Khuyết Danh (phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng danh)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 6: Biến chuyển bất ngờ.
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
- Hai em hiểu chưa ?
Minh và Quân chầm chậm gật đầu, đã hơn 2 tuần trôi qua, kể từ ngày hôm ấy, bây giờ địa điểm học của 2 cậu chuyển hẳn sang nhà của Tùng, theo như bàn bạc thì như vậy tránh được mọi người dòm ngó, bảo đảm bí mật không bị tiết lộ.
Những ngày vừa qua, 2 đứa chủ yếu làm quen với khái niệm lạ lẫm về pháp môn, hay còn lại là yếu quyết, hay đơn giản có thể hiểu nôm na đó là bí kiếp võ công như mấy truyện kiếm hiệp vẫn nhắc đến, chỉ có điều đây là trong thế giới tâm linh mà thôi.
Minh và Quân cũng hiểu rõ hơn về những pháp môn mà mình vô tình có được, theo như Tùng giải thích thì “Mộng Trung Du Thuật” tác dụng y như tên gọi, có nghĩa là thông qua giấc mơ để có thể dự báo trước vấn đề sẽ xảy ra – đơn giản có thể hiểu là vậy. Còn “ Thần Thức Dịch Chuyển “ là sử dụng ý nghĩ, tập dần, cường hóa nó trở thành thần thức, đủ mạnh mẽ để có thể xuất ra khỏi cơ thể và đi đến nơi muốn đến – nó gần giống như xuất hồn nhưng đây chỉ ở mức thần thức, tức là chỉ 1 phần ý thức mạnh mẽ gần như linh hồn xuất ra thôi, nên cơ thể vẫn còn tỉnh táo biết được sự việc xung quanh.
Hay như, “Thiên Nhãn Thông” đó chính là khai mở khả năng kì lạ của đôi mắt chúng ta, khiến ta có thể thấy được thế giới tâm linh 1 cách rõ ràng bất kì lúc nào ta muốn, còn “Nhãn Họa Phù” là một phương pháp dùng nhãn thần để vẽ bùa trên hư không, đây là 1 pháp quyết vô cùng kì bí.
Nói chung, qua sơ bộ, thì cả 2 người đã phần nào nắm được phần căn bản của các yếu quyết này, nhưng để có thể sử dụng hết 100% công năng của nó thì chắc có lẽ còn chưa đủ, hiện giờ khả năng của 2 người chỉ đạt tới hơn 40% công năng của chúng là cùng.
Mà kể cũng lạ, người thanh niên tên Tùng này quá sức bí ẩn, nhiều lần Minh gạ hỏi chuyện của anh ta, nhưng anh ta hoặc tránh né hoặc trả lời qua loa cho qua chuyện. Rốt cuộc thì 2 đứa cũng coi như kệ, không quan tâm nữa, miễn là anh ta vẫn đều đặn hướng dẫn và trả lời những câu hỏi về phần tâm linh cho 2 đứa là được.
Đang bàn chuyện với nhau, bỗng điện thoại của Quân kêu ing ỏi.
- Alo
- Hey, Quân hả, tui nè.
- Ông hả, sao gọi tui có việc gì, mà sao giọng ông nghe lạ vậy.
- Trời, có việc mới gọi ông, ông nhớ chuyện lần trước tui kể không?
Quân nhíu mày.
- À, vụ mấy giấc mơ đó hả?
- Ừ nó đó, mà bây giờ, không chỉ là mơ ông ạ, ghê quá, tôi thấy sao sao ấy, dường như có cái gì đó…
Câu nói ngập ngừng, lấp lửng, tất cả quyện với tiếng thở dốc của cậu ta, mang lại 1 không khí ma quái vô cùng, khẽ rùng mình, Quân ngắt lời.
- Sao ? Có việc gì ông nói đại đi, chỗ bạn bè còn ngại gì, hay không tin tui?
- Đâu, đâu có, không tin sao tui còn gọi ông? - Vậy nói đi.
1 chút ấp úng, cậu ta lại nói.
- Hồi trưa này, tui ngủ vẫn mơ thấy mấy giấc mơ quái quỉ ấy, không rõ ràng, chỉ có cảm giác sợ hãi là chân thật nhất. Tui rõ ràng, có nghe thấy tiếng gì đó, bỗng giật mình tỉnh dậy, trời ơi, ông biết tui thấy gì không?
Đầu dây bên đó chỉ còn lại tiếng dở dốc, sợ hãi tột độ, Quân quát.
- Không kể đi, bộ tưởng đang đóng phim hả?
- Không, chỉ là tui lấy tinh thần thôi, rõ ràng lúc đó khi vừa mở mắt tui thấy rõ có 1 cái khối gì đó như cái bóng nó đứng ở trên ngực tui, sau đó chớp mắt 1 cái, nó vụt ra ngoài mất tiêu.
Bên kia nghe rõ tiếng thở dài rõ to.
- Giờ sao đây ông? Cứ tình hình này tui chết mất.
- Ông giữ máy, chờ tui 1 chút.
Sau đó, Quân quay sang, kể thật nhanh vắn tắt câu chuyện cho Tùng và Minh nghe, rồi hỏi nhỏ.
- Bây giờ, anh thấy nên giải quyết thế nào ?
Tùng hơi có vẻ suy nghĩ, rồi gật đầu.
- Được rồi, nói cậu ta giờ qua đây luôn đi, sẵn có 2 em ở đây, anh hướng dẫn luôn 1 lượt.
Quân vui vẻ, nói vào điện thoại.
- Rồi rồi, yên tâm, tui có cách giải quyết rồi, ông đến ngay chung cư Tự Do ở bên Tân Phú, … Ừ, ừ, đúng rồi, tới thì lên lầu 2 nhé, phòng đầu tiên. Nhanh đi, tui chờ đó.
Cúp máy, cậu ta quay sang hỏi.
- Anh à, chuyện này là do cái gì gây ra, anh biết không ?
Tùng nhè nhẹ gật đầu.
- Anh chỉ có thể tạm thời phỏng đoán là do 1 linh thể gây ra, có thể còn có uẩn khúc gì đó, vì thường họ không có hành động 1 cách vô cớ được, có lẽ đợi bạn em qua mới rõ ràng được.
Minh gãi đầu, hỏi.
- Linh thể là gì ạ?
Tùng từ tốn.
- Người ta hay gọi là hồn ma, cô hồn, quỉ… có thể hiểu nôm na là sau khi chết, phần hồn xuất ra đó được gọi là linh thể, có thể đi đầu thai, đến các cõi tương thích hoặc vất vưỡng, hoặc hại người, hoặc bị bắt…tất cả tùy trường hợp, mà có tên gọi khác nhau.
1 lúc mà tiếp xúc với quá nhiều khái niệm mới, mù mịt đầu óc, đang định hỏi tiếp thì Tùng ngăn lại.
- Có những việc bây giờ, các em chưa cần biết vội, hãy bình tâm đã, việc gì đến nó sẽ đến, đến lúc thích hợp anh sẽ nói hết cho các em.
Khuyết Danh (phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng danh)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 7: Biến chuyển bất ngờ(Trung).
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
Bước đằng sau Quân cùng theo vào là 1 cậu trai trạc tuổi, tướng cao cũng xấp xỉ cậu ta nhưng lại trông hoàn toàn tương phản, cậu đằng sau có nước da trắng hồng đến kì lạ. Cậu ta vừa vào, thấy đã có người ở trong nhà, liền mở miệng.
- Chào anh, em mới tới.
Đầu tiên là chào Tùng, sau quay sang.
- Chào bạn, mình…
Câu nói đột ngột lấp lửng khi cậu ta nhìn thấy Minh, lúc này Minh cũng ngước lên, chăm chú nhìn, bỗng chốc sửng sờ, thốt lên.
- A, phải Quang đây không ?
Cậu trai kia cười tươi rói, tiến lại gần.
- Haha, chứ ai nữa, trời, không ngờ gặp lại nhau ở đây. Cũng lâu quá rồi.
Quân cũng ngạc nhiên.
- Ủa, 2 người biết nhau hả.
- Ừ, tui với Minh học chung năm cấp 2, thân lắm, sau đó trường tụi này bị cháy lớn, lúc đó báo chí đăng quá trời, cháy chẳng còn gì, tụi tui phải chuyển sang trường mới, sau có mấy lần tui liên lạc với Minh mà không được, 1 thời gian sau thì mất hẳn tin tức…
Đang nói, bỗng nhớ ra chuyện gì, cậu ta đổi giọng.
- Ủa, mà ông kêu tui đến đây nói là có cách giải quyết, thiệt không ?
- Tất nhiên, chuyện đó chút hãy nói, giờ mình giới thiệu đã, Minh thì cậu biết rồi, còn anh này tên là Tùng, chủ nhà.
Sau khi kéo Quang ngồi xuống, cậu ta hướng về anh Tùng rồi nói.
- Còn đây là Quang, bạn học chung trường với em.
Tùng nãy giờ chỉ mỉm cười, khi nghe Quân giới thiệu, liền làm 1 động tác gật đầu chào, sau đó từ tốn.
- Quang, em yên tâm, chuyện của em, Quân có nói với bọn anh rồi, chỉ là có những việc anh còn chưa rõ ràng lắm, chi bằng em kể lại đầu đuôi cụ thể 1 lần nữa đi.
Quang ngập ngừng.
- À, dạ, nhưng cho em hỏi 1 câu được không ạ?
Cậu ta hơi ngập ngừng, lúc này Tùng ngắt lời.
- Anh hiểu em tính hỏi gì, yên tâm, anh là bạn của Quân và Minh, cả 2 người biết anh ở 1 lớp dạy thiền, anh ở đây chỉ muốn giúp em, vì anh có 1 số kinh nghiệm trong việc này.
Nghe vậy, Quang thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu.
- Dạ, chuyện này phải nói là khoảng gần 1 tháng trước, em bắt đầu có những giấc mơ lạ lùng, nói lạ lùng vì em thật sự không nhớ rõ lắm em mơ thấy gì, chỉ là những mảng rời rạc, lúc thì có nhiều người la hét, lúc thì có những tiếng hú, tiếng khóc thương. Chỉ có điều, sau mỗi lần tỉnh dậy, em đều cảm thấy sợ hãi và vô cùng mệt mỏi. Đáng sợ hơn là cứ cách vài ngày giấc mơ lại lập lại, không hiểu sao, càng lúc em càng thấy sợ hãi hơn, cảm giác bất an nó cứ ám ảnh em mãi, em cứ cảm giác như có ai đó đang theo dõi em hay thứ gì đó đang trêu đùa mình, có lúc hình như còn nghe thấy ai gọi em.
Cho đến hồi trưa này là ghê nhất, em đang nằm xem tivi thì ngủ quên đi mất và lại thấy giấc mơ đó tái hiện, những tiếng la tiếng hét cứ lớn dần lớn dần, khiến em đau không chịu được, đến lúc tưởng như sắp không chịu đựng thêm được nữa thì đột ngột tỉnh dậy.
Em rõ ràng thấy có 1 thứ gì đó đang đứng trên ngực em, em vừa chớp mắt thì nó biến mất. Sợ quá em liền gọi cho Quân và đi đến đây.
Tùng hơi đăm chiêu, bắt đầu chìm vào trong dòng suy nghĩ, Minh và Quân đều hiểu nên đều ngồi im, không nói năng gì, chỉ chú tâm chờ đợi. Bỗng, Tùng hỏi.
Trước khi em bắt đầu mơ thấy lần đầu tiên, em có để ý thấy có 1 dấu hiệu lạ bất thường, hay 1 chuyện gì đó làm em phải lưu tâm hay không?
Tới lượt Quang ngẫm nghĩ, cậu ta lục lọi trong tìêm thức, đang cố nhớ lại, hàng chân mày nhíu lại vào nhau. Được một lúc, dường như phát hiện ra điều gì đó, liền nói.
- Lạ thì cũng không có gì lạ, còn cái khiến em lưu tâm thì cũng có, buổi trưa hôm đó, em đi học về, không hiểu sao lòng cảm thấy vui vẻ lạ thường, nên thay vì đi đường tắt về như mọi hôm thì em đánh 1 đường vòng, lúc đi ngang đường 3/2 em có để ý thấy có 1 con chó màu trắng, đẹp lắm, lúc nó nhìn em đôi mắt nó sáng trong lạ kì, trông có thần lắm.
Tùng lại bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Bỗng.
< Renggggg >
Tiếng chuông cửa lại vang lên 1 lần nữa cắt đứt bầu không khí im lặng.
Khuyết Danh (phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng danh)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 8: Biến chuyển bất ngờ(Kết).
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
Minh đang định ra mở cửa, chợt Tùng ngăn lại, anh từ tốn bước ra ngoài. 1 lúc sau, theo sau anh đi vào là 1 người phụ nữ chắc tầm 40, ăn mặc gọn gàng, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười.
Để chị yên vị, Tùng bắt đầu giới thiệu.
- Đây là chị Mi, à… ừ, chị này cũng có 1 số việc rắc rối gần gần giống Quang, anh có giúp chỉ giải quyết…
Chưa kịp nói xong, chị Mi đã ngắt lời.
- Thầy khiêm tốn quá, không nhờ thầy thì chắc con đã không còn bình an mà ngồi ở đây rồi.
Giọng chị thật thà, không chút nịnh nọt hay gian dối, lấy lòng.
- Em đã nói chị rồi, đừng gọi em như vậy.
Chị ta có vẻ hơi ngượng.
- À, chị… chị xin lỗi, thật lòng, chị không bao giờ quên công ơn trời biển của em, nếu không có em thì…
Đang nói, bỗng chị ngưng lại, đôi mắt mở to ra, cả người bắt đầu có những biểu hiện lạ thường, chị bắt đầu co giựt, từ nhẹ rồi chuyển sang mạnh dần, đầu thì lắc lư liên tục hết hướng này đến hướng khác, đôi tay quơ quào khắp nơi, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu gào chói tai.
Tóc tai rũ rượi, dáng người ma mị, âm thanh thảm thiết, tất cả tạo nên 1 cảnh tượng vô cùng đáng sợ, mà cả Minh, Quân và Quang chưa từng gặp bao giờ.
Vì chẳng lường trước tình huống, nên cả 3 cậu không biết phải làm thế nào, cứ như gà mắc tóc, chỉ biết lùi lại dần về phía sau, nới dãn khoảng cách với chị ta.
Tùng lúc này, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, tay bắt đầu đan vào nhau tạo thành những hình lạ lùng, miệng không ngừng lầm bầm, dường như đang đọc cái gì đó, mắt thì nhìn chằm chằm vào chị Mi.
Bỗng, chị ta trở nên bất động, không còn co giựt nữa, tóc chị sau 1 loạt chấn động nó đã xù thành 1 đống che kín cả khuôn mặt, trông chị Mi lúc này còn đáng sợ hơn khi nãy.
“ Ha ha ha ha ha ha ha “
Bất chợt, chị ta cất tiếng cười ma quái, nó cứ như sóng âm vang vọng khắp mọi nơi, nghe như tiếng quỉ ma than khóc, tỉ tê.
- Bọn ngươi tưởng lần trước bọn ngươi thắng được ta hay sao ? Ha ha ha ha
1 giọng nói đàn ông khàn khàn đặc sệt giọng nam bộ quê mùa phát ra từ miệng chị Mi, khiến Minh, Quân và Quang giật thóp tim.
Lúc này, Tùng không nói gì, chỉ đưa bàn tay phải ra trước mặt hướng về chị Mi, miệng lại tiếp tục lầm bầm.
- Ha ha ha, ngươi tưởng chiêu lần trước ngươi sài, giờ đem ra lại có tác dụng à? Hahaha, chẳng qua ta sợ cái người bên cạnh ngươi thôi, bây giờ ả ta đi rồi, coi ta giải quyết ngươi thế nào. Hahaha.
Vừt dứt lời, chị Mi đột ngột hất tay 1 cái, cả 3 cậu chẳng thấy có gì xảy ra cả, nhưng khi quay sang thì thấy Tùng mặt mày nhăn nhó, có vẻ đau đớn cùng cực.
- Ta đã nói rồi, lần trước ngươi hại ta ra sao, lần này ta đòi lại gấp chục lần. Gra`oooooo.
Hét lên 1 tiếng kinh nộ, chị ta lập tức hất tay về phía 3 cậu, cũng chẳng thấy có gì xảy ra nhưng lập tức Minh và Quân đổ gục người xuống nền nhà, miệng rên ư ử, có vẻ đau lắm. Lạ lùng nhất là Quang chẳng hề bị gì, không những cậu ta ngạc nhiên, Tùng ngạc nhiên, mà ngạc nhiên nhất chính là chị Mi – hay nói đúng hơn là cái thứ gì đó dưới hình dạng chị Mi.
- Cũng có chút thú vị, để ta coi thử, ngươi có thứ gì mà miễn dịch được phép của ta.
Nói xong, chị Mi lao về phía Quang, 2 bàn tay chập lại rồi đột ngột mở ra, miệng lầm bầm những tiếng khó nghe, chẳng biết được là ngôn ngữ nước nào.
Trong tình trạng hoảng loạn, theo phản xạ, Quang vội đưa 2 bàn tay án trước mặt đỡ lấy. Điều huyền diệu đã xảy ra, trong tích tắc vài giây, đúng là cả Minh và Quân đều thấy từ 2 bàn tay của Quang có 1 thứ ánh sáng chói mắt tỏa ra, chẳng mấy chốc nó đã lan toàn bộ căn phòng.
Tiếp sau đó, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không cam lòng của chị Mi, rồi cả 3 đều ngất xỉu.
Khuyết Danh (phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng danh)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 9: Bí ẩn của Quang.
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
Lờ mờ nghe thấy tiếng lục đục, Minh mở mắt, từ từ ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn bên cạnh thấy Quân và Quang vẫn còn ngủ, liền lay 2 người đó dậy.
Cứ như 1 giấc mơ, cả 3 người uể oải nhìn nhau, chẳng biết nói gì. Đột ngột.
- 3 em dậy rồi à, ra đây ăn 1 chút gì đi cho khỏe, anh vừa nấu xong.
Tùng đứng ở cửa phòng, nhòm vào và nói rất nhẹ nhàng.
(…)
Mâm cơm nóng hổi vừa được dọn lên, 1 tô canh bí đao, 1 dĩa rau luộc, 1 dĩa cái gì đó chiên, nhìn qua 1 lượt hình như chẳng có miếng thịt nào cả, 3 đứa có vẻ thắc mắc.
- À anh quên nói, anh ăn chay trường nên chỉ có mấy món chay này, mong mấy em đừng chê.
Hiểu ra vấn đề, cả 3 cầm đũa và bắt đầu ăn, sau 1 giấc ngủ mê mệt, lúc này những món ăn thanh đạm lại thật dễ nuốt, cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại. Quân mở miệng trước.
- Anh này, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, sao tụi em nằm ngủ ở trỏng, em nhớ,.. nhớ là chuyện đâu phải vậy ?
Tùng mỉm cười.
- Ừ, sau khi va chạm với Quang, thì ông ta có vẻ bị 1 sức mạnh thánh khiết thanh tẩy, lập tức bị trục ra khỏi chị Mi, chị Mi sau khi tỉnh lại thì xin lỗi rối rít, anh khuyên chỉ về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây không sao rồi. Lúc anh quay qua thì thấy 3 đứa nằm chèo queo rồi, theo dõi nhịp thở thấy không có vấn đề gì, chỉ là kiệt sức quá thôi, nên anh đưa mấy đứa vào phòng trong nằm ngủ cho dễ chịu. Chuyện có vậy thôi.
Tùng khẽ nhún vai, như thể chẳng có gì to tát.
Quang bất mãng lên tiếng.
- Anh nói nghe sao nhẹ nhàng quá, lúc nãy em sợ muốn chết, từ lúc cha sanh mẹ để tới giờ, chưa bao giờ thấy 1 cảnh tượng rùng rợn như vậy, trước giờ chỉ nghĩ nó chỉ xuất hiện trong phim ảnh mà thôi.
Minh lúc này không nhịn được.
- Anh Tùng này, lúc nãy anh có nói chị Mi va chạm với Quang, rồi bị sức mạnh thánh khiết thanh tẩy, không biết có liên quan gì đến Quang không?
Buông đôi đũa xuống, Tùng nghiêm túc.
- Sao em hỏi vậy ?
- Rõ ràng, em nhìn thấy, lúc chị Mi lao tới và Quang đưa 2 bàn tay lên cản thì tự nhiên có 1 luồng sáng chói lòa từ 2 bàn tay Quang phát ra, chói sáng rực cả căn phòng.
- Em cũng thấy như vậy.
Quân gật đầu.
Tùng lại bắt đầu suy nghĩ, sau anh nói.
- Chỉ có cách đó mới biết được vấn đề thôi, Quân, Minh và Quang có muốn tham gia không?
Quân và Minh tất nhiên hiểu cách đó là gì, không suy nghĩ, liền gật đầu. Còn Quang có phần thắc mắc.
- Cách gì vậy anh?
Tùng cười.
- Anh sẽ làm 1 nghi lễ gọi là “ Di Hoa Chiết Mộc “, như lần trước anh đã làm với Quân và Minh, chỉ khác là lần này có thêm em nữa thôi. Anh sẽ chuyển thông tin cần thiết qua cho em để em thực hiện, ngược lại em sẽ chuyển thông tin em ghi nhận được cho 3 người bọn anh.
Tiếp đó, anh giải thích sơ bộ cho Quang nghe về tiến trình nghi lễ. Sau khi hỏi rõ và đắn đo kĩ càng, Quang mới quyết định tham gia.
Lần này, với Minh và Quân đều không có áp lực gì, 2 cậu tập trung theo dõi động tác của Tùng.
Cũng như lần trước, khi Tùng chỉ tay về phía Quang và hét lên “ Di Hoa Chiết Mộc “ thì bỗng Minh, Quân và Quang đều như bị 1 sợi dây vô hình liên kết với nhau, 1 cảm giác kì quái lan tỏa dần.
Lúc này, thông tin từ Quang truyền trực tiếp sang cho Minh và Quân, rồi từ 2 cậu truyền qua Tùng.
Trở lại với tình huống của Quang, lúc này trong tiềm thức của cậu ta là 1 vùng sáng rực rỡ, điểm đặc biệt là hình như nó được phát ra từ trung tâm của khối cầu trước mặt, Quang đi từng bước từng bước đến gần, đến bước thứ 3 thì đột ngột khối cầu kia vỡ ra, 1 đồ hình rực rỡ lạ lùng bay thẳng vào đầu cậu, cũng y như Quân và Minh, cậu ta liền biết được đồ hình đó gọi là kết giới.
Liền án chiếu theo đó, từ ngón tay cậu có 1 vệt sáng xuất ra, Quang đưa tay vẽ ra 1 hình quái dị, ngoằn nghoèo nhưng lại rất có mỹ quan, đột ngộ tay còn lại niêm dính chặt vào tay đang vẽ, cậu ta hét lên.
“ Kết “
Đồ hình kì bí đó bỗng vặn mình phát ra ánh sáng chói mắt rồi biến mất, 1 giây sau đó 1 hàng chữ liền hiện ra.
“ Thời gian còn chưa đến, vẫn thiếu 3 mối duyên, đợi trăng tròn tháng sau, âm dương từ đó xuất, bánh xe bắt đầu quay.”
Như vậy Quang chính là người thứ 3 đó. còn 3 mối duyên được nhắc đến là ai ? Âm Dương xuất là ý nghĩa cho việc gì ?
Khuyết Danh (phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng danh)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 10: Tùng bí ẩn.
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
Quang bừng tỉnh từ thế giới tâm thức, ngơ ngác quay sang ngó Quân và Minh, thấy 2 cậu cũng ngơ ngác không thua gì mình, cả 3 gần như đồng thời quay sang nhìn Tùng; vẫn thấy anh ta mỉm cười như mọi khi.
- 3 đứa nhìn anh làm gì ?
- Giờ này còn đùa, anh giải thích cho tụi em đi, câu lúc nãy là sao?
Tùng càng cười lớn hơn.
- Nhân duyên của các em, các em còn không hiểu thì làm sao anh biết được.
Đến lượt Quân gắt.
- Vậy coi như chả thu được thông tin gì sao ?
Tùng cười mỉm.
- Không phải câu đó đã nói rõ sao, nhất thiết các em còn phải chờ vì đoạn nhân duyên vẫn tương hợp chưa đầy đủ, còn việc gì xảy ra thì phụ thuộc nhân duyên từng người, điểm này anh không biết được. Nhưng anh có thể cam đoan, rằm tháng sau, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Minh trầm âm.
- Vậy giờ bọn em phải làm gì ?
Tùng từ tốn.
- Chẳng làm gì cả, duyên tiền định không thể trốn cũng không thể cưỡng cầu, cứ tự nhiên, cái gì đến sẽ phải đến. Nhưng anh nhắc các em 1 điều, trong 1 tháng này, các em không được liên lạc với nhau, cũng không được liên lạc với anh, nhất nhất mỗi người tự trãi nghiệm riêng cho mình. Rằm tháng sau, đúng 6h chiều hãy quay lại đây, sẽ có câu trả lời.
Rùng mình, như chợt nhớ ra điều gì, anh quay sang Quang, khuôn mặt không hề thể hiện 1 cảm xúc gì cả, đôi mắt đứng tròng, vô hồn.
- Có lẽ em bất ngờ với rất nhiều việc vừa xảy ra, nhưng em yên tâm, định mệnh của em vốn là thuần khiết, sẽ không có gì xấu xảy ra đâu, dẫu cho là sẽ xuất hiện thêm 1 số biến cố khó lòng mà nói rõ được.
Quang mù mịt.
- Anh nói như vậy là sao, em không hiểu ?
Lại rùng mình, Tùng có hơi thất thần, giây lát sau liền nở nụ cười quen thuộc.
- Có nhiều việc chính anh cũng không rõ ràng được, tương lai có lẽ sẽ có câu trả lời.
Dừng 1 lát, anh tiếp.
- Năng lực lúc nãy em nhận được chính là kết giới, đó là 1 phương pháp vô cùng bí ẩn, sử dụng sức mạnh tâm linh hình thành những hình họa kì bí trong không gian, mang sức mạnh siêu nhiên, em hãy từ từ chiêm nghiệm nó.
Anh quay sang Quân và Minh.
- Các em cũng đừng lo, mọi chuyện đã định sẵn, cứ để chúng tự nhiên xảy ra, đừng suy nghĩ nhiều. Được rồi, cũng đã khuya, các em về nhà đi.
Tiễn 3 đứa ra cửa, trước khi quay vào, Tùng nói nhỏ với Quang 1 câu:
- Tối nay trước khi ngủ, vào khoảng 1h, em hãy tập lại kết giới 1 lần.
Quang chưa kịp hiểu gì thì cánh cửa đã đóng sập lại, lắc đầu khó hiểu, lửng thửng bước xuống cầu thang.
Ở bên trong, Tùng thở dài, rồi nhìn về phía bước tường đối diện với 1 ánh mắt rất lạ, phản phất như lấp lóe tinh quang, hồi lâu, anh gật đầu.
- Có lẽ đúng như nàng nói, nếu nàng quay lại sớm hơn thì đã chệt đường định mệnh. Người thường vận mệnh nắm ở trong tay, nhưng có 1 số trường hợp vô cùng đặc biệt, người có thiên mệnh thì không thể thay đổi.
Rõ ràng ở bức tường kia chẳng có ai cả, vậy Tùng đang nói chuyện với ai? Nàng mà Tùng nhắc đến là ai ? Và thật sự Tùng là ai? Có chuyện gì sẽ xảy ra với Quang vào đêm nay ?