Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 14: Sang sư học đồ (3)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
“Nàng ta là ai vậy?” Hàn Phi vừa đi ra khỏi xưởng không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc, bởi vì hắn căn bản không nhận ra đối phương.
-Đó là tôn nữ (cháu gái) của Thác Hải đại nhân, Đằng Thủy Tú!
Man Ngưu nhỏ giọng nói rằng:
-Nàng không dễ chọc vào đâu, đệ nếu không cần thiết không nên nói gì với nàng, nếu không Thác Hải đại nhân nhìn thấy đệ lại phải chịu khổ.
Thấy Man Ngưu to lớn như vậy mà phải khom lưng cúi xuống nói, trên mặt biểu hiện ra dáng vẻ khó nhằn thống khổ, Hàn Phi không khỏi rùng mình một cái.
Đằng Thủy Tú khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ quần áo dài màu vàng nhạt, vóc người duyên dáng yêu kiều, có thể nói là một người mẫu hạng nhất ở kiếp trước của Hàn Phi.
Nàng vừa có mái tóc đen thắt đáy lưng ong, làn da trắng nõn như tuyết, đứng ở đây trông như hạc giữa bầy gà. Mà nơi hấp dẫn nhất trên người nàng đó chính là đôi mắt đen nháy linh động không gì sánh được, nó dịu dàng phảng phất như nước mùa thu.
Chính là một nốt hồng trên mi trái có vẻ hơi phá lệ với khuôn mặt của nàng một chút, nhưng mà cũng làm cho thiếu nữ này thêm vài phần phong tình hơn.
Nhưng mà hiện giờ thiếu nữ mỹ lệ này đang nhíu mày, không nhịn được mà hỏi thăm:
-Hàn Phi đâu? Chạy đâu rồi sao?
-Đây, đây!~ Hàn Phi nhanh chóng chạy tới trước mặt nàng hỏi:
-Thủy Tú sư tỷ, xin hỏi có chuyện gì sao?
-Ngươi là Hàn Phi hả? Đây, cái này là cơm trưa của ngươi!
Đằng Thủy Tú gật đầu, lấy một cặp lồng đựng thức ăn ở bên trái bàn đưa qua cho Hàn Phi.
Trong cặp lồng đựng thức ăn là một khay cơm tẻ lớn cùng đậu với thịt bò, bên trên khay cơm còn có một chút tương, hương thơm vô cùng.
Cái giá học phí 200 đồng vàng tuyệt đối không oan! Chỉ nhìn vào cơm nước đã thấy đãi ngộ khác với người khác rồi. Hàn Phi không nhịn được mà nuốt hai ngụm nước bọt.
-Trong cơm còn được thêm một chút dược liệu khôi phục tinh lực, là chính tay ta làm đó, ngươi rất định phải ăn hết đó!
Thiếu nữ vừa cười vừa nói.
-Cảm tạ sư tỷ!
Hàn Phi không bị dáng cười mê người của nàng hấp dẫn, cảm tạ rồi xoay người rời đi.
Lời nói của Man Ngưu bên tai hắn vẫn còn vang vọng chưa tiêu tan, Hàn Phi cũng không muốn ăn quả đắng của Đằng Thác Hải.
Thấy Hàn Phi hoàn toàn thờ ơ trước mị lực của mình, Đằng Thủy Tú cau mũi bất mãn “ hừ!” một tiếng, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhăn lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Bưng khay cơm, Hàn Phi đi tới bên cạnh Man Ngưu, cầm lấy cái thìa, bắt đầu ăn.
Man Ngưu đang ăn bánh mỳ nhìn khay thức ăn của Hàn Phi bằng con mắt ước ao nói rằng:
-Thủy Tú muội muội làm thức ăn ngày càng cao rồi, thật thơm à!
Hàn Phi vội vãn nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói rằng:
-Man Ngưu sư huynh, tới đây, đệ cho huynh phân nửa nè!
Tuy rằng sáng sớm nay mới quen biết, nhưng mà Hàn Phi hoàn toàn có thể nhận ra Man Ngưu đáng giá kết làm bằng hữu, có quan hệ tốt với hắn thì có nhiều lợi ích hơn.
Thật không ngờ Man Ngưu lại phe phẩy đầu cự tuyệt nói:
-Không được, đây là Thủy Tú muội muội chuyên môn làm cho đệ, bên trong hẳn là có dược liệu, có thể giúp đệ khôi phục lại thể lực, ta không cần ăn.
Hàn Phi không thể làm gì khác hơn là phải thu trở lại, hắn suy nghĩ một chút hỏi:
-Thêm dược liệu, Thủy Tú sư tỷ là dược sư sao?
Dược sư hay y sinh, đều có thể thu thập dược liệu trong rừng rậm tới để chữa bệnh cho bệnh nhân. Dược sư có năng lực cao có thể phối ra những dược thủy, dược hoàn có năng lực đặc thù, được nhiều người mạo hiểm cùng võ sĩ rất là hoan nghênh.
Trong Tập Thủy Thành này cũng có vài dược điếm, hiện giờ buôn bán đều vô cùng tốt.
-Không chỉ là một dược sư, Thủy Tú muội muội chính là một linh luật học đồ, linh thuật là thủy hệ cùng phong hệ, chúng ta nếu như không cẩn thận bị thương, có thể tìm muội ấy xin chữa thương cho tốt!
Man Ngưu mặt mày hớn hở nói rằng:
-Muội ấy còn có thể bố trí linh pháp trận, cái linh pháp trận bên trên nóc xưởng của chúng ta chính là muội ấy bố trí ra được, rất lợi hại phải không?
Hàn Phi không khỏi gật đầu, vừa là dược sư vừa là pháp sự học đồ, còn có thể bố trí được linh pháp trận, nhìn thế nào cũng có thể nhận ra đó là nhân vật thiên tài.
-Nghe nói hiện giờ muội ấy đang nghiên cứu chế tạo ra một linh pháp trận có thể thổi gió cho lò rèn của chúng ta, tương lại sẽ không cần mấy học đồ phải thổi hơi mệt chết đi được nữa, hơn nữa còn có thể luyện khoáng thạch được nhanh hơn!
Man Ngưu nói một chút cũng không thiếu, hận không thể nói toàn bộ chuyện liên quan tới Đằng Thủy Tú cho Hàn Phi.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua hơi nhanh, thời gian ăn cơm trưa trong nháy mắt đã trôi qua.
Dựa theo ước định trước đó, Hàn Phi cơm nước xong xuôi sẽ về nhà, mà Man Ngưu phải trở về xưởng tiếp tục làm việc, luyện tập nghề nguội ngày mai tiếp túc.
Ra khỏi xưởng vũ khí của Đằng Thác Hải, ở cửa đã sớm có chiếc xe ngựa buổi sáng đã đưa Hàn Phi tới đây rồi, đây là xe ngựa chuyên dụng của Hàn gia.
Thấy Hàn Phi đi ra, xa phu lập tức cười hô:
-Hàn thiếu gia, hiện giờ trở về nhà sao?
-Về nhà!~ Hàn Phi lên tiếng, nhảy vào thùng xe trực tiếp nằm trên lớp thảm xốp, mấy ngón tay cũng lười không muốn cử động.
“Thực sự mà mệt chết đi được!” Trong lòng hắn mắng thầm một tiếng.
Nhưng mà mệt nhọc cũng qua đi rất nhanh, đại khái là tác dụng của dược liệu trong thức ăn. Thời gian hắn đi trên đường, Hàn Phi cảm thấy thân thể đã khỏe lại không ít, trong dạ dày cũng cảm thấy ấm áp sảng khoái rất là thoải mái.
Chờ tới khi về trong nhà, Hàn Phi vô luận là tinh lực thay thể lực đều khôi phục lại trạng thái bình thường, làm cho hắn có đủ khí lực để hoàn thành vụ huấn luyện vũ kỹ buổi chiều của mình.
Carol cũng không bởi vì Hàn Phi trở thành sang sư học đồ mà dừng lại huấn luyện của hắn, ngược lại càng nghiêm ngặt thêm không ít.
Chỉ có lúc đêm khuya thanh tĩnh, mới chính là thời gian chân chính thuộc về Hàn Phi.
Bài trừ tạp niệm, Hàn Phi bắt đầu vận khí điều tức lần thứ hai, tuy rằng đêm qua hắn đã luyện hóa được không ít nguyên khí được tích súc bên trong đan điền, thế nhưng tiên thiên chân khí được ngưng kết lại hoàn toàn không đủ để đả thông kinh mạch, còn không ngừng phải cô đọng thêm cho sung mãn.
Lúc này khi vận khí điều tức làm cho Hàn Phi kinh hỉ hơn không ít, bởi vì hắn phát hiện ra trong đan điền mình tiên thiên nguyên khí một lần nữa ngưng tụ được không ít.
Tiên thiên nguyên khí trong người tăng trưởng mà dần dần khô kiệt theo tuổi tác, cho nên chỉ có không ngừng tu luyện nội công đả thông kinh mạch, tiến tới hấp thụ thiên địa nguyên khí mà cho mình dùng, mới có thể sử dụng nguyên khí nội uẩn bên trong không ngừng sinh sôi ra, không ngừng lớn mạnh, mà nội lực chân khí do ngưng luyện nguyên khí tự nhiên cũng theo đó mà dần dần thâm hậu.
Hàn Phi lúc trước lúc mới bắt đầu tu luyện “Huyền môn sinh tử quyết”, mười hai chính kinh cùng kinh kỳ bát mạch còn chưa có đả thông, tiên thiên nguyên khí tiêu hao sạch sẽ mỗi ngày khôi phục lại số lượng vô cùng ít ỏi. Đại bộ phận thời gian hắn chỉ có thể nhiều lần tu luyện để ngưng tụ chân khí, hiệu quả thấp có thể hiểu được.
Mà hiện ra tốc độ khôi phục tiên thiên nguyên khí trong đan điền nhanh hơn trước rất nhiều lần, nếu như vẫn có thể bảo trì như vậy xuống tới, không tới vài ngày nữa hắn có thể bắt đầu nếm thử đả thông kinh mạch, cấp tốc đột phá đệ nhất trọng thiên của “Huyền môn sinh tử quyết!”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 15: Đệ nhất trọng thiên (1)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Nửa tháng cứ như vậy mà trôi qua.
Trong mười mấy ngày nay, buổi sáng Hàn Phi theo Man Ngưu học tập làm nghề nguội trong xưởng của Đằng Thác Hải. Buổi chiều hắn vẫn như cũ kiên trì luyện tập cơ sở vũ kỹ như suốt tám năm qua, mà tới buổi tối hắn khổ luyện tâm pháp nhập môn của “Huyền môn sinh tử quyết!”. Tiên thiên nguyên khí ngưng tụ trong đan điền ngày càng thêm hùng hậu.
Hàn Phi rốt cuộc chân chính lãnh hội và tác dụng trọng yếu của thiên phú đối với tập võ, kỳ thực hắn chỉ dùng không tới năm ngày đã cô đọng được đầy đủ chân khí để đả thông kinh mạch.
Nhưng mà để có thể đảm bảo thành công trong một lần duy nhất, hắn dùng thêm mười ngày nữa để củng cố và rèn luyện thêm. Đạt tới cảnh giới thuần thục khống chế chân khí trong đan điền.
Buổi tối ngày hôm nay, Hàn Phi xác nhận mọi người đã đi vào giấc ngủ rồi, rốt cuộc hắn bắt đầu vận khí xông mạch – mấu chốt nhất để đột phá đệ nhất trọng thiên “Huyền môn sinh tử quyết!”
Ngưng thần tĩnh khí ý thủ đan điền, tiên thiên chân khí dường như dần dần bị Hàn Phi điều động bắt đầu chậm rãi xoay tròn trong đan điền.
Theo Hàn Phi thôi động không ngưng, tốc độ xoay tròn của tiên thiên chân khí bên trong đan điền ngày càng nhanh hơn, rất nhanh đạt tới mức Hàn Phi không thể khống chế được.
Thời khắc then chốt nhất đã tới, Hàn Phi lập tức khống chế khí kình mãnh liệt đang dâng trào đi thẳng tới thủ thiếu âm phế kinh.
Thủ thiếu âm phế kinh thuộc về một trong tam âm kinh mạch của mười hai chính kinh, khí huyết hô hấp một chỗ, là một trong những kinh mạch then chốt nhất trong đệ nhất trọng thiên của “Huyền môn sinh tử quyết!”
Dưới chân khí xông mạch, kinh mạch lần đầu bị khí kình truyền tới run lên kịch liệt.
Hàn Phi lập tức cảm thấy nội phủ trước ngược thống khổ tê tâm liệt phế, thế nhưng không ảnh hưởng chút nào tới tâm chí kiên định vô cùng của hắn. Chân khí thẳng nhập vào, thế như trẻ tre, phá hủy không ít tầng tầng trở ngại trong thủ thiếu âm phế kinh!
Trong quá trình trùng kích này, kinh mạch bị đả thông đồng thời cũng không ngừng lớn mạnh, nội kinh càng ngày càng được tu luyện kiên cố.
Có tiên thiên chân khí hùng hậu làm hậu thuẫn, thời gian đả thông thủ thiếu âm kinh mạch cũng không dài, chỉ qua mười phút đã xong, Hàn Phi thành công đả thông kinh mạch thứ nhất!
Sự thống khổ khi chân khí xông mạch trong nháy mắt đã biến mất, hắn mở hai mắt thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt lộ ra quang mang sung sướng, bước đầu tiên đã phi thường thành công rồi.
Mà đêm dài chỉ mới bắt đầu mà thôi, hắn điều chỉnh lại khí tức một lần nữa, rồi nhắm mắt lại, tiếp tục vận khí đi qua thiếu thủ âm phế kinh, tới đả thông thủ dương minh đại tràng kinh! ( đại tràng: ruột già)
Từ thủ thiếu âm phế kinh tới thủ dương minh đại tràng kinh, chuyển đủ dương minh vị kinh (dạ dày)… Hàn Phi hoàn toàn chìm đắm vào cảnh giới vô ngã vô tư, toàn bộ tạp niệm cùng thống khổ phảng phất như để cho thể xác hứng chịu, nhưng là tiên thiên chân khí vẫn chạy toàn thân, đả thông từng kinh mạch một trong mười hai chính kinh.
Cũng không biết qua bao lâu, tiên thiên chân khí lần nữa trở lại thiếu thủ âm phế kinh, mười hai chính kinh đã toàn bộ được đả thông!
Mười hai chính kinh bị đả thông, tiên thiên chân khí trong cơ thể Hàn Phi lập tức gắn bó lại thành một đường, tiên thiên chân khí bắt đầu tuần hoàn khắp thân thể Hàn Phi, chân khí không ngừng được sinh sôi trong đan điền của hắn.
Một khâu nhập môn quan trong nhất trong “Huyền môn sinh tử quyết!” đã được Hàn Phi bước qua, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà dừng tay.
Đang lúc chiến thắng phải truy giặc tới cùng! Đây không chỉ là bí quyết trong chiến tranh, đối với việc tu luyện tiên thiên huyền công của Hàn Phi cũng nói được như vậy, chỉ có thể đả thông kinh mạch toàn thân mới là cơ sở của “Huyền môn sinh tử quyết!” không có con đường thứ hai.
Tiên thiên chân khí được ngưng tụ càng thêm hùng hậu, lần thứ hai được đề lên trong đan điền, mà lúc này mục tiêu trùng kích chính là kinh kỳ bát mạch!
Nhâm mạch, đốc mạch, trùng mạch, đới mạch, âm kiêu mạch, dương khiêu mạch, dương duy mạch, tám mạch này không lệ thuộc trực tiếp vào lục phủ ngũ tạng. Thế nhưng có cùng một nhịp thở với mười hai chính kinh, tương đương với cành lá cùng thân cây vậy.
Hàn Phi kiếp trước sống trong thời loạn thế giang hồ, rất nhiều võ giả cần phải dùng thời gian khổ luyện suốt đời mới có thể đả thông mười hai chính kinh cùng kinh kỳ bát mạch. Phải là người luyện võ kỳ tài có thiên phú hơn người, cũng phải tiến hành từ từ mới đạt được tới nội công đại thành. Hàn Phi trong một đêm trùng kích toàn bộ kinh mạch, đây quả thực là không thể tưởng tượng được.
Đây chính là chỗ cường đại cùng kỳ diệu của “Huyền môn sinh tử quyết!”, tích tụ nhiều mà bùng nổ, trước tiên ngưng tụ tiên thiên chân khí đầu đủ, sau đó một lần trùng kích, lúc bước vào nhập môn đã đứng trên một trạm xuất phát cực cao rồi.
Mà Hàn Phi từ nhỏ đã bắt đầu cô động nguyên khí trong đan điền, vô tình hợp với đạo tu hành trong “Huyền môn sinh tử quyết!” hơn nữa bản thân lại có thiên phú, mới có thể thành công một lần như lưu thủy hành vân vậy.
Trùng mạch, đới mạch, âm khiêu mạch… Từng kinh mạch không ngừng được đả thông, thuận lợi như nước chảy về đông ngàn dặm một lần!
Đả thông kinh mạch cuối cùng chính là nhâm đốc hai mạch trong kinh kỳ bát mạch, nó được xưng là “Âm mạch chi hải” cùng “Dương mạch chi hải”. Đây chính là hai kinh mạch trọng yếu nhất mà Hàn Phi phải dùng rất nhiều thời gian đả thông. Toàn thân hắn dưới việc đả thông mười hai chính kinh cùng kinh kỳ bát mạch, chân khí trùng kích chấn động đã sản sinh ra hơi chút run rẩy!
Bách huyệt cộng minh! ( Trăm huyệt cộng hưởng) đây chính là dấu hiệu đặc thù khi đả thông kinh mạch toàn thân. Hàn Phi bỗng nhiên mở mạnh hai mắt, ngẩng đầu mồm huýt một tiếng sáo dài!
Nếu như lúc này có người ở bên cạnh hắn nhìn thấy, như vậy hẳn rất là kinh ngạc rồi. Lúc này trong mắt Hàn Phi bắn ra hai đạo quang mang cực kỳ sáng ngời, ánh mắt bao hàm mừng rỡ cùng kích động không gì sánh được!
Sau một tiếng huýt gió, ánh mắt Hàn Phi khôi phục lại bình thường. Theo tiếng huýt sáo dài ra khỏi mồm, chân khí trong cơ thể hắn cũng dần dần bình phục lại, chậm rãi trở về trong đan điền.
Từ nay về sau không cần Hàn Phi chủ động khống chế nữa, tiên thiên chân khí trong đan điền sẽ tự động lưu chuyển trong kinh mạch bất kể ngày đêm, tiên thiên chân khí trong cơ thể không lúc nào dừng lại, đồng thời mở rộng kinh mạch.
Việc này đại biểu cho Hàn Phi rốt cuộc cũng đột phá được đệ nhất trọng thiên của “Huyền môn sinh tử quyết!”, một bước quan trọng nhất tiến tới cảnh tới võ đạo tối cao!
Mà kinh mạch toàn bộ thông, lúc bách huyệt cộng minh, hắn có thể dẫn thiên địa nguyên khí tới trong cơ thể mình tẩy tủy dịch cân, tiến tới đệ nhị trọng của “Huyền môn sinh tử quyết!” là – Ngưng khí thành hình!
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc Hàn Phi đang thu hồi chân khí về đan điền, cửa phòng hắn liên xao động kịch liệt, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi lo lắng của Carol:
-Hàn Phi, ngươi thế nào rồi?
Không xong! Hàn Phi thầm kêu một tiếng, hắn thật ra lúc đả thông kinh mạch đã không tự chủ được mà huýt gió một tiếng thật dài làm giảm tiết tấu của kình khí, việc này hẳn là làm kinh động mọi người trong nhà rồi!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 16: Đệ nhất trọng thiên.(2)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Hàn Phi hơi do dự một chút, cánh cửa phòng càng vang lên tiếng đập mạnh, hiển nhiên là Carol đã nóng nảy rồi.
-Carol đạo sư, ta không sao!
Hàn Phi vừa hô lên, vừa nhanh chóng chạy từ trên giường xuống, cũng không kịp đi giầy đã nhảy ra mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của Carol.
Nếu như động tác của hắn chậm một chút, phỏng chừng đối phương rất có thể phá cửa mà vào.
-Thực xin lỗi đạo sư!
Nhìn Carol đang mặc áo ngủ, Hàn Phi rất xin lỗi nói rằng:
-Ta có lẽ rơi vào ác mộng thì phải?
Những tiếng bước chân gấp gáp từ trên cầu thang đi xuống, Hàn Mộc Thiên cùng hai người di nương của Hàn Phi cũng nghe thấy tiếng động liền đi xuống dưới kiểm tra. Tiếng huýt sáo dài của Hàn Phi cũng là tạo ra động tĩnh không nhỏ chút nào.
Nghe thấy Hàn Phi bảo gặp ác mộng, tất cả mọi người mới thở dài một hơi, Carlene ngáp một cái nói rằng:
-Nếu không có việc gì, mọi người tiếp tục đi ngủ đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm!
Hàn Mộc Thiên còn do dự một chút nói rằng:
-Phi nhi, hay là tối nay cha ngủ với con nhé!
Carlene nhất thời có chút bất mãn trừng mắt liếc nhìn hắn, Hàn Phi nhanh lên tiếng trả lời:
-Không cần, phụ thân, con không có chuyện gì đâu, mọi người đều đi ngủ cả đi!
Thấy Hàn Phi kiên trì, Hàn Mộc Thiên cũng chỉ còn cách bỏ ý niệm trong đầu, dù sao Hàn Phi hiện giờ cũng không phải là tiểu hài tử nữa rồi.
Đuổi mọi người đi, Hàn Phi đang chuẩn bị đóng cửa phòng lại trở về giường thử lại cảm giác kinh mạch đả thông một chút, thì chỉ nghe thấy một tiếng “Hắt xì”. Cửa phòng đối diện của hắn lộ ra một cái đầu nhỏ tròn tròn, chính là đệ đệ Hàn Lập mới được mười tuổi của hắn.
-Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Lập xoa xoa mắt buồn ngủ, có chút mờ mịt hỏi thăm.
Đệ đệ này của Hàn Phi chính là nhi tử duy nhất của Carlene, vóc người không cao, tướng mạo cũng phổ thông, đôi mắt màu xanh cùng mái tóc màu nâu xẫm, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra vài phần hàm hậu. Những ưu điểm của mẫu thân và phụ thân nó cơ bản không kế thừa được nhiều.
Tại Hàn gia, Carlene cùng Deniliya đều là bình thê của Hàn Mộc Thiên, mẫu thân của Hàn Phi mới là chính thê nguyên phối.
Bởi vậy địa vị của Hàn Lập ở Hàn gia đương nhiên không bằng Hàn Phi, hơn nữa năm hắn năm tuổi thông qua trắc thí cũng không có thiên phú trở thành võ sĩ cùng linh pháp sư. Carlene cho dù có tâm chiếu cố cho nhi tử của mình, cũng khó mà thu được địa vị giống như của Hàn Phi.
Nhưng mà quan hệ huynh đệ của Hàn Phi cùng Hàn Lập cũng không tồi. Hàn Lập kế thừa thiên phú làm thương nhân của gia tộc mẫu thân, từ nhỏ đã thích những con số cùng kinh doanh. Hàn Mộc Thiên cũng có ý chờ hắn trưởng thành, tương lại sẽ giao hai cửa hàng trong thành cho Hàn Lập kế thừa.
-Không có chuyện gì đâu, đệ cứ tiếp tục ngủ đi.
Hàn Phi vừa cười vừa nói:
-Đại di nương không phải nói ngày mai mang đệ đi ra ngoại ô thu mua hàng hóa sao, cẩn thận không dậy được.
-Ngồi xe ngựa mệt chết đi, đệ lười đi!
Hàn Lập hơi cúi đầu một chút, nhìn Hàn Phi có chút kinh ngạc nói rằng:
-Di! Đại ca thế nào mà vẫn mặc y phục thế? Lẽ nào ca còn chưa có lên giường?
Hàn Phi trong lòng rùng mình, một kẽ hở nho nhỏ như vậy, Carol cùng mấy người Hàn Mộc Thiên còn không có phát hiện ra, vậy mà lại bị Hàn Lập nhìn thấy.
Sau này phải thay áo ngủ rồi mới luyện công! Hàn Phi trừng mặt liếc nhìn Hàn Lập một cái rằng:
-Cái này đệ không cần quản, nếu không đi ngủ, ca nói cho di nương đó!
Uy hiếp này đối với Hàn Lập hiển nhiên phi thường hiệu quả, hắn lập tức lùi đầu lại, chăm chú đóng cửa phòng vào.
Hàn Phi lắc đầu, cũng đóng cửa phòng, sau đó lên giường tiếp tục vận công.
Chì là lúc này hắn cũng không phải tu tập tâm pháp rèn luyện chân khí nội kình, lúc kinh mạch cùng khiếu huyệt được đả thông, hắn đã có năng lực nội thị, có thể rất rõ ràng cảm giác được tình huống vận chuyển chân khí qua kinh mạch trong cơ thể.
Theo chân khí lưu chuyển bên trong thân thể, một hình ảnh kinh mạch thân thể thật lớn chậm rãi hiện ra trong thức hải của Hàn Phi. Những đường nét với màu sắc khác nhau, phảng phất như những kinh mạch này được hiện ra một cách rất rõ ràng.
Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, Hàn Phi thật giống như thần linh cao cao tại thượng phía trên, từ trên cao nhìn xuống thế giới trong cơ thể mình. Những dịch thể màu ngân bạch đang lưu động trong kinh mạch chính là tiên thiên chân khí được nguyên khí cô đọng mà thành trong đan điền.
Hiện giờ huyền công của hắn mới sơ thành, màu sắc của tiên thiên chân khí còn tương đối nhạt, tương lại công lực không ngừng tăng cường thâm hậu, màu ngân bạch sẽ từ từ biến thành màu vàng.
Trong thời gian ngắn không được một tháng, có thể tu luyện “huyền môn sinh tử quyết” tới như bây giờ, Hàn Phi đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Hắn không chút nóng nảy mà lập tức dẫn động thiên địa nguyên khí bên ngoài tẩy tủy dịch cân của mình, bởi vì còn cần thời gian củng cố vững chắc kinh mạch tới trình độ có thể chịu được thiên địa nguyên khí tẩy rửa kinh mạch.
Dục tốc bất đạt, làm người mấy kiếp Hàn Phi đã minh bạch thật sâu điều này, mà hắn lúc này không thiếu khuyết nhất chính là thời gian.
Trong mấy ngày tiếp theo, Hàn Phi vẫn theo một quy luật sinh hoạt, sáng sớm làm nghề nguội, buổi chiều luyện võ.
Do chân khí đã lưu chuyển khắp các kinh mạch toàn thân, lực lượng thân thể hắn được tăng cường rất nhiều, không ngờ đã thành công rèn ra bách đoán thiết, tuy rằng cùng với Man Ngưu vẫn còn chênh lệch không ít, nhưng đủ làm cho mọi người kinh hô là thiên tài rồi.
Theo nhiệt độ không khí từ từ tăng lên, càng ngày có càng nhiều người mạo hiểm tới Tập Thủy Thành. Đồng thời cũng làm cho trị an trong thành gặp phải nhiều áp lực, nhưng lại mang càng nhiều lợi nhuận tới cho xưởng vũ khí Thác Hải.
Thời gian Đằng Thác Hải đứng ở trong xưởng tăng lên, đối với tiến bộ kinh người của Hàn Phi, hắn chỉ từ chối không cho ý kiến rồi lầm bầm nói vài tiếng gì đó. Ngược lại yêu cầu Hàn Phi cần phải gia tăng thêm thời gian luyện tập, sớm ngày chân chính tạo thành được bách đoán thiết( sắt rèn trăm lần).
Cho nên Hàn Phi chỉ có thể vội vã rời giường khi người khác còn đang say ngủ, hừng đông đã chạy tới xưởng vũ khí, sau đó kiên trì rèn đập sắt thép, so với đám thợ rèn học đồ trong xưởng còn chăm chỉ hơn nhiều.
…
Bầu trời u ám đầy sao trên cao còn chưa có biến mất, phía chân trời nơi hừng đông có một chút tia sáng ló lên, Tập Thủy Thành còn chưa có tỉnh giậy sau giấc ngủ say tạo lên sự yên tĩnh vô cùng.
Nhưng mà ở giữa một hẻm nhỏ hẻo lánh, những tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe nghiền xuống phiến đá mặt đường kêu lên rộn rã đánh vỡ sự yên lặng này.
Một xe ngựa nhỏ nhẹ nhàng từ trong ngõ vội vã chạy qua, mã phu lôi dây cương trong tay, để cho xe ngựa thả chậm tốc độ.
Bởi vì phía trước là một ngã tư đường, vạn nhất đột nhiên va phải người buôn bán đang đi trên đường thì không phải là chuyện nhỏ.
Hàn Phi ngồi trong thùng xe không nhịn được mà ngáp to một tiếng, nỗ lực tỉnh ngủ, trong lòng lầm bầm mắng Đằng Thác Hải mấy tiếng.
Hắn không phải là thần, chỉ là một thiếu niên mới mười ba tuổi, suốt cả ngày làm nghề nguội với tập luyện võ công, tối tới lại phải tu luyện nội công tâm pháp. Mỗi ngày rời giường từ sớm như vậy đã có chút không kiên trì được rồi.
-Thiếu gia, sắp tới nơi rồi!
Mã phu ở đằng trước nghe thấy tiếng ngáp của Hàn Phi, cũng dùng ngữ khí oán giận mà nói rằng:
-Thác Hải đại nhân cũng thật là, để cho thiếu gia ngủ cũng không được ngon giấc!
Hàn Phi cười nói:
-Hơn nữa ngươi cũng không được ngủ ngon, nhưng cũng không có biện pháp gì, phụ thân nói chuyện gì cũng phải nghe hắn!
Đang lúc nói chuyện xe ngựa đã tiếp cận tới cửa ngỏ, nhưng mà sau đó dị biến nổi lên!
----------oOo----------
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 17: Đệ nhất trọng thiên.(3)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Một bóng đen đột nhiên từ bên trái cửa ngõ vọt ra rất nhanh, vừa vặn đúng vào xe ngựa, nhanh tới mức làm cho mã phu Emi cũng không kịp phản ứng!
A!
Chỉ nghe thấy một tiếng hét lên thảm thiết, cái tên lỗ mãng đột nhiên lao ra bị đụng ngã xuống mặt đất, Emi sợ quá nhanh chóng kéo dây ngựa ngừng xe lại.
Sau khi bình ổn xe ngựa, hắn lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, vừa tiến tới đỡ người bị ngã dậy, vừa run giọng hỏi:
-Tiểu nhị, ngươi thế nào?
Emi là mã phu của Hàn gia thuê, năm nay tuy rằng chưa qua hai mươi tuổi, thế nhưng thời gian đánh xe ngựa cho Hàn gia cũng gần năm năm rồi, nhưng chưa một lần gặp phải chuyện này.
Nghĩ tới hậu quả đâm chết người, hắn vươn tay ra không khỏi hơi chút run lên.
Bởi vì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hàn Phi đang ngồi trong thùng xe cũng bị cắm đầu tới trước từ trong thùng xe rơi ra ngoài. Hắn vừa nhảy xuống đất thì phát hiện ra trong ngõ có hai bóng người chạy ra đồng thời nhằm tới Emi.
Tuy rằng sắc trời còn tối, nhưng mà Hàn Phi liếc mắt một cái cũng phát hiện ra hai người này không phải là người lương thiện gì.
Hai người một cao một lùn, ăn mặc bì giáp thông thường nhất của người mạo hiểm, trong tay đều cầm một cây gậy bằng gỗ thô, đồng thời trên mặt đều bịt một chiếc khăn che mặt màu đen, chỉ lộ ra đối mắt cùng cái cằm.
Chặn đường cướp sao? Một ý niệm không hay nổi lên trong đầu của Hàn Phi, hắn gấp giọng nói rằng:
-Emi, cẩn thận!
Chỉ là Hàn Phi nhắc nhở vẫn còn chậm, Emi vừa khom lưng định đỡ người nằm dưới đất lên, cái người mạo hiểm vóc dáng thấp đã tiến tới phía sau hắn, nhấc cái gậy lên nện thẳng vào ót của Emi.
Thình thịch! Một thanh âm vang lên, Emi hừ một tiếng rồi nhanh chóng ngã xuống đất, mà người đang nằm dưới đất do vừa va chạm với xe ngựa cũng nhanh chóng bật dậy.
Hàn Phi rất thời đảo một ngụm lương khí, thủ pháp đánh người hôn mê của tên mạo hiểm thấp này, tuyệt đối ổn, chuẩn, ngoan, hiển nhiên không phải là gà mờ rồi.
Sau khi đánh bất tỉnh Emi, ba gã mạo hiểm này phi thường ăn ý vây Hàn Phi vào giữa.
-Không được đánh ta, ta cho các ngươi tiền…
Hàn Phi thất kinh lùi về sau mấy bước, cả người run run móc từ trong y phục ra một túi tiền, đưa thẳng tới cho người mạo hiểm hơi cao đằng trước.
Tên người mạo hiểm kia lúc đầu sửng sốt, gậy gỗ vừa giơ lên lập tức hạ xuống, cười ha hả, đưa tay lấy túi tiền của Hàn Phi.
Cũng không biết là còn sợ chuyện gì, Hàn Phi nhẹ nhàng buông tay, cái túi tiền nhất thời rơi xuống, ánh mắt tên mạo hiểm cũng nhìn theo túi tiền rơi xuống.
Nhưng hắn không ngờ tới, lúc này, vẻ kinh hoàng đã biến mất trên mặt Hàn Phi, hơn nữa trên mặt thiếu niên này còn hơn một chút dữ tợn!
Phốc!
Lúc tâm thần của người mạo hiểm cao lớn bị túi tiền đang rơi xuống đất hấp dẫn, Hàn Phi đột nhiên bay người lên tung một cước, hung ác độc địa không gì sánh được mà đá vào chỗ hiểm của hắn.
Một đòn này, cũng rất ổn, chuẩn, ngoan, đồng thời còn ngưng tụ toàn thân khí lực của Hàn Phi.
Sau đó một khắc, Hàn Phi hầu như có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn nơi chỗ hiểm của đối phương.
Người mạo hiểm cao lớn làm sao có thể người con cừu non chết nhát này tự nhiên lại biến thành hung lang. Hắn bị đánh trúng chỗ hiểm, hai mắt trợn tròn, ôm lấy hạ thân ngã xuống mặt đất, mồm há hốc đau tới mức không thể kêu lên thành tiếng.
-Người đâu, có cường đạo à!
Hàn Phi vừa đánh lén thành công liền xoay người bỏ chạy, đồng thời cũng lớn tiếng kêu lên.
Tuy rằng hiện giờ Hàn Phi đã tu luyện thành công đệ nhất trọng của “Huyền môn sinh tử quyết” thế nhưng chưa có tiến vào cảnh giới thứ hai là ngưng khí thành hình, cũng không có cách nào dùng chân khí để tấn công cùng phòng ngự cả, nhiều lắm chỉ tăng cường thêm một chút khí lực cùng lực lượng mà thôi.
Hắn dù sao cũng chỉ là thiếu niên mới mười ba tuổi, chống lại ba gã mạo hiểm thân thể khỏe mạnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú tự nhiên không có phần thắng nào cả, cho dù là đã ám toán thành công một người trong đó.
Từ khi Hàn Phi đá bay tiểu đệ đệ của người mạo hiểm cao lớn tới khi hắn xoay người chạy trốn, chỉ phát sinh trong một thời gian cực kỳ ngắn. Hai người còn lại đang vây quanh xe ngựa cũng hơi ngây người ra một chút, nhưng mà lập tức phản ứng lại mà đuổi theo.
-Không được chạy!
-Tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi!
…
Hàn Phi vừa mới chạy được hơn mười thước thì cảm thấy tiếng gió thổi gào thét bay tới phía sau, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức dừng chân lại, đồng thời xoay người về phía sau giơ cánh tay trái lên, vừa vặn chặn cái gậy gỗ của đối phương đập xuống.
Răng rắc! Hàn Phi nghe thấy thanh âm xương cánh tay của mình bị đập gãy, cơn đau đớn không gì sánh được truyền từ trên cánh tay tới óc.
Nhưng mà sau đó, hắn cũng nhìn thấy được người mạo hiểm thấp người đang truy đuổi mình phía sau, đối phương truy kích với tốc độ khá nhanh.
Thấy Hàn Phi dừng lại lấy cánh tay ngăn chặn một kích của mình, người mạo hiểm thấp bé có chút kinh ngạc, thình lình Hàn Phi nhấc chân đá tới hạ thể của đối phương, lại là một chiêu rất âm độc!
Người mạo hiểm thấp lùn căn bản không ngờ Hàn Phi lại hung hãn tới như vậy, liều mạng để cánh tay bị gãy cũng muốn đá hắn một cước. Hơn nữa Hàn Phi vốn rất thấp, cho nên bất ngờ không kịp đề phòng mà giống như đồng bạn của mình, hạ thể nặng nề trúng một cước.
Nhưng mà hắn so với người mạo hiểm cao lớn lúc trước vẫn còn may mắn hơn một chút. Bởi vì cước đầu tiên của Hàn Phi lực sát thương mạnh tới mức nào có thể biết, một cước vừa rồi lực lượng tập trung lên chân không đủ, dưới tình huống này, cũng không thể làm cho đối phương chịu thương tổn quá lớn được.
Cho dù là như vậy, tên mạo hiểm vãn đau đớn tới mức cong người, ngay cả gậy cũng không cầm được mà làm rơi xuống mặt đất.
-Pà mịa mày…
Người mạo hiểm thấp lùn vừa mới xổ một câu thô tục ra khỏi miệng, Hàn Phi bỗng nhiên đầu đập mà mặt hắn, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Vóc người của đối thủ này so với Hàn Phi chỉ hơi cao hơn, dưới tình huống khom lưng cúi đầu thì vừa vặn đụng phải Hàn Phi!
Người mạo hiểm thấp lùn đầu nhất thời bị đụng phải, bật ngửa về phía sau, máu bắt ra khỏi lỗ mũi, câu chửi cũng không thể tiếp tục được nữa.
Mà Hàn Phi cũng không tốt hơn chút nào, đầu hắn đánh vào mặt đối phương, hàm răng đối thương đập vào đầu hắn làm cho máu đỏ chảy ròng ròng xuống mặt.
Ở phía sau, người mạo hiểm thứ ba, cũng là người cố ý chạm vào xe ngựa ngã xuống đất, đang vọt tới.
Trong tay hắn vốn không có vũ khí gì, vừa nhìn thấy đồng bọn thứ hai cũng phải chịu đau đớn, cơn tức giận làm hắn rút một con dao găm sáng loáng từ bên hông ra.
Hàn Phi rùng mình, lập tức thối lui về phía sau.
Trước sống chết, hắn dùng khinh công, nhưng mà nội lực không đủ, cho nên chỉ thể lùi lại phía sau hơi nhanh một chút thôi.
Hàn Phi cũng không trông cậy vào việc này có thể tránh được truy kích của đối phương, hắn mong muốn tận lực kéo dài thời gian một chút mà thôi.
Trong cuộc chiến sinh tử này, không có chân khí nội kình duy trì, bất luận chiêu thức kỳ diệu gì cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi. Hàn Phi chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chém giết giang hồ trước đây của mình mà cố gắng tìm kiếm một chút sinh cơ mà thôi.
Người mạo hiểm thứ ba quơ dao găm vọt tới!
----------oOo----------
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 18: Bị tập kích.(1)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Xuy!
Lưỡi dao phát sáng nhằm thẳng tới mặt Hàn Phi mà đâm, lưỡi dao vô cùng sắc bén phát ra những thanh âm như độc xà thè lưỡi. Lưỡi dao sắc bén tới nỗi vừa chạm vào da mặt hắn đã để lại một vệt máu nhợt nhạt.
Một cánh tay gãy không thể nhúc nhích được, máu trên đầu cũng không ngừng chảy xuống, tình huống hiện giờ của Hàn Phi hoàn toàn không xong rồi, mà người mạo hiểm thứ ba này cũng xuất thủ thẳng tới vị trí yếu hại của hắn!
Hàn Phi chật vật bất kham lăn vài vòng trên mặt đất, né tránh được một lần công kích của đối phương, sau đó hắn nhảy dựng lên cuộn tròn tới trước, trong miệng không ngừng kêu la lên cứu mạng. Thanh âm có chút thê lương của Hàn Phi trong hẻm nhỏ vắng lặng này được truyền đi rất xa.
Nếu như nói lúc trước mấy người mạo hiểm này chỉ là muốn cướp tiền tài dọc đường, thế nhưng lúc này tuyệt đối là muốn lấy mạng Hàn Phi!
Thấy vài lần xuất thủ đều thật bại, Hàn Phi còn đang chạy trốn kêu cứu ầm trời, tâm tình của người mạo hiểm thứ ba kia vô cùng nôn nóng. Hắn hổn hển lớn tiếng chửi bới, đuổi theo Hàn Phi không bỏ.
Đối với Hàn Phi bất lợi nhất chính là, cái hẻm nhỏ hắn vừa tới này tương đối dài, chỉ có thể chạy thẳng tới phía trước cũng không có chỗ trống khác mà xê dịch ra bên.
Mà ở phía sau, tên mạo hiểm lùn thấp bị Hàn Phi dùng âm chiêu đá cho suýt tí nữa tiểu đệ đệ bị hỏng cũng đã qua cơn đau đơn, đồng thời rút ra dao găm, từ phía sau đuổi tới Hàn Phi.
Hắn hiện giờ hoàn toàn có thể hiểu được nỗi thống khổ của người bạn cao gầy của mình, cho nên đối với Hàn Phi chính là hận thấu xương.
Người mạo hiểm thấp lùn, hình dáng của hắn như vậy nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mặt đã đuổi tới người mạo hiểm thứ ba kia.
Nghe được thanh âm quát tháo phía sau ngày càng gần, Hàn Phi biết là chỉ sợ chạy không được rồi. Hắn dưới cơn tức giận, chuẩn bị quay đầu lại không quan tâm tới bất cứ chuyện gì mà một sống hai chết với đối phương.
Lão tử sống hai đời cũng đủ rồi!
-Người nào, đứng yên không được cử động!
-Người đằng trước không được cử động, chúng ta là đội phòng vệ, buông vũ khí ra để chúng ta kiểm tra!
Giữa lúc Hàn Phi đang chuẩn bị liều mạng, thì phía trước ngoài đầu hẻm nhỏ tầm mười mét có một đội sĩ binh cầm đuốc trong tay xuất hiện. Bọn họ thấy song phương đang truy đuổi nhau cả kinh lớn tiếng kêu lên.
Thực sự là gặp sống trong chỗ chết, Hàn Phi không ngờ phía sau mình là một địa phương vô cùng hẻo lánh lại bất ngờ gặp được đội tuần tra của Tập Thủy Thành.
-Cứu mạng! Có cường đạo cướp đoạt, ta là trưởng tử của Huân Tước Hàn Mộc Thiên!
Hàn Phi nhanh chóng lên tiếng giới thiệu, chân vẫn chạy liên tục không dừng.
Tập Thủy Thành là một thành nhỏ rất xa xôi, quý tộc trong thành có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hàn Phi vừa chạy vừa báo ra thân phận của mình là một chuyện phi thường sáng suốt, tối thiểu sẽ không bị đám sĩ binh này coi như hung đồ mà đối phó với mình.
Quả nhiên vừa nghe thấy tiếng hô của Hàn Phi, những chiến sĩ của đội tuần tram lập tức bỏ cây đuốc xuống, lấy vũ khí ra vọt nhanh tới.
Mà hai tên mạo hiểm đang chăm chú đuổi theo Hàn Phi cũng vô cùng sợ hãi, vội vã dừng chân xoay người bỏ chạy.
Đội tuần tra của Tập Thủy Thành số người không nhiều lắm nhưng đều là những chiến sĩ có kinh nghiệm phong phú cả, hơn nữa đại bộ phận những người này trước đây đều đã trải qua những việc mạo hiểm. Trong đó còn có võ sĩ tồn tại, bằng không cũng không thể duy trì được trật tự của Tập Thủy Thành được. Những người mạo hiểm tốp năm tốp ba này thật là không yếu chút nào.
Hai người mạo hiểm kia hiển nhiên biết đội tuần tra lợi hại thế nào, không hẹn mà cùng chọn ra tuyển chọn vô cùng chính xác, tốc độ chạy trốn của hai người so với lúc truy đuổi Hàn Phi còn nhanh hơn rất nhiều.
Mà ở phía sau, ở đầu hẻm nhỏ, tiếng ồn ào cùng tiếng bước chân người truyền tới ngày càng nhiều, hai tên mạo hiểm xoay người bỏ chạy càng nhanh hơn.
Nhưng mà lúc bọn họ chạy qua chiếc xe ngựa của Hàn Phi, cũng không có quên mang theo người mạo hiểm cao lớn vẫn còn nằm lăn lộn trên mặt đất, ba người cùng nhau lẩn vào trong một hẻm nhỏ mất tích!
Nguy cơ bị giải trừ, Hàn Phi rốt cuộc cũng có thể dừng chân thở hổn hển vài hơi, lần này nếu như không phải vận khí của mình tốt, mình đã đả thông kinh mạch đề thăng lực lượng, bằng không có khả năng nằm lại đây rồi.
Một sĩ binh trong đội tuần tra vọt tới trước mặt hắn, đưa tay đỡ lấy Hàn Phi nói:
-Cậu là Hàn Phi thiếu gia sao? Ta lập tức đưa cậu đi trị liệu!
Mà những chiến sĩ khác đã vọt qua người Hàn Phi, nhanh chóng đuổi theo mấy tên mạo hiểm kia.
Hàn Phi ngẩng đầu vừa nhìn, thấy người đỡ hắn là một người tầm hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ trang phục võ sĩ bì giáp, chắc là đội trưởng của đội tuần tra này. Nhưng là hắn cũng không biết vì sao đối phương lại biết tên của mình.
-Đúng vậy, ta là Hàn Phi.
Không đợi Hàn Phi nói xong, chỉ nghe thấy bên kia ngõ nhỏ một thanh âm hào sảng nhanh chóng truyền tới:
-Hàn Phi, Hàn Phi sư đệ là đệ sao? Cường đạo ở nơi nào?
Tiếng hô mang theo lo lắng, Hàn Phi lập tức nhận ra thanh âm của Man Ngưu, vội vã quay đầu lại hô:
-Man Ngưu sư huynh, đệ ở đây!
Xưởng vũ khí của Thác Hải đại sư cũng không xa cái hẻm nhỏ này là mấy, hiển nhiên có người nghe thấy tiếng Hàn Phi kêu cứu liền chạy ra. Mọi người trong xưởng cũng nhận biết được cái xe ngựa của Hàn Phi, Man Ngưu tất nhiên là biết Hàn Phi có chuyện xảy ra.
Nghe thấy Hàn Phi đáp lại, Man Ngưu mang theo một đám thợ rèn còn cầm vũ khí trong tay vội vàng chạy vọt tới, nhìn thấy trán của Hàn Phi, máu chảy đầy mặt thì lại càng hoảng sợ. Hắn há mồm mắng:
-Người nào, thằng nhóc nào làm, lão tử bổ sống hắn!
Võ sĩ đỡ Hàn Phi dậy nhíu mày nói rằng:
-Trước tiên không nên nói chuyện này nữa, nhanh đưa Hàn thiếu gia tới chỗ dược sư trị liệu một chút đi đã.
-Tay trái của ta đã bị gãy!
Hàn Phi cười khổ nói.
Nghe thấy Hàn Phi thương thế nặng như vậy, Man Ngưu cùng võ sĩ đều lấy làm kinh hãi, Man Ngưu lập tức nói rằng:
-Đi, vào trong xưởng nhanh, Thủy Tú muội muội có thể trị liệu được!
-Các ngươi đã có dược sư rồi, vậy thì mau nhanh lên!
Võ sĩ cũng vội vã nói:
-Không nên chậm trễ nữa.
Tên võ sĩ này trong lòng vô cùng bội phục Hàn Phi, tuổi còn nhỏ như vậy bị hai người mạo hiểm truy sát, cánh tay bị chặt đứt vẫn còn bình tĩnh tới như vậy. Khí độ trấn tĩnh như vậy con cái nhà bình thường cũng không có khả năng làm được.
-Chúng ta đi trước đây, cảm tạ các hạ!
Hàn Phi cảm tạ nói:
-Còn không biết đại danh của các hạ thế nào!
-Ta là La Mông Đức, là đội trưởng đội ba của đội tuần tra, ta quen với phụ thân của cậu.
Võ sĩ nói rằng:
-Cậu cứ đi trước chữa thương đi, có chuyện gì thì nói sau!
Hàn Phi gật đầu, theo Man Ngưu cùng đám người chạy về xưởng vũ khí Thác Hải.
Đương nhiên, mã phu Emi đang ngất ở đầu hẻm cũng được mang về.
Đằng Thác Hải cùng Đằng Thủy Tú đương nhiên cũng vừa mới ngủ dậy, đang đứng ở giữa sân. Đằng Thủy Tú nhìn thấy máu chảy đầy mặt Hàn Phi, nhất thời thở nhẹ một tiếng, xoay người chạy vào trong buồng.
Đằng Thác Hải cũng trầm giọng nghiêm mặt hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
----------oOo----------
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh