Đêm.Tĩnh lặng
NGồi một mình, nơi nghĩa địa hoang.
Quanh ta,
Những bóng sáng chập chờn, những nỗi đau chờ chực
Thần chết a, lưỡi hái sáng lóa đang kề vào ta
Quỷ hồn a, móng ta sắc lẹm đang bấu vào ta
Diêm vương giơ bút
Phán quan gọi hồn
Ta sẽ đi, ta sẽ bước đi chăng?
Không, chẳng còn gì, chẳng có gì
Lặng lẽ
Nghĩa địa hoang, chỉ còn ta, chẳng còn gì
Trời sẽ sáng không, chẳng biết,muốn nằm xuống
Muốn cảm nhận đất lạnh
Lạnh, lạnh lắm
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trần còi
Wandering restless through the hillside on a cold December day, my solitary journey guided only by the pilgrims high in the sky. Fog invades the lands blocking the last rays of the dying sun and a veil of mist and serenity gracefully covers the night.
The shadowy trees of the forest, once imbued with beauty and life now twisted and eternally frozen by a shroud of snow and ice.
As the glow of the dawning sun vanishes in the witherd sky my eyes wander up through the whispering winds and watch the glare of the stars dilute.
Exposed to the frost of the icy winds my bittered soul still rejoys.
As the howl of the wind enchants me more than the sweetest sounding human voice.
Freed from mens insanity I feel my grief stricken heart still burn bracing my soul through night's loneliness I sence a glimpse of shelter return.
Burdend with the insight of my loneliness I continue my journey through this night.
Passed have the times when the glimmer of hope filled my heart with gentle delight.
All the years that the currents of fortune have planted the seeds of my grief my eyes have been fooled by the masks of joy, my desperate hopes deceived.
So let us now gather the harvest of the past solitary days.
And bath our peace craving eyes in sin's magnificent grace.
The night shall pass and a cold morning breeze shall obscure the traces of my pittyful existence.
For not a stone shall mark the place where silence embraced me and guided my cheerful soul into the charm of everlasting solitude.
Lang thang không nghỉ qua sườn đồi vào một ngày tháng 12 lạnh giá, hành trình đơn độc của tôi chỉ được dẫn dắt bởi những lữ khách trên bầu trời cao. Sương mù tràn lan chặn những tia nắng cuối cùng của mặt trời sắp tàn lụi và một mạng sương cùng sự tĩnh lặng trang nhã bao phủ màn đêm.
Những cây đầy bóng râm trong khu rừng, từng thấm đầy cái đẹp và cuộc sống giờ đây bị cuộn lại và vĩnh viễn đông cứng dưới tấm vải liệm của tuyết băng
Khi ánh bình minh rực rỡ tan biến trên bầu trời khô héo, mắt tôi hững hờ lướt qua những ngọn gió thì thầm và ngắm nhìn những ánh sao đang phai nhạt.
Phơi bày trước gió rét, tâm hồn cay đắng của tôi vẫn vui trở lại
Bởi tiếng gió hú làm say tôi hơn cả giọng nói ngọt ngào nhất.
Được giải phóng khỏi loài người điên rồ, tôi cảm thấy trái tim mòn mỏi vì buồn phiền vẫn cháy lên nâng đỡ tâm hồn qua những đêm cô đơn tôi lờ mờ mường tượng sự nương tựa trở về.
Đè nặng với sự thông suốt của nỗi cô đơn tôi tiếp tục hành trình xuyên đêm tối.
Thời gian trôi đi khi ý niệm của hy vọng lấp đầy con tim niềm hân hoan dịu dàng.
Qua bao năm những dòng vận mệnh đã gieo những hạt giống nỗi buồn cặp mắt tôi đã bị những chiếc mặt nạ niềm vui làm mụ mị, những hy vọng liều lĩnh của tôi lừa gạt.
Nào, bây giờ chúng ta hãy thu hoạch những ngày qua.
Và tắm rửa cặp mắt thèm muốn bình yên trong sự yêu kiều lộng lẫy của tội ác.
Đêm sẽ qua và một buổi sáng tuyết lạnh sẽ xóa mờ những dấu vết sự tồn tại ngu ngốc của tôi.
Không phải vì một hòn đá sẽ đánh dấu nơi im lặng ôm lấy tôi và dẫn lối tâm hồn hân hoan của tôi vào sự quyến rũ của cô đơn bất diệt.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiếu Vô Hồn