Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Chờ khi Đường Phong trở lại dược phòng, phát hiện trận chiến đấu đã gần kết thúc. Trên mặt đất, thi thể hắc y nhân nằm vương vãi lung tung. Bàng Dược Vương lúc này đang hung hăng đuổi theo một hắc y nhân, đã sắp bức hắn tới tuyệt lộ. Mà bên kia, dưới sự hiệp trợ của Thu Tuyệt Âm, phàm là hắc y nhân bị âm công công kích, ngay cả một chiêu của Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến đều không chống cự được, hồn về tây thiên.
Lần đầu tiên Đường Phong thấy Thu Tuyệt Âm xuất thủ. Trong số những đồng minh này, Đường Phong đều biết tất cả thủ đoạn của bọn họ, dù là Thiết Đồ, Cừu Thiên Biến hay Hà Hương Ngưng đều là như vậy, duy chỉ có Thu Tuyệt Âm là khác. Đường Phong và nàng tiếp xúc không sâu, trước đây cũng không có cơ hội thấy nàng xuất thủ.
Âm công xác thực khiến người khác đại khai nhãn giới. Đường Phong rốt cuộc hiểu được tiếng địch của Thu Tuyệt Âm tại thời khắc biến hóa, làn điệu khác nhau sẽ tạo ra tác dụng khác nhau. Khi làn điệu thể hiện một loại giai điệu quỷ dị, hắc y nhân bị âm công công kích thường thường động tác sẽ trì trệ, phản ứng chậm chạp, hiển nhiên là tâm thần bị nhiễu loạn. Tại thời khắc sinh tử tồn vong trước mắt, phản ứng chậm chạp chính là chết! Mặc dù chỉ trong nháy mắt cũng là như vậy.
Mà khi làn điệu trở nên sục sôi giết chóc, hắc y nhân bị công kích đều không ngoại lệ, miệng mũi phun máu.
Đây đại khái chính là sát chiêu của âm công.
Nguyên bản Đường Phong muốn hỗ trợ bọn Thiết Đồ nhanh chóng quét sạch đám hắc y nhân còn lại, nhưng chờ hắn vọt tới bên người Thiết Đồ mới phát hiện, đám hắc y nhân đều đã không còn, ngay cả ba hắc y nhân ngay từ đầu bị Hoa đào độc cương của Hà Hương Ngưng bao vây, lúc này cũng mình đầy thương tích, nằm thẳng đơ trên đất. Miệng Hà Hương Ngưng thở phì phò, tán đi một mảng phấn hồng của Hoa đào độc cương.
Tuy rằng đánh lén đối thủ, lại có cương tâm kỳ bí như Hoa đào độc cương hỗ trợ, nhưng Hà Hương Ngưng lấy một địch ba cũng có chút gian khổ. Tuy vậy, cuối cùng nàng cũng đánh toàn bộ té nằm trên đất, thực lực quả không tầm thường.
Quay đầu nhìn bốn phía, toàn bộ dược phòng cũng đã an tĩnh lại. Bàng Dược Vương xử lý nốt tên hắc y nhân cuối cùng, lúc này mới gỡ hết đám xích sắt quấn trên người xuống.
Tường bốn phía dược thất có hai lỗ thủng lớn, hắn là bị đám hắc y nhân chạy trốn mở ra. Dù sao cửa ra khỏi dược phòng cũng chỉ có một, lại bị bọn Thiết Đồ chắn lấy. Bọn chúng muốn chạy trốn cũng chỉ có thể phá tường.
Một trận chiến này, ba mươi mốt hắc y nhân chỉ thoát được có năm người, toàn bộ số còn lại đều chết ở nơi này chỉ trong khoảng uống quá nửa chén trà nhỏ. Có thể nói là chiến tích huy hoàng.
Bàng Dược Vương sống sót sau đại nạn, lúc này vừa đi tới cạnh Đường Phong vừa oang oang hét lớn:
- Thực khinh lão phi là hổ giấy chắc? Một đám súc sinh!
Lão cũng nghĩ lại, nếu không nhờ Đường Phong đột nhiên dẫn người tới giúp lão giải vây, hiện giờ có lẽ lão so với hổ giấy cũng không khác nhau nhiều lắm.
- Sao lão lại bị những tên đó dùng xích sắt khóa lại?
Đường Phong thực sự đối với lão hết chỗ nói rồi. Chẳng lẽ tâm lý cảnh giác kém đến mức này sao?
- Đây là đánh lén! Đánh lén đê tiện vô sỉ! Ai nghĩ người thoạt nhìn thân mật như vậy lại sẽ hạ thủ với lão phu chứ?
Bàng Dược Vương cười ngượng ngùng. Lão vốn không am hiểu chuyện tranh đấu giữa người với người, mặc dù niên kỷ lớn như vậy, nhưng thành tựu lớn nhất của lão chính là chế thuốc. Tuy rằng lão là cao thủ Thiên Giai trung phẩm, nhưng năng lực chiến đấu thực tế cũng không đạt được mức này.
Hơn nữa mấy ngày nay lão một mực chuyên chú luyện chế giải dược “Tuyết tử hàn băng độc”, sức lực hao tổn không ít. Khi đại chiến giữa cao thủ Thiên Giai của Ô Long Bảo và Đại Tuyết cung phát sinh, đám hắc y nhân này đột nhiên chạy ào tới hung hăng, tàn ác vây công lão. Bàng Dược Vương trong lúc bất ngờ không kịp phản kích mới bị xích sắt cuốn lấy. Sau đó đám Đường Phong tới thì thấy được tràng cảnh như vậy.
- Tình huống bên ngoài thế nào?
Tuy rằng Bàng Dược Vương đã nghe Tiếu Nhất Diệp nói ít ngày nữa Tạ Tuyết Thần sẽ đến Ô Long Bảo, hơn nữa cũng sẽ phái không ít cao thủ tới đây, nhưng không biết rõ lắm hắn dẫn tới bao nhiêu người. Hiện tại nghe tiếng ầm ầm bên ngoài, Bàng Dược Vương cũng ý thức được tình huống của Ô Long Bảo không tốt lắm.
- Rất khó định liệu!
Đường Phong trầm giọng nói. Hắn nói đơn giản qua một lần cuộc chiến giữa cao thủ Thiên Giai, lại kể lại tình huống đám hắc y nhân bên này.
Tâm tình mọi người không khỏi trầm xuống. Tới lúc này bọn Thiết Đồ mới hiểu rõ tình huống của những cao thủ Thiên Giai Ô Long Bảo đang bị áp chế.
- Ô Long tam sứ làm phản?
Bàng Dược Vương há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc:
- Điều này sao có thể? Có phải ngươi nhìn lầm rồi không?
- Tình huống cụ thể ta không biết, nhưng chuyện Ô Long tam sứ là tuyệt đối không thể nghi ngờ. Đám người Thang Phi Tiếu tuyệt đối sẽ không nhìn nhận sai lầm.
- Điều này sao có thể? Điều này sao có thể đây? Ba lão già này luôn trung thành tận tâm với lão cung chủ, kiên quyết sẽ không trợ giúp Tạ Tuyết Thần đến đối phó Bảo chủ đại nhân. Chẳng lẽ Ô Long tam sứ đã bị người ta giết, Tạ Tuyết Thần tìm người khác ngụy trang thay thế?
Đường Phong chỉ có thể nói liên tưởng của Bàng Dược Vương thật quá mức phong phú.
Cao thủ Thiên Giai thường bế quan quanh năm trong mật thất Ô Long Bảo, loại chuyện này không phải không có khả năng xảy ra. Nhưng nếu là như vậy, tuyệt đối sẽ gây ra động tĩnh kinh thiên động địa, không thể giấu giếm được cả Ô Long Bảo.
- Không được! Ta phải đi hỗ trợ!
Ngoài dự liệu của Đường Phong, sau khi biết được những tình huống này, Bàng Dược Vương lại tình nguyện xung phong đi tham chiến. Đường Phong còn tưởng rằng lão sẽ làm con rùa rút đầu. Với tính cách hèn mọn của lão gia hỏa này, không có khả năng làm được chuyện như vậy.
- Các ngươi cũng đừng mong nhàn rỗi. Mau đi thông báo cách nhận biết hắc y nhân, nói cho bọn họ cách nhận ra địch, ta. Những hắc y nhân này đều là căn cơ của Ô Long Bảo, tuyệt đối không thể để toàn bộ bị giết ở chỗ này. Bảo chủ còn muốn phái bọn họ tới tiếp quản thống trị Đại Tuyệt Cung…
- Không cần phải đi đâu hỗ trợ.
Đường Phong mừng thầm. Bàng Dược Vương đã hiên ngang lẫm liệt như vậy, hắn cũng không cần phải nhiều lời:
- Lão nếu thật muốn hỗ trợ, vậy cứ ở chỗ này chờ đi.
- Tại sao?
Bàng Dược Vương mờ mịt hỏi.
- Bởi vì có một cao thủ bị ta dẫn dụ qua đây. Nếu lão có thể giúp chúng ta giết chết cao thủ này, chẳng khác nào làm suy yếu thế lực Đại Tuyệt cung.
Đường Phong vừa dứt lời, một cỗ khí thế khổng lồ đã trực tiếp vọt thẳng tới đây. Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cảm thụ được cỗ sát khí lạnh lẽo ngút trời này, đám Thiết Đồ vẫn nhịn không được có chút biến sắc.
Đây là khí thế của cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, sát khí của sát thủ Đại Tuyết cung, không ngờ lại khổng lồ như vậy, khiến tim mỗi người đều đập nhanh hơn vài nhịp.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Sát thủ Đại Tuyết cung này cũng đã vô cùng buồn bực. Hắn phụng mệnh truy kích Đường Phong, không ngờ chỉ một tiểu tử Địa Giai trung phẩm lại có tốc độ nhanh như vậy, khiến hắn không lưu ý một chút liền mất tung tích đối phương.
Tạ Tuyết Thần đối với Đường Phong hận thấu xương. Hắn đương nhiên không thể cứ như vậy trở về báo cáo kết quả. Tuy rằng buồn bực phẫn nộ, cũng vẫn phải tìm kiếm khắp Ô Long Bảo. Lúc này Ô Long Bảo hỗn loạn rối tung rối mù, tuy nhiên, với nhãn lực của hắn, tìm kiếm mục tiêu của mình giữa một đám người cũng là chuyện rất đơn giản.
Vì bản lĩnh chạy trốn của Đường Phong mà hắn đã phải vòng vo hơn phân nữa Ô Long Bảo. Mà lúc này, hắn đang chuẩn bị đến dược phòng.
Vị cao thủ Thiên Giai này vừa tìm kiếm trong lòng vừa chửi cha gọi mẹ. Tuy rằng nhãn lực của hắn không tầm thường, nhưng tên tiểu tử Địa Giai kia nếu chỉ vừa dọa đã sợ, trốn ở một nơi bí mật nào, thật sự là khó tìm. Hắn không thể kiểm tra tất cả các gian phòng. Nếu làm vậy, chỉ sợ không biết tới ngày tháng năm nào.
Chính lúc đang phiền muộn không gì sánh được, trong một gian phòng có tường bị phá hai lỗ lớn đột nhiên lóe ra hai điểm tinh quang, phóng qua bên này với tốc độ cực nhanh.
Tinh quang chính là do một người trong phòng bắn ra.
Cao thủ Thiên Giai này để tiện tìm kiếm Đường Phong nên đã bay lơ lừng trên không trung. Với thực lực cùng khí thế của hắn, dọc theo đường đi tới căn bản không có hắc y nhân Ô Long Bảo nào dám tìm hắn gây phiền phức, thấy hắn từ xa đã vội vàng bỏ chạy. Thế nhưng ở đây, hắn cư nhiên lại bị đánh lén. Tên đó không phải muốn tìm tử lộ sao? Vào lúc tâm tình của mình đang không tốt lắm, lại có kẻ dám ở phía sau vuốt râu hùm, mình thật không ngại đi xuất thủ khiển trách tên hắc y nhân không biết trời cao đất dầy này một chút.
Đang ở giữa không trung, cách mặt đất chỉ khoảng bày, tám trượng, cao thủ Thiên Giai đã thấy được hình dáng của hai đao tinh quang. Đó là hai thanh phi đao nhìn qua rất bình thường nhưng chế tạo lại rất tinh xảo.
Kẻ phóng ra hai thanh phi đao này hẳn là bản lĩnh dùng ám khí không tầm thường, bởi vì tốc độ, lực đạo và góc độ xuất kích đều vô cùng chuẩn xác.
Tuy nhiên, đối với một cao thủ Thiên Giai mà nói, chỉ là hai thanh ám khí, cũng không mang lại uy hiếp gì đáng kể.
Cao thủ Thiên Giai này chỉ khẽ vung tay lên, một cỗ cương khí khổng lồ tràn ra, đánh dạt hai thanh phi đao tới nơi nào không rõ.
Nhìn lại nơi xuất phát của hai thanh phi đao, vẻ mặt cao thủ Thiên Giai này không khỏi tràn đầy cao hứng.
Bởi vì vừa rồi trong nháy mắt, hắn rõ ràng thấy được khuôn mặt của tên tiểu tử Địa Giai kia tại chỗ tường bị phá chợt lóe lên rồi biến mất.
Quả nhiên là “Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công”… Xem ra tiểu tử này quả nhiên có chút hoảng loạn. Bằng không, nếu như hắn cứ ở yên một chỗ, chính mình trong thời gian ngắn sẽ không tìm được hắn, nhưng hắn lại núp ở đây đánh lén mình. Cái này chẳng phải là mang cá đến miệng mèo sao?
Không hề nghĩ ngợi, cao thủ Thiên Giai trực tiếp vọt qua lỗ hổng. Người còn chưa tới, hắn đã cảm giác được bên trong còn có mấy cỗ khí tức.
Mai phục sao? Xem ra tên tiểu tử Địa Giai kia cũng không phải hoàn toàn không chuẩn bị, lại càng không phải là trong lúc hoảng loạn mà tập kích mình, mà là có dự mưu từ trước.
Khóe miệng cao thủ Thiên Giai hiện ra một tia cười nhạt tàn khốc. Theo như hắn biết, hiện tại toàn bộ cao thủ đứng đầu Ô Long Bảo đều đã bị bọn cung chủ chế ngự, những người còn lại trong mắt hắn đều không có chút uy hiếp nào. Bởi vậy, thực lực mấy người Địa Giai mai phục này sao đáng cho hắn để vào mắt.
Bởi vậy, mặc dù cảm giác được bên trong còn có mấy người khác, tốc độ của hắn vẫn không giảm chút nào.
Bên trong dược phòng, tại hai bên động khẩu, Đường Phong quay đầu nhìn Bàng Dược Vương, vẻ mặt chờ mong:
- Bàng lão, tất cả đều trông cậy vào lão!
Bàng Dược Vương tức đến thổ huyết.
Đường Phong căn bản là chưa cho lão thời gian hỏi han bất cứ chuyện gì, vừa cảm giác được khí thế và sát khí của cao thủ Thiên Giai kia, hắn đã lao tới bên tường phóng ra hai thanh phi đao, sau đó còn dám nói ra câu chết tiệt kia.
Bàng Dược Vương biết thực lực của mình, cũng biết giữa mình và sát thủ Thiên Giai thượng phẩm chênh lệch thế nào. Lão vừa nói muốn đi chiếu cố Phi Tiếu Nhã cũng chỉ là do chức trách. Huống chi, trong lúc có nhiều cao thủ Thiên Giai hỗn chiến, áp lực đối với lão cũng không lớn, đến lúc đó ra tay hỗ trợ, giúp người khác gánh vác bớt một chút gánh nặng cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, tình cảnh hiện tại so với hỗn chiến hoàn toàn khác nhau. Đường Phong hành động như vậy chẳng khác nào muốn lão và tên cao thủ Thiên Giai thượng phẩm kia trực tiếp đối chiến. Điều này không phải muốn đẩy lão vào tuyệt lộ sao?
- Bàng lão, lên đi chứ!
Thiết Đồ cũng ở một bên giục giã:
- Chúng ta sẽ ở phía sau yểm hộ lão.
Bàng Dược Vương thực sự muốn giết người. Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn. Tên cao thủ Thiên Giai kia vọt thẳng tới, nếu lão còn không động thủ, khẳng định sẽ không còn cơ hội nữa.
Thân hình chợt lóe lên. Sắc mặt Bàng Dược Vương trở nên ngưng trọng, vọt tới lỗ hổng bên cạnh, nhìn cũng không buồn nhìn, vội ngưng tụ thực lực toàn thân, đẩy ra phía ngoài cửa một chưởng.
Lần đánh lén này Bàng Dược Vương nắm thời cơ tương đối chính xác. Trong nháy mắt chưởng phong của hắn đẩy ra, sát thủ Thiên Giai kia cũng vừa lúc đáp xuống ngoài động khẩu, cước bộ còn chưa đứng vững, lại đột nhiên cảm thụ được một công kích không thể xem thương ập vào mặt.
Không ngờ bên trong còn có Thiên Giai?
Sát thủ Đại Tuyết cung giật mình kinh hãi. Tuy rằng hắn không sợ người cảnh giới Địa Giai, nhưng lúc này nếu bị cao thủ Thiên Giai toàn lực đánh một chiêu, cũng đủ cho hắn ngậm quả đắng rồi. Đối mặt với một kích thanh thế lớn như vậy, hắn muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng, trong lúc hoảng loạn toàn lực đánh ra một chiêu.
Hai cỗ cương khí tại hai bên tường hung mãnh va chạm vào nhau, bùng lên một tiếng nổ dữ dội. Bức tường dược phòng bị hất bay đi hơn phân nửa.
Khi hai cao thủ Thiên Giai liều mạng so chiêu, sát thủ Thiên Giai nương theo lực đạo của đối phương, hai chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, cả người lướt đi.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi hắn nhảy lên khỏi mặt đất, từ trong dược phòng đột nhiên lao ra mấy nhân ảnh, dẫn đầu là một người kim quang chói lói, quyền phong lạnh thấu xương, lao phía hắn đánh ra mấy quyền.
Sắc mặt sát thủ Thiên Giai trầm xuống, khi đang muốn phòng ngự, trước mặt lại có bóng người nhoáng lên, lập tức sau ót truyền tới cảm giác lạnh lẽo.
Cư nhiên lại có người vọt đến phía sau mình? Vừa rồi trong nháy mắt hắn chỉ thấy một thân ảnh lờ mờ, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, đã bị đối phương vọt tới phía sau.
Tốc độ lại có thể nhanh như vậy?
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao cao thủ Thiên Giai vẫn là cao thủ chân chính. Đánh lén bậc này nếu là nhằm vào người khác còn có khả năng thành công, nhưng nếu là sát thủ Đại Tuyết Lâu từ trong sinh tử đi ra, năng lực phản ứng tất nhiên sẽ không quá chậm, nhất là lại dưới tình huống cực độ nguy hiểm, càng có thể làm ra những sự tình người thường không thể tưởng tượng được. Thân hình người này chỉ hơi nhoáng lên, để lại một đạo tàn ảnh, đã tránh được sang một bên.
Phía sau hắn, chủy thủ của Cừu Thiên Biến cắt vào tàn ảnh, đâm vào khoảng không, mà Thiết Đồ cũng không có mục tiêu, vài đạo thiết quyền chém ra cũng vô ích.
Không đợi cao thủ Thiên Giai ổn định thân hình, phía dưới đột nhiên đau nhói lên. Quay đầu nhìn lại, khuôn mặt cao thủ Thiên Giai nhất thời méo mó.
Chính là tên tiểu tử Địa Giai mình một mực truy đuổi kia. Không biết từ lúc nào hắn đã vọt tới bên cạnh mình, thanh đoản kiếm màu đen trên tay đâm thẳng vào xương sườn mình. Nếu không phải mình vừa vận cương khí hộ thân, lần này sợ rằng đã bị đối phương đâm thấu tâm can.
Tinh anh Địa Giai của Ô Long Bảo quả thực không thể xem thường. Nhưng từ khi nào lại xuất hiện mấy Địa Giai lợi hại thế này? Nếu mỗi Địa Giai đều có lực lượng và tốc độ này, còn muốn cho người ta sống nữa hay không?
Lúc này trong lòng Đường Phong cũng thực phiền muộn. Hắn lợi dụng thời cơ khi Thiết Đồ lao ra, đã cùng Cừu Thiên Biến đồng thời xuất thủ, Cừu Thiên Biến vòng ra sau lưng hắn. Chính vì vậy cho nên cao thủ Thiên Giai mới chỉ nhận thấy được một thân ảnh vọt tới phía sau mình, mà không biết rằng kỳ thực là có hai người.
Khi địch nhân hoàn toàn tập trung ứng phó đòn đánh lén của Cừu Thiên biến, Đường Phong mới nhân cơ hội đắc thủ.
Tuy rằng đắc thủ, nhưng lại không đạt được hiệu quả như trong tưởng tượng. Đường Phong cũng biết cao thủ Thiên Giai thượng phẩm không thể dễ dàng đối phó như vậy. Cương khí hộ thân của hắn kiên cố dị thường. Đoản kiếm màu đen của mình hoàn toàn bị ngăn trở ở bên ngoài, căn bản không thể tiến vào trong.
Một kích không có hiệu quả, Đường Phong căn bản không dừng lại, tiếp tục tấn công. Sau một khắc, một đạo chưởng phong bổ vào vị trí cao thủ Thiên Giai đang đứng. Trong nháy mắt, mặt đất nứt ra một hố lớn.
Toàn bộ sự việc phát sinh trong chớp mắt như điện quang hỏa thạch, nóc nhà dược phòng bây giờ mới ầm ầm sập xuống, lộ ra thân ảnh Bàng Dược Vương ở bên trong.
Bàng Dược Vương vừa lấy cứng chọi cứng với cao thủ Thiên Giai mấy chưởng, thân hình lúc này lui ra vài chục trượng, hai tay giơ lên giữa không trung, duy trì trạng thái phòng ngự. Tuy nhiên, đối thủ quá lợi hại khiến sắc mặt lão có chút tái nhợt.
Trái lại, mặc dù cao thủ Thiên Giai này bị mọi người liên hợp đánh lén, lúc ứng phó Bàng Dược Vương, lúc lại chống lại tập kích của mấy người Địa Giai, vậy mà mặt không đỏ, tâm không loạn. So sánh ra, ai mạnh ai yếu đã rõ ràng.
Bàng Dược Vương cũng biết mình không phải đối thủ của người này, thế nhưng nếu đã đứng tiên phong, lão cũng không thể lùi bước. Bàng Dược Vương hơi vận chuyển công pháp, áp chế khí huyết đang sục sôi trong cơ thể, chậm rãi từ trong dược phòng đi ra, cùng với mấy người Đường Phong tạo thành vòng tròn, bao vây cao thủ Thiên Giai ở chính giữa.
Thu Tuyệt Âm và Hà Hương Ngưng cũng đi ra. Hai nàng vừa rồi không tham dự đánh lén, bởi vì tốc độ cùng lực đạo của các nào đều không cao, đánh lén cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Thế nhưng khi Hà Hương Ngưng thấy rõ khuôn mặt sát thủ Đại Tuyết Lâu này, cước bộ đột ngột dừng lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên vô tận phẫn hẫn và sát khí, ngay cả thân hình gầy yếu mềm mại cũng nhịn không được run lên.
Thu Tuyệt Âm cùng đi ra với nàng, cảm thụ được biến hóa của Hà Hương Ngưng trước tiên, quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn tên sát thủ Đại Tuyết cung đứng đó, nét mặt có chút nghi hoặc.
Tao ngộ của Hà Hương Ngưng mọi người đều biết rõ, biết nàng tới nơi này chính là vì muốn trở nên lợi hại, sau đó tìm một sát thủ Đại Tuyết Lâu báo thù. Lẽ nào người này chính là cừu nhân của Hà Hương Ngưng?
- Là hắn sao?
Thu Tuyệt Âm nhẹ nhàng cầm tay Hà Hương Ngưng, lên tiếng hỏi.
Hà Hương Ngưng nắm chặt nắm tay, cương khí trên người không khống chế được mà bùng phát ra, đôi môi mím chặt đến bật máu, hai mắt đỏ bừng, gật đầu:
- Ta vĩnh viễn không quên được người này.
Đúng vậy! Chính hắn đã tàn sát cả nhà nàng, lại cố ý giữ lại mạng sống cho nàng, đồng thời chỉ dẫn nàng đến Ô Long Bảo với tâm lý sát thủ cực kỳ biến thái.
Trước cửa dược phòng lớn như vậy, Bàng Dược Vương và sát thủ Đại Tuyết Cung kiềm chế lẫn nhau. Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, vừa cẩn trọng nghiêm túc, lại vừa trào phúng châm biếm, ai cũng không chịu lùi bước.
Về phần đám người Đường Phong, sớm đã bị cao thủ Thiên Giai vô tình hay cố ý phớt lờ. Dù rằng thực lực mấy người Địa Giai này cao hơn đồng cấp rất nhiều, nhưng trong mắt hắn cũng chẳng là gì. Địa Giai dù có lợi hại cũng vẫn chỉ là Địa Giai, không có khả năng tạo nên nguy hại gì đối với hắn. Ngoại trừ phương thức đánh lén, nếu tranh đấu chính diện, hắn tuyệt đối sẽ không để tâm mấy nhân vật nhỏ nhoi này.
- Bàng Dược Vương!
Khóe miệng tên sát thủ Đại Tuyết Cung chậm rãi nhếch lên một tia cười nhạt. Hắn hiển nhiên là nhận ra Bàng lão nhân.
- Phượng Kinh Thanh!
Bàng Dược Vương hừ lạnh một tiếng, nói ra tên của sát thủ Đại Tuyết Cung này.
Lời vừa nói ra, không chỉ Đường Phong, ngay cả Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến đều quay đầu nhìn Hà Hương Ngưng. Khi thấy sắc mặt phẫn nộ, ủy khuất, đôi mắt đỏ rực hận không thể giết chết địch nhân của nàng, mấy người bọn họ không khỏi nhíu mày.
Phượng Kinh Thanh – sát thủ đứng thứ sáu của Đại Tuyết Cung, không ngờ lại chính là cừu nhân của Hà Hương Ngưng. Đường Phong còn nhớ rõ lúc trước khi hắn và Hà Hương Ngưng nói chuyện phiếm, nàng đã nói qua cái tên này, mà thần sắc của nàng lúc này cũng nói rõ điều đó.
Chuyện này có chút phiền phức. Đường Phong liếc mắt nhìn Hà Hương Ngưng, rất sợ nàng thấy kẻ thù ở trước mắt sẽ vì muốn báo thù mà mất đi lí trí. Nếu là như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hành động của mọi người, chính nàng cũng rất có thể sẽ nhanh chóng bị giết chết.
Tuy nhiên, khi Đường Phong thấy Thu Tuyệt Âm nắm tay Hà Hương Ngưng, nhẹ giọng nói với nàng mấy câu, Hà Hương Ngưng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra, sắc mặt đã bình tĩnh lại rất nhiều. Đường Phong lúc này mới yên lòng. Thần sắc của nàng tuy rằng vẫn tràn đầy phẫn nộ, nhưng tâm tình rõ ràng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.
Chỉ cần không bị cừu hận che mờ lý trí là tốt rồi.
- Vì sao? Đại Tuyết Cung còn chưa đủ cho đám súc sinh các ngươi làm càn sao? Cư nhiên lại còn muốn đến Ô Long Bảo dương oai sao?
Bàng Dược Vương lạnh giọng hỏi.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Chương 388: Phượng Kinh Thanh.
- Bàng lão đầu!
Phượng Kinh Thanh lơ đễnh nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đối nghịch với cung chủ. Cung chủ luôn mến tài của ngươi, trước khi hành động luôn luôn căn dặn chúng ta, nếu không phải bất đắc dĩ, thì không được phép đả thương ngươi, nhất định phải đưa ngươi trở về Đại Tuyết Cung. Cung chủ coi trọng ngươi như vậy, nhưng cũng không thể không phân biệt tốt xấu.
- Hừ!
Bàng Dược Vương bày ra bộ dáng thà chết không khuất phục.
- Lão phu sinh là người Ô Long Bảo, chết cũng làm quỷ Ô Long Bảo. Không nói loại vô liêm sỉ như ngươi không đủ tư cách khuyên ta, dù là Tạ Tuyết Thần tự mình đến đây, quỳ trên mặt đất cầu xin ta, lão phu cũng quyết không giúp hắn luyện chế dù chỉ một khỏa đan dược.
Phượng Kinh Thanh cũng không nổi giận. Hắn không phải có thái độ khoan dung độ lượng gì, mà loại người như bọn hắn, sớm đã bị người khác trực tiếp hay gián tiếp thóa mạ qua vô số lần, hiện tại thêm một Bàng Dược Vương cũng không có nhiều hơn, mà bớt đi một Bàng Dược Vương cũng không ít hơn. Cứ coi như hắn đang đánh rắm là được rồi.
- Bàng lão đầu, tuổi tác của cũng lớn rồi, cũng không thích hợp đi cầu xin người khác. Hà tất cứ phải khăng khăng một mực như vậy. Đợi thêm vài chục năm nữa, ngươi cũng xuống mồ an nghỉ, ngươi không muốn mình không có chỗ chon thây chứ? Thần phục uy phong của Cung chủ, chỉ bất quá là giúp Ngài luyện chế mấy khỏa đan dược mà thôi, lại không cần phải ra trận giết địch, cuộc sống dễ dàng khoái hoạt. Tới lúc đó, ngươi muốn cái gì lại không được?
Xem ra Phượng Kinh Thanh còn muốn tiếp tục khuyên nhủ một phen.
- Lão phu chỉ nhận một người duy nhất là Cung chủ. Còn loại người hèn hạ như Tạ Tuyết Thần, súc sinh ngươi muốn ta vì hắn ra sức, trở lại nói cho hắn một tiếng, đó là mơ mộng hão huyền, để hắn sớm dập tắt ý tưởng ngu xuẩn này.
- Ài!
Phượng Kinh Thanh thở dài:
- Ngươi đây là đang ép ta động thủ với ngươi a…
Vẻ mặt Phượng Kinh Thanh hiện lên tia tiếc nuối, biểu tình vạn lần không muốn, nhưng trong con ngươi lại không che giấu được khát vọng tấn công. Dù sao đối với hắn mà nói, giết người là một loại vui vẻ, một loại hưởng thụ cực độ.
- Nếu súc sinh kia có thể nhường lại vị trí Cung chủ, để Bảo chủ đại nhân tiếp nhận, thừa nhận với thiên hạ sai lầm của mình, lão phu ngược lại rất vui lòng giúp hắn luyện chế một khỏa tuyết đan, bảo đảm thi thể của hắn trăm năm không hủy.
Ngữ khí của Bàng Dược Vương rõ ràng cố ý gây sự.
Đường Phong ở một bên nhịn không được thầm buồn cười. Bàng lão đầu bình thường yêu tiền như mạng, rất không đứng đắn, không ngờ lúc này lời lẽ lại sắc bén như vậy, coi như là có một phần bản lĩnh.
Phượng Kinh Thanh khinh thường liếc mắt nhìn Bàng Dược Vương, chuyển ánh mắt về phía Đường Phong, mở miệng nói:
- Ta phụng mệnh Cung chủ, phải giết tiểu tử này. Ngươi nhất định che chở hắn sao?
- Nhiều lời vô ích!
Bàng Dược Vương ngay câu nói đầu tiên đã không muốn dây dưa với Phượng Kinh Thanh.
Phượng Kinh Thanh nở nụ cười. Trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn giết choc. Mệnh lệnh của Cung chủ là không đến lúc vạn bất đắc dĩ không nên đả thương Bàng Dược Vương, nhưng tình huống này rõ ràng là vạn bất đắc dĩ. Nếu hắn muốn che chở tiểu tử Địa Giai này, mình tất nhiên sẽ không thể hạ thủ lưu tình, tới lúc đó cũng dễ ăn nói với Cung chủ.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, thân hình Phượng Kinh Thanh đột nhiên biến mất tại chỗ. Chờ mọi người có phản ứng, hắn đã đứng trước mặt Đường Phong. Tới lúc này, Bàng Dược Vương mới chật vật hô một tiếng:
- Cẩn thận!
Đường Phong nào dám chậm trễ, trong nháy mắt nhận ra điểm bất thường, năng lượng toàn thân đã bộc phát ra, nhanh như gió lướt đi. Phượng Kinh Thanh đánh hụt, không khỏi kinh hô một tiếng.
Hắn lần này xem như tập kích bất ngờ. Vốn dựa theo tính toán của hắn, mặc dù tốc độ của tiểu tử Địa Giai này có nhanh hơn nữa cũng không kịp phòng bị mới đúng. Thế nhưng, trong nháy mắt khi mình công kích, hắn lại có thể tránh được trong gang tấc.
Tốc độ của người này lúc nãy cư nhiên còn chưa dùng hết? Phượng Kinh Thanh nhướng mày, không kịp suy nghĩ, phất tay tiếp tục công tới, bởi vì công kích của Bàng Dược Vương cũng đã tới rồi.
Lấy Thiên Giai thượng phẩm đối phó với Thiên Giai trung phẩm, hơn nữa lại không phải là Thiên Giai trung phẩm như bình thường, tất nhiên là không hề vất vả. Bàng Dược Vương bị Phượng Kinh Thanh ba quyền hai cước bức lui trở lại, thiếu chút nữa thụ thương, thần sắc trên mặt tái nhợt thêm vài phần.
Trong nháy mắt khi Bàng Dược Vương bị bức lui, Thiết Đồ thân lóe kim mang, vọt tới bên người Phượng Kinh Thanh, nắm tay ẩn chứa lực đạo cực lớn, ngay cả cao thủ như Phượng Kinh Thanh cũng không dám khinh thường.
Tuy nhiên, Phượng Kinh Thanh không có tránh đi, cũng đánh ra một quyền, đón đỡ quyền của Thiết Đồ.
Tiếng địch quỷ dị trong nháy mắt vang lên. Phượng Kinh Thanh chỉ cảm thấy trong đầu nổ mạnh một tiếng, màng tai ong ong. Nếu đổi là một người khác tất sẽ bị âm công vô ảnh vô hình này làm nhiều loạn tâm thần rồi, nhưng mặc dù Phượng Kinh Thanh vô cùng kinh ngạc trước thủ đoạn công kích ly kì này, tay vẫn không chút chậm chạp, vẫn mạnh mẽ đánh ra như trước.
“Ầm” một tiếng! Thiết Đồ với thân thể được bao trùm bởi kim mang bay ngược ra ngoài, đoàn kim mang chói mắt rõ ràng nhanh chóng tối dần, thiết chút nữa tan biến. Phượng Kinh Thanh lại vẫn như cũ không chút sứt mẻ gì, chỉ có điều thần sắc trên mặt đã ngưng trọng hơn rất nhiều.
Hắn không ngờ mấy tên Địa Giai liên hợp lại phát huy ra tác dụng cường đại như vậy.
Số Địa Giai chết trong tay hắn đếm không xuể, chưa bao giờ có Địa Giai khó chơi như thế này. Nhất là tên nam nhân lực lưỡng toàn thân kim quang kia. Loại phòng ngự kiên cố này ngay cả một kích của mình cũng không thể hoàn toàn công phá.
Trong chớp mắt khi Thiết Đồ bay ra, Đường Phong và Cừu Thiên Biến đã tới bên người Phượng Kinh Thanh. Như Ảnh Tương Tùy của Cừu Thiên Biến giúp hắn như cái bong vọt tới phía sau đối phương, thanh chủy thủ trên tay mạnh mẽ hướng đến sau ót Phượng Kinh Thanh, mà Đường Phong lại quán chú cương khí trên đoản kiếm màu đen, vừa sử một chiêu “Phách Sát Kiếm”, tay trái vừa phóng ra chin thanh phi đao, thẳng tới yết hầu Phượng Kinh Thanh.
Kiếm quang chói mắt khiến thiên địa cũng biến sắc.
Đôi mắt của Phượng Kinh Thanh không khỏi híp chặt lại, dưới tình thế trước sau giáp kích, hắn có cảm giác vướng víu chân tay. Tốc độ cực nhanh của hai người quả thực khiến đối phương buồn bực, đủ sánh ngang trình độ Thiên Giai, còn có ám khí quỷ dị xuất hiện không chút dấu vết, thật sự làm cho người ta khó lòng phòng bị. Chỉ cần phản ứng hơi chậm một chút, rất có khả năng thụ thương đương trường.
Tuy nhiên, Phượng Kinh Thanh trước sau vẫn không dùng toàn lực. Lúc này tuy rằng hắn có thể thoát khỏi vây công của Đường Phong và Cừu Thiên Biến, nhưng hắn lại không làm như vậy, chỉ đứng một chỗ, trên người hiện ra một cỗ kình khí như đao phong lạnh thấu xương.
Cuồng phong gào thét, hô hét không ngừng bên tai.
- Mau lui lại!
Lúc này Bàng Dược Vương cũng dần lấy lại tinh thần, vội vàng tới tiếp viện.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Cho dù không có Bàng Dược Vương nhắc nhỏ, Đường Phong và Cừu Thiên Biến cũng không dám đứng tại chỗ, hai người đồng thời vội vàng lui về phía sau. Âm thanh “đinh đinh đương đương” liên tiếp truyền đến.
Trong mắt Đường Phong không khỏi tràn ngập phẫn uất. Kiếm chiêu của mình chém xuống lại bị kình khí của đối phương hóa giải, mà chín phi đao kia, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng khi cách yết hầu Phượng Kinh Thanh một tấc lại ngừng lại, như bị một bức tường vô hình ngăn chặn, lập tức bị lực đạo thổi bay sang một bên.
Không chỉ công kích của Đường Phong vô hiệu, mà Cừu Thiên Biến cũng như vậy. Hắn đâm tới sau ót Phượng Kinh Thanh một kích, căn bản còn chưa tiến vào đã bị cản trở.
Vài tiếng “Hự hự!” vang lên, khi Đường Phong và Cừu Thiên Biến trụ vững cước bộ, cả hai đều không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Trên ngực Cừu Thiên Biến có vài vết rách chừng một thước, là bị lợi khí cắt vào, y phục nát vụn. Hơn nữa tại chỗ vết cắt, máu không ngừng chảy ra.
Đường Phong cũng sờ sờ mặt mình. Lòng bàn tay ẩm ướt một mảng, nơi sờ vào nhói lên cảm giác đau đớn. Hắn phản ứng nhanh hơn so với Cừu Thiên Biến một chút, lui lại sớm hơn một chút, dù vậy cũng tránh không khỏi.
Vừa rồi chỉ cần hai người chậm hơn một chút, toàn bộ đầu Đường Phong sẽ bị chẻ làm hai nửa, mà ngực Cừu Thiên Biến cũng sẽ có thêm vài lỗ thủng.
Gió lạnh thấu xương quấn quanh thân thể Phượng Kinh Thanh. Năng lượng nguyên tố Phong hệ thậm chí đã ngưng tụ tới mức mắt thường có thể nhìn thấy được, bao kín thân thể hắn vào giữa. Nhìn bằng mắt thường, Phượng Kinh Thanh lúc này giống như được bao bọc trong muôn ngàn lưỡi đao do đao phong tụ tập mà thành, đao phong gào thét. Lúc này Phượng Kinh Thanh thoạt nhìn như một con nhím.
Cương tâm của người này cư nhiên lại là gió. Đường Phong thầm kinh hãi.
Cùng Phượng Kinh Thanh giao thủ tới bây giờ, tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng Đường Phong luôn một mực đề phòng lực lượng cương tâm của đối phương. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao có thể không đoán ra?
Quỷ dị khó lượng, không để lại dấu vết chính là gió. Phượng Kinh Thanh vốn là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, tốc độ cực nhanh, tốc độ lực lượng cương tâm của hắn còn nhanh hơn một bậc.
Hơn nữa, năng lượng cương tâm của đối phương không phải là đệ tử khi xưa của Thiên Tú Tông có thể so sánh được. Năng lượng cương tâm của hắn một khi dùng đến, vừa có chất vừa có hình, tiếp xúc trong nháy mắt có thể nhận ra, một khi bị đao phong này đụng tới, ngoại trừ Thiết Đồ và Bàng Dược Vương, những người còn lại căn bản đều không có cách nào phòng ngự.
Đường Phong buồn bực, Phượng Kinh Thanh so với hắn còn buồn bực hơn. Lấy một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, hơn nữa còn sử dụng lực lượng cương tâm, cư nhiên lại không thể nào khống chế được hai tên Địa Giai. Thật sự là mất mặt! Hắn vốn không muốn cùng mấy người này dây dưa, chỉ muốn mau chóng tiêu diệt Đường Phong, hoàn thành nhiệm vụ Cung chủ giao cho, sau đó giết hết những người còn lại. Không ngờ mặc dù mình đột ngột dùng tới lực lượng cương tâm, cũng không giết được một người của đối phương.
Tiếng địch của Thu Tuyệt Âm từ lúc bắt đầu tới giờ cũng chưa từng dừng lại, nhưng công lực của nàng dù sao cũng chưa đủ, âm công đối với đẳng cấp bậc này của Phượng Kinh Thanh ảnh hưởng thực sự là quá nhỏ.
Tuy nhiên, mặc dù là khó khăn, nhưng Đường Phong biết, lực lượng cương tâm của một người không có khả năng duy trì mãi mãi, nhất là đối với cảnh giới cao thủ như Phượng Kinh Thanh. Một khi sử dụng lực lượng cương tâm, tốc độ thoát ra của cương khí sẽ vô cùng nhanh chóng, dùng không được bao lâu sẽ dẫn đến tình trạng kiệt sức. Cho nên, hắn không thể cứ duy trì mãi lực lượng cương tâm, chỉ cần tránh thoát vài lần công kích của hắn, khiến hắn không thể bắt được mọi người trong thời gian ngắn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ phải thu hồi lực lượng cương tâm.
Đường Phong hiểu được đạo lý này, những người còn lại đương nhiên cũng hiểu được.
- Nói thật, biểu hiện của các ngươi quả thật khiến ta phải nhìn với con mắt khác.
Phượng Kinh Thanh cười lạnh một tiếng:
- Chẳng qua, năng lực của các ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vừa nói hắn vừa vưng mạnh tay lên. Một vài đạo đao phong mắt thường có thể nhìn thấy được thoát đi từ thân thể hắn, mang theo sát khí nồng đậm, bay tới trước mặt Đường Phong.
Chiêu thức tấn công ấy và kiếm phong do đệ tử trước đây của Thiên Tú Tông Dương Ngọc Nhi thi triển có hiệu quả như nhau. Nhưng Phượng Kinh Thanh sử dụng lực lượng cương tâm của mình so với Dương Ngọc Nhi rõ ràng cao hơn vô số lần. Hai người căn bản không cùng đẳng cấp.
Đối phó với công kích như vậy, hoặc là ngạnh tiếp, hoặc là né tránh, ngoài ra không còn cách nào khác.
Tất nhiên Đường Phong có thể trong nháy mắt sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn, lấy căn cơ Thiên Giai trung phẩm, hơn nữa, với cường độ thân thể Đường Phong, nếu muốn tránh cũng không phải quá khó khăn. Nhưng Đường Phong không dám thể hiện ra kỹ năng sát thủ của mình. Năng lực này là con bài tẩy để đánh lén Phượng Kinh Thanh, phải chờ tới lúc cảnh giác của hắn thấp nhất. Như vậy mới có thể đạt hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Đường Phong biết mình chỉ có một cơ hội công kích duy nhất. Nếu một kích không thành, như vậy Phượng Kinh Thanh sẽ đề phòng chính mình, đến lúc đó đừng mong có thể đắc thủ nữa.
Cho nên, tình cảnh hiện tại cho dù rất nguy hiểm, Đường Phong vẫn phải cố nén không sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn, mà bước tránh vài bước, thân thể xoay mạnh vài cái.
Thời gian như đông cứng lại. Tới khi mọi người nhìn kỹ lại, trên mặt Đường Phong hiện lên một đạo đao phong. Đao phong này hầu như suýt chém trúng mũi Đường Phong, tóc trên trán bị cắt đứt vài sợi, bay phất phơ trong không trung.
Kình khí do đao phong xẹt qua khiến trên mặt Đường Phong truyền tới cảm giác đau nhói.
Một đạo đao phong khác xẹt qua dưới nách Đường Phong, giống như đánh hụt mà khựng lại, chỉ đủ làm rách y phục hắn mà thôi.
Một đạo đao phong cuối cùng từ cánh tay trái Đường Phong bay ra, mang theo một chuỗi máu tươi.
Bị cắm vào da thịt đến ba phần, Đường Phong chỉ cảm thấy cánh tay mình thiếu chút nữa đứt lìa. May mắn đây chỉ là vết thương ngoài da, mình nắm thời cơ và vị trí vô cùng chuẩn xác, đao phong chỉ xẹt qua da thịt, cũng không có thương tổn tới gân cốt.
Máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ cánh tay Đường Phong, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đất.
Ba đạo đao phong bay ra cự ly chừng hơn mười trượng mới tiêu tán thành hư vô trong không trung.
Đây là một canh bạc cực kỳ nguy hiểm, hơi có chút vô ý sẽ lập tức táng mệnh. Nhưng Đường Phong đã làm được. Đối mặt với một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm lực lượng cương tâm thi triển gần như không có kẽ hở, Đường Phong trên cơ bản là hoàn toàn né tránh hết, chỉ là bị một chút ngoại thương mà thôi.
- Ta cho ngươi trốn!
Phượng Kinh Thanh phẫn nộ hét lên. Đường Phong chỉ là một tiểu tử Địa Giai trung phẩm lại hết lần này tới lần khác thoát khỏi công kích của hắn, Phượng Kinh Thanh cảm thấy như bị người khác hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt. Điều này làm sao hắn có thể chấp nhận được?
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế