-Để tôi cân nhắc thêm 1 thời gian nữa.Tề Tình Tình, vài ngày nữa cô hãy tới kiếm tôi.
Diệp Tưởng không phải ngu ngốc, hiện tại người muốn đến tìm hắn thuê giày cao gót đâu phải chỉ có mỗi Tề Tình Tình. Nếu đã như vậy, hắn việc gì phải nóng vội cho thuê? Huống chi, Tiêu Mộng Kì cũng rất có lý. Hắn cũng không hiểu biết bao nhiêu về giá cả thị trường, cho nên cho dù không có nàng, Diệp Tưởng hôm nay cũng sẽ không lập tức đáp ứng cho Tề Tình Tình thuê.
Kỳ thật, quan trọng hơn là Diệp Tưởng không hề yên tâm về Tề Tình Tình. Để cho nàng giữ giày cao gót, hắn có cảm giác người có tính cách liều lĩnh như nàng có thể dùng tốt chiếc giày cao gót này không cũng còn rất khó nói.
-Cô......
Tề Tình Tình đương nhiên không biết suy nghĩ của Diệp Tưởng. Cô ta cho rằng nguyên nhân là do Tiêu Mộng Kì đứng ra phá rối khiến hắn thay đổi ý đinh. Nàng liếc nhìn Tiêu Mộng Kỳ với vẻ căm tức, nhưng dù sao Tiêu Mộng Kỳ cũng có ơn cứu mạng cô ta, sau này cũng có lúc cần dựa dẫm vào Tiêu Mộng Kỳ, có nói gì cũng không thể nói quá mức tuyệt tình. Vì thế cuối cùng, cô ta chỉ biết bức tức dẫm chân mấy cái sau đó bỏ đi.
Tiêu Mộng Kì đột nhiên mỉm cười lạnh lẽo đến đáng sợ nhìn theo bóng của Tề Tình Tình. Sau đó, nàng hướng mắt nhìn Diệp Tưởng,khiến cho hắn có cảm giác như đang bị 1 con rắn độc nhìn chằm chằm .
-Tiêu tiểu thư, vừa rồi......cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.
Mấy ngày nay Diệp Tưởng gần như chưa trao đổi câu nào với Tiêu Mộng Kỳ. Hiện tại dù sao cũng chỉ còn có 2 người, hắn tự nhiên vẫn cần phải có chút lễ phép,vì dù sao đối phương cũng là 1 vị tiền bối vô cùng giàu kinh nghiệm. Còn về tính cách quái dị của nàng, Diệp Tưởng cũng không thèm so đo. Bản thân hắn là người giỏi giao tiếp,vì khi trước hắn đã đừng tiếp xúc với nhiều loại người cho nên trong cách xử sự, hắn vẫn là người tương đối khéo đưa đẩy(khôn khéo).
-Không có gì. Tôi vẫn không thích người phụ nữ này từ lâu rồi.
Tiêu Mộng Kì vẫn duy trì trên môi nụ cười lạnh lẽo đầy u ám đó. Sau khi nàng đi ngang qua mặt hắn, khuôn mặt nàng ghé sát vào tai hắn. Giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu truyền vào tai hắn :
-Cậu thực sự có chút bản lĩnh đấy.Vu Thần chết rồi nhưng cậu lại có thể sống sót trở về.
-May mắn thôi.
Diệp Tưởng không hề bị ảnh hưởng bởi giọng điệu quái dị khi nàng hỏi câu đó. Hắn không kiêu ngạo nhưng cũng không hạ mình nói:
-Đáng tiếc tôi không có năng lực cứu những người khác.
-Cho cậu 1 lời khuyên.
Tiêu Mộng Kì bỗng nhiên rất kỳ quái nói:
-Cẩn thận Lý Duy Tư. Bộ phim kinh dị tiếp theo, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đóng chung với hắn phải không?
Trong lòng Diệp Tưởng chấn động, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
Hắn khẽ gật đầu :
-Tôi sẽ nhớ kỹ .
Tiêu Mộng Kì sau đó không nói gì thêm mà ngang nhiên bỏ đi.
Cẩn thận Lý Duy Tư? Có ý gì?
Thoạt nhìn Lý Duy Tư còn nhỏ tuổi hơn Diệp Tưởng. Nghe nói trước đó hắn là 1 sinh viên rất bình thường. Hắn cho dù ở bất cứ thời điểm nào cũng có vẻ ung dung giống như mọi chuyện đã nằm trong dự đoán của hắn. Tuy rằng không có vật bị nguyền rủa, nhưng mà Phương Lãnh rõ ràng lại rất tin tưởng hắn, lần trước thậm chí còn tính đem giày cao gót cho hắn sử dụng.
Nhưng mà, trên thực tế, trước đó Diệp Tưởng cũng loáng thoáng cảm nhận được, Lý Duy Tư này có vẻ như có chút vấn đề.
Vấn đề gì đây?
Kế tiếp, hắn quyết định đi thăm hỏi những diễn viên sẽ cùng hắn tham gia đóng « Khách sạn ma ám» để chuẩn bị cho tốt công tác sau này. Trước mắt vật bị nguyền rủa có hạn, khẳng định là phải thuê. Mà đến lúc đó,chắc chắn phải có người đứng ra mượn Phương Lãnh hoặc là Thành Tuyết Tùng. Hình xăm hàng đầu của Tiêu Mộng Kì không thể mượn được.
Lại nói, hắn chỉ biết 1 trong hai vật bị nguyền rủa mà Phương Lãnh đang sở hữu --“búp bê thế mạng”, vật còn lại vẫn là bí ẩn. Còn Thành Tuyết Tùng, khi mọi người nhắc đến nàng, mọi người đều tỏ vẻ kính sợ nàng, nhưng phần lớn đều có ấn tượng rất tốt với nàng, không giống như Tiêu Mộng Kỳ bị mọi người xa lánh. Sau lưng, bọn họ đặt cho Thành Tuyết Tùng biệt danh “Tuyết chi nữ vương” ( Bà chúa tuyết). Bản tính của nàng cực kỳ cao ngạo, cho nên nàng cũng không nói nhiều. Bất cứ lúc nào nàng cũng có vẻ rất tự tin và đầy tự tôn.
Phương Lãnh và Thành Tuyết Tùng, cho dù là mượn vật bị nguyền rủa của ai thì giá thuê chắc chắn cũng không rẻ.
Vốn là hắn tính trực tiếp đi thăm Lý Duy Tư . Nhưng mà, sau khi nghe được những lời của Tiêu Mộng Kỳ,hắn nghĩ nghĩ rồi quyết định đi thăm Mạc Thu Thực trước.
Trong rạp chiếu phim, ngoại trừ phòng chiếu phim, cũng có không ít phòng nghỉ ngơi công cộng, bên trong còn có một số ghế lô rất yên tĩnh. Trên lầu hai cũng có 1 gian phòng nghỉ ngơi công cộng tương đối rộng như vậy.
Hiện tại, Lý Duy Tư đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ ngơi công cộng.
-Nhạc Khang Hùng......
Lý Duy Tư cầm trong tay tờ rơi của « Khách sạn ma ám », bộ dạng có vẻ rất đăm chiêu.
Phòng nghỉ có diện tích khoảng 200-300 m2, bốn phía xung quanh cũng có không ít cây cảnh. Ánh sáng của những ngọn đèn trong phòng cũng yếu ớt tối mờ. Muốn tìm một nơi đầy đủ ánh sáng trong rạp chiếu phim gần như là chuyện không tưởng.
Cũng vì như vậy, nên màu sắc tờ rơi trở nên tối tăm hơn. Bóng đen như ẩn như hiện trong bóng đêm sâu thẳm trên tờ rơi khiến người ta có cảm giác không yên lòng.
Ngồi kế bên hắn lúc này là Thạch Thanh Tú, người phụ nữ đeo cặp kính mắt dày như đít chai. Bộ dạng cô ta lúc này có vẻ đang rất lo lắng bất an.
-Chúng ta phải hỏi mượn ai đây?
Thạch Thanh Tú nhìn Lý Duy Tư rồi hỏi với vẻ chờ mong.
Nàng biết rõ Lý Duy Tư là người tương đối có mưu lược, năng lực phản ứng cùng với tư duy linh hoạt của hắn tuyệt đối không hề thua kém Phương Lãnh.
Nhưng mà, hắn lại cam tâm đứng dưới Phương Lãnh, thậm chí lại rất ít nói, cho nên có một số diễn viên sẽ vô cùng dễ dàng xem thường hắn, nhất là bởi vì hắn còn quá trẻ.
-Cùng nhau thuê.
Lý Duy Tư gấp lại tờ rơi sau đó đặt nó sang 1 bên, rồi nói ra ba chữ này.
Thạch Thanh Tú hơi sửng sốt,nhưng ngay sau đó nàng hiểu ra ý của hắn. Nàng đảy gọng kính rồi nói:
-Thu Thực hình như cũng có ý này. Nhưng tôi cũng không ngờ cậu lại đồng ý.
-Tôi bị bắt buộc thôi. Phương Lãnh và Thành Tuyết Tùng, cho dù thuê vật bị nguyền rủa của ai thì giá thuê đều sẽ rất cao. Nhất là « vật kia » của Phương Lãnh......2000 tấm vé chuộc cái chết may ra cũng chỉ có thể coi như giá quy định mà thôi.
-Phải...... Đúng vậy...... Thành Tuyết Tùng cũng thế thôi. Cô ấy nói, chí ít phải 1500 tấm vé chuộc cái chết......
-Cho nên, chỉ có thể cùng nhau thuê . Mạc Thu Thực nếu đã đồng ý rồi thì cũng dễ làm thôi. Ngô Triệu Thiên hắn căn bản không tích góp được bao nhiêu, Diệp Tưởng đã có giày cao gót , tôi, cô, Mạc Thu Thực, mỗi người bỏ ra 600-700 tấm vé chuộc cái chết. Đến lúc đó,sẽ căn cứ theo tình huống cụ thể mà mọi người thay phiên nhau sử dụng. Còn nữa, Nhạc Khang Hùng, nếu hắn cũng tham gia, chúng ta cũng có thể bớt đi gánh nặng. Từ khi đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 8 mua của ‘người kia’ tấm vải bọc xác trong « Đệ tứ cấm khu V », bọn họ càng ngày càng tự cao tự đại chẳng coi ai ra gì .
-"Người kia".....
Thạch Thanh Tú cũng chưa từng gặp qua "người kia". Nhưng mà, cô ta cũng biết, người kia thực sự là 1 kẻ điên.
Ở «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13 này chỉ có hai người từng đã gặp qua hắn.
Một là Phương Lãnh. Người kia...... chính là Tiêu Mộng Kì !
-Lại nói...... Tôi nghe Phương Lãnh có nói qua, Tiêu Mộng Kì sở dĩ biến thành như bây giờ cũng là do ‘người kia’.
Trong mắt của Lý Duy Tư lúc này loé lên 1 đạo hàn quang. Thạch Thanh Tú lập tức khoát tay nói:
-Tôi...... tôi biết rồi. Không nói tới chuyện này nữa.
-Cô nên cảm thấy may mắn vì Tiêu Mộng Kì không có ở đây. Bằng không, tôi không chắc cô ta có bẻ cổ cô hay không.
-Khoa......khoa trương vậy sao?
Người của Thạch Thanh Tú lúc này đã hơi run rẩy.
-Được rồi,mọi chuyện đã thảo luận xong. Chúng ta đi tìm Mạc Thu Thực, sau đó...... đi gặp Thành Tuyết Tùng.
-Thành Tuyết Tùng? Không phải Phương Lãnh sao? Anh cảm thấy thuê chỗ cô ta lợi hơn sao?
-Cứ xem xét để tìm xem thứ nào tốt nhất.
Lý Duy Tư cầm theo tấm áp phích phim kinh dị kia:
-Trên cơ sở của việc tiết kiệm vé chuộc cái chết, chuyện mà chúng ta phải nghĩ tới đầu tiên đó là có thể gia tăng năng lực bảo mệnh của chúng ta thêm bao nhiêu.
Mà lúc này, trong gian phòng của Mạc Thu Thực.
-Cùng nhau thuê?
Diệp Tưởng cũng không bất ngờ với chuyện này. Hắn nói với Mạc Thu Thực:
-Nếu vậy thì ba người gồm có cô,Thạch Thanh Tú, và Lý Duy Tư sẽ góp vốn chung?
-Phải.
Mạc Thu Thực nói tới đây rồi chỉ Diệp Tưởng:
-Đương nhiên, không tính phần cậu. Cậu đã có giày cao gót .
-Phải, điều này tôi biết.
-Cậu cũng không cần quá khẩn trương. Lúc này còn có người của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 8 tham gia. Trước đó chúng ta đã từng không ít lần qua lại với bọn họ. Nhưng mà cũng chỉ có hai cái tên Nhạc Khang Hùng và Long Ny Nhi là có vẻ quen.Những người khác chỉ sợ đều là diễn viên mới.
-Phim kinh dị lần này rất có khả năng cũng là phim thuộc thể loại khám phá bí ẩn .
Diệp Tưởng nói:
-Dựa theo tên của phim mà phán đoán, tình tiết sẽ quay xung quanh những chuyện diễn ra trong khách sạn, mà có tới tren 50% khả năng chúng ta sẽ diễn vai những người khách tới thuê trọ. Chúng ta sẽ sắm vai những nhân vật không biết khách sạn bị quỷ tới phá nên mới dám vào ở,mà đám người trong khách sạn nhân cho dù biết khách sạn bị quỷ tới phá nhưng cũng không công khai. Cho nên, khẳng định sẽ có chuyện do thông tin không đầy đủ, sẽ phát sinh những tình tiết khó hiểu.
Mạc Thu Thực gật đầu tỏ ra vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Diệp Tưởng. Nhưng có vẻ như cô ta còn chưa nghĩ được nhiều đến vậy.
-Tin tức không đầy đủ là vấn đề lớn nhất mà chúng ta gặp phải khi đóng phim kinh dị. Tôi miễn cưỡng có thể xem là diễn viên có chút kinh nghiệm. Thường thì khi gặp loại tình huống này, tích cực sưu tập thông tin là quan trọng nhất, lúc này không thể tiết kiệm vé chuộc cái chết. Hai bộ phim kinh dị mà cô đã từng đóng vì gặp phải vấn đề về địa hình địa vực và hoàn cảnh xung quanh khiến cho việc thu thập thông tin gặp không ít khó khăn. Nhưng nếu chỉ nhìn qua thì bộ “ Khách sạn ma ám” này sẽ không quá hạn chế chúng ta trong việc tìm cách thu thập thông tin. Đương nhiên...... Cô phải nhớ kỹ, cô tham gia đóng vai 1 nhân vật trong phimn nên nếu cô muốn đi sưu tập thông tin, cô cần phải chú ý tới tính logic trong hành vi của nhân vật. Nếu cô chỉ là 1 khách trọ rất bình thường trong khách sạn, ai khi không lại đi thu thập thông tin xem khách sạn có từng bị quỷ tới phá hay không? Cho nên,nếu muốn ra tay, ít nhất phải sau khi cô gặp phải hiện tượng bị quỷ ám mới được.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền lại tiếng gõ cửa.
Mạc Thu Thực lập tức đứng lên:
-Tôi xin phép.
Nàng đi tới mở cửa. Phía bên ngoài đang đứng hai người là Lý Duy Tư và Thạch Thanh Tú.
-Hả? Anh cũng ở đây sao?
Thạch Thanh Tú mới liếc mắt đã để ý tới sự xuất hiện của Diệp Tưởng. Mà Lý Duy Tư cũng nhìn Diệp Tưởng vài lần. Ánh mắt trở nên ngưng trọng, nhưng lập tức hắn quay đầu nhìn Mạc Thu Thực.
-Đi thôi.
-Đi đâu?
-Đi gặp Thành Tuyết Tùng.Cô ta, cả Phương Lãnh nữa chúng ta đều cần phải nói chuyện. Sau khi so sánh giá cả một hồi,nếu như giá cả mà hai người kia chào giá không chênh lệch nhau quá nhiều, chúng ta cũng phải cân nhắc 1 chút trước khi đưa ra quyết định.
Mạc Thu Thực hơi nhíu mày:
-Bộ phim mới phải tới cuối tháng mới công chiếu cuối. Bây giờ đã đi có quá sớm không?
-Chỉ là đi nghe ngóng xem động tĩnh thế nào,rồi thương lượng 1 chút mà thôi. Tôi dám khẳng định, Phương Lãnh cũng được, Thành Tuyết Tùng cũng tốt,cả hai chắc đang chờ chúng ta đi gặp bọn họ.
Mạc Thu Thực cũng cảm thấy có chút đạo lý vì thế gật đầu.
-Được rồi. Thành Tuyết Tùng cô ấy chắc là đang ở nhà ăn.
Tiếp đó,nàng quay lại nói với Diệp Tưởng:
-Cậu cứ về phòng trước đi, Diệp Tưởng. Còn nữa, nếu cậu muốn cho thuê giày cao gót thì cũng nên thương lượng với chúng tôi 1 chút. Vì dù sao giày cao gót của cậu cũng là chỗ dựa quan trọng của chúng tôi.
-Tôi hiểu rồi.
Diệp Tưởng vốn đang muốn bàn với Mạc Thu Thực chuyện này, bất quá hiện tại hắn không thể nào mở miệng.
Sau khi rời khỏi phòng Mạc Thu Thực, hắn vốn định đi tìm 1 ai để hỏi xem nên định giá cho thuê của giày cao gót là bao nhiêu là tốt thì đúng lúc đó hắn nhìn thấy Ôn Vũ Phàm đi ra khỏi phòng..
Sau đó, ánh mắt của hai người chạm nhau. Hai người đứng lại trước mặt đối phương.
Bạch Vũ Sóc bây giờ đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi công cộng trên tầng 3.
Nàng là nữ nhân vật chính của bộ phim kinh dị « Hàng xóm mới » có thời gian công chiếu cũng không lệch nhiều với thời gian công chiếu của bộ phim « Khách sạn ma ám ». Đây là một bộ phim kinh dị mang phong cách hiện đại có vẻ cũng lấy đặc điểm khó hiểu đáng sợ làm đề tài chính.
Lúc này, đang có 2 người ngồi trước mặt nàng.
Một là Phương Lãnh,người còn lại là Thành Tuyết Tùng.
Ba người này có thể nói là lực lượng tinh nhuệ nhất của «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13 vào thời điểm này. Bạch Vũ Sóc tuy rằng chưa từng cầm trong tay vật bị nguyền rủa, nhưng điều này không ngăn cản việc bản thân nàng sở hữu năng lực bảo mệnh mạnh nhất. Theo cảm nhận của các diễn viên trong rạp chiếu phim, Thành Tuyết Tùng là 1 nữ hoàng băng giá không thể tới gần, mà còn Bạch Vũ Sóc lại là nữ thần của sinh mệnh và hy vọng.
-« Quỷ tế III » lùi thời gian công chiếu cũng có ý nghĩa chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị hơn. Dù sao thì tích lũy càng nhiều vé chuộc cái chết và vật bị nguyền rủa, tăng cường năng lực bản thân chúng ta mới là điều cơ bản nhất.
Phương Lãnh nghiêm giọn nói. Hắn lúc này hắn, đang bắt đầu vạch ra kế hoạch cho mấy tháng quay phim kinh dị sắp tới.
Nửa tháng sau, Phương Lãnh còn phải đi đóng vai nhân vật chính trong phim « Biển xanh sâu thẳm ». Bộ phim này sẽ do "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ 13 liên kết diễn xuất với "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ 5. Trước đó hai rạp chiếu phim cũng đã từng có cơ hội hợp tác.
-Tôi muốn tiến hành 1 cuộc giao dịch với người của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 5.”
Phương Lãnh nói đến đây cũng có chút không nỡ:
-Tôi muốn dùng búp bê thế mạng để đổi lấy « thứ đó » trong tay của Phó Hằng Quân!
Bạch Vũ Sóc lập tức lắc đầu:
-Không được ! Búp bê thế mạng là trụ cột bảo mệnh của chúng ta. Một khi gặp phải nguy cơ sống chết, búp bê thế mạng có thể chết thay chúng ta 1 lần. Đó là 1 vật bị nguyền rủa vô cùng hiếm có,sao có thể cầm ra để giao dịch được?
-Cô cũng biết, muốn đổi lấy ‘thứ đó’, chúng ta bắt buộc phải bằng lòng trao ra búp bê thế mạng. Nếu không, trừ phi chúng ta ra giá tới hơn 4000 tấm vé chuộc cái chết, chứ nếu không đối phương nhất định sẽ không chịu bán. Tôi đã nghĩ qua rồi, chỉ cần có ‘thứ đó’, chuyến đi vào « Quỷ tế III » sẽ càng thêm chắc chắn.
Thành Tuyết Tùng vẫn giữ im lặng không phát biểu suy nghĩ của nàng.
-Vẫn nên thảo luận cùng mọi người thì tốt hơn.
Bạch Vũ Sóc vẫn kiên trì:
-Anh quên lần trước búp bê thế mạng đã cứu anh 1 lần rồi sao? Anh không phải thần tiên, cuối cùng cũng sẽ có lúc tính mạng của anh không được đảm bảo. Búp bê nguyền rủa là ngọn cỏ cứu mạng của anh, anh tuyệt đối không có thể dùng nó để giao dịch ! Phương Lãnh anh còn sống quan trọng hơn nhiều kết quả của chuyến đi « Quỷ tế III » ! Anh là trụ cột tinh thần của tất cả diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 !
Bạch Vũ Sóc hiểu rất rõ, Phương Lãnh là người có cái nhìn đại cục, cho nên anh ta mới làm như thế. Mục đích không phải vì bản thân anh ta, mà là vì lợi ích chung của « Rạp chiếu phim địa ngục ». Anh ta làm như vậy chẳng khác nào hy sinh biện pháp bảo mệnh mạnh nhất của anh ta. Nhưng mà, Bạch Vũ Sóc cũng biết,“thứ đó” thực sự có giá trị để làm thế!
-Tuyết Tùng !
Bạch Vũ Sóc nhìn Thành Tuyết Tùng rồi hỏi:
-Ý cô thế nào?
-Tôi không ủng hộ bên nào cả.
Thành Tuyết Tùng vẫn tỏ ra cao ngạo:
-Hai người tự mình quyết định đi.
Đúng lúc này, Phương Lãnh bỗng nhiên đổ đề tài:
-À phải, Vũ Sóc. Chuyện về hai diễn viên mới Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm......
Trên lầu 4,trong phòng chiếu phim thứ 7.
Lúc này Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đang ngồi cạnh nhau ở hàng ghế thứ 10 trong phòng chiếu phim trống trải. Lúc này, Diệp Tưởng cảm thấy hai người như đang ngồi trong 1 rạp chiếu phim của thế giới thực. Nếu trên tay của hai người cầm theo 1 thùng bỏng ngô, trông thật chẳng khác 1 cặp tình nhân quấn quýt bên nhau tới rạp chiếu phim để xem phim
-Nếu tôi có thể đi ra ngoài, sau này tôi sẽ không bao giờ đi rạp chiếu phim xem phim nữa.
Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên phá vỡ sự yên lặng:
-Không, thật ra trước kia tôi cũng chẳng thích đi xem phim.
-Tôi thì ngược lại.
Diệp Tưởng nói:
-Tôi rất thích đi xem phim! À, ngay cả sau khi phim 3d bắt đầu thịnh hành cũng thế. Tôi mỗi năm sẽ đi xem ít nhất là mười bộ phim mới. Nhưng mà, phim kinh dị không phải loại phim mà tôi thích. Tôi xem tương đối nhiều là phim khoa học viễn tưởng do Hollywood sản xuất. Sản phẩm trong nước bởi vì chi phí thông thường không cao, cho nên kịch bản đều cố ý làm cho sâu xa thâm thuý, khiến cho người ta càng xem càng khó hiểu, rõ ràng đều là loại phim rác.
Diệp Tưởng thật ra rất quen với cảm giác ngồi trong rạp chiếu phim. Hắn xưa nay rất thích xem phim,nên hắn thường xuyên rủ đồng nghiệp đi xem phim khi bộ phim đó công chiếu. Phải nói rằng, trước hết , hắn sẽ lên trang www.douban.com đọc trước 1 ít bình luận về phim, nếu đa số là những lời chê phim dở , hắn cũng không bỏ tiền đi mua vé cho phí. Còn nếu đa số là lời khen, hắn sẽ lên trang www.meituan.com ,hoặc là www.gewara.com để đặt mua vé online. Cho nên, cảm giác khi ngồi trong rạp chiếu phim đối với Diệp Tưởng mà nói khá là quen thuộc.
Chỉ là hắn chẳng bao giờ ngờ được, lại có một ngày, chính hắn sẽ trở thành diễn viên, lại càng không ngờ mình phải đi diễn 1 nhân vật trong phim kinh dị.
-Tôi và anh không giống nhau.
Ôn Vũ Phàm lúc này lên tiếng:
-Tôi thực sự rất thích xem phim kinh dị.
-Thật không?
-Anh cảm thấy con gái khi xem phim kinh dị rất kỳ quái sao?
-Không hề. Tôi có mấy người bạn nữ đồng nghiệp cũng rất thích xem phim kinh dị, nhất là những loại phim khó hiểu đáng sợ của Nhật Bản, Hàn Quốc và Thái Lan. Mấy cô ấy thường xuyên nói trước mặt tôi với vẻ tức tối rằng chất lượng của những bộ phim kinh dị trong nước thật sự quá tệ.
-Tôi trước đó cũng đã xem rất nhiều bộ phim kinh dị, đa phần là của Nhật Bản, Thái Lan và Hàn Quốc. Phim kinh dị của Nhật Bản chủ yếu tập trung vào những câu chuyện khó tin, phim kinh dị của Hàn Quốc phim chủ yếu tập trung vào những hiện tượng xã hội, còn phim kinh dị Thái Lan mang đậm khí tức tôn giáo hơn nữa rất chú trọng luân hồi nhân quả. Xét 1 cách tương đối thì tôi khá ưa thích phim kinh dị Nhật Bản. Phiên bản serie « Thu Grudge » do Nhật sản xuất tôi đã xem tất cả 5 lần, phiên bản do Mỹ sản xuất tôi cũng xem qua 2 lần.
Ôn Vũ Phàm nói đến đây, mắt nàng đang nhìn lên màn ảnh.
Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến:
-« The Grudge » thật ra cũng không quá khủng bố, ít nhất tuyệt đối không thể so với những bộ phim kinh dị trong « Rạp chiếu phim địa ngục » này.
Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đều quay đầu lại nhìn. Hoá ra Bạch Vũ Sóc đang đứng phía sau.
-Đúng lúc hai người cũng đang ở đây.
Bạch Vũ Sóc mỉm cười :
-Tôi vừa lúc muốn tìm 2 người.
-Bạch tiểu thư......
Vẻ mặt của Diệp Tưởng trở nên nghiêm túc. Hắn biết rõ, địa vị của Bạch Vũ Sóc trong lòng các diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » rất gần với Phương Lãnh. Là 1 diễn viên lâu năm có năng lực sống sót mạnh đến kinh ngạc, lại đã đóng qua rất nhiều bộ phim. Trong lòng của Diệp Tưởng cũng rất bội phục và kính trọng người phụ nữ này.
-Đúng rồi......Hai bạn thích uống sữa hay cà phê?
Bạch Vũ Sóc mỉm cười chỉ vào hốc lõm bên cạnh ghế ngồi của nàng,nơi đang có hai ly đồ uống rồi nói:
- Nhà ăn cung cấp sữa nóng và cà phê 24/24 , không biết các bạn có phát hiện điều này chưa? Còn nữa, sữa ở đây rất tươi ngon ,tuyệt đối không có vấn đề như sữa của công ty XY!
Sau mấy ngày tiếp xúc với Bạch Vũ Sóc,Diệp Tưởng cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của Bạch Vũ Sóc. Nàng nhiệt tình, hài hước, lạc quan. Các diễn viên trong «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13 này gần như không có ai không thích nàng, ngay cả Tiêu Mộng Kì, thường ngày cũng phải nể nang nàng mấy phần.
Nghe được hai chữ “XY” này, Ôn Vũ Phàm cũng phải mỉm cười. Tính cách ấm áp như ánh mặt trời của Bạch Vũ Sóc cũng ảnh hưởng tới nàng 1 chút.
-Được rồi! Sau đây, tôi có chuyện muốn nói với các bạn.
Bạch Vũ Sóc ngồi xuống,sau đó nụ cười trên khuôn mặt từ từ thu lại.
-Các bạn cho rằng, trong tương lai mình có thể sống sót bao lâu? Hoặc là đổi lại cách nói, muốn sống sót lâu dài, các bạn có tính toán gì? Điểm này không thể không suy nghĩ đến.
Diệp Tưởng lập tức trả lời:
-Muốn tiếp tục sống sót thì quan trọng nhất vẫn là vé chuộc cái chết và vật bị nguyền rủa. Trước mắt tôi cho rằng, cần phải chủ động đối đầu nguy hiểm, không nên trốn tránh những khu vực nguy hiểm trong kịch bản, hoặc là tích cực đi cứu giúp một số người đang gặp nguy hiểm. Đương nhiên, cũng phải lượng sức mà làm. Trước mắt vé chuộc cái chết sử dụng tiêu hao quá lớn, thông thường sau khi đóng xong 1 bộ phim kinh dị căn bản cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, phải đánh cuộc, dám phiêu lưu là điều bắt buộc phải làm.
-Ý của tôi cũng giống vậy.
Ôn Vũ Phàm cũng phụ họa nói:
-Trong bộ phim kinh dị đầu tiên mà tôi tham gia tôi cũng đã làm vậy. Tôi cũng hiểu, nếu cứ trốn tránh nguy hiểm chỉ sợ sẽ khiến bản thân chết càng nhanh hơn. Vé chuộc cái chết chỉ khi trải qua hoàn cảnh nguy hiểm mới có thể đạt được. Điều này tôi cũng hoàn toàn đồng ý. Chỉ là trước mắt tôi chỉ có thôi hồn phù chú mà thôi.....
Bạch Vũ Sóc gật đầu, sau đó nhìn hai người với vẻ tán thưởng:
-Phân tích vô cùng chính xác. Tôi cũng không gặp được nhiều những diễn viên mới có thể suy nghĩ được như hai người. Đa số bọn họ nghĩ đến đầu tiên chính là bỏ vé chuộc cái chết để thuê vật bị nguyền rủa, sau đó trong phim họ cố gắng tránh xa nguy hiểm. Cho dù bọn họ biết, chủ động đối đầu nguy hiểm có thể dễ dàng kiếm được vé chuộc cái chết hơn, nhưng cũng không có mấy ai có gan như vậy. Bọn họ bình thường đều sẽ nghĩ trước hết phải giữu được tính mạng, sau đó mới cân nhắc đến chuyện đi kiếm vé chuộc cái chết.
Diệp Tưởng gật đầu. Thật ra ban đầu hắn cũng có ý tưởng như vậy. Nhưng trong »Phòng giam », hắn bị ép vào đường cùng. Đến lúc đó hắn mới hiểu được chuyện này căn bản không khả thi.
-Nhưng mà.
Bạch Vũ Sóc sau khi nói tới đây đột nhiên chuyển chủ đề :
-Các bạn cũng biết rồi, quá trình này thật ra rất nguy hiểm. Hầu Thiên Bạch cũng vì vậy làm vậy mất mạng. Thật ra cậu ta cũng không sai. Chỉ là,trong tình huống này, cậu ta chưa có đầy đủ về thông tin của bộ phim kinh dị này,nên cậu ta đinh ninh rằng bộ phim kinh dị có độ khó rất thấp. Do vậy cậu ta trở nên quá tự tin, như vậy là không nên. Nếu đổi lại là tôi, sau khi trải qua một hồi quan sát và phân tích kịch bản mới tiếp tục hành động. Hơn nữa phải cố gắng hành động tập thể, mặc dù làm như vậy có thể khiến cho vé chuộc cái chết bị giảm bớt, nhưng ít ra có thể bảo đảm an toàn. Nếu trên người chỉ có một vật bị nguyền rủa, cố gắng làm như vậy cho tới lúc cuối cùng. Vật bị nguyền rủa không phải vạn năng , hiệu quả mạnh hay yếu, hiệu quả có thể duy trì bao lâu không ai biết. Dùng xong phải ba mươi phút sau mới có thể lại sử dụng, hơn nữa còn phải suy xét đến vấn đề nguyền rủa phục hồi.
Diệp Tưởng sau khi nghiêm túc nghe nàng giải thích liền hỏi:
-Như vậy, quan trọng nhất......chắc là thông tin và tính tập thể rồi?
-Bingo !
Bạch Vũ Sóc vô cùng tán thưởng ngộ tính của Diệp Tưởng:
-Nhất là khi gặp phải loại phim kinh dị đáng sợ và khó hiểu, thông tin có thể nói là mang tính sống còn. Đương nhiên thông tin luôn được đặt ở vị trí số 1. Thường thì cậu chẳng biết gì mấy về nhân vật mà cậu phải diễn. Có đôi khi cậu phải sắm vai nhân vật mà trước đó đã ra tay giết hại 1 người,dẫn đến oan hồn bất tán, nhưng mà cậu lại không biết, nên sẽ không thể nào ra tay để giải quyết vấn đề. Đương nhiên Diệp Tưởng cậu mới diễn có hai bộ phim, cho nên việc cậu bị hạn chế trong công tác thu thập thông tin cũng là điều khó tránh. Nhưng về sau, cậu nhất định lúc nào cũng phải nhớ kỹ, đừng bao giờ bỏ qua công tác thu thập thông tin, cùng với việc trao đổi thông tin. Tiếp đó, chính là vấn đề về đội ngũ. Trong bất cứ một bộ phim kinh dị nào cũng luôn phải nghĩ tới sự đoàn kết ! Đây là kinh nghiệm mà tôi đúc rút được, hy vọng hai người sẽ ghi nhớ nó vào trong lòng. Sau này các bạn còn phải phối hợp diễn xuất với các diễn viên của những rạp chiếu phim khác. Hai bên không quen không biết nhau,nhưng cho dù là vậy, trong phim kinh dị, lập trường của mọi người cũng giống nhau. Mục đích chính là sống sót! Mà muốn sống sót, nhất định phải đoàn kết, tuyệt đối không nên cậy thế anh hùng, làm độc hành hiệp 1 mình đối đầu với nguy hiểm !
Thông tin, quả thật là vô cùng quan trọng. Trong « Xe khách khủng bố » bọn họ không biết đến chuyện xe khách gặp tai nạn, trong « Phòng giam » thì căn bản chẳng biết gì về gia tộc Âu Dương. Loại phim kinh dị khó hiểu và đáng sợ này nếu muốn giải quyết vấn đề thì thông thường phải dựa vào con đường thông tin. Căn cứ thông tin sưu tập, tìm được nguồn gốc của vật bị người chết nguyền rủa,sau đó giải quyết vấn đề này mới là con đường sống sót chân chính. Mà cơ bản,các diễn viên cũng phải rất coi trọng tinh thần tập thể, phải tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ cho nhau thông tin, cũng phải cố hết sức hành động 1 cách tập thể. Như vậy cho dù vật bị nguyền rủa của bạn tạm thời không thể sử dụng, bạn cũng sẽ không bị bỏ rơi, 1 mình rơi vào bước đường cùng.
-Cảm ơn cô, Bạch tiểu thư vì đã nói cho chúng tôi biết những điều này.
Diệp Tưởng hiểu rằng Bạch Vũ Sóc đang muốn bồi dưỡng bọn họ, để chuẩn bị cho việc tương lai bọn họ sẽ trở thành thành viên quan trọng của tập thể diễn viên « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 này.
Ôn Vũ Phàm tự nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch Vũ Sóc nên cũng lên tiếng:
-Tôi xin tiếp thu, Bạch tiểu thư.
-Không cần phải gọi tôi là ‘Tiểu thư’ đâu.
Bạch Vũ Sóc nở nụ cười:
-Các bạn có thể gọi thẳng tên của tôi, hoặc Vũ Sóc hoặc chị Vũ Sóc cũng được.
-Nhưng mà......
Tiếp đó, Bạch Vũ Sóc lại chuyển chủ đề:
-Tôi phải nhắc nhở các bạn, sưu tập thông tin và tinh thần tập thể tuy rằng rất quan trọng, nhưng mà, điều cơ bản cần phải nhớ chắc Vu Thần cũng đã nói cho cậu phải không Diệp Tưởng? Đó là phải hoàn toàn hoá thân vào nhân vật. Cậu lần này không phải trong lúc nguy cấp đã gọi sai tên của « Tô Hàn » trong phim sao? Diễn viên mới thường xuyên phạm phải sai lầm này. Số người chết do phạm phải lỗi này cũng không ít. Nghe ra thì có vẻ đây là 1 chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà vấn đề này thường xuyên gây ra sai sót.
-Chính xác.
Diệp Tưởng cũng rất đồng ý với quan điểm này.
-Vậy làm thế nào để hoàn toàn hoá thân vào nhân vật? Các bạn không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên không hiểu cũng rất bình thường. Trước kia tôi từng có mong muốn được trở thành diễn viên,không phải là vì mong bản thân sẽ trở nên nổi tiếng trong giới giải trí, mà chỉ mong có thể chuyên tâm đóng phim, rèn luyện khả năng diễn xuất của mình mà thôi. Tuy rằng tôi chưa tham gia đóng trong 1 bộ phim nào trong thế giới thực, nhưng mà tôi cũng đã có thời gian làm học viên tình nguyện của trường sân khấu điện ảnh nên cũng đã từng được chỉ dậy làm sao để có thể diễn xuất 1 cách tự nhiên. Diễn viên thông thường cảm thấy vai diễn khó nhập vai nhất là những nhân vật có tính cách trái ngược với bản thân,nhất là nhân vật phản diện. Một số minh tinh cố ý không chọn nhân vật chính mà đi đóng vai nhân vật phản diện chính là để tôi luyện khả năng diễn xuất. Không thể hoàn toàn hoá thân vào nhân vật,suy nghĩ của diễn viên sẽ luôn cho rằng nhân vật không phải là mình, nên thường xuyên xảy ra vấn đề gọi nhầm tên. Cộng thêm việc các bạn đang đóng trong phim kinh dị chân thực, thường xuyên phải vi phạm kịch bản và tự nghĩ ra tình tiết,nên khả năng ng sẽ rất lớn.
Trên thực tế, Diệp Tưởng quả thực có vài lần thiếu chút nữa thì gọi nhầm tên, mà lần thực sự gọi nhầm tên tuy rằng cứu hắn, nhưng cũng khiến vé chuộc cái chết của hắn bị trừ đi ba lần thù lao trên danh nghĩa.Chuyện này quả thực không thể nào không coi trọng,
-Gọi sai tên thật ra cũng còn may vì nếu chú ý một chút có lẽ có thể đề phòng được. Nhưng mà, không thể hoàn toàn hoá thân vào nhân vật sẽ có thể gây ra nhiều loại vấn đề. Đương nhiên, các bạn không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên rạp chiếu phim cũng sẽ không yêu cầu khả năng diễn xuất của các bạn phải thật tốt. Nếu bạn đọc lời thoại với vẻ mặt cầu cạnh cũng sẽ không dẫn đến ng, nhưng mà 1 hành vi cụ thể nào đó và lời thoại không nằm trong kịch bản do bạn tự nghĩ thì hoàn toàn khác. Nếu muốn đạt tới cảnh giới nhân vật và diễn viên hoà làm 1 thì điểm này là quan trọng nhất : cho dù là bạn hay là nhân vật, nếu chỉ xét tới phương diện ‘sống sót’ thì hai người không hề có sự khác biệt. Nếu có thể nhanh chóng nắm bắt được chuyện này, mới có thể khiến cho bạn hoàn toàn hoá thân vào nhân vật.
Sống sót!
Ôn Vũ Phàm có 1 thành tích đánh phải ca ngợi mà toàn bộ diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 không ai làm được. Đó chính là, số lần ng mà nàng mắc phải là.....0 ! 0 ng, ngay cả Phương Lãnh cũng không làm được !
-Đợi đã......
Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ Sóc sau đó trong đầu bỗng lướt qua 1 hình ảnh:
-Cô...... Bạch tiểu thư, cô không phải là thiên kim công chúa của...... ông Bạch Thịnh Hà chứ?
Bạch Thịnh Hà ! Diệp Tưởng đương nhiên cũng nghe qua cái tên này, chính là siêu cấp tỷ phú của Trung Quốc! Danh tiếng của ông quả thực rất lẫy lừng, đủ khiến ông có thể ngồi ngang hàng với đám người Mã Hóa Đằng, Phan Thạch Ngật, Lý Khai Phục vân vân ! Lĩnh vực kinh doanh của ông là bất động sản. Tuy nhiên những năm gần đây , công ty địa ốc Thái Dương do ông sáng lập ra tập trung đầu tư và khai thác chủ yếu ở thị trường bất động sản nước ngoài mà không mấy chú trọng tới thị trường bất động sản trong nước. Dân mạng Trung Quốc chưa chắc đã có nhiều người biết tới ông. Nhưng nghe nói tài sản cá nhân của ông lên tới 40 tỷ!
Nhưng mà Bạch Vũ Sóc chỉ trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng không hề có vẻ đắc ý.
Lần này đến lượt Ôn Vũ Phàm cảm thấy kinh ngạc . Trước kia nàng đã từng xem qua 1 tờ tạp chí có đăng bài phỏng vấn gia đình ông Bạch Thịnh Hà. Nàng từng nhìn thấy 1 tấm ảnh chụp gia đình, trên đó có khuôn mặt của Bạch Vũ Sóc. Cho nên lúc đầu khi gặp Bạch Vũ Sóc, nàng đã cảm thấy quen quen, tới bây giờ mới nghĩ ra!
-Nhưng mà ở đây,tôi là con gái của ai có lẽ cũng không quan trọng đúng không?
Bạch Vũ Sóc nhẹ nhàng cười.
Nhưng mà, ai dám xem nhẹ chuyện này đây? Bạch Vũ Sóc tuyệt đối là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật,ấy không phải,làm gì chỉ ở mức thiên kim, tới triệu kim chứ chẳng chơi ! Tương lai nàng sắp sửa kế thừa số tài sản lên tới cả mấy chục tỷ, cho dù sau này nàng có thất nghiệp cũng không cần phải suy nghĩ. Cuộc sống của nàng quả là niềm mơ ước của rất nhiều người.
Ôn Vũ Phàm có vẻ ngạc nhiên nói:
-Cô nếu muốn làm diễn viên thực ra cũng đâu cần phải khó khăn như vậy.
-Cha tôi thật ra phản đối việc tôi muốn đi đóng phim. Cha nói giới giải trí quá đen tối. Đương nhiên với sức ảnh hưởng của ông, tôi cũng không cần phải lo lắng đến cái gọi là quy tắc ngầm, nhưng mà trong tương lai tôi sẽ phải nhà hàng xóm với rất nhiều khó khăn mà có lẽ những người khó lòng chịu đựng nổi. Nhưng tôi thích được làm diễn viên, cho nên đã kiên quyết tham gia vòng thi năng khiếu. Tôi cũng không muốn cả đời chỉ biết ăn bám cha mình. Nhưng mà,kể từ khi bước vào rạp chiếu phim này, đóng phim đã không còn là vấn đề, chỉ là......
Sau khi cười khổ 1 hồi, Bạch Vũ Sóc tiếp tục nói:
-Nhưng mà, sống trên đời phải biết nhìn về phía trước. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải kiếm đủ 10.000 tấm vé chuộc cái chết để trở về. Dù sao cũng là do ngày đó tôi tay chân táy máy,không có chuyện gì tự nhiên lại nhặt tờ rơi kia lên.
Diệp Tưởng cũng vô cùng tán thưởng Bạch Vũ Sóc. Kiểu người giống như nàng trong thế giới hiện thực căn bản là rất khó để tới gần.
Không ít người của xã hội Trung Quốc ngày nay đều ghét cay ghét đắng đám người Rich 2G, bởi vì hiện tượng “khi thực mã*( ý là để chỉ việc ức hiếp người khác) diễn ra quá nhiều. Đám công tử Bạc Liêu ỷ mình con nhà giàu, cha mình làm to mà vi phạm pháp luật, khiến dân chúng khó tránh được sự tức giận. Nhưng mà không phải Rich 2G đều là đám công tử bột, cũng có không ít người giống như Bạch Vũ Sóc. Diệp Tưởng nhìn ra được nàng thực sự thích diễn xuất, mà không phải vì thích hiệu ứng sau khi trở thành diễn viên. Rất nhiều người hâm mộ những minh tinh vì bọn họ được đông đảo fans hâm mộ mà thường không chú ý tới cái giá mà bọn họ phải trả.Đương nhiên cũng có vài người có thể dựa vào quy tắc ngầm mà có được cơ hội nổi tiếng, nhưng nếu thật sự muốn nổi tiếng, khả năng diễn xuất cũng phải rất xuất sắc. Dù sao fan hâm mộ phim điện ảnh cũng không phải người mù, nếu bạn chỉ là kẻ hèn hạ kém tài, cả chó cũng không thèm nể mặt bạn. Thành tích 0 ng là minh chứng rõ ràng nhất để thể hiện thực lực của Bạch Vũ Sóc.
(« Khi thực mã » được bắt nguồn từ 1 sự kiện có thật diễn ra vào ngày 7 tháng 5 năm 2009 trên xa lộ Văn Nhị Tây ở thành phố Hàng Châu tỉnh Chiết Giang – Trung Quốc. Vào lúc 8 giờ hơn tối ngày 7 tháng 5 năm 2009, Đàm Trác (26/9/1984-7/5/2009), 1 kỹ sư phần cứng bị chiếc xe thể thao độ Lancer Evolution IX của Hồ Bân tông phải. Có người ở hiện trường chứng kiến Hồ Bân bị tông bay lên cao khoảng 5 mét sau đó bay xa tới gần 20 mét, dẫn đến chết ngay tức khắc. Sau đó , Hồ Bân bị cảnh sát hình sự bắt giữ, nhưng có cư dân mạng phát hiện Hồ Bân vẫn log in QQ của mình , bởi vậy người ta đã đặt ra câu hỏi liệu thủ phạm có thực sự đang bị bắt giữ hay không ?
Ngày 8 tháng 5 năm 2009, phía cảnh sát tuyên bố xe của Hồ Bân lúc đó chỉ chạy với vận tốc 70 km/h, khiến cho cư dân mạng rất bất bình. Sau có tin đồn Hô Bân là con trai của 1 vị tai to mặt lớn trong chính uỷ tỉnh Chiết Giang nên mới được bao che. Sau này bên chính uỷ tỉnh Chiết Giang mới đứng ra thanh minh không có uỷ viên nào có con trai tên Hồ Bân,đến lúc đó Hồ Bân mới bị điều tra. Sau này bên cảnh sát giao thông khi khám nghiệm hiện trường cộng thêm bảo cáo của bên pháp y mới chứng thực lúc đó Hồ Bân không phải đang chạy với vận tốc 70 km/h mà là gần 102 km/h.
Thực ra, khi thực mã là tiếng đọc trại của thất thập mã, có ý nghĩa nói kháy chuyện 70 km/h do phía cảnh sát tuyên bố để bao che cho Hồ Bân.)
Sau đó, Bạch Vũ Sóc nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
-Tuy rằng, tôi vẫn chưa phải là 1 diễn viên chân chính, nhưng dù sao tôi cũng có chút tâm đắc. Sau này nếu có thời gian, tôi sẽ dạy các bạn một số cách diễn xuất, vì chuyện này rất quan trọng cho các bạn. Thật ra chuyện tự nghĩ ra lời thoại trong quá trình quay phim ở thế giới thực cũng có. Đương nhiên, chỉ một số ít minh tinh nổi tiếng và tài năng mới làm được như vậy, những diễn viên hạng hai hạng ba cũng không dám làm như vậy. Có 1 số diễn viên trong khi nghiền ngẫm về kịch bản, bọn họ cảm thấy mình hiểu được 1 chút về nhân vật,cho nên bọn họ sẽ thương lượng đạo diễn rằng nhân vật này nếu quay như vậy thì hiệu quả đem lại sẽ tốt hơn ; hoặc có đôi khi họ sẽ thêm 1 cách ngẫu hững 1 số câu thoại, nhưng với 1 điều kiện : bọn họ phải hiểu « nhân vật ». Quay phim kinh dị chân thực cũng giống vậy, nếu không muốn ng, chuyện hiểu rõ nhân vật là chuyện rất quan trọng. Khi các bạn làm một việc, nói một câu nói, phải suy nghĩ rất nghiêm túc xem nhân vật mà bạn nhập vai có làm vậy hay nói như vậy không.
Bạch Vũ Sóc là bậc tiền bối, kinh nghiệm đương nhiên vô cùng phong phú. Có thể được nàng chỉ bảo, Diệp Tưởng tự nhiên vô cùng cảm kích, còn Ôn Vũ Phàm thì tỏ ra rất vui sướng.
Dù sao, được Bạch Vũ Sóc đích thân bồi dưỡng sẽ giúp ích cho bọn họ rất nhiều trong chuyện sống sót trong phim kinh dị !
Khoé miệng của Bạch Vũ Sóc cũng vẽ thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười xuất hiện trên môi. Nàng thực sự rất hài lòng với hai diễn viên mới này. Nàng cảm thấy ánh mắt của Phương Lãnh thực sự không tệ,nếu anh ta đã ra mặt mời nàng làm chuyện này, nàng nhất định phải làm tốt nhất có thể. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Phương Lãnh vô cùng tin tưởng Bạch Vũ Sóc.
Sau khi Vũ Sóc rời khỏi phòng chiếu phim sau, bỗng nhiên, sau lưng nàng có 1 âm thanh truyền đến.
-Bạch tiểu thư !
Ôn Vũ Phàm chạy tới trước mặt nàng.
-Cô vì sao có thể lúc nào cũng vui tươi như vậy? Không phải trong rạp chiếu phim lúc nào sinh mạng của cô cũng chịu sự uy hiếp của tử vong hay sao? Cô cũng không thể trở về thế giới thực nơi mà cuộc sống của cô được biết bao người hâm mộ...... Xin lỗi, tôi không nên nói ra điều này......
Bạch Vũ Sóc nhìn nàng rồi mỉm cười:
-Tôi biết chứ. Nhưng cuộc sống chính là như vậy,không có chuyện gì diễn ra đúng như ý mình cả. Còn sống thì bản thân phải làm những chuyện mình còn đủ khả năng làm. Trước kia tôi sống trong nhung lụa giàu sáng, nhưng bây giờ,tôi phải cố hết sức để sống sót. Ôn tiểu thư, cô cũng có thể. Cô cũng chưa phải đã mất đi tất cả.
Ôn Vũ Phàm biết, những gì mà người phụ nữ đang đứng trước mặt nàng đánh mất còn nhiều hơn nàng rất nhiều. Ai có thể chấp nhận chuyện mình đang từ 1 thiên kim tiểu thư có tài sản tới cả chục tỷ đột nhiên biến thành 1 người khốn khổ phải chịu nguyền rủa, không thể không giãy dụa giữa 2 bờ của sống và chết?
Nhưng mà, nàng lại là người cười nhiều nhất trong rạp chiếu phim này. Giờ phút này, Ôn Vũ Phàm đột nhiên cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp.
-Chị Vũ Sóc..... Em,em muốn được giống như chị! Chị có thể dạy em được không? Cho dù điều kiện là gì em cũng chấp nhận!
Nhìn gương mặt của Ôn Vũ Phàm trở nên tươi hồng đầy ấm áp, Bạch Vũ Sóc cũng cười vui vẻ gật đầu.
Những ngày kế tiếp, những diễn viên khác đều phát hiện ra hai ma mới Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm gần như bám theo Bạch Vũ Sóc như hình với bóng*, mà hiển nhiên Bạch Vũ Sóc cũng rất coi trọng hai người. Nàng dốc sạch túi truyền thụ cho hai người bọn họ không ít kinh nghiệm để sống sót trong phim linh dị.
( Nguyên gốc là mạnh bất ly tiêu , tiêu bất ly mạnh : xuất phát từ 1 sự kiện trong lịch sự. Tiêu và Mạnh là hai bộ tướng dưới trướng của Dương Duyên Chiêu ( Dương lục lang ) trong « Dương gia tướng ».Tiêu ở đây là Tiêu Tán , Mạnh ở đây là Mạnh Lương. Hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường ngày bên nhau như hình với bóng.)
Mọi người cũng biết rõ, Bạch Vũ Sóc làm như vậy, nhất định đã có sự chỉ đạo của Phương Lãnh. Điều này cũng chứng minh Phương Lãnh rất ưng ý với hai ma mới này. Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Sau đó.....càng ngày càng tới gần ngày công chiếu của những bộ phim kinh dị mới.
Ngày công chiếu của bộ phim mới có sự tham gia của Bạch Vũ Sóc – « Hàng xóm mới » đã đến !
Lúc 7 rưỡi tối ngày 23 tháng 7, bộ phim « Hàng xóm mới » sẽ được công chiếu. Trong danh sách diễn viên ngoại trừ Bạch Vũ Sóc thì còn có sự tham gia của 4 người Lý Duy Tư, Thành Tuyết Tùng, Ngô Triệu Thiên, Chu Định Quân.Những người khác đều là diễn viên mới.
Trước khi « Hàng xóm mới » được công chiếu, 5 người Bạch Vũ Sóc, Lý Duy Tư, Thành Tuyết Tùng, Chu Định Quân, Ngô Triệu Thiên đều đã kiếm được chỗ ngồi, chờ tới khi bộ phim này bắt đầu.
Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm thực sự rất quan tâm đến sống chết của Bạch Vũ Sóc vì trong mấy ngày này, Bạch Vũ Sóc là người bạn thân nhất của hai người. Cho nên, hai người đều không hy vọng nàng sẽ có chuyện.
-Tôi sẽ không sao đâu.
Bạch Vũ Sóc vừa là thầy vừa là bạn của hai người,mấy ngày nay đi chúng với hai người nàng cũng có cảm giác rất vui vẻ. Nàng tin tưởng bản thân tuyệt đối sẽ không chết trong phim kinh dị này.
-Cố gắng giữ gìn nhé Vũ Sóc.
Diệp Tưởng trịnh trọng nói với nàng:
-Nhất định cô phải bình yên trở về !
-Ừ, yên tâm đi. Không nên quên,tôi là người duy nhất trong rạp chiếu phim có thể chất linh môi!
Cuối cùng, tất cả mọi người rời khỏi phòng chiếu phim.Thời gian công chiếu đã đến.
-Hy vọng chị ấy không sao.
Ôn Vũ Phàm cũng có vẻ lo lắng. Mấy ngày nay, bởi vì đi chung với Bạch Vũ Sóc nên tính cách của nàng cũng bắt đầu có sự thay đổi, thỉnh thoảng cũng có thể tươi cười. Lúc này,nàng thực sự lo lắng cho Vũ Sóc.
Diệp Tưởng kiên định nói:
-Cô ấy sẽ không sao đâu ...... Nhất định như vậy!
Phim đã bắt đầu chiếu.
Đám người Bạch Vũ Sóc nín thở chờ đợi, mà trước mặt bọn họ......
Trên màn hình bắt đầu xuất hiện cảnh tượng 1 căn nhà mà sát bên là 1 cánh đồng hoang bị bóng đêm tối tăm che phủ......
Mình rất bực khi thời gian gần đây có check google và phát hiện ra truyện mà mình dịch xuất hiện trên 1 diễn đàn mà không hề ghi nguồn hay người dịch! Mình dịch vì sở thích chứ không tính phí ai cả,mà các bạn cũng biết dịch 1 chương truyện nó vất vả tốn thời gian thế nào! Nên ít nhất hãy để tên của người dịch(hoặc nếu không để tên nhóm dịch, hoặc tên của diễn đàn 4vn cũng được! Cũng cùng 1 công kéo truyện về, chỉ 1 dòng chữ nho nhỏ mà các bạn có truyện để đọc, còn mình cũng cảm thấy vui vì các bạn được đọc nó! Đừng chỉ để 1 dòng chữ nguồn sưu tầm cho có lệ như vậy! Mình chỉ nói vậy thôi, các bạn có nghe lọt tai hay không thì mình cũng chịu!
Hôm nay, ngay từ sáng sớm thời tiết đã có vẻ âm u, giống như 1 điểm báo cho 1 chuyện gì đó.
Trường trung học phổ thông Thị Lập đã bước vào lúc tan trường. Một nhóm học sinh cấp III túm năm tụm ba ùa ra khỏi cổng trường.Trong đó, có một nhóm 4 học sinh rất dễ khiến người ta chú ý.
Trong số 4 học sinh này có 2 nam 2 nữ.
-Tri Huệ.
Một nam sinh nói với 1 nữ sinh tương đối xinh xắn:
-Lễ Giáng Sinh năm nay cha mẹ cậu không thể trở về sao ?
-Hai người nói công việc ở nước ngoài đang rất bận.
Thiếu nữ xinh đẹp tên Tri Huệ trả lời :
-Thật ra đừng nói là lễ Giáng Sinh,cho dù là tết Nguyên Đán sang năm bố mẹ mình cũng không chắc quay về.Hai người đã sống quá lâu ở nước ngoài nên ngày lễ tết truyền thống của Trung Hoa cũng sắp quên đến nơi.
-Không sau đâu !
Nam sinh kia vội nói:
-Lễ Giáng Sinh năm nay, chúng mình tới chỗ cậu tổ chức tiệc mừng! Cậu xem, hiện tại đầu những cửa hàng bên đường đã bắt đầu tiến hành trang trí để đón lễ Giáng Sinh rồi . Lễ Giáng Sinh tuy là ngày lễ của phương Tây, nhưng bây giờ càng ngày nó càng trở nên quan trọng.
Lúc này, một nam sinh khác có bộ dạng mập mạp ở bên cạnh lên tiếng:
-Ngân Thành, có phải cậu muốn 1 mình ở bên cạnh Tri Huệ trong ngày Giáng Sinh hay không?”
-Cậu...... Vương Nhất Bình!Cậu đang nói bậy bạ gì đó !
Nữ sinh còn lại có vẻ tương đối kín tiếng.
Nhưng dáng người của nàng lại vô cùng bốc lửa, trông không có vẻ giống như 1 nữ sinh.
Bộ đồng phục này đã có thể xem là tương đối rộng, nhưng dáng người ngực tấn công mông phòng thủ của nàng vẫn không thể nào bị che đi, khiến cho đám bạn học ở xung quanh nhìn không chớp mắt, nước miếng bắt đầu chảy ra ào ào như thác nước.
Nam sinh tên Ngân Thành tiếp tục hỏi Tri Huệ:
-Nói mới nhớ, hình như hàng xóm phía nhà hàng xóm nhà cậu đã chuyển nhà phải không? Cậu vốn ở trong chung cư ở ngoại thành, người tới ở cũng không nhiều! Hiện tại cậu có cảm thấy cô đơn không?
-Ừ, vốn mình cũng thấy rất hoà hợp khi sống cạnh gia đình của bác Triệu, nhưng họ đã muốn chuyển đi rồi mình cũng chẳng thể làm gì.
Tri Huệ nói đến đây, bỗng nhiên nàng dừng bước rồi nhìn lên bầu trời âm u.
- Thời tiết thế này không biết có mưa hay không ?
Lúc này,người thiếu nữ có thân hình bốc lửa lên tiếng:
-Nghe dự báo thời tiết có nói, mấy ngày hôm nay trời sẽ nhiều mây âm u như thế này.
Ngân Thành lên tiếng :
-Lễ Giáng Sinh phải có tuyết rơi mới đúng không khí của giáng sinh chứ. Trời sao lại nhiều mây thế này nhỉ......
Thiếu nữ có dáng người ngồn ngộn cũng quay mặt bỏ đi về hướng khác.
-Mình đi trước nhé.
Nam sinh mập mạp cũng nói:
-Mình......Mình cũng phải về đây
Sau khi nhìn hai người rời đi, Tri Huệ mỉm cười nói với Ngân Thành:
-Tống Tuấn hình như có vẻ rất thích Tích Ngọc nhỉ.Nhưng hình như Tích Ngọc chẳng có chút cảm giác nào với cậu ấy cả.
-Ừ, các bạn nam sinh trong trường ai mà không thích Tích Ngọc chứ......
Ngân Thành mới nói đến đây vội vàng dừng lại để giải thích :
-Nhưng Tri Huệ à, Đường Ngân Thành tớ tuyệt đối không nắm trong số đó!
-Chuyện cậu thích ai liên quan gì đến tớ chứ.
Tri Huệ mỉm cười nói:
-Không phải đàn ông các cậu đều thích kiểu phụ nữ có da có thịt đầy đặn 1 chút hay sao.
-Tớ, tớ không...... Tớ......
Càng nói, Ngân Thành lại càng xấu hổ khi nhìn Tri Huệ. Sau đó cậu bắt đầu lí nhí như muỗi kêu:
-Người tớ thích là......
Lúc này, hai người đã đi tới trạm xe buýt.
-Tri Huệ,để.....để mình đưa cậu về!
Ngân Thành vội vàng nói:
-Cậu sống ở khu vắng vẻ như vậy khiến tớ, tớ rất lo.
-À, không cần đâu. Nếu cậu về muộn mình lo bố mẹ cậu sẽ lo lắng.
-Không đâu.Bố mẹ mình nếu biết mình đưa cậu về, bọn họ còn rất mừng là đằng khác. Cậu xem đấy, thời sự hôm qua có đưa tin đêm qua có một nữ sinh đang trên đường về nhà thì bị mất tích. Nơi cô ấy sống cũng không cách xa chỗ cậu đang ở đâu !
Đây mới là lý do quan trọng nhất mà Ngân Thành muốn đưa Tri Huệ về nhà.
-Vậy hả......Vậy được rồi.
Tiếp đó, xe buýt chạy tới. Hai người lên xe. Trên xe cũng ít hành khách, nên hai người nhanh chóng tìm được chỗ ngồi.
Ngân Thành vẫn nhìn chăm chú gương mặt quay nghiêng của An Tri Huệ,trong ánh mắt có thể nhìn thấy được 1 tình cảm rất nồng nàn.
-Tri Huệ, sang năm cậu muốn thi vào trường đại học nào vậy?
Ngân Thành bắt đầu không biết phải nói về chủ đề gì đành phải lấy đại chuyện này ra nói.
-Mình còn chưa quyết định.Thành tích của mình mình hiểu rõ nhất. Những trường đại học top 1 chắc mình thi cũng không đỗ, nên mình chỉ có thể hy vọng có thể đỗ vào những trường thuộc top 2. Nhưng mà chúng ta là học sinh ban xã hội, điểm chuẩn có lẽ sẽ tương đối cao.....
Cứ như vậy cuộc trao đổi kéo dài tới hơn 1 tiếng, xe buýt lúc này cũng bắt đầu chạy tới vùng ngoại thành. Sau khi xuống trạm xe buýt,rồi đi bộ thêm 1 đoạn, lúc này mặt trời đã bắt đầu ngả về phía Tây. Xung quanh là cánh đồng bỏ hoang, mà những phòng ốc ở đằng sau cũng được xây dựng tương đối rải rác. Không khí nơi này quả thật trong lành hơn trong thành phố rất nhiều.
Cha mẹ của An Tri Huệ cha mẹ hiện tại đang sống ở nước ngoài, mà nàng cũng chỉ ở 1 mình trong 1 căn hộ được xây cho 1 gia đình ở vùng ngoại thành. An Tri Huệ có khả năng tự lập rất tốt, mọi chuyện trong sinh hoạt hàng ngày cũng được nàng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Bây giờ nàng vẫn còn là 1 học sinh THPT,nhưng năm sau nàng phải đối mặt với 1 kỳ thi mang tính khiêu chiến: kỳ thi đại học.
Người đi lại trên đường cũng không nhiều, phòng ốc nơi này phần lớn chỉ có 1 người ở. Nhà mà An Tri Huệ đang ở là 1 căn nhà có hai tầng lầu.Điều kiện sinh hoạt của nàng quả thực không tệ.
Lúc này, Ngân Thành và Tri Huệ bỗng nhiên nhìn thấy cửa sổ của căn nhà bên cạnh nhà nàng đang sáng đèn. An Tri Huệ vừa đi về nhìn phía căn nhà đó rồi hỏi với giọng nghi ngờ:
-Gia đình của bác Triệu đã chuyển đi rồi mà. Phòng ốc vốn còn đang bỏ trống, chẳng lẽ đã có người chuyển vào ở rồi?
Ngân Thành đi qua nhìn rồi nói:
-Hình như thế,nhưng như vậy cũng không tốt sao?
Lúc này, Tri Huệ vừa lúc nhìn thấy 1 bác gái của 1 căn hộ gần đó đang dắt chó đi dạo bèn chạy tới hỏi:
-Bác Mã ơi, căn nhà đó đã có người vào ở rồi ạ?
-À, hình như là thế .
Bác Mã chỉ vào căn nhà đó rồi nói:
-Hình như nửa đêm hôm qua có người chuyển đến. Sáng hôm nay bác phát hiện căn nhà đó hình như đã có người ở. Nhưng mà người này thật kỳ cục, dọn tới ở cạnh nhưng không thấy đến chào hỏi hàng xóm gì cả. Người sống chỗ này vốn đã ít rồi.
Tri Huệ nghe thấy thế bèn chạy qua nhìn căn nhà kia. Căn nhà đó cũng là căn nhà được xây theo kiểu cho 1 gia đình ở, có hai tầng lầu và nằm ngay cạnh nhà nàng. Căn nhà này cũng là căn nhà nằm gần nhà nàng nhất,xung quanh chủ yếu là đồng hoang. Phía sau căn nhà kia là vầng mặt trời đang từ từ lặn xuống.
(Nhà xây cho 1 gia đình ở : http://zhishi.soufun.com/detail/qd_36489.html)
-Hàng xóm mới......
An Tri Huệ vào thời điểm đó còn không biết giai đoạn của sự khủng bố đã bắt đầu.
-Có thời gian, cũng nên qua chào hỏi người ta một chút.
Ngân Thành cười nói:
-Cậu nhiệt tình thật đấy. Thời đại này hàng xóm chỉ sợ mới là người xa lạ nhất. Có người ở nhà hàng xóm nhau cả chục năm còn chẳng quen nhau nữa là.
-Người ở đây vốn không nhiều, đã có hàng xóm mới chuyển đến thì việc chào hỏi là điều tất nhiên.Nhưng mà vì sao phải chuyển tới lúc nửa đêm nhỉ?Việc gì mà phải vội vã thế?
Lúc này, hai người đã đi tới của nhà An Tri Huệ.
-Ngân Thành, vào ngồi chơi đã.
-Không cần đâu,tớ cũng phải về đây.
-Hôm nay thật cám ơn cậu. Xin lỗi vì đã để cậu đi cùng mình 1 quãng đường dài như vậy.
-Không sao đâu. Thấy cậu bình yên về tới nhà là mình yên tâm rồi.
Ngân Thành coi như đã hoàn toàn yên tâm, vì thế cậu ta chào tạm biệt Tri Huệ. Sau đó, Tri Huệ nhìn theo bóng lưng của Ngân Thành đang từ từ đi xa dần rồi tiếp đó nàng nhìn chằm chằm vào căn nhà hàng xóm. Sau cùng nàng mới lấy ra chìa khóa, rồi đi vào phòng mình.
Tương lai sẽ khủng bố thế nào,“An Tri Huệ” không biết, nhưng là, Bạch Vũ Sóc lại biết một chút.
Nữ nhân vật chính trong phim “Hàng xóm mới” – An Tri Huệ do Bạch Vũ Sóc thủ vai. Mà bộ phim kinh dị này, cũng không phải là bộ phim kinh dị có độ khó thấp như những bộ phim mà Diệp Tưởng đã tham gia đóng qua. Toàn bộ diễn viên tham gia phải nhập vai học sinh THPT, tuy rằng có vẻ có không được tự nhiên cho lắm, nhưng mà cũng chẳng ai tính toán chuyện này làm gì. Người diễn vai Đường Ngân Thành đương nhiên chính là Lý Duy Tư.
-Tuyệt đối không thể tiếp xúc với hàng xóm mới khi còn chưa nhận được thông báo của kịch bản, cũng không thể đi vào trong phòng.
Đây là phần thông báo được kịch bản cố ý dùng chữ đỏ để viết. Trước mắt, không thể tận dụng giai đoạn kịch bản bị bỏ trống để đi thám thính. Sau đó, An Tri Huệ trở về phòng mình. Căn nhà lớn như vậy nhưng cũng chỉ có 1 mình An Tri Huệ ở. Tri Huệ có tính tự lập rất cao, nấu ăn, làm việc nhà, nàng đều có thể làm tốt.
Trên lý thuyết, thiên kim tiểu thư như Bạch Vũ Sóc là người không thích hợp để đóng loại vai này. Nhưng mà, trên thực tế tuyệt đối không phải như vậy.Là con gái của ông trùm bất động sản nhưng chưa bao giờ Bạch Vũ Sóc chấp nhận để người khác coi nàng là bình hoa di động, cho nên nàng luôn có gắng học làm mọi thứ. Những chuyện lặt vặt trong nhà tuyệt đối không có vấn đề. Về phần nấu nướng, nàng tuy rằng chưa học qua, nhưng là tuyệt đối cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.Cho nên, chắc chắn sẽ không dẫn đến ng.
Sau khi vo gạo xong, nàng đặt vào trong nồi cơm điện. Tiếp đó, nàng đi tới cửa sổ trong phòng đọc sách. Ở đó nàng có thể nhìn thấy cửa sổ căn nhà nhà hàng xóm. Nhưng cánh cửa sổ của căn nhà nhà hàng xóm lúc này đã bị tấm rèm che kín. Hàng xóm mới, không cần hỏi cũng biết mọi chuyện đương nhiên có liên quan rất lớn đến những thứ trong căn nhà đó. Sau này, chuyện sưu tập thông tin là chuyện rất quan trọng.
Vũ Sóc không quên 1 chi tiết rất quan trọng được kịch bản nhắc đến.Trong lời thoại của Đường Ngân Thành có đề cập, đêm qua ở gần đây có 1 cô gái bị mất tích.
Đương nhiên,nàng bây giờ chỉ cần phải nhập vai nữ sinh THPT nên vì để tiện cho việc nhập vai,kịch bản đã truyền vào trong đầu những kiến thức sách vở có liên quan của học sinh THPT.Mở cặp sách,nàng lấy ra vở ghi bài. Nội dung của những bài tập ghi chép bên trong có vẻ như đều là những bộ đề thi thử Đại học.
Tuy vậy Vũ Sóc vẫn lấy sách giáo khoa ra để đọc. Những phần trọng tâm trong những môn học mà nàng cần phải chú ý gồm có phần cổ văn trong môn văn và phần hình học trong môn toán. Nàng không có vấn đề với môn tiếng Anh bởi vì từ nhỏ nàng đã nhiều lần theo cha mẹ ra nước ngoài. Nàng cũng đã từng có thời gian sống rất lâu ở New York cho nên chuyện giảnh dạy tiếng Anh trong nước với nàng mà nói chẳng khác gì trò hề. Phần quan trọng nhất là dạy cách phát âm thì bị bỏ qua, lại chỉ tập trung vào ngữ pháp và phần đọc hiểu.
Bỏ ra hơn hai giờ để xem qua nội dung trong sách giáo khoa cấp 3, kết hợp với những kiến thức cấp III đã được kịch bản truyền vào trong đầu, nàng bắt tay vào làm 1 bộ đề thi thử của môn Toán.
Đề bài tương đối hóc búa, nhưng lại không làm khó được Bạch Vũ Sóc. Nàng nắm bắt và vận dụng tư duy logic tốt hơn người bình thường rất nhiều, mà môn toán là môn chú trọng nhất tới tư duy logic và khả năng tự đặt vấn đề. Có vài người cho rằng môn toán học sẽ trở nên vô dụng khi con người bước chân ra ngoài xã hội, nhưng trên thực tế việc học cách làm toán chính là một cách để rèn luyện tư duy rất tốt. Thật ra, so với rất nhiều vấn đề trong hiện thực, môn toán chỉ cần người làm dựa vào những tiên đề định lý có sẵn tiến hành biến đổi để chứng minh nên môn toán đơn giản hơn rất nhiều vấn đề trong thực tế.
Nếu Bạch Vũ Sóc muốn,nàng hoàn toàn có thể đạt điểm rất cao trong bài thi thử này. Nhưng nàng không quên trong kịch bản có đề cập “Thành tích dự thi của An Tri Huệ không tốt cho lắm ”, cho nên nàng cố ý làm sai. Coi trọng tư duy logic và khả năng tự đặt vấn đề, cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Vũ Sóc có thể làm được 0 ng. Lúc này, Bạch Vũ Sóc, hoặc là phải nói là An Tri Huệ, lại lần nữa kéo bức rèm cửa sổ.
Trước đó khi làm bài thi thử nàng cũng không thường xuyên thám thính động tĩnh phía nhà hàng xóm, bởi vì theo như nàng thấy,“An Tri Huệ” không có lý nào vừa làm bài thi thử môn toán lại vừa chú ý tới động tĩnh của phía nhà hàng xóm. Nếu nàng làm vậy có khả năng sẽ gây ra ng. Cánh cửa sổ căn nhà nhà hàng xóm vẫn bị rèm che kín mít. Trong đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Đêm đã khuya.
-Alô, mẹ ạ! Con vẫn rất khoẻ! Giáng Sinh năm nay nếu bố mẹ không trở về kịp cũng không sao! Dạ được ạ, con sẽ cố gắng chăm sóc bản thân.
Bạch Vũ Sóc cúp máy. Hiện tại nàng đã hoàn toàn hoá thân thành nhân vật “An Tri Huệ”. Trước mắt, tình tiết vẫn còn chưa phát triển. Nhưng nàng đương nhiên sẽ không coi thường.Thân là một “linh môi”, trong bản năng của Bạch Vũ Sóc đã có một loại cảm ứng tâm linh với quỷ hồn,mà linh tính giống như cũng muốn báo cho nàng biết sự nguy hiểm của căn nhà nhà hàng xóm kia. Thế nên nếu nàng thật sự gặp phải nguy hiểm, nàng không thể nào không cảm ứng được.
Nàng bây giờ mở máy tính, đọc những tin nhắn của An Tri Huệ trên QQ, còn cả nội dung của e-mail. Nàng cần phải hiểu rõ nhân vật mà nàng đang nhập vai. Mà thông qua những nội dung tin nhắn lưu lại, bạn thân của An Tri Huệ chỉ có 3 người :Đường Ngân Thành, Tống Tuấn, Phương Tích Ngọc. Ngoài ra, mấy người bạn học khác trong trường cũng thỉnh thoảng tán gẫu với nàng. Trong những người này,có lẽ có mấy người là diễn viên mới.
Trước mắt, còn không chưa biết người bạn học nào mới là diễn viên mới vì thông thường diễn viên mới khi đọc nói lời thoại đều có vẻ tương đối gượng gạo rặn ra từng chữ. Cảnh bắt đầu của phim là lúc tan trường nên nàng căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những bạn học trong lớp, mà nàng phỏng đoán mấy diễn viên mới cũng nằm trong số những bạn học cùng lớp. Trong giai đoạn kịch bản đang bị bỏ trống, nàng muốn nhân cơ hội này để xác minh diễn viên mới là ai để còn đưa cho họ lời khuyên giúp họ bình tĩnh, bằng không nếu như họ không cẩn thận sẽ gây ra ng. Đương nhiên, nàng cũng cần phải bảo vệ họ 1 chút.
Kịch bản tuy rằng ghi lại bọn họ sẽ phối hợp với 1 số nhân vật khác, nhưng dựa theo kịch bản mô tả nàng cũng không đoán được nhân vật nào là do diễn viên mới đóng vai. Cũng có khả năng có một số diễn viên mới trong màn thứ 1 còn chưa có phân cảnh quay họ với nhân vật chính. Những người này không quen biết nhân vật chính,lại không có số di động của nàng, cũng không biết địa chỉ của gia đình nàng, nên trong hai ngày cuối tuần này rất khó để họ liên lạc được với nữ nhân vật chính. Mà ngày hôm qua khi tan học, đứng trong nhiều học sinh THPT như vậy, diễn viên mới cũng không thể nào tìm ra nữ nhân vật chính trong số đó.
Nàng đổi tên nickname của mình trên QQ thành “An Tri Huệ”. Bạn thân của An Tri Huệ trên QQ có hơn hai mươi người, trong số này nếu có bạn học cùng lớp với nàng thì rất có khả năng sẽ có diễn viên mới trong đó.
Lúc này, avatar của Đường Ngân Thành trên QQ cũng sáng lên. Người diễn nhân vật này chính là Lý Duy Tư. Trong kịch bản cũng không có đoạn này nên chắc chắn chuyện này do Lý Duy Tư tự nghĩ ra.
Sau khi liếc nhìn thêm 1 lần nữa căn nhà phía nhà hàng xóm, Vũ Sóc bấm vào avatar của Đường Ngân Thành.
Lý Duy Tư gửi tin nhắn có nội dung:
-Tri Huệ, không làm phiền bạn chứ ?
-Không ! Hôm nay mình đã làm xong bộ đề thi thử cho nên mới đăng nhập vào QQ. Cắm mặt vào sách vở mãi cũng mệt !
-Ừ, he he, lẽ ra mình không thể dùng máy tính, nhưng bố mẹ mình lúc này đều đang không có nhà. Mình tranh thủ đăng nhập vào QQ trong lúc rảnh rỗi.
Vũ Sóc tiếp tục gõ:
-Ừ, sang năm sẽ thi Đại học rồi,chúng mình phải cố gắng nhiều hơn mới được. Tẹo nữa mình cũng phải đọc sách tiếp.
-Ừ, vậy nha, Tri Huệ.
Tiếp đó,lại ngồi tán gẫu thêm vài phút.Xuất hiện thêm mấy người tán gẫu với nàng. Nàng lập tức ghe chép lại tên từng người.
-Tri Huệ, lúc này cậu vẫn còn online cơ à ?
-Tri Huệ, sao cậu lại đổi nickname của mình thành tên thật vậy ?
-Chào cậu,Tri Huệ.À, hôm nay mình mới coi một bộ phim kinh dị rất đáng sợ, đến bây giờ vẫn còn run đây này.
Câu trả lời cuối cùng, hiển nhiên rất dễ khiến người ta chú ý !
Vũ Sóc lập tức bấm vào nickname qq kia rồi nhanh chóng gõ:
-Phim kinh dị là giả thôi. Không có gì đáng sợ đâu.
-Ừ, nhưng mà tất cả những điều trong phim kinh dị đề cập đến là giả hết sao? Chẳng may thật sự có quỷ thì sao?
Người này, thông qua nội dung lưu trữ những tin nhắn trên QQ,tên là Trương Vân.Khả năng hắn là 1 diễn viên mới vô cùng cao.
-Đừng lo lắng ! Không có chuyện gì đâu !
Tiếp đó, Bạch Vũ Sóc gửi qua 1 hình emoticon cười tươi. Dù sao thì chuyện động viên người mới rất quan trọng.
Sau khi tán gẫu với Đường Ngân Thành, Trương Vân, nàng đang tính tới chuyện tắt máy. An Tri Huệ dù sao cũng là học sinh cấp III nên nàng không thể dành quá nhiều thời gian sử dụng máy tính.
Bạch Vũ Sóc thật ra rất hiểu Lý Duy Tư gửi đi những tin nhắn này với mục đích gì.Hắn muốn xác định xem Vũ Sóc trước mắt có đang bình yên vô sự hay không. Còn 1 lý do phụ nữa, đó là thám thính xem thông qua thể chất linh môi nàng có cảm ứng được nguy hiểm gì không. Nếu nàng muốn ám chỉ điều gì, nàng sẽ thông qua QQ gửi đi những emoticon để biểu đạt ý mình.
Giống như Bạch Vũ Sóc,Lý Duy Tư cũng đang tận hết sức để sưu tập thông tin. Hắn cũng giống như Bạch Vũ Sóc rất coi trọng việc thu thập thông tin. Trong lĩnh vực diễn xuất, hắn cũng có chút ít thiên phú. Trước đó cũng vì diễn xuất quá chân thực cho nên Tề Tình Tình đã bị hắn cướp mất con tim,sau này cô nàng suốt ngày bám theo hắn. Lý Duy Tư cũng rất buồn phiền vì chuyện này. Hắn không có dù cho chỉ 1 chút cảm xúc với Tề Tình Tình. Mà lần này cũng vậy, rõ ràng Đường Ngân Thành rất thích An Tri Huệ. Lý Duy Tư cũng bộc lộ rất chân thực và rõ nét sự si tình mà Đường Ngân Thành dành cho An Tri Huệ, cho dù là ánh mắt hay 1 số hành vi trong lúc lơ đễnh, có thể nói là hắn diễn xuất tốt tới mức sắc sảo nhập thần.
Sau cùng, Bạch Vũ Sóc chủ động hàn huyên với Phương Tích Ngọc và Tống Tuấn. Sau khi giao hẹn mọi người gặp nhau ở đâu, nàng mới chính thức tắt máy.Những thông tin cần thiết thì cơ bản đã tới tay, nàng cũng đã xem qua 1 lần ngôi nhà của An Tri Huệ. An Tri Huệ rõ ràng tương đối chăm chỉ, trong nhà cũng khá sạch sẽ. Quần áo trong tủ quần áo cũng được gấp gọn gàng ngăn ngắp, trong tủ lạnh cũng có mua không ít nguyên liệu. Nếu chỉ nhìn tính cách, Bạch Vũ Sóc cảm thấy nàng và An Tri Huệ cũng khá giống nhau.Xem ra , chuyện nhập vai cũng không quá khó khăn.
Nằm trên giường, nàng mở sách giáo khoa môn Văn rồi nhìn qua 1 số bài văn thơ cổ được yêu cầu phải đọc thuộc. Nàng vô cùng tập trung tinh thần vào bài học, hoàn toàn không để ý tới căn nhà nhà hàng xóm. Dù sao, nàng có thể chất linh môi, nên có nguy hiểm gì nàng cũng sẽ cảm ứng được trước. Trước mắt,tất cả hành vi mà nàng đang làm đều dựa trên yêu cầu của kịch bản , lời thoại cũng không nói sai dù chỉ một chữ. Tạm thời trước mắt đang trong giai đoạn an toàn của kịch bản.
Đây là thời kỳ hoàng kim để sưu tập thông tin, nên dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể bỏ lỡ.
Khi nàng bắt đầu có cảm giác mệt mỏi, nàng cất quyển sách giáo khoa lên đầu giường, sau đó tắt đèn đi ngủ. Dù sao, khi đã biết rõ phía nhà hàng xóm rất có khả năng có một con quỷ đang ở đó, nhưng Bạch Vũ Sóc vẫn có thể yên tâm đi ngủ , từ đó cũng có thể thấy được tố chất tâm lý của nàng tốt như thế nào. Hơn nữa, một khi thật sự có nguy hiểm, thể chất linh môi cũng khiến cho nàng lập tức tỉnh lại,nên nàng cũng có đủ thời gian để chuẩn bị. Tuy rằng không có vật bị nguyền rủa, nhưng chỉ với thể chất linh môi, bản thân nàng đã giống như 1 vật bị người chết nguyền rủa rồi !
Đêm nay trôi qua vô cùng bình yên.
Sáng ngày thứ hai, Vũ Sóc đã tinh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, nàng không cố nướng thêm 1 lúc mà lập tức rời giường, sau đó đi đánh răng rửa mặt, rồi chuẩn bị điểm tâm.
Đầu tiên, căn cứ theo nội dung kịch bản, nàng cũng phải đi tới căn nhà nhà hàng xóm để chào hỏi « người hàng xóm mới ».
Soi gương chải lại mái tóc, Bạch Vũ Sóc rất vừa lòng với trạng thái tinh thần của nàng lúc này. Muốn đóng vai 1 nhân vật trong phim kinh dị chân thực thì tố chất tâm lý luôn phải đứng ở vị trí số 1. Sợ hãi,sẽ ảnh hưởng rất lớn tới phán đoán của diễn viên. Đã được tôi luyenj qua biết bao phim kinh dị, tố chất tâm lý của Bạch Vũ Sóc có thể nói là đã được nâng cao rất nhiều. Có lẽ nàng vẫn còn kém Phương Lãnh 1 chút, nhưng nàng tự tin bản thân sẽ không dễ dàng bị khủng hoảng ảnh hưởng tới phán đoán của mình.
Mặc quần áo rồi đeo theo cặp sách trên vai, nàng rời khỏi nhà để đi thám thính căn nhà phía nhà hàng xóm. Lúc này vẻ mặt của Vũ Sóc không hề thấy dù chỉ 1 chút lo sợ và khẩn trương. Nàng vô cùng bình tĩnh ung dung qua căn nhà đó.
Rất nhanh, Vũ Sóc đã đi tới trước cửa, sau đó nàng bắt đầu bấm chuông.
Trong đầu nhớ lại nội dung của kịch bản, ngoài mặt nàng vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng mà, sau một hồi vẫn không thấy có ai ra mở cửa.
-Ra ngoài rồi sao?
Vũ Sóc tiếp tục bấm chuông cửa, nhưng lúc này vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Vì vậy, nàng lẩm bẩm :
-Xem ra thật sự không có ai ở nhà rồi. Hôm nay phải về vậy.
Sau đó, nàng quay đầu bỏ đi.
Trước mắt không thể cố ý đi điều tra « người hàng xóm mới » này vì vậy An Tri Huệ không có lý do gì để thám thính vì nếu cố ý vi phạm kịch bản sẽ dẫn đến ng. Cho dù có muốn đi điều tra cũng phải tìm 1 lý do thích hợp mới được.
Chuyện khiến nàng rất chú ý là chuyện hôm qua khi Đường Ngân Thành nhắc tới 1 nữ sinh bị mất tích. Nàng cần phải nghĩ cách để tìm hiểu chuyện này. Ngày hôm qua, nàng đã lên mạng xem qua tin tức này, nhưng mà tin tức này cũng không phải là tin tức gì lớn, nên không khiến người ta chú ý nhiều.
Sau khi tới trường, nàng tiếp tục bước vào lớp học. Mới liếc mắt nàng đã nhìn thấy Chu Định Quân. Hắn đang ngồi ở 1 góc của phòng, hiện tại đang ngồi trò chuyện với Tống Tuấn và Đường Tuấn Thành.
Ngô Triệu Thiên đóng vai Tống Tuấn, mà hắn thì không có vật bị nguyền rủa,cộng thêm việc vé chuộc cái chết trên tay hắn cũng không nhiều nên hắn không thuê được vật bị nguyền rủa. Hắn cũng không phải là diễn viên mới,Phương Lãnh cũng không thể cố tính hạ giá để cho hắn thuê vì kiểu gì cũng sẽ khiến cho những diễn viên khác phản đối. Cùng là diễn viên như nhau, anh cho tôi thuê giá này, lại cho người ta thuê giá khác, như thế có hợp lý không? Cho nên, hắn chỉ còn cách bám theo những diễn viên khác để bảo toàn mạng sống của mình. Mà người đóng vai Phương Tích Ngọc đương nhiên là Thành Tuyết Tùng.
Về phần Chu Định Quân, trường hợp của hắn cũng giống như Ngô Triệu Thiên. Hắn cũng đang « viêm màng túi » nặng, nhưng cũng may lúc trước tham gia đóng một bộ phim kinh dị, nên số vé chuộc cái chết kiếm được hắn đã bỏ ra mua tấm thôi hồn phù của Ôn Vũ Phàm nên cuối cùng hắn cũng có chút năng lực tự bảo vệ mình. Về phần Thành Tuyết Tùng, biện pháp tự bảo vệ mình của nàng tuy không thể so sánh với Bạch Vũ Sóc, nhưng cũng tương đối không tệ.
Trước mắt, vật bị nguyền rủa của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ mười ba đang vô cùng thiếu. Hiện tại Vũ Sóc rất hy vọng, có thể tìm được 1 vật bị nguyền rủa. Cho dù nàng không lấy được cũng không sao, nhưng, bọn họ nhất định phải tìm được vật bị nguyền rủa.
-Tri Huệ !
Lúc này, Lý Duy Tư chú ý tới sự xuất hiện của nàng nên hắn vội vàng chạy tới.