Hồi 21
Uyển tại thủy trung ương đảng
Chiếc kiệu hoa do tám gã kiệu phu lá»±c lưỡng khiên dừng lại trÆ°á»›c háºu sảnh tòa biệt lầu của Má»™ng Di Hoa.
ÄÃch thân lão bá»™c Từ Quảng ra táºn kiệu vén rèm.
Từ trong kiệu bÆ°á»›c xuống má»™t vị công tá» phong thái Ä‘Æ°á»ng bệ trong bá»™ trÆ°á»ng bằng gấm, vá»›i thêm chiếc áo khoác bằng lụa bên ngoà i. Y có phong thái của má»™t vị đại thiếu gia có quyá»n thế.
Lão Từ Quảng ôm quyá»n khom ngÆ°á»i từ tốn nói :
- Mạc Thiên Tứ đại công tá», má»i theo lão hủ.
Vị đại công tỠcủa Kiếm trang bước xuống kiệu, chấp tay sau lưng nhìn lão.
Tinh nhãn của Mạc Thiên Tứ sáng ngá»i, toát ra cái nhìn nhÆ° mắt diá»u hâu rình ráºp má»™t con mồi.
Y nhỠnhẹ nói :
- Lão dẫn bổn thiếu gia đi.
- Dạ...
Lão Từ Quảng Ä‘i trÆ°á»›c, những bÆ°á»›c chân của lão có vẻ chầm cháºm bởi tuổi tác.
Thiên Tứ nối bước theo sau, lão Từ Quảng đưa Mạc Thiên Tứ đến gian đại sảnh trong biệt lầu.
Lão dừng bÆ°á»›c trÆ°á»›c cá»a, nhìn lại Mạc Thiên Tứ :
- Quý nÆ°Æ¡ng Ä‘ang chá» công tá».
Mạc Thiên Tứ gáºt đầu.
Lão Từ Quảng ôm quyá»n :
- Lão phu cáo lui.
Thiên Tứ nhìn lão, nhón tay lấy một nén kim lượng đặt và o tay lão. Lão Từlắc đầu từ chối :
- Mạc công tá» hãy giữ lấy. Lão Từ chỉ là m theo pháºn nghiệp của mình, lão không dám nháºn kim lượng của công tá».
Mạc Thiên Tứ mỉm cÆ°á»i gáºt đầu :
- Tốt.
Lão Từ Quảng ôm quyá»n xá rồi quay bÆ°á»›c lặng lẽ bá» Ä‘i, Thiên Tứ sá»a lại phục trang mặc dù y biết đó chỉ là hà nh Ä‘á»™ng thừa, bởi trang phục của y đã thẳng nếp.
Y gõ cá»a biệt sảnh ba tiếng.
Cá»™c... cá»™c... cá»™c...
Sau ba tiếng gõ cá»a của Mạc Thiên Tứ, cá»a biệt sảnh dịch hé mở. Má»™t mà n xạ hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngát từ trong phả ra xông và o mÅ©i Mạc Thiên Tứ. Ngá»i là n xạ hÆ°Æ¡ng thÆ¡m nồng đó, bất giác Thiên Tứ cảm thấy nao nao trong lòng. Má»™t cảm giác mà y không lÆ°á»ng trÆ°á»›c bất ngá» xuất hiện. Thiên Tứ lắc đầu nhÆ° muốn xua những ý tÆ°á»ng vừa má»›i nảy nở phát sinh trong tâm tưởng ra khá»i đầu mình.
Y len qua cá»a biệt sảnh.
Ả cung nữ bÆ°á»›c ra ngoà i rồi đóng cá»a lại.
Mạc Thiên Tứ hÆ°á»›ng mắt nhìn vá» tấm rèm lụa mà u hồng che ngang trà ng ká»·. PhÃa trÆ°á»›c trà ng ká»· là chiếc lÆ° ngá»c Ä‘ang thả mùi hÆ°Æ¡ng ngà o ngạt.
Mạc Thiên Tứ lại sá»a trang phục, cứ nhÆ° đó là thói quen ở chà ng má»—i khi phải suy nghÄ©, hay rÆ¡i và o tình cảnh nà y. Thiên Tứ thả bÆ°á»›c cháºm rãi tiến vá» phÃa bức rèm bằng lụa. DÆ°á»›i ánh sáng lung linh huyá»n ảo của bốn chiếc chân đèn, rồi xuyên qua tấm rèm lụa, y thấy má»™t nữ nhân trong tÆ° thế ná»a nằm, ná»a ngồi trên trà ng ká»·. Trong tÆ° thế đó nà ng nhÆ° muốn phô diá»…n những Ä‘Æ°á»ng cong của cÆ¡ thể mình.
- Công tỠđến rồi à ?
- Mạc Thiên Tứ không thể không đến khi nháºn được tÃn thÆ° của Má»™ng Di Hoa tiểu thÆ°.
Mạc Thiên Tứ vừa nói vừa bÆ°á»›c đến vén tấm rèm lụa mà u hồng nhạt. Má»™ng Di Hoa nằm dà i trên trà ng ká»· trong bá»™ cánh trắng toát, chân phải của nà ng duá»—i ra ngoà i qua Ä‘Æ°á»ng xẻ dá»c từ dÆ°á»›i lên tá»›i táºn phÃa trên. Má»™ng Di Hoa nhìn Mạc Thiên Tứ Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm.
Mạc Thiên Tứ nhìn Di Hoa nhÆ° muốn nuốt chá»ng nà ng và o hai con ngÆ°Æ¡i sáng ngá»i nhÆ° mắt cú vá». Y cÅ©ng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm đáp lại nà ng, rồi dá»i ánh mắt thao láo chạy dà i từ trên xuống dÆ°á»›i. Sau đó thì dừng lại trên chiếc chân trần vá»›i là n da trắng nõn và má»ng nhÆ° má»™t lá»›p lụa. Cảm giác nao nao, bồn chồn lại xuất hiện trong Äan Ä‘iá»n Mạc Thiên Tứ. Y nuốt nÆ°á»›c bá»t, thứ nÆ°á»›c bá»t mà gã không tá»± kìm chế được mà tá»± nó trà o ra theo cảm xúc Ä‘ang dâng lên ngồn ngá»™n.
Mạc Thiên Tứ ngồi xuống trà ng ká»·, theo má»™t thứ bản năng mà gã thầm nhủ đó là chức pháºn, đặt tay lên chiếc chân trần của Má»™ng Di Hoa. Năm ngón tay của Mạc Thiên Tứ nhÆ° chạm và o má»™t lá»›p lụa má»m mại, đúng hÆ¡n là chạm đến là n da của má»™t trái Ä‘Ã o chÃn má»™ng, Ä‘ang tÆ°Æ¡m mất vá»›i tất cả sá»± quyến rÅ© không má»™t bút má»±c nà o có thể tả được.
Chỉ những ngón tay thôi mà Thiên Tứ cảm thấy nôn nao, bủn rủn cả ngÆ°á»i.
Y nhè nhẹ vuốt bản thủ dá»c theo chiếc chần trần của Má»™ng Di Hoa, lần xuống bên dÆ°á»›i.
Nà ng không chút biểu hiện gì phản kháng lại hà nh Ä‘á»™ng của Mạc Thiên Tứ, còn Ä‘iểm nụ cÆ°á»i rất mãn nguyện khÃch lệ gã.
Bản thủ Thiên Tứ dừng lại dÆ°á»›i gót chân của Má»™ng Di Hoa. Bà n chân nhá» nhắn thanh mảnh của nà ng nhÆ° má»™t tuyệt tác nghệ thuáºt mà chỉ cần phóng nó thà nh trang đã có thể biểu thị được cho ngÆ°á»i xem biết đó là bà n chân của má»™t trang giai nhân hoà n hảo.
Thiên Tứ nhìn Di Hoa. Y mỉm cÆ°á»i vá»›i tất cả sá»± thá»a mãn. Y nhá» nhẹ nói :
- Mạc Thiên Tứ nghĩ Mộng Di Hoa đã quên Thiên Tứ rồi chứ?
Di Hoa hÆ¡i chá»i tay tá»±a đầu, nhá»m lên. Sá»± dịch chuyển của nà ng tạo ra má»™t là n sóng dục tình xuất hiện ngay trong tầm thức của Mạc Thiên Tứ. Y phải rÃt má»™t luồng chân khà tháºt sâu má»›i khả dÄ© ká»m chế được những xúc cảm dục tình vừa phát sinh kia.
Di Hoa nhỠnhẹ nói :
- Là m sao Má»™ng Di Hoa quên được Mặc công tá», đại thiếu gia của Kiếm trang.
Thiên Tứ ngá»a mặt cÆ°á»i khà má»™t tiếng, rồi nhìn lại nà ng.
- Nà ng không quên Thiên Tứ, vì Thiên Tứ là đại thiếu gia của Kiếm trang. Kể từ sau cái chết của gia phụ Mạc Cá»±, bổn thiếu gia trở thà nh Trang chủ Kiếm trang, hay nà ng không quên vì những thá»a Æ°á»›c giữa ta và nà ng.
Di Hoa chá»i bà n tay ngồi lên.
DÆ°á»›i ánh sáng của bốn ngá»n chân đèn, mặc dù bá»™ cánh bằng lụa vẫn còn trên ngÆ°á»i nà ng, nhÆ°ng Mạc Thiên Tứ vẫn thấy đôi quả tuyết lê ngồn ngá»™n qua là n lụa má»ng đó. Nà ng không vẫn yên bên trong ná»n ánh sáng của bốn chiếc chân đèn vẫn rá»i xuyên qua tôn tạo đôi gò bồng đảo của nà ng. Má»™t tuyết lê dong dá»ng vá»›i tất cả sá»± quyến rÅ© đầy hấp lá»±c mê hồn.
Thiên Tứ nhìn đôi quả tuyết lê đó mà những tưởng không khà trong gian biệt sảnh nà y đang cô đặc lại khiến cho y muốn ngợp thở.
Di Hoa nhìn Thiên Tứ từ tốn nói :
- Mạc công tá» còn nhá»› thá»a Æ°á»›c vá»›i Má»™ng Di Hoa à ?
Mặt Mạc Thiên Tứ hÆ¡i bối rối y gượng cÆ°á»i rồi nói :
- Ta không quên thá»a Æ°á»›c đó.
Äôi chân mà y vòng nguyệt được tỉa nhÆ° hai lá liá»…u của nà ng nhÆ°á»›ng lên. Dung diện xinh đẹp của Di Hoa cà ng đẹp hÆ¡n khi nà ng biểu thị thái Ä‘á»™ qua cái nhÆ°á»›ng mà y đó. Nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° đóa hoa hà m tiếu vẫn còn hiện trên hai cánh môi của Má»™ng Di Hoa.
Nà ng nhỠnhẹ nói :
- Mạc công tứ nhắc lại thá»a Æ°á»›c vá»›i Di Hoa xem.
- Sao nà ng muốn ta nhắc lại thá»a Æ°á»›c đó.
- Nếu không nhắc lại, Di Hoa sợ Mạc công tỠsẽ quên.
Mạc Thiên Tứ phá lên cÆ°á»i :
- Ta đã từng ước mơ mình sẽ trở thà nh Trang chủ Kiếm trang.
- Mạc công tỠđại thiếu gia đã là trang thủ Kiếm trang.
Thiên Tứ lắc đầu :
- Äúng... Thiên Tứ đã là Trang chủ của Kiếm trang, Sát Thủ Vô Diện đã sát tá» lão nhân gia, tạo tiá»n Ä‘á» cho ta đảm trách chức vị Trang chủ.
- Má»™ng Di Hoa đã nhỠđến Sát Thủ Vô Diện là m chuyện đó. Váºy công tỠđã đáp lại gì cho Má»™ng Di Hoa nà o?
Mạc Thiên Tứ lộ vẻ bối rối. Hữu thủ của y nắn nót bà n chân Di Hoa. Y miễn cưỡng nói :
- Æ ... Thiên Tứ...
Y nhÆ° không tìm được câu trả lá»i, liá»n phá lên cÆ°á»i khá»a lấp. Thiên TÆ° vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Nà ng muốn ta là m gì?
Má»™ng Di Hoa vẫn giữ giá»ng từ tốn, ôn nhu nói :
- Há»i Di Hoa câu đó, đại công tỠđã quên lá»i hứa vá»›i Di Hoa rồi.
- Æ ...
Thiên Tứ cÆ°á»i khẩy vuốt hữu thủ từ dÆ°á»›i lên trên.
Y vừa vuốt ve mơn trớn chiếc chân trần của Mộng Di Hoa vừa nói :
- Thiên Tứ vẫn đang chỠsự sai khiến của nà ng đây.
Mộng Di Hoa liếc Mạc Thiên Tứ.
Cái liếc mắt của nà ng tháºt tình tứ nhÆ°ng Mạc Thiên Tứ lại cảm nháºn má»™t sá»± bồn chồn phát sinh và nảy nở nhanh chóng trong tâm gã.
Di Hoa mỉm cÆ°á»i rồi nói :
- Chà ng nói tháºt lòng mình không, hay Mạc thiếu gia Ä‘ang có má»™t dá»± tÃnh?
Thiên Tứ nhìn và o mắt Má»™ng Di Hoa. Bản thủ của gã vẫn tiếp lần chầm cháºm lên trên. Di Hoa tiếp nháºn ánh mắt cú vá» của Mạc Thiên Tứ mà không mà n đến hà nh Ä‘á»™ng của gã.
Thiên Tứ giả lả nói :
- Ta chẳng có toan tÃnh gì cả.
Má»™ng Di Hoa chá»i tay ngồi hẳn lên.
Nà ng rút chân thả xuống trà ng ká»· rồi đứng lên, Di Hoa chấp tay sau lÆ°ng bÆ°á»›c đến chiếc ngai đặt trÆ°á»›c bức há»a bút có bà i thÆ¡ :
“Bi Ca khả dĩ đương khấp
Viá»…n vá»ng khả dÄ© Ä‘Æ°Æ¡ng quy
Tư niệm cố hương, uất uất lũy lũy
Dục quy gia vô nhân, dục Ä‘á»™ hà vô thuyá»n
Tâm tÆ° bát năng ngôn, trÆ°á»ng trung xa luân chuyểnâ€.
Dịch.
(Bi ca có thể xem như khóc
Nhìn xa có thể xem nhÆ° vá»
Tưởng nhớ cố hương buồn đau biết mấy
Muốn trở vá», nhà không còn ai
Muốn sang sông, thuyá»n bè không có
Tâm tư không thể thố lộ
Lòng rối như bánh xe quay).
Mạc Thiên Tứ rá»i trà ng ká»· chấp tay sau lÆ°ng nhìn Má»™ng Di Hoa. Y miá»…n cưỡng nói :
- Thiên Tứ và Má»™ng Di Hoa không xa lạ gì... Ta muốn biết nà ng má»i ta đến có chuyện gì.
Má»™ng Di Hoa nhìn Thiên Tứ mỉm cÆ°á»i vá»— tay má»™t cái.
Sau tiếng vá»— tay của nà ng, má»™t ngạch cá»a dịch chuyển. Thiên Tứ câu mà y bởi sá»± biến nà y. Mặc dù váºy chân diện của y vẫn giữ vẻ rất bình thản, không biểu lá»™ chút gì gợi là khẩn trÆ°Æ¡ng hay lo lắng.
Từ trong ngách cá»a bÆ°á»›c ra má»™t vị công tá» cÅ©ng váºn trang phục giống vá»›i gã. Thiên Tứ trố mắt nhìn gã công tỠđó.
- Mạc Thiên Nhẫn... Sao đệ ở đây?
- Äệ nhìn mặt Mạc đại ca ná»±c cÆ°á»i quá.
Chân diện Thiên Tứ đanh lại.
Mạc Thiên Nhẫn chấp tay sau lưng.
Y vuốt dây lụa buột búi tóc, giả lả nói :
- Mộng Di Hoa tiểu thư đã biết tất cả rồi. Huynh đừng nên giấu nà ng nữa.
Thiên Tứ nhìn Thiên Nhẫn bằng ánh mắt bất nhẫn pha trá»™n sát nhân ngáºp trá»i. Y phá lên cÆ°á»i khanh khách, rồi nhìn lại Má»™ng Di Hoa.
- Di Hoa... Thì ra gian tế của nà ng chÃnh là bà o đệ Mạc Thiên Nhẫn của ta.
Thiên Tứ cÆ°á»i khẩy rồi nói tiếp :
- Äã váºy ta chẳng cần giấu giếm là m gì nữa. Äúng là ta đã cho Mạc Thiên Nhẫn trà trá»™n và o Äổng gia môn khách, vá»›i mục Ä‘Ãch theo dấu nà ng tìm đến gã Sát Thủ Vô Diện kia. Con ngÆ°á»i có hà nh tung cá»±c kỳ bà ẩn và võ công cao siêu, để thu phục y và sau đó khai láºp kiếm phái, thống nhất võ lâm. Ta sẽ là võ lâm Minh chủ.
Di Hoa mỉm cÆ°á»i :
- Bây giá» Mạc đại công tá» má»›i nói tháºt tâm của mình. Mạc đại công tá» biết chỉ vá»›i ý niệm đó thôi, công tỠđã tụ đặt án tá» cho mình rồi đấy.
Thiên Tứ trừng mắt nhìn nà ng :
- Chẳng lẽ nà ng là Sát Thủ Vô Diện?
- Bất cứ ai cũng có thể là Sát Thủ Vô Diện.
Di Hoa chỉ Mạc Thiên Nhẫn :
- Nhị công tỠcó thể là Sát Thủ Vô Diện chứ không nhất thiết là Mộng Di Hoa.
Thiên Tứ trừng mắt nhìn Thiên Nhẫn :
- Hắn ư? Nếu hắn là Sát Thủ Vô Diện thì đâu thể đặt án tỠlên đầu Mạc Thiên Tứ, ngược lại chỉ có ta mới đặt án tỠlên đầu hắn.
Di Hoa đứng lên :
- Äại công tá» nói hay quá, đã váºy sao đại công tá» không giết nhị công tá». Nếu nhÆ° đại công tá» giết được nhị công tá» không chừng sẽ dược xóa án tá» cho bản thân mình đó.
Thiên Tứ hừ nhạt má»™t tiếng rồi Ä‘anh giá»ng nói :
- Mạc Thiên Tứ không phụ bá nhân, nhưng bá nhân đã phụ ta thì ta chẳng nên giữ bá nhân là m gì.
Y nói rồi váºn công dồn và o hữu thủ.
Trong khi đó Mạc Thiên Nhẫn thì rất dá»ng dÆ°ng nhÆ° biết sẽ có chuyện xảy ra vá»›i Thiên Tứ.
Quả đúng là có sá»± biến xuất hiện khi Mạc Thiên Tứ dồn ná»™i lá»±c và o hữu thủ toan phát Ä‘á»™ng chưởng khà táºp kÃch Mạc Thiên Nhẫn. Hữu thủ của gã Ä‘ang bình thÆ°á»ng, Ä‘á»™t ngá»™t biến qua mà u tÃm thẫm rồi sÆ°ng tấy lên, nhanh chóng lan trên táºn bá» vai.
Thiên Tứ rống lên với vẻ đau đớn tột cùng :
- A...
Y vừa rống vừa Ä‘iểm chỉ và o những đại huyệt không cho Ä‘á»™c thoát lan tá»a tiếp và o thân pháp.
Mồ hôi của Thiên Tứ vã ra khắp ngÆ°á»i. Y nhìn Di Hoa.
Nà ng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm từ tốn nói :
- Äại công tá» là m nhÆ° váºy cÅ©ng vô Ãch thôi. Chẳng được cái gì đâu. Tán cốt sẽ vẫn thâm nháºp qua xÆ°Æ¡ng tủy để tiến và o thể pháp của công tá».
- Nà ng hạ độc ta tự bao gi�
- Cần gì đại công tá» há»i Ä‘iá»u đó mà nên há»i cách hóa giải tán cốt nhÆ° thế nà o.
- Nà ng nói ngay, hóa giải tán cốt như thế nà o?
Di Hoa nhìn Mạc Thiên Nhẫn :
- Nhị công tỠbiết cách hóa giải tán cốt, hãy giúp bà o huynh của mình.
- Thiên Nhẫn sẽ hóa giải tán cốt dùm huynh.
Thiên Tứ gáºt đầu :
- Ngươi... Ngươi giúp ta?
- Äệ đầu thể nhìn huynh Ä‘au Ä‘á»›n mà không cứu chứ.
Mạc Thiên Nhẫn nói rồi bước tới bên Thiên Tứ :
- ÄÆ°a hữu thủ huynh ra đây.
Thiên Tứ răm rấp là m theo lá»i Thiên Nhẫn. Thiên Nhẫn lòn tay ra sau lÆ°ng rút ngá»n truy thủ sáng ngá»i chém xả qua bá» vai Thiên Tứ.
Cánh tay của Thiên Tứ rá»i khá»i thể pháp gã, y rống lên má»™t tiếng lồng lá»™ng.
Y những tưởng ngã quị xuống đất. Mặc dù bị Thiên Nhẫn chặt đứt má»™t tay cảm nháºn cái Ä‘au buốt thấu dâng đến táºn óc, nhÆ°ng Thiên Tứ chẳng thấy có vòi máu nà o phún ra.
Thiên Tứ rùng mình thá»u thà o nói :
- Ngươi chặt tay ra.
- Cái Ä‘au từ vai huynh sẽ khá»a lấp cái Ä‘au do tán cốt tạo ra. Chỉ có cách đó má»›i khiến huynh bá»›t Ä‘i sá»± Ä‘au Ä‘á»›n của thể xác.
Thiên Tứ mÃm chặt hai cánh môi.
- Thiên Nhẫn ngÆ°Æ¡i tà n nhẫn vá»›i ta nhÆ° váºy à ?
- Äó là biện pháp duy nhất để Mạc đại ca bá»›t Ä‘i sá»± Ä‘au Ä‘á»›n mà .
- Ta tưởng ngươi có giải dược.
Di Hoa phá lên cÆ°á»i :
- Tán cốt thì là m gì có giải dược, Mạc đại tông tỠnhìn lại tay trái xem.
Mạc Thiên Tứ miá»…n cưỡng nhìn lại tay trái mình. Gã nháºn ra cảm giác tê dại từ cánh tay trái khi nhìn lại thấy nó đã biến qua mà u Ä‘en thẫm rồi sÆ°ng phồng lên.
Chân diện Thiên Tứ mặt tái không còn má»™t giá»t máu. Y không còn cảm giác Ä‘au Ä‘á»›n từ vết thÆ°Æ¡ng bên vai phải mà ngược lại cảm nháºn cái Ä‘au khủng khiếp nhÆ° có vòi bòn đục lúc nhúc trong xÆ°Æ¡ng cánh tay trái.
Mồ hôi tuôn ra Æ°á»›t đẫm cả mặt Thiên Tứ, tháºm chà y tiểu cả ra đủng quần. Thiên Tứ quỳ xuống :
- Di Hoa! Nà ng tha cho ta. Ta đau lắm... Ta cũng bị mất một cánh tay rồi.
Thiên Tứ nói rồi ngã nhà o xuống sà n gạch lăn lộn, vừa rống ra những tiếng rống hãi hùng.
Di Hoa nhÃu mà y giả lả nói :
- Äừng rống lên nhÆ° váºy mà hãy nhá» Mạc nhị công tá» giúp cho huynh.
Thiên Tứ cắn răng trên và o môi dÆ°á»›i đến chảy máu ra ngoà i. Y trÆ°á»n đến Thiên Nhẫn.
- Thiên Nhẫn giúp ta... Ta không chịu nổi.
- Mạc đại ca đã mất một cánh tay rồi, muốn mất thêm một cánh tay nữa à ?
Thiên Tứ thá»u thà o :
- Nhị đệ! Nếu đệ là ngÆ°á»i đó, hãy cứu ta... Ta thá» sẽ tuyệt đối trung thà nh vá»›i nhị đệ.
- Mạc đại ca muốn nói ngÆ°á»i nà o?
- Sát Thủ Vô Diện.
- Không không... Mạc Thiên Tứ đâu có tà i cán như chủ nhân. Nếu đại ca không chịu nổi sự tà n hủy của tán cốt thì đệ sẵn sà ng chặt tay đại ca thôi.
- Ta không muốn cụt thêm một cánh tay nữa.
Thiên Nhẫn chấp tay sau lưng, lắc đầu :
- Hết cách rồi.
Thiên Tứ Ä‘áºp đầu xuống sà n gạch :
- Nhị đệ, ta đau lắm, xương cốt ta như có vòi đục bên trong.
- Cánh tay trái của huynh đã vô dụng rồi, để nói là gì khiến cho huynh Ä‘au Ä‘á»›n chứ, bất cứ thứ gì vô dụng thì nên loại nó ra khá»i bản thân mình.
- NgÆ°Æ¡i...
Thiên Tứ thở hồng há»™c, nhÆ°ng rồi cái Ä‘au do tán cốt tạo ra khiến y không còn chịu Ä‘á»±ng nổi nữa mà chìa tay trái vá» phÃa Thiên Nhẫn.
- Nhị đệ giúp cho ta.
- Äệ rất sẵn lòng.
Cùng vá»›i lá»i nói đó ngá»n trủy thủ sáng ngá»i lại chém xuống tiện đứt cánh tay của Thiên Tứ ra khá»i thể pháp gã.
Y lại tiếp nháºn cái Ä‘au, nhÆ°ng cái Ä‘au nà y dá»… chịu hÆ¡n sá»± tà n hủy của tán cốt. Cái Ä‘au đó nhanh chóng biến mất nhÆ°ng chẳng có giá»t máu nà o rịn ra.
Thiên Tứ miá»…n cưỡng đứng lên nhÆ°ng bây giá» trông y tháºt ná»±c cÆ°á»i trong thể pháp tà n phế.
Thiên Tứ vừa đứng lên lại quị một chân xuống buột miệng thốt :
- Trá»i Æ¡i.
Y phải thốt ra lá»i nói đó bởi cảm nháºn chân phải mình tê rần lên đến ngang thắt lÆ°ng và sau đó cảm giác dòi đục trong xÆ°Æ¡ng lại xuất hiện. Thiên Tứ thở dốc :
- Chân của ta.
Thiên Nhẫn gáºt đầu :
- Äến lượt chân của huynh.
- Ngươi hãy giết ta đi.
- Nếu huynh muốt chết thì tự đi tìm cái chết cho mình. Không ai giúp đại ca đâu nếu chưa được phép của chủ nhân.
- Hãy cho ta gặp chủ nhân.
Từ mạch cá»a bà máºt bÆ°á»›c ra má»™t ngÆ°á»i. Thiên Tứ nhìn ngÆ°á»i đó vá»›i cặp mắt ngÆ¡ ngẩn và ngạc nhiên, là m sao gã không ngạc nhiên được khi ngÆ°á»i xuất hiện chÃnh là Bách Kiếm trang chủ Mạc Cá»±, gia gia của y.
Thiên Tứ hoa mắt, lắc đầu :
- Gia gia...
- NgÆ°Æ¡i đã lầm rồi, bổn nhân chỉ mang nhân diện Bách Kiếm trang Mạc Cá»± mà thôi. Thân phụ ngÆ°Æ¡i đã chết rồi, ngÆ°Æ¡i đã thỉnh cầu bổn nhân Ä‘iá»u đó mà .
Mạc Thiên Tứ xụ mặt. Y nghiến răng ken két bởi cái đau của tán cốt tạo ra.
Thiên Tứ miễn cưỡng nói :
- Tôn giá hãy cho Thiên Tứ được chết.
Sát Thủ Vô Diện nhìn sang Mộng Di Hoa :
- Nà ng nghĩ sao?
Di Hoa suy nghÄ© má»™t lúc rồi khẽ gáºt đầu nhìn Thiên Nhẫn.
- Giết hắn đi.
- Dạ...
Thiên Nhẫn vung ngá»n trủy thủ đâm thẳng và o trái tim Thiên Tứ.
Pháºp...
Thiên Tứ rÆ°á»›n ngÆ°á»i lên, rồi từ từ ngã vá» sau khi Thiên Nhẫn rút ngá»n trủy thủ lại.
Di Hoa nhìn Sát Thủ Vô Diện.
Sát Thủ Vô Diện nhìn Thiên Nhẫn :
- Kể từ bây giá» ngÆ°Æ¡i là Trang chủ Kiếm trang thay Mạc Thiên Tứ. Äừng Ä‘i theo vết xe đổ của gã.
Thiên Nhẫn quỳ xuống.
- Thiên Nhãn sẽ là nô nhân mãi mãi của chủ nhân.
- Tốt! ÄÆ°a xác đại ca ngÆ°Æ¡i vá» Kiếm trang lo háºu sá»±.
- Dạ...
Thiên Nhẫn gom xác Thiên Tứ Ä‘Æ°a và o ngách cá»a bà máºt. Ngách cá»a đóng lại nhÆ° trÆ°á»›c, không thể nà o nháºn ra được.
Còn lại Tà Nhân Vô Diện và Má»™ng Di Hoa. Chấp tay sau lÆ°ng, Tà Nhân Vô Diện ngắm nhìn bức há»a bút treo trên vách đại sảnh từ tốn nói :
- Di Hoa... Nà ng mãn nguyện rồi chứ?
- Di Hoa vô cùng mãn nguyện, Di Hoa đã trả thù được cho thân mẫu Trình Tú Trinh. Lão đại dâm bá đạo Mạc Cá»± hẳn sẽ không siêu thoát được khi biết ngÆ°á»i giết lão là đại công tá» Mạc Thiên Tứ, đứa con mà lão đặc nhiá»u tâm huyết nhất. Và cà ng không siêu thoát khi chÃnh tay đứa con thứ của lão giết đại ca hắn. Di Hoa trả được cái háºn của thân mẫu là nhá» có tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cÆ°á»i khanh khách :
- Tất cả là do nà ng là m ra đấy chứ. Nà ng đã hy sinh tất cả bản thân mình để trả háºn. Việc là m của nà ng khiến cho ta ngưỡng má»™ vô cùng.
Mộng Di Hoa bước đến bên Tà Nhân Vô Diện.
- Tôn giá... Di Hoa đã trả được háºn rồi... Hoa Di muốn xin tôn giá má»™t Ä‘iá»u.
- Nà ng muốn xin ta Ä‘iá»u gì?
- Di Hoa muốn trở lại con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, chứ không muốn là m Ä‘á»™c nhân nữa.
Tà Nhân Vô Diện quay ngoắc lại nhìn Mộng Di Hoa.
- Nà ng muốn trở lại con ngÆ°á»i bìnhthÆ°á»ng à ?
Di Hoa gáºt đầu :
- Di Hoa đã trả được thù nhà rồi.
Tà Nhân Vô Diện khoát tay :
- Tại sao nà ng muốn trở lại má»™t con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng mà không muốn là độc nhân.
Di Hoa cúi mặt nhìn xuống :
- Ai cÅ©ng muốn trở thà nh má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng. Di Hoa sẽ tìm má»™t nÆ¡i nà o đó mai danh ẩn tÃch, chẳng mà n đến thế sá»±.
Mộng Di Hoa nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Di Hoa sẽ là má»™t thôn nữ. Ngà y ngà y lo chuyện đồng án, nuôi gà , nuôi vịt nhÆ° má»™t thôn nữ bình thÆ°á»ng.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cÆ°á»i khanh khách. Y cắt ngang trà ng tiếu ngạo :
- Sao nà ng lại có ý nghĩ đó?
- Di Hoa muôn trở thà nh ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng chứ không là độc nhân mà bất cứ ngÆ°á»i nà o đụng đế Di Hoa Ä‘á»u bị trúng Ä‘á»™c. Tôn giá có cách gì hóa giải Ä‘á»™c chất trong Di Hoa không.
Tà Nhân Vô Diện cÆ°á»i khẩy rồi nói :
- Äiá»u bình dị nhất lại là điá»u khó nhất. TrÆ°á»›c đây ta đã há»i nà ng, có chấp nháºn hy sinh mình để trả thù không, và mãi mãi sẽ là ngÆ°á»i bên cạnh ta. Nà ng đã đồng ý nên ta má»›i biến nà ng thà nh Ä‘á»™c nhân.
Tà Nhân Vô Diện nhìn và o mắt Mộng Di Hoa :
- Má»™ng Di Hoa! Ta cÅ©ng biết yêu chứ. Thú tháºt ta đã yêu nà ng, nhÆ°ng vì háºn thù của mẫu thân nà ng mà ta buá»™c phải biến nà ng thà nh Ä‘á»™c nhân để trả thù. Nay việc đãthà nh, nhÆ°ng để nà ng trở lại má»™t con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng thì không được đâu. Không có má»™t phÆ°Æ¡ng cách gì để tẩy Ä‘á»™c trong cÆ¡ thể nà ng ra, ngoại trừ má»™t cái chết, mà ta thì không muốn nà ng chết.
Buông tiếng thở dà i, Tà Nhân Vô Diện trang trá»ng nói :
- Là m má»™t Ä‘á»™c nhân không tốt sao mà phải trở lại ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng.
Di Hoa miễn cưỡng nói :
- Di Hoa không thể trở lại bình thÆ°á»ng được à ?
- Số pháºn của nà ng là độc nhân, chức nghiệp của nà ng là trả thù. Nà ng phải chấp nháºn số pháºn và chức nghiệp đó. Ta rất muốn giúp nà ng trở lại bình thÆ°á»ng nhÆ° những ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng để nà ng có thể thá»±c hiện mÆ¡ Æ°á»›c quay vá» vá»›i cuá»™c sống của má»™t thôn nữ. NhÆ°ng Ä‘iá»u đó...
Buông một tiếng thở dà i, Tà Nhân Vô Diện lắc đầu :
- Vượt ngoà i khả năng của ta.
Hai hà ng lệ rịn ra khóe mắt Mộng Di Hoa.
- Váºy là mãi mãi Di Hoa là má»™t Ä‘á»™c nhân.
- Äá»™c nhân thì đã là gì mà nà ng Ä‘au khổ chứ. Nếu nà ng không là độc nhân thì chÆ°a chắc đã trả được háºn thù cho mẫu thân. Huống chi lúc nà y ta còn cần ở nà ng.
Di Hoa buông tiếng thở dà i.
Tà Nhân Vô Diện nói :
- Hãy chấp nháºn số pháºn, nà ng sẽ không phải hối tiếc chức nghiệp của mình đâu.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cÆ°á»i, từ tốn nói :
- Mộng Di Hoa! Ta cần nà ng là m một chuyện.
- Tôn giá nói đi.
- Ngạn Kim Tiêu.
Äôi chân mà y Di Hoa nhÃu lại. Dung diện xinh đẹp của nà ng thoạt hiện những đắn Ä‘o bồn chồn.
Di Hoa nói :
- Tôn giá muốn Di Hoa đầu độc Ngạn Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện nhìn nà ng :
- Di Hoa lo lắng cho Ngạn Kim Tiêu?
Di Hoa gượng cÆ°á»i giả lả nói :
- Mộng Di Hoa đã là độc nhân thì biết lo lắng cho ai nà o.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cÆ°á»i :
- Tốt!
Chấp tay sau lÆ°ng, Tà Nhân Vô Diện bÆ°á»›c đến bức há»a bút, ôn nhu nói :
- Ta nghÄ© Ngạn Kim Tiêu là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu.
Di Hoa nhướng mà y nói :
- Sao... Tôn giá nói Ngạn Kim Tiêu là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu?
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại nà ng.
- Theo ta Ngạn Kim Tiêu chÃnh là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu. Ngoà i y ra không còn ai khác. NhÆ°ng đó chỉ là sá»± vô Ä‘oán của ta, nhÆ°ng ta tin sá»± vô Ä‘oán đó chắc chắn trúng.
Ngạn Kim Tiêu chÃnh là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu, ngÆ°á»i mà ta cần.
Di Hoa từ tốn há»i :
- Nếu nhÆ° Ngạn Kim Tiêu là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu, Di Hoa phải là m gì?
Tà Nhân Vô Diện xoa hai tay và o nhau, từ tốn nói :
- TrÆ°á»›c tiên ta muốn nà ng thẩm định Ngạn Kim Tiêu có đúng là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu hay không? Nếu thá»±c sá»± y đúng là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu thì nà ng biết phải là m gì rồi.
Tà Nhân Vô Diện ngÆ°ng lá»i, sá»± im lặng Ä‘á»™t ngá»™t của Tà Nhân Vô Diện khiến cho không khà trong gian đại sảnh của Má»™ng Di Hoa bá»—ng chốc trở nên nặng ná» nhÆ° thể Ä‘ang cô đặc lại.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Mộng Di Hoa :
- Äiện Thái Hòa. Nà ng hiểu ý ta chứ?
Di Hoa gáºt đầu :
- Di Hoa hiểu.
Tà Nhân Vô Diện cÆ°á»i khẩy :
- Nà ng sẽ mãi mãi Ä‘i chung vá»›i ta trên má»—i chiếc thuyá»n. Hy vá»ng sau khi bá nghiệp tụ thà nh, vá»›i quyá»n năng của má»™t chủ nhân... Ta có thể tìm trong thiên hạ phÆ°Æ¡ng cách hóa giải Ä‘á»™c chất cho nà ng.
Di Hoa nhìn Tà Nhân Vô Diện :
- Di Hoa chỉ chỠđợi đến ngà y đó.
Tà Nhân Vô Diện gáºt đầu :
- Bảo trá»ng! Ta nghÄ© Ngạn Kim Tiêu không phải là hạng nam tá» hán tầm thÆ°á»ng đâu. y thông minh hÆ¡n ta nghÄ©, không biết Ngạn Kim Tiêu đến Äổng gia vá»›i mục Ä‘Ãch gì, nhÆ°ng rõ rà ng ta có cảm giác, y Ä‘ang đánh hÆ¡i lần theo từng bÆ°á»›c chân của ta. Ta cần phải sá»›m hoà n thà nh bá nghiệp chừng nà o tốt chừng nấy.
- Có phải giết Kim Tiêu không?
Tà Nhân Vô Diện nhìn nà ng :
- Nếu y may mắn có được giải dược cho bản thân mình thì y sẽ có giải dược cho nà ng.
Di Hoa buông tiếng thở dà i với vẻ ngao ngán. Nà ng khẽ lắc đầu nhưng im lặng.
Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Hình nhÆ° Di Hoa có Ä‘iá»u gì trăn trở?
Di Hoa lắc đầu :
- Ta không phụ bá nhân thì bá nhân cũng phụ ta.
Tà Nhân Vô Diện cÆ°á»i khẩy rồi láºp lại câu nói của nà ng :
- Ta không phụ bá nhân, bá nhân cÅ©ng sẽ phụ ta. Hay lắm! Äừng thố lá»™ thân pháºn mình trÆ°á»›c khi Ngạn Kim Tiêu đến Ä‘iện Thái Hòa.
- Di Hoa biết.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Di Hoa má»™t lần nữa. Hai con ngÆ°Æ¡i của y sáng ngá»i nhÆ° muốn thâu tóm thân dạng của Di Hoa và o tinh nhãn của mình. Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dà i rồi nói :
- Nà ng đẹp lắm, ta lúc nà o cÅ©ng má»ng tưởng đến buổi đầu gặp nà ng, và cùng ân ái.
NhÆ°ng bây giá» ta chỉ còn biết đứng từ xa chiêm ngưỡng ngÆ°á»i mình tÆ°Æ¡ng tÆ°.
Di Hoa cắn răng trên và o môi dưới, từ từ cúi mặt nhìn xuống.
Tà Nhân Vô Diện khẽ lắc đầu :
- Di Hoa cẩn trá»ng! Ta Ä‘i đây!
- Tôn giá đi.
Tà Nhân Vô Diện Ä‘i đến ngách cá»a bà máºt Y khởi Ä‘á»™ng cÆ¡ quan mở ngách cá»a lẽn và o máºt đạo. Ngách cá»a từ từ đóng lại tạo ra vách tÆ°á»ng phẳng lì không có lấy má»™t dấu tÃch nà o để phát hiện ra máºt đạo bà máºt phÃa sau nó.
Còn lại má»™t mình, Di Hoa thả bÆ°á»›c đến vòm cá»a sổ. Nà ng mở cá»a, má»™t là n gió đêm thổi và o khiến cho ánh sáng từ bốn chiếc chân đèn lung lay nhÆ° có những oan hồn vừa má»›i ùa và o đại sảnh của nà ng.
Di Hoa khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c nhìn ra cá»a sổ. Bóng đêm bên ngoà i phủ lên má»i cảnh váºt cùng vá»›i sá»± tÄ©nh lặng âm u. Mà n đêm và sá»± tÄ©nh lặng gợi lên trong tâm thức của Má»™ng Di Hoa má»™t cái gì muá»™n phiá»n và u uẩn. Nà ng có cảm nháºn mình Ä‘ang lạc lá»ng, Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c trong mà n đêm tăm tối mà vầy bá»c chung quanh chỉ có sá»± tÄ©nh lặng âm u.
Di Hoa buông tiếng thở dà i nghĩ thầm :
- “Ta đã là độc nhân, đã là độc nhân thì phải cô Ä‘á»™c, Ä‘Æ¡n lẻ. Mãi mãi Má»™ng Di Hoa là ngÆ°á»i cô Ä‘á»™c. Biết đến bao giá» ta má»›i tháºt ra khá»i sá»± cô Ä‘á»™c nà yâ€.
à niệm đó trôi qua, nà ng buông tiếng thở dà i một lần nừa. Di Hoa chợt nghĩ đến Ngạn Kim Tiêu. Một sự liên tưởng mơ hồ nhưng nó lại tạo ra một cái nhói nơi trái tim nà ng.
Mộng Di Hoa ôm lấy vùng ngực trái.
Nà ng bâng quÆ¡ gá»i tên chà ng.
Cạch...
Âm thanh khô khốc từ cá»a đại sảnh Ä‘áºp và o thÃnh nhÄ© Di Hoa. Nà ng buá»™t cắt bá» những ý niệm trong đầu mình mà quay lại.
Äổng Kỹ Thượng đã bÆ°á»›c và o đại sảnh của nà ng.
Di Hoa giả lả cÆ°á»i :
- Äại công tá».
Kỹ Thượng khoát tay :
- Di Há»a Ä‘ang có tâm sá»± phải không? Nếu nhÆ° có tâm sá»±, thì ta đến chia sẻ vá»›i nà ng đây.
Kỹ Thượng nói đứt câu nhìn nà ng.
Trên hai cánh môi của Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i khÃch lệ Di Hoa.
Tiếp nháºn nụ cÆ°á»i của Kỹ Thượng, Di Hoa đáp lại bằng nụ cÆ°á»i nhÆ° nụ hà m tiếu trong ngà y đầu xuân. Nà ng giả lả nói :
- Di Hoa chẳng có tâm sá»± gì cả, nhÆ°ng đêm vắng bá»—ng cảm thấy Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c và đang muốn nghe thi phú của đại công tá».
Kỹ Thượng nhÃu mà y mà y :
- Nà ng sao cứ gá»i ta là đại công tá», hãy gá»i là tà Äổng huynh. Chỉ cần nà ng thay đổi cách xÆ°ng hô, Äổng Kỹ Thượng sẽ tặng cho nà ng má»™t bà i thÆ¡.
Di Hoa phá lên cÆ°á»i khanh khách.
Nà ng vừa cÆ°á»i vừa ôm quyá»n hÆ°á»›ng vá» Äổng Kỹ Thượng.
- Äổng huynh :
Äến lượt Kỹ Thượng đắc ý vá»›i câu nói của nà ng mà cất trà ng tiếu ngạo. Y bÆ°á»›c đến bên cạnh Di Hoa. Hai ngÆ°á»i cùng hÆ°á»›ng mắt nhìn ra ngoà i mà n đêm.
Kỹ Thượng nhá» nhẹ ngâm nhÆ° chuốc máºt và o thÃnh nhÄ© nà ng :
Tiên bất kiến cổ nhân
Háºu bất kiến lai giã
Niệm thiên địa chi du du
Äá»™c thÆ°Æ¡ng nhiên nhi thế hạ.
Dịch :
(TrÆ°á»›c không thấy ngÆ°á»i xÆ°a
Sau chẳng có ai đến
NghÄ© trá»i đất dằng dặc
Tự buồn lệ tuôn rơi).
Kỹ Thượng ngâm rồi nhìn sang nà ng.
Di Hoa mỉm cÆ°á»i.
Nà ng nhá» nhẹ Ä‘á»c :
- Sà ng tiá»n ngưỡng nguyệt quang
Nghi thê địa thượng sương
CỠđầu vá»ng sÆ¡n nguyệt
Äệ đầu tÆ° cố hÆ°Æ¡ng.
Dịch :
(TrÆ°á»›c giÆ°á»ng xem trăng sáng
Ngỡ rằng đất phủ sương
Ngá»a mặt nhìn trăng núi
Cúi đầu nhớ quê hương).
Nà ng mỉm cÆ°á»i sau khi ngâm xong tứ thá»› đó, rồi nhá» nhẹ nói :
- Má»™ng Di Hoa đáp lại Äổng huynh đó.
Kỹ Thượng khẽ gáºt đầu rồi nói :
- Di Hoa đúng là tri kỹ của ta.
- Tháºt không?
- Tháºt mà .
- Váºy sao Di Hoa luôn có cảm giác giữa huynh và Di Hoa luôn có má»™t khoảng cách.
Kỹ Thượng phá lên cÆ°á»i, rồi nói :
- Äổng huynh hiểu vì sao Di Hoa nói câu nói đó rồi. Giữa ta và nà ng không có khoảng cách gì đâu. Vá»›i Kỹ Thượng, Má»™ng Di Hoa là trang giai nhân tuyệt sắc đẹp nhất trên thế gian nà y. Còn Kỹ Thượng là ngÆ°á»i biết trân trá»ng và ngưỡng má»™ cái đẹp của tạo hóa. Kỹ Thượng không là hạng nam nhân tầm thÆ°á»ng dung tục, thế gian nhân thì nghÄ© đến sá»± chiếm Ä‘oạt.
Kỹ Thượng mỉm cÆ°á»i :
- Trong con mắt của Kỹ Thượng, Di Hoa là trang giai nhân thánh thiện.
Một tố nữ vừa được dà y công kiến tạo của hóa công. Tại sao ta lại gieo sự dung tục lên Di Hoa mà đánh mất đi cái đẹp của tạo hóa ban cho nà ng.
Kỹ Thượng thối lại một bộ.
- Ta chỉ muốn chiêm ngưỡng nà ng, thẩm thấu cái đẹp của nà ng bằng đôi mắt của một thi nhân si tình.
Äôi lưỡng quyá»n của nà ng á»ng hồng e thẹn. Di Hoa nhìn Kỹ Thượng ôn nhu nói :
- Äổng huynh đúng là má»™t thi nhân lãng mạn. Không biết táºn dụng cái gì mình Ä‘ang có trong tay mình.
- Thế mới là thi nhân chứ.
Hồi 22
Phong ba huân dục sinh
Trong mà n đêm sÆ°Æ¡ng mù phủ đầy, nhÆ°ng gian thủy xá nằm giữa thủy hồ vẫn có ánh đèn hắt ra từ vòm cá»a sổ. Ngạn Kim Tiêu đứng trên bá» dõi mắt nhìn ra ngôi thủy xá. Ãnh đèn vụt biến mất rồi lại sáng lên. Kim Tiêu nheo mà y rồi nói lá»›n :
- Hê... Ai ở trong thủy xá đó có thể chỉ cho Ngạn Kim Tiêu biết Ä‘Æ°á»ng ra ngoà i đó không?
Má»™t giá»ng nói the thé vi vu nhÆ° muá»—i kêu rót và o thÃnh nhÄ© chà ng.
- Ngươi ra được mà .
Cùng vá»›i lá»i nói, Kim Tiêu chá»›p thấy ba ánh tinh sa ngoà i thoát ra từ cá»a sổ thủy lầu lÆ°á»›t vá» phÃa mình.
Khoảng cách từ chá»— Kim Tiêu đến thủy xá cÅ©ng non mÆ°á»i trượng, thế mà ba ánh tinh sa kia lÆ°á»›t Ä‘i tháºt nhanh. Chúng vừa xuất hiện Ä‘áºp và o nhãn quang của Kim Tiêu thì đã được ná»a Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng rồi. Có lẽ chỉ sau ba lần chá»›p mắt những tinh sa kia đã đến trÆ°á»›c mặt chà ng.
Kim Tiêu búng chỉ công phá ba Ä‘iểm tinh sa đó nhÆ°ng kịp nháºn ra chúng chỉ là ba cánh hoa huệ liá»n biến chỉ thà nh chưởng đón lấy chúng.
Chà ng cầm ba cánh hoa huệ, Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm nghÄ© thầm :
- “Rất tiết không có Tống Thừa Ân ở đâyâ€
Cùng vá»›i ý nghÄ© đó, Kim Tiêu lắc vai thi triển “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ngâ€. Thân ảnh của chà ng vụt lÆ°á»›t ra mặt nÆ°á»›c, đôi cÆ°á»›c pháp nhÆ° đạp trên sóng nÆ°á»›c má»™t cách nhẹ nhà ng lÆ°á»›t vá» phÃa gian thủy xá.
Trông không đầy một cái chớp mắt Ngạn Kim Tiêu đã yên vị trên thủy xá.
Kim Tiêu đẩy cá»a bÆ°á»›c và o thủy xá.
Äứng quay lÆ°ng vá» phÃa chà ng là má»™t ngÆ°á»i váºn thụng y có mÅ© trùm đầu, hÆ°á»›ng mắt nhìn và o ngá»n bạch lạp rá»i trên giá đèn.
Kim Tiêu ôm quyá»n nói :
- Tại hạ là Ngạn Kim Tiêu, còn tôn giá là ai.
NgÆ°á»i váºn thụng y mà u xám xịt không đáp lá»i Kim Tiêm. Kim Tiêu nheo mà y :
- Tôn giá hẹn Ngạn Kim Tiêu đến đây, rồi không trả lá»i tại hạ à . Tôn giá nghe tại hạ nói nhÆ°ng bị câm không trả lá»i tại hạ được sao?
Kim Tiêu vừa thốt dứt lá»i thì xám y nhân quay ngoắc lại. Cùng vá»›i Ä‘á»™ng tác quay ngÆ°á»i lại,bất thình lình xám y nhân vá»— tá»›i Ngạn Kim Tiêu hai đạo phách không chưởng.
Äối phÆ°Æ¡ng bất ngá» phát Ä‘á»™ng chưởng táºp kÃch, nhÆ°ng Kim Tiêu cÅ©ng đủ phản xạ thi triển “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†né tránh.
Hai đạo phách không chưởng vỗ và o vách thủy xá.
Rầm...
Một bức vách tung ra rơi xuống đáy hồ.
Công hụt đối phương hai chưởng, xám y nhân không dừng tay lại mà chuyển qua thế trảo. Y vươn hữu trảo thộp tới yết hầu chà ng nhanh không thể tưởng.
Kim Tiêu nhÃu lại khi thấy thủ pháp của đối phÆ°Æ¡ng quá Æ° tà n nhẫn chẳng khác nà o chà ng và y là hai kẻ thù bất Ä‘á»™i trá»i chung.
Kim Tiêu quyết định không né tránh trảo công của xám y nhân mà dụng Thiên Cang chỉ đón thẳng đỡ thẳng.
Chỉ pháp của chà ng điểm tới hướng và o tâm trung bản thủ của xám y nhân.
Xám y nhân không chút e dè, cũng chẳng biến chiêu khi đối địch với chỉ pháp của Kim Tiêu.
Trảo và chỉ chạm và o nhau.
Xám y nhân rú lên :
- Ôi...
Y phải rú lên nhÆ° váºy bởi chỉ pháp của Kim Tiêu chẳng khác nà o má»™t mÅ©i dùi đã xuyên qua lòng bà n tay xám y nhân. Xám y nhân thối lại hai bá»™ ôm lấy hữu thủ.
- NgÆ°Æ¡i...
Kim Tiêu thì trố mắt ngạc nhiên, bởi chà ng sẽ nháºn ra giá»ng nói của Äổng Ngá»c Lan.
Kim Tiêu bối rối nói :
- Nà ng là m cái trò khỉ gì thế nà y?
Ngá»c Lan gắt giá»ng nói :
- NgÆ°Æ¡i là m tay Ngá»c Lan bị thÆ°Æ¡ng rồi.
Kim Tiêu bước tới nắm lấy tay nà ng.
Ngá»c Lan lÆ°á»m chà ng :
- NgÆ°Æ¡i tà n nhẫn vá»›i Ngá»c Lan nhÆ° váºy à ?
- Kim Tiêu có muốn đâu.
Vừa nói Kim Tiêu vừa giáºt chiếc khăn lụa che mặt Ngá»c Lan, băng lại hữu thủ cho nà ng. Chà ng vừa băng bó vừa nói :
- Tại sao nà ng lại muốn là m tà nhân bá đạo vô diện nhân chứ.
Chà ng vừa nói dứt câu thì Ngá»c Lan bất ngá» Ä‘iểm và o tịnh huyệt của Ngạn Kim Tiêu.
Chỉ pháp của Ngá»c Lan chÆ°a kịp chạm đến tịnh huyệt thì đã bị Kim Tiêu giữ lại.
Chà ng nhìn Ngá»c Lan :
- Äừng có là m cái trò đánh lén đó để Kim Tiêu băng bó cho nà ng.
Ngá»c Lan sượng mặt.
Băng bó xong cho Ngá»c Lan, Kim Tiêu thả tay nà ng.
Chà ng nhìn Ngá»c Lan giả lả nói :
- Không sao... Nếu nhÆ° vừa rồi Ngạn Kim Tiêu dụng hết ná»™i lá»±c thì đã xuyên thủ tay Ngá»c Lan rồi.
- Ngươi muốn biến ta thà nh phế nhân à ?
Kim Tiêu nhăn mặt: :
- Äâu phải tại ta. Tại nà ng trÆ°á»›c mà , nà ng tá»± dÆ°ng giả trang là m quái nhân. Xem lại nà ng kìa, đã hóa trang là m quái nhân còn bất ngá» táºp kÃch Ngạn Kim Tiêu, buá»™t ta phải tá»± vệ chứ. Nếu nhÆ° ta biết nà ng là Äổng Ngá»c Lan hóa trang thì đã không hà nh xá» nhÆ° váºy.
- Nếu như Kim Tiêu, Kim Tiêu hà nh xỠnhư thế nà o?
Kim Tiêu nhìn nà ng giả lả cÆ°á»i rồi nói :
- Nếu nhÆ° ta biết quái nhân là Äổng Ngá»c Lan hóa trang thì sẽ không mò cái mặt của mình đến DÄ© Hồ đâu, mà ta sẽ báo lại cho con mèo Tống Thừa Ân đến đây diện kiến vá»›i nà ng. Nếu nhÆ° Tống Thừa Ân huynh đến đây chắc chắn không xảy ra chuyện đáng tiếc nà y.
Ngá»c Lan bặm hai môi gắt giá»ng nói :
- Tống Thừa Ân huynh không hà nh động như ngươi.
- Kim Tiêu biết, nà ng không phải phân giải cho Tống huynh. Tống huynh đối vá»›i Ngá»c Lan cái gì cÅ©ng tốt mà , ngược lại chỉ có Tống huynh là trang nam tá» hán đại trượng phu trong mắt Äổng Ngá»c Lan tiểu thÆ°.
Ngá»c Lan dặm chân :
- NgÆ°Æ¡i nói không tháºt.
Kim Tiêu khoát tay :
- Hê... Chuyện gì thì Kim Tiêu còn xảo ngôn gian trá chứ chuyện nà y Ngạn Kim Tiêu nói rất tháºt. Ta nói cho nà ng biết tháºt thà là cha thằng dại, nhÆ°ng Ngạn Kim Tiêu thì còn thua của thằng dại đó.
Kim Tiêu chắt lưỡi, vặn ngÆ°á»i uốn éo. Thấy Kim Tiêu hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy Ngá»c Lan nheo mà y :
- Kim Tiêu là m cái trò gì thế?
Kim Tiêu chỉ và o đầu mình :
- Ngạn Kim Tiêu đang tưởng tượng đó mà .
- Ngươi tưởng tượng cái gì?
- Ta Ä‘ang tưởng tượng nếu nhÆ° ta là Tống Thừa Ân chắc có lẽ nà ng cÅ©ng sẽ cÅ©ng bị nhÆ° ta váºy.
Kim Tiêu lại xua tay uốn éo ngÆ°á»i.
Chà ng vừa uốn éo vừa nói :
- Tống huynh nè... Sao huynh đến trá»… nhÆ° váºy, huynh là m ngÆ°á»i ta phải chá» Tống huynh, muá»™i bắt Ä‘á»n huynh...
Ngá»c Lan Ä‘á» mặt thét lên :
- Ngươi bỡn cợt ta, ta không chịu đâu, ta giết ngươi.
Ngá»c Lan vừa nói vừa dá»±ng tả thủ lÆ°á»›t tá»›i Kim Tiêu, nhÆ°ng má»™t lần nữa tả chưởng của nà ng lại công hụt, còn Kim Tiêu thì dụng “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†lòn ra sau lÆ°ng nà ng.
Thân pháp của Ngạn Kim Tiêu vụt biến mất. Ngá»c Lan ngÆ¡ ngẩn :
- Kim Tiêu! Ngươi đang ở đâu?
Kim Tiêu khá»u vai Ngá»c Lan :
- Huynh đang ở sau lưng muội nè.
Ngá»c Lan quay ngoắc lại.
Kim Tiêu giả lả cÆ°á»i, khoát tay :
- Thôi thôi... BỠqua một chuyện nà y đi.
Chân diện Ngá»c Lan phụng phịu.
Thấy vẻ mặt cau có của nà ng, Ngạn Kim Tiêu báºt cÆ°á»i thà nh tiếng.
Chà ng vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Thôi mà , Ngá»c Lan đừng có giáºn Kim Tiêu.
- Sao ngÆ°Æ¡i cứ bỡn cợt Ngá»c Lan hoà i váºy. Giữa Ngá»c Lan vá»›i Tống huynh đâu có gì mà ngÆ°Æ¡i cứ bỡn cợt ta.
- Nà ng và Tống đại ca không có ư?
Ngá»c Lan gáºt đầu :
- Äúng nhÆ° váºy đó. Ngá»c Lan chỉ xem Tống huynh nhÆ° đại ca thôi.
Kim Tiêu chỉ và o ngực mình :
- Còn Ngá»c Lan có xem Ngạn Kim Tiêu nhÆ° đại ca không?
Nà ng nạt ngang :
- Không.
- Váºy nà ng xem Ngạn Kim Tiêu là gì nà o?
- Kẻ thù.
Kim Tiêu trố mắt :
- Kẻ thù.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Hây... Váºy Kim Tiêu là m gì mà Ngá»c Lan lại xem Kim Tiêu nhÆ° kẻ thù chứ?
- NgÆ°Æ¡i còn há»i nữa. NgÆ°Æ¡i đã dụ Ngá»c Lan và o kỹ lâu DÆ°Æ¡ng Châu, sau đó còn Ä‘á»™t nháºp và o sảnh phòng trong lúc Ngá»c Lan Ä‘ang tắm. NgÆ°Æ¡i không phải là kẻ thù của Ngá»c Lan thì còn ai nữa chứ.
- Hây... Hóa ra là váºy, còn ta cứ nghÄ© khác.
- Ngươi nghĩ sao?
- Sau những chuyện đó nà ng sẽ để mắt đến Ngạn Kim Tiêu, bởi nháºn ra rằng Ngạn Kim Tiêu và nà ng chung má»™t số pháºn vá»›i nhau.
Chân diện Ngá»c Lan Ä‘á» bừng, nà ng nhìn Kim Tiêu im lặng không phản bác lại lá»i của chà ng.
Ngá»c Lan nhá» giá»ng từ tốn nói :
- Kim Tiêu nói Kim Tiêu và Ngá»c Lan cùng má»™t sô pháºn, thế sao Kim Tiêu cứ bỡn cợt Ngá»c Lan hoà i váºy.
- Ta có bỡn cợt gì đâu.
- Kim Tiêu nói nhăn nói cuá»™i, Ngá»c Lan vá»›i Tống Thừa Ân huynh.
Kim Tiêu nhìn sá»ng nà ng :
- Nà ng không còn quan niệm đến Tống đại ca nữa à ?
- Ngá»c Lan xem Thừa Ân huynh nhÆ° đại ca của mình.
- Nà ng không có ý niệm gì khác à ?
- Ngoà i ý niệm đó ra không có ý niệm gì khác cả.
Kim Tiêu xoa tay, vuốt cằm :
- Xem chừng nà ng đã thay đổi rồi, không biết cái gì khiến Ngá»c Lan thay đổi nhÆ° váºy nhỉ?
- Ngá»c Lan thay đổi gì?
- Tá»± nà ng hiểu đâu cần Ngạn Kim Tiêu giãi bà y. Äúng không nà o, mà thôi bá» qua chuyện đó Ä‘i. Ta muốn biết vì sao nà ng lại giả trang là m má»™t gã quái nhân hóm hỉnh rồi hẹn ta đến đây. Lại còn dụng những cánh hoa huệ nhÆ° má»™t tin váºt. Bá»™ nà ng muốn là m Tà Nhân Vô diện Æ°? Nói tháºt nhé, nà ng có muốn là m Tà Nhân Vô Diện cÅ©ng không được đâu.
Tà Nhân Vô Diện võ công cá»±c kỳ cao siêu, y lắc bà n tay đã có thể lấy mạng ta và nà ng rồi, nên đâu ai giả trang được. Vá»›i lại y chẳng bao giá» xuất đầu lá»™ diện bằng chân diện tháºt của y cả. Váºy nà ng có mục Ä‘Ãch gì khi là m những chuyện nà y?
- Buá»™c Ngạn Kim Tiêu phải đến gặp mặt Ngá»c Lan.
Ngạn Kim Tiêu gượng cÆ°á»i rồi từ tốn nói :
- Váºy Kim Tiêu đã đến, nà ng có Ä‘iá»u gì để nói vá»›i Kim Tiêu?
Ngá»c Lan nhìn thẳng và o mắt chà ng :
- Kim Tiêu biết vì sao Ngá»c Lan bất ngá» táºp kÃch Kim Tiêu không?
- Hổng biết. Biết thì không thèm há»i. Äiá»u gì mình đã biết thì há»i là m cái con khỉ gì.
Nghe chà ng thốt ra câu nà y, chân diện Ngá»c Lan sa sầm :
- Kim Tiêu nói chuyện vá»›i Ngá»c Lan nhÆ° váºy à ?
- Chứ nói sao bây giá». Váºy sao nà ng tá»± dÆ°ng táºp kÃch Kim Tiêu. Bá»™ Ngá»c Lan thù Kim Tiêu lắm à . Vẫn bất đắc dÄ© Kim Tiêu má»›i là m nhÆ° váºy thôi mà .
Ngá»c Là n lÆ°á»m Ngạn Kim Tiêu :
- Vẫn bất đắc dÄ© Ngá»c Lan muốn thá» Kim Tiêu có võ công không đó. Không ngá» Ngạn Kim Tiêu lại là má»™t cao thủ thượng thừa, nghe lão Từ Quảng thuáºt lại những chuyện tại dịch quán, Ngá»c Lan không tin. Bây giá» thì tin rồi.
- Nà ng muốn thẩm chứng võ công của Ngạn Kim Tiêu để là m gì?
Ngá»c Lan chấp tay sau lÆ°ng, nhìn Kim Tiêu. Nà ng Ä‘i quanh Ngạn Kim Tiêu. Kim Tiêu nhìn theo Ngá»c Lan. Nà ng Ä‘i đến đâu Kim Tiêu quay ngÆ°á»i theo đến đó.
Ngá»c Lan trang trá»ng nói :
- Cái đêm Ngạn Kim Tiêu Ä‘á»™t nháºp và o sảnh phòng của Ngá»c Lan cÅ©ng là đêm Äồng Tá» Trình Nhuáºt bi giết, phải Kim Tiêu giết Äồng Tá» Trình Nhuáºt không?
Kim Tiêu lắc đầu :
- Không phải.
- Äêm đó chỉ có mình Ngạn Kim Tiêu Ä‘á»™t nháºp và o Äổng phủ, nếu không phải Kim Tiêu thì còn ai khác chứ? Nếu nhÆ° Ngạn Kim Tiêu giết Äồng Tá» Trình Nhuáºt, Ä‘Ãch thị Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện rồi.
Kim Tiêu chỉ bóp lỗ mũi.
Ngá»c Lan dừng bÆ°á»›c cau mà y nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu là m cái gì váºy.
- Bịt lỗ mũi.
- Sao ngươi lại bịt lô mũi?
- Kim Tiêu vừa ngá»i được mùi xú khà bay và o mÅ©i mình. Nà ng nhìn quanh xem có con chuá»™t chết nà o không mà lại tá»± dÆ°ng có xú khà xông và o mÅ©i Ngạn Kim Tiêu.
Ngá»c Lan nheo mà y.
- Ngá»c Lan nà o ngá»i được mùi gì?
- Khứu giác của nà ng bị nghẹt rồi đó.
Ngá»c Lan rÃt má»™t hÆ¡i rồi lắc đầu :
- Äâu có mùi gì.
- Không có Æ°? Sao Kim Tiêu lại vừa ngá»i được.
Nhìn Ngá»c Lan, Kim Tiêu mỉm cÆ°á»i :
- Nà ng tìm xem. Ta không dám bá» tay ra khá»i lá»— mÅ©i mình.
Ngá»c Lan nhìn quanh thủy xá.
Nà ng lắc đầu :
- Trên thủy xá nà y thì là m gì có chuột chứ.
Nhìn lại Ngá»c Lan, Kim Tiêu nói :
- Nếu không có chuột chết thì mùi xú khà đó khởi phát từ đâu nhĩ?
Ngá»c Lan nhÃu mà y :
- Ngá»c Lan có ngá»i được gì đâu.
Kim Tiêu bá» tay khá»i mÅ©i mình.
- Thôi ta hiểu rồi.
Ngá»c Lan tò mò :
- Kim Tiêu hiểu gì?
- Có lẽ tại Kim Tiêu nghe những lá»i nà ng vừa má»›i thốt ra vừa rồi. Nà ng cho ta là kẻ giết Äồng Tá» Trình Nhuáºt, rồi còn cho ta là Tà Nhân Vô Diện nên liá»n có xú khà trong lá»— mÅ©i của Kim Tiêu.
Mặt Ngá»c Lan Ä‘anh lại :
- Kim Tiêu nói Ngá»c Lan không hiểu gì cả.
- Nà ng nghiệm một chút sẽ hiểu thôi.
Chân diện Ngá»c Lan trang trá»ng hẳn lên, rồi từ từ Ä‘á» rần. Nà ng chỉ Kim Tiêu :
- NgÆ°Æ¡i...
- Cũng ngươi nữa...
- NgÆ°Æ¡i cho miệng Ngá»c Lan thúi Æ°... Hay lá»i nói của Ngá»c Lan thúi chứ gì?
Kim Tiêu nhìn nà ng :
- Äó là nà ng nghÄ© chứ tuyệt nhiên Kim Tiêu hổng có nói nghe. Tá»± mình suy diá»…n nghÄ© ra thì mình chịu đừng vu cho ngÆ°á»i đó nhé. Nà ng hay có táºt vu oan giá há»a cho Kim Tiêu lắm đó.
Ngá»c Lan dặm chân :
- Không... Rõ rà ng Kim. Tiêu nghÄ© nhÆ° váºy mà .
- Ta nghÄ© nhÆ° váºy hồi nà o. Tại Ngá»c Lan cà mà , tại nà ng suy nghÄ© lung tung. Váºy sao nà ng lại nghÄ© ta là ngÆ°á»i sát tá» Äồng Tá» Trình Nhuáºt và còn gắn luôn cho ta là Tà Nhân Vô Diện nữa.
Kim Tiêu chỉ và o mặt mình.
- Nà ng nhìn rõ đi, cái mặt của ta thế nà o?
Kim Tiêu phùng má cho Ngá»c Lan thấy rồi nói :
- Có giống Tà Nhân Vô Diện không?
Hay lại giếng má»™t con cóc gá»i trá»i mÆ°a.
- Váºy ai là kẻ giết Äồng Tá» Võ Äang Trình Nhuáºt?
- Sát Thủ Vô Diện chứ còn ai nữa.
- Váºy Sát Thủ Vô Diện là ai?
- Kim Tiêu hổng biết, nà ng cÅ©ng không biết và cả võ lâm không biết. Äó là má»™t con ngÆ°á»i không ai biết mặt.
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i :
- Tại sao nà ng quan tâm đến Sát Thủ Vô Diện?
- Bởi vì y dã giết ngÆ°á»i trong Äổng phủ.
Kim Tiêu khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c bÆ°á»›c đến bên cá»a sổ. Kim Tiêu suy nghÄ© má»™t lúc rồi quay lại :
- Nà ng lo cho Tống Thừa Ân đại ca phải không?
Ngá»c Lan nheo mà y gắc giá»ng nói :
- Nói báºy.
- Váºy nếu Sát Thủ Vô Diện có mặt trong Äổng phủ, nà ng sẽ lo cho ai nà o?
- NgÆ°á»i Ngá»c Lan lo chÃnh là Äổng đại ca.
Kim Tiêu nghiêm mặt :
- Lo cho Äổng huynh nên nà ng sợ Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện và có thể sát tá» Äổng huynh.
- Nếu nhÆ° Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, Ngá»c Lan thỉnh cầu ngÆ°Æ¡i đừng hại đến Äổng huynh.
- Không phải hại mà là giết Äổng đại ca ca nà ng.
Ngá»c Lan gáºt đầu.
Kim Tiêu bÆ°á»›c đến bên Ngá»c Lan.
- Nếu Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, nà ng thỉnh cầu ta tha cho Äổng huynh.Váºy nà ng trả ta bằng cái gì nà o?
Ngá»c Lan nhìn sá»ng Kim Tiêu.
- Váºy Kim Tiêu có phải là Tà Nhân Vô Diện không?
- Äúng thì sao, không phải thì sao?
- Kim Tiêu phải nói rõ chứ.
- Váºy nà ng nói trÆ°á»›c nếu nhÆ° Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, nà ng sẽ đổi gì để ta không sát hại Äổng huynh.
- Cái gì cũng được.
Kim Tiêu nhÃu mà y :
- Cái gì cũng được là sao?
Ngá»c Lan Ä‘á» mặt.
Nà ng miễn cưỡng nói :
- Kim lượng... Kim Tiêu chịu chứ?
- Chắc chắn Sát Thủ Vô Diện không đòi ngân lượng đâu. Với bản lĩnh võ công như Tà Nhân Vô Diện thì đâu cần kim lượng. Kim lượng y có thừa mà .
- Váºy Kim Tiêu đòi gì?
- Kim Tiêu à ... Kim Tiêu đòi hôn nà ng.
Ngá»c Lan Ä‘á» mặt thẹn thùng :
- NgÆ°Æ¡i...
Kim Tiêu giả lả nói.
- Sao... Äổng Ngá»c Lan không chịu à ?
- NgÆ°Æ¡i đòi cái gì kỳ váºy?
- ThÃch cái gì đòi cái nấy mà .
- Sao ngươi không đòi cái khác?
- Ta thÃch hôn nà ng, mà lại đòi cái khác là đòi cái gì?
Chân diện Äổng Ngá»c Lan nóng rần lên khi nghe Kim Tiêu thốt ra lá»i nói nà y.
Nà ng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu thÃch Ngá»c Lan à ?
Kim Tiêu gáºt đầu nói :
- Tà Nhân Vô Diện Ngạn Kim Tiêu thÃch nà ng rồi, không cần phải nói.
Ngá»c Lan ngượng ngùng thẹn chÃn mặt.
Kim Tiêu nói tiếp :
- NhÆ°ng rất tiếc Ngạn Kim Tiêu chỉ là tà nhân hữu diện thồi, nên vẫn có mặt mÅ©i Ä‘Ã ng hoà ng. Còn ngÆ°á»i nà ng thỉnh cầu là Tà Nhân Vô Diện hổng có mặt. Do đó Ngạn Kim Tiêu Ä‘Ã nh phải nhịn thèm cục mỡ Äổng Ngá»c Lan.
- NgÆ°Æ¡i....
Kim Tiêu khoát tay :
- Thôi mà ... Äừng có ngÆ°Æ¡i nữa mà ...
Nà ng yên tâm Ä‘i, Äổng huynh đã có Tống Thừa Ân bảo vệ rồi. Cái gã ôn dịch tà nhân kia không là m tổn hại đến Äổng đại ca được đâu. Còn khi nà o nà ng cần đến Ngạn Kim Tiêu thì nhá»› Ngạn Kim Tiêu đòi há»i cái gì ở nà ng.
Kim Tiêu đổi giá»ng khe khắc nói tiếp :
- BỠý niệm tạp nham trong đầu Ngá»c Lan nhe. Äừng có nghÄ© Ngạn Kim Tiêu là cái gã ôn dịch kia. Kim Tiêu Ä‘i đây.
Kim Tiêu nói rồi Ä‘iểm mÅ©i già y lÆ°á»›t ra khá»i thủy xá bằng lối cá»a sổ. Chà ng thi triển “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†lÆ°á»›t và o trong bá». Vừa thi triển “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†Kim Tiêu vừa nghÄ© thầm :
- “Mình phải đến gặp lão Từ Quảngâ€
Kim Tiêu dừng bÆ°á»›c bên bá» DÄ© Hồ, nhìn lại gian thảo xá. Chà ng mỉm cÆ°á»i nghÄ© vá» Äổng Ngá»c Lan.
- Nà ng ngây thơ quá.
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong đầu Ngạn Kim Tiêu thì bất thình lình có tiếng chim đêm rÃt lên bầu trá»i đêm thăm thẳm. Tiếng chim đêm đó buá»™c Kim Tiêu liên tưởng đến đêm đối mặt vá»›i lão Từ Quảng trong khu vÆ°á»n Ä‘Ã o. Cùng vá»›i sá»± liên tưởng đó, má»™t cảm giác bồn chồn xuất hiện trong chà ng.
Kim Tiêu đứng lặng ra nhÆ° thể dÆ°á»›i chân chà ng vừa có má»™t hấp lá»±c vô hình giữ chặt lấy đôi cÆ°á»›c pháp. Cảm giác bồn chồn kia cà ng lúc căng lan tá»a ra trong ná»™i thức của Kim Tiêu.
Kim Tiêu từ quay mặt nhìn lại.
Äứng ngay sau lÆ°ng chà ng chỉ cách ba trượng là Tống Thừa Ân, nhÆ°ng trang phục không phải của Tống Thừa Ân.
Kim Tiêu nhìn ngÆ°á»i đó gần nhÆ° không chá»›p mắt.
Một lúc lâu, Kim Tiêu mới lên tiếng, bởi sự im lặng khiến cho Kim Tiêu ngột ngạt những tưởng nghẹt thở.
- Tôn giá không phải là Tống Thừa Ân đại ca?
- Nếu như ta thay đổi phục trang của Tống Thừa Ân thì ta là ai?
Kim Tiêu sượng mặt :
- Nếu tôn giá váºn trang phục của Thừa Ân đại ca nhất định Ngạn Kim Tiêu sẽ phải lầm tưởng tôn giá là Tống Thừa Ân.
- Váºy sao ta không là m Ä‘iá»u đó?
Lá»i nói nà y cá»a y khiến Kim Tiêu sượng mặt. Chà ng buá»™t miệng há»i lại :
- Tại sao các hạ không là m Ä‘iá»u đó?
- Ngạn Kim Tiêu nghiệm ra được mà .
- Tôn giá muốn cho Ngạn Kim Tiêu biết tôn giá có bá»™ mặt của Thừa Ân nhÆ°ng ngÆ°á»i lại không phải là Tống Thừa Ân.
- Không sai.
Kim Tiêu chăm chăm nhìn và o mặt ngÆ°á»i đó. Chà ng không tìm ra má»™t cái nét khác biệt nà o trên khuôn mặt của Tống Thừa Ân mặc dù biết ngÆ°á»i đó Ä‘ang dụng bà thuáºt Dị dung của VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan.
Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Tôn giá là Vương Tự Khan.
- Ta là ai cÅ©ng được, Ngạn Kim Tiêu không cần biết. Lúc nà y đây ta có bá»™ mặt của Tống ThÆ°a Ân, tại sao Kim Tiêu không gá»i ta là Tống huynh, hay Tống đại ca?
Kim Tiêu nhún vai :
- Kim Tiêu biết tôn giá giả dạng là m Tống huynh rồi là m sao xem tôn giá như Tống huynh được?
- Thế ngÆ°Æ¡i sẽ gá»i ta bằng gì?
- Nếu biết được mặt tháºt của tôn giá, Kim Tiêu sẽ có cách xÆ°ng hô của mình.
- Rất khà khái rất thẳng thắn. Kim Tiêu muốn biết chân diện của ta không?
- Tất nhiên Kim Tiêu rất muốn biết. Tôn giá hẳn chÃnh là con ngÆ°á»i thần bà mà giá»›i võ lâm gá»i là Tà Nhân Vô Diện, hay Sát Thủ Vô Diện gì đó phải không.
- Giá»›i võ lâm gá»i ta là Sát Thủ Vô Diện, hay Tà Nhân Vô Diện, còn nhÆ° ta biết Kim Tiêu gá»i ta bằng ngoại danh khác kia mà .
- Kim Tiêu gá»i tôn giá là Tà Nhân Thiên Diện.
- Tại sao không gá»i ta là Thiên Diện Tà Nhân mà lại thêm chữ tà và o là m gì? Kim Tiêu có thể cho ta biết tà nhân là gì, chÃnh nhân là gì không?
- Æ ...
Tà Nhân Vô Diện nhìn chà ng cÆ°á»i khẩy rồi nói :
- Không trả lá»i được à ?
- Kim Tiêu có gì mà không trả lá»i được câu há»i đó của tôn giá chứ. Tháºt ra tà nhân hay chÃnh nhân gì cÅ©ng được cả, miá»…n không hổ thẹn vá»›i tâm của mình.
Chà ng vuốt cằm nhìn Tà Nhân Vô Diện nói tiếp :
- Còn vì sao Kim Tiêu gá»i tôn giá là Tà Nhân Thiên Diện, bởi gì tôn giá không dám nhìn và o khuôn mặt tháºt của mình, mặc dù đó là khuôn mặt mà tạo hóa, hay đúng hÆ¡n là song Ä‘Æ°á»ng ban cho tôn giá. Tôn giá phải nhá» tá»›i dung diện của ngÆ°á»i nà y hay ngÆ°á»i khác, theo cổ ngữ đó là “Hồn trÆ°Æ¡ng ba da hà ng thịtâ€. Của mình mình không dùng mà phải dùng của ngÆ°á»i khác. Kẻ đó Ä‘Ãch thá»±c là tà nhân rồi.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cÆ°á»i nhìn Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Nói rất hay, miệng lưỡi lại rất gian xảo.
- Gian xảo và tháºt thà là hai bản tÃnh Ä‘i chung vá»›i nhau đó mà .
Chấp tay sau lưng Tà Nhân Vô Diện nói :
- Váºy Ngạn Kim Tiêu có muốn nhìn chân tÆ°á»›ng của ta không?
- Ai cÅ©ng muốn táºn mục sở thị khuôn mặt của tôn giá cả chứ không chỉ riêng Ngạn Kim Tiêu.
- Äược, ta chỉ Æ°u ái dà nh Ä‘iá»u đó cho Ngạn Kim Tiêu nhÆ°ng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì?
- Kim Tiêu đánh thắng được ta.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Rất công bằng.
- Tại sao Kim Tiêu nghÄ© đó là công bằng. Ta nghÄ© trên thế gian nà y chẳng có sá»± công bằng nà o đâu. Sá»± công bằng chỉ là điá»u ảo tÆ°á»›ng của con ngÆ°á»i thôi.
Kim Tiêu nhếch môi vuốt cằm, rồi nói :
- Kim Tiêu nghĩ đây là sự công bằng bởi Kim Tiêu có lý do của mình.
- Lý do gì?
- Tôn giá đã giả dạng Thiên Há»±u đạo trưởng đến Pháp Quang tá»± lấy mạng đại sÆ° Giác Chân phải chăng tôn giá có ý định tạo mối hiá»m khÃch giữa Thiếu Lâm và Võ Äang.
- Bởi đạo trưởng và hòa thượng không hiểu được ý của ta nhưng Kim Tiêu thì hiểu.
Ngoà i ra còn có một lý do khác để đến Pháp Quang tự.
Kim Tiêu mÃm hai cánh môi và o vá»›i nhau :
- Tại hạ cũng có lý do để nói cơ hộ tôn giá đưa ra cho Kim Tiêu là sự công băng.
- Phải chăng ta đã giết Giác Chân đại sư nên tạo ra trong Ngạn Kim Tiêu một sự căm phẫn.
- Không sai.
- Äúng là ta đã ban cho Ngạn Kim Tiêu má»™t sá»± công bằng. Kim Tiêu còn chá» gì nữa mà không đòi sá»± công bằng nÆ¡i ta.
Kim Tiêu ôm quyá»n từ tốn nói :
- Gặp được và nói chuyện vá»›i tôn giá Kim Tiêu má»›i nháºn ra tôn giá là ngÆ°á»i thú vị.
- Ta luôn Ä‘em sá»± thú vị cho má»i ngÆ°á»i mà .
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện :
- Äêm hôm đó, tôn giá đã giả dạng lão bá»™c Từ Quảng.
- “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†của Ngạn Kim Tiêu lợi hại lắm. Trong giang hồ e rằng khó có ngÆ°á»i thi triển được “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†nhÆ° Ngạn Kim Tiêu.
- Tôn giá đã thú nháºn mình giết Äồng Tá» Trình Nhuáºt.
- Ta cần gì phải thú nháºn ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó mà . Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng đã nói trong dịch quán Äổng phủ.
- Tại sao tôn giá lại dấu chân diện mình, phải chăng tôn giá không muốn má»i ngÆ°á»i biết tôn giá là VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan?
Kim Tiêu nghĩ ta là ai cũng được, còn gì sao ta không cho ngươi ta biến chân diện của ta vì ta là thiên diện nhân. Còn như Ngạn Kim Tiêu muốn biết chân diện của ta thì phải thắng được ta.
- Kim Tiêu sẽ chứng nghiệm diện dung tháºt của tôn giá.
Kim Tiêu nói rồi thi triển “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ngâ€.
Chà ng chỉ lắc bỠvai đã lướt đến trước mặt Tà Nhân Vô Diện. Cùng phối hợp với bộ pháp thần kỳ đó. Kim Tiêu phát động “Thiên Cang chỉ†xông và o Tịnh huyệt của Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện không né tránh mà lại dụng chÃnh “Thiên Cang chỉ†giống hệt nhÆ° Kim Tiêu đón thẳng đỡ thẳng.
Chỉ pháp của hai ngÆ°á»i chạm thẳng và o nhau.
Chát...
Kim Tiêu nhăn mặt bởi chỉ pháp của chà ng tê rần sau đón thẳng đỡ thẳng một chỉ với Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện nói :
- Äến lượt ta.
Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vồ trảo đến Ngạn Kim Tiêu. Trảo pháp của y biến hóa trùng trùng điệp điệp khiến Ngạn Kim Tiêu ngỡ như mình đang phải đối đầu với thiên binh vạn mã.
Mà n trảo thủ của Tà Nhân Vô Diện chụp xuống Kim Tiêu nhanh không thể tưởng. Y nhÆ° biết Kim Tiêu sẽ thi triển “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†và nắm nhanh thuáºt pháp nà y nên không để cho chà ng có má»™t khoảng trống né tránh, mà buá»™t phải đón thẳng đỡ thẳng lấy trảo công của y.
Thấy Ä‘Æ°á»ng cùng, Kim Tiêu buá»™t phải dụng đến Thiên Cang chỉ má»™t lần nữa đâm thốc và o trảo thủ của Tà Nhân Vô Diện đặng hóa giải chiêu công của y.
Chỉ pháp của chà ng chưa chạm và o tâm trung thủ của trảo công thì Tà Nhân Vô Diện bất ngỠbiến chiêu, không thộp và o chỉ của Kim Tiêu mà lại lấy cổ tay, bấu trảo và o mạnh mông chà ng.
Sá»± biến hóa đó khiến cho Kim Tiêu không kịp có phản ứng gì. Khi chà ng phát hiện được thì trảo công của Tà Nhân Vô Diện đã khống chế hổ khẩu rồi. Kim Tiêu đứng thừ ra nhÆ° bị trá»i trồng. Chà ng cảm nháºn rõ mồn má»™t năm ngón chỉ của Tà Nhân Vô Diện tợ nhÆ° năm móng vuốt chim Æ°ng cứng hÆ¡n sắt thép bấu và o mạnh mông mình.
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i :
- Tôn giá đã thắng, Ngạn Kim Tiêu thất vá»ng đã không thấy được chân diện của tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện vẫn khống chế mạch môn của Ngạn Kim Tiêu, ôn nhu nói :
- Nếu Ngạn Kim Tiêu biết được chân diện tháºt của ta, thì ngÆ°Æ¡i đã chết từ lâu rồi.
Kim Tiêu buá»™t miệng há»i :
- DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh gì biết chân diện của tôn giá nên phải chết.
- Không sai.
- Những ngÆ°á»i khác cÅ©ng váºy sao?
- Äừng tò mò quá. Biết nhiá»u không có lợi cho Ngạn Kim Tiêu đâu.
Giá»ng nói nhạt nhẽo lạnh lùng của Tà Nhân Vô Diện khiến Ngạn Kim Tiêu lạnh buốt cá»™t sống. Cảm giác lạnh buốt cá»™t sống khiến Kim Tiêu không dằn được ná»—i bồn chồn lo âu mà nghÄ© đến cái chết, nên miá»…n cưỡng há»i :
- Tôn giá giết Ngạn Kim Tiêu chứ?
- May mắn Kim Tiêu chưa chứng nghiệm chân diện dung của ta. Nhưng ta vẫn có thể biến Kim Tiêu thà nh một phế nhân vĩnh viễn.
Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vừa nhấn công lực qua năm ngón trảo. Kim Tiêu không tưởng mạch môn của mình vỡ nát tạo ra cái đau thốc lên tới đỉnh đầu.
Mồ hôi tuôn đẫm mặt chà ng, mắt hoa nẩy đom đóm, mà rên lên :
- Ôi cha... Tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện ná»›i lá»ng trảo công từ tốn nói :
- Hẳn Kim Tiêu không muốn trở thà nh phế nhân.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Ai mà muốn biến thà nh phế nhân. Là m phế nhân chỉ còn má»—i má»™t con Ä‘Æ°á»ng sống là đầu nháºp và o Cái bang.
Chà ng nhìn Tà Nhân Vô Diện :
- Tôn giá Kim Tiêu nói tháºt nhé... Kim Tiêu không muốn đầu nháºp và o Cái bang đâu. Có muốn đầu nháºp và o Cái bang, sợ rằng Bang chủ Cái bang cÅ©ng không cho.
Tà Nhân Vô Diện báºt cÆ°á»i rồi nói :
- Váºy ta muốn Kim Tiêu trở thà nh thuá»™c hạ của ta thì sao?
- Äiá»u nà y được đấy.
- Kim Tiêu không sợ mình sẽ là tà nhân giống ta à ?
- Tà nhân thì có chứ, Kim Tiêu không phân biệt tà nhân hay chÃnh nhân. Nói chung giữa tà và chÃnh không có ranh giá»›i rõ rà ng trong Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện cÆ°á»i khẩy :
- Ta hiểu ngÆ°Æ¡i hÆ¡n những ngÆ°á»i khác.
- Kim Tiêu biết tôn giá sẽ hiểu Kim Tiêu mà .
Kim Tiêu vừa nói vừa nhìn xuống Mạch môn mình.
Tà Nhân Vô Diện cÆ°á»i khẩy rồi nói :
- Ta hiểu Kim Tiêu nên cũng không muốn Kim Tiên ở cạnh bên mình.
- Tôn giá hoà i nghi Kim Tiêu.
- Kim Tiêu đáng được hoà i nghi. Vá»›i Kim Tiêu, ta không nên đặt trá»n niá»m tin. Tháºm chà không nên gần ngÆ°Æ¡i thì đúng hÆ¡n.
- Tôn giá Ä‘ang đứng gần bên Kim Tiêu, tháºm chà còn nắm Mạch môn của Ngạn Kim Tiêu.
- Ta không phủ nháºn Ä‘iá»u đó. Bây giá» ta có thế giết ngÆ°Æ¡i hay biến ngÆ°Æ¡i thà nh má»™t phế nhân dá»… hÆ¡n lấy đồ trong túi.
- Tôn giá đâu có nói giết Kim Tiêu đâu, nếu biết tôn giá có ý đồ thì Kim Tiêu đã tẩu vi rồi. Má»™t khi Kim Tiêu dụng thuáºt di hà nh, tôn giá khó mà bắt kịp đó.
- Ta sẽ không là m hại gì đến Ngạn Kim Tiêu, nhÆ°ng đổi lại Kim Tiêu phải cho ta biết Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu là ai?
Kim Tiêu há hốc miệng rồi gượng cÆ°á»i giả lả nói :
- Câu trả lá»i nà y quan trá»ng lắm. Nó liên quan đến bổn mạng của Ngạn Kim Tiêu.
- Äúng... Câu trả lá»i của Kim Tiêu liên quan đến bổn mạng của Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện vừa nói vừa nhìn và o mắt Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhÃu mà y khi phải tiếp nháºn ánh mắt đầy sát nhãn và lạnh lùng của gã.
Chà ng miá»…n cưỡng há»i :
- Tôn giá muốn biết Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu để là m gì?
- Äừng tò mò quá.
Giá»ng nói của Tà Nhân Vô Diện nghe tháºt nhạt nhẽo vừa lạnh lùng khiến xÆ°Æ¡ng sống Ngạn Kim Tiêu gay buốt.
Tà Nhân Vô Diện gằn giá»ng khe khắc nói :
- Ta cần câu trả lá»i thà nh tháºt của Ngạn Kim Tiêu. Bởi vì ta cÅ©ng có thể nghiệm ra Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu là ai.
- Tôn giá có thể nghiệm ra.
Tà Nhân Vô Diện gáºt đầu.
Kim Tiêu há»i :
- Tôn giá sẽ sát tá» Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu chứ?
- Còn tùy và o sá»± thà nh tháºt của Ngạn Kim Tiêu.
- Äược. Kim Tiêu sẽ nói, hy vá»ng tôn giá sẽ không Ä‘i trình báo quan sai. Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu chÃnh là Ngạn Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm rồi rút trảo công vá». Y nhạt nhẽo nói :
- Hy vá»ng ta sẽ gặp lại ngÆ¡i.
Nói dứt lá»i Tà Nhân Vô Diện lắc vai thi triển đúng thuáºt “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ng†băng mình Ä‘i. Mà n sÆ°Æ¡ng đêm nuốt chá»ng lấy nháºn dạng của Tà Nhân Vô Diện chẳng để lại chút dấu tÃch gì.
Kim Tiêu cứ đứng thừ ra nhÆ° ngÆ°á»i bị trá»i trồng. Má»i sá»± việc tiến triển diá»…n ra nhÆ° nằm ngoà i má»i suy tÃnh của chà ng. Kim Tiêu là m sao ngỠđược Tà Nhân Vô Diện lại chủ Ä‘á»™ng tìm đến chà ng trong bá»™ lốt Tống Thừa Ân. Y lại chẳng là m hại gì Kim Tiêu mà lại Ä‘á»™t ngá»™t bá» Ä‘i khi biết chà ng là Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu.
Kim Tiêu nghÄ© đến lá»i của Thần Thâu Bá»u Chỉnh TÆ° mà nghÄ© thầm :
- “Chẳng lẽ Ngạn Kim Tiêu và con ngÆ°á»i nà y có mối quan hệ máºt thiết vá»›i nhau. Tiếc tháºt... Mình không kịp há»i y Ä‘iá»u đó. VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan có quen hệ vá»›i mìnhâ€.
Chà ng thở hắt ra một tiếng :
- Tháºt ra con ngÆ°á»i nà y là ai?
Kim Tiêu tá»± há»i nhÆ° váºy nhÆ°ng chẳng thể tìm được câu trả lá»i.
Chà ng vuốt cằm trầm ngâm má»™t lúc rồi má»›i thả bÆ°á»›c Ä‘i. Trong tâm Kim Tiêu vẫn âm ỉ má»™t câu há»i :
- “Tà Nhân Vô Diện là ai? Có phải là VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan hay không? Mình không biết y nhÆ°ng chắc chắn y Ä‘ang dõi mắt theo từng bÆ°á»›c chân của mìnhâ€.
Hồi 23
Äạo hiệp thảo má»™c trưởng
Lão Ngoan Äồng Nhi ôm vò rượu bÆ°á»›c và o má»™c xá. Lão dừng bÆ°á»›c ngay ngưỡng cá»a khi thấy Ngạn Kim Tiêu má»™t mình ngồi Ä‘á»™c ẩm quay lÆ°ng vá» phÃa cá»a.
Lão Ngoan Äồng Nhi tằng hắng, nói :
- NgÆ°Æ¡i có tâm sá»± buồn, hay Ä‘ang nhá»› Má»™ng Di Hoa, Nghiêm Thục và cả Äổng Ngá»c Lan mà không đợi ta vá», uống rượu má»™t mình váºy?
Ngạn Kim Tiêu vẫn ngồi bất Ä‘á»™ng không quay mặt nhìn lại. Lão Ngoan Äồng Nhi nheo mà y :
- Hê... Không nghe ta nói ư? Ngươi đang biến thà nh gã si tình tương tư.
Ngạn Kim Tiêu cũng không quay lại.
Lão Ngoan Äồng Nhi ôm vò rượu bÆ°á»›c đến bên bà n. Lão sá»ng sốt nhÆ° có cái gì dÆ°á»›i chân nÃu lại. Äôi mắt của Lão Ngoan Äồng Nhi chăm chăm chiếu và o cánh hoa huệ và nén bạc đặt trên bà n ngay trÆ°á»›c mặt Ngạn Kim Tiêu.
Ngoan Äồng Nhi ngáºp ngừng há»i :
- Hê... Ngạn Kim Tiêu... Y đã để mắt đến đệ rồi à ?
Ngạn Kim Tiêu từ từ ngẩng mặt lên.
Tiếp nháºn ánh mắt của Ngạn Kim Tiêu, Lão Ngoan Äồng Nhi bất giác thối lại má»™t bá»™. Ngạn Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Cánh hoa huệ và nén bạc nà y không dà nh cho Ngạn Kim Tiêu mà dà nh cho Lão Ngoan Äồng Nhi.
Lão Ngoan Äồng Nhi bất giác láºp lại lá»i nói của Kim Tiêu :
- Dà nh cho lão phu.
Kim Tiêu đứng lên :
- Lão Ngoan Äổng Nhi hiểu rồi chứ?
- Chẳng lẽ ngươi là Tà Nhân Vô Diện ư? Ngạn Kim Tiêu. Ngươi nói đi. Ngươi là Tà Nhân Vô Diện ư?
Ngạn Kim Tiêu đưa hữu thủ lên mặt, từ từ vuốt xuống.
Khi y hạ tay xuống, nhân diện Ngạn Kim Tiêu đã thay đổi mà biến qua má»™t bá»™ mặt khác. Lão Ngoan Äồng Nhi há hốc miệng bởi bá»™ mặt kia chÃnh là bá»™ mặt của lão. Nếu gắn thêm chòm râu lá»m chá»m thì ngÆ°á»i đó chÃnh là lão, giống nhÆ° hai giá»t nÆ°á»›c chẳng thể nà o nháºn biết được.
Tà Nhân Vô Diện lại vuốt mặt lần thứ hai. Lần nà y là khuôn mặt của Tống Thừa Ân, rồi Giác Chân đại sÆ°, từng khuôn mặt lần lượt hiện ra sau má»—i lần Tà Nhân Vô Diện vuốt mặt mình. Sá»± biến hóa kỳ dị khiến cho Lão Ngoan Äồng Nhi nhÆ° không tin và o mắt mình nữa, mà đưa tay lên dụi. Cuối cùng thì má»™t mặt hoà n toà n khác, Lão Ngoan Äồng Nhi buá»™t miệng nói :
- VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan.
- Lão Ä‘i tìm VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan, bây giỠđược gặp VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan, lão không thÃch Æ°?
- Tà Nhân Vô Diện chÃnh là VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan sao?
- Lão muốn nghĩ ta là ai cũng được.
- Ngươi muốn gì ở lão phu.
- Ta đã đặt án tỠcho lão.
- Chẳng vá»›i má»™t gã ăn mà y mà Tà nhân vô Ä‘iện cÅ©ng không tha sao? NgÆ°Æ¡i giết ta thì có được Ãch gì?
Tà Nhân Vô Diện chấp tay sau lưng :
- Ta đã Ä‘Ãch thân đến má»™c xá, sao lão ngây thÆ¡ nhỉ. Lão nghÄ© ta không biết gì Æ°, hay lão vá» nhÆ° không biết gì.
Chân diện Lão Ngoan Äồng Nhi sượng hẳn lại. Lão miá»…n cưỡng nói :
- Hóa ra tôn giá đã biết tất cả má»i hà nh tung của ta.
- Lão đang tìm Vương Tự Khan?
Lão Ngoan Äồng Nhi gáºt đầu :
- Không sai.
- Thế lão đã tà m ra được Vương Tự Khan chưa?
Lão Ngoan Äồng Nhi lắc đầu :
- Năm năm lão hủ lÆ°u lại đây cốt để lần mò tung tÃch và đưa sá»± mất tÃch bà máºt của VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan ra ánh láng nhÆ°ng lão thất vá»ng. Bởi lão đã không là m được Ä‘iá»u đó.
- Giác Chân đại sư nhỠlão đến đây.
- Lão hủ không phủ nháºn.
- Lão đã nói gì với Ngạn Kim Tiêu? :
- Không tìm được Vương Tự Khan, lão có gì để nói với Ngạn Kim Tiêu.
- Bây giỠlão đã gặp được Vương Tự Khan rồi. Lão muốn nói gì với Vương Tự Khan?
- Tôn giá không phải là Vương Tự Khan.
- Nhìn xem, ta có khác gì Vương Tự Khan không?
Lão Ngoan Äồng Nhi sượng mặt nhìn Tà Nhân Vô Diện.
Thấy lão Ngoan Äổng Nhi lưỡng lá»±, ngáºp ngừng, Tà Nhân Vô Diện ôn nhu nói :
- Lão đã gặp ta còn ngại ngừng không nói mục Ä‘Ãch Ä‘i tìm ta Æ°?
- Tháºt ra lão hủ muốn thẩm chứng Tà Nhân Vô Diện là ai, có phải là VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan hay không.
Tà Nhân Vô Diện lắc đầu :
- Äó chỉ là lá»i nói, còn mục Ä‘Ãch của lão và Giác Chân đại sÆ° thì Ä‘ang lo âu và sợ hãi. Giác Chân đại sÆ° lẫn lão sợ VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan sẽ dụng bà thuáºt Dị dung ngồi và o chiếc ngai Thiên tá».
- Vương Tự Khan không có ý đó, nhưng Tà Nhân Vô Diện thì có ý đó.
Lão Ngoan Äồng Nhi trố mắt nhìn Tà Nhân Vô Diện.
Lão suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôn giá có ý đó ư?
Tà Nhân Vô Diện gáºt đầu :
- Ta Ä‘ang thá»±c hiện cái Ä‘iá»u mà trÆ°á»›c đây VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan e dè không dám thá»±c hiện.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt râu nhìn Tà Nhân Vô Diện :
- Nếu tôn giá có ý đó, có thể cho ta thấy chân diện dung của tôn giá được không?
Lão Ngoan Äồng Nhi không thÃch bá»™ mặt của VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan à . Lão đã Ä‘i tìm khuôn mặt nà y mà , sao bây giá» lại đổi ý?
- Lão hủ tìm VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan chứ không Ä‘i tìm khuôn mặt VÆ°Æ¡ng Tá»± Khan. Còn nếu lão phu Ä‘i tìm chân diện thì lão Ä‘i tìm chân diện tháºt của tôn giá.
- Sao ai cÅ©ng muốn biết bá»™ mặt tháºt của ta nhỉ. Tại sao váºy?
- Bởi vì tôn giá là má»i ngÆ°á»i, và má»i ngÆ°á»i hiện hữu trong tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cÆ°á»i. Trà ng tiếu ngạo của y nghe tháºt sảng khoái và đắc ý.
Khẽ gáºt đầu, Tà Nhân Vô Diện nhÆ°á»›ng mà y mỉm cÆ°á»i :
- Nói hay lắm. ChÃnh câu nói nà y khiến ta phải chịu theo ý của Lão Ngoan Äồng Nhi.
Y nói rồi đưa tay lên vuốt mặt.
Tay của Tà Nhân Vô Diện hạ xuống, Lão Ngoan Äồng Nhi há hốc miệng :
- Æ ...
Lão lắc đầu như không tin và o mắt mình, còn buột miệng nói :
- Lão Ngoan Äồng Nhi không tin.
- Tin hay không tin ta đâu có ép lão. Lão tin cÅ©ng được, không tin cÅ©ng được, đây vẫn chỉ là má»™t khuôn mặt vô nghÄ©a, má»™t khuôn mặt không là m nên Ä‘iá»u gì cả ngoại trừ má»™t ngÆ°á»i, ÄÆ°Æ¡ng kim Thiên tá».
Nói dứt lá»i Tà Nhân Vô Diện dẫn đến má»™t bá»™.
Lão Ngoan Äồng Nhi vừa thấy Tà Nhân Vô Diện nhÃch bá»™, liá»n thi triển khinh công Ä‘Ã o thoát ra cá»a. NhÆ°ng lão vừa nhÃch Ä‘á»™ng thân thì Tà Nhân Vô Diện đã đứng án ngữ sừng sững ngay cá»a chặn Ä‘Æ°á»ng lão.
- Ãn tỠđã Ä‘á»c ra rồi, lão không chạy thoát được đâu.
- Lão Ngoan Äồng Nhi không thÃch lÆ°u lại má»™c xá nà y nữa, nên phải Ä‘i thôi không ai cản được ta đâu.
Lão Ngoan Äồng Nhi vừa nói vừalạng ngÆ°á»i lÆ°á»›t qua cá»a sổ, nhÆ°ng má»™t lần nữa Tà Nhân Vô Diện lại án ngữ trÆ°á»›c mặt lão. Y giả lả nói :
- Ta đâu cho lão Ä‘i. Nếu lão rá»i khá»iđây ngay trÆ°á»›c mặt ta thì còn gì là Tà Nhân Vô Diện.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Tà Nhân Vô Diện vá»— chưởng tá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi. Y vừa phát tác chưởng công vừa nói :
- Tiếp chưởng đi.
Lão Ngoan Äồng Nhi gần nhÆ° không còn sá»± lá»±a chá»n nà o khác khi Tà Nhân Vô Diện phát Ä‘á»™ng chưởng khà mà phải buá»™c dụng đến Vô Äịch chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
Ầm....
Lão Ngoan Äồng Nhi trượt dà i vá» sau va lÆ°ng và o vách má»™c xá.
Huỵch...
Hữu thủ của lão từ từ buông thá»ng theo thân ngÆ°á»i, trong khi Tà Nhân Vô Diện thì rất dá»ng dÆ°ng chẳng có chút biểu lá»™ gì.
Mặc dù rÆ¡i và o thế hạ phong nhÆ°ng Lão Ngoan Äồng Nhi vẫn ôm khÆ° khÆ° vò rượu.
Lão nhìn Tà Nhân Vô Diện :
- Tôn giá cÅ©ng biết dụng “Vô Äịch chưởngâ€?
- Có gì khó đối với ta đâu nà o.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Tà Nhân Vô Diện phát tán luôn hai đạo Thiên Cang chỉ Ä‘iểm và o hai đầu gối của Lão Ngoan Äồng Nhi.
Thủ pháp của y cá»±c nhanh và cá»±c kỳ chÃnh xác khiến cho Lão Ngoan Äồng Nhi gần nhÆ° không có được chút phản xạ gì.
Bốp... bốp...
Hai chân Lão Ngoan Äồng Nhi khụy hẳn xuống, rồi ngồi dÆ°á»›i sà n má»™c xá.
Lão Ngoan Äồng Nhi vẫn ôm khÆ° khÆ° vò rượu trong tay mình. Chân diện của lão chẳng chút biểu hiện sá»± sợ hãi hay lo âu gì cứ nhÆ° lão đã biết cái gì sẽ phải đến vá»›i mình.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Có chứng mục thị nhãn, Lão Ngoan Äồng Nhi nà y má»›i biết võ công của Tà Nhân Vô Diện lợi hại nhÆ° thế nà o.
- Trên võ lâm giang hồ có một công phu nà o mà Vương Tự Khan không biết chứ.
- Nhưng tôn giá không phải là Vương Tự Khan.
Tà Nhân Vô Diện lại vuốt mặt mình.
Bộ mặt Vương Tự Khan quay lại với y.
- Thế ta là ai đây?
Y chấp tay sau lÆ°ng bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Lão Ngoan Äồng Nhi, đứng dang chân vá»›i phong thái kiêu hãnh và tá»± thị.
- Lão biết phải là m gì rồi chứ?
- Lão là con sâu rượu... TrÆ°á»›c khi lão tá»± xá», tôn giá cho lão uống cạn vò rượu nà y chứ. Ãi chà ... Nếu lão ra Ä‘i vá» vá»›i Giác Chân đại sÆ°, lão không được uống rượu, con sâu rượu trong bụng sẽ hà nh hạ mà biến thà nh con ma khát rượu theo đòi tôn giá.
- Äược Lão cứ tá»± nhiên.
Lão Ngoan Äồng Nhi áp đôi bản thủ và o vò rượu dốc lên miệng tu má»™t hÆ¡i dà i. Lão đặt vò rượu xuống trÆ°á»›c mặt nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Tại sao tòn giá lại đến Pháp Quang tự giết Giác Chân đại sư?
- Ta đến Pháp Quang tá»± không phải để lấy mạng đại lão hòa thượng Giác Chân, mà chỉ muốn lão nói cho ta biết Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu là ai.
- Tôn giá cần Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cÆ°á»i :
- Lão Ä‘ang tra há»i ta đấy à ?
- Lão phu tò mò.
- Lão tò mò, ta cho lão biết. Äúng là ta cần Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu. Bởi chỉ có Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu má»›i có thể lấy được Ngá»c ấn trong Ä‘iện Thái Hòa.
Những thá»› thịt trên mặt Lão Ngoan Äồng Nhi giáºt liên tục.
Lão miễn cưỡng nói :
- Không có Ngá»c ấn, tôn giá không thể thá»±c hiện được ý định của mình.
Tà Nhân Vô Diện khẽ gáºt đầu :
- Không sai.
- Sao Lão Ngoan Äồng Nhi ngá» ngệch không nghiệm ra Ä‘iá»u đó chứ.
Lão Ngoan Äồng Nhi Ä‘Æ°a tay vò mái tóc rối bá»i :
- Sao lão lại không nghiệm ra Ä‘iá»u đó chứ?
- Bây giá» thì Lão Ngoan Äồng Nhi đã nghiệm ra rồi.
- Tôn giá đã biết Äạo Soái DÆ°Æ¡ng Châu?
- Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu không biết ý đồ của tôn giá.
- Ngạn Kim Tiêu rất thông minh, nhÆ°ng không phải là ngÆ°á»i thông minh tá»™t đỉnh để có thể Ä‘á»c được những ẩn ý trong đầu ngÆ°á»i khác.
Lão Ngoan Äồng Nhi ôm vò rượu dốc lên miệng uống cạn rồi láºt úp vò rượu để xuống giữa hai chân mình. Lão nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Rượu đã cạn rồi. Tôn giá cho lão phu mượn cánh hoa huệ cùng nén bạc.
Tà nhân vá»™ diện nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi, rồi từ từ Ä‘Æ°a tay vá» phÃa bà n, cánh hoa huệ và nén bạc được má»™t hấp lá»±c thoát ra từ tâm trung bản thủ cuá»™n lấy hai thứ đó vá» phÃa y. Y đón lấy cánh hoa huệ và nén bạc rồi đặt và o tay Lão Ngoan Äồng Nhi. Y giả lả nói :
- Ta tiá»…n lão Ä‘i bằng những thứ nà y nhÆ° đã từng tiá»…n những ngÆ°á»i khác.
Lão Ngoan Äồng Nhi ngắm nghÃa cánh hoa huệ và nén bạc rồi trịnh trá»ng đặt hai thứ đó lên đáy vò rượu. Lão nhìn lên Tà Nhân Vô Diện :
- Tôn giá cho lão hủ há»i má»™t câu nữa trÆ°á»›c khi lão hủ Ä‘i.
Tà Nhân Vô Diện gáºt đầu :
- Äược...
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt râu, nhÆ°á»›ng mà y nói :
- Ở cảnh giới bên kia có Tà Nhân Vô Diện không.
Tà Nhân Vô Diện nhÃu mà y rồi lắc đầu :
- Không.
Lão Ngoan Äồng Nhi áp hai tay và o vò rượu :
- Lão hủ không còn được uống rượu của Äổng gia nữa.
Lão nói rồi rút hai tay vá», rÃt má»™t luồng nguyên khà căng phồng lồng ngá»±c, thét lên má»™t tiếng, liá»n theo tiếng thét của Lão Ngoan Äồng Nhi ngÅ© quan tÆ°Æ¡m máu.
Lão gục đầu xuống hồn lìa khá»i xác.
Tà Nhân Vô Diện nhìn xác Lão Ngoan Äồng Nhi. Y Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm rồi vuốt mặt.
Chân diện của Tống Thừa Ân lại xuất hiện. Trên bá»™ mặt má»›i, y chấp tay sau lÆ°ng, thả bÆ°á»›c cháºm rãi tiến ra cá»a má»™c xá.
Y ngừng bÆ°á»›c khi chạm mặt vá»›i La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục.
Nghiện Thục ôm quyá»n :
- Tống túc hạ cũng đến đây ư.
- Còn phu nhân? Nếu Tống mỗ đoán không lầm, phu nhân đang đi tìm Ngạn Kim Tiêu?
Mặt hoa của Nghiêm Thục mặc dù đã được tô một lớp sáp dà y vẫn hiện rõ những nét bối rối.
Nghiêm Thục ngáºp ngừng :
- Nghiêm Thục muốn đến uống rượu với Kim Tiêu.
- Nghiêm phu nhân đúng là ngÆ°á»i lãng mạn đầy chất cao hứng. Tống má»— không dám là m phiá»n đến phu nhân và Ngạn Kim Tiêu.
Y ôm quyá»n, Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm :
- Cáo từ!
Tống Thừa Ân nói rồi sải bước đi thẳng một mạch.
La Sát Ngá»c Diện nhìn theo Nghiêm Thục cảm nháºn có cái gì đó không bình thÆ°á»ng từ con ngÆ°á»i nà y.
La Sát Ngá»c Diện bÆ°á»›c và o trong má»™c xá.
La Sát Ngá»c Diện đứng thừ ngÆ°á»i ra khi cảnh tượng trong má»™c xá Ä‘áºp và o mắt thị.
Nghiêm Thục bÆ°á»›c đến bên xác Lão Ngoan Äồng Nhi.
Nghiêm Thục Ä‘Æ°a tay qua cánh mÅ©i của Lão Ngoan Äồng Nhi rồi rút tay lại.
Nhìn xuống vò rượu, cánh hoa huệ và nén bạc lại lá»t và o hai con ngÆ°Æ¡i của Nghiêm Thục.
Äôi chân mà y Nghiêm Thục chợt nhÃu lại :
- Chẳng lẽ là y?
Nghiêm Thục nhÃu mà y suy nghÄ© rồi rút cây trâm có hoa tiết má»™t con nhện.
Suy nghÄ© má»™t lúc, La Sát Ngá»c Diện vung cây trâm xuống vế phÃa vách má»™c xá, cây trâm ghim và o vách quá phân ná»a.
Nghiêm Thục quay bước, hối hả bỠra ngoà i đi thẳng.
Tống Thừa Ân cõng Ngạn Kim Tiêu bÆ°á»›c và o má»™c xá. Kim Tiêu quá Ä‘á»—i bà ng hoà ng trÆ°á»›c cái chết của Lão Ngoan Äồng Nhi. Chà ng bÆ°á»›c vá»™i đến lay vai lão :
- Lão huynh.
Xác của Lão Ngoan Äồng Nhi ngã ngang.
Thừa Ân nói :
- Lão Ngoan Äồng Nhi đã chết rồi.
- Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu vừa nói vừa nhìn xuống vò rượu láºp úp trên có cánh hoa huệ và nén bạc.
Chà ng nhÃu mà y khi phát hiện ra chỉ pháp của Lão Ngoan Äồng Nhi chỉ và o vò rượu.
Kim Tiêu lẩm nhẩm nói :
- Lão huynh, Kim Tiêu biết lão huynh chết bởi sát nhân vương Tà Nhân Vô Diện mà .
Kim Tiêu cúi xuống vuốt mặt Lão Ngoan Äồng Nhi.
Chà ng vừa vuốt mắt lão vừa nghĩ thầm :
- “Lão huynh có gợi ý gì cho Kim Tiêu trÆ°á»›c khi chết phải không?â€
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i :
- Chà ng bế xác Lão Ngoan Äồng Nhi Ä‘Æ°a đến đặt lên chiếc giÆ°á»ng tre, rồi dùng chăn đắp lại.
Quay lại bên Tống Thừa Ân, Kim Tiêu há»i :
- Tống huynh nghĩ sao?
- Ta không nghÄ© được Ä‘iá»u gì cả. Ngoại trừ má»™t Ä‘iá»u, ta biết Lão Ngoan Äồng Nhi đã chết bởi Tà Nhân Vô Diện.
Nói rồi Thừa Ân nhìn và o mắt Kim Tiêu :
- Kim Tiêu nghĩ gì?
Kim Tiêu chỉ vò rượu láºt úp, có cánh hoa huệ và nén bạc.
- Tống đại ca, Kim Tiêu má»›i ở chung vá»›i lão Ngoan Äông Nhi má»™t thá»i gian ngắn, nhÆ°ng mà Kim Tiêu biết lão huynh không bao giỠđổ rượu dù chỉ là má»™t giá»t thôi. NhÆ°ng vò rượu lại láºt úp nhÆ° thế nà y, chắc chắn có ẩn ý gì đó mà Lão Ngoan Äồng Nhi muốn gởi lại cho Kim Tiêu.
Thừa Ân lắc đầu :
- Ta không hiểu.
Kim Tiêu bÆ°á»›c đến ngồi xổm bên vò rượu. Chà ng quan sát tháºt kỹ vò rượu láºt úp.
Kim Tiêu nhẩm nói :
- Vò rượu láºt úp, cánh hoa huệ và nén bạc tÃn váºt của Tà Nhân Vô Diện lại.
Vừa nhẩm nói Kim Tiêu vừa chú nhãn quan sát vò rượu. Chà ng phát hiện ra một dấu ấn thủ lỠmỠtrên vò rượu bằng sà nh.
Kim Tiêu nhÃu mà y nghÄ© thầm :
- “Lão huynh để lại hai dấu bản thủâ€.
Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :
- Tống huynh.
Thừa Ân bước lại bên Ngạn Kim Tiêu :
- Äệ muốn há»i gì?
Kim Tiêu đứng lên cùng vá»›i Thừa Ân bÆ°á»›c đến bên giÆ°á»ng. Nhìn lại Thừa Ân, Kim Tiêu nói :
- Huynh hãy thẩm định xem, lão huynh Ngoan Äồng Nhi chết bởi tuyệt công gì?
Thừa Ân kẹp chiếc khăn nhìn qua chân diện Lão Ngoan Äồng Nhi rồi đắp chăn lại.
Nhìn Ngạn Kim Tiêu, Thừa Ân từ tốn nói :
- Lão Ngoan Äồng Nhi không chết bởi tuyệt công cả, mà chết bởi vì lão tá»± váºn công Ä‘oạn mạch.
- Sao huynh biết Ä‘iá»u đó.
- NgÅ© quan của Lão Ngoan Äồng Nhi đểu rịn máu.
- NghÄ©a là Lão Ngoan Äồng Nhi tá»± Ä‘oạn mạch mà chết.
Thừa Ân gáºt đầu.
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i nhìn lại thi thể Lão Ngoan Äồng Nhi :
- Tại sao lão huynh tự đoạn mạch mà chết. Bộ lão huynh chán sống rồi à ?
Thừa Ân lắc đầu :
- Kim Tiêu đừng nghÄ© nhÆ° váºy. Lão Ngoan Äồng Nhi chắc bị Tà Nhân Vô Diện bức tá». Chẳng ai muốn tá»± kết liá»…u mạng sống của mình bao giá».
- Tống đại ca nói đúng.
Kim Tiêu dá»i bÆ°á»›c đến bên vò rượu rồi ngồi xuống quan sát. Chà ng nghÄ© thầm :
- “Lão Ngoan Äồng Nhi để lại hai dấu ấn thủ vá»›i ý nghÄ© gì. Tại sao vò rượu lại láºt úp. Phải chăng lão huynh láºt úp vò rượu để mình phải chú ý đếnâ€.
Äôi chân mà y Kim Tiêu nhÃu hẳn lại vá»›i nhau. Chà ng vuốt cằm nhẩm nói :
- Lão huynh... Huynh muốn gởi lại cho Kim Tiêu ẩn ý gì.
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i.
Chà ng ngẩng mặt nhìn lên, thì thấy mÅ©i châm có con nhện dÃnh trên đầu.
Kim Tiêu rút mÅ©i châm có Ä‘Ãnh hoa văn con nhện. Thừa Ân há»i :
- Kim Tiêu phát hiện được gì?
Kim Tiêu đặt cà nh châm có hoa văn con nhện và o tay Thừa Ân.
Tống huynh nhìn xem cà nh châm nà y của ai?
Thừa ăn nhÃu mà y :
- La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục. La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục đã có mặt ở đây trÆ°á»›c khi ta và Kim Tiêu đến.
Kim Tiêu gáºt đầu.
Kim Tiêu rÃt má»™t luồng chân khÃ.
Chà ng ôn nhu nói :
- Có thể La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng biết được chân diện tháºt của Tà Nhân Vô Diện, nên má»›i lÆ°u lại cà nh châm nà y.
Tống Thừa Ân nghiêm mặt :
- Thừa Ân qua chá»— La Sát Ngá»c Diện đây.
Thừa Ân nói rồi dợm bÆ°á»›c thì Äổng Kỹ Thượng cùng Äổng Ngá»c Lan vá»›i lão Từ Quảng bÆ°á»›c và o má»™c xá.
Cả ba ngÆ°á»i Ä‘á»u ngỡ ngà ng khi thấy thi thể của Lão Ngoan Äồng Nhi.
Kỹ Thượng vồn vã há»i :
- Ngạn Kim Tiêu... Tống bằng hữu...
Chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Thừa Ân nói :
- Lão Ngoan Äồng Nhi đã bị sát tá» rồi. NgÆ°á»i sát tá» Lão Ngoan Äồng Nhi chÃnh là Tà Nhân Vô Diện.
- Y lại giết ngÆ°á»i Æ°?
Kim Tiêu khoát tay :
- Äổng huynh... Lần nà y Tà Nhân Vô Diện không tá»± tay giết Lão Ngoan Äồng Nhi mà bức tá» Lão Ngoan Äồng Nhi thì đúng hÆ¡n. Lão huynh đã tá»± tay Ä‘oạn mạch mà chết.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Tại sao y lại giết ngÆ°á»i bừa bãi nhÆ° thế chứ. Tháºt ra là Tà Nhân Vô Diện là ai?
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i rồi nói :
- Câu há»i của Äổng huynh, ai cÅ©ng muốn Ä‘i tìm. NhÆ°ng để có câu trả lá»i thì đến bây giá» chẳng ai trả lá»i được.
Kim Tiêu gượng cÆ°á»i rồi ôm quyá»n nói tiếp :
- Äổng huynh, Ngá»c Lan và lão Từ Quảng đến má»™c xá nà y hẳn đã có chuyện xảy ra.
Äổng Kỹ Thượng gáºt đầu :
- Äúng là có chuyện xảy ra nên Äổng huynh má»›i lên tìm Ngạn lão đệ.
Kim Tiêu ôm quyá»n liếc nhanh qua Ngá»c Lan rồi nói vá»›i Kỹ Thượng :
- Chuyện xảy ra hẳn cũng có liên quan đến Tà Nhân Vô Diện.
- Huynh nghĩ phần nà o cũng có liên quan đến Tà Nhân Vô Diện.
Thừa Ân nói :
- Äổng huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Äổng Kỹ Thượng lưỡng lá»± rồi nói :
- Tất cả những môn khách Ä‘ang lần lượt rá»i bá» Äổng gia.
Kim Tiêu nhÃu mà y :
- Chỉ có mỗi chuyện đó thôi à .
Kỹ Thượng gáºt đầu :
- Những môn khách của Äổng phủ nhÆ° sợ Tà Nhân Vô Diện mà rá»i bá» Äổng gia.
Kim Tiêu vuốt cằm. Chà ng nhìn Kỹ Thượng.
- Há» rồi bá» Äổng gia thì sao nà o?
- Æ ... Äổng huynh đâu muốn há» Ä‘i. CÅ©ng tại cái gã Tà Nhân Vô Diện khiến há» sợ mà rá»i bá» Äổng gia.
Kim Tiêu mỉm cÆ°á»i nhìn lại Thừa Ân :
- Nếu Tống Thừa Ân là môn khách thì sao nà o?
- Ta không rá»i bá» Äổng gia.
- Tại vì huynh là Tống Thừa Ân, huynh không sợ chết. Tống Thừa Ân huynh nói gì thì nói cÅ©ng là má»™t đại cao thủ thượng thừa, mà Tà Nhân Vô Diện phải e dè. Còn nhÆ° Ngạn Kim Tiêu đây, ngay cả Kim Tiêu cÅ©ng còn muốn chuồn khá»i đây đó.
Ngá»c Lan nhÃu mà y Kim Tiêu.
Ãnh mắt của nà ng lá»t ngay và o tầm mắt của Kim Tiêu. Chà ng nhìn Ngá»c Lan :
- Tiểu thÆ° đừng nhìn Ngạn Kim Tiêu nhÆ° váºy, ai mà muốn chết chứ. Nên há» phải giữ mạng mình.
- Kim Tiêu cũng là hạng tham sống sợ chết ư?
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Cái gã ôn dịch nà o nói mình không tham sống sợ chết là nói dóc, hoặc gã đó bị cuồng tâm loạn trÃ. Nếu không loạn tâm cuồng trà thì cÅ©ng hÆ¡i hÆ¡i khùng khùng.
Ngá»c Lan sa sầm mặt :
- Chỉ có Kim Tiêu má»›i nói được nhÆ° váºy thôi.
Kim Tiêu khoát tay :
- Hê... Lá»i tháºt khó nghe.
Chà ng lia mắt nhìn qua má»i ngÆ°á»i rồi trang trá»ng nói :
- Ở đây trong chúng ta có ai tá»± khẳng định mình là ngÆ°á»i không tham sống sợ chết không?
Không ai đáp lá»i chà ng.
Ngá»c Lan cau mà y, bất nhẫn há»i :
- Kim Tiêu há»i váºy có ý gì?
- Ngá»c Lan có phải là ngÆ°á»i không tham sống sợ chết thì trả lá»i còn há»i tại hạ nữa.
Äôi chân mà y vòng nguyệt của nà ng nhÃu lại, Ngá»c Lan gắt giá»ng nói :
- Nếu ta là ngÆ°á»i không tham sống sợ chết thì sao?
Nà ng vừa nói dứt câu Kim Tiêu chỉ cây cột của gian mộc xá :
- Nếu là ngÆ°á»i không tham sống sợ chết thì thá» nhà o đầu và o cây cá»™t nà y chết thá» coi.
Ngá»c Lan mở to mắt hết cỡ :
- NgÆ°Æ¡i...
Äổng Kỹ Thượng khoát tay :
- Äổng huynh xin Ngạn đệ và xá muá»™i.
Lúc nà y không phải là lúc tạo thêm phiá»n toái trong Äổng gia. Ngạn đệ nói đúng, đã sinh ra là m ngÆ°á»i thì ai mà không tham sống sợ chết.
Kim Tiêu ôm quyá»n nhìn Kỹ Thượng :
- Äổng huynh kiến văn uyên bác má»›i nói ra được Ä‘iá»u đó. Còn mấy ngÆ°á»i nói nhăn, nói cà n, dở hÆ¡i khùng khùng thì chẳng bao giá» nghiệm ra mạng của mình là để quý cả.
ChÃnh vì dở hÆ¡i, khùng khùng mà đôi khi há» là m những Ä‘iá»u gần đủ không sao hiểu được.
Sắc diện Ngá»c Lan Ä‘á» bừng thẹn thùng. Nà ng lÆ°á»m Kim Tiêu.
Kim Tiêu ôm quyá»n giả lả nói :
- Ngá»c Lan tiểu thÆ°, Ngạn Kim Tiêu không nói Ngá»c Lan tiểu thÆ° đâu.
Ngá»c Lan gắt giá»ng đáp lá»i chà ng :
- Ngá»c Lan cÅ©ng không muốn nói chuyện vá»›i Kim Tiêu.
Kim Tiêu giả lả cÆ°á»i. Chà ng quay lại Äổng Kỹ Thượng :
- Äổng huynh... Trên giang hồ ai cÅ©ng biết Äổng gia phóng khoáng, biết ngưỡng má»™ nhân tà i, chiêu hiá»n đãi sÄ©, nhÆ°ng sá»± biến xảy ra liên tục trong Äổng gia. Nà o là Äồng Tá» Trình Nhuáºt bây giỠđến Lão Ngoan Äồng Nhi, Äổng gia cứ để cho môn khách, ai muốn ở thì ở, ai muốn Ä‘i thì Ä‘i. Äừng ngăn cản há», ngÆ°á»i nà o cÅ©ng có má»™t cái mạng mà . Há» phải quý mạng mình chứ.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dà i. Y từ tốn nói :
- Ngạn đệ... Lúc nà y huynh cần những môn khách đó.
Kim Tiêu nhướng mà y :
- Äể là m gì?
- Thì những chuyện xảy ra gần đây.
Kim Tiêu lắc đầu.
- Kim Tiêu hiểu ý Äổng huynh rồi. Huynh cần há» bởi gì há» bảo vệ cho Äổng huynh chứ gì.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Nếu Äổng huynh nghÄ©, há» sẽ bảo vệ cho huynh thì huynh lầm rồi. Huynh là má»™t thÆ° sinh am tÆ°á»ng cổ văn tất phải biết câu, ta giữ ngÆ°á»i ở lại chứ không giữ ngÆ°á»i bá» Ä‘i.
Những môn khách muốn bá» Ä‘i mà huynh lại giữ thì khi có chuyện xảy ra, há» cÅ©ng tá»± lo cứu lấy bản thân mình. Giữ há» lại còn có những Ä‘iá»u bất lợi lá»›n nữa.
- Äệ nói coi... Những Ä‘iá»u bất lợi gì?
- Thứ nhất Äổng gia vừa hao tốn rượu thịt vô nghÄ©a, thứ hai Tà Nhân Vô Diện có thể Dị dung thà nh ngÆ°á»i nầy đến ngÆ°á»i kia. Cuối cùng những môn khách kia chỉ là m rối tung lên thôi. Chẳng được Ãch lợi gì tháºm chà khi há» chết còn gieo tiếng dữ cho Äổng gia.
Kim Tiêu vuốt cằm, nhướng mà y nói tiếp :
- Nếu nhÆ° Äổng huynh giữ há» lại là ý của Äổng huynh, Kim Tiêu không ngăn cản, theo ý Kim Tiêu thì cứ cho những môn khách kia rá»i khá»i đây. Còn rượu thịt thì huynh cứ thết đãi cho Tống đại ca tốt hÆ¡n. Bởi Tống đại ca sẽ luôn ở bên cạnh huynh và bảo vệ cho huynh. Nếu cần thiết nữa thì cho Ngá»c Lan tiểu thÆ° ở luôn bên cạnh Äổng huynh.
Kim Tiêu chìa hai bà n tay đến trước :
- Bên trái có Ngá»c Lan xá muá»™i, bên phải có Tống Thừa Ân huynh. Hai ngÆ°á»i kè hai bên Äổng huynh chẳng còn sợ gì nữa.
Ngá»c Lan nheo mà y.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu :
- Ta không cần tá»›i Ngá»c Lan.
- Äại ca thì không cần nhÆ°ng Ngá»c Lan thì cần.
Ngá»c Lan Ä‘á» mặt.
Kỹ Thượng giả lả cÆ°á»i lắc đầu :
- Ngạn đệ và Ngá»c Lan lại sắp khẩu chiến vá»›i nhau nữa rồi. Thôi cho Äổng huynh xin Ä‘i nà o.
Ngá»c Lan lÆ°á»m Kim Tiêu, nà ng gằn giá»ng nói :
- Muội sợ Tà Nhân Vô Diện đang có mặt ngay trong mộc xá nà y.
Kim Tiêu vừa nghe Ngá»c Lan nói dứt câu liá»n Ä‘Æ°a tay lên bịt mÅ©i.
Tống Thừa Ân nhìn nà ng :
- Muội nói như thế có ý gì?
Kim Tiêu nhìn Thừa Ân :
- Äệ khuyên đại ca nên bịt lô mÅ©i lại.
Thừa Ân nhÃu mà y :
- Tại sao Thừa Ân phải là m váºy?
- Sắp có xú khà xông và o mộc xá rồi đó.
- Äệ biết trÆ°á»›c à ?
- Äệ đã từng biết được mùi xú khà nà y, nhÆ°ng không phải là Vô ảnh chi Ä‘á»™c đâu.
Ngá»c Lan cắn răng trên và o môi dÆ°á»›i trừng trừng nhìn Kim Tiêu. Nà ng dấn đến má»™t bá»™.
- NgÆ°Æ¡i...
Kỹ Thượng nắm tay Ngá»c Lan :
- Xá muội... Huynh hiểu rồi...
- Ngá»c Lan thở dà i, vùng vằn nói :
- Äại ca hiểu gì?
Kỹ Thượng nói :
- Kim Tiêu không phải là ngÆ°á»i muá»™i nghÄ© đâu.
- Muá»™i phải nói sá»± tháºt cho huynh biết... Ngạn Kim Tiêu đêm hôm đó chÃnh là ngÆ°á»i đã Ä‘á»™t nháºp và o biệt lầu của muá»™i. CÅ©ng chÃnh cái đêm đó Äồng Tá» Trình Nhuáºt chết.
Nà ng nhìn lại Kim Tiêu bằng ánh mắt cay độc :
- Ngạn Kim Tiêu... NgÆ°Æ¡i giải thÃch sao đây?
Kim Tiêu bá» tay khá»i khứu giác mình.
Kỹ Thượng và Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu. Thừa Ân nói :
- Kim Tiêu không phải là con ngÆ°á»i đó đâu. Tống Thừa Ân lấy tÃnh mạng bảo chứng. Kim Tiêu không phải là Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu mỉm cÆ°á»i :
- Tống đại ca nói nhÆ° thể cÅ©ng bằng thừa. Chi bằng Kim Tiêu giải trình cho má»i ngÆ°á»i hiểu.
Ngá»c Lan hất mặt :
- Kim Tiêu giải trình đi. Ngươi là m sao giải trình được hà nh động của mình.
- Ta giải trình rồi nà ng cÅ©ng phải giải thÃch cho má»i ngÆ°á»i hiểu vá» nà ng đó. Bởi Tà Nhân Vô Diện cÅ©ng có thể là nà ng mà .
- Kim Tiêu giải trình trước đi.
Kim Tiêu vuốt cằm, nhìn Ngá»c Lan Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm rồi từ tốn nói :
- Äầu tiên là ở DÆ°Æ¡ng Châu, Ngạn Kim Tiêu gặp nà ng.
- Không sai, rồi sao nữa.
- Ta thÃch nà ng.
- Ta không thÃch Ngạn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu đâu có cần nà ng thÃch. Ta chỉ biết nà ng là cục mỡ mÆ¡n mỡn ngon là nh.
Thừa An cau mà y.
Kỹ Thượng nói :
- Thế nà o là cục mỡ.
- Thì cÅ©ng giống nhÆ° Tiêu Dao Mẫn là cục mỡ của huynh váºy.
Kỹ Thượng phá lên cÆ°á»i. Y vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Äệ nói tiếp Ä‘i.
Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan :
- Äêm đó ta dẫn nà ng và o Kỹ lâu DÆ°Æ¡ng Châu.
- NgÆ°Æ¡i bỡn cợt Ngá»c Lan.
- Bỡn cợt hồi nà o. Nếu không cho nà ng và o Kỹ lâu thì nà ng lại nghÄ© Tống đại ca là kẻ cuồng tâm loạn trÃ, nói đúng hÆ¡n là thằng khùng.
Thừa Ân sượng mặt :
- Ta biến nà ng thà nh ả dở hơi cho xứng đáng với Tống ca đó mà .
Ngá»c Lan chỉ Kim Tiêu :
- Kim Tiêu là kẻ gian trá.
- Gian trá mà chỉ Ä‘em đến Ä‘iá»u tốt cho ngÆ°á»i ta thì cÅ©ng nên gian trá. Nà ng không muốn gặp Tống đại ca sao. Khi ta đến Äổng phủ, ở chung vá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi, và lão cho ta biết biệt lầu của nà ng. Ta muốn gặp nà ng, minh chứng cho Từ Quảng lão bá»™c biết mình là bằng hữu của tiểu thÆ° Ngá»c Lan chứ không phải hạng bần nhân ăn chá»±c, uống ké.
- Và ngươi đã đến biệt lầu của ta.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Không sai.
Váºy sao ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™t nháºp và o biệt lầu của Ngá»c Lan lúc Ngá»c Lan Ä‘ang tắm.
- Kim Tiêu đâu có biết nà ng Ä‘ang tắm chứ. NhÆ°ng xét cho cùng chắc ta và nà ng có chung số pháºn.
- Ngươi đúng là kẻ bỉ ổi.
- CÅ©ng được... Ai nói ta ngÆ°á»i thế nà o thì Kim Tiêu nháºn mình là ngÆ°á»i thế đó. Bây giỠđến lượt nà ng giải thÃch.
- NgÆ°Æ¡i muốn ta giải thÃch gì?
Kim Tiêu vuốt cằm nhìn Ngá»c Lan bằng ánh mắt hóm hỉnh :
- Äêm hôm đó, ta chui và o bồn tắm của nà ng, Äổng huynh đến đòi thẩm tra biệt lầu xem kẻ có hà nh tung bà máºt kia là ai. Nà ng nghÄ© ta là Sát Thủ Vô Diện, sao không giao nạp ta cho Äổng huynh, còn nháºn đầu Ngạn Kim Tiêu xuống nÆ°á»›c, buá»™c ta phải cắn và o đùi nà ng.
Sắc diện Ngá»c Lan Ä‘á» á»ng. Nà ng chỉ Kim Tiêu :
- Ngươi... ngươi... ngươi quá bỉ ổi rồi. Chuyện đó mà ngươi cũng nói ra được.
- Äã giải trình thì giải trình cho biết, nếu không thì nà ng cứ buá»™c Ngạn Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện. Miệng lưỡi gì mà độc địa nhÆ° váºy chứ. Nếu ta là Tà Nhân Vô Diện thì há»i xem có bá» qua cục mỡ Äổng Ngá»c Lan không.
Ngá»c Lan thét lên :
- Ngá»c Lan không nói chuyện vá»›i ngÆ¡i nữa.
Nà ng nói rồi quay bÆ°á»›c Ä‘i thẳng ra cá»a má»™c xá.
Kỹ Thượng nhìn theo Ngá»c Lan :
- Xá muá»™i cẩn tháºn đó.
- Äại ca không cần phải lo cho muá»™i mà hãy lo cho gã Ngạn Kim Tiêu đó Ä‘i. Nếu Ngá»c Lan mà gặp Tà Nhân Vô Diện thì muá»™i sẽ nhá» y cắt cái lưỡi của Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhăn mặt le lưỡi.
Tống Thừa ăn khẽ lắc đầu :
- Kim Tiêu đã lãm cho tiểu thÆ° giáºn.
- Có nhÆ° váºy Kim Tiêu má»›i được Ngá»c Lan Ä‘i được, chứ không là m nhÆ° vây, Ngá»c Lan cứ ở đây, Kim Tiêu, Äổng huynh và Tống đại ca chẳng bà n gì được.
Kỹ Thượng mỉm cÆ°á»i :
- Ta hiểu ý Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng đổi giá»ng trang trá»ng :
- Váºy Äổng huynh để cho môn khách rá»i khá»i Äổng phủ hay giữ há» lại.
- Huynh là m theo ý đệ.
- Còn má»™t Ä‘iá»u nà y nữa Kim Tiêu muốn nói vá»›i huynh.
- Äệ muốn nói ta Ä‘iá»u gì?
- Äổng huynh chỉ là má»™t thÆ° sinh, sở thÃch của huynh là thi tứ bút pháp không mà n đến chuyện võ lâm. Äổng huynh không nên xen và o chuyện nà y. Äiá»u đó tốt hÆ¡n huynh.
- NhÆ°ng huynh là ngÆ°á»i của Äổng gia. Chẳng lẽ chuyện xảy ra nhÆ° váºy, ta bà ng quang tạo thị chẳng mà n gì tá»›i Æ°?
Kim Tiêu mỉm cÆ°á»i :
- Từ lâu huynh đã là ngÆ°á»i bà ng quang rồi. Cứ giao tất cả cho Äổng Thừa Tá»± đại thúc hÆ¡n hay không. Huynh không chen tay và o những sá»± việc Ä‘ang xảy ra thì huynh tránh khá»i tầm mắt của Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu buông một tiếng thở dà i rồi nói tiếp :
- Äể cho Tà Nhân Vô Diện chú nhãn đến Äổng huynh... Kim Tiêu sợ rằng...
Kim Tiêu bá» lá»ng câu nói giữa chừng. Äổng Kỹ Thượng nhanh miệng há»i :
- Äệ sợ gì?
- Cho dù Äổng đại ca có Tống huynh phò trợ, có Ngá»c Lan tiểu thÆ°, hay cả thiên binh vạn tÆ°á»›ng thì cÅ©ng không thoát khá»i cái chết đâu.
Thừa Ân nheo mà y :
- Kim Tiêu đánh giá cao Tà Nhân Vô Diện nhÆ° váºy à ?
- Kim Tiêu nói nhÆ° thế vì Ngạn Kim Tiêu đã táºn mục sở thị Tà Nhân Vô Diện.
Thừa Ân phấn khÃch hẳn lên :
- Kim Tiêu đã gặp Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Kim Tiêu đã gặp Tà Nhân Vô Diện ở Dĩ Hồ. Y khoát chân dung của Tống huynh.
- Y dị dung là Tống Thừa Ân, sao Kim Tiêu biết?
- Nếu Tà Nhân Vô Diện không nói thì Kim Tiêu cÅ©ng không nháºn ra.
Thở hắt ra một tiến, Kim Tiêu nói :
- Kim Tiêu đã giao thủ với Tà Nhân Vô Diện.
Kỹ Thượng vồn vã há»i :
- Y không đánh lại Ngạn đệ và bỠchạy.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Nói ngược lại thì đúng hơn. Tà Nhân Vô Diện muốn lấy mạng Ngạn Kim Tiêu còn dễ hơn lấy đồ trong túi mình.
Kỹ Thượng há»i :
- Váºy sao Kim Tiêu còn đứng đây?
- Bởi vì y chưa muốn giết Ngạn Kim Tiêu. Có lẽ Tà Nhân Vô Diện chỉ muốn xem bản mặt của Ngạn Kim Tiêu thôi.
Kỹ Thượng buột miệng nói :
- Lạ tháºt.
- Huynh thấy lạ cái gì?
- Ai y cũng giết cả, nhưng đệ thì không.
- Hây... Tà Nhân Vô Diện không giết Ngạn Kim Tiêu bởi vì Kim Tiêu không biết dung diện tháºt của gã.
Kim Tiêu bước đến bà n.
Chống tay lên mặt bà n nhìn Thừa Ân, Kim Tiêu nói :
- Kim Tiêu nói ra Ä‘iá»u đó để Tống đại ca biết mà lượng sức mình.
Thừa Ân lắc đầu :
- Tống huynh chỉ muốn đối mặt với Tà nhân vô điện mà thôi.
- Không bao lâu đâu, thế nà o Tống huynh cũng gặp y mà .
Kim Tiêu bước đến bên Kỹ Thượng :
- Äổng huynh, Kim Tiêu muốn lo háºu sá»± cho Lão Ngoan Äồng Nhi.
- Äược... Äổng huynh sẽ lo háºu sá»± trá»ng thể cho Lão Ngoan Äồng Nhi. Huynh rất hổ thẹn vì trÆ°á»›c đây đã để Lão Ngoan Äồng Nhi sống trong khu bần nhân du thá» du thá»±c.
- Huynh đừng áy náy. Lão huynh cÅ©ng không muốn gần gÅ©i bổn môn khách ngoà i kia đâu. Lão huynh thÃch sống tá»± do, phóng đạt hÆ¡n.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dà i :
- Nói gì thì nói, Äổng huynh cÅ©ng có lá»—i vá»›i lão.
Nói rồi Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dà i biểu lá»™ sá»± ngao ngán của mình. Kỹ Thượng nói :
- Äổng Kỹ Thượng không ngá» võ lâm lại phức tạp nhÆ° váºy.
Kim Tiêu cÆ°á»›p lá»i Kỹ Thượng :
- ChÃnh vì thế mà Kim Tiêu muốn Äổng huynh là m ngÆ°á»i bà ng quan tá»a thị. Thoát ra khá»i những tranh Ä‘oạt, triá»n miên của ngÆ°á»i võ lâm :
- Ta hy vá»ng những gì Ngạn đệ nghÄ© là đúng.
Thừa Ân nắm hữu thủ thà nh thoi quyá»n :
- Thừa Ân sẽ tìm ra con ngÆ°á»i đó.
Kim Tiêu quay lại nhìn Thừa Ân :
- Tống đại ca tìm Tà Nhân Vô Diện ở đâu?
- Có ngÆ°á»i đã thấy mặt y.
Thừa Ân nói rồi quay bÆ°á»›c Ä‘i ra cá»a.
Kim Tiêu nhìn theo Thừa Ân :
- Äại ca không tìm được đâu.
- Ta không chỠđợi lâu hơn được.
Thừa Ân nói rồi bỠđi thẳng.
Kỹ Thượng há»i :
- Ngạn đệ, Tống bằng hữu đi đâu?
- Nếu Kim Tiêu là Thừa Ân huynh thì có câu trả lá»i cho huynh ngay, nhÆ°ng rất tiếc Kim Tiêu không phải là huynh ấy.
Chà ng nhìn Kỳ Thượng, khẽ lắc đầu.
Từ ngoà i của một ả cung nữ hối hả bước và o, rồi quỳ xuống dưới chân Kỹ Thượng.
Kỹ Thượng nhÃu mà y :
- Khánh Khánh, chuyện gì nữa đây?
Khánh Khánh ngẩng mặt nói :
- Äại công tá», quý nÆ°Æ¡ng đã xảy ra chuyện.
- Mộng Di Hoa đã xảy ra chuyện à ?
Kỹ Thượng nhìn lại Kim Tiêu :
- Kim Tiêu! Huynh phải qua bên Nghinh Phong Vá»ng Nguyệt lầu xem đã có chuyện gì xảy đến Má»™ng Di Hoa.
- Äệ sẽ cùng Ä‘i vá»›i huynh.
Kỹ Thượng gáºt đầu :
- Äược.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dà i rồi nói :
- Nếu Di Hoa có chuyện gì thì ta sẽ khổ sở vô cùng.
- Huynh yêu Mộng Di Hoa.
- Huynh ngưỡng má»™ nà ng, đồng thá»i Di Hoa cÅ©ng là má»™t tà i nhân của tiên đế. Nếu Di Hoa có chuyện gì... Huynh không biết phải hứng chịu háºu quả gì?
Kỹ Thượng nói rồi quay bÆ°á»›c hối hả Ä‘i. Khánh Khánh vá»™i gá»i theo Kỹ Thượng.
Kim Tiêu vừa dợm bÆ°á»›c thì Ngá»c Lan bÆ°á»›c và o.
Nà ng chặn Kim Tiêu lại :
- Di Hoa quý nÆ°Æ¡ng đã có Äổng huynh lo rồi còn Kim Tiêu nỡ để Lão Ngoan Äồng Nhi nằm đây má»™t mình sao.
Kỹ Thượng dừng bước nhìn lại Kim Tiêu :
- Ngạn đệ ở lại cùng vá»›i xá muá»™i lo háºu sá»± cho Lão Ngoan Äồng Nhi. Huynh lo cho Di Hoa được. Có chuyện gì bất ổn ta sẽ nói vá»›i đệ.
Kỹ Thượng nói rồi cùng với Khánh Khánh bỠđi thẳng.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu cũng lo cho Mộng Di Hoa quý nương à ?
Kim Tiêu nhướng mà y nhìn nà ng.
Ngá»c Lan trừng mất nhìn lại chà ng. Nà ng khe khắc nói :
- Ngá»c Lan cấm Kim Tiêu đến gần Má»™ng Di Hoa. Nếu không đừng trách Ngá»c Lan.
Nà ng buông tiếng thở dà i rồi nói :
- Ngá»c Lan lên đại Ä‘Æ°á»ng Äổng phủ chuẩn bị tang lá»…. Kim Tiêu phải ở đây canh chừng xác Lão Ngoan Äồng Nhi.
Nà ng không cho Kim Tiêu có lá»i nà o mà dứt lá»i thì bá» Ä‘i ra cá»a. Kim Tiêu nhìn theo Ngá»c Lan nghÄ© thầm :
- “Cái gì thế nhỉ? ả Ä‘ang ra lịnh cho mình chăng?â€
Hồi 24
DÆ° quang nháºt huệ duy
Tống Thừa Ân khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c nhìn xuống dòng suối trong vắt tợ nhÆ° má»™t tấm gÆ°Æ¡ng phản chiếu cả những tảng mây lá» Ä‘á» trên cao. Má»™t chiếc lá thu và ng trôi theo dòng nà ng. Thừa Ân nhìn chiếc lá thu và ng nhạt đó mà nghÄ© đến DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh.
Y thấy Tuyết Anh trong dòng nước, trong như tấm gương đó. Khuôn mặt nà ng với những nét u buồn dõi theo ánh mắt của Thừa Ân Thừa Ân buông tiếng thở dà i, nhẩm nói :
- Tuyết Anh, rồi ta sẽ tìm con ngÆ°á»i kia. Thừa Ân sẽ tìm ra hắn.
Tinh nhãn của Thừa Ân nhìn chăm chăm và o chiếc lá khô trôi theo dòng suối mà thả tâm thức và o những hoà i niệm vá»›i Tuyết Anh. NghÄ© đến Tuyết Anh, Thừa Ân không sao quên được khuôn mặt của nà ng trong cái ngà y tang tóc đó. Cùng vá»›i sá»± liên tưởng đó, là sá»± trống rá»—ng lạ thÆ°á»ng pha trá»™n sá»± căm phẫn lan tá»a khắp ná»™i thức Thừa Ân.
Má»™t là n gió lạ thổi qua là m xao Ä‘á»™ng mặt nÆ°á»›c trong con suối, cùng vá»›i là n gió thu nhẹ êm đó. La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục tợ cánh chim nhạn trong bá»™ cánh mà u thiên thanh, nhẹ nhà ng lÆ°á»›t xuống ngay trÆ°á»›c mặt Thừa Ân.
Chấp tay sau lưng, Nghiêm Thục nhìn Thừa Ân ôn nhu nói :
- Bổn nÆ°Æ¡ng không ngá» ngÆ°á»i chá» bổn nÆ°Æ¡ng lại là Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân.
Thừa Ân nhìn Nghiêm Thục :
- Nghiêm nÆ°Æ¡ng nghÄ© ngÆ°á»i nà o chá» Nghiêm nÆ°Æ¡ng váºy?
- Nếu bổn nương đến đây là vì Ngạn Kim Tiêu chứ không có ý với Tống Thừa Ân đâu.
Thừa Ân Nghiêm giá»ng nói :
- Tại hạ thay Ngạn Kim Tiêu đến gặp Nghiêm nương.
- Thay Ngạn Kim Tiêu.
Thừa Ân gáºt đầu.
Nghiêm Thục cÆ°á»i mỉm rồi nói :
- Bổn nương chỉ muốn gặp Ngạn Kim Tiêu mà thôi, chứ tuyệt nhiên không diện kiến Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân.
Nhìn Thừa Ân, Nghiêm Thục nhún vai nói tiếp :
- Trên võ lâm có má»™t ngÆ°á»i mà bổn nÆ°Æ¡ng không bao giá» muốn gặp chÃnh là Tống Thừa Ân. Túc hạ đừng là m phiá»n ta nhé.
Nghiêm Thục nói rồi toan thi triển khinh công bá» Ä‘i, nhÆ°ng Thừa Ân đã nhanh hÆ¡n cản La Sát Ngá»c Diện lại.
- Nghiệm nương chưa đi được đâu.
- Thừa Ân cản bổn nương à ? Nếu bổn nương muốn đi thì ai cản được nhỉ?
Thừa Ân nghiêm mặt định nhãn nhìn La Sát Ngá»c Diện.
- Thừa Ân không là m phiá»n đến Nghiêm nÆ°Æ¡ng, cÅ©ng không bao giá» gặp lại Nghiêm nÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi ta và Nghiêm nÆ°á»ng chia tay.... Thừa Ân muốn biết má»™t Ä‘iá»u.
La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục chu hai cánh môi, rồi nói :
- Tống Thừa Ân Ä‘i tìm ngÆ°á»i khác mà há»i. Äừng há»i gì ở ta cả.
- Nghiêm nÆ°Æ¡ng phải nói cho Tống Thừa Ân biết Tà Nhân Vô Diện, nói đúng hÆ¡n Sát Thủ Vô Diện là ai. Thừa Ân biết được câu trả lá»i sẽ không là m phiá»n Nghiêm nÆ°Æ¡ng.
La Sát Ngá»c Diện nhìn Tống Thừa Ân bằng thứ ánh mắt không chút thiện cảm.
- Tống túc hạ muốn há»i bổn nÆ°Æ¡ng vá» chân tÆ°á»›ng tháºt của Sát Thủ Vô Diện à ?
Thừa Ân gáºt đầu, ôm quyá»n :
- Thừa Ân rất mong Nghiêm nương chỉ giáo.
- Tại sao Tống Thừa Ân lại há»i Nghiêm nÆ°Æ¡ng nà y chứ, mà không há»i ngÆ°á»i nà o khác?
- Bởi chỉ có Nghiêm nương thấy được chân tướng của Sát Thủ Vô Diện.
- Tống túc hạ cho bổn nương thấy chân diện Sát Thủ Vô Diện ư?
Nghiêm Thục cau mà y :
- Nguyên nhân nà o Tống túc hạ cho Nghiêm nương biết chân tướng Sát Thủ Vô Diện?
Thừa Ân lấy chiếc trâm có hình con nhện Ä‘Ãnh trên đầu Ä‘Æ°a tá»›i trÆ°á»›c.
- Äây là tÃn váºt của Nghiêm nÆ°Æ¡ng lÆ°u lại má»™c xá cho Ngạn Kim Tiêu. Chứng tá» trÆ°á»›c khi Sát Thủ Vô Diện lấy mạng Lão Ngoan Äồng Nhi, Nghiêm Thục đã nháºn ra y.
Äôi chân mà y vòng nguyệt của Nghiệm Thục nhÃu lại.
- Äúng... Cây trâm đó là của Nghiêm Thục, nhÆ°ng bổn nÆ°Æ¡ng lÆ°u lại cho Ngạn Kim Tiêu thứ không dà nh cho Tống Thừa Ân. Nếu Ngạn Kim Tiêu, Nghiêm Thục sẽ nói, còn Tống Thừa Ân thì không.
Thừa Ân buá»™t miệng há»i :
- Tại sao?
- Nghiêm Thá»±c không cần thiết phải trả lá»i câu há»i đó của Tống Thừa Ân. Nói cách nà o đó thì ta muốn nói thì nói, không nói là quyá»n của Nghiêm Thục.
Thừa Ân Ä‘anh mặt, nhìn La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục.
- Tống Thừa Ân buộc Nghiêm nương phải nói.
Nghiêm Thục nhìn sá»ng Thừa Ân :
- Tống túc hạ buá»™c được La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục sao. Từ trÆ°á»›c đến nay La Sát Ngá»c Diện chÆ°a từng bị ai bức ép cả. Nghe lạ lá»— tai lắm đó.
Hừ nhạt má»™t tiếng, La Sát Ngá»c Diện gắt giá»ng nói :
- Tống Thừa Ân là m gì để buá»™c ta nói ra Ä‘iá»u mình biết nà o.
Câu há»i của La Sát Ngá»c Diện khiến Thừa Ân không khá»i bối rối. Y miá»…n cưỡng :
- Tại sao cứ phải Ngạn Kim Tiêu, Nghiêm nÆ°Æ¡ng má»›i thố lá»™ bà máºt đó, còn Tống Thừa Ân thì không?
- à của ta là nhÆ° váºy, chẳng má»™t ai trong giang hồ võ lâm cấm được Nghiêm Thục.
Thừa Ân buông tiếng thở dà i rồi nói :
- Thừa Ân buá»™c Nghiêm nÆ°Æ¡ng phải nói ra bà máºt đó.
- Nói nhÆ° váºy xem ra Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân kiêu hãnh quá đó.
- Ta không kiêu hãnh, nhưng Nghiêm nương đã buộc Tống Thừa Ân.
Thừa Ân nói đứt câu chá»›p Ä‘á»™ng thân pháp lÆ°á»›t tá»›i La Sát Ngá»c Diện. Phối hợp vá»›i bá»™ pháp chá»›p nhoáng đó, chỉ khà của Tống Thừa Ân cắt ra Ä‘iểm tá»›i Nghiêm Thục. La Sát Ngá»c Diện không chút e dè né tránh chiêu công của Tống Thừa Ân mà dá»±ng ngá»c thủ đón thẳng đỡ thẳng và o chỉ công của đối phÆ°Æ¡ng.
Chát...
Chưởng chỉ chạm nhau, hai ngÆ°á»i đồng trượt dà i vá» sau những hai trượng không ngÆ°á»i nà o chiếm được thế thượng phong.
La Sát Ngá»c Diện gắt giá»ng nói :
- Bản lĩnh của Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân chỉ có bao nhiêu đó thôi.
Nói dứt lá»i La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục xoay tÃt đôi ngá»c thủ. Từ mÆ°á»i đầu ngón tay nhá» nhắn của Nghiêm Thục, mÆ°á»i sợi tÆ¡ óng ánh cắt ra kết thà nh má»™t vòng lÆ°á»›i chụp tá»›i đối phÆ°Æ¡ng.
Chiêu công kỳ dị, biến hóa khó lÆ°á»ng của La Sát Ngá»c Diện khiến Tống Thừa Ân không khá»i bối rối. Thừa Ân buá»™c phải lạng bá»™ né tránh.
MÆ°á»i sợi tÆ¡ công hụt Thừa Ân, Ä‘iểm và o tảng đá sau lÆ°ng y.
Bá»™p...
Tảng đá bị xuyên thủng mÆ°á»i lá»—, rồi vỡ ra thà nh những mảnh vụn.
La Sát Ngá»c Diện lắc đôi ngá»c thủ, mÆ°á»i sợi tÆ¡ nhanh chóng cuá»™n lại và mất hút trong ngá»c thủ của thị.
La Sát Ngá»c Diện cÆ°á»i khẩy rồi nói :
- Tại sao Tống các hạ né tránh váºy. Bổn nÆ°Æ¡ng dám đỡ ngÆ°Æ¡i má»™t chưởng, ngÆ°Æ¡i không đám đỡ tuyệt kỹ của La Sát Ngá»c Diện hay sao?
Chân diện Thừa ăn sượng sùng khi phải nghe lá»i nói khÃch nà y của La Sát Ngá»c Diện. La Sát Ngá»c Diện nói tiếp :
- Bổn nÆ°Æ¡ng nghÄ© ngoại hiệu Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân chỉ là cái tên hữu danh vô thá»±c. NgÆ°á»i võ lâm đã nhìn lầm Tống Thừa Ân rồi.
Thừa Ân trừng mắt nhìn nghiêm thục :
- Nghiêm nương hãy dựng lại tuyệt công đó đi.
- Nghiêm Thục rất sẵn lòng.
Vừa nói, Nghiêm Thục vừa xoay tròn đôi bản thủ. Má»™t lần nữa mÆ°á»i sợi tÆ¡ lại cắt ra lÆ°á»›t tá»›i Tống Thừa Ân nhÆ° má»™t tấm mà ng nhện.
Lần nà y không né tránh tuyệt công của đối phương, Thừa Ân xoay tròn thân thủ.
MÆ°á»i dạ tinh sa sáng ngá»i thoát ra từ thể pháp của Thừa Ân đón lấy đầu mÆ°á»i sợi tÆ¡ óng ánh.
Chát... chát... chát...
Những âm thanh khô khốc nghe buốt cả cá»™t sống phát sinh khi những đốm tinh sa kia chạm thẳng và o đầu những sợi tÆ¡. MÆ°á»i sợi tÆ¡ óng ánh chùng xuống, ngay láºp tức La Sát Ngá»c Diện thu hồi lại. MÆ°á»i sợi tÆ¡ vừa trong đôi ngá»c thủ của La Sát Ngá»c Diện thì má»™t chá»›p quang và ng nguyệt thoát ra từ Tống Thừa Ân. Äạo chá»›p quang nà y nhanh hÆ¡n chá»›p mắt xông thẳng đến La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục. La Sát Ngá»c Diện vừa thu hồi mÆ°á»i sợi tÆ¡ thì chá»›p thấy sát quang hÆ°á»›ng tá»›i mình vá»›i áp lá»±c trùng trùng. La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục chỉ kịp ngã ngÆ°á»i vá» sau né tránh trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẽ tóc. Mặc dù né tránh được đạo sát quang và ng á»ng kia, nhÆ°ng La Sát Ngá»c Diện vô hình trung rÆ¡i và o thế hạ phong.
Nếu lúc nà y Thừa Ân liá»n thủ táºp kÃch thì rõ rà ng Nghiêm Thục La Sát Ngá»c Diện khó mà phán ứng kịp. NhÆ°ng Thừa Ân lại không táºn dụng cÆ¡ há»™i đó mà chấp tay sau lÆ°ng nhìn Nghiêm Thục.
Lấy lại tán bộ Nghiêm Thục nhìn Thừa Ân.
Thừa Ân ôm quyá»n từ tốn nói :
- Tại hạ đã kÃnh Nghiêm nÆ°Æ¡ng má»™t trượng, rất mong Nghiêm nÆ°Æ¡ng kÃnh lại má»™t bÆ°á»›c.
- NhÆ° thế mà kÃnh Nghiêm nÆ°Æ¡ng Æ°?
La Sát Ngá»c Diện hừ nhạt rồi nói :
- Nếu như ngươi muốn biết Sát Thủ Vô Diện là ai, thì hãy đến Tình Cốc trên Vu Sơn gặp bổn nương.
LÆ°á»m Tống Thừa Ân, Nghiêm Thục quay bÆ°á»›c thi triển khinh công bá» Ä‘i má»™t mạch mà không ngoáy đầu nhìn lại.
Thừa Ân gá»i vá»›i theo :
- Nghiêm nương.
Mặc dù Nghiêm nÆ°Æ¡ng nghe Thừa Ân gá»i mình nhÆ°ng vẫn không giảm cÆ°á»›c pháp, tháºm chà còn gia tăng thêm mà bá» Ä‘i.
Nghiêm Thục, La Sát Ngá»c Diện Ä‘i rồi, Thừa Ân đứng ngẩn ra nhẩm nói :
- Nghiêm nÆ°Æ¡ng lâm khó cho ta Æ°? Cùng vá»›i lá»i nói đó, Thừa Ân nhìn xuống dòng suối mà cảm nháºn má»™t sá»± trống rá»—ng lan tá»a trong ná»™i thức mình.
Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Ta biết tìm Sát Thủ Vô Diện ở đâu?â€
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong đầu Thừa Ân thì những viên cuá»™i lăn tăn đến dÆ°á»›i chân y mà tuyệt nhiên chẳng có lấy má»™t ngá»n cuồng phong nà o.
Hiện tượng đó khiến Thừa Ân cau mà y.
Thừa Ân quay ngoắt lại.
Äôi chân mà y của Thừa Ân nhÃu lại khi Ä‘áºp và o mắt chà ng là má»™t Tống Thừa Ân thứ hai giống nhÆ° hai giá»t nÆ°á»›c từ khuôn mặt đến trang phục. Sá»± xuất hiện của Tà Nhân Vô Diện tá»± lúc nà o mà Thừa Ân không há» phát hiện cho đến khi có những viên cuá»™i lăn đến chân má»›i biết, Ä‘iá»u đó khiến Thừa Ân phải tá»± lá»±.
Hai ngÆ°á»i đối mặt nhìn nhau.
Tà Nhân Vô Diện chấp tay sau lÆ°ng nhạt nhẽo nói cÅ©ng bằng chất giá»ng chẳng khác gì Thừa Ân :
- Tiêu Diêu Khách muốn tìm ta à ?
Chân diệnThừa Ân nổi ngay là n sát khà rừng rá»±c, Y gáºt đầu :
- Kẻ Tống Thừa Ân ra Ä‘i tìm chÃnh là tôn giá.
- Phải chăng vì cái chết của tân nÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh mà Tiêu Diêu Khách tìm ta?
- Không sai.
Tiêu Diêu Khách tìm ra để là m gì, trả háºn chăng?
- Không sai. Nợ máu mà tôn giá đã vay của DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh, Tống Thừa Ân buá»™c phải đòi lại.
Tà nhân vô Ä‘iện ngá»a mặt cÆ°á»i khanh khách. Nghe trà ng tiếu ngạo của Tà Nhân Vô Diện, Tống Thừa ăn nhÃu mà y.
Cắt ngang trà ng tiểu ngạo tá»± thị, Tà Nhân Vô Diện gằn giá»ng nói :
- NgÆ°á»i anh hùng luôn biết lượng sức mình để hà nh sá»±, không biết Tống Thừa Ân có lượng sức của mình chÆ°a?
- Nói nhÆ° váºy, tôn giá có muốn đấu vá»›i ta má»™t tráºn sinh tá» không?
- Rất khà khái.
- Tôn giá đồng ý chứ?
- Ta đồng ý nhưng không phải lúc nà y.
- Váºy khi nà o?
- Nếu Tống Thừa Ân muốn cùng ta giao thủ má»™t tráºn kinh thoạt Ä‘á»™ng địa để biết ai là ngÆ°á»i thắng, ai là ngÆ°á»i thua, ai phải chết và ngÆ°á»i nà o được sống thì trÆ°á»›c tiên Thừa Ân phải là m cho ta má»™t việc.
- Việc gì? Tôn giá muốn ta giết ngÆ°á»i?
Tà Nhân Vô Diện lắc đầu :
- Ta đâu muốn Thừa Ân giết ngÆ°á»i. Tiêu Diêu Khách chẳng bao giá» giết ngÆ°á»i bừa bãi, mà chỉ giết ngÆ°á»i khi cần giết.
- Thế tôn giá muốn ta là m Ä‘iá»u gì nà o?
Tà Nhân Vô Diện gằn giá»ng trang trá»ng :
- Khi nà o Tống Thừa Ân có được Ngá»c ấn thì má»›i có cuá»™c giao thủ định Ä‘oạt vá»›i ta. Bằng nhÆ° không có, chừng Ä‘i tìm ta vô Ãch thôi. Không thể tìm được ta đâu.
Tà Nhân Vô Diện cÆ°á»i khẩy rồi nói tiếp :
- Tống Thừa Ân có thừa bản lÄ©nh để lấy Ngá»c ấn mà . Ta chỠđợi Tống Thừa Ân trong cuá»™c giao đấu sinh tỠđó, ta cÅ©ng cho Thừa Ân biết ta là ai.
Tà Nhân Vô Diện đổi giá»ng ôn nhu từ tốn nói tiếp :
- Hy vá»ng Tống Thừa Ân sẽ không bá» qua cÆ¡ há»™i mà ta ban tặng.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện toan bá» Ä‘i, Thừa Ân gá»i lại :
- Hãy cho ta biết, vì sao tôn giá giết DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh? Má»™t nhi nữ chẳng có lấy chút võ công gì.
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại Tống Thừa Ân.
- Tống Thừa Ân sẽ có được câu trả lá»i sau khi có Ngá»c ấn. Câu trả lá»i sẽ được ta ban tặng trong cuá»™c giao thủ. Nhá»› đừng bá» qua cÆ¡ há»™i nà y.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện thi triển khinh thuáºt nhoang nhoáng, chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Nhìn Tà Nhân Vô Diện thi triển khinh công, Thừa Ân nháºn ra ngay đó là tuyệt kỹ bá»™ pháp “Bách Bá»™ HÆ° TÆ°á»›ngâ€. Má»™t bá»™ pháp mà chỉ có những cao tăng thượng thừa của Thiếu Lâm tá»± má»›i thi triển được. Tháºm chà ngay cả PhÆ°Æ¡ng trượng Thiếu Lâm Giác Viá»…n đại sÆ° cÅ©ng không thi triển được nhÆ° Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện Ä‘i rồi, Thừa Ân vẫn còn ná»—i bồi hồi, mông lung. Thừa Ân đã Ä‘i tìm con ngÆ°á»i đó nhÆ°ng đến khi đối mặt thì rõ rà ng trong ná»™i thức Thừa Ân lại có cảm giác bồi hồi khó tả. Má»™t thứ cảm giác chÆ°a từng có.
Tống Thừa Ân buông tiếng thở dà i.
Tiếng thở dà i còn Ä‘á»ng trên miệng Thừa Ân thì Ngạn Kinh Tiêu xuất hiện.
Ngạn Kim Tiêu vừa Ä‘i vá» phÃa Thừa Ân vừa nói :
- Tống đại ca trốn ra đây mơ tưởng vỠcục mỡ của mình, khiến cho Kim Tiêu thì muốn đỠcon mắt.
Nghe Kim Tiêu nói, Thừa Ân nhÃu mà y nhìn chà ng.
Kim Tiêu bước đến trước mặt Thừa Ân.
- Chuyện gì khiếnTống huynh có bá»™ mặt khó coi nhÆ° váºy. Huynh hẳn Ä‘ang tưởng nhá»› vá» DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh phải không?
Thừa Ân lại buông tiếng thở dà i rồi miễn cưỡng nói :
- NgÆ°Æ¡i đừng há»i ta những Ä‘iá»u đó.
Kim Tiêu nhìn quanh :
- Y Huynh vừa mới giao thủ với ai phải không?
Thừa Ân gáºt đầu.
Kim Tiêu há»i :
- Vá»›i ai váºy?
- La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục.
Kim Tiêu trố mắt nhìn Thừa Ân.
- La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục. Tại sao huynh lại giao thủ vá»›i Nghiêm Thục phu nhân.
- Ta muốn thị nói ra Sát Thủ Vô Diện là ai?
Kim Tiêu vuốt cằm rồi lắc đầu :
- Tống huynh nghĩ Nghiêm Thục biết được chân diện của Tà Nhân Vô Diện à ? Không ngỠTiêu Diêu Khách lại không được thông minh nhỉ.
- NgÆ°Æ¡i...
- Háºy.. Nếu nhÆ° La Sát Ngá»c Diện Nghiêm Thục mà biết được chân diện của Tà Nhân Vô Diện thì đâu còn tồn sinh nữa chứ. Huynh nghÄ© Nghiêm Thục lÆ°u lại cây trâm là nghÄ© Nghiêm nÆ°Æ¡ng biết chân diện Tà Nhân Vô Diện à ?
- Ta nghÄ© nhÆ° váºy.
- Nếu Tà Nhân Vô Diện để cho Nghiêm nương thấy mặt mình thì đâu còn là Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu vỗ lên vai Tống Thừa Ân.
- Huynh đừng có mÆ¡ hồ má»™ng tưởng nhÆ° váºy. Không dá»… gì biết được chân diện tÆ°á»›ng của Tà Nhân Vô Diện đâu.
Kim Tiêu vuốt cằm, chắc lưỡi nói :
- Äã có chuyện xảy ra vá»›i Má»™ng Di Hoa quý nÆ°Æ¡ng rồi, Kim Tiêu má»›i tìm huynh.
Thừa Ân buột miệng nói.
- Chuyện gì?
- Mộng Di Hoa đã bị trúng độc. Nên Ngạn Kim Tiêu phải tìm Tống huynh.
- Tìm ta là m gì?
- Äổng huynh nhỠđệ Ä‘i tìm Tống huynh. Chỉ có Tống huynh má»›i có thể dụng ná»™i lá»±c trút Ä‘á»™c trong ná»™i thể của quý nÆ°Æ¡ng Má»™ng Di Hoa.
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i :
- Huynh và Äổng Kỹ Thượng đại ca là bằng hữu tri kỹ, nhất định đâu để cho Má»™ng Di Hoa quý nÆ°Æ¡ng táng mạng tiêu Ä‘á»i vì Ä‘á»™c công của Tà Nhân Vô Diện.
Tống Thừa Ân nhìn thẳng và o mắt Kim Tiêu.
Tiếp nháºn ánh mắt xoi mói của Thừa Ân, Kim Tiêu nhÃu mà y :
- Tống huynh nhìn đệ bằng ánh mắt gì kỳ váºy? Bá»™ Ngạn Kim Tiêu giống Tà Nhân Vô Diện lắm hay sao?
Tống Thừa Ân lắc đầu :
- Thừa Ân không bao giỠnghĩ Ngạn Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện.
- Váºy tại sao huynh nhìn đệ bằng ánh mắt đó.
Buông một tiếng thở dà i, Thừa Ân nói :
- Kim Tiêu, ngÆ°Æ¡i còn nhá»› lá»i hứa của ngÆ°Æ¡i không?
- Nhứt ngôn ký xuất tứ mã nan truy, má»™t lá»i Kim Tiêu nói ra thì không bao giá» thay đổi. Nhứt nhứt phải thá»±c hiện cho bằng được. NhÆ°ng Kim Tiêu hứa vá»›i Tống huynh cái gì nhỉ?
Thừa Ân cau mà y nhìn Kim Tiêu nhÆ° muốn nuốt chá»ng chà ng :
- NgÆ°Æ¡i...
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Äệ quên thì huynh nhắc lại. Cái gì mà trừng mắt nhìn Kim Tiêu chứ.
- NgÆ°Æ¡i nói nhứt ngôn ký xuất tứ mã nan truy, thế mà lại quên lá»i hứa của mình.
- Cái gì đáng quên thì quên, cái gì đáng nhá»› thì nhá»›. Äệ hứa nhÆ°ng cÅ©ng phải cho đệ quên chứ. Hứa mà nhá»› hoà i thì còn chá»— trong đâu để nhá»› chuyện khác.
Kim Tiêu xoa hai bà n tay và o nhau :
- Nếu nhÆ° lá»i đệ hứa mà cÅ©ng quên thì cho quên luôn quên cÅ©ng là điá»u cần thiết đấy chứ. Nhá»› nhiá»u quá đâm ra mệt óc và mất thần thôi.
- Tống Thừa Ân nhắc cho ngÆ°á»i nhá»›.
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Huynh nhắc lại cho Kim Tiêu nhớ đi.
- Tống Thừa Ân cần Ngá»c ấn.
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Äệ nhá»› ra rồi...
- NgÆ°Æ¡i giữ lá»i vá»›i ta chứ.
- Tống huynh muốn có miếng mồi ngon như con cá lớn phải không.
- Kim Tiêu chỉ nên biết ta cần Ngá»c ấn.
- Äệ biết mà . NhÆ°ng để há»i Tống huynh... huynh có lượng sức mình chÆ°a, kẻ câu con cá kình nà y mà không biết lượng sức không chừng mất cả chì lẫn chà i đó.
- Kim Tiêu không cần phải lo đến Ä‘iá»u đó, Thừa Ân biết hà nh sá»± nhÆ° thế nà o.
Buông một tiếng thở dà i, Thừa Ân nói tiếp :
- Chừng nà o Kim Tiêu Ä‘i lấy Ngá»c ấn.
- Æ .... muốn lấy Ngá»c ấn đâu phải dá»…. Ãt ra thì đệ cÅ©ng phải biết má»i ngóc ngách trong Ä‘iện Thái Hòa. Huynh biết không.
Thừa Ân lắc đầu.
- Mặc dù là máºt sứ, nhÆ°ng ta không được quyá»n và o Ä‘iện Thái Hòa.
- Phải chi huynh biết thì Ngạn Kim Tiêu không hao công tốn sức. Muốn lấy Ngá»c ấn, trÆ°á»›c tiên phải biết má»i ngóc ngách trong Ä‘iện Thái Hòa. NgÆ°á»i duy nhất biết má»i ngóc ngách trong Ä‘iện Thái Hòa là quà nÆ°Æ¡ng Má»™ng Di Hoa bởi vì Di Hoa từng là tà i nhân của tiên đế. Chẳng lẽ Kim Tiêu gặp Má»™ng Di Hoạ quà nÆ°Æ¡ng, huynh tất há»i Má»™ng Di Hoa. Hê.... Ä‘iá»u đó khó cho Ngạn Kim Tiêu đó. Huynh tất há»i quà nÆ°Æ¡ng Má»™ng Di Hoa chẳng khác nà o là m chuyện lạy ông tôi ở bụi nà y. Muốn lấy má»™t món đồ gì thì Kim Tiêu chỉ có má»™t cÆ¡ há»™i thôi, không có cÆ¡ há»™i thứ hai đâu. Huống chi món váºt mà Tống huynh cần lại là Ngá»c ấn. Hoà ng thượng mà biết được thì Kim Tiêu có ba đầu sáu tay, tám cẳng cÅ©ng không có chá»— dung thân đâu.
Thừa Ân buông tiếng thở dà i.
- Ngươi chết ta sẽ chết theo ngươi.
Kim Tiêu khoát tay.
- Hây... Kim Tiêu đâu có muốn chết. Bên cảnh giá»›i hÆ° vô Tống huynh còn có cục mỡ DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh, chứ Kim Tiêu thì chẳng có ai cả. Äệ hổng muốn chết đâu.
Thừa Ân cau mà y.
- Kim Tiêu hãy bỠđi hai tiếng cục mỡ nà y, cục mỡ kia.
Kim Tiêu giả lả cÆ°á»i.
- Äệ quen rồi.
Kim Tiêu vuốt cằm.
- Tống huynh... Mộng Di Hoa quà nương đang lâm nạn... huynh hãy giúp quà nương Mộng Di Hoa.
Thừa Ân gáºt đầu.
- Chúng ta đi thôi..
Thừa Ân sải bước đi nhanh. Kim Tiêu nối gót theo sau.
Kim Tiêu nhìn những bước chân của Tống Thừa Ân mà nghĩ thầm.
- Hẳn huynh ấy nông nổi trả thù cho DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh tân nÆ°Æ¡ng nên má»›i hối thúc mình nhÆ° váºy. Xem ra Tống huynh cÅ©ng là má»™t gã si tình lãng mạn mà sao phải trả thù chứ. Có trả thù thì DÆ°Æ¡ng Äình Tuyết Anh cÅ©ng không sống được.
Kim Tiêu đi nhanh hơn, sánh bước cùng với Thừa Ân :
- Tống huynh! Tại sao Tà Nhân Vô Diện lại đầu độc Mộng Di Hoa.
- Khi nà o ta gặp con ngÆ°á»i đó sẽ há»i câu há»i nà y và sẽ có câu trả lá»i cho Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu dừng bước lầu bầu nói :
- Trả lá»i nhÆ° váºy mà cÅ©ng trả lá»i, biết váºy Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng chẳng cần há»i Tống huynh.