Trong địa giới Giang Châu có hai ngọn núi nổi danh xa gần về cảnh đẹp. Một ngọn tên Phong sơn – chủ yếu là nói phía trước ngọn núi. Ngọn Phong sơn thế núi dài liên miên hùng vĩ, cây phong mọc thành rừng chiếm phần lớn diện tích, nhưng phía sau núi sâu thẳm hiểm trở rất ít có du khách đặt chân, thuộc về khu vực hoang sơ chưa được khai phá.
Một tòa núi khác gọi "Bút Giá sơn".
Bút Giá sơn nhỏ hơn nhiều so với ngọn Phong sơn, tuy nhỏ nhưng cao; giống với tên gọi ngọn núi tựa như một cây bút lông dựng thẳng đứng lẻ loi trơ trọi một mình, trèo lên trên đây rất thích hợp để ngắm cảnh xung quanh.
Ngắm cảnh tuyết rơi
Người đứng trên đỉnh cao, nhìn thiên nhiên xung quanh, thấy tuyết trắng tung bay, mặt đất bao la mờ mịt, sẽ có cảm xúc dạt dào biết bao? Thêm nữa phía chính diện là dòng sông Giám giang ở không xa đang cuồn cuộn lao về phía đông, sóng lớn vỗ bờ, phảng phất truyền vào linh hồn cho bức tranh cảnh sắc càng thêm sống động.
Khi tuyết rơi xuống dòng sông mênh mông cuồn cuộn lại càng thêm tráng lệ!
Cho nên hàng năm cứ khi đông sang, nhất vào lúc tuyết rơi, chính là lúc trên du khách đông như nêm ở ngọn Bút Giá sơn.
Năm nay trận tuyết rơi đầu lớn một cách khác thường.
Trong làn tuyết lớn tung bay, TRầN KIếM THầN đang ngồi rất thoải mái trong một chiếc xe chạy tới ngọn Bút Giá sơn. Người đi cùng đồng thời là chủ nhân của chiếc xe ngựa này tên là "Vương Phục", tự "Phất Đài".
Vương Phục cũng là một tên tú tài, nhưng bối cảnh gia đình hơn xa Kiếm Thần, là tầng lớp địa chủ, có hàng trăm mẫu ruộng tốt, có thể nói là con nhà giàu.
Đương nhiên nói con nhà giàu là tương đối, phải xem đang so sánh với ai. Nói tóm lại Vương gia chỉ là tầng lớp địa chủ thứ dân, không thể đánh đồng so với thế gia vọng tộc.
TRầN KIếM THầN cùng Vương phục là đồng hương, cùng học một trường tư, càng hay là bọn hắn đỗ tú tài cùng năm, lại cùng lúc thi vào được Giang châu thư viện Minh Hoa, bởi vậy giúp đỡ lẫn nhau có thể coi là chút tình nghĩa học cùng trường.
Vương phục giống tính cha hắn là một một người tính toán hà khắc, nhưng cũng không phải là người ngang ngược bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà, hiếm khi bắt nạt người đồng hương, xem như là hiếm thấy.
Nhưng hiện tại TRầN KIếM THầN đối với hắn cũng không có cảm tình nhiều lắm.
Việc này chăng liên quan gì tới gia cảnh xuất thân, chỉ đơn giản là tư duy quen thuộc từ khi còn ở vị diện Địa Cầu ảnh hưởng thôi.
Trần gia gia cảnh tuy bần hàn nhưng TRầN KIếM THầN thuở nhỏ đã đọc thuộc lòng Tứ thư, có tiếng là "Thần đồng”. Ở một thế giới mà "Thi cử có thể thay đổi vận mệnh", cái danh xưng ấy rất có tác dụng. Là người có thiên phú Bát Cổ văn thì cho dù xuất thân thấp kém đến đâu người bình thường cũng không dám khinh thường, vì biết đâu một ngày kia tiểu tử nghèo thi đỗ thì sao?
(*) Bát Cổ văn: Nguyên là chỉ một thể loại văn trong khoa cử thời Minh -Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế) Ý nói lối hành văn hoặc cách nói chuyện rỗng tuếch, cứng nhắc
Thi đỗ thường thường liền mang ý nghĩa làm quan
Từ cổ chí kim có rất nhiều ví dụ tiểu tử nghèo sau khi thi đỗ liền thanh toán hết những món ân oán cũ, có thù báo thù có ân báo ân.
Bởi vậy nên cho tới nay cuộc sống của TRầN KIếM THầN và Mạc Tam Nương đều rất yên lành, hiếm khi có kẻ mắt đui mà tới cửa gây sự. Ngày thường lại còn được hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ nữa.
Sau khi TRầN KIếM THầN đỗ đầu Tam Thí đồng thời nhận học bổng của thư viện Minh Hoa, thì địa vị gia tộc họ Trần biến hóa rất lớn, lên như thuyền gặp nước, mà Trần Kiếm Thần cũng được mọi người xung quanh cung kính xưng là "Trần tướng công".
—— Tại vương triều Thiên Thống, địa vị tú tài cùng không giống nhau, mà chủ yếu phân chia theo tuổi tác, tú tài trước bốn mươi tuổi gọi là "Có tiềm lực" và địa vị rất cao, tú tài sau bốn mươi tuổi có vẻ kém đi, mà đến tuổi lục tuần thì bị gọi là "Lão tú tài".
"Lão" nghĩa là gì?
Mắt mờ chân chậm, trí nhớ suy giảm, thi đỗ đã rất khó, nếu mà nhà lại nghèo thì càng chẳng còn gì để nói...
Mười sáu tuổi Trần Kiếm Thần đỗ tú tài, so với "Quái thai" mười ba tuổi tú tài có hơi thua kém, nhưng tuyệt đối có thể xưng là “Tiền đồ vô hạn lượng”, tất nhiên trở thành đối tượng được người người nịnh bợ lấy lòng.
Đối tượng này thậm chí bao gồm cả tầng lớp địa chủ, thứ dân.
Nói thí dụ như Vương gia.
Vương Phục năm nay hai mươi chín tuổi, thi liền mười lần mới đỗ tú tài, chân chính bước vào hàng ngũ "Người đọc sách". Luận thiên phú hắn tự nhiên kém hơn Trần Kiếm Thần, tiến vào thư viện Minh Hoa cũng chỉ là “Sinh đồ” phổ thông. Bởi vậy hắn cảm thấy phải sớm tạo dựng mối quan hệ tốt với TRầN KIếM THầN chứ không chờ đến khi ghi danh bảng vàng mới làm, như vậy thì quá muộn.
Huống hồ thế giới này giao thông hẻo lánh nên tình đồng hương được người ta rất coi trọng.
Vương Phục sáng sớm liền chạy đến nhà TRầN KIếM THầN, trước tiên đem tặng một giỏ sách làm bằng gỗ tử đàn giá trị không thường, sau đó mời TRầN KIếM THầN đi Bút Giá sơn thưởng tuyết.
Giỏ sách tử đàn này dài hai thước, rộng chín tấc chế công tinh xảo rất thuận tiện để mang theo, bên trong có thể chứa nhiều loại giấy, mực, bút, nghiên (văn phòng tứ bảo) quả thật rất quý giá. Còn chất gỗ tử đàn thì màu sắc thâm trầm, có mùi thơm, chống côn trùng mối mọt, thật là đồ vật hiếm thấy, có tiền chưa chắc mua được.
Vương Phục đem tặng món quý như vậy quả thật làm TRầN KIếM THầN cảm thấy bất ngờ, cũng bèn hơi tỏ ra miễn cưỡng mà nhận lấy. Hắn quả thật rất thích cái giỏ sách này, có nó rồi về sau có thể đem giỏ sách cũ thô kệch làm củi đun.
Giỏ sách là hành lý thiết yếu của người đọc sách khi đi xa, có tác dụng lớn hơn nhiều so với túi vải, kiên cố vững chắc, chứa được nhiều, lấy gậy tre chống lên miếng vải có thể che nắng che mưa quả thật một vật có rất nhiều tác dụng —— người đọc sách mà có thân phận, có địa vị thì giỏ sách thường do thư đồng cầm, nhưng lúc này TRầN KIếM THầN chỉ có thể tự mình đeo lên lưng.
Chẳng hiểu sao sau khi đem các thứ nghiên mực, cục chèn giất, thư tịch và bút trừ tà bỏ vào trong giỏ, rồi lần đầu tiên đeo nó lên, hắn đột nhiên ngớ ra nhớ tới nhân vật Ninh Thải Thần tiêu sái thong dong, vốn được Trương Quốc Vinh thủ vai trong bộ phim kinh điển “Thiến Nữ U Hồn”.
Cái giỏ sách gỗ tử đàn này không lớn nhưng chất liệu của nó rất nặng, nếu không phải nhờ TRầN KIếM THầN đã rèn luyện thân thể thì mang theo người rất không tiện lợi.
Vương Phục kì thật rất đau lòng khi đem tặng giỏ sách này, nhưng tìm không ra thứ nào thích hợp hơn để làm lễ vật. Đành đau lòng chia li, chỉ cần lần này xuôi dòng mát mái, thì chờ sau này TRầN KIếM THầN lên cao, món ân tình có thể lời gấp đôi.
Hắn tính toán thật khéo nhưng thật không ngờ được thế giới này còn có sự tình xuyên việt.
-------- Trước đây, nếu như nói tỉ lệ Trần Kiếm Thần đỗ cao là 50%, thì tên Trần Kiếm Thần hiện nay này chỉ có tỉ lệ 1% hên xui.
Bên trong xe phủ lên dày đặc vải gấm, còn đặt than lửa, thật là ấm áp. TRầN KIếM THầN cùng Vương Phục cùng nhau nói chuyện phiếm không đâu về đâu.
Họ!
A Thủy , người đánh xe của Vương gia đột nhiên hét lớn một tiếng để chiếc xe ngựa đang chạy băng băng dừng lại.
"Thiếu gia, trên đường có một phụ nữ nằm ngã. . ."
"Ồ, chuyện gì xảy ra?"
Hai người tú tài vén lên mành cửa xe bước ra ngoài. Vương Phục mặc trên người là một cái áo lông cáo lớn hoa lệ rất quý báu, còn TRầN KIếM THầN mặc trên người là một tấm áo bông to lớn lùng nhùng, chỉ có mỗi lớp ngoài là mới.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, mặt đất là một màu trắng xóa, ở ven bên đường có một cô gái trẻ mặc áo nhỏ màu đỏ, tóc xõa ngổn ngang đang nằm sóng xoài, có thể là do khi đi gặp điều gì đó bất ngờ, bị nhiễm lạnh dẫn đến hôn mê.
Vương Phục hơi nhíu mày, tiến đến hai bước, khi thấy được rõ ràng tướng mạo cô gái kia thì lập như bị điện giật đầu óc trống rỗng, toàn thân bị mê mẩn ——
Đẹp, quá đẹp!
Thế gian sao lại có vẻ đẹp như thế, có thể nói là tuyệt mĩ.
Con mắt Vương tú tài trợn to như mắt trâu, lập tức chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một cổ tà hỏa không tự chủ được mà từ nơi bụng dưới hừng hực bốc lên, dưới khố dựng đứng lên như phản xạ có điều kiện.
Lúc này ở đằng sau khi TRầN KIếM THầN nhìn rõ ràng hình dáng cô gái cũng tương tự nổi lên một cảm giác kinh ngạc, nhưng rất nhanh cảm xúc khác thường này liền bị hắn ném ra khỏi đầu, đồng thời một ý niệm nghi hoặc không rõ hiện lên.
"Chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương" đứng trước mặt nữ tử này tựa hồ cũng phải ảm đạm phai mờ, nàng mặc quần áo rất mộc mạc, không chút phấn son, nhưng trên gương mặt ngũ quan xinh xắn, tản mát ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách . Vẻ đẹp của nàng giống như có ma lực khiến cho người khác vừa thấy đã không chịu nổi mà thay lòng đổi dạ thèm muốn sở hữu.
Trước kia Trần Kiếm Thần nhận biết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ gặp gỡ nữ tử nào xinh đẹp tuyệt sắc như vậy cả, quả thực như là do máy vi tính tổng hợp mà thành, thực sự là quá hoàn mỹ đến nỗi không có chút tì vết nào.
Nhưng chính vì thế mà lại làm cho hắn sinh ra tâm lý cảnh giác.
Đẹp giống như Hồ Yêu.
Nữ tử này làm cho hắn có cảm giác bất an, hiện giờ Trần Kiếm Thần nhận thức đối với không gian xa lạ này ngày càng rõ ràng không giống như con mọt sách đần độn trước kia. Khi gặp Bạch Hồ cùng với trái cây kì lạ đó, hắn mơ hồ cảm thấy thế giới này không đơn giản.
Vì thế mà bây giờ có một mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành “khéo léo” ngất xỉu ở bên đường, có thể nói đơn giản sao?
Không tỉnh táo được như hắn, Vương Phục trong lòng sớm đã nóng như lửa đốt, hắn dặn dò A Thủy đem nử tử ôm vào trong xe ngựa. Dĩ nhiên là hắn muốn tự mình đi ôm nữ tử kia, chỉ là do thân phận không cho phép.
Trần Kiếm Thần muốn nói lại thôi, chung quy cũng không lên tiếng, hắn căn bản không có lý do thỏa đáng nào để ngăn cản, cũng không thể ngăn người ta cứu người.
“Lưu Tiên, việc này nên xử lý như thế nào đây ?”
Vương Phục hỏi.
Ha ha, Trần Kiếm Thần nở nụ cười: “Tất cả đều do Phất Đài huynh làm chủ a.”
Vương Phục nói: “Cứu một mạng người hơn xây bẩy tòa tháp , không bằng hôm nay chúng ta tạm thời không tới Bút Giá sơn thưởng tuyết nữa, cứu người quan trọng hơn, ngươi thấy có được không ?”
Trần Kiếm Thần âm thầm oán trách “ cứu người ? Nếu như ngất xỉu là một lão thái bà, ngươi có sốt ruột như vậy không? là muốn Đào Hoa vận thôi. Hắn liền thuận miệng nói: “Được”.
Xe ngựa chạy băng băng theo hướng cũ quay về, bên trong xe ngựa từ hai người giờ đã biến thành ba người.
Nàng nằm cuốn trong một chiếc chăn đơn chỉ để lộ ra gương mặt hồng nhan họa thủy, thật lâu không có tỉnh lại. Sau khi được ủ ấm,hai gò má nàng hơi ửng đỏ tăng thêm phần kiều diễm, thật giống như một nụ Đào Hoa sắp nở.
Nhìn Vương Phục ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng nhưng vẫn len lén liếc trộm nữ tử kia, Trần Kiếm Thần thầm cảm thấy buồn cười, nhưng mà chỉ sau vài lần nhìn cô thôn nữ này, nỗi bất an trong lòng hắn càng ngày càng rõ ràng.
Có lẽ là do trực giác, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không cách nào xác định được đó là điểm nào.
Vì Vương Phục nói muốn đem nữ tử này vào trong thành Giang Châu tìm đại phu trị liệu, cho nên nửa đường Trần Kiếm Thần liền xuống xe. Nhìn xe ngựa từ từ đi xa, hắn trầm ngâm một lúc lâu nhưng mà vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân: “Có lẽ, là ta suy nghĩ nhiều rồi .... Ai, để hắn đi đi. “Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu” ”.
---- Vương Phục là một kẻ háo sắc.
Điểm này, Trần Kiếm Thần đã sớm biết. Mặc dù Vương Phục dù đã có một thê một thiếp hầu hạ, nhưng hắn vẫn như cũ thường thường ra vào những nơi trăng hoa ở Giang Châu để tìm hoa bắt bướm, vui cuộc hoan lạc, lưu luyến không rời.
Từ xưa danh sĩ rất phong lưu, tại vương triều Thiên Thống, người đọc sách tìm đến thanh lâu là hành vi bình thường, nó còn được miêu tả bằng mỹ từ “Hoa thi từ văn chương linh cảm”, mà danh sĩ cùng danh kỹ nếu có phát sinh chuyện yêu đương sẽ khiến cho người ta bàn tán say sưa , lưu truyền thiên cổ.
Đương nhiên, những thứ này cùng Trần Kiếm Thần không quan hệ.
Hắn cũng không phải là không muốn, mà là do trước kia nhà hắn nghèo rớt mùng tơi, không có tiền dành cho thú vui đó, bây giờ Trần Kiếm Thần quan niệm khai thông, cảm thấy những chuyện như vậy không có chút nào quang vinh cả.
Năm ngày sau, Vương Phục lần thứ hai đến bái phỏng Trần Kiếm Thần. Tinh thần hắn rất là hưng phấn, trên mặt không che giấu được ý vui mừng. Chỉ là đôi gò má hắn vốn béo tốt giờ đây có hơi gầy đi một chút.
“Lưu Tiên, đi thôi, ta mời ngươi uống rượu!”.
Hắn không nói lý do, liền lôi kéo Trần Kiếm Thần đi thẳng tới một tửu quán, kêu mấy đĩa thức ăn ngon, một bình rượu ngon.
Trần Kiếm Thần hỏi: “Phất Đài huynh mặt mày rặng rỡ, phải chăng là có hỉ sự ?”
Vương Phục cười hì hì nói: “Người hiểu ta chỉ có Lưu Tiên.”
“Xin lắng tai nghe.”
“Ngươi còn nhớ rõ lần trước, nửa đường chúng ta cứu về một cô nương không?”
“Có nhớ.”
Trần Kiếm Thần lông mi giương lên, trong lòng nhất thời có mấy phần sáng tỏ.
Vương Phục nói: “Nguyên lai nàng tên là Đào Hoa, không phải người địa phương, mà là từ Chiết Châu qua đây tìm người thân nương tựa. Nhưng mà khi đến đây nàng không có tìm được người thân, không nơi nương tựa, vừa lạnh vừa đói rồi té xỉu ở ven đường.”
Trần Kiếm Thần nói thầm một tiếng “bài cũ”, lại hỏi tiếp: “sau đó thì sao ?”
Vương Phục trả lời: “Ta thấy nàng điềm đạm đáng yêu, không người thân không bạn bè, lại không có chỗ để đi liền thu nhận nàng ở tạm tại biệt viện trong thành Giang Châu.”
“sau đó thì sao ?”
Vương Phục hiếm thấy gương mặt đỏ hồng lên nói : “Khà khà, đêm khuya tĩnh lặng, ta không kiềm chế được, rồi cùng nàng làm chút việc điên đảo quần áo.”
Cái gọi là “Điên đảo quần áo” quả nhiên chính là cởi quần áo...
Trần Kiếm Thần nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng thầm nghĩ “Làm chút việc điên đảo quần áo? Mới có năm ngày mà đã gầy đi trông thấy, ta xem rõ ràng ngày nào cũng làm thì đúng hơn. Chỉ là không biết đây là mệnh số Đào Hoa hay tử số Đào Hoa đây”.
Hiện tại Trần Kiếm Thần cũng không tiện nói gì, mà hắn có thể nói gì chứ? Dù sao hắn cũng không thể xác định chính xác sự tình.
Huống chi, quan hệ của hắn với Vương Phục nói trắng ra chỉ là quen biết hời hợt mà thôi. Nếu mà nói thẳng cho hắn biết, hắn chưa chắc đã tin tưởng, mà còn có thể phản tác dụng, giờ hắn chỉ có thể bên cạnh cổ vũ mà thôi.
---
“Phất đài huynh, người có hay không cảm thấy Đào Hoa nữ tử này có điểm không bình thường ?”
Vương Phục sửng sốt: “Điểm không bình thường? Không có bất kỳ chỗ nào không bình thường cả, nàng khỏe lắm.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Kiếm Thần cười có chút gượng ép.
Sau một lúc uống rượu hắn có điểm buồn bực bởi vì phần lớn thời gian đều là Vương Phục nói, nói đến mức mặt mày rạng ngời hớn hở, ví dụ như nói Đào Hoa cỡ nào ôn nhu như nước, hiền lương tốt đẹp làm sao, còn có thể làm thức ăn ngon .v.v..
Cuối cùng, hắn thậm chí còn đề cập tới việc chuẩn bị đem Đào Hoa cưới về làm thiếp.
Cho nên tạm thời Trần Kiếm Thần không tập trung lắng nghe.
Lúc này Vương Phục bỗng vỗ đùi nói: “Lần này đến chơi, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng gì ?”
Vương Phục nói: “Là như vầy, năm mới sắp tới, gia phụ dặn ta xin người viết cho một chữ “ Phúc” để treo trong chính phòng.”
Trần Kiếm Thần cười nói: “Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, chúng ta trở về liền viết.”
Vương Phục chắp tay nói: “Trước tiên cảm ơn !”
Nói xong lập tức đứng dậy tính tiền, chuẩn bị trở về Trần gia.
Đột nhiên hắn nghe được ngoài cửa tửu quán vang lên tiếng “linh linh” , có người cao giọng ngâm “Thiên hạ tầm thường đều là mộng cảnh, nhân gian phú quý có như không, muốn hỏi ta đạo tìm nơi nào? Lao Sơn động thiên trong mây trắng.”
Theo thanh âm, một vị đạo sĩ nhanh chóng bước vào tửu quán, hắn tuổi chừng ba mười, vóc người khá cao, trên thân mặc một bộ bát quái đạo bào, tướng mạo đoan chính, râu dài ba sợi, rất là xuất trần. Hắn lưng đeo kiếm gỗ đào, tay phải lắc một cái lục lạc cổ sắc sinh hương , tay trái nắm giữ một cái bảng hiệu, bên trên ghi bốn chữ lớn “Lao Sơn đạo sĩ”.
Xem ra hắn là đạo sĩ vân du bốn phương , dựa vào bói toán xem quẻ kiếm sống.
Hai người Trần Kiếm Thần cũng không có để ý, trực tiếp đi ra ngoài tửu quán, khi hai bên đi thoáng qua nhau, mũi lão đạo sĩ kia bỗng nhiên hơi dựng ngược lên rồi ngửi ngửi giống như một con chó vậy, tựa hồ hắn đánh hơi được thứ gì đó không tầm thường, hai mắt tinh quang lóe lên, hướng về phía Vương Phục hô: “Vị công tử này, xin dừng bước.”
Sắc mặt Vương Phục tối sầm lại: “Có chuyện gì?” Hắn trước giờ đều không có chút cảm tình với những kẻ đạo sĩ vân du bốn phương cùng với các loại hòa thượng, bởi vì những người này thường thường giống nhau: Đều là lừa đảo.
Đạo sĩ lơ đễnh nói: “Tôi xem trên người công tử có tà khí lượn lờ, thật khác thường, cho nên muốn hỏi cậu gần đây phải chăng đụng chạm đồ vật không sạch sẽ.”
“Xùy xùy, nói hươu nói vượn!”
Vương Phục nhất thời như con chuột bị người dẫm phải cái đuôi, nhảy dựng lên: “Thứ không sạch sẽ nhất mà tôi gặp chính là ông, lão đạo sĩ thúi, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, ông đừng ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ, bằng không bổn công tử sẽ đến quan phủ tố giác ông dùng lời lẽ quỷ quái mê hoặc lòng người, dùng “máu chó đen” vấy lên người, phạt đánh côn.”
Tại vương triều Thiên Thống chỉ tôn nho thuật, triều đình quản lý đạo giáo và đạo phật rất nghiêm, người nào muốn đến đạo quan xuất gia nhất định phải lấy được chứng minh chiêu thu của người chủ trì đạo quan, miếu thờ đem đến quan phủ đăng ký danh sách, xác minh phê chuẩn đồng ý mới có thể xuất gia. Không có chứng minh thân phận, đều bị coi là hòa thượng dởm, đạo sĩ dởm bị quan phủ bắt được sẽ bị giội máu chó đen và phạt côn hình.
Nghe vậy, đạo sĩ tự nhiên thở dài: “Thế nhân sao mà mê muội vậy, chết đến nơi rồi mà không tự biết.”
Lão đạo sĩ cũng không nhiều lời, lắc lục lạc, xoay người đi ra ngoài.
Trần Kiếm Thần nghe lời đạo sĩ nói có thâm ý sâu xa riêng, đoạn vội la lên: “Phất Đài huynh, sao anh không mời đạo sĩ xem giúp.”
Vương Phục xì mũi coi thường: “Những kẻ như thế này nói chuyện đao to búa lớn hòng dọa nạt người khác, có bản lĩnh gì? Chỉ là ra vẻ hiểm ác dọa người, lừa bịp tiền tài mà thôi. Lưu Tiên, đạo sĩ như vậy tôi gặp nhiều rồi, quát mắng đuổi đi là được, không cần phí lời để ý tới. ”
Trần Kiếm Thần giậm chân một cái, hắn không dám khẳng định thân phận của đạo sĩ, bất quá thấy lời lão nói khá là chuẩn xác, không giống có vẻ nói láo, vốn định cố gắng giữ lại lĩnh giáo một phen, không ngờ gặp mặt cái đã bị Vương Phục đuổi đi rồi.
Nhưng mà hành động của Vương Phục cũng là bình thường, Trần Kiếm Thần cũng không thể so đo tính toán. Hắn đành bất đắc dĩ mang Vương Phục về nhà, bày giấy mài mực, nhấc bút trừ tà viết một chữ “PHÚC” lớn giao cho hắn.
Vương Phục hàn huyên vài câu xong, đoạn rất hài lòng cầm chữ cáo từ rời đi.
Trong phòng đi lại, qua vài lần suy nghĩ, Trần Kiếm Thần cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài, đến tửu điếm kia tìm Lao Sơn lão đạo sĩ, mới qua một lúc thôi nhưng không biết ông ta đã vân du phương nào mà đi rồi.
Trần Kiếm Thần có chút mất mát, phiền muộn không ngớt.
....
Lại nói Vương Phục, cầm chữ “PHÚC” của Trần Kiếm Thần vui vẻ rời đi, không trở về nhà trước mà lại đi tới biệt việc của hắn ở trong thành Giang Châu.
Biệt viện này chính là tài sản của Vương gia, từ trước đến giờ thuộc sở hữu của Vương Phục, bây giờ trong viện “Kim ốc tàng kiều” (*), đúng lúc phát huy tác dụng.
Vương Phục cùng Hoa Đào có thể nói là nhất kiến chung tình (**), khó kìm chế nỗi lòng, mấy ngày gần đây không phân biệt sáng tối, hai người ngày ngày đều “giao hoan”, cảm tình tốt như keo sơn.
Không biết sao, mỗi khi Vương Phục cùng Hoa Đào giao hoan, đều trở nên thập phần mãnh liệt, Kim Thương Bất Khuất, đâm sâu vào cửa mình nàng ta, vĩnh viễn không biết chán ghét mỏi mệt, húng thú bừng bừng, mà Hoa Đào đối với hắn càng là y thuận tuyệt đối, muốn bao nhiêu là chiều bấy nhiêu.
Có vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì nữa ?
Phải biết rằng Vương Phục thường vài hiệp là bị thê thiếp trong nhà đánh thua trận tơi bời --- hắn mặc dù thân hình cao lớn, nhưng trên thực tế chỉ là cái “Súng dởm”; thế mà trước mặt Hoa Đào thì lại phấn chấn hùng phong, thực sự thỏa mãn lòng tự tôn to lớn của đàn ông.
Theo ý của Vương Phục, hắn chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ dẫn Hoa Đào về nhà gặp mặt cha mẹ, cũng sẽ lấy nghi thức cưới thiếp để xử lý. Là con trai độc nhất trong nhà, ý nguyện của Vương Phục luôn được thỏa mãn, nên hắn hoàn toàn không sợ cha mẹ không đồng ý việc đột nhiên lấy một cô gái lai lịch không rõ ràng làm thiếp.
--- đặc biệt là sau khi hắn thi đậu tú tài.
Hoa Đào xấu hổ gật đầu đồng ý với ý tưởng của hắn.
Vương Phục vui như mở cờ trong bụng, ngày sau có một nữ tử thiên kiều bá mị(***) làm thị thiếp thật là niềm hạnh phúc của cuộc đời.
Tiến vào sân nhỏ, Hoa đào nghe tiếng mà chạy ra chào đón, chúc câu vạn phúc rất quy củ: “Công tử cậu trở về rồi...”
Nàng mặc trên người áo liền quần bó sát, áo khoác thêu hoa, cả người đẹp tựa như tỏa sáng, khí chất cao quý, tuyệt đối là vưu vật(****) cấp độ hoa khôi.
Nghe thấy tiếng nũng nịu của nàng, chỗ đó của Vương Phục bắt đầu cứng ngắc, căng đến khó chịu, trong lòng ngứa ngày, “Ừm” một tiếng.
“Chữ lấy được chưa?”
“Được rồi.”
Vương Phục đem chữ “PHÚC” của Trần Kiếm Thần lấy ra, đưa tới – vài ngày trước hắ nghe được từ miệng Hoa Đào, rằng nàng từng đọc thi thư mấy năm, sau này gia đình xuống dốc, cha mẹ trước sau bệnh mất, mới không thể không bỏ học, tìm nơi thân thích nương tựa. Cũng chính bởi lí do này, Vương Phục cảm thấy đối phương chính là mối lương duyên chân tình mà mình tìm kiếm bấy nhiêu năm. Nếu như chỉ có tướng mạo mà không biết lễ nghi, vậy là kém một bậc rồi.
Hoa Đào tiếp nhận, lòng đầy chờ mong mà nói: “Đây chính là cậu thường nói vị Trần tướng công đỗ đầu Tam Thí viết sao? Thiếp thân tạm thấy trước, nhìn một lần cho thỏa.”
Nàng chậm rãi mở ra giấy đỏ.
“Oong!”
Kỳ biến đột nhiên sinh ra, chữ “PHÚC” vốn đang nằm ngay ngắn ở trên bức tranh đỏ, bỗng nhiên bút họa tỏa ra một tia hào quang le lói. Hào quang này rất yếu ớt nên không thể nhìn rõ vào ban ngày.
Nhưng Hoa Đào thấy được.
Bởi vì trong mắt nàng, những hào quang kia như từng cây mũi nhọn, bỗng nhiên kích hoạt, nhắm người nàng mà đâm tới, muốn đâm ngàn vạn cái lỗ trên người nàng, khiến nàng lộ ra nguyên hình.
A!
Hoa Đào thất thanh kêu sợ hãi, vội vã buông tay, đem chữ Phúc ném trên mặt đất, sau đó che mặt chạy gấp trở về phòng – đóng cửa lại.
Biến hóa đột ngột này chỉ phát sinh trong chớp mắt, khiến Vương Phục chưa kịp phản ứng gì, cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra. Lúc này hắn không lo nhặt Phúc tự trên mặt đất, mà vội vàng chạy tới gõ cửa phòng: “Hoa Đào, Hoa Đào, nàng làm sao vậy ? Xảy ra chuyện gì thế?”
Bên trong lặng yên không một tiếng động.
Điều này càng làm cho Vương Phục thêm lo lắng, phảng phất tim gan đau đớn: “Hoa Đào, Hoa Đào, nàng đừng dọa ta!”
Khoảng chừng một phút thời gian, cửa phòng rốt cục mở ra, Hoa Đào cúi đầu đi ra.
Hoa Đào sắc mặt hơi tái nhợt, cúi đầu ôn nhu yếu ớt nói: “Vừa rồi không hiểu sao, đột nhiên tim đập mạnh, em bị dọa phát sợ.”
“Ah!”
Vương Phục không ngờ, hắn vội vàng dùng tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng, nói: “không cần sợ, mọi sự đã có ta đây.”
“Công tử, chàng thật tốt...”
Tiếng nói của Hoa Đào như mộng như mơ, mang đầy từ tính.
Nghe thấy tiếng nói kích thích, Vương Phục nơi nào đó vừa nhũn dần, trong nháy mắt lại hùng dũng oai vệ mà “nhất trụ kình thiên”. Trong lúc ý loạn thần mê, hắn đương nhiên không cách nào phát hiện hoa đào đôi mắt sáng lên, vừa oán độc vừa sợ hãi nhìn vào cái chữ “Phúc” kia.
Nàng khẽ hé môi hồng thổi ra một hơi hóa thành một luồng gió mạnh đem chữ “Phúc” cuốn ra bên ngoài.
“Hoa Đào, chúng ta vào đi thôi, ta muốn...”
Vương Phục nỉ non, hai bàn tay sớm đã không yên phận mà chui vào dưới váy nữ nhân.
Một âm thanh bé nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên, đồng thời cùng lúc đó, một tia ánh sáng nhạt bắn ra từ đầu bút của Bút trừ tà đang gác trên nghiêng mực, như một tia chớp nhỏ, thoáng cái đã biến mất tăm....
Trần Kiếm Thần vốn đang khoanh tay đứng bên cửa sổ tất nhiên là hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Đưa tiễn Vương Phục về xong, nhưng không tìm thấy lão đạo sĩ, về đến nhà rồi mà hắn luôn cảm thấy trong lòng bất an, tâm trạng như “Đứng đống lửa, ngồi đống than”. Nguyên nhân trong đó, ngoại trừ một phần là lo lắng cho Vương Phục, phần còn lại là nỗi nghi vấn đối với thân phận của cô gái Đào Hoa - - Trần Kiếm Thần muốn điều tra rõ ràng manh mối chuyện này, vạn nhất sự tình đúng như tưởng tượng của hắn, trở nên hung hiểm đến không kiềm chế nổi thì còn sớm có chuẩn bị, dù sao cũng còn hơn cứ ngơ ngác lơ tơ mơ rồi toi mạng.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà cuối chân trời đỏ như máu.
Trần Kiếm Thần bỗng nhiên quay người đi tới trước bàn học, không cần nghĩ ngợi cầm Bút trừ tà lên tay viết một chữ to lên tờ giấy trắng trải trên mặt bàn:
“LOẠN” !
Chữ viết của hắn như rồng bay phụng múa, nhẹ nhàng thanh thoát, cực kỳ khí thế, so với chữ Khải viết kiểu bình thường theo quy củ thì khác nhau một trời một vực.
Từ khi có thói quen viết chữ bằng bút lông, Trần Kiếm Thần liền có ý lợi dụng thời gian dành cho việc đọc sách tiến hành luyện chữ, đối với hắn luyện chữ hứng thú hơn hẳn việc phải học thuộc lòng Tứ Thư - đọc sách lúc này đối với đầu hắn khả năng không còn hiệu quả, đã như vậy trước tiên luyện chữ cho thật thành thạo, coi đó như là một kỹ năng kiếm ăn hữu dụng hạng nhất.
Phải biết rằng một người viết chữ đẹp tại Thiên Thống vương triều rất hữu dụng, nếu mà trở thành thư pháp danh gia, như là người tỏa ra hào quang, được mọi người khắp nơi tôn sùng truy đuổi.
“Người làm loạn lòng ta, ngày hôm nay nhiều ưu phiền a...... ”
Trần Kiếm Thần tự nhiên thở dài đặt bút lông xuống, đi ra khỏi thư phòng.
“Lưu Tiên, sắp ăn tối rồi, con đi đâu vậy?”
Nghe thấy tiếng động, Mạc Tam Nương nhô đầu từ trong bếp ra hỏi.
Trần Kiếm Thần trả lời: “Mẹ à, con ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở lại... ”
Hắn bước ra ngoài cửa lớn liền một đường không dừng lại, đi thẳng tới ngoài cửa thôn.
Mặt trời sắp lặn, mây đỏ choán nửa bầu trời, bầu trời tràn ngập không khí ngột ngạt.
Trần Kiếm Thần đi tới bên bờ suối chảy bên ngoài thôn, chắp tay đứng nhìn bầu trời, bỗng nhiên có một tiếng hỏi thăm líu ríu vang lên từ bên cạnh: “Lưu Tiên ca, sao anh lại tới đây ....”
Trần Kiếm Thần khẽ giật mình, hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo bông vải thô màu xanh da trời đứng cách đó ba bước, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, thanh tân thoát tục, trang phục toàn thân không đẹp đẽ nhưng nàng giống như một đóa sen hồng duyên dáng yêu kiều hé nở từ trong nước, dáng ngọc sạch sẽ thanh lịch khôn cùng.
A Bảo....
Trong đầu Trần Kiếm Thần ngay lập tức bèn hiện ra cái tên ấy - A Bảo là một thiếu nữ ở cuối thôn Cảnh Dương, năm nay mới mười ba tuổi, cha mẹ mất sớm, một người lẻ loi cô quạnh, quả thật khiến cho người ta thương xót. Khi còn bé, Trần Kiếm Thần thường cùng A Bảo tại bờ suối này đùa nghịch bùn cát, hai người coi như là bạn thanh mai trúc mã. Nhưng mà từ khi Trần Kiếm Thần từng bước đi lên con đường học hành, quan hệ hai người dần dần hời hợt, dần dần cắt đứt quan hệ.
Trước kia, Trần Kiếm Thần là một “con mọt sách” điển hình, tính tình xấu xa mà lại gay gắt, ngoại trừ việc đọc sách đối với hắn các sự tình khác đều chẳng đáng quan tâm. Ngược lại A Bảo thường mỗi một quãng thời gian lại chạy đến trường tư thục của Trần Kiếm Thần, đứng ở đằng xa say mê nghe hắn đọc sách.
Những chuyện này đương nhiên Trần Kiếm Thần không hề biết - cho dù có biết, hắn cũng không tỏ vẻ gì.
Sau khi phụ mẫu A Bảo mất đi, cuộc sống hàng ngày của nàng rất là khốn khổ, không người thân thích, không nhà không ruộng, chỉ có thể dựa vào việc lên núi kiếm củi cùng hái quả dại mà sống. Nhà nàng đã bị sập không thể ở được từ lâu, hiện giờ nàng sống nhờ trong một gian miếu thổ địa ở đằng sau thôn. Người trong thôn thấy nàng đáng thương, thường thỉnh thoảng giúp đỡ cho nàng ít tiền củi gạo mắm muối để bớt khó khăn.
Con nhà nghèo từ sớm đã biết lo liệu việc nhà, dù cho A Bảo không biết chữ, nhưng là người chất phác, ngược lại hiểu rất nhiều đạo lý, tính tình hiền dịu nhu thuận, trời sinh đẹp đẽ, lớn lên tựa như một đóa kỳ hoa. Hiện tại chỉ vì tuổi nhỏ, không cách nào bàn việc kết hôn, đợi nàng lớn lên 2 năm nữa, đại khái có thể tìm được một gia đình giàu có để gả vào, thoát khỏi cuộc sống khổ cực trước mắt này.
Kỳ thật mấy năm gần đã có kha khá cô mai bà mối đi tới thu xếp đem A Bảo đưa cho người khác làm "con dâu nuôi từ nhỏ", trong đó thậm chí còn có đối tượng là đại gia trong nội thành Giang Châu. Nhưng không biết vì sao, A Bảo lắc đầu từ chối hết thảy, tình nguyện một mình yên lặng sống qua ngày....
Bị ánh mắt của Trần Kiếm Thần rọi tới, thiếu nữ liên tục không ngừng cúi đầu xuống, hai cái bàn tay nhỏ bé bất an xoa xoa góc áo, ngập ngừng nói: “À, vừa nãy... quên người bây giờ là tú tài, có công danh trên người, có lẽ em nên gọi....”
“Cứ kêu Lưu Tiên ca đi, anh thấy êm tai hơn.”
Trần Kiếm Thần lập tức cản lời nàng định nói ra.
A Bảo ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, con mắt đen láy mở lớn, khi chạm vào ánh mắt của Trần Kiếm Thần, lại nhanh chóng trốn tránh cúi xuống, da mặt đỏ hồng không biết nói gì - Đã từ lâu rồi, có lẽ đã rất nhiều năm không hề nói chuyện cùng Trần Kiếm Thần một câu. Tuy hai người cùng thôn, nhưng do vận mệnh khác nhau mà hai người như cách xa nhau vạn dặm.
Nhìn bộ quần áo bông rách nát trên người nàng, Trần Kiếm Thần hỏi: “Thời tiết lạnh như vậy, em chạy ra đây làm chi?”
Hôm nay tuy là trời quang mây tạnh, nhưng vừa lạnh vừa khô, đến lúc chạng vạng tối gió bấc lại nổi lên, A Bảo bị gió lạnh thổi tới hơi hơi run rẩy, phảng phất như một đóa hoa rung rinh trong cơn gió lạnh.
A Bảo nghe thấy câu hỏi của Trần Kiếm Thần thì vẫn hồi hộp theo thói quen, một hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời: “Vừa rồi không biết có một vị đạo sĩ từ nơi nào chạy tới , đi vào miếu thổ địa.... Em thấy hơi sợ, bèn bỏ chạy ra đây.”
Tiếng nói của nàng vừa mang nỗi sợ hãi lại quá nhỏ nhẹ, thành thử Trần Kiếm Thần suýt nữa không nghe rõ được, đầu tiên là phản xạ “Ồ” lên một tiếng, rồi lập tức giật mình: “Đạo sĩ? Đạo sĩ nào?”
Sau đôi câu nói, A Bảo mới dần dần hết căng thẳng, đoạn giải thích: “Ân, là một người đạo sĩ trung niên, có râu ... Trong tay còn cầm một cái bảng hiệu trên gậy trúc, trên có viết chữ, nhưng mà ta không biết là viết chữ gì nữa.”
Trần Kiếm Thần chợt hỏi: “Có phải trên người hắn mang một cây kiếm gỗ, tay kia cầm một cái lục lạc không?”
A Bảo gãi gãi đầu, nghĩ một lát mới nói: “Tựa hồ là lưng đeo kiếm, nhưng không nhìn thấy lục lạc..... em chưa kịp nhìn rõ đã chạy ra khỏi miếu.”
Trần Kiếm Thần hơi suy nghĩ, nghĩ thầm đạo sĩ kia rất có thể chính là Lao Sơn lão đạo sĩ, thật sự là “Đi mòn gót giày không thấy, cuối cùng ở ngay trước mắt”, mình ra ngoài tìm không thấy hắn, đối phương lại vô thanh vô tức chạy vào trong thôn, không biết là muốn giở trò gì nữa.....
Đối với vị đạo sĩ này, Trần Kiếm Thần hiện cũng không có gửi gắm quá nhiều hy vọng, chỉ là muốn tìm hắn để hỏi một số sự tình mà thôi. Về phần đối phương có là thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết không, thì phải chờ sau khi gặp mặt mới biết, do đó phải chuẩn bị kỹ càng phương án đối phó.
Nghĩ vậy, Trần Kiếm Thần sợ đạo sĩ bỏ đi, lập tức chạy tới phía sau thôn, tiến tới miếu thổ địa. A Bảo không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng liền đi theo đằng sau mà không chút do dự.
Nhân khẩu thôn Cảnh Dương không nhiều, nhưng diện tích khá là rộng rãi, 58 hộ gia đình phân bố chằng chịt, rộng khắp, tràn tới một phần vùng chân núi.
Ngọn núi có tên là “Ma Tử Lĩnh”, chỉ là một mảnh núi thấp, cây cối thưa thớt, nằm bên cạnh một dòng sông. Theo phong thủy học thì vị trí địa lý của Thôn Cảnh Dương có chút linh khí, bởi vậy năm nay trong thôn có một vị thiếu niên đỗ đầu Tam Thí là tài tử Trần Kiếm Thần.
Dưới Ma Tử Lĩnh có một ngôi miếu thổ địa, là một gian kiến trúc khuôn viên chừng hai trượng. Trước miếu mọc một cây hòe lớn, trong miếu có tượng thần của một vị thổ địa công, mỗi khi mùng một, mười năm, người dân trong thôn Cảnh Dương đều đến nơi đây thắp hương bái thần. Còn A Bảo thì ở ngay khoảng đất trống phía sau tượng thần.
Vốn yêu thích sạch sẽ, lại đã xem thổ địa miếu là nhà của mình từ lâu, bởi vậy trong miếu xưa nay luôn được dọn dẹp cẩn thận.
Ánh chiều tà cuối ngày le lói có chút cảm giác tối tăm.
Trần Kiếm Thần hai người đi tới trước miếu thổ địa, thấy bên trong trống không, làm gì còn có vị đạo sĩ nào?
Trần Kiếm Thần thất vọng:
“Không thể nào, lại tóm hụt sao ?”
“Lưu Tiên ca, ở chỗ kia ....”
Bỗng A Bảo mở miệng, chỉ tay nói.
Nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, dưới một gốc cây thông gần chân núi Ma Tử Lĩnh, Trần Kiếm Thần nhìn thấy một vị đạo sĩ ngồi trên mặt đất khoanh chân đả tọa.
Vị đạo sĩ này trước kia Trần Kiếm Thần đã từng gặp ở tửu quán: Lao Sơn đạo sĩ.
Sao hắn lại chạy tới nơi đây đả tọa, giả thần giả quỷ....
Trần Kiếm Thần mắng xéo một câu rồi nói với A Bảo : “A Bảo, người về nhà nói với mẹ ta, ta còn có một số việc tối nay mới quay về, bảo mẹ không cần chờ ta về ăn cơm. ”
A Bảo hỏi: “Lưu Tiên ca, ngươi muốn làm gì ?”
“Việc này ngươi không cần hỏi nhiều, đi về đi, đừng để mẹ ta lo lắng”
A Bảo ngoan ngoãn gật đầu, lập tức chạy về trong thôn.
Hắn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc liền chạy tới chỗ vị đạo sĩ kia, đang định mở miệng hỏi,, bỗng nhiên thấy hoa mắt, vốn vị đạo sĩ còn ngồi đả tọa nơi đây chớp mắt đã biến mất, khiến Trần Kiếm Thần nhảy dựng lên.
“Ơ, Người đâu rồi?”
Hắn vội vàng nhìn đông rồi lại nhìn tây, giữa sườn núi Ma Tử Lĩnh, thân ảnh vị đạo sĩ xếp bằng xuất hiện trên một phiến đá to bằng cái thớt.
Từ chỗ này đến giữa sườn núi ít nhất cũng phải 200 – 300 mét, làm thế nào mà .... ?
Trần Kiếm Thần hai con mắt mau chóng co lại ..... có điểm kỳ lạ!
Là một kẻ xuyên qua thế giới, tư duy của hắn không giống thư sinh bình thường, từ lâu đã suy đoán thế giới này không đơn giản, rất khả năng có sự tồn tại của nhân vật “Không phải người bình thường”. Như vậy, vị Lao Sơn đạo sĩ trước mắt này, có phải trong truyền thuyết thế ngoại cao nhân? Hoặc là lục địa thần tiên?
Trần Kiếm Thần trái tim kích động đập thình thịch, nhưng lại hưng phấn cùng khẩn trương, mặt khác kèm theo một chút ưu sầu, lo lắng: thân phận đối phương không rõ ràng, lập trường không rõ ràng, ai biết được lão đạo sĩ là hạng người gì đây? Nếu hắn vui buồn bất thường, động chạm tới điểm kiêng kỵ của hắn, không phải tự tìm đường chết sao???
Không phải là ai cũng may mắn đến nỗi, khiến cho cao nhân vừa gặp đã choáng váng tưởng là thiên tài, có tài năng vạn người chưa chắc có một, vội vã thu làm đồ đệ.
Hướng suy nghĩ này có thể khả thi, nhưng tuyệt không nên vì vậy mà trở nên cuồng nhiệt, sẽ ảnh hưởng tới phán đoán cơ bản.
Trần Kiếm Thần trong lòng âm thầm hơi do dự, bất quá hắn liền đưa ra quyết định rất nhanh – cơ hội khó gặp, một khi bỏ qua, thật không biết chờ tới ngày tháng năm nào. Huống hồ, Lao Sơn lão đạo sĩ chắc chắn sẽ không có ác ý, bằng không cũng không làm việc thừa thãi như vậy.
Quyết định xong, hắn lập tức cất bước lên núi.
Từ khi ăn cái trái cây lai lịch thần bí kia, thân thể Trần Kiếm Thần xảy ra biến hóa, thoát thai hoán cốt, tinh lực dồi dào, như rồng như hổ, bước đi như bay, không bao lâu liền đến giữa sườn núi.
Vèo!
Gần như cùng lúc Trần Kiếm Thần đến nơi, thân ảnh lão đạo sĩ lại biến mất.
Fuck you !#$@$ không nên hành hạ người khác vậy chứ ....
Trần Kiếm Thần khẩn trương giương mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy trên con đường núi quanh co như ruột dê cách đó vài mét, lão đạo sĩ một tay giữ bảng hiệu trên gậy trúc, một tay lắc lắc cái chuông đồng cổ, vang vọng leng keng. Kèm theo tiếng chuông, trong miệng phát ra lời ca: “Người người đều coi thần tiên là tốt, nhưng không biết thần tiên ở nơi nào, trong mơ ta thấy mây trắng gió mát, không có trăm sự âu sầu của thế gian .... ”
“Đạo trưởng, đạo trưởng xin dưng bước!”
Trần Kiếm Thần vội vã lên tiếng kêu to, nhưng lão đạo sĩ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không nhanh không chậm cất bước hướng đỉnh núi đi tới.
Trần Kiếm Thần nổi đóa lên, khoa chân múa tay, nhanh chân đuổi sát theo. Chỉ là .... bất kể hắn cố gắng chạy nhanh thế nào khoảng cách giữa hắn cùng lão đạo sĩ từ đầu tới cuối đều là hơn một trượng, không thể rút ngắn nửa bước.
Kỳ quái lạ lùng!!!
Hai người một trước một sau, rất nhanh liền đã lên tới đỉnh núi Ma Tử Lĩnh.
Cuối cùng lão đạo sĩ quay đầu lại chắp tay nói: “Công tử đuổi bần đạo không rời, không biết có chuyện gì? ”
Trải qua một vòng đuổi gấp, Trần Kiếm Thần cả người bốc lên mồ hôi nóng hổi, cũng may thể chất siêu nhân, không thở mạnh, vội vàng thi lễ cung kính mà nói: “Tiểu tử Trần Kiếm Thần chính là một tên tú tài, gặp gỡ đạo trưởng, xin thỉnh giáo ?”
“Bần đạo Lao Sơn Khánh Vân.”
“Nguyên lai là đạo trưởng Khánh Vân, thất kính.”
Trần Kiếm Thần ngoài miệng hàn huyên, nhưng trong lòng nhanh chóng tự hỏi: nên gợi chuyện như thế nào.
Khánh Vân liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén như thật có thể nhìn thấu tâm lý của hắn, nói: “Công tử, nếu như không có việc, bần đạo muốn cáo từ.”
“Có việc, có việc...”
Trần Kiếm Thần khẩn trương gọi lại: “ Không biết đạo trưởng còn nhớ rõ những lời người đã nói trong quán rượu hôm nay không?”
Khánh Vân khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là nhớ chứ, bất quá bần đạo đã nói với một vị công tử khác....”
“Hắn là bạn tốt cùng trường với ta.... Đạo trưởng ... sự tình là như vậy ....”
Lập tức Trần Kiếm Thần không giấu diếm gì nữa, bắt đầu từ chỗ nửa đường cứu Đào Hoa, đem lý do sự tình đầu đuôi nói ra hết.
Nghe xong, Khánh Vân hơi suy tư hỏi: “Cậu hoài nghi cô gái kia có vấn đề?”
“Không sai.”
Khánh Vân gật đầu một cái, trên dưới đánh giá Trần Kiếm Thần, thầm nghĩ: “Người này không chỉ thể trạng tuấn tú, còn có tuệ căn, thực sự không tầm thường. Chỉ tiếc hắn là một tú tài, ngày sau không khỏi sẽ sa vào nhân gian hồng trần phú quý, ngược lại có chút đáng tiếc .....” Ý nghĩ vừa qua lão đạo liền nói: “Cô gái đó có hay vấn đề hay không hiện tại còn khó nói, nhưng ta có thể kết luận bằng hữu của cậu nhất định có vấn đề, thứ bần đạo nói thẳng, hôm nay gặp mặt, bệnh trạng nặng, âm khí bao phủ không tiêu tán, chính là biểu hiện trong cơ thể dương tinh bị hút đi lượng lớn, hiển nhiên gặp tai họa ngầm .... Bần đạo nói như vậy công tử sẽ không trách ta nói “Loạn lực quái thần” chứ ”.
Trần Kiếm Thần nghiêm nghị trả lời: “Đạo trưởng yên tâm, tiểu tử tuyệt đối không phải dạng người không biết suy nghĩ linh hoạt”.
Khánh Vân ha ha nở nụ cười: “Như vậy là tốt rồi, như vậy, cậu truy đuổi bần đạo, chính là muốn ta ra tay cứu giúp bằng hữu của cậu sao?”
Trần Kiếm Thần chắp tay nói: “Đúng vậy, hy vọng đạo trưởng cứu giúp một chút.”
---- Trải qua phen biểu diễn cùng hành hạ lúc nãy, thân phận thế ngoại cao nhân của Khánh Vân đã rõ rành rành, Trần Kiếm Thần còn hoài nghi nỗi gì? Nhưng lại cũng không biết đối phương sẽ có thủ đoạn bất ngờ gì để trừ yêu diệt ma, hắn rất chờ mong có thể mở mang tầm mắt, hoặc là có một phen cơ duyên khác không biết trước được ....”