Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 396: Đo đều là công lao của anh.
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Một nam nhân vĩ đại như tôi, mà bây giờ cậu mới nhớ, đúng là phải ăn đòn.
Đường Kim cảm khái nói.
- Cậu có thể ngừng tự kỷ được không?
Tần Thủy Dao tức giận nói, tuy rằng vì chuyện của Tần Khinh Vũ mà tâm tình nàng không tốt, nàng cũng biết là Đường Kim vừa mới giúp nàng, nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi độ tự kỷ của tên khùng này.
- Đây là tự tin!
Đường Kim đứng đắn nói:
- Nam nhân tự tin, mới là nam nhân có mị lực nhất, chẳng lẽ cậu không thấy tôi hấp dẫn hay sao?
- Không nói với cậu nữa, tôi về lớp.
Tần Thủy Dao xoay người rời đi, đi được hai bước nàng ngừng lại:
- Vừa rồi, cảm ơn cậu.
Nói cảm ơn xong, Tần Thủy Dao lập tức chạy về lớp học.
Nhìn bóng lưng Tần Thủy Dao, Đường Kim lầm bầm nói:
- Đồ ngốc cũng biết nói cảm ơn, tận thế sắp tới rồi.
Đường Kim không về lớp, vì hắn nhìn thấy một hình bóng quyến rũ đang đi tới chỗ hắn, người này đúng là Hàn Tuyết Nhu.
Mà lúc này, Tần Thủy Dao đang đi lên lầu.
- Tần Thủy Dao!
Một âm thanh đột ngột từ phía sau truyền đến.
Tần Thủy Dao quay lại thì nhìn thấy một nữ sinh mình không quen biết, bất quá nữ sinh này có bộ dáng rất xinh đẹp, còn có một cỗ khí chất yêu mị khó giấu.
- Có chuyện gì?
Sau khi sự tình xảy ra, Tần Thủy Dao cơ hồ sinh ra một tia đề phòng đối với người khác, bởi vì nàng biết, hiện tại cả trường từ thầy cô giáo, cho đến học sinh đều đang bàn luận về chuyện của gia đình nàng.
- Tôi đến để nói cho cậu biết, đừng quan tâm đến tin đồn, rất nhiều người cũng chỉ vì ghen tị cậu, nên tung tin đồn nhảm để công kích cậu mà thôi.
Nữ sinh yêu mị nhìn Tần Thủy Dao cười:
- Còn nữa, tôi tin mẹ của cậu trong sạch.
- Thật sao?
Tần Thủy Dao có chút hoài nghi nhìn nữ sinh này:
- Vì sao cậu tin tưởng mẹ tôi?
- Bởi vì mẹ của tôi cũng từng gặp phải chuyện tương tự.
Khuôn mặt nữ sinh yêu mị lộ ra một tia thương cảm:
- Mẹ của tôi cùng mẹ của cậu giống nhau. Mẹ của tôi mặc dù không làm gì, nhưng luôn bị người khác bịa đặt, dựng chuyện gọi là hồ ly tinh.
Nữ sinh yêu mị lộ ra một nụ cười khổ:
- Kỳ thật không chỉ mẹ tôi, mà ngay cả tôi cũng dính phải, nơi tôi từng sống có rất nhiều người nói tôi trời sinh là hồ ly tinh, còn có người bịa đặt tôi quan hệ bất chính với thầy giáo, vì việc đó nên tôi mới chuyển đến đây học.
- Cậu vừa mới chuyển tới đây học?
Tần Thủy Dao hỏi.
- Đúng vậy, tôi tên là Hoắc Mị Nhi, học cùng lớp với Đường Kim.
Nữ sinh yêu mị tự giới thiệu.
- Hoắc Mị Nhi cảm ơn cậu đã tin tưởng mẹ mình.
Tần Thủy Dao cảm kích nhìn Hoắc Mị Nhi.
- Không cần khách khí, tôi chỉ đồng cảm thôi.
Hoắc Mị Nhi tươi cười nói:
- Không quấy rầy cậu, tôi về lớp trước.
- Được, hẹn gặp lại.
Tần Thủy Dao gật đầu chào.
- Hẹn gặp lại.
Hoắc Mị Nhi vẫy tay sau đó đi nhanh lên lầu.
Tần Thủy Dao bước nhanh vào lớp, đến cửa thì vô tính nhìn xuống sân, thấp giọng mắng:
- Đồ dê xồm.
Dưới sân, Đường Kim không coi ai ra gì, đang ôm hông Hàn Tuyết Nhu.
- Em yêu, đi chơi với anh, hay là đi học?
Đường Kim cười hì hì hỏi.
- Em phải đi học.
Hàn Tuyết Nhu kiều mị ném cho Đường Kim một ánh mắt xem thường, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Tần Thủy Dao và mẹ cô ấy không sao chứ? Em cũng đọc được tin tức đó rồi, mà ai ác nhân ác đức đi tung tin đồn nhảm đó thế?
- Có anh ở đây, dĩ không có việc gì.
Đường Kim thuận miệng nói một câu, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của Hàn Tuyết Nhucảm khái nói:
- Em yêu, anh cảm thấy rằng, ngực lớn thì không não, câu nói này hoàn toàn sai rồi.
- Dê xồm, nhìn cái gì đấy?
Hàn Tuyết Nhu tự nhiên là biết Đường Kim đang nhìn gì, địa phương nhạy cảm như vậy lại bị hắn nhìn chằm chằm, khiến nàng chơi đỏ mặt.
- Em yêu, anh rất nghiêm túc nghiên cứu về vấn đề này.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Anh vừa mới gặp nữ sinh kia, ngực nhỏ nhưng rất ngốc ngếch, còn em thì lớn như vậy nhưng lại rất thông minh, anh cái gì cũng chưa nói, nhưng em lại biết là chị Khinh Vũ bị người ta tung tin đồn, ngực lớn không não, nên đổi thành ngực lép ngốc nghếch thì mới đúng.
- Đó là vì em biết anh lợi hại, các cô ấy có anh làm hậu trường, thì cần gì quan tâm đến Tôn Gia Quốc hay là Hạ Ngọc Thư.
Hàn Tuyết Nhu giải thích một chút.
Đương nhiên, Hàn Tuyết Nhu có thể hiểu được, thì không có nghĩa là người khác cũng hiểu được, bởi vì người khác không hiểu rõ Đường Kim bằng Hàn Tuyết Nhu.
- Em yêu, em quả nhiên là càng ngày càng thông minh, đây đều là công lao của anh a.
Đường Kim hì hì cười.
- Em thông minh thì liên quan gì đến anh?
Hàn Tuyết Nhu yêu hừ một tiếng.
- Em yêu, không phải chỗ đó của em càng lúc càng lớn sao? Nơi đó càng lớn thì càng thông minh, việc này đương nhiên là công lao của anh rồi.
Đường Kim đường đường chính chính trả lời.
Hàn Tuyết Nhu lại ném cho Đường Kim một cái nhìn xem thường:
- Không nói với anh nữa, em muốn về lớp học.
Thoáng dùng sức giãy ra khỏi vòng tay của Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu chạy về lớp học, chỉ để lại cho Đường Kim một bóng lưng vô cùng mê người.
Đường Kim duỗi lưng một cái, sau đó cũng đi về lớp học.
Trong mấy ngày kế tiếp, Đường Kim buổi sáng tới trường, buổi tối thì ở nhà họ Tần, mà vchuyện của Tần Khinh Vũ ngày càng lan rộng.
Vào buổi sáng hôm đó Đường Kim dùng mấy chiếc lá cây dạy dỗ nữ sinh cao gầy một bài học, nhưng việc bàn luận vẫn chưa dừng lại.
Lần thứ hai Đường Kim ra tay là ở ký túc xá nam, có mấy tên nam sinh dùng lời ô uế để bàn luận về Tần Thủy Dao cùng Tần Khinh Vũ, sau đó đã được Đường Kim cho một vé đi khám sức khỏe, sau việc đó thì đám học sinh cũng biết bàn luận ở ký túc xá cũng không an toàn, cái lỗ tai của tên Đường Kim đặc biệt rất thính a.
Lần thứ ba Đường Kim ra tay, kỳ thật không có ai chứng kiến, nhưng mọi người đều biết là hắn làm, hai nữ sinh trong nhà vệ sinh nữ chém gió về Tần Thủy Dao, sau khi đi ra ngoài thì chợt nghe thấy một câu nói:
- Hôm nay các cậu ngủ trong nhà vệ sinh nữ luôn đi.
Lời này đúng là Đường Kim nói, sau khi Đường Kim nói xong, thì hai nàng lập tức chạy vào nhà vệ sinh bắn pháo bông cả ngày, rốt cục cũng phải nhập bệnh viện.
Sau khi những chuyện này truyền ra ngoài, thì không còn ai dám bàn luận về Tần Thủy Dao cùng Tần Khinh Vũ nữa.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 397: Em không biết đóng kịch!
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Mấy ngay nay, Tần Khinh Vũ luôn ở trong nhà không hề ra ngoài, còn phóng viên thì vẫn canh ở cửa, bất quá bọn họ cũng chẳng dễ chịu, ngày nào cũng được ăn đòn hai bữa.
Buổi sáng, Đường Kim đưa Tần Thủy Dao đi học đánh đám phóng viên một trận, tối đưa Tần Thủy Dao về lại đánh thêm một trận nữa.
Mấy ngày nay đám phóng viên liên tục gọi điện báo cảnh sát, không những vậy trên mạng còn lên án Đường Kim hung ác, cục trưởng Lâm Tân Minh buồn bực đến sứt đầu mẻ trán bởi vì ngày nào cũng có người gọi điện yêu cầu bắt Đường Kim.
Lâm Tân Minh đã hoàn toàn bó tay, hắn đã nhiều lần hạ lệnh cho người đi bắt Đường Kim nhưng không một ai dám đi.
Đến lúc này, hơn một trăm phóng viên kia không những lên án Đường Kim, mà còn lên án cả cục cảnh sát nhưng bọn họ vẫn không quên đã kích Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, đêm qua Đường Kim vẫn ở lại Tần gia, hắn thức dậy khá sớm, chưa tới bảy giờ đã đi xuống phòng khách.
- Chào buổi sáng, chị Khinh Vũ.
Đường Kim chào Tần Khinh Vũ, trong phòng khách lúc này chỉ có mình nàng.
Tần Khinh Vũ tươi cười:
- Đường Kim, cậu dậy rồi à, ăn sáng trước đi.
Mặc dù mấy ngày nay truyền thông liên tục đã kích nàng, nhưng nhìn Tần Khinh Vũ căn bản không bị ảnh hưởng gì cả.
- Chị Khinh Vũ, em ra ngoài đánh bọn phóng viên một trận.
Đường Kim nói xong liền đi ra.
- Đường Kim, chờ một chút.
Tần Khinh Vũ gọi hắn lại.
- Chị Khinh Vũ, có việc gì?
- Đã mấy ngày rồi, người phía sau màn vẫn chưa xuất hiện, chị có một kế hoạch để cho hắn sớm hiện thân.
Ánh mắt xinh đẹp của Tần Khinh Vũ lóe lên một tia hào quang:
- Bất quá cậu phải phối hợp với tôi một chút.
- Diễn kịch?
Đường Kim ngẩn người:
- Chị Khinh Vũ, em là người ngay thẳng, không giỏi diễn kịch.
- Yên tâm, rất đơn giản.
Tần Khinh Vũ diệu dàng cười.
- Được rồi, vì chị em sẽ cố gắng.
Đường Kim đồng ý.
Trong phòng khách, Đường Kim cùng Tần Khinh Vũ đang luyện tập, Tần Thủy Dao đang ngủ nướng cũng bị gọi dậy, mà bên ngoài Tần gia vẫn có hơn trăm phóng viên đang ngồi chồm hổm chờ.
Trên thực tế, số phóng viên ngồi chờ bên ngoài còn nhiều hơn vài bữa trước, mỗi ngày đều được Đường Kim cho ăn đòn mà vẫn lì, không kiếm được thông tin bọn hắn sẽ không rời đi.
Ngồi từ sáng cho đến tối, vẫn không thu hoạch được gì, Tần Khinh Vũ luôn luôn ở trong biệt thự, không hề có động tĩnh gì.
Sức kiên nhẫn của phóng viên phải nói là rất tốt, ngồi chờ mấy ngày đêm, không phải người nào cũng có thể làm được.
- Con mẹ nó, định không ra khỏi nhà luôn hả?
Có một phóng viên oán trách một câu, hắn là một trong những người đầu tiên chờ ở đây, đến bây giờ hắn sắp chịu không nổi nữa rồi.
Đúng lúc này, căn biệt thự mấy ngày nay im ắng, bỗng dưng có tiếng ồn ào vang lên.
Người phóng viên này nhất thời cảm thấy phấn chấn, không riêng gì hắn, những gương mặt của những phóng viên khác cũng hiện lên nét hưng phấn, rốt cuộc đã có động tĩnh.
Âm thanh bên trong càng lúc càng lớn, có âm thanh của nam nhân, cũng có âm thanh của nữ nhân, tuy rằng không nghe rõ, nhưng không thể nghi ngờ, bên trong rõ ràng đang cãi nhau.
Một đám người cố gắng lại gần hơn nữa để nghe, nhưng dù có cố gắng cách nào cũng chẳng thể nghe rõ nội dung bên trong.
Ngay tại thời điểm đám phóng viên có chút không nhịn nỗi, có vài người muốn trèo tường vào để nghe cho rõ, nhưng đột nhiên bọn hắn lại nghe một tiếng thét chói tai:
- Biến, cậu cút ra ngoài cho tôi.
Rốt cục cũng nghe rõ được một câu, một đám người hưng phấn liền lấy bút viết lại, sau đó bọn hắn thấy một người từ trong nhà lao ra ngoài.
- Răng rắc….
Âm thanh chụp ảnh vang lên liên tục.
- Chụp cái gì? Chưa bao giờ nhìn thấy sao?
Người vừa lao ra đúng là Đường Kim, thoạt nhìn hắn rất tức giận, la một câu, liền lao vào đám người.
- A... Á...
Tiếng kêu rên, đan xen vào âm thanh chụp hình.
Đường Kim xuống tay rất nặng, trên mặt đất một đám người kêu rên, còn Đường Kim thì giận dữ rời đi.
Bên trong cãi nhau còn chưa chấm dứt, nhưng lúc này chỉ còn giọng của một nữ nhân.
Đại khái qua thêm vài phút đồng hồ, mọi người lại nghe một tiếng thét chói tai vang lên:
- Tôi không có người mẹ như vậy.
Theo tiếng thét chói tai này, một cô gái xinh xắn từ trong nhà chạy ra, trên mặt còn mang theo nước mắt, một bộ dáng rất thương tâm, người này đúng là Tần Thủy Dao.
- Dao Dao!
Thanh âm vội vàng truyền ra, một nữ nhân xinh đẹp sắc mặt tái nhợt, kèm thêm chút bi thương đuổi theo.
Một đám phóng viên lập tức nhịn đau, cầm lấy máy chụp hình, máy quay phim, vừa chụp vừa quay, vì nữ nhân đó chính là nhân vật chính, Tần Khinh Vũ!
Đuổi theo vài bước, Tần Khinh Vũ thấy máy chụp hình, máy quay phim chĩa vào mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lập tức xoay người chạy vào nhà, con Tần Thủy Dao thì không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Nhưng đối với bọn phóng viên, thì như thế đã đủ rồi, đây chính là thông tin bọn hắn cần, bây giờ chỉ cần ngồi suy nghĩ để chém gió cho hấp dẫn nữa thôi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 398: Cô diễn tốt quá!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Trong biệt thự giữa sườn núi công viên Ninh Sơn.
Trong phòng ngủ, Tần Thủy Dao hai mắt đỏ ngàu, không ngừng lau nước mắt, giống như lê hoa đái vũ, rung động lòng người.
- Đồ ngốc, cô nhập vai tốt vừa quá đó chứ?
Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao, cảm khái:
- Tôi phát hiện cô trời sinh là diễn viên a, đủ làm minh tinh rồi đó. Tuy rằng lên hình thì bộ dạng hơi bị ngốc chút nhưng chắc chắn sẽ nổi tiếng nha.
- Chết đi!
Tần Thủy Dao tức giận:
- Chỉ là tôi không cẩn thận dùng nhiều dầu gió quá!
- Haizzz, đúng là ngốc mà!
Đường Kim cảm khái:
- Tôi không ở đây nữa kẻo cô lại lây bệnh sang tôi, mấy ngày tới thì cứ ở đây chờ Khinh Vũ tỉ tỉ báo cảnh sát mất tích xong rồi tính sau.
- Sao cậu có thể chạy khắp nơi mà tôi phải trốn?
Tần Thủy Dao buồn bực.
- Bởi vì mỗi người phải diễn một vai!
Đường Kim hì hì cười:
- Đồ ngốc, phát huy kĩ năng diễn của cô đi, tôi đi đã!
- Này, cậu chớ vội đi!
Tần Thủy Dao có chút mất hứng:
- Cậu nói xem lần này mẹ làm vậy có thể dụ tên vô sỉ kia ra mặt không?
- Khinh Vũ tỷ tỷ rất có lòng tin.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Tôi cũng thấy thế
- Lỡ lần này cũng do Điền Nhã Lam gây ra thì sao?
Tần Thủy Dao hỏi.
- Chắc chắn là không, nếu không chỉ nhắm vào mỗi mình Khinh Vũ tỉ tỉ.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều quá, nếu mà là bà ta thì tôi sẽ ra nước ngoài xử đẹp!
- Được rồi, dù gì tôi ở đây cũng không có việc gì làm, cậu dạy tôi võ công đi.
Tần Thủy Dao đưa ra yêu cầu.
Đường Kim buồn bực, đang tính đi tìm cô bạn gái xinh đẹp hú hí chút thì phải ở lại dạy võ cho Tần Thủy Dao. Thế là mất cả buổi trưa.
Hắn chỉ định dạy cho Tần Thủy Dao một số phương pháp tu luyện nôi công cơ bản rồi đi tìm bạn gái tâm sự. Đáng tiếc không phải ai cũng có thiên phú tốt, mất cả buổi sáng Tần Thủy Dao chỉ miễn cưỡng nhớ kĩ đường lối vận công, trong cơ thể không luyện ra được chút chân khí nào, đúng với tên gọi đồ ngốc.
Cũng may nàng cuối cùng cũng nhớ kỹ, Đường Kim đi tìm Ninh Tâm tĩnh, sau đó thừa dịp Khả Ái Lanh Lợi chưa biết gì vội rời đi.
*******************
Mười hai giờ rưỡi trưa.
Một đám cưới tưng bừng đang được tổ chức ở Thiên Kiêu đại tửu điếm.
Chú rể ngày hôm nay tên là Trần Đào, cái tên rất phổ thông, trước kia ở Ninh Sơn vốn không có tên tuổi gì. Nhưng đó là ngày xưa...
Trần Đào tuy rằng không lớn, nhưng ở trên đường tất cả mọi người gọi hắn là Tam ca, Thiên Hạt bang Tam ca.
Ở Ninh Sơn, Thiên Hạt bang đứng đầu, nhưng bang chủ quá thần bí không ai biết, người ta chỉ biết tám người quản lí bang, Trần Đào là một trong tám người đó.
Thiên Hạt bang Tam ca kết hôn, cơ hồ toàn bộ nhân vật trọng yếu Thiên Hạt bang đều có mặt, dĩ nhiên trừ Tống Oánh.
Từ sau khi biết Đường Kim lúc sau, Tống Oánh đã không để ý nhiều đến chuyện trong bang nữa, nàng dồn sức vào luyện công nhiều hơn.
Tiệc cưới rất náo nhiệt, dân trên đường mà, ai dám bảo họ ăn nói nhã nhặn lịch sự chứ.
- Tam ca, chúc anh và chị dâu sớm sinh quý tử a...
- Tam ca, em mời anh...
- Tam ca, ly nữa nào...
...
Vài trăm người đang vui vẻ bông nhiên bị cắt ngang.
- Cảnh sát!
- Không được nhúc nhích!
- Tất cả không được nhúc nhích!
- Ngồi xổm xuống!
- Thành thật một chút, nếu không lão tử đập chết ngươi!
...
Một đám cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến vào khống chế toàn trường
- Đê Ka Mờ, các ngươi có ý tứ gì?
Nhưng rất nhanh, đã có người mắng lớn.
- Móa nó, dám phá hỏng ba chúng ta ca hôn lễ, bảo vợ mày ra đường cẩn thận vào nhé
Một tên uống đến say uy hiếp.
- Cút mịa bọn mày đi!
- Cút đi!
Một đám người hét lớn, có tên còn vác chai rượu sẵn sàng ra tay, hiện trường dần mất khống chế.
- Ầm!
Một tiếng súng vang lên.
Mọi người cả kinh, cùng nhau nhìn lại thấy cục trưởng Lâm Tân Minh lạnh lùng đứng đó.
- Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, ai dám phản kháng thì khỏi cần cảnh cáo nữa!
Lâm Tân Minh trầm mặt, sau đó vung tay lên:
- Mang hết đi!
Lâm Tân Minh cảnh cáo có tác dụng, đám người dần an tĩnh lại, nhưng đột nhiên biến cố xảy ra!
- Khinh người quá đáng, lão tử liều mạng!
Một thanh niên sặc mùi rượu rút đao ra chém về cảnh sát trước mặt.
Mà người này chính là chị kết nghĩa của Đường Kim, cảnh sát xinh đẹp nhất cục cảnh sát Ninh Sơn, Đường Thanh Thanh!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 399: Hồng nhan kinh biến.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Đường Thanh Thanh, cẩn thận!
Có mấy người gần như cùng lúc hô lên, nhưng mà đã quá muộn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, có ai ngờ được chứ?
Đường Thanh Thanh cũng không ngờ tới, theo bản năng nàng né nhưng không kịp rồi, chỉ thấy ngực mình nhói đau!
Ầm!
Trong nháy mắt khi Đường Thanh Thanh bị đâm vào ngực thì tiếng súng vang lên.
Hét thảm một tiếng, người đâm Đường Thanh Thanh trúng đạn rồi ngã xuống. Cùng lúc đó, Đường Thanh Thanh cũng ôm ngực té xuống, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ nửa người...
- Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!
Có người đột nhiên hét lên.
Không ít người lại là ngẩn ngơ, bởi vì người này không phải là cảnh sát mà là Tiểu Thất của Thiên Hạt bang
- Được, được, ta Lâm Tân Minh tại đây thề, ta muốn bang nhổ tận gốc Thiên Hạt bang!
Lâm Tân Minh mặt đen đã bắt đầu sáng lên, có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
- Họ Lâm, cờ mờ nó ngươi đừng nói nhảm, mau gọi xe cứu thương!
Tiểu Thất rống giận, hắn vừa vội lại sợ, người khác không biết, nhưng hắn sao không biết mối quan hệ giữa Đường Kim với Đường Thanh Thanh được, lỡ may Đường Thanh Thanh có chuyện ở đây thì...
- Ngươi thành thật một chút cho ta!
Lâm Tân Minh căm tức nhìn Tiểu Thất:
- Có tin ta một phát súng giết chết ngươi?
Trong phòng không khí cực kì khẩn trương, Lâm Tân Minh không biết có phải vì quá giận dữ mà không bảo gọi điện báo cấp cứu, một nữ cảnh sát đang ôm ngực cho Đường Thanh Thanh, chỉ có một người lặng lẽ lui ra ngoài là Đồ Trường Văn.
Đồ Trường Văn nhanh chóng xuống lầu, sau đó cầm điện thoại của quán gọi:
- Đường Kim à? Tôi là Đồ Trường Văn, Đường Thanh Thanh đã xảy ra chuyện, cậu mau tới tâng hai Thiên Kiêu đại tửu điếm!
Đồ Trường Văn lộ rõ vẻ gấp gáp, nhiều năm làm cảnh sát, Đồ Trường Văn tính cảnh giác mạnh hơn người thường nhiều, hắn thấy chắc chắn có vấn đề nên báo cho Đường Kim đầu tiên.
Lúc này, Đường Kim đang cùng Tống Oánh ăn cơm trưa, khi hắn nhận được điện thoại không kịp nói gì với Tống Oanh vội vã chạy đi.
- Tôi là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lâm Tân Minh, xin lập tức phái một chiếc xe cứu thương...
Lâm Tân Minh rốt cục đã gọi xe cứu thương, chỉ là của hắn lời còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, một người không có dấu hiệu nào xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Đường Kim đến rồi!
Tiểu Thất nhìn qua liền nhận ra, không riêng gì hắn, những người khác trong Thiên Hạt bang cũng đều lập tức nhận ra.
Lâm Tân Minh sắc mặt hơi đổi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới, Đường Kim lại nhanh chóng xuất hiện như vậy.
Đường Kim không có chút gì do dự, hắn ôm lấy nàng khỏi nữ cảnh sát kia, tay điểm lên vai nàng vài cái, sau đó lấy một bình ngọc trắng rất nhỏ ra đổ lấy một viên thuốc.
Một mùi thơm nồng đậm tản ra, Đường Kim bỏ viên thuốc vào miệng Đường Thanh Thanh rồi cúi xuống hôn nàng.
Đại khái mười giây sau, Đường Kim buông lỏng Đường Thanh Thanh ra, sau đó hai tay ôm chặt lấy nàng, quét bốn phía liếc mắt một cái, sau đó hắn đột nhiên biến mất.
Từ đầu đến cuối, Đường Kim không hề nói một câu, đến rồi đi như quỷ mị.
Đại sảnh, hoàn toàn yên tĩnh.
- Đều mang đi!
Lâm Tân Minh sắc mặt âm trầm, Đường Kim đột nhiên xuất hiện và đột nhiên rời đi, khiến cho hắn có cảm giác không ổn.
Cùng lúc đó, ở phòng bếp của Đường Kim.
Tống Oánh cũng thoáng có chút bất an, Đường Kim đột nhiên rời đi khiến nàng thấy có gì không ổn.
Chậm rãi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, bàn chân ngọc thảm đỏ lên, chậm rãi đi ra cửa, đột nhien nàng nhíu mày, nhanh chóng lui lại mép bàn.
Tiếng bước chân vang lên, hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát bước vào chĩa súng về phí Tống Oánh.
- Cô chính là bang chủ Thiên Hạt bang Hạt Tử?
Một người hỏi, dĩ nhiên là hắn quá kinh ngạc về vẻ đẹp của Tống Oánh.
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên!
Người kia lại quát.
- Các ngươi không biết chữ sao?
Quay mắt về phía họ, Tống Oánh cũng chút cũng không úy kỵ:
- Bên ngoài viết rất rõ ràng, không phận sự cấm vào, các ngươi muốn tự bước ra hay để ta tiễn?
- Ngươi có phải là Hạt Tử?
Người cảnh sát kia tiếp tục hỏi.
- Ta nói lại lần nữa, lập tức đi ra ngoài, đừng làm ô uế chỗ của ta!
Tống Oánh tản mát ra khí tức lạnh như băng.
- Hạt Tử, cô muốn chống lại lệnh bắt?
Người cảnh sát kia quát lên.
- Chống lại lệnh bắt?
Tống Oánh gương mặt tuyệt mĩ đã phủ đầy sương lạnh:
- Đừng nói các ngươi căn bả không phải là cảnh sát, coi như các ngươi là cảnh sát, cũng không có tư cách kia bắt ta!
Nghe Tống Oánh nói, sắc mặt hai cảnh sát nhất thời biến đổi.
- Hạt Tử, bỏ vũ khí xuống, nếu không tôi sẽ nổ súng!
Một người hét lớn lên giống như sợ người khác không nghe thấy.
Bang bang...
Tiếng súng bỗng nhiên vang lên, một người đột nhiên bắn về Tống Oánh.
Mà người còn lại cơ hồ đồng thời bóp cò súng luôn!
Nhiều viên đạn cùng bắn tới như vậy, Tống Oanh trốn đâu được đây!
Giống như đã thấy hình ảnh Tống Oánh sắp ngã trong vũng máu, một người cảnh sát lộ vẻ đắc ý, còn có mấy phần tàn nhẫn, còn người kia lộ rõ vẻ tiếc hận.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 400: Em đang chữa thương cho chị.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nhưng chỉ một chớp mắt sau, ánh mắt hai người thay đổi, Tống Oánh vốn dĩ phải chết đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.
- Đuổi theo!
Một người quát, sau đó chạy lên lầu, vừa rồi Tốn Oánh cách cánh của này rất gần, hắn cho là trước khi bọn hắn nổ súng nàng đã trốn vào bên trong cánh cửa.
Nhưng đáng tiếc hắn còn chưa đến cửa thì đã thấy ngực nhói đau, sức lực toàn thân như bị rút hết đi, hai chân mềm nhũn, ý thức mất dần, sinh mạng trôi đi.
Người còn lại cơ hồ cùng lúc đó ngã xuống không còn hơi thở.
Bóng người chợt lóe, Tống Oánh xuất hiện ở cửa, đóng cửa lại, sau đó đến bên hai người, lục xem giấy tờ rồi lấy điện thoại ra gọi:
- Ta là Hạt Tử, tra cho ta hai người này.
**************
Phòng của Đường Kim.
Trên cái giường ngủ không được coi là lớn có một cảnh sát chân dài cực kì xinh đẹp đang nằm đó. Hai má tái nhợt nhưng khuôn mặt nàng thỉnh thoảng có một chút ửng đỏ mê người, càng hấp dẫn hơn nữa chính là áo nàng đã được cởi ra, hai ngọn núi không lớn lắn nhưng cao vút ngạo nghễ thẳng tắp giữa trời.
Trên hai ngón núi đỏ thẫm màu máu, hình ảnh vốn làm cho người ta hoảng sợ lúc này ngược lại có sức hấp dẫn lạ kì, dù đang phải chữa thương nhưng Đường Kim cũng thấy tim đập rộn ràng.
Đường Kim không phải là bác sĩ, nhưng liếc mắt nhìn qua hắn cũng nhìn ra thương thế của Đường Thanh Thanh, một đao kia tuy lệch đi một chút không đâm vào trái tim nhưng vết thương quá sâu, nếu vào bệnh viện hắn không tin bác sĩ bình thường có thể cứu nàng nên hắn quyết định tự ra tay.
Đương nhiên, nếu là lúc trước, Đường Kim hữu tâm vô lực nhưng bây giờ hắn đã có một tỉ tỉ y thuật thần kì – Vân Vũ Tuyết.
Vân Vũ Tuyết đưa cho Đường Kim một lọ thuốc, cũng chính viên thuốc hắn mới cho Đường Thanh Thanh uống, tuy không nói là thuốc gì nhưng nàng bảo hắn nếu bị nội thương nghiêm trọng chỉ cần uống một viên là được.
Đường Kim tin tưởng Vân Vũ Tuyết sẽ không lừa hắn, cho nên mới đang đút Đường Thanh Thanh một viên thuốc sau đó nhanh chóng đưa nàng về phòng mình ở kí túc xá.
Trong mắt thoáng hiện lên một tia lửa nóng, một giây sau, Đường Kim liền làm cho mình tỉnh táo lại, hiện tại chuyện trọng yếu nhất, chính là chữa khỏi cho Đường Thanh Thanh.
Nằm nghiêng bên cạnh Đường Thanh Thanh, Đường Kim cúi đầu xuống hôn lên cặp môi anh đào, đồng thời, một luồng chân khí tràn qua, tiếp theo đặt một tay lên miệng vết thương.
Đường Kim đang vận dụng chân khí để thuốc có tác dụng nhanh hơn, đây là điều Vân Vũ Tuyết dặn hắn.
Chân khí xâm nhập vào thân thể Đường Thanh Thanh, vô ý Đường Kim vận chuyển chân khí trong cơ thể nàng theo lộ tuyến bình thường hắn luyện công, chân khí tuần hoàn, dược lực không ngừng tản ra khắp người Đường Thanh Thanh.
Cùng lúc đó, bàn tay che ở miệng vết thương sinh ra lực hút, làm cho miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Chợt đột nhiên, Đường Thanh Thanh run rẩy, hai mắt mở ra, Đường Kim cũng rời khỏi môi nàng, bàn tay cũng rời khỏi đỉnh núi.
- Thanh tỷ, chị đã tỉnh?
Đường Kim thở dài ra một hơi, trong lòng thầm cảm khái, thuốc Vân Vũ Tuyết cho đúng là linh dược a, tiếc là một lọ chỉ có ba viên, giờ thì còn hai thôi a.
Lúc này Đường Kim quyết định, lần sau gặp Vân Vũ Tuyết nhất định phải kiếm nhiều linh dược cứu mạng hơn a, dù gì cũng là thiếu nợ, nhiều hơn nữa cũng không sao.
- Tiểu đệ, chị đây là... A!
Đường Thanh Thanh còn có chút mơ hồ, đang muốn hỏi Đường Kim, đột nhiên thấy người mình lành lạnh, cúi xuống nhìn rồi hét lên, mặt đỏ ửng.
- Thanh tỷ, đừng nhúc nhích, em đang chữa thương cho chị!
Đường Kim vội vàng kêu một tiếng, sau đó liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
- Chữa thương?
Đường Thanh Thanh đột nhiên nhớ ra mình bị đâm một đao, sau đó hôn mê và giờ đang ở đây.
- Thì ra tiểu đệ đang giúp mình chữa thương.
Đường Thanh Thanh thở hắt ra, nhưng nàng lại thấy kỳ, tiểu đệ đâu phải bác sĩ mà chữa thương chứ?
Đường Kim nhanh chóng quay lại, trên tay cầm theo một cái khăn ướt.
- Thanh tỷ, đừng nhúc nhích, để em lau vết thương giúp chị.
Đường Kim vừa nói vừa cầm khăn lau vết thương, bàn tay vô ý hay cố tình chà qua chà lại chỗ nhạy cảm.
Từng đợt cảm giác đặc thù truyền đến làm mặt Đường Thanh Thanh thêm đỏ, muốn nói gì nhưng nhìn bộ dạng chăm chú của Đường Kim nàng lại nuốt về.
Bất quá, Đường Thanh Thanh đột nhiên thấy ngạc nhiên, chỗ kia không thấy đau đớn gì, không lẽ đã khỏi hẳn?
Ngay khi Đường Thanh Thanh nghi hoặc, Đường Kim đã lau sạch chỗ bị thương, ánh mắt nóng bỏng nhìn lại tác phẩm mình vừa làm sạch, thở hắt ra thoải mái.
- Hô, may quá không có sẹo!
Đường Kim rất hưng phấn, thực đúng là linh dược a, thậm chí ngay cả vết sẹo cũng không có, khác gì không bị thương!
- Tiểu đệ, chị có thể đứng dậy không?
Đường Thanh Thanh đã cảm thấy khó chịu nổi, dù là bị thương cũng đừng nhìn chằm chằm vậy chứ.
Dừng một chút, Đường Thanh Thanh lại có đó xấu hổ nói:
- Đừng nhìn nữa, dù có sẹo cũng không sao rồi mà.