Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 366: Không hổ là mẹ con a.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Chỉ cách xa nhau gang tấc, một bàn tay bị hút chặt, Đường Kim không thể trốn đi đâu được, mà khi Liễu Ngọc Chi lại vỗ một chưởng, hắn lại chỉ còn duy nhất một con đường là đánh bừa.
Kỳ thật lần đánh bừa lúc nãy, chính là hắn cố ý theo chưởng đó để đưa Kiều An An xuống núi chứ thực ra hắn cũng không hề bị thương, cũng không bị tổn hại gì, nhưng bây giờ mới là chân chính vội vàng nghênh địch, hơn nữa là đánh bừa chân chính.
Cuộc chiến của cao thủ, một giây có thể phân thắng bại, một chiêu đủ phân sinh tử, một chưởng này là đủ rồi.
Không có bất kỳ kỹ xả nàoo, cũng không sử dụng bất kỳ động tác võ thuật đẹp mắt gì, Đường Kim chỉ có thể vội nâng tay trái, vội vàng tiếp một chưởng.
Hai bàn tay lại kịch liệt đụng vào nhau, nhưng lần này không có khí lãng tràn ra, cũng không âm thanh vang dội, nếu có người thờ ơ nhìn nói không chừng sẽ nghĩ đến giữa hai người đang giỡn thái cực, nhưng mà chỉ có Đường Kim người trong cuộc này mới hiểu được lúc này hắn đang sợ hãi vô cùng!
Một cỗ lực lượng vô cùng cường đại từ lòng bàn tay Liễu Ngọc Chi phun ra, sau đó mạnh mẽ tiến vào trong thân thể hắn, chút chân khí trong cơ thể vừa vội vàng tích để ngăn chặn sao đủ.
Cỗ lực lượng mang theo sức phá hoại kinh khủng tiến vào kinh mạch của hắn, điều này ngoài sức tưởng tượng của Đường Kim!
Hàn quang trong mắt lấp lánh, Liễu Ngọc Chi tiếp tục thúc giục chân khí, cô ta dồn hết chân khí quyết giết chết Đường Kim trong chưởng này!
Nhưng mà, vào lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.
Đột nhiên Liễu Ngọc Chi cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại hơn từ lòng bàn tay Đường Kim tuôn trào ra, mặc dù chân khí cô ta cường đại nhưng so với cỗ lực lượng mới tuôn ra này thì căn bản không chịu nổi một kích.
Luồng sức mạnh này tiền vào cơ thể Liễu Ngọc Chi, nhanh chóng phá vỡ kinh mạch cô ta thành mảnh nhỏ.
- Ách!
Một tiếng rên thảm, Liễu Ngọc Chi bay ngược ra sau, há mồm phun ra một búng máu, sau đó miễn cưỡng rơi xuống đất, lung lay không vững.
- Phốc!
Đường Kim cũng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, đặt mông ngồi xuống đất, biến cố đột ngột phát sinh này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Nhìn vào cổ tay trái, Đường Kim cảm thấy rõ ràng, từ vòng tay tuôn trào ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, chính nó đã làm Liễu Ngọc Chi bị thương, nhưng nó xuất hiện hơi muộn, Liễu Ngọc Chi đã làm hắn bị thương nặng rồi!
Lúc này đây đúng là lưỡng bại câu thương, nhưng thoạt nhìn Đường Kim bị thương nặng hơn bởi vì Liễu Ngọc Chi ít nhất còn có thể đứng vững, mà Đường Kim ngay cả ngồi cũng không vững.
- Làm sao có thể? Điều này sao có thể?
Liễu Ngọc Chi miễn cưỡng giữ vững thân thể, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin, cuối cùng rống lên:
- Ngươi chẳng qua chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, ngươi làm sao có thể tổn thương được ta?
- Tôi nói nè, cô và Dương Minh Hào thật không hỗ là mẫu tử a, Dương Minh Hào trước khi chết cũng hét lên y như vậy.
Đường Kim nói có chút suy yếu, hắn lần này thật sự là bị thương không nhẹ.
- Kỳ thật không gì không thể nào, một đạo cô còn có thể sinh con, còn có cái gì không có khả năng xảy ra đây?
Vẻ khiếp sợ trên mặt Liễu Ngọc Chi dần dần biến mất, được thay thế bởi vẻ lãnh khốc cùng giọng mỉa mai, cô ta chậm rãi bước lên từng bước về phía Đường Kim đi tới:
- Ta thừa nhận đánh giá thấp ngươi, nhưng thì đã sao? Mặc dù là hiện tại, ta muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay!
Đường Kim không nói gì, cứ ngồi yên nhúc nhích.
Liễu Ngọc Chi vẫn đang chậm rãi đi về phía Đường Kim, mười mét, tám mét, năm mét... Liễu Ngọc Chi cách Đường Kim càng ngày càng gần.
Nhưng vào lúc này, Liễu Ngọc Chi đột nhiên nghiêng người ngã xuống đất.
- Ngươi...ngươi...
Liễu Ngọc Chi lộ ra vẻ khó tin, kinh hãi, nhưng chưa kịp nói hết câu đã nằm yên không một tiếng động.
- Dù sao tôi cũng mang danh một đời Độc Vương, không hạ độc nổi cô sao?
Đường Kim tự lẩm bẩm, hắn đã sớm hạ độc Liễu Ngọc Chi, nếu như bình thường thì cô ta dư sức dùng độc áp chế, nhưng khi vừa bị thương nặng lại di chuyện khiến cho chất độc phát tác, chết ngay tại chỗ.
- Bất quá, nữ nhân này nói Luyện Khí kỳ là có ý gì đây?
Đường Kim lẩm bẩm một câu, sau đó lại lắc đầu, bây giờ không phải là lúc lo lắng vấn đề này, mà phải xem làm sao để chữa lành nội thương đây.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng động lòng người truyền vào tai Đường Kim:
- Đường Kim đệ đệ, đệ đã làm tỷ phải nhìn đệ với ánh mắt khác rồi à.
Sau đó một tiên tử áo trắng bay tới trước mặt Đường Kim, chính là Vân Vũ Tuyết.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng lúc, đệ bị thương, trị giúp đệ đi.
Đường Kim thật cao hứng, đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh a, hắn vừa mới bị thương, thần y liền tự động tới gõ cửa.
- Đường Kim đệ đệ, tỷ chữa thương cho đệ thì thu phí sẽ rất đắt.
Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng cười.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, chúng ta thân quen như vậy mà tỷ còn thu tiền chữa bệnh sao?
Đường Kim hữu khí vô lực nói, người chị mới kết nghĩa hôm qua này còn xa mới bằng mấy người khác.
- Quen thì quen, tỷ tỷ ta cũng phải ăn cơm nha, càng là người thân càng phải chém, Đường Kim à, tỷ thu phí đắt lắm, em không nổi đâu, còn muốn chữa thương không?
Vân Vũ Tuyết cười khẽ.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, trả không nổi cũng không sao, em đẹp trai như vậy, chẳng qua nợ tiền thịt thôi mà...
Đường Kim nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chưa kịp hết câu đã lăn ra hôn mê bất tỉnh
- Tiểu tử kia thật ra cũng khá đẹp.
Vân Vũ Tuyết lẩm bẩm, nhẹ nhàng cất bước, đi tới trước mặt Đường Kim, ngồi xổm xuống, thuận tay cầm tay trái Đường Kim lên, chợt đột nhiên sắc mặt đại biến:
- Này, đây là...
Vân Vũ Tuyết mạnh mẽ nuốt lại lồi sắp nói ra, sau đó hít một hơi thật sâu, gương mặt tuyệt đẹp vẫn giữ nguyên vẻ khiếp sợ.
- Không thể tưởng được, bảo bối này lại ở chỗ đệ a!
Sau một hồi lâu, Vân Vũ Tuyết mới tự lẩm bẩm ánh mắt nhìn Đường Kim có chút phức tạp, cuối cùng, nàng nhẹ nhàng thở dài một cái, ngón tay ngọc gảy nhẹ, một chút bột phấn bắn tới thi thể Liễu Ngọc Chi cách đó không xa.
Sau đó, Vân Vũ Tuyết bế Đường Kim lên, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mà sau khi Vân Vũ Tuyết biến mất, thi thể Liễu Ngọc Chi cũng nhanh chóng biến mất, ngay cả quần áo cũng không sót lại!
Mưa to như trút nước, dấu vết trên đỉnh núi nhanh chóng bị tẩy xóa như chưa từng có gì xảy ra.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 367: Đường Kim mất tích.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Mười hai giờ rưỡi.
Một cô gái vóc dáng cực kỳ nóng bỏng đang chạy hết tốc độ về đỉnh Ninh Sơn, trong bóng tối, nếu là có người gặp nàng với những vết sẹo dữ tợn trên mặt không chừng sẽ sợ hãi cho là gặp quỷ rồi.
Cô gái này lại đúng là Ninh Tâm Tĩnh, mười phút trước, nàng ở cửa biệt thự nhìn thấy Kiều An An đang mặc đồ ngủ toàn thân ướt đẫm, sau đó liền từ cô ấy biết được, Đường Kim đang quyết chiến ở đỉnh Ninh Sơn, nhưng mà với năng lực của nàng lại không nhận ra ở đó có cuộc chiến nào đang xảy ra nên nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây.
Mấy phút đồng hồ sau, Ninh Tâm Tĩnh rốt cục đứng ở nơi này Đỉnh Ninh Sơn, nhưng mà, nàng lại kinh ngạc phát hiện ở đây không có tung tích của Đường Kim cũng như địch nhân của hắn.
Trong lúc nhất thời, Ninh Tâm Tĩnh cảm thấy bất an, Đường Kim đã xảy ra chuyện?
Đường Kim cùng Ngọc Chi ở đỉnh Ninh Sơn quyết chiến cơ hồ không ai chú ý tới, mà Đường Kim biến mất, cũng tạm thời không khiến cho bao nhiêu người chú ý.
Thời gian cứ bình tĩnh trôi qua, một tuần mới đã lại bắt đầu, ở Ninh Sơn Nhị Trung không ít học sinh bắt đầu mơ hồ cảm thấy được tựa hồ thiếu một chút cái gì nhưng mà không rõ là gì cả, đến giữa tuần mới có người nhận ra lâu lắm rồi không thấy Đường Kim.
Mà tới hôm thứ sáu, đã bắt đầu có người đồn, Đường Kim mất tích, có người nói hắn bắt đầu mất tích từ tuần trước, cũng có người nói hắn đầu tuần này mới bắt đầu mất tích, thậm chí còn có người chạy tới hỏi Hàn Tuyết Nhu, kết quả nghe Hàn Tuyết Nhu nói cũng không biết Đường Kim ở đâu.
Thứ bảy, đại hội thể dục thể thao mùa thu Ninh Sơn Nhị Trung chính thức bắt đầu, Đường Kim nghe nói báo rất nhiều hạng mục, nhưng hôm nay hắn vẫn không xuất hiện, lần này Ninh Sơn Nhị Trung mỗi người đều xác định, người nầy thực mất tích rồi.
Forum trường học lên, đã có người bắt đầu nghị luận lên chuyện này.
- Tin tức trọng đại, Đường Kim mất tích!
- Nghe nói Đường Kim bị sét đánh chết!
- Tin tức mới nhất, Đường Kim cùng mỹ nữ bỏ trốn!
- Đường Kim đã chết, phải hoá vàng mã!
- Đường Kim không còn ở đây rồi, ngày Hàn Tuyết Nhu làm bạn gái ta còn xa sao?
- Ta chỉ yêu Tần Thủy Dao, một vạn năm không thay đổi.
...
Cùng với tiếng bàn luận ồn ào, đại hội thể dục thể thao mùa thu Ninh Sơn Nhị Trung đã bước qua ngày thứ hai.
Chín giờ sáng, trên đường chạy đại hội thể dục thể thao, hơn chục nữ sinh đang chạy băng băng, hai bên trên khán đài, còn có bên đường băng đều có người đúng hò hét cổ vũ.
Bây giờ đang thi đấu chạy cự li 1500m nữ, hạng mục này kỳ thật vốn không có lực hấp dẫn gì lớn, chẳng qua, trận đấu này có hai nữ sinh nổi bật nhất tham gia cho nên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hai nữ sinh đó, dĩ nhiên chính là Tần Thủy Dao cùng Hàn Tuyết Nhu, mà bây giờ hai nàng đang chạy song song ở vị trí đầu tiên, không ai hơn ai cả.
- Này, Hàn Tuyết Nhu, cậu thật không biết dù tên chết tiệt kia đi đâu à?
Tần Thủy Dao vừa chạy vừa nói.
- Tôi mà biết thì mấy hôm trươc còn phải hỏi cậu sao?
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, trong lòng lại không tự chủ được dâng lên một cỗ lo lắng.
Một tuần, Đường Kim không có chút tin tức nào, điện thoại không gọi được, ai cũng không biết hắn đi nơi nào,đâu, nàng hỏi rất nhiều người, mấy hôm trước còn hỏi Tần Thủy Dao, sau lại còn hỏi qua Trình Lâm và Ngô Ý bảo vệ nàng lễ Quốc Khánh, nhưng đáng tiếc không ai biết Đường Kim ở đâu.
Kỳ thật bây giờ Tần Thủy Dao cũng có chút bất an, Đường Kim đột nhiên không có tin tức, nàng cũng cảm thấy có chút bất thường, mà mẹ của nàng Tần Khinh Vũ lại càng lo lắng, mấy ngày nay lén tìm không ít người để hỏi, nhưng nửa chút tin tức không có khiến nàng cảm thấy mẹ có chút tiều tụy.
Lúc này, những nam sinh vì hai nàng mà phấn đấu có lẽ không ngờ được hai hoa khôi của Ninh Sơn Nhị Trung đều đang lo lắng cho một nam sinh khác.
Ở trong cái thành phố này, người đang lo cho Đường Kim còn không ít.
Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn.
- Thất tiên nữ, cô không sao chứ?
Hộ sĩ nhìn Kiều An An đang cầm điện thoại không nhịn được hỏi một câu.
Cũng khó trách hộ sĩ được vì ấy hôm nay cứ rảnh là Kiều An An lại lấy điện thoại ra gọi, dung nhan nàng cũng tiều tụy dần, khiến cho mọi người thấy lo lắng.
Nhân duyên của Kiều An An trong bệnh viện không tệ lắm, quan hệ với mọi người cũng rất tốt
- Tôi không sao!
Kiều An An trả lời, sau đó tiếp tục gọi điện.
- Thất tiên nữ, đừng gọi nữa, đàn ông mà đã thay lòng thì níu kéo kiểu gì cũng không được a...
Hộ sĩ nhịn không được khuyên nhủ, dưới cái nhìn của nàng, Kiều An An hơn phân nửa là bị nam nhân quăng, nàng mấy ngày nay phản ứng, cùng thực vừa mới thêm thất tình nữ nhân giống nhau như đúc.
Kiều An An không nói gì, nhưng nàng biết Đường Kim chắc chắn không thay đổi, vì thế nên không liên lạc được cho hắn càng làm cho nàng thêm lo lắng, hắn đã xảy ra chuyện gì?
Trong nàng vẫn tồn tại hy vọng, vì nếu Đường Kim bị Liễu Ngọc Chi giết chết thì chắc chắn bà ta sẽ tìm đến nàng, nhưng mấy hôm nay không có chuyện gì xảy ra nên chắc chắn Liễu Ngọc Chi cũng đã có chuyện.
- Đường Kim, rốt cuộc là em bị sao vậy?
Kiều An An có cảm giác muốn khóc, mất đi mới hiểu quý trọng, thời gian này Kiều An An mới sợ hãi mất hắn vĩnh viễn, nàng mới biết hắn là người không thể thiếu trong đời.
- Xin hỏi Kiều An An có ở đây không?
Một thanh âm đột nhiên vang lên, làm Kiều An An giật mình tỉnh lại.
Kiều An An ngẫng đầu liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi ôm một bó hoa xanh lam đứng chỗ hộ sĩ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, vội vàng trả lời:
- Tôi là Kiều An An, xin hỏi hoa này tặng tôi à?
- Được rồi, có vị tiên sinh cho tặng hoa cho cô, làm phiền cô ký nhận.
Nam nhân trẻ tuổi gật gật đầu, đồng thời đưa bó hoa cho Kiều An An.
Kiều An An lập tức ký tên, ôm lấy bó hoa vào ngực, trong lòng đột nhiên cảm giác hạnh phúc lạ thường, là hắn, nhất định là hắn, hắn còn sống, hắn tìm nàng!
Chính là, vì saođiện thoại của hắn vẫn không gọi được đây?
Cả buổi trưa, Kiều An An đều mong mỏi Đường Kim xuất hiện, nhưng mà mãi đến khi tan tầm, nàng cũng không đợi được Đường Kim, ôm bó hoa mà lòng thất vọng man mác.
- Kiều hộ sĩ, em thích hoa anh tặng chứ?
Một thanh âm đột nhiên truyền vào tai Kiều An An, giống như sấm sét giữa trời quang.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 368: Kiều An An nổi giận.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Gương mặt xinh đẹp Kiều An An chợt trắng bệch, nàng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, giọng nói có chút run rẩy:
- Hoa này là ngươi tặng?
Người vừa xuất hiện là sát thủ hộ lý nổi danh cả bệnh viện trung tâm Lý Thiên Danh, nhìn thấy hắn xuất hiện không ít hộ sĩ lộ rõ vẻ cổ quái lên mặt, mấy y sinh đi qua đều có cảm giác ghen tý, y tá xinh đẹp nhất bệnh viện này rốt cuộc vẫn bị tên khốn này đắc thủ.
Cũng khó trách một số người sẽ có hiểu lầm, bởi vì bộ dáng Kiều An An ôm bó hoa kia giống hệt rơi vào lưới tình
Chính là những người này căn bản không nghĩ tới, Kiều An An chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Đường Kim đã hai lần tặng Kiều An An hoa, hai lần đều là hoa này, mà Kiều An An mấy ngày nay luôn luôn đang lo lắng cho hắn, đột nhiên có người tới tặng đúng loại hoa này dĩ nhiên nàng sẽ vui vẻ phấn khích rồi.
Nhưng mà, Kiều An An như thế nào cũng không nghĩ tới, hoa này lại là Lý Thiên Danh đưa!
Lúc này, Kiều An An có cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sau to lớn thất vọng là phẫn nộ dị thường!
- Kiều hộ sĩ, ta chỉ là muốn cho ngươi cái kinh hỉ...
Lý Thiên Danh nở nụ cười, còn có chút đắc ý, vừa thấy khuôn mặt Kiều An An lộ rõ vẻ ngọt ngào ôm bó hoa hắn tặng, không đắc ý mà được à?
Đáng tiếc, Lý Thiên Danh vui quá hoá buồn rồi.
- Ai muốn ngươi cho ta tặng hoa? Biến, ngươi cút xa một chút cho ta!
Kiều An An đột nhiên nổi giận, quẳng bó hoa vào đầu Lý Thiên Danh!
Bốn phía trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, một đám người trợn mắt há hốc mồm, mà y tá bác sỹ làm việc cùng Kiều An An càng thêm chấn động, Thất tiên nữ luôn ôn hòa sao hôm nay dữ như báo mẹ vậy?
- Lý Thiên Danh, đừng dây dưa ta, loại người như ngươi chỉ biết bông đùa người khác, mắt ta có mù cũng sẽ không thích người, cút xa ta ra một chút!
Kiều An An tức giận mắng.
Không thể không nói, Lý Thiên Danh tuy rằng không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng mà tội nghiệp hắn quá xui xẻo, ai bảo chọn đúng lúc để tặng hoa, lại chọn đúng loại hoa để tặng làm chi?
Lý Thiên Danh đáng thương sắc mặt kia lúc đỏ lúc trắng, làm trò nhiều người như vậy bị Kiều An An như vậy mắng, tự nhận anh tuấn tiêu sái niên khinh hữu vi Lý Thiên Danh lại thế nào chịu được đây?
Thẹn quá hoá giận, Lý Thiên Danh mắng Kiều An An:
- Kiều An An, đủ rồi nha, ta tặng hoa đúng là tôn trọng ngươi...ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn được như trước sao? Ngươi cho là ngươi còn là thiên kim tiểu thư à? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi những chuyện hư hỏng kia sao? Vị hôn thê của ngươi chết rồi, tên nam nhân ngươi bám lấy cũng không thấy đâu, ngươi còn cái gì chứ?
- Dù ta không là gì cũng chả thèm ngươi!
Kiều An An sự phẫn nộ dần bớt đi, nàng vốn không phải hay mắng người, chỉ là hôm nay mọi cảm xúc đè nén bao lâu biến thành sự phẫn nộ bộc phát ra mà thôi.
- Kiều An An, cho ngươi thời gian cầu xin ta!
Lý Thiên Danh hận hận nói, nếu không phải bây giờ có nhiều người thì hắn hận không thể đè nữ nhân này hành hạ giày vò một phen!
- Thất tiên nữ vĩnh viễn sẽ không cầu ngươi, bất quá bây giờ ngươi sẽ phải cầu xin ta!
Một cái thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên.
- Đê Ka Mờ con mẹ nó ngươi...
Lý Thiên Danh đang lo không tìm thấy người để trút lửa giận nên lập tức mắng chửi, vừa chửi vừa xoay người:
- Ngươi...ngươi...
- Đường Kim?
Kiều An An giọng nói có chút run rẩy, cách đó không xa, thân ảnh quen thuộc kia đang đứng đó, vẫn vẻ mặt hiền lành, vẫn bộ dạng lười nhác.
- Thất tiên nữ, nhớ Đổng Vĩnh không?
Người đó cười sáng lạn.
- Đường Kim, đúng là cậu!
Kiều An An đỏ mắt, bước nhanh tới ôm chầm lấy Đường Kim:
- Cậu vẫn còn sống...
Nhẹ nhàng ôm lấy Kiều An An, Đường Kim nhẹ nhàng nói:
- Dĩ nhiên em còn sống, đẹp trai như vậy trời cao cũng nỡ lòng nào để em chết...
Hai người ôm nhau, bốn phía có mấy chục ánh mắt nhìn vào, nam thì vẫn là ánh mắt ghen tị, nữ thì có chút khác thường, cậu thanh niên này có gì đặc biệt mà khiến Kiều An An yêu thương như vậy?
Lý Thiên Danh nhìn Đường Kim ôm Kiều An An, trong mắt có ghen tị, cũng có một chút sợ hãi, chứng kiến hai người tựa hồ không chú ý tới hắn, hắn vội lặng lẽ lui về phía sau, muốn thừa dịp hai người không chú ý để rời đi.
- Ai cho ngươi đi vậy?
Nhưng vào lúc này, giọng của Đường Kim lại vang lên.
Lý Thiên Danh nhất thời biến sắc, hắn ngừng lại, nhìn Đường Kim, có chút ngoài mạnh trong yếu nói:
- Ngươi muốn thế nào?
- Ta vừa nói xong mà, bây giờ ngươi phải cầu xin ta!
Đường Kim vẫn ôm Kiều An An như cũ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Thiên Danh:
- Ta không muốn đánh người làm nghề y kẽo nhỡ việc của bệnh nhân, ngươi quỳ xuống cầu xin đi.
Mọi người xung quanh đều âm thầm thấy kỳ lạ, bạn trai của Kiều An An có lai lịch gì mà dám bắt Lý Thiên Danh quỳ xuống xin lỗi đây.
- Đường Kim, ngươi đừng quá đáng!
Khuôn mặt tuấn tú Lý Thiên Danh đỏ bừng.
- Thôi được, ta cũng đang muốn đánh ngươi nàm liệt một chỗ đây.
Đường Kim lười biếng nói, sau đó buông lỏng Kiều An An ra rồi đi về phía Lý Thiên Danh:
- Ta có chút kỳ quái, hình như ngươi rất thân quen với Dương Minh Hào, hay là để ta tiễn ngươi làm bạn với hắn.
- Ngươi...ngươi muốn làm cái gì?
Lý Thiên Danh theo bản năng lui về sau, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, làm bạn với Dương minh Hào? Dương Minh Hào đã chết rồi mà, chẳng lẽ...
- Rất nhiều người đều biết, ta là người rất hiền lành.
Đường Kim tỏ ra chân thật:
- Dương Minh Hào rất đáng thương, một mình lẻ loi cô đơn, mặc dù ông cha vẫn dạy việc thiện nhỏ thì không nên làm nhưng mà ta thấy không nên bỏ qua việc thiện dù nhỏ bé này.
Phù phù!
Đường Kim nói còn chưa dứt lời, Lý Thiên Danh dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy chục người quỳ xuống.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 369: Đúng là đồ trời đánh!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Bốn phía xôn xao, ai cũng không ngờ rằng, Lý Thiên Danh sẽ thật sự quỳ xuống.
Mặc dù một số người đã mơ hồ nghe ra Đường Kim đang đang uy hiếp Lý Thiên Danh, Dương Minh Hào theo lời Đường Kim nói kia đã chết, mà bảo Lý Thiên Danh làm bạn với hắn không phải là dọa giết Lý Thiên Danh sao? Nhưng mà Đường Kim dám làm thế chứ?
Bất kể nói thế nào bây giờ chính là xã hội pháp trị, Lý Thiên Danh đâu cần sợ hãi mà phải quỳ xuống như vậy?
Không ít người thầm khinh bỉ Lý Thiên Danh, đúng là siêu cấp nhát gan kiêm siêu cấp nhu nhược a!
Lý Thiên Danh quả thật nhát gan, hoặc nói cách khác hắn đạt chuẩn mềm nắn rắn buông, lúc trước hắn theo đuổi Kiều An An, bị người đánh một trận là không dám dây dưa nữa, bất quá Lý Thiên Danh bây giờ sợ hãi như thế không phải vì nhát gan mà là hắn biết nhiều hơn người khác.
Người không biết không sợ, hiểu được càng nhiều, ngược lại càng phát ra sợ hãi, trong bệnh viện không có mấy người biết chuyện Dương gia và Kiều gia, chỉ có Lỳ Thiên Danh từng nhận chút ưu đãi từ Dương Minh Hào là biết một chút.
Trên tỉnh đang có lời đồn, vị hôn thê Kiều An An của Dương Minh Hào câu được một người đàn ông khác, mà người này to gan lớn mật giết Dương Minh Hào, Kiều An An bởi vậy bị trục xuất khỏi Kiều gia, còn người đàn ông kia nghe nói bị hủy thi diệt tích.
Mặc dù đại đa số mọi người không biết người đó là ai, nhưng Lý Thiên Danh lại biết người đó chính là Đường Kim, bởi vì Đường Kim mất tích gần một tuần, hắn cũng nghĩ đến Đường Kim thật sự bị hủy thi diệt tích, chính vì vậy, hắn mới lại bắt đầu đánh chủ ý với Kiều An An.
Bây giờ không có vật cản Dương Minh Hào, Kiều gia đã trục xuất Kiều An An khỏi nhà, cả Đường Kim cũng bị Dương gia thủ tiêu, Lý Thiên Danh tự nhiên cho rằng Kiều An An bây giờ bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ cần hắn giở chút thủ đoạn thì nàng thành vật trong túi rồi.
Lý Thiên Danh mơ rất đẹp nhưng khi hắn phát hiện Đường Kim sống sờ sờ đứng ở trước mặt thì giấc mộng trở thành ác mộng, bác sỹ bình thường có thể thờ ơ vì nghĩ rằng Đường Kim đang đùa giỡn nhưng hắn biết Đường Kim nói được làm được.
Tiểu tử này thủ tiêu Dương Minh Hào bây giờ còn chẳng sao thì tiểu nhân vật như hắn có gì đáng nói sao?
Mặt mũi rất trọng yếu, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, Lý Thiên Danh còn không có hưởng thụ đủ niềm vui trên đời, cho nên hắn vội quỳ xuống.
- Khiến ta quá thất vọng, sao ngươi lại thật sự quỳ xuống cầu ta cơ chứ?
Đường Kim thất vọng.
- Bất quá, coi như ngươi cầu ta thì ta cũng sẽ đánh ngươi!
Nói còn chưa dứt lời, Đường Kim liền đá một cước vào ngực Lý Thiên Danh.
- Bỏ qua đi, đừng để loại người như vậy làm ảnh hưởng tới tâm tình của chúng ta. Mình đi thôi!
Kiều An An đến bên Đường Kim, chủ động ôm cánh tay của hắn, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Đường Kim, không muốn dây dưa với Lý Thiên Danh nữa.
- Từ nay về sau không nên xuất hiện trong tầm mắt Thất tiên nữ nữa, nếu như ngươi dám để nàng nhìn thấy ngươi, vậy ngươi cũng không cần quỳ cầu xin ta, chính mình tự đào hố chôn đi.
Đường Kim không nhanh không chậm nói một câu, sau đó liền ôm Kiều An An, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Lý Thiên Danh từ dưới đất bò dậy, trên mặt lại tràn đầy sợ hãi, trong nháy mắt hắn đưa ra quyết định, rời khỏi Ninh Sơn, rời khỏi tỉnh Thiên Nam, không bao giờ quay về nữa...
****************
Rời khỏi bệnh viện, nhìn vô số ánh mắt khác thường nhìn mình, khuôn mặt Kiều An An khẽ đỏ, hạnh phúc ngập tràn làm cho nàng nãy giờ không để ý đến, lúc này chợt nhận ra, xấu hổ là nàng thoáng giãy dụa ra khỏi vòng tay của Đường Kim, sau đó nắm lấy bàn tay hắn.
- Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?
Kiều An An nhẹ giọng hỏi.
- Đêm hôm đó bị thương nhẹ, bất quá bây giờ thì không sao.
Đường Kim rất vui vẻ, thậm chí hắn còn muốn cảm ơn mẹ con Liễu Ngọc Chi, nhờ hai người mà bây giờ Thất tiên nữ đã thuộc về hắn.
- Liễu Ngọc Chi kia còn tới làm phiền cậu?
Kiều An An vẫn còn có chút lo lắng.
- Bà ta à, đã đi theo con trai rồi.
Đường Kim hì hì cười, sau đó an ủi Kiều An An một câu:
- Chị đừng lo lắng, chuyện Dương gia cơ bản đã giải quyết xong.
Kiều An An khẽ thở phào một hơi, Đường Kim nói vậy thì nàng tin hắn.
Đến nỗi Đường Kim cụ thể giải quyết như thế nào, nàng không muốn biết, bởi vì có một số việc căn bản cũng không phải là nàng có thể hiểu được.
Hai người cứ như vậy tay trong tay, chậm rãi đi dọc theo đường, mãi đến khi đến tiệm cơm mới dừng lại đi vào.
Nếu như ngày xưa, sau khi ăn cơm xong chắc chắn Đường Kim sẽ quấn quýt lấy Kiều An An cả buổi chiều, nhưng hôm nay hắn chỉ ăn cơm cùng nàng rồi rời đi.
Không phải là bởi vì tiên nữ đã tới tay, mà bởi vì sau khi hắn trở về người đầu tiên gặp là Kiều An An, còn nhiều người hắn phải gặp nữa.
Sau khi chia tay Kiều An An, Đường Kim gọi báo bình an cho Tần Khinh Vũ, sau đó cũng báo một tiếng cho Ninh Tâm Tĩnh, sau đó là Tống Oánh, bất quá Tống Oánh vì phái người bảo vệ Kiều An An nên đã sớm biết tin hắn rồi.
Hai giờ chiều.
Sân vận động Ninh Sơn Nhị Trung.
Đại hội thể dục thể thao tiếp tục tiến hành, Hàn Tuyết Nhu ngồi trên khán đài thuộc lớp 10/9, bộ dáng không yên
- Hàn Tuyết Nhu.
Một giọng nói gấp gáp truyền vô tai nàng.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 370: Tân ban hoa.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- 10/4, cố lên...
- 10/9, cố lên...
Buổi chiều tai sân vộng động, trong khi các bạn học của chúng ta đang nhiệt tình cổ vũ hết mình thì trong kí túc xá, hoa khôi của họ cũng đang tăng hết volume hò hét.
Phòng ngủ của Đường Kim, cửa sổ nhìn về phía sân vận động đang mở ra, Hàn Tuyết Nhu vừa chống tay nhìn ra phía sân vận động vừa hò hét cố lên tích cực, dĩ nhiên nàng không cổ vũ cho thi đấu mà là khích lệ Đường Kim đang huỳnh huỵch phía sau.
Ở sân vận động khí thế hừng hực mà ở phòng ngủ cũng tưng bừng không kém, mãi đến khi trời tối, thi đấu kết thúc, mọi người giải tán hết thì trận chiến trong phòng mới kết thúc.
- Này, cả tuần nay anh đi đâu vậy?
Hàn Tuyết Nhu mềm nhũn toàn thân, dùng giọng nói kiều mị hết sức hỏi Đường Kim
- Bị người bắt đi.
Đường Kim thuận miệng trả lời.
- A?
Hàn Tuyết Nhu nhất thời hoảng sợ.
- Ai vậy?
- Một tiên nữ.
Đường Kim chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve kiều đồn của Hàn Tuyết Nhu, cảm khái nói:
- Đàn ông không thể quá xuất sắc a, chính là do anh quá đẹp trai nên người ta muốn bao nuôi anh, nhưng anh kiên quyết từ chối nên người ta phải thả anh ra.
- Xạo, em có ngốc đâu mà tin anh.
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, người này toàn nói hươu nói vượn không à.
Chỉ là Đường Kim tiếp tục làm bậy bạ khiến nàng không thể hỏi thêm gì.
Cùng lúc đó ở trong cư xá Tú Lệ đường Bắc Ninh Sơn
- Cha, con đã về!
Đường Thanh Thanh đi làm về, bước vào phòng khách lớn tiếng hô, sau đó nàng kêu lên kinh ngạc:
- Cha, cha, làm sao mà...
Đường Thanh Thanh khó tin nhìn Đường Hạo đang đứng trong phòng khách, không có xe lăn, không cần gậy chống.
- Thanh Thanh, chân của cha ổn rồi!
Đường Hạo nhìn con gái, tuy rằng cố gắng tỏ ra trấn tĩnh nhưng vẫn khó che giấu được vẻ run rẩy mừng rỡ.
- Chân ổn rồi? Chân của cha thực sự ổn rồi sao?
Hạnh phúc to lớn ấp đến khiến Đường Thanh Thanh có chút bất ngờ không kịp phản ứng:
- Con, không phải là con đang mơ chứ? Á... đau quá! Vậy là không phải con đang ngủ trong đồn rồi
Đường Thanh Thanh hung hăng cấu, véo đùi mình, đau đến ngồi hẳn xuống.
- Thanh Thanh, cha cũng ngỡ rằng mơ. Nhưng đó là sự thật, chân của cha ổn rồi!
Đường Hạo run rẩy nắm chặt tay, hưng phấn kích động nói:
- Đường Hạo ta rốt cuộc lại có thể đứng lên!
- Cha, ai trị chân cho cha vậy?
Đường Thanh Thanh hỏi.
- Là một cô gái rất đẹp
Đường Hạo lộ vẻ cổ quái:
- Mặc áo dài trắng như tiên nữ vậy.
- Cô ấy có nói mình là ai không?
Đường Thanh Thanh vội vàng hỏi.
- Không có!
Đường Hạo có chút khó hiểu.
- Thậm chí một câu cũng chưa nói qua, cô ấy bước vào nhà, châm cha một châm khiến cha không thể cử động. Sau đó cô ấy châm một hồi, sau khi cô ấy rời đi thì chân cha trở lại bình thường.
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, cũng quá kì quái chứ?
- Chẳng lẽ là tiểu đệ tìm người tới?
Đường Thanh Thanh lẩm bẩm, sau đó lấy điện thoại ra gọi Đường Kim
Mấy hôm nay Đường Kim mất tích, nàng cũng biết, cũng gọi cho hắn mỗi khi rảnh nhưng không được. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay nàng cảm thấy chắc chắn có liên quan đến hắn.
Điện thoại nhanh chóng thông, Đường Thanh Thanh kích động, giờ không phải nghe: “Thuê bao quý khách vừa gọi...” nữa rồi.
- Thanh tỷ.
Thanh âm quên thuộc khiên Đường Thanh Thanh ngổn ngang thật nhiều cảm xúc, một tuần hắn mất tích có phải là vì tìm người chữa chân cho cha mình không?
- Tiểu đệ, tỷ muốn mời cậu bữa cơm, tối nay rảnh chứ?
Đường Thanh Thanh ôn nhu nói.
- Chà, đệ ăn rồi, để mai được không?
Đường Kim bây giờ rất không rảnh, bạn gái gợi cảm đang cưới ngựa tịch cực trên đùi hắn mà.
- Vậy cũng được, ngày mai chị sẽ tìm cậu.
Đường Thanh Thanh mơ hồ nghe được một ít tiếng kỳ lạ trong điện thoại, biết là Đường Kim đang ở cùng người khác cho nên không làm phiền hắn nữa.
Đường Kim cúp điện thoại, cắn lấy hạt đẩu đỏ trước mặt, đến giờ ăn bữa tối rồi.
**********
Sáng ngày thứ hai.
Lại một tuần mới bắt đầu, Tô Vân Phỉ không còn gọi hắn dậy như trước nữa, có lẽ nàng chưa biết hắn trở về, mà có thể cũng vì tin đồn thầy trò yêu nhau lúc trước.
Để chứng tỏ mình vẫn tồn tại, Đường Kim cũng tính đi học mấy tiết chơi, nhưng khi hắn bước vào lớp thì cực kỳ kinh ngạc, cái chỗ ngồi không ai dám ngồi của hắn hôm nay sao có người ngồi vậy?
Đó là một nữ sinh tóc dài, vóc dáng không tệ.
- Ồ! Bạn thân, cậu vẫn sống sao?
Trương Tiểu Bàn bước vào lớp, thấy Đường Kim thì không nén nổi kinh ngạc:
- Tưởng cậu tinh tẫn thân vong rồi chứ!
- Nữ sinh kia là ai à?
Đường Kim chỉ chỉ phía trước, thuận miệng hỏi.
- Bạn thân, làm người phải phúc hậu a!
Trương Tiểu Bàn lập tức nói.
Đường Kim có điểm ngạc nhiên:
- Chuyện này với phúc hậu có quan hệ gì sao?
- Tôi nói nè bạn thân, hoa hậu trường là lão bà của cậu, phó cũng là bạn gái của cậu, ban hoa cậu cũng có phần, bây giờ đến cả tân ban hoa cậu cũng tính cuốc nốt sao?
Trương Tiểu Bàn vỗ vỗ vai Đường Kim nói:
- Bạn thân, như vậy chắc chắn sẽ bị sét đánh đấy!
- Tân ban hoa?
Đường Kim càng thêm ngạc nhiên:
- Khi nào thì có một cái tân ban hoa chứ?
(Không rõ mấy chương trước các dịch giả khác dịch từ này thế nào nên mình để nguyên gốc, ban hoa là hoa khôi của ban, hay như chỗ mình là khối í, level thấp hơn hoa hậu trường, cao hơn lớp )