Tôi bực bội nhìn hắn, tất cả đều tại hắn, hại tôi chỉ có đường vào mà không có đường trở lại. Thật tức chết. Hắn thấy tôi tuy ngồi một chỗ, không động tay chân, nhưng mặt mũi hầm hầm thì sợ hãi co ro một chỗ, chỉ dám lén lút nhìn trộm tôi. Chắc chư vị sẽ thắc mắc vì sao tôi lại tức tối như thế, vậy tua lại chút để mọi người cùng rõ…
Ngày xx tháng yy năm zz
Trường đại học khoa học Xã hội và Nhân văn, tầng bốn, hàng lang. Tôi ngó trước ngó sau, ngó lên ngó xuống không thấy một ai mới yên tâm mở bao thuốc, lấy một viên ngậm vào miệng, tay nắm chặt huy hiệu phù thủy, rồi lao mình xuống đất. Không phải tôi chán đời tự vẫn, đây chỉ là cách để tôi chơi game giải trí mà thôi. Viên thuốc này sẽ tạo ra một lỗ hổng không gian, đưa tôi vào thế giới của game tôi đang chơi, cho phép tôi hóa thân vào nhân vật mình đã tạo trước đó, tung hoành ngang dọc. Vì thời gian ở lại là tùy hứng, nên tôi mang hẳn một túi đầy, tiện cho việc ăn dầm ở dề trong game. Khi nào chán rồi thì nhai nát viên thuốc, niệm thần chú, huy hiệu phù thủy sẽ đưatôitrở về thực tại. Đó là lí do tôi đang lao mình xuống đây, chắc chư vị cũng biết Ha Ri Bọt Tơ lao vào tường để đến nhà ga, tôi cũng vậy đó. Nhưng khổ thay, khi tôi rơi qua tầng hai thì cuốn theo cái gì đó nặng trình trịch cùng chui vào lỗ hổng, tôi bị sức nặng của vật đó đè ngất lịm. Tỉnh dậy phát hiện vật đó chính là con người.Tôi chưa kịp tức điên lên thì phát hiện mình đã nuốt viên thuốc, cùng lúc hình ảnh huy hiệu phù thủy bật ra khỏi tay hiện ra trong đầu, chắc giờ đã tọa lạc tại sân trường.Cha tôi trước khi đưa cho tôi viên thuốc này đã hướng dẫn sử dụng vô cùng kĩ càng, rằng là ngay khi viên thuốc vừa hết là phải ngậm ngay viên tiếp theo, rằng là không được làm mất huy hiệu phù thủy. Cuối cùng, nhờ tên trời ơi kia, tôi đã cùng lúc phạm cả hai thứ.Đó là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai, dường như tôi đã đáp sai địa điểm. Tạm thời không rõ đây là chỗ nào, chỉ biết không phải Thủy Ngưu của tôi.
Tôi là người cực kì độ lượng, không nhân lúc hắn bất tỉnh mà ra tay tàn sát, tôi chỉ xem hắn là bao cát, luyện tập đôi chút. Cuối cùng hắn cũng tỉnh dậy, phát hiện mình mẩy đầy thương tích. Tất nhiên là hắn hoang mang, hoảng loạn, la hét ầm ĩ, rồi tùm lum hết, tôi sẽ không kể lể chuyện này. Chỉ nói khi hắn đã bình tĩnh và chấp nhận câu chuyện của tôi.Chuyện tôi kể như sau.
Trước hết nói sơ về bản thân tôi. Tên tôi là An Yên, năm nhất khoa Đông Phương, bài vở chưa nhiều nên rất tích cực luyện game. Tôi gốc gác sâu xa chính là một phù thủ nhỏ xinh xắn, ha ha, nhưng do ham chơi nên phép thuật chẳng đến đâu cả. Game tôi chơi tên là Tranh diệp phi thiên, một game hoàn toàn giành cho nữ nhi, ưu ái tột bậc. Chỉ có một hệ phái nam duy nhất. Bạn bè tôi bĩu mỗi chê game nhàm chán nên không ai chơi. Cũng chẳng sao, tôi thích là được. Thôi, không lan man nữa, tôi sẽ vào vấn đề chính.
Người thường chơi game chỉ có thể lách cách bàn phím, cực chán. Vì thế tổ tiên tôi, vốn có truyền thống mê game như điếu đổ đã nghĩ ra cách thâm nhập vào thế giới ảo, nhập vai một cách thực thụ. Viên thuốc “xuyên không” từ đó ra đời. Cha truyền con nối đến tận bây giờ. Khi mắc kẹt lại ở đây rồi tôi mới tự hỏi không biết trước tôi đã có tiền lệ chưa, hay tôi là người tiên phong.
Lại nói về Tranh diệp phi thiên. Game rất đẹp nha, đồ họa bắt mắt, phục trang lộng lẫy…Tôi kể đến đây thì hắn chặn họng tôi, hỏi: “Sao đồ mặc trên người cậu xấu vậy?”
Tôi nhất thời á khẩu, sau đó mới từ tốn giải thích cho hắn hiểu: “Tớ chưa có biến hình. Hiểu không.”
Rồi nhìn mặt hắn ngơ ngác, tôi lại hỏi: “Cậu có chơi game nào không?”
Hắn lắc đầu.Tôi kinh ngạc, bắt đầu suy tính.Hắn không có nhân vật trong game này, làm sao có thể tồn tại.Đúng là “cục nợ” mà.Nhưng tôi vốn thông minh, loáng một cái liền có biện pháp.Tôi lại gần hắn với nụ cười chúm chím trên môi, vậy mà hắn càng kinh sợ hơn, lùi ra xa.Tôi trừng mắt: “Cậu làm gì vậy? Tớ không có ăn thịt cậu đâu. Lại đây.”
Hắn nuốt nước bọt, từ từ nhích lại gần tôi. Trên đời có người con trai ỏn ẻn như vậy,thật hiếm: “Dù sao cậu cũng lỡ theo tớ vào đây rồi, do cậu nhiều chuyện, lỗi của cậu hết. Nhưng tớ là người nhân từ, hiểu không? Nên tớ sẽ không bỏ rơi cậu.”
Đợi hắn gật đầu xác nhận, tôi mới nói tiếp: “Nhưng cậu không có nhân vật thì làm sao tồn tại? Nên tớ sẽ thu nhận cậu làm “pet”.”
Hắn tròn mắt: ““Pet”…là vật nuôi hả?”
Tôi vỗ tay khen: “Chính xác, cậu sẽ là thú cưng của tớ. Để tớ chọn cho cậu một cái tên thật oách.”
Trong khi hắn còn đang tái mặt, tôi nhiệt tình vắt tay lên trán suy nghĩ.
“Tớ không làm pet gì đó được không?”. Cậu ta rụt rè lên tiếng.
Tôi cười gian xảo: “Vậy cậu đi chết đi, khi nào tớ thoát khỏi game rồi sẽ ngày ngày thắp nhang cho cậu.”
Hắn im re.Tôi thấy thế dịu giọng an ủi: “Làm pet của tớ cũng oai lắm nha. Sau này cậu sẽ thấy.”
Hăn mím môi không nói.Tôi cũng không để tâm.Phụng Tiên mà biết nó bị xếp ngang hàng với hắn, chắc sẽ mười phần ai oán. À, tôi chưa khoe, Phụng Tiên là con pet phượng hoàng danh chấn thiên hạ, hiện tại chỉ có hai con, một con đã trong tay tôi rồi. Nói vậy không phải do tôi tài cán quá mức. Chuyện này để nói sau đi.
Bây giờ cần phải biến thân thành nhân vật của tôi, thế nên tôi lục trong túi lấy ra một viên ngọc to tròn, ngọc vừa ra khỏi túi tự động bay lên không trung, phát ra tia sáng chói, bao phủ quanh tôi. Thân thể tôi nhẹ bẫng, từ từ bay lên, lửng lơ trong khung trung. Đột nhiên ánh sáng dịu lại, chỉ còn hằng hà sa những hạt sáng nhỏ lấp lánh bám trên da thịt tôi ngày một dày đặc, phủ kín từ chân đến đầu. Trong bóng tối, tạo nên cảnh tượng vừa đẹp vừa kì dị. Hắn đứng dậy, lại gần tôi để quan sát, biểu hiện vừa kinh ngạc vừa thích thú. Toàn thân tôi phát ra thứ ánh sáng màu lam long lanh như nước rồi nhanh chóng bị lu mờ bởi ánh sáng chói chang từ viên ngọc. Hắn thấy một vùng lóa sáng, vội đưa tay che mắt. Trong khi đó viên ngọcthu nhỏ lại rơi vào miệng tôi. Chân tiếp đất, tôi mở mắt, hoàn thành biến hình.Bây giờ tôi đã là Tĩnh Yên, tháp chủ Thủy Yên tháp của Thủy Ngưu.
Trên Thủy Ngưu có rất nhiều tháp với những tên mĩ miều khác nhau.Đứng đầu mỗi tháp là tháp chủ. Cái này tương tự như bang phái vậy. Tháp chủ có thể chiêu mộ nhân tài, cùng mình xây dựng tháp ngày một vững mạnh, uy chấn thiên hạ.Vậy rốt cuộc Tranh Diệp Phi Thiên cấu tạo như thế nào?
Nếu coi Tranh Diệp Phi Thiên sương khói mênh mông vô định là dải ngân hà, thì Thủy Ngưu, Hỏa Phụng, Mộc Long chính là những mảnh đất trôi nổi. Tuy nhiên khoảng cách giữa chúng không xa như vậy, và đều có những con đường để thông thương với nhau, có chăng do thù oán mà đều đã khóa hết lại.Thủy Ngưu đối đầu với Hỏa Phụng, Hỏa Phụng hiềm khích với Mộc Long, Mộc Long cự nự với Thủy Ngưu.Làm thành vòng tròn oán hận đời đời kiếp kiếp.Tuy chưa có giao tranh, nhưng nguy cơ xảy ra là rất cao.
Nói về Thủy Ngưu, nhìn tên thôi cũng đoán ra hệ pháirồi, chính là “thủy”, dân chúng sinh sống trên đây gộp chung là thủy tộc. Võ công cũng theo thuộc tính thủy mà hình thành, trang phục, cây cối, con vật…cũng không ngoại lệ. Trên Thủy Ngưu có mười hai tháp khác nhau, giàu có và mạnh nhất chính là Thiên Phong tháp, ngoài tháp chủ, có hai tháp phó, ba trưởng lão và một trăm đệ tử. Hắn quay sang hỏi tôi: “Vậy cậu có bao nhiêu đệ tử?”
Tôi đỏ mặt, lí nhí: “Lúc trước tớ cũng là đệ tử của Thiên Phong, nhưng do một nơi không thể có hai mỹ nhân (tôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này, sợ hắn nghe không rõ), nên tớ đành dứt áo ra đi. Dùng chút nguyên bảo lập nên Tĩnh Yên tháp…”
“Rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử?”. Hắn nhắc lại câu hỏi.
Tôi bắt đầu thấy bực mình, gắt: “Cái đó quan trọng không?”
Hắn gật đầu. Tôi xìu xuống, lại lí nhí: “Năm…”
Tôi nhìn hắn miệng ngoác ra tận mang tai, vội vàng trấn an: “Đừng lo, ít người càng yên tĩnh, càng dễ luyện công.”
Hắn liếm môi: “Tớ có thể làm pet của tháp chủ Thiên Phong không?”
Tôi cáu tiết, nhìn hắn trừng trừng. Hắn bị tôi dọa, run rẩy xua tay: “À thôi, làm pet của cậu cũng tốt, cũng tốt.Dù sao chúng ta cũng là bạn học.”
Tôi lấy lại vẻ hiền dịu, vỗ vai hắn: “Phải rồi, cậu tên gì nhỉ?”
“À mà không quan trọng, tớ đã nghĩ ra một cái tên cho cậu, Lạc Tiên. Woa, hay quá!”
Hắn há miệng định nói, nhưng bị tôi chặn họng, nên ngáp ngáp mấy cái liền ngậm lại. Lạc Tiên, thôi cũng được.Hễ là pet, tôi sẽ đệm chữ tiên vào sau cho oách.Nhưng Phụng Tiên của tôi thì vốn dĩ nòi giống của nó đã vang danh rồi.
Trở lại hiện tại, tôi cần xác định xem mình đang ở đâu.Tôi lôi trong túi ra một cái bản đồ.Không phải mảnh giấy vô tri vô giác nha.Mảnh đồ này kì thực hiện đại, bỏ nguyên bảo vào, sẽ biết được vị trí của mình ngay.Khốn nỗi, trên người tôi không còn nguyên bảo, đã cất kĩ lưỡng trong kho rồi.Tôi ngồi bệt xuống đất, chẳng màng uy nghiêm của một tháp chủ, mà thật ra ngày thường , trước mặt năm đệ tử, tôi làm gì có uy nghiêm. Lạc tiên không ngồi mà đứng dòm tôi đầy nghi hoặc.
Tôi nhướng mày hỏi: “Sao? Nhìn tớ như vậy có ý gì?”
Lạc tiên lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là hơi thắc mắc…”
Tôi ngoắc hắn lại, cố nhịn không phát tiết, vì tôi ngán mấy câu hỏi của hắn lắm rồi: “Lại đây hỏi, đói quá, không còn hơi mà nói.”
Hắn chậm chạp lại gần tôi, vận tốc có nhỉnh hơn ốc sên chút, sau đó dừng lại ở khoảng cách an toàn rồi mới nói: “Người luyện võ mà không chịu được đói bụng sao?”
Tôi hối hận vì để hắn hỏi, đúng vậy, là do Tĩnh Yên tôi đây lười nhác, làm việc gì cũng không đến nơi đến chốn, chỉ biết hàng ngày phung phí nguyên bảo, thành ra danh thì có mà lực thì…bất tòng tâm.
“Cậu lại đây ngồi xuống đi, cậu tưởng đứng đó thì tớ không động thủ được hả? Đừng quên tớ còn là một phù thủy.”
Nói xong, tôi vểnh mặt lên tự đắc. Chí ít, còn cái này vớt vát lại. Lạc Tiên ngồi xuống cạnh tôi, hai tay xoa xoa, nói: “Vậy làm một đống lửa để sưởi chắc không vấn đề chứ?”
Tôi nuốt nước bọt. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng cầm quyển thần chú mà đọc đi đọc lại một số mục, nhưng thực hành thì không nhiều, do ở với người thường thì không được phép thực hiện, mà phần lớn tôi đi học mà, phần lớn còn lại thì…chui vào trong đây chơi rồi. Thở dài.Lạc Tiên không buông tha, vẫn nhìn tôi chằm chằm, ý là vì sao chưa có lửa. Nhìn hắn run lập cập, tôi chợt nhớ hắn là pet của mình mà, phải chăm sóc cho tốt. Vậy là tôi dùng thần chú nhóm lửa.
Tôi xòe hai bàn tay hướng lên trời, rồi lại ụp xuống mặt đất, liên tục như thế, miệng thì đọc: “Lửa lên, lửa lên!”
Tôi lật tay mỏi đừ rồi nhưng không có dấu hiệu gì của lửa cả. Lạc Tiên sốt ruột, tôi cũng sốt ruột. Cuối cùng tôi nói: “Hay là cậu làm như tớ đi, một lúc là nóng hết người rồi. Sẽ không lạnh nữa. Hì hì.”
Lạc Tiên nhìn tôi bằng ánh mắt có một nửa sự coi thường, hắn không làm theo lời tôi mà chỉ ôm gối rụt cổ, chắc hắn nghĩ thế sẽ đỡ lạnh hơn.
“Bé lửa thân yêu ơi, hiện ra, hiện ra.”
Sau câu thần chú dễ thương của tôi, một đốm lửa to như đom đóm xuất hiện, Lạc tiên nhìn đốm lửa một hồi, không thấy nó to lên thêm thì lại ngẩng lên dòm tôi, lúc này tôi đang vô cùng hân hoan với thành quả của mình.
“Xem nè, xem nè, tớ làm được rồi. Quả là tài.”
Lần này Lạc Tiên không khách sáo nữa, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại: “Ừ, cậu giỏi quá, nhờ đốm lửa khổng lồ này tớ nghĩ mình sẽ không chết rét.”
Tôi lập tức ngậm miệng, dù trước đó đang ngoác ra cười.Đốm lửa nghe Lạc Tiên nói thế, buồn tủi tắt ngúm. Tôi tức tối chỉ: “Cậu hay rồi, tí tẹo thì đã sao, ít ra nó cũng là ánh sáng, cậu xem nơi này tối tăm vậy, có chút lửa không phải trong lòng cũng ấm áp sao.”
Lạc Tiên lắc đầu, không ngờ lửa cũng có linh tính, hắn ngại ngùng nhìn tôi nói: “Cậu có thể tạo lại được mà!”
Tôi chìa hai bàn tay đỏ lừ trước mặt hắn, nói: “Nhìn đi, mỏi tay rồi, không làm được.”
“Lười biếng” Lạc Tiên nghĩ thầm. Hắn nhìn xung quanh, rồi bẹo má một cái. Đau. Hắn thở dài, mọi chuyện thật hoang đường, hoang đường nhưng có thật.Vậy cũng được đi, nhưng có cần phải kẹt với một cô gái tài năng không có mà ba hoa thì thừa không.
Tôi vừa mát xa tay vừa chăm chú xem biểu hiện não nề của Lạc Tiên, hắn đang đau khổ vì thành vật nuôi của tôi, hay là lo sợ cho tính mạng. Tôi khều khều tay hắn, cười nói: “Này, tớ sẽ bảo vệ cậu, đừng lo!”
Lạc Tiên nhìn tôi ngây ngốc một hồi, chắc hắn xúc động, tôi nghĩ ngoài đời hắn cũng ế như mình rồi, ôi hai tâm hồn độc thân gặp nhau, hẳn đây là lần đầu hắn được nghe những lời như vậy từ một người con gái, dù không phải tỏ tình, nhưng cũng là quan tâm hắn. Thật ra không phải, là tôi đã suy nghĩ quá, Lạc Tiên là không tin tưởng tôi có thể bảo vệ hắn.Tôi có chút đau lòng.
Khi vào game tôi thường không ngủ. Vì tôi ra vào thường xuyên , thời gian du hí còn không đủ, còn ngủ nữa thì phí quá. Thế nên trong khi Lạc Tiên cuộn mình một góc nằm ngủ, thỉnh thoảng rung mình vì lạnh, thì tôi ngồi im suy nghĩ. Nghĩ cách đi đến Thủy Ngưu. Cầu trời đây không phải vùng đất bị bỏ hoang nào đó trên Hỏa Phụng, nếu không tôi sẽ thành phân bón nơi đây, vì thẻ hồi sinh đã được cất giấu kĩ càng trong tháp.
Lâu rồi không vận dụng đầu óc nhiều như vậy, lại đem ra dùng luôn trong một lần, nên tôi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Buổi sáng, tôi tỉnh dậy, không phải vì tiếng chim hót líu lo, hay những tia nắng ban mai rọi lên mắt, hay làn gió mát thoang thoảng hương cỏ cây hoa lá, mà đơn giản là tiếng bụng đói kêu òng ọc rất thê lương. Tiếng kêu từ bụng Lạc Tiên còn to hơn, tưởng như trời sắp đổ mưa.Tôi dụi mắt.Xoa bụng, đem đôi mắt ngái ngủ nhìn nhìn ngó ngó.Sáng rồi mới biết đây là một khu đất trống lọt thỏm giữa rừng cây.Điều làm tôi lạnh gáy là cây không có lá, thân cây trắng như xương người, cành cây nhọn hoắt đâm lên tua tủa như muốn rạch nát cả bầu trời.Lạc Tiên rùng mình. Tôi cũng rùng mình: “Cậu chơi game này lâu vậy mà không có chút võ công nào sao? Một tẹo thôi?”
Lạc Tiên ban đầu giơ ngón tay cái lên, lấy ngón trỏ bấm vào đầu móng cái, nhưng sau đó nhanh chóng đổi ngón cái thành ngón út, chân thành nhìn tôi.
Tôi đưa hai tay xoa mặt, lảng tránh cái nhìn đầy kì vọng đó, trả lời: “Ừ chơi cũng lâu đó, nhưng mà muốn luyện võ công thì trước hết phải làm mấy việc tu luyện gì đó, rồi kinh mạch, căn cốt, ngồi thiền…mà ta thì cảm thấy vô cùng nhàm chán, cho nên…cho nên…”
“Cho nên?”
“Cho nên tớ giành thời gian để ngày ngày nghĩ ra những kiểu trang phục mới, trong lúc chờ sản xuất thì đi trồng trọt, chăn nuôi, lê la chỗ này một chút chỗ kia một chút…”
Lạc Tiên nghe đến đó thì ôm đầu, nên tôi không kể nữa. Rồi hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Vậy cái con thú gì mà vang danh thiên hạ của cậu đó, làm sao có được?”
Tôi cười, bắt đầu giảng giải: “Cậu vậy là sai lầm nha, đừng nghĩ phải tài giỏi thì mới sở hữu được vật tốt. Đại khái đây là hai con thú đỉnh do bên sản xuất game tạo ra, giành cho ai có lượng tiền khủng nạp vào game nhiều nhất trong khoảng thời gian giới hạn thì sẽ được sở hữu. Xét về tiền thì cậu biết đó, tớcó gian lận chút để được hạng nhất. Phụng Tiên nghiễm nhiên về tay tớ. Còn người thứ hai sở hữu, tớ không biết.”
Lạc Tiên nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, hỏi: “Vậy cậu có rất nhiều nguyên bảo?”
Tôi gật đầu, xem ra hắn thông minh đấy. Sau đó bổ sung: “Hiện tại cũng không nhiều lắm, đều nướng cả vào phục trang với một số thứ linh tinh cả rồi.”
Lạc Tiên lại ôm đầu. Tôi biết thế nào hắn cũng quay sang hỏi thêm câu gì đó. Y rằng, hắn hỏi: “Phụng Tiên của cậu biết bay đúng không?”
Tôi vênh mặt, là vua của bách điểu, sao lại không biết bay. Lạc Tiên thấy tôi gật đầu xác nhận đầy tự hào thì mừng rỡ: “Vậy cậu gọi nó đến đây đưa chúng ta về Thủy Yên tháp, rồi sau đó tính tiếp.”
Tôi cứng họng. Xua tay: “Không được, còn chưa biết đây là đâu, có gọi nó cũng không tới được.”
Lạc Tiên khoanh tay, nhìn tôi: “Phải không? Thường thì có linh tính ràng buộc giữa chủ nhân và vật mà?”
Tôi xìu mặt.Thôi được rồi, sự thật luôn là sự thật. Tôi lí nhí: “Cậu biết đó, mua thú thì không cần tài giỏi, nhưng xài thì nhất định không thể thiếu. Thế nên, tớ chưa có xài được Phụng Tiên. Ngày ngày cho nó ăn với trò chuyện thôi hà.”
Lạc Tiên tím mặt, hắn không nói gì thêm mà ngồi phịch xuống gốc cây, bột trắng trên cây rơi xuống làm mái tóc đen lấm tấm bạc, hắn cũng không phủi. Tôi bèn lại gần, đưa tay phủi phủi.
Lạc Tiên ngước mắt nhìn tôi, hỏi: “Vậy đệ tử của cậu thế nào?”
Tôi bắt đầu ghét những câu hỏi của Lạc Tiên.Chúng làm tôi đau lòng quá mức. Tôi thật thà giải đáp: “Rất chăm chỉ. Nhưng cũng đừng hy vọng gì. Sư phụ không có tinh hoa, trò lấy đâu ra mà học. Không khá hơn nhiêu.”
Lạc Tiên đưa tay tính toán. Rồi phán: “Tóm lại, cậu chả được cái gì cả. Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Tôi nhìn ngang ngửa một hồi rồi nói: “Nhấc mông cậu lên và đi!”
Tôi lấy một viên đá bẩn dưới đất, đi đến đâu vạch vào thân cây một gạch.Cứ thế đi đến dạc cẳng vẫn thấy trước mặt một màu trắng muốt.Bụng thì ọc ạch. Tôi lăn ra đất cùng lúc với Lạc Tiên, bất tỉnh vì đói và mệt.
Tôi mở mắt.Bầu trời lấp lánh những vì tinh tú, gió mát dịu, âm thanh du dương nghe như tiếng sáo, đúng khung cảnh lãng mạn tôi yêu thích, đúng lúc đó bụng kêu òng ọc kéo tôi về thực tại. Tôi ngồi dậy, nhìn Lạc Tiên nằmsõng soài bên cạnh bèn lay lay cậu ta.
Lạc Tiên uể oải nói: “Vẫn còn sống sao?”
Tôi gật đầu: “Hiện tại vẫn còn sống, và tương lai cũng vậy. Tớ nghe thấy tiếng sáo. Chúng ta được cứu rồi.”
Lạc Tiên ngồi sột dậy, vểnh tai lên nghe, thậm chí cậu ta còn nín thở. Rồi nhìn tôi với ánh mắt kì lạ: “Tớ không nghe thấy gì hết.”
Tôi ngạc nhiên, tiếng sáo hay như vậy mà cậu ta hoàn toàn không nghe được: “Một chút cũng không?”
Lạc Tiên xoa xoa bụng đáp: “Có tiếng dạ dày kêu.”
Tôi nở nụ cười ma quái, cho hắn làm pet là đúng rồi, quá tầm thường.Ngược lại hắn nhìn tôi khen một câu, tôi thấy mát lòng mát dạ hẳn.
Hai đứa tôi dìu nhau đi về phía tiếng sáo mà sau này tôi mới biết đó là tiếng tiêu.Xiêu vẹo một hồi cũng đến nơi.Trước mặt là một ngọn núi cao sừng sững, không nhìn thấy đỉnh, cũng không có lối vào, thật ra không biết phải núi không, trông giống tường thành làm bằng đá hơn.
Tôi quay sang hỏi Lạc Tiên: “Cậu nghe thấy chưa?”
Lạc Tiên lắc đầu.Tôi vẫn nghe thấy. Vậy là tôi gắng hết sức đến bên vách núi, lần lần mò mò, tai áp sát vào mà nghe. Được một đoạn, tôi ngẩng đầu lên.Ngoài tiếng sáo tôi còn nghe thấy tiếng nước sóng sánh.Tôi lùi lại, thi triển khinh công. Quả nhiên phía trên có một hang động.
Tôi thò đầu ra gọi Lạc Tiên: “Lại đây, trên này nè!”
Lạc Tiên mau chóng di chuyển tới vị trí của tôi, nhưng bất lực nhìn lên. Có lẽ cậu ta không leo nổi. Tôi cũng không thể một tay cắp cậu ta, một tay bám đá bay lên đây. Đành kêu cậu ta chờ ở dưới, rồi một mình đi vào trong.
“Bé lửa thân yêu ơi, hiện lên!”
Tôi vừa đọc xong, phía cuối hang sáng rực. Nhất thời tôi cứ tưởng là tiềm năng bộc phát.Nhưng không phải.Có cái gì đó sâu bên trong vừa làm việc đó.Thần chú của tôi không hề phát huy.Mặc kệ, tôi cứ từng bước đi vào.Cho đến khi nhìn thấy một dòng nước màu vàng trong suốt chảy trước mặt mới dừng lại.
Nó như một con suối, rộng gấp ba mươi lần chiều cao của tôi, còn độ sâu chưa biết. Không có gì để băng qua được. Vật phát sáng ở phía bên kia dòng nước, vì quá sáng nên không thể nhìn rõ là vật gì. Tôi liền dang tay, sử dụng chiêu thức “hàn băng” tạo một lớp băng mỏng trên bề mặt dòng nước. Sau đó thận trọng bước lên.Đi đến giữa hồ, lớp băng đột nhiên biến mất.Tôi chìm nghỉm. Sự việc xảy ra nhanh như vậy cũng vẫn kịp nghĩ “May mà Lạc Tiên không chứng kiến”.Thân thể chạm nước rồi xuyên qua nhưng không thấy lạnh, chỉ cảm giác mình cứ rơi xuống mãi, chắc đây là một cái động không đáy, rơi một hồi có thể xuống âm phủ luôn.
Toàn cảnh như một thước phim quay chậm, mái tóc dài đen nhánh uốn lượn theo dòng nước, tay chân lâng lâng như ở trong môi trường không trọng lực, giá mà biết bơi thì có thể múa vài kiểu giống trong phim, chắc đẹp mê hồn, thế nhưng thiếu ô xi khiến tôi dần dần mất ý thức, chẳng thế tưởng tượng thêm nữa. Trong mơ màng tôi thấy có bóng người bơi lại gần, bàn tay trắng muốt chạm vào mặt tôi, rất nhanh tôi thấy môi mình lạnh ngắt. Tôi lại ngất.
Mở mắt, toàn thân ướt sũng. Không biết tôi cứ ngất đi tỉnh lại đến bao giờ thì mới rời khỏi nơi quỷ quái này được.Nhưng mà tôi đã ngồi trên bờ, phía sau là vật thể lấp lánh.Tôi lồm cồm bò dậy. Vật kia được đặt trên lưng Bạch hổ, không ngừng tỏa sáng. Bên cạnh là một cuộn giấy.Gọi là giấy nhưng thực chất là đá cẩm thạch dát mỏng được cuộn tròn và cột lại cẩn thận. Tôi đứng im, nhớ đến những cảnh trong phim Trung Quốc, theo phỏng đoán của tôi, vật trước mắt là bảo vật, dĩ nhiên sẽ có cơ quan nào đó, chỉ cần nhấc bảo vật lên là thịt nát xương tan. Tôi hít một hơi, giơ tay cầm lấy hai bảo vật, rồi nhanh nhẹn lăn một vòng. Do mất đà, tôi lăn thành vài vòng, xém chút rơi tõm xuống nước. Tôi nửa ngồi nửa quỳ, im lặng quan sát. Tiếng sáo không còn nữa, tiếng nước cũng không còn.Hoàn toàn tĩnh mịch.
Khi trên bờ không có gì xảy ra, tôi bất giác lăn vài vòng vào bên trong, nhìn xuống mặt nước phẳng lặng, chăm chú quan sát. Chân tay mỏi nhừ nhưng vẫn không có gì xảy ra. Lúc này tôi mới nhìn kĩ vật trong tay mình. Một thanh tiêu.Tiêu khác sáo, về hình dạng tôi phân biệt được.
Đột nhiên có tiếng động bên kia bờ. Một lỗ hổng màu tím hiện ra, trông như các lỗ sáng chuyển “map” vậy. Tôi mừng rỡ dùng hàn băng, lần này tự lượng sức, cứ ba bước tôi lại thi triển một lần.Vật vã như vậy cũng qua được.Lúc này nghe giọng Lạc Tiên gọi tôi đầy lo lắng.Tôi mới sực nhớ ra “cục nợ” của mình. Tôi nhìn cái lỗ rồi lại nhìn về phía cửa hang. Cái lỗ này sẽ tồn tại trong bao lâu?
Tôi dùng khinh công đạp vách núi mà tiếp đất.Lạc Tiên vội đỡ lấy tôi, phát hiện toàn thân tôi ướt nhẹp thì định cởi áo khoác trùm cho tôi. Tôi nắm chặt cây tiêu trong tay, cảm thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng. Tôi nắm lấy vai Lạc Tiên, dùng khinh công cùi đạp đá bay lên.Sau đó ngất vì kệt sức. (Theo ngôn ngữ game thì đó là tôi đã cạn thể lực)
Mở mắt.Lần này tôi thật sự cáu.Định mở miệng chửi bậy thì thấy Lạc Tiên ngồi bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Một bà lão tóc bạc phơ ở đâu bưng bộ quần áo đời thực của tôi để lên cuối giường. Lúc này tôi mới nhìn y phục mình đang mặc. Đó là một xiêm y đơn giản, màu cam tuyền, có một dải lụa trắng thắt ngang eo. Tuy kém xa các kiểu trang phục của tôi, nhưng khách quan cũng đẹp.Sau đó nhìn bộ y phục trên người Lạc Tiên, rồi trên người bà lão, thậm chí cả tiểu nha đầu cầm quả đào chạy vào…tất cả đều một màu cam nhạt.Tiểu nha đầu chìa quả đào về phía tôi, nhoẻn miệng cười, nói bằng ngôn ngữ của mình. Tuy không hiểu nhưng tôi đưa tay cầm quả đảo, phát hiện tay mình vẫn nắm chặt cây tiêu, lại sờ lên ngực, cuộn giấy vẫn còn.