Tất nhiên Trần Kiếm Thần đồng ý đi theo Khánh Vân một chuyến là bởi vì muốn mở mang tầm mắt, mục sở thị cảnh tu sĩ hàng yêu trừ ma; mà từ thái độ của Khánh Vân xem ra thì hắn không hẳn là hoàn toàn không có cơ duyên tu đạo, bất quá cần phải mài giũa thêm, hoặc là cần có cảm ngộ gì đó.
Nhìn theo góc độ khác thì như thế cũng tốt. Nếu quả thật đi theo con đường thông thường, hắn được Khánh Vân thu làm đồ đệ, thì ắt là phải xa xứ tức thời, đi theo ông ta khắp chân trời góc bể, đến lúc đó chưa chắc hắn đã quyết tâm mà bỏ mẹ ra đi được.
Trần Kiếm Thần là người trọng tình trọng nghĩa.
Điểm này Khánh Vân không hề nhìn lầm, nói lầm, thế nhưng tu đạo kiêng kỵ nhất là tình nghĩa. Nếu không thể làm cho tâm thần trong suốt, không còn ham muốn, làm sao mà tu luyện ra đạo tâm được?
Không có đạo tâm thì dù có khai khiếu đi chăng nữa đạo hạnh cũng sẽ giẫm chân tại chỗ, khó mà tiến thêm nổi.
Chỉ thấy Khánh Vân móc ra hai tấm bùa vàng ở lồng ngực, dài tới một thước, mặt trên có những chữ viết và ký hiệu khó hiểu như rồng bay phượng múa, khác hoàn toàn với những thứ bùa chú bán trên phố phường. Trên những tấm bùa này có phù văn đỏ thắm tỏa ra ánh sáng rạng ngời, hình dạng lại tự nhiên hoàn hảo, như là trời sinh, rất sống động. Chỉ nhìn thôi đã biết là không phải vật phàm, mà tràn đầy pháp lực, không phải là thứ hàng giả làm từ giấy vụn.
Khánh Vân dán một tấm bùa vào đùi phải của mình, lại dán vào trên đùi Trần Kiếm Thần một tấm khác.
Trần Kiếm Thần hỏi: "Đạo trưởng, đây là thứ gì vậy?"
"Bùa độn gió dùng để chạy, chỉ là chút tài mọn thôi!"
Trần Kiếm Thần nghe thấy mà phát sầu: Đối với ông thì là tài mọn, còn đối với tôi chẳng phải là tài cao ngất trời à? Rồi nhớ ra một chuyện, hiếu kỳ hỏi: "Hôm trước lúc ở trên núi, đạo trưởng rất là xuất quỷ nhập thần, đó là phép thuật gì vậy?"
Khánh Vân không hề giấu diếm, cười nói: "Tên là "Súc địa thành thốn", tuy nhiên thuật này khá tốn pháp lực, hơn nữa không thể dắt theo người khác."
Trần Kiếm Thần "À" lên một tiếng, không nói thêm nữa.
Dán chắc đạo phù, Khánh Vân liền tạo ra một tư thế đặc biệt, trong miệng thì lẩm bẩm: "Phép mượn gió Đông, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, nhanh!"
Nói đoạn bèn lấy ngón tay kề sát vào đạo phù ở trên đùi hai người, khiến cho những chữ phù văn đỏ thắm nhất thời nóng lên, tỏa ra hào quang lóng lánh; sau một khắc, Trần Kiếm Thần đã cảm thấy thân thể của hắn chạy vụt đi không kiềm chế nổi, giống như là đang cưỡi mây đạp góp, hai chân chẳng cần chạm đất mà cứ di chuyển nhanh chóng về đàng trước.
Vút!
Hắn ngạc nhiên khôn tả, bên tai có tiếng gió vù vù, còn cây cối ở hai phía thì vun vút lùi về sau. Trần Kiếm Thần vốn là muốn mở to hai mắt để nhìn cho kỹ, thế nhưng thân thể di chuyển nhanh quá làm gió quất vào đau cả mặt mũi, mí mắt gần như không mở ra nổi...
"Đến rồi!"
Phản phất chỉ trong giây phút, mà có khi chỉ bằng một cái chớp mắt, thân thể của Trần Kiếm Thần đột nhiên dừng lại, nghe thấy tiếng của Khánh Vân bèn vội vã giương mắt nhìn chung quanh, đã thấy nơi đây chính là cái khe núi hôm qua đánh nhau cùng Sơn Tiêu.
Bùa độn gió quả nhiên danh bất hư truyền.
Trần Kiếm Thần nhìn về phía chân mình, thì đã thấy tấm bùa độn gió kia tự động rơi xuống, chạm xuống đất thì cũng cùng lúc xảy ra biến hóa, màu sắc toàn thân nó mờ nhạt đi trong chốc lát. Sau cơn gió thổi qua thì hóa thành bột mịn, tứ tán bay đi không còn dấu vết gì nữa.
Nguyên lai vật này chỉ dùng được một lần, chẳng trách Khánh Vân nói là chút tài mọn...
Dù có như thế, tác dụng của tấm bùa này đối với Trần Kiếm Thần mà nói cũng đã rất đáng thèm khát. Không biết chút nữa có nên mở miệng xin đạo trưởng mấy tờ đến phòng thân không?
Trong lòng Trần Kiếm Thần suy tính mấy chuyện cỏn con, còn bên kia thì mắt Khánh Vân đã sáng lên như đuốc, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, đồng thời mũi lão ta rung rung phảng phất như đang ngửi gì đó.
Một lát sau, đạo trưởng Khánh Vân lạnh lùng nói: "Nguyên lai là một con Sơn Tiêu đã tu luyện trăm năm, có sức lực mạnh mẽ, chẳng trách có thể làm hỏng pháp khí của ta."
Chuyện như vậy Trần Kiếm Thần chẳng chen mồm vào nổi, chỉ biết dỏng tai nghe.
"Công tử, cậu chờ ở đây, để ta đi bắt yêu."
Trần Kiếm Thần vừa gật đầu đồng ý đã chẳng thấy bóng dáng đạo sĩ đâu, chắc là đi truy lùng Sơn Tiêu.
Hôm nay trời đầy mây, rất lạnh lẽo, nhìn bầu trời cuồn cuộn mây hẳn là sắp có tuyết rơi nữa rồi.
Trần Kiếm Thần đứng chờ ở một chỗ, đôi mắt đảo quanh cảnh giác chú ý tứ phía.
Ước chừng qua một nén nhang, Khánh Vân đã trở lại, nhưng hai bàn tay không, trong miệng nói: "Thật là một con Sơn Tiêu giảo hoạt, không ở phía kia, mà lại đi về phía bên này. Công tử, xin hãy đi theo tôi."
Sau đó Khánh Vân bèn đi trước, Trần Kiếm Thần theo ở đằng sau, cuối cùng đi thẳng tới ngoài cửa phủ họ Vương ở thôn Thư Dương.
Khánh Vân ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: "Ở chính chỗ này, yêu khí thật là nặng nề."
Trần Kiếm Thần thì sửng sốt: Không thể nào, con yêu nghiệt kia đúng là oan hồn bất tán, lại vẫn liều chết bám lấy Vương Phục?
Đoạn lập tức nói: "Đạo trưởng, tôi biết chủ nhân gia đình này, hay là để tôi đi vào hỏi rõ đầu cua tai ngheo đã?"
"Được, công tử cẩn thận."
Trần Kiếm Thần tiến lên, gia đinh của phủ họ Vương nhận ra hắn liền lập tức đi vào thông báo. Ngay sau đó Vương đại tài chủ liền ra đón ----Bất quá khuôn mặt luôn cười híp cả mắt ngày hôm qua đã thay bằng vẻ ủ dột, chau mày.
"Bá phụ, sao lại..."
Trần Kiếm Thần nghi vấn.
Vương đại tài chủ than thở: "Còn ai khác ngoài Phục nhi nữa. Tối hôm qua đột nhiên nó phát bệnh, lúc nóng lúc lạnh, mặt xanh môi trắng không ăn uống gì nổi. Chỉ trong một đêm mà đã gầy đến trơ cả xương...Bác đã tìm mấy tên thầy thuốc đến xem xét nhưng không chữa trị nổi, lão hủ chỉ có một mụn con trai ấy, nếu như xảy ra chuyện bất trắc gì thì biết làm thế nào đây..."
Nói đoạn, nước mắt đã rớt xuống ào ào.
Trần Kiếm Thần vừa nghe đã biết ngay chuyện không bình thường, hóa ra con mụ Đào Hoa kia thật sự nhớ tới "Một đêm vợ chồng bằng với tình nghĩa trăm ngày" đến nỗi không chịu buông tha cho Vương Phục, bèn thuật miệng hỏi: "Bá phụ, chắc là Phất Đài huynh trúng tà chứ gì?"
Vương đại tài chủ vừa nghe liền giật mình đùng đùng: "Nói ra thì đúng là có chuyện như thế? Lần này hết thật rồi, phải làm thế nào bây giờ?" Hắn lập tức nhảy dựng lên, gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, hoang mang lo lắng ---- nếu chỉ là phát bệnh thôi thì còn có hi vọng mà cứu chữa, chứ trúng tà rồi thì đành bó tay.
Trần Kiếm Thần không hề biến sắc, mà nói: "Vừa nãy cháu gặp một đạo sĩ ở bên ngoài, tựa như là cao nhân, hay là xin bác gặp ông ta một lúc?"
"Xin mời! Xin mời vào ngay! Bao nhiêu tiền cũng phải mời cho bằng được!"
Con trai độc đinh, bảo bối như khúc ruột gặp chuyện chẳng lành, Vương đại tài chủ chẳng còn thiết tha gì nữa. Tóm được cọng cỏ cũng coi như có thể cứu mạng được, liền lập tức ra ngoài cùng Trần Kiếm Thần, mời Khánh Vân vào.
Đạo trưởng Khánh Vân chỉ chắp tay lại làm lễ qua loa, rồi đi thẳng tới trong sân ở thư phòng của Vương Phục, mũi thì ngửi ngửi, nói: "Quả nhiên là ở đây."
Vương đại tài chủ căng thẳng đến độ chảy mồ hôi ròng ròng, chưa kịp hỏi thêm thì Khánh Vân lại nói: "Bần đạo không muốn cho ai thấy mình làm phép, các người đi hết ra ngoài chờ, chỉ duy Trần công tử là được ở lại hỗ trợ thôi."
Vương đại tài chủ nghe thế, tuy rằng lo lắng nhưng vẫn nghe lời, gọi cả đám người hầu ra ngoài hết rồi đóng cửa viện lại, không cho bất cứ ai vào quấy rầy. Còn lão ta thì đi tới đi lui ngoài cửa, cầu thần khấn phật mong cho con trai không xảy ra chuyện gì...
Trong sân, Trần Kiếm Thần đứng ở chỗ cái cửa phía sau để tránh bị vạ lây ---- Bỗng thấy Khánh Vân đặt bảng hiệu gậy trúc qua một bên, chân đạp theo hình thất tinh, tay lăm lăm kiếm gỗ đào, chỉ vào thư phòng quát lên như sấm: "Yêu nghiệt to gan dám làm hỏng pháp khí của ta, mau chóng đi ra đây nhận lấy cái chết!"
Nói đoạn, nhất thời trong thư vòng có âm thanh khác thường, không giống tiếng người vang lên.
Nghe thấy tiếng kèn kẹt như ai mài răng, Trần Kiếm Thần sởn cả tóc gáy: Chắc là Vương Phục bị Sơn Tiêu ăn thịt mất rồi...
Đạo trưởng Khánh Vân cũng chẳng giải thích thêm một lời, chỉ thấy lão nhón tay, kẹp lấy một tấm đạo phù dài khoảng nửa thước: "Thiên địa vô cực, thần lôi tá pháp, sắc!"
Đoạn giương tay ra, đạo phù liền bay lơ lửng rồi chui tọt vào trong thư phòng của Vương Phục.
Bồng!
Gần như cùng lúc, bên trong truyền ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa; lập tức con Sơn Tiêu kia hiện nguyên hình, lao đầu ra khỏi cửa, đụng vào làm vỡ tung cả cửa phòng.
Thấy Khánh Vân đang đứng trong đình viện, Sơn Tiêu lộ ra vẻ thê lương, gào lên thảm thiết ra chiều sợ hãi lắm, rồi quay đầu tìm đường bỏ chạy.
"Chạy đi đâu!"
Khánh Vân quát lên, đột nhiên trong tay lão lại có thêm ba tấm đạo phù, vỗ về phía trên thanh kiếm gỗ đào một cái, trong miệng thì lẩm nhẩm gì đó làm ba tấm đạo phù dính sát ở trên thanh kiếm gỗ đào đột nhiên cháy lên phừng phực.
"Nhanh!"
Vèo vèo vèo, đạo phù lấy khí thế như sét đánh, bay vút ra đánh vào trên người Sơn Tiêu.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tóe ra ba đốm lửa, kèm theo đó có một mùi chát khét tanh tưởi tỏa ra.
Trong cổ họng con Sơn Tiêu vang lên tiếng kêu "ằng ặc" đau đớn, lăn trên mặt đất vô cùng thống khổ. Nhưng chỉ lăn một chốc nó liền bị ngọn lửa bùa thiêu thành một đống tro tàn, cơn gió thổi qua cuốn theo nó tan biến trong đất trời.
--Không nằm ngoài dự đoán, toàn bộ quá trình trừ yêu vô cùng nhanh gọn sạch sẽ không có chút trắc trở nào. Dù cho như thế, Trần Kiếm Thần cũng mở mang tầm mắt rất nhiều. Kỹ thuật điều khiển bùa chú của Khánh Vân quả thực là vô cùng thành thạo đến mức xuất thần nhập hóa. Mà đạo phù trên người lão còn phảng phất lấy mãi không hết, mỗi thứ lại có một công dụng khác nhau, uy lực vô cùng lớn.
Nếu như...
Diệt trừ Sơn Tiêu, Khánh Vân lấy lại biển hiệu gậy trúc, rất thẳng thắn nói: "Việc này thế là xong, bần đạo cáo từ."
Ý tứ cáo từ của hắn chính là đi xuyên tường luôn, không chào người của Vương gia --- còn các loại thù lao thì Khánh Vân đời nào để mắt tới? Tu sĩ chân chính xưa nay đều coi tiền tài như cặn bã, cũng không có nghĩa là bọn họ không cần tiền, mà mỗi khi bọn họ muốn dùng tiền thì có đến hằng trăm cách kiếm ra, không cần phải đi kiếm bằng cách làm cu li như vậy.
Tu sĩ, bọn họ tu luyện để có sự tiêu dao, không vướng vào quy củ của thế gian phàm tục.
Trần Kiếm Thần nói: "Đạo trưởng à, ông có thể cho ta một bộ bùa của ông được không?" Lúc này mà không nói ra yêu cầu thì khó mà có cơ hội nữa.
Khánh Vân nở nụ cười ha ha: "Công tử không phải người trong "đạo", không đủ pháp lực, không thể nào điều khiển được những đạo phù này đâu...Ừm, ta có mang theo một tấm bùa hộ mạng, có thể báo động trước mỗi lúc gặp tà ma, cho công tử vậy. Tuy nhiên tấm bùa này chỉ có thể báo nguy một lần, sau đó sẽ hóa thành tro tàn."
Nói đoạn, đưa qua một tấm đạo phù màu vàng được gấp thành hình tam giác.
Trần Kiếm Thần nhận lấy liền giấu kỹ ngay vào trong người ---- tuy rằng không thể điều khiển nhưng có một tấm bùa hộ mệnh như thế ở bên người cũng coi như có thêm một lớp bảo hiểm, chỉ tiếc vẫn là loại hàng dùng một lần.
Khánh Vân thi triển ra thủ đoạn súc địa thành thốn, thấm thoát đã mất dạng.
Lần này đi, cũng không biết ngày sau còn cơ hội gặp lại hay không...
Trần Kiếm Thần dù sao cũng có chút nuối tiếc, ấn tượng của hắn với Khánh Vân khá là tốt, đạo sĩ này thậm chí có thể nói là một người thầy chỉ đường cho hắn, để hắn hiểu về bộ mặt thật của thế giới này rõ ràng hơn.
"Lưu Tiên, rốt cuộc anh cũng tới cứu tôi..."
Một âm thanh uể oải truyền từ trong thư phòng ra, hóa ra là một người gầy đến chỉ còn da bọc xương đang bò trên mặt đất, vất vả lắm mới ra được. Thấy Trần Kiếm Thần liền lập tức kêu lên một cách kích động.
Nếu không phải là tiếng nói này rất quen, Trần Kiếm Thần căn bản không thể nhận ra người kia chính là Vương Phục----hắn lại không chết, mà chỉ suýt bị hút thành người khô thôi.
"Phất Đài huynh, làm sao anh lại ra nông nỗi này?"
Trần Kiếm Thần giả vờ kinh ngạc.
Vương Phục ôm lấy ống chân Trần Kiếm Thần mà gào khóc đến như đứt từng khúc ruột, như vừa chết đi sống lại: "Lưu Tiên, cậu không biết, ngu huynh khổ lắm...Hu hu hu...Tối hôm qua ngu huynh bị con yêu nghiệt kia tra tấn cả đêm đó! Cầm thú, đúng là cầm thú, không cho ta nghỉ ngơi lấy một phút! Hu hu hu..."
Vừa nói nước mắt nước mũi vừa chảy ra ròng ròng, trộn lẫn vào với nhau. Lại thêm vào thân thể dung mạo tiều tụy, thực khiến cho người nào thấy cũng thương tâm, ai nghe cũng phải rơi lệ.
Trần Kiếm Thần cảm thấy thổn thức --- đúng là họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu. Có lẽ đây cũng chính là sự trừng phạt nặng nề cho cái tính háo sắc của Vương Phục không chừng. Mặc dù suýt nữa thì trừng phạt chết hắn luôn.
Đối với tao ngộ bi thảm tối ngày hôm qua của Vương Phục, Trần Kiếm Thần cũng chẳng lòng dạ nào mà truy hỏi tỉ mỉ, tuy nhiên cũng có thể đoán ra được. Lấy một ví dụ không hợp lý lắm, thì chính là Vương Phục bị hơn trăm người "thay phiên nhau", hơn nữa mỗi một người đều có thể trạng một người đàn ông vạm vỡ!
Lập tức nói rằng: "Phất Đài huynh, con yêu nghiệt kia đã bị đạo trưởng cao nhân mà tôi mời tới tiêu diệt rồi, từ nay về sau anh có thể vô tư không lo nghĩ nữa."
"Thật sao?"
Vương Phục mừng đến nỗi suýt nữa thì nhảy dựng lên, tuy nhiên động tác này quá mạnh, quá tốn sức, khiến cho thân thể vốn đã suy yếu thê thảm của hắn không gắng gượng nổi, hai mắt trợn trắng lên rồi lăn quay ra bất tỉnh. Nhìn bộ dạng của hắn thế kia hẳn là không thể thoát được một trận ốm nặng rồi.
Trần Kiếm Thần lắc đầu thở dài, mở cửa viên ra cho Vương đại tài chủ đi vào.
Vương đại tài chủ vừa nhìn thấy Vương Phục ngã trên mặt đất thì vội vã xông lên ôm lấy, chỉ tới khi Trần Kiếm Thần giải thích mới hơi yên tâm, nhìn kỹ lại thì thấy đứa con trai quý mặc dù đang ngất xỉu, nhưng vẫn thở đều đều, khí sắc đã có chuyển biến tốt rõ ràng.
Ngay sau đó, thê thiếp của Vương Phục liền gào khóc xông vào, sai bảo người dưới khiêng Vương Phục đi thật cẩn thận.
Vương đại tài chủ kinh hãi mãi mới bình tĩnh lại, hòi Trần Kiếm Thần: "Lưu Tiên, đạo trưởng cao nhân kia đi rồi ư? Bác muốn tặng vàng bạc để cảm ơn ông ấy. "
Trần Kiếm Thần trả lời: "Đạo trưởng kia chính là cao nhân thế ngoại, sau khi trừ yêu đã đi ngay rồi, cháu không giữ nổi lão."
Vương đại tài chủ nghe vậy thì cảm thán không ngừng.
Khắp trên dưới Vương gia vì việc này mà náo loạn đến gà bay chó sủa, rối tung phèo, căn bản là không ai có lòng dạ mà đãi khách nữa; Trần Kiếm Thần càng chẳng muốn ở lâu, một lát sau bèn cáo từ về nhà.
Hắn đến thì nhanh, nhưng đường về thì đành phải đi bộ.
Gió lạnh gào thét, sắc trời càng tối sầm lại, phảng phất như đã tới lúc chạng vạng.
Trần Kiếm Thần nhìn trời, hơi nhíu mày, quấn chặt áo bông trên người mà chạy đi.
Trong thời tiết lạnh toát như vậy chẳng có mấy ai đi ra đường, thành ra rất là hẻo lánh. Ước chừng đi khoảng hai dặm đường thì hắn mới thấy một người khác ở chỗ giao lộ phía trước, vóc người cao lớn, trong tay còn đang cầm một bầu rượu để uống, lấy rượu xua đi cái lạnh.
Khi hai người đi gần tới nhau, Trần Kiếm Thần lập tức nhận ra đối phương--------A Tam, chính là A Tam, tên lưu manh bị hắn tát đuổi đi buổi tối hôm nọ.
Lúc hai người đi qua nhau, tên A Tam kia liền ngẩng đầu hơi nhìn quét qua Trần Kiếm Thần, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.
Ngược lại Trần Kiếm Thần không hề để ý, chỉ lo đi đường mình. Nhưng đi thêm một quãng, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn quay đầu lại liếc mắt nhìn. Quả như dự đoán, tên A Tam kia đã quay lại, lén lút theo sau, trong tay hình như còn cầm một con dao.
"Thừa lúc bốn phía vắng vẻ, muốn xuống tay với ta báo thù cái tát đó sao?"
Khóe miệng Trần Kiếm Thần hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng--------Ở trên thế giới này không chỉ có yêu nghiệt mới có thể hại người; có những lúc, người hại người càng ác, càng khó lòng đề phòng, xưa viết: tiểu nhân giống như quỷ, ác nhân còn ác hơn quỷ!
Gió Bấc ào ào mang theo hoa tuyết trắng xóa, chẳng chờ trời tối đã rơi xuống từng cơn.
Hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống trên mặt Trần Kiếm Thần còn không lạnh bằng lòng hắn lúc này.
“A Tam, anh dám mạo phạm tôi sao, chẳng lẽ không sợ bị đeo gông ba mươi ngày à?“
Trần Kiếm Thần bỗng nhiên quay lại, mày kiếm giương lên, quát một tiếng lớn, tựa như có sấm nổ giữa trời. Ở vương triều Thiên Thống, tú tài thuộc về những người có công danh, cho dù chỉ là gia cấp đặc quyền cấp thấp nhất, nhưng so với bách tính thường dân cũng là cao cao tại thượng. Hơn nữa luật pháp triều đình có quy định, bình dân mạo phạm tú tài phải “gia hào” ba mươi ngày.
“Gia hào” chính là chỉ những phạm nhân mang gông gỗ chụp vào cổ, cùm hai tay, sau đó quỳ trước cửa nha môn để răn đe mọi người. Bộ gông gỗ đó thường nặng ba, bốn mươi cân, mang vào lâu thì gáy sẽ bị đè đến mức không nhấc lên nổi. Nếu phải đeo quá lâu thậm chí có thể làm chết người.
Dựa vào điểm này, trước hết Trần Kiếm Thần cứ chụp cho đối phương một cái công án, xem hắn có biết khó mà lui không.
Nghe thấy Trần Kiếm Thần hét lên một tiếng, A Tam đột nhiên đứng lại, trên mặt thần tình biến đổi, giây lát sau lại cắn răng một cái, vẻ mặt dữ tợn nói: “Giết mày rồi thì ai biết là tao làm ?”
Vừa nghe hết câu, Trần Kiếm Thần biết ngay việc này không thể cứu vãn được nữa, lẫm liệt nói “To gan lắm!”
A Tam lúc này như tên đã lắp vào cung đành phải làm liều, hắn ta hét lên một tiếng, trong tay đúng là đã nắm một thanh chủy thủ dài nửa thước, hung ác tiến tới.
Hắn ta cũng là do cơn say thôi thúc nên mới càng ngày càng bạo gan, muốn nhân lúc bốn bề vắng lặng giết chết Trần Kiếm Thần, sau đó đem thi thể bỏ vào khu rừng bên khi cho hổ sói ăn, như vậy sẽ chẳng ai biết là do hắn làm. Hắn là lưu manh, hung hăng thành tính, giờ là cơ hội trời cho, lẽ nào lại buông tha ?
Thấy hắn vọt tới, Trần Kiếm Thần bình tĩnh, đến lúc suýt bị đâm thì bỗng nhiên né tránh, sau đó vung ra một chưởng.
Đùng !
Một chưởng rất chính xác, giáng mạnh vào mặt của A Tam.
Phốc !
A Tam lảo đảo một cái, mắt nổ đom đóm, hắn chỉ cảm thấy nửa bên mặt mất cả cảm giác. Ngoài cái mặt bị tê, trong lòng hắn càng khiếp sợ đến tột đỉnh, Trần Kiếm Thần không phải là một tay tú tài trói gà không chặt sao? Vì sao phản ứng lại có thể nhanh nhẹn, mãnh liệt như vậy, sức lực mạnh mẽ chẳng khác nào một tên võ biền!
Nhưng mà Trần Kiếm Thần không cho hắn một cơ hội thở lấy hơi, bước dài tới, chân xuất cước vào giữa ngực A Tam – một cước này nếu mà bằng vào thân thể kiếp trước, dù có rèn luyện nhiều năm cũng không đá ra hoàn hảo như thế được.
A Tam hét lên một tiếng, đánh rơi chủy thủ trong tay xuống đất, người thì bay xa hơn trượng, chỉ cảm thấy yết hầu có vị ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi trên tuyết, nhìn thấy mà giật mình
Một cước này khiến cho hung tính của hắn bay lên tận mây, hắn giãy giụa bò dậy, dập đầu ầm ầm “Trần tướng công tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, xin tướng công tha mạng.”
Trần Kiếm Thần hừ lạnh một tiếng, đồng thời cảm thấy hả giận – nhớ tới trước đây không lâu, tại một chốn thời không khác, hắn xem qua một số cố sự ngụ ngôn đề cập tới một tòa miếu có một rãnh nước ở phía trước. Ngày đó có người đi qua, thấy rãnh nước quá rộng không dễ đi, liền đem tượng thần cúng bái trong miếu ra ngoài xếp ở trên, coi như cây cầu mà giẫm lên, nghênh ngang rời đi.
Sau đó lại có một người tới, thấy thế thở dài “ Sao lại có thể khinh nhờn thần linh như vậy chứ !” Vội vàng đem tượng thần nâng dậy, thành kính dùng tay áo lau chùi tỉ mỉ, sạch sẽ sau đó để lại vào chỗ cũ trong miếu, lại cung kính cúng vái một phen rồi mới đi.
Lúc người này đi rồi, tiểu quỷ trong miếu nói với đại vương: “Lẽ nào có lý đó, có nên trừng phạt cái tên lúc nãy hay không?”
Đai vương đáp “Đương nhiên là có! Cho cái tên đến sau nếm mùi khổ sở chút đi ”
Tiểu quỷ nghe vậy thì rất giật mình “Không phải nên trừng phạt người trước sao? Người phía sau rất mực cung kính ngài mà?”
Đại vương liền nói “Kẻ trước là người ác, chúng ta làm quái gì được hắn chứ ? Trừng trị tên đến sau dễ dàng hơn nhiều.”
----- Từ đó có thể suy ra, quỷ thần cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu, huống chi là người phàm.
Trần Kiếm Thần vội vã muốn trở về nhà, cũng chẳng để ý đến việc đem A Tam đến quan phủ, hắn tin tưởng rằng đối phương từ nay về sau không dám giở trò gì nữa, lập tức lạnh lùng nói: “A Tam, ngươi tự lo liệu đấy!”
Nói xong, phất tay áo bỏ đi
Chờ hắn đi xa, A Tam mới dám lục đục bò dậy, chỉ cảm thấy đau nhức ở ngực, không biết có gãy xương không, tiết trời đang giá rét nhưng trán hắn lại đồ mồ hôi lạnh, thầm kêu không may: “Có câu nói, tú tài gặp quân binh, có lý cũng không nói được. Trần đại tú tài ngược lại không thế, dùng quyền cước luôn, hai chiêu liền đem đạo lý biểu hiện rất rõ ràng”
Đây mà là tú tài à? Ài, mình không thể trêu hắn được....
A Tam nhổ một ngụm nước bọt có lẫn cả máu, nhưng trong đầu có một nghi vấn rất lớn trước sau không thể tỏ được: “Nhưng mà trước đây chưa hề nghe nói Trần Kiếm Thần có vũ lực, lẽ nào chuyện này có vấn đề ... Ai dà, mặc kệ, miễn là sau này tránh xa hắn là được, mình cũng do nhất thời hồ đồ mới dám xuống tay với hắn, tự nhiên lại rước họa vào thân.”
Hắn lắc lắc đầu, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được có tiếng thở gấp từ đằng sau, cảm thấy kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, gần như phát sợ đến nỗi kêu thành tiếng.----------------
Bởi vì có một con sói lớn đen tuyền đứng ở đằng sau hắn ba thước tự lúc nào.
Con chó sói to lớn có thân thể dũng mãnh, lông đen như mực, lỗ tai dài nhọn hoắt, một đôi mắt lộ ra sự hung tợn, chỉ hơi hé miệng liền lộ ra một đám răng nanh sắc bén lởm chởm.
“Súc sinh, cút đi!”
A Tam lấy làm kinh hãi, vội vàng nhặt ở dưới đất lên một tảng đá ném qua, sau đó khẩn trương tìm chủy thủ vừa rơi lúc nãy.
Ô!
Tảng đá hắn ném đã trật, không làm rụng nổi một sợi lông sói, sói đen gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nhào tới quật ngã A Tam.
A Tam vốn cũng coi như là người có thân thể khỏe mạnh, chỉ là hiện tại trên người bị thương, sức mạnh và độ nhanh nhẹn đã giảm đi rất nhiều, bị sói lớn kiềm chế lại, giãy dụa mãi không thoát. Trong lòng hắn lấy làm sợ hãi, vội vàng hô to cứu mạng. Nhưng lúc này Trần Kiếm Thần đã đi xa từ lâu, phụ cận lại càng không có người thứ hai, lấy đâu ra người đến cứu giúp hắn?
Phốc !
Trong cơn hoảng loạn, hắn ta bị sói đen tìm ra sơ hở, cắn một phát vào ngực, ranh nanh xuyên vào tim, khiến cho một cơn đau khó có thể tả truyền tới. A Tam nhất thời chẳng còn khí lực để vùng vẫy, tứ chi nhũn ra, ánh mắt dần dại đi ---- hắn vạn lần không ngờ rằng, chính mình lại bị mất mạng dưới mõm sói....
A Ô !
Bầu trời u ám, tuyết trắng phấp phới, con sói lớn đó đứng thẳng người, ngẩng mặt lên trời tru lên, cái miệng rộng của nó đầm đìa máu me trông vô cùng đáng sợ.
Hú xong, sói đen liền dùng hai chân sau đạp đất, cất bước đi về phía trước y như người, hướng nó đi đến chính là ngọn Phong sơn. Sau lưng nó bỏ lại một cỗ thi thể bị ăn hết tâm can không hề động đậy, nằm đó mặc cho hoa tuyết bao trùm lên.
Màn đêm thăm thẳm như biển, không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng hoa tuyết bay xuống rì rào. Đến ngày mai, hẳn sẽ là một thế giới được phủ lên màn áo bạc trắng xóa...
Thôn Cảnh dương đen kịt một màu, chỉ có chốn thư phòng của Trần Kiếm Thần là có ánh đèn le lói----không như những người khác, Trần Kiếm Thần luôn ngủ khá muộn, hơn nữa không tiếc đèn dầu; những lúc này người khác đều tưởng là hắn đang đốt đèn đọc sách, ấy thế mà hắn chỉ ngồi ngẩn ra một chỗ.
Khuya hôm nay, hắn cũng đang ngẩn ngơ như thế.
Mấy hôm trước, có thể nói Trần Kiếm Thần đã trải qua những sự tình mạo hiểm hoang đường, gần như lật đổ toàn bộ nhận thức của hắn về dị thời không. Hắn cần có một quãng thời gian nhất định để tiêu hóa tất cả những thứ này-----ví dụ như lúc ban ngày, khi đối mặt với tình huống bị A Tam mưu hại, Trần Kiếm Thần đã nổi sát cơ mãnh liệt, suýt nữa thì ra tay tiêu diệt đối phương, cuối cùng chẳng qua là hơi e dè nên mới bỏ qua.
Kỳ thực từ lúc xuyên qua thế giới tới, cùng với sự dịch chuyển của thời gian, Trần Kiếm Thần đã dần dần mất đi rất nhiều thói quen trước kia, cả từ cách nói năng đến hành động. Đây là một xu thế tất yếu, muốn sống sót người ta phải thích ứng với hoàn cảnh mới.
Đương nhiên, bản tâm của Trần Kiếm Thần cũng không hề thay đổi. Ví dụ như, trước sau hắn vẫn căm ghét Bát cổ văn, không nuốt nổi tứ thư; dưới cái nhìn của hắn thì những tư tưởng, đạo lý được cổ súy bởi cái thứ sách thánh hiền của vị diện này, hay còn gọi là tứ thư, thực ra vô cùng sáo rỗng.
"Cách tẫn nhân dục, phục tẫn thiên lý, phương thủy vi học..."
Cả cuốn sách đều là những lời giáo điều cứng nhắc về đạo lý luân thường phong kiến, tác dụng duy nhất chính là giáo huấn tất cả thiên hạ bách tính thành những người dân ngoan ngoãn.
Đây không phải là nho học chân chính, hoặc có thể nói không phải nho học ở trong lòng của Trần Kiếm Thần, mà là một thứ xuyên tạc!
Vốn là một người "xuyên qua thế giới", tự đáy lòng hắn đã có sự mâu thuẫn; mà đã có mâu thuẫn thì còn đọc làm sao vào? Tiếp thu làm sao nổi?
Tuy vậy những ý nghĩ phản nghịch này Trần Kiếm Thần chẳng dám tiết lộ mảy may mà phải chôn chặt trong tim. Huống hồ trước mắt, công danh thân phận tú tài giống như là một tấm bùa hộ mệnh của hắn, bỏ nó đi là không khôn ngoan.
Đây dù sao cũng không phải biện pháp lâu dài, sang năm tới học viện khai giảng, nếu mà trong lúc học tập không nuốt nổi những thứ Bát Cổ văn khô khan thối tha thì sẽ lộ ra sót dễ dàng---Đây là một vấn đề đau đầu, mà bấm ngón tay đếm ngày thì tựa hồ cũng không lâu nữa.
Ôi....
Trần Kiếm Thần thở dài, khoác quần áo đứng dậy đi dạo trong phòng.
Vù!
Trong áo độ nhiên hơi rung rung, mặt hắn liền biến sắc, bèn đưa tay luồn vào lấy bùa hộ mệnh Khánh Vân biếu tặng ra. Chỉ thấy toàn thân tấm bùa hộ mệnh tỏa sáng óng ánh.
Đạo trưởng Khánh Vân từng nói, nếu như bùa hộ mệnh phát quang báo động, thì tức là có yêu nghiệt ở gần.
Không tốt!
Trần Kiếm Thần kêu lên một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng thì cửa sổ phía nam đã khẽ mở ra. Vèo! Một con cáo nhỏ trắng muốt nhảy vào.
Ồ!
Trần Kiếm Thần lúc đó vừa kịp nắm lấy cái ghế định đập tới, đến khi nhìn rõ đối phương mới nhịn xuống – hóa ra là nó!
Chỉ thấy cáo trắng đứng thẳng người trong phòng, đôi chân trước giơ lên rồi chắp lại, sau đó ngoan ngoãn tiến tới, trong miệng khẽ kêu, tựa như muốn nói: “ Không mời mà tới, mong được lượng thứ ”, y như một cô bé mắc lỗi.
Trần Kiếm Thần thấy vậy thì phì cười – hắn cũng không phải là kẻ cổ hủ cứng nhắc, hơn nữa còn biết là yêu cũng phân biệt tốt xấu. Con cáo trắng này biết ơn nghĩa, ngoan ngoãn khôn khéo, Trần Kiếm Thần rất có hảo cảm, còn chuẩn bị đi Phong sơn một chuyến xem có thể gặp lại nó không, không nghĩ là nó tự chạy tới đây.
Hắn liền chậm rãi đặt ghế xuống, tò mò nhìn con cáo trắng này.
Lại nói, Trần Kiếm Thần trên Phong sơn cứu đối phương một mạng, nhưng nó cũng đã đưa một quả trái cây thần kỳ đến, làm hắn thoát thai hoán cốt trong thời gian ngắn, do đó nên hôm nay hắn có thể hàng phục tên lưu manh A Tam để nhanh chóng thoát khốn – theo một nghĩa nào đó thì cáo trắng cũng đã cứu hắn một mạng.
Một mạng đổi một mạng, mọi ân tình đều đã hóa giải rồi.
Vấn đề là nửa đêm canh ba, tuyết lớn đầy trời, con cáo trắng thần bí này lại tìm tới cửa có chuyện gì?
“Chít chít chít. . ."
Cáo trắng giơ lên hai móng vuốt cào cào, trong miệng liên tục kêu to. Chỉ tiếc Trần Kiếm Thần nghe xong chẳng hiểu mô tê gì cả, không biết nó có ý gì.
Người có tiếng người, thú có ngôn ngữ của thú.
Giao tiếp thật là một vấn đề lớn.
Loay hoay một hồi, thấy hắn vẫn lắc đầu như cũ, không hiểu gì, cáo trắng hơi cuống lên, nó nhìn quanh hai bên rồi mau chóng hẩy sát một cái ghế tới cạnh bàn, đoạn nhảy lên trên đó.
Ở trên ghế, trước tiên nó cung kính thi lễ với Trần Kiếm Thần, đứng thẳng người, duỗi chân trước lấy một chiếc bút lông trong ống đựng bút.
Chiếc bút lông này trước kia do Trần Kiếm Thần sử dụng. Nhưng sau đó hắn có thói quen dùng bút trừ tà, nên rất ít dùng tới nó, liền bỏ tại ống đựng. Còn mỗi khi sử dụng xong bút trừ tà Trần Kiếm Thần đều rửa thật sạch sẽ rồi mới cất gọn vào hộp bút chuyên dụng.
Cầm chắc bút, cáo trắng lại lấy trên án ra một tấm giấy trắng, cẩn thận trải ra bàn, lập tức thẳng người, ngưng thần, thái độ rất cẩn thận tỉ mỉ, bắt đầu đặt bút viết trên tờ giấy trắng.
Trần Kiếm Thần ngạc nhiên nhìn như muốn rớt cằm xuống – con cáo trắng này lại còn biết viết chữ!
Tình huống lúc này là vô cùng huyền diệu, khiến cho Trần Kiếm Thần có xúc cảm mãnh liệt dị thường, nhìn tư thế của cáo nhỏ giống như cô bé con biết đọc sách, biết lễ nghĩa đang nghiêm túc luyện chữ.
“Tiểu hồ kính chào ân công !”
Sáu chữ xinh đẹp ngay ngắn hiện lên trên tờ giấy trắng, vừa xem là rõ ngay – ngón chữ nghĩa này ắt hẳn đã luyện rất lâu.
Trần Kiếm Thần không khỏi vỗ tay tán dương, vội vã tập trung lại, hấp háy mắt tò mò hỏi “Lai lịch của mày rốt cuộc như thế nào vậy?”
Cáo trắng lại đề bút, loạt xoạt viết “Cáo trắng cư ngụ phía sau Phong sơn, bên trong động Ngọa Tùng, vì có cơ duyên nên mở ra linh khiếu, học được đạo pháp, tu vi hiện giờ đạt tới cảnh giới Âm Thần!”
Chuyện này thì Trần Kiếm Thần hiểu – hắn nghe Khánh Vân từng nói, có sáu cảnh giới tu đạo, chia ra làm : Khai khiếu, Âm thần, Kim đan, Nguyên anh, Pháp tướng, Nhân tiên.
Tu vi của Đạo trưởng Khánh Vân là Âm thần, cùng cảnh giới với Cáo trắng.
Cái thứ Âm thần này kỳ thực chính là linh hồn xuất khiếu, mắt thường phàm thai căn bản là không cách nào nhìn được. Nhưng trạng thái này là cực kỳ yếu đuối, ví dụ như không thể gặp ánh mặt trời, không chịu được gió mạnh, không thể tiếp xúc với máu tươi mang khí dương cương… Rất nhiều loại kiêng kị. Một khi phạm phải thì rất có thể linh hồn sẽ bị đánh tan, tiêu vong đi mất, chỉ còn lại một cỗ thể xác không hồn, chẳng khác gì xác chết di dộng.
Bởi vậy, người tu đạo trong tình huống bình thường đều sẽ không dễ dàng khiến Âm thần xuất khiếu, để tránh khỏi gây ra những hậu quả đáng sợ khó đoán trước.
Cáo trắng hiện tại có tu vi Âm thần, nếu như vượt qua khó khăn, tiến thêm một bước, tu luyện ra Kim đan, liền có thể biến thành người – có thể hóa hình người xem như là đạo hạnh phi thường cao thâm.
Trần Kiếm Thần bỗng cảm thấy phấn chấn, hắn bây giờ không có chút nào sợ sệt, Cáo trắng không thể nói nhưng có thể viết, có phương pháp giao lưu này, hắn liền có thể hỏi được rất nhiều đáp án từ đối phương.
Thư sinh cầm kiếm đi khắp thiên hạ, ban đêm lại có mị hồ tới gõ cửa. . .
Ồ, tựa hồ tiểu Bạch hồ không mời mà tới, nhảy qua cửa sổ vào thì đúng hơn.
Trần Kiếm Thần bèn sắp xếp lại ý nghĩ, bắt đầu dò hỏi từng vấn đề một. Rất nhanh, hắn đã có được một câu trả lời thỏa mãn----Bạch hồ vốn là một con cáo nhỏ cư ngụ ở phía sau ngọn Phong sơn, trong một lần du đãng ba năm trước đây vô tình phát hiện ra một hang động ---"Động Ngọa Tùng".
Nơi này trước vốn là động phủ bế quan của một tu sĩ loài người, dưới lòng đất của động phủ sinh ra một nhánh linh mạch, có linh khí dồi dào rất phù hợp cho chuyện tu hành.
Tu sĩ kia xuất thân từ Côn Lôn, đạo hiệu là "Nhất Diệp Tri Thu", tu vi đã là Kim đan. Nhưng do trùng kích Nguyên Anh không thành công, hết cả tuổi thọ, đành tọa hóa mà chết. Tuy nhiên hắn lưu lại đạo thống ở trong động, hòa tan một tia ý niệm vào trong một viên đan dược, cũng coi như là lưu lại hương hỏa.
Tiểu Bạch hồ đi vào trong động, chẳng may thế nào ăn hết viên đan dược, đạt được ý niệm kia điểm hóa nên cứ thế mà khai khiếu, rồi có linh trí, không còn đần độn vô tri nữa.
----Đạo thống được một con hồ ly kế thừa, chuyện này xem ra vị Nhất Diệp Tri Thu kia cũng chẳng ngờ nổi.
Sau khi cáo trắng có trí khôn còn phát hiện một cuốn "Côn Lôn Ngọc Thanh pháp chú" do tu sĩ để lại, vì tu tập đạo pháp này nó bắt đầu xuống núi, ra thế giới bên ngoài học trộm ngôn ngữ văn tự của nhân gian; còn khi tối đến thì nó chăm chú đả tọa, hấp thu tinh hoa của mặt trăng cần mẫn tu luyện.
"Nỗ lực của cáo cuối cùng cũng không uổng", chỉ trong thời gian ngắn ngủi có hai năm, nó đã biết đọc sách viết chữ, còn đột phá tới cảnh giới "Âm thần".
Có thể nói, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cáo trắng sẽ vẫn tiếp tục khổ tu ở trong động Ngọa Tùng...Nhưng mà trời mây gió thất thường, nửa năm trước, chẳng biết có một con sói yêu tới tự nơi nào xuất hiện ở phía sau ngọn Phong sơn.
Sói yêu phát hiện ra tiểu Bạch hồ và sự tồn tại của động Ngọa Tùng, lập tức giữa hai người xảy ra một cuộc chiến tranh đoạt động phủ. Tu vi của chúng nó tương đương nhau, thế nhưng mà tu vi cảnh giới Âm thần về thực chất chẳng cung cấp thêm chút sức thực chiến nào, nên chuyện thắng bại phải xem thực lực bản thể của chúng nó.
Không hề bất ngờ, sói yêu hơn hẳn cáo trắng, chiến đấu nhiều lần đều chiếm lấy thượng phong. Chính thế, nên ngày đó tiểu Bạch hồ mới bị thương chạy trốn, may mắn gặp được Trần Kiếm Thần ra tay cứu giúp.
Nghe đến đây, Trần Kiếm Thần cuối cũng cũng đã rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Còn lần này sở dĩ cáo trắng chạy suốt đên tới tìm Trần Kiếm Thần, là bởi vì ba giờ trước nó lại vừa đánh nhau với sói yêu một trận, người bị nội thương, không địch lại nên chạy mất. Động Ngọa Tùng tất nhiên đã bị sói yêu chiếm lĩnh, không chỉ vậy, đối phương còn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Cáo trắng cùng đường đành phải đến nhờ vả Trần Kiếm Thần, tạm thời né tránh khó khăn, chờ sau khi chữa lành vết thương rồi tính tiếp. Sở dĩ nó không chọn trốn đi nơi khác, thứ nhất là không cam lòng từ bỏ động Ngọa Tùng----thiên hạ tuy lớn, nhưng những nơi có sinh ra linh mạch hiếm như lá mùa thu, cực kỳ khó tìm ra. Kể cả có đi chăng nữa thì cũng sẽ có chủ; mà thứ hai là quyển "Côn Lôn Ngọc Thanh pháp chú" kia cũng đã bị sói yêu cướp mất, quyển đạo pháp này cực kỳ quan trọng với cáo trắng, dù thế nào nó cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lại....
--------Hóa ra lần này nó chạy nạn đến đây, xem ra muốn làm yêu cũng không dễ à nha. Đất trời mênh mông, nhưng ở nơi nào cũng có tranh đấu.
Trần Kiếm Thần không mấy do dự, một lời liền đồng ý thu nhận cáo trắng, cáo trắng vui mừng quá đỗi, vừa chắp tay, vừa dập đầu.
Nói chuyện thoải mái, bầu không khí càng hòa hợp thêm, người và yêu lại có không ít điểm chung một cách kỳ lạ----Lúc này Trần Kiếm Thần lại hỏi tới quả trái cây mà cáo trắng đưa cho hắn là loại gì.
Tiểu Bạch hồ trả lời: "Quả đó được gọi là "quả Đại La", mọc ra ở núi sâu đầm lớn, rất hiếm, mười năm nở hoa một lần, mười năm sau mới kết quả, thường thường một cây cũng chỉ có thể kết ra hai quả, lại có còn thú dữ canh chừng rất khó bề lấy được; quả có kỳ hiệu, người nào ăn vào có thể phạt mao tẩy tủy, cải thiện thể chất từ căn bản..."
Nó cũng không kể ra quá trình hái quả một cách tỉ mỉ, nhưng chắc rằng tràn ngập gian nguy. Cáo trắng không màng hung hiểm, lấy quả báo ân, chỉ nhìn vào điểm này nó cũng đã hơn khối người.
Trước đây Trần Kiếm Thần cũng tính là đọc nhiều loại thi thư, lại đặc biệt yêu chuộng tiểu thuyết cổ điển thuộc dòng chí dị, vốn rất ganh tị với những thư sinh nghèo chiếm được cảm tình của mị hồ, "hồng tụ thiêm hương dạ độc thư" (*)....Vậy lúc này đây, mình đã bước vào hàng ngũ ấy chưa nhỉ?
Thu nhận tiểu Bạch hồ vốn là cũng không có vấn đề gì, chỉ lo nhất con sói yêu kia có thể truy sát tới tận nhà Trần Kiếm Thần thì gay go.
Tuy nhiên ngẫm ra, Trần Kiếm Thần cũng cảm thấy mình lo quá thừa thãi: Tuy sói yêu đã thông linh có trí khôn, nhưng tu vi mới là Âm thần, cũng chỉ dựa vào thân thể mạnh mẽ cường tráng của nó mà thôi. Dù có hung ác đến đâu cũng vẫn là một con sói, làm sao dám lọt vào thôn trang của con người làm ác? Huống chi thôn Cảnh Dương còn có mấy nhà thợ săn, hàng xóm tlt của Trần Kiếm Thần chính là một người cừ khôi, trước đây có người nói lão từng săn được một con mãnh hổ.
Tính huống như thế mà sói yêu còn dám đến, chẳng khác nào chịu chết.
Nghĩ thông vấn đề này Trần Kiếm Thần liền bình tĩnh lại.
Về phần sắp xếp cuộc sống thường nhật cho tiểu Bạch hồ, thì có thể giấu nó ở trong góc thư phòng để cho người ngoài không thể nào phát hiện ra ----Biện pháp bảo mật này bắt buộc phải làm đến nơi đến chốn, nếu không mà bị người khác biết rồi lan truyền ra thì quả là chuyện ghê gớm động trời. Những người khác không thể nào có kiến thức rộng rãi và thấu tình đạt lý như Trần Kiếm Thần.
Kỳ thực chuyện này hắn cũng không cần phải nhiều lời, tiểu Bạch hồ vốn lanh lợi khôn khéo, tất nhiên sẽ để ý.
Thùng thùng!
Có tiếng gõ cửa, tiếng A Bảo gọi nhỏ truyền vào: "Lưu Tiên ca, anh vẫn chưa ngủ à?" Hóa ra nàng dậy đi vệ sinh, thấy đèn đuốc trong phòng vẫn sáng bèn gõ cửa hỏi han.
---Lúc này đã là giờ tý, bình thường Trần Kiếm Thần sẽ không thức khuya đến vậy.
Trần Kiếm Thần nói: "Sắp rồi."
Nghe thấy hắn nói không vấn đề gì, A Bảo cũng nhất thời yên tâm, trong lòng thầm nghĩ Lưu Tiên ca thật là miệt mài đọc sách, ngày mai hẳn phải mua thêm chút xương và dược liệu để nấu canh bồi bổ thân thể thêm cho anh ấy.
Nghĩ vậy, đoạn rón rén quay về phòng.
Trần Kiếm Thần cũng không hề thấy mệt mỏi, lại giao lưu thêm một hồi lâu với tiểu Bạch hồ, vỡ lẽ ra rất nhiều tình huống liên quan tới đạo pháp---Những vấn đề mà hắn chưa có dịp thỉnh giáo đạo trưởng Khánh Vân, mặc dù sở học của cáo trắng đương nhiên không bằng Khánh Vân, nhưng làm thầy giáo vỡ lòng cho Trần Kiếm Thần vẫn thừa sức.
Bởi vậy Trần Kiếm Thần cũng biết rất nhiều tình hình liên quan đến loài "yêu". Sau khi chúng nó khai khiếu có trí khôn, cơ bản là có hai phương hướng phát triển, một là học tập đạo pháp, có thể thông qua đả tọa điều tức cùng hô hấp tinh hoa của đất trời, nhật nguyệt mà tăng cường tu vi. Hình thức này rất chính thống, hầu như chẳng khác gì tu sĩ loài người, thế nhưng rất hiếm; còn một cách khác đó là đi vào con đường tà môn ngoại đạo, dựa vào hấp thụ tinh dương, sinh khí của nhân loại để tăng cao cảnh giới.
Có rất nhiều kiểu và nhiều loại phương pháp hấp thụ tinh dương, sinh khí, ví dụ như ăn thịt uống máu nuốt tim gan là thuộc về tiểu thừa----thông dụng phổ biến như hóa thân thành mỹ nữ, thông qua hình thức giao hợp thì thuộc về trung đẳng, còn có một cách khác lợi hại hơn, đó là cướp đoạt bằng thủ đoạn cực kỳ cao minh...
Trò chuyện xong xuôi, Trần Kiếm Thần thấy thần thái của cáo trắng không tốt lắm, dẫu sao trên người nó có thương tích, không thể viết chữ quá lâu, bèn chuẩn bị cho nó đi nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, cáo trắng nhấc bút viết lên trên tờ giấy: "Công tử, từ khi cáo nhỏ khai khiếu tới nay vẫn chưa có tên, xin công tử hãy ban tên cho."
Trần Kiếm Thần "À" lên một tiếng, hơi ngẫm nghĩ đã có chủ ý, bèn nói: "Ừ, hay gọi là "Anh Ninh" nhé."
Nói đoạn nắm lấy bút, viết cái tên này xuống tờ giấy trắng.
Cáo trắng thấy thế thì rất thích, nhảy nhót tưng tưng, chắp tay cúc cung để cảm ơn.
(*) Hồng tụ thiêm hương dạ độc thư: Ý chỉ thư sinh đọc sách ban đêm có mỹ nữ làm bạn.