Đông đảo đệ tử mồ hôi như mưa, hét lên những tiếng vang dội, hỗn loạn mà tràn ngập sức mạnh.
Mục Trần ngồi dưới một bóng cây to, uể oải dựa vào thân cây, ánh mắt lười biếng liếc qua những trận luận bàn nóng cháy đang diễn ra trong sân. Những trình độ luận bàn này thực khó mà khiến hắn cảm thấy hứng thú.
- Ê này, dù thành tích không tệ cũng đừng có lười thế chứ?
Một bóng hình xinh đẹp đột nhiên chắn ngang tầm mắt của Mục Trần, giọng nói hờn dỗi của Đường Thiên Nhi cất lên.
Mục Trần nhìn chăm chú vòng eo thon mảnh khảnh trước mặt, chậm rãi dời lên, chiếc áo cam bó lấy bộ ngực tròn vểnh cao, dáng người thon thả, quả thực rất mê người. (LCT: hầu như cô nào của bác khoai tây cũng "rất mê người" hết, và form cũng gần gần như nhau, đọc riết tự nhiên lại thấy hết mê, heizza)
Nhìn hai má xinh xắn oán trách của người con gái kia, Mục Trần cũng uốn éo cái lưng trả lời:
- Không phải ta làm biếng, mà luận bàn kiểu này chẳng có ích gì cho ta cả.
Trong Linh Lộ, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu trận ẩu đả sinh tử. Ở một nơi không thể vận dụng chút linh lực nào, lại gặp đối thủ có trí tuệ và tâm tính được thúc đẩy đến cực hạn, chỉ cần một chút sơ sẩy, ngay lập tức bị K.O ra ngoài với một kết cục tàn khốc nhất. Những kẻ đó chỉ còn có thể đợi chờ ở khu vực an toàn, cho đến khi rèn luyện kết thúc.
So với những kẻ trong đó, luận bàn của đệ tử Bắc Linh Viện nhẹ nhàng hơn nhiều, đúng là với Mục Trần không có tác dụng gì.
- Hừ, mạnh miệng gớm nhỉ.
Đường Thiên Nhi cau có, nhìn gương mặt thoải mái của hắn, đôi mắt vui vẻ ôn hòa, thong dong mà thâm thúy, dễ khiến người ta chìm đắm trong đó.
Đường Thiên Nhi ngồi xuống bên cạnh Mục Trần, vươn tay tháo buộc tóc, mái tóc đuôi ngựa buông xuống như thác đổ, cảnh tượng rung động lòng người nhất thời thu hút không ít ánh mắt, cực kì hâm mộ liếc nhìn Mục Trần, người này... thật là quá sung sướng.
- Đúng rồi, Sâm La Tử Ấn ngươi tu luyện thế nào rồi? Có vấn đề gì không?
Đường Thiên Nhi quay đầu lại, nhíu mày khẽ hỏi.
Mục Trần mỉm cười, giơ bàn tay ra trước mặt Đường Thiên Nhi. Mơ hồ một đạo hắc ấn như ẩn như hiện, hàn khí dày đặc chậm rãi phát tán.
- Ngươi tu luyện thành công?
Cái miệng xinh xinh nhỏ nhỏ của Đường Thiên Nhi tròn lên, gương mặt kinh ngạc vội chụp lấy bàn tay hắn, săm soi hắc ấn trong đó, ngón tay khẽ dò theo hắc ấn, hàn khí thẩm thấu ra khiến cơ thể mềm mại của nàng khẽ run lên.
- Xem như bước đầu thành công, còn cần linh lực không ngừng ôn dưỡng mới được.
Mục Trần khẽ lắc, nói. Chợt như phát hiện gì đó, ánh mắt đảo qua những kẻ xung quanh, đột nhiên thấy nhiệt độ ở đâu đó đều tập trung về đây, mới ho nhẹ một tiếng:
- Ngươi làm như vậy khiến không ít kẻ kết oán vô cớ với ta.
Đường Thiên Nhi mới giật mình tỉnh lại, mỉm cười đỏ mặt, vội vất tay hắn ra.
Cách đó không xa, La Thống nhìn màn vừa diễn ra, ánh mắt cũng tối lại. Đường Thiên Nhi chính là hoa khôi đông viện, dĩ nhiên hắn cũng là fan hâm mộ. Mà phụ thân nàng lại cũng là một vực chủ Bắc Linh cảnh, cha hắn từng nói, nếu có thể chiếm được Đường Thiên Nhi, hai vực thông hôn liên thủ, thực lực La vực dĩ nhiên đại tăng.
Chẳng qua ý tưởng vẫn chỉ là ý tưởng, La Thống không dễ dàng như phụ thân hắn trông mong, khó có thể đoạt lấy tâm hồn thiếu nữ như vậy. Thậm chí ngược lại còn lạnh nhạt với hắn. Hỏi thế làm sao mà trong lòng hắn không giận. Hiện tại lại thấy Mục Trần thân thiết với Đường Thiên Nhi, lòng ganh tị lại được dịp bùng lên không ngớt.
- La ca, tên kia thật đúng là bừa bãi.
Khương Lập và Đằng Dũng bên cạnh cũng ghen tị thêm dầu vào lửa.
Bất quá tuy thấy khó chịu, nhưng cả hai đều biết Mục Trần không dễ chọc, nên cũng không dám kiêu ngạo gây chuyện như với kẻ khác.
- Một tên newbie mới vào thiên giới mà thôi, cũng dám ra vẻ trước mặt ta.
La Thống âm trầm, chợt chuyển ánh mắt, nhìn về phía một người đang mồ hôi nhễ nhại trong sân huấn luyện, là Đàm Thanh Sơn. Hắn cười lạnh:
- Khương Lập, qua chỗ Đàm Thanh Sơn luận bàn một chút đi. Nhớ, hướng dẫn tân thủ cho chu đáo.
Khương Lập sửng sốt, hơi do dự:
- Đàm Thanh Sơn và Mục Trần quan hệ rất tốt. Nếu ta gây phiền phức cho hắn, e rằng tên kia....
- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
La Thống nhíu mày nói.
Khương Lập nhìn thấy La Thống bực mình, không dám nói thêm gì, đành đứng dậy bước qua chỗ Đàm Thanh Sơn.
Đang trong huấn luyện, Đàm Thanh Sơn nhìn thấy Khương Lập bước đến chỗ hắn, chân mày nhíu lại, nhưng vẫn không nói tiếng nào với tên kia, vẫn tiếp tục tu luyện một bộ quyền pháp.
- Đàm Thanh Sơn, ta với ngươi luận bàn một chút đi, đối với tu luyện của ngươi sẽ tiến triển nhanh hơn một chút. Ta thân là người cũ, cũng nên chăm sóc người mới như ngươi một chút.
Khương Lập cười nói với vẻ bất hảo.
Đệ tử chung quanh nghe thấy, cũng dễ dàng hiểu được Khương Lập đang muốn làm gì, bất quá ngại ánh mắt u ám của La Thống gần đó, nên không ai dám lên tiếng, hơn nữa luận bàn ở đây lại rất bình thường.
- Bọn người kia thật đúng là khinh người quá đáng!
Đường Thiên Nhi cũng bị hấp dẫn qua đó, mày liễu nhíu chặt định đứng dậy, nhưng bị Mục Trần nắm tay kéo lại.
- Sao vậy?
Đường Thiên Nhi nghi hoặc. Bọn La Thống tìm Đàm Thanh Sơn kiếm chuyện, dĩ nhiên là muốn rung cây nhát khỉ với Mục Trần.
- Đàm Thanh Sơn tuy lặng lẽ, nhưng tính cách rất quật cường, đôi khi hắn không cần hỗ trợ đâu. Vả lại đừng xem thường lòng tự trọng của nam nhân.
Mục Trần thản nhiên trả lời.
- Ma mới bắt nạt ma cũ, loại tình huống này làm sao tránh khỏi. Nếu ta ra mặt giúp hắn, có lẽ hắn sẽ gặp ít phiền toái một chút. Nhưng thực ra hắn không cần, thậm chí nói quá lên một chút, sẽ khiến hắn và ta bất hòa. Do vậy nếu muốn tránh mấy cái phiền toái linh tinh này, cần phải lấy năng lực bản thân cho chúng biết, hắn cũng không phải loại người dễ khinh.
- Nhưng hắn không phải đối thủ của Khương Lập.
Đường Thiên Nhi lo lắng.
- Không nhất định phải đánh bại đối thủ mới là thắng.
Mục Trần mỉm cười
- Chỉ cần cho người ta biết, bản thân không phải quả hồng mềm, ai muốn bóp, thậm chí là có thể bóp vỡ, thì cũng phải trả giá không nhỏ.
Đường Thiên Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói của Mục Trần cũng có đạo lý, bất quá vẫn bướng bỉnh cãi lại:
- Hừ, rõ ràng so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, còn bày đặt ra dáng ông cụ non.
Mục Trần cười, đưa mắt nhìn về Đàm Thanh Sơn đang hơi đổi sắc mặt, tên kia nắm chặt hai tay thoáng lưỡng lự, do dự gì đó rồi nhìn về phía Mục Trần.
Mục Trần mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười của Mục Trần, hai tay Đàm Thanh Sơn nắm chặt hơn, đôi mắt hiện lên nét hung ác, thanh âm lạnh lẽo đáp lời:
- Vậy, thỉnh Khương Lập học trưởng chỉ giáo!
Khương Lập không ngờ Đàm Thanh Sơn lại cương nghị đáp ứng, hơi sửng sốt, rồi khẽ cười nhếch môi, thật là tiểu tử không biết trời cao đất dày a.
Hai người chậm rãi lui lại, nhiều đệ tử xung quanh cũng đến gần hơn, nhưng hầu như đều thấy thương cảm cho Đàm Thanh Sơn.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, luận bàn đã bắt đầu.
Cũng đúng như dự đoán của mọi người, trận này vốn nghiêng về một bên, thực lực bất đồng rất khó thay đổi, thế nhưng cục diện lại dần dần biến ảo.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, dù bị Khương Lập nhiều lần đá ngã lăn ra, Đàm Thanh Sơn lại không hề có dấu hiệu nhận thua, ngược lại như không sợ chết tiếp tục nhằm phía Khương Lập tấn công, con mắt đỏ ngầu điên cuồng, dọa cho tên kia nhảy dựng lên.
"Bốp bốp bốp!"
Hai bóng người giao nhau giữa sân, Đàm Thanh Sơn tuy rất chật vật, nhưng vẫn mạo hiểm chịu mấy quyền của Khương Lập, tặng lại một chiêu cẩu quyền thần xực in một dấu răng rõ đau lên người tên kia.
Khương Lập tống một quyền đẩy lui Đàm Thanh Sơn, lại bị hắn lao lên cắn thêm một phát để lại dấu máu trên cánh tay, rốt cuộc chịu không nổi cái kiểu luận bàn "cẩu cuồng", vội quát lên:
- Cái tên điên!
Đàm Thanh Sơn mắt điếc tai ngơ, con ngươi đỏ rực lại nhào đầu qua.
- Không đánh nữa!
Khương Lập vội vàng né tránh bỏ chạy, hoang mang nhìn đôi mắt đỏ bừng của Đàm Thanh Sơn, trong lòng căm phẫn, cả giận quát lên.
Những đệ tử xung quanh cũng vội lao lên ngăn Đàm Thanh Sơn lại, kéo hắn xuống dưới. Nhưng hắn quả thật quá mức điên cuồng, nhất thời lôi kéo không xong, lại thêm một màn hổ lạc đồng bằng khiến cho không ít đệ tử lạnh gáy. Đàm Thanh Sơn này, quả thật cũng đủ điên loạn.
Dưới tiếng quát như sấm giật liên hồi của đông đảo đệ tử chung quanh, cuối cùng Đàm Thanh Sơn cũng dần bình tĩnh lại, nhếch mép cười. Cơ thể đau nhức, khuôn mặt còn một vết bầm tím, nhưng không che nổi vẻ phấn khởi trong ánh mắt.
Trước mặt hắn, Khương Lập quần áo rách bươm, tuy không có thương thế nặng nhẹ gì, nhưng mặt xám mày tro, ánh mắt kinh hãi ai ai cũng thấy được. (LCT: cộng thêm mấy dấu răng, về đi chích ngừa đi nghe con xD)
Đàm Thanh Sơn tuy thua thực lực, cũng thắng khí thế, đủ để cho những đệ tử thiên giới đông viện phải nhìn hắn với con mắt khác.
Đàm Thanh Sơn xóa đi vết máu trên miệng, nhìn về phía Mục Trần. Tên kia cười ngoác cả mồm giơ tay tán thưởng hắn:
- Lợi hại.
Đàm Thanh Sơn lắc đầu cười hô hố, trong lòng chợt cảm kích Mục Trần. Tên kia tôn trọng hắn, để hắn có cơ hội giành lấy sự tôn trọng. Có lẽ sau này chẳng còn con ma cũ nào dám đến kiếm chuyện với hắn nữa.
- Người nầy quả thật là điên mà.
Đường Thiên Nhi cũng cười nhăn mặt, ánh mắt điên cuồng lúc nãy của Đàm Thanh Sơn thật cũng khiến nàng run như cầy sấy.
Mục Trần cười gật đầu, sau đó đứng dậy.
- Định làm gì?
Đường Thiên Nhi nghi hoặc hỏi.
- Việc Đàm Thanh Sơn nên làm cũng đã làm, cũng nên đến phiên ta chứ. Kẻ khác rung cây nhát khỉ, vậy để ta đập núi dọa hổ trả lại. Bằng không cứ phiền phức tới tới lui lui thế này cũng mệt.
Mục Trần cười, tay phải chậm rãi nắm chặt:
- Hơn nữa ta cũng đang muốn tìm người tế chiêu Sâm La Tử Ấn xem nó lợi hại ra sao chứ...
Mục Trần chậm rãi tiến lên, thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý đi vào giữa sân, hắn nhìn về phía La Thống cách đó không xa.
- La Thống học trưởng, ta mới vừa tu luyện xong một bộ linh quyết, muốn mời học trưởng chỉ điểm một phen, mong chỉ giáo.
---------------------------
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Giọng nói đều đều của Mục Trần vang vọng trong huấn luyện trường, không gian xao động với một chút ồn ào chợt im phăng phắc, mọi ánh mắt kinh ngạc trong huấn luyện trường đều đổ dồn vào tên thiếu niên mới bước vào thiên giới đông viện không lâu này.
Không ai ngờ được, Mục Trần lại chủ động khiêu chiến La Thống luận bàn, chẳng lẽ hắn không biết người kia thiên tân vạn khổ tìm cơ hội bứng rễ hắn sao? Vậy mà còn dám chủ động tìm hắn kiếm chuyện?
- Thiên Nhi, Mục Trần bị làm sao vậy? La Thống kia đâu có dễ mà đụng tới.
Mặc Lĩnh vừa đến bên cạnh Đường Thiên Nhi, sắc mặt cũng khó hiểu nhìn bóng lưng Mục Trần.
Đường Thiên Nhi lắc đầu, tuy trong mắt cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn chưa lộ ra gương mặt, chỉ cười nhạt trả lời:
- Không việc gì đâu, hắn rất có chừng mực.
Mặc Lĩnh cũng chỉ nhăn nhở gật đầu, luận bàn kiểu này đều hợp quy định, hắn có muốn giúp cũng không phải phép, chỉ có thể hy vọng Mục Trần có chút tài cán, chứ không La Thống kia nhất định không bỏ qua cơ hội tốt thế này để hạ nhục đối phương.
- Ha ha ha.
Dưới ánh mắt toàn bộ nhân thủ đông viện tại huấn luyện trường, La Thống cũng bất ngờ run rẩy một chút, khuôn mặt vốn âm trầm lại càng thêm lạnh giá, giọng cười cũng tràn ngập hàn ý truyền ra.
- Xem ra ngươi ở thiên giới vài ngày, đã nghĩ bản thân là sầu riêng chín cây rồi sao, muốn rớt xuống cho ta u đầu ư? (LCT: nguyên bản là cái gì đó mà món ăn chín rồi, nhảm nhí quá ta phăng đại)
La Thống đứng dậy, ánh mắt âm trầm soi mói Mục Trần.
- La Thống học trưởng nói gì vậy, ta chỉ đơn thuần muốn luận bàn một chút mà thôi.
Mục Trần mỉm cười ôn hòa nói:
- Hơn nữa học trưởng tiếp người mới luận bàn, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa lẫm liệt hay sao? Khi nãy Khương Lập học trưởng mới nói đó thôi....
Khương Lập bên cạnh nghe thấy Mục Trần lôi hắn vào, sắc mặt bỗng dưng mất tự nhiện, bất quá vẫn hung hăng liếc tên kia, trong lòng thầm nghĩ
"Tên này cũng điên quá hay sao mà dám trực tiếp đối đầu La Thống? Còn nghi ngờ La Thống có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ ư?"
La Thống nhìn khuôn mặt khôi ngô mang theo nụ cười của Mục Trần, trong lòng cũng bốc lửa hừng hực, nét cười bình thường kia đối với hắn chẳng khác nào đang nhạo báng, hắn khẽ nhếch mép cười lạnh
- Ngươi đã có yêu cầu, dĩ nhiên học trưởng ta đây phải đáp ứng thôi, cũng tốt, cũng tốt. . .
Hàn quang càng đậm, La Thống đã không thèm che giấu. Bên ngoài cơ thể, linh lực chậm rãi quấn quanh tràn ra, dao động linh lực mạnh mẽ lan đi.
Đệ tử chung quanh cũng vội tránh qua, tránh khỏi tai bay vạ gió.
Mục Trần vươn tay:
- Mời.
La Thống cũng không chút khách khí, sắc mặt âm trầm, linh lực trong cơ thể không hề khống chế gào thét tuôn ra, bước từng bước, thân hình nhanh như sóc tung một quyền, tạo thành tiếng động khí nổ hỗn loạn trầm đục, hung hăng tấn công Mục Trần.
"Bùm!"
Mọi người nhìn thấy La Thống khí thế hung mãnh, trong lòng đều giật mình. Cái này không phải luận bàn a, La Thống này muốn hạ gục Mục Trần đây mà.
Mục Trần nhìn La Thống xé gió xông đến, lại không có dấu hiệu tránh né. Linh lực u tối quấn quanh nắm tay, tư thái chuẩn bị ngạnh kháng với La Thống.
Hắn muốn thử, xem thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, đến tột cùng có thể mạnh mẽ ra sao.
"Uỳnh!"
Tiếng va chạm vang vọng, hai quyền đối cứng, hai cỗ linh lực chạm nhau bùng nổ khí lãng bốc lên lốc xoáy.
Xoáy khí quét qua, hai thân ảnh cũng chấn động, Mục Trần lui lại mấy bước, La Thống chỉ lui một bước. Dĩ nhiên chính diện đối đầu La Thống vẫn chiếm thượng phong.
La Thống ổn định hai chân, ánh mắt khẽ nheo lại, bàn tay truyền đến nhức nhối râm ran. Tuy linh lực của Mục Trần không mạnh mẽ được như hắn, nhưng hai luồng linh lực va chạm, nếu không phải hắn khẽ nghiêng một chút, thật đúng là sẽ bị linh lực đen bá đạo kia của Mục Trần đánh tan nát.
Dễ hiểu, linh lực mà Mục Trần tu luyện về mặt chất lượng tốt hơn hắn một chút.
- Dù linh lực của ngươi có phẩm chất lợi hại ra sao, ngươi vẫn kém một bậc, ta vẫn thừa sức ép chết ngươi!
La Thống là Linh Động cảnh hậu kỳ, Mục Trần chỉ là trung kỳ, tuy khoảng cách chỉ một bậc, nhưng chênh lệch trong đó đủ để nghiền nát hắn.
- Cha ngươi chẳng lẽ không dạy dỗ ngươi, nếu không đủ năng lực thì chịu nhục một chút có phải hơn không? Còn dám chủ động tiến lên, thật là muốn kiếm hoa trên mặt à!
Mục Trần nghe thấy cũng nhẹ nhàng cười:
- Lúc ta học ẩn nhẫn, ngươi còn đang ngờ nghệch làm một đệ tử ngoan ngoãn trong học viện đó. Vả lại, ẩn nhẫn là dành cho những đối thủ tạm thời chưa đủ khả năng chiến thắng. Chỉ đáng tiếc, ngươi không được ta liệt vào danh sách đó.
- Ta hôm nay sẽ cho ngươi biết, khinh người phải trả giá ra sao!
Ánh mắt La Thống thoáng hiện nét hung ác, vươn song chỉ, chỉ hóa kiếm khí. Linh lực ám thanh sắc điên cuồng tuôn ra, tập trung tại ngón tay như mũi kiếm ẩn hiện, dao động sắc bén toát ra.
- Đại La Kiếm quyết?
Vài đệ tử nhìn thấy mũi kiếm xanh xanh ở đầu ngón tay La Thống, ánh mắt biến đổi kinh hô ra tiếng.
- La vực Đại La Kiếm quyết à?
Mục Trần cũng khẽ liếc mắt qua mũi kiếm xanh kia, linh cấp hạ phẩm, Đại La Kiếm quyết. Đây chính tuyệt kỹ thành danh của La vực chủ, không ngờ La Thống cũng đã luyện thành. Bất quá xem bộ dáng này, dĩ nhiên hỏa hầu còn chưa tới đâu, nhưng ở trình độ Linh Động cảnh này cũng đã khá lợi hại.
"Phốc!"
La Thống không cho Mục Trần nhiều thời gian suy tư. Ánh mắt lạnh lẽo phóng người ra, ngón tay như trường kiếm cắt qua không khí, đâm một kích cực mạnh vào Mục Trần.
Kiếm phong đi qua, không khí như bị xé rách.
Mục Trần gắt gao nhìn mũi nhọn hung bạo sắc bén, khiến cả người căng thẳng, tai phải nắm chặt.
Linh lực ám hắc từ trong cơ thể vận chuyển, không ngừng quán chú vào tay phải, hắc ấn trong lòng bàn tay mờ ảo dần dần hiện rõ.
Dao động linh lực mãnh liệt lan ra.
Quang mang hắc ám mạnh mẽ từ bàn tay Mục Trần bùng nổ, trong tay hắn là một mặt trời đen ngòm. Cái loại dao động dày đặc này khiến kẻ khác kinh hãi.
"Phốc!"
Mục Trần dẫn một chân xuống đất, thân hình cũng lao ra như báo săn mồi. Đối mặt với thế công sắc bén của La Thống, hắn vẫn không hề tránh né, cảnh tượng trước mặt khiến không ít người kinh ngạc không thôi.
- Muốn chết!
La Thống quát lên chói tai, mũi kiếm xanh không chút tạm dừng, nhanh như chớp chỉ vào cổ họng Mục Trần.
Nắm đấm ngập trong hắc quang, một quyền đánh ra mặt trời đen va chạm chính diện cùng mũi kiếm xanh.
"Uỳnh!'
Linh lực cuồng bạo gào thét lan ra, mặt đất cũng khẽ run rẩy, ánh mắt đệ tử xung quanh chăm chú giai điểm va chạm của hai công kích.
- Phá!
Hàn ý lóe ra trong mắt, linh lực không hề giữ lại trút ra, hắc ấn trong tay chấn động mãnh liệt, xuất hiện trước nắm đấm, nện lên mũi kiếm xanh.
"Choang!"
Hắc ấn đánh ra, mũi kiếm xanh đột nhiên vang lên một tiếng vỡ nhỏ, đệ tử xung quanh tròn mắt nhìn vết nứt lan nhanh trên thân kiếm.
"Bang bang bang!"
Mũi kiếm xanh cuối cùng đã hoàn toàn vỡ nát, gương mặt La Thống kinh hãi, chật vật tránh né bắn lui.
Mục Trần vẫn chưa truy kích, lật tay lại, hắc ấn biến mất, dao động trong sân chậm rãi tiêu tán. Chung quanh chợt trở nên im ắng, những ánh mắt đổ dồn về thân ảnh gầy gầy đều mang vẻ bất khả tư nghị, Mục Trần chẳng những chống đỡ thế công lợi hại nhất của La Thống, mà còn đánh vỡ đẩy lui chính diện.
- Không thể được...
Khương Lập, Đằng Dũng trợn mắt há mồm không tin cảnh tượng trước mắt, La Thống thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, lại bại trận trong tay Linh Động cảnh trung kỳ Mục Trần?
- Cái này. . .
Mặc Lĩnh cũng mặt mày cứng ngắc, trong lòng kinh nghi bất định.
"Hô!"
Đường Thiên Nhi khẽ thở dài, hai bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng ra. Người này quả là lợi hại đó.
- La Thống học trưởng, đa tạ!
Mục Trần chắp tay hướng La Thống khẽ cười. Ánh mắt thoáng liếc qua bàn tay, hắc ấn dù đã nhạt đi rất nhiều, nhưng uy lực Sâm La Tử Ấn tuyệt đối không ngừng lại ở phàm cấp thượng phẩm, có lẽ vì có yêu cầu cao với phẩm chất bá đạo của linh lực, nên mới bị xếp vào hạng phàm cấp.
Chẳng qua Sâm La Tử Ấn tiêu hao linh lực cũng không nhỏ, thế công khi nãy của hắn hao hết phân nửa linh lực trong khí hải. Dù nói rằng lần đầu tiên khống chế nên không được hoàn mỹ, nhưng tiêu hao này so với linh quyết linh cấp hạ phẩm bình thường cũng không kém.
La Thống sắc mặt xanh mét, hắn hiển nhiên cũng không ngờ tới kết quả này, nhất thời cũng không nói được. Trước đó Mục Trần công kích hung hãn làm hắn chấn động, khiến hắn cảm nhận một khí tức nguy hiểm cực độ.
- Linh quyết kẻ này có lại lợi hại đến thế, chẳng lẽ đều là do cha hắn cấp cho?
La Thống nghiến răng nghiến lợi thì thào. Đại La Kiếm quyết này hắn tu luyện cũng một thời gian mới được kết quả như thế, không ngờ vẫn không đánh bại được Mục Trần mới chân ướt chân ráo bước vào thiên giới. Kẻ này còn có bao nhiêu thủ đoạn như thế?
Mục Trần cũng chẳng để ý đến La Thống đang miên man suy nghĩ, mục tiêu chấn động toàn trường đã đạt được, hắn nghĩ sau này kẻ kia sẽ khiêm nhường trước mặt hắn một chút, nên phủi tay xoay người bước xuống.
- Mục Trần, ngươi đến đây.
Ngay lúc đó, một tiếng nói nhàn nhạt đột ngột vang lên, khiến hắn hơi giật mình. Quay đầu lại, chỉ thấy Mạc sư không biết từ khi nào đứng cách đó không xa.
Mục Trần ngẩn người, ánh mắt giao nhau cùng Đường Thiên Nhi một chút, thoáng do dự rồi bước đến dưới ánh mắt khó hiểu của những đệ tử xung quanh.
Mạc sư dẫn đầu đi trước, đến cạnh một rừng cây yên tĩnh mới dừng lại. Lão xoay người, hai mắt chớp chớp, thanh âm dần nghiêm khắc:
- Ngươi tu luyện Sâm La Tử Ấn?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Mục Trần nhìn vị lão sư thần sắc nghiêm khắc, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, gật đầu. Mạc sư thực lực Thần Phách cảnh, dĩ nhiên hắn khó mà che giấu.
- Ngươi hẳn là còn chưa đủ quyền hạn tu luyện nó mà?
Mạc sư trầm giọng nói.
Mục Trần trợn mắt, nhưng không nói ra. Thứ này luyện cũng đã luyện, khó mà có cách nào bắt hắn trả lại.
Mạc sư nhìn vẻ mặt Mục Trần, nghiêm khắc cũng giảm đi một chút, tiểu tử này tựa hồ cũng không để ý uy hiếp của lão, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Tiểu tử ngươi có thể đừng quậy phá được không chứ?
- Chỉ là nghĩ muốn thử một chút mà thôi, nếu có vấn đề ta sẽ ngưng tu luyện. Đối với cái mạng nhỏ của mình, ta còn trọng hơn bất cứ ai.
Mục Trần bình tĩnh trả lời.
Mạc sư cả giận, nhưng hơi do dự hỏi:
- Ngươi tu luyện thành công?
- Bước đầu thành công thôi.
Mục Trần vươn bàn tay, một đạo hắc ấn mơ hồ ẩn hiện.
Mạc sư nhìn thấy hắc ấn, khóe miệng hơi run run. Tuy trước đó lão đã nhận ra, nhưng khi thật sự được Mục Trần xác nhận trong thời gian ngắn như vậy đã có thể luyện thành Sâm La Tử Ấn, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.
Thiên phú cỡ này, còn không so sánh với mấy quái vật thiên tài tham gia Linh Lộ được sao.
- Ngươi rất hứng thú với Sâm La Tử Ấn sao?
Mạc sư liếc mắt nhìn hắn, từ thời gian trước dẫn hắn đi tham quan thiên tầng linh quyết thất, lão đã phát hiện Mục Trần đã để ý bộ linh quyết này.
- Cảm thấy linh quyết này có vẻ không đơn giản.
Mục Trần nghĩ nghĩ trả lời. Tuy linh quyết chỉ là phàm cấp thượng phẩm, nhưng mơ hồ có cảm giác không đúng.
- Hả?
Mạc sư nhíu mày càng chặt, nhìn Mục Trần.
- Vốn cảm thấy Sâm La Tử Ấn có tiềm lực lớn, bề ngoài tu luyện chỉ mới đạt được bước đầu... ta cảm thấy rõ phải có biện pháp gì đó khiến cho uy lực Sâm La Tử Ấn trở nên càng mạnh hơn.
- Mạc sư hẳn là hiểu biết Sâm La Tử Ấn phải không? Ta thấy bộ dáng của ngài cũng là có hứng thú với nó.
Mạc sư đảo mắt liếc cái tên tiểu hồ ly trước mặt, bất đắc dĩ gật đầu:
- Ta cũng tu luyện Sâm La Tử Ấn.
Nói xong, lão vươn bàn tay ra, trong đó cũng có một đạo hắc ấn hiện lên. Chẳng qua hắc ấn của Mạc sư thâm thúy hơn nhiều, dao động mãnh liệt cũng hơn xa hắc ấn của Mục Trần.
Mục Trần kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắc ấn trong tay Mạc sư, khẽ cười:
- Đúng như ta đoán, linh quyết này không đơn giản, bằng không với nhãn lực của Mạc sư sao lại để ý đến nó?
Mạc sư chính là cường giả Thần Phách cảnh, trong Bắc Linh cảnh này cũng xếp vào hàng cường giả bất phàm, nếu Sâm La Tử Ấn chỉ là linh quyết phàm cấp tầm thường, tuyệt đối khó lọt vào pháp nhãn của lão.
- Cái tên tiểu tử ngươi...
Mạc sư khẽ cười mắng, thực là miệng lưỡi trơn trượt. Lão trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói:
- Muốn biết uy lực chân chính của Sâm La Tử Ấn ra sao không?
Mục Trần ánh mắt sáng ngời, gật đầu cái rụp.
- Rất đơn giản.
Mạc sư cười nhẹ, lại giơ tay trái ra, khiến cho Mục Trần đó là trong lòng bàn tay trái, thế nhưng cũng có một đạo hắc ấn giống như đúc.
Sâm La Tử Ấn này, không ngờ có thể luyện ra hơn một đạo tử ấn?
Ánh mắt Mục Trần lóe sáng, vẻ hưng phấn từ đâu kéo lên mặt tràn ngập, háo hức say mê nhìn chằm chằm Mạc sư, lẩm bẩm:
- Sâm La Tử Ấn sở dĩ không có luyện pháp về sau, hay nói đúng hơn không phải không có, mà là vốn Sâm La Tử Ấn lợi hại ở chỗ có thể luyện ra nhiều tử ấn trùng điệp, ấn chồng lên ấn, uy lực tăng tiến đến vô tận?
Mạc sư gật đầu:
- Bất quá Sâm La Tử Ấn yêu cầu đối với linh lực quá hà khắc, toàn lực của ta cũng chỉ có thể luyện ra hai đạo tử ấn. Mỗi khi nhiều hơn một đạo, thì trùng kích phản phệ càng đáng sợ. Ta cũng từng cố thử qua luyện hắc ấn thứ ba, nhưng bị phản chấn suýt nữa trọng thương, sau này không đủ can đảm thử lần nữa.
Mục Trần rất đồng cảm, hôm trước chỉ luyện ra đạo tử ấn thứ nhất, cũng phải dốc sức hết chín trâu hai hổ mới chống cự nổi trùng kích khi tử ấn hình thành. Nếu bây giờ mà luyện đến đạo thứ hai, nói không chừng nát thây cũng không biết.
- Ngươi hiện giờ mới tu luyện ra đạo tử ấn thứ nhất, không cần hấp tấp ngưng tụ ấn thứ hai, tránh đi mấy chuyện xui xẻo.
Mạc sư nhắc nhở.
Mục Trần gật đầu, tuy hắn rất mong chờ có thể phát huy uy lực chân chính của Sâm La Tử Ấn, nhưng hiểu rõ tham trèo cao sẽ té đau, không có gì tốt lành.
Mạc sư thấy vậy, cũng không nói gì thêm phất tay ý bảo hắn có thể đi. Mục Trần cũng thuận tiện cáo từ, chuyển qua đường mòn quay về, thì thấy từ đằng xa một bóng thiếu nữ đang cố kiễng chân nhìn ngó qua đây, chính là Đường Thiên Nhi.
- Ngươi không sao chứ? Mạc sư sao lại dẫn ngươi ra đây?
Đường Thiên Nhi nhìn thấy Mục Trần, vội vàng chạy đến hỏi. Mục Trần tu luyện Sâm La Tử Ấn dù sao cũng có điểm phạm quy, cho nên nàng cũng là lo hắn bị phạt.
Mục Trần cười lắc đầu, thoáng cúi đầu nhìn hắc ấn trong lòng bàn tay, trong lòng bỗng nhiên rực lửa. Sâm La Tử Ấn, quả nhiên không đơn giản a, xem ra sau này phải tốn nhiều tâm tư với nó.
. . .
Bóng đêm bao phủ, Mục Trần lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai tay biến ảo kết ấn, một tia linh lực ám hắc lưu chuyển ngưng tụ ở đầu ngón tay.
"Rốp."
Khi linh lực quấn lại một chỗ định ngưng kết thành ấn, nhất thời mất khống chế, rung lắc rồi lặng lẽ tiêu tán.
Mục Trần nhìn bàn tay rỗng tuếch, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nãy hắn thử xem có khả năng ngưng kết đạo tử ấn thứ hai hay không, bất quá kết quả như dự liệu, thất bại.
Khó khăn ngưng tụ tử ấn thứ hai quả thật hơn xa khó khăn ngưng kết đạo tử ấn đầu tiên.
- Xem ra chỉ có thể từ từ.
Mục Trần lẩm bẩm, tập trung tâm thần, hai mắt khép hờ, vận chuyển Đại Phù Đồ Quyết, hút lấy thiên địa linh khí chung quanh, chuyển hóa linh khí kia thành tia linh lực ám hắc, dũng mãnh chui vào khí hải.
Càng lúc càng nhiều linh lực, Mục Trần còn có thể tách ra một ít linh lực chạy theo cánh tay, đến cung cấp cho đạo hắc ấn trong lòng bàn tay, khiến cho tử ấn đó càng lúc càng thêm thâm thúy. (LCT: tử ấn là ấn tử vong, chứ không phải ấn màu tím, nên chư vị đừng lầm tưởng khi thì tím khi thì đen)
. . .
Trận luận bàn ở huấn luyện trường đánh bại La Thống, khiến cho danh tiếng của Mục Trần tại thiên giới đông viện cũng cao lên không ít. Vài đệ tử vốn còn ỷ vào tư lịch bản thân vào đây sớm hơn nhiều còn có chút coi thường, nhưng hiện tại đã không hề dám tỏ ra chút nào trước cái tên học viên thiên giới mới toe kia. Còn Đàm Thanh Sơn, với khí thế hung ác điên cuồng dọa cho Khương Lập mặt không còn chút máu bỏ chạy, cũng khiến cho kẻ khác hiểu được thiếu niên trầm lặng ít nói kia, cũng không phải kẻ tốt lành dễ mà chọc đến. Thành ra cuộc sống những ngày tiếp theo của hai người rất thong thả thoải mái, chẳng ai tìm đến gây chuyện, khiến cho Mục Trần trở nên thanh tịnh hơn.
Trong cái không khí thanh tịnh đó, Mục Trần có thể đem tinh thần tập trung cho tu luyện. Ban ngày tận dụng tu luyện trường với thạch trụ tụ linh trận cấp 3, linh lực trong khí hải càng ngày càng hùng hậu hơn.
Đêm đến, hắn nhẹ nhàng ôn dưỡng hắc ấn trong lòng bàn tay, cũng lần lần từng bước cố thử ngưng tụ đạo Sâm La Tử Ấn thứ hai. Bất quá mười lần như một, thất bại.
Dù thất bại hoàn toàn, nhưng Mục Trần không hề buông tha ý định đó. Hắn mơ hồ nhận thấy, những kinh nghiệm thất bại đó cũng khiến hắn càng lúc càng thành thạo trong vấn đề ngưng kết ấn pháp, đồng thời khả năng khống chế Sâm La Tử Ấn cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Cảm giác mỗi ngày gần thêm một bước tới thành công khiến cho trong lòng Mục Trần rất vui sướng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, chớp mắt đã hết nửa tháng.
Nửa tháng này tuy chưa giúp Mục Trần tiến vào Linh Động cảnh hậu kỳ, nhưng linh lực trong khí hải so với nửa tháng trước dĩ nhiên là mạnh mẽ hơn không ít.
Linh lực càng tiến bộ, tu luyện Sâm La Tử Ấn cũng thuận lợi hơn, khống chế tử ấn thứ nhất đã đạt trình độ chính xác tốt hơn rất nhiều, cũng không tiêu hao quá lớn như khi giao thủ với La Thống trước kia.
Còn việc ngưng tụ tử ấn thứ hai, Mục Trần cũng mơ hồ có cảm giác, nhưng dường như vì linh lực chưa đủ, vẫn chưa thể thành công, khiến hắn tiếc nuối một chút.
. . .
Trong tu luyện trường, khi Mục Trần nghe thấy tiếng chuông gõ báo hiệu khóa trình tu luyện chấm dứt, hắn mở hai mắt hưởng thụ cảm giác linh lực cuồn cuộn trong khí hải, mỉm cười duỗi cái lưng mỏi mệt vì ngồi lâu.
- Này.
Tiếng gọi nũng nịu từ bên cạnh truyền qua, Mục Trần nghiêng đầu, thấy Đường Thiên Nhi đang mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt đẹp phủ kín vẻ mong chờ.
- Sao thế?
Mục Trần nghi hoặc.
- Ngày mai chúng ta sẽ đến Bắc Linh Nguyên tu hành.
Đường Thiên Nhi cười khẽ.
- Ngày mai phải đi rồi ư?
Mục Trần ngẩn ra, chợt cười gật đầu. Nửa tháng ngụp lặn trong tu luyện, suýt nữa quên mất thời gian. Bất quá vừa hay, trước mắt đạo Sâm La Tử Ấn thứ hai không thể ngưng kết cũng vì không đủ linh lực, mà trong Bắc Linh Nguyên kia có nhiều linh dược mọc lên, nếu có thể tìm được, không chừng vấn đề này sẽ được giải quyết.
- Lần này đến Bắc Linh Nguyên tu hành, ngươi cần phải thêm hăng hái một chút nha, nghe nói tây viện Liễu Mộ Bạch cũng tham gia, lập đội với hắn là tây viện Hồng Lăng, chúng ta không thể bại bởi bọn họ.
Đường Thiên Nhi nghiêm túc căn dặn.
- Liễu Mộ Bạch à. . .
Mục Trần mỉm cười, cường giả đệ nhất Bắc Linh Viện a. Lần này đến Bắc Linh Nguyên tu hành, có thể tính là lần đầu giao phong không nhỉ?
Thật là lý thú.
Mục Trần chớp sáng, trong Linh Lộ kia hắn còn chưa hề biết sợ ai, Bắc Linh cảnh này, cũng y như thế.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Bắc Linh Nguyên, tọa lạc tại phía tây bắc Bắc Linh cảnh, từ Bắc Linh Viện đi bộ khoảng một ngày. Một địa vực mênh mông rộng lớn, tuy nói Bắc Linh Nguyên phủ đầy hiểm nguy trùng trùng điệp điệp, bất quá nguy hiểm thường kết bạn với kỳ ngộ. Rất nhiều người ở Bắc Linh cảnh nhân số đông đúc này, đều vì mong muốn có kỳ ngộ, thay nhau lần lượt tiến vào Bắc Linh Nguyên. Những người đó, có người đạt được cơ duyên, có người chật vật chạy ra mình mẩy thương tích, cũng có không ít kẻ mãi mãi nằm lại dưới tàn lá rậm rạp.
Đến Bắc Linh Nguyên tu hành, cũng xem như một chuyện quan trọng nổi bật đối với đệ tử thiên giới Bắc Linh Viện, gần một nửa đệ tử báo danh tham gia. Vì họ đều hiểu rõ, cái loại tu luyện yên ả ngày thường ở học viện, rất cần thiết phải có thực chiến chân chính để phát triển.
Chỉ có thực chiến, mới có thể kích phát tâm tính, rèn luyện nó ngày một cứng cỏi. Đó là con đường không thể thiếu mà mọi cường giả phải đi qua.
Bắc Linh Nguyên không chỉ đầy rẫy các loại linh thú hung mãnh, mà còn đủ loại tam giáo cửu lưu hầm bà lằng các loại nhân vật hỗn tạp, trong đó có vài kẻ ác danh không kém.
Cùng những tên ngoan độc huyết tinh đầy cả hai tay mà so sánh, đệ tử Bắc Linh Viện lại cứ như dê béo. Dù cho thực lực không tầm thường, nhưng nếu chân chính giao thủ, chỉ e còn chưa đủ cho người ta xỉa răng.
Do vậy, để bảo vệ đệ tử, Bắc Linh Viện cũng phái ra khá đông lực lượng bảo vệ tương đối mạnh mẽ. Đông viện Mạc sư cùng với tây viện Tịch sư cũng đi theo. Hai lão chân chính là những cường giả Thần Phách cảnh, có lẽ cũng ít có kẻ nào ở Bắc Linh cảnh này dám to gan lớn mật vuốt râu hùm hai gã Thần Phách cảnh liên hợp.
. . .
Sáng sớm, đội ngũ tu hành của Bắc Linh Viện đã rục rịch khởi hành. Cho đến tận chiều tối, cũng chỉ đến được bên ngoài Bắc Linh Nguyên. Bóng đêm dần buông xuống, cả đoàn cũng chỉ còn cách hạ trại nghỉ ngơi.
Bóng đêm bao phủ càng lúc càng đậm, những đống lửa bừng lên trong các doanh trại. Đệ tử Bắc Linh Viện rất ít khi đi vào những khu vực như thế này, nên cũng có nhiều vị tỏ ra hưng phấn, không ít người ở các lều trại náo nhiệt chuyện trò. Không khí đó khiến người ta không nghĩ đến họ đang dấn thân mạo hiểm, mà giống một đám đi du lịch thưởng ngoạn nhiều hơn. Những người chân chính đi thám hiểm cũng thấy, thầm cười khinh đám trẻ đầu xanh, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Trong mắt họ, những đệ tử này chẳng qua là vài tên công tử mặt trắng áo đỏ, đợi khi đối mặt linh thú hung ác, sẽ thấy cảnh chúng nó sợ hãi đến tè ra quần.
Mục Trần ngồi xếp bằng cạnh đống lửa, đảo mắt nhìn vào bóng đêm tăm tối xung quanh doanh trại. Xa xa đâu đó, dường như có tiếng thú kêu gào quanh quẩn tràn ngập máu tươi.
Cảnh này... thoáng quen thuộc.
Chẳng qua, không khí bên trong kia lại khác xa cái Linh Lộ, cũng thiếu nhiều lắm những tàn khốc và máu tanh.
Mục Trần bất giác cảm thấy hơi sợ run lên, một bàn tay xinh xắn thon thả đột ngột từ phía sau vươn tới người hắn, vỗ vai.
Ngay lúc đó, Mục Trần phản ứng cực nhanh như một đầu mãnh thú, đôi mắt lạnh lẽo, cơ thể bật lên nhanh như cắt chụp lấy bàn tay kia khóa chặt.
- Úi.
Người kia đau đớn la lên, khiến Mục Trần tỉnh táo lại, mới thấy ra là Đường Thiên Nhi, lạnh lẽo trong mắt tan đi, tỏ vẻ xấu hổ gãi đầu, vội buông tay nàng ra.
- Ngươi làm cái gì vậy? Đau quá a.
Đường Thiên Nhi xuýt xoa vuốt ve cổ tay, hậm hực nói.
- Ta xin lỗi.
Mục Trần cúi đầu gượng cười làm hòa. Rèn luyện một năm trong Linh Lộ kia khiến cho sức cảnh giác của hắn đã trở thành một phản xạ cực kỳ nhạy bén. Vốn cái cảnh giác đã trở thành bản năng này đã được hắn đè nén sau khi trở lại Bắc Linh cảnh, nhưng lúc này hoàn cảnh lại có vẻ quen thuộc, không ngờ đã khơi dậy bản năng đã ngủ say qua nhiều tháng kia.
- Ngươi làm sao vậy?
Đường Thiên Nhi chu miệng chằm chằm nhìn Mục Trần, nàng dù sao cũng thận trọng, trước đó khi hắn khóa cổ tay nàng, đột nhiên khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Nàng chợt nghĩ, nếu không phải lúc đó đau quá mà hô lên, có lẽ ngay sau đó hắn sẽ bẻ gẫy cổ tay nàng chăng?
Mục Trần nhìn đống lửa tí tách trước mặt, trầm tư một hồi:
- Ngày trước trong Linh Lộ, nếu có kẻ hành động giống như ngươi vừa nãy với ta, có lẽ đã bị ta giết chết. Vì ta không giết hắn, thì kẻ bị giết, chỉ có thể là ta...
Đường Thiên Nhi ngẩn ngơ, nhìn thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh, hắn nói đến chữ giết, thần sắc lại nhẹ nhàng như không, cảm giác như đó là thói quen bình thường.
- Linh Lộ kia... nghe có vẻ rất đáng sợ?...
Đường Thiên Nhi thì thầm nói. Vốn trong mắt mọi người, Linh Lộ rất thần bí, phần lớn những kẻ từ Linh Lộ bước ra đều ngậm chặt kẽ răng, không nói gì về nơi đó. Bất quá vì những kẻ bước ra đều có thực lực rất mạnh, khiến cho những thiếu niên thiếu nữ như Đường Thiên Nhi đều nghĩ đó là thiên đường mà hướng tới.
Bất quá bọn họ ngây ngô không biết, muốn tiến vào khu vực phi thường, cũng phải có thực lực phi thường như thế.
Mục Trần cười nhẹ, thì thào tự nói:
- Ở đó mọi người đều xem như đối thủ cạnh tranh, chỉ có điều hơn tàn khốc, không ít những kẻ bất bình thường ở trong đó, mới một khắc trước còn cười nói hòa thuần vui vẻ với ngươi, ngay sau đó liền cắm một trủy thủ vào tim ngươi.
- Do vậy trong đó tín nhiệm là một từ vốn không nên cho vào từ điển. Bất quá nếu có thể gặp được kẻ có thể tín nhiệm, đó là món quà quý nhất cho cuộc đời ngươi.
Mục Trần nhẹ thở dài, thần sắc nhu hòa, hắn lại nhớ tới cô gái tóc bạc thướt tha, đó quả là một kẻ bất thường khiến cả hắn cũng phải đau đầu không ít, đuổi giết hắn đến nửa năm. Mục Trần từng giao đấu với nàng ba lần, ở lần cuối cùng đó, người con gái kia cũng tìm ra cơ hội kết thúc, chuôi trường kiếm đen tuyền như u linh đòi mạng dừng ngay cổ họng hắn.
Lúc đó, dĩ nhiên nàng đã thắng, chỉ cần đẩy tay nhẹ một chút, cái tên Mục Trần sẽ vĩnh viễn nằm lại trong Linh Lộ.
Bất quá cuối cùng nàng không đâm, lại lui về bóng đêm dùng đôi mắt như ngọc dõi theo hắn hồi lâu, chậm rãi thu kiếm, cúi đầu nói:
- Ta không thể giết ngươi, ngươi đi cùng ta.
Mục Trần khi đó vô cùng sửng sốt, rầu rĩ cả nửa ngày mới nói ra điều khiến hắn buồn bực cả nửa năm:
- Sao ngươi lại đuổi giết ta lâu như vậy? Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm chết rồi.
Lần đầu hắn thấy nàng, là một tình huống chỉ mành treo chuông. Năm tên quái vật xảo quyệt như cáo vây nàng vào chỗ chết. Vốn Mục Trần cũng không định ra tay, vì những tên kia rất phiền phức, nhưng vì một thoáng nhìn thấy đôi mắt lưu ly ngọc ngà hiện ra nét buồn bã, hắn mềm lòng.
Cứu nàng, lại đeo theo bên người nửa năm phiền toái.
Sau đó một tuần, Mục Trần mang theo nàng đang thụ thương bắt đầu đào vong trối chết. Bất quá sau 10 ngày, năm tên biến thái lần lượt bị hắn đánh bại, giết hết ba ngươi, hai người còn lại đành phải buông tha.
Giải quyết được 5 cái phiền toái lớn, còn chưa kịp thở ra hơi, cô gái từ khi được cứu không hề nói nửa lời bắt đầu rút kiếm, và sau đó là nửa năm giao phong và chạy trốn của hắn.
(LCT: chỗ này lão thổ tả có hơi loạn, nhảy nhót thời điểm lung tung, đọc phải cố lắm mới hiểu được, mà cũng chưa nghĩ ra phải chỉnh thế nào cho dễ hiểu)
Cô gái nghe câu hỏi của Mục Trần, dường như suy nghĩ, rồi cho hắn một đáp án khiến cho Mục Trần tức muốn hộc máu:
- Ta không nghĩ sẽ có cảm tình với ngươi, ta chỉ nghĩ là ta muốn tu luyện, nếu có cảm tình sẽ làm ta phân tâm.
- Ngươi bệnh vừa phải chớ.
Lúc ấy hắn quả thật mất bình tĩnh quát lên.
- Vậy ngươi bây giờ tính làm gì?
Mục Trần vô lực hỏi.
- Vừa rồi ta định giết ngươi, bất quá... dường như không xuống tay được.
Cô gái còn tỏ vẻ thật sự lo lắng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành, nàng nhíu mày nói:
- Ta cảm thấy nửa năm trôi qua, đối với ngươi có cảm tình.
Mục Trần không nói gì chỉ trợn mắt nhìn lên trời. Đuổi giết ta nửa năm, làm thế nào từ sát tâm lại chuyển thành cảm tình.....
- Ta vừa rồi không giết ngươi, ngươi nợ ta một mạng, nên phải theo đội của ta, đợi khi nào ta không thích ngươi nữa, thì giết ngươi đi.(LCT: úi mẹ ơi, con này....)
- Ngươi tưởng đang nuôi chó hả?
- Ờ. . . đến lúc đó không giết ngươi, thả ngươi đi thôi.
-. . . . . .
Không nói nên lời, Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người bỏ đi
- Không có hứng.
- Ta có thể đỡ hết thảy ám toán sau lưng của ngươi, chỉ cần ngươi không tổn thương ta, ta sẽ bảo vệ cho ngươi, bất kể Linh Lộ hay Đại Thiên thế giới.
Cô gái nhìn hắn xoay người bỏ đi, hơi do dự đột nhiên thốt lên.
Mục Trần khựng lại, giọng nói nhẹ nhàng êm ái xuyên thấu không gian, đột ngột đánh vào lòng hắn, đột nhiên khiến trái tim căng thẳng trở nên mềm đi.
- Bình thường thì không nói câu nào, không ngờ nói ra vài câu lại khiến cho người ta cảm động.
Mục Trần xoay người lại, khẽ cười, rồi thở dài, bước đến vươn tay ra với nàng.
- Vậy, hợp tác vui vẻ.
Gương mặt lạnh lùng xưa nay không hề thấy biểu hiện tình cảm gì, đột nhột hiện lên một nét cười nhẹ như lông hồng, cái xinh đẹp bất ngờ khiến cho ánh trăng cũng lu mờ.
Lửa trại bùng lên, tia lửa ấm áp chiếu rọi thân thể mềm mại của Đường Thiên Nhi, nhưng nàng ngược lại cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh đó, đến từ Linh Lộ mà Mục Trần miêu tả cho nàng nghe.
- Xem ra Linh Lộ không tốt đẹp như ta nghĩ, còn may ta không bị chọn, chứ không e răng xương cốt cũng không còn.
Đường Thiên Nhi run run nói, tim đập gấp gáp. Nàng thật tưởng tượng không nổi, một nơi mà ngay cả lòng tin cũng không hề tồn tại, thì phải nơm nớp lo sợ đề phòng như thế nào?
- Vốn không là cái chỗ tốt đẹp gì.
Mục Trần cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc sư đang đập tay thu hút chú ý của mọi người. Đông đảo đệ tử đều đưa mắt nhìn qua.
- Bắc Linh Nguyên tu hành đã chính thức bắt đầu, ở đây sẽ là doanh trại của chúng ta, ngày mai các ngươi từ đây xuất phát vào Bắc Linh Nguyên tu hành, chính diện giao phong với linh thú. Do đó hôm nay ta có vài điều nhắc nhở mọi người. Linh thú chia làm ba cấp cao - trung - sơ, bên ngoài Bắc Linh Nguyên phần lớn đều là linh thú sơ cấp, nhưng ta nghĩ các ngươi cũng phải liên thủ mới mong đối phó được chúng nó.
Mạc sư đảo mắt nhìn quanh, giọng nói trầm trầm quanh quẩn những chiếc lều trong doanh trại, mỗi đệ tử đều im lặng và chú ý lắng nghe. Bọn họ đều hiểu rõ, đây không phải là một đợt diễn tập hay cái gì đại loại như thế, mà là chiến đấu chân chính, sơ ý một chút là trở thành thịt tươi trong miệng linh thú ngay tức khắc.
- Linh thú sơ cấp có thực lực ước chừng Linh Động cảnh, trung cấp là Linh Luân cảnh, linh thú cao cấp lại có thể so với cường giả Thần Phách cảnh. Sâu trong Bắc Linh Nguyên này có linh thú cao cấp, ta khuyến cáo các ngươi, tuyệt đối không được phép đi quá sâu vào Bắc Linh Nguyên!
Giọng nói của lão đã chuyển thành nghiêm khắc, mỗi lời nói đều như sắt đá. Linh thú cao cấp ở sâu trong Bắc Linh Nguyên, ngay cả lão muốn đối phó cũng rất phiền toái, những đệ tử non nớt thường ngày quen chăn ấm đệm êm trong học viện, chẳng khác nào cừu non không sức phản kháng.
Mọi người gật gù liên tục như gà mổ thóc, chẳng tên nào đủ can đảm lấy cái mạng nhỏ ra đùa. Đừng nói đến linh thú cao cấp, ngay cả linh thú trung cấp, bọn họ cũng không do dự vắt giò lên cổ mà biến cho xa.
- Lần này tu hành, ba tiểu đội có thành tích tốt nhất sẽ nhận được mỗi thành viên một quả Uẩn Linh đan.
Mạc sư dịu giọng trở lại, ánh mắt nhìn các đệ tử mang theo nét cười vui vẻ, nói tiếp:
- Để đạt thành tích cao nhất, cần phải hợp tác thật nhuần nhuyễn với đồng đội. Thực lực hiện tại của các ngươi chỉ có hợp tác mới có thể thong dong thoải mái ở cái nơi hỗn tạp Bắc Linh Nguyên này!
- Yes, sir, ma'am!
Đệ tử lúc nhúc đồng thanh trả lời.
- Sau khi liệp sát linh thú, không nên quên thu hoạch tinh phách, linh phách sơ cấp sẽ không khiến những cường giả Thần Phách cảnh chú ý, chỉ dùng để đánh giá thành tích của các ngươi.
Mục Trần khẽ gật đầu, cường giả Thần Phách cảnh có năng lực luyện hóa tinh phách, nhưng với thực lực của họ, những linh thú sơ cấp tầm thường dĩ nhiên chẳng có gì hấp dẫn.
- Mạc sư, ngài cũng là cường giả Thần Phách cảnh, ngài luyện hóa thú phách gì a?
Có đệ tử tò mò cất tiếng hỏi, đối với cường giả Thần Phách cảnh, năng lực luyện hóa thú phách hấp dẫn như vậy, dĩ nhiên khiến các đệ tử rất hứng thú.
Mạc sư nghe vậy, hơi do dự một chút, chợt một tay kết ấn, một cỗ linh lực mạnh mẽ trong cơ thể bùng lên, kim quang ngưng tụ sau lưng, hóa thành một con kim cự lang ngửa đầu hú vang. Bên ngoài bộ lông kim cự lang dường như có thêm những hoa văn như sấm sét, uy vũ bất phàm.
- Wow... Woa.... Ui chu choa!...
Trong doanh trại liên tiếp vang lên những tiếng xuýt xoa kinh ngạc và hâm mộ, thậm chí doanh trại tây viện bên kia nghe thấy lạ cũng đưa mắt nhìn qua, rồi cũng rung động cảm thán nhìn kim cự lang sau lưng Mạc sư.
Tịch sư bên này vừa thông báo quy định xong nhìn thấy thế, bĩu môi. Thân thể run run, linh lực cường đại bộc phát ra, sau lão xuất hiện một cự sư tử màu đen, trên lưng hắc cự sư kia có một cái mai rùa màu xám.
Mọi ánh mắt của các đệ tử đều bị thu hút bởi hai tinh phách linh thú được hai cường giả Thần Phách cảnh triệu hồi ra, hấp dẫn vô cùng, lực lượng này đủ khiến nhiều người thèm rớt nước mắt, à không nước miếng.
- Ta luyện hóa tinh phách linh thú cao cấp Kim Lôi Lang, địa bảng Vạn Thú Lục xếp hạng thứ 382, Tịch sư luyện hóa tinh phách linh thú cao cấp Thạch Quy Sư, địa bảng Vạn Thú Lục xếp hạng 390.
Mạc sư nhìn thấy Tịch sư xung động, cũng mỉm cười vung tay lên, cự lang tiêu tán đi mất.
- Linh thú lợi hại uy dũng thế mà trên địa bảng xếp hạng hơn 300 gần 400 kia đấy? Vậy những linh thú xếp hạng top 100 thì chẳng phải càng biến thái hơn sao? Còn những linh thú huyền thoại của thiên bảng Vạn Thú Lục... chắc phải có thực lực nghịch thiên...
Nhiều đệ tử sợ hãi than thầm không thôi, địa bảng xếp hạng 300 đã lợi hại đến thế, thiên bảng còn khủng bố hơn nhiều a!
- Có thể được xếp vào 100 vị trí đầu của địa bảng Vạn Thú Lục, đều là những linh thú không hề đơn giản. Thực lực của chúng siêu việt rất xa cường giả Thần Phách cảnh, có thể sánh với cường giả Tam Thiên cảnh. Do vậy chúng nó thường được gọi là thiên cấp linh thú, hay ngắn gọn là thiên thú.
Nói tới đó, Mạc sư đột nhiên liếc nhìn Mục Trần. Hắn hiểu ngay ý của lão, vì cha hắn luyện hóa Viêm Long Điêu kia, chính là linh thú hạng 85. Nghĩa là Viêm Long Điêu hẳn đã đạt tới trình độ thiên thú. Bình thường mà nói, cường giả Thần Phách cảnh muốn luyện hóa tinh phách linh thú thực lực cao hơn hẳn bản thân, là một chuyện cực kỳ khó khăn hiếm gặp. Mà Mục Phong cha hắn có thể, vốn là một đại cơ duyên. Cũng vì thế mà chiến lực của Mục Phong đặt trong Bắc Linh cảnh chín vị vực chủ, tuyệt đối là tam cường.
Dù sao tiến vào Thần Phách cảnh, bản lĩnh lớn nhất chính là luyện hóa tinh phách linh thú, một chiến lực không nhỏ, dĩ nhiên ai luyện hóa được linh thú càng mạnh, chiến lực càng cường hãn.
- Về phần những sinh vật trong thiên bảng Vạn Thú Lục.....
Lão dừng lại một chút, liếc mắt nhìn bọn trẻ, cười xòa:
- ....e rằng những nhân vật siêu cấp chí tôn của Đại Thiên thế giới, cũng không dám ra tay đắc tội với chúng.
- Thôi, cũng khuya rồi, các ngươi tạm nghỉ, sáng sớm ngày mai khởi hành, tiến vào Bắc Linh Nguyên!
Mạc sư cũng cảm thấy nói đã đủ, ra lệnh cho những thiếu niên thiếu nữ còn đang hưng phấn không thôi phải giải tán.
Mọi người nghe thấy, mới đem theo chút hưng phấn còn lại kia lục tục bước về lều. Mục Trần cũng về lại lều của hắn, nhắm mắt tu luyện, lại tiếp tục thử luyện ra Sâm La Tử Ấn đạo thứ hai.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm, mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên xuống những tán lá, trong doanh trại những đệ tử đã chuẩn bị chu đáo, sắc mặt hào hứng phấn khích nhìn vào cánh rừng rậm mênh mông trước mặt.
Mục Trần đứng cạnh Đường Thiên Nhi, ánh mắt quét qua chung quanh, chợt nhìn thấy Đàm Thanh Sơn xa xa. Bên cạnh tên kia, không ngờ là Mặc Lĩnh, cái điệu này hai người đó là một đội a. Điều đó khiến Mục Trần cũng thoáng kinh ngạc, Mặc Lĩnh thực lực vốn có Linh Động cảnh hậu kỳ, nếu muốn tìm người lập tổ đội, dĩ nhiên có không ít lựa chọn tốt hơn Đàm Thanh Sơn nhiều.
- Mục Trần, ngươi và Thiên Nhi một đội à? Ha ha ha, ta đi cùng Thanh Sơn. Hắn là người mới, mà chỗ này hơi nguy hiểm, cũng nên chiếu cố hắn một chút.
Mặc Lĩnh cũng đã nhìn thấy Mục Trần, cùng Đàm Thanh Sơn tiến qua cười nói.
Mục Trần mỉm cười gật đầu, nghe lời nói của Mặc Lĩnh, có vẻ như tên đó muốn tạo quan hệ giao hảo với hắn. Xem ra chiếu cố Đàm Thanh Sơn chỉ là cái cớ, hơn phân nửa là vì muốn kết giao với mình.
- Cũng nhờ Mặc Lĩnh học trưởng suy nghĩ chu đáo.
Mục Trần cười nói, đối với Mặc Lĩnh cũng không có ác cảm, kết giao cũng không có vấn đề.
Hai người cười nói với nhau một chút, đột nhiên ngưng lại. Bên phải cả bọn, từng toán người đột nhiên tách ra, vài bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Mục Trần. Người dẫn đầu, chính là kẻ tháng trước bị hắn đánh bại ở viện thí, Liễu Dương.
Liễu Dương nhìn chằm chằm Mục Trần, ánh mắt rất thâm độc. Trận đối chiến viện thí đó ảnh hưởng danh tiếng của hắn không nhỏ. Khi tiến vào thiên giới, tuy có đại ca Liễu Mộ Bạch che chở, nhưng nhiều kẻ vẫn ngầm cười nhạo sau lưng, khiến cho hắn tràn ngập căm giận trong lòng.
Mục Trần chỉ liếc Liễu Dương một cái rồi nhìn sang bên cạnh hắn. Một thanh niên dáng người cao ráo cường tráng, kẻ kia cũng đang dùng ánh mắt thích thú nhìn Mục Trần.
- Ngươi là Mục Trần kia ư? Gần đây danh tiếng vang dội a.
Thiếu niên áo vàng tủm tỉm cười, vẻ lơ đãng hỏi.
- Trần Thông, các ngươi muốn gì?
Mặc Lĩnh nhìn thấy hai kẻ này, mày ưng nhíu lại, trầm giọng nói.
Mục Trần sắc mặt lại bình tĩnh. Trần Thông? Cái tên này ở Bắc Linh Viện cũng khá là nổi tiếng, tuy kém Liễu Mộ Bạch một chút, nhưng cũng xếp thứ ba tổng bảng Bắc Linh Viện, thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, giống như Mặc Lĩnh là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của viện.
- Trước kia đều tự mình uy phong tác quái, sao bây giờ phải dẫn theo người mới dám đến?
Mục Trần liếc Liễu Dương một cái, cười nói.
Nghe hắn chế nhạo, sắc mặt Liễu Dương giận đến xanh mét, âm lãnh cất tiếng:
- Cứ tự đắc đi, đừng cho chúng ta gặp ngươi trong Bắc Linh Nguyên, bằng không thì tự chịu!
Mục Trần cười, lắc đầu:
- So với đại ca của mình, ngươi kém thật sự quá xa.
- Ha ha ha, quả nhiên kiêu ngạo a, làm quen chút đi? Ta là tây viện Trần Thông, từ lâu đã muốn biết người duy nhất ở Bắc Linh cảnh có tư cách tham gia Linh Lộ.
Kia Trần Thông vươn tay ra, cười khinh khỉnh.
- Chúng ta đi.
Mục Trần mỉm cười, lười để ý tới hai tên này, lách qua bên cạnh Trần Thông, chợt dừng lại một chút, nhìn về một bên không xa, một thân ảnh áo trắng anh tuấn, Liễu Mộ Bạch thản nhiên nhìn bên này.
Hai ánh mắt giao nhau, mơ hồ có hàn ý lưu động trong không gian, khiến cho những đệ tử chung quanh như ngậm tăm.
- Nếu thấy ta không vừa mắt, thì tự tới đi, đừng có đưa tới mấy kẻ này, thật là ngứa mắt.
Mục Trần nhẹ nhàng cười, không hề dừng lại, dẫn nhóm Đường Thiên Nhi rời khỏi doanh trại, nhanh chóng tiến vào Bắc Linh Nguyên.
Liễu Mộ Bạch híp mắt nhìn Mục Trần đã đi xa, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén.
- Tên khốn!
Liễu Dương nghiến răng nghiến lợi.
Trần Thông nhếch miệng cười, ánh mắt cũng khẽ nheo lại.
- Không sao, cứ cho hắn tự đắc chút đi, trong Bắc Linh Nguyên sẽ có cơ hội gặp, lúc đó nếu không ai nhìn thấy, ta sẽ dạy dỗ hắn nên biết chữ lễ phép viết như thế nào, thật là là một tiểu tử không biết kính trọng học trưởng a.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ