Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Nếu luyện thành bộ võ công này, thiên hạ không cao thủ nào có thể đánh bại.
Tuy Lancelot đã luyện được bảy tám thành, nhưng thi triển ra ngoài thì một phần trăm cũng không đến. Hùng bá thiên hạ có uy lực vô cùng lớn, nhưng bởi vì quá cương mãnh, không có gì điều hòa, nên việc tu luyện hết sức khó khăn. Có vô số cao thủ, bởi vì không khống chế được cường kinh hung hãn như cuồng long mà tẩu hòa nhập ma, nổ tan xác mà chết.
Sư phụ Lancelot xét thấy việc tu luyện khó khăn, bởi vậy làm trái với lẽ thường không dạy Lancelot bất cứ nội công tâm pháp nào. Ngược lại đi một nước cờ hiểm, trong cuộc sống hằng ngày âm thầm dạy Lancelot học phương pháp hành công của Hùng bá thiên hạ. Bỏ qua phương pháp đả tọa của người đời mà dùng vô số lần đánh nhau sống chết với dã thú, dùng những tình huống nguy hiểm tính mạng để kích phát, từng bước trường thành. Cũng tức là, không phải cố ý khống chế nội kinh, mà là khiến thân thể Lancelot trong tình cảnh hoàn toàn không biết gì tự cân bằng điều hòa với nội kinh, từ hữu pháp chuyên thành vô pháp (CBRO: ý là từ cố gắng khống chế theo một phương pháp nào đấy rồi tiến dần đến không theo phương pháp nào nữa cả), tiến tới hợp làm một thể.
Nếu là chiếu theo kế hoạch từ đều, qua một năm nữa, Lancelot có thể hoàn toàn tiêu trừ mọi cắn trả của Hùng bá thiên hạ. Đến lúc đó, hắn sẽ chính thức dạy Lancelot học độc môn nội công. Đối với phương pháp dạy dỗ này, nếu thành công, Lancelot sẽ một bước thành tuyệt đỉnh cao thủ, công lực hùng mạnh, quyết không thua gì Tử Ngọc. Không ngờ người tính không bằng trời tính, Lancelot chuồn xuống núi, rơi vào quẫn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hiện giờ, Lancelot tuy rằng đã có đủ căn cơ, nhưng lại không có cách nào sử dụng. Phải biết rằng Hùng bá thiên hạ chính là võ học cương mãnh nhất trên đời, không phải nội lực bình thường có khả năng điều khiển. Cũng như cưỡi một con thiên lý mã ngỗ ngược tất phải có dây cương đủ bền chắc mới có thể khống chế nó. Nếu không kết cục chắc chắn là ngã ngựa mà chết.
Chỉ có điều, tuy nói Lancelot không thể sử dụng, nhưng chỉ cần có ngoại lực kích thích nội kinh Hùng bá thiên hạ, nó sẽ trong nháy mắt bùng nổ, phòng vệ cho chủ nhân.
Lần này, Tiểu Thảo dùng chân khí của mình miễn cường tiến vào đan điền của Lancelot. Đan điền vốn là nơi chân khí tập trung, cũng như nhỏ một giọt nước vào thùng a- xít sun-phu-ric (CBRO: ta học hóa biết, acid sulphuric càng loãng càng mạnh), hùng bá thiên hạ gặp ngoại lực, lập tức phản ứng, chỉ trong nháy mắt đã truyền khắp hai người, làm cả hai bị thương nặng. Nhưng cái đạo lý bùng phát nội lực ngược đời của Lancelot không phải người như bọn họ có thể hiểu rõ được.
- Thành công, chúng ta đã thành công rồi!
Mặc dù tay không ngừng đau đớn, nhưng Tiểu Thảo rất hưng phấn.
- Thành công cái gì, ngươi dạy ta nội công quái quỷ gì mà khiến cho ta cảm giác như muốn nổ tung lên thế?
Nói xong, Lancelot "oa" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.
Tuy Tiểu Thảo làm nội lực bộc phát, nhưng chân khí không nghe sai khiến, chạy loạn khắp nơi trong cơ thể Lancelot, đánh cho nội tạng điên đảo. Nếu xử lý không khéo, kết cục chính là nổ tan xác mà chết. Hai người không biết sự nghiêm trọng của chuyện này, vẫn bình chân như vại.
- Thật sự là kỳ quái! Lão nhân rõ ràng từng nói, lúc nội công vận hành, toàn thân thư thái, thoải mái. Vì sao khi ta vận nội công, lại luyện đến hộc máu nhỉ?
Trong lòng Lancelot có chút buồn bực, trong miệng máu tươi không ngừng tuôn ra.
- Tại ngươi... Ngươi làm ta hộc máu.
Tiểu Thảo giật mình, nhận ra sự tình không bình thường bắt đầu khẩn trương.
Giả bộ anh hùng, Lancelot lấy tay xoa xoa bên miệng, cười nói:
- Việc này theo ta nghĩ là do thời tiết nóng! Ngươi biết đó, thời tiết nóng lên, người ta cũng dễ tức giận, mấy thứ như máu mũi đặc biệt nhiều... Ta tung hoành ngang dọc, mang theo một bầu máu nóng...
Ngoài mặt nói như vậy, nhưng mầu tươi vẫn không ngừng tự chảy ra từ miệng mũi.
- Ngươi không sao chứ? Ta nghĩ hay là ngươi đi gặp thầy thuốc thì tốt hơn!
Nhìn thấy máu ra nhiều như vậy, Tiểu Thảo đã quên mình tinh thông y lý, bắt đầu nói năng lộn xộn.
- Lúc này làm ai còn có thời giờ mà đi gặp thầy thuốc? Nếu không chuẩn bị nhanh lên, chúng ta sẽ đi gặp thánh Peter đó! (CBRO: Thánh Peter theo thần thoại canh cổng thiên đàng)
Lancelot mặt mày căng thẳng, thấp giọng nói:
- Hắn đến rồi!
Tiểu Thảo biết Lancelot có trực giác rất chính xác, lập tức nói:
- Chờ một chút! Ngươi ẩn nấp trước đi. Khi hắn vừa đến, ta sẽ tắt đèn. Hắn trở tay không kịp, ngươi sẽ giết hắn, nhưng nhớ kỹ, nếu một chiêu đánh hắn không chết, thì mau nghĩ cách chạy trốn. Ta sẽ nghĩ cách yểm hộ ngươi!
- Chờ một chút! Công tắc đèn ngay tại cửa, ngươi muốn tắt đèn mà hắn không biết thì trừ phi hắn là người mù, nếu không ngươi chính là thằng ngốc!
- Ta không ngốc như vậy đâu!
Tiểu Thảo phất tay nói:
- Ta sẽ đi tắt đèn!
- Cẩn thận một chút! Đừng để người ta tìm ra được!
Lancelot phân phó. Chảy máu một lúc, cuối cùng máu cũng dần dần ngừng chảy. Thật ra, nội công đẳng cấp cao bình thường đều có công hiệu chữa thương giảm đau. Với cấp bậc của Hùng bá thiên hạ mà nói, chỉ cần chân khí bùng nổ điều hòa lại sẽ nhanh chóng tu bổ thân thể bị tổn hại, cầm máu, trị liệu nội tạng. Điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lancelot có thể sống sót sau bao trận đánh nhau sống mái liên tục với dã thú.
Máu tạm thời ngừng chảy. Lancelot nín thở, nấp sau cửa sổ, chờ đối thủ đến. Đồng thời, theo lời Tiểu Thảo, dồn chân khí vào cánh tay phải, dự định một chiêu đánh chết đối thủ.
Chờ đợi một lúc, chỉ nghe "soạt" một tiếng, một bóng xanh nhoáng lên một cái. Thanh Vô Dụng xuất hiện trong phòng. Y mặc áo bào xanh phất phơ trong gió nhẹ. Hắn trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên mỉm cười:
- Ngươi che dấu khí tức cũng uổng công mà thôi. Ngươi định dùng mánh khóe tầm thường đó để qua mặt ta sao?
Dứt lời, hắn lao về nơi Tiểu Thảo đang ẩn thân.
Trong lòng Lancelot rất hồi hộp. May mà Tiểu Thảo vội vàng đóng cửa, tất cả ngọn đèn tức khắc tắt ngấm, cả phòng liền chìm vào bóng tối. .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Lancelot không chần chừ, lao ra từ chỗ đang ẩn nấp, dồn sức vào hai tay, nhắm thẳng vào đầu Thanh Vô Dụng đập một cái. Chỉ thấy bóng xanh lấp lóe, cú đánh rơi vào hư không.
Thanh Vô Dụng cười ngạo nghễ:
- Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang ở đây sao? Chịu chết đi!
Dễ dàng bắt lấy cánh tay Lancelot, hắn tung cước lên, chỉ thấy bóng chân nhấp nhoáng ngực Lancelot đã trúng hơn mười cước.
Nội lực Lancelot tùy thời xuất hiện, sau một đoạn thời gian, dần dần tan đi, cho nên mới vừa rồi đánh lén cũng chẳng có bao nhiêu kình lực. Không ngờ lúc này liên tục bị đòn nghiêm trọng, nội lực vốn dĩ yển ôn nằm trong đan điền, lại một lần nữa bị kích thích.
Lancelot cố nhịn cơn đau đớn, "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Thanh Vô Dụng nhất thời không để ý, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, vô cùng đau đớn. Hắn bình thường quen dùng độc, giờ phút này tất nhiên là suy bụng ta ra bụng người, không khỏi quá sợ hãi:
- Cái gì vậy? Là bách hóa hủ huyết thủy? Hay là thiên lý thực tâm tán?
Lúc này, dưới lòng bàn chân hai người rung chuyển, cùng với những tiếng nổ ầm ầm, cả sàn nhà nổ tung, trong tiếng kêu gào thảm thiết, hai người cảm thấy hụt hẫng rồi cùng nhau rơi xuống.
- Cơ hội tốt!
Lúc này hai người đang nắm chặt tay nhau. Lúc này đối thủ tâm ý hoảng loạn, không có sức chống cự, Lancelot cũng biết đây là cơ hội không thể bỏ qua, bèn cố nhịn cơn đau do chân khí chạy loạn đánh vào kinh mạch, tập trung công lực vào bàn tay nhằm thẳng đầu Thanh Vô Dụng đánh xuống.
Thanh Vô Dụng phát hiện tiếng gió, vội vàng nghiêng đầu qua một bên để tránh bị đánh vào chỗ hiểm, vừa kịp khi một chưởng của Lancelot giáng xuống.
Chưởng chưa đến, nhưng cương khí hùng mạnh đã đè Thanh Vô Dụng oằn cả vai. Chưởng lực giáng xuống, chân khí hộ thể của Thanh Vô Dụng ngay lập tức bị phá nát. Chỉ nghe tiếng xương vỡ, tiếng máu thịt nổ tung vang lên không dứt bên tai. Sau đó cái vai Thanh Vô Dụng trở thành một đống máu thịt bầy nhầy, xương cánh tay trái, xương sườn ngực trái toàn bộ vỡ nát. Nội tạng bên trong bị tổn thương nặng nề.
Thanh Vô Dụng phun ra một ngụm máu tươi, kêu thảm một tiếng, không dám lưu lại lâu, dùng chút chân khí bảo mệnh cuối cùng để triển khai khinh công, cắm đầu chạy trối chết.
Bản thân Lancelot sau khi phát chưởng cũng bị phản chấn, ngũ tạng như thiêu như đốt, thất khiếu chảy máu, cả người nằm vắt vẻo trên tường.
Mặc dù thân thể vô cùng đau đớn, đau đến muốn ngất đi, toàn thân Lancelot mềm như cọng bún nhưng hắn lại mỉm cười.
Lần giao thủ này đối với Lancelot có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Đây không phải là tránh được một lần chết giữ được một mạng, mà là lần đầu tiên hắn giao chiến với cao thủ giang hồ hạng nhất, hơn nữa còn hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình mà thắng. Tuy rằng trong cả quá trình khó tránh khỏi vài hành động hơi bỉ ổi, nhưng đối phương vốn cũng không phải là hạng người biết giatng giải đạo lý giang hồ, cho nên nói chung vẫn là đường đường chính chính mà thắng. Điều đó làm hắn cực kỳ vui sướng đến phát điên lên được.
Một chưởng vừa rồi không phát huy nổi một phần trăm uy lực của Hùng bá thiên hạ. Nếu Lancelot có thể biết tường tận cách sử dụng, không cần sử dụng chiến pháp trước đả thương mình sau mới đả thương kẻ địch như lúc nãy, nhất định chỉ trong khoảnh khắc sẽ đánh Thanh Vô Dụng thành một đống bột máu. Nhưng mà, cũng may mắn là lần này uy lực không mạnh, nếu không bằng vào tình hình chưa luyện thành thần công của Lancelot hiện giờ mà sử dụng sẽ sinh ra lực phản chấn quá lớn. Điều đó chắc chắn sẽ làm hắn nổ tan xác, chết không toàn thây.
- Hì hì... Ta thắng, bổn đại gia thắng, ha ha ha ... Ta không bao giờ... còn là một tên lâu la nữa, ha ha hắc hắc... Nhưng mà, ta quả thật là đau quá...
Trong tiếng cười thảm, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi lớn.
May mà, khí kình chạy ngược đã dần dần yên tĩnh lại. Chân khí hộ thân bắt đầu chữa trị những vết thương trên cơ thể. Lancelot rốt cục cũng vượt qua được một kiếp.
- Đại ca, đại ca, ngươi không sao chứ?
Tiểu Thảo tìm được cầu thang bèn từ lầu một chạy xuống, nhìn thấy thảm trạng của Lancelot thì chấn động, vội vàng đỡ hắn ngồi xuống.
- Này! Tiểu tử, đại ca ngươi đánh thắng tên chét tiệt kia ròi đó! Có lợi hại không?
- Đúng đúng đúng! Ngươi thật lợi hại!
Tiểu Thảo lo lắng nhìn Lancelot. Mất một lượng máu kinh người như vậy, nếu là người bình thường e là đã sớm mất mạng rồi, ôi! Người này...
Tiểu Thảo xé tay áo, dịu dàng lau vệt máu dính đầy mũi miệng Lancelot.
- Đây là đâu? Những tiếng ầm ầm vừa rồi là cái gì thế?
Cảm thấy đau đớn đã tan đi hơn phân nửa, Lancelot hỏi.
Nếu không đột nhiên xảy ra trận nổ đó khiến Thanh Vô Dụng phân tâm, kết quả trận chiến vừa rồi e là không giống như bây giờ. Nghĩ đến đó, Lancelot không khói có chút sợ hãi.
- Tầng hầm ngầm này khá lớn, đại khái là một loại hầm ngầm bí mật giấu hàng! Để ta đi bật đèn, xem thử nó là cái gì!
Tiểu Thảo đáp.
Tìm được công tắc, Tiểu Thảo bèn bật đèn lên. Khi bọn họ tháy rõ cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngây người ra tại chỗ.
Dọc hai bên tường của tầng hầm ngầm, là dãy người nối tiếp người đứng thẳng trong nhưng cái lồng chứa đầy một chất lỏng trong suốt. Mỗi cái lồng cao gần hai mét, rộng chừng một mét. Chất lỏng chứa bên trong là một loại chát lỏng đã được điều chế đặc biệt để có thể trực tiếp truyền năng lượng duy trì sự sống cho sinh vật. Nói cách khác, thứ này thiết kế tương tự như bồn nước cứu mạng chuyên dùng để ngâm người bị trọng thương vào trong đó, đưa họ vào trạng thái chết giả để trị bệnh.
Điều khiến Lancelot và Tiểu Thảo vô cùng kinh hãi chính là, bên trong những cái lồng này, tất cả đều là những nữ nhân đủ kiểu đủ loại. Từ cô gái tóc đen, tóc vàng, tóc hồng cho đến tinh linh với cái lỗ tai nhọn hoắt, thú nhân lông lá rậm rạp, mỹ nhân ngư của Đông Hải... Rất nhiều chủng loại, quả thực chẳng khác nào một cái bảo tàng các chủng loại người. Mỗi một cô gái đều có vẻ bề ngoài xuất chúng, dáng người thon thả. Các nàng nhắm chặt hai mắt, dường như đang hưởng thụ một giấc ngủ .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Lancelot thấy mà huyết mạch sôi sục, lẩm bẩm nói:
- Đây quả thực là thiên đàng mà! Này! Tiểu Thảo, đây là nơi quỷ quái nào thế?
Tiểu Thảo kiến thức uyên bác, thoáng suy nghĩ một chút liền hiếu rõ mọi chuyện, chỉ là không muốn nói ra.
Hàng Châu là trung tâm buôn người, ở nơi này việc mua son bán phấn rất thịnh hành. Có vài khách nhân yêu cầu tương đối đặc biệt, nguyện bỏ ra một số tiền lớn, hy vọng mua được những nữ nô kì lạ nhưng ôn thuần. Những kẻ buôn người chiếu theo yêu cầu của khác, bắt lấy thiếu nữ thích hợp, bắt đầu dạy dỗ. Để tránh cho xảy ra những phản kháng không cần thiết, có đủ loại biện pháp được sử dụng để khống chế các thiếu nữ.
Nghe đồn, có một nhóm buôn người nắm giữ thái cổ ma pháp tồn tại từ thời đại thần thoại, ngâm người ta vào một lồng chất lỏng đặc biệt để mà tẩy não, thay đổi nhân cách. Cô gái sau khi được cải tạo đối với người đầu tiên mình thấy sau khi tỉnh dậy sẽ phục tùng vô điều kiện, đến chết mới thôi.
Loại phương pháp khống chế ác độc này, không thể tưởng được hôm nay tận mắt chứng kiến ở đây.
- Các nàng đều đang ngủ sao? Phải làm như thế nào mới đánh thức các nàng dậy đươc?
Lancelot hiển nhiên khá là hưng phấn, đại khái là phát tác niềm khao khát nữ nhân đã kìm nén quá lâu rồi.
- Việc này...
Tiểu Thảo có chút khó có thể mở miệng, sau một lúc đưa đẩy đành ấp a ấp úng nói:
- Ta nghĩ các nàng sẽ không tỉnh lại đâu!
- Nghĩa là sao?
Phát hiện trong câu nói của Tiểu Thảo có gì đó bất thường, sắc mặt Lancelot nghiêm trọng hẳn lên.
- Vừa rồi công tác tổng của nơi này bị gián đoạn một lúc. Trong lúc gián đoạn đó, tất cả nguồn năng lượng của hệ thống duy trì sinh mạng đều bị cắt đứt, cho nên... Cho nên...
- Các nàng có lẽ đều đã không còn sinh mạng nữa rồi!
Tiểu Thảo dốc hết khả năng xoay sở để lựa lời mà nói. Nàng không có ý định thoái thác sai lầm của mình. Chiếu theo tình hình lúc đó, chỉ cần có thể giúp Lancelot và mình giữ được tính mạng, cho dù là hy sinh nhiều sinh mạng hơn nữa, nàng cũng sẽ làm mà không nhíu mày.
Chỉ có điều, thật sự là tính sai rồi!
Lúc ấy đóng công tắc tổng nguyên chỉ là muốn cắt nguồn sáng, cũng không ngờ dưới tầng ngầm có bố trí thế này, đến nỗi chẳng hiểu vì sao bỗng dưng gánh trên lưng trách nhiệm về cái chết của một đống người như vậy. Tuy nhiên, cũng chính là bởi vì hệ thống duy trì sinh mạng bị cắt đứt, hệ thống xảy ra chập mạch mới dẫn đến một loạt vụ nổ làm thay đổi trận chiến!
Tiểu Thảo yên lặng không nói gì, chắp tay nói lời cảm tạ với tất cả các vị ân nhân ở đây, thầm chúc phúc cho các nàng.
Kỳ thật, so với việc bị đem đi bán sau khi tẩy não, việc bây giờ được giải thoát, đối với các nàng mà nói cũng có thể sánh với một niềm hạnh phúc!
Chỉ có điều, tuy rằng trong đầu nghĩ như vậy, Tiểu Thảo vẫn chẳng hiểu vì sao không thể thoát khói cái cảm giác ghê tởm chính mình.
- Tại sao có thể như vậy...
Ngược với Tiểu Thảo, phản ứng của Lancelot có vẻ kích động hơn nhiều. Hắn hoàn toàn không thể tiếp thụ nổi sự thật rằng chính tay mình đã giết hại quá nhiều người vô tội như vậy.
Lancelot điên cuồng chạy qua chạy lại, ấn hết nút này đến nút khác, cố gắng nghĩ cách xoay chuyển càn khôn, thay đổi mọi chuyện.
Trong mắt một số người, hành vi của Lancelot thật là buồn cười, thậm chí còn có thể nói là giả nhân giả nghĩa.
Một người vì sự sống của chính mình mà giết người không chút nương tay, sẽ chẳng bao giờ vì cái chết của những người chẳng liên quan gì đến mình này mà làm những động tác vô vị như trẻ con thế. Hai kiểu suy nghĩ hoàn toàn ngược nhau ấy làm sao có thể cùng tồn tại trong một con người.
Từ cách nghĩ ấy mà đánh giá, hành động của Lancelot lúc này, quả thực là rất dối trá.
Nhưng mà, đối với bản thân Lancelot mà nói, cách nhìn của hắn đối với mọi thử xung quanh hoàn toàn khác.
Trong một số chủng tộc chưa khai hóa, thường thường có thể nhận thấy, bọn họ có một tình yêu nồng nàn đối với sinh mạng vượt xa người thường. Chỉ có điều, cái gọi là yêu thương sinh mạng nồng nàn đó cũng không phải là làm như các tôn giáo tôn thờ không sát sinh.
Trong cuộc sống hằng ngày, bọn họ tôn trọng quyền cùng tồn tại của mọi sinh mạng. Mặc dù vì kiếm ăn mà săn bắt những sinh vật chung quanh. Nhưng đó là bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, việc kết thúc một sinh mệnh để một sinh mệnh khác tiếp tục tồn tại là một chuyện thiêng liêng. Đồng thời, với nhưng dân tộc đó, họ không thể chấp nhận hành vi tàn sát các sinh mệnh bừa bãi mà chẳng vì lí do gì cả,
Từ khi Lancelot xuống núi đến nay, số người bị hắn giết đã gần trăm mạng. Nhưng Lancelot cảm thấy việc mình làm là hết sức bình thường chẳng cảm thấy có chút tội lỗi nào cả. Cái suy nghĩ "bởi vì tự vệ mà giết người" khiến cho hắn rất yên tâm thoải mái.
Tất nhiên, trong rất nhiêu trường hợp, Lancelot cũng nương tay, dùng đức đối đãi với kẻ thù để giảm bớt tỷ lệ tử vong của kẻ thù. Nhưng cách nhìn đời của Lancelot không phải đến từ sách vở, mà là nguyên tắc sinh tồn trong rừng rậm.
Ở cái thế giới đó tuyệt đối là cá lớn nuốt cá bé, cái giá phải trả duy nhất của việc nhân từ với kẻ thù chính là sinh mạng của chính mình. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Lancelot luyện được cá tính quyết không nương tay với kẻ thù.
Chỉ có điều, bản thân Lancelot cũng không hiếu sát. Hắn không phải ác ma khát máu. Mặc dù sát sinh như cơm bữa, nhưng Lancelot chưa bao giờ dùng thủ đoạn quá bạo lực, sử dụng thủ đoạn để thỏa mãn dục vọng cá nhân. Nói cách khác, hắn chưa bao giờ ngoài tình huống tự vệ mà bừa bãi dùng võ lực.
Cũng bởi vậy, khi hắn biết, rất nhiều sinh mạng ở nơi này là bởi vì chính mình mà vĩnh viễn đoạn tuyệt với cuộc đời này, trong lòng Lancelot xuất hiện một niềm bi thương hiếm thấy, điên cuồng tìm cách bù đắp lại.
Có lẽ, đối với rất nhiều người mà nói, cách nói như vậy e rằng vẫn thiếu thuyết phục. Nhưng đối với Tiểu Thảo mà nói, chỉ như vậy, cũng đã là rất đủ rồi. .
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Thật sự đều đã chết sao? Ta không tin, các nàng... Thoạt nhìn không giống đã chết mà!
- Là thật đó! Đèn của hệ thống duy trì sinh mạng đã tắt, không thể sống được!
Tiểu Thảo nói cũng không sai. Theo từng giây từng phút thời gian trôi qua, màu của chất lỏng duy trì sinh mạng bắt đầu nhuộm hồng. Đó là máu tươi của người chết do sự mất cân bằng của áp lực bên trong và bên ngoài cơ thể mà chảy ra ngoài theo lỗ chân lông. Thấy tình hình như thế thì bất cứ ai biết chút ít về y thuật cũng có thể xác định rằng đã chẳng còn cách nào để xoay chuyển tình thế nữa roi!
Lancelot nhìn khắp nơi mấy lân, rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời, kêu lớn:
- Nơi này, nơi này có một đèn còn sáng, còn có một người còn sống.
Tiểu Thảo đến gần thì thấy, màu của dung dịch trong lồng đã đục ngầu, nhìn không rõ bên trong là thứ gì. Nhưng mà, đèn biểu hiện việc duy trì sinh mạng tuy rằng mỏng manh yếu ớt, không ngừng nhấp nháy. Biểu hiện như thế chứng tỏ sinh vật bên trong vẫn đang cố gắng duy trì sinh mạng.
- Tiểu Thảo, làm sao mở cái lồng quỷ quái này ra?
Giọng nói của Lancelot đầy kiên định, đại biểu cho một niềm quyết tâm son sắt.
- Đại ca, ngươi quả thật xác định muốn mở ra sao?
Tiểu Thảo biết suy nghĩ của Lancelot, nhưng vẫn là nhắc nhở một lần nữa:
- Sinh vật bên trong chưa chắc đã là con người. Cho dù là con người, trải qua quá trình tẩy não không hoàn toàn có khả năng tinh thần không bình thường. Ngươi thật sự chắc chắn muốn mở ra sao?
- Bên trong đó là cái gì, đối với ta mà nói, không có khác biệt! Lancelot nói rõ ràng quan điểm của mình.
-Ta biết rồi!
Tiểu Thảo thở dài:
- Ấn vào cái nút màu lục, sau đó kéo cái cần màu đỏ về bên trái là xong!
Sau khi làm theo hướng dẫn của Tiểu Thảo, một tràng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, lồng dung dịch vỡ tan, chất lỏng duy trì sinh mạng đã nhuộm hồng tràn ra, trong đó, lộ ra một bóng người...
Không, không thể nói là con người. Thân thể tuy là hình người, nhưng lông lá mềm mại và rậm rạp che kín từ đầu đến chân, móng tay sắc nhọn, tứ chi tương đối thon dài, một cái đuôi rũ xuống, trên khuôn mặt cực kì trong sáng hồn nhiên mọc ra một đôi tai mèo. Chiếu theo các chủng tộc trên đại lục, đây là...
- Là thú nhân! Tiểu Thảo lẩm bẩm:
- Hèn chỉ sức sống dẻo dai như vậy!
Thú nhân là chủng tộc pha trộn giữa con người và dã thú. Tùy theo các loại thú khác nhau mà có các chủng loại thú nhân khác nhau, cực kỳ phong phú. Trong đó cũng không thiếu những kẻ có được trí tuệ cực cao hoặc những hào kiệt tự mình dựng nên một thế lực. Hầu hết thú nhân sống nơi rừng núi hoang dã, cách biệt với con người. Bởi vì hai bên hoàn toàn không tín nhiệm nhau và luôn kiêng kị lẫn nhau, cho nên từ trước đến nay duy trì mối quan hệ lạnh nhạt, lấy yên ổn làm mục tiêu.
Sức khỏe, sức sống và sức lao động của thú nhân hơn xa con người. Nhưng đầu óc thường thường là ngu dốt, thường thường hay bị con người lừa gạt. Thực ra thú nhân không phải tất cả đều là thật thà chất phác. Trên thực tế, đại đa số thú nhân tính tình nóng nảy, thậm chí không thiếu những kẻ khát máu thích giết người.
Nhưng bởi vì có mấy chủng tộc thú nhân, tướng mạo xinh đẹp, khi còn bé tính tinh ôn thuần, lại là thú, có thể nuôi trong nhà một cách danh chính ngôn thuận, cho nên thường là món hàng nóng trên thị trường nô lệ. Hiện tại, thiếu nữ này xem ra là loại miêu tộc, đại khái có lẽ cũng là khi ra ngoài bị thợ săn bắt được, chờ đến đây tẩy não.
- Phải cứu nàng sao? Đại ca?
- Cứu người không thể cứu một nửa, đã cứu phải cứu đến cùng!
Ngoài miệng thì nói thoải mái như thế nhưng trong lòng Lancelot hoàn toàn minh bạch. Hôm nay cứu cô gái này thì sau này sẽ phải gánh vác toàn bộ cuộc sống của nàng. Đối với cuộc sống đầy biến động của mình mà nói, điều này chắc chắn là một gánh nặng. Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác một cảm giác dường như muốn chuộc tội dâng lên khiến Lancelot hạ quyết định.
- Cứu đi! Dù sao bổn đại gia, nếu đã có thể nhặt về một con thỏ chết như ngươi thì còn ngại gì mà không nhặt thêm một con mèo thối nữa.
- Không được gọi ta là con thỏ, ta không phải là con thỏ.
- Người lớn nói trẻ con không được cãi lời! Ngươi vốn chính là con thỏ.
Nhớ tới sáng sớm hôm nào, vừa mở mắt ra, phát hiện tiểu tử này chảy nước miếng, ghé đầu vào ngực mình, cọ tới cọ lui, Lancelot không khỏi rùng mình.
Tiểu Thảo lấy trong ngực ra mấy cây ngân châm, châm vào vài huyệt đạo trên người cô gái, bắt đầu cứu trị. Kiến thức về y học của nàng vốn cao, lại thêm mấy hôm nay không ngừng lấy Lancelot ra thực tập nên tiến bộ rất nhiều. Hơn nữa thân thể thú nhân vốn to lớn hơn con người. Không bao lâu sau, cô gái ậm ừ một tiếng, từ từ tỉnh lại.
Thấy hiệu quả cấp cứu, trong lòng Tiểu Thảo cảm thấy khoan khoái, rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thầm kêu không ổn.
Lancelot nhìn kỹ khuôn mặt miêu nữ, trong lòng thầm khen ngợi:
- Cô bé con này thật đẹp, tuy rằng so ra vẫn kém Tử Ngọc tiểu thư....
- Ai nha! Ta làm sao có thể lấy Tử Ngọc tiểu thư ra để so sánh với nàng. Thật là tội lỗi, tội lỗi!
Thầm xin lỗi người trong lòng xong, Lancelot lại bắt đầu mơ màng:
- Tuy nhiên, so với các cô nương trong Chu Môn cư, cô gái này đẹp hơn. Đáng tiếc trên mặt có vằn, da thịt lại không đủ mềm. Ôi! Đáng tiếc! Nếu không có những khuyết điểm này, cô gái có thể cũng giống như Tiểu Thảo... Ai nha! Ta sao lại so sánh nàng với con thỏ chết tiệt kia làm cái gì nhỉ! Ta thật là hết thuốc chữa rồi!
Nghĩ ngợi lung tung một lát, Lancelot cũng cảm thấy buồn nôn với mình. May mà cô gái đã tỉnh lại, một đôi mắt to xanh biếc, đôi mắt long lanh nhìn Lancelot, vô cùng thật thà đáng yêu.
- Tiểu Thảo, ngươi xem đôi mắt cô bé này nè. Đẹp quá... Ai nha! Ngươi làm cái gì vậy, mau buông ra, không cần như vậy...
- Oa ha ha ha, nhột quá!
Lancelot mới nói được một nửa, miêu nữ kia đã nhảy chồm tới, ôm lấy Lancelot rồi ra sức liếm, rất là thân thiết, làm cho Lancelot trốn cũng không thoát, đẩy cũng không đi, rất xấu hổ. .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
- Nàng đã xem ngươi như ba ba rồi. Từ từ hưởng thụ đi!
Tiểu Thảo không nói gì ngửa mặt lên trời thở dài. A này có khi nào lại là một tình địch nữa hay không?
Nghĩ đến chuyện nàng thân là Lia Công chúa, không ngờ hạ mình đến mức phải cùng một con mèo tranh giành một nam nhân, Tiểu Thảo không ngừng than thở.
Những cái lồng chứa đầy chất lỏng ở đây vốn chuyên dùng để tẩy não. Miêu nữ này tuy rằng đã được cứu ra, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước. Toàn bộ trí nhớ trong đầu đã bị tẩy sạch. Muốn tìm hiểu quãng đời trước kia của nàng, đại khái là không có khả năng.
Sau khi tẩy não, lại thêm vào một mệnh lệnh, chính là chiếu theo bản năng của một số sinh vật loại chim, xem thứ đầu tiên mình nhìn thấy sau khi phá trứng mà ra là mẫu thân. Như bây giờ, miêu nữ này đã xem Lancelot như người thân của mình, sau này chi biết chấp hành mệnh lệnh của hắn.
- Này! Không được liếm ta nữa, bàn quá... Ha ha ha, nhột quá!
Tuy rằng thân thể thú nhân lông lá rậm rạp. Nhưng thân thê miêu nữ này cũng là một thân thể dậy thì cực kỳ nóng bỏng. Nàng cứ thế dán chặt vào người Lancelot cạ tới cạ lui, chạm vào nơi nhạy cảm làm Lancelot không khỏi nổi lên phản ứng nên có ở nam nhân bình thường.
- Không được liếm nữa, ta muốn nổi giận... Oa! Nơi đó không thể liếm, ngươi muốn làm gì!
- Ha ha ha, đỏ mặt rồi! Không ngờ, ngươi còn rất ngây thơ nha!
- Cười cái gì? Ngươi còn dám cười ta hả? Ngươi là đồ con thỏ chết tiệt! Đợi đại gia thoát được thì việc đầu tiên làm là đánh ngươi mềm ra. Ai nha...
- Ha ha! Ngươi thoát ra trước đi rồi mới nghĩ biện pháp đối phó ta cũng không muộn, ha ha ha... Ta cười đến chết mất!
Thật vất vả mới gỡ được miêu nữ ra, Lancelot cõng nàng trên lưng rồi cùng Tiểu Thảo ra khỏi tòa nhà lớn. Vừa đi vừa nghe một luồng khí nóng thôi tới từ phía sau, chính là cô gái kia không chịu ngồi yên, liên tục liếm tai Lancelot.
- Ôi! Liên tục mấy đêm không ngủ ngon, không thể tưởng được đêm nay lại không ngủ.
Thấy trời đã tảng sáng, Tiểu Thảo bùi ngùi.
Nỗi bùi ngùi còn chưa kịp hóa thành ngôn ngữ thì một tràng cười dài đột nhiên vang lên.
- Yên tâm đi! Bản nhân hôm nay cam đoan, hai vị không bao giờ còn phải phiền lòng vì những vấn đề như vậy nữa!
Cùng với giọng nói vang lên, mười mấy tên cung tiễn thủ giương cung cài tên, đứng thẳng ở đầu tường, mũi tên nhọn trong tay, toàn bộ nhắm thẳng vào mấy người Lancelot.
- Bọn chuột nhắt giấu đầu rụt đuôi nào, có gan thì ra đày gặp bổn đại gia!
Tuy rằng thân lâm hiểm cành, nhưng Lancelot đã trải qua cả trăm trận chiến, dĩ nhiên không sợ, vừa nói chuyện kéo dài thời aian, vừa âm thầm tính toán tìm đường rút lui.
- Quái! Giọng nói này rất quen thuộc...
Tiểu Thảo suy nghĩ một lát, bỗng dưng nhớ ra:
- Đúng rồi! Ngươi là Xích tiên sinh! Chính là một trong hai chủ mưu đã nói chuyện hôm đó! Đối phương lộ vẻ không ngờ bị nhận ra, sau một lúc im lặng rất lâu, Xích tiên sinh mới cất cao giọng nói:
- Nghe hay lắm! Xích mỗ quả nhiên không nhìn lầm hai vị!
Nói xong, cung tiễn thủ trấn giữ cửa lớn vẹt sang hai bên. Một người cưỡi ngựa từ từ xuất hiện. Xích tiên sinh vừa lên tiếng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
Xích tiên sinh là một người đàn ông trung niên, xem bộ dáng không thể phán đoán tuổi, tuy nhiên tướng mạo đường đường, uy nghi tuấn lãng, râu dài ba tấc, theo gió tung bay, rất có khí phách cao quý, uy nghi bệ vệ, làm người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Xích tiên sinh tất nhiên là vì giết người diệt khẩu mà đến. Mấy ngày liền đều bị hai tiểu tử này làm tổn binh hao tướng, đối với đại kế của hắn có trở ngại không nhỏ, cho nên lần này tự mình xuất mã, lúc đầu có ý là muốn giết chết hai người. Tuy nhiên, ý nghĩ này, sau khi đối diện hai người có chút thay đổi.
Lancelot và Tiểu Thảo, một uy vũ hùng tráng, một phong lưu tuấn dật, đều là rồng là phượng giữa bể người, có những phẩm chất hiếm thấy. Sau khi cẩn thận đánh giá, Xích tiên sinh này ra ý muốn lôi kéo bọn họ.
- Hai vị thiếu hiệp đều là nhân tài hiếm có. Nhân tài như thế lăn lộn chốn phàm tục không khỏi có chút đáng tiếc. Nếu nguyện ý đầu nhập dưới trướng lão phu, lão phu nguyện quên hết chuyện xưa...
Vừa nói, vừa cẩn thận quan sát phản ứng đối phương, chỉ cần hai người hơi có chút ý không theo, thì sẽ ra hiệu cho cung tiễn thủ, bắn hai người bọn họ thành con nhím. Trong khi đang tự đắc ý, chợt thấy một người trên lưng Lancelot, nhìn kỹ, vừa khi chạm vào ánh mắt của miêu nữ.
Ánh mắt đó, phong thái đó, mặc dù tướng mạo đà hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn sẽ không nhận sai người. Là nàng, chính là nàng! Là người mỗi đêm không ngừng quấy nhiễu hắn trong cơn mơ, bây giờ hóa thành ác quỷ trở về từ nơi sâu thẳm nhất trong địa ngục.
Xích tiên sinh như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố nhất trên đời, điên cuồng trừng hai mắt, lớn tiếng kêu thảm, dường như đã hóa điên. Người hầu xung quanh tiến lên gần xem xét lại bị hắn một kiếm chém làm hai đoạn. Sau đó, hắn tóc tai bù xù, té xuống ngựa.
Người hầu quá sợ hãi, ôm lấy hắn mau nhanh rời đi. Cung tiễn thủ không nhận được mệnh lệnh tiếp theo, tiến thối cũng không được, đành phải lui lại, chỉ để lại Lancelot và Tiểu Thảo trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nhau.
- Này! Ngươi nói xem, người kia rốt cuộc là tới đây làm ai?
- Ai biết! Kết thúc như vậy, ngươi không biết là rất tốt sao?
Đối với hành động quái dị của Xích tiên sinh, Tiểu Thảo có suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp. Cũng may trước mắt chỉ cần giải quyết mọi chuyện như vậy là đủ rồi.
- Ác! Trời đã sáng rồi!
Phát hiện những ánh bình minh đầu tiên đã xuất hiện ở đằng đông, Lancelot phát giác lại là một ngày nữa đã đến.
- Nên về nhà ngủ thôi! Tiểu Thảo cười nói.
-ô... ô...
- Hả! Hóa ra ngươi có thể nói ư?
Lancelot nhìn miêu nữ vẫn luôn bám chặt lưng Lancelot:
- Nên cho ngươi một cái tên! Tên của ngươi nên gọi là gì cho hay đây?
.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo