Hồi 98
DƯỚI ÄƯỜNG HẦM, QUÃI NHÂN XUẤT HIỆN
Thượng Quan Kỳ nắm vai ông già lại nói:
– Tiá»n bối không nên mạo hiểm, xin cứ giữ nguyên chá»— nà y, há»… nghe tiếng tại hạ gá»i hãy tiến và o.
Dứt lá»i, chà ng lại xông thẳng vế phÃa trÆ°á»›c. Bá»—ng thấy má»™t luồng ám kình đánh xéo lại.
Thượng Quan Kỳ lần nà y chuẩn bị kỹ hÆ¡n, tay phải phóng chưởng ra đồng thá»i tay trái vung lưỡi Ä‘ao Kinh Hồn để che ngÅ© quan.
Quả nhiên chà ng lại cảm thấy hai cạnh sÆ°á»n bị sức mạnh của váºt gì đánh và o.
Tuy ám khà đánh đến rất mau, song Thượng Quan Kỳ cũng chạy rất lẹ. Chớp mắt chà ng đã nhảy đi xa hơn hai trượng rồi chú ý phòng bị.
NgỠđâu chỠđã khá lâu mà vẫn không thấy tiá»m lá»±c cùng ám khà đánh tá»›i nữa.
Chà ng táºp trung hết mục lá»±c để nhìn ra hai bên, nhÆ°ng chỉ thấy tối Ä‘en không có chá»— nà o đáng nghi thì lẩm bẩm: “Quái lạ! Chưởng lá»±c cùng ám khà tá»±a hồ ở khu nà y phóng ra sao bây giá» lại không thấy gì nữa? Nếu kình lá»±c cùng ám khà theo Ä‘Æ°á»ng thẳng mà nói thì chỉ còn cách chá»— nà y rất gầnâ€.
Thượng Quan Kỳ vừa lấy là m kinh dị vừa trở gót quay trở lại tìm tòi nghe ngóng. Chà ng nghÄ© thầm: “Tình thế đã hiển nhiên, ngÆ°á»i phóng ám khà ra chỉ gần đâu đây, nếu không tìm ra được ngÆ°á»i đó để trừ khá» Ä‘i thì sau khi mình qua chá»— nà y rồi, tất bị y chẹn mất Ä‘Æ°á»ng ra. Äó là má»™t Ä‘iá»u đáng loâ€.
Từ lúc Thượng Quan Kỳ và o Cổn Long VÆ°Æ¡ng phủ đã thấy bao nhiêu chuyện kỳ lạ, nên đối vá»›i vụ bị tiá»m lá»±c cùng ám khà đánh tá»›i nà y, chà ng không dám phán Ä‘oán hà m hồ. Chà ng nháºn định phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng men theo vách đá rồi tiến vá» phÃa trÆ°á»›c tìm lại.
Sau khi dừng lại má»™t lúc lâu trong bóng tối, Thượng Quan Kỳ đã nhìn thấy cảnh váºt trong vòng mấy thÆ°á»›c.
Nguyên mục lá»±c của chà ng lút canh khuya không có trăng sao chà ng vẫn có thể trông rõ ngoà i xa hà ng năm, sáu trượng. NhÆ°ng ở trong Ä‘Æ°á»ng hầm nà y nhãn lá»±c chà ng chỉ trông ra xa được chừng và i thÆ°á»›c mà thôi.
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang Ä‘i, chợt thấy phÃa trÆ°á»›c cách chừng và i thÆ°á»›c, vách đá có má»™t huyệt Ä‘á»™ng. Chà ng để ý nhìn kỹ thì huyệt Ä‘á»™ng nà y Ä‘i chênh chếch và o.
Thượng Quan Kỳ chợt tỉnh ngộ lẩm bẩm:
– Phải rồi! NgÆ°á»i phóng ám khà núp trong huyệt Ä‘á»™ng nà y. Xem kình lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng nếu há» Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chÃnh chÃnh tỉ thà vá»›i mình, chÆ°a chắc mình đã ăn đứt. Con ngÆ°á»i có võ công. nhÆ° váºy mà phải lén lút táºp kÃch, không biết bá» có dụng ý gìâ€?
Chà ng còn Ä‘ang suy nghÄ© thì đã gần tá»›i huyệt Ä‘á»™ng. Chà ng dán tai và o nghe ngóng thì quả nhiên có tiếng ngÆ°á»i thở hÃt rất khẽ, rõ rà ng là má»™t tay cao thủ ná»™i công và o hạng thượng thặng.
Thượng Quan Kỳ nắm chắc lưỡi Ä‘ao Kinh Hồn, dằn giá»ng quát:
– Äại giá chưởng lá»±c hùng mạnh, sao không chịu ra mặt há»™i kiến, hoặc tỉ thà má»™t cách Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chÃnh chÃnh mà phải lén lút đánh trá»™m NhÆ° thế đâu phải là hà nh vi của báºc đại trượng phù.
Bá»—ng thấy má»™t tiếng cÆ°á»i lạnh lẽo nổi lên, rồi từ trong huyệt Ä‘á»™ng vách đá má»™t cánh tay Ä‘Æ°a ra toan bắt lưỡi Ä‘ao Kinh Hồn, đồng thá»i má»™t thanh âm lạnh lùng lên tiếng:
– Lão phu không được quyá»n tá»± chủ, đâu có phải là ta sợ ngÆ°Æ¡i!
ChÆ°a dứt lá»i, rú lên má»™t tiếng thất thanh rồi lùi lại.
Nguyên lưỡi Kinh Hồn Ä‘ao sắc bén phi thÆ°á»ng, cánh tay từ trong bÃch Ä‘á»™ng Ä‘Æ°a ra đụng và o lưỡi kim Ä‘ao, bị đứt mất từ cổ tay, máu tÆ°Æ¡i chảy ra nhÆ° suối.
Thượng Quan Kỳ thu đao vỠxông thẳng và o huyệt động thì bất thình lình một luồng kình lực từ trong huyệt động phóng ra. Thượng Quan Kỳ đã đỠphòng từ trước, giơ tay áo bên trái lên quét ngang.
Luồng kình lực kia cũng mạnh gớm khiếp. Chưởng lực hai bên vừa chạm nhau, Thượng Quan Kỳ bị hất trở lại.
Chà ng giáºt mình nghÄ© thầm: Trong thạch Ä‘á»™ng nà y không biết nhân váºt nà o mà võ công ghê gá»›m nhÆ° váºy?
Thượng Quan Kỳ là hạng niên thiếu, khà huyết Ä‘Æ°Æ¡ng thịnh, vừa bị hất ra ngoà i thạch Ä‘á»™ng, chà ng chỉ Ä‘iá»u dưỡng má»™t chút rồi giÆ¡ tay trái lên che mặt, lại xông và o huyệt Ä‘á»™ng thì má»™t luống tiá»m lá»±c khác rất mãnh liệt phóng ra.
Thượng Quan Kỳ để tụ hết công lực, tay trái đánh mạnh ra một chưởng.
Chưởng lực hai bên chạm nhau xoáy lại thà nh một cơn gió lốc quét thạch động rà o rà o.
Thượng Quan Kỳ tuy đỡ được chưởng đó, song trong lòng không khá»i kinh hãi, nghÄ© thầm: “NgÆ°á»i trong Ä‘á»™ng nà y võ công còn cao hÆ¡n mình..â€..
Chà ng còn đang ngẫm nghĩ, thốt nhiên một luồng hà o quang lóe ra lấp loáng đâm tưới.
Thượng Quan. Kỳ vung Ä‘ao lên Ä‘o đánh choang má»™t tiếng, thanh trÆ°á»ng
kiếm kia bị gãy đôi.
Bá»—ng trên không những ánh sáng và ng vá»t ra, vô số ám khà tá»›i tấp phóng lại.
Thượng Quan Kỳ múa kim Ä‘ao che mặt, bao nhiêu ám khà đá»u bị kim Ä‘ao gạt rÆ¡i xuống lả tả. Chà ng lại á»· có áo Thiên Tằm nên không cần Ä‘á» phòng những ám khà phóng và o ngÆ°á»i...
NgÆ°á»i trong bÃch Ä‘á»™ng dÆ°á»ng nhÆ° thế cùng lá»±c kiệt báºt lên tiếng cÆ°á»i the thé rồi quát:
– Ãm khà nà y của lão phu không những tôi thuốc kịch Ä‘á»™c mà còn chuyên dể phá khà lá»±c ná»™i công. NgÆ°Æ¡i á»· mình võ công cao cÆ°á»ng, thì dù có giá»i chăng nữa cÅ©ng chỉ chống được trong vòng ná»a giá»...
Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i thầm, lên tiếng quát:
– Mấy mũi ám khà đó là m gì được tại hạ? Song hoà ng thiên có đức hiếu sinh, tại hạ không tuyệt diệt. Nếu đại giá không hạ khà giới thì đừng trách lưỡi đao Kinh Hồn vô tình.
Trong bóng tối bỗng nổi lên những tiếng rú kinh ngạc:
– Trá»i Æ¡i? Kinh Hồn Ä‘ao! Phải chăng là má»™t thứ trong “Võ Lâm Tam Bảoâ€?
Lại một âm thanh khác nói tiếp:
– Y đã có lưỡi đao Kinh Hồn, tất nhiên trong mình còn mặc áo Thiên Tằm. Thế thì y còn sợ gì tên độc nữa?
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “NgÆ°á»i trong bÃch Ä‘á»™ng nà y xem chừng biết rõ Võ Lâm Tam Bảoâ€. Chà ng liá»n quát to:
– Äại giá đã biết uy thế Võ Lâm Tam Bảo chẳng lẽ còn muốn thá» xem nó lợi hại ra sao nữa chăng?
Trong bÃch Ä‘á»™ng Ä‘á»™t nhiên vang lên hai tiếng thở dà i, nói:
– Các hạ đã mang Võ Lâm Tam Bảo trong ngÆ°á»i, dÄ© nhiên phải là má»™t cao nhân quán thế. Không hiểu các hạ có thể cho biết đại danh được chăng?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tại hạ là Thượng Quan Kỳ, má»™t kẻ háºu tiến trong võ lâm mà thôi.
Chà ng đợi lâu không thấy trong bÃch Ä‘á»™ng có tiếng trả lá»i thì cho rằng cái tên Thượng Quan Kỳ có lẽ đối phÆ°Æ¡ng chÆ°a nghe thấy bao giá», nên há» trầm ngâm không đáp lại.
Qua má»™t thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , Thượng Quan Kỳ không nhẫn nại được nữa, toan cất tiếng há»i lại, thì nghe trong bÃch Ä‘á»™ng có má»™t ngÆ°á»i nói nhá»:
– Äạo huynh! Trong võ lâm không kể gì ngÆ°á»i lá»›n hay ngÆ°á»i nhá», ai thà nh đạt là hÆ¡n. Äạo huynh cùng bần tăng Ä‘á»u là ngÆ°á»i có chút danh vá»ng, thế mà bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng nhốt và o trong thạch Ä‘á»™ng nà y mấy chục năm trá»i.
Rồi chà ng lại thấy một thanh âm khác đáp lại:
– Äạo huynh nói phải lắm! Ông bạn nà y đã lấy được Võ Lâm Tam Bảo trong tay thì nhất định phải là ngÆ°á»i phi thÆ°á»ng.
Thượng Quan Kỳ lắng tai nghe hai ngÆ°á»i nói chuyện trong bÃch Ä‘á»™ng Ä‘á»™t nhiên im bặt, kế tiếp là má»™t tiếng “Chát†vá»ng lên nhÆ° tiếng đá chạm nhau. Rồi tia lá»a lóe lên.
Nhãn lá»±c của Thượng Quan Kỳ quả thá»±c hÆ¡n ngÆ°á»i.
DÆ°á»›i ánh lá»a lóe lên má»™t cái, chà ng đã nhìn thấy bá»™ mặt hai ngÆ°á»i tóc dà i râu quặn ngồi tá»±a và o vách đá.
Bá»—ng nghe có tiếng trầm. trầm há»i vá»ng ra:
– Thượng Quan huynh đã nhìn rõ mặt bần tăng chưa?
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm “Y đã tá»± xÆ°ng là bần tăng thì dÄ© nhiên là má»™t vị hòa thượngâ€, liá»n lá»›n tiếng há»i:
– Äại sÆ° pháp hiệu là gì?
Một thanh âm trầm trầm khẽ đáp:
– Bần tăng là Thiên Mộc – xuất thân thuộc phái Tung Sơn chùa Thiếu Lâm.
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Váºy đại sÆ° phụ có biết Thiết Má»™c đại sÆ° không?
Thiên Mộc đại sư đáp:
– Y là sư đệ bần tăng sao thà chủ lại biết?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tại hạ cùng y có duyên há»™i ngá»™ được và i lần. Thấy y là báºc võ công cao cÆ°á»ng nên tại hạ rất kÃnh phục.
Thiên Mộc đại sư thở dà i nói:
Vị đạo trưởng đây cÅ©ng bị cầm tù vá»›i bần tăng, và là má»™t báºc cao đồ của phái Côn Luân, đạo hiệu là Thanh Linh đạo trưởng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Hai vị là những báºc tiá»n bối trong võ lâm mà tại hạ không biết, xin hai vị tha tá»™i cho.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Bần tăng cùng Thanh Linh đạo trưởng bị tên nghiệt đồ đó nhốt ở đây không biết bao nhiêu lâu, vì trong thạch Ä‘á»™ng nà y không có ánh dÆ°Æ¡ng quang chẳng biết ngà y đêm là gì nữa. NhÆ°ng chắc cÅ©ng đến trên mÆ°á»i năm nay.
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm:
– Äáng tiếc là mình xuất thân quá muá»™n nên chÆ°a được nghe tên tuổi mấy vị
nà y. Giả tỉ TÃch Má»™c đại sÆ° cÅ©ng và o đây vá»›i mình thì y có thể biết rõ ngà y Thiên Má»™c mất tÃch.
Chà ng chÆ°a kịp trả lá»i thì Thanh Linh đạo trưởng đã lên tiếng:
– Thượng Quan huynh đã đủ sức chống cá»± lại chưởng lá»±c và ám khà của bần đạo cùng Thiên Má»™c đạo huynh thì đủ biết là bản lãnh hÆ¡n ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ khiêm tốn nói:
– Bất quá tại hạ trông cáºy và o uy lá»±c Võ Lâm Tam Bảo, chứ thá»±c ra chẳng có bản lãnh gì đáng kể.
Thiên Mộc nói:
– Dù uy lá»±c của tam bảo ghê gá»›m đến đâu nhÆ°ng ngÆ°á»i bản lãnh tầm thÆ°á»ng cÅ©ng không chống lại được vá»›i hai chưởng vừa rồi. Thượng Quan huynh đã len lá»i và o nhà máºt thất nà y tất phải có việc gì, liệu cho biết được chăng?
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Hai ngÆ°á»i nà y công lá»±c thâm háºu lại xuất thân ở những môn phái lá»›n, không biết vì lẽ gì đã bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng nhốt ở đâyâ€?.
Mình chẳng nên nói dối là m gì, liá»n đáp:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng là m nhiá»u Ä‘iá»u tà n ác đã gây ra bao nhiêu kiếp váºn Ä‘en tối cho võ lâm. Y nhá» có Ä‘á»™c dược lâm mê muá»™i thần trà để kiá»m chế những tay cao thủ giang hồ. Tại hạ muốn liá»u mình...
Nói tá»›i đây, chà ng chà ng sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì liá»n nói:
– Coi thần trà hai vị dÆ°á»ng nhÆ° không giống những ngÆ°á»i đã bị thuốc mê.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Chúng tôi tuy chÆ°a uống thuốc mê nhÆ°ng phải chịu khố sở còn hÆ¡n những ngÆ°á»i bị đánh thuốc gấp bá»™i...
Thốt nhiên lão kêu lên một tiếng rồi im bặt.
Lúc nà y Thượng Quan Kỳ đã đứng rất gần hai ngÆ°á»i. Chà ng chú ý nhìn thì thấy Thiên Má»™c đại sÆ° mồ hôi toát ra nhÆ° tắm vì Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng.
Thượng Quan Kỳ đã rút kinh nghiệm, nên vừa trông thấy liá»n biết ngay là Cổn Long VÆ°Æ¡ng trói buá»™c hai vị nà y bằng má»™t cách nà o đó và hiện có ngÆ°á»i Ä‘ang giáºt dây. Chà ng liá»n tiến lại gần thêm má»™t bÆ°á»›c khẽ nói:
– Trong tay vãn bối có Ä‘ao Kinh Hồn sắc bén vô cùng, may ra giải trừ được dây trói buá»™c cho tiá»n bối.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Ở trên lưng bấn tăng...
Rồi đau quá không nói được nữa.
Thượng Quan Kỳ bÆ°á»›c quanh lại sau lÆ°ng Thiên Má»™c ngầm váºn ná»™i lá»±c, vung Kinh Hồn Ä‘ao chém xuống đánh “Sạt†má»™t tiếng.
Thiên Mộc đại sư đột nhiên thở phà o một cái nói:
– Xin đa tạ Thượng Quan thà chủ.
Thượng Quan Kỳ lại vung kim Ä‘ao lên toan chém xuống phÃa sau lÆ°ng Thanh Linh đạo trưởng, nhÆ°ng đạo trÆ°á»ng giÆ¡ tay ra ngăn lại nói:
– Khoan đã.
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Äạo trưởng không bị dây trói hay sao?
Thanh Linh đạo trưởng khẽ đáp:
– Chá»— trói buá»™c bần đạo dÃnh liá»n vá»›i cÆ¡ quan bố trà trong vách đá. Bây giá» thà chủ chém xuống e rằng trong bÃch Ä‘á»™ng nà y xảy ra biến cố...
Thanh Linh thốt nhiên dừng lại không nói nữa, rồi quát há»i:
– Ai?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin tiá»n bối và o đây.
Rồi khẽ giới thiệu hai vị.
– Äây là má»™t vị tiá»n bối cùng má»™t cảnh ngá»™ vá»›i hai vị, đã bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng dùng thuáºt Kim Châm Quá Huyệt rồi lấy tÆ¡ Thiên Tằm luồn qua huyệt đạo nhốt trong tòa hắc thất.
Nói xong lão áo đen cũng và o tới nơi.
Lúc nà y Thiên Má»™c đại sÆ° đã hết Ä‘au, nhìn thấy ngÆ°á»i má»›i đến quả nhiên cùng bị má»™t trÆ°á»ng hợp nhÆ° mình và tá»±a hồ mấy chục năm trá»i chÆ°a được tắm gá»™i.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Dây buá»™c trong ngÆ°Æ¡i đạo trưởng không chặt Ä‘i, tại hạ e rằng khó lòng ra khá»i bÃch Ä‘á»™ng nà y.
Thanh Linh đạo trưởng nói:
– Chá»— trói buá»™c bần đạo tuy Ä‘Ãnh liá»n vá»›i cÆ¡ quan trong bÃch Ä‘á»™ng, nhÆ°ng không đến ná»—i Ä‘au khổ quá nhÆ° Thiên Má»™c đại sÆ°. Bây giá» xin Thượng Quan thà chủ Ä‘Æ°a đại sÆ° chạy trÆ°á»›c Ä‘i!
Thiên Mộc đại sư nói:
– Không được, chúng ta mấy chốc năm trá»i hoạn nạn có nhau. Lẽ đâu bần tăng bỠđạo trưởng lại mà chạy lấy mình.
Thanh Linh đạo trưởng cÆ°á»i nói:
– Äạo huynh đã bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng cầm tù tại đây mấy chục năm trá»i mà còn chÆ°a khám phá ra cái quan hệ của sá»± sống chết. Nếu bần đạo miá»…n cưỡng để chặt đứt dây trói, trong bÃch Ä‘á»™ng xảy ra cuá»™c diá»…n biến, có thể khiến cho Thượng
Quan thà chủ cÅ©ng bị nhốt và o đây. NhÆ° váºy thì đối vá»›i bần đạo chẳng Ãch gì mà hại cả đến các vị nữa, có phải là lợi bất cáºp hại không.
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Lá»i Thanh Linh đạo trÆ°á»ng quả là có lý. Cổn Long VÆ°Æ¡ng là tay thâm Ä‘á»™c khôn lÆ°á»ng, chÆ°a được ná»a ngà y trá»i mà mình đã gặp bao nhiêu biến cố, không nhá» Ä‘ao Kinh Hồn cùng áo Thiên Tằm thì mình cÅ©ng bị bá» xác rồiâ€.
Bỗng nghe Thanh Linh đạo trưởng nói tiếp:
– Các vị chạy Ä‘i thôi? Äại cuá»™c của võ lâm quan hệ hÆ¡n sá»± sống chết của mình bần đạo. Nếu đạo huynh còn muốn cứu bần đạo thì đừng nên hấp tấp.
Thiên Mộc đại sư toan nói nữa, nhưng Thanh Linh đạo trưởng gạt đi, giục:
– NgÆ°á»i Ä‘Æ°a cÆ¡m sắp và o rồi đó? Äạo huynh còn chá» gì nữa...
Thiên Má»™c đại sÆ° chắp tay niệm Pháºt hiệu rồi nói:
– Thôi đạo huynh ở lại! Bần tăng sẽ dùng hết khả năng dể mÆ°u cầu cho đạo huynh mau thoát khá»i nÆ¡i đây.
Thanh Linh cÆ°á»i nói:
– Vạn nhất mà bần đạo chết đi, xin đạo huynh báo tin cho chưởng môn phái Côn Luân biết giùm.
Thượng Quan Kỳ khoanh tay nói:
– Chá» khi dò la xong bà máºt trong Ä‘Æ°á»ng hầm nà y, tại hạ sẽ trở lại đây giải cứu cho đạo trưởng.
Nói xong trở gót đi ra.
Thiên Má»™c đại sÆ° nhắc lấy cây thiá»n trượng theo sau Thượng Quan Kỳ ra khá»i bÃch Ä‘á»™ng.
Lão già áo Ä‘en lại toan Ä‘i trÆ°á»›c mở Ä‘Æ°á»ng, song Thượng Quan Kỳ ngăn lại rồi tá»± mình Ä‘i trÆ°á»›c.
ÄÆ°á»ng hầm nà y tuy tối tăm mù mịt, mà lại ở chá»— không khà vẫn lÆ°u thông dá»… thở.
Ba ngÆ°á»i lại Ä‘i sâu và o bảy tám trượng nữa vẫn chÆ°a thấy gì cản trở hoặc xảy ra biến cố.
Thượng Quan Kỳ vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm: “ÄÆ°á»ng hầm nà y không biết còn dà i đến đâu, xem cách kiến trúc cá»±c kỳ hiện đạiâ€.
Chà ng Ä‘ang nghÄ©, thốt nhiên đến chá»— quanh. Từ chá»— quanh nà y Ä‘Æ°á»ng Ä‘i vòng vèo, chỉ cách chừng mÆ°á»i bÆ°á»›c, Ä‘Æ°á»ng lại khuất khúc. Äi hết chừng bảy, tám khúc quanh thì bá»—ng thấy ánh sáng chiếu lại.
Thượng Quan Kỳ dừng bÆ°á»›c ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy ánh sáng từ má»™t chá»— cá»a đá khép há» chiếu lại. Chà ng mừng thầm nghÄ© bụng: “Căn nhà có ánh sáng
kia chắc là chá»— cuối cùng Ä‘Æ°á»ng hầmâ€. Chà ng quay lại nhìn Thiên Má»™c và lão già áo Ä‘en nói:
– Xin hai vị cẩn tháºn đừng để có tiếng Ä‘á»™ng cho ngÆ°á»i trong nhà biết.
Hai lão mÆ°á»i mấy năm chÆ°a được thấy ánh sáng, bây giá» Ä‘á»™t nhiên trông thấy thì vừa sợ vừa mừng, thở phà o má»™t cái.
Thượng Quan Kỳ vừa Ä‘i rất thong thả vừa lắng tai nghe ngóng. Äi đến gần cá»a đá vẫn không thấy tiếng tăm gì.
Thiên Mộc đại sư cùng lão già áo đen đi sau cách chà ng chừng bốn năm thước lúc nà o cũng sẵn sà ng ra tay tiếp ứng cho chà ng.
Thượng Quan Kỳ dừng lại lắng tai nghe má»™t hồi vẫn không thấy Ä‘á»™ng tÄ©nh gì hết. Bầu không khà trầm lặng nà y cà ng khiến cho má»i ngÆ°á»i phải hồi há»™p.
Thượng Quan Kỳ đứng ngoà i cá»a lầu chừng má»™t khắc, rồi không nén nổi tÃnh hiếu kỳ, thò đầu trông và o.
Tòa thạch thất nà y khá rá»™ng nhÆ°ng Ãt đồ trần triết. Trên nóc chá»— giữa nhà có treo má»™t ngá»n đèn thủy tinh. Bốn góc tÆ°á»ng có gắn bốn hạt minh châu, ánh lá»a chiếu và o trông rất huy hoà ng.
Má»™t cái giÆ°á»ng gá»— trên giải đệm và ng kê táºn và o góc nhà thạch thất. Trên giÆ°á»ng má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà tóc rÅ© ngang vai, mình mặc áo lụa mà u lục ngồi Ä‘ang ngá»a mặt trông lên nóc nhà xuất thần quay lÆ°ng ra cá»a, nên Thượng Quan Kỳ không trông rõ mặt. NhÆ°ng chà ng thấy sau lÆ°ng nà ng có vẻ thanh nhã, chắc cÅ©ng là má»™t nữ lang tuyệt sắc.
Thượng Quan Kỳ hắng giá»ng lên tiếng:
– Tại hạ là Thượng Quan Kỳ xin bái kiến cô nương?
Song cô gái rÅ© tóc ngồi trên giÆ°á»ng lá» nhÆ° không nghe tiếng và vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch.
Thượng Quan Kỳ rùng mình nghÄ© thầm: “Cô nà y trấn tÄ©nh ghê tháºtâ€. NhÆ°ng chà ng vẫn không quay đầu ra, cất tiếng cao hÆ¡n:
– Xin há»i cô nÆ°Æ¡ng...
Nữ lang rÅ© tóc quay đầu ra ngÆ¡ ngác nhìn Thượng Quan Kỳ má»™t hồi rồi há»i:
– NgÆ°Æ¡i há»i ta phải không?
Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ lại thì ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y mặt đã nhăn nheo, đúng là má»™t mụ lão ẩu. Song nÆ°á»›c da mịn mà ng và tÆ°á»›ng mạo thanh nhã còn lÆ°u lại những nét diá»…m lệ kinh ngÆ°á»i hồi tuổi trẻ. Chà ng đáp:
– Äúng rồi! Tại hạ muốn há»i cô nÆ°Æ¡ng...
Lão phụ thở dà i sÆ°á»n sượt rồi từ từ quay và o, bá» mặc Thượng Quan Kỳ không đáp.
Thượng Quan Kỳ lại. há»i:
– Tại hạ xin há»i má»™t lá»i, cô nÆ°Æ¡ng đã thấy Cổn Long VÆ°Æ¡ng chÆ°a?
Ba chữ Cổn Long VÆ°Æ¡ng quả có sức mạnh ghê gá»›m khiến cho phu nhân Ä‘á»™t nhiên quay ra, cặp mắt nhìn chằm chặp Thượng Quan Kỳ hồi lâu rồi há»i:
– Ngươi có biết bao giỠCổn Long Vương sẽ vỠkhông.
Cả hai ngÆ°á»i há»i chuyện nhau má»™t cách đầu Ngô mình Sở chẳng ăn nháºp gì vá»›i nhau.
Thượng Quan Kỳ tá»± há»i: “Cổn Long VÆ°Æ¡ng rất nhiá»u quá»· kế, không hiểu mụ nà y có phải là ngÆ°á»i thân tÃn của y giả vá» là m mụ già để tiện bá» ngấm ngầm trợ lá»±c khôngâ€?.
Rồi không biết chà ng nghÄ© sao từ từ Ä‘i và o phÃa giÆ°á»ng gá»—.
Bất thình lình, từ má»™t chá»— trong nhà nà y có tiếng oanh thá» thẻ vá»ng ra:
– Các ngÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u chi thì nói vá»›i ta!
Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy trong góc nhà có một thiếu nữ cũng mặc áo mà u lục đứng đó.
Thiếu nữ nà y Ä‘i chân không, đầu bù tóc rối xõa xuống vai và đắp cả lên lÆ°ng. Ão quần nà ng có mấy chá»— rách nát, rõ ra lâu nay nà ng không thay đồi quần áo và không tắm gá»™i. NhÆ°ng dù áo rách rÆ°á»›i nà ng vẫn không kém vẻ mỹ miá»u.
Tháºt là má»™t bức há»a không cân đối: Trong căn nhà , ánh minh châu huy hoà ng, trần thiết thanh nhã mà lại có cô gái diá»…m lệ ăn mặc rách rÆ°á»›i đứng đó.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng má»™t tiếng rồi há»i:
– Phải chăng cô nương là chủ nhân thạch thất nà y?
Nữ lang áo lục đáp:
– Nhớ lại ngà y mà mẹ con ta và o ở trong nhà thạch thất nà y thì đây là nhà giam mẹ con ta, mà bảo ta là chủ nhân cũng đúng.
Thượng Quan Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn phu nhân mặc áo mà u lục há»i:
– Bà nà y phải chăng là lệnh Ä‘Æ°á»ng cô nÆ°Æ¡ng?
Nữ lang đáp:
– Äúng là má má ta đó.
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Nghe lá»i lẽ cô nÆ°Æ¡ng thì dÆ°á»ng nhÆ° cô đã bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng cầm tù tại đây.
Nữ lang áo lục đáp:
– Ta ở trong nhà đá nà y từ nhỠđến lá»›n thÆ°a ra khá»i đây bÆ°á»›c nà o, hay nói cho đúng hÆ¡n là không được rá»i khá»i ná»a bÆ°á»›c.
Thượng Quan Kỳ đã biết những ngÆ°á»i trong phủ Cổn Long VÆ°Æ¡ng, ai cÅ©ng có má»™t Ä‘oạn thÆ°Æ¡ng tâm dÄ© vãng. Dù là ngÆ°á»i ăn ngon mặc đẹp cÅ©ng chỉ lã kẻ bị cầm tù má»™t cách rất nghiêm khắc không ai được tá»± do, nên đối vá»›i lá»i nói của nữ lang áo lục chà ng không lấy gì là m lạ, chà ng thở dà i há»i:
– Cô nương có biết thân thế mình chăng?
Nữ lang áo lục lắc đầu đáp:
– Ta không biết mà sau nà y vĩnh viễn không bao giỠcó thể biết được.
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Sao váºy?
Nữ lang đáp:
– Vì má ta Ä‘iên rồi. Lúc ta còn nhá», má ta không chịu nói ra, chỉ nói những việc Ä‘á»™c ác trên thế gian. Khi ta lá»›n khôn thì bất hạnh ngÆ°á»i bị chứng Ä‘iên, không nhá»› gì để kể lại cho ta hay.
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Cô bé nà y tuy thông minh nhÆ°ng còn nhá» tuổi lại không hiểu việc quá khứ, dù có há»i nữa cÅ©ng vô Ãchâ€.
NghÄ© váºy chà ng chắp tay nói:
– Xin lỗi đã quấy nhiễu cô nương, tại hạ cáo từ đây.
Nói xong trở gót toan Ä‘i. Thiếu nữ áo mà u lục gá»i giá»±t lại:
– Khoan đã!
Thượng Quan Kỳ quay lại há»i:
– Cô nÆ°Æ¡ng còn Ä‘iá»u chi dặn bảo?
Thiếu nữ đáp:
– Mẫu thân ta tuy mắc chứng Ä‘iên nhÆ°ng không nặng lắm, nhiá»u lúc tỉnh táo nhÆ° thÆ°á»ng. NgÆ°Æ¡i chá» lại má»™t lúc may có thể há»i ra được lai lịch chúng ta.
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Những ngÆ°á»i trong phủ Cổn Long VÆ°Æ¡ng, ai cÅ©ng có ná»—i bi thảm, mình nghe đã nhiá»…u rồiâ€. Chà ng đáp:
– Chúng tôi còn có việc phải giải quyết gấp rút không thể ở lai đây lâu được. Xin cô nÆ°Æ¡ng bảo trá»ng thân thể. Tại hạ hãy xin tạm biệt.
Thiếu nữ buồn rầu há»i:
– Ngươi lưu lại một khắc nữa cũng không được ư?
Nà ng nói câu nà y với vê mặt cực kỳ thê thảm.
Thượng Quan Kỳ chÆ°a kịp trả lá»i thì thiếu nữ lại nói tiếp:
– NgÆ°Æ¡i cả gá»i những ông bạn và o đây. Ta có cái nà y hay lắm để cho các ngÆ°Æ¡i.
Thiên Má»™c đại sÆ° đứng ở ngoà i cá»a Ä‘á»™t nhiên nói xen và o:
– Thượng Quan thà chủ chá»› nên coi thÆ°á»ng. Bá»n thủ hạ Cổn Long VÆ°Æ¡ng rất nhiá»u quá»· kế, không biết đâu mà lÆ°á»ng. Chúng ta đừng để mắc và o tròng.
Thượng Quan Kỳ cho là phải. Và chủ ý chà ng đến đây là để tìm cho ra nhà độc thất, chẳng lẽ vì má»™t cô gái, mà để lÆ¡ việc chÃnh.
Chà ng liá»n trầm giá»ng nói:
– Cô nÆ°Æ¡ng chẳng nên nhá»c lòng. Tại hạ có ngÆ°á»i Ä‘ang chá», xin cho cáo biệt.
Äoạn xoay mình bÆ°á»›c ra khá»i căn nhà .
Thiếu nữ mặc áo mà u lục hốt hoảng xoay mình đuổi theo.
Thân pháp Thượng Quan Kỳ mau lệ dị thÆ°á»ng. Thoáng cái chà ng đã ra khá»i nhà thạch thất.
Thiếu nữ Ä‘uổi theo đến cá»a rồi Ä‘á»™t nhiên dừng lại.
Thượng Quan Kỳ thấy váºy để ý nhìn thì sau lÆ°ng nà ng có má»™t sợi dây bạc nhá» chuyển Ä‘á»™ng thì sá»±c nhá»› ra lẩm bẩm: “Phải rồi! Cô cÅ©ng bị dây thiên tằm trói buá»™câ€.
Thiên Mộc đại sư khẽ nói:
– Hai vị nữ thà chủ nà y cũng bị Cổn Long Vương nhốt tại đây.
Lão giá áo đen nói:
– Những so vá»›i bá»n ta thì mẹ con cô nà y còn khá hÆ¡n.
Thượng Quan Kỳ thở dà i nói:
– Những tay thủ hạ Cổn Long Vương chằng bị thuốc mê thì bị trói buộc một cách rất tà n nhẫn. Nếu mình giải trừ được thuốc mê cho hỠthì thế lực của Cổn Long Vương bị vỡ tan tà nh.
Thiên Má»™c đại sÆ° trầm giá»ng nói:
– Lão tăng xin đem toà n lực ra để giúp thà chủ hoà n thà nh chà nguyện.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng là m những việc ngược Ä‘á»i, vùng vẫy giang hồ mấy chục năm, gây nên má»™t trÆ°á»ng kiếp váºn. Nếu không sá»›m phá nhà độc thất thì chỉ trong vòng ba năm nữa, cái má»™ng bá quyá»n trong võ lâm của y sẽ được hoà n thà nh.
Vừa Ä‘i vừa nói chuyện, lại Ä‘i được xa hÆ¡n mÆ°á»i trượng, chuyển qua hai khúc quanh. ÄÆ°á»ng hầm tối mò, giÆ¡ bà n tay trông không rõ.
Thiên Má»™c đại sÆ° Ä‘á»™t nhiên tiến lên Ä‘i trÆ°á»›c mở Ä‘Æ°á»ng rồi nói:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng tuy cầm tù bần tăng mấy chục năm, song võ công bần tăng cÅ©ng chÆ°a mất Ä‘i. Mấy chục năm nay, bần tăng vẫn cố công tu luyện dÆ°á»ng
như võ công có tăng tiến thêm.
Thượng Quan Kỳ biết nhà sÆ° võ công cao cÆ°á»ng nên không ngăn cản để nhà sÆ° Ä‘i trÆ°á»›c, rồi chà ng theo sau chuẩn bị đối phó.
Ba ngÆ°á»i Ä‘i thêm mấy trượng nữa bá»—ng nghe có tiếng khóc vá»ng lại.
Thiên Mộc dừng chân lắng tai nghe thì tựa như tiếng đà n bà vừa khóc vừa kể lể, nhưng ở xa quá nghe không được rõ.
ÄÆ°á»ng hầm tối Ä‘en, chặng nà o cÅ©ng đặt cạm bẫy hãi hùng, cùng là những cảnh tượng thÆ°Æ¡ng tâm thảm mục. Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm váºn khÃ, bá» hết tạp niệm, lắng tai nghe ngóng. Tiếng khóc rất bi ai khiến ngÆ°á»i nghe phải não lòng.
Thượng Quan Kỳ thở dà i nói:
– ChÆ°a biết ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà là nhân váºt thế nà o mà đã bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng giam cầm lâu ngà y không thấy ánh mặt trá»i.
Thiên Mộc đại sư buồn rầu nói:
– Những hạng tù nhân bị nhốt không được thấy ánh mặt trá»i còn cá»±c hÆ¡n là bị chết. Lão tăng xuất gia từ ngà y bảy tuổi, cắt tóc Ä‘i tu ở núi Tung SÆ¡n, tá»± tin rằng mình đã sá»›m dứt trần duyên. Thế mà sống ở nÆ¡i tù ngục nà y lâu ngà y, không khá»i Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng xót vô hạn.
Bá»—ng má»™t tiếng cÆ°á»i the thé vá»ng lại cắt đứt lá»i Thiên Má»™c đại sÆ° rồi có ngÆ°á»i cất tiếng nói:
– Chỉ trong thá»i gian uống cạn tuần trà là bá»n ngÆ°Æ¡i phải nhá»n lấy Ä‘Æ°á»ng. Trên cái bà n đá, có đặt thứ thuốc rất thần diệu tên là Vong Ngã Thần Hoà n. NgÆ°Æ¡i uống và o là quên hết má»i việc dÄ© vãng. Võ công bá»n ngÆ°Æ¡i cÅ©ng và o hạng khá. Lão phu đây thay mặt chủ nhân bá» hết lầm lỡ đã qua của các ngÆ°Æ¡i.
Thanh âm nà y tá»±a nhÆ° ở trên nóc Ä‘Æ°á»ng hầm vá»ng xuống nên không hiểu ngÆ°á»i nói đứng ở chá»— nà o?
Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™t nhiên tiến lên hai bÆ°á»›c đứng trÆ°á»›c mặt Thiên Má»™c đại sÆ°, há»i:
– Nghe giá»ng lưỡi của các hạ, dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng và o hạng khá, sao không ra há»™i kiến vá»›i chúng tôi?
Thanh âm vừa rồi vá»ng lại đáp:
– Hiện giá» lão phu rất là báºn rá»™n, không rá»—i để cùng các ngÆ°Æ¡i kiến diện.
Thượng Quan Kỳ lại há»i:
– Phải chăng các hạ sợ hãi?
NgÆ°á»i nà y dÆ°á»ng nhÆ° bị lá»i Thượng Quan Kỳ chá»c giáºn, lá»›n tiếng quát lên:
– Cả đến ÄÆ°á»ng Toà n còn phải kÃnh sợ lão phu huống chi các ngÆ°Æ¡i. Lão phu thu xếp xong má»™t chút, chỉ trong vòng má»™t giá» sẽ cùng các ngÆ°Æ¡i há»™i kiến.
Nói xong, con Ä‘Æ°á»ng hầm Ä‘ang tối tăm Ä‘á»™t nhiên sáng lòa, cảnh váºt bên trong Ä‘á»u nhìn rõ.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thấy ngoà i hai, ba trượng, có má»™t bức tÆ°á»ng chắn lối Ä‘i, tá»±a hồ Ä‘Æ°á»ng hầm đến đây là cùng. Chà ng quay đầu nhìn lại thì cÅ©ng thấy má»™t bức tÆ°á»ng chắn lối vá», không biết bức tÆ°á»ng đá nà y hạ xuống từ lúc nà o? Ãp bức tÆ°á»ng mặt trÆ°á»›c có đặt má»™t cái bà n đá. Trên bà n để má»™t cái bình ngá»c trắng.
Thượng Quan Kỳ đã trải nhiá»u cÆ¡n nguy hiểm nên mạnh dạn hÆ¡n trÆ°á»›c. Chà ng từ từ lại gần bà n đá nhìn xem thì thấy dÆ°á»›i bình ngá»c để má»™t miếng giấy trắng viết bốn chữ “Vong Ngã Thần Hoà nâ€.
Chà ng vá»›i tay ra lấy bình ngá»c, mở nắp bình lấy ra má»™t viên thuốc đỠđể trong lòng bà n tay nhìn kỹ má»™t hồi, rồi thở dà i nói:
– Nhá» mấy viên thuốc nhá» xÃu nà y mà Cổn Long VÆ°Æ¡ng vùng vẫy giang hồ, gây nên bao cuá»™c giết chóc kinh ngÆ°á»i.
Rồi lại bá» viên thuốc và o trong bình ngá»c Ä‘áºy nút lại cất và o bá»c...
Chà ng ngoảnh lại nói với Thiên Mộc đại sư:
– NgÆ°á»i phát ra tiếng nói vừa rồi chắc là địa vị rất cao. Nếu chúng ta hợp sức lại chế phục được y thì có thể Ä‘i lại tá»± do trong Ä‘Æ°á»ng hầm nà y.
Thiên Má»™c đại sÆ° nhìn vá» phÃa sau từ từ lùi lại mấy bÆ°á»›c, tá»±a và o vách đá, thi triển phép Truyá»n âm Nháºp Máºt nói:
– Xem ra thì trong Ä‘Æ°á»ng hầm nà y, nếu không phải là độc thất thì cÅ©ng là má»™t khu vá»±c rất quan trá»ng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Lại có Ä‘iá»u kỳ lạ nữa là dÆ°á»ng nhÆ° những ngÆ°á»i trong Ä‘Æ°á»ng hầm nà y chÆ°a ai bị thuốc mê, thần trà hãy còn tỉnh táo cả.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Cứ xem cách lão tăng chịu Ä‘au dá»›n ở đây thì những ngÆ°á»i trong nhà máºt thất nà y chắc cÅ©ng bị trói buá»™c má»™t cách tà n nhẫn nhÆ° lão tăng, khiến bá»n há» không ai dám có ý nghÄ© trốn chạy, cùng sinh lòng phản kháng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Nếu giải trừ được lối trói buá»™c Cổn Long VÆ°Æ¡ng thì chắc rằng những ngÆ°á»i nà y sẽ thù y chẳng Ä‘á»™i trá»i chung.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Phải rồi! Thế má»›i đáng tiếc! Tháºt là dáng tiếc!
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Tiếc gì?.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Lão tăng quên mất thà chủ đã bản lãnh tuyệt luân lại có Võ Lâm Tam Bảo. Nếu ta nhớ ra lúc trước thì nên cứu thoát hai mẹ con cô gái mặc áo mà u lục.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– Mụ già đã hóa Ä‘iên. Trong thạch thất lại chỉ có hai mẹ con nà ng thì dù mụ có võ công tuyệt thế cÅ©ng không thể truyá»n thụ cho con gái được. Ta có cứu hai ngÆ°á»i đó, vị tất đã giúp được việc gì. Chá» khi khám phá ra những Ä‘iá»u bà máºt trong Ä‘Æ°á»ng hầm nà y rồi trở ra hãy cứu há» cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Ngừng một lát chà ng nói tiếp:
– Việc khẩn yếu trÆ°á»›c mắt là phải đối phó vá»›i cÆ°á»ng địch sắp xuất hiện. Chúng ta nhân lúc nà y váºn khà điá»u dÆ°á»ng đã.
Nói xong chà ng nhắm mắt lại trước.
Hai ngÆ°á»i nói chuyện toà n dùng thuáºt Truyá»n âm Nháºp Máºt nên ngÆ°á»i ngoà i không ai nghe thấy gì.
Thiên Má»™c đại sÆ° quay lại há»i lão già áo Ä‘en:
– Quý tÃnh thà chủ là gì?
Lão già áo đen đáp:
– Tiểu đệ ngÆ°á»i phủ Tế Nam, tên gá»i Thiết Quyá»n Kim Nguyên Äạo.
Thiên Má»™c đại sÆ° noenâ€
– Té ra là Kim đại hiệp. Hồi lão tăng chÆ°a bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng cầm tù, thÆ°á»ng được nghe đại danh Kim đại hiệp.
Kim Nguyên Äạo nói:
– Không dám! Còn đại sư pháp hiệu là gì?
Thiên Mộc đáp:
– Lão tăng là Thiên Mộc.
Kim Nguyên Äạo chắp tay nói:
– Tại hạ đã được nghe tiếng lá»›n đại sÆ°, xin tha cho tá»™i thất kÃnh.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên mở bừng mắt ra khẽ bảo:
– Hiện giá» là lúc bình tÄ©nh trÆ°á»›c cÆ¡n giông tố. Mong rằng hai vị Ä‘iá»u dưỡng giây lát, chỉ trong khoảnh khắc là chúng ta sẽ phải ứng phó vá»›i má»™t cuá»™c ác chiến, má»™t mất má»™t còn.
Hai ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u rất kÃnh trá»ng Thượng Quan Kỳ. Vừa nghe lá»i chà ng, quả nhiên nhắm mắt lại tá»±a và o vách đá Ä‘iá»u dưỡng.
Sau má»™t quãng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m, Ä‘Æ°á»ng hầm Ä‘á»™t nhiên tối om rồi ánh đèn lại sáng trÆ°ng. Trong nhà thạch thất xuất hiện thêm má»™t ngÆ°á»i. NgÆ°á»i nà y ăn mặc rất là quái dị, toà n thân sáng loáng. y phục dÆ°á»ng nhÆ° chế bằng đồng bạch. Trên đầu lão Ä‘á»™i má»™t thứ mÅ© trùm xuống đến hai vai. Chỉ có cặp mắt là để hở. Toà n thân lão che kÃn trong mÅ© áo bằng đồng bạch.
Thượng Quan Kỳ chÆ°a từng thấy ai váºn bá»™ y phục kỳ dị nhÆ° lão. Chà ng chau mà y nghÄ© thầm: “Lão nà y mặc bá»™ áo kỳ quái nà y hẳn có tác dụng gì đâyâ€?
Chà ng cà ng tăng thêm phần đỠcao cảnh giác, rút đao Kinh Hồn ra.
Thiên Má»™c đại sÆ° cùng Kim Nguyên Äạo trÆ°á»›c kia Ä‘á»u là những tay nổi tiếng trong đám giang hồ, biết nhiá»u hiểu rá»™ng, từng trải những cuá»™c đại chiến. Má»—i ngÆ°á»i chia nhau đứng ra má»™t chá»—.
Bá»—ng thấy quái nhân mặc áo giáp trắng Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh rồi nổi lên má»™t tráºn cÆ°á»i the thé nói:
Lão phu coi tÆ°á»›ng mạo hai vị Ä‘á»u là ngÆ°á»i phản bạn.
Thiên Má»™c đại sÆ° chúc đấu cây thiá»n trượng, cÆ°á»i lạt há»i:
– Thế thì đã sao?
Rồi vung trượng lên đánh.
Quái nhân cầm trong tay phải má»™t ngá»n thiết bổng ngắn không đầy hai thÆ°á»›c, má»™t đầu đầy những kim châm, còn tay trái cầm chiếc bình ngá»c mà u biếc.
Lão vung cây thiết bổng lên gạt cây thiá»n trượng của Thiên Má»™c ra, lạnh lùng quát:
– Dừng tay!
Thượng Quan Kỳ thủng thỉnh tiến gần lại khẽ bảo Thiên Mộc:
– Xin đại sư hãy lùi lại một bước.
Thiên Má»™c đại sÆ° theo lá»i, lùi lại đứng sau Thượng Quan Kỳ, trong lòng kinh hãi tá»± há»i:
– Không hiểu lão nà y là nhân váºt thế nà o mà đỡ đòn mình má»™t cách há»i hợt nhÆ° không?
Thượng Quan Kỳ Ä‘em lòng hoà i nghi chiếc bình ngá»c cổ quái. Hai mắt chà ng nhìn chằm chặp và o cái bình. Chà ng giÆ¡ kim Ä‘ao lên đỡ ngá»±c, tiến lại gần quái nhân, còn cách bốn năm thÆ°á»›c thì dừng lại, há»i:
– Äại giá đã nói đến ÄÆ°á»ng Toà n, hẳn là có quen biết tiên sinh?
Quái nhân đáp:
– Không những là quen biết, mà y có gặp lão phu còn phải kêu bằng sư thúc.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Váºy ra lão tiá»n bối cÅ©ng là sÆ° thúc Cổn Long VÆ°Æ¡ng.
Quái nhân nói:
– Äúng rồi! Mi là ngÆ°á»i Cùng Gia Bang phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tại hạ đến đây là do mệnh lệnh của ÄÆ°á»ng tiên sinh.
Bỗng thấy quái nhân cặp mắt nhấp nháy trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
– Cả hai gã sÆ° huynh sÆ° đệ Ä‘á»u là tay hùng tà i đại lược không đứng được vá»›i nhau trên chốn giang hồ.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Lão tiá»n bối đã là sÆ° thúc hai ngÆ°á»i, tất biết rõ tÆ° cách của hai vị đó.
Quái nhân trầm ngâm không nói gì.
Thượng Quan Kỳ lớn tiếng nói tiếp:
– Hai vị đó tuy cùng há»c má»™t thầy nhÆ°ng hà nh vi lại trái ngược nhau. ÄÆ°á»ng tiên sinh là ngÆ°á»i có lòng bác ái, có dạ cứu Ä‘á»i gồm tà i lược thao mà không dối trá, đáng mặt lÆ°Æ¡ng tà i trị Ä‘á»i. Trái lại Cổn Long VÆ°Æ¡ng thâm Ä‘á»™c Ä‘a nghi, giết sÆ° phụ, Ä‘oạt sÆ° muá»™i. Hà nh Ä‘á»™ng tà n ác trên Ä‘á»i có má»™t không hai. Tuy y đã gây nên thế lá»±c lá»›n lao trong võ lâm, song những ngÆ°á»i y thu dụng Ä‘á»u là gặp tình trạng bất đắc dÄ©, chẳng bị thuốc mê cÅ©ng bị kiá»m chế má»™t cách tà n khốc không phản kháng được nên chịu phục tòng. Thá»±c ra há» căm háºn Cổn Long VÆ°Æ¡ng sâu và o cốt tủy. Lão tiá»n bối tuy là sÆ° thúc Cổn Long VÆ°Æ¡ng mà chÆ°a chắc y đã chân tâm kÃnh ngưỡng.
MÆ°á»i tháng trÆ°á»›c đây, Thượng Quan Kỳ từng mạo hiểm Ä‘i theo ÄÆ°á»ng Toà n đến há»™i ngá»™ Cổn Long VÆ°Æ¡ng phu nhân, đã hiểu rõ má»i việc nên chà ng nói đâu ra đấy.
Quái nhân Ä‘á»™t nhiên ngắt lá»i:
– Phải chăng ÄÆ°á»ng Toà n đã biểu mi nhÆ° váºy?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Phần do ÄÆ°á»ng tiên sinh kể lại, phần do chÃnh tai mắt tại hạ trông thấy.
Quái nhân nói:
– Những lá»i đồn đại chắc đâu đã tháºt.
Äá»™t nhiên, lão giÆ¡ bình ngá»c trong tay ra lạnh lùng nói:
– Trong bình ngá»c nà y có chứa những chất là m ra má»™t thứ khói Ä‘á»™c khiến cho ngÆ°á»i ngá»i phải thần trà hôn mê. Công dụng của nó chẳng kém gì Vong Ngã Thần Hoà n. Ta chỉ Ä‘áºp vỡ bình là láºp tức khói Ä‘á»™c bay mù mịt khắp trong nhà . Dù võ công ngÆ°Æ¡i cao cÆ°á»ng đến đâu, nhÆ°ng thứ khói Ä‘á»™c nà y chẳng chá»— nà o là không và o được nên không tà i nà o kháng cá»± nổi.
Thượng Quan Kỳ cả kinh nghÄ© thầm: “Äúng nhÆ° mình đã liệu trÆ°á»›c. Bình ngá»c nà y quả nhiên Ä‘á»±ng chất kịch Ä‘á»™câ€.
Bỗng nghe quái nhân mặc giáp đồng lại nói tiếp:
– Lão phu tuy suốt ngà y chế chất độc mà còn sợ khói độc nà y nên phải mặc giáp đồng.
Äá»™t nhiên lão dừng lại không nói nữa.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Khói Ä‘á»™c tuy lợi hại tháºt nhÆ°ng ngÆ°á»i có võ công thượng thặng, nút chặt hô hấp trong hai giá» cÅ©ng chẳng sợ gì. Huống chi trong vòng ná»a giá» thì tại hạ đã dồn lão tiá»n bối và o tỠđịa rồi!
Quái nhân cÆ°á»i gằn nói:
– Thằng lá»i nà y mồm miệng khoác lác. Lão phu bất tất phải dùng đến khói Ä‘á»™c, bá»n mi cÅ©ng không địch nổi lão phu đâu.
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Lão nà y đã là sÆ° thúc Cổn Long VÆ°Æ¡ng tất nhiên là má»™t tay bản lãnh kinh ngÆ°á»i, bá»n mình còn kém lão xa. NhÆ°ng lão cÅ©ng có chá»— khuyết Ä‘iểm là quá tá»± phụ, dá»… nổi nóng. Mình phải tìm cách không để lão dùng khói Ä‘á»™c rồi sẽ liệuâ€.
NghÄ© váºy chà ng cÆ°á»i lạt nói:
– Lão tiá»n bối không tin lá»i tại hạ Æ°?
Quái nhân mặc áo giáp đồng cả giáºn nói:
– Lão phu mà phải dùng đến khà giá»›i má»›i thắng được bá»n mi cÅ©ng là tầm thÆ°á»ng rồi.
Quả nhiên lão bá» cả bình ngá»c lẫn cây bổng xuống.
Thượng Quan Kỳ thấy lão trúng kế nói khÃch của mình thì trong lòng mừng thầm nghÄ© bụng: “Lão nà y ở địa vị tiá»…n bối lại không chịu được lá»i nói khÃch chả trách bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng lợi dụngâ€.
Chà ng giÆ¡ kim Ä‘ao lên cÆ°á»i nói:
– Xin lão tiá»n bối cẩn tháºn vì trong tay tại hạ có kim Ä‘ao chặt sắt nhÆ° cắt bùn!
Quái nhân nói:
– Dù mi có bảo đao, lão phu há sợ sao? Mi ra tay mau đi!
Thượng Quan Kỳ vung kim đao, ánh và ng lấp lóe, nói:
– Tại hạ đã có kim Ä‘ao trong tay là chiếm được Æ°u thế rồi xin lão tiá»n bối Ä‘á»™ng thủ trÆ°á»›c Ä‘i!
Quái nhân cÆ°á»i nhạt nói:
– Váºy ngÆ°Æ¡i cẩn tháºn nghe!
Äoạn vung chưởng ra đánh.
Chưởng lá»±c hai bên vừa chạm nhau, Thượng Quan Kỳ đã biết gặp phải tay kình địch. May mà chà ng đã Ä‘á» phòng, nghiến hai hà m răng lại thu tay trái vá», lùi lại phÃa sau hai bÆ°á»›c, rồi lại vung chưởng bên trái ra.
Hai luồng chưởng phong mãnh liệt chạm nhau phát ra tiếng “Vù, vù†như gió lốc, xoay chuyển trong gian nhà đá.
Lão quái nhân tá»±a hồ không ngá» công lá»±c Thượng Quan Kỳ thâm háºu đến thế, trong lòng không khá»i kinh hãi. Mình lão mặc áo giáp đồng, cá»± Ä‘á»™ng không được thuáºn tiện nhÆ° Thượng Quan Kỳ. Chà ng mượn Ä‘Ã sức mạnh đối phÆ°Æ¡ng lùi nhanh lại để tránh sức rung chuyển.
Thượng Quan Kỳ phản kÃch má»™t chưởng là m cho cánh tay mặt quái nhân phải tê nhức nhÆ°ng chà ng thấy mình đã dùng hết mÆ°á»i hai thà nh công lá»±c phản kÃch má»™t chưởng mà không là m chuyển Ä‘á»™ng được đối phÆ°Æ¡ng thì kinh hãi vô cùng, nghÄ© thầm: “Lão nà y công lá»±c thâm háºu không biết đến đâu mà lÆ°á»ng, mình không nên đấu chưởng vá»›i lão, Ä‘Ã nh phải trông cáºy và o bảo Ä‘ao may ra má»›i thắng đượcâ€.
Hai bên e dè nhau, nên chưa ai ra đòn nữa.
Thiên Má»™c đại sÆ° nhân lúc hai bên Ä‘Æ°Æ¡ng mải Ä‘em toà n lá»±c ra tranh đấu, liá»n lén đến phÃa sau quái nhân mặc giáp đồng thò tay ra nhắc lấy bình ngá»c của lão rồi lui vỠđứng nguyên chá»—.
Thá»±c ra quái nhân cÅ©ng bị chưởng lá»±c của Thượng Quan Kỳ phản kÃch là m cho khà huyết sôi Ä‘á»™ng. Lão ngấm ngầm váºn khà điá»u dưỡng nên không biết Thiên Má»™c đại sÆ° lấy trá»™m mất bình ngá»c.
Hai bên giằng co nhau trong khoảng thá»i gian uống cạn. chén trân, Thượng Quan Kỳ thốt nhiên phát giác ra rằng chá»— nà y nếu không phải là độc thất thì nhà độc thất cÅ©ng gần đâu đây, nếu còn kéo dà i thá»i gian thì bất lợi cho mình.
NghÄ© váºy chà ng vung kim Ä‘ao lên nhằm ngá»±c quái nhân đâm tá»›i đồng thá»i lá»›n tiếng quát:
– Xin lão tiá»n bối thá» nếm lưỡi Ä‘ao Kinh Hồn của tại hạ.
Trong tay quái nhân cÅ©ng thấy ánh bạc lấp lóe, không biết là váºt gì cổ tay lão có tay áo giáp đồng phủ Ä‘i nên co và o duá»—i ra Ä‘á»u không linh hoạt.
Ngà y thÆ°á»ng lão Ä‘á»™ng thủ vá»›i ai vẫn đánh ngay đỡ thẳng. Tý lá»±c lão phóng ra công kÃch cÅ©ng chẳng kém gì khà giá»›i nhÆ°ng giá» lão nghe nói đến lưỡi Ä‘ao kinh Hồn, không dám á»· và o áo giáp của mình. Äá»™t nhiên lão né mình tránh đòn đối phÆ°Æ¡ng.
Thiên Má»™c đại sÆ° thấy quái nhân né tránh vá» phÃa mình tưởng rằng lão phát giác ra mình Ä‘oạt mất bình ngá»c của lão nên lão muốn cÆ°á»›p lại. Nhà sÆ° tay trái
cầm bình, tay phải vung thiá»n trượng lên phóng tá»›i.
Bá»—ng thấy quái nhân vung tay phải ra đánh chát má»™t tiếng gạt được cây thiá»n trượng của Thiên Má»™c đại sÆ°.
Kim Nguyên Äạo thốt nhiên bÆ°á»›c tạt ngang ra cÆ°á»›p lấy cây thiết bổng quát lên má»™t tiếng đánh và o sau lÆ°ng quái nhân.
Thượng Quan Kỳ tuy biết mấy ngÆ°á»i xúm đánh lại má»™t là trái thể lệ võ lâm. NhÆ°ng lâm và o hoà n cảnh hiểm nghèo nếu không chế phục lão nà y, để lão ra khá»i thạch thất thì e rằng dữ nhiá»u là nh Ãt. Huống chi Ä‘á»™ng tác của hai ngÆ°á»i rất là mau lẹ, dù chà ng có muốn ngăn lại cÅ©ng không kịp nữa.
Bá»—ng nghe đánh “Binh†má»™t tiếng, cây thiết bổng bị hất trở lại. Quái nhân mặc áo giáp đồng tuy cá» Ä‘á»™ng cháºm chạp nhÆ°ng được cái lợi lá»›n là gÆ°Æ¡m Ä‘ao đâm chém không thủng nhÆ° váºy cÅ©ng chiếm được rất nhiá»u lợi thế.
Kim Nguyên Äạo đánh trúng cÆ°á»ng dịch mà đối phÆ°Æ¡ng không việc gì bất giác cả kinh, lùi nhanh lại phÃa sau ba bÆ°á»›c.
Thượng Quan Kỳ xông lại vung kim đao nhằm phóng và o trước ngực quái nhân.
Lưỡi Ä‘ao Kinh Hồn chẳng kiêng nể chá»— nà o. Quái nhân mặc áo giáp đồng trong lúc thảng thốt quên Ä‘i, vÆ°Æ¡n tay phải ra chụp lấy Ä‘ao, lão á»· mình đã mang bao tay bằng dây bạc kết lại, Ä‘ao kiếm tầm thÆ°á»ng chém và o chẳng ăn thua gì, nhÆ°ng lưỡi Ä‘ao Kinh Hồn sắc bén tuyệt luân, vừa chạm và o tay lão láºp tức máu tÆ°Æ¡i phun ra nhÆ° suối vì nó bị đứt tẩy từ cổ tay. Lão Ä‘au quá thét lên má»™t tiếng xoay tròn ngÆ°á»i Ä‘i để lùi lại.
Thiên Má»™c đại sÆ° liá»n ra chiêu Hoà nh Tảo Thiên Quân đánh tá»›i.
Quái nhân vung tay trái lên đỡ thiến trượng rồi chuồn mất. Lão huých mạnh khuá»·u tay và o vách đá má»™t cái, đèn lá»a tắt phụt, trong nhà tối Ä‘en. Thượng Quan Kỳ cả tiếng hô:
– Cơ hội tốt đừng để lỡ, rượt theo cho mau!
Chà ng vừa hô vừa nhảy thốc lại phÃa quái nhân, nhÆ°ng chỉ nghe đánh “Uỳnh†má»™t tiếng, ngÆ°á»i chà ng va và o vách đá.
Chá»›p mắt quái nhân mặc áo giáp đồng đã trốn mất hút. Thiên Má»™c đại sÆ° cùng Kim Nguyên Äạo nhất tá» xông lại. Thiên Má»™c đại sÆ° lã ngÆ°á»i già u kinh nghiệm, sợ trong bóng tối đánh phải ngÆ°á»i nhà , nên cất tiếng gá»i:
– Thượng Quan thà chủ!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin hai vị dừng bước ngay!
Thiên Má»™c đại sÆ° cùng Kim Nguyên Äạo dừng chân lại đồng thanh há»i:
– Lão ấy đâu rồi?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Lão trốn mất rồi? Chá»— vách đá. nà y có cá»a ngầm, nhÆ°ng bá»n mình không biết cách mở mà thôi.
Thiên Mộc nói:
– Không phải lão tăng nhát gan, nhÆ°ng ta không nên ở lâu chá»— nà y, cần dá»i khá»i nÆ¡i đây ngay. Lão đã bị thÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i lưỡi Ä‘ao của. Thượng Quan thà chủ quyết chẳng cam tâm, và sắp Ä‘Æ°a toà n lá»±c ra để báo thù.
Kim Nguyên Äạo há»i:
– Thượng Quan thÃ. chủ có mang mồi lá»a không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Chỉ có một cái, nên phải tiết kiệm.
Kim Nguyên Äạo nói:
– Chúng ta đã biết lão nấp trong nà y, nếu mở được cá»a ngầm thì chỉ tìm quanh đây sẽ thấy.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Kim đại hiệp nói phải đó!
Lão tăng bị Cổn Long VÆ°Æ¡ng cầm tù đã mấy chục năm, mục lá»±c tấn tá»›i rất nhiá»u, không cần đèn lá»a cÅ©ng nhìn thấy rõ trong vòng tám bÆ°á»›c.
Thượng Quan Kỳ lùi lại một bước nói:
– Xin đại sư nhìn kỹ lại xem.
Thiên Má»™c đại sÆ° tiến lên má»™t bÆ°á»›c váºn hết mục lá»±c nhìn kỹ vách đá thì chỉ thấy phẳng lì chẳng thấy vết tÃch cá»a ngầm đâu, mà cÅ©ng không có chá»— nà o khả nghi, bất giác chau mà y nói:
– Lạ tháºt!
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Äại sÆ° không thấy gì khác lạ Æ°?
Kim Nguyên Äạo nói xen và o:
– Chúng ta thấy rõ y chuồn và o chỗ nà y.
Rồi Ä‘á»™t nhiên giÆ¡ quyá»n lên đấm và o vách đá.
Thiên Má»™c đại sÆ° né mình sang bên, Kim Nguyên Äạo giÆ¡ thiết bổng lên, tay quyá»n tay bổng vừa đấm vừa đá và o tÆ°á»ng, phấn bụi rÆ¡i xuống lả tả mà vẫn không thấy cá»a ngầm mở ra.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng chế tạo ra vách đá nà y hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết, e rằng có cÆ¡ quan bà máºt bên trong. Äại hiệp cá» Ä‘á»™ng nhÆ° váºy chỉ sợ nhá»c
lòng vô Ãch.
Kim Nguyên Äạo rất kÃnh trá»ng Thượng Quan Kỳ, nghe chà ng nói váºy liá»n láºp tức lui ra nói:
– Thượng Quan đại hiệp đã có bảo đao trong tay sao không thỠdùng xem?.
Thượng Quan Kỳ gáºt đầu váºn hết ná»™i lá»±c, giÆ¡ kim Ä‘ao lên chém và o vách đá. Vách đá kiên cố phi thÆ°á»ng, tuy lưỡi Ä‘ao đâm ngáºp và o được nhÆ°ng chà ng cảm thấy phà sức rất nhiá»u thì nghÄ© thầm: “Lưỡi Ä‘ao Kinh Hồn nà y, chém và o váºt cứng rắn đến đâu cÅ©ng phải vỡ nát, mà sao vách đá đây lại bá»n bỉ đến thếâ€?. Chà ng dùng sức mạnh rút kim Ä‘ao ra, trong bông tối Ä‘á»™t nhiên lóe lên ánh sáng trắng.
Thượng Quan Kỳ cả kinh, nhìn kỹ lại thì thấy chá»— mÅ©i Ä‘ao chừng hai tấc, sắc và ng biến thà nh sắc trắng lấp loáng. Äang lúc kinh nghi, vách đá đạt nhiên mở ra ánh đèn sáng lá»t và o.
Thiên Má»™c đại sÆ° cầm ngang cây thiá»n trượng nói:
– Äể lão tăng Ä‘i đầu mở Ä‘Æ°á»ng.
Nói xong tiến và o trÆ°á»›c. Thượng Quan Kỳ Ä‘i giữa, Kim Nguyên Äạo theo sau.
ÄÆ°á»ng hầm dà i chừng bốn năm trượng thông đến má»™t tòa đại sảnh. Trong sảnh Ä‘Æ°á»ng đèn thắp sáng choang, nhÆ°ng hai cánh cá»a Ä‘en sì vẫn đóng chặt.
Thiên Má»™c đại sÆ° rảo bÆ°á»›c Ä‘i mau hÆ¡n, thoáng cái đã đến trÆ°á»›c cá»a. Nhà sÆ° giÆ¡ cây thiá»n trượng lên Ä‘áºp và o.
Hai cánh cá»a Ä‘en sì nà y dÆ°á»ng nhÆ° chi khép há» chứ không cà i then. Thiá»n trượng vừa Ä‘áºp và o cá»a đã mở ra. Tòa sảnh Ä‘Æ°á»ng nà y chỉ sâu chứ không rá»™ng, bá» mặt chừng hÆ¡n má»™t trượng mà bá» sâu đến hÆ¡n sáu trượng.
Trong phòng cứ cách chừng năm thÆ°á»›c lại có má»™t ngá»n đèn. Hai bên vách đặt đèn đối nhau, tất cả là hai mÆ°Æ¡i bốn ngá»n, sáng nhÆ° ban ngà y.
Thiên Má»™c đại sÆ° quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ há»i:
– Thượng Quan thà chủ. Chúng ta tiến và o chứ?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Hẳn rồi! Không và o hang cá»p sao bắt được cá»p con?
Thiên Má»™c đại sÆ° cầm thiá»n trượng đỡ trÆ°á»›c ngá»±c rảo bÆ°á»›c Ä‘i và o.
hết: Hồi 98, xem tiếp: Hồi 99