Lấy bản tính của hắn thì đương nhiên sẽ không giao vận mệnh của mình vào tay ai, nhưng nếu lựa chọn ra tay thì hắn không có gì nắm chắc, thật sự khó giải quyết.
Chính lúc này, đột nhiên sau lưng Phong Liệt truyền đến tiếng quát to như sấm.
Một kiếm quang sắc bén không gì sánh được rạch phá hư không chém thẳng hướng đỉnh đầu Phong Liệt.
Phong Liệt nhướng mày, không thấy hắn làm gì mà xung quanh người từng huyền ảo pháp tắc chi văn chuyển động dẫn đến không gian dao động.
Ngay sau đó, kiếm quang phóng tới gần Phong Liệt bỗng xảy ra nghịch chuyển kinh người. Đầu tiên là tốc độ giảm bớt, tiếp đó yên lặng, cuối cùng chậm rãi thụt lùi rồi biến mất ở khung trời xa.
Cho đến giờ phút này Phong Liệt mới xoay người lại, lạnh lùng nhìn phía xa, mặt nổi lên sát khí.
- Thế...thế là sao? Tại sao ngươi biết chưởng khống thời gian pháp tắc? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Cách mấy vạn dặm, một ông lão khô gầy cầm thanh trường kiếm ngây ngốc nhìn Phong Liệt, con mắt già nua không thể che giấu nỗi giật mình, chính là Đại Diễn Tôn Giả.
- Lão già, lần trước không giết ngươi là vì tâm tình của lão tử tốt, thật cho rằng ta không dám giết ngươi chắc?
Dứt lời thì huyền thiên chiến kiếm bỗng hóa thành bóng sáng vàng chém hướng Đại Diễn Tôn Giả, thế nhanh như tia chớp.
Cảm nhận được sát khí tận xương, Đại Diễn Tôn Giả thức tỉnh, biểu tình nghiêm trọng.
Lần trước lão bị huyền thiên chiến kiếm chém đi nửa cái mạng già, giờ sao dám cứng rắn chống lại?
Đại Diễn Tôn Giả người mơ hồ chớp lóe, nhanh chóng di chuyển hòng tránh đi huyền thiên chiến kiếm.
Nhưng khiến lão giật mình là huyền thiên chiến kiếm phóng tới hóa thành du long uốn lượn đuổi theo không bỏ, hơi thở tử vong cách lão ngày càng gần.
- Nguy rồi!
Đại Diễn Tôn Giả con ngươi co rút, kinh hoàng biến sắc.
Lần trước lão nhớ kiếm khí của Phong Liệt không cách nào tỏa định lão, nhưng lúc này công kích của đối phương khiến lão không có chỗ trốn.
Điều này nói lên một vấn đề, tu vi của Phong Liệt đã trên lão, hồn lực đã bao trùm lão, sự thật này khiến Đại Diễn Tôn Giả khó mà chấp nhận.
Huyền thiên chiến kiếm tốc độ kinh người, Đại Diễn Tôn Giả chỉ thấy ánh sáng vàng chợt lóe.
*Phụt phập*
Một tiếng trầm đục.
Ngực lão xuất hiện một lỗ máu cỡ cái chén.
Đại Diễn Tôn Giả khó tin nhìn ngực mình, nhìn thân thể chậm rãi hóa thành bộ phấn, dần tan biến.
- Thiên nguyên cảnh? Không thể nào, ngươi mà là cường giả thiên nguyên cảnh!
Linh hồn Đại Diễn Tôn Giả độn ra hét chói tai, ánh mắt nhìn Phong Liệt tràn đầy không cam lòng và độc ác.
- Dài dòng quá, đi gặp ông Diêm Vương đi!
- Nhiếp hồn chi mâu!
Phong Liệt cười khẩy, mắt lóe tia sáng tím, linh hồn Đại Diễn Tôn Giả bị đóng đinh trên không trung.
Bỗng xuất hiện một vòng xoáy đường kính trăm dặm nuốt lấy linh hồn của Đại Diễn Tôn Giả.
Giết chết Đại Diễn Tôn Giả không để lại nhiều gợn sóng trong lòng Phong Liệt.
Hắn nhanh chóng nuốt ký ức của Đại Diễn Tôn Giả, muốn từ bên trong tìm ra chút tin tức liên quan về Hồn Võ đại đế.
Nhưng mà, hắn thất vọng rồi.
Đối với Hồn Võ đại đế và thiên đạo chi quan thì Đại Diễn Tôn Giả biết đến có hạn, lão chỉ tuân theo tổ sư gia đời thứ nhất hệ ám, Vô Thông tôn giả hành sự mà thôi.
- Vô Thông tổ sư gia ư, không lẽ lão còn chưa chết?
Phong Liệt nhíu mày, mắt xẹt qua tia kinh ngạc, hắn bỗng nhiên nhứ đến điều gì, tinh thần len vào trong ám ngục huyền thiên chiến kiếm.
Ám ngục không gian, trong từ đường hệ ám, bên trên ngay chính giữa cung phụng một pho tượng bát trảo thiên long thần tuấn uy vũ, sinh động như thật, đôi mắt đen chớp lóe đầy linh tính.
Nhìn pho tượng này, Phong Liệt chìm trong suy tư.
Năm đó sư phụ Tử Long đã từng cho hắn biết đây là pho tượng của Vô Thông tổ sư gia, tồn tại lâu đến trăm vạn năm. Khi hắn tham gia vào hệ ám thì pho tượng thiên long từng ban cho hắn thần lực, tu vi chớp mắt tăng ba cấp.
Cho đến nay pho tượng đem đến cảm giác rất bí ẩn với hắn, vậy nên dù đã hoàn toàn khống chế huyền thiên chiến kiếm thì hắn vẫn không xóa đi từ đường này.
Bây giờ Phong Liệt lại một lần nữa quan sát pho tượng thiên long, dưới đáy lòng nổi lên nghi ngờ. Hắn không biết có phải là ảo giác, từ pho tượng cảm thấy tim đập nhanh.
Chính lúc này, một tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ quét đến đi một vòng trên người Phong Liệt, hình như không có ý che giấu gì cả.
Phong Liệt con ngươi co rút, lạnh lùng nhìn phía xa, quát lạnh nói:
- Là ai? Lăn ra đây cho ta!
Trong thiên địa âm phong gào thét, cát bụi tung bay, khắp nơi tràn ngập tĩnh mịch và tiêu điều.
Lát sau một ông lão áo trăng tiên phong đạo cốt xuất hiện trên trời cao.
Ông lão khuôn mặt thanh nhã, đôi mắt cơ trí sâu thẳm chớp lóe nhìn Phong Liệt, khóe môi treo nụ cười đầy ẩn ý.
Gió rét cắt xương tới gần ông lão mười trượng thì tự động tách ra hai bên, không cấu thành chút uy hiếp.
Thật rõ ràng, thực lực của ông lão không nhỏ, Phong Liệt thậm chí nhìn không thấu tu vi thật sự.
Phong Liệt cảnh giác, lạnh giọng quát hỏi:
- Người là ai!?
- A?
Ông lão ngẩn ra, kinh ngạc hỏi lại:
- Sao vậy? Ngươi không nhớ ta ư?
Phong Liệt lòng máy động, nghi hoặc đánh giá ông lão, có chút quen thuộc nhưng thật tình nhớ không nổi đã thấy ông ta ở đâu, hình như là vì ký ức dính bụi đã quá lâu rồi.
- Ha ha, xem ra ngươi là thật sự không nhớ ta, hoặc nên nói ký ức của ngươi còn chưa thức tỉnh hoàn toàn.
Ông lão cười khẽ, nói:
- Lão phu tên Chiêm Thiên.
Phong Liệt kinh ngạc lặp lại:
- Chiêm Thiên? Ngươi là người sáng lập ra Chiêm Thiên các?
Ông lão nhẹ gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy, Chiêm Thiên đúng là lão phu để lại một mạch truyền thừa.
Phong Liệt con ngươi co rút, hít ngụm khí lạnh.
Chiêm Thiên các chính là một trong môn phái có lịch sử lâu đời nhất Long Huyết đại lục, lấy thiên tính, bói toán nổi danh, thậm chí còn xa xưa hơn cả mười chân long giáo phái, khởi nguyên thời trung kỳ viễn cổ chân long.
Nếu lão già này thật sự là người sáng lập Chiêm Thiên các thì e rằng sống không dưới ba trăm vạn năm, bối phận cao hơn đám Nhân Hoàng, Long Chủ, thật sự là lão già.
Bình tĩnh lại nỗi lòng rung động, Phong Liệt trầm giọng nói:
- Không biết tiền bối giá lâm nơi đây có chuyện gì?
- Ha ha, ở trước mặt long hồn mặt đất hoang cổ hồng hoang thì lão phu không dám nhận hai chữ tiền bối.
Chiêm Thiên cười đầy ẩn ý, rồi biểu tình nghiêm túc nhìn quan tài đá phía xa, nói:
- Phong Liệt, thời gian khẩn cấp, chúng ta bớt nói nhảm đi.
- Hiện tại Hồn Võ đại đế sắp hồi sinh rồi, nếu để cho hắn thành công, lão phu không dám khẳng định chết sống của người khác nhưng ngươi và ta chết chắc rồi, vậy nên phải ngăn hắn lại.
Phong Liệt giọng điệu bình thản nói:
- Ồ? Phong Liệt ta chỉ là một tiểu nhân vật cỏn con, Hồn Võ đại đế dù có sống lại cũng không đến mức mất trí phát cuồng đồ tận thiên hạ đi?
Chúc ai có ng yêu thì hạnh phúc bên ng yêu
Chúc ai FA thì ở nhà ấm áp với rất nhiều của 4vn
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1061: Độc mục cự quái lại xuất hiện
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Chiêm Thiên cười lạnh nói:
- A, Phong Liệt, đừng có lừa mình dối người. Thuở hoang cổ ban sơ, kiếp trước ngươi và Hồn Võ đại đế thân tàn đại chiến mười ngày mười đêm mà thu, không lẽ ngươi cho rằng Hồn Võ đại đế sẽ bỏ qua ngươi ư?
Phong Liệt biến sắc mặt, trầm ngâm nói:
- Sao ngươi biết chuyện mấy ngàn vạn năm trước?
Chiêm Thiên cười tủm tỉm nói:
- Có gì mà kỳ? Bởi vì năm đó lão phu chính mắt chứng kiến trận đại chiến.
Thoáng chốc, hình ảnh chiến đấu với Hồn Võ đại đế thời hoang cổ ban sơ chậm rãi phô bày ra.
Trong ký ức lúc hắn đấu với Hồn Võ đại đế dân bản xứ căn nguyên đại lục còn chưa xuất hiện cao đẳng trí tuệ sinh mệnh, quan sát cuộc chiến chỉ có ngàn cận vệ của Hồn Võ đại đế.
Đột nhiên trong ngàn cận vệ một trung niên văn sĩ hiện ra trong đầu Phong Liệt.
Người trung niên văn sĩ tay cầm cây quạt, nho nhã phong lưu, trong ánh mắt tràn ngập vô tận trí tuệ, có sáu, bảy phần giống với Chiêm Thiên bây giờ.
Phong Liệt kinh ngạc nói:
- Không lẽ ngươi là thuộc hạ của Hồn Võ đại đế?
Chiêm Thiên cười nói:
- Đúng vậy, hay chính xác hơn lão phu là là quân sư dưới tay đại đế.
Phong Liệt con ngươi co rút, cố nén nỗi giật mình, lạnh lùng nói:
- Hừ, ngươi là người của Hồn Võ đại đế, tại sao muốn ngăn cản hắn hồi sinh? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?
- Muốn làm ngươi tin không có gì khó.
Chiêm Thiên vươn tay chỉ hướng quan tài đá phía xa, căm giận nói:
- Phong Liệt, ngươi nhìn thấy những con rối đó chứ?
Giọng điệu của lão toát ra mối hận tận xương, khiến Phong Liệt thầm rung động.
Không cần nhìn cũng biết Chiêm Thiên chỉ là những cây cột đá phong ấn con rối hồn võ vệ.
- Nhìn thấy.
Chiêm Thiên hừ lạnh nói:
- Hừ, vậy ngươi có từng phạt hiện trong một ngàn lẻ một căn phong thần trụ có một là trống rỗng?
- A?
Phong Liệt ngẩn ra, tinh thần lực cường đại lập tức quét qua.
Quả nhiên, trong những cột đá quay quanh quan tài đá có một cái tróng rỗng, mặt ngoài không có phù điêu hồn võ vệ.
Trầm ngâm một lúc Phong Liệt hiểu ra cái gì, lời Chiêm Thiên nói càng khẳng định điều hắn đoán.
- Thật ra cây phong thần trụ đó vốn thuộc về ta, chẳng qua lúc đó ta luyện chế phong thần trụ cho đại đế để lại một chút sơ hở, ở ba trăm vạn năm trước may mắn thoát khốn.
Chiêm Thiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phong Liệt, nói:
- Thử hỏi có ai không làm người sống mà muốn đi làm người chết không?
- Ngươi có biết? Nếu vào trong những thần trụ này thì linh trí tối đa chỉ còn lại ban đầu một nửa, đó là tàn khốc cỡ nào!
- Lão súc sinh Vô Thông đáng chết đó từng hứa sẽ thả ta và Nhu nhi rời đi nhưng phút cuối đổi ý, ta hận không thể nghiền xương lão thành tro!
Nụ cười khẽ trên mặt Chiêm Thiên đã biến mất, thay vào đó là độc ác, thù hận, cùng với vô cùng thống khổ.
- Đáng hận là khi ta thoát khốn thì Nhu nhi của ta đã tiêu hồn, chỉ để lại một con rối.
Bất giác Chiêm Thiên phóng ra khí thế mạnh mẽ khiến Phong Liệt lùi một bước.
Phong Liệt thầm rung động, tu vi của lão già này cao hơn hắn một bậc, chắc là đỉnh thiên nguyên cảnh.
Nhưng Phong Liệt dần tin lời Chiêm Thiên nói.
Tình hình lúc đó không khó tưởng tượng, tất nhiên Hồn Võ đại đế cưỡng ép chế đám thuộc hạ Chiêm Thiên thành con rối.
Loại chuyện này không hiếm thấy trên Long Huyết đại lục, trong đế quốc người thường một số đế vương tàn bạo khi chết sẽ đem cấp dưới luyện chế thành tượng binh mã chôn cùng, bọn họ không thèm để ý thuộc hạ của mình có đồng ý hay không.
Chiêm Thiên chính là thất bại phẩm, sau khi bị chế thành con rối thì sống lại.
Chợt lòng Phong Liệt run lên, mạnh ngẩng đầu, thất thanh kinh kêu:
- Vô Thông? Ngươi nói Hồn Võ đại đế chính là Vô Thông?
- Đúng vậy.
Chiêm Thiên bình tĩnh lại cảm xúc, âm trầm nói:
- Trên cái thế giới này có lẽ chỉ có một mình ta biết Hồn Võ đại đế tên thật gọi là Vô Thông.
Thoáng chốc lòng Phong Liệt trầm xuống, sắc mặt biến cực kỳ khó coi.
- Vô Thông, chẳng lẽ là trùng hợp sao? Cha nó, mặc kệ là trùng hợp hay không, phải hủy đi pho tượng đó!
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Chiêm Thiên, Phong Liệt bỗng gọi ra huyền thiên chiến kiếm, vô tận nguyên lực trong cơ thể điên cuồng rót vào nó.
*Ong!*
Huyền thiên chiến kiếm rung lên, màn sáng vàng bùng nổ, khí thế hủy diệt tràn ngập.
Phong Liệt không vung thần kiếm, nhưng trong ám ngục không gian đột nhiên hình thành nước lũ vàng ập hướng từ đường hệ ám, nó đi qua đâu là mọi thứ trong không gian thành bột phấn.
Huyền Thiên kiếm khí chí cường chí duệ, sắc bén không gì sánh được.
Cho đến bây giờ, Phong Liệt chưa từng thấy có thứ gì Huyền Thiên kiếm khí không thể hủy diệt, mà bây giờ Huyền Thiên kiếm khí cũng không khiến hắn thất vọng.
Bị nước lũ vàng tàn phá, tất cả trong ám ngục không gian biến thành bột phấn, chớp mắt vọt tới gần pho tượng thiên long.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn.
Pho tượng thiên long bát trảo uy vũ thần tuấn bị nước lũ vàng trùng kích biến thành mảnh vụn.
Đợi Huyền Thiên kiếm khí tán đi, nguyên ám ngục không gian biến trống không chẳng có gì, chỉ để lại vài mảnh vụn pho tượng đen trên mặt đất.
Nhưng Phong Liệt không thả lỏng, ngược lại càng cảnh giác hơn. Hắn mơ hồ cảm thấy có sát ý cường đại khiến tim hắn đập nhanh bất an.
Sự thực chứng minh, hắn âu lo không thừ chút nào.
*Ong!*
Vài mảnh vụn pho tượng đột nhiên tỏa ánh sáng vàng láp lánh, ở trên không trung dần ngưng tụ thành một hồn ảnh vàng khổng lồ, tỏa ra khí thế cường đại.
Tim Phong Liệt rớt cái bịch, tập trung nhìn lại thấy một quái vật đầu có một con mắt, thân hình biến ảo không ngừng.
quái vật ánh mắt lạnh băng, kiêu ngạo, không có chút tình cảm, thân hình biến đổi giữa rồng, cọp, rắn, báo, vân vân, cực kỳ quái dị.
- A? Độc mục cự quái? Nó còn chưa có chết?
Phong Liệt biểu tình giật mình, hắn không lạ gì độc mục cự quái, lúc trước khi hắn mới tụ tập mười ba tầng thần tháp thì từng cùng một độc mục cự quái cướp đoạt quyền khống chế Huyền Thiên, hai bên dây dưa nửa tháng cuối cùng bị hắn dùng phong ma đại thương giết chết.
Nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện một con, hoặc nên nói độc mục cự quái chỉ có một con duy nhất.
- Hừ, súc sinh chết tiệt.
Phong Liệt giật mình qua đi thì bình tĩnh lại, lúc này hắn không còn là võ giả long hoàng cảnh ban đầu, tu vi thiên nguyên cảnh mạnh mẽ khiến hắn tăng niềm tin gấp nhiều lần, đủ ứng đối tất cả rắc rối.
Hắn tâm ý động, trong ám ngục không gian lập tức sinh ra một lực không gian cường đại, cứng rắn bài trừ độc mục cự quái ra ngoài không gian khiến nó bại lộ trong cõi trời đất.
Hồn ảnh vàng khổng lồ to cỡ ba trăm trượng, dường như một ngọn núi nhỏ cuộn tròn trên không trung, khí thế cường địa khiến gió lạnh rít gào trong thiên địa yên tĩnh lặng.
Bị Phong Liệt đuổi ra khỏi không gian Huyền Thiên hình như khiến nó rất tức giận, một con mắt nhìn Phong Liệt toát ra sát khí đậm đặc khiến người không dám nhìn gần.
Phong Liệt lạnh lùng cười, trong lòng chút không sợ hãi, huyền thiên chiến kiếm chậm rãi súc thế định hoàn toàn tiêu trừ nó.
Chúc ai có ng yêu thì hạnh phúc bên ng yêu
Chúc ai FA thì ở nhà ấm áp với rất nhiều của 4vn[/QUOTE]
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1062: Độc mục cự quái lại xuất hiện (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Nhưng vào lúc này, Chiêm Thiên ở phía xa trên không trung kiềm không được thất thanh kinh kêu:
- Đại...đại đế?
- A?
Phong Liệt khựng lại, kinh ngạc nhìn hướng Chiêm Thiên.
Chiêm Thiên mặt tái nhợt, người run bần bật, trong mắt tràn đầy sợ hãi như là chuột thấy mèo vậy, tùy thời chuẩn bị xoay người chạy trốn.
Phong Liệt chỉ vào độc mục cự quái trên trời, kinh ngạc nói:
- Cái gì? Chiêm Thiên, ngươi nói hắn chính là Hồn Võ đại đế ư?
- Nó là đế hồn thú, chính là phó hồn sinh cùng với Hồn Võ đại đế, có liên quan sinh mệnh với đại đế, tâm ý liên hệ. Lúc đại đế tung hoành thiên hạ thì nó đại biểu đại đế chinh chiến vũ nội, xưng nó là đại đế cũng không quá đáng.
Chiêm Thiên cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, toàn bộ tinh thần đề phòng, mắt nhìn chằm chằm độc mục cự quái.
- A? Thì ra là vậy.
Phong Liệt giật mình, đây chắc là thứ tương đương với phân thân bẩm sinh. Trên thế giới này dù hiếm có người trời sinh song hồn nhưng không phải không có.
Lúc ấy độc mục cự quái cũng phát hiện Chiêm Thiên, ánh mắt lạnh lùng lóe sát khí, gầm lên:
- Grao! Chiêm Thiên, đồ phản đồ nhà ngươi tránh mấy trăm vạn năm hôm nay rót cuộc chịu chém đầu rồi sao?
- Đế hồn, không ngờ ngươi yếu đến mức này. Chỉ bằng ngươi bây giờ e rằng không có tư cách khiến ta chém đầu không?
Mắt đế hồn thú tức giận, hừ lạnh nói:
- Hừ, hèn chi dám nói như vậy với ta, thì ra là đã giải trừ đại đế linh hồn ấn ký. Tuy nhiên ta muốn giết ngươi thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Chiêm Thiên lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng có hư trương thanh thế, không biết hiện tại ngươi còn có mấy phần thực lực năm đó chứ? e rằng một phần vạn cũng không tới đi? Không đến phút cuối, ai sống ai chết rất là khó nói.
Độc mục cự quái tức giận nói:
- Hừ, Chiêm Thiên, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ngăn cản đại đế hồi sinh, thật là không biết tự lượng sức mình. Không lâu sau, ta sẽ khiến ngươi trả cái giá đắt vì phản bội ta!
Tiếp theo ánh mắt nó chuyển hướng Phong Liệt, từ trên cao nhìn xuống, nói:
- Phong Liệt, bây giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi chịu thần phục đại đế, đại đế sẽ cho tất cả điều ngươi muốn. Nhưng nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ thì chờ đợi ngươi sẽ là hủy diệt, triệt để hủy diệt.
Thanh âm của đế hồn thú vang vọng trong thiên địa thật lâu không ngừng, tràn ngập lực lượng chấn nhiếp lòng người.
Phong Liệt cười lạnh, mắt chớp lóe.
Không đợi hắn đáp lời thì phía xa Chiêm Thiên biến sắc mặt, sốt ruột nói với Phong Liệt:
- Phong Liệt, ngươi tuyệt đối đừng bị hắn dụ dỗ. Vô Thông trời sinh tính đa nghi, chưa bao giờ tin tưởng bất cứ người nào. Nếu ngươi thần phục hắn, nhất định phải dâng lên linh hồn chi hỏa của mình, đời đời kiếp kiếp bị hắn khống chế.
- Nếu ngươi chịu cùng ta hợp tác thì có thể hoàn toàn đưa Vô Thông vào địa ngục. Huyền thiên chiến kiếm của ngươi là vũ khí duy nhất có thể tổn thương pháp thể của Vô Thông trên đời này.
Phong Liệt phất tay, cười lạnh nói:
- Được rồi, đừng nói nhiều, Phong Liệt ta muốn gì sẽ dùng đôi tay đi bắt lấy, không cần ai ban cho.
Đối với lời đế hồn thú và Chiêm Thiên nói đương nhiên hắn sẽ không dễ tin, nhưng từ chuyện đế hồn thú muốn lung lạc hắn thì xem ra hắn đúng là có thực lực uy hiếp Hồn Võ đại đế.
Nếu đã vậy thì cứ to gan liều một làn đi, vận mệnh chỉ có thể chưởng khống ở trong tay chính mình.
Chiêm Thiên biểu tình thả lỏng, cất tiếng cười to nói:
Dứt lời, trong một con mắt bỗng phát ra luồng sáng vàng bắn hướng Phong Liệt.
Tinh thần công kích.
- Muốn chết mà.
Phong Liệt khinh thường hừ, có lẽ cảnh giới của đế hồn thú rất cao nhưng bây giờ chỉ có hình dạng, thực lực không đủ sợ.
Không thấy hắn làm động tác gì, khi vệt sáng vàng bắn tới trước mặt trăm trượng thì bỗng trong mắt đang vang tiếng xé gió, một vệt đen bốc lên khỏi mặt đất, đúng lúc tiêu trừ ánh sáng vàng.
Vệt sáng đen không biến mất, nấn ná ở sau lưng Phong Liệt một vòng rồi đánh hướng đế hồn thú.
*Xèo xèo xèo xèo!*
Một chuỗi tiếng khẽ vang, dễ dàng đâm hồn ảnh khổng lồ thủng lổ chỗ.
- Grao grao...ta phải giết ngươi!
Đế hồn thú đau đớn la hét.
Chiêm Thiên nhìn thấy tất cả, trong mắt lóe tia kinh sợ. Lão nhìn Phong Liệt ở bên dưới nhếch khóe môi, lòng thầm cảnh giác.
Đế hồn thú đau đớn la hét rồi đột nhiên căm hận nhìn hướng Phong Liệt, tức giận hét:
- Grao, Phong Liệt, là ngươi buộc ta tự hủy! Thiên long chi huyết!
*Ầm!*
Trên người Phong Liệt đột nhiên bùng phát ra ngọn lửa cực nóng.
Bây giờ Phong Liệt cảm thấy huyết dịch trong người điên cuồng bốc cháy lên, như là dầu lửa bốc cháy, đốt thân hình và linh hồn của hắn. Nếu không phải thân thể hắn cứng rắn không gì sánh được, chỉ sợ trong chớp mắt sẽ hóa thành tro tàn.
Mặc dù vô cùng thống khổ nhưng Phong Liệt biểu tình bình tĩnh, dường như thiêu đốt huyết dịch là người khác vậy.
- Hừ, quả nhiên là ở trong thiên long tinh huyết động tay chân, nhưng chỉ dựa vào điều này đã muốn giết ta, còn kém xa lắm.
Phong Liệt hừ lạnh, hai tay ở trước ngực ngưng kết ra một huyền ảo pháp ấn.
*Ong!* một tiếng, từng lũ sáng vàng phát ra từ người hắn, ở trước mặt ngưng tụ quả cầu lửa đốt cháy, rút ra hết thiên long tinh huyết trong người hắn.
- Thiên long tinh huyết bình thường mà thôi, bây giờ ta không cần nữa rồi, trả lại cho ngươi đây!
Phong Liệt hai tay đẩy, hỏa cầu bỗng bay ra bắn tới gần đế hồn thú, *Ầm!* một tiếng tạc nổ khiến nó rất là chật vật.
- Grao, chết tiệt!
Đế hồn thú gào rít giận dữ liên tục, vệt đen xuyên thấu khiến nó lo thân còn không xong, cả người bốc lên khói xanh, sớp thiêu đốt. Cuối cùng nó chịu không được nữa, bỗng xoay người bắn ra xa, bay hướng quan tài đá.
- Phong Liệt, đừng để nó chạy, giết nó sẽ tổn hại nặng bản thể Vô Thông!
Chiêm Thiên hét to, nhoáng người lên vội đuổi theo đế hồn thú.
Phía sau Phong Liệt không nhúc nhích, hắn chậm rãi nâng lên tay trái, ánh sáng đen khiến đế hồn thú ăn đau khổ liền bay vào tay hắn. Khói đen tán đi hiện ra một cây thương to đen đực, nặng nề trượng nhị, phong mang nhiếp người xuyên thấu tim.
*Ong ong ong ong!*
Cây thương to run bần bật, lộ ý vui vẻ.
Phong Liệt mỉm cười nhẹ xoa thân thương, cảm giác thân thiết dâng tràn trong ngực.
- Thiên bảo đỉnh? Ha ha, phong ma, làm khá lắm!
Chính lúc này, mặt đất bỗng *đùng* một tiếng trầm đục, dường như mạch đất rung động chấn thân hình Phong Liệt run lên.
Phong Liệt biểu tình nghiêm túc, ánh mắt xuyên qua không gian nhìn hướng quan tài đá phía xa.
- A? Không lẽ lão già đó định xuất quan rồi ư?
*Đùng!*
Trong mặt đất lại vang tiếng trầm đục khiến tim đập nhanh, khiến trời đất đều rung động.
Dần dần hơi thở uy nghiêm chậm rãi tràn ngập, khiến trái tim nặng nề muốn hộc máu.
Phong Liệt biểu tình bình tĩnh, trong mắt lóe tia phức tạp. Hắn biết cuối cùng sẽ đến, không thể trốn tránh.
Tinh thần hắn thầm liếc các kiều thê trong bổn mệnh không gian của mình, ánh mắt dần kiên quyết.
Sau đó hắn bất chấp tất cả vọt lên bay hướng phía trước.
- Vô Thông, ngươi phải chết! Trận chiến này ta không có ý do thất bại!
Chúc ai có ng yêu thì hạnh phúc bên ng yêu
Chúc ai FA thì ở nhà ấm áp với rất nhiều của 4vn
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1063: Thu hoạch kinh thiên
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Mặc dù Đế Hồn Thú chỉ là một lũ hồn ảnh, nhưng tốc độ của nó cực kỳ nhanh. Dù Chiêm Thiên tỏa định không gian mười vạn dặm cũng không thể ngăn nó lại, chỉ đành trơ mắt nhìn tên này bay đến bên trên quan tài đá, rơi vào vòng bảo hộ một ngàn cột đá.
Chiêm Thiên chạy tới bên ngoài quan tài đá vạn dặm, bất đắc dĩ đứng lại. Chiêm Thiên nhìn quan tài đá, cột đá trước mắt, trong mắt lóe tia phức tạp, có sợ hãi, có oán hận, dường như còn có tia tham lam.
Rất nhanh Phong Liệt cũng từ xa chạy tới, lặng lẽ xuất hiện ở chỗ cách Chiêm Thiên không xa, hai người đứng song song, mắt chớp lóe.
Quan tài đá hé mở một góc, uy nhiếp cường đại không gì sánh kịp tăng trưởng, giống như mạch đại địa đập ngày càng ngắn, tất cả đều chứng minh có thứ gì cường đại đang dần thức tỉnh.
Chiêm Thiên trầm giọng nói:
- Phong Liệt, Vô Thông đang trong giai đoạn phục sinh cuối cùng, cũng là thời cơ tốt nhất cho chúng ta giết chết hắn, nhưng Hồn Võ Vệ hơi rắc rối, dù họ đã mất đi đa phần linh trí nhưng thực lực không giảm chút nào, đặc biệt họ đều cầm thần khí, tùy tiện vung tay đều nguy hiểm tính mạng!
Phong Liệt ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Chiêm Thiên, nếu ngươi dám Vô Thông thì chắc sẽ không hề không chuẩn bị thứ gì? Thời gian không còn nhiều, mau chút đi!
- A?
Chiêm Thiên ngây ra, hơi ngoài ý muốn liếc Phong Liệt. Vốn lão định trước tiên thử thực lực của Phong Liệt, bây giờ nghe hắn nói vậy thì lão cũng ngại giấu giếm.
Chiêm Thiên cười nói:
- Được rồi! Lão phu ẩn nấp mấy trăm vạn năm cũng có tìm được vài cách khắc chế Hồn Võ Vệ, còn có hiệu quả hay không thì ta không dám chắc. Tiếp theo ta sẽ thi triển bí thuật áp chế những Hồn Võ Vệ này, còn ngươi ra tay giết bọn họ, thấy sao?
Phong Liệt mắt chợt lóe, nhẹ gật đầu, trong lòng hắn ít nhiều cảnh giác Chiêm Thiên. Lão già này mặc dù trông thì tiên phong đạo cốt, chính khí lẫm lẫm, nhưng càng là người như vậy càng cần phải cảnh giác hơn. Một lão yêu nghiệt sống mấy ngàn vạn năm sao có thể là kẻ lương thiện? Chẳng qua bây giờ hai người có cùng mục tiêu nên tạm thời hợp tác.
Chiêm Thiên không do dự nữa, lão lắc người phóng tới trước, bay lên trên cột đá phong ấn những Hồn Võ Vệ.
Cảm nhận có kẻ xâm nhập, bên dưới bắn ra từng cột sáng tận trời, chiếu rọi trời đất một mảnh ánh vàng, sáng như ban ngày.
Cùng lúc đó, từng đợt khí thế mạnh mẽ tràn ngập, xông lên trời cao, một ngàn Hồn Võ Vệ nhảy ra khỏi cột đá. Uy nhiếp cường giả thiên nguyên cảnh xen lẫn cùng nhau khiến không gian xao động bất ổn.
Phong Liệt nheo mắt, trong người từng dây thần kinh căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng đại chiến.
Những Hồn Võ Vệ này mỗi một tên thực lực không kém hơn Phong Liệt, vũ khí trong tay cũng đều là thần khí. Nếu tùy tiện xông lên, dù Phong Liệt có nắm giữ Huyền Thiên cũng chỉ có thể chạy trối chết, thậm chí có thoát được hay không rất khó nói, lúc này đành nhìn thủ đoạn của Chiêm Thiên.
Hàng ngàn Hồn Võ Vệ mới xuất hiện liền phát ra sát ý vô tận, nhốt chặt Chiêm Thiên trên trời. Chiêm Thiên bỗng nhiên biến sắc mặt, hiển nhiên không thể chịu đựng áp lực đó.
Ngay sau đó, Chiêm Thiên động.
Biểu tình của Chiêm Thiên cực kỳ nghiêm túc, hai tay ấn pháp quyết, chỗ trán lóe ánh sáng bạc, một mặt kính cỡ đầu người hiện ra, ánh sáng rực rỡ.
Thiên Cơ kính, thần khí bổn mệnh của Chiêm Thiên, có được uy lực thiên địa khó lường.
- Nhân quả hỗn loạn! Khởi cho ta!
Chiêm Thiên hét to, ánh bạc mông lung từ trong Thiên Cơ kính bắn ra, bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm vào trong.
Phong Liệt đứng ở phía xa trông thấy ánh sáng bạc này thì không thể kiềm chết tinh thần hoảng hốt, hắn vội cắn đầu lưỡi, đôi mắt tỉnh táo lại.
- Công kích thần hồn? Lão già này quả nhiên không đơn giản!
Dù cách xa vạn dặm vẫn khiến tinh thần Phong Liệt suýt sụp đổ, những Hồn Võ Vệ bị bao phủ trong ánh sáng bạc tình trạng càng khốn khổ hơn.
Tâm trí của họ hơn phân nữa bị mất, sức đề kháng thần hồn yếu kém hơn cường giả thiên nguyên cảnh bình thường.
Tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Liệt, sát khí trong mắt đám Hồn Võ Vệ càng cuồng bạo, rồi chúng bay tán loạn trên không trung, hú hét điên cuồng, giơ thần binh chém loạn xạ, rất nhanh tạo thành ngộ thương, tình hình cực kỳ hỗn loạn.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Trời đất ầm vang, đất rung núi chuyển. Các Hồn Võ Vệ công kích vô ý thức tọa thành tai nạn tính hủy diệt cho khoảnh trời này.
Nhưng bây giờ căn nguyên đại lục gần như hóa thành phế tích, có kém hơn cũng không đến nỗi nào.
Chiêm Thiên hét to với Phong Liệt ở phía xa:
- Phong Liệt! Hãy mau ra tay! Ta chỉ có thể khống chế bọn họ trong một khắc!
Sắc mặt Chiêm Thiên hơi tái nhợt, thậm chí càng già nua hơn lúc trước.
Rất rõ ràng, làm ra thần thông nghịch thiên như vậy cần trả cái giá không hề nhỏ.
- Đến đây!
Phong Liệt không do dự nữa, lập tức gọi ra Huyền Thiên chiến kiếm, lóe người lao vào đám Hồn Võ Vệ, từng kiếm quang tạc nổ, không chút khách sáo xẹt qua từng thân xác.
*Loảng xoảng!*
*Phập phập phập!*
Huyền thiên chiến kiếm hoặc tước hoặc thứ, khí thế sắc bén không thể ngăn cản. Bộ giáp trên người Hồn Võ Vệ đều là chiến khải đẳng cấp thiên bảo, vô cùng chắc chắn, nhưng ở dưới người khổng lồ thì giống như gỗ mục, không chịu nổi một kích.
Cộng thêm tinh thần của chúng đã thác loạn, căn bản không biết ngăn cản, quả thực chính là bia sống.
Phong Liệt ở trên không trung chớp lóe mơ hồ, dùng Huyền Thiên thi triển phá diệt chi đạo, mỗi một kiếm rơi xuống là sẽ chém một Hồn Võ Vệ thành tro bụi, giống như là xắt rau vậy.
Đế Hồn Thú bồi hồi quanh quan tài đá, nhìn tình hình xung quanh, một con mắt lộ ra vẻ vừa kinh vừa giận, quy tắc hỗn loạn không ảnh hưởng đến nó, từ đó có thể thấy hồn lực của nó cực mạnh. Tiếc rằng nó không có đủ thực lực, không thể ngăn cản Phong Liệt và Chiêm Thiên, chỉ đành đứng ngó mà nóng ruột nóng gan.
- Khốn kiếp! Mau dừng tay! Phong Liệt, ngươi có biết mình đang làm cái gì sao? Ngươi đang khiêu chiến uy nghiêm của đại đế! Ngươi lại dám đối đầu với Hồn Võ Đại Đế thống trị hàng ức thế giới! Chết tiệt! Thật là đáng chết!
Đế Hồn Thú rống to nhưng bị hai người Phong Liệt xem như gió thoảng bên tai.
Nếu không phải Đế Hồn Thú cách quan tài đá quá gần làm Phong Liệt có điều e ngại, nếu không thì e rằng nó không khác gì những Hồn Võ Vệ đã hoàn toàn tan biết.
Chỉ vài lần hô hấp, đã có hơn năm mươi Hồn Võ Vệ biến mất dưới Huyền Thiên chiến kiếm.
Phong Liệt biểu tình cực kỳ hưng phấn, một bên điên cuồng giết chóc, một bên tùy tay nhặt thần khí bỏ vào trong bản mệnh không gian của mình.
Hạ phẩm thần khí loạn dương cung, trung phẩm thần khí thương nguyệt phủ, hạ phẩm thần khí điêu linh chủy thủ, Lục Thần Phi Phong, Thời Gian Chiến Ngoa, vân vân và vân vân, thậm chí có một khối thượng phẩm thần khí Ngự Thiên thuẫn.
Mỗi một Hồn Võ Vệ chết đi liền có một thần khí bị Phong Liệt bỏ vào túi, những thần khí này mặc dù phẩm cấp không bằng Huyền Thiên nhưng cũng đủ quý giá, mỗi món đều có uy lực to lớn và thần thông bất phàm.
Phong Liệt nằm mơ cũng không ngờ có ngày hắn chạm vào nhiều thần khí đến vậy.
Chúc ai có ng yêu thì hạnh phúc bên ng yêu
Chúc ai FA thì ở nhà ấm áp với rất nhiều của 4vn
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Từ xưa đến nay, căn nguyên đại lục có lưu truyền thần khí tại thế tổng cộng không đủ đếm mười đầu ngón tay, mỗi một cái đều để lại truyền thuyết và vô tận ảo tưởng cho thế gian, là thứ mà tất cả võ giả khao khát mơ ước, muốn cầu một cái mà không thể có.
Giờ phút này, trước mắt Phong Liệt có ngàn thần khí chờ hắn đến lấy, có quá dễ dàng, không thấy sướng cũng không được.
- A? Thanh nguyệt hoa bích thủy kiếm hợp với khí chất U Nguyệt, chắc chắn U Nguyệt lão bà sẽ thích!
- Thanh băng sương chủy thủ này tặng cho Tiểu Ma Nữ.
- Tử Hà Phi Phong này tặng cho Thiên Tử mặc, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp.
- A? Còn có một dao cầm thần khí, cái này chuẩn bị cho Tiểu Điệp! Ha ha!
- …
Phong Liệt mặt mày hớn hở vui như hoa, hắn có thể tưởng tượng khi các nương tử của hắn tay cầm thần khí thì từng khuôn mặt xinh đẹp hưng phấn, thật làm người ta mong chờ.
Lúc này Chiêm Thiên đang kéo dài trạng thái hỗn loạn, khuôn mặt già nua âm trầm. Mỗi khi Phong Liệt thu một thần khí là khóe mắt Chiêm Thiên sẽ giật giật, trông hình như lão rất tức giận.
Chiêm Thiên sống đã mấy ngàn vạn năm, nhưng trong tay chỉ có một thần khí, đó còn là Hồn Võ Đại Đế từng ban cho. Lúc này nếu không phải Chiêm Thiên còn sót chút lý trí thì chắc chắn lão sẽ không nhịn được xông lên cướp đoạt.
Rất nhanh biểu tình Chiêm Thiên trở về bình tĩnh, lão liếc Phong Liệt, mắt lóe tia âm trầm.
"Hừ! Trước tiên để ngươi bảo quản chúng một lát, đợi giải quyết xong Vô Thông thì tất cả đều là của ta, chỉ có thể thuộc về một mình Chiêm Thiên ta!”
Tình hình trước mắt rất tốt đẹp, nếu không ra ngoài ý muốn, chưa đến một khắc Phong Liệt sẽ vùi lấp toàn bộ Hồn Võ Vệ.
Nhưng khi Phong Liệt giải quyết gần bảy trăm Hồn Võ Vệ thì ngoài ý muốn vẫn là xảy ra.
*Ầm!*
Không gian bị xé rách, một núi tuyết rộng rãi mười vạn trượng đụng xuyên không gian, đánh mạnh vào sau lưng Phong Liệt.
Phong Liệt giật nảy mình, không chút do dự lật tay chém một kiếm về phía núi tuyết.
*Ầm!*
Dưới Huyền Thiên chiến kiếm thì núi tuyết bị tạc thành mảnh vụn, dần tan biến vô hình, Phong Liệt bị dư chấn bắn ra xa mấy vạn dặm, trong người hơi thở chạy chồm, huyết mạch sục sôi.
Cùng lúc đó, Chiêm Thiên dốc hết sức khống chế Thiên Cơ kính cũng bị một lũ nước đen hùng hồn đánh trúng, tinh thần bị phản phệ, hộc ngụm máu, kinh sợ biến sắc.
"Nguy rồi! Là Kiếp trở lại!"
Chiêm Thiên truyền âm cho Phong Liệt, trong giọng nói khó che giấu sự tinh hoàng.
Chiêm Thiên vừa dứt lời, bên trên quan tài đá hiện ra một người ặmc đồ đen, áo choàng dài theo gió tung bay, đôi mắt tràn ngập hủy diệt cùng giết chóc lạnh lùng nhìn phía xa Phong Liệt và Chiêm Thiên, sát ý rõ ràng.
Họa vô đơn chí, không còn Chiêm Thiên áp chế, ba trăm Hồn Võ Vệ cường đại tỉnh táo khỏi trạng thái hỗn loạn trước đó, từng đợt sát khí bạo ngực nhằm vào hai người Phong Liệt.
Phong Liệt tinh thần rung động, vô cùng hoảng sợ, dù là ai bị nhiều cường giả nhìn chằm chằm như vậy đều da đầu mát lạnh, tim đập chân run.
Nhưng bây giờ Phong Liệt không còn đường lùi, chỉ có thể lùi chết một phen.
Phong Liệt trầm ngâm một kích, vội lấy ra vài thần khí dứt khoát nhỏ máu nhận chủ, giắt trên người.
Chớp mắt trang bị trên người Phong Liệt rực rỡ hẳn lên. Tay đạp Thời Gian Chiến Ngoa, thân mặc Lục Thần Phi Phong, mặc vô địch Thánh Vương Khải, tay trái Ngự Thiên thuẫn, tay phải Huyền Thiên chiến kiếm, đầu còn đội Hoàn Dương Thần Khôi.
Từ trên xuống dưới người Phong Liệt, từ đầu đến chân đều đổi thành thần khí, xa xỉ tới cực điểm. Trên người hắn bảo quang chớp lóe, anh tư bùng phát, uy vũ bất phàm, giống như chiến thần nhập xác.
Giờ phút này, Phong Liệt chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, trước giờ chưa từng có cường đại như vậy. Nếu không phải còn giữ chút lý trí thì Phong Liệt rất muốn xông lên đem Hồn Võ Đại Đế từ trong quan tài đá kéo ra ngoài chặt thành một trăm lẻ tám mảnh.
Ở không xa Chiêm Thiên liếc hành động của Phong Liệt, trái tim thít chặt, muốn nói lại thôi.
- Ha ha ha ha! Hai tên khốn kiếp các ngươi, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!
Đế Hồn Thú thấy tình hình xuất hiện chuyển cơ liền hưng phấn cất tiếng cười to.
Đế Hồn Thú chỉ vào hai người Phong Liệt, ra lệnh cho Kiếp:
- Đi! Giết bọn họ!
Tùy theo Đế Hồn Thú hét to ra lệnh một tiếng, Kiếp người run lên, từng thiên tai ẩn chứa sát khí ngập trời vây khốn Phong Liệt và Chiêm Thiên vào trong.
Phút chốc giữa không trung sấm giật gió lốc rít gào, sông cuồn cuộn, núi lửa tàn phá, khiến Phong Liệt và Chiêm Thiên rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng vẫn chưa xong.
Ba trăm Hồn Võ Vệ không sợ chết ùa lên, điên cuồng oanh sát hai người Phong Liệt, ánh sáng thần khí chiếu rọi đất trời, uy lực cường địa khiến người hốt hoảng.
- Phong Liệt! Kiếp có thực lực nửa bước tạo hóa, ngươi không ứng phó được nó! Hôm nay thời cơ đã mất, chúng ta trước tiên rút lui đi, sau này lại tính cách khác!
Chiêm Thiên biến sắc mặt, trong mắt lộ ra e ngại.
Phong Liệt không cho là đúng, hắn khởi động Ngự Thiên thuẫn, dễ dàng bắn ngược lại vài chục mũi nhọn sắc bén, khiến Hồn Võ Vệ rối loạn.
Phong Liệt hừ lạnh với Chiêm Thiên, nói:
- Hừ! Vô Thông bản tôn tùy thời sẽ thức tỉnh, nếu bỏ lỡ hôm nay thì sợ rằng chúng ta chỉ có thể ngay mặt đánh với Vô Thông. Nếu ngươi có nắm chắc chính diện giết chết được Vô Thông thì cứ rút đi!
- Cái này...
Chiêm Thiên nghe vậy trợn tròn mắt.
Chiêm Thiên biết Phong Liệt không nói sai, nhưng nỗi sợ Hồn Võ Đại Đế khiến lão lựa chọn rút lui.
Tiếng tim đập trong quan tài đá ngày càng mạnh mẽ, uy áp càng ngày càng lớn mạnh, quan tài đá thức tỉnh chỉ là chuyện sớm muộn, nếu không giải quyết được nanh vuốt của y thì nói gì đến đối phó quan tài đá bản tôn?
Chiêm Thiên do dự một chút rồi thù hận nhìn quan tài đá phía xa, cắn răng nói:
- Được rồi! Hôm nay Chiêm Thiên ta đánh cược cái mạng già này, liều mình một trận!
*Xẹt đùng!*
Một tia sét đó từ trên trời giáng xuống, oanh hướng đỉnh đầu Chiêm Thiên, hơi thở hủy diệt khủng bố khiến người nghẹt thở.
Huyết lôi giáng xuống mạnh đánh vào Thiên Cơ kính, chớp mắt bị bắn ngược lên cao, khung trời bị oanh phá cái hố to.
Nhưng dường như Chiêm Thiên cũng không dễ chịu, lại hộc máu, mắt tối tăm hơn.
Thật rõ ràng, giữa Chiêm Thiên và Kiếp có chênh lệch không thể bỏ qua.
So sánh vơi Chiêm Thiên thì Phong Liệt nhẹ nhàng rất nhiều, trong tay hắn Ngự Thiên thuẫn chẳng những phòng ngự vô song, càng là có thể bắn ngược gấp mười lần công kích kẻ địch, giống như một con nhím, khiến đám Hồn Võ Vệ không có chỗ xuống tay.
Ngay cả thế công thiên tai của Kiếp chỉ có thể khiến hắn thụt lùi chứ không bị thương, thêm vào Lục Thần Phi Phong cùng Thánh Vương Khải cường đại phòng hộ, dù trong tuyệt cảnh thì Phong Liệt vẫn sừng sững không ngã.
Nhưng Phong Liệt căng thẳng phòng ngự, đột ngột vung kiếm khí lại không hể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho kẻ địch, tình hình giằng co.
Một khắc ngắn ngủi, Chiêm Thiên đã là quần áo rách rưới, tóc dài án loạn, không còn phong thái tiên phong đạo cốt nữa, cực kỳ chật vật, đặc biệt là Kiếp phát ra từng đợt thiên tài khiến lão khổ không thể tả.
Chúc ai có ng yêu thì hạnh phúc bên ng yêu
Chúc ai FA thì ở nhà ấm áp với rất nhiều của 4vn
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden