Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 4: Lữ trình đến núi Đông Danh.
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Một giờ chiều, Cổ Trần đến trước cửa một căn biệt thự. Chủ biệt thự này tất nhiên rất giàu, một chiếc cà vạt của mấy tên bảo vệ ở đây cũng đáng giá hơn so với trang phục và đạo cụ của hắn cộng lại. Cổ Trần đưa tấm card quái lạ Dư An cho hắn, sau đó bước vào khu nhà cao cấp.
Mấy ngày trước, Dư An đưa cho Cổ Trần tấm card và địa chỉ này, chỉ bảo hắn chiều nay tới nơi này chứ không hề nhắc đến nội dung trận đấu.
Khu nhà cao cấp trước mắt trông không hợp thói thường, nhưng nhìn diện tích thì không cách biệt bao nhiêu so với hoàng cung trong phim. Lại nói từ khi Cổ Trần vào cửa, lập tức có một thân sĩ rất giống quản gia bước đến dẫn đường, hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ đi theo sau quản gia.
Đi được một đoạn, quản gia mở cửa một căn phòng, ý bảo Cổ Trần vào trong đó.
Gian phòng này rất lớn, có vẻ là phòng khách, nội thất bài trí theo kiểu kinh điển của châu Âu, hiện có khá nhiều khách khứa đang ngồi trên ghế, một số người khác lại đứng nói chuyện. Tuy vừa qua khỏi buổi trưa nhưng phân nửa trong số họ đều dùng rượu đỏ hoặc Champagne.
Cổ Trần nhìn ngó xung quanh một lượt, tổng cộng hai mươi sáu người, đa số đều là người ngoài nghề. Dư An và Lữ Bình ngồi trong một góc khuất, dường như không hợp với những người khác.
Dư An thấy Cổ Trần bước đến thì nở một nụ cười giả tạo, còn Lữ Bình lại có vẻ rầu rĩ không vui, một tay đang rót rượu Champagne.
Cổ Trần ngồi xuống trước mặt bọn họ, nhìn Dư An nói: “Ta đã tới, ngươi có thể giải thích một chút về quy tắc trò chơi không?”
Dư An mỉm cười trả lời: "Tất nhiên! Đầu tiên, đây là một câu lạc bộ của những người yêu thích hiện tượng siêu nhiên, chủ nơi này là hội trưởng. Hiện hắn định tổ chức hoạt động bắt quỷ trên đỉnh núi Đông Danh...”
“Chờ đã, cái gọi là "câu lạc bộ của những người yêu thích hiện tượng siêu nhiên" chẳng lẽ là một đám người không có linh thức tập hợp lại và khoác lác rằng mình đã nhìn thấy nhiều loại quỷ?"
Lữ Bình khịt mũi một tiếng, vừa nhún vai, vừa trợn mắt, sau đó uống một ngụm rượu với vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên hắn cũng nghĩ giống Cổ Trần.
Dư An vẫn bình tĩnh cười nói: “Nhiều năm trước ta đã quen biết chủ nhân nơi đây – ngài Lander, hắn luôn hứng thú với các sự vật siêu nhiên nên thành lập câu lạc bộ này và cũng có một ít bằng hữu cùng chung chí hướng gia nhập. Đương nhiên, bọn họ lại tiếp tục triệu tập nhiều "kỳ nhân dị sĩ" làm hội viên.”
"À, "kỳ nhân dị sĩ", thì ra là thế. Ý ngươi muốn nói gã đạo sĩ luôn mồm nói "ấn đường của ngươi màu đen" hay hai gã người Mỹ có tố chất thần kinh ở bên kia? Thảo nào tờ giấy lộn được coi như giấy thông hành, không hề có bất cứ kí hiệu nào cần khả năng linh thị mới thấy được. Nói trắng ra, chỗ này là nơi thần côn và những gã coi tiền như rác tụ tập lại với nhau."
(Thần côn ở đây chỉ những pháp sư không có thực tài, dân lừa đảo)
“Ha ha, những người này không có quan hệ với ta. Trận đấu của chúng ta rất đơn giản, người nào tra ra manh mối sự kiện núi Đông Danh và giải quyết được mà không cần dùng năng lực linh hồn thì người đó sẽ thắng. Trọng tài là lão đệ Ngũ Quan Vương, hắn sẽ giám sát xem chúng ta có làm trái quy tắc không.”
Cổ Trần suy nghĩ vài giây, rồi hỏi: “Nếu đã nói thế, vậy trên núi Đông Danh quả thật có quỷ ư? Nhưng đám người này làm sao biết được?”
Lữ Bình nhịn không được nên xen vào: “Chuyện này đúng là trùng hợp thái quá. Cách đây mười năm, mỗi lần đến mùa phó hội thì núi Đông Danh lại xuất hiện một hai sự kiện tử vong ly kỳ, chỉ có điều không ai liên tưởng đến ma quái, bởi mỗi ngày đều có người chết trên đời. Những năm gần đây, tay săn ảnh của một tờ báo lá cải đã chụp được một tấm ảnh ma quỷ và đăng lên mạng, vì vậy những gã thần côn và đám nhà giàu coi tiền như rác mới biết chuyện.”
Dư An lại nói: “Nên ngoại trừ phân rõ cao thấp, bảo vệ những người vô tội này còn quan trọng hơn.”
Cổ Trần hừ lạnh: “Nếu họ vô tội, vậy khách làng chơi gặp bệnh sinh dục cũng vô tội.”
Dư An lắc đầu: “Người trẻ tuổi, ngươi phải hiểu vô tri là vô tội. Lander đã quen biết với ta nhiều năm, ta không nói cho hắn biết sự tồn tại của người săn quỷ là để bảo vệ hắn. Nói đơn giản hơn, đi săn quỷ thật ra chỉ để giúp những người vô tội có thể sống lâu hơn một chút.”
“Không quan trọng, ta đã đồng ý với điều kiện thi đấu. Hy vọng khi ta giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
“Ha ha! Người trẻ tuổi, có tự tin rất tốt nhưng tự tin quá mức chính là cuồng vọng..."
Tiếng động do chiếc thìa đánh vào ly thủy tinh vang lên và hấp tầm mắt mọi người. Lander là một người Pháp khoảng năm mươi tuổi, hắn có một mái tóc nâu, vóc người cao lớn. Do chưa bị hói nên nhìn qua trẻ hơn đôi chút so với tuổi thực tế.
“Thưa các vị khách quý ghé thăm, ta vô cùng hân hạnh được đón tiếp các vị tại nhà mình. Ta nghĩ tâm trạng mọi người cũng hưng phấn như ta, bởi hôm nay chúng ta sẽ đến núi Đông Danh mấy ngày để xem sự tồn tại của u hồn!"
"Chúng ta có những loại thiết bị tiên tiến nhất, ngồi cùng chúng ta là những chuyên gia siêu nhiên tốt nhất, chúng ta chắc chắn sẽ chứng minh được trước thế giới rằng sự tồn tại của sinh vật siêu nhiên... là thật!”
Lander nói năng hùng hồn như thể hắn là nhà thám hiểm trời sinh, bởi chỉ có thứ này trong máu mới có thể thu hút người khác đến với mình. Ngoại trừ mấy gã “chuyên gia”, khách khứa ở đây đều giàu chảy mỡ, từ lâu tiền đã không còn là vấn đề đối với bọn họ, thứ họ theo đuổi chính là những kích thích kỳ lạ trên đời. Khi nghe Lander nói những lời này, ai nấy cũng đều xoa tay kích động.
"Thế mới nói những người này ăn no không có gì làm nên muốn chết...” Cổ Trần hút một điếu thuốc chất lượng kém, tự nói thầm.
Lữ Bình suy nghĩ không khác Cổ Trần, chẳng qua hắn lớn tuổi hơn một chút nên không hề nói ra.
Dư An vẫn cười gian như trước, không ai đoán ra lão đang nghĩ gì.
Hai giờ chiều, hơn hai mươi người lên một chiếc xe buýt đến núi Đông Danh.
Núi Đông Danh cách thành phố S một trăm hai mươi cây số về phía Nam, có thể xem là một địa điểm du lịch có tiếng. Dù chiếm diện tích không lớn nhưng đường lên núi rất khá, trên đỉnh núi có khách sạn, dưới chân núi vừa xây xong một thiên đường vui chơi dưới nước. Công nghiệp thực phẩm phồn vinh, các tiệm cơm hay đồ lưu niệm nhiều vô kể và nghiễm nhiên hình thành cảnh tượng của một làng du lịch.
Hai giờ đi xe là một ác mộng đối với cá nhân Cổ Trần. Hắn thấy những lão già kia quả thật có bệnh, ngồi xe buýt mà kích động như con nít được đi chơi xuân. Dọc đường còn la hét bằng nhiều loại ngôn ngữ, khi đến núi Đông Danh lại càng kích động hơn nữa, thậm chí một gã Ấn Độ còn rơm rớm nước mắt.
Thứ khiến Cổ Trần cảm thấy buồn cười là phản ứng của các “chuyên gia”.
Tay đạo sĩ ngồi đấy bấm tay tính toán, miệng thì thào lẩm bẩm, mắt nhìn thẳng phía trước như tìm kiếm gì đó. Hai gã người Mỹ thì mang theo một đống trang bị và vẫn đang lục lọi hành lý để kiểm tra thứ này thứ nọ như chuẩn bị ra chiến trường. Có một tay nhìn như mafia Ý, tay này không nói một lời mà chỉ dùng ánh mắt độc ác trừng tới trừng lui, giống như đang thấy quỷ. Quái đản nhất là một tên tự xưng mình là “môi giới linh hồn”, kẻ này ngồi cuối xe buýt, lắc lư như người động kinh, ai không biết còn tưởng hắn hít thuốc phiện quá liều.
Xe buýt lên núi với tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc ở đường lớn. Tuy vẫn là đường nhựa nhưng đường lên núi Đông Danh tương đối dốc, đa số xe cộ đều giảm tốc độ.
Đến năm rưỡi chiều, xe buýt dừng trước cửa khách sạn Đông Danh trên đỉnh núi. Vì giờ là cuối mùa thu nên khu du dịch Đông Danh đang độ vắng khách, điều đó khiến khách sạn làm ăn không tốt, bãi đỗ xe vô cùng trống trải.
Cổ Trần trốn khỏi xe buýt như trốn hủi. Ở cùng một đám người không bình thường lâu đến thế là một tai họa đối với bản thân hắn.
Khách sạn Đông Danh có tổng cộng ba tầng với rất nhiều phòng, quy mô không hề nhỏ. Hoàn toàn khác những nhà nghỉ dưới chân núi, khách sạn Đông Danh có đặc sắc riêng với cầu thang gỗ và nội thất được gia công tinh xảo, hơn nữa đây là nơi đặt chân duy nhất trên đỉnh núi nên tiện nghi không kém bất kỳ khách sạn năm sao nào.
Tất nhiên giá cả không phải là vấn đề đối với nhóm khách này. Bọn họ không thiếu tiền...
Sắp xếp phòng xá xong xuôi, nhóm người kia dọn hành lý vào phòng, thoáng chốc đã đến bảy giờ.
Lander có ý mời mọi người dùng cơm tối ở nhà hàng dưới lầu một. Mặc dù Cổ Trần không muốn đi nhưng tốt xấu gì người ta cũng bao ăn bao ở và mời đi du lịch miễn phí nên phải cho người ta một chút mặt mũi.
Vậy nên hắn đành phải xuống lầu tập hợp.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa, hắn liền cảm thấy một luồng âm phong đập vào mặt. Do đang thi đấu với Dư An nên Cổ Trần không thể dùng linh thức để cảm ứng bất cứ thứ gì, hắn chỉ biết có ai đó trong khách sạn đã gặp quỷ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 5: Bóng đè.
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Lowes đã làm linh môi nhiều năm, chẳng qua chưa có linh hồn nào nhập vào người hắn và cũng chưa có bất cứ thứ đồ vật siêu nhiên nào giao lưu với hắn. Hắn chỉ lừa gạt một số phụ nữ trung niên để kiếm chác, thường là một vài lời nói dễ nghe, ví dụ như nếu chồng trước sống được mấy năm rồi chết vì tai nạn xe cộ thì tương lai sẽ gặp được một người đàn ông tốt...
Thế nên hắn giỏi lắm cũng chỉ là thầy tướng số.
(Linh môi: Môi giới linh hồn, còn gọi là ông đồng hay bà đồng)
Thật ra người nước ngoài làm nghề này với kỹ thuật vô cùng vụng về, thường dùng nhất là một số kiến thức cơ bản về tâm lý học, tỷ như lời nói mở đầu là “Gần đây bạn luôn cảm thấy phiền não phải không?”.
Nhảm nhí, trên đời này có ai không phiền não chứ?
Thầy bói Trung Quốc lợi hại hơn nhiều. Dù không hoàn toàn xem qua những thứ như Dịch Kinh Bát Quái hay Âm Dương Phong Thuỷ nhưng chí ít họ cũng xem được tám đến mười đoạn. Mặc kệ người nghe có hiểu hay không, trước tiên vẫn phải nói thất điên bát đảo rồi tính sau.
Còn về phân tích chuyên sâu về nhân tính và năng lực nhìn mặt để nói chuyện, những tay thần côn nước ngoài càng không thể sánh bằng.
Người nước ngoài làm nghề linh môi thường trao đổi giá cả trước, rõ ràng đó là một việc rất ngớ ngẩn, chẳng khác nào tự đặt hạn mức cho mình. Thầy bói Trung Quốc thì không từ chối ai, sau cùng còn được người nghe đưa tiền một cách cam tâm tình nguyện, thậm chí là thiên ân vạn tạ. Dù sao nếu những lời lập lờ nước đôi không cứu mạng thì cũng nói đến duyên phận.
Lừa đảo có sự phân biệt giữa nghiệp dư và nghề nghiệp, nhưng người nước ngoài đôi khi khá ngây thơ, chẳng hạn như Lowes tự học tâm lý học vài năm rồi trộn lẫn chúng với những lời nói xảo trá để kiếm cơm, đó chính là dẫn chứng tốt nhất.
Nhờ có danh tiếng tốt lành khi làm việc, anh bạn Lowes may mắn nhận được lời mời của Lander, dọc đường lại biểu hiện xuất sắc. Lúc ngồi động kinh ở cuối xe buýt, một vài đồng đạo trung niên gật gù nhìn hắn như hiểu được không ít môn đạo. Điều này khiến Lowes cảm thấy buồn cười, chính hắn còn không biết mình đang làm gì, không ngờ người khác lại biết...
Hắn về căn phòng trong khách sạn, đặt báo thức lúc sáu giờ rưỡi chiều, sau đó lên giường ngủ một lát, phỏng chừng do trên đường động kinh nhiều quá nên thấy mệt, cần phải nghỉ ngơi một lát.
Thời gian qua mau, khi Lowes tỉnh lại thì phát hiện ngoài trời đã tối, lại thấy đã hơn mười giờ. Chuông báo thức không kêu, điều này khiến hắn cảm thấy buồn bực, phải biết rằng vắng mặt trong bữa cơm tối chính là hành động không nể mặt ngài Lander.
Hắn quyết định đến phòng Lander để bày tỏ sự áy náy của mình. Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, có lẽ đối phương vẫn còn thức.
Lowes đang định mặc áo khoác, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai từ ngoài cửa sổ vọng vào. Hắn lập tức đến bên cửa sổ, khi nhìn ra ngoài thì thấy có ba cái bóng người đang di chuyển ngoài bãi đỗ xe. Dường như một người phụ nữ bị hai người đàn ông lôi về phía một chiếc xe hơi, đúng hơn là một chiếc Ferrari màu hồng.
Tuy Lowes chỉ là một gã thần côn kiếm cơm bằng miệng nhưng vẫn mang một ít tinh thần trọng nghĩa, bởi vậy hắn liền chạy đến bãi đỗ xe.
“Hai gã ác ôn kia! Lowes Fogg sẽ không để các ngươi làm việc này! Phu nhân, đợi ta!” Lowes vừa chạy vừa la như kỵ sĩ đi cứu công chúa, tiếc rằng hắn vẫn đang mặc áo ngủ nên trông có vẻ khôi hài.
Điều đáng nói là Lowes có họ Fogg, cùng họ với "Phileas đi vòng quanh thế giới trong 80 ngày". Mà Lowes cũng là người Anh, thế nên hắn luôn tin trong cơ thể mình có dòng máu của một nhân vật hư cấu giàu có, ưa mạo hiểm và có truyền thống trượng nghĩa.
("Vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày" là một tiểu thuyết phiêu lưu cổ điển của nhà văn Pháp Jules Verne, xuất bản lần đầu tiên năm 1873. Trong truyện, nhân vật chính Phileas Fogg ở London và tùy tùng người Pháp vừa thuê tên là Passepartout cố gắng đi vòng quanh thế giới trong 80 ngày để đạt giải thưởng 20.000 bảng Anh)
Cứ như vậy, Lowes lao tới bãi đỗ xe, nhưng chiếc xe kia đã nổ máy, hắn còn chưa tới gần thì nó đã gia tốc và chạy ra xa. Hắn nhìn thấy người phụ nữ đang giãy dụa ở ghế sau, người đàn ông ngồi kế bên tát nàng một cái. Song chưa thấy rõ biển số, chiếc Ferrari kia đã rời khỏi tầm mắt.
“Quân khốn nạn! Ngang nhiên đánh phụ nữ! Ở đây có ai không? Nơi này cần trợ giúp!” Lowes quay đầu, gào thét về phía khách sạn.
Vừa rồi, khi chạy xuống lầu, hắn đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Vì sao mình không hề gặp người nào? Bây giờ càng quái đản, toàn bộ đèn khách sạn tắt ngúm nhưng đèn ở bãi đỗ xe lại sáng.
Trong bóng tối, khách sạn như một quái vật khổng lồ muốn nuốt tất cả mọi người. Lowes cảm thấy cả người lạnh đi, nỗi sợ hãi khó giải thích chợt ùa đến...
Lẽ nào mình gặp ma?
Lowes đứng giữa bãi đỗ xe, không biết nên làm gì. Lúc đến thì không thấy xe buýt đâu, khách sạn lại tối tăm như căn nhà ma, hắn chỉ đành dựa dẫm vào chiếc đèn đường còn sáng.
“Này, tỉnh dậy.” Cổ Trần vỗ mặt Lowes.
“A!” Lowes chợt kêu một tiếng, mở choàng mắt, mồ hôi thấm ướt một khoảng ga trải giường.
Hắn thở hổn hển nói: “Ta… Ta… Ồ, thì ra chỉ là một giấc mơ.”
“Ta lại cảm thấy đây không chỉ là một giấc mơ. Dùng lời nói ngươi có thể lý giải thì đó là một đoạn tử vong được tái hiện lại.” Cổ Trần tìm một góc khuất trong phòng rồi phì phèo điếu thuốc.
“Ngươi… ngươi là Cổ Trần? Tại sao ngươi lại ở trong phòng ta? Còn nữa, cái gì là đoạn tử vong tái hiện?” Lowes muốn ngồi dậy nói chuyện, nhưng khi chuyển động vài cái thì mới phát hiện cả người không còn sức.
Hắn kinh hãi kêu: “Sao ta không thể cử động được? Ngươi đã làm gì ta?”
Vẫn bộ dạng chán chường và giọng điệu hữu khí vô lực, Cổ Trần giải thích: “Cái gọi là đoạn tử vong tái hiện là oán khí ở khu vực này... À, dùng lời của các ngươi thì đây là một nơi ma quái, tại đó ngươi có thể nhìn thấy một ít cảnh tượng vào nhiều năm trước, cũng có thể nó có liên quan đến cái chết của hồn ma. Còn về việc ngươi không thể cử động, "bóng đè" chính là từ ngữ giải thích chuẩn xác nhất.”
Lowes vừa nghe xong, yết hầu liền chạy lên chạy xuống. Hắn sợ hãi đến tột đỉnh, bởi có câu "đi lại quanh bờ sông, kiểu gì giày cũng ướt"... Từ mười sáu tuổi, hắn đã chơi trò giả thần giả quỷ, được hơn mười năm, giờ chúng đã tìm đến.
“Ngài Cổ Trần, ta không giỏi tiếng nước ngoài. Ý của chữ "Bóng đè" có phải là một linh hồn bắt ta nằm trên giường và không cho ta động đậy hay không?”
Cổ Trần phà khói rồi trả lời như thể chuyện này chẳng hề liên quan đến mình: “Trả lời hoàn toàn chính xác.”
Lowes nuốt nước bọt. Hắn xem qua không ít phim điện ảnh kinh dị, đơn giản chỉ là cương thi hay người sói gì đó, thỉnh thoảng cũng có hồn ma cầm vũ khí chém người. Không ngờ ở đây còn có loại u linh kỳ lạ đến thế...
“Cổ Trần, ngài có thể làm chút gì đó không?”
“Yên tâm, bữa cơm bảy giờ còn năm phút nữa mới bắt đầu. Ngươi vẫn kịp thay đổi quần áo và đi xuống lầu cùng ta.” Hắn đến bên giường, miệng nhóp nhép như muốn nhổ đàm.
“Này, ngài Cổ Trần, ngươi muốn làm gì? Không nên giỡn lúc này...” Không đợi Lowes nói xong, Cổ Trần nhổ một bãi nước bọt lên ngực hắn.
“Ây… Hình như vô dụng a…”
“Ngài đang làm gì vậy?”
“À, muốn thoát khỏi sự trói buộc của u linh cần phải dùng một số vật trừ tà như mèo đen, răng chó, ngọc bội, chuông gió...”
“Nhưng vì sao ngài lại nhổ nước bọt lên người ta?”
“Trên thực tế, nước bọt con người chứa dương khí nên cũng là vật trừ tà, chẳng qua thuộc loại có cường độ yếu nhất và bây giờ nó vô dụng với ngươi. Vậy chúng ta còn hai lựa chọn.”
Lowes nghe Cổ Trần giải thích, mới bình tĩnh chút đỉnh. Hắn lại hỏi: “Hai lựa chọn gì?”
“Thứ nhất là nước tiểu đồng tử.”
“Thật xin lỗi, tiếng nước ngoài của ta không tốt… Thứ ngài muốn nói đến chẳng lẽ là nước tiểu con nít?”
“Thứ ta nhắc đến là nước tiểu của xử nam, ngươi lý giải như vậy cũng không sai lắm. Vậy thưa Lowes tiên sinh, ta xin hỏi một câu: Ngươi còn là xử nam không?”
“Ta chọn cách thứ hai!!” Hình như Lowes vẫn chưa nhìn ra vấn đề nên mới lớn tiếng gào thét, hiển nhiên bắt hắn đái dầm hoặc một người khác tiểu lên giường hắn đều là thứ hắn không thể chấp nhận được.
“Vậy được rồi.” Cổ Trần lục lọi hành lý của Lowes thì tìm thấy một con dao quân dụng của Thuỵ Sĩ. Vì đây là một công cụ rất hữu ích nên Lowes vẫn thường mang nó bên người.
Cổ Trần cười lạnh, đi đến bên cạnh Lowes, ánh mắt như đồ tể nhìn thấy một miếng thịt đang nằm trên thớt.
“Cổ Trần! Ngài muốn làm gì!?”
“Vật trừ tà có uy lực lớn nhất không gì hơn khí dương cương, cũng chính là máu của đàn ông. Yên tâm! Ta là bác sĩ khoa ngoại nên chỉ rạch ít da, hoàn toàn không tổn thương đến mạch máu.”
Lowes rất muốn hỏi Cổ Trần một câu: “Vì sao không lấy máu của ngươi?”, nhưng hắn không nói ra, hắn chỉ cảm thấy trước mắt là một gã điên có thể làm bất cứ thứ gì. Nếu lấy ít máu có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng, hắn đành phải cố gắng chịu đựng.
Năm phút sau, Cổ Trần và Lowes cùng đến nhà hàng. Phần lớn mọi người đều đến đông đủ, nhưng Lander vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến một số người đến trễ không cảm thấy bối rối và là một cách làm rất được ưa chuộng.
Lữ Bình đến chỗ Cổ Trần nói: “Gặp phiền phức gì sao?”
“Việc nhỏ thôi. Yên tâm, ta không dùng linh thức.” Cổ Trần lại phà khói thuốc.
Tuy lúc này Lowes vẫn cảm thấy hơi sợ nhưng phần nhiều là hưng phấn. Hắn nhanh chóng muốn khoe khoang thành quả chiến đấu "quyết liệt" của mình và hồn ma. Dù rằng vết thương Cổ Trần tạo ra không hề lớn, Lowes vẫn tự quấn vài băng vải cho có kiểu cách.
“Ngài Cổ Trần! Trước khi bữa cơm bắt đầu, ta muốn hỏi một chút. Vì sao ngài có thể vào phòng? Còn nữa, làm thế nào ngài biết ta gặp nguy hiểm?”
“Rất đơn giản, ta ra khỏi phòng liền cảm thấy âm khí, tất nhiên sẽ có chuyện quái lạ xảy ra. Do không thể dùng linh thức tìm rõ vị trí nên ta đành phải mở cửa từng căn phòng và xem tình huống bên trong, kết quả đến phòng thứ ba thì thấy ngươi.”
“Ngài lấy chìa khoá phòng ở đâu?”
Cổ Trần lấy một thứ ra khỏi túi tiền, đặt nó trong lòng bàn tay và đưa đến trước mắt Lowes: “Kim băng có thể mở đa số khóa cửa.”
Lowes tất nhiên hiểu: “Ngài Cổ Trần, ta biết bác sĩ khoa ngoại đều có một vài thủ thuật nhưng kĩ thuật này của ngài quả thật rất thần kỳ. Có thể dạy cho ta hay không?”
“Bạn của ta, học cái này không tốt, chẳng lẽ ngươi muốn dùng phương pháp này để mở cửa phòng con gái sao? Hỡi ông bạn Lowes, người hai mươi sáu tuổi vẫn là xử nam.”
“Ngươi… Tại sao ngươi biết?”
Cổ Trần nhún vai: “Phải biết rằng mỹ nữ và xử nam đều rõ ràng như dấu son môi trên áo sơ mi..."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 6: Xuống dốc.
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Bữa cơm này rất náo nhiệt, những vị khách khác trong khách sạn cũng được Lander mời đến. Sự khôi hài và hùng hồn của vị thân sĩ người Pháp càng được hoan nghênh hơn nữa, tất nhiên điều đó có quan hệ với những món ăn đắt tiền do hắn chiêu đãi.
Sau khi ăn xong, nhà hàng vắng dần, chỉ còn Lander tiên sinh ngồi uống trà với những vị khách của hắn.
Lowes bắt đầu biểu diễn những trò lừa gạt. Đầu tiên, hắn nói chuyện gặp phải giấc mơ và bị bóng đè, trong đó bớt đi một số đoạn hắn không thích. Mặt khác, hắn cố thêm mắm dặm muối để miêu tả dũng khí hơn người và tố chất gặp nguy không loạn của mình, còn Cổ Trần thì biến thành người qua đường Giáp.
Cả đám nước ngoài nghe thấy mùi thơm, đến chỗ đặc sắc còn kinh hô vài tiếng. Nhờ thế, Lowes mất nửa tiếng đồng hồ để nói khoác xong.
Hắn nói hết một nơi, rồi lại về chỗ ngồi uống rượu đỏ ừng ực, cảm thấy thoả mãn mười phần. Nhiều người trong phòng bắt đầu thảo luận như mình vừa tham dự cuộc mạo hiểm nào đó.
Hai lão già người Mỹ cố ý chạy đến hỏi Lowes rằng liệu họ có thể đến phòng hắn để điều tra hay không. Đây là lúc đường thăng tiến rộng mở, dù không quen biết những người này nhưng Lowes vẫn không từ chối.
Cổ Trần ngồi hút thuốc trong một góc xó xỉnh, vẻ mặt chán chường, có vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Mọi người thảo luận ầm ĩ một hồi, Lander đứng lên nói: “Các vị, ta nghĩ Lowes tiên sinh và Cổ Trần tiên sinh gặp phải chuyện này đã đủ để chứng minh chuyến đi của chúng ta là đúng. Có lẽ u linh đang ở nơi nào đó trên đỉnh núi Đông Danh, rất có thể là rừng cây, cũng có thể là ngay trong khách sạn này. Đêm nay các vị có thể đi tìm tự do, chỉ cần có được ảnh chụp hoặc tư liệu thì chúng ta có thể chứng minh sự tồn tại của sự vật siêu nhiên với thế giới. Đó sẽ là phát hiện vĩ đại nhất thế kỉ XXI, chúng ta sẽ là người tiên phong trong lĩnh vực này và là người tạo lịch sử!”
Lander quả là thiên tài diễn thuyết, bầu không khí toàn trường được đẩy lên mức cao nhất. Không số ít nhân vật giàu có bắt đầu tìm kiếm cho mình những "đại sư bắt quỷ" để kết bạn.
Chín giờ tối, phòng của Lowes.
Hai gã người Mỹ trang bị vũ trang hạng nặng, mặc quần áo bó sát người, bên ngoài mặc áo giáp chống đạn, mang găng tay cao su, trên mặt còn đeo kính cảm ứng nhiệt cao cấp. Nếu cảnh sát Mỹ gặp cướp ngân hàng ăn mặc kiểu này thì chỉ có bỏ chạy, trước khi cứu viện đến hẳn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cổ Trần thấy cửa không khoá, liền bước vào.
Vừa vào cửa, hắn thấy gã nước Mỹ cầm máy quay phim quay chụp khắp nơi, trên tay là một máy móc kì dị. Thứ này có vẻ ngoài như radio, mặt trên có đèn đỏ. Khi đèn đỏ loé lên, chiếc máy bắt đầu phát âm thanh xèo xèo như tiếng radio bị nhiễu.
(Nghề nghiệp của hai gã người Mỹ là thợ săn ác ma, xuất xứ từ chương trình truyền hình Supernatural, nhưng hình dạng của hai người không phải là hai anh em nhà Winchester, mà là hai thợ săn khác)
“Ngươi động kinh đủ chưa?” Cổ Trần nhìn Lowes ngồi trên sô pha với ánh mắt khinh bỉ, hóa ra gã này lại ngồi run rẩy.
Lowes đành phải dừng lại, cười gượng: “John và Roy đang tìm vết tích hồn ma để lại, ta đang kết nối với một ít hồn ma hiền lành để điều tra.”
Cổ Trần không muốn nói nhảm với hắn, thay vào đó nói thẳng mục đích của mình: “Mau kể lại giấc mộng thật kỹ càng cho ta và không được thêm thắt bất cứ chi tiết nào. Đoạn tử vong ngắn có thể là mấu chốt giải quyết vấn đề.”
John và Roy dừng tay. Từ khi nghe Cổ Trần nói xong, bọn họ cảm thấy hành động của mình có phần gượng gạo. Mà ai cũng biết da mặt người Mỹ rất dày nên hai người họ chỉ cười ngây ngô cho qua chuyện: “Bọn ta đã điều tra sơ bộ xong, chi bằng cùng nghe lại thêm một lần.”
Lowes liền nói: “Được rồi, ta sẽ kể lại một lần nữa. Lúc đó, ta nghe ngoài cửa sổ có tiếng kêu cứu, nhìn qua cửa sổ thì thấy hai người đàn ông tấn công một vị nữ sĩ và kéo nàng vào một chiếc xe. Ta lập tức phá cửa sổ lao xuống, dùng sức mạnh tinh thần hù dọa hai gã ác ôn. Bọn họ rất sợ hãi nên vội vã lên xe chạy trốn.”
"Chiếc xe kia dài hơn chiếc Lincoln, tốc độ nhanh vô cùng, dường như đã được hai gã ác ôn cải tạo. Chiếc xe gia tốc đến 70 dặm/h trong nháy mắt nhưng ta dùng toàn lực đến gần và bám trên nóc xe, bọn chúng muốn ném ta xuống nên gia tốc một cách điên cuồng. Các ngươi cũng biết bám trên mui một chiếc xe đang lao nhanh trên đường xuống núi đáng sợ cỡ nào, bởi vậy ta bị chúng bỏ rơi. Lúc rơi xuống vách núi thì ta choàng tỉnh.”
John và Roy cúi đầu suy nghĩ về giấc mơ nhằm tìm ra ít đầu mối gì đó, Cổ Trần thì vẫn luôn chăm chú quan sát khuôn mặt Lowes từ khi hắn bắt đầu kể chuyện.
Sau khi châm điếu thuốc, Cổ Trần phà khói thuốc rồi hít sâu một hơi như đang than thở. Hắn nói:
“Ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, nói ra rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì; thứ hai, ta đấu giá quả thận của ngươi trên eBay. Nếu thích, ngươi có thể bỏ tiền ra mua lại.”
(Tập đoàn eBay là một công ty của Hoa Kỳ, quản lý trang Web eBay.com, một website đấu giá trực tuyến, nơi mà mọi người khắp nơi trên thế giới có thể mua hoặc bán hàng hóa và dịch vụ. Ngoài trụ sở tại Mỹ, eBay còn có chi nhánh tại một số quốc gia khác)
…
Hai mươi phút sau, John và Roy đến phòng quản lý của khách sạn. Bọn họ muốn điều tra xem cách đây mấy năm núi Đông Danh có xảy ra án giết người liên quan đến chiếc Ferrari màu hồng hay không.
Trong khi đó, Cổ Trần ngậm điếu thuốc ra khỏi khách sạn. Vừa thả lỏng cánh tay, hắn vừa sắp xếp mạch suy nghĩ, sau đó bắt đầu tản bộ dọc con đường xuống núi.
Đi chưa bao xa, hắn liền nhìn thấy một bãi đất trống đang tụ tập không ít người.
Nơi này cách khách sạn không xa, chừng 500m, có thể nói vẫn nằm trong phạm vi đỉnh núi. Trong mùa du lịch, bãi đỗ xe của khách sạn Đông Danh thường nằm trong trạng thái bão hoà. Bãi đất trống này là bãi đỗ xe phụ nên khách sạn cho đặt ở đây vài máy bán hàng tự động và làm mới đồ uống định kỳ, cũng không cần quản lý gì.
Lúc này đã gần mười giờ. Không biết vì sao nhiều xe đậu lại ở đây, đã vậy còn có rất nhiều nam nữ thanh niên tụ tập. Cảnh tượng trông có vẻ khí thế ngất trời.
“A! Anh bác sĩ, là anh à? Chúng ta lại gặp mặt rồi, thật có duyên đó nha!” Mỹ nữ này là người được Cổ Trần may vết thương trên tay cách đây mấy ngày, còn nhớ lúc đó nàng cố ý bắt chuyện nhưng bị Cổ Trần đuổi đi, không ngờ lại gặp ở đây.
“Oa, anh đẹp trai này là ai? Sao đến bây giờ không nghe ngươi nhắc đến, cũng không giới thiệu cho chúng ta biết?" Mấy cô gái trẻ tụ lại, líu ra líu ríu thảo luận.
Cổ Trần cảm thấy đầu sắp nổ tung. Hắn không có dục vọng xen vào, cũng không có thời cơ xen vào, chỉ đành đứng ngẩn ngơ phân tích tình huống trước mắt.
Một gã để râu và tóc như cây lau nhà đi đến: "Này anh bạn, đến đây xem trận đấu sao? Nếu ngươi là người ủng hộ đội Red Moon thì sang phía đối diện đi, đừng quấy rầy cổ động viên đội ta."
“Ta hoàn toàn không biết các ngươi đang làm gì, càng không có hứng thú biết. Ta chỉ đi ngang qua mà thôi...”
Người nọ cảm thấy kinh ngạc, quan sát Cổ Trần vài lần rồi nói: “Không phải chứ anh bạn, hôm nay đội Ngôi Sao Tốc Độ Đông Danh của bọn ta sẽ thi xuống dốc với đội Red Moon ở phía Bắc thành phố, đây chính là trận đấu liên quan đến vinh dự của Đông Danh! Rất nổi tiếng đó! Đêm nay ngươi lên núi không phải để xem trận đấu, chẳng lẽ đi xem quỷ sao?”
Cổ Trần vừa phà khói thuốc, vừa trợn trừng mắt, để lộ vẻ mặt khinh bỉ: “Một đám nít ranh mới coi mấy tập Initial D mà đã học đòi cầm mấy cái bộ đàm lên đường đua xe, đã vậy còn hỏi ta vấn đề vô tri này. Ta không đến tìm quỷ, chẳng lẽ lại đến tìm ngươi?”
(Initial D là loạt phim đua xe do Châu Kiệt Luân đóng)
“Ngươi! Cái thằng điên này!” Đầu Cây Lau Nhà bị nói trúng chỗ đau. Tuy để chút râu mép nhưng thật ra hắn mới hai mươi tuổi, đội xe này cũng do khí huyết dâng trào mới thành lập, lại được mấy người bạn đại học bán rẻ cho chiếc xe hạng hai, tự xưng nhanh nhất Đông Danh là nhờ đua với những khu vực lân cận...
Trái lại, đoàn xe Red Moon ở phía Bắc thành phố toàn dùng xe xịn nước ngoài, lại còn được cải tạo chuyên nghiệp. Đầu năm nay, nếu bạn có thể lái nghênh ngang vài chiếc xe độ trong nước thì chẳng ai tin bạn không có quan hệ nào. Dù sao đua xe cũng cần phải có cơ sở vật chất.
Lần này, những tay đua Red Moon phái tới đều là cao thủ đua xe nghiệp dư, kỹ thuật điều khiển chắc chắn đứng hàng đầu. Vì biểu hiện thái độ coi rẻ đối với đội Ngôi Sao Tốc Độ Đông Danh, đối phương hoàn toàn không cần xem tuyến đường mà đã gửi lời khiêu chiến với nội dung xuống dốc tốc độ.
Đầu Cây Lau Nhà đã sẵn sàng mất hết mặt mũi nên quyết định đích thân ra trận, trên thực tế hắn cũng không thua kém mấy gã bạn thân bao nhiêu… Nhưng bị một người xa lạ như Cổ Trần quở trách, hắn vẫn không khỏi xúc động đến nỗi muốn tự sát.
“Ây, Đầu Cây Lau Nhà. Người kia có phải là vũ khí bí mật ngươi tìm tới không? Nhìn qua cũng không có gì lợi hại. Thật ra các ngươi cũng không cần mất công chi nữa! Coi chiếc Honda rách nát đậu ngoài kia kìa, muốn đấu với chiếc BMW đã được cải tạo của bọn ta sao? Nực cười.” Red Moon khiêu khích đúng lúc khiến chút nhiệt huyết của Đầu Cây Lau Nhà không còn sót lại chút nào. Dáng vẻ hắn như sắp khóc, nếu không phải ở đây tụ tập nhiều khán giả thì hắn đã chịu thua từ sớm.
“Nơi này là chân núi, không có xe cộ đi qua.”
“Nơi này là khúc cua vòng cung thứ hai, không có xe đi qua.”
“Nơi này là đường rẽ S4, không có xe cộ.”
“Nơi này là khúc cua vòng cung thứ nhất, không có… À, có một chiếc Ferrari màu hồng dưới chân núi chạy lên.”
“Nơi này là đường rẽ S4, vẫn không có xe cộ.”
Người cầm bộ đàm của Red Moon hỏi: “Khúc cua vòng cung thứ nhất, ngươi có nhìn lầm không? S4 rất gần chỗ ngươi nhưng không nhìn thấy chiếc xe nào.”
“Đây là khúc cua vòng cung thứ nhất, có thể… Chắc là ta hoa mắt, lúc nãy nhìn thấy… quả thật hơi mờ ảo.”
“Tốt, các khúc cua khác tiếp tục báo cáo.”
“Đây là khúc cua thằn lằn, không có xe cộ đi qua.”
“Đây là vòng cua chữ U, không có xe cộ đi qua.”
… ….
“All clear! Trận đấu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Đầu Lau Nhà ngồi trong chiếc Honda, lái xe đến điểm xuất phát. Xe của Đầu Cây Lau Nhà như rác rưởi khi đậu cạnh chiếc BMW màu bạc, biểu lộ của hắn cũng đối lập rõ nét so với lái xe bên kia. Trong lúc đối phương đang nghĩ đến cảnh vẩy Champagne trên bục nhận thưởng nào đó, vẻ mặt của Đầu Cây Lau Nhà lại như muốn nói "Người này bị táo bón lâu ngày".
“Tất cả các đội chuẩn bị. Bắt đầu tính thời gian, thời gian đếm ngược là năm giây...”
“Chờ chút.” Cổ Trần đến bên cạnh chiếc Honda rồi mở cửa xe, Đầu Cây Lau Nhà nhìn hắn bằng vẻ mặt mờ mịt.
“Xuống.”
“Ngươi... nói gì?”
“Không phải ngươi muốn thắng Red Moon sao? Xuống.”
Đầu Cây Lau Nhà không biết vì sao mình lại đi ra, bởi trong đầu hắn chỉ quanh quẩn âm thanh: Lần này được cứu rồi.
Đối phương hạ kính xe, nói với Cổ Trần: “Hừ! Một chiếc Honda cũ thì tên nào lái cũng vậy mà thôi.”
Cổ Trần nghiêng đầu nhìn hắn: “Hy vọng ngươi còn mạng đua hết toàn bộ lộ trình…”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 7: Xuất hiện.
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Hai chiếc xe đều đã sẵn sàng. Tiếng động cơ của chiếc BMW rất kêu, hệt như một con dã thú đang gầm nhẹ, còn chiếc Honda do Cổ Trần điều khiển lại phát ra âm thanh như một ông lão đang thở khò khè.
"Bắt đầu đếm ngược! Năm! Bốn! Ba! Hai! Một! Xuất phát!”
Lái xe của đội Red Moon giẫm chân ga, chiếc BMW lao đi và tăng tốc trong nháy mắt, thoáng chốc đã cách Cổ Trần hơn mười mét. Chiếc Honda chỉ có thể chạy theo từng bước, rồi mới chậm rãi tăng tốc. Tốc độ tối đa của chiếc xe này khoảng 180 km/giờ, song chỉ khi lưu thông trên đường cao tốc mới có thể đạt đến mức ấy. Trong khi chiếc BMW kia không cần năm giây đã tăng tốc lên 100 km/giờ, điều này khiến Cổ Trần cảm thấy hơi khó tin.
Chạy đến khúc cua thứ nhất thì cự ly đã bị kéo dãn một khoảng lớn, Cổ Trần chỉ có thể nhìn thấy đèn xe sau của đối phương một cách mơ hồ.
Cổ Trần tiếp tục điều khiển tay lái bằng một tay, tay còn lại cầm bộ đàm nói: “Đầu Cây Lau Nhà, ngươi đâu rồi?”
Lúc này, Đầu Cây Lau Nhà đứng ở điểm xuất phát cùng Đại Ngưu và Nhị Hổ thuộc đội của hắn. Cả bọn đang đợi tin thất bại truyền đến với vẻ mặt đau khổ...
“Đây! Đây! Anh bạn, ta xưng hô với ngươi thế nào đây?”
“Ta là Cổ Trần, hiện có vài vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngươi có hiểu biết gì về phương diện xe cộ không?”
“À, ta là tay đua Tha Bả Đầu…”
"Được rồi, ngươi biết gì về chiếc BMW kia?”
“A, chiếc kia hẳn phải là BMW M5 có mã lực lớn, mô-men xoắn lớn, số vòng quay một phút cao, tốc độ nhanh, gia tốc tốt, tính năng gia tốc lần hai cũng tốt, thiết kế kiểu giọt nước, thân xe thấp, giảm tối đa lực cản của không khí và gia tăng tính ổn định khi chạy tốc độ cao. Ta vừa xem qua chiếc M5 kia vài lần, có vẻ bọn họ muốn giảm trọng lượng nên đã tinh giản bớt điều hoà và hệ thống âm thanh. Trong ruột xe có hình dạng gì ta không tưởng tượng được, nhưng chiếc xe đó chắc chắn là một quái vật!”
“Ha ha, Đầu Cây Lau Nhà! Hóa ra ngươi cũng biết xem hàng. Dù gì trận đấu cũng đã bắt đầu, chi bằng để ta nói cho ngươi biết một vài chi tiết thú vị.”
Một người trong đội Red Moon bước đến, đoạt bộ đàm trong tay Đầu Cây Lau Nhà.
“Này, chú em là vũ khí bí mật của Ngôi Sao Tốc Độ à? Đầu Cây Lau Nhà nói không sai đâu, chẳng qua còn có vài thứ hắn không biết, ví dụ như chiếc M5 của bọn ta có độ trễ góc khi ngoặt cua rất thấp. Ta tin rằng ngươi cũng nhìn thấy các tia lửa trong ống xả, đó là nhờ chuyên gia cải tạo xe thay đổi lập trình khi đánh lửa, đây chính là kỹ thuật cải tạo xe đua chuyên nghiệp. Thật tình mà nói, chiếc xe này không đơn giản là một chiếc M5, mà là một chiếc M8.”
“Cái gì?” Đầu Cây Lau Nhà kinh hô, hai đồng đội đứng cạnh hắn cũng trừng mắt thật lớn, miệng không khép lại được.
“Ngươi… ngươi... ngươi nói gì? M8? Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Toàn cầu chỉ có một chiếc M8 duy nhất! Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Khà khà, Đầu Cây Lau Nhà, ngươi biết không ít đó. Này vũ khí bí mật, ta nghĩ ngươi đã từng nghe qua. Thôi thì để ta giải thích cho ngươi biết thêm, việc chiếc M8 không được chế tạo thêm nữa là vì BMW biết mình đã làm quá khoa trương. Động cơ của chiếc xe này là động cơ S70 6.0V12... Ngươi biết nó có nghĩa gì không? Phải biết rằng đội đua McClaren dùng phản ứng hạt nhân này để có 550 mã lực, nhưng động cơ của M8 có thể quay 9000 – 10000 vòng một phút, vận tốc quay có thể tạo ra 1000 mã lực. Giờ bọn ta dùng vỏ M5 để phối trí bên ngoài, ngươi cảm thấy mình có phần thắng không?”
Đầu Cây Lau Nhà cả kinh, không nói thêm được gì.
Là một người yêu xe, giấc mơ của hắn nhiều nhất cũng chỉ là có được một chiếc BMW X3, Serie M còn chưa từng nghĩ đến. Giờ phút này, hắn lại nghe đến “chiến sĩ băng” M8, lập tức kích động đến rơi nước mắt. Vừa nghĩ đến đội xe sơn trại mới thành lập của mình đang thi đấu với đối thủ cỡ đó, hắn không ngừng tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không?
Nếu lúc này Đầu Cây Lau Nhà là người thi đấu thì dù có táng thân xuống đáy vực cùng đối phương và chiếc BMW kia, hắn cũng nguyện ý.
Đương nhiên, tiền đề là Đầu Cây Lau Nhà phải đuổi kịp người ta.
Giọng nói hữu khí vô lực của Cổ Trần truyền đến bộ đàm: “À, ra là vậy. Cảm ơn các ngươi đã giải thích, ta thấy qua ba khúc cua nữa các ngươi sẽ nhận ra cân lượng của gã lái xe kia. Ta chỉ muốn hỏi một chút về giá trị chiếc xe mà thôi. Giờ xem lại mới thấy sau khi các ngươi thua thì chắc chắn sẽ rất mất mặt.”
“Ngươi nói cái gì?” Người của đội Red Moon lập tức nổi trận lôi đình: “Thật mạnh miệng! Ta thấy ngươi đã bị bỏ xa đến mức không thấy đèn ở đuôi xe nên mới có thể thảnh thơi nói chuyện phiếm bằng bộ đàm ấy chứ!”
“Nhị… Nhị đương gia! Ngươi mau tới đây! Tình huống không đúng!” Một người khác của đội Red Moon có hơi kinh hoàng, biểu lộ rất giống lúc Đầu Cây Lau Nhà bắt đầu thi đấu…
Nhị đương gia của đội Red Moon thấy khiêu khích không có tác dụng, liền đặt bộ đàm lên tay Đầu Cây Lau Nhà, rồi chạy về phía đội mình: “Gọi cái gì? Sợ cái gì? Dù sao đã sớm bỏ xa đối thủ, giờ chỉ cần chờ Tiểu Tây xuống dưới chân núi là xong.” Nói đến đây, hắn lấy bình cà phê trên mui xe xuống để uống.
“Nhị đương gia, sự việc không tốt chút nào! Chiếc Honda kia vẫn bám riết Tiểu Tây, hoàn toàn không thể vứt bỏ!”
“Phốc!” Nhị đương gia phun hết cà phê vừa uống ra: “Khụ, khụ.. không thể nào! Sao lại có thể như vậy?”
Hắn cầm bộ đàm công cộng để nghe tin tức mỗi khúc cua truyền đến.
“Đây là khúc cua thằn lằn, đã nghe được tiếng nổ của động cơ. Đến rồi! M5 ở phía trước, bắt đầu tiếp cận và vượt qua khúc ngoặt thật nhanh! Dường như không hề giảm tốc, cực kì đẹp mắt, tốc độ khi vượt qua khúc cua là 80 km/giờ. Thật lợi hại!"
"Theo sát phía sau, CE đã tới gần, khoảng cách bị kéo dãn không quá xa... Có vẻ phanh của chiếc xe này không nhạy? Vì sao vẫn chưa giảm tốc! Á!!!”
(CE: Honda Civic EXi)
Tiếng kinh hô vọng đến từ đầu bên kia của bộ đàm, theo sau là vô lần tiếng huýt sáo và hoan hô.
Người cầm bộ đàm sững sờ tại chỗ, qua hơn nửa ngày mới nói tiếp: “Quá mạnh mẽ! Đó quả thật là lướt qua! Hắn vượt qua khúc cua với tốc độ hơn 100 km/giờ! Không, là 120 km/giờ! Ngoặt cua không cần giảm tốc độ! Quá thần kỳ! Quá xuất chúng! CE ngoặt cua còn nhanh hơn cả BMW! Ta còn tường hắn muốn lao ra khỏi vòng chắn, chắc muốn hù chết ta đây mà!”
Khoé miệng Nhị đương gia co giật, lẩm bẩm: “Hắn vượt cua tốc độ một... một trăm…”
“Nơi này là khúc cua thứ nhất, hai chiếc xe đang lao tới! BMW ở phía trước, tiếp tục kéo dài cự ly bằng những đoạn đường thẳng, đến rồi! BMW vào khúc cua, ngoặt ngay sát bên sườn!”
Khúc cua vòng cung thứ nhất nhìn như một vầng trăng non, rất dài và hẹp. Khán giả chỉ có thể đứng ở mặt trong vòng chắn để nhìn chiếc xe chạy qua. Bộ đàm nhanh chong truyền đến tiếng ma sát giữa lốp xe với mặt đất, xen lẫn cùng tiếng đánh lửa của chiếc BMW.
“Đã qua rồi, quá nhanh! Thoáng giảm tốc độ tại giữa khúc cua, sau đó bám ngang bên sườn, gia tốc nhanh và hoàn mỹ. Quá đẹp! Kìa, đó là gì! Đó là CE! CE như đang lướt đến! Tới rồi!”
Bộ đàm truyền đến một mảnh kinh hô không ngớt.
“Tay lái xe! Hắn... hắn thản nhiên hút thuốc bằng một tay! Hắn trực tiếp lướt vào nương theo khúc ngoặt và áp sát sườn cua! Chỉ dùng một tay!”
Nhị đương gia như muốn rớt quai hàm, cầm bộ đàm nói: “Móa! Ngươi nhìn lầm à? Chuyện này quá khoa trương rồi đó!”
“Không hề! Ở đây gần khúc cua, người người đều nhìn thấy. Hắn còn nghiêng đầu qua một bên nữa, trông có vẻ rất nhẹ nhàng..”
Đầu Cây Lau Nhà, Đại Ngưu và Nhị Hổ đã rơi vào trạng thái nửa điên cuồng. Nhất là Đầu Cây Lau Nhà, hắn thấy cảnh ngộ của mình thay đổi rất nhanh, các loại đả kích tinh thần bất ngờ ập đến đủ để não hắn ngắn lại.
“Ha.. ha... haha... Ta không có nằm mơ chứ? Đó là chiếc xe của ta sao? Nó bám theo sau một chiếc M5, ngoặt cua với tốc độ 100 km/giờ. Ha ha... ha ha ha..."
Đầu Cây Lau Nhà mừng đến nỗi cười mãi không dứt, Đại Ngưu Nhị Hổ cũng cười khúc khích theo. Cả ba ngồi chồm hổm và quây thành một vòng như người điên, trong tay cầm một chiếc bộ đàm…
“Oáp…” Cổ Trần ngáp dài trong xe, cảm thấy hơi buồn chán.
Hắn không vượt qua chiếc M5 là vì hắn đang chờ oan hồn xuất hiện, nói đúng hơn là chờ chiếc Ferrari màu hồng chạy ra.
Nếu hắn vượt lên trước chiếc BMW thì rất có thể thành viên Red Moon Tiểu Tây sẽ biến mất tại một khúc cua nào đó. Rồi thì báo ngày thứ hai sẽ xuất hiện thêm tin tức: "Một thanh niên lái xe tại núi Đông Danh bất ngờ đột phát bệnh tim, dẫn đến tử vong."
Trong khi đó, mồ hôi lạnh đang thấm ướt toàn thân Tiểu Tây.
Hắn đã bị Cổ Trần dọa không nhẹ, giờ lại liên tục nhìn kính chiếu hậu mà lẩm bẩm: "Đùa à? CE có thể ngoặt cua như vậy sao? Thứ rác rưởi như Honda Civic EXi hiển nhiên bám BMW M5 không thả! Ta là thiên tài thể thức đua xuống dốc, Lưu Tinh Tiểu Tây của đội Red Moon! Cái thứ xe rác rưởi này! Cái thứ chỉ có 1.8 lít đồng nát sắt vụn! Thậm chí không phải là loại có hộp số tự động cấp 5! A!!”
Tiểu Tây lồng lộn, nhưng mặc kệ hắn gia tốc thế nào cũng không thể vứt bỏ gã sát tinh sau lưng mình.
Thế là một tay đua thuộc loại cao thủ nổi danh giới đua xe vòng tròn nghiệp dư, lái một chiếc xe thể thao đã qua cải tạo, bị một gã không biết chui ra từ xó nào lái một chiếc xe dân dụng đuổi theo không buông. Đây quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã, đủ khiến phòng tuyến tâm lý của hắn sụp đổ.
Bấy giờ, chuyện ghê rợn hơn mới bắt đầu phát sinh.
“Nơi này là đỉnh núi, sao lại xuống lâu như vậy? Đường rẽ S4, hai chiếc xe đến chưa? Nếu có thì nói ta biết.”
“Đây là đường rẽ S4! Rất kỳ lạ, vừa rồi như nghe thấy tiếng động cơ ở phía xa xa, sau đó đột nhiên biến mất. Không biết chuyện gì xảy ra, chúng ta ở đây…”
Cùng lúc đó, bộ đàm của mọi người đều nghe thấy những âm thanh sàn sạt, liên lạc bị gián đoạn. Mặc kệ gọi thế nào cũng không có phản ứng, cứ như thể tín hiệu bị thứ gì đó quấy nhiễu một cách mạnh mẽ.
Tiểu Tây lại chạy qua thêm một đường rẽ. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, lúc lên núi hắn không có một chút ấn tượng nào về khúc cua này.
Rừng cây hai bên đường đột nhiên trở nên tươi tốt, ven đường không có khán giả đứng xem.
Hắn đột ngột cảm thấy mình đang chạy đến một nơi xa lạ. Hoàn toàn không phải núi Đông Danh, thậm chí không tồn tại trên thế giới này...
Thấy không khí thở ra biến thành sương trắn, Cổ Trần tập trung tinh thần. Hắn biết nơi đây là quỷ cảnh nên gia tốc đuổi theo M5 với hy vọng tay lái phía trước phản ứng kịp với tình huống vừa xảy ra. Ai ngờ đuôi chiếc CE bị đụng một cái ngay lúc này, khiến hắn mất thăng bằng và suýt lao vào hàng chắn.
Cổ Trần nhìn kính chiếu hậu, theo sát CE là chiếc Ferrari màu hồng. Nhưng chưa thấy rõ, chiếc Ferrari tắt đèn trước và biến mất trong màn đêm…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 8: Đuổi kịp.
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Tiểu Tây nghe tiếng va chạm vang vọng ở phía sau nhưng chỉ với kính chiếu hậu thì khó biết được quá nhiều điều trong hoàn cảnh đường núi đen kịt. Khi thấy Cổ Trần vẫn lái CE theo sau, hắn không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục trận đấu.
“Không dễ rồi...” Cổ Trần dập điếu thuốc, nghiêm mặt: “Xem ra phải tập trung một chút.”
CE lại tăng tốc một lần nữa. Lái xe trên sườn núi với tốc độ này, chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ dẫn đến việc lao vào hàng chắn bảo vệ và táng thân xuống núi, song Cổ Trần không thể không chạy như vậy. Hắn muốn chạy lên trước M5 để chặn đối phương lại, khi đó mới có thể chuyên tâm đối phó hồn ma. Còn nếu mặc kệ chiếc M5 rời khỏi một mình, e rằng gã lái xe sẽ khó thoát khỏi quỷ cảnh.
Tiểu Tây lại không biết tình cảnh lúc này, thấy chiếc CE càng ngày càng lại gần và muốn vượt qua mình, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Đùa à? Chiếc xe này bám chặt phía sau đã đủ khiến hắn phát điên, giờ lại còn muốn vượt qua!
Vì vậy, Tiểu Tây đành bỏ đường đi tốt nhất, thay vào đó thầm nghĩ cách ngăn cản đối phương vượt qua. Nếu dùng những phương pháp này ở các ngã rẽ thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, bởi vì hướng chạy và tốc độ đều bị ảnh hưởng, chỉ có điều chiếc CE sẽ không thể vượt qua.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là sự chênh lệch về cấu tạo!
Ngay lúc hệ thống châm lửa và mã lực siêu mạnh của M5 thể hiện ưu thế tuyệt đối của mình bằng cách gia tốc thật nhanh khi ngoặt cua, CE lại lướt qua cua một cách hoàn mỹ mà không hề lãng phí bất cứ mã lực nào. Có lẽ nhiều nhất sẽ chạy ngang hàng với M5 ở cuối vòng cua.
Tuy nhiên, ống xả của đối phương lại phun ra vô số hoa lửa, tiếp tục tạo ra một khoảng cách ngắn ngủi.
"Thật cứng đầu... Lại nói hệ thống đánh lửa kia thật quá chướng mắt! Có thể bù lại tốc độ bị tổn thất khi ngoặt cua bằng cách gia tốc trong khoảnh khắc. Kì lạ nhất chính là động cơ, thật chẳng khác nào xe có gắn tên lửa.” Cổ Trần ngoài miệng phàn nàn, trong đầu nhanh chóng xuất hiện vô số đối sách.
Dù chiếc CE của Đầu Cây Lau Nhà nhìn qua không khác xe bình thường nhưng Cổ Trần lại cảm thấy không tệ. Có một số việc ngồi trên ghế điều khiển mới biết rõ, như việc Đầu Cây Lau Nhà đúng thật là một người yêu xe, hắn dùng lượng tiền ít ỏi của mình điều chỉnh chiếc xe này rất tốt. Bất kể là độ cân đối, tính ổn định hay độ thoải mái khi ngồi điều khiển đều vô cùng lý tưởng, chỉ có điều động cơ bị giới hạn.
“Không có cách khác, đành dùng chiêu này vậy… Dù sao không vượt được lên trước thì sớm muộn gì cũng bị hồn ma đụng hỏng.” Cổ Trần quyết định gì đó, rồi lại nhấn chân ga nhằm đẩy tốc độ lên tối đa trước khi đến khúc cua kế tiếp.
Tiểu Tây thầm nghĩ: "Sao? Hắn muốn làm gì vậy? Phía trước là khúc cua chữ U, tại sao hắn còn gia tốc? Lẽ nào hắn chuẩn bị thực hiện cách thức di chuyển qua khe nước trong truyền thuyết? Không thể! Không thể nào!” Tiểu Tây lắc đầu để vứt những ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Những tình tiết kiểu đó chỉ xuất hiện trong điện ảnh, không thể nào xảy ra trong hiện thực.
Thế là Tiểu Tây vẫn giảm tốc để vào khúc cua như bình thường.
M5 không thể không nhường đường trong. Trên đường cao tốc kiểu chữ U, nếu bám sát đường trong thì sẽ không thể chuyển hướng. Tiểu Tây thật không thể tưởng tượng ra chiếc CE không ngừng gia tốc đến để làm gì, cứ lao tới như vậy chắc chắn sẽ đâm vào hàng chắn bảo vệ.
Chiếc CE chạy vào đường trong, lần này hai xe chạy song song trước khi ngoặt cua. Một khi duy trì tốc độ này, xe ở đường trong sẽ vượt qua. Song vấn đề là CE ngoặt cua kiểu gì?
Tiểu Tây thấy CE đuổi đến bên cạnh, sau đó một việc khó tin xảy ra...
Cổ Trần đá bay cửa chiếc CE ra khỏi xe. Tốc độ CE không đổi, tiếp tục chạy song song M5. Đoạn đường hẹp dần, CE nhanh chóng đối mặt với vấn đề chuyển hướng.
“Thằng điên này! Hắn muốn làm gì? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Trong vài giây ngắn ngủi, Tiểu Tây thấy cảnh tượng mà cả sự nghiệp đua xe của hắn sẽ khó có thể quên được, thậm chí không thể nào gặp được đến lần thứ hai.
Tiểu Tây nhìn Cổ Trần vươn tay ra ngoài bằng ánh mắt kinh hãi. Hai xe gần như dán sát vào nhau. Bấy giờ, do không có cửa xe nên Cổ Trần dễ dàng dùng tay nắm cánh gió trên đuôi chiếc M5. Vấn đề chuyển hướng của CE được giải quyết như thế…
Cổ Trần trực tiếp mượn ngoại lực khiến CE lệch đi 30 độ, mà M5 thành vật hi sinh. Tuy Tiểu Tây liều mạng khống chế xe nhưng vì bị buộc chuyển hướng quá độ nên hắn không thể không giảm tốc độ để điểu chỉnh, chẳng qua trong lòng hắn lại xuất hiện một vấn đề...
Gã lái chiếc CE vẫn còn là người sao?
Sau khi bứt phá thành công, CE liền giảm tốc độ.
Cổ Trần vừa nháy đèn sau liên tục, vừa giơ tay ra. Ý bảo Tiểu Tây dừng lại.
Năm phút sau, Cổ Trần xuống xe, đi về phía Tiểu Tây.
Lúc này, người ở trong xe đang thở hổn hển, mồ hôi chảy đầy lưng.
Cổ Trần ngậm một điếu thuốc, đập cửa xe: “Mở cửa, ta có chuyện muốn nói”.
Tiểu Tây mở cửa, ra khỏi BMW: "Ngươi... Ngươi vừa làm gì vậy? Có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Còn nữa, ngươi là siêu nhân hả? Nếu là người bình thường thì tay đã đứt lìa từ lúc đó rồi!"
Cổ Trần phà khói, vẫn trả lời với bộ dạng hữu khí vô lực: "A? Ngươi nói gì vậy nhóc? Nếu không phải ngươi không cho ta vượt qua thì việc gì ta phải dùng cách này."
Tiểu Tây nghe mà nghẹn lời. Trong giới đua xe, mặc dù lợi dụng tuyến đường để ngăn cản người khác vượt qua không có gì đáng trách, nhưng hắn lại dùng xe thể thao cấp quái vật đi ngăn cản chiếc Honda phổ thông nên trông vô cùng khó coi. Giờ tỉnh táo suy nghĩ, hóa ra tâm lý đã sớm thừa nhận kỹ thuật lái xe của đối phương hơn xa mình. Nếu tới đích trước, có lẽ mình cũng không có cảm giác chiến thắng.
“Ta là Cổ Trần, ngươi tên là gì?”
“À… Bạn bè trong đội đều gọi ta là Tiểu Tây.”
“Tốt lắm! Tiểu Tây, ta tin rằng ngươi vừa thấy ta làm một số chuyện. Dù sao tâm trạng của ngươi cũng đã khá hơn nên ta sẽ nói ngắn gọn..."
"Trên đường này có chuyện ma quái, hơn nữa nó đã tìm tới đây. Việc cấp bách bây giờ là rời khỏi nơi này. Còn về trận đấu, ngươi cứ đến đích nói mình thua là được, như vậy Đầu Cây Lau Nhà sẽ không vì chiếc xe có vấn đề mà dông dài với ta. Giờ nếu ngươi không có ý kiến nữa thì chúng ta mau đi thôi.”
"Ta... A!" Tiểu Tây định nói gì đó thì một chiếc Ferrari màu hồng đột ngột chạy ra khỏi bóng tối, tông vào đuôi chiếc BMW. Tiểu Tây đứng cạnh chiếc xe nên hoảng sợ không thôi, bản năng khiến hắn nhảy sang một để tạo khoảng cách với chiếc xe.
Trong lúc đầu óc hắn vẫn chưa kịp phản ứng với tình huống này, hai gã đàn ông máu thịt bầy nhầy bước xuống xe. Một tên trong đó không có một miếng thịt ở hông, chỉ thấy mỗi khúc xương sống nối nửa người trên với nửa người dưới, ruột da lúc ẩn lúc hiện bên trong; một tên khác thì bị một miếng thuỷ tinh lớn chặn ngang cổ.
Nhìn từ góc độ nào, hai vị này đều không có một phần giống người, đến mười phần là giống quỷ. Điều đó khiến Tiểu Tây suýt nôn mửa khi thấy rõ bộ dạng của họ.
Cổ Trần thấy hắn sợ hãi đến mức sững người, lập tức nắm cổ áo hắn và cùng chạy về phía xa.
Tiểu Tây bị kéo chạy hơn mười mét mới có phản ứng: “Họ… họ… Quỷ! Đó đúng là quỷ!”
“Ờ, không sai! Sở dĩ ta đuổi theo ngươi là vì một mình ngươi thì sẽ chết chắc.”
“Ngươi… Ngươi... Không phải ngươi rất lợi hại sao? Có thể đối phó với chúng nó không?”
“Vì một vài nguyên nhân đặc biệt, ta không những khó đối phó với chúng mà còn không thể tìm thấy lối thoát khỏi quỷ cảnh...”
Cùng lúc đó, ở khách sạn Đông Danh.
Lữ Bình ngồi uống rượu trong phòng Dư An: “Đường lên núi xuất hiện quỷ cảnh. Hình như Cổ Trần đang ở trong đó, ta không cảm ứng được linh thức của hắn. Quả nhiên không hề dùng năng lực linh hồn.”
Dư An cười nói: "Ta không hề việc lo hắn phạm quy, chỉ có điều hắn là một thằng nhóc thông minh, sau bữa cơm tối sẽ đi tìm Lowes, từ đó biết được đầu mối trong giấc mơ và bây giờ đang đối đầu với một hồn ma trong bọn.”
Lữ Bình hơi giật mình: “Trong bọn? Ý ngài là hồn ma ở Đông Danh không phải chỉ có một?”
“Đương nhiên! Ta khác với gã thanh niên kia, cách làm của ta là thu thập tình báo, sau đó chậm rãi phân tích cho đến khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện thì sẽ hành động. Cũng chính vì thế, ta biết nhiều thứ hơn so với hắn. E rằng đầm nước Đông Danh còn sâu hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta. Nếu không cần linh thức thì nắm chắc được mấy phần cũng khó nói..."
"Ha ha! Đã lâu không gặp phải một chuyện thú vị như vậy. Thật giống như ta và những người phương Tây trong câu lạc bộ này, hoàn toàn dùng năng lực của người thường để đấu với hồn ma.”
Lữ Bình rót một chén rượu: “Vậy phải chờ xem đêm nay Cổ Trần có bị ép buộc đến mức phải ra tay hay không? Nếu hắn bị ép dùng linh thức thì coi như trò chơi đã kết thúc.”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế