Thừa Phong đạo trưởng quả thực cảm thấy nàng rất là phiền phức. Sau cái hôm bị lão thu mất con dế, nha đầu này nhiều lần tìm đến động phủ của lão để đòi lại đại nguyên soái gì đó, mà mỗi lần lão mặc kệ nàng thì nàng lại mặt dạn mày dày tự nói ra mục đích của mình, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một câu, đó là đem đại nguyên soái trả lại cho nàng.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thật không biết nàng sẽ còn ở lại động phủ của lão để ăn vạ đến lúc nào mới thôi, đúng lúc này Thừa Phong đạo trưởng lại nhìn thấy Bích Trần Linh Thiềm đang chậm rãi từ bên ngoài bò vào, lão tỏ vẻ tươi cười nói: "Ngươi không cần phải cầu xin ta, mấy hôm trước con dế kia của ngươi cứ kêu mãi không chịu ngưng, quấy nhiễu ta thanh tu nên ta đem nó cho Bích Trần Linh Thiềm ăn rồi."
"Á!"
Vạn Linh Khuyết kinh hãi thét lên một tiếng, hai mắt mở ra thật to, một lát sau ẩn hiện một chút lệ quang. Nàng sững sờ một lúc lâu không nói nên lời, khóe mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói, "Nói dối, nói dối, sư bá gạt con. . . ."
Thừa Phong đạo trưởng cũng không để ý tới nàng, phất tay một cái rồi nói:" Các ngươi về đi, ta có việc cần hỏi kỹ Phong nhi."
Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh lập tức cúi người hành lễ rồi đi ra ngoài.
Vạn Linh Khuyết thấy sư bá đuổi thì càng tức nhưng cũng không dám không đi, trong lúc khó chịu không có nơi phát tiết thì lại nhìn thấy Bích Trần Linh Thiềm ở bên cạnh đang quanh quẩn hưởng thụ những giọt nước tích tách từ trên thạch nhủ nhỏ giọt xuống, Vạn Linh Khuyết không khỏi giận run cả người, nàng tiến lại gần linh thiềm, vừa đi vừa nói: "Con cóc thối , con cóc chết . . .", nói xong hung hăng đá nó một cước.
Lục Phong thấy Vạn Linh Khuyết đến gần con linh thiềm thì biết là không ổn, khi thấy nàng nhấc chân thì vội la lên "Đừng. . ." Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì nghe thấy "Bịch" một tiếng, Vạn Linh Khuyết liên tục thối lui lại vài chục bước rồi ngã ra mặt đất.
Còn con cự thiềm kia không ngờ lại biến lớn lên khoảng hai trượng, căng tròn như một cái túi hơi cực lớn, lấp đầy cả không gian.
Vạn Kiếm Minh lập tức bước tới nâng Vạn Linh Khuyết dậy. Hai mắt Vạn Linh Khuyết ướt đẫm lệ, nhìn trừng trừng vào con cự thiềm kia. Khi nhìn thấy cái bộ dáng đao thương bất nhập kia của nó, nàng biết rằng hôm nay mình có làm thế nào cũng không chiếm được tiện nghi của nó nên đành dậm chân một cái rồi nức nở nghẹn ngào chạy ra khỏi động. Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh cũng đi theo ra khỏi động phủ.
Tiền viện Thanh Linh cư, Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh một trước một sau đi trên hành làng hình vòm.
"Nhị sư đệ ", Vạn Hồng Đào khẽ gọi Vạn Kiếm Minh đang đi gần đấy.
Vạn Kiếm Minh thấy đại sư huynh gọi mình liền dừng bước quay đầu lại nói: "Sư huynh, có chuyện gì vậy. . .?"
Vạn Hồng Đào nhìn xung quanh một lượt, thấy chỗ này chỉ có hai người bọn hắn, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Nhị sư đệ, ngươi nhìn tiểu tử kia mà chưa nhận ra à. . .? Sư tôn người. . ." Hắn chỉ nói nửa câu rồi thôi, hiển nhiên là đang thăm dò tâm tư Vạn Kiếm Minh.
Vạn Kiếm Minh hiểu ý, hơi gật đầu rồi nói: "Quả thực sư tôn rất coi trọng tiểu sư đệ. Ngoài việc được sư tôn trực tiếp thu nhận, hắn vốn không phải người họ Vạn nhưng lại được sư tôn tự mình chỉ dạy."
Vạn Hồng Đào nhướng mày tiếp lời: "Đúng vậy, trước đây không nói đến những đệ tử chưa tu luyện, cho dù đã đạt đến luyện khí hậu kỳ, chỉ cần là đệ tử chưa đạt Trúc Cơ kỳ thì đều giao cho đại sư tỷ chỉ dạy, hai vị sư tôn cảnh giới Kim Đan kỳ sẽ không để ý đến, mà ngay cả Linh Khuyết sư muội cũng chỉ được chỉ điểm qua loa."
"Vậy mà tiểu tử này ngay từ đầu đã được một vị Kim Đan kỳ như Thừa Phong sư tôn tự mình chỉ dạy, lại còn cho hắn tu luyện trong Thiên Huyền nhai, vốn chỉ dành cho những cao thủ dòng chính của Vạn gia đã Trúc Cơ mới được vào."
Vạn Kiếm Minh khẽ gật đầu, hắn biết rõ vị sư huynh này của mình đang đố kị với tiểu sư đệ vừa nhập môn. Vị sư huynh này là người hẹp hòi, từ trước đến nay vốn không có ý tốt với mình, nguyên do cũng chỉ vì đố kị tư chất mình cao hơn hắn.
Hiện giờ tiểu sư đệ chưa đến bốn tháng đã luyện thành tầng thứ nhất của Huyền Linh công pháp, hơn nữa sư tôn lại rất coi trọng sư đệ, hắn không ghen kị đến ngứa răng ngứa lợi mới là lạ. Mà như vậy cũng tốt, cứ để cho hắn đem sự đố kị chuyển sang tiểu sư đệ, mình sẽ bớt đi không ít phiền phức.
Vạn Kiếm Minh suy nghĩ xong liền nói: "Đại sư huynh, hiện giờ tiểu sư đệ đúng là được sư tôn coi trọng, hơn nữa tư chất của đệ ấy không hề tầm thường chút nào, nói không chừng sau này sẽ trở thành trụ cột của Vạn gia. Huynh và đệ tốt nhất không nên gây khó dễ cho hắn."
Vạn Hồng Đào hung hăng nói: "Hắn không phải họ Vạn thì sao có thể, ta không tin sau này nghiệp lớn Vạn gia đến lần hắn quản."
Vạn Kiếm Minh nghe gã nói đến quyền lợi trong Vạn gia thì rùng mình. Hắn thầm nghĩ, 'thảo nào đại sư huynh không muốn người khác được sư tôn coi trọng, tên gia hỏa này vậy mà lại để ý tới loại việc mơ hồ này, thật là si tâm vọng tưởng. Mặc dù nghĩ như thế nhưng hắn cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Vạn Hồng Đào thấy Vạn Kiếm Minh lắc đầu liên tục, rõ ràng là không đồng ý với quan điểm của mình, hơn nữa bình thường qua lại với hắn cũng không nhiều lắm nên nhiều lời cũng vô ích, phất ống tay áo nói: "Tốt rồi, vi huynh còn có chút việc vặt nên đi trước một bước, ta muốn nhìn xem hắn có thể đắc ý được bao lâu. . ." Hắn nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Vạn Kiếm Minh thấy hắn đã đi xa, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường nói: "Chỉ bằng vào loại ngu xuẩn như ngươi . . . . ".
Trong động phủ trên đỉnh Thiên Huyền nhai.
"Tách", một giọt nước khẽ rơi xuống đầu Bích Trần Linh Thiềm, nó đưa chân trước dụi dụi mắt rồi lại lười biếng nằm ườn trên đất.
Trong động phủ, Thừa Phong đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu, say sưa giảng giải những điểm cốt yếu của tầng hai trong Huyền Linh công pháp cho Lục Phong. . . . . Lục Phong nghe sư tôn giảng giải thì những thắc mắc trong lòng lần lượt được giải đáp, nhịn không được gật đầu liên tục.
Thừa Phong đạo trưởng mỉm cười nói với Lục Phong: "Tầng thứ hai của Huyền Linh công pháp chỉ cần chú ý đến việc ngưng khí, nếu như ngươi có thể đem linh khí đang phân tán trong tứ chi bách hài tùy ý ngưng tụ ở một nơi trong thân thể thì công pháp tầng hai này coi như luyện thành."
Lục Phong lập tức vui vẻ nói: "Sư tôn, đệ tử đã hiểu."
Thừa Phong đạo trưởng khẽ gật đầu, nét mặt đang vui vẻ bỗng nhiên biến thành ngưng trọng rồi nói: "Tư chất ngươi hiếm có nên tu luyện cực nhanh, người thường không thể thể sánh được. Vi sư cũng cảm thấy an tâm phần nào, nhưng ngươi tuyệt đối không được lấy đó mà kiêu căng tự mãn. Nên biết con đường tu chân như biển rộng trời cao, vô cùng vô tận, nếu ngươi không tự ước thúc mình, bỏ bê việc tu luyện thì sẽ giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. Nhớ lấy, nhớ lấy."
Lục Phong lập tức đứng dậy, nét mặt nghiêm nghị nói: "Lời sư tôn dạy bảo, đệ tử sẽ luôn ghi nhớ, tuyệt không dám tự cao tự đại, bỏ bê việc tu luyện."
Thừa Phong đạo trưởng thấy hắn nói như chém đinh chặt sắt, vẻ mặt nghiêm nghị thì có chút thoả mãn, lão gật đầu nói: "Vi sư cũng tin ngươi không phải loại người lỗ mảng, chỉ là những lời này thực sự cần thiết nên mới nhắc nhở, tránh cho sau này phải hối hận. . . ."
Lão ngừng lại một chút, ngẩng đầu đưa mắt nhìn khắp động phủ, suy tư một lát rồi lại nói: "Phong nhi, ngày ngươi mới đến đây, vi sư định cho ngươi vài món đồ mà người tu đạo hay dùng, nhưng lúc đó trong cơ thể ngươi không hề có chút linh lực nào để điều động, có cho ngươi cũng không dùng được. Hiện giờ linh khí trong cơ thể ngươi đã tụ, có thể sử dụng được rồi."
Nói xong Thừa Phong đạo trưởng liền lấy từ trong tay áo ra hai cái túi khoảng một tấc, một cái màu lam, một cái màu xám rồi nhẹ nhàng ném về phía Lục Phong.
Lục Phong thấy hai cái túi kia đang bay thẳng về phía mình thì ngay lập tức đưa tay bắt lấy rồi quay ra định hỏi sư tôn.
Chỉ thấy lúc này Thừa Phong đạo trưởng từ từ mở miệng nói: " Hai cái túi này được người tu đạo gọi là túi trữ vật và túi linh thú."
Lục Phong không hiểu lẩm bẩm tự nói: "Túi trữ vật, túi linh thú."
Thừa Phong đạo trưởng thấy vẻ mặt hắn mơ mơ mang màng liền giải thích: "Chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, đạt đến cảnh giới tầng ba thì có thể tùy tâm điều động linh lực bản thân. Chỉ cần đem linh lực rót vào trong cái túi màu xám là có thể đem túi mở ra, đến lúc đó bất luận trên người ngươi có bao nhiêu vật phẩm, lớn hay nhỏ cũng đều có thể bỏ vào trong cái túi nhỏ này. Còn cái túi màu lam gọi là túi linh thú, mở cũng giống như túi màu xám, tuy nhiên nó chuyên dùng để chứa linh thú còn sống."
Lục Phong nghe thấy hai cái túi nhỏ này lại có tác dụng thần kỳ như thế thì vui mừng nói: "Đa tạ sư tôn đã tặng thần vật cho đệ tử."
Thừa Phong đạo trưởng khoát tay mỉm cười nói: "Đây chỉ là những vật bình thường thiết yếu của người tu chân, sao có thể xứng với hai chữ thần vật, tuy nhiên vi sư cũng đưa cho ngươi một món pháp khí không kém, chờ khi ngươi đột phá công pháp tầng hai rồi mở túi trữ vật ra là biết liền.
Lục Phong nghe nói trong túi trữ vật có pháp khí thì tiện tay sờ lên cái túi màu xám kia nhưng chỉ cảm thấy nó dẹp lép, giống như không hề có vật gì trong đó.
Lúc này, Thừa Phong đạo trưởng khẽ vung tay áo nói: "Tốt rồi, hôm nay vi sư đã giảng giải tất cả những yếu lĩnh tầng thứ hai trong Huyền Linh công pháp, ngươi cứ theo đó mà tự tu luyện."
Lục Phong thấy sư phụ bảo mình ra về nhưng trong lòng hắn đang cực kỳ lo lắng cho đệ đệ nên không thể không hỏi. Hắn khẽ khom người rồi nói: "Sư tôn, đệ tử có chuyện muốn hỏi, không biết lúc nào con mới có thể xuống núi thăm đệ đệ?"
Thừa Phong đạo trưởng trầm ngâm một lát, vẻ mặt ngưng trọng rồi chậm rãi nói: " Gia tộc có tộc quy, đối với tộc nhân là người tu đạo, nếu không đạt đến tầng thứ ba của Huyền Linh công pháp thì không được rời khỏi Thôn Vân phong. . . . ."
"Thứ nhất, sợ đệ tử trong tộc bị việc quấn thân mà bỏ dở tu hành.Thứ hai, cũng là nguyên nhân chính, những đệ tử này ngay cả nhưng vật cơ bản cũng không thể điều khiển, so người thường mà luyện võ cũng không bằng, nếu như gặp biến cố thì ngay cả chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có. Bởi vậy, trong tộc mới ra nghiêm lệnh, người nào chưa tu luyện đến công pháp tầng ba thì không được rời khỏi Thôn Vân phong. Phong nhi, tạm thời ngươi hãy bỏ ý định này đi, chuyên tâm tu luyện thì tốt hơn."
Sắc mặt Lục Phong bỗng nhiên biến đổi, trong lúc nhất thời sửng sờ cả người, cả buổi nói không ra lời. Qua một lúc lâu sau, hắn mới cúi người hành lễ với sư phụ rồi định quay người rời đi.
Thừa Phong đạo trưởng thấy thần sắc hắn tỏ ra chán nản như thế thì không khỏi lắc đầu liên tục nói: "Thủ túc tình thâm vốn cũng là chuyện thường tình của con người, nhưng ngươi đã bước vào con đường tu chân, truy tìm Thiên đạo mờ mịt, tranh thọ cùng trời. Đệ đệ ngươi vốn là phàm thai trọc thể, sao có thể sánh được, trăm năm sau hắn cũng hóa thành đất vàng, ngươi lo lắng cho hắn cũng có tác dụng gì đâu.
Lục Phong nghe được liền ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, miệng khẽ mấp máy, lẩm bẩm nói: "Sư tôn. . . Đệ đệ nó. . . . ."
Hắn vốn định một lần nữa cầu xin sư phụ thu nhận đệ đệ, nhưng những ngày qua hắn đã biết rõ, không phải sư phụ không chịu thu nhận đệ đệ, mà đúng là người không có linh căn thì không thể nào tu luyện, cho nên những lời này không cách nào mở miệng nói ra được.
Hắn đành cúi đầu buồn bã rời khỏi động phủ của sư tôn, cùng với cự thiềm quay về chỗ tu luyện của mình.
Hai tháng qua đi, Nam Lũng, Long Vân lĩnh Vạn gia.
Trong mắt người bình thường, Vạn gia trong thành Đông Vũ, tổ nghiệp giàu có, ruộng tốt ngàn khoảnh (*), la ngựa thành đàn, trong thành lại còn mở mấy cái tửu lâu, tiệm thuốc, về mức độ thịnh vượng của gia nghiệp thì có thể nói Vạn gia đứng đầu trong thành Đông Vũ này.
( * Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta)
Ngày qua ngày, mọi người đi qua vẫn dừng lại ở trước cửa Vạn phủ mà ngưỡng mộ.
Một thiếu niên mặc áo gấm xuất hiện ở của lớn của Vạn gia, thiếu niên này khoảng chừng mười một mười hai tuổi, dáng dấp rất là bình thường, tuy nhiên đôi mắt bên dưới hai hàng lông mày rậm kia lại ẩn hiện vẻ cơ trí lanh lợi. Lúc này hắn đang quay qua quay lại, không ngừng nhìn khắp nơi xung quanh. Một lát sau mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn quay đầu nhìn người gác cổng ở gần đấy rồi hỏi: "Này, vị tiểu ca này, ~ ngươi có nhìn thấy bọn Khôn Thắng không? "
Người gác cổng đang đứng thẳng gần đấy cung kính nói với hắn: "Khởi bẩm Vũ gia, khoảng nửa canh giờ trước Thắng gia cùng với Hải gia đã đi ra ngoài rồi."
Khóe miệng thiếu niên mặc áo gấm khẽ nhếch lên rồi tự nói: "Xú tiểu tử, đã nói chờ ta một lát rồi cùng đi, sớm như vậy đã chạy. . . ." Hắn nói xong liền từ từ chạy xuống đường.
Tên thiếu niên mặc áo gấm này chính là Lục Vũ. Hơn nửa năm trước sau khi hắn chia tay Lục Phong thì vẫn sống ở Vạn gia. Bời vì được Vạn Thừa Phong, một vị cao tổ trong Vạn gia tu tiên tự mình căn dặn tộc nhân trong tộc phải chăm sóc hắn thật tốt nên tất cả người trong Vạn gia từ cao đến thấp đều coi hắn như khách quý, đối đãi rất chu đáo.
Sau này lại có tin tức truyền đến nói Thừa Phong cao tổ đã thu nhận ca ca hắn làm đệ tử đích truyền, khiến cho địa vị của hắn lại được nâng cao thêm một tầng.
Phần lớn tộc nhân Vạn gia trong thành Đông Vũ đều là người thường không có chút linh căn nào, ngoại từ tu sĩ tu chân thì ngày nay tất cả người thường ở lại trong thành đều trở thành vãn bối của hắn, cư xử với hắn càng thêm khách khí, không dám lạnh nhạt qua loa. Hắn vẫn còn trẻ con ham chơi, lại không có người nào quản giáo dạy dỗ nên trong mấy tháng qua hắn cùng với mấy vị con cháu hay chơi bời lêu lổng của Vạn gia suốt ngày rong chơi quậy phá, phẩm hạnh cũng bắt đầu xấu đi.
Ngày hôm đó nghe nói 'Sư Tử lâu' nổi tiếng trong thành mời được một đám dị quốc đến biểu diễn tạp kĩ, hắn liền hẹn với Vạn Khôn Thắng, Vạn Trung Hải cùng nhau tới đó xem. Nhưng không ngờ hôm đó bụng hắn lại không khỏe làm trễ thời gian đã hẹn, lúc hắn đi ra thì hai người kia đã đi trước rồi. . .
Lục Vũ chạy được một lúc thì đến trước cửa một căn lầu các có khí thế phi phàm. Hắn dừng lại, đưa mắt nhìn lại thì thấy ngói đỏ mái cong, xà cao nóc rộng rất có khí thế, mặt bên của căn lầu có một lá cờ màu xanh đang tung bay đón gió, trên lá cờ có viết ba chữ lớn bằng mực đen "Sư Tử Lâu", nét chữ như rồng bay phượng múa .
Một gã gia nô bận áo đen đang đứng trang nghiêm ở cửa lớn cung kính hành lễ với Lục Vũ. Lục Vũ mỉm cười với hắn rồi đi thẳng vào trong. Đi qua tấm bình phong trước cửa phòng, chỉ thấy trong đại sảnh ở lầu một lúc này hơn mười bàn đã có người ngồi, mọi người ăn uống nói chuyện với nhau, tiếng ồn áo huyên náo không dứt.
Mà trên đài cao phía trước, một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục kỳ lạ, che mặt bằng khăn lụa, dáng người thướt tha đang nhảy múa theo tiếng nhạc cổ quái, thân thể mềm mại uốn éo như thủy xà, thỉnh thoảng lại khiến cho phía dưới đài vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.
Ánh mắt của Lục Phong lần lượt lướt qua từng bàn từng bàn một nhưng vẫn không thấy hai huynh đệ nhà họ Vạn. Hắn đang băn khoăn thì đột nhiên nghe thấy có người gọi: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau đến đây, chúng ta ở chỗ này. . . . ."
Lục Vũ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm này, hắn nhìn thấy hai huynh đệ Vạn Khôn Thắng, Vạn Trung Hải đang đứng ở lan can của một nơi rất trang nhã trên lầu hai vẫy vẫy mình.
Lục Vũ cười hì hì rồi đi đến chỗ bọn hắn.
"Hai tên xú tiểu tử các ngươi, đã nói là chờ nhau cùng đi rồi sao lại đi trước, đúng là không có nghĩa khí. . . ." Lục Vũ tức giận nói với hai người kia.
Thiếu niên có vóc dang cao lớn cười xấu xa nói: "Ha ha, lúc đó chúng ta chỉ sợ ở đây hết chỗ, nếu như chờ ngươi đến thì chúng ta chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn. . . . ."
Thiếu niên có vóc dáng nhỏ bé tiếp lời: "Đúng đấy, không phải chúng ta không có nghĩa khí, chẳng qua là chúng ta đi trước làm tiên phong, ha ha. . . . ."
Mặc dù mặt mày Lục Vũ biểu lộ dáng vẻ tươi cười nhưng ngoài miệng lại nói: "Thúi lắm!"
Thiếu niên cao lớn cười ha ha nói: "Sao, chẳng lẽ Tiểu Vũ ngươi ngồi cả buổi rồi mà vẫn chưa khoan khoái dễ chịu, bây giờ vẫn còn muốn thả rắm hay sao?. . . Ha ha. . . Ha ha. ."
Lúc này thiếu niên có vóc người nhỏ nhắn vừa mới gắp một miếng thức ăn cho vào trong miệng, nghe được lời đó buồn cười quá nhịn không được quay đầu lại phun ra ngoài, thức ăn dở cùng nước bọt văng tung tóe đầy trên đất.
Lục Vũ trên miệng thua thiệt nên đâu chịu bỏ qua như vậy. Hắn lập tức cười nói: "Ha ha, nhìn xem, nhìn xem, các ngươi mới là một người đánh rắm, một người ị bậy. . . . ."
Hắn nói xong lời này, ba người lập tức cười rộ lên.
Hai huynh đệ này là bạn mà Lục Vũ mới làm quen được khi ở Vạn gia. Tên có vóc dáng cao lơn là Vạn Khôn Thắng, tuổi tác lớn hơn Lục Vũ một chút, khoảng chừng 14 tuổi, còn Vạn Trung Hải là đường đệ của Vạn Khôn Thắng, năm nay mười hai tuổi , bằng tuổi Lục Vũ.
Ba tên thiếu niên này mặc dù tuổi không lớn nhưng ở Vạn gia đều là người có bối phận cao, ít có người quản giáo, vả lại ba người bọn hắn tuổi tương tự nhau nên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nửa năm qua ba người giống như bạn hữu chí giao, cả ngày không có việc gì liền bày trò phá phách tìm niềm vui, Lục Vũ vô tình đã bị bọn hắn làm hư đi.
Lúc này Vạn Khôn Thắng miệng thì đầy đồ ăn, cười hì hì vỗ vỗ lên vai Lục Vũ đầu vai nói: "Tiểu Vũ, ngươi xem đây là thứ tốt gì?" Nói xong chỉ ngón tay về phía mặt bàn.
Lục Vũ "Đâu" một tiếng rồi ghé mắt nhìn về phía hắn chỉ, khinh thường nói: "Xì, đó không phải là rượu sao, vậy cũng kêu là đồ tốt."
Vạn Khôn Thắng nuốt thức ăn trong miệng rồi hắng giọng một cái nói với hắn: "Ngươi đừng có to mồm như thế, ai mà không biết đây là rượu, nhưng ngươi dám nói ngươi đã từng uống qua không?"
Lục Vũ sững sờ, 'Rượu' thì bình thường hắn thấy nhiều rồi, nhưng đúng là hắn chưa bao giờ uống qua, kể cả trước kia lúc còn ở trong thôn, ca ca hắn Lục Phong mặc dù lớn hắn mấy tuổi cũng chưa từng uống qua.
Hắn nhớ có một lần nhị cữu nói với ca ca Lục Phong, rượu là để người lớn uống, chờ đến khi hắn mười sáu tuổi thì có thể cùng uống rượu với nhị cữu, lúc ấy trong lòng mình cực kỳ hâm mộ, chỉ hận không thể thoáng một cái đến mười sáu tuổi để có thể ngồi uống rượu với nhị cữu, ca ca.
Lục Vũ nhớ lại nhiều chuyện cũ ngày xưa của hắn và ca ca thì không khỏi ngây người, nghẹn lời một lúc.
Lúc này Vạn Trung Hải vốn đang ngồi ở chỗ kia tự nhiên lại gần, thò tay chỉ vào Vạn Khôn Thắng, nét mặt đầy bực tức nói: "Thắng ca, sao huynh lại gọi cái thứ này, lần trước huynh uống say làm càn, đánh con cọp cái tam nha đầu đầu sưng mấy cục, bị thúc bá nhốt hơn một tháng không cho phép ra khỏi cửa, giờ vẫn chưa rút ra được bài học ư?"
Vạn Khôn Thắng bị đường đệ Vạn Trung Hải vạch khuyết điểm thì trong lòng tức giận, hắn cầm lấy chén trà hất về phía Vạn Trung Hải, một chút nước trà bắn tới. Vạn Trung Hải không đề phòng bị chỗ nước trà kia bắn tung tóe ướt hết cả ngực áo.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, tên tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ nói ra, lần trước nếu không phải ngươi không có nghĩa khí, gặp người là nói ta uống say, con cọp cái tam nha đầu kia sao biết mà chạy tới xem, mẹ nó, tất cả đều là tại ngươi."
Vạn Trung Hải thấy hắn trách móc mình, mặc dù phần lớn là do hắn gieo gió gặt bảo, nhưng dù sao cũng do mình lắm mồm nên mới xảy ra việc đó, vì vậy gã chỉ cười ha ha, không có mở miệng cãi lại.
Lúc này, những tiếng "Ực ực, ực ực. . ." vang lên, Vạn Khôn Thắng, Vạn Trung Hải cùng quay đầu lại nhìn về phía phát ra thanh âm kia, lập tức hai người kinh hãi ngây người, chỉ thấy lúc này Lục Vũ cầm hũ rượu, mở nắp, đưa lên miệng nốc ừng ực.
Vạn Khôn Thắng vuốt miệng, kinh ngạc nói: "Tiểu tử này đúng là không bình thường, cho dù là trâu bò cũng không cần phải điên cuồng như vậy."
Vạn Trung Hải kinh hãi, đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt từ từ nhìn về phía Vạn Khôn Thắng rồi nói: "Thắng ca, chắc hắn muốn hạ thấp huynh đấy, hay là huynh cùng hắn đọ xem ai mới thực sự là trâu bò ."
Vạn Khôn Thắng tức giận, hứ lên một tiếng rồi trừng mắt Vạn Trung Hải, giọng ồm ồm nói: "Cái tên trứng vịt muối ngươi lượn đi, ngươi muốn lão tử cũng không bình thường à. . . .?"
Hai người nào biết, vừa rồi Lục Vũ nhớ lại những chuyện trước kia cùng với ca ca, nhị cữu ở thôn Bào Nhi, lại nghĩ tới ca ca hứa sẽ thường xuyên xuống núi thăm hắn, dạy hắn thần thông, v.v..., thế nhưng đã qua hơn nửa năm qua nửa cái bóng của ca ca cũng không thấy.
Trong lòng hắn bi phẫn nên không thể kìm chế. . . Chẳng lẽ, chẳng lẽ ca ca đã quên mình rồi sao. . .?
Chỉ trong chốc lát, Lục Vũ đã đem một bình rượu đầy uống đến thất thất bát bát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ rực lên, mặt đầy những vệt nước, khóe mắt cũng có mấy giọt nước nhưng không biết đó là rượu hay là nước mắt.
Trong lúc đó, hắn chỉ cảm thấy trong bụng rất khó chịu, giống như là dời sông lấp biển vậy, từ trong cổ họng một luồng khí tức mạnh mẽ xông lên, "Ọc" một tiếng, đem thức ăn và rượu trong bụng phun ra đầy một bàn.
Vạn Khôn Thắng cả kinh, Vạn Trung Hải thét lên một tiếng rồi cuống cuồng né tránh, tuy nhiên do ở quá gần nên ít nhiều cũng bắn lên thân của hai người.
Hai người chỉ đành lắc đầu cười khổ. . .
Hôm đó Lục Vũ uống say như chết, cũng may hai huynh đệ nhà họ Vạn gia đều là người nhạy bén, thấy kiểu uống của hắn, rõ ràng là hắn đang tự hành hạ mình nên hai người nào dám cùng hắn ăn uống thêm, chỉ qua loa mọt chút rồi tan tiệc, vừa kéo vừa dìu đưa hắn về phòng của hắn trong Vạn gia.
Đêm dài. . . . .
Đột nhiên Lục Vũ phát hiện ra mình đang nằm giữa một cánh đồng mênh mông giữa trời chiều, khắp nơi toàn là xác chết, máu mình cũng đang chảy đầm đìa. Xung quanh những vệt máu tươi chảy xuôi theo mương máng, hòa vào nhau giống như nước chảy mãi không hết.
Mặt đất mịt mù, một cái bóng mờ cực lớn từ từ nổi lên, hiển hiện ra một bóng đen cực lớn giống như ngọn núi, từng tiếng "phì phì" vang lên, bóng đen khổng lồ chậm rãi ngọ nguậy, tiến gần đến chỗ mình đang nằm.
Xà, là cự xà, một con quái xà to như quả núi, trên đỉnh đầu có sừng, toàn thân đỏ rực, vảy phủ kín toàn thân giống như giáp sắt, cái miệng lớn dính máu mở ra làm lộ hai chiếc răng nanh trắng hếu sắc bén như đao, nó đang nhìn mình chằm chằm.
Một đôi mắt to như cái nhà, đỏ rực, bóng đổ ra tương đương với thân hình của mình. Lục Vũ cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ không ngừng, giống như muốn nhảy ra ngoài. Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, lúc này hắn chỉ muốn chạy trốn, nhưng một chút khí lực cũng không có, hắn hét lớn đến khàn cả giọng:"A! A! a!"
"A!"
Lục Vũ giật mình từ trong mộng bừng tỉnh, thình lình ngồi dậy, miệng thở hổn hển, toàn thân mồ hôi dầm dề, quần áo sau lưng ướt đẫm, một lúc lâu sau hắn mới dần dần áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng, lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt, miệng đắng lưỡi khô.
Nhớ lại những chuyện hôm qua, hắn chỉ nhớ mình cùng hai huynh đệ họ Vạn đến Sư Tử lâu, sau đó mình làm thế nào mà trở về phòng thì lại chẳng nhớ gì cả.