Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 851: Mỹ nhân kế?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Khi Kiều Hiền Bình và Bành Tông Minh ở trong phòng riêng ăn cơm nói chuyện, trong một căn phòng xa hoa ở lầu 6 khách sạn Ngân Yến, một đám người vây quanh chơi mạt chược
Bốn người chơi mạt chược, người xem còn nhiều hơn người chơi
Bành Anh An dựa vào tường ngồi, Thiệu Ngân Yến ngồi bên cạnh gã, trang điểm xinh đẹp, vết bầm tím trên mặt đã biến mất từ lâu, vẫn như trước xinh đẹp quyến rũ, cười tươi như hoa, dường như đã đi ra khỏi ám ảnh từ cái chết của Thiệu Minh Chính
Thẩm Vân Thiên ngồi ở tay trên của Bành Anh An, bên cạnh một trái một phải là hai cô gái 17, 18 tuổi, cách ăn mặc càng hở hang, liếc mắt nhìn qua một cái, trên người họ chỗ bị che lấp, tuyệt đối còn ít hơn nhiều so với chỗ không được che, gần như là áo hai mảnh
Tuy nhiên hai cô bé này trang điểm rất đậm, gần như lau sạch vẻ thanh thuần của các cô, chỉ có đậm chất phong trần
Hai người còn lại ở trên bàn, là hai người đàn ông 30, 40 tuổi đang ngồi, một trong hai người đó mặc quần lót lớn, cởi trần, trên ngực, bụng đều là thịt mỡ lớp lớp, còn xâm một hình đầu hổ chi chit, mồ hôi nhỏ giọt, có vẻ thật là buồn cười. Người còn lại thì gầy gò, mặc áo sơ mi lụa, mặt người dạng chó, xem qua là một ông chủ
Ngồi bên cạnh bọn họ, theo thường lệ có cô gái trẻ trang điểm đậm, ở nơi không xa có một nhân viên phục vụ đang đứng, chuyên môn bưng trà rót nước hầu hạ bọn họ
Trên bàn mạt chược, bày mấy đống tiền giấy, toàn là tiền có giá trị lớn 100 tệ, ngay cả một tờ 50 tệ cũng không thấy
- Con mẹ nó, đêm nay vận may thật thối! thêm 500!
Nhìn thấy ông gầy mặc áo sơ mi lụa lại tự mó, Bành Anh An sắc mặt liền trở nên rất không tốt, hùng hùng hổ hổ, cầm lên 5 tấm 100 tệ, quẳng lên bàn, mắt đỏ hồng, dường như tức giận rồi
Thẩm Vân Thiên cười nói:
- Anh An, đừng tức giận, vận may luôn là từng đợt, nói không chừng tiếp theo sẽ đến lượt anh, ha ha, tôi theo anh, thêm 500!
Nói xong, Thẩm Vân Thiên cũng đặt 500 tệ lên bàn, cũng là khí định thần nhàn. Kỳ thật Thẩm Vân Thiên mới là kẻ thua cuộc lớn nhất, còn thua nhiều hơn Bành Anh An, nhưng lại không vội không nóng nảy, dường như phẩm chất cờ bạc rất tốt
Ông mập hình xăm và ông gầy cũng cười ha ha, giống như không hề sợ anh An tức giận. Họ có thể cùng Thẩm Vân Thiên, Bành Anh An ngồi cùng một bàn chơi mạt chược, chắc chắn cũng là nhân vật rất có thực lực ở trong phố phường. Trên chiếu bạc không có cha mẹ, ai cũng sẽ không cố ý nhường Bành Anh An. Dù sao chơi mạt chược thì phải chơi thật, chơi giả thì không có ý nghĩa rồi, thắng tiền cũng không vui
- Anh An, nghe nói Cục trưởng mới Lưu Vĩ Hồng bên các anh rất lợi hại, làm động tác lớn ở cục công an của các anh, đổi không ít người. Còn muốn thành lập đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động gì đó?
Ông mập xăm mình nghiêm mặt nói:
- Anh An, đây là việc đàng hoàng, không hỏi không được. Nếu hắn ta thật sự làm như vậy, đám huynh đệ có đường sống sao? Thực tại không được, chúng ta đều đi tránh nguy hiểm đi, đừng hướng lên họng súng…
Bành Anh An cả giận nói:
- Ông mập, ông có ý gì? Muốn trốn sao? Ông trốn được sao? Chạy trời không khỏi nắng. Trừ phi cả đời ông trốn ở bên ngoài không trở về!
Ông gầy áo sơ mi cũng phụ hoạ theo đuôi, nói:
- Đúng vậy, ông mập, ông chạy được, công ty của ông thì chạy không được
Ông mập xăm mình hai tay duỗi ra:
- Vậy làm thế nào? Không chạy, chờ hắn tới bắt sao? Rốt cuộc là tiền quan trọng hay mạng quan trọng?
Ông mập xăm mình xem qua toàn thân cọc cằn, so với Thẩm Vân Thiên càng giống đại ca xã hội đen, nhưng là người “kiến thức hiểu rõ”
Thẩm Vân Thiên liền cười, nói:
- Ông mập, đây cũng không giống lời ông nói. Dũng khí xông phố năm đó của ông đâu rồi? Một hơi chém tay chân của 6 người, sao bây giờ sợ rồi? Lưu Vĩ Hồng đáng sợ vậy sao?
Thiệu Ngân Yến ở một bên chen vào nói:
- Đúng vậy, anh mập theo tôi nói, dứt khoát anh mang theo mấy huynh đệ, đi chém Lưu Vĩ Hồng, xong hết mọi chuyện, vấn đề gì đều giải quyết rồi!
Ông mập xăm mình nhìn cô một cái, cười nói:
- Này, Ngân Yến, cô còn độc hơn cả tôi?
Thiệu Ngân Yến bĩu môi, oán hận nói:
- Hắn hại chết em trai của tôi, tôi hận không thể cho hắn chết mười ngàn lần!
Ông mập xăm mình nói:
- Vậy được, tôi cho cô đao, cô đi chém hắn đi!
Thiệu Ngân Yến cả giận nói:
- Anh cho rằng tôi không dám sao? Nếu tôi không phải phụ nữ, mạnh khỏe giống như anh, tôi lập tức thì đi chém hắn rồi, anh mập, lá gan của anh, không thể nhỏ hơn phụ nữ chúng tôi chứ?
Ông mập xăm mình không hề có chút hành động, vui cười nói:
- Ngân Yến, theo tôi, đàn ông có bản lĩnh của đàn ông, phụ nữ cũng có bản lĩnh của phụ nữ. Bản lĩnh của cô tốt như vậy, dứt khoát trực tiếp đi tìm Lưu Vĩ Hồng, lên giường với hắn, ở trên giường mài hắn chết, tôi không tin hắn chống đỡ được công phu trên giường của cô…
Tuy rằng ông mập xăm mình biết Thiệu Ngân Yến là người phụ nữ của Bành Anh An, nhưng không hề để ý. Phụ nữ của Bành Anh An nhiều vô số, dạng người nào cũng có, Thiệu Ngân Yến đáng là gì, Bành Anh An chẳng lẽ còn ghen tị vì cô?
Quả nhiên Bành Anh An cũng không tức giận, quay đầu quan sát Thiệu Ngân Yến một cái, bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường, nói:
- Thôi đi, mấy ông đó, chưa gặp qua vợ của Lưu Vĩ Hồng, ha ha, chỉ có như vậy, người ta có thể để mắt sao?
Thiệu Ngân Yến khuôn mặt lập tức đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Bành Anh An một cái, muốn trả lời lại một cách mỉa mai, cuối cùng vẫn không dám
Ông gầy lập tức lộ ra vẻ dâm loạn, cười đùa nói:
- Thế nào, anh An, vợ của Lưu Vĩ Hồng xinh đẹp vậy sao?
Bành Anh An nói:
- Rất xinh đẹp! Chí ít bao nhiêu năm nay, tôi chưa gặp qua người phụ nữ có khí chất và xinh đẹp hơn như vậy!
Ông gầy ung dung, nói:
- Không ngờ Lưu Vĩ Hồng có diễm phúc như vậy…
Tầm mắt của Bành Anh An, coi như rất cao, phụ nữ tuy nhiều, nhưng không ai không phải trẻ đẹp, Thiệu Ngân Yến tuổi này, ở trong mắt của Bành Anh An chính là già nua rồi. Gã tôn sùng vợ của Lưu Vĩ Hồng như vậy, có thể thấy nhất định là đại mỹ nhân khó gặp. Đáng tiếc, đó là vợ của Lưu Vĩ Hồng, ai dám đánh chủ ý gì? Chắc chắn là chán sống rồi!
Thẩm Vân Thiên thần sắc vừa động, cười ha hả nói:
- Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện vô dụng, mọi người yên tâm chơi đi
- Được được, chơi mạt chược…
Mọi người liền phụ hoạ theo đuôi, tiếp tục chơi mạt chược.
Gần như chơi tới 11 giờ, Bành Anh An vận may càng ngày càng thối, tiền như nước chảy thua hết, khi ông gầy áo sơ mi lại lần nữa tự mó, Bành Anh An đẩy mạnh bàn mạt chược, bực bội nói:
- Thôi đi, thôi đi, không chơi, không chơi, bực bội!
Thấy Bành Anh An tâm tình không vui, ông mập xăm mình và ông gầy áo sơ mi cũng không muốn chơi từ lâu, mong mỏi những lời này của gã, nghe vậy cũng đẩy mạt chược trước mặt, cười ha ha đứng dậy, khoác cô gái trẻ bên cạnh, cáo từ mà đi
Thiệu Ngân Yến cũng đứng dậy, nói:
- Anh An, em đi tắm trước…
Bành Anh An cũng không liếc cô một cái, phất tay, nói:
- Thôi đi, cô cũng đi đi, phiền chết rồi…
Thiệu Ngân Yến sắc mặt lại biến đổi, đang muốn nói chuyện, Thẩm Vân Thiên cười nói:
- Ngân Yến, Anh An tâm trạng không tốt, cô mặc kệ anh ta, về trước đi, để một mình anh ta nghỉ ngơi một đêm
- Vậy được rồi, tôi đi trước
Thiệu Ngân Yến cũng không kiên trì, cầm lấy bóp của mình thì rời khỏi
- Chờ một chút...
Bành Anh An gọi cô lại, tiện tay cầm lấy hai xấp tiền giấy 100 tệ ở trên bàn, đưa qua, nói:
- Cầm đi đi, chiếc nhẫn kim cương đã hứa với cô, cô tự đi mua, mấy ngày này tôi không thể đi với cô, phải đi làm
Thiệu Ngân Yến cũng không khách khí, thuận tay nhận lấy, nhét vào bóp, cười hì hì phất tay với gã, nhẹ nhàng mà đi
Thẩm Vân Thiên cười nói:
- Anh An, vậy thì đúng rồi. Phụ nữ phải luôn dụ dỗ, không thể chỉ đánh, vậy sẽ mắc lỗi. Thiệu Ngân Yến coi như là biết điều, dụ dỗ cô nhiều hơn cũng không xấu. Dù sao cô ta cũng là một cán bộ, thăm dò tin tức cũng được
Bành Anh An cười lạnh một tiếng, nói:
- Trời, tôi dựa vào cô ta thăm dò tin tức? Tôi thấy cô ta đáng thương thôi
Thẩm Vân Thiên gật gật đầu, lại khoát tay, hai cô gái trẻ luôn ở bên cạnh y, liền rời khỏi phòng, ở bên ngoài đóng cửa lại. Thẩm Vân Thiên trên mặt mỉm cười lập tức đã không thấy tăm hơi, hai hàng lông mày chau lại, cầm lấy thuốc lá trên mặt bàn, đưa cho Bành Anh An một điếu, tự mình cũng mồi một điếu, hút hai hơi, nói:
- Anh An, chúng ta không thể tiếp tục bị động như vậy, phải nghĩ cách, ông mập nói không sai, không thể ngồi chờ Lưu Vĩ Hồng tới thu thập chúng ta
Bành Anh An hung hăng hút thuốc, rầu rĩ nói:
- Hắn hiện tại nắm quyền, chúng ta có thể có cách gì tốt?
Thẩm Vân Thiên nói:
- Nắm quyền là nắm quyền, nhưng cũng không hẳn là không có cách nào. Vừa rồi ông mập nói, cũng đã nhắc nhở tôi…
Bành Anh An cũng không có vẻ nhiệt tình, nói:
- Anh Thiên, không phải anh thật sự muốn làm mỹ nhân kế chứ? Tôi nói với anh, không có tác dụng đâu. Lưu Vĩ Hồng sẽ không thiếu suy nghĩ như vậy
Thẩm Vân Thiên thản nhiên nói:
- Thử cũng chưa thử, sao biết không có tác dụng? Mỗi người đều có nhược điểm, tôi cũng không tin Lưu Vĩ Hồng là thánh nhân, con người toàn vẹn, một chút điểm yếu đều không có!
- Tôi cảm thấy mỹ nhân kế không thiết thực, thật đó
Bành Anh An nhìn Thẩm Vân Thiên, nói rất nghiêm túc:
- Nếu trông cậy vào cái này, làm không tốt chúng ta càng bị động
Thẩm Vân Thiên nói:
- Sẽ không càng bị động, nhiều lắm là hắn không mắc lừa, chúng ta cũng sẽ không tổn thất gì. Hơn nữa, tôi cũng không phải chỉ trông cậy vào cái này. Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh của hắn, chúng ta cũng có năng lực của chúng ta. Anh An, bây giờ mấu chốt nhất là chúng ta không thể chờ Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh hoàn thành bố cục của hắn, chờ sau khi hắn chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta mới nghĩ cách phản kích, vậy thì quá muộn rồi
Bành Anh An lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng thân mình, nhìn Thẩm Vân Thiên, hưng phấn mà nói:
- Thiên ca, lời nói này nói đến ý chính, anh nghĩ ra cách tốt gì rồi
- Ha hả, chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ, luôn có cách
Thẩm Vân Thiên kiêu ngạo cười, thần bí nói, dường như tính trước kỹ càng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 852: Bí thư Lưu, anh có bản lĩnh này hay không?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Thời điểm mới lên đèn rực rỡ, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường vai sóng vai, chậm rãi bước đi trên phố thương mại của khu Ngân Yến. Một mình Lý Cường đi trước họ ba bốn mét, y dường như có cảm giác nào đó, không cần quay đầu cũng có thể biết được tốc độ bước đi thong thả của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, luôn có thể không nhanh không chậm mà phối hợp. Hà Mẫn lại đi sau Vân Vũ Thường vài mét, cũng là một mình. Về Vương Triệu Tung, nếu không tỉ mỉ đi tìm, căn bản thì tìm không được y. Nhưng y nhất định ở đó
Phố thương mại khu Ngân Yến làm xong trước đó hai năm, trước mắt là khu vực thương mại lớn nhất của thành phố Cửu An, không cấm xe, không phải cái gọi là phố đi bộ của đời sau. Nhưng dòng người trên phố khá lớn, cộng thêm năm 93 lúc đó, xe tư nhân số lượng rất ít, cho nên phố thương mại này, trên căn bản cũng chính là một phố đi bộ. Chiếc xe Nissan Blue Bird của Lưu Vĩ Hồng dừng ở lối vào của phố thương mại, chiếc Santana cũ mà Vương Triệu Tung lái cũng dừng ở đó
Theo ý của Vân Vũ Thường, là muốn trang bị một chiếc xe tốt hơn cho Vương Triệu Tung và Hà Mẫn, theo Vân Vũ Thường, trang bị tốt, sẽ khá có lợi cho việc hoàn thành “nhiệm vụ”. Vương Triệu Tung đã cự tuyệt, chọn một chiếc xe cũ của đơn vị chính phủ đào thải, xem qua cũ kỹ, không bắt mắt, Vương Triệu Tung rất rõ, làm nghề vệ sĩ, càng không bắt mắt càng tốt
Vân Vũ Thường hôm nay ăn mặc rất mộc mạc, áo cánh dơi màu đen đơn giản, quần jean màu trắng, mái tóc đen xõa trên vai tròn, vòng cổ và hoa tai kim cương lấp lánh tất nhiên đã tháo xuống hết, mặt mộc hướng lên trời, không chút phấn son, thanh thuần thoát tục, xinh đẹp tự nhiên
Nếu đã đến dạo phố, hưởng thụ thế giới hai người, tất nhiên là càng đơn giản càng tốt, quá khiến người ta chú ý, ngược lại không tự nhiên. Với tâm tính hiện tại của Vân tỷ tỷ từ lâu đã không để ý cái gì tỉ lệ ngoảnh lại. Nhưng cho dù là vậy, tỉ lệ ngoảnh lại của hai người vẫn rất cao
Hai người này thật sự quá xứng rồi, muốn khiến người ta không chú ý cũng không được
Vân Vũ Thường kéo tay Lưu Vĩ Hồng, nhìn chung quanh, cười nói:
- Khu thương mại này, cũng làm được có chút thú vị
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Trong mắt Chủ tịch Vân, cũng tàm tạm khó lên được nơi thanh nhã
Vân Vũ Thường nhẹ nhàng đánh hắn một cái, nói:
- Này, dường như Clinton muốn có động tác gì rồi?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Cũng gần có rồi chăng. Tổng Thống Bush vì chuyển dời sự chú ý trong nước, trước đó không lâu đã trừng trị Saddam Hussein một phen. Nhưng tình hình kinh tế trong nước Mỹ chính là như vậy, sẽ không vì đánh Iraq mà chuyển biến tốt. Clinton dựa vào phê bình Bush cha lên đài, nếu kinh tế nằm trong tay ông ta lại không có khởi sắc, ông cũng không dễ báo cáo kết quả công tác
- Bush cha?
Vân Vũ Thường kỳ quái hỏi lại một câu.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi đổ mồ hôi. Đây là câu cửa miệng của nhân dân toàn thế giới vào thế kỷ 21, nhằm phân biệt hai cha con Tổng Thống Bush. Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng trong lúc vô ý đã quên thời gian, lúc này mới năm 93, nhiệm kỳ Tổng Thống đầu tiên của Clinton tiên sinh mới vừa bắt đầu, cách Bush con lên đài làm Tổng Thống còn rất sớm, tất nhiên cũng không có phân biệt cái gọi là Bush cha và Bush con
- Kỳ thật vài năm sau này, kinh tế nước Mỹ hẳn là sẽ phát triển rất tốt
- Internet trong mấy năm này, sẽ với tốc độ nhanh nhất quật khởi trở thành sản nghiệp lớn thứ nhất toàn cầu. Nước Mỹ và các quốc gia khác kỹ thuật khá tiên tiến, đều có được lợi ích từ trong đó. Nhưng lúc này Clinton còn phải nghĩ cách cắt chút thịt từ trên người Nhật. Phải nói nước Nhật ngốc nghếch cũng coi như là cực phẩm. Toàn quốc trên dưới suốt ngày đêm tăng ca công tác liều mạng già vì nước Mỹ tạo dựng của cải…
Bí thư Lưu vừa nói vừa không ngừng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, lại thêm một định ngữ:
- Một quốc gia ngốc và một đoàn quốc dân ngốc!
Vân Vũ Thường sẵng giọng:
- Lại nói thô tục!
Đừng thấy Bí thư Lưu nghiễm nhiên cán bộ cấp cao nhưng thỉnh thoảng sẽ nói ra một hai câu thô tục từ trong miệng, khiến Vân tỷ tỷ rất đau đầu. Thằng nhóc này, ở trước mặt cô thì xưa nay không phải mặt thật, thường xuyên lộ nguyên hình. Chỉ không biết hắn ở trước mặt người khác, có phải cũng là tính tình này hay không, phỏng chừng nên chú ý một chút quan uy quan thể
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, bộ dáng rất vô lại.
- Ôi, anh đối với Nhật có thành kiến sao? Không muốn gặp họ như vậy?
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự liền thừa nhận, nói:
- Anh đương nhiên có thành kiến với họ, đương nhiên không muốn gặp họ! Nhưng, anh đánh giá nước Nhật và quốc dân Nhật như vậy, lại không có quan hệ với thành kiến. Dựa vào sự thật mà nói thật, họ chính là một quốc gia ngốc, một đoàn quốc dân ngốc. Thời điểm chiến tranh thế giới thứ hai, người Mỹ ném hai quả bom nguyên tử cho họ, nổ cho họ xác chất thành núi, máu chảy thành biển, họ nhìn thấy người Mỹ thì dập đầu gọi cha, đây không phải bị coi thường hay sao? Sau đó người Mỹ vì nhu cầu chính trị, nâng đỡ họ phát triển, họ nhìn thấy người Mỹ thì gọi ông nội. Cũng thật sự cho rằng người Mỹ có lòng tốt gì rồi? Nhưng chính là tạo dựng một cái túi tiền cho mình, cùng một đoàn nô lệ chỉ biết công tác không biết hưởng thụ. Hơn 100 triệu người, cam tâm tình nguyện làm trâu làm bò cho người Mỹ, họ không phải ngốc thì ai ngốc? Người Mỹ vừa có nguy cơ kinh tế, lập tức không hề chần chừ mà rút dao ra tay với người Nhật, cắt thịt gọi là độc, thậm chí ngay cả xương cốt cũng chém xuống đem về nấu canh uống. Người Nhật lại một chút cũng không biết tỉnh ngộ, vẫn như trước chịu mệt nhọc mà làm trâu bò cho cha nuôi Mỹ. Bây giờ Clinton lên đài, cũng không có chiêu mới, cũng sẽ xuống dao với người Nhật
Vừa mới phê bình hắn, hắn cũng không hề hối cải, luôn miệng nói “ngốc nghếch” bị nghiện rồi. Vân Vũ Thường không khỏi vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng không quản được nhiều. Mà nghĩ kỹ lại, lời thô lý không thô, quan hệ Nhật và Mỹ, cũng thật sự là như vậy
- Trên kinh tế, chính trị, quân sự của Nhật ỷ lại vào Mỹ quá sâu, rõ ràng biết người Mỹ không có ý tốt, cũng không có cách phản kháng. Nghĩ xem họ cũng thật đáng thương
Vân Vũ Thường nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Anh cũng không cảm thấy như vậy, Nhật không có gì đáng thương. Bà xã, dao mài nhanh một chút thì động thủ đi. Nhìn thấy một quốc gia ngốc như vậy ở bên cạnh, chờ mọi người đi cắt thịt, chúng ta nếu không đi cắt một khối thịt mỡ lớn xuống, thật sự có lỗi với bản thân. Họ ngốc nghếch, chúng ta cũng không ngốc, có thịt không cắt thì lãng phí
Vân Vũ Thường nói:
- Đã đang huy động tài chính rồi, lần này, người định cùng nhau động thủ cũng thật không ít, mọi người đều đang trữ tài chính, chờ bên người Mỹ vừa có tin tức rõ ràng, lập tức thì hạ đao. Có thể cắt bao nhiêu thì cắt bấy nhiêu, có thể chém sâu bao nhiêu thì chém sâu bấy nhiêu!
Vân tỷ tỷ vừa rồi còn thương hại người Nhật Bản, trong nháy mắt, đã nói ra lời nói đằng đằng sát khí như vậy. Có thể thấy lời nói của đồng chí nữ, là không thể tin hết, mặc kệ đồng chí nữ cao quý đoan trang cỡ nào, cũng như nhau
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, giơ tay ôm lấy eo thon nhỏ của bà xã, tán thưởng nói:
- Bà xã, lời này anh thích nghe. Anh thấy cũng không cần chờ người Mỹ có tin tức rõ ràng, xuống tay trước một chút, chiếm trước tiên cơ. Anh nói với em, lần này, Yên Nhật không tới mức giá 85, 84, động cũng không động
- 85, 84?
Vân Vũ Thường hít sâu một hơi, hai vú gồ cao lên:
- Nếu quả thật là như vậy, kinh tế của Nhật Bản không có 20 năm sợ là khó mà khôi phục nguyên khí
Thời điểm năm 85, trước hiệp nghị quảng trường được ký kết, tỉ giá của đô la Mỹ đối với Yên Nhật là 1:300, lúc này đã tới một so với một trăm mấy, lại tăng tới 1:85, kinh tế của Nhật Bản nhất định sẽ lâm vào vực sâu suy thoái toàn diện. 20 năm khôi phục nguyên khí, đã là suy đoán lạc quan nhất rồi
- Quản bọn họ đi chết!
Lưu Vĩ Hồng nhún nhún vai, rất không sao cả nói, giọng điệu thật sự thoải mái.
- Bà xã, lần này, chắc chắn phải nhẫn tâm, gia sản của chúng ta nếu không thể tăng, vậy thiệt quá.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nói:
- Thật muốn như vậy, Bí thư Lưu lại phát tài rồi, một nửa cổ phần của anh, kiếm lời còn nhiều hơn em, anh không cần chi tiền mà…
Lưu Vĩ Hồng liền xoa xoa mũi, cười ha hả
Vân tỷ tỷ vẫn là thích trêu chọc hắn, đều là người một nhà rồi, còn đang nhớ đến một nửa cổ phần của hắn
- Bà xã, theo anh, chúng ta vẫn giống như trước kia, em cho anh tiều tiêu vặt được rồi. Một nửa cổ phần của chúng ta, toàn bộ để lại cho con trai chúng ta… Trời ơi, theo anh, chúng ta tốt nhất là sinh long phụng thai, một trai một gái, vậy thì tốt biết bao?
Bí thư Lưu vừa nói, vừa háo sắc nhìn bà xã, bộ dáng mỉm cười đặc biệt làm cho người ta ghét
Vân Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức liền cười ha hả, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên đỏ bừng, hàm răng khẽ cắn, hạ giọng nói:
- Được, em cũng muốn có long phụng thai, phải xem người làm ba như anh, có bản lĩnh đó hay không!
Lời này nói xong, lập tức khích lệ Bí thư Lưu “thú huyết sôi trào”!
- Tỷ, nếu không, chúng ta không dạo phố, chúng ta về nhà tạo người đi…
Bí thư Lưu “tâm tình kích động”, vội vàng ôm cái eo thon của vợ, áp sát bên tai thơm ngào ngạt của Vân Vũ Thường, cắn tai cô, háo sắc nói, còn thổi một hơi vào tai của Vân Vũ Thường
Vân Vũ Thường giật mình kinh hãi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, thân thể mềm mại dùng sức tránh một cái, lui ra hai bước, cảnh giác vô cùng mà nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa buồn cười
Người này, thật đúng là chẳng phân biệt thời gian, chẳng phân biệt địa điểm, nói cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm!
Bí thư Lưu không khỏi gãi đầu, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, ra vẻ là hơi quá đáng. Nhưng điều này không ngăn được Bí thư Lưu, tròng mắt xoay chuyển, liền nghĩ xong chủ ý, nói:
- Bà xã, không đùa nữa, nói việc chính đáng đi. Lần này nếu kiếm lời nhiều, thuận tay ở Nhật và Mỹ thua mua mấy công ty, sản nghiệp internet và công ty công nghệ cao làm chủ, có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu
Quả nhiên vừa nói chuyện đứng đắn, Vân Vũ Thường không trừng hắn nữa, thản nhiên cười, qua kéo tay hắn, cầm chặt. Xem ra Vân tỷ tỷ vẫn là hơi lo lắng, sợ hắn nhiệt huyết sôi trào, lại khống chế không được chính mình.
- Ừ, ý tưởng này cũng là giống như cách nghĩ của em. Em cũng nghĩ vậy, mấy năm sau này, công ty internet và công ty công nghệ cao, nhất định sẽ có tiền đồ. Chỉ là công ty nhiều rồi, không dễ quản lý
Vân Vũ Thường trầm ngâm nói.
- Vậy thì không sao cả, anh gọi người giúp đỡ quản lý thì được rồi, đến lúc đó từ từ chuyển một ít tới trong nước
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 853: Có lẽ chúng ta thật sự cần một trận chiến
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Vân Vũ Thường cười cười nói:
- Vậy cứ khóc đi. Nói thật, lúc này em chủ yếu vẫn ở trong nước. Thị trường quốc tế cần có người giúp em chăm sóc. Dù sao trò chơi tư bản chỉ cần phán đoán chính xác, làm việc không sai lầm thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng chuyện trong nước cần tốn nhiều tâm trí.
Lưu Vĩ Hồng liền cười.
Sự thật là như thế.
Trong một trò chơi mà tất cả mọi người đều tuân thủ quy tắc, không sợ trò chơi lớn bao nhiêu, chỉ cần phán đoán chính xác, thao tác chuẩn, nhất định kết quả sẽ chính xác, không cần phải quan tâm nhiều lắm. Trò chơi tư bản nếu vận chuyển chân chính thì không có gì phức tạp đáng sợ. Mấu chốt vẫn là thực lực và phán đoán thị trường chính xác.
Quy tắc của trò chơi trong nước và quy tắc của trò chơi trên thị trường quốc tế hoàn toàn không giống nhau. Trong thị trường quốc nội có nhiều chuyện đáng lưu ý, thậm chí khi ăn cơm cùng một vài cán bộ, chỉ cần một câu nói không đúng chỗ khiến sinh ra hiểu lầm, cũng có thể khiến tâm huyết cả đời bị hủy hoại trong chốc lát. Vân Vũ Thường đầu tư trong nước, có lẽ còn kém xa với thị trường quốc tế, nhưng cũng khiến cho người hao tâm tổn sức.
Nhưng tiền lãi kinh doanh phải chuyển về đầu tư trong nước, khiến kinh tế trong nước phát triển là sách lược mà Lưu Vĩ Hồng đã sớm định ra, Vân Vũ Thường hiểu rất rõ. Cho dù sự tình trong nước khiến người ta phải đau đầu thì cũng phải làm, không được dừng lại.
- Bà xã, lần trước em nói, thời gian này chủ yếu là phát triển ngành du lịch ở Quỳnh Hải hả?
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Vân Hán Dân được chuyển đến làm Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải không lâu thì Vân Vũ Thường đã phát triển kinh tế mạnh mẽ ở Quỳnh Hải, phát triển ngành du lịch cũng là đương nhiên. Bí thư Tỉnh ủy và Bí thư thị xã Hạo Dương thân phận hoàn toàn bất đồng. Tập đoàn mà Vân Vũ Thường nắm chặt trong tay, nếu đầu tư lớn vào Hạo Dương, không khỏi có người chỉ trích, còn ở Quỳnh Hải thì không cần phải kiêng kị nhiều như vậy. Đương nhiên, Vân Vũ Thường nhất định sẽ tìm người đại diện, không công nhiên ra mặt.
- Đúng vậy, không phải anh đã nói, Quỳnh Hải có thể lấy du lịch làm ngành công nghiệp trụ cột sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng Chủ tịch Vân đích thân tham gia, chắc chắn sẽ không đại chúng hóa các dự án du lịch chứ?
Vân Vũ Thường khẽ mỉm cười, nói:
- Đó chỉ là dự tính mở rộng thôi. Trước tiên xây dựng một khách sạn năm sao lớn ở thành phố Thiên Nhai, sau đó mới xây dựng một quần thể du lịch cao cấp.
Lưu Vĩ Hồng giật mình nói:
- Bà xã, nếu như vậy thì anh đề nghị với em một chuyện.
Thấy Lưu Vĩ Hồng trịnh trọng, dáng vẻ không giống như đang đùa, Vân Vũ Thường cũng nghiêm túc hẳn lên, nói:
- Được, anh nói đi.
- Em có hứng thú khái thác, phát triển du lịch ở quần đảo Tây Hải không? Nếu khai thác để bên đó phát triển thì hẳn sẽ không thua kém gì môi trường du lịch của quần đảo Maldives đâu.
Vân Vũ Thường giật mình kinh hãi nói:
- Quần đảo Tây Hải?
Cũng khó trách Vân Vũ Thường giật mình, quần đảo Tây Hải gần nước An Lãng, luôn tồn tại vấn đề tranh chấp lãnh thổ. Trước mắt, quần đảo Tây Hải thuộc chế độ khu quân nhân, Lưu Vĩ Hồng lại muốn cô đi khai thác tài nguyên du lịch của quần đảo Tây Hải.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nói thật với bà xã, dự án này tám phần sẽ lỗ vốn. Vì giai đoạn chuẩn bị phí tổn rất cao, hơn nữa, sau khi làm xong rồi, vì tranh chấp lãnh thổ, số lượng du khách cũng không cao, khả năng lỗ vốn là rất lớn. Nhưng anh đề nghị em nên thử một chút. Chuyện này không liên quan đến chuyện kiếm tiền đâu.
Vân Vũ Thường nheo hàng mi xanh đen được vẽ rất khéo, nói:
- Có quá nhạy cảm không?
Vân Vũ Thường nói nhạy cảm là không chỉ giới hạn trong việc khai thác và phát triển dự án du lịch này. Mấu chốt là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải đưa tập đoàn của mình đề xuất khai thác, phát triển quần đảo Tây Hải đã vô cùng nhạy cảm. Có thể chưa cần bên An Lãng phản ứng gì thì trong nước đã có người kiên quyết phản đối rồi.
Còn chuyện có lợi nhuận hay không, có lỗ vốn hay không, theo suy xét của Vân Vũ Thường thì không phải trọng điểm. Dựa vào gia thế của Vân Vũ Thường lúc này, có ý đem tiền ném xuống vùng biển quần đảo Tây Hải cũng không phải là chuyện lớn.
Lưu Vĩ Hồng cười ngạo nghễ nói:
- Anh không rảnh dại dột thế đâu.
- Vậy anh nói xem, sao lại muốn khai thác, phát triển quần đảo Tây Hải?
Vân Vũ Thường nghiêm túc hỏi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cũng như lần trước anh đã nói với cha anh, lúc này đội tuần tra bờ biển Quỳnh Hải đã bắt đầu tuần tra toàn bộ quần đảo Tây Hải kia, hướng đông đến đảo Hồng Nham, hướng tây đã đến vùng biển quần đảo Nam Hải, trên cơ bản đã bao quát hết vùng biển Nam Hải. Chuyện này quả là tốt.
Vân Vũ Thường nói:
- Anh còn nói nữa. Vì chuyện này mà cha em hao tốn không ít tâm sức, đích thân gặp mấy vị lãnh đạo trung ương để báo cáo.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Tình hình này tất nhiên hắn rất rõ, hắn vẫn luôn chú ý đến việc này. Động tác này của Vân Hán Dân khiến các lãnh đạo cao cấp tranh luận khá lớn. Chẳng những là tranh luận về việc mở rộng khu vực tuần tra của tàu tuần tra, còn tranh luận về bản thân Vân Hán Dân. Cho tới nay, trong hệ thống, Vân Hán Dân chủ yếu làm công tác tuyên truyền, khiến người ta có cảm giác cao nhã, thuộc loại cán bộ lãnh đạo có ăn học. Không ngờ sau khi ông ta chủ quản Quỳnh Hải, còn muốn cương quyết làm việc, ra vẻ lãnh chúa, ảnh hưởng đến cả sách lược đối ngoại và sách lược chủ quyền lãnh thổ của quốc gia.
Người chê thì nhiều, nhưng người khen cũng không ít.
Dù sao lãnh đạo tối cao và một số lớn các nguyên lão còn khỏe mạnh đã trải qua cuộc chiến tranh đầy máu lửa của thời kỳ trước. Đến giờ họ cũng không hề sợ hãi chiến tranh. Việc đội tuần tra Quỳnh Hải muốn mở rộng phạm vi tuần tra, bao trùm toàn bộ vùng biển Nam Hải, sau cùng cũng được lãnh đạo tối cao đồng ý.
Vốn cho rằng các quốc gia quanh vùng biển Nam Hải sẽ kịch liệt phản đối hành động này, nhưng trên thực tế lại không kịch liệt như dự đoán, chỉ có nước An Lãng phát biểu khá cứng rắn, chứng minh rõ ràng và kháng nghị mạnh mẽ, các nước xung quanh cũng không hề hé răng, chỉ gởi một thông điệp ngoại giao bình thường, có vài câu kháng nghị trong văn bản là xong.
- Lúc này biểu thị chủ quyền công khai ở vùng biển Nam Hải là thời cơ tốt nhất. Ngoại trừ An Lãng, các nước còn lại thì thực lực vô cùng yếu ớt đáng thương. Cả nước ngay cả một chiến hạm cũng không có thì lấy gì đối chọi với chúng ta. Chỉ cần Mỹ không có hành động gì đáng kể, chuyện này sẽ coi như chìm xuồng. Hiện tại tàu tuần tra của chúng ta đã bắt đầu tuần tra định kỳ, cũng chưa thấy bọn họ có phản ứng gì. Thế giới này vốn rất thực tế. Chỉ cần chúng ta mạnh mẽ, cứng rắn thì mọi người đều phải cẩn thận. Nếu không, sao Hong Kong có thể trở về?
Lưu Vĩ Hồng nói một cách chắc chắn.
Vân Vũ Thường gật đầu. Thực tế đã chứng minh, ánh mắt Lưu Vĩ Hồng rất chuẩn xác. Sau khi phái đội tuần tra bờ biển ra ngoài, cũng không gặp phải sự phản ứng kịch liệt của các nước xung quanh, những lãnh đạo cao cấp ban đầu phản đối chuyện này cũng dần dần không thấy tăm hơi. Hình ảnh Vân Hán Dân dần dần trở nên cứng rắn, mạnh mẽ. Nhưng Vân Vũ Thường vẫn còn hơi lo lắng, nói:
- Quần đảo Tây Hải bên kia vẫn đang tranh chấp với An Lãng.
Nước An Lãng là nướcc láng giềng duy nhất có thái độ cứng rắn, mạnh mẽ về vấn đề Nam Hải, dường như còn trang bị võ trang, từng đọ sức với chúng ta một phen, đương nhiên là phải chịu thua.
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng:
- Vậy thì sao? Nếu họ không phục thì lại đánh tiếp. Chúng ta trước tiên khai thác, phát triển quần đảo Tây Hải, xây dựng nhà hàng khách sạn, cho dù bọn họ không phục thì cũng nói sau. Lãnh thổ tranh chấp như vậy, đây chính là tiêu chuẩn phân biệt với việc chiếm lĩnh thực tế. Như vậy là tốt rồi, cứ xây dựng nhà hàng khách sạn cái đã, có khách hay không cũng mặc kệ, lỗ vốn thì cứ lỗ vốn. Đỡ phải giống như mười năm trước, bọn họ cứ lải nhải đánh trận bằng nước bọt với chúng ta.
Vân Vũ Thường nhíu mày nói:
- Vĩ Hồng, nếu thật sự có chiến tranh thì phải làm sao?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Yên tâm, khả năng này rất nhỏ. An Lãng cũng chỉ được cái miệng cãi nhau lợi hại, nếu thật sự đấu võ bọn chúng cũng không có gan đâu. Hơn nữa, bà xã này, các lãnh đạo có thể nghĩ đến việc cài một đám nội gian vào nước An Lãng
- Hả?
Đầu Vân Vũ Thường không khỏi hơi choáng váng.
Chuyện này đã to quá rồi, không phải là chuyện hai vợ chồng ăn cơm xong không có việc gì thì đi dạo phố sao? Sao trò chuyện một lúc đã nghĩ đến chuyện muốn cài gián điệp vào An Lãng vậy? Đầu óc Bí thư Lưu này, cách suy nghĩ không giống bình thường. Dù Vân Vũ Thường biết rõ tính cách của hắn cũng phải giật mình.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Có gì mà phải giật mình. Em hiện đang ở các nước Trung Á, nếu muốn làm chuyện gì ở các nước phương Tây, không phải cần bồi dưỡng gián điệp sao? Miệng thì nói một đằng, trên thực tế lại ngầm bồi dưỡng gián điệp thâm nhập.
Vân Vũ Thường không còn lời nào để nói.
Lưu Vĩ Hồng là vậy. Trò chuyện với cô rất thẳng thắn, không thèm màu mè. Nhưng sự thật trước mắt, mấy người Vân Vũ Thường thâm nhập vào các nước Trung Á chính là bồi dưỡng “nội gian”. Cách giải quyết như thế không phải là do Lưu Vĩ Hồng phát minh đầu tiên, lại càng không phải là sáng tạo độc đáo gì. Bất kỳ nước lớn nào, trong quá trình phát triển đều làm như vậy. Các con đường của chính phủ, nhân dân, các loại thủ đoạn…khi dùng tới thì chỉ nhìn thấy kết quả, tuyệt đối không cần kể đến quá trình đó có “đê tiện” hay không.
- Bà xã này, anh thấy chuyện này đáng làm. Đúng là muốn khởi phát tranh chấp lãnh thổ, vậy cứ chậm rãi chơi trò kiện cáo với họ. Anh đoán, cho dù muốn chiến tranh thật sự thì mấy năm nay họ cũng không dám đâu, ít nhất phải là mười mấy năm sau. Nhưng đến lúc ấy, có thể không phải bọn họ muốn đánh, mà là chúng ta muốn đánh.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Vân Vũ Thường nhíu chặt mi, hiển nhiên là không thể nào hoàn toàn hiểu nổi những lời Lưu Vĩ Hồng nói, hỏi lại:
- Sao chúng ta lại muốn đánh nhau?
- Bởi vì, có lẽ đến lúc ấy, chúng ta thật sự cần đến một trận chiến.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói khẽ. Trong đầu không tự chủ được, hiện lên tình hình thế giới và thế cục trong nước trước khi tái sinh. Vì muốn làm dịu đi một vài mâu thuẫn trong nước, có lẽ thật sự cần đến một cuộc chiến bên ngoài để di dời sự chú ý của dân chúng. Nhưng ở thế giới này, Lưu Nhị Ca đã trở lại, cánh bướm phất phới, ai biết được mười mấy năm sau tình hình sẽ như thế nào?
Chuyện này không cần thiết phải nói với Vân Vũ Thường. Nếu kiếp này có thể thu phục mà không cần khai chiến, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 854: “Xuống đường”
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ngay cả Vân Vũ Thường cũng nói đến khu buôn bán Cửu An này có chút thú vị, tất nhiên đã khẳng định được nơi ấy rất có giá trị. Khu trung tâm của phố buôn bán có một quảng trường nho nhỏ, bố trí cây cối, các tác phẩm điêu khắc và vài thứ khác, nhìn qua khí thế cũng không tệ. Quảng trường buôn bán cũng là nơi dạo mát của người dân Cửu An vào những buổi tối mùa hè. Dù tình hình trị an ở Cửu An rất loạn, nhưng dòng người trên quảng trường vẫn đông đúc. Ở nơi có đông người, tự nhiên mọi người có cảm giác an toàn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bà xã, qua bên kia ngồi, nghỉ ngơi một chút nha.
- Dạ được.
Vân Vũ Thường vui vẻ bằng lòng. Do hoàn cảnh đặc biệt của hai người bọn họ, một người kinh doanh ở Giang Khẩu, một người làm chính trị trong nước, khác hẳn tình yêu của các thanh niên nam nữ bình thường, rất hiếm khi được lãng mạn dưới ánh trăng, còn việc nắm tay nhau dạo phố lại càng ít. Lần này, Vân Vũ Thường đã sắp xếp công việc bên Giang Khẩu ổn thỏa, đến Cửu An với Lưu Vĩ Hồng hơn mười ngày.
Chẳng ngờ vừa mới đến trung tâm quảng trường, đã phát hiện cách đó không xa, dường như có một vòng tròn bị người vây kín, đông nghìn nghịt, giữa vòng tròn phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như đã có án mạng xảy ra.
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng tối lại, đang chuẩn bị bước nhanh tới trước, lại nhìn qua Vân Vũ Thường bên cạnh, hơi do dự một chút.
Vân Vũ Thường thản nhiên nói:
- Em với anh đi xem thử.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng cực kỳ quyết đoán, lập tức gật đầu trả lời, kéo tay Vân Vũ Thường, cùng nhau đi về phía đám người đang chen chúc. Lý Cường, Hà Mẫn, đi bảo vệ sau trước.
Vương Triệu Tung mới nãy còn không thấy bóng dáng, không biết chui từ đâu ra. Từ phía sau, hai bàn tay đầy vết chai chạm vào dây lưng tự chế sáng lóa. Cái thắt lưng này của gã không nên gọi là thắt lưng, mà phải gọi là dây cương, dường như làm bằng một loại kim loại rất thông dụng, không nhìn kỹ thì không nhận ra được. Thực tế, dây lưng này được làm từ thép tinh khiết, trên mỗi nút dây lưng đều gắn một thanh Phi đao nho nhỏ, dài hơn một tấc.
Phi như phi trong Tiểu lý phi đao, còn đao cũng giống đao của Tiểu lý phi đao.
Toàn bộ dây lưng này được dùng như một thứ binh khí. Đây vốn là tuyệt kỹ sở trường của Vương Triệu Tung. Từ lúc chuyển ngành ra khỏi bộ đội, gã không thể mang súng một cách hợp pháp, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Vương Triệu Tung. Cho dù là chiến đấu từ xa, hay gần, hoặc là vật lộn bên mình thì thắt lưng bằng thép tinh khiết này cũng đã có thể thỏa mãn những gì gã cần.
- Mẹ mày, cho mày hết hung hăng!
- Đánh chết nó đi…
Vừa mới chen vào được đám đông đã nghe mấy người hung hăng chửi bới, cùng với những tiếng động do đánh nhau.
Hơn trăm người làm thành vòng tròn thật to. Giữa vòng tròn có một người thanh niên trẻ tuổi mặc quần bò, áo phông, lăn lộn trên mặt đất, mình đầy máu tươi, ba tên thanh niên khác cũng khoảng bằng tuổi đang đấm đá y, trong đó còn có một người dùng thắt lưng quật vào người y. Người thanh niên bị đánh, hai tay ôm đầu, nãy giờ đã không còn tiếng động.
Cách đó khoảng ba bốn bước, có bốn năm tên xăm mình, quần thụng đang cấu véo kịch liệt một cô gái trẻ. Cô gái ấy lệ rơi đầy mặt, quần áo xốc xếch, van nài họ đừng đánh nữa. Dù vẻ mặt đầy kinh hoàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô có diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thon thả, là một thai phụ xinh đẹp.
- Khốn kiếp, tao muốn vợ mày, sao, mày không phục hả? Giờ cha mày cho mày thấy. Kéo thằng khốn đó đến đây, cho nó thấy rõ, tao làm vợ nó thế nào…
Tên thanh niên đang quật thắt lưng, chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi, để tóc dài, cũng xăm trên ngực, mặc quần thụng, vẻ mặc hung hãn, la hét không ngừng, rõ ràng là lãnh đạo đám lưu manh này. Đám lưu manh này đều có thắt lưng ngang hông, dường như là vỏ đao, rõ ràng tất cả đều có võ trang. Vỏ đao rất dài, khoảng trên dưới một mét, trong đó có hai thắt lưng còn vẹo qua một bên, thoạt nhìn dường như là súng, hẳn là súng kíp tự chế.
Hơn hai trăm người xúm lại xem, cách đám lưu manh đó khoảng năm mét, làm thành một vòng tròn. Một ít người lộ ra vẻ bất nhẫn, cũng có một vài người lộ ra vẻ căm giận, nhưng lại có nhiều người lộ ra vẻ hưng phấn. Hiển nhiên cảnh tượng này đã đã tạo được một bộ phim hay.
Có máu tanh bạo lực, tiếp đó còn có mùi tình dục, không phải phim thì còn là gì?
Đây cũng xem như là một điểm đặc sắc ở Cửu An. Nếu là một thành phố khác, nếu xảy ra trò lưu manh lớn như vậy, ắt hẳn mọi người đã tránh ra xa, hay ít nhất cũng phải giữ khoảng cách hai ba mươi mét để khi có chuyện không hay thì có thể bỏ chạy, tránh được tai bay vạ gió.
Nhưng Cửu An thì khác. Đối với quần chúng Cửu An, cảnh tượng như vậy quen thuộc như cơm bữa. Theo hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng, mấy năm trước, lúc Cửu An vừa bắt đầu loạn thì cũng là lúc “quần hùng khởi tranh”. Mỗi một con phố đếu có một đám lưu manh. Mấy đám lưu manh đó vì tranh đoạt địa bàn mà thường xuyên sống mái với nhau.
Đó thật sự là tranh giành sống chết, không phải nói đùa.
Nói theo thuật ngữ giang hồ của đám lưu manh đó, loại sống chết với nhau giữa các băng đảng lưu manh đó được gọi là “xuống đường”!
“Xuống đường” chính là trước khi hai băng lưu manh hẹn nhau trên một con đường nào đó để “quyết đấu” thì tiến hành thông báo cho cư dân trên con đường này biết, vào lúc quan trọng, tất cả mọi người nên biết điều mà ở yên trong nhà. Lúc “xuống đường”, bất cứ kẻ nào bước tới con đường ấy đều có thể bị chém giết.
Chém chết không bàn cãi!
Đó là trường hợp lớn thật sự, có thể rất hoành tráng.
Ngày “xuống đường”, hai băng lưu manh đều tự tiến vào con đường ấy theo lối riêng, số lượng khoảng hai ba mươi đến bảy tám mươi người không chừng. Cùng với việc “xuống đường” còn có “trận địa”. Đầu tiên là bốn thanh “quản sát”. “Quản sát” chính là một thứ vũ khí cán dài tự tạo, hình dạng giống như cây giáo, công nghệ chế tác cũng không phức tạp, chỉ là một ống tuýp rỗng, ngay phía trước ruột ống tuýp hàn vào một lưỡi dao bén nhọn, có khi là dao găm, có khi là dao cạo ba chấu. “Quản sát” dài ngắn không đồng đều, ngắn thì khoảng trên dưới một mét rưỡi, còn dài thì có thể hơn ba mét.
Kẻ cầm “quản sát” trong tay xung phong đầu tiên thường là thành viên dũng mãnh nhất, cường tráng nhất và không sợ chết trong băng lưu manh, đương nhiên, cũng không loại trừ kẻ có ý nghĩ đơn giản, rất dễ dàng bị người khác lừa dối.
Sau “quản sát” là “đội súng kíp”, cầm trong tay súng kíp tự chế, dài ngắn khác nhau, số lượng cũng không giống nhau, chỉ những băng đảng lưu manh có “lão Đại” có thực lực kinh tế mới có được. Sau đội súng kíp là đội khảm đao, vũ khí là dao mổ heo, dao bầu…
Một khi quyết định “xuống đường” đã chứng tỏ hai băng đảng lưu manh đã bị xung đột lợi ích đến nỗi không thể hòa giải, nhất định phải giải quyết bằng cách quyết đấu đến cùng. Hai băng lưu manh gặp nhau giữa đường, sau đó, lão Đại ra lệnh một tiếng, đám lưu manh liền hò hét xung phong, chém giết hàng đoàn.
Lúc này, tất cả căn nhà tầng trệt ở khu chém giết đều đóng chặt cửa. Nhiều người nhát gan còn mang dụng cụ trong nhà lèn chặt cửa, phòng ngừa chuyện chẳng lành, sau đó trốn kỹ trong nhà, nghe tiếng hò hét kêu la thảm thiết ngoài đường, già trẻ một nhà cùng ôm nhau run rẩy. Còn những người bạo gan thì nhô đầu từ lầu hai lầu ba, phấn chấn, cao hứng xem cảnh rầm rộ hiếm có này.
Quá trình “xuống đường” cực kỳ ghê gớm, thường thời gian quyết đấu cũng không quá dài. Dưới trận hỗn chiến này, trên dưới trăm người của cả hai băng lưu manh, gần như thương vong gần hết. Đương nhiên, người thật sự bị giết chết vẫn ít hơn, nhưng cơ bản là người nào cũng bị thương. Thông thường thì sẽ có một băng lưu manh bỏ chạy trước, bị bên còn lại đuổi giết. Đánh giết đến một con đường khác thì lập tức thu binh. Trận quyết đấu này được xem như là thắng lợi. Bên bị thua, nếu sau này gặp bên chiến thắng thì sẽ hoàn toàn bị đối phương đuổi đi, hoặc có thể bị thu nạp thành một hệ thống.
Thông thường, khi cảnh sát nghe tin chạy đến thì chỉ còn mặt đất nhàu nát đầy vết máu, hung khí cũng bị đám lưu manh mang đi, cũng không bắt đối phương “bồi thường” tiền thuốc men hay phí tổn mai táng, tất cả đều tự gánh vác, tất cả tiêu hóa.
Sau nhiều năm chém giết không ngừng, thôn tính lẫn nhau, thành phố Cửu An dần dần hình thành những băng đảng lưu manh khá cố định, có lớn có nhỏ. Nhưng những đám lưu manh nhỏ cũng không đến mức bị thâu tóm vì cũng được các băng lớn hơn che chở. Như băng của Thiệu Minh Chính kia chỉ khoảng hai mươi người, chỉ trang bị súng kíp và vũ khí lạnh, thực lực không mạnh, nhưng được Thẩm Vân Thiên và Bành An An che chở, các băng khác cũng không gây rắc rối cho chúng, xem như được sống yên ổn.
Trong đám lưu manh, khi phạm vi thế lực cơ bản đã được phân chia xong, tình trạng xuống đường cũng dần giảm bớt. Hơn nữa, theo sự phát triển của thời đại, vũ khí trang bị của vài băng lưu manh cũng được đổi mới, vài băng đảng thậm chí còn đi theo một con đường ngầm để làm nhái vũ khí quân dụng, ví dụ như “xưởng công binh ngầm” ở tỉnh Nam Quế và tỉnh Quỳnh Hải, làm nhái được súng lục quân dụng K54, khuyết điểm lớn nhất là tính năng không ổn định, thường xuyên kẹt đạn. Loại súng nhái K54 này, thậm chí được đổ vào Hong Kong, trở thành “đòn sát thủ” của xã hội đen Hong Kong, vì loại này có thể đục thủng được áo chống đạn của cảnh sát Hong Kong, khiến cảnh sát Hong Kong nghe nói đến đã giật mình. Vì loại súng này thường xuyên kẹt đạn, sau khi bắn phát thứ nhất thì không có cách bắn viên thứ hai, khiến đám tội phạm vô cùng đau đầu, khiến nó bị gọi là vũ khí đau đầu của cả cảnh sát và phần tử xã hội đen Hong Kong.
Vũ khí nhái xuất hiện khiến việc “xuống đường” không còn ý nghĩa, vì vậy, gần hai năm, dần dần không còn tình trạng “xuống đường” nữa. Nhưng mấy năm trước thỉnh thoảng có tình trạng “xuống đường”, gây ra nhiều người chết và tàn phế, khiến tình hình trị an Cửu An cũng sụp đổ cùng cực.
Khi Lưu Vĩ Hồng vừa hiểu được tình hình như thế đã cực kỳ khiếp sợ.
Đây đúng là tình trạng chiến tranh!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 855: Lưu manh côn đồ kiêu ngạo đến cực điểm
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Tên lưu manh tóc dài trong tay tòn ten một thắt lưng quân dụng đầy máu tươi cười dâm đãng đi tới trước mặt cô gái trẻ đang bị mấy tên lưu manh khác giữ chặt tay, túm chặt tóc, giơ tay chụp lấy phần ngực của cô
- Dừng tay!
Một tiếng quát lớn lạnh lùng, đột nhiên vang lên ở trong đám người.
Tên lưu manh tóc dài ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt đoàn người cũng đều nhìn qua, dùng trên mặt của một người trẻ tuổi cao lớn. Vị anh hùng "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ" này, tất nhiên chính là Lưu Vĩ Hồng - Bí thư Lưu!
Lưu Vĩ Hồng đứng ở trước nhất, Hà Mẫn cùng Lý Cường một trái một phải, hộ vệ ở cánh bên. Lý Cường đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, Hà Mẫn đứng phía trước Vân Vũ Thường, che chắn hoàn toàn Vân Vũ Thường ở phía sau. Một phương hướng khác của đám người, sau lưng đám lưu manh kia, Vương Triệu Tung cũng đã đứng vào bên trong vòng tròn, hai tay đều đặt lưng ở sau lưng, cái dây nịt bằng thép lấp lánh tỏa sáng, đã được tháo xuống, đang cầm trong tay anh ta, ánh mắt chăm chú nhìn hai lưu manh bên hông cắm khẩu súng
Không thể nghi ngờ, nếu lát nữa động thủ, hai tên có súng này, sẽ trở thành mục tiêu đả kích đầu tiên của Vương Triệu Tung
Trong dây đai thép kia có cất giấu phi đao nhỏ, Vương Triệu Tung không tính sử dụng. Ở trong hoàn cảnh này, sử dụng phi đao, rất dễ dàng lỡ tay làm bị thương người vô tội. Tuy nhiên 7, 8 tên lưu manh trong vòng tròn này, Vương Triệu Tung thật đúng là không đặt vào mắt. Bọn họ bên này năm người, ngoại trừ Vân Vũ Thường, còn lại bốn người, bao gồm Lưu Vĩ Hồng trong đó, tất cả đều là cao thủ quyền thuật. Đối phó7, 8 tên lưu manh, vậy là đủ rồi!
- Mẹ nó, mày là ai? Dám chõ mõm vào, không muốn sống hả?
Tên lưu manh tóc dài sau khi trố mắt một chút, mới phát ra một tiếng quái kêu, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng gầm rú, giơ lên dây lưng quân dụng, thân mình lảo đảo, chạy tới, dữ dằn hung hãn
- Đứng lại!
Lý Cường lạnh lùng quát một tiếng.
- Con mẹ nó!
Tên lưu manh tóc dài không hề đem lời cảnh cáo của Lý Cường đặt trong lòng, ngược lại giận tím mặt, hướng về phía Lý Cường liền tức giận mắng một tiếng, lập tức giơ cao dây lưng, dây lưng da trâu thật dày mang theo đầu khóa kim loại nặng, “hừ” một tiếng, liền hướng vào đầu Lý Cường mà bổ xuống
Sau đó, chính là một tiếng hét thảm thiết, đoàn người vẫn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra, cơ thể của tên lưu manh tóc dài liền bay lên, trên không trung vẽ ra một vòng cung, bay ra 3, 4m, “bịch”, nặng nề té ngã trên đất, lập tức toàn thân co quắp thành hình dạng như con tôm, cả người không ngừng co giật, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch, cổ họng ư… ư…
- Bắt hết!
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng ra lệnh.
- Con mẹ nó
- Chém chết bọn họ!
Cùng lúc đó, mấy tên lưu manh kia như mới tỉnh mộng, một đám hò hét vọt lên, hỗn loạn từ bên hông rút đồ chơi ra
Lý Cường, Hà Mẫn và Vương Triệu Tung, gần như là cùng một lúc ra tay. Vương Triệu Tung thì dây lưng thép trong tay múa may như gió, Lý Cường và Hà Mẫn thì tay không vọt ra, giống như tia chớp xông ra ngoài
Lưu Vĩ Hồng hai tay ôm ngực, thân mình hơi lướt ngang, thay thế vị trí Hà Mẫn để lại, hoàn toàn che chắn Vân Vũ Thường, nhưng tay phải của hắn, đã đút vào dưới sườn trái, cầm sẵn khẩu K64. Ngày đầu tiên đến cục Công an nhậm chức, trong cục liền trang bị khẩu K64 này cho hắn, để mà phòng thân. Nòng súng của khẩu K64, nhỏ hơn khẩu K54 rất nhiều, mang theo vô cùng tiện lợi.
Tuy nhiên rất rõ ràng, hôm nay không cần Bí thư Lưu ra súng.
Ba người Vương Triệu Tung giống như hổ xông vào đàn dê, chỉ trong nháy mắt, 7, 8 tên lưu manh đã té ngã ngổn ngang trên đất, ai nấy đều đau đớn mà kêu la ởm tỏi, hung khí các loại dao găm, hều hết chưa kịp rút ra, đã bị ném xuống đất. Hai tên cắm súng lục ngang hông là thảm nhất, hai người đều là tay trái dùng sức cầm chặt tay phải, đau đến lăn lộn đầy đất
Cổ tay phải bọn họ đã bị rách da sưng thịt, xương cổ tay đã vỡ vụn, y học gọi là “gãy xương nát vụn”
Lý Cường đem tên lưu manh tóc dài bị đánh ngã đầu tiên kéo qua đây, giơ ra bàn chân mang giày da, dẫm lên mặt y, theo sau rút súng lục ra, chỉ vào bọn lưu manh nằm la liệt dưới đất, quát:
- Cục Công an thành phố! Nằm sấp tại chỗ, không ai được đứng lên. Ai dám lộn xộn, thì cho ăn đạn!
Vương Triệu Tung rất nhanh lại lui vào bên trong đám người, Hà Mẫn thì trở lại bên cạnh Vân Vũ Thường, cảnh giác nhìn bọn lưu manh trên mặt đất.
- Hay!
- Đánh rất hay!
Đám người đầu tiên là yên lặng, bỗng nhiên lúc đó, vang lên tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay như sấm dậy
Mà cô gái trẻ bị bắt giữ kia, thì vội vội vàng vàng chạy qua đó, rất cố gắng muốn đỡ dậy chàng thanh niên bị đánh cho máu me đầy người không biết sống chết, miệng không ngừng kêu to tên của anh ta
Lưu Vĩ Hồng lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số, rất nhanh, bên kia liền có người nhận máy
- Phòng trực ban Cục công an thành phố phải không? Tôi muốn báo cảnh sát! Quảng trường phố thương mại xảy ra giết người, có 7, 8 tên tám lưu manh đang người, mời các anh lập tức đến đây!
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền cúp điện thoại, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, 19h43. Sau đó, Lưu Vĩ Hồng lại gọi điện thoại cho khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố, mời bọn họ lập tức phái xe cứu thương lại đây.
- Thả tao ra, tên khốn khiếp, con mẹ mày thả tao ra!
Tên lưu manh tóc dài bị Lý Cường dẫm dưới chân cuối cùng lấy lại hơi, không ngừng vặn vẹo cơ thể, giãy giụa tức giận kêu la, thanh âm có chút khàn khàn, trở nên hơi quái
Lý Cường nâng giày da lên, nhẹ nhàng đạp xuống, tên lưu manh tóc dài kia kêu lên một tiếng đau đớn, mắt lại trở nên trắng dã ra
- Bọn khốn chúng mày muốn chết hả, mau thả Phi Ca, bằng không chém chết chúng mày
Sự hung hãn của bọn lưu manh này, đúng là nằm ngoài dự kiến của Lưu Vĩ Hồng, một kẻ lưu manh khác lại giãy dụa đứng dậy, miệng còn không sạch sẽ lớn tiếng tức giận mắng, bộ dáng hùng hổ.
- Nằm xuống!
Rất không may, vận khí tên lưu manh thật sự không tốt, đụng phải sát tinh Lý Cường. Lý Cường một bước liền đến trước mặt tên lưu manh kia, giơ cán súng lên, thật mạnh đập vào trán tên lưu manh kia, lập tức máu tươi ứa ra.
Tên lưu manh kêu la thảm thiết, nặng nề ngã sấp xuống, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Lý Cường từ sau mông lấy ra một bộ còng tay, đem tên lưu manh tóc dài và một tên lưu manh khác còng lại với nhau
Tên lưu manh tóc dài lại một lần nữa tỉnh lại, hãy còn không phục, nâng bản mặt tái nhợt không còn giọt màu trộn lẫn chút bụi đất, thất thanh hô to tướng lên:
- Chúng mày… chùng mày có biết ông đây là ai không hả? Ông đây họ Vương, là cháu trai của Bí thư Thành ủy Vương, Bí thư Vương là chú ruột của tao! Mau thả tao ra, bằng không tao và chúng mày không xong đâu… Ui da…
Hoá ra cũng đã trúng một cán súng của Lý Cường, lập tức máu tươi ứa ra, lại một lần nữa té ngã trên đất.
Đám người vốn đang huyên nào, bỗng nhiên lại trở nên yên lặng không một tiếng động, mọi người nhìn nhìn tên lưu manh tóc dài, lại nhìn nhìn Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù ra tay chính là đám người Lý Cường, nhưng rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết, Lưu Vĩ Hồng mới là thật sự là người có quyền trong mấy người này
Lưu Vĩ Hồng chân mày nhíu lại, chậm rãi đi qua, nhìn tên lưu manh tóc dài, lạnh lùng nói:
- Anh tên là gì?
- Vương... Vương phi...
Vương Phi bị Lý Cường ra tay liên tục, thở hổn hển nói, trên mặt lại lộ ra thần sắc vô cùng hung hãn như trước, căm tức nhìn Lưu Vĩ Hồng, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, khó có thể tưởng tượng.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Chú anh tên gì?
- Vương Thì Hằng! Bí thư Thành ủy Vương! Mau thả tôi ra! Bằng không, chú tôi đem các ông diệt hết! Cục công an thành phố rất khó lường đó
Vương Phi nghiêm nghị không sợ, tiếp tục rống cổ kêu la không ngớt.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Vương phi, mặc kệ anh là cháu trai của ai, tôi cũng sẽ xử lý anh
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý đến y, nhấc chân bước qua người y, đi nhanh tới trước mặt chàng thanh niên bị đánh, ngồi xổm xuống. Chàng thanh niên đã hôn mê, cô gái kia dùng đủ mọi cách, cũng không thể đỡ anh ta dậy, chỉ đành ngồi dưới đất, đặt đầu anh ta lên đùi mình, không ngừng khóc lóc, từng giọt nước mắt nhỏ xuống trên mặt thịt máu lẫn lộn của bạn trai
Lưu Vĩ Hồng giơ tay ấn vào mạch đập của người thanh niên bị thương, lại vén mí mắt anh ta lên quan sát một cái, sắc mặt trở nên ngưng trọng, liền đứng dậy, cao giọng nói:
- Ai là bác sĩ? Nếu ai là bác sĩ, xin qua đây cấp cứu cho anh ta!
Trong đám người một trận xôn xao, đoàn người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích
- Các đồng chí, tôi tên là Lưu Vĩ Hồng, là Cục trưởng Công an thành phố! Ai là bác sĩ, xin qua đây cứu anh ta, tôi cam đoan sự an toàn tình mạng của người đó
“Wa…”
Trong đám người lập tức lại vang lên một trận xôn xao kinh ngạc, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, đều trở nên sáng lấp lánh. Rất rõ ràng, quần chúng vây xem cũng không từng nghĩ đến, người trẻ tuổi trầm ổn như núi này, không ngờ là Cục trưởng Công an thành phố!
Vương Phi cũng không dám tin nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong mắt rốt cục lộ ra thần sắc sợ hãi.
Cuối cùng, trong đám người đi ra một người đàn ông trung niên mắt mang kính, đi tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Cục… cục trưởng Lưu, tôi là bác sĩ, để tôi xem qua…
- Được, mời ông lập tức khám cho anh ta!
Vị bác sĩ trung niên kia liền ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình hình cậu trai bị thương, giơ tay ấn vào nhân trung của cậu trai bị thương, chỉ chốc lát, cậu trai bị thương rên rỉ một tiếng, từ từ tỉnh lại.
- Hay quá…
Trong đám người lại phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi
Bác sĩ trung niên đứng dậy, nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Cục trưởng Lưu, anh ta tạm thời hôn mê, tuy nhiên, phải lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra, có khả năng nội tạng đã bị thương.
- Ừ, tôi đã gọi điện thoại cho bệnh viện nhân dân thành phố, bọn họ hẳn là sẽ lập tức tới đây
Đang lúc hỗn loạn, từ xa vang lên tiếng xe cứu thương inh ỏi, chỉ chốc lát, một chiếc xe cứu thương với đèn báo lập lòe nhanh chóng chạy tới, bác sĩ y tá từ trên xe nhảy xuống, đơn giản tiến hành rồi kiểm tra đối với cậu trai bị thương, liền cán anh ta lên xe, cô gái trẻ tự nhiên theo sát phía sau, khi đi qua bên người Lưu Vĩ Hồng, cúi đầu thật thấp chào Lưu Vĩ Hồng, nghẹn ngào nói:
- Cục trưởng Lưu, cảm ơn anh
Lưu Vĩ Hồng phất tay, nói:
- Không cần cảm tạ, cô nhanh đến bệnh viện đi.
- Ừm
Cô gái trẻ gạt nước mắt trên mặt, theo sau leo lên xe cứu thương, xe cứu thương lại í o chạy đi mất
Lưu Vĩ Hồng ánh mắt thoáng nhìn đám lưu manh nằm la liệt dưới đất, lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, 20h12, thời gian đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, xe cứu thương cũng đã đến, rồi lại đi, cảnh sát cục Công an thành phố, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả
Chân mày Lưu Vĩ Hồng lập tức nhíu lại hết mức có thể
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina