Vô Thường Tác giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 833 : Độc Ảnh chi biến
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by Bựa Thập Ngũ - 4vn.eu
Hung Ngạc đầm lầy đã sớm qua thời kỳ hóa hình, linh trí của nó không thấp, không biết lúc này nó có hối hận vì đã không biến hóa hay không.
Đường Phong nhảy lên lưng của nó, Hung Ngạc đầm lầy không có biện pháp để công kích, tuy thần thức cường đại của nó đã tập trung vào Đường Phong, phóng thích uy áp hung mãnh của mình ý đồ làm nhiễu loạn tên địch nhân hèn hạ này, nhưng có thể quấy nhiễu Đường Phong sao? Lực lượng hồn phách trải qua rèn luyện ở Vạn Ma Quật, dù là Linh giai thượng phẩm cũng không thể làm gì hắn, huống chi là một con linh thú?
Trên Độc Ảnh kiếm lóe lên quang mang, Duệ Kim chi lực gia trì lực lượng trên thân kiếm, Đường Phong trở tay, mạnh mẽ đâm xuống.
Đinh một tiếng, mũi kiếm đâm vào hai thốn, gân xanh trên tay Đường Phong hiện ra, dùng toàn bộ khí lực ấn xuống, Độc Ảnh kiếm run lên, lại đâm xuống một tấc.
Hung Ngạc đầm lầy mở cái miệng lớn dính máu ra, toàn thân đung đưa, thân hình dài hai mươi trượng vùng vẫy, ý đồ hất Đường Phong xuống, nhưng Độc Ảnh kiếm đã dính vào trong người nó, Đường Phong giống như giòi trong xương, vững vàng đứng ở đó.
Bốn thốn, năm thốn, đến khi Độc Ảnh kiếm đâm vào một nửa chiều dài mới thấy trên miệng vết thương chảy ra huyết dịch màu xanh biếc.
Khi cổ huyết dịch này xuất hiện, mũi Đường Phong ngửi được một mùi cay xè, cùng lúc đó, trên Độc Ảnh kiếm truyền ra tiếng vang xoẹt xoẹt và có lưu quang vận chuyển, cả Độc Ảnh kiếm biến thành màu bích lục.
Độc tính thật mạnh! Trong lòng Đường Phong hoảng sợ, đầu Thất giai Hung Ngạc này, không ngờ vẫn còn bổn sự này, không biết có phải không do nó sinh hoạt tại một nơi tràn đầy độc tính này hay không, mà huyết dịch của nó cũng là một thứ kịch độc.
Dù Đường Phong bách độc bất xâm, ngửi được mùi cay này cũng bị đầu choáng mắt hoa, may mắn hắn lập tức bế khí nên không còn bị ảnh hưởng.
Ngay cả mình cũng bị độc khí này làm ảnh hưởng thì người bình thưởng ngửi được chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử. Độc Ảnh kiếm vốn là độc kiếm, cho nên Đường Phong không lo lắng nó sẽ bị hư hao, ngược lại khi Độc Ảnh kiếm ngâm trong máu độc của Hung Ngạc, phát ra từng đợt âm thanh như gà gáy, lại giống như chim sẻ tung tăng.
Từ sau khi Đường Phong có được chuôi Thiên binh này, vẫn dùng rất thuận tay. Nhưng Thiên binh dù sao cũng là Thiên binh, không có linh trí như Thần binh. Cho dù Đường Phong dùng rất thuận tay, nhưng cũng không để ý quá nhiều. Nếu sau này Đường Phong có cơ hội kiếm được Thần binh thì hắn sẽ đổi Độc Ảnh kiếm.
Nhưng hiện tại chuôi Thiên binh này biểu hiện lại làm Đường Phong hứng thú, nghe đồn Thiên binh nếu đi theo một người trong thời gian dài, cũng sẽ sinh ra linh tính.
Hoan Ca Kiếm Đường Gia Bảo là ví dụ tốt nhất.
Nhìn lại thì Đường Phong phát hiện Độc Ảnh kiếm toàn thân biến thành màu bích lục, chẳng những màu sắc bên ngoài biến đổi, mà Độc Ảnh kiếm vào lúc này, giống như một hài tử háu ăn, đang điên cuồng mà mút lấy huyết dịch của Hung Ngạc đầm lầy, mắt thường cũng nhìn thấy, huyết dịch của Hung Ngạc đang tiến vào bên trong Độc Ảnh kiếm, sau đó biến mất không thấy đâu, không biết biến đi nơi nào.
Chẳng lẽ có hy vọng? Đường Phong kinh ngạc nhưng không hề làm ra động tác gì, đứng trên lưng Hung Ngạc chờ đợi, hắn muốn biết lúc nào thì Độc Ảnh kiếm sẽ đỉnh chỉ, sau khi đình chỉ thì sẽ thay đổi thành cái dạng gì.
Đường Phong không nhúc nhích, nhưng Hung Ngạc lại nhúc nhích. Cảm nhận máu tươi trong cơ thể đang mất đi, trên lưng lại đau đớn vô cùng, Hung Ngạc đầm lầy dưới sự hoảng loạn, lập tức tiến vào trong đầm lầy.
Mùi vị tanh hôi cùng cảm giác nhơ nhớp bao trùm toàn thân, Hung Ngạc đầm lầy làm ra động tác này thì Đường Phong cũng không nghĩ tới. Nhưng khi có phản ứng thì đã trễ, Hung Ngạc đầm lầy đã mang theo hắn tiến vào trong đầm lầy.
Ngẫm lại cũng phải, con linh thú này vốn sinh hoạt bên dưới đầm lầy, bởi vì mình quấy rầy mới chui ra, hiện tại đánh không lại mình cho nên chạy trở về.
Đầm lầy dinh dính rất là khó chịu, bên trong đều là nước đục và bùn lầy, bốn phía đen kịch, không nhìn thấy bất cứ vật gì, Đường Phong vận chuyển cương khí bao trùm toàn thân, đồng thời bế khí, hai tay cầm Độc Ảnh kiếm, mặc cho con linh thú này tả xung hữu đột.
Mấy trăm năm nay chưa bao giờ đầm lầy lại sôi trào như vậy, bởi vì Hung Ngạc đầm lầy cuồng bạo, trong phương viên hơn mười dặm giống như sôi trào, Hung Ngạc đầm lầy xông tới đâu, ở đâu có một hồi huyết quang văng lên. Nó không làm gì được Đường Phong, chỉ có thể cuồng bạo công kích những con linh thú Ngũ giai Lục giai, dùng cách này để phát tiết lửa giận và ủy khuất của nó, giảm bớt đau đớn trên người.
Tuy những con linh thú này là đồng bạn của Hung Ngạc đầm lầy, bình thường sẽ do nó thống soái, nhưng khi Hung Ngạc đầm lầy công kích đến, không có sức phản kháng liền bị cắn chết.
Những nơi Hung Ngạc đầm lầy đi qua, khắp nơi đều có thi thể linh thú.
Sau khoảng nửa nén nhang, Hung Ngạc đầm lầy lần nữa trồi lên, nhảy lên cao vài chục trượng, Đường Phong chỉ kịp hít sâu một hơi, liền lại bị nó dẫn đi.
Giày vò vòng đi vòng lại, không phải Đường Phong muốn biết Độc Ảnh kiếm biến thành cái gì, đã sớm không kiên nhẫn tiêu diệt nó rồi.
Dưới cảm thụ của Đường Phong, Độc Ảnh kiếm đang không ngừng hấp thu huyết dịch kịch độc của Hung Ngạc đầm lầy, không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Sau nửa ngày, Hung Ngạc đầm lầy không còn cuồng bạo giống như lúc trước, nhưng vẫn không buông lỏng vẫn không nhừng quấy loạn trong đầm lầy.
Một ngày trôi qua, con Thất giai thượng phẩm linh thú này một lần nữa nhảy lên khỏi đầm lầy, không còn bốc đồng như trước nữa, mà là phủ phục trên đầm lầy, miệng lớn dính máu mở ra, không ngừng thở hổn hển, tinh thần rất uể oải, con mắt huyết hồng cũng không còn sức lực mà chuyển động nữa.
- Không còn khí lực rồi sao?
Đường Phong cũng buông lỏng một hơi, đã qua một ngày, hắn không biết Hung Ngạc đầm lầy mang hắn đi nơi nào nữa, nhưng lúc này thấy Hung Ngạc đầm lầy không còn động tĩnh, thì biết nó đã nỏ mạnh hết đà.
Thất giai thượng phẩm linh thú, muốn đánh chết cũng không đơn giản. Nhưng Độc Ảnh kiếm đã hấp thu huyết dịch của nó một lượng lớn huyết dịch rồi, dù nó có thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì.
Xác định đầu Hung Ngạc này đã không còn nhảy loạn nữa, Đường Phong mới rút Độc Ảnh kiếm từ trên lưng nó xuống, kiếm vừa rút ra, một vòi máu tươi màu bích lục từ miệng vết thương phun ra.
Nhảy dựng lên, Đường Phong từ trên lưng Hung Ngạc nhảy xuống, đầu Thất giai linh thú Hung Ngạc này hữu khí vô lực nâng mí mắt lên ngó Đường Phong, giãy dụa bò dậy, thân thể cực lớn lui về phía sau.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Vô Thường Tác giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 834 : Địa phương nguy hiểm
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by Bựa Thập Ngũ - 4vn.eu
Ân?
Đường Phong phất tay vung Độc Ảnh kiếm lên, liếc qua, thấy đầu Hung Ngạc này lập tức đứng lại, ngoan ngoãn phủ phục xuống, trong con mắt huyết hồng đã không còn thần sắc hung ác, mà chuyển biến thành vô tận ủy khuất và kiêng kỵ khi nó vừa đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, thấy nó thật sự sợ hãi, lúc này Đường Phong mới rãnh tay tra xét biến hóa của Độc Ảnh kiếm, hắn dò xét, thấy chuôi Độc Ảnh kiếm lúc này rất tinh mỹ, nhìn qua không giống phàm vật mà nhân gian có thể có được.
Màu sắc ban đầu của Độc Ảnh kiếm là ngũ thải ban lan, vừa nhìn qua đã biết chuôi kiếm này có độc tính rất mạnh. Tuy màu sắc ban đầu làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp, nhưng có nhiều người nhìn vào sẽ có cảm giác quỷ dị. Độc Ảnh kiếm hiện tại lại bất đồng, sau khi nó hấp thu huyết dịch của Hung Ngạc, nó đã trở nên kiều diễm, toàn thân màu bích lục, cả chuôi kiếm sáng long lanh, giống như do ngọc bích chế tạo mà thành.
Huy động một cái, từ trên Độc Ảnh kiếm phát ra màu lục quang rất đẹp, đem không gian trước mặt Đường Phong trở nên lung linh! Đường Phong nhìn Độc Ảnh kiếm sau khi biến hóa, yêu thích không rời tay. Tuy trước kia chuôi kiếm này rất thuận tay, nhưng màu ngũ thải ban lan làm Đường Phong không thích, nhưng hiện tại màu bích lục của nó rất hợp với tâm ý Đường Phong, màu bích lục làm cho người ta có cảm giác ấm áp, mà bên trong sự ấm áp đó, lại ẩn chứa sát cơ vô tận.
Màu sắc biến đổi, chỉ sợ độc tính của Độc Ảnh kiếm đã được tăng cường không ít, Độc Ảnh kiếm hấp thu nhiều huyết dịch cực độc của Hung Ngạc như vậy, nếu không có tăng lên chút nào thì Đường Phong sẽ không tin, trước đây độc của Độc Ảnh kiếm rất khó làm gì được địch nhân, trước khi Đường Phong tìm được Thần binh thì Độc Ảnh kiếm sau khi biến hóa sẽ được Đường Phong sử dụng trong một thời gian dài.
Vốn Đường Phong muốn tới nơi này để giết con Thất giai thượng phẩm linh thú này, tránh hậu họa sau này cho Bạch Đế thành, nhưng không nghĩ đến nhờ nó mà Đường Phong mới kiếm được nhiều chỗ tốt.
Sau khi xem xét Độc Ảnh kiếm thật lâu, Đường Phong đưa mắt nhìn sang Hung Ngạc, đầu Hung Ngạc Thất giai thượng phẩm này đã nỏ mạnh hết đà, không cách nào phát huy ra thực lực vốn có, nếu lúc này giết nó thì quá dễ dàng.
Phát giác Đường Phong không có hảo ý, đầm lầy Hung Ngạc cuống quít đứng dậy, sợ hãi lui về phía sau hai bước, miệng lớn mở ra hữu khí vô lực gào rú, một cổ thần thức truyền vào trong đầu Đường Phong.
- Muốn ta không giết ngươi?
Đường Phong nhướng mày, cổ thần thức chấn động vừa rồi hiển nhiên là của Hung Ngạc, nó đã đạt đến Thất giai thượng phẩm, dù không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nó đã có linh trí nên truyền một ít tin tức đơn giản như khẩn cầu đương nhiên có thể làm được.
Lại một cổ thần thức chấn động truyền tới, điều này làm Đường Phong xác nhận nó muốn mình tha thứ, chỉ có điều lại phối hợp với diện mục của nó, cái miệng mở lớn cười toe toét, nhìn khá giống khi nó phạm sai lầm lớn và đang cầu xin tha thứ.
Trong nhất thời, Đường Phong cũng có chút chần chừ, tuy giết nó có thể trừ hậu họa cho Bạch Đế thành, không cần lo lắng sau này nó sẽ tập kích Bạch Đế thành, nhưng một con linh thú muốn tu luyện đến cảnh giới này rất không dễ dàng, có khả năng phải trải qua mấy trăm năm hoặc cả ngàn năm mới được, thật sự đánh chết nó, Đường Phong có chút không đành lòng, nói cho cùng đầu Hung Ngạc này vẫn chưa làm ra chuyện xấu gì.
Nếu có thể không giết nó, vậy mình đến nơi này làm gì?
Thời điểm đang chần chừ thì đầu Hung Ngạc này đánh bạo đi về phía Đường Phong, lập tức khún núm như tiểu đệ đang ở trước mặt lão đại, nó đội Đường Phong lên ót, thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng chuyển hướng bò đi.
- Làm cái gì?
Đường Phong phát giác nó không có ác ý, cũng không động thủ, tùy ý để nó mang hắn đi.
Tuy hình thể đầu Hung Ngạc này cực lớn, nhìn thì thấy nó rất mập mạp, nhưng bản thân có nội đan thủy thuộc tính, nó chạy trên đầm lầy chả khác gì chạy trên đất bằng, nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.
Nó đang mang mình đi đến nơi nào? Xem xét ý đồ của Hung Ngạc một hồi, trong lòng Đường Phong thầm suy đoán. Trên đường tiến về phía trước, thỉnh thoảng Hung Ngạc lại phát ra lại phát ra một cổ thần thức chấn động truyền cho Đường Phong, bao hàm ý tứ cầu xin tha thứ, giống như nó sợ Đường Phong sẽ đột nhiên hạ độc thủ, cho nên nó phải cẩn thận từng li từng tí, điều này làm cho Đường Phong rất không có ý tứ.
Trong đầm lầy này thỉnh thoảng cũng có vài nơi là đất bằng, lấy tốc độ của Hung Ngạc, đi hơn nửa ngày mà vẫn không thấy giới hạn, bốn phía vẫn là đầm lầy mênh mông, khắp nơi đều tràn ngập khí độc. Đang lúc Đường Phong đã không còn kiêng nhẫn, trên đầm lầy xuất hiện biến hóa.
Ở đây cũng là đầm lầy và có khí độc khắp nơi, không khí rất ẩm ướt, nhưng càng đi về phía trước, Đường Phong nhạy cảm phát hiện không khí đã trở nên khô ráo, hơn nữa khí độc cũng giảm nhiều, không chỉ như thế, trước đây Thủy linh khí tràn ngập lại trở nên mỏng manh thưa thớt, thậm chí Đường Phong cảm nhận được dấu vết của Hỏa linh khí.
Đây là hiện tượng kỳ quái, tuy nói Thủy Hỏa thuộc tính đều tồn tại ở bất cứ nơi đâu, nhưng ở loại địa phương như đầm lầy thì Thủy linh khí rất đậm đặc. Nhưng hiện giờ Đường Phong đã có thể phát hiện Hỏa linh khí bất đầu lưu động, đây là điều không bình thường.
Đi về phía trước nửa canh giờ, loại hiện tượng này càng ngày càng rõ ràng. Đi đến nơi đây, đầm lầy dần dần biến mất, hơn nữa khí độc bốn phía như gặp khắc tinh, trở nên mỏng manh vô cùng, dù vẫn chưa tiếp tục đi về phía trước Đường Phong cũng đoán được, giương mắt nhìn về phía trước, hắn đoán phía trước hẳn phải có bảo bối Hỏa thuộc tính.
- Nhanh tiến về phía trước!
Đường Phong đứng trên lưng Hung Ngạc, sai sử con linh thú này như đầy tớ, không biết Hung Ngạc nghe không hiểu hay không, bộ pháp của nó tiến lên nhanh hơn, mắt Đường Phong nhíu lại, hắn phát hiện phiến thiên địa ở phía trước, đều có màu hỏa hồng, dù thân ở chỗ này vẫn có thể cảm nhận rõ, hắn phát hiện phía trước Hỏa hệ linh khí tinh thuần đến cực điểm và rất cuồng bạo, mặt đất khô nứt, giống như suốt mấy trăm năm qua không hề có mưa, có vài đạo vết nứt sâu vài chục trượng, khe hở rộng hơn mấy trượng, Hung Ngạc bò về phía trước phát ra tiếng vang răng rắc, thân thể nó vẫn nhanh nhẹn tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, tinh chuẩn vô cùng khi lướt qua những khe hở kia, vững vàng và nhanh chóng mang theo Đường Phong đi về phía trước.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào [/QUOTE]
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Vô Thường Tác giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 835: Hắc sắc hỏa diễm
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by Bựa Thập Ngũ - 4vn.eu
Không khí càng ngày càng nóng, giống như thân thể đang ở trong thế giới của Hỏa linh khí, dù tâm Đường Phong trong sáng như gương, cũng không dằn được cảm giác táo bạo trong lòng, đầu Hung Ngạc thì không cần phải nói, Hung Ngạc vốn là linh thú Thủy thuộc tính, cùng Hỏa thuộc tính ở vào thế bất lưỡng lập, lần này mang Đường Phong tới nơi này là điều bất đắc dĩ, bằng không lúc bình thường nó sẽ không tới gần địa phương nguy
hiểm này.
Cái miệng to lớn đầy máu đang không ngừng ra sức tiến về phía trước như đang chạy trốn, Đường Phong không ra lệnh nó không dám dừng lại.
Đi về phía trước khoảng năm mươi dặm, tốc độ Hung Ngạc chậm lại, Đường Phong phát hiện làn da cứng rắn của nó bị nướng đến mức miệng vết thương vỡ ra rơi xuống mặt đất, giống như bị đốt cháy!
Không biết là đồ vật gì, lại có thể làm cho mặt đất khô nứt và đầy hỏa diễm cháy mãi không dứt thế này, thân thể to lớn của Hung Ngạc di chuyển qua những hỏa diễm này, thân thể của nó phát ra tiếng xoẹt xoẹt xoẹt.
Nóng quá ah! Trán Đường Phong đổ mồ hôi, dù hiện tại hắn đã vận chuyển Vô Thường Quyết, cũng không cách nào ngăn cản nổi nhiệt độ nóng bỏng này, bộ pháp của Hung Ngạc dừng lại, giương cái miệng lớn dính máu lắc lư, nói cái gì cũng không muốn đi về phía trước.
Tuy nó là linh thú Thất giai thượng phẩm, thực lực bất phàm, nhưng trước đó đã đại chiến với Đường Phong một phen, huyết dịch toàn thân bị Độc Ảnh kiếm hấp thu bảy tám phần, lại đi tới khu vực nguy hiểm có thuộc tính trái ngược hoàn toàn với nó, nếu cứ tiến về phía trước chỉ sợ nó sẽ mất mạng.
Đường Phong thấy vậy, cũng không cưỡng cầu nó nữa. Phía trước rốt cuộc có bảo bối gì, hắn tự mình đi thăm dò là được, Hung Ngạc đã đưa mình đi tới nơi này, chỉ sợ là muốn dùng thứ bảo bối ở trước mặt để trao đổi với tính mạng của nó, điều này thì Đường Phong hiểu được.
- Mặc kệ ngươi có nghe hiểu hay không, sau khi trở lại đầm lầy, không được đi ra địa phương ngoài trăm dặm quấy rầy người ở đó, nếu ta phát hiện, sẽ lấy tính mạng của ngươi!
Đường Phong đứng trước mặt Hung Ngạc, trịnh trọng nói.
Hung Ngạc há cái miệng lớn hôi thối của mình ra, có chút gật đầu, nó thật sự hiểu tiếng người.
- Đi đi.
Đường Phong cho nó đi, Hung Ngạc lập tức xoay người, chạy té khói về địa bàn của nó.
Lau mồ hôi trên trán, Đường Phong xoay người, đem ánh mắt nhìn về phương xa.
Dùng thực lực Thiên giai trung phẩm của mình bây giờ muốn xâm nhập sâu hơn có chút khó khăn, cảnh vật chung quanh đều khủng bố như vậy, bảo bối che dấu trong đó hẳn là khó có được.
Không có vội vã đi thăm dò phía trước, ngược lại Đường Phong khoanh chân ngồi xuống, từ trong Mị Ảnh không gian xuất ra một lọ đan dược ném vào trong miệng, vận chuyển Vô Thường Quyết, khôi phục cương khí tiêu hao hai ngày nay.
Một giờ sau, tinh thần no đủ Đường Phong đứng lên, vận chuyển cương khí toàn thân, loại bỏ cảm giác nóng bỏng này.
Quay đầu nhìn sang ngọn lửa cách đó không xa, Đường Phong thò tay về phía nó xem có bị phỏng hay không! Đường Phong vừa chạm vào, sau một khắc giống như bị điện giật rút tay trở về, Đường Phong hoảng sợ phát hiện ngọn lửa này có thể đốt tay mình, cuống quít vận chuyển cương khí, lúc này mới dập tắt được ngọn lửa.
Đây là lửa gì? Trong lòng Đường Phong hoảng sợ vạn phần. Mặc dù có chủ tâm thăm dò một chút, nhưng kết quả thí nghiệm làm cho Đường Phong giật mình, xem ra nếu không phải vạn bất đắc dĩ, mình tuyệt đối sẽ không đụng vào hỏa diễm này, Đường Phong lại ném một khỏa Bách Linh Đan vào miệng, dựa vào cảnh giới Thiên giai trung phẩm, từng bước một tiến về phía trước.
Bách Linh Đan là đan dược phụ trợ tu luyện, có thể tăng tăng tốc độ tụ tập linh khí cho bản thân, Đường Phong đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, Vô Thường Quyết tự chủ vận chuyển, ăn Bách Linh Đan có thể nhanh chóng hồi phục cương khí.
Thời gian ngắn lúc ban đầu, tốc độ khôi phục và tiêu hao cương khí của Đường Phong là ngang nhau, làm cho trạng thái bản thân hắn một mực duy trì ở trạng thái đỉnh phong.
Nhưng càng đi vào sâu bên trong, tiêu hao cương khí càng lớn, điều này làm cho Đường Phong không thể không chủ động vận chuyển Vô Thường Quyết, hấp thu linh khí mới cân bằng lại. Hơn nữa mặt đất chung quanh càng ngày càng nhiều vết nứt hơn, trên mặt đất càng lúc càng nhiều ngọn lửa lớn nhỏ hơn trước.
Đường Phong đổ mồ hôi như mưa, tiến vào địa phương nguy hiểm này, chẳng những tiêu hao cương khí càng lớn, mà nó cũng hao tổn tâm thần và thể lực.
Nửa ngày sau, Đường Phong cảm thấy cảnh giới Thiên giai trung phẩm đã chống đỡ không nổi, rơi vào đường cùng chỉ có thể sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn, tạm thời tăng lên cảnh giới Linh giai trung phẩm.
Cục diện lúc này mới tốt hơn một chút, cảm giác nóng rực đã giảm bớt rất nhiều, tốc độ của Đường Phong cũng nhanh hơn.
Đi đến nơi đây, Đường Phong hoảng sợ phát hiện, cả thiên địa biến thành màu đỏ thẩm, chung quanh đã không còn là tốp năm tốp ba hỏa diễm nữa, mà là một đạo liệt diễm nóng rực đang bốc cháy, trước đó hắn đã ăn qua thiệt thòi, lúc này Đường Phong cũng không dám tùy tiện chạm vào hỏa diễm này, khi thấy bức tường hỏa diễm này chắn ngang đường, Đường Phong dứt khoát đi vòng qua.
- Vù vù...
Một chuỗi cảm giác mạnh mẽ khác thường từ đằng xa truyền đến, Đường Phong nghe tiếng nhìn lại, không khỏi giật mình.
Chỉ thấy trên bầu trời xích hồng, chẳng biết vì sao đột nhiên xuất hiện một đạo hắc sắc hỏa diễm, ngọn lửa kia chập chờn như rồng, nhanh như thiểm điện hạ xuống chân trời, trực tiếp làm địa phương ở phía xa xa kia biến mất không thấy gì nữa.
Tại nơi đạo hắc sắc hỏa diễm đánh xuống, Đường Phong cảm giác được nhiệt độ chung quanh tăng lên không ít.
Những ngọn lửa nhỏ chung quanh đã đáng sợ như thế huống chi đạo hắc sắc hỏa diễm như rồng rực rỡ kia, Đường Phong đoán chừng nếu là hắn bị hắc sắc hỏa diễm đốt phải, dù là cảnh giới Linh giai trung phẩm chỉ sợ cũng bị đốt thành tro bụi.
Bất quá đây là một dị tượng, rốt cuộc Đường Phong cũng minh bạch vì sao địa phương này lại cổ quái như vậy. Từ trên trời hạ xuống hắc sắc hỏa diễm, chỉ sợ chính là đạo hắc sắc hỏa diễm này, mới khiến cho nơi đây nóng như thế, dị thường như thế.
Tiếp tục đi tới, tuy biết rõ phía trước có nguy hiểm rất lớn, nhưng Đường Phong không chần chờ chút nào, phải nói là chạy tới, nếu không thể biết rõ nơi đây che giấu bảo bối gì, Đường Phong nhất định sẽ hối hận.
Từ trước đến nay nguy hiểm và kỳ ngộ luôn đi chung với nhau, chống đỡ chết là gan lớn, chết đói chết là nhát gan.
Nhưng vị trí đạo hắc sắc hỏa diễm đáp xuống cách mình không quá xa, đại khái chỉ khoảng mười dặm, điều này làm cho Đường Phong có được mục tiêu, không như lúc trước đi tới mà không có mục tiêu gì.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Vô Thường Tác giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 836 : Hỏa Linh Khí
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by Bựa Thập Ngũ - 4vn.eu
Chỗ đó có cái gì?
Trong nội tâm Đường Phong có chút chờ mong, bước chân dùng sức cũng nhiều hơn, không đến nửa canh giờ đã chạy đến địa phương hắc sắc hỏa diễm hạ xuống.
Phóng nhãn nhìn quanh, Đường Phong lại há hốc mồm.
Chỉ thấy phạm vi to lớn phía trước, liệt diễm thiêu đốt hừng hực, ánh lửa trùng thiên, không khí vặn vẹo, nhiệt độ nóng bỏng đến mức dùng cảnh giới Linh giai trung phẩm hiện giờ của Đường Phong cũng không cách này ngăn cản, cố gắng híp mắt nhìn về phía trước, dưới hoàn cảnh như nơi đây, chỉ nhìn thấy phía trước một ít bóng mờ, không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Thả thần thức ra muốn xem xét một phen, sắc mặt Đường Phong tái nhợt đi.
Thả thần thức ra lập tức bị đốt cháy, nếu không phải hắn phát hiện nhanh vội vàng thu thần thức lại, chỉ sợ đã bị tổn thương không nhẹ.
Nhiệt độ ở đây cũng làm cho thần thức bị đốt cháy, quả thực có thể nói là rợn người.
Phía trước tràn ngập hỏa diễm, bốn phía là một bức tường lửa, Đường Phong có thể nhìn thấy rất ít, quần áo toàn thân khét lẹt, tóc cũng bị cuốn lại, nếu không có cương khí hộ thể, chỉ sợ y phục và tóc cũng đã bốc cháy.
Điều này phải nói thế nào cho phải?
Tuy đã đến nơi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bối trước mặt mà không thể động thủ lấy đi, trong nội tâm Đường Phong rất khó chịu.
Bi kịch nhất chính là, ngay cả bảo bối có hình dạng gì Đường Phong cũng không biết.
Nhưng có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, giá trị của bảo bối này không thể đo lường được.
Sẽ không phải là Thần binh chứ?
Hiện tại Đường Phong chỉ nghĩ tới khả năng này. Trước đây Tứ Nương đề cập đến Thần binh cảnh báo, nếu nói là Thần binh làm ra động tĩnh lớn như thế này thì cũng có thể giải thích, nhưng khoảng cách từ nơi này tới nơi Tứ Nương tu luyện có chút xa.
Ngọn lửa nóng bỏng vạn phần, Đường Phong khẽ cắn môi, làm ra quyết định. Dù không thể đem bảo bối trước mặt đi, nhưng cũng phải nhìn một cái mới được. Hơn nữa trạng thái hiện tại hắn không thể duy trì lâu hơn, ở chỗ này lâu hơn một chút, liền tiêu hao cương khí một chút, một khi cương khí bản thân tiêu hao hết thì hắn không cách nào rời đi.
Nó có hình dạng gì!
Đường Phong vội vàng vận hộ thân cương khí, vẻ mặt của hắn lúc này chính là dù ngàn vạn người trước mặt ta cũng thấy chết không sờn, bay thẳng vào trong biển lửa.
Tốc độ Đường Phong hiện giờ tuyệt đối không thể chê được, bảo bối ngay trước mặt hơn mười trượng, chỉ cần một tức thời gian là có thể thấy được. Nhưng bước chân Đường Phong vừa động, bên tai đã vang lên một âm thanh quen thuộc.
- Vù vù...
Thanh âm này đến từ bầu trời, Đường Phong kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, đạo hắc sắc hỏa diễm từ trên bầu trời hạ xuống.
- Ta kháo!!!
Đường Phong khóc không ra nước mắt, ở giữa không trung cuống quít xoay người, tháo chạy trở về, trước khi đi không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Trong nháy mắt hắc sắc hỏa diễm lại bổ xuống mặt đất, cả đại địa đều sáng ngời lên, nhiệt độ trong không khí lại tăng lên, hơn mười ngọn hỏa diễm ở xung quanh có lực lượng này gia nhập, phạm vi khuếch tán tăng lên gấp đôi, đuổi theo thiêu đốt mông đít của Đường Phong.
Sau khi chạy trở về, trong lòng Đường Phong còn sợ hãi dừng bộ pháp lại, đứng ở bên ngoài biển lửa, lông mày nhíu lại.
Tuy trong nháy mắt vừa rồi hắn không đắc thủ, nhưng hắn đã nhìn thấy đồ vật bên trong.
Là một đoạn cây khô!
Nếu như mình không nhìn lầm, đây tuyệt đối là một đoạn cây khô, một đoạn cây khô bị cháy sạch biến thành đen kịt, cao đại khái khoảng ba văn, thô như bắp đùi, cắm rễ tại một nơi không có giọt nước nào, hắc sắc hỏa diễm chính là bổ vào cây khô này.
Ở bên cạnh cây khô, còn một thứ đồ vật!
Chỉ có điều trong thời gian quá gấp, ánh mắt lại bị ngăn trở, cho nên Đường Phong không thể nhìn rõ vật đó là gì.
Mặc kệ là gì, đồ vật kia là gì, đoạn cây khô kia nhất định là bảo bối không thể nghi ngờ!
Tuy nó đã bị cháy đen, nhìn thê thảm đến cực điểm, nhưng có khả năng tồn tại dưới sự thiêu đốt của hắc sắc hỏa diễm, tựu tuyệt đối không phải là phàm vật.
Hắn còn nhớ rõ về Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu, ban đầu chỉ là một gốc Thiên Lôi Thần Mộc mà thôi. Nhưng nương theo sự tu luyện của Lôi Tẩu nhiều năm như vậy, lại được lôi điện rèn luyện thành một thanh thần binh lợi khí.
Nói như vậy, đoạn cây khô này có vô cùng có khả năng sẽ biến thành một thanh Thần binh!
Phạm vi biển lửa lại gia tăng gấp đôi, Đường Phong không dám mạo hiểm. Hiện giờ mình dựa vào thực lực Linh giai trung phẩm xông vào, mặc dù không bị thương, nhưng tốc độ tiêu hao cương khí làm hắn không chịu nổi, chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi, cương khí tiêu hao hơn nửa, hiện tại có thể chạy thoát không chết là điều may mắn.
Mới đến, Đường Phong quyết định trước tiên phải rời khỏi nơi này rồi tính tiếp, vừa rời cương khí toàn thân của hắn đã hao tổn hơn một nửa, cần khôi phục, không chần chờ nữa, dưới chân điểm một cái, thân thể bay về phía sau.
Đi về phía sau ba mươi dặm, Đường Phong mới dừng lại, tuy nhiệt độ ở đây vẫn cao, nhưng không cách nào đánh đồng với địa phương vừa rồi, ngược lại có thể ngồi ở đây khôi phục một phen.
Khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Vô Thường Quyết, Đường Phong cẩn thận chú ý động thái và biến hóa trong phạm vi mười dặm. Thời gian nửa nén hương trôi qua, trên bầu trời lại xuất hiện một đạo hắc sắc hỏa diễm, giống như hai đạo trước rơi xuống địa phương vừa rồi.
Hắc sắc hỏa diễm vừa hạ xuống mặt đất, Đường Phong lại nhìn thấy phạm vi biển lửa vừa rồi đã lớn hơn trước một chút khoảng mười trượng. Xem ra, sau khi đạo hắc sắc hỏa diễm hạ xuống, phạm vi biển lửa sẽ càng ngày càng lớn.
Nhưng cũng không đúng a!
Nếu như chuyện này giống như lời nói, chẳng phải phương viên mấy trăm dặm quanh đây sẽ biến thành biển lửa hay sao, nhưng tình huống này chắc chắn đã diễn ra không biết bao nhiêu năm, hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời không biết từ đâu mà đến, cũng không phải khi vì hắn đi tới nên mới bắt đầu.
Chẳng lẽ, phạm vi bao trùm của biển lửa đến một trình độ nào đó sẽ biến mất?
Đường Phong nghĩ chỉ có khả năng này mà thôi. Nhưng đây chỉ là suy đoán, còn tình huống thật sự thế nào, cần phải nghiệm chứng mới được.
Thời gian kế tiếp, Đường Phong vẫn quan sát tính toán thời gian và tần suất của hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời hạ xuống, nhưng đáng tiếc, nó gần như không có quy luật gì cả. Có đôi khi có đến hai đạo hắc sắc hỏa diễm cùng hạ xuống, khoảng cách về thời gian của chúng không dài, có đôi khi là nửa canh giờ, chừng một canh giờ, thời gian dài nhất mà hai đạo hỏa diễm trước sau hạ xuống là hai canh giờ.
Mỗi một lần hắc sắc hỏa diễm hạ xuống, phạm vi biển lửa lại lớn hơn một phần.
Cả ngày qua đi, phạm vi biển lửa đã khuếch trương đến phạm vi hơn mười dặm, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt đến cả bầu trời cũng bị nung đỏ, mặt đất biến thành một cái ***g hấp khô nóng.
Đường Phong vẫn duy trì cảnh giới Linh giai trung phẩm, Tá Thi Hoàn Hồn cần tiêu hao một lượng lớn cương khí, lại dùng một lượng lớn cương khí để ngăn cản sức nóng, nếu không có Bất Phôi Giáp, lại tu luyện qua Linh Quyết, làm cho năng lực Vô Thường Quyết tăng cường gấp đôi, nếu không cương khí toàn thân đã tiêu hao hết, dù là như thế, Đường Phong vẫn phải một lần nữa lui về phía sau hơn mười dặm.
Trừ cái cảm giác khô nóng khó chịu ra, lùi về phía sau một chút càng ít đi một phần nguy hiểm, điểm này Đường Phong biết rõ.
Hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời diễn ra suốt ba ngày, phạm vi biển lửa trên mặt đất đã khuếch trương phạm vi hơn chục lần có thừa, nhưng càng về sau, diện tích biển lửa càng lớn, khuếch trương càng khó, cho nên bây giờ nhìn lại, diện tích biển lửa chỉ khoảng ba mươi dặm tất cả, quang cảnh lộ ra vẻ phách lệ và đồ sộ.
Ba ngày thời gian, kiên nhẫn của Đường Phong càng ngày càng ít đi. Bảo bối trong biển lửa tuy quý trọng, nhưng chỉ cần biển lửa không tiêu tán đi, Đường Phong không có cách nào lấy nó đi, tiếp tục ở lại chỗ này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đợi thêm một ngày, nếu một ngày nữa mà không có chuyển biến gì thì mình sẽ rời đi! Dù sao trong Bạch Đế Bí Cảnh tạm thời không có người nào có thể tiến vào, bảo bối này chẳng khác nào là của mình, nếu ngày sau có thời gian quay lại thăm dò cũng không muộn.
Cũng không biết có phải trong tối tăm có thiên ý hay không, sau khi Đường Phong làm ra quyết định không đến một canh giờ, quả nhiên tình hình có biến hóa.
Đã hai canh giờ qua đi mà hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời vẫn không hạ xuống, ba ngày qua Đường Phong quan sát thời gian dài nhất mà hắc sắc hỏa diễm hạ xuống chỉ khoảng hai canh giờ mà thôi, đang lúc Đường Phong nhìn thời gian không sai biệt lắm, đột nhiên từ phương xa truyền tới một tiếng trầm đục.
Âm thanh này nặng nề đến cực điểm, giống như tiếng tim đập, phanh một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng truyền vào sâu trong tâm linh của Đường Phong.
Khi âm thanh này xuất hiện, thiên địa Hỏa linh khí trong phiến thiên địa này chấn động.
- Phanh...
Lại một tiếng, lúc này đây, chấn động của Hỏa linh khí trở nên rõ ràng hơn một chút.
- Phanh phanh phanh...
Giống như một người chết sống lại, mỗi lần âm thanh tim đập vang lên một cái là khôi phục một chút sức sống, âm thành trầm đục này càng nhiều, càng ngày càng có lực.
Hỏa nguyên tố bạo động, lấy phạm vi biển lửa làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, biến thành vòng xoáy phong bạo màu đỏ, hấp thu Hỏa linh khí từ bốn phương tám hướng.
Đây không phải Linh Khí Phong Bạo, nhưng luận uy lực và sát thương không kém Linh Khí Phong Bạo chút nào, dùng mắt thường cũng có thể thấy Hỏa linh khí đang nhe nanh múa vuốt, tàn sát bừa bãi tất cả mọi vật trong phạm vi bao trùm của chúng.
Đường Phong vừa thấy, sắc mặt đại biến. Nếu như nói đây là lối vào của Linh Khí Phong Bạo, dùng thực lực Linh giai trung phẩm hiện giờ của hắn có thể gượng chống qua, nhưng ở đây Hỏa linh khí có lực sát thương quá lớn, hắn không dám mạo hiểm.
Không có chút do dự, Đường Phong triển khai thân pháp, cấp tốc thối lui, Hỏa linh khí hình thành Phong Bạo giống như giòi trong xương, đuổi theo đằng sau Đường Phong không tha, hơn nữa tốc độ nhanh vô cùng, dù Đường Phong đã dùng toàn lực chạy, nhưng thời gian qua đi khoảng cách càng này càng gần, không đến mười tức thời gian, khoảng cách Hỏa linh khí với Đường Phong không đến 30 trượng, chỉ cần qua một lát nữa, Đường Phong sẽ bị lan đến.
Tánh mạng lâm nguy, Đường Phong xuất toàn bộ khí lực có từ khi còn bú sữa mẹ đến bây giờ, toàn bộ phát ra.
Mắt thấy Hỏa linh khí sắp bao trùm chính mình, dưới tình thế cấp bách Đường Phong vận hộ thân cương khí, cố gắng ngăn cản một hồi, đúng vào lúc này, một âm thanh trầm đục từ xa truyền đến.
Âm thanh trầm đục này hơn hẳn bất kỳ âm thanh nào so với lúc trước truyền đến, rất có lực, thời điểm nó truyền đến, thậm chí Đường Phong cảm giác màng nhĩ của mình bị run lên.
Cảm giác khô nóng đầy trời lập tức biến mất không thấy, Hỏa linh khí ở đằng sau giống như bị cái gì đó hấp dẫn, mạnh mẽ quay trở về.
Bước chân Đường Phong dừng lại, quay đầu nhìn lại cổ dị tượng này, tốc độ quay về của Hỏa linh khí còn nhanh hơn lúc lan tới, những nơi nó đi qua, đem tất cả các đám lửa trên đường hấp thu sạch sẽ, những ngọn lửa trên mặt đất cũng dập tắt.
Dưới cảm thụ của thần thức, trong cả phiến thiên địa này hình như đã không còn Hỏa linh khí.
Chần chờ trong thời gian ngắn qua đi, Đường Phong lập tức xoay người, đuổi theo Hỏa linh khí.
Đây tuyệt đối là cơ hội! Hắn muốn biết trong biển lửa kia rốt cuộc che dấu bảo bối gì, mình có thể lấy đi hay không, chỉ sợ đây chính là cơ hội duy nhất.
Dị tượng hiện giờ, làm cho Đường Phong có tám phần nắm chắc suy đoán lúc trước của mình là đúng. Thời điểm biển lửa khuếch tán đến một trình độ nhất định sẽ biến mất không thấy nữa, mà khí chứng kiến cảnh trước mặt, đúng là dấu hiệu biển lửa biến mất, biển lửa biến mất, chính là thời cơ tốt nhất để động thủ.
Đoạn đường đuổi theo qua đi, Đường Phong không cần lo lắng những đạo hỏa diễm trên mặt đất cản đường. Bởi vì những thứ này đã biến mất toàn bộ, hóa thành Hỏa linh khí tụ tập lại.
Thân hình như điện, dọc theo đường lưu lại một đạo tàn ảnh thật dài, đang biến mất từng chút, sau đó lại hiện ra, không dừng lại chút nào. Khoảng cách hơn mười dặm, tốc độ của cảnh giới Linh giai trung phẩm của Đường Phong toàn lực bộc phát, chỉ mất thời gian nửa chén trà là đến.
Nhẹ nhàng thở ra một cái, Đường Phong vội vàng tìm kiếm địa điểm lúc trước.
Toàn bộ Hỏa linh khí đã biến mất, kể cả phạm vi biển lửa mười dặm cũng biến mất, hiện tại cả phiến thiên địa trống rỗng, chỉ còn lại những khe rãnh trên mặt đất trước mặt.
Một đoạn cây khô đen kịt xuất hiện trong tầm mặt Đường Phong, thân hình Đường Phong lóe lên liền xuất hiện trước mặt nó.
Chính là nó! Đường Phong áp chế kích động trong lòng, ba ngày trước đã nhìn thoáng qua nó, Đường Phong nhìn thấy chính là đoạn cây khô này, nó bị đốt cháy biến thành đen kịt, giống như than củi, không có bất kỳ nhánh nào, giống như một khúc cây màu đen, nhưng khúc cây màu đen này lại vững vàng cắm trên mặt đất, thừa nhận vô tận hắc sắc hỏa diễm mà không hề hấn gì.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Vô Thường Tác giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 837: Cây khô huyền bí.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by Bựa Thập Ngũ - 4vn.eu
Chẳng lẽ đây là một thanh Thần binh sắp hình thành? Trong mắt Đường Phong hiện ra một tia cuồng nhiệt, đang muốn thò tay đụng vào nó, ánh mắt bị một thứ bên cạnh cây khô hấp dẫn.
Ân? Thiếu chút nữa Đường Phong đã cắn mất đầu lưỡi của chính mình.
Trước đây hắn đã biết bên cạnh cây khô có thứ gì đó, nhưng không biết là cái gì. Nhưng bây giờ nhìn sang, thứ này lại là một quả trứng hình bầu dục.
Màu sắc của quả trứng giống hệt đoạn cây khô, trên bề mặt quả trứng có hắc ti lượn lờ.
Quả trứng này hình bầu dục, chiều cao chỉ bằng một hài đồng, hình dáng không sai biệt với Tái Sinh Thạch trong Mị Ảnh không gian lắm, nhưng hắc ti lượn lờ trên bề mặt lại làm đáy lòng Đường Phong bỡ ngỡ.
Những hắc ti lượn lờ này làm cho người ta cảm giác thấy một loại tà ác âm trầm, cảm giác không tốt.
Đây là trứng gì? Đường Phong cau mày nhìn lại, nhưng lại không biết. Chẳng lẽ đây là trứng linh thú còn sót lại ở chỗ này sao? Dưới vô tận hắc sắc hỏa diễm tẩy lễ, nó còn sống hay không?
Dưới kinh ngạc, Đường Phong thả thần thức ra cảm ứng một phen, nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện trong quả trứng này thật sự vẫn còn một cổ sinh mệnh lực yếu ớt đang vận chuyển.
Cả gan vươn tay đụng vào một chút, cảm thấy không có bất cứ dị thường nào.
Quái, đây thật sự là một quả trứng sao?
Nếu không hiểu, Đường Phong cũng chẳng muốn tìm hiểu, hao phí thời gian vài ngày mới có cơ hội này, mặc kệ quả trứng màu đen và đoạn cây khô này là gì, lấy trước nói sau.
Vù vù... Đường Phong còn chưa ra tay, trên bầu trời lại truyền tới âm thanh làm lòng người run sợ kia, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời đã hình thành một đạo hắc sắc hỏa diễm, mắt thấy sắp hạ xuống đây.
Đường Phong dùng tốc độ nhanh nhất ôm cây khô, dùng hết sức bình sinh đem nó rút lên, trực tiếp ném vào trong Mị Ảnh không gian, sau đó đem quả trứng màu đen kia ném vào Mị Ảnh không gian luôn, thân thể chuyển động chạy trốn để khỏi chết.
Có thể chạy thì chạy, nhưng Đường Phong lại phát hiện một việc lạ, hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời đã biến mất không thấy đâu, cũng không thấy nó hạ xuống như dĩ vãng.
Không tự chủ được, bộ pháp Đường Phong chậm dần, ngẩng đầu quan sát cả nửa ngày, xác định hắc sắc hỏa diễm vô duyên vô cớ đã biến mất, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Quay đầu nhìn sang bốn phía, trong phạm vi ngàn dặm, chỉ toàn là đất đá khô cằn, điều này quan hệ đến hắc sắc hỏa diễm nhiều năm thiêu đốt, nhưng bây giờ đã không còn bất kỳ Hỏa linh khí nào, vốn Đường Phong suy nghĩ nếu sau này có người nào tu luyện Hỏa hệ công pháp, đến nơi này tu luyện tuyệt đối sẽ làm chơi ăn thật, nhưng cách nghĩ này hiện tại không dùng được, sau khi xem xét xong, Đường Phong đi về phía đầm lầy.
Lần này lấy được hai thứ đồ vật, Đường Phong cũng không biết là đồ chơi gì, định sau khi rời khỏi Hỏa Diễm Chi Địa sẽ nguyên cứu một phen, đem đoạn cây khô cao khoảng ba văn kia từ trong Mị Ảnh không gian ra, cằm trên tay cẩn thận vuốt vuốt.
Bề ngoài của đoạn cây khô này không tốt lắm, nhưng tính chất không tồi. Vốn cõi lòng Đường Phong còn chờ mong đoạn cây khô này sẽ hình thành Thần binh lợi khí, giống như Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu vậy.
Nhưng xem xét một lát, Đường Phong cảm thấy có chút thất vọng. Nó chỉ là một đoạn cây khô mà thôi, không có dấu vết của Thần binh. Phàm là Thần binh do tự nhiên hình thành, đều sẽ Thông Linh, nhưng trong cảm ứng thần thức của Đường Phong, đoạn cây khô này không có bất kỳ phản ứng gì, triệt để là một tử vật.
Nó dùng để làm gì? Tâm tình của Đường Phong có chút buồn bực, chẳng lẽ dùng nó để chế tạo vũ khí? Nhưng hắc sắc hỏa diễm cũng không thể làm gì được nó mảy may, trên thế gian này ai có thể dùng nó chế tạo vũ khí đây?
Phí công vài ngày, đối diện với hiểm cảnh sinh tử chật vật tới cực điểm, nhưng khi lấy được lại không biết công dụng của nó là gì, lần mua bán này bị thu lỗ nặng rồi.
Nhưng lại nói, cái đồ chơi này rất trầm nặng, lại rắn chắn đến cực điểm, lấy ra làm gậy chống lúc về già là lựa chọn không sai. Nghĩ tới đây, Đường Phong tự giễu cười cười.
Đột nhiên bên tai lại vang lên âm thanh lúc hắc sắc hỏa diễm xuất hiện, mồ hôi lạnh tràn ngập toàn thân Đường Phong, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên bầu trời xuất hiện hắc sắc hỏa diễm.
- Tại sao nó lại đuổi tới đây?
Đường Phong quá sợ hãi, vội vàng đem cây khô bỏ vào Mị Ảnh không gian và chạy trốn, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo làm hắn kinh ngạc.
Hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời giống như trước kia, thần không biết quỷ không hay biến mất không thấy đâu.
Đứng nguyên tại chỗ, Đường Phong chau mày, suy tư về những chuyện đã xảy ra, trong nội tâm có một suy đoán lớn mật.
Cẩn thận từng li từng tí địa đem cây khô từ trong Mị Ảnh trong không gian ra, ngẩng đầu nhìn chăm chú biến hóa trên bầu trời .
Quả nhiên, một lát sau, một đạo hắc sắc hỏa diễm ly kỳ xuất hiện trên bầu trời, Đường Phong bình tĩnh đến cực điểm đem cây khô bỏ vào Mị Ảnh không gian, hắc sắc hỏa diễm lập tức biến mất.
Đoạn cây khô này, có thể làm làm cho bầu trời sinh ra hắc sắc hỏa diễm công kích chính nó? Trách không được trong Hỏa Diễm Chi Địa, sau khi mình thu cây khô này thì hắc sắc hỏa diễm lại biến mất, nguyên lai hắc sắc hỏa diễm không phải vô duyên vô cớ mà sinh ra, mà là vì đoạn cây khô này tồn tại.
Vòng đi vòng lại thí nghiệm them nhiều lần, tình huống vẫn như thế, chỉ cần vừa cây khô xuất hiện, trong vòng thời gian nửa chén trà, hắc sắc hỏa diễm sẽ sinh ra, nhưng khi Đường Phong ném nó vào Mị Ảnh không gian, hắc sắc hỏa diễm sẽ biến mất không thấy đâu.
Hắc hắc... Đột nhiên Đường Phong cười gian một hồi. Xem ra, đoạn cây khô này không phải là không có tác dụng.
Xác định được công dụng của cây khô, Đường Phong mới đưa lực chú ý vào quả trứng màu đen trong Mị Ảnh không gian, quả trứng màu đen này không nhỏ, không quá thuận tiện để lấy ra, nhưng Đường Phong cũng không ngại nguyên cứu nó.
Quả trứng màu đen vẫn còn một ít hắc khí, mặc kệ đây là quả trứng linh thú gì, Đường Phong đều dám khẳng định. Bên trong quả trứng nhất định là thứ tà ác, bởi vì quả trứng này đem lại cho hắn cảm giác rất mãnh liệt.
Nhưng một trứng còn chưa đủ để uy hiếp được Đường Phong. Dù cho thứ đồ vật trong quả trứng được ấp ra, vừa sinh ra có thể mạnh đến cỡ nào chứ? Cho nên Đường Phong cũng không lo lắng quá trứng màu đen này có thể mang đến tai họa gì cho mình.
Nhưng khi quan sát, Đường Phong lại cả kinh! Hắn đột nhiên nhớ ra , Mị Ảnh không gian không thể chứa vật sống. Phiến không gian này lấy âm hồn làm cơ sở để mở ra không gian, không thể chứa đựng các vật sống, vừa rồi do nóng vội, tiện tay đem quả trứng màu đen ném vào trong Mị Ảnh không gian.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào [/QUOTE]
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết