Nếu như nói trước kia là Tống Lam âm thầm trợ giúp, như vậy giờ phút này, nàng chính là công khai lộ diện, giơ đuốc cầm gậy ra mặt.
Cao Hồng Tinh thân hình xiêu vẹo đứng không vững..., sắc mặt tái nhợt. Một quyền vừa rồi kia, tuy không phải vết thương trí mệnh, nhưng ít ra cũng làm hắn tu dưỡng cả tháng.
Hắn không phục, rất không phục. Luận tu vị cảnh giới, Nhậm Thương Khung tuy vượt quá dự liệu của hắn, nhưng cùng hắn so sánh, chênh lệch vẫn còn rất rõ ràng.
Nguyên nhân chính là như thế, Cao Hồng Tinh cảm thấy rất oan, thua không minh bạch.
Tự giác đi đến trước mặt Tống Lam, ngập ngừng nói:
- Lam Lam, ta. . .
Tống Lam không vui, mắt trắng không còn chút máu, thấp giọng trách mắng:
- Một cái phế vật cũng đánh không lại, bình thường ngươi hung hăng lắm mà.
Nhậm Thương Khung không thèm liếc Tống Lam một cái, đi về hướng Nhậm Thanh Sương:
- Tỷ, ngươi còn có chuyện gì nữa không?
Trong nội tâm Nhậm Thanh Sương tuy rất kinh hãi, nhưng rất nhanh bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Nhậm Thanh Vân.
Việc này là do Nhậm Thanh Vân mang tới, tự nhiên muốn hỏi ý kiến của hắn.
Nhậm Thanh Vân trong lúc nhất thời còn không biết phải phản ứng như thế nào, nhưng hôm nay Nhậm thị gia tộc chiếm được thượng phong, lập tức cũng không khách khí, đi đến trước quầy hàng kia, hướng chủ quán đang nơm nớp lo sợ nói:
- Cửu Long Thảo này, ta muốn mua.
Chủ quán kia có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ vì một cây Cửu Long Thảo vậy mà có thể dẫn tới xung đột lớn như vậy, hiển nhiên là có chút chấn kinh quá độ, miệng ấp a ấp úng, nhất thời nói không ra lời.
Nhậm Thanh Vân cũng rất lưu manh, thò tay ra lấy Cửu Long Thảo đang đặt ở trên quầy.
- Chậm đã!
Tống Lam thân ảnh lóe lên, liền đi tới trước mặt Cửu Long Thảo. Ống tay áo nhẹ nhàng run lên, một đạo kình khí gợn sóng mà đến, trực tiếp đem Nhậm Thanh Vân đẩy lảo đảo ra ngoài.
Nhậm Thanh Vân bị ăn thiệt thòi, trợn mắt nói:
- Tống tiểu thư, ngươi muốn gì?
Tống Lam lạnh lùng nói:
- Cửu Long Thảo này, ta cũng muốn!
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chủ quán:
- Ta ra giá gấp ba, Cửu Long Thảo này, về ta!
Nhậm Thanh Sương thời điểm lúc này cũng khó chịu, nàng với tư cách Nhậm thị đại tỷ, tự nhiên không có khả năng dùng lời lẽ khó nghe, chỉ thản nhiên nói:
- Tống tiểu thư, đây là Nhậm gia ta cùng Cao gia tranh chấp. Cao Hồng Tinh vừa rồi chính miệng nói, quy củ Vân La Thành này là có thực lực thì lấy. Hắn cũng nói, chỉ cần có thực lực đánh bại hắn, Cửu Long Thảo này sẽ về Nhậm gia chúng ta.
- Đúng đấy, nói không giữ lời, còn có biết xấu hổ hay không ?
- Thật sự là thua không nổi, không có tí sức lực nào.
Bờ môi xinh đẹp của Tống Lam khẽ động, một tia cười lạnh tràn ra:
- Nói không sai, quy củ của Vân La Thành, là có tài cán thì lấy. Rất tốt, hiện tại bổn tiểu thư vừa ý cây Cửu Long Thảo này. Nhậm gia các ngươi nếu có thực lực thì đánh bại ta mà lấy.
Nói đến đây, trong tay ném ra, đem giá tiền gấp ba hất trước mặt chủ quán:
- Gói lại cho ta mang đi!
Chủ quán kia thấy Tống Lam khí thế bậc này, có chút khó xử nhìn đám người Nhậm gia bên này.
- Bọc lại, xảy ra chuyện gì, ta phụ trách.
Ngữ khí Tống Lam có một loại cao cao tại thượng uy thế.
Nhậm Thương Khung biết Tống Lam này là loại ngực to không não, vừa nghĩ tới không quá mấy ngày nữa, Tống gia phải qua cầu khẩn Nhậm Gia, lúc này đánh vào mặt của nàng, căn bản không có nhiều lắm ý tứ.
Lập tức không nói hai lời, chậm rãi đi tới. Bỗng nhiên mủi chân điểm một cái, bước lên một bước, một cái chân to trực tiếp đạp lên Cửu Long Thảo.
Mũi chân dùng sức một chút, trực tiếp đạp Cửu Long Thảo thành bùn.
- Ngươi muốn chết. . .
Tay áo run lên, quét về phía mặt Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung lui lại, khóe miệng tràn ra một tia đùa cợt:
- Tính sao? Tống Lam, ngươi muốn lấy Nhậm gia ta để lập uy sao?
Thời điểm đang nói, bên kia có người truyền đến một tiếng quát khẽ:
- Vân La Vệ tuần tra đã đến, mọi người tản a.
Nghe "Vân La Vệ" ba chữ, sắc mặt Tống Lam cũng hơi đổi. Vân La Vệ là thế lực chính thức của Vân La Thành, thuộc về tinh binh dưới trướng Vân La Thành chủ.
Xưa nay phụ trách phòng ngự cùng trị an hằng ngày của Vân La Thành. Nhất là phường thị loại này, từ trước đến nay đều cấm tư đấu, nhiễu loạn trật tự phường thị.
Mặc dù bọn họ là thập đại gia tộc đệ tử, nếu để Vân La Vệ bắt được nhược điểm cũng không tốt lắm.
- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may. Sớm muộn gì bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết, kết cục cùng ta đối nghịch sẽ như thế nào!
Đối với uy hiếp thấp kém loại này, Nhậm Thương Khung vốn không thèm để ý?
Cũng không thèm nhìn Tống Lam, mặt mỉm cười nói:
- Thanh Sương tỷ, chúng ta cũng tản a.
Nhìn Vân La Vệ không ngừng tới gần, đám người ở hiện trường rất nhanh tản ra, trật tự lại khôi phục bình tĩnh.
Nhậm Thanh Sương thấy bộ dạng Nhậm Thương Khung không đếm xỉa tới, nhịn không được nhắc nhở:
- Thương Khung, ta không biết ngươi làm cách nào đánh bại Cao Hồng Tinh. Bất quá ta nói cho ngươi biết, Tống Lam kia, là thiên tài trẻ tuổi duy nhất của Vân La Thành đạt tới võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng. Ngươi chớ xem thường nàng.
- Tỷ, yên tâm đi, ta còn không có tự đại như thế.
Nhậm Thương Khung sau khi trọng sinh, tuy tự tin, nhưng rất lý trí. Đã trải qua sinh tử luân hồi, làm cho hắn hiểu rất rõ tính cách của thanh niên trẻ tuổi, cũng rất hiểu lòng dạ con người.
Hắn biết rõ, luận thực lực trước mắt, hắn không phải là đối thủ của Tống Lam, thậm chí, muốn cùng Tống Lam lưỡng bại câu thương là rất khó.
Nhưng chênh lệch chỉ là tạm thời.
Nhậm Thương Khung rất tin tưởng, trước khi Vân La thịnh hội đến, cái chênh lệch này nhất định sẽ không còn!
Nhậm Thanh Sương trong khoảng thời gian này đã lĩnh giáo đủ sự yêu nghiệt của Nhậm Thương Khung, cũng không dong dài. Chỉ gật đầu:
- Chúng ta đi xem một chút, ở đâu thích hợp dựng quầy hàng. Tranh thủ dựng quầy hàng sớm một chút, giành được tiên cơ.
Đề nghị này, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không phản đối. Bất quá trong nội tâm hắn còn băn khoăn một chuyện trọng yếu, đột nhiên hỏi:
- Tỷ, bây giờ là phường thị mùa xuân, ngươi nói trong tay những mạo hiểm giả trên biển có hàng tồn hay không?
Kiếp trước, Nhậm Thương Khung cũng từng tham gia rất nhiều lần Vân La phường thị, nhưng không phải gia tộc chủ lưu, mặc dù tham gia, cũng là làm một ít giao dịch không ra gì.
Đối với những giao dịch lớn như thế này hiểu không nhiều lắm.
Nhậm Thanh Sương thì khác, tiếp nhận sự vụ của gia tộc nhiều năm như vậy, đối với Vân La phường thị hiểu rất rõ.
Nghe Nhậm Thương Khung hỏi như vậy, gật đầu nói:
- Hàng mùa xuân là đầy đủ nhất. Bất quá giá tiền sẽ tương đối đắt một ít. Dù sao hàng mới còn chưa có, tất cả mọi người đều trữ hàng từ năm trước, chờ đầu xuân bán giá tốt một chút.
- Nói như vậy, những Liệp yêu giả kia, nhất định trữ hàng rất nhiều yêu đan rồi?
- Yêu đan sinh ý, Nhậm Gia chúng ta chưa làm qua.
Nhậm Thanh Sương lắc đầu, bỗng nhiên vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Thương Khung, ngươi hỏi cái này làm gì?
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:
- Hiếu kỳ, là hiếu kỳ thôi.
Nhậm Thanh Sương không tin, trong khoảng thời gian này, Nhậm Thương Khung phàm là hỏi vấn đề gì, phần lớn đều có mục đích.
Nghĩ tới đây, Nhậm Thanh Sương sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Thương Khung, ngươi thành thật khai báo. Có phải hay không muốn mạo hiểm thu lấy linh lực yêu đan?
Trên con đường tu luyện võ đạo, có rất nhiều cường giả nghịch thiên mà làm, chắt lọc tinh hoa của yêu đan để tu luyện. Đây là một đường tắt để nâng cao cảnh giới.
Mỗi một viên yêu đan, đều là bổn mạng yêu đan của Yêu tộc tu sĩ, nó tập trung tinh hoa tu luyện của yêu tu. Nếu như có thể chắt lọc luyện hóa, có thể trong thời gian ngắn tăng lên tu vị.
Nhưng chắt lọc tinh hoa yêu đan, hiển nhiên là kiếm 2 lưỡi. Hấp dẫn tuy lớn, nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ. Nếu như không luyện hóa thành công, ngược lại sẽ bị độc tố của yêu đan xâm lấn, sẽ xuất hiện hiện tượng yêu hóa. Một khi xuất hiện hiện tượng yêu hóa, trừ khi có Nghịch Yêu đan hổ trợ, bằng không mà nói, ở trong một canh giờ, sẽ bị biến thành yêu hóa khôi lỗi, không trí nhớ không nhận thức, thành công địch của nhân loại, chính là đối tượng bị nhân loại đuổi giết.
Cho nên nói, phương pháp tu luyện này, rất nhiều gia tộc cấm sử dụng. Dù sao, nguy hiểm quá lớn. Không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, chọn phương pháp này không thể nghi ngờ là không sáng suốt.
Nhậm Thanh Sương hỏi như vậy, Nhậm Thương Khung nhịn không được cười lên:
- Tỷ, ngươi cảm thấy ta là người liều lĩnh như vậy sao?
- Hừ, ta chỉ sợ ngươi trong khoảng thời gian này đầu cơ trục lợi quá nhiều, đầu bị nóng mà thôi.
Nhậm Thanh Sương bày ra khẩu khí của đại tỷ.
- Tỷ. . .
Nhậm Thương Khung vẻ mặt đau khổ:
- Ta cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đi tu luyện phương pháp đó, ngươi không tin ta sao?
- Được rồi. . .
Nhậm Thanh Sương kỳ thật vẫn không thế nào yên tâm, nhất định phải biết nguyên nhân:
- Vậy ngươi hỏi yêu đan làm gì?
- Ta giúp người khác hỏi, tỷ, ngươi cũng biết. . .
Nhậm Thương Khung linh cơ khẽ động.
Nhậm Thương Khung trong khoảng thời gian này biểu hiện rất yêu nghiệt, Nhậm Thanh Sương cùng lão thái thái nhất trí cho rằng là có quý nhân tương trợ. Nghe Nhậm Thương Khung nói là giúp người khác hỏi, nàng trước tiên liền nghĩ tới quý nhân sau lưng Nhậm Thương Khung.
. . .
Hiệu suất làm việc của Nhậm Thanh Sương quả nhiên rất nhanh, sau một phen tìm kiếm, liền bắt đầu lập cửa hàng, chiếm trước tiên cơ.
Nhậm Thương Khung lợi dụng khoảng thời gian này, lại đi kiếm một vòng. Thời điểm trở lại, Nhậm Thanh Sương đã dựng xong cửa hàng rồi.
Nhậm Thương Khung đi đến trước mặt Nhậm Thanh Sương:
- Tỷ, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.
- Nói đi.
Nhậm Thanh Sương rất sảng khoái.
- Ba thành lợi nhuận năm nay của mỏ quặng, ta muốn lấy trước. Tỷ, ngươi là tổng quản của gia tộc, giúp ta một chút a.
Nhậm Thanh Sương kinh ngạc nhìn Nhậm Thương Khung, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc:
- Thương Khung, ngươi thiếu tiền sao?
- Tỷ, ngươi cứ định giá đi, ta ăn chút thiệt thòi cũng không sao. Chỉ cần hợp lý là được. Mặt khác, ta muốn dùng danh nghĩa gia tộc mua mấy mặt hàng, lại không muốn ra mặt. Tỷ, đến lúc đó thu mua, dùng danh nghĩa gia tộc mua dùm ta, sau đó khấu trừ vào phần trăm lợi nhuận là được.
Nhậm Thanh Sương nhất thời nghẹn lời, há hốc mồm muốn nói cái gì, Nhậm Thương Khung lại đem một phần danh sách đưa tới:
- Tỷ, đây là danh sách những đồ vật ta cần, những mặt hàng khác ta tự mình nghĩ biện pháp.
Nhậm Thanh Sương tiếp nhận tờ giấy xem xét, sắc mặt lập tức hơi đổi.
Trong danh sách có ba loại đồ vật. Trong đó đầu tiên là bốn chữ "Trúc Cơ yêu đan"
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhậm Thương Khung ra thủ bút như vậy, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như là cá nhân thu mua, tự nhiên sẽ dễ làm người khác chú ý, nhưng một gia tộc thu mua mà nói, sẽ không có gì lạ.
Trúc Cơ yêu đan năm mươi khối, hạ phẩm cùng trung phẩm hai mươi khối, thượng phẩm mười khối.
Nhậm Thương Khung còn đặc biệt ghi chú, có thể cao hơn giá thị trường ba thành, tất cả chi tiêu, toàn bộ khấu trừ vào lợi nhuận một năm của quặng mỏ!
Cái gọi là Trúc Cơ yêu đan, chính là yêu đan của yêu tu Trúc Cơ kỳ. Cũng chia tam phẩm. Yêu đan cấp thấp nhất, tương đương với nhân loại Trúc Cơ tam trọng trở xuống, là hạ phẩm yêu đan. Tương đương với nhân loại Trúc Cơ bốn trọng đến lục trọng, là trung phẩm yêu đan; bảy đến cửu trọng, là thượng phẩm yêu đan.
Đương nhiên, Trúc Cơ yêu đan cũng có cực phẩm, nhưng loại này rất hiếm có. Nhậm Thương Khung tạm thời không tính hao phí giá tiền lớn đi thu mua!
Ngoài ra, bên trong danh sách còn có hai chủng đồ vật, tuy không tính là vật phẩm hiếm có, nhưng giá tiền cũng không thấp. Cũng may Nhậm Thương Khung thu mua số lượng không nhiều, mỗi loại chỉ năm mươi cây.
Nhậm Thanh Sương tuy không biết tác dụng những vật này, nhưng vẫn rất chăm chú là hạch định kế hoạch thu mua.
- Thương Khung, căn cứ gia tộc định giá, lợi nhuận một năm của quặng mỏ kia ước chừng hơn hai trăm vạn lượng bạc. Ngươi lấy ba thành trong đó, chính là sáu mươi vạn lượng. Bất quá số tiền này cuối năm mới có thể lấy được. Ngươi muốn ứng trước, ta tối đa cũng chỉ có thể đưa trước một nữa.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Vậy là đủ rồi.
- Ngươi muốn thu mua những vật này cùng hai chủng tài liệu khác, giá ước chừng khoảng hai vạn đến ba vạn lượng bạc. Riêng về phần Yêu đan mà nói, hạ phẩm yêu đan năm trăm lượng đến một ngàn lượng một khỏa. Trung phẩm một ngàn đến ba ngàn lượng một khỏa. Thượng phẩm từ ba ngàn đến năm ngàn một khỏa, thậm chí cao hơn. Ta sơ bộ tính toán, chỉ riêng phần yêu đan, tốn hao ước chừng trên dưới mười lăm vạn lượng.
Yêu đan dù sao cũng không phải vật bình thường, mỗi một viên yêu đan đều lấy trên người yêu tu. Bán giá này cũng là hợp tình lý.
Dù sao, chém giết một gã yêu tu, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Những Liệp yêu giả kia, chuyên môn săn giết yêu tu, cướp lấy yêu đan, cơ hồ có thể nói là lăn qua lăn lại giữa đường ranh sinh tử mà sống.
Liệp yêu giả chức nghiệp nguy hiểm như vậy, hồi báo tất nhiên không thể thấp.
Đương nhiên, hạ phẩm yêu đan bình thường, tương đương với nhân loại võ giả Trúc Cơ tam trọng trở xuống, đối với Liệp yêu giả mà nói, độ khó không lớn. Trừ khi đụng phải yêu tu sống bầy đàn, nếu không săn giết rất nhẹ nhõm.
Nhưng trung phẩm yêu đan, muốn thu hoạch thì độ khó lớn hơn nhiều. Giá trị cao hơn vài lần là điều tất yếu.
Về phần thượng phẩm yêu đan, bán được năm ngàn lượng căn bản không là sự tình gì kỳ lạ. Dù sao độ khó so với hạ phẩm yêu đan lớn hơn quá nhiều.
Có đôi khi, thời điểm thượng phẩm yêu đan hút hàng, thậm chí lên đến một vạn lượng !
- Tốt, tỷ, những sự tình này liền nhờ ngươi. Ta trước hết tạm ứng ba mươi vạn lượng. Sau khi thu mua xong, số tiền còn lại xin gửi chỗ tỷ. Lúc nào cần đệ sẽ lấy lại.
- Ân, ta tận lực giúp ngươi thu mua. Tranh thủ trong mười lăm vạn giúp ngươi mua đủ.
Nhậm Thanh Sương nhiều năm qua phụ trách công việc thu mua, cũng có rất nhiều quan hệ hợp tác. Trả giá ép giá, vẫn có vài phần thủ đoạn.
- Ha ha, vậy thì ta ngồi mát ăn bát vàng rồi.
Quan hệ hôm nay của Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Thanh Sương, cũng không cần phải khách khí nhiều như vậy.
Nhậm Thanh Sương tức giận nói:
- Ngươi hẳn là muốn bắt chéo hai chân làm chưởng quầy? Sự tình thu mua, ngươi không muốn tham gia.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc.
Thập đại gia tộc cạnh tranh, không chỗ nào không có. Các gia tộc rất nhanh đều đã xây dựng xong cửa hàng của mình.
Khi thập đại gia tộc dựng xong cửa hàng thu mua, phường thị thoáng cái liền bước vào giai đoạn sôi trào. Đám tán tu vốn đang cất giấu không chịu đem thứ tốt lấy ra, đều nhao nhao hiển lộ thần thông, đem tất cả hàng hóa dự trữ lấy ra chào hàng.
Đại gia tộc thu mua ưu thế rất rõ ràng. Bởi vì thủ bút của bọn hắn rất lớn, danh mục thu mua lại nhiều. Đối với nhà bán mà nói, tình nguyện để giá tiền thấp một chút nhưng bán với số lượng nhiều cho đại gia tộc, cũng không muốn bán lẻ tốn nhiều thời gian lại chẳng lời thêm được bao nhiêu.
Bởi vì bán lẻ chẳng những hiệu suất thấp, bán chậm, lại bị người mua chọn lựa rất kỹ, hàng tốt thì bán sạch, còn bình thường căn bản bán không được.
Đại gia tộc thu mua, cho phép bán kèm. Bởi vậy, lợi nhuận tính ra sẽ không kém bao nhiêu so với bán lẻ. Lại bớt rất nhiều thời gian cùng sức lực.
Nhậm thị gia tộc chủ yếu thu mua Linh dược, rất nhiều tán tu xưa nay cùng Nhậm thị gia tộc liên hệ mật thiết, đều nhao nhao đến thăm.
Đừng nhìn Nhậm Thanh Sương xưa nay che mặt, nhưng khi cùng những khách hàng lớn trao đổi lại thành thạo. Mị lực vô cùng.
Có một ít khách hàng căn bản sẽ không cùng Nhậm Thanh Sương trả giá, trực tiếp đưa hàng lấy tiền. Trình độ sảng khoái làm cho Nhậm Thương Khung mở rộng tầm mắt. Không khỏi đối với Nhậm Thanh Sương giơ ngón tay cái lên.
- Nhậm đại tiểu thư, chào buổi sáng. Ha ha, mập mạp ta đã tới chậm đúng không?
Ngoài cửa ra vào liền xuất hiện một tán tu thân hình mập mạp, một thân hoa phục cẩm y hết sức buồn cười.
Thân hình người này, là điển hình hai đầu thì nhỏ, ở giữa thì to. Nhìn thân hình hắn không khác gì thùng nước cả.
Nếu như chỉ là bụng bự, cái kia nhiều nhất chỉ là một tên mập mạp bình thường mà thôi. Nhưng tên này béo có chút thái quá. Cái đầu kia lại giống như đầu chuột đồng, đã nhỏ lại thon gầy. Mà hai đùi phía dưới cho đến bàn chân, lại ngắn ngủn vô cùng.
Loại hình thể hiếm thấy này, làm cho người mới nhìn vào giống như hai cái nón chồng lên nhau.
Đừng nhìn người này hình thể cổ quái, nhưng hai con mắt rất tinh anh, làm cho người ta cảm thấy người này không phải hạng người khờ khạo.
- Hà lão đại, nghe nói hàng tồn năm qua của ngươi không ít. Dù thế nào, năm nay ý định là sáng khoái bán ra, hay là treo giá?
- Ha ha, Thanh Sương tiểu thư vẫn ngay thẳng như vậy. Mập mạp ta cùng Nhậm Gia buôn bán cũng không phải lần một lần hai. Tới nghe Thanh Sương tiểu thư báo giá, nếu như phù hợp, liền ưu tiên bán cho Nhậm Gia.
Nói xong liền đem một danh sách đưa tới.
Mập mạp này luôn mồm nói ưu tiên, trên thực tế, đã đi vài nhà rồi. Chỉ có điều giá mua không vừa ý hắn mà thôi.
Nhậm Thanh Sương nhận lấy danh sách hàng hóa bắt đầu tính toán. Không bao lâu, liền tính xong, trực tiếp đem danh sách kia trả lại cho mập mạp, nói:
- Ta chỉ ra giá một lần, hai mươi ba vạn.
Cái giá này, so với mấy nhà trước kia mà mập mạp đã đi qua thì cao hơn rất nhiều. Bất quá cách điểm mấu chốt của hắn vẫn còn một ít.
- Thanh Sương tiểu thư, có thể cao hơn một chút được không. Nếu cao hơn một chút, ta liền thống khoái ra hàng.
- Chỉ có giá này, nhiều hơn không có.
Nhậm Thanh Sương lắc đầu.
- Không thể thương lượng sao?
Biết rõ Nhậm Thanh Sương hô giá không có lần thứ hai, nhưng mập mạp vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Có thể thương lượng, ta lại ra mười ba vạn, thu mua hai mươi khối hạ phẩm yêu đan, hai mươi khối trung phẩm yêu đan, mười khối thượng phẩm yêu đan. Hai cái sinh ý ba mươi sáu vạn, ta cho ngươi thêm một vạn lượng tiền ban thưởng. Chỉ có giá tiền này, được, chúng ta liền giao dịch. Không được, lần sau chúng ta có cơ hội lại hợp tác.
Mập mạp này chính là con buôn nổi danh. Hắn từ mạo hiểm giả cùng tán tu thu mua số lượng rất lớn các loại hàng hóa, sau đó bắt đầu trữ hàng, lại hướng các đại gia tộc chào hàng, từ đó kiếm giá chênh lệch.
Bởi vậy, trong tay mập mạp này, các loại hàng hóa đều có.
- Thanh Sương tiểu thư, Nhậm Gia các ngươi trước nay không làm yêu đan sinh ý, lần này. . .
- Ngươi làm ngươi mua bán, việc này ngươi lại quan tâm sao.
Mập mạp âm thầm tính toán giá thị trường năm nay, đánh nhịp nói:
- Tốt, ta đi lấy hàng. Chúng ta vẫn quy củ cũ, một tay kiểm hàng, một tay lấy tiền.
Mập mạp mặc dù khôn khéo, nhưng cũng không phải là cái loại gian thương. Bất luận là Linh dược cũng tốt, yêu đan cũng tốt, đều là hàng thật giá thật.
Nhậm Thương Khung ở một bên, thấy cuộc giao dịch thành công liền mở cờ trong bụng.
Yêu đan tới tay, các tài liệu khác tương đối dễ dàng hơn nhiều. Trước khi trời tối cũng đã thu mua đầy đủ trở về.
Một vài tài liệu tài liệu phụ trợ khác, Nhậm Thương Khung tự mình tìm kiếm. Mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng.
Những tài liệu này tới tay, tâm tình Nhậm Thương Khung hết sức vui sướng.
Nghịch Yêu Đan!
Trên đường về nhà, trong đầu Nhậm Thương Khung lúc nào cũng hiện lên ba chữ kia. Hôm nay, tài liệu đã đủ rồi!
Phải biết rằng, loại Nghịch Yêu Đan này, tại Vân La Thành là vật phẩm cực kỳ quý trọng. Vân La Thành thập đại gia tộc, thực Dược Sư mỗi nhà đều có vài người. Nhưng luyện dược sư gần như chẳng có mấy người. Những người biết phần lớn không có tư cách luyện được Nghịch Yêu Đan.
Luyện chế Nghịch Yêu Đan, đầu tiên cần phải có phương pháp luyện đan.
Không có phương pháp luyện đan, hết thảy đều là nói suông.
Có được phương pháp luyện đan, cũng chưa thể luyện đan được, còn phải có thủ pháp luyện chế, hiểu được thủ pháp luyện chế cùng dược lý.
Có đủ những điều kiện này, vẫn chưa luyện được. Luyện chế Nghịch Yêu Đan, cần phải có Đan Đỉnh thật tốt.
Luyện đan cần có Đan Đỉnh, yêu cầu cực kỳ hà khắc. Nếu như là đan dược bình thường, thì cũng thôi đi. Nhưng Nghịch Yêu Đan, đối với yêu cầu về Đan Đỉnh rất hà khắc. Đan Đỉnh kia chẳng những cần phải có linh lực ngăn chặn lực lượng cùng với độc tố của yêu đan, còn phải đảm bảo linh khí của yêu đan không bị xói mòn trong quá trình luyện hóa. Trọng yếu hơn chính là, Đan Đỉnh này còn phải có đầy đủ lực dung hợp, có thể đem yêu đan cùng tài liệu khác dung hợp cùng một chỗ.
Có đủ những điều kiện trên, mới xem như có đủ cơ sở để luyện chế Nghịch Yêu Đan.
Mà những điều kiện trên, Nhậm Thương Khung đã có đủ! Hôm nay tài liệu đã chuẩn bị xong, Nhậm Thương Khung quyết định bắt đầu thay đổi thực tế!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Luyện chế Nghịch Yêu Đan không giống như luyện Ngọc dung hồi xuân lộ, chỉ cần vài dụng cụ thô sơ cùng thao tác đơn giản là có thể luyện chế đi ra.
Trong giới võ đạo, có vô số loại linh đan diệu dược. Nghịch Yêu Đan không thể nghi ngờ chỉ là một trong số đó, cũng là loại đan dược quan trọng nhất.
Bởi vì, ở trong hoàn cảnh trước mắt, trên con đường tu luyện của nhân loại tu sĩ, địch nhân lớn nhất không phải là đồng loại của mình, mà là yêu tu.
Chiến đấu với yêu tu, nguy hiểm lớn nhất không phải bị yêu tu giết chết, mà là bị yêu hóa thành khôi lỗi, sống không bằng chết!
Bởi vậy, Nghịch Yêu Đan gần như là một loại đan dược mà tất cả tu sĩ thiết tha mơ ước. Hơn nữa đối với Liệp yêu giả mà nói, Nghịch Yêu Đan là đan dược phải có trong hành trang.
Luyện đan cùng luyện công bất đồng, luyện công thành công hay thất bại, không thể ở trong một sớm một chiều biết được thành quả.
Mà luyện đan, thành hay bại sẽ lập tức thấy được .
Nhâm Thương Khung tuy chuẩn bị rất nhiều tài liệu, nhưng cũng không thể chắt chắn luyện thành công.
Đem không gian giới chỉ khai mở, Nhâm Thương Khung lấy ra một cái đan đỉnh.
Ở trong không gian giới chỉ của Vạn Dược Tôn, tổng cộng có ba đan đỉnh. Mỗi một đan đỉnh đều giới thiệu rất tỉ mỉ. Nhâm Thương Khung lần này lấy ra Long Hổ đỉnh, là đan đỉnh tạo hình uy mãnh nhất.
Nhưng nếu như luận tác dụng, ngược lại là đan đỉnh có giá trị thấp nhất trong ba đỉnh. Mặc dù vậy, đan đỉnh này nếu như lưu lạc ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho đan dược giới máu chảy thành sông.
Phải biết rằng, Vạn Dược Tôn là đan dược tôn sư, đồ vật mà hắn chỉ xem là bình thường, đối với Luyện Dược Sư khác mà nói, đều là bảo vật vô giá.
Trên thực tế, Long Hổ đỉnh này cũng thế.
Trong ba đỉnh có giá trị thấp nhất, không phải bởi vì nó là rác rưởi, mà bởi vì hai đỉnh kia giá trị quá lớn mà thôi.
Long Hổ đỉnh này, ở trong giới chỉ của Vạn Dược Tôn thuộc loại thấp nhất. Bởi vì đan dược nó luyện chế, phần lớn là nhằm vào cảnh giới võ đạo Trúc Cơ của tu sĩ.
Nói cách khác, phương hướng luyện chế của Long Hổ đỉnh tương đối thấp.
Nhưng thấp cũng có chỗ tốt của thấp. Chỗ tốt của Long Hổ đỉnh chính là xác suất luyện chế thành công rất cao.
Nhất là đối với việc khống chế linh lực và dung hợp là phi thường hoàn mỹ. Không chỉ làm cho linh lực của linh dược không bị xói mòn, hơn nữa còn có thể khiến cho độ dung hợp giữa các linh dược đạt tới cảnh giớ rất cao.
Một đan đỉnh tốt, không ở chổ nó có thể luyện chế đan dược đạt cảnh giới cao bao nhiêu, mà ở chổ nó luyện chế đan dược có thể bảo lưu lại mấy thành linh lực của linh dược, độ dung hợp giữa các loại tài liệu đạt bao nhiêu.
Nói chung, hai hạng chỉ tiêu đạt tới sáu thành, đó là đan dược đủ tư cách. Nếu đạt tới tám phần, có thể xem như là đan dược tốt.
Về phần chín thành thậm chí trên chín thành, chính là đan dược cực tốt!
Có thể nói như vậy, ở trong giai đoạn võ đạo Trúc Cơ, hiệu suất tạo ra đan dược của Long Hổ đỉnh, không thể nghi ngờ là cao nhất. Ở trong điều kiện giống nhau, đan dược mà Long Hổ đỉnh luyện ra, độ tinh khiết cùng độ dung hợp, so với đan đỉnh khác đều cao hơn một bậc.
Đừng coi thường một bậc này, rất nhiều thời điểm, chênh lệch chỉ một bậc liền quyết định sinh tử của vô số tu sĩ!
Cùng là Nghịch Yêu Đan, bất đồng độ linh lực và dung hợp, đối với năng lực miễn dịch yêu hóa của Yêu tộc cũng bất đồng.
Ngoại trừ yêu đan ra, bốn loại tài liệu khác, đều bị Nhâm Thương Khung cho vào trong đan đỉnh.
Đây là bước đầu tiên luyện chế Nghịch Yêu Đan, trước đem bốn loại tài liệu phụ tá dung hợp, sau đó lại cho yêu đan vào, dùng chí hỏa luyện đan, cho tài liệu phụ tá và yêu đan dung hợp, hình thành Nghịch Yêu Đan!
Quá trình này không phức tạp lắm.
Nghịch Yêu Đan quý ở chỗ phương thuốc, thủ pháp và đan đỉnh.
Yêu đan bất đồng, sẽ có đan dược bất đồng. Mặc dù cùng loại yêu đan, nhưng tài liệu phụ trợ khác nhau, tự nhiên đan dược cũng khác nhau.
Luyện Dược Sư bình thường, nếu có thể nắm giữ một dược phương, cả đời không lo ăn uống, bất kể là phụ thuộc vào một thế lực lớn, hay tự lập môn hộ, đều có được cuộc sống cao quý thanh nhàn.
Nếu nói dược phương có thể dùng chung, như vậy đan đỉnh càng thêm tư nhân hóa, khó có khả năng cùng nhau sử dụng.
Dược phương là tài sản tri thức, có khả năng ở tình huống không cẩn thận bị đạo văn, một truyền mười, mười truyền trăm, trở thành tam sao thất bản.
Mà đan đỉnh thì khác, không ai có khả năng biến hóa ra được. Tất nhiên trừ khi là thần.
Mượn Vân La thành mà nói, là thành thị có nhân khẩu hơn trăm vạn, Luyện Dược Sư cũng không ít. Nhưng Luyện Dược Sư có được dược phương của Nghịch Yêu Đan, tuyệt đối không vượt quá ba người.
Nhưng đan đỉnh để luyện chế Nghịch Yêu Đan, thì một cái cũng không có.
Lấy Tống gia mà nói, bọn họ vẫn tự hào trong tộc có một trưởng lão là Luyện Dược Sư. Có thể luyện chế đan dược. Điều này làm cho vị trí của Tống gia ở Vân La thành có vẻ vượt qua các gia tộc khác.
Nhưng, Luyện Dược Sư của Tống gia, hàng năm có thể luyện ra Nghịch Yêu Đan, sẽ không vượt qua một trăm viên.
Vì sao ??
Bởi vì bọn họ không có đan đỉnh để luyện chế Nghịch Yêu Đan. Đan đỉnh mà bọn họ luyện chế Nghịch Yêu Đan, đều là đi thuê từ thế lực khác. Tiền thuê đan đỉnh cũng không thấp, gần như là lấy đi ba bốn phần lợi nhuận từ việc bán ra Nghịch Yêu Đan rồi.
Một viên Nghịch Yêu Đan thứ phẩm, phí tổn ước chừng khoảng một ngàn lượng bạc, nhưng giá cả sau khi thành đan, thấp nhất cũng hơn ba vạn.
Trừ tài liệu phí tổn ra, đương nhiên còn phải tính tiền thuê đan đỉnh, cùng với tài liệu hao tổn khi luyện chế thất bại.
Một viên Nghịch Yêu Đan hợp cách, đã có thể bán được hơn ba vạn lượng, như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Nghịch Yêu Đan như thế nào.
Tống gia một năm luyện chế một trăm viên Nghịch Yêu Đan, sau khi trừ phí tổn và tiền thuê đan đỉnh, lợi nhuận không dưới hai trăm hai mươi vạn.
Nhâm Thương Khung thấy được món lợi kếch sù này, nên mới nóng lòng thử vận may.
Không thể không nói, nếu như thành công, tài phú sẽ không bao giờ sợ thiếu nữa!
So sánh với việc đổi Trảm Phong vân bảo đao với một tòa quặng sắt, tất nhiên kém hơn. Nhưng về lâu về dài, thì đừng nói là mỏ sắt, cho dù là mỏ vàng mỏ bạc, cũng không thể nào so sánh được.
Hai mắt Nhâm Thương Khung không ngừng chăm chú nhìn Long Hổ đỉnh.
Bất luận là nhiệt độ hay hỏa hầu, đều đã tới thời điểm mấu chốt. Nhâm Thương Khung đem một quả yêu đan giống như long nhãn, mang theo một cỗ linh lực yêu dị, cho vào bên trong đan đỉnh.
Nhâm Thương Khung cảm thấy khi yêu đan vừa vào đan đỉnh, tựa như Long Hổ gặp nhau, tạo ra chấn động thật lớn. Long Hổ đỉnh không ngừng khống chế linh lực của yêu đan, bắt đầu triển khai Long Hổ tranh đấu.
Nhâm Thương Khung không dám phân tâm, hết sức chuyên chú duy trì nhiệt độ và hỏa hầu.
Ước chừng qua một khắc thời gian, trạng thái tranh chấp kia rốt cục cũng dần dần hạ xuống, cùng lúc đó, yêu đan hiển nhiên đã bị hòa tan, đang cùng bốn loại tài liệu sinh ra phản ứng dung hợp.
Nhâm Thương Khung tuy không thể nhìn thấy tình hình trong đan đỉnh, nhưng dường như hắn có một loại năng lực thấu thị, có thể xuyên thủng đến bên trong đan đỉnh, nhìn thấy một cỗ lực lượng xoáy tụ, không ngừng tụ lại...
Hô!
Long Hổ đỉnh hơi run lên một chút, một ánh sáng chói mắt từ phía trên đan đỉnh phun ra.
Tắt lửa, hạ nhiệt độ...
Bên trong đan đỉnh, một viên đan dược to gần bằng quả vải nằm lẳng lặng trong đó, toàn thân phát ra màu vàng sáng bóng, có vẻ đang tức giận không khuất phục.
Nhâm Thương Khung cẩn thận thưởng thức một chút, lộ ra một tia cười khổ:
- Dường như là hợp cách, nhưng chỉ là hợp cách mà thôi. Lấy tư chất của Long Hổ đỉnh, mà chỉ có thể luyện ra Nghịch Yêu Đan như thế này, phỏng chừng nếu Vạn Dược Tôn tiền bối sống lại, cũng sẽ bị ta làm cho tức giận mà chết?
Một viên Nghịch Yêu Đan này, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là đủ tư cách mà thôi. Đem đi bán với giá ba vạn, cũng chưa chắc có người sẽ mua ngay.
Dù sao Nghịch Yêu Đan cấp bậc như thế này, căn bản rất khó nói. Đối với năng lực phòng ngự yêu hóa của Yêu tộc được bao nhiêu, còn phải thương thảo một chút.
Lần đầu nếm thử thất bại, Nhâm Thương Khung cũng không nản lòng. Tự an ủi mình, nói:
- Đây là lần đầu tiên luyện đan, có thể đủ tư cách, đã là không tồi rồi.
Cũng may, tài liệu dự trữ của Nhâm Thương Khung rất phong phú. Hắn hiện giờ một lòng một dạ phải luyện chế Nghịch Yêu Đan, cho dù thất bại cũng không ngừng cố gắng.
Nhâm Thương Khung cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đều rất cố chấp. Lần thứ hai thất bại, hắn đối với thuật luyện đan lại hiểu thêm chút ít, trong đầu không ngừng củng cố và rút ra kinh nghiệm.
Thời điểm thành đan, thành quả vẫn không như ý như trước, so với viên thứ nhất cơ bản không khác biệt.
Không thể nghi ngờ, hắn vẫn chưa nắm được mấu chốt của thuật luyện đan.
Tuy nói tu vi của Nhâm Thương Khung ít nhiều ảnh hưởng tới việc điều khiển đan hỏa, nhưng đây cũng không phải là lý do chính.
Lần thứ ba thất bại, Nhâm Thương Khung cẩn thận xem qua thủ pháp một lần, bỗng nhiên ý thức được, thời gian cho yêu đan vào, dường như chậm một chút.
Có phát hiện ấy, Nhâm Thương Khung càng thêm cẩn thận.
Long Hổ đỉnh lay động, là lúc thành đan.
Hô hấp Nhâm Thương Khung không khỏi dồn dập một chút. Lúc này hắn cảm giác tất cả chi tiết đều rất chính xác. Nếu vẫn giống như cũ, hắn thật sự muốn phát điên .
Tắt lửa, hạ nhiệt độ...
Nhâm Thương Khung rất hồi hộp.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Vẫn to cỡ quả vãi, nhưng đan dược lúc này giống như ngà voi, ánh sáng mượt mà hơn, sáng ngời hơn một ít.
Nhâm Thương Khung để sát vào mũi, liền cảm giác được miếng đan dược này dường như ẩn chứa sinh mạng lực rất hùng mạnh, làm cho người ta có một loại cảm giác rất hấp dẫn.
Nhâm Thương Khung trong lòng đang rất hồi hộp, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Miếng Nghịch Yêu Đan này, bất luận là ánh sáng hay phẩm chất, đều có thể nói là hảo đan dược! Tuy độ linh lực và dung hợp vẫn chưa vượt qua chín thành, nhưng tám phần là ít nhất.
Hai hạng chỉ tiêu đạt tới tám phần, liền có thể xem là hảo đan dược, thuộc loại hàng khan hiếm. Miếng đan dược này ở giữa tám thành đến chín thành, tự nhiên là đan dược tốt.
Cầm Nghịch Yêu Đan trong tay, tâm tình Nhâm Thương Khung giống như thủy triều không ngừng lên xuống.
Kiếp trước, Yêu tộc không thể nghi ngờ là ác mộng trong lòng Nhâm Thương Khung. Khi cùng yêu tộc đối chiến, một nhà Nhâm Thương Khung toàn bộ bị giết, không một ai may mắn sống sót, có thể nói là cực kỳ thê thảm.
Kiếp trước, loại nghịch thiên đan dược như Nghịch Yêu Đan này, đừng nói Nhâm Thương Khung có được một viên, cho dù là ngửi cũng chưa thử qua một lần.
Hết thảy bởi vì tái sinh, vận mệnh đã hoàn toàn cải biến.
Nâng miếng Nghịch Yêu Đan, Nhâm Thương Khung rốt cục cũng cảm nhận được cái gọi là nghịch thiên cải mệnh!
Thời điểm nhân loại tu sĩ cùng yêu tu đối chiến, tâm lý thường không được tốt. Yêu tu da thô thịt dày, dũng mãnh không sợ chết, nhân loại tu sĩ muốn giết chết yêu tu đồng cấp rất khó, còn phải luôn phòng bị nanh vuốt của yêu tu đánh trúng, hoặc hơi độc do chúng phun ra, nếu không mà nói, trong vòng một canh giờ, sẽ bị yêu hóa thành khôi lỗi.
Vì hoàn cảnh chiến đấu không công bình như thế, nên nhân loại tu sĩ khi đối kháng với yêu tộc thủy chung rất bất lợi.
Mà Nghịch Yêu Đan này, chính là vật phẩm tạo ra sự cân bằng cho song phương.
Dùng Nghịch Yêu Đan, trong quá trình chiến đấu, chỉ cần không đụng tới Yêu tộc thủ lãnh có được kỹ năng yêu hóa đặc thù, thì cho dù bị nanh vuốt hay hơi độc của Yêu tộc đánh trúng, cũng không cần lo lắng bị yêu hóa. Bởi vì lực phòng ngự của Nghịch Yêu Đan rất mạnh, có thể triệt tiêu độc tố yêu hóa của yêu tộc.
Hiện giờ, một viên Nghịch Yêu Đan trong tay, trong lồng ngực Nhâm Thương Khung đột nhiên sinh ra một cảm giác hào hùng vạn trượng. Yêu tộc hùng mạnh, thì tính sao?
Chỉ cần không bị đại quân Yêu tộc vây quanh, có Nghịch Yêu Đan trong tay, thì còn gì phải sợ nữa chứ!
Cũng khó trách Nhâm Thương Khung giờ phút này cảm xúc dâng trào. Yêu tộc đối với hắn mà nói, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, đều là địch nhân lớn nhất của hắn, cũng là thiên địch của nhân loại!
Cảm xúc của Nhâm Thương Khung dần dần khôi phục bình tĩnh.
Một viên Nghịch Yêu Đan, cũng không nên kinh hỷ quá như vậy.
Có kinh nghiệm thành công, tinh thần của Nhâm Thương Khung hăng hái hơn trước rất nhiều, liên tục luyện chế ba lần, ba lần toàn bộ thành công, tuy không có một viên đạt tới chín thành linh lực, nhưng mỗi một viên đều vượt qua tám phần.
Hắn cả đêm liên tục luyện chế sáu lần, Nhâm Thương Khung mặc dù tinh thần rất tốt, nhưng liên tục luyện chế như thế khiến hắn không cách nào chịu nỗi.
Hắn biết, đêm nay không nên luyện tiếp. Nếu không mà nói, chỉ lãng phí tài liệu mà thôi.
Đem bốn miếng Nghịch Yêu Đan thành phẩm cho vào bình ngọc, sau đó lại cất vào không gian giới chỉ. Tâm tình Nhâm Thương Khung rất tốt, liền lên giường nằm nghĩ.
Hai tay gác trán, Nhâm Thương Khung tự nhiên không có khả năng bình tĩnh ngay được, trong lòng còn đang vui sướng nghĩ về Nghịch Yêu Đan.
Trong lòng thở dài, nói:
- Xem ra ta phải tăng cường tu luyện. Võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng, đúng là trở ngại rất lớn cho việc luyện đan. Nếu như có thể tiến vào Võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng, tiến vào giai đoạn luyện khí, hẳn có thể nắm giữ đan hỏa thành thục hơn rất nhiều. Mặt khác, cần phải có một căn mật thất, nếu cứ ở phòng ngủ luyện đan, hình như có chút không thích hợp.Về lâu về dài rất dễ bị phát hiện. Ta có nhiều bí mật như vậy. Nếu để cho kẻ khác biết ta kế thừa được y bát của Vạn Dược Tôn, nói không chừng chỉ trong một khắc liền có vô số cường giả giá lâm. Không thể, việc này nhất định phải giữ bí mật...
Nhâm Thương Khung tuy rất vui mừng, nhưng không phải vì thế mà lơi lỏng. Các nguy cơ ẩn núp hắn đều suy xét vô cùng chu đáo.
...
Tổng bộ Tống thị gia tộc, tất cả cao tầng của Tống thị đều tề tụ ở sảnh đường.
Tống Lam đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của gia tộc, lúc này đang báo cáo thu hoạch cho tới bây giờ ở Vân La phường thị lần này.
Mặc khác, gia tộc còn có sự tình trọng yếu cần thảo luận.
Tống gia tộc trưởng là Tống Thanh Sơn, năm nay gần bảy mươi. Hai hàng mi hơi nhíu lại, đang ngồi ở ghế thủ tịch, không giận mà uy, khí thế mười phần.
Người này cũng là Thiên Nhân Cảnh cường giả duy nhất của Tống gia, cũng là người đứng đầu Tống thị gia tộc!
Tống Lam đứng ở phía sau Tống Thanh Sơn, đôi tay mềm mại nhỏ nhắn không ngừng đấm vai Tống Thanh Sơn. Nàng ở trước mặt gia gia quyền uy tuyệt đối này, luôn là một bộ bộ dáng tôn nữ ngoan ngoãn. Chỉ có điều hai cánh môi lạnh buốt kia, lộ vẻ nàng trời sinh có chút cay nghiệt.
Tống Thanh Sơn sắc mặt xanh mét, đột nhiên một quyền nện lên bàn, hai hàng lông mi nhếch lên, cả giận nói:
- Lữ Vạn Thông, ngươi dám bán đứng ta!
Tất cả cao tầng của Tống thị gia tộc đều câm như hến. Hiển nhiên, bọn họ đến hôm nay mới biết được tin tức!
Lữ gia không ngờ đem mỏ quặng giao dịch!
Hơn nữa, đối tượng giao dịch không ngờ là Nhâm gia!
Phải biết rằng, Tống Thanh Sơn không chỉ một lần hướng Lữ gia đề xuất giao dịch quặng mỏ này, nhưng đều bị Lữ gia một lời từ chối. Tống Thanh Sơn một lòng muốn lấy mỏ quặng kia tới tay, đem toàn bộ dây chuyền sản xuất nắm trong tay Tống gia.
Nhưng hiện giờ, Lữ gia không ngờ đem quặng mỏ bán cho Nhậm gia!
- Tộc trưởng, việc này phải hướng Lữ Vạn Thông nói lý lẽ a!
Một gã trưởng lão trong tộc căm giận nói.
Tống Thanh Sơn giận dữ:
- Còn lý lẽ gì nữa chứ? Mỏ đã qua tay, lý lẽ còn dùng được sao? Lữ Vạn Thông này, rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
- Đúng vậy, chúng ta bây giờ kéo tới, nhất định sẽ cùng Lữ gia trở mặt. Hiện giờ Tống gia chúng ta cùng Nhậm gia đã trở mặt. Giờ nếu cùng Lữ gia trở mặt, cục diện sẽ càng thêm bất lợi.
- Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy? Tống gia chúng ta có khi nào phải ấm ức như vậy? Lữ gia là đem chúng ta lên lò lửa a!
Tống Thanh Sơn khoát tay chặn lại, không cho phía dưới nghị luận nữa.
- Lữ gia sau lưng đâm chúng ta một đao, chúng ta nhất định sẽ nhớ kỹ. Tuy nhiên hiện tại không phải thời điểm ăn miếng trả miếng. Hiện giờ quặng mỏ đã nằm trong tay Nhậm gia, điểm yếu của chúng ta đã bị bọn họ nắm giữ. Chư vị, có diệu kế nào phá giải không?
Đại trưởng lão Tống Kim Long cười khổ liên tục, hắn ngày đó tự mình cùng Tống Lam đi tới Nhậm gia. Lúc ấy thái độ của Nhậm gia rất mạnh mẽ, cứng rắn, đã cho thấy, mọi việc mà bọn họ làm, Nhậm gia đều biết hết.
Hòa giải, căn bản không có khả năng!
Tuy nói chuyện này Tống gia bọn họ tổn thất lớn hơn nhiều, hai trăm tử sĩ toàn quân bị giết, còn bồi thêm tính mạng của một nữ nhi.
- Đại trưởng lão, ngươi thấy sao?
Tống Thanh Sơn hỏi.
Tống Kim Long than nhẹ một tiếng:
- Còn như thế nào nữa chứ? Chỉ có thể tìm nguồn cung cấp khác mà thôi. Ta có thể khẳng định, Lữ gia chuyển nhượng quặng mỏ, sau lưng nhất định có bút tích của Nhậm gia. Hết thảy những chuyện này, đều là sự trả thù của Nhậm gia! Lam tiểu thư, ngươi còn nhớ lúc trước ở Nhậm gia, bọn họ đã nói như thế nào không?
Tống Lam vừa nghe đến hai chữ "Nhậm gia" này, mày liễu liền dựng lên:
- Nói gì?
- Nhậm gia tiểu tử kia từng nói, bảy ngày sau, Kim Kiếm trang sẽ chuẩn bị tốt, chúng ta chỉ cần đi tiếp nhận. Chỉ hy vọng đến lúc đó chúng ta có dũng khí tiếp nhận mới tốt!
Tống Lam sắc mặt xanh mét:
- Tiểu tử kia rất ngông cuồng...
- Vấn đề không ở chổ hắn lời nói ngông cuồng, mà là ngụ ý trong lời nói của hắn. Lão phu dám đảm bảo, Nhậm gia nhất định đã sớm có chiêu thức ấy. Hết thảy đều ở bên trong dự kiến của bọn họ, chờ bảy ngày sau, Tống gia chúng ta nhất định sẽ tới cầu xin bọn họ tha thứ! Nếu không mà nói, tiểu tử kia quyết không có khả năng nói ra những lời như vậy. Lão phu chỉ tò mò, bọn họ rốt cuộc là làm như thế nào? Phải biết rằng Lữ Vạn Thông cũng không phải là quả hồng chín mặc cho người nắn bóp. Nhậm gia làm thế nào để hắn thỏa hiệp, cam tâm tình nguyện chuyển nhượng quặng mỏ?
Đây là một câu đố chưa lời giải. Tình báo cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối nào.
Nói cách khác, Lữ gia cho tới bây giờ vẫn không để lộ ra bất luận tin tức gì về Trảm Phong Vân bảo đao.
Tống Thanh Sơn rất hối hận, thật sự là sai một ly, đi một dặm. Lúc trước ở bữa tiệc mừng thọ của Nhậm gia lão thái thái, hắn tự tay bố trí cục diện, thẳng đến hiện tại, hắn còn không biết làm sao xuất hiện vấn đề.
Vì sao Nhậm gia lại biết được tin tức? Nếu nói gia tộc có quỷ, Tống Thanh Sơn đã điều tra rất nhiều lần, thủy chung vẫn điều tra không ra cái gì.
Nhưng, Nhậm gia giống như đã biết trước, âm thầm an bài một cái bẫy chờ bọn họ chui vào, làm cho Tống gia hắn lao vào chỗ chết, hai trăm tử sĩ, toàn quân bị giết!
Hiện giờ là lúc Nhậm gia trả thù!
Tống Thanh Sơn rất hiểu tính tình của Nhậm gia lão thái thái, biết việc này không có khả năng hòa giải, lập tức quát:
- Ngày mai, lão phu tự thân xuất mã, đi lấy Kim Kiếm trang. Nhậm gia... Nhậm gia...
Tống Thanh Sơn nghiến răng, oán hận nói:
- Lần này để cho các ngươi càn rỡ nhất thời. Sớm muộn gì lão phu cũng cho Nhậm gia các ngươi biến mất khỏi Vân La thành!
Nói tới đây, Tống Thanh Sơn lại nói tiếp :
- Sáng sớm ngày mai, chúng ta toàn bộ xuất động, nhất định phải đòi về Kim Kiếm trang!
Các trưởng lão thấy tộc trưởng ngoan cố chống cự như vậy, không kìm nổi hỏi:
- Mỏ quặng bên kia chúng ta phải xử lý ra sao?
- Tìm con đường khác, nếu tìm không thấy, vậy thì đem nó chuyển nhượng đi. Thà thâm hụt lợi nhuận, cũng tuyệt không cúi đầu trước Nhậm gia.
Không phải Tống Thanh Sơn không muốn cúi đầu hòa giải, mà là hắn biết, thế cục hiện giờ không phải nhân nhượng là có thể giải quyết. Tống Nhậm hai nhà, đã thành thế nước với lửa, thù không đội trời chung !
Trong lòng Tống Thanh Sơn có chút hối hận, nhưng cũng chợt lóe qua mà thôi, lập tức liền bị thù hận thay thế!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tống Thanh Sơn cũng là một nhân vật kiêu hùng của Vân La thành, nói làm liền làm. Sáng sớm ngày hôm sau, liền mang theo cao tầng của gia tộc giống như lang như hổ, đi tới tổng bộ Nhậm gia.
Tống Thanh Sơn một bụng oán khí, hắn biết, lần này âm mưu nhắm vào Nhậm gia, thua rất thê thảm. Bởi vậy đại cục hôm nay, hắn đã không còn tính toán được mất, chỉ thuần túy là muốn đi Nhậm gia trút hết oán khí. Nhất định phải mạnh mẽ đoạt lấy Kim Kiếm trang, hung hăng nhục nhã Nhậm gia.
Nhậm gia dù biết đây là chuyện Tống gia làm, thì như thế nào? Có chứng cớ sao?
Nhậm gia biết Nhâm Đông Hải một nhà bốn người là Tống gia hắn giết, thì như thế nào, có chứng cớ sao?
Không có chứng cớ, cho dù là mặt đối mặt, Tống Thanh Sơn nhất quyết không nhận, thì tính sao? Nhậm gia không có chứng cớ, thì chẳng làm gì được Tống gia hắn cả!
Trả đũa?
Chẳng lẽ Nhậm gia có thể chèn ép Tống gia, Tống gia hắn lại không có thể chèn ép lại Nhậm gia sao?
Không thể không nói, Tống Thanh Sơn mặc dù không tính là người quang minh lỗi lạc, nhưng thời khắc mấu chốt rất biết quyết đoán, rất có khí khái của tráng sĩ tự chặt tay.
Thời điểm một đám người đi vào Nhậm gia, Nhậm gia cao thấp dường như đã sớm có chuẩn bị. Không mặn không nhạt mời đám người Tống Thanh Sơn vào.
Gậy đầu rồng của Lão thái thái nhẹ nhàng chống xuống đất:
- Tống tộc trưởng, dù sao hai nhà cũng coi như là thông gia. Các ngươi khí thế dào dạt như thế? Là có ý gì đây?
Tống Thanh Sơn cười lạnh nói:
- Nhậm phu nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Chúng ta hôm nay đến, ngươi phải hiểu rất rõ mới phải?
Lão thái thái giọng điệu lãnh đạm:
- Ta cũng chưa hồ đồ. Lão thân chỉ hơi tò mò, Tống gia các ngươi không sợ âm hồn khuê nữ nhà mình không siêu thoát, không tha cho các ngươi sao?
Tống Thanh Sơn cười ha ha:
- Tống mỗ ta người sống còn không sợ, còn sợ ma quỷ hay sao? Nhậm phu nhân, thời hạn bảy ngày đã tới, chúng ta tới là để lấy Kim Kiếm trang!
- Ừ.
Lão thái thái không ngờ không nóng nảy chút nào, mí mắt cũng không nhảy lên một chút, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh:
- Tống tộc trưởng, thủ đoạn rất tốt a, ngươi đã có bản lĩnh lấy đi Kim Kiếm trang trong tay Nhậm gia, sao không cố gắng lấy đi quặng mỏ của Nhậm gia chúng ta luôn ?
Tống Thanh Sơn cảm thấy chán nản, hắn vốn không muốn đề cập tới quặng mỏ kia. Không nghĩ Nhậm gia lão thái thái lại chủ động đề xuất.
- Nhậm lão phu nhân, không thể không nói, các ngươi cũng tính kế rất giỏi a! Tuy nhiên lão phu nhân chớ nên đắc ý quá sớm. Tống gia ta không có mỏ quặng kia, còn không đến mức không có cơm ăn.
- Ừ, chỉ tiếc các ngươi không có Kim Kiếm trang kia, thì ăn không ngon. Nếu không như thế, cũng sẽ không bỏ đi hai trăm tính mạng. Tống Thanh Sơn, lão thân luôn nghe nói ngươi là một kiêu hùng của Vân La thành, hiện giờ xem ra, lão thân cảm thấy ngươi chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi.
Nói xong, đem khế ước của Kim Kiếm trang kia lấy ra, tấm khế ước liền bay thẳng tới Tống Thanh Sơn.
Tống Thanh Sơn nhẹ nhàng bắt lấy, sau khi xem qua một hồi, đắc ý cười to nói:
- Nhậm phu nhân, ngươi có phải hay không là nghĩ, lão phu hôm nay đến hẳn là khúm núm, hướng các ngươi cầu xin tha thứ, có phải thế không? Thất vọng rồi hả? Ha ha ha.
Lão thái thái thản nhiên cười:
- Không, ngươi hiểu lầm rồi. Nhậm thị ta cao thấp, đều đoán chắc Tống tộc trưởng ngươi sẽ xé rách da mặt mà tới. Nếu không, chúng ta đã không xử lý thỏa đáng Kim Kiếm trang, chờ các ngươi tới tiếp thu.
Thời điểm vừa nói lời này, một gã trưởng lão của Tống gia vội vàng từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt mang theo một cỗ tức giận, bước nhanh đến chỗ Tống Thanh Sơn, nhỏ nói:
- Tộc trưởng, Kim Kiếm trang... Kim Kiếm trang đã bị san bằng, trong đó còn có hai trăm nấm mồ, chôn ... chôn ...
Những lời phía sau rất khó mà nói ra. Dưới hai trăm nấm mồ kia, nếu hắn đoán không sai, chính là hai trăm tử sĩ của Tống gia phái ra lần trước!
Tống Thanh Sơn sắc mặt đại biến, bên trong hai mắt nổi lên sự tức giận vô cùng, song chưởng không tự kìm hãm được mà run nhè nhẹ.
Chiêu thức ấy của Nhậm gia, có thể nói là một bạt tai tát mạnh lên mặt hắn!
Kim Kiếm trang đã bị san bằng. Sau đó lại đem thi thể hai trăm người kia chôn xuống, ngụ ý này, không cần nói cũng biết.
Hết thảy đều không cần nói!
Nhậm gia chẳng những biết rõ hết thảy, hơn nữa còn tính kế, mỗi một nước cờ đều là trả thù Tống gia bọn họ!
Lão thái thái thấy Tống Thanh Sơn như thế, biết kế kia dĩ nhiên có hiệu lực, lạnh lùng một tiếng:
- Tiễn khách!
Nhâm Thương Khung và Nhâm Thanh Sương mỉm cười, hướng mọi người Tống gia nói:
- Chư vị, mời.
Tống Lam vẫn luôn ở bên người Tống Thanh Sơn, lúc này hung hăng trừng mắt nhìn Nhâm Thương Khung một cái, giọng điệu oán độc nói:
- Nhâm Thương Khung, Nhậm gia ngươi làm hết thảy, trong Vân La thịnh hội, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười!
Nhâm Thương Khung cười cười:
- Nhâm gia ta làm cái gì chứ? Tống gia các ngươi cũng cực nhàm chán, Nhậm gia chúng ta nhân nghĩa như thế, cho các ngươi một nơi táng thân lớn như vậy. Ngươi không những không cảm kích, còn muốn lấy oán báo ân phải không?
Nếu không suy xét đây là địa bàn của Nhậm gia, Tống Lam chỉ sợ tại chỗ đã phát tác, hung tợn nói:
- Nhâm Thương Khung, ngươi tốt nhất nên thắp nhiều nhang thơm. Nửa năm sau, bổn tiểu thư nhất định đem ngươi nghiền thành tro, đến nơi táng thân cũng không có!
- Ừ, tuy nhiên ta còn phải nhắc nhở ngươi một chút. Tống gia ngươi lòng lang dạ sói, con gái ruột cũng có thể hất đi như bát nước lã, nói giết liền giết. Tứ thẩm kia của ta, cũng chính là cô cô của ngươi, nói không chừng ngươi lại dẫm vào vết xe đổ kia, ha ha...
Trong lúc hai người đấu võ mồm, Nhâm Thương Khung đã đưa bọn họ đi ra bên ngoài. Chỉ có điều hai người đấu võ mồm, một thì tức sùi bọt mép, một thì thủy chung mang mặt đùa cợt mỉm cười, từ khí độ mà nói, Tống Lam đã thua một bậc.
...
Tống Thanh Sơn thật sự tức giận, rất tức giận. Hôm nay tới Nhậm gia, hắn nguyên bản không để ý đến được mất, cưỡng ép đòi về Kim Kiếm trang, hung hăng nhục nhã Nhậm gia .
Không nghĩ tới, Nhậm gia không ngờ nhẹ nhàng giao khế ước Kim Kiếm trang cho hắn. Tống Thanh Sơn lúc ấy rất kinh ngạc, chỉ có điều hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, Nhậm gia không ngờ ra tay ác độc như vậy!
Chẳng những đem kim kiếm trang hủy đi, còn đem hai trăm thi thể chôn ở dưới đó, hung hăng tát vào mặt Tống gia hắn.
Hai chiêu cùng một lúc, khiến cho Tống Thanh Sơn thất bại thảm hại, bất luận là khí thế hay thể diện, Tống gia có thể nói là toàn bộ tan tác.
Trở lại trong tộc, ai cũng không dám tản ra. Bởi vì Tống Thanh Sơn đã hạ tử lệnh, tất cả đều phải tập trung thảo luận kế sách đối phó.
Ân oán cùng Nhậm gia đã kết, hiện giờ ăn thiệt thòi lớn như vậy, bị Nhậm gia gián tiếp tát mặt hai lần, lại không có biện pháp đánh trả.
Tuy nói giết một nhà bốn người của Nhâm Đông Hải, chuyện này đối với Nhậm gia quả thật là đả kích rất lớn, nhưng Tống gia bị đả kích cũng không nhỏ.
Dù sao, Nhâm Đông Hải phản bội gia tộc, vốn là tội chết.
Tất cả cao tầng đều ngồi nghiêm chỉnh, lúc này ai cũng không dám có biểu hiện quá mức tùy ý. Tộc trưởng đang nổi nóng, nếu ai khiến tộc trưởng nhìn không vừa mắt, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?
Tống Thanh Sơn quét một vòng, xoay người hỏi Tống Lam:
- Mọi người đến đông đủ chưa?
Tống Lam ở trước mặt gia gia kiêm tộc trưởng, lời nói vẫn có chút trọng lượng, nói:
- Gia gia, còn có Bỉnh trưởng lão đi Hắc Thạch thành, nên không về kịp.
Tống Thanh Sơn biết Bỉnh trưởng lão đi Hắc Thạch thành là chấp hành nhiệm vụ rất trọng yếu của gia tộc, khẽ gật đầu:
- Tình huống của Bỉnh trưởng lão rất đặc thù, không cần đợi. Chư vị, hôm nay Nhậm gia làm Tống gia chúng ta nhục nhã như vậy, không biết trong lòng chư vị nghĩ như thế nào. Làm con cháu Tống gia, bất luận già trẻ, lúc này lão phu hy vọng nhìn thấy nhiệt huyết và tôn nghiêm của các ngươi, mà không phải chỉ là những lời vâng dạ khách khí. Một đám đều phấn khởi tinh thần lên cho ta, đừng có dùng vẻ mặt đưa đám như thế. Nhậm gia còn chưa tới mức khiến Tống gia chúng ta đến nông nỗi như vậy!
- Lam nhi, ngươi nói trước đi.
Tống Thanh Sơn biết tình huống trước mắt của gia tộc, càng lớn tuổi càng thêm bảo thủ. Nhưng người trẻ tuổi lại khác, nghé con không sợ hổ, sẽ có nhiều ý định táo bạo hơn.
Tống Lam là thiên tài đại biểu cho thế hệ trẻ tuổi, trong gia tộc địa vị rất cao.
Tống Lam giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo, hơi suy nghĩ một chút, lời nói không chút nhún nhường:
- Ý kiến của Lam nhi trước sau như một. Đối với kẻ thù, thì không từ thủ đoạn, mạnh mẽ, cứng rắn đả kích, không cho bọn hắn một cơ hội phản kích lại.
Tống Lam hiện giờ là võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng, luận tu vi, trong gia tộc có thể cùng đại bộ phận trưởng lão ngang hàng, hơn nữa địa vị của nàng rất đặc thù. Làm cho lời của nàng có sức nặng nhất định.
Lời này nói ra, rất nhiều trưởng lão đều âm thầm gật đầu.
Nhưng đại trưởng lão lại mở miệng nói:
- Lam tiểu thư nói không có sai, hiện giờ Nhậm gia và chúng ta là kẻ thù bất cộng đái thiên, nhất định phải hung hăng chèn ép. Chẳng qua, hiện giờ Nhậm gia đã có đề phòng, ra tay đả kích, khó khăn rất lớn. Ta xem Nhậm gia vài lần ra chiêu, đều rất có kết cấu. Là một đối thủ rất đáng sợ. Nhất là việc đem quặng mỏ của Lữ gia đoạt đi, quả nhiên là đâm trúng chỗ yếu hại của Tống gia ta.
- Đại trưởng lão nói đúng, chúng ta hiện tại bị bọn họ kiềm chế, sản nghiệp gia tộc ít nhất tổn thất ba thành. Lúc này việc cần phải làm là khai thác sản nghiệp mới.
- Nếu Nhậm gia có thể nắm điểm yếu của chúng ta, chúng ta vì sao không thể nắm điểm yếu của bọn họ?
- Sản nghiệp của Nhậm gia khá phân tán, lấy việc nuôi trồng linh dược làm chính. Điểm yếu này, không thể động vào a.
- Đào tạo linh dược, chúng ta có thể đã kích nguồn cung cấp hạt giống của bọn họ, cũng có thể thắt chặt đường ra...
- Vấn đề là con đường này rất phân tán, cho dù có thể cắt đứt một hai nhà, nhưng đối với đại cục thì ảnh hưởng không lớn a.
Đào tạo Linh dược và chế tạo vũ khí không giống nhau. Một bên thì phụ thuộc rất nhiều vào nguồn cung, còn một bên thì rất phân tán, có thể nói là không quan trọng.
Thời điểm đang nghị luận, một gã tộc nhân từ bên ngoài tiến vào bẩm báo:
- Tộc trưởng, Bỉnh trưởng lão đã trở lại.
Tống Thanh Sơn mặt mày khẽ động, nói:
- Mọi người chờ một chút, ta đi ra ngoài đón Bỉnh trưởng lão.
Khoảng nữa canh giờ sau Tống Thanh Sơn mới trở lại, ánh mắt hắn lúc này mang theo nụ cười tự mãn. Sải bước đi đến, cười nói:
- Chư vị, cơ hội đả kích Nhậm gia đã đến.
- Ồ?
Tất cả mọi người mặt đều lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, không ngừng suy nghĩ Bỉnh trưởng lão đã mang về tin tức tốt gì?
- Chư vị, tại Vân La thành, ngành sản xuất nào kiếm được tiền nhiều nhất? Là chế tạo vũ khí? Hay là đào tạo linh dược? Đều không phải! Ngành sản xuất kiếm được tiền nhiều nhất, là Nghịch Yêu Đan!
Nghịch Yêu Đan?
Nghe ba chữ kia, vẻ mừng như điên trong mắt mọi người càng sâu. Nhưng lập tức đều tỉnh táo lại, Nghịch Yêu Đan này, Tống gia quả thật có một dược phương, nhưng Tống gia không có đan đỉnh. Đan đỉnh để luyện chế Nghịch Yêu Đan đều là đi thuê.
Việc này trở thành một hạn chế rất lớn cho sự phát triển của Tống gia.
Hay là?
- Không tồi, Bỉnh trưởng lão lần này mang về một tin tức tốt. Người ở Hắc Thạch thành nguyện ý chuyển nhượng một đan đỉnh cho chúng ta. Tất nhiên phải có giá cao để giao dịch. Nhậm gia không phải cắt đứt nguồn cung khoáng thạch của chúng ta sao? Vừa lúc, chúng ta đem sản nghiệp chế tạo vũ khí này, giao cho người ở Hắc Thạch thành! Các ngươi cảm thấy thế nào?