa nhìn Diệp Lăng Phi đã biết Diếp Lăng Phi không phải là người thù dai, không cần lo lắng mình đắc tội với tên trưởng phòng này. Lá gan hắn lớn lên, cũng bắt đầu nói thiên mã hành không, nghĩ gì nói đó.
Đến trụ sở của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, Trầm Thiên Thẩm chạy lại nơi đăng ký đưa ra danh thiếp. Cầm thẻ đăng ký, Trầm Thiên Thẩm cùng Diệp Lăng Phi đi lên phòng vật tư tại tầng 15 của tòa nhà.
Vừa đến phòng vật tư, Trầm Thiên Thẩm liền gặp trưởng phòng của phòng vật tư.
- Trưởng phòng Vương, thật khéo quá.
Trầm Thiên Thẩm vội vàng nhiệt tình chào hỏi nói:
- Tôi còn đang muốn tìm anh đây.
- Tiểu Trầm Thầm, sao lại đến đây ?
Trưởng phòng Vương là một người hơn năm mươi tuổi, vóc người khá béo, thấy Trầm Thiêm tới, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Diệp Lăng Phi là người như thế nào ? Vừa nhìn thấy trưởng phòng vật tư là hắn biết ngay Trầm Thiên Thẩm và trưởng phòng Vương này quan hệ không tệ. Hơn nữa cũng nhìn ra đơn đặt hàng lần này có khả năng không phải từ trưởng phòng Vương.
Trầm Thiên Thẩm cười nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi không phải là đã mang trưởng phòng của tôi đến rồi hay sao ?
Nói xong liền giới thiệu:
- Đây là trưởng phòng thị trưởng của tập đoàn Tân Á chúng tôi, trưởng phòng Diệp.
Vừa nghe nói trưởng phòng Diệp của phòng thị trường đến, trưởng phòng Vương liền tỉ mỉ đánh giá Diệp Lăng Phi. Con mắt hiện lên một tia không thể giải thích. Lập tức, hắn vươn tay tay ra bắt tay tay cùng Diệp Lăng Phi.
- Trưởng phòng Diệp, đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ mà đã là trưởng phòng.
Trưởng phòng Vương thán phục nói:
- Năm xưa, khi tôi bằng tuổi của trưởng phòng Diệp thì mới chỉ là một gã nhân viên nho nhỏ.
- Trưởng phòng Vương nói gì vậy?
Diệp Lăng Phi cũng cười nói:
- Hiện tại Trưởng phòng Vương quản lý cả một phòng lớn, tôi nghĩ rằng nếu tôi đến tuổi như anh, tôi cũng không làm được.
- Ha ha , lời này của trưởng phòng Diệp, tôi không thể nhận nổi. Tôi chỉ là một người trưởng phòng bình thường. Có một số việc tôi không thể làm chủ, ví dụ như đơn đặt hàng lần này.
Trưởng phòng Vương thốt ra những lời này, Diệp Lăng Phi lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó. Đó chính là không phải là hắn làm khó dễ mà có nguyên nhân khác, chỉ là không tiện nói ra. Trưởng phòng Vương thấy Diệp Lăng Phi nhíu mày, vội vàng nói:
- Ha ha, tôi không nói thì hơn. Đi, tôi đưa anh đến gặp phó tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi, tôi nghĩ nàng đợi anh đã lâu.
- Phó tổng giám đốc?
Diệp Lăng Phi sững sốt, thầm nghĩ: “Ủa, mình quen phó tổng giám độc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ bào giờ vậy? Hơn nữa, đã quen đầu phải dùng cashc này để gặp mình chứ?
Không chỉ có Diệp Lăng Phi hồ đồ mà ngay cả Trầm Thiên Thẩm đứng bên cạnh cũng hồ đồ theo, Hắn thầm nghĩ: “Phó tổng giám đốc của tập đoàn Thế Kỷ sao? Mình giao tiếp lâu với tập đoàn Thế Kỷ như vậy cũng chỉ gặp tên trưởng phòng Vương này, lúc nào lại lòi ra một phó tổng giám đốc quản lý việc này thế?”
Càng làm cho Trầm Thiên Thẩm cảm thấy nghi hoặc là tại sao vị phó tổng giám đốc này lại muốn gặp riêng Diệp Lăng Phi?
Trưởng phòng Vương an bài Trầm Thiên Thẩm chờ ở phòng vật tư, sau đó hắn dẫn Diệp Lăng Phi vào thang máy lên tầng 20. Nơi này là phòng của nhân viên cao cấp trong tập đoàn. Trưởng phòng Vương đi đến phòng làm việc của phó tổng giám đốc. Hắn gõ cửa, bên trong nghe tiếng nữ nhân vang ra:
- Mời vào.
Trưởng phòng Vương lúc này mới đẩy cửa vào, hắn không đi vào trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc mà đứng ở cửa nói:
- Phó tổng giám đốc, trưởng phòng Diệp của tập đoàn Tân Á đã đến.
Khi cửa phòng vừa được mở ra, Diệp Lăng Phi thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở bàn làm việc.
“Mẹ kiếp, hóa ra là cô ta, hèn gì chuyện này lại như vậy.” Chỉ trong giây phút đó , Diệp Lăng Phi toàn bộ hiểu rõ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10