Tập 1 Chương 3: Mật thất khốn đấu(thượng)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Ni Khắc tiên sinh đến từ Liệt Dương cảm thấy hết sức bất mãn, Dong Binh luôn phải khảo nghiệm kinh nghiệm giữa sống và chết, là một chức nghiệp tràn ngập nhiệt huyết, cho nên mỗi một chỗ hắn đến chiêu sinh, hắn đều tiến hành một phen diễn thuyết phi thường nhiệt huyết, bình thường đều có thể tuyệt hảo đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có khi còn có thể làm tràn vài giọt nhiệt lệ thiếu nữ.
Nhưng ở trong tiểu cô nhi viện, Ni Khắc tiên sinh gặp phải thất bại.
Vốn, hết thảy đều còn trong lòng bàn tay, lễ đường tuy cổ xưa rách nát một ít, nhưng nghe biểu lộ của bọn chúng làm hắn thoả mãn, hắn vì lần diễn thuyết này đồng dạng đạt được thành công giống như mấy lần không lâu trước, cho đến khi hắn kể về một cái án lệ hắn đặc biệt đắc ý, ngã rẽ rốt cục đã xuất hiện.
- ..... Đó là hơn ba trăm năm trước, khi lam đồng khói thuốc súng tràn ngập, lúc minh quân Mê Vụ khu và Thanh Huy khu chúng ta bị đánh đến tơi bời, địch nhân cường đại mà lúc ấy phòng vệ khu của Liệt Dương học viện vẫn còn non yếu phải chịu thiệt thòi! Lúc ấy viện trưởng đại nhân chúng ta, một trong những Dong Binh vĩ đại nhất ở Sâm Lâm thế giới, Nạp Tư Đạt hiền nhân, ngài hét lên một câu như vậy,' Bảo bọn chúng đưa vài tên khốn kiếp đến chịu chết!' tiếng gào thét kiệt sức khản giọng vĩnh viễn được ghi chép vào sử sách, nó mang sự cổ vũ rất lớn liên hợp sĩ khí bộ đội chúng ta! Vi thắng lợi cuối cùng làm ra một bước đệm, mặc dù Nạp Tư Đạt hiền nhân vì thế mà hy sinh, ngài......
Dựa theo thường quy, đây là thời khắc tình cảm mãnh liệt nhất, âm thanh nức nở rất nhỏ mà Ni Khắc tiên sinh chờ mong vẫn chưa vang lên, trong lễ đường lại vang lên một trận cười vang dội.
Lỗ tai Ni Khắc phi thường tốt, hắn trước kia là một vị thám báo không kém, nhờ đó hắn nghe rõ lý do tiếng cười, đó là hai thiếu niên đang ngồi nhẹ giọng đối thoại.
-.... Úc, Nạp Tư Đạt, ngài ấy thực là một dũng giả!
- Dũng cái rắm, nếu như ngài không chết, câu nói đầu tiên nhất định là,’ Tao con mẹ nó khi nào nói qua cái lời này!’
Trong tiếng cười ầm ầm, Tất Duy Tư không khỏi sờ lên cằm, hắn biết rõ lời nói đó không thích đáng, mà vừa vặn lỗ tai người trong cuộc xa xa còn linh mẫn hơn so với viện trưởng bọn hắn, trong ánh mắt Ni Khắc đại nhân theo dõi hắn, đã hoàn toàn có thể chứng minh điểm này.
Tư Tạp Lỗ thật không có phát hiện đạo mục quang cừu thị, còn nương tiếng cười, thấp giọng ứng một câu:
- Dựa theo phong cách của ngài, Nạp Tư Đạt hiền nhân nguyên lời nói hẳn là' Bọn bây đợi đó, tao đi tìm viện binh, a, là thằng ôn nào phá hủy Truyện Tống Trận....’
Tiếng cười càng vang dội, lúc này viện trưởng cũng đã nhìn tới, Tất Duy Tư dùng đầu gối đụng Tư Tạp Lỗ, tỏ vẻ hắn nên câm miệng.
Viện trưởng cô nhi viện thấy sắc mặt Ni Khắc khó coi, cuống quít vỗ vỗ mu bàn tay hắn, thấp giọng nói:
- Bọn nó chỉ là đám hài tử, đều tại ta bình thường quá dung túng bọn nó.
Nick buồn bực hừ một tiếng, cái khu có nhiều cô nhi viện như vậy thực không hiểu nổi những đại gia cao tầng kia vì cái gì vừa ý nơi này? Cũng tốt, đều là tiểu tử bướng bỉnh, như vậy, đạo đề thi huyết tinh cũng thí nghiệm thử chỗ này. Dù sao nơi đây đã là địa bàn Liệt Dương, cao tầng đề nghị như thế mà ta cũng đã lấy được quyền trao....
Bầu không khí đã bị phá hủy, Ni Khắc cũng không có tâm tư một lần nữa khuấy động hội trường, qua loa cho xong lần diễn thuyết này, tiến vào chính đề:
- Bọn nhỏ, tin tưởng các ngươi đã biết mục đích ta đến đây, không định ghi danh Dong Binh hệ, xin lập tức rời khỏi hội trường! Ngược lại mà nói, người ghi danh Dong Binh hệ, mời lưu lại.....
Tiếng người ầm ĩ một lúc sau mới qua đi, người ở chỗ này chỉ còn bốn thành, Tất Duy Tư không khỏi nhíu nhíu mày, hắn nhớ rõ thủ tục năm rồi cũng không phải như thế.
- Ny Na, bạn sao còn ở nơi này?
Tất Duy Tư chợt phát hiện Ny Na vẫn chẳng khác biệt ngồi ở bên cạnh hắn.
- Mình cũng thi vào Dong Binh hệ!
Ny Na đương nhiên cùng Tất Duy Tư nhìn nhau.
- Đại tiểu thư của tôi, công nghệ phẩm của bạn gia công tối thiểu đã ngoài Thanh Đồng cấp tiêu chuẩn, hơn nữa gia chánh cũng làm tốt như vậy, gia chánh hệ hay tài liệu gia công hệ, bạn ghi danh đảm nhiệm có dư mà!
Trên thực tế, hai đường ra lớn nhất đó thường là của nữ sinh cô nhi viện, tuy phải nộp học phí, nhưng học viện cho phép ngươi trong thời gian đi học nhận đơn ủy thác bên ngoài, cuộc sống cũng sẽ không thành vấn đề.
Ny Na bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ngữ khí lại dị thường kiên quyết:
- Không mượn bạn xen vào! Mình không muốn làm nữ hầu, cũng không thích hợp tài liệu gia công sư, mình quả muốn làm Dong Binh!
Tất Duy Tư không phản bác được, Tư Tạp Lỗ chán ngán xen vào nói:
- Người ta là muốn ở chung một chỗ với mày đó!
Mặt của Ny Na lập tức đỏ lên, bất quá nàng rất nhanh khôi phục trấn định, tức giận nói:
- Tất Duy Tư bạn biểu lộ gì vậy? Giống như đã xác định chắc mình không thể thông qua, đừng quên, các hạng chỉ sổ tổng hợp Dong Binh hệ, mình cũng cao hơn bạn một khoảng lớn!
Lần này, Tất Duy Tư càng không nói gì.
Ni Khắc nhìn quanh toàn trường một vòng, thần sắc đã khôi phục phong độ cơ bản, nói:
- Rất tốt, bây giờ ta nhìn đã không phải là một đám hài tử, mà là một đội chiến sĩ tương lai cường hãn! Vòng một khảo hạch năm nay, lập tức bắt đầu! Chỉ cần ngươi thông qua, có thể trực tiếp phúc khảo đợt thứ hai!
Nghĩ tới hàng năm khảo đề Dong Binh sẽ phát sinh một ít máu tanh, viện trưởng cô nhi viện không khỏi gấp giọng xen vào nói:
- Ni Khắc tiên sinh, năm trước sơ khảo không phải nên ở Hoàng Án trấn sao?
Vẻ cười của Ni Khắc thoáng thu liễm, đón ánh mắt viện trưởng đã nhiều hơn vài phần sắc bén, thản nhiên nói:
- Viện trưởng tiên sinh, năm nay tôi cảm thấy nơi đây thích hợp, vì vậy đã sửa thành chỗ này, như thế nào? Ngài có ý kiến gì?
- Nhưng.... Nhưng, nếu như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, để cho những hài tử vị thành niên kia chứng kiến, sẽ đối với sự phát triển của bọn nó lưu lại bóng ma ra sao?
Lão nhân vẫn muốn cố gắng đấu tranh, chẳng qua, Ni Khắc lạnh lùng cắt đứt hắn:
- Viện trưởng tiên sinh, ngươi đừng quên, ngươi bởi vì kinh phí không đủ, chủ động cầu trợ chúng ta, chúng ta mới trợ giúp các ngươi năm trước, năm nay thu mua nơi đây, khiến nơi đây may mắn trở thành một căn cứ bồi dưỡng nhân tài tuổi nhỏ của Liệt Dương, cho dù lưu lại, cũng chỉ là làm công thôi, hiểu chưa?
Ni Khắc cũng không hạ thấp giọng, ở đây hơn một trăm người đều nghe rõ mồn một, nhưng lần này không có nghị luận ong ong, cũng không có ai lớn tiếng xôn xao, người người đều yên lặng trở lại, chú thị lão viện trưởng khuôn mặt đã trở nên tái nhợt.
- Nhưng đối với hài tử, bọn nó càng cần chính là yêu thương và khoan dung....
- Yêu thương và khoan dung, là cho người có giá trị! Viện trưởng tiên sinh, thứ cho nói thẳng, ngươi trước đây quá mức nhân từ, nuôi dưỡng rất nhiều phế vật vô giá trị, tại đây lãng phí rất nhiều tài nguyên,bởi vậy cải cách rất nhanh sẽ đến!
Lời nói không chút lưu tình của Ni Khắc làm cho lão viện trưởng phảng phất bị đâm trúng chỗ hiểm, thoáng cái đã già đi vài tuổi.
Lão viện trưởng thở phì phò, cố gắng để bản thân khôi phục lại, nghênh tiếp mục quang những hài tử này, dùng thanh âm không bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Ta không biết đề thi là gì nhưng chỉ hy vọng, vô luận phát sinh tình huống nào, các em đều ghi nhớ truyền thống của viện chúng ta hỗ trợ yêu thương lẫn nhau ....
Viện trưởng dừng một chút, thở dài một hơi, nói tiếp:
- Cho dù có em buông bỏ nguyên tắc này, cũng tận lực không nên phát sinh những chuyện đổ máu, dù sao.... Các em đều là cùng nhau lớn lên!
Dứt lời, hắn run rẩy đi xuống đài chủ tịch rồi đi ra ngoài cửa. Ny Khắc nhìn bóng lưng đối phương rời đi, trong nội tâm cười lạnh, lão gia hỏa này xem ra đối với khảo đề năm trước cũng nghe qua không ít! Nhưng lần này hoàn toàn mới lạ, cũng là.... Càng máu tanh!
Ai, quy tắc đề thi này nhắm tới giữa đám hài tử cùng nhau lớn lên, có phải là quá mức tàn nhẫn? Nghĩ vậy, Ny Khắc vui sướng nở nụ cười.
Hắn lạnh lùng nhìn đám thiếu niên phía dưới có điểm mờ mịt, bắt đầu xì xào bàn tán, không khỏi trào phúng, nếu các ngươi ai may mắn có thể trở thành Dong Binh, trong kiếp sống Dong Binh, chút biến cố nho nhỏ hôm nay thì tính là cái gì....
Phần trào phúng trên mặt Ny Khắc rất nhanh đã biến mất, hắn đặc biệt chú ý tới Tất Duy Tư, vừa rồi chính tiểu tử này ăn nói lung tung một câu, đem diễn thuyết hoàn mỹ của hắn phá hủy hoàn toàn, nhưng hiện tại hỗn đản tiểu tử này đã vào lúc viện trưởng rời đi thì lộ vẻ ảm đạm, thậm chí không có biểu hiện gì ngoài ý muốn, sau đó bây giờ lại đang ngáp!
Hắn dùng lực ho khan hai tiếng, làm cho sự chú ý mọi người một lần nữa tập trung đến trên người hắn, dùng ngữ khí lạnh lùng nói:
- Kỳ thật các ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì các ngươi lựa chọn lưu lại, điều này cho các ngươi một cơ hội đấu tranh cùng vận mệnh! Quy củ nơi đây đã được cải biến, đủ mười sáu tuổi, phế vật không chọn lựa đạo lộ nhân sinh của mình đều phải bị trục xuất, miễn cho ở lại căn cứ Liệt Dương lãng phí thức ăn!
Trục xuất!? Đây chính là một từ ngữ lãnh huyết đến làm cho người khác run sợ. Nếu như các địa phương khác không thu lưu ngươi, vậy ý nghĩa là ngươi phải rời khỏi Cao Thụ, đi vào thế giới mặt đất, ở thế giới sương mù tràn ngập nguy cơ cùng ma thú hung mãnh, tìm cách sinh tồn....
Trong lễ đường lúc nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người câm như hến, đã vì vừa rồi chính mình không có trở thành một thành viên trong đám đồng bạn rời đi mà cảm thấy may mắn, cũng vì chính mình sắp đối mặt với tương lai mà cảm thấy lo lắng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 3: Mật thất khốn đấu(hạ)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Ni Khắc rất hài lòng với hiệu quả này, vạch trần dối trá sau tấm màn che, nơi đây cũng không cần tình cảm ôn nhu, Đặc biệt là khi bọn họ chưa chứng minh chính mình trước.
Hắn từ dưới chân nâng lên một cái rương bỏ lên trên mặt bàn, từ trong rương lấy ra bốn cái túi màu đen, giữa đám thiếu niên lập tức truyền ra một tràng thán phục, quen thuộc ma thú đồ giám, mà ở thành tích môn công nghệ không quá mức kém cỏi, đều đó có thể thấy được, đây là túi chuyên dụng để đặt ma sủng.
Ny Na thấy thần sắc mờ mịt của Tất Duy Tư, liền ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng giải thích nói:
- Đó là túi ma sủng, tài liệu tương đối tốt, tối thiểu chúng ta không có nhận được vật cao cấp như vậy.
Ni Khắc đem những túi này từng cái mở ra, bốn con giống như sóc nhỏ ở kiếp trước Tất Duy Tư từng thấy liền từ trong túi nhảy ra, chúng nó dùng thân thể cọ sát mu bàn tay Ni Khắc, sau khi tỏ vẻ thân cận, lại bắt đầu truy đuổi chơi đùa với nhau.
Các nữ sinh đang ngồi tại đây không nhiều lắm, thấp giọng ngạc nhiên tán thán, những tiểu tử này thật sự quá đáng yêu!
Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ mấy năm trước đã gặp qua loài này, khác nhau chỉ là cái đầu của ma thú kia lớn hơn nhiều, màu lông cũng không hề cùng dạng, Tất Duy Tư nhẹ giọng ngắt lời:
- Hương vị chúng nó thật sự không được ngon lắm!
Ny Khắc tiên sinh có được thính giác linh mẫn không khỏi trừng trừng Tất Duy Tư, rồi mới giải thích cho mọi người:
- Các dong binh tương lai, bốn đầu ma sủng tên là 'Mê Hoặc', đẳng cấp, Xích Thiết!
Trong lễ đường tiếng thán phục lập tức bị phóng đại vài lần, Xích Thiết cấp ma sủng, đó là cấp bậc cao nhất mà tuyệt đại đa số người trong bọn hắn đã thấy!
Tư Tạp Lỗ vụng trộm hướng Tất Duy Tư đánh ánh mắt đắc ý, như là nói: xem những người không có truy cầu kìa, hiện tại ít nhất có ba ma sủng đã ngoài Hoàng Kim cấp đứng cùng một chỗ với các ngươi đây....
Cái này không có thể tránh được trước mục quang thám báo nọ, bởi vì trinh sát tiên sinh này thật sự quá mức chú ý bọn họ, việc này làm Nick lại buồn bực hừ một tiếng, vì cái gì hai tên tiểu tử khốn kiếp này có thể làm cho người ta chán ghét đến như thế?
Khó chịu khiến giải thích của hắn cũng thiếu đi vài phần nhẫn nại, vung tay lên, trên bàn 'Mê Hoặc' đang chơi đùa lập tức ‘sưu’ thoáng cái biến mất, mà trên tay Ny Khắc đã hiện ra bốn chià khóa nhỏ màu nâu, đối với thiếu niên không có cơ hội chứng kiến ma sủng biến thân mà nói, tự nhiên lại là một trận thán phục khác.
- Hình thái phụ trợ của Mê hoặc, chính là khóa! Trong lễ đường có bốn cánh cửa, mỗi cánh cửa đều sẽ được thêm vào một lổ khóa!
Ny Khắc mở tay kia của hắn, phía trên có bốn chiếc chìa khóa tạo hình tinh mỹ,
- Chỉ có những chìa khóa này mới có thể mở được!
Hai tay Ni Khắc vươn ra bên ngoài, vài tiếng ' Đinh' vang lên, lỗ khóa đã khảm lên trên mỗi cánh cửa, mà chìa khóa cũng theo đó biến mất không thấy bóng dáng, hắn nói:
- Bốn chiếc chìa khóa đã ở một góc nào đó trong lễ đường, mà khảo đề sơ thí của chúng ta chính là, tìm được chìa khóa rồi mở cửa ra! Người có thể rời đi sẽ là người thông qua. Nhắc nhở các ngươi chú ý, sau khi mở cửa chỉ có thể rời đi một người, cửa sẽ một lần nữa đóng lại, chìa khóa kia cũng theo đó biến mất, một lần nữa dấu ở ngõ ngách trong gian phòng nào đó...
Tư Tạp Lỗ thầm nói:
- Nếu như động tác đủ nhanh, mở cửa rời khỏi hai người, thậm chí ba người hoàn toàn không thành vấn đề...
Ny Khắc nghe rõ thanh âm không hài hòa này, nhìn Tư Tạp Lỗ cười lạnh nói:
- Mê Hoặc có năng lực phân biệt, đương nhiên, vị đệ tử tương lai ấy cảm giác mình có thực lực vượt qua Xích Thiết cấp, không ngại có thể thử xem, bằng không, cẩn thận bị kẹp dẹp trong khe cửa!
Câu cuối cùng kia, sát khí lãnh băng phảng phất từ trong kẽ răng đi ra, làm cho người không rét mà run.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Các ngươi có thể lựa chọn đồng tâm hiệp lực, lần lượt ly khai, đương nhiên, nếu muốn mình có thể rời đi sớm hơn.... Hắc, không ngại ngẫm lại những phương pháp khác. Thời gian khảo hạch không phải là vô cùng vô tận, cho nên, chúng ta còn cần một đạo cụ!
Ny Khắc lại từ trong rương lấy ra một cái túi màu vàng, đầu ma sủng bên trong kia so với những con sóc tên là 'Mê Hoặc' lớn hơn không ít, thoạt nhìn tựa như một con chuột lớn đứng thẳng, Ny Khắc đối với nó giải thích ngắn gọn hơn nhiều:
- Hôi Yển Thử, Xích Thiết cấp, hình thái phụ trợ là đồng lô!
Con chuột lớn biến hóa thành đồng lô, chiếm hơn nửa cái bàn lớn, khói nhẹ lượn lờ từ trong lô mờ ảo tỏa ra, cái đầu hói của Ny Khắc tại trong sương khói tràn ngập đã phun ra rất nhiều, điều này làm nụ cười của hắn thoạt nhìn càng quỷ dị:
- Những sương mù này sẽ chậm rãi chiếm lĩnh lễ đường, tầm nhìn nơi đây sẽ càng ngày càng thấp, đồng thời, chúng nó còn chứa nguyên tố có thể làm cho con người mê muội, trong sương khói thời gian càng dài, đối với thân thể con ngươi nguy hại lại càng lớn, mãi đến choáng váng, sau đó nghẹt thở đến chết! Có thể đoán được, một giờ sau, ở đây sẽ là một thế giới sương mù, đưa tay không thấy năm ngón....
Thiếu niên tâm tư nhạy bén tại đây, không khỏi đều nhăn mày lại, thế có ý nghĩa là, ngươi phải đi cạnh tranh nhanh chóng rời đi, nói cách khác, sương mù sẽ trở ngại tầm mắt của ngươi, khiến ngươi càng khó tìm được chìa khóa, đồng thời còn đánh bạc tính mạng của ngươi!
Các thiếu niên thần sắc làm cho Ny Khắc cảm thấy sung sướng, hắn đánh giá bốn phía, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi cũng đừng nghĩ đến gian lận, cửa gỗ trên trần đã sớm phong kín, bốn vách tường yếu ớt ở lễ đường cũng đã gia cố, cách rời đi, chỉ có bốn cánh cửa!
Hắn khép rương lại, hờ hững nhìn chung quanh:
- Nếu như không có vấn đề gì, như vậy, chúc các vị may mắn!
Mắt thấy hắn sắp mang rương rời đi, một thiếu niên nhỏ gầy cũng nhịn không được nữa:
- Ni Khắc tiên sinh, không, Ni Khắc đại nhân, em cảm thấy cũng không thích hợp khảo hạch này, em xin rời khỏi được không?
Vừa mới kéo cửa ra Ny Khắc quay đầu lại, ngữ điệu bình tĩnh làm cho băng giá trái tim người khác:
- Trong cuộc đời, mỗi một lần lựa chọn, cũng có thể quyết định vận mệnh của ngươi! Các ngươi, đã lựa chọn một lần!
" Phanh - - -", cửa bị đóng lại, Ni Khắc đã rời đi.
Các thiếu niên hai mặt nhìn nhau, phát hiện trong lễ đường chỉ còn lại bọn họ, mà mỗi người đều là đối thủ cạnh tranh của mình, ánh mắt đã dần dần trở nên không thân mật như bình thường.
Tính tình vội vàng đã bắt đầu tìm tòi bốn phía, lý tính tương đối ôn hòa, bắt đầu thảo luận khả năng cộng đồng tiến thối.
- Chúng ta có thể hành động chung một chỗ, rút thăm quyết định thứ tự rời đi!
- Biện pháp tốt, lão khốn hói đầu muốn xem chúng ta diễn trò, chúng ta sẽ lựa chọn biện pháp đó!
- mình cũng ủng hộ, cộng đồng hành động có thể giúp chúng ta nhanh tìm được chìa khóa, chúng ta có thể mỗi người phụ trách một vài khu vực, như vậy chìa khóa sẽ tìm được nhanh hơn!
- Đúng, cứ làm như thế.....
- Nhưng... Người càng ngày càng ít, khu vực mỗi người phụ trách càng lúc càng lớn, tìm kiếm chìa khóa khó khăn cũng sẽ càng lúc càng lớn....
- Còn .... Sương mù cũng sẽ càng ngày càng dày....
- Vậy bạn nói nên sao bây giờ?
- Hắc hắc, ai biết......
- Chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy, nghĩ không ra một phương pháp giải quyết thích đáng à?
"...."
Lễ đường đã trở nên náo loạn, mặc dù đang tranh luận, nhưng mỗi người cũng bắt đầu tìm tòi, số ghế dài không nhiều đã bị chuyển, chỗ ngồi bị lật đến lật lui, giũ ra không ít tro bụi lâu năm, kỳ thật ai ai đều hy vọng cái mạng nhỏ của mình có thể nắm trên tay mình.
Ny Na và Tư Tạp Lỗ cũng hoạt động, Tư Tạp Lỗ tay lật một cái chiếu phát hiện Tất Duy Tư vẫn an tĩnh dựa vào tường mà ngồi, không khỏi giận dữ nói:
- Ê, hiện tại không phải làm ra vẻ ưu nhã, nhanh hành động đi, bằng không thì phát huy tài ăn nói của mày nói chuyện với đoàn người đi.
Tất Duy Tư cười khổ nói:
- Quy tắc trò chơi này nhằm vào chính là ích kỷ trong nhân tính, ta bất lực, nói cái gì cũng vô dụng..... Huống chi, mày không có phát hiện lão bằng hữu của chúng ta, Ô Mã đang thân thiết nhìn chúng ta sao? Nếu chúng ta hiện tại tìm được chìa khóa, hắn sẽ làm chút gì nhỉ?
Tư Tạp Lỗ quay đầu, quả nhiên thấy nhóm người Ô Mã đang lật một cái ghế dài mà mục quang Ô Mã đại đa số thời gian đều rơi vào trên người bọn họ, trong đôi mắt tam giác lập loè ra oán độc, sương mù mỏng manh căn bản không che dấu chút nào.
- Ta tìm được rồi! A ha, ta tìm được rồi!
Một đứa cao kều vui mừng kêu lên một tiếng, làm tất cả tạp âm bốn phía đều két một tiếng dừng lại.
Vị bằng hữu này một khắc trước vẫn còn mạnh mẽ đề xướng hữu ái hỗ trợ, giờ khắc này đã đem xướng nghị rút thăm quyết định trình tự rời khỏi vứt sau đầu, hắn nhanh chóng vọt tới cánh cửa gần nhất, đem chìa khóa cắm vào lỗ, nếu như cửa có thể lên tiếng mà mở ra, chắc hẳn hắn cũng có thể bình an rời đi, nhưng thật đáng tiếc, chìa khóa này cũng không thuộc về cánh cửa đó, vì vậy ca kều lại trong lúc mọi người soi mói, chạy về phía một cánh cửa khác, lúc này hắn không có thất vọng, tiếng ‘đát’ thoáng cái vang lên, cửa mở ra!
Nhưng vui sướng của cao kều cũng dừng ở đây, hắn còn chưa kịp lao ra, đứng ở gần cánh cửa một thiếu niên đột nhiên vọt mạnh tới trước, bùm thoáng cái đã đẩy văng thằng dáng cao, bất quá hắn cũng chẳng thể thay thế vị trí cao kều đó rời đi, nửa chân vừa bước vào cửa, cổ chân đã bị một thiếu niên khác bắt lấy, bỗng chốc bị ‘xoạt’ giật trở về...
Kẻ đến sau muốn thay mặt người trước rời đi, một tiểu tử khác tương đối cường tráng, dứt khoát huy động chân ghế vừa mới dỡ xuống, hung hăng đập vào đối phương....
Theo một tiếng hét thảm vang lên, một giọt máu cũng rất nhanh vẫy ra trong làn khói dày đặc!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 4: Giải đề chính xác(thượng)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Màn vật lộn cùng dạng đã xuất hiện ở trước bốn cánh cửa, chỉ cần tham dự trong đó, phần lớn người đều bất hạnh, may mắn chỉ độc quyền cho rất ít người, nửa giờ qua, có thể chạy ra lại không đủ hai mươi người.
Mùi máu tươi cho tới bây giờ đều là một loại mùi kích thích bản năng thần kinh nhân loại nhất, nhất là tại một vị dũng sĩ mưu toan khiêu chiến quy tắc, muốn đi theo tiền nhân lao ra cửa, kết quả bị cửa chính đóng sập lại băm thành hai đoạn, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp lưu lại, càng tiến thêm một bước kích thích trình độ chém giết kịch liệt giữa các thiếu niên với nhau.
Nửa thân thể ở lại trong lễ đường phảng phất nhắc nhở tất cả mọi người, uy lực của Xích Thiết cấp ma sủng không phải bọn hắn có thể khiêu chiến, lựa chọn ám toán đồng bạn bên người có được chìa khóa mới là vương đạo.
Người chế tác nhiều máu tươi nhất Ô Mã - - - mộc chủy thủ của hắn thiếu chút nữa đem tay thiếu niên có được cái chìa khóa bổ xuống, hắn không có chút nào biểu hiện giác ngộ áy náy, trong miệng còn đang mắng chửi, bởi vì hắn tuy đoạt được chìa khóa, nhưng lúc mở cửa, lại bị một tiểu đệ trong đội trước giờ hắn rất yêu mến đánh hắn, đoạt trước hắn chạy ra ngoài.
Hắn thề, sau khi rời khỏi đây nhất định phải lột da tiểu tử kia, người ưu tú như hắn, vốn phải chạy ra trước mấy tên, khiến cho chiêu sinh quan Liệt Dương lưu lại ấn tượng khắc sâu mới đúng, nhưng bây giờ vẫn còn đang cùng lũ phế vật tìm tòi như mù.
Sương mù càng dày, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng Ô Mã tùy thời lưu tâm Tất Duy Tư bọn họ, Tất Duy Tư lại còn bộ dáng lười biếng, so với người bên ngoài khẩn trương, hắn càng giống như thói quen đào ngũ trên giờ thủ công , nhiều lần, Tất Duy Tư còn nghênh tiếp ánh mắt của mình, đưa một cái tiếu dung thân thiết nhưng lại tuyệt đối khiến người ta khó chịu, Ô Mã rất muốn nương hỗn loạn để nện đối phương, nhưng lại cảm thấy không đúng lúc, dù sao nam hói đầu nói một giờ còn không ra được, là có nguy hiểm sinh mạng.... Hừ, nếu để bọn họ tìm được chìa khóa, vậy là lý tưởng nhất....
Tâm tưởng sự thành đại khái chỉ đúng loại cảnh giới này, ý niệm tà ác vừa mới bốc lên trong đầu Ô Mã, Tất Duy Tư đã vui mừng kêu lên:
- Ha hả, trúng số rồi, ta tìm được chìa khóa!
‘ chìa khóa!’ Hai chữ này có thể làm người trong cuộc lập tức biến thành một khối thịt, đưa tới một nhóm lớn ruồi bọ.
Trong tiếng cười dữ tợn của nhóm người Ô Mã, Tất Duy Tư dáng vẻ hoảng hốt mà chạy, phóng qua hai cái ghế đã đổ, đã chạy về hướng Thiên Môn góc bắc, nơi đó là địa bàn của người đối đầu Ô Mã.
Lắng nghe tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, mà đám người phía trước cũng bày ra tư thế với chính mình, Tất Duy Tư mới vẻ mặt không thể làm gì được dừng bước, lắc đầu nói.
- Vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, thôi, Ô Mã lão đại, chìa khóa này cho mày!
Tiện tay đem chìa khóa trong tay vứt cho Ô Mã.
Ô Mã trong nội tâm kinh ngạc, thoáng cảm thấy có điểm gì là lạ, nhưng lập tức bị nỗi sung sướng che lấp, hắn ngưng hẳn động tác chuẩn bị vung chân ghế về Tất Duy Tư, duỗi tay tiếp lấy chìa khóa, còn chưa kịp nhìn kỹ thì phía trước một quả đấm đã từ nhỏ biến thành lớn, đánh lên mắt phải hắn, trong tiếng kêu thảm của Ô Mã, hai đội lớn nhất trong lễ đường đã sống mái với nhau, bên ngoài cũng không thiếu người chằm chằm lấy Ô Mã hạch tâm vây quanh, mưu toan đục nước béo cò, mà người trong cuộc Tất Duy Tư, đã không biết tung tích.
- Tất Duy Tư, mày thằng khốn nạn lại gạt ta.... Bổn Hùng, dừng tay, Tất Duy Tư đưa ta chỉ là khóa phòng ngủ.....
- Hừm, Ô Mã thằng nhãi con, mày nghĩ lừa gạt ai hả? Chúng ta sổ sách mấy năm này hôm nay vừa vặn tính toán!
-Bổn Hùng lão đại, ta thề đã thấy tuyệt đối là chìa khóa ma sủng!
- Đúng, ta cũng nhìn thấy.....
Những thanh âm hài hòa này đều là đến từ các thiếu niên bị Ô Mã khi dễ thảm hại.
"...."
Tại sương mù tràn ngập, trong mùi máu tươi càng lúc càng đậm đặc, thanh âm tranh đấu tiếng quyền đánh lên da thịt, tiếng phẫn nộ kêu la, tiếng chửi nhau ầm ĩ, tất cả giao hội thành một khúc chương nhạc chói tai.
Tại buổi trình diễn long trọng sống mái với nhau, Tất Duy Tư thân thể như cung trở lại tại chỗ, trong nội tâm thầm mắng, thật đáng chết, khói này ngoại trừ có nguyên tố gây choáng, chỉ sợ còn mang một ít hiệu quả mê loạn à, hắn phát giác nhịp tim của mình cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.
- Ny Na, chìa khóa đâu?
- đã cất kỹ, hai chìa đều ở đây!
- Tốt lắm, Tư Tạp Lỗ đi gọi bọn Tạp Vân! Chúng ta ba người gánh không nổi Đồng Lô!
"...."
Vài thiếu niên thừa dịp hỗn loạn bò lên trên đài chủ tịch, nơi đây sương mù dị thường nồng đậm, đến nỗi làm bọn hắn ho khan sặc sụa một hồi.
Người cao to gọi là Tạp Vân oán trách nói":
- Tất Duy Tư, nếu như hỗn tiểu tử mày không có biện pháp tốt, tao thề nhất định sẽ đánh mày nhừ tử!
- Khụ - - - Tạp Vân, cởi quần áo mày ra!
Tất Duy Tư vừa ho khan phân phó.
- Làm gì vậy?! Tuy tao là người tùy tiện, nhưng nơi đây cũng không thích hợp!
- Ít nói nhảm, bảo mày cởi thì cởi đi!
Tất Duy Tư tiếp nhận quần áo của Tạp Vân, trải rộng ra trùm lên trên Đồng Lô, mọi người chật vật đem Đồng Lô khiêng xuống bàn, Tư Tạp Lỗ thấp giọng mắng:
- Gặp quỷ, thật nặng à, may mà cũng gọi bọn bây đến!
- Được rồi, khẩn trương hành động!
Tất Duy Tư vừa dứt lời, Ny Na đã hét lên, bởi vì Tất Duy Tư cởi quần, may mà phía dưới đã loạn cào cào nên không ai lưu ý đến động tĩnh trên đài chủ tịch.
Đối với tiếng thét của Ny Na, Tất Duy Tư cũng không để ý tới, phân phó nói:
- Nhanh, mọi người cùng nhau tiểu, quần áo ướt có thể tạm thời cách trở một bộ phận sương mù!
Liên quan đến sinh tử, vài nam sinh gần như không hề do dự, trong tiếng sưu sưu thoát khố, Ny Na sợ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tất Duy Tư vì gây tác dụng bắt chước là người thứ nhất phun thác nước, đón lấy Tư Tạp Lỗ cũng theo sát, đương nhiên cũng có người gấp giọng phàn nàn:
- Đáng chết, tiểu không ra a! Xuyt - - ê, bọn mày cũng giúp xuyt vài cái đi!
Âm thanh phàn nàn chính thức đến từ Tạp Vân:
- Hỗn đản Tất Duy Tư, làm gì dùng y phục của tao hả, dùng chính mày không được sao?
- Mày mấy ngày không giặt?
- Ba ngày.
- Vậy là được rồi, của tao mới một ngày không giặt!
Tất Duy Tư đương nhiên đáp lại.
"....."
- Mọi người, không cần 'xuyt' tiếp, ra bên ngoài rồi tìm địa phương đi tiểu, các vị, dùng sức cùng lúc nâng Đồng Lô này lên!
- Tất Duy Tư, mày rốt cuộc muốn làm gì?
- Một hồi mày sẽ biết.... Thật đáng chết, nước tiểu ai mà khai như vậy?
"...."
Có người chú ý tới hành động của mấy người bọn họ, nhưng mắt thấy sương mù của Đồng Lô thu hẹp, cũng chẳng ai ngăn cản hành động lợi kỷ này.
Đi vào cánh cửa gần nhất kia, Tất Duy Tư ý bảo Ny Na đi mở cửa, Tạp Vân chợt nói:
- Các ngươi có chìa khóa... Nhưng chỉ có khả năng mở một cửa!
Hai chìa khóa, đại biểu có tỷ lệ một phần hai có thể mở ra cánh cửa này, may mắn chính là, chìa khóa thứ hai đã mở cửa ra.
Tất Duy Tư lập tức phân phó:
- Dùng sức cùng lúc, đem đỉnh Đồng Lô đến khe cửa!
Hắn nói lời này, Tạp Vân vừa vặn kéo một đồng bạn mưu toan lao ra, trầm giọng quát lên:
- Làm theo lời Tất Duy Tư nói!
Đồng Lô đẩy đến vị trí nhất định, Tất Duy Tư thoáng quan sát vị trí, gật đầu nói:
- Tốt rồi, Ny Na có thể ra, bạn đảm nhận đối tượng thí nghiệm!
Tư Tạp Lỗ sau lưng không khỏi thì thào phàn nàn:
- Kỳ thật tao cũng có thể đảm nhận đối tượng thí nghiệm!
Ny Na vượt qua Đồng Lô, bước nhanh ra ngoài cửa, gót chân sau vừa rời khỏi môn tuyến, cánh cửa kia lập tức ‘sầm’ đóng sập lại, nhưng đỉnh Đồng Lô đứng đó hoàn toàn phá tan khả năng đóng cửa, lưu lại một khe hở vừa vặn có thể cho thân thể bọn họ xuyên qua.
Mọi người thấy thế đều cứng họng, Tất Duy Tư cười nói:
- Hai ma sủng là đồng cấp rất khó phân thắng bại, cửa không đóng được, thí nghiệm thành công! Ê, các ngươi còn nhìn gì nữa! Đi thôi!
Tạp Vân phản ứng đầu tiên, lách thân đã nhảy ra ngoài.
Tất Duy Tư ly khai cuối cùng, sau khi phóng qua Đồng Lô, hắn vẫn không quên quay đầu lại hô:
- Các bằng hữu, nếu không muốn chết thì từ nơi này rời đi, cửa đã mở! Đúng rồi, Ô Mã lão đại, nếu như mày không chết, cũng từ nơi này đi thôi.
"...."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 4: Giải đề chính xác(hạ)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Khi Ny Khắc chứng kiến có hơn một trăm người thông qua vòng thứ nhất khảo hạch, biểu lộ vô cùng khiếp sợ, bọn phế vật này là làm được như thế nào?
Nhưng khi hắn phát hiện chân tướng sự thật, nét mặt của hắn nhanh chóng chuyển hóa thành tức giận, đạo khảo đề tàn khốc này căn cứ trên phản hồi báo cáo, tỉ lệ thông qua thường là cực thấp, bọn họ dựa vào gì mà thông qua nhiều người như vậy? Cũng bởi vì thằng nhãi con gọi là Tất Duy Tư phát hiện lỗ thủng trí mạng của đề thi, làm cho mình vốn có thể lấy được khoái cảm, giờ lại biến mất tăm!
Sự phẫn nộ thiêu đốt lòng gã hói đầu, hắn nghĩ, xuất hiện tình huống này, đám cao tầng nhất định trách ta vô năng, bọn họ khẳng định hoài nghi ta chỗ nào làm được không đủ đẹp, thật đáng chết, đều do tiểu tử gọi là Tất Duy Tư!
Lúc soạn báo cáo thông qua, hắn không kìm lòng thêm vào tình cảm của riêng mình, ngoại trừ báo cáo chi tiết chỗ sơ hở này, sau đó còn cuối cùng tăng một câu nói thế này: nơi đây có một đứa cô nhi tên là Tất Duy Tư, giảo hoạt, gian trá, là phiền toái bên trong, đề nghị vĩnh viễn không thu nhận!
Vài ngày sau, hắn nhận được hồi âm từ cao tầng: đó cũng không phải là lỗ thủng mà là phương thức giải đáp chính xác! Cảm tạ Ny Khắc tiên sinh đề cử, Tất Duy Tư đã được liệt là một trong đối tượng chiêu sinh trọng điểm quan sát năm nay!
Việc đó làm tâm tình Nick buồn bực càng tăng thêm vài phần, trong lòng hắn nguyền rủa, được rồi, nếu như hắn may mắn thông qua khảo hạch, trong tương lai năm tháng ở Liệt Dương, ta sẽ đích thân chứng minh hắn là một loài bò sát đáng xấu hổ, một phiền toái chết tiệt!
Đương nhiên, đó tạm thời cũng không thuộc về vấn đề phiền não của Tất Duy Tư. Trên thực tế, ngày thứ ba sau cuộc sơ thí, cô nhi viện đã cử hành điển lễ cáo biệt, tống biệt đám cô nhi thành niên chuẩn bị rời khỏi cô nhi viện, đi đến sân khấu càng lớn hơn.
Hiếm được sáng sớm nay sương mù tản sạch, sát bên Hồng Lân Đồng còn treo lên một cầu vồng hoa mỹ, thứ này nhiều ít làm cho lễ cáo biệt trên quảng trường nhỏ tăng thêm vài phần sắc thái rạng ngời.
Nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt ở trong bầu không khí ấm áp bình thản, Tất Duy Tư chợt phát hiện trước mặt lại hiện ra một vật chướng mắt, vật ấy tên là Ô Mã.
Ô Mã lão đại trừng Tất Duy Tư một hồi lâu, mới nổi lên đủ tâm tình, lớn tiếng nói:
- Tất Duy Tư, trước đây mày ở trong lễ đường xem như đã cứu tao, đây là ân! Nhưng trước kia mày lại ám toán tao, còn có trước trước nữa, đem nội y mày trộm bỏ vào tủ quần áo tao, hại tao bị đạo sư đánh đòn, khóa trái phòng tắm tao, còn đã lừa tao chạy trần truồng, vân vân,, tao cũng không để lại trong lòng.... Cho nên, những ân oán này thanh toán xong!
Một bên Tư Tạp Lỗ không khỏi thấp giọng bình luận:
- Công thức tính toán ân oán Thật kỳ quái à....
Tất Duy Tư hơi há to miệng:
- Này, Ô Mã a, tao phải sửa chữa một tý, nội y nữ sinh thứ ấy không phải ta trộm, mà là...
- Được rồi! Chín tuổi năm đó mày ăn vụng của tao hai khối thịt, đó là thịt phát vào lễ Sâm Lâm, mười một tuổi năm đó, mày nói với đạo sư, liên tưởng hình tam giác từ ánh mắt của tao, làm cho tất cả mọi người cười tao nửa năm..... Gần đây còn đem thư tình tao viết cho Nina công khai, còn xin mọi người sửa lổi chính tả.... Những chuyện này tao đều không để lại trong lòng, mày sẽ không muốn nhắc lại chứ!
Ô Mã có vẻ rất oán giận.
Hắn dừng một chút, bình tức phẫn nộ bản thân, lại nói :
- Hừ! Tất Duy Tư, hảo hảo mà sống, chúng ta ở Liệt Dương học viện gặp lại! Tao còn phải hướng toàn bộ thế giới chứng minh, tao so với mày vĩ đại hơn xa, mày chỉ là một đống phân!
Nhìn Ô Mã lão đại nổi danh tiểu ác bá bước nhanh đi xa, hai người hai mặt nhìn nhau, Tư Tạp Lỗ nghi ngờ nói:
- Mày xác định Ô Mã là cảm ơn mày sao?
Tất Duy Tư nhún nhún vai, cười nói:
- Tao chỉ xác định trí nhớ của hắn so với chúng ta càng tốt hơn!
Tư Tạp Lỗ nở nụ cười, hắn lập tức thay đổi chủ đề mình quan tâm:
- Tao nói Tất Duy Tư, mày có phát hiện hay không, hai ngày này sức ăn chúng ta tăng thêm rất nhiều! Tao hoài nghi là ma sủng nhờ cậy chất dinh dưỡng của chúng ta phát triển!
Tất Duy Tư giơ tay lên, nhìn ngón giữa và ngón áp út quấn vải trắng, như có điều suy nghĩ nói:
- Có lẽ vậy!
Trên thực tế, hắn phát giác thính giác và năng lực phản ứng của mình, tựa hồ cũng có một chút tiến bộ, nếu như hai ngày gần đây, ma sủng có thể trợ giúp đến mình phát triển, món đồ này thật đúng là không tệ.
Tư Tạp Lỗ để sát vào một chút, thấp giọng nói:
- Biết không? Tao tối hôm qua còn mộng thấy, tao trở thành anh hùng trong rừng rậm, cưỡi đầu đại điểu hỏa hồng, bay lượn trong rừng rậm, sau đó tại trên quảng trường Thánh Bạch Dương thành, ta ngạo nghễ đáp xuống, tất cả mọi người hướng về tao hoan hô, coi tao như thần tượng, kêu la tên của tao, con mắt các mỹ nữ trở nên mê ly, tao từ trên cao quan sát bọn họ...."
Nhớ tới cái đầu xấu xí của hỏa điểu kia, Tất Duy Tư không khỏi bình luận xen vào:
- Cái này.... Thể tích cái đầu của quái điểu kia lớn như vậy, mày ngạo nghễ đáp xuống, mỹ nữ có khả năng chỉ nhìn đầu lâu quái điểu to lớn kia, mà không cách nào thấy mặt mày a, do đó.... Phải chăng cho rằng đầu điểu xấu xí kia chính là mày....
- Uy, mộng đẹp của tao thế nào lại bị mày nói thành ác mộng....
Lão viện trưởng đã đến cắt đứt đối thoại của nhóm bạn , hắn ôn hòa mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tất Duy Tư, cười nói:
- Khá lắm, Tất Duy Tư, ngươi vĩnh viễn là kiêu ngạo của ta! Ngươi đứa nhỏ trong chu ký có một câu làm ta khắc sâu ấn tượng,' việc hôm nay có thể làm, nhất định lưu đến ngày mai làm tiếp. - - - đây là một nguyên tắc cơ bản của người lười. Chúng ta có thể không có tín ngưỡng, nhưng không thể buông tha cho nguyên tắc', ngươi xem xem, nhân sinh quan tiêu cực cỡ nào! Chỉ cần ngươi chịu tích cực một chút, ta tin tưởng ngươi sau này nhất định là đại nhân vật, cô nhi viện chúng ta trên cây Hồng Lân Đồng, sau này nhất định bởi vì ngươi mà nổi tiếng khắp cả rừng rậm!
Tất Duy Tư trong nội tâm ấm áp, đồng thời cũng âm thầm cảm khái, ai có thể nói lão viện trưởng là người không có nhãn quang, hắn nhìn người còn rất tốt....
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện đối thoại giữa lão viện trưởng và Tư Tạp Lỗ cũng không sai biệt lắm, chỉ là sửa lại vài câu thoại:
- Khá lắm, Tư Tạp Lỗ, ngươi vĩnh viễn là kiêu ngạo của ta! Ngươi đứa nhỏ trong chu ký có một câu làm ta khắc sâu ấn tượng, ' Ta muốn cùng Sâm Lâm Nư Thần nói chuyện yêu đương, ta muốn thiếu nữ quý tộc trên Thánh Bạch Dương thay phiên liếm đầu ngón chân ta', ngươi xem xem, tham vọng cao cỡ nào! Chỉ cần ngươi chịu đem tâm tính ôn hòa một chút, ta tin tưởng, ngươi sau này nhất định là đại nhân vật, cô nhi viện chúng ta trên cây Hồng Lân Đồng, sau này nhất định bởi vì ngươi mà nổi tiếng khắp cả rừng rậm!
Tất Duy Tư nhịn không được cười lên, bất quá không thể không thừa nhận, lời này quả thật rất có sức ủng hộ người, nếu như thính lực của mình không tốt vậy thì nhất định sẽ đem lời nói này in sâu vào đầu, thành một tài phú quý giá trong cuộc đời, tiện đà, hắn phỏng đoán đến dụng tâm của lão viện trưởng, còn có tâm tư nhớ rõ chu ký mỗi người.... Trong lòng của hắn càng ấm áp.
Đây là một tiệc trà nhỏ đơn giản, bốn phía có người ôm nhau cáo biệt, chung quanh đều có người ở chúc phúc cho tương lai, một nữ sinh nhút nhát e lệ kéo chéo áo Tất Duy Tư, nhẹ nhàng nói:
- Anh phải đi à, Tất Duy Tư!
Tất Duy Tư quay người lại, nhận ra nàng là nữ sinh hôm trước chặn chính mình truyền tờ giấy, hắn mỉm cười nói: "Ừ, sắp phải đi, bạn hình như nhỏ hơn mình một tuổi?"
Khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ khẽ cúi xuống, dùng sức gật, còn bổ sung: "Rất thích hợp, đúng không?"
Vấn đề này đổi lấy ho khan Tất Duy Tư, nữ sinh xinh đẹp một lần nữa ngẩng đầu, lại hỏi:
- Vấn đề ngày đó anh vẫn chưa trả lời!
- Ta có phải là hỗn đản? A, muốn dũng cảm thừa nhận thật không dễ nha.
- Kỳ thật anh không cần trả lời, em biết rõ anh không phải! Em nghe nói sự tích lúc trước ở trong lễ đường của anh, thực xuất sắc nha!
Tiếu dung thiếu nữ và cầu vòng cách đó không xa chiếu rọi lẫn nhau, cực kỳ động lòng người.
Tất Duy Tư dụi dụi khóe mắt, cảm thấy không nên tiếp tục đề tài này, nói:
- Còn phải cám ơn em và Đái Ny các nàng, mọi người rốt cục đã thành công thuyết phục Ny Na không tiếp tục thi Dong Binh hệ, a, sớm nói là công nghệ gia công càng thích hợp với nàng, không hề gặp phải nguy hiểm, thật không biết trời cao đất rộng, may mắn còn kịp quay đầu...
Nói hết, hắn phát hiện miệng đối phương đã hơi bĩu lên, hiển nhiên cũng không vui gì mà nghe cái đề tài này, Tất Duy Tư chỉ có thể gãi gãi da đầu, cười nói:
- Đúng rồi, gặp mặt nhiều lần, vẫn không có biết em tên là gì?
Mặt cô gái thoáng cái đã trở nên tái nhợt, quay đầu bước đi, đi hai bước rồi mới quay đầu lại giận dỗi nói :
- Nói qua cho ngươi hai lần mà ngươi còn hỏi! Vấn đề trước kia, ta hiện tại đã có đáp án, ngươi quả nhiên là hỗn đản, cho tới bây giờ vẫn thế, mãi mãi vĩnh viễn đều là như thế!
Tất Duy Tư vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ chạy xa, còn chưa kịp thở dài, thiếu nữ tựa hồ lại không có cam lòng chạy trở về, lớn tiếng nói:
- Em gọi là Tô Á, hãy luôn nhớ kỹ! Em sau này nhất định sẽ tới tìm anh.... Bảo trọng!
Trên gương mặt Tất Duy Tư dùng sức hôn một cái, khuôn mặt tức thì hồng như màu đầu tiên của cầu vồng, nhìn thật sâu Tất Duy Tư rồi lần nữa xoay người nhanh chóng rời đi.
Tư Tạp Lỗ đứng cách đó không xa một lần nữa đến gần hảo hữu, thở dài:
- Tiểu nữ sinh thật xinh đẹp, vì sao lớn lên đẹp mắt đều vừa ý mày, lớn lên không ra sao, đều vừa ý tao? Chẳng lẽ tướng mạo của tao có vấn đề?
- ...... Đương nhiên không phải, chỉ là lúc tạo hóa chế tác mày xảy ra chút vấn đề.
"...."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 5: Liệt Dương căn cứ (thượng)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Cáo biệt nữ tu sĩ Ngã Thụy, cáo biệt Ny Na, bởi vì thí sinh công nghệ gia công hệ, cũng không phải cùng một đường, cáo biệt chư vị đạo sư, cáo biệt rất nhiều đồng bọn từ nhỏ đến lớn, Tất Duy Tư chính thức leo lên Lữ Hành Sương to lớn trên lưng Thiên Lý Thứu, đến khi đầu ma thú cự đại này vỗ cánh, trong Lữ Hành Sương đám thiếu nam thiếu nữ cơ hồ đều đi tới cửa sổ hai bên, nhìn tán cây từng dựng dục chính mình càng ngày càng nhỏ, mọi người cũng càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất tại trong sương mù.
Trong trí nhớ từ trước đến nay của bọn họ, chính là lần đầu tiên rời khỏi tán cây, mà ở tương lai khó lường trước mặt, ai cũng không dám nói, nhất định sẽ có ngày trở về. Có lẽ, đối với không ít người mà nói, lần chia tay này , khả năng chính là vĩnh biệt ...
Hốc mắt rất nhiều người đều ướt át, trong đó thậm chí kể cả Tất Duy Tư, nhưng cũng có người cái eo vẫn là rất thẳng, thậm chí tình nguyện không ngừng chà xát lỗ mũi, cũng không nguyện liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, thí dụ như Tư Tạp Lỗ, hắn nói năng khí phách:
- Chờ tương lai tao có thành tựu, tao sẽ mua một gốc Cao Thụ có thể chứng kiến dương quang, để cho bọn họ cư trú!
Chủ quản kỷ luật Lữ Hành Sương là một người trung niên nữ sĩ, nàng rất khéo hiểu lòng người, đợi cho Hồng Lân Đồng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới dùng sức vỗ vỗ tay, cất cao giọng nói:
- Được rồi, các vị chuẩn học viên, mời về chỗ ngồi của mình! Thiên Lý Thứu chuẩn bị tặng tốc!
Nàng chờ tất cả mọi người ngồi xong, tiếp tục nói: "Các vị chuẩn học viên, mục tiêu của chúng ta là Hoàng Án trấn, trụ sở huấn luyện bên ngoài Liệt Dương học viện, bởi vì không có Truyện Tống Trận, toàn bộ hành trình chúng ta đều phải bay, ước chừng cần mười hai tiếng đồng hồ. Đợt khảo hạch thứ hai của các bạn sẽ tiến hành tại đó! Loại cây Hoàng Án trấn là Xích Thiết cấp, ở phía đông bắc Liệt Dương chúng ta, độ cao so với mặt biển hai ngàn một trăm mét.... không lâu sau đó, có khả năng một bộ phận chuẩn học viên sẽ xuất hiện bệnh trạng đau đầu, hụt hơi, ngực khó chịu, chán ăn, hơi sốt, choáng đầu, vô lực, xin không cần quá mức khẩn trương, đây là bình dân phản ứng, những dược vật truyền xuống dưới này, mỗi người một viên, nếu có phản ứng bình dân xuất hiện, dùng dược vật, đem các loại bệnh trạng ức chế...."
Tất Duy Tư suy nghĩ, trong Sâm Lâm thế giới, cao nguyên phản ứng danh xưng chính là bình dân phản ứng, ài, ai kêu nơi đây độ cao quyết định thân phận....
Đem dược vật phân công bỏ vào túi, Tất Duy Tư một lần nữa đem ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ, trên đường đi kiến trúc hương trấn trên tán cây càng lúc càng trở nên xinh đẹp, làm ánh mắt của hắn dần dần mê muội, trước lúc chìm vào giấc ngủ, hắn còn đang nghĩ, a, có phải là nhân sinh như mộng, thức dậy lại là một thế giới khác....
Đã đến Hoàng Án trấn, so với cô nhi viện trên Hồng Lân Đồng, kiến trúc nơi đây thật sự hoa mỹ hơn nhiều lắm, dưới quang minh quả cao cấp chiếu rọi, khối chữ khắc ‘Hoàng Án trấn - - Liệt Dương học viện trụ sở huấn luyện thứ ba’ Kim chúc bài đang lòe lòe tỏa sáng, phải biết rằng trong Sâm Lâm thế giới, kim loại ý tứ chính là sang quý, Liệt Dương sử dụng kim loại làm cửa, chính là vì hiển lộ rõ ràng thực lực bản thân.
Lúc Tất Duy Tư đi xuống Thiên Lý Thứu, đưa mắt dõi chung quanh, trong miệng còn đang nhai lấy thịt khô, Liệt Dương cũng không có bạc đãi những chuẩn học viên bọn hắn, bữa trưa ngoại trừ thực vật bánh tráng, vẫn có một ít miếng thịt duy trì, hương vị tương đối khá, trọng điểm là không ít người có cao nguyên phản ứng, sinh ra bệnh trạng kén ăn, trọng điểm trong trọng điểm là Tất Duy Tư nhân duyên không tệ, cho nên hắn không chút khách khí tiếp nhận mỗi một khối thịt khô đưa cho hắn........
Liệt Dương vị nữ sĩ kia càng hứng thú đánh giá Tất Duy Tư, thiếu niên này liên tục nhai thịt khô nhai mấy giờ, vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Tất Duy Tư phát giác được mục quang đối phương, hoang mang hỏi:
- Sức ăn lớn có thể tăng khẩu phần không?
Nữ sĩ mỉm cười lắc đầu.
Tất Duy Tư gật gật đầu, thầm nói:
- Nguyên lai nhìn chằm chằm ta chỉ bởi vì ta đẹp trai ....
Nữ sĩ vỗ vỗ trán, bộ dáng tức giận không thể làm gì được, trước khi đi vài bước, quay người lại, hướng nhân viên công tác trên Thiên Lý Thứu làm thủ thế, bảo bọn họ gọi các thiếu niên vẫn ngủ ngon trong lữ hành sương xuống.
Trong lúc chờ đợi, Tư Tạp Lỗ than thở:
- Tao vậy mà có bình dân phản ứng, thật đáng chết! Xem ra anh hùng bước đầu tiên đều là gian nan!
Tất Duy Tư ngạc nhiên nói:
- Những dược vật kia cũng không thể ức chế sao? Tạp Vân cũng không hừ hừ ha ha nửa ngày, hiện tại đã không còn việc gì rồi!
Tư Tạp Lỗ lắc đầu:
- Đối với ta hiệu quả không quá rõ ràng.
Nhìn hảo hữu có điểm sa sút tinh thần, Tất Duy Tư ủng hộ nói:
- Vậy chẳng phải hoàn toàn chứng minh, mày không giống người thường sao?"
Tư Tạp Lỗ nở nụ cười, đánh lồng ngực đối phương, gật đầu nói:
- Đúng nha, tao cũng cho là như vậy!
"...."
Trong Sâm Lâm thế giới, khu vực độ cao so với mặt biển thấp, thường thì ngày đêm phân chia cũng không rõ ràng, ngươi cần thông qua quan sát quang minh quả phóng thích ánh sáng mạnh yếu, còn có sương mù lưu động bốn phía để tiến hành phán đoán.
- Hiện giờ đã khuya, khảo hạch đợt thứ hai ngày mai mới bắt đầu, hiện tại ta mang các vị chuẩn học viên tiến vào trụ sở huấn luyện nghỉ ngơi, căn cứ quy tắc Liệt Dương, tân sinh thi nhập học, chuẩn học viên đến từ cùng một chỗ, phải chia ra vào ở! Các vị, mời lên trước lĩnh hào mã bài thuộc về ngươi, sau đó đi theo ta .....
Ở dưới sự dẫn dắt của nữ sĩ, các thiếu niên tiến vào tán cây hoàn toàn mới, hiếu kỳ nhìn chung quanh, nghênh đón bọn họ là tương lai chưa biết.
Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ tách ra, Tất Duy Tư bị phân đến một căn phòng nhỏ, trong phòng đã có hai người, trong ánh mắt đối phương chôn dấu địch ý kiềm chế, chẳng qua giường chiếu so với trên Hồng Lân Đồng, ngược lại thoải mái hơn nhiều, tối thiểu ở trên ván giường trải lên một tầng bông vải mềm mại.
Tuy ánh mặt của người bạn cùng phòng như ván giường lãnh băng hồi trước, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Tất Duy Tư hướng về bọn họ thân mật cười cười, xem ra, những bạn cùng phòng này tạm thời cũng không có ý định tự giới thiệu à...
Tất Duy Tư nằm lên giường, mục quang Lập tức cứng lại tại trên mặt cửa, trên mặt dán trang giấy, trên đó viết:
Đề mục kèm thêm
Nếu như ngươi có thể tại hừng đông tập hợp, lấy hào mã bài tạm thời trên người bạn cùng phòng, sẽ đạt được điểm cộng!
Tất Duy Tư hơi cười khổ, Liệt Dương làm như vậy, có còn để cho người ngủ hay không?
Hắn quay đầu, đối với hai bạn cùng phòng tạm thời còn đang nhìn chằm chằm nói:
- Ta chỉ muốn thuận lợi nhập học, không nghĩ tới muốn thành thành tích ưu tú nhập học điểm cao gì đâu....
Tất Duy Tư đem hào mã bài của mình ném tới trên tủ đầu giường, cười nói:
- Hai người ai có hứng thú thì cứ đem đi, không nên đánh thức ta là được rồi, ngồi mười hai tiếng đồng hồ xe, a, không đúng, là Thiên Lý Thứu, ta mệt lắm rồi, hai vị ngũ ngon!
Nói hết lời, hắn kéo chăn trùm qua nửa cái đầu, khò khò ngủ như chết.
Nghe người này phát ra tiếng ngáy đều đều, hai bạn cùng phòng mở to hai mắt nhìn, rồi quay sang nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc lên một ít hứng thú thuộc về lứa tuổi bọn họ, nhưng lập tức lại khôi phục địch ý trước kia, lần nữa nằm xuống, ai cũng không dám đơn giản lấy hào mã bài của Tất Duy Tư.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia