Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 111: Ấn Ký Kì Lạ.
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Lúc này, đoạn kiếm thôi không thôn phệ chân nguyên của Thiên Vũ nữa mà lại bộc phát lực lượng rất kỳ dị, dũng mãnh tiến vào cơ thể rồi bắt đầu dung hợp với Tâm Hỏa của gã. Một sự biến hóa vi diệu đột ngột sinh ra, dường như giữa chúng đã thiết lập nên mối quan hệ nào đó hết sức đặc thù.
Trong sát na, ý thức Thiên Vũ chìm vào trong mờ mịt hỗn độn, gã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì gã không làm sao nắm bắt được.
Thoáng chốc, lực lượng vi diệu của đoạn kiếm từ trong cơ thể ào ạt xâm nhập vào đại não của gã rồi biến hóa thành một cỗ tinh thần dị lực, nửa giống như một đám mây nhỏ bé vần vũ bên trong đầu Thiên Vũ, nửa giống như một cái lạc ấn.
Khi cổ tinh thần dị lực này xuất hiện, ngay lập tức Thiên Vũ choàng tỉnh, nhãn thần tràn ngập quái dị nhìn chằm chằm đoạn kiếm. Gã chợt có cái cảm giác, nó cũng như là cánh tay của mình vậy, không hề xa lạ cũng không hề có chút bài xích nào. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Loại cảm giác này rất quỉ dị, Thiên Vũ không sao diễn tả được sự huyền bí bên trong, nửa như cảm thụ được, nửa lại không hiểu ra làm sao.
Vung vẫy cánh tay một lúc, liền thấy đoạn kiếm lộ ra vẻ phiêu dật khinh nhu, đồng thời, một luồng kiếm mang mờ nhạt từ trên thân kiếm bắn ra, làm cho gã giật mình kinh ngạc.
Lúc này, thân thể Thiên Vũ vô cùng hư nhược, vẫn có thể khiến cho kiếm khí xuất hiện, vậy nếu gã hồi phục hoàn toàn thì cái gì sẽ xảy ra nhỉ?
Nghĩ vậy, trên mặt gã liền toát ra sự hưng phấn tột độ, bật người dậy, lấy thanh Tà Nguyệt Loan đao từ trong Huyễn Linh giới ra, cẩn thận nhớ lại những phản ứng của nó khi gã sử dụng trước đây. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trưa hôm nọ, Thiên Vũ cùng với Lý Vân của Tổ Sáu Ba đánh một trận, từng bị ép xuất ra Loan đao Tà Nguyệt. Lúc đó, thanh đao này đã bộc phát ra uy lực cực mạnh, đồng thời cũng thôn phệ toàn bộ khí lực của Thiên Vũ, làm cho gã suy yếu rã rời. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Còn bây giờ, khi gã một lần nữa nắm lấy chuôi đao, liền xuất hiện một cảm giác huyết nhục tương liên, phảng phất như Loan đao này là một phần cơ thể của mình, cực kỳ quái dị.
Nhìn qua đoạn kiếm một lần nữa, Thiên Vũ mỉm cười, tay trái cầm Tà Nguyệt Loan Đao, tay phải cầm đoạn kiếm, ngay tức khắc trong cơ thể gã nảy sinh ra một loại phản ứng hết sức kỳ diệu.
Khi đao và kiếm này cùng lúc nắm lấy, trên tay gã liền truyền đến hai khí tức bất đồng, giống như long tranh hổ đấu, ở trong cơ thể gã ùn ùn xung đột, quấn chặt vào nhau, cực kỳ khó chịu.
Biến hóa đó tuy không làm gã kinh hãi, nhưng gã cũng không cách nào làm cho nó dừng lại, trên khuôn mặt xương gầy đã xuất hiện nét đau đớn.
Dường như cảm nhận được tình huống kia, Tâm Hỏa của Thiên Vũ liền bùng lên một quầng lửa, phun ra một cỗ khí tức kỳ lạ, sát nhập vào trường tranh đấu quyết liệt giữa đao và kiếm. Ngay lập tức nó đã ngăn chặn được mâu thuẫn giữa hai bên, làm cho bọn chúng đình chỉ tranh đấu, rồi từng cỗ khí tức một tách ra, tiến vào đại não của Thiên Vũ, tạo nên hai ấn ký hoàn toàn khác nhau.
Điều này làm cho Thiên Vũ hơi hơi cảm giác được cái gì đó, tuy không hiểu vì sao, nhưng gã mơ hồ nhận thấy, đoạn kiếm và Loan đao đã không còn bài xích với nhau nữa, mà giống như đạt thành một hiệp nghị đình chiến lạ kỳ.
Quái dị nhìn một đao một kiếm, Thiên Vũ thầm nghĩ: "Đao và kiếm này chắc chắn không phải phàm vật rồi, tiếc là ta không biết được đẳng cấp của chúng nó a!"
Thực lực của Thiên Vũ bây giờ chỉ là hạng bình bình, nên dù gã biết đao và kiếm kia không tầm thường, nhưng đối với lai lịch của chúng lại không nắm được chút gì.
Quan sát đánh giá một lúc, gã mới đem chúng bỏ vào Huyễn Linh giới, rồi bắt đầu tu luyện nội công.
Ngay mai chính là ngày gã rời khỏi Phân đường Thiết Thạch, nên đêm nay đối với Thiên Vũ mà nói, có một ý nghĩa rất trọng yếu, gã cần phải tận sức đề thăng thực lực của mình, để nhanh chóng có khả năng và lực lượng bảo vệ bản thân.
Lấy Tụ Khí Đan ra, Thiên Vũ dùng liền hai viên, xếp bằng ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Tam Dương Quyết.
Bởi vì chân khí trong cơ thể đã bị đoạn kiếm một hơi nuốt sạch, nên lúc này Thiên Vũ suy yếu vô cùng. Tuy một lúc dùng hai viên Tụ Khí đan, nhưng mất không ít thời gian vẫn chưa tiến nhập được vào trạng thái tu luyện.
May mà đối với Tam Dương Quyết gã đã vô cùng thuần thục, dưới ý chí và định lực kiên trì, gã đã bắt đầu có thể vận công trở lại, chân khí theo đó cũng dần dần tích lũy.
Một canh giờ trôi qua, Thiên Vũ mở mắt, cảm thấy chân khí không những đã khôi phục hoàn toàn mà còn có dấu hiệu đề thăng. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiên Vũ cười cười rồi dẫn động tâm niệm, đoạn kiếm liền xuất hiện trên tay, gã vung lên, một luồng kiếm mang mờ nhạt phá không bắn ra, dài đến sáu xích.
Thiên Vũ vô cùng mừng rỡ, tuy rằng một lần vung nhẹ đoản kiếm cũng nháy mắt hút sạch chân khí trong cơ thể, nhưng lực lượng mà nó sinh ra cũng quá lớn, đủ sức bổ nát một khối đá cứng rắn.
Sau khi nhận biết được uy lực của đoản kiếm, Thiên Vũ bèn cất nó đi, tiếp tục dùng thêm hai viên Tụ Khí Đan nhắm mắt luyện công.
Nhoáng cái, lại một canh giờ nữa trôi qua.
Sau khi gã tỉnh lại, biết là thực lực đã tăng thêm, nhưng đến cảnh giới gì thì gã chưa biết tạm thời cũng không quan tâm, mà lấy Loan đao ra, đem chân khí toàn thân rót vào, vung tay chém mạnh xuống.
Ngay tức khắc, một luồng đao mang đỏ nhạt cuồn cuộn lao ra, dài đến tám xích, để lại trên nền đất một vết chém thật sâu.
Cẩn thận so sánh, Thiên Vũ quái dị thì thầm:
- Kỳ lạ, sao lại khác với đoản kiếm thế nhỉ, hay là do bản chất chúng khác nhau!? Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hiện tại thì gã không cách nào giải thích được, tại vì sao đao và kiếm đều có thể phát ra khí mang thế nhưng lực lượng lại bất đồng như vậy. Tình huống cụ thể thế nào, gã vẫn không hiểu cho lắm.
Suy nghĩ mãi vẫn không ra, nên gã chẳng thèm nghĩ ngợi nữa, cất Loan đao đi, rồi chìm vào tu luyện.
Bởi chân khí một lần nữa tiêu hao sạch sẽ, Thiên Vũ lại lấy ra hai viên Tụ Khí Đan, nuốt một hơi rồi tiếp tục luyện Tam Dương Quyết.
Đầu tiên gã dùng Cửu Chuyển Vô Cực, đem Tam Dương Quyết chuyển hóa thành Hàn Băng Chân Khí, cảm giác còn thâm hậu hơn tối hôm qua. Trong cơ thể gã, Hàn Băng Chân Khí rõ ràng đã tăng trưởng không ít, tốc độ vận hành cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau đó, khi dược lực của Hàn Khí Đan bắt đầu phát huy, một luồng hàn khí không kém gì chân khí hàn băng trong cơ thể gã ào ào khuếch tán, rồi nhập vào kinh mạch bên toàn thân.
Lần đầu tiên dùng Hàn Khí Đan, Thiên Vũ có cảm giác như đan dược này sản sinh hàn khí không kém, chí ít đối với gã bây giờ mà nói, cỗ hàn khí này có sự trợ giúp rất lớn, thúc đẩy tốc độ tu luyện của gã lên nhanh hơn. Lúc này đã là nửa đêm về sáng, cách bình minh không tới hai canh giờ.
Thiên Vũ hết sức chăm chú, thôi động Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể cực nhanh, mỗi một chu thiên, chân khí hàn băng lại tăng thêm một ít, thực lực cứ thế dần đề thăng.
Trước kia Thiên Vũ luyện Hàn Băng Quyết, chủ yếu là đem Tam Dương Chân Khí chuyển hóa thành Hàn Băng Chân Khí, giúp gã tu luyện.
Giờ có Hàn Khí Đan rồi, Thiên Vũ đã có cơ sở để tu luyện Hàn Băng Quyết. Tốc độ lại có phần đề cao.
Sáng hôm ấy, Thiên Vũ từ trong nhập định tỉnh lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. Toàn thân có một sự biến đổi kỳ lạ mà trước kia chưa từng xảy ra. Cảm giác như khí chất đã hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn khác biệt với ngày xưa
"
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 112: Tình Cho Không Biếu Không.
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Tu luyện Hàn Băng Quyết ảnh hưởng cả tới tính cách của con người.
Trước kia Thiên Vũ là một kẻ lạc quan và phóng khoán, pha lẫn chút văn nhược thư sinh. Thì giờ đây, gã làm cho người khác có cảm giác mình là một khối băng sắc lạnh.
Nụ cười giá buốt, ánh mắt như dao, khí tức khiến người khác nhìn vào liền sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
Chớp chớp mi, gã thu hồi tia sắc lạnh trong ánh mắt lại, bước xuống giường cất đi Hàn Khí Đan trên bàn, rồi lấy Tâm Hỏa Thạch ra kiểm tra cấp độ.
Nhìn con số trên Tâm Hỏa Thạch, trên mặt gã thoáng hiện ra ý cười nhàn nhạt. Tuy chỉ đạt cấp mười một, nhưng cũng đủ để gã thi triển ra Hàn Băng Quyết trong tình huống bất ngờ được rồi.
Cười lạnh một tiếng, Thiên Vũ khẽ vận tâm niệm, Cửu Chuyển Vô Cực cấp tốc hoán đổi thuộc tính chân khí, lập tức một luồng khí thế áp bách thật lớn bùng ra, Tam Dương Chân Khí vùn vụt tăng lên. Trên bề mặt Tâm Hỏa Thạch, là dòng chữ "Cấp một trăm mười lăm". Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong một đêm, Thiên Vũ dùng sáu viên Tụ Khí Đan, một viên Hàn Khí Đan, Tâm Hỏa tăng liền một mạch từ cấp bảy mươi ba lên đến một trăm mười lăm. Tròn trịa tăng bốn mươi hai cấp, nếu nói ra ngoài, có thể khiến người cười nhạo mà không tin. Bởi tốc độ như vậy quả thực quá kinh hãi, mà bản thân Thiên Vũ cũng ngạc nhiên vô cùng. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhưng chỉ chốc lát gã đã lấy lại tinh thần, khẽ cười rồi lẩm bẩm: "Cuối cùng hôm nay ta cũng đã vượt qua cảnh giới Tức Nhược Du Ti (mềm yếu như tơ), bước vào cảnh giới Nạp Khí Dung Lô rồi. Trịnh sư phụ có nói, đây là cảnh giới cơ bản, là nền tảng quyết định cho quá trình tu luyện sau này, ta phải cẩn thận mới được. Tuy Tâm Hỏa tiến cấp rất nhanh, nhưng vì thế mà lực bạo phát lại không cân xứng, thể chất lại càng không sánh bằng. Ta cần nỗ lực hơn mới được a!"
Thiên Vũ tròn mắt nhìn quanh phòng, lật tay phóng ra một chưởng, một hư ảnh thủ chưởng nhàn nhạt xuất hiện giữa không trung. Cự Linh Chưởng từ vô ảnh biến thành hư ảnh, uy lực theo đấy tăng vọt gấp mười lần.
Cười to sung sướng, Thiên Vũ bắt đầu diễn luyện một loạt Khai Sơn Quyền, Linh Xà Quyền, Cự Linh Chưởng, quyền phong vùn vụt, chưởng ảnh ngập trời, chiến ý cường liệt, sát khí xung thiên.
Một quầng sáng lóe lên, Loan Đao Tà Nguyệt xuất ra.
Thiên Vũ đã bắt đầu thi triển Thiên Lang Trảm, chỉ thấy đao ảnh giăng giăng, dày dặc ngưng tụ thành một con Thiên Lang, nhào ra cắn xé bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, Thiên Vũ đã thể hiện một thực lực không kém chút nào, khác hẳn với trước kia, đã bắt đầu có vài phần khí độ của Võ Giả. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Gã thu đao dừng lại, khí định thần nhàn, không tỏ ra mỏi mệt chút nào, trái lại toàn thân thư sướng, chân khí từ bây giờ đã có thể tự động vận hành, lưu chuyển khắp châu thân.
Kỳ thực cảnh giới hiện tại của gã vẫn rất thấp, dù so với trước đây mạnh hơn không ít thì trong đám đệ tử Ngoại môn, cũng chỉ xem như là kẻ mới ngấp nghé bước chân vào.
Đương nhiên, thành tích như vậy, đã hết sức kinh người rồi.
Gã dùng Tụ Khí Đan mới vỏn vẹn tám ngày, Tâm Hỏa từ cấp mười bốn đã tăng lên một trăm mười lăm. Trong khoảng thời gian đó, trừ mất một ngày vì thụ thương phải ngừng sử dụng, thì chân chính phục dụng Tụ Khí Đan được bảy ngày, Tâm Hỏa tăng liền một trăm cấp. Dù trong mười vạn đệ tử của Thiện Vũ Minh, cũng cực kỳ hiếm thấy.
Trịnh Vân thường nói, đan dược có thể thần tốc đề thăng cấp độ của Tâm Hỏa, rút ngắn được thời gian tu luyện. Nhưng thể chất con người không phải ai cũng giống nhau, khả năng hấp thụ dược lực cũng bất đồng. Cho nên, trạng thái thân thể, cũng như tư chất trời sinh, chia ra làm hai loại biểu hiện một nội một ngoại, mới là điều kiện quyết định cuối cùng trong việc nâng cao thực lực.
Mà lúc này, thể trạng của Thiên Vũ cực kỳ khác thường, khả năng hấp thụ đan dược cũng đặc biệt mạnh mẽ. Tâm Hỏa tăng cấp nhanh chóng, biểu hiện nền móng nội tại của gã cực tốt.
Mà năng lực bên ngoài thì không giống như thế, tuy gã vẫn nỗ lực khổ luyện, nhưng tốc độ, lực bạo phát cũng chỉ thường thường bậc trung, hoàn toàn không thể so sánh với tố chất của thân thể.
Về điểm này, thực ra Thiên Vũ hiện tại vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được. Gã chỉ một mực khổ luyện nội công, đề cao cấp độ Tâm Hỏa, chứ tại phương diện ngoại công, rõ ràng thua sút cả một mảng lớn.
May mà bây giờ gã đã phần nào ý thức được vấn đề này, có điều muốn giải quyết không phải là chuyện dễ. Bởi nội tại gã càng cao, thì chênh lệch ngoại tại lại càng nhiều, càng khó mà bù đắp.
Về phần vì sao như vậy, Thiên Vũ đến giờ vẫn chưa biết được. Chỉ có thể suy đoán do tác dụng của viên đan châu lúc trước, còn lại nguyên nhân ra làm sao thì gã chịu. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cười khổ một lúc, Thiên Vũ mới đi thay đồ, gã nhét miếng hộ giáp vào bên trong y phục, lắp Đoạt Mệnh Thần Châm lên song thủ, kiểm tra cẩn thận túi vật phẩm một lần, đem những linh đan diệu dược bỏ cả vào Huyễn Linh Giới, rồi mới mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đứng trước cửa, Thiên Vũ lạnh lùng bình thản nhìn những đệ tử Ngoại môn trong Thiên Tự Khu qua lại. Số lượng đệ tử trong Thiên Tự Khu hôm nay giảm hẳn đi so với hôm qua, hiển nhiên là bọn họ đã bắt đầu lên đường làm nhiệm vụ cả rồi.
Là đệ tử Ngoại môn kiệt xuất nhất của Phân đường Thiết Thạch, tính tình ai nấy đều vô cùng cao ngạo. Sau khi nhận nhiệm vụ không ít người liền đi ngay trong đêm, căn bản không thèm quan tâm cái gì là nghi thức xuất phát sáng nay, mà Phân đường Thiết Thạch vốn cũng không tận lực kiểm soát gì chuyện này. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiên Vũ thì không biết như vậy, bằng không, tối qua gã cũng đã lên đường rồi.
Trầm ngâm thoáng chốc, Thiên Vũ mới bước chân ra khỏi Thiên Tự Khu, nhắm hướng Thực Đường đi thẳng.
Trên đường, gã nhác thấy Sử Thiên Thu đứng một mình, biết là hắn chờ mình, bèn tiến lại gần.
Nhìn chằm chằm Thiên Vũ, Sử Thiên Thu kinh ngạc:
- Ngươi lại thay đổi a! Chuyện gì đây trời?
Thiên Vũ bình thản:
- Ta vẫn là ta thôi, chỉ là lực lượng có tăng lên chút ít. Huynh đứng đây đợi ta sao? Có việc gì không vậy?
Sử Thiên Thu hạ giọng:
- Nói cho ngươi biết một tin. Mười đại cao thủ của Tân Nhân Tam Thập Nhị Đường trước đây, ngoại trừ ba người Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Hạ Tùng ra thì bảy người còn lại đều tham gia nhận nhiệm vụ cả đấy!
Thiên Vũ mắt hấp háy, nhẹ giọng:
- Cảm ơn huynh nhắc nhở.
Sử Thiên Thu khá kinh ngạc, bèn hỏi:
- Ngươi không kinh hãi hay lo lắng gì sao?
Thiên Vũ cười cười:
- Toàn bộ địch nhân của ta đều tham gia, ta cũng xem đó là một nhiệm vụ, cho nên có gì mà phải kinh ngạc chứ!?
Sử Thiên Thu gật đầu:
- Cẩn tắc vô áy náy, ngươi đã có chuẩn bị vậy thì ta an tâm. Ta muốn nhắc nhở cho ngươi thêm chuyện này, cũng xem như tặng cho ngươi một cái nhân tình, sau này có cơ hội, ngươi trả lại cho ta là được!
Thiên Vũ cười to:
- Còn phải xem nhân tình này của huynh có bao nhiêu giá trị mới được.
Sử Thiên Thu cũng cười:
- Tự nhiên là rất to lớn rồi. Bằng không ta sẽ không mặt dày mà nhắc tới đâu. Lúc này ngươi xuất môn làm nhiệm vụ, tình cảnh quả thật vô cùng bất lợi. Nếu có thể, ngươi cần lưu ý quan sát hành tung của Niếp Tiểu Song, sẽ có lúc nàng giúp ngươi hóa nguy thành an đó. Nhớ kỹ, không được nói cho nàng ta biết, là ta nhắc ngươi đấy nhé!
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc, liền hiểu ra ý tứ của Sử Thiên Thu, gã hạ giọng:
- Cảm ơn huynh! Có điều tại sao không cho Niếp Tiểu Song biết rõ tình hình chứ? Nàng cùng huynh vốn có quan hệ mà...
"
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3
Chương 1: Trước khi khởi hành
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Sử Thiên Thu khuyên: “Đừng hỏi tiếp. Trong tương lai nếu có cơ hội, ngươi sẽ hiểu dụng ý lần này của ta. Được rồi, đi ăn cơm đi. Cuộc hành trình mới sắp bắt đầu rồi.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Với nụ cười thần bí trên môi, Sử Thiên Thu không đợi Thiên Vũ trả lời liền vội vã bỏ đi. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đi tới phòng ăn, Thiên Vũ dễ dàng tìm thấy được Hoa Thanh rồi cùng nhau ngồi chung bàn.
Quan sát hoàn cảnh xung quanh một hồi, Thiên Vũ quay lại hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ hỏi lại: “Ngươi muốn hỏi về mặt nào?”
Thiên Vũ trầm ngâm trả lời nàng: “Phòng hộ toàn thân lẫn song thủ công kích.”
Hoa Thanh vừa nghe xong liền hiểu rõ ý của Thiên Vũ nên nhẹ giọng nói: “Phòng bị toàn thân đã chuẩn bị tốt. Song thủ công kích tạm thời không có gì phải lo lắng.”
Thiên Vũ cho biết: “Sau khi ăn xong thì trở về chuẩn bị kỹ càng hơn. Chúng ta không thể quên bất cứ một chi tiết nhỏ nào.”
Hoa Thanh chần chờ một lát rồi lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Thiên Vũ đi theo Hoa Thanh về phòng của nàng, giúp nàng lắp đặt Đoạt Mệnh Thần Châm.
Đối với loại ám khí này, Hoa Thanh kỳ thật có chút bài xích. Nhưng lo lắng về tình cảnh của hai người, nàng đã đồng ý yêu cầu của Thiên Vũ. Dù sao an toàn là trên hết.
Sửa lại ống tay áo của Hoa Thanh một chút, Thiên Vũ hỏi nàng: “Sau một đêm tu luyện, thực lực đã tăng lên được bao nhiêu?”
Hoa Thanh nghe vậy thì trên mặt nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua ta đã ăn vào hai hạt Tụ Khí đan. Trải qua một đêm tu luyện, giá trị Tâm Hỏa đã từ sáu mươi tám mà tăng lên tới bảy mươi sáu, tiến triển mười phần rõ ràng.”
Thiên Vũ hài lòng nói: “Theo như tốc độ tăng trưởng của nàng, nếu dùng hết sáu hạt Tụ Khí đan còn lại thì giá trị Tâm Hỏa của nàng có thể đột phá một trăm.”
Hoa Thanh cười nói: “Đúng vậy. Nhưng phải dùng tới ba lần, mỗi một lần nhiều nhất chỉ dùng được hai hạt Tụ Khí và còn phải tự mình khắc khổ tu luyện. Còn ngươi thì sao? Thực lực có tăng lên nhiều không?”
Thiên Vũ tâm tư biến đổi, lạnh nhạt nói: “Cũng không khác biệt với ngươi nhiều lắm. Giá trị Tâm Hỏa đã vượt qua tám mươi.”
Hoa Thanh kinh ngạc thốt lên: “Nhanh như vậy!”
Thiên Vũ cười nói: “Đây đều là công lao của Tụ Khí đan, ngươi không nên kinh ngạc. Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta hãy đến quảng trường xem xét một chút.”
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ vài lần với ánh mắt kỳ lạ, nhưng cũng lập tức đi theo hắn. Trên đường đi, hai người nói to nhỏ nói chuyện với nhau.
Đi tới quảng trường, Thiên Vũ thấy Tần Lạc Xuyên đã sớm điểm danh. Những đệ tử chấp hành nhiệm vụ cũng đã tụ tập lại một chỗ, số lượng khoảng chừng năm sáu trăm người.
Thiên Vũ cùng Hoa Thanh bước nhanh đến đó, đứng ở phía sau đám người đang đợi, chăm chú nhìn Tần Lạc Xuyên. Lúc này đây hắn đang nói chuyện.
“Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều có một thời gian hạn định. Nếu sau ba tháng mà không thể hoàn thành nhiệm vụ thì coi như là thất bại. Lúc đó các ngươi phải đình chỉ nhiệm vụ và lập tức quay về.”
Có một đệ tử lên tiếng hỏi: “Nếu về trễ một hai ngày thì sao?”
Tần Lạc Xuyên thông cảm trả lời: “Về trễ một hai ngày không sao. Chỉ cần nhiệm vụ được hoàn thành theo kế hoạch. Vì ba tháng chỉ là một kỳ hạn đại khái đặt ra để cho mọi người hiểu. Nếu thật sự không có cách nào hoàn thành thì không nên để tâm vào những chuyện vụn vặt. An toàn lúc nào cũng là điều quan trọng nhất.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Một người đệ tử khác hỏi: “Tại sao có một số đệ tử đã rời khỏi từ tối hôm qua?”
Tần Lạc Xuyên cười giải thích: “Có một số đệ tử đã nhiều lần chấp hành nhiệm vụ. Họ đã hiểu rõ quy cũ, cho nên tự mình nắm giữ thời gian. Phương diện này không có nằm trong quy định của phân đường.”
Người đệ tử đó lại hỏi: “Chúng ta khi nào mới có thể xuất hành?”
Tần Lạc Xuyên nhìn họ lên tiếng: “Bây giờ có thể xuất hành. Dĩ nhiên, nếu ngươi muốn hai ngày sau mới xuất phát thì cũng chẳng sao. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian đã hạn định, ngươi sẽ được tưởng thưởng.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Khi Tần Lạc Xuyên vừa dứt lời, mấy trăm đệ tử ở đây bắt đầu phân tán ra khắp nơi, hiển nhiên bọn họ cũng không phí thời gian vô ích ở nơi này.
Hoa Thanh quay sang nhìn Thiên Vũ rồi hỏi: “Còn chúng ta khi nào xuất phát?”
Ánh mắt hơi chuyển, Thiên Vũ khẽ cười nói: “Không cần vội. Chúng ta đi gặp Tần Lạc Xuyên một lát.”
Hoa Thanh không hiểu nhưng cũng không hỏi tới, chỉ đi theo Thiên Vũ về hướng của Tần Lạc Xuyên.
Nhìn thấy Thiên Vũ đang đi tới, trên mặt Tần Lạc Xuyên lộ ra một nụ cười tinh quái, kêu lên: “Vẫn chưa đi sao?”
Thiên Vũ cười : “Ta đây bốn bề đều có kẻ thù rình rập, đang lo không biết làm sao rời khỏi đây.”
Tần Lạc Xuyên ánh mắt khẽ biến, kinh ngạc nói: “Ngươi đã thay đổi. Thật sự là nghĩ không ra sao?”
Thiên Vũ biết không thể lừa được cao thủ như Tần Lạc Xuyên. Hắn cũng không có lòng giấu diếm. Dù sao có thực lực mới được người khác coi trọng. Nếu như mình muốn được nổi bật ở tại Phân Đường Thiết Thạch, thì mình nhất định phải làm cho người chú ý.
“Tần sư phụ chê cười rồi.”
Giọng nói bình tĩnh lộ ra vài phần tự tin. Thực lực của Thiên Vũ bây giờ đã tăng lên, nên cả người cũng trở nên có tự tin hơn.
Tần Lạc Xuyên dừng mắt nhìn Thiên Vũ, cân nhắc rồi nói: “Tình huống của ngươi có điểm kỳ quái. Thể chất bình thường nhưng biến hóa ở bên trong làm cho người ta phải kinh ngạc.”
Tâm tư Thiên Vũ thay đổi, gã liền hỏi: “Giống như tình huống của ta vậy thì có biện pháp nào bù đắp vào không?”
Tần Lạc Xuyên nhíu mắt lại, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Vũ, trong lòng suy nghĩ liên miên. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong chốc lát, Tần Lạc Xuyên nói với Thiên Vũ: “Võ thuật chia ra làm hai, kỹ năng cùng công pháp, và hai thứ này phải hỗ trợ lẫn nhau mới có thể phát huy được uy lực. Nếu kỹ năng bất đồng với công pháp, thuộc tính bất đồng thì công pháp chính là tính phòng ngự tốt nhất. Công pháp thuộc tính Địa có thể tăng trưởng năng lực phòng ngự của ngươi, hơn nữa, còn có thể cải thiện thể chất, tăng cường thể năng của ngươi.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiên Vũ hiếu kỳ hỏi tiếp: “Có những công pháp thuộc tính Địa nào?”
Tần Lạc Xuyên giải thích: “Công pháp tứ đại thuộc tính Địa, Hỏa, Thủy, Phong nhiều vô số. Trong đó công pháp thuộc tính Phong lại hơi ít. Còn hai loại Hỏa Thủy tương đối nhiều hơn một chút. Đặc điểm của công pháp thuộc tính Địa là trầm trọng, ngưng thực, phòng thủ vững vàng bất khả chiến bại. Theo tình huống trước mắt của người mà nói thì chỉ có thể tu luyện công pháp thuộc tính Địa, Hoàng cấp trung giai như là Ba Văn công.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiên Vũ kinh ngạc hỏi: “Hoàng cấp trung giai thuộc tính Địa như Ba Văn công thì đi đâu tìm được?”
Tần Lạc Xuyên lưỡng lự rồi nói: “Phân đường cũng có. Chỉ là tu luyện loại công pháp này thì sự tiến triển rất chậm chạp. Phân đường bình thường không dạy cho đệ tử tu luyện loại công pháp này. Còn nữa, Ba Văn công tuy là công pháp Hoàng cấp trung giai, nhưng sở trường là phòng ngự, không tốt cho việc tấn công. Đối với các đệ tử mà nói thì cũng không cần tận lực theo đuổi loại công pháp này.”
Thiên Vũ có chút thất vọng hỏi thêm: “Vậy có cao thủ nào chuyên môn tu luyện công pháp thuộc tính Địa hay không?”
Tần Lạc Xuyên gật đầu nói: “Tất nhiên có. Nhưng các cao thủ đa số tu luyện công pháp Huyền cấp trung giai trở lên, công pháp Hoàng cấp trung giai làm sao có thể sánh bằng.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiên Vũ cười khổ nói: “Nói như vậy, ta có hỏi cũng như không rồi.”
Tần Lạc Xuyên cười nói: “Ít ra, ta đã nói cho ngươi phương pháp có thể bù đắp vào chỗ yếu, như vậy cũng đã đủ rồi. Về phần phải rời khỏi đây bằng cách nào, ta có thể nhắc nhở cho ngươi một chút.” Nói đến đây, Tần Lạc Xuyên đột nhiên ngừng lại, ngón trỏ tay phải chỉ lên bầu trời. Sau đó chỉ có cười mà không nói tiếp.
Thiên Vũ có chút kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy một số mộc diên khổng lồ bay tới bay lui trên không trung Thiết Thạch Trấn, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác háo hức rồi.
Thấy được những thứ đó, Thiên Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tần Lạc Xuyên đã nhắc nhở cho mình biết là nên rời khỏi bằng cách bay từ trên không. Như vậy có thể tránh được rất nhiều phiền toái.
Đi theo sau Thiên Vũ, Hoa Thanh chăm chú nhìn lên bầu trời đầy mộc diên rồi trầm ngâm hỏi Thiên Vũ: “Ngươi định dùng phương thức này rời khỏi?”
Thiên Vũ lắc đầu trả lời: “Mộc diên mặc dù có tốc độ cực nhanh. Nhưng khi ở trên không trung, sẽ nguy hiểm hơn vì căn bản, mình không có cách nào tránh né. Trước mắt, chúng ta cần phải che giấu thực lực, không thể dễ dàng tiết lộ trang bị trên người. Nếu không đến lúc quan trọng thì sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.”
Hoa Thanh gật đầu đồng ý: “Lo lắng của ngươi rất có lý. Nếu như chúng ta cứ nghênh ngang đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ tránh không khỏi âm mưu bất chính của họ.”
Thiên Vũ cười nói: “Cho nên chúng ta phải bắt đầu từ ở trên trấn. Đó chính là địa bàn của phân đường. Ta đoán chừng những người đó sẽ đối phó mình, nhưng sẽ không xuống tay tại nơi đó.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hoa Thanh hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Thiên Vũ không muốn tiết lộ thêm chi tiết, chỉ cười nói: “Sau đó nàng cứ nghe theo sắp xếp của ta. Còn bây giờ thì không nên hỏi nhiều, tránh để người khác nghe được.”
Hoa Thanh nghe vậy nên không hỏi thêm, chỉ đi theo Thiên Vũ ra đến cửa lớn Phân Đường Thiết Thạch, chậm rãi đi về phía trấn Thiết Thạch nhộn nhịp.
Ban ngày tại Thiết Thạch Trấnphồn thịnh, xôn xao náo nhiệt vô cùng. Nhân khẩu trong trấn đã vượt qua hai mươi bốn vạn. So sánh với quang cảnh ban đêm thì hoàn toàn khác biệt.
Thiên Vũ quan sát động tĩnh xung quanh, dẫn theo Hoa Thanh từ hướng tây dọc theo phố Thiết Thông đi về hướng đông. Chỉ trong chốc lát là có thể đếnHuyền Đan Các.
Nhìn dòng người tấp nập qua lại trên đường phố, Thiên Vũ quay sang nói với Hoa Thanh: “Bên kia có một tiệm bán vải, chúng ta đi đến thay đổi y phục. Sau đó thì đến cửa tiệm mặt nạ mua một số mặt nạ da người.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hoa Thanh hỏi nhỏ: “Ngươi có ý định dịch dung trước khi đi Loạn Thạch Cốc?”
Thiên Vũ cười: “Tạm thời ta chỉ nghĩ được như vậy. Đi thôi, việc chính quan trọng hơn.”
Hoa Thanh không phản đối mặc dù không đồng ý với cách làm của Thiên Vũ. Nhưng vì lo lắng đến an toàn, nàng đành phải làm theo.
Đảo mắt một cái mà nửa canh giờ đã qua.
Thiên Vũ lẫn Hoa Thanh đều đã thay một bộ y phục mới. Với mặt nạ mà Hoa Thanh vừa mới mua, hai người tỉ mỉ trang điểm, biến thành một đôi nam nữ khác.
Lúc này, Thiên Vũ mang mặt nạ trở thành một nam tử dáng vẻ cao lớn. Hoa Thanh thì biến thành một vị nử tử bình thường cỡ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, che dấu đi vẻ xinh đẹp của chính mình.
Dọc theo con phố Thuận Hoa đi về hướng nam, Thiên Vũ cùng Hoa Thanh rời khỏi Thiết Thạch Trấn. Phía trước là một đồi núi chập chùng với những tòa nhà cao lớn khí khái bất phàm.
Nhìn tòa nhà trước mắt, Hoa Thanh khẽ nói: “Đây là sản nghiệp của Tiêu gia, đứng đầu trong ba đại thế gia ở Thiết Thạch Trấn. Tiêu gia đã từng xuất hiện một vị Trấn Nam Đại tướng quân, cũng là phụ thân của vị gia chủ đương nhiệm, nhưng đã ẩn cư ở nơi khác rồi. Loạn Thạch Cốc nằm ở ngoài Trấn Nam mười dặm. Nới đó cũng là phạm vi quản hạt của Tiêu gia.
Thiên Vũ cười mỉa: “Xem ra không phải oan gia không gặp mặt. Ta với Tiêu gia nhất định sẽ có một trận tai kiếp không thể tránh.”
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: “Đi đến Loạn Thạch Cốc có hai cách. Một là phải đi ngang qua đại viện của Tiêu gia. Hai là đi vòng về hướng Tây, từ Hắc Tùng Lâm đi vào Loạn Thạch Cốc.”
Thiên Vũ do dự một hồi rồi nói: “Với tình huống trước mắt, đi đường vòng thích hợp hơn.”
Ánh mắt nhìn xa xăm, Hoa Thanh nhắc nhở: “Nếu có người ở giữa đường chờ sẵn, chỉ sợ chúng ta không cách nào tránh né.”
Nhưng Thiên Vũ lạc quan hơn: “Nhiệm vụ của chúng ta hẳn không có người ngoài biết tới. Hơn nữa, chúng ta đã cải trang, sẽ không bị người khác dễ dàng nhận ra.”
Hoa Thanh khẽ thở dài, trong lòng có chút lo lắng: “Ta có một cảm giác bất an, như có cặp mắt ở trong tối đang theo dõi chúng ta.”
Thiên Vũ trấn an: “Không nên suy nghĩ nhều. Chúng ta cần phải dũng cảm hơn. Đi thôi, mỗi người đều có con đường của riêng mình, những người khác nhau thì sẽ có số phận khác nhau.”
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ, ánh mắt có chút quái lạ, khẽ than: “Lời nói và cử chỉ của ngươi giống như là xuất thân từ dòng dõi thư hương. Vậy tại sao lúc đầu ở Tân Nhân Đường ngươi lại nói mình không biết chữ?” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiên Vũ bước nhanh đi trước, khẽ cười rồi nói: “Binh pháp có nói ‘cứng quá dễ gãy’, nàng phải biết ẩn dấu thực lực. Mặc dù đây là thế giới lấy thực lực mà xưng vương, nhưng học vấn bình thường cũng có thể thay đối được rất nhiều chuyện.”
Hoa Thanh nhìn theo bóng lưng Thiên Vũ, chậm rãi nói: “Ngươi so với ngày hôm qua đã có tự tin hơn, từ trên người của ngươi ta đã thấy một chút khí thế vững vàng.”
Thiên Vũ quay đầu nhìn Hoa Thanh, hỏi: “Nàng cảm thấy ta lúc trước tốt hơn hay ta bây giờ tốt hơn?”
Hoa Thanh suy tư một lát, rồi nói: “Cả hai đều tốt nhưng ta thích ngươi bây giờ hơn. Nam nhân, đôi khi phải có ngạo khí, có cốt khí, có khí phách và dĩ nhiên không làm mất đi khí chất vương giả. Ngươi của lúc trước kiên nghị, âm thầm chịu đựng, lại sắc bén. Thủy chung thiếu đi vài phần khí chất của nam tử. Ngươi của bây giờ mặc dù vẫn che dấu bản thân như trước, nhưng vô hình toát ra sự tự tin, làm cho người ta có cảm giác ngươi đáng tin cậy, kiên định và rất an toàn.”
Thiên Vũ nghe vậy thì ánh mắt ngưng đọng lại, xúc động nói: “Khí thế của một người cùng với tâm tính của hắn có quan hệ rất lớn. Nếu có được thực lực mạnh mẽ thì làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Tự nhiên lúc đó sẽ có mười phần tự tin, khí phách bay cao. Nếu mọi việc không thuận thì dù hắn có thực lực khác thường, lúc đó khí thế cũng sẽ kém hơn người ta một bậc.” Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hoa Thanh yếu ớt hỏi: “Đây là lý lẽ của ngươi? Lấy thân mình làm ví dụ à?”
Thiên Vũ gật đầu trả lời: “Ít nhất, ta nghĩ là vậỵ”
Vừa đi vừa nói chuyện, tâm trạng không ổn định của Thiên Vũ từ từ bình tĩnh trở lại.
Hoa Thanh trầm lặng không nói, tựa như đang thưởng thức lời nói của Thiên Vũ và đang chăm chú phân tích tính cách của chính mình. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cho đến bây giờ, Hoa Thanh vẫn dùng thái độ lạnh lùng, khoản cách để đối mặt với tất cả. Nói cho cùng nàng trở thành như vậy cũng vì bị bức bách, trong một thời gian dài đã bị không ít ủy khuất.
Đúng như lời Thiên Vũ đã nói, khí thế của một người có quan hệ rất lớn với tâm tính của họ. Nếu như mọi chuyện vừa ý, tự nhiên lòng tự tin và khí thế sẽ tăng lên. Truyện Thiên Địa Quyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nếu mọi việc bất lợi, con người sẽ trở nên nóng nảy, lo lắng. Lúc đó, khí thế sẽ bị giảm sút.
Loạn Thạch Cốc tính theo đường chim bay thì nằm cách mười dặm ngoài Thiết Thạch Trấn.
Bộ hành ngang qua đại viện của Tiêu gia thì lộ trình sẽ là mười hai dặm.
Nếu đi vòng hướng tây, băng qua Hắc Tùng Lâm thì mất mười lăm dặm.
Từ Thiết Thạch Trấn đến Hắc Tùng Lâm phải đi bộ mười dặm đường. Người bình thường thì chỉ cần nửa canh giờ.
Thiên Vũ với Hoa Thanh đều có vũ kỹ trong người. Ngự Phong thuật mặc dù không đạt tới mức lăng không phi độ nhưng nếu dùng để chạy đi thì so với người bình thường sẽ nhanh hơn gấp ba tới năm lần.
Vào canh ba giờ Thìn, Thiên Vũ với Hoa Thanh đã tới Hắc Tùng Lâm. Xa xa trong rừng cây có một hắc y nhân đang đứng đưa lưng về phía Thiên Vũ với Hoa Thanh, tựa hồ như đang thưởng thức phong cảnh.
Thiên Vũ với Hoa Thanh trao đổi ánh mắt, cả hai đều đề cao cảnh giác. Giữa đường xuất hiện một hắc y nhân hành tung quỷ quái, thì làm sao bọn họ không hoài nghi cho được?
Chậm rãi bước tới, Thiên Vũ vẻ mặt bình tĩnh, quan sát hắc y nhân trước mặt mình. Nhìn bóng lưng thì chỉ biết được đây là một nam tử, ngoài ra không còn biết được gì khác.
Hoa Thanh xem xét động tĩnh xung quanh, nhanh chóng phát hiện trên cây đại thụ bên trái còn có một hắc y nhân khác đang ngồi.
Kéo nhẹ ống tay áo của Thiên Vũ, Hoa Thanh ra hiệu cho Thiên Vũ nhìn lại hướng bên trái.
"
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3
Chương 3: Không thể trốn tránh
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ nhìn theo ánh mắt của Hoa Thanh, nhanh chóng phát hiện ra một người hắc y ngồi ở trên cây. Ánh mắt gã thoáng chốc trở nên âm trầm.
Người này Hoa Thanh không quen biết. Nhưng Thiên Vũ lại biết thân phận đối phương bởi vì gã đã từng gặp qua người này tại Thất Bảo Các, chỉ là không biết tên của đối phương mà thôi.
Thiên Vũ xác định người hắc y ngồi trên cây đã từng xuất hiện với Tiêu Nhị gia tại Thất Bảo Các, đoán chừng là thân tín bên cạnh Tiêu Nhị gia.
Nghĩ vậy, Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, cẩn thận để ý tình hình xung quanh. Ngoài người hắc y đang đứng quay lưng về phía mình và người hắc y ngồi ở trên cây ra, Dương Vũ phát hiện ra ở phía trước cách đó không xa, còn có một người hắc y khác đang ngồi ở trên tảng đá bên đường. Ánh mắt tà quái của người này đảo quanh khắp người Thiên Vũ, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười tà ác.
Không dừng chân lại, Thiên Vũ vẫn thư thái bước về phía trước, trong lòng âm thầm tính toán.
Thiên Vũ nắm bắt được tình hình trước mắt, địch nhân có tất cả ba người. Chưa kể đến thực lực cao thấp, chỉ nội so sánh về số lượng thôi thì bên mình đã thua thiệt.
Nếu thuận lợi đi qua thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu không có cách nào tránh né, thì trong trận chiến này Thiên Vũ với Hoa Thanh có thể sẽ chết ở nơi đây.
Không được bình tĩnh tự nhiên như Thiên Vũ, tâm trạng của Hoa Thanh có chút bồn chồn không yên. Mặc dù mặt nạ được trang bị rất tinh xảo, bề ngoài nhìn vào không có gì khác thường. Nhưng ở tận đáy lòng, Hoa Thanh lại mơ hồ cảm giác được cửa ải này, phần lớn sẽ gặp phải trắc trở.
Thiên Vũ cùng Hoa Thanh lặng lẽ đi được phân nửa của sườn đồi, vượt qua người hắc y đang ngồi ở trên cây lẫn người đang đứng trong rừng. Phía trước mặt chỉ còn có một người hắc y đang ngồi trên tảng đá ven đường mà thôi.
Ánh mắt Thiên Vũ bình tĩnh không chút dị sắc, bước chân không nhanh không chậm, tựa như một người bình thường tình cờ đi ngang qua.
Hoa Thanh theo sát phía sau Thiên Vũ, khoảng cách chừng ba thước, tiếp tục vượt qua hướng về phía người hắc y cuối cùng mà đi đến.
Thời gian chậm rãi trôi qua, và khoảng cách mỗi lúc một gần.
Nhìn thấy Thiên Vũ cùng Hoa Thanh lướt qua người hắc y cuối cùng, vượt qua ngọn đồi nhỏ thì người hắc y ngồi ở trên cây đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Thiên Vũ, ngươi không có ý định là sẽ nói chút gì rồi mới đi sao?”
Thanh âm uể oải, không lớn tiếng cũng không vội vàng nhưng lại lộ ra một sự quả quyết không một chút ngờ vực hay hoài nghi.
Thiên Vũ dừng chân một lát rồi tiếp tục bước đi, lãnh đạm hỏi lại: “Vậy các ngươi muốn nghe ta nói điều gì?”
Lúc này Thiên Vũ đã không còn che đậy. Hiển nhiên trong lòng gã quá rõ là địch nhân đã sớm biết thân phận của mình.
Hoa Thanh nghe vậy liền giật mình, cả người căng thẳng. Nhưng sau khi nghe Thiên Vũ nói vậy thì nàng từ từ bình tĩnh lại, tựa hồ nhờ sự bình tĩnh của Thiên Vũ lây sang, làm cho nàng quên đi nỗi sợ hãi.
Lần này mở miệng chính là người hắc y ngồi ở ven đường. Hắn thản nhiên, tự đắc ngồi ở đó với nụ cười tà quái trên mặt, và với dáng vẻ chắc chắc sẽ thành công.
Thiên Vũ dừng chân, hỏi họ: “Làm sao các ngươi biết được ta dịch dung cải trang?”
Người hắc y bên đường khẽ nhếch mép cười rồi trả lời: “Bắt đầu từ lúc ngươi rời khỏi Thiết Thạch Phân đường, ngươi đã bị bọn ta ngấm ngầm theo dõi. Sau đó các ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng không lọt khỏi tầm mắt của bọn ta.”
Thiên Vũ gật đầu hiểu ra: “Thì ra là vậy. Xem ra Tiêu gia chưa có lâm vào hoàn cảnh bị quấy nhiễu không yên.”
Thiên Vũ vừa dứt lời thì ba người hắc y đồng thời hừ lạnh một tiếng, động tác như chim bay, phóng đến bao vây lấy Thiên Vũ cùng Hoa Thanh.
Cảm giác có nguy hiểm, Hoa Thanh liền xuất ra Cơ Quan Đao, chuẩn bị tư thế phòng thủ.
Thiên Vũ vẫn bình tĩnh, quay đầu nhìn lại ba người, không vội không chậm hỏi họ: “Chuyến này ai đã bày mưu đặt kế cho các ngươi, với mục đích gì?”
Người hắc y trước mặt Thiên Vũ cười lạnh trả lời: “Mục đích rất đơn giản. Một là bắt giữ lấy ngươi, hai là tiêu diệt ngươi, để xem ngươi chọn lựa cái nào.”
Nghe vậy Thiên Vũ liền cười lớn, cố tình châm chọc: “Bắt giữ ta? Xem ra Tiêu gia thật sự đã sợ hãi, toàn bộ gia tộc đã lâm vào hoàn cảnh nguy cơ lắm rồi nhỉ?”
Người hắc y đứng bên trái của Thiên Vũ quát lớn: “Đừng có càn rỡ. Tình cảnh ngươi bây giờ cũng là muốn sống không được, muốn chết không xong. Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút đi.”
Thiên Vũ ra vẻ khinh thường nói với họ: “Đã là như vậy thì tại sao các ngươi còn muốn che đậy, không dám nói ra kẻ đã bày ra mưu kế?”
Người hắc y ở bên phải Thiên Vũ hừ một tiếng: “Cho dù ngươi biết cũng chẳng làm được gì, hà tất phải bận tâm làm gì.”
Thiên Vũ cười khẩy: “Ta hỏi những điều này vì muốn biết rõ đây là cá nhân Tiêu Nhị gia an bài hay là tất cả người trong Tiêu gia nhất trí đưa ra quyết định.”
Người hắc y trước mặt hỏi ngược lại Thiên Vũ: “Đối với ngươi mà nói, có gì khác nhau?”
Lãnh đạm, Thiên Vũ nói: “Tất nhiên là khác rồi. Nếu là cá nhân Tiêu Nhị gia an bài, ta còn có thể được tha. Còn nếu như là Tiêu gia nhất trí ra quyết định, thì giữa ta với Tiêu gia, tất nhiên sẽ có một bên vĩnh biệt dương gian.”
Người hắc y bên trái khinh thường nói: “Chỉ với sức của ngươi?”
Thiên Vũ cười lớn: “Sao hả, xem thường ta? Lúc đầu Tiêu Nguyên Quân cũng không phải là như vậy sao, rốt cuộc kết quả thế nào? Tiêu gia các ngươi xuất đầu cưỡng ép, tự chuốc lấy gia cảnh không yên. Bây giờ còn dám kiêu căng tự đại.”
Nghe vậy người hắc y nỗi giận quát tháo: “Im miệng. Ngươi dám xem thường Tiêu gia thì hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.”
Thiên Vũ tiếp tục châm chọc: “Dựa vào các ngươi sao? Định lấy đông thắng ít?”
Người hắc y bên trái ngạo nghễ nói: “Thu thập hai người tiểu bối các ngươi, ta chỉ cần dùng một taỵ”
Hoa Thanh hừ khẽ: “Ngạo mạn. Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ.”
Hắc y nhân tự phụ trả lời: “Ta là một trong những hộ vệ của Tiêu gia.”
Thiên Vũ cười lạnh lùng: “Nghe nói hộ vệ của Tiêu gia đều là cấp bậc Võ giả. Sai một người có thực lực Võ giả đến đối phó hai người đệ tử Ngoại môn như chúng ta đúng là một chuyện vẻ vang mà.”
Người áo đen nọ nghe vậy liền nổi giận quát lên: “Đừng vội phê bình trách móc. Ta đã nói là chỉ cần một tay, thì sẽ dùng một tay, tuyệt đối không chiếm tiện nghi của các ngươi.”
Hoa Thanh khinh miệt hỏi y: “Ngươi thật sự giữ chữ tín chứ?”
Người hắc y phẫn nộ trả lời: “Ta đường đường là một Võ giả lại đi gạt các ngươi sao.”
Thiên Vũ nhìn sang hai người hắc y còn lại hỏi: “Các ngươi khẳng định là hắn có thể thắng?”
Người hắc y bên phải cười tự tin: “Bọn ta đã sớm tìm hiểu rõ thực lực của hai người các ngươi. Hắn mặc dù chỉ dùng một tay vẫn dư sức thu thập các ngươi.”
Thiên Vũ hỏi ngược lại: “Nếu như hắn không thu thập nổi chúng ta thì sao?”
Người hắc y trước mặt cười lạnh, ra vẻ khi dễ: “Nếu ngươi thật sự có bản lãnh đó thì cần gì phải hỏi điều nàỵ”
Thiên Vũ nghe vậy, quay đầu lại nhìn Hoa Thanh, ngữ khí bình tĩnh hỏi nàng: “Sao hả, có lòng tin thủ thắng không?”
Ánh mắt Hoa Thanh quái lạ. Thật tình mà nói, nàng không có nắm được phần thắng trong tay. Dù sao người bọn họ gặp là một Võ giả, một địch thủ cường đại với giá trị Tâm Hỏa vượt quá hai trăm điểm.
Để ý thấy sự biến hóa trong ánh mắt của Hoa Thanh, trong lòng Dương Vũ thầm than một tiếng nhưng ngoài miệng vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói với nàng: “Nếu nàng cảm thấy bị áp lực, vậy trận chiến đầu tiên hãy giao cho ta đối phó.”
Hoa Thanh lắc đầu: “Không được. Chúng ta cùng tiến cùng thối. Ta không tin là chúng ta liên thủ lại không đấu lại một tay của hắn.”
"
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo