Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 401: Đây là địa bàn của em.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Thanh tỷ, sao lại không sao chứ?
Đường Kim rất chăm chú:
- Có sẹo sẽ không đẹp như trước!
- Được rồi, chị cũng không để ý, em kiếm cho chị bộ đồ để thay được không?
Đường Thanh Thanh vốn kéo chăn che người nhưng phát hiện trên người mình vẫn còn không ít vết máu sợ làm bẩn chăn mền của Đường Kim nên đành chiêu đãi mắt hắn tiếp vậy..
- Thanh tỷ, nhưng mà em để ý, đó là địa bàn của em.
Đường Kim nhìn chằm chằm vào bộ vị mê người của Đường Thanh Thanh, nếu nàng đã không sao thì dĩ nhiên hắn muốn làm vài chuyện ý nghĩa.
- Chị vào nhà vệ sinh thay quần áo!
Đường Thanh Thanh mặt nóng lên, tiểu đệ này lưu manh vậy, nếu để hắn nhìn nữa chắc chắn sẽ có chuyện.
Nói xong Đường Thanh Thanh vội nhảy từ giường xuống, đột nhiên nàng sững sờ, tại sao cơ thể mình bỗng nhẹ nhàng vậy?
- Di?
Đường Kim cũng sững sờ, sao đột nhiên trong cơ thể Thanh tỉ lại có chân khí, mà lại không ít nữa?
Bất quá, hắn cũng không kịp suy nghĩ vì giọng nói của Đường Thanh Thanh từ nhà vệ sinh truyền ra:
- Tiểu đệ, mau lấy quần áo cho chị thay.
Đường Kim tìm một cái áo phông đưa tới, Đường Thanh Thanh mở cửa cầm áo rồi vội đóng lại như sợ gặp Đường Kim vậy.
- Có nên nói với Thanh tỷ là dù đóng cửa cũng vô dụng không nhỉ?
Đường Kim nói thầm, sau đó lại xoay người đi vào phòng ngủ:
- Thân thể Thanh tỷ lát nữa nghiên cứu cũng được, giờ để xem tên nào hại chị ấy đã.
Một luồng sát lóe lên trong mắt Đường Kim, hắn cầm điện thoại lên gọi cho Tống Oánh.
Mười phút sau.
Đường Thanh Thanh đi ra, vẻ mặt xấu hổ thay bằng vẻ đẹp mê hoặc pha lẫn hưng phấn.
- Tiểu đệ, vừa rồi em chưa thương còn làm gì nữa vậy?
Đường Thanh Thanh vội vàng hỏi:
- Cơ thể của chị hơi khác thường, sức mạnh cũng lớn hơn nhiều
- Thanh tỷ, để em kiểm tra thân thể chị trước xem.
Đường Kim nghiêm túc.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, vừa rồi nàng phát hiện ngực mình không hề có dấu vết bị thương, cộng thêm thân thể hơi kì lạ nên mới vội hỏi hắn vậy.
Đường Kim lần này thật đúng là chỉ là kiểm tra tình trạng thân thể Đường Thanh Thanh, cũng không có nhân cơ hội sàm sỡ nàng, trên thực tế, lúc trước hắn liền phát hiện trong thân thể Đường Thanh Thanh tựa hồ đột nhiên có chút chân khí, lúc đó hắn còn nghĩ là chân khí hắn truyền vào còn dư lại
Nhưng bây giờ, Đường Kim cẩn thận kiểm tra, hắn mừng rỡ phát hiện Đường Thanh Thanh đã có chân khí của nàng, hơn nữa cùng loại với hắn.
Phát hiện này, làm Đường Kim rất cao hứng, bởi vì nàng đã có năng lực tự bảo vệ.
Đường Kim tin tưởng chỉ cần mấy tháng luyện tập Đường Thanh Thanh có thể trở thành cao thủ chân chính.
Mặc dù Đường Kim không biết vì sao cơ thể Đường Thanh Thanh sinh ra chân khí, chắc là do viên thuốc và chân khí hắn truyền vào.
- Tiểu đệ, đệ nói là trong cơ thể chị chính là chân khí trong truyền thuyết?
Đường Thanh Thanh cũng có chút kích động
- Như vậy là chị có thể trở thành cao thủ?
- Thanh tỷ, mấy tháng tiếp theo em sẽ biến chị trở thành cao thủ chân chính.
Đường Kim gật gật đầu.
- Em sẽ đưa chị đến biệt thự trên núi luyện võ, vừa hay chị có thể lấy lí do dưỡng thương xin nghỉ phép, chừng đó thời gian là đủ rồi.
- Được, tiểu đệ, chị sẽ nghe lời em.
Đường Thanh Thanh rất hưng phấn.
*****************
Sau khi Đường Thanh Thanh nhớ kỹ đường lối vận công, Đường Kim liền đem nàng đưa đến biệt thự trên núi, mà đồng thời hắn cũng đưa Tống Oanh lên đó, tuy nàng có năng lực tự bảo vệ nhưng an toàn thì vẫn hơn.
Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An mặc dù không bị tập kích, nhưng Đường Kim cũng không phải thực yên tâm, liền lại tìm Trình Lâm và Ngô Ý âm thầm bảo hộ hai người bọn họ.
Hơn năm giờ chiều, khi đã an bài tốt hết thảy Đường Kim mới đến cục cảnh sát Ninh Sơn.
Cục cảnh sát hiện tại đang rất bận rộn, bắt giữ hơn một trăm người mà, chỉ nói riêng lấy khẩu cung cũng đã là công việc vất vả rồi.
Phòng làm việc của đội hình cảnh giờ hỗn loạn tiếng người cãi, chửi nhau y như cái chợ.
- Đồng chí a, đồng chí có thể làm nhanh hơn không, anh không vội nhưng tôi vội về nhà.
Một thanh niên khó chịu nói, tuy hắn cũng là Thiên Hạt bang, tuy rằng bị bắt nhưng không sợ những cảnh sát này.
- Gấp cái gì? Còn chưa đến ngươi, bình tĩnh ngồi đó chờ đi!
Một người cảnh sát tức giận quát lớn.
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, không lớn nhưng át hết tất cả mọi người:
- Không cần ghi nữa, tất cả về đi!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 402: Tôi không cần chứng cứ.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nghe thấy giọng nói đó, mọi người đều im lặng lại nhìn ra cửa. Bởi vì cảnh sát cổ tình nên những người lấy khẩu cung còn lại đều là người Thiên Hạt bang, nói cách khác ở đây toàn người quen Đường Kim cả.
Lúc này dù là cảnh sát hay người Thiên Hạt bang đều sợ mất mật, bởi vì Đường Kim đến đây chắc chắn không phải có lòng tốt bảo bọn hắn về, bọn họ đang đều lo lắng một chuyện Đường Thanh Thanh đã chết chưa?
- Đường lão đại, Đường Thanh Thanh cô ấy thế nào?
Người hỏi là Tiểu Bát Thiên Hạt bang, bởi vì không thể liên lạc với bên ngoài nên không biết tình hình ra sao.
Mấy người Thiên Hạt bang đều biết quan hệ giữa Đường Kim với Đường Thanh Thanh, tuy rằng lão đại quan hệ với Đường Kim không tệ nhưng Đường Thanh Thanh chết rồi thì lão đại cũng khó mà bảo vệ họ được.
- Các ngươi đi đi, không cần lo lắng, người đâm Thanh tỉ không phải là người Thiên Hạt bang.
Đường Kim nhàn nhạt nói, buổi chiều này hắn đã tra rõ không ít chuyện.
- Vâng, Đường lão đại, chúng ta đây đi trước.
Tiểu Bát gật gật đầu, sau đó vung tay lên.
- Đi, theo ta quay về!
Tiểu Bát nói xong bước ra ngoài, mấy người cảnh sát muốn cản nhưng nhìn Đường Kim không dám làm gì, cuối cùng cục cảnh sát chỉ còn lại cảnh sát và Đường Kim.
Một đám cảnh sát nhìn Đường Kim, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
- Cái kia, Đường Kim, Đường Thanh Thanh không sao cả chứ?
Mãi sau mới có người dám hỏi, người này coi như cũng quen Đường Kim, là Lưu Khôi.
Đường Kim không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói:
- Mọi người tan tầm đi, ở đây không có chuyện gì đâu.
Đường Kim bình tĩnh trả lời lại làm cảnh sát thêm âu lo, đáng ra bây giờ hắn phải ở bệnh viện chăm sóc cho Đường Thanh Thanh chứ, nếu không thì chỉ có một khả năng là nàng đã chết rồi.
- Người đâu? Sao lại thế này?
Đúng lúc này tiếng gầm giận dữ của Lâm Tân Minh vang lên.
- Tôi bảo bọn họ đi đó.
Đường Kim nhàn nhạt nói:
- Khong chỉ bọn họ, nơi này ngoại trừ ông ai cũng có thể đi.
- Đường Kim?
Lâm Tân Minh kìm nén lửa giận:
- Đường Thanh Thanh xảy ra chuyện tôi cũng rất đau lòng, nhưng cậu không thể vì vậy mà đánh mất lí trí bỏ qua cho hung thủ được.
- Bởi vì tôi biết hung thủ không phải là bọn hắn.
Đường Kim bước đến gần Lâm Tân Minh:
- Lâm Tân Minh, tôi không thích quanh co, cũng không thích người khác vòng vo tam quốc, nói đi, ai sai ông phái người hại Thanh tỉ?
Đường Kim vừa nói xong mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Tân Minh, chuyện này do hắn làm?
- Đường Kim, cậu nói bậy bạ gì đó?
Lâm Tân Minh lộ vẻ phẫn nộ dị thường:
- Nể mặt Đường Thanh Thanh tôi không tính toán, cậu đừng ở đây quấy rầy chúng tôi phá án.
- Ở đây mọi người đều biết hành động lúc trưa là do ông bày kế, chuẩn bị, mọi người đều không biết gì, cũng không thể liên lạc ra ngoài.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Mà hung thủ là một sát thủ giả say gây chuyện, sau đó bị ông một phát súng bắn chết hết người đối chứng đúng không?
Ánh mắt nhìn Lâm Tân Minh của mọi người lập tức thay đổi, tất cả mọi người đều làm cảnh sát, Đường Kim vừa nói như thế, bọn hắn cũng lập tức cảm thấy Lâm Tân Minh quả thật có điều khả nghi.
- Đường Kim, cậu không hề có chứng cứ!
Lâm Tân Minh trầm giọng nói.
-Tôi biết ông nhắm vào tôi, vì lúc Đường Thanh Thanh gặp chuyện, một nữ nhân khác cũng gặp chuyện, người ra tay lại là cảnh sát từ tỉnh xuống, ông cũng từ tỉnh xuống phải không?
Đường Kim nhìn Lâm Tân Minh, sát khí bắt đầu tỏa ra:
- Lâm Tân Minh, tôi với ông không thù không oán, chắc chắn có người sai khiến, nói đi, là ai?
- Đường Kim, cậu bị kích thích quá độ, đi tìm bác sĩ tâm lí đi.
Lâm Tân Minh dùng ánh mắt thương hại nhìn Đường Kim, lúc này, hắn tựa hồ rất bình tĩnh, không nhìn thấy chút tức giận nào.
- Đầu năm nay, giảng đạo lý thật là không được a!
Đường Kim thở dài.
- Thôi nói rõ ra vậy, nếu ông nói kẻ chủ mưu thì tôi chỉ lấy mạng ông, nếu không thì mất mạng cả nhà.
Giọng nói rất bình thường nhưng khiến mọi người thấy lạnh, ai dám đứng trước cảnh sát nói diệt cả nhà chứ?
Tuy rằng biết Đường Kim mạnh mẽ nhưng không ngờ hắn như thế!
- Đường Kim, không có chứng cứ gì mà đổ mọi chuyện lên đầu tôi, cậu không thấy quá đáng sao?
Lâm Tân Minh rốt cục không thê trấn tính, lại giận dữ.
- Lâm Tân Minh, tôi không phải là cảnh sát, không cần có chứng cứ, tôi biết là ông làm, vậy là đủ rồi.
Đường Kim vẫn nói năng bình thường nhưng từng câu từng chữ hắn nói như sấm sét vào tai người ta:
- Nếu ông không nói, thì toi đảm bảo vợ ông đang dạy học, con trai đang học trung học sẽ tự nhiên mà chết, à quên, yên tâm là sẽ không có chứng cứ gì đâu.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 403: Ba điều vui mừng của đàn ông.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Lâm Tân Minh vẻ mặt cực kì khó coi, ánh mắt đầy sợ hãi, không chỉ hắn mà toàn cục cảnh sát đều thế bởi vì nhìn Đường Kim cực kì bình tĩnh.
Một kẻ ba hoa to mồm nói bậy bạ chả ai thèm để ý, nhưng một người bình tĩnh nói ra thì mới thực đáng sợ, nhất là Đường Kim nói ai dám nghi ngờ?
Những cảnh sát này vừa sợ hãi vừa giận Lâm Tân Minh, hắn muốn chết thì thôi việc gì còn liên lụy bọn hắn? Tuy chuyện lần này không liên quan gì nhưng Đường Thanh Thanh xảy ra chuyện, Đường Kim mà tức giận đại khai sát giới thì ai cản được?
- Đường Kim, chuyện của Đường Thanh Thanh không liên quan gì tới tôi!
Lâm Tân Minh cắn răng, nắm chặt tay, hắn đã nghiên cứu kĩ về Đường Kim, nhưng không ngờ Đường Kim lại ngoan độc như vậy, trước toàn cục cảnh sát mà dám nói giết cả nhà hắn!
- Chuẩn bị nhặt xác vợ con đi!.
Đường Kim không nhanh không chậm nói một câu, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Hiển nhiên, Đường Kim đã không muốn nói nhảm với Lâm Tân Minh, điều này làm lâm Tân Minh hụt hẫng, những tưởng có thể cò kè hoặc sống chết không nhận, ai ngờ... Nhất thời Lâm Tân Minh cảm thấy vô lực, giống như đấm thẳng vào không khí vậy, hắn vất vả tính kể những tưởng Đường Kim không làm được gì hắn, ai ngời Đường Kim quyết đoán và tàn nhẫn như vậy.
Thấy Đường Kim sắp ra đến cửa, Lâm Tân Minh vội nói:
- Đợi một chút!
Đường Kim dừng bước lại, xoay người, nhìn Lâm Tân Minh, thản nhiên hỏi:
- Thế nào? Luyến tiếc vợ con sao? Tính ra vợ ông cũng không xinh đẹp gì mà, tục ngữ nói rồi, ba điều vui mừng của đàn ông, muốn thăng quan phát tài thì phải bỏ vợ, đây là tôi đang giúp ông đó!
- Mọi người về hết đi!
Lâm Tân Minh không trả lời mà nói với những cảnh sát xung quanh
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ra, Lâm Tân Minh quả nhiên có vấn đề, bây giờ là muốn lén đàm phán với Đường Kim.
Sửng sốt mất mấy giây sau đó mọi người lục tục chuẩn bị ra về, chuyện này không ai muốn dính vào cả.
Nhưng vào lúc này, Đường Kim lại nói:
- Lúc trước bảo mọi người đừng đi thì giờ khoan vội đi đã!
Đường Kim vừa nói ra, tất cả mọi người đều đứng yên, không dám động đậy
- Lâm Tân Minh, ông biết không? Đàn ông ai cũng có khuyết điểm, dù tôi cực kì vĩ đại cũng vậy, tôi không có kiên nhẫn!
Đường Kim bình tĩnh nhìn Lâm Tân Minh nói:
- Bây giờ ông muốn nói tên hay là chờ nhặt xác vợ con rồi nói?
Lâm Tân Minh bất giác đổ đầy mồ hôi, hắn thật sự muốn rút súng ra bắn chết Đường Kim, nhưng nếu dễ bị bắn như vậy thì Đường Kim đã chết bao nhiêu lần rồi?
Phòng không nóng nhưng mồ hôi ướt đẫm lưng Lâm Tân Minh, hắn bắt đầu hối hận đã nhận việc này.
- Đường Kim, họa không dính người nhà, muốn đối phó thì ra tay với ta đi.
Lâm Tân Minh tối nghĩa nói
- Họa không dính người nhà? Khi các ngươi ra tay với Thanh tỉ có nhớ câu này không.
Đường Kim ngáp một cái, lộ rõ vẻ khinh bỉ:
- Huống chi ông đâu phải trẻ con ba tuổi? Không dính dáng đến người nhà còn gọi là họa sao?
Lâm Tân Minh hít một hơi thật sâu, như đã hạ quyết tâm thật lớn:
- Đường Kim, cậu có thể đảm bảo tôi nói ra rồi thì không làm hại người nhà tôi không?
Lâm Tân Minh vừa nói ra, tất cả cảnh sát đều bất ngờ nhìn hắn, tuy vừa rồi có chút nghi ngờ nhưng ai dám nghĩ một cục trưởng dày công bố trí chỉ là để mưu hại một cảnh sát dưới quyền?
Điều này không chỉ khiến người ta khó tin còn khiến họ thất vọng, đau khổ, vất vả làm gì khi mà ai biết lúc nào mình bị bán đi chứ?
- Dĩ nhiên, tôi là người rất trọng danh dự!
Đường Kim trả lời rõ ràng.
- Được, hi vọng cậu giữ lời!
Lâm Tân Minh cắn răng:
- Đường Kim, cậu đoán không sai, mọi việc đều do tôi làm, nhưng không phải là ai sai khiến mà cá nhân tôi muốn báo thù, bởi vì bạn tốt nhất của tôi ở Tiềm Long đã bị cậu giết!
- Vậy à?
Đường Kim lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó một bừng tỉnh:
- Được rồi, vậy thì ba người nhà ông có thể xuống đất gặp bạn được rồi!
Hời hợt nói xong, Đường Kim lại xoay người chuẩn bị đi.
- Đường Kim!
Lâm Tân Minh ngẩn ngơ, lập tức rống giận,
- Mày không giữ lời hứa!
- Lâm Tân Minh, ông ngu thì đừng bắt người khác ngu theo mình chứ?
Đường Kim cũng không thèm quay đầu lại.
- Nếu ông muốn nói bậy bạ thì sẽ phải trả giá.
Một cước đạp cửa phòng ra, Đường Kim lại không nhanh không chậm nói:
- Nhân tiện nói cho ông một câu, với kẻ địch chưa bao giờ tôi giữ chữ tín
Vừa dứt lời, Đường Kim liền biến mất, mọi người đều thấy lạnh run, không dám nói gì.
- Không...
Lâm Tân Minh rốt cục hỏng mất, hắn gào thét, xông ra ngoài:
- Đường Kim, đừng đi, là Dương Chấn Bang, là Dương Chấn Bang bảo tôi làm...
Ngoài hành lang, Đường Kim dừng bước lại, chậm rãi xoay người:
- Ông nói là cha của Dương Minh Hào, Dương Chấn Bang?
*Ba điều vui mừng của đàn ông: thăng quan, phát tài, vợ chết sớm. Nhớ mang máng vậy
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 404: Muốn giúp hắn một chút.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Đúng vậy, chính là Dương Chấn Bang, cậu giết Dương Minh Hào, hắn cũng muốn cậu chịu thống khổ như vậy, tôi chỉ nghe lệnh hắn thôi!
Lâm Tân Minh đột nhiên quỳ xuống:
- Đường Kim, chuyện không liên quan đến vợ con tôi, xin cậu tha cho họ!
- Tốt nhất ông nên cầu nguyện cho chính mình lần này nói thật!
Đường Kim chợt lách người đến trước mặt Lâm Tân Minh trước mặt, nắm lấy cổ áo của hắn xách lên, sau đó đột nhiên biến mất.
Tất cả cảnh sát không khỏi dụi mắt một cái, này, người đâu? Lại biến đâu rồi?
Không ít cảnh sát nhớ giữa trưa Đường Kim cũng đột nhiên biến mất, hắn không phải người?
********************
Biệt thự trên núi.
Tầng hầm.
Lâm Tân Minh uể oải trên mặt đất, trước mặt hắn là hai nữ một nam, chính là Đường Kim cùng Tống Oánh, Ninh Tâm Tĩnh.
- Giao hắn cho tôi đi, tôi sẽ làm hắn nói hết!
Tống Oánh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Tân Minh.
- Được, có kết quả liền báo cho tôi, tôi đi lên tỉnh đã.
Đường Kim gật gật đầu.
Đường Kim không tin tưởng Lâm Tân Minh nói sự thật, cho nên mang hắn đến đây định giao cho Ninh Tâm Tĩnh, nhưng Tống Oánh am hiểu hơn thì giao cho nàng.
- Ừm.
Tống Oánh lên tiếng.
Đường Kim nhanh chóng ra khỏi tầng hầm, bước ra biệt thự.
- Đường Kim, cậu muốn đến Dương gia?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- Có người muốn chết, đương nhiên tôi phải đi giúp hắn rồi.
Đường Kim lười biếng nói.
- Hình như cậu rất quen Dương Minh Kiệt?
Ninh Tâm Tĩnh hơi hơi trầm ngâm một chút:
- Dương Chấn Bang là cha ruột Dương Minh Kiệt, chỉ sợ...
- Dương Minh Kiệt chẳng qua là giúp ta kiếm tiền mà thôi, đừng nói là cha hắn, cho dù là hắn, dám hại Thanh tỷ, chỉ có một đường chết.
Đường Kim không có gì khúc mắc cảm giao tình của hắn với Dương Minh Kiệt còn chưa tốt đến vậy.
Ninh Tâm Tĩnh gật gật đầu, Đường Thanh Thanh suýt chết, Đường Kim không báo thù không được, nàng không nói gì thêm nữa
- Kỳ thật tôi còn có chuyện muốn nói với cậu, là về Tống Oánh.
Ninh Tâm Tĩnh chuyển đề tài.
- Ninh giáo quan, có việc cứ nói thẳng đi.
Đường Kim thoáng có chút ngạc nhiên, sao lại liên quan đến Tống Oánh đây?
- Tôi hi vọng Tống Oánh cũng có thể gia nhập Ám Kiếm.
Ninh Tâm Tĩnh nói ra.
- Mời nàng gia nhập Ám Kiếm?
Đường Kim ngẩn người, hắn thật không nghĩ tới Ninh Tâm Tĩnh đưa ra yêu cầu này.
Ninh Tâm Tĩnh gật gật đầu:
- Năng lực Tống Oánh cậu rõ hơn tôi, nơi này trừ cậu ra tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô ấy, cuộc chiến Long Kiếm sắp đến gần mà tình hình của chúng ta rất k ổn, thêm một người là thêm một cơ hội.
- Cuộc chiến Long Kiếm? Không phải có tôi sao?
Đường Kim có chút buồn bực.
- Một người không đủ.
Ninh Tâm Tĩnh lắc đầu:
- Mấy hôm nữa tôi sẽ nói cho cậu quy tắc cuộc chiến, không thể có chuyện chiến thắng nhờ vào một người duy nhất được.
- Tôi nhớ chỉ cần mười người thôi mà, khó khắn quá mà họ không có người sao?
Đường Kim thuận miệng hỏi.
- Nơi khác đều là địa bàn của Tiềm Long, muốn tìm người dưới mắt họ, khó càng thêm khó.
Ninh Tâm Tĩnh lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Tôi không lừa cậu, người các nơi khác tìm được không ai có thể so với Tống Oánh
- Ngô, Ninh giáo quan, tôi đồng ý, bất quá tôi có một điều kiện.
Đường Kim nhanh chóng đồng ý.
Bất quá, Đường Kim đáp ứng chủ yếu là muốn thêm một sự đảm bảo an toàn mà thôi.
- Điều kiện gì?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- Tống Oánh sau khi gia nhập Ám Kiếm, chỉ nghe lệnh của một mình tôi.
Đường Kim nói nhanh.
- Không thành vấn đề.
Ninh Tâm Tĩnh cơ hồ không có chút gì do dự, liền đáp ứng xuống.
- Thống nhất như vậy, không có việc gì nữa thì tôi lên tỉnh.
Đường Kim không muốn mất thêm thời gian nữa.
- Được.
Ninh Tâm Tĩnh gật đầu:
- Cậu yên tâm, người của cậu tôi sẽ bảo vệ tốt.
Đường Kim không nói thêm, lóe lên rồi biến mất.
***************
Tập đoàn Hoàng kim, văn phòng Dương Minh Kiệt.
Trong văn phòng, chỉ có hai người Dương Minh Kiệt và Trần Huy, lúc này sắc mặt hai người đều rất khó coi.
- Minh Kiệt, làm sao bây giờ?
Trần Huy mở miệng phá vỡ sự yên lặng:
- Có nên gọi điện giải thích cho Đường Kim không?
- Không.
Dương Minh Kiệt chậm rãi lắc đầu.
- Lúc này, chúng ta không thể tìm Đường Kim, nếu không càng thêm phiền toái.
- Thế cha anh thì làm sao bây giờ?
Trần Huy lo lắng.
- Bây giờ rất có thể Đường Kim đã lên tỉnh.
- Anh cảm thấy Đường Kim sẽ nể mặt tôi mà bỏ qua sao?
Dương Minh Kiệt thản nhiên mà hỏi.
Trần Huy trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu:
- Khả năng không lớn, chuyện lần này động tĩnh quá lớn, Đường Kim sẽ không dễ dàng dừng tay.
- Lúc trước, chúng ta bị đuổi khỏi tỉnh, cha ta bất lực, cuối cùng chẳng hề làm gì cả.
Dương Minh Kiệt chậm rãi nói:
- Mà bây giờ, chúng ta cũng bất lực, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể không làm gì.
Trần Huy nhẹ nhàng thở dài, gật gật đầu.
- Sau khi chết Dương Minh Hào, tôi đã an bải để mẹ ra nước ngoài nghỉ phép, chính là lo lắng chuyện này phát sinh, tôi vốn tưởng rằng cha mình thông minh ai ngờ lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, xem ra những gì ông ta tỏ ra yêu thích tôi, tất cả chỉ là giả dối.
Dương Minh Kiệt dần mất vẻ lo lắng, thay bằng nụ cười nhàn nhạt.
- Kỳ thật nếu nói Dương gia có gì vướng bận thì chỉ có mẹ tôi, mà bà ấy thì không có cừu hận gì với Đường Kim, không có gì phải lo lắng nữ arồi.
Nói đến đây, Dương Minh Kiệt hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ ra nụ cười hân hoan:
- Cho nên, lúc này Đường Kim lên tỉnh là cơ hội của chúng ta đòi là những gì thuộc về mình.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 405: Thật không hổ là anh em.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Thủ phủ tỉnh Thiên Namị, thành phố Minh Hồ.
Trong thành phố có một khu biệt thự nhỏ, tổng cộng có chín căn biệt thự, tám căn tám hướng bao quanh một căn lớn nhất, tám căn tám hướng độc lập, nhưng đều kết nối với căn trung tâm
Đây là gia tộc lừng lẫy tỉnh Thiên Nam, Dương gia.
Khoảng bảy giờ tối, màn đêm đã muốn buông xuống, trong phòng khách tầng một căn biệt thự trung tâm, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sa lon, cầm tạp chí nhưng cả buổi không lật tờ nào.
Người này là gia chủ Dương gia, Dương Chấn Bang.
Cũng không biết Dương Chấn Bang ngồi bao lâu, mãi đến khi ngoài cửa có tiếng động hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người dung mạo tuổi tác gần giống mình bước vào.
- Hưng Quốc, chú đã đến rồi.
Dương Chấn Bang nhàn nhạt nói:
- Ngồi đi.
Người vừa vào là em trai Dương Chấn Bang, Dương Hưng Quốc.
- Đại ca, tin tốt lành!
Dương Hưng Quốc hưng phấn:
- Lâm Tân Minh đã thành công, thù của Minh Hào, chúng ta báo được một nửa!
Dương Hưng Quốc cầm theo một chai rượu, lấy hai chén ra rót:
- Đại ca, đây là Laffey nhiều năm em quý nhất, chúng ta chúc mừng trước một chút!
- Chúc mừng?
Dương Chấn Bang lộ ra thần sắc cổ quái.
- Hưng Quốc, cần chúc mừng, có lẽ chính là chú đi?
- Đại ca, dĩ nhiên em cũng phải chúc mừng a, Đường Kim tiểu súc sinh kia giết Minh Hào, chúng ta giết tiểu tình nhân của hắn, chúng ta mất người chí thân, phải để hắn nếm thử cảm giác thống khổ như vậy, tuy rằng tạm thời không thể giết hắn nhưng như vậy không đáng để chúng ta ăn mừng sao?
Dương Hưng Quốc khẽ nhíu mày, tựa hồ không rõ ý của Dương Chấn Bang.
- Đúng vậy, đáng chúc mừng chú.
Dương Chấn Bang nhẹ nhàng thở dài:
- Tôi không nên tính sai như vậy, thật đáng tiếc, Minh Hào chết rồi, mẹ Minh Hào cũng đã chết, tôi quả thật muốn báo thù, cho nên khi chú nói có cách trả thù, tôi mới đồng ý, bây giờ tôi mới hiểu thực ra chú không muốn báo thù.
- Đại ca, anh nói gì vậy? Minh Hào là cháu của em, em xem nó như con mình, nó đã chết, em không muốn báo thù, còn muốn cái gì?
Dương Hưng Quốc tức giận.
- Đại ca, anh đã không muốn chúc mừng vậy để em tự về chúc mừng vậy!
Dương Hưng Quốc căm giận đứng dậy, muốn rời đi.
- Hưng Quốc, chú đã thành công, cần gì phải tiếp tục giả bộ nữa đây?
Dương Chấn Bang lại thở dài.
- Người đều là chú tìm, kế hoạch đều là chú an bài, dựa theo kế hoạch, Lâm Tân Minh vốn hẳn là bị xử lí. Nhưng chú không làm, bởi vì chú cần Lâm Tân Minh còn sống, cần Đường Kim moi được tên tôi từ hắn, bây giờ Đường Kim có lẽ đang trên đường lên tỉnh, qua ngày mai Dương gia thuộc về chú rồi
Vẻ phẫn nộ trên mặt Dương Hưng Quốc chậm rãi biến mất, dần được thay thế bởi vẻ mặt đắc ý, sau đó hắn lại ngồi xuống nhìn Dương Chấn Bang:
- Đại ca, anh biết rồi em không giả bộ nữa. Nhưng anh biết thì sao chứ? Anh có thay đổi được không?
- Chú nói đúng, tôi biết cũng không thay đổi được gì, chắc chắn tôi phải chết rôi.
Dương Chấn Bang rất bình tĩnh.
- Bất quá, Hưng Quốc, chú cũng sai lầm rồi, có một số việc, tôi vẫn là có thể thay đổi, tôi chết đi, không có nghĩa là Dương gia sẽ là của chú, tôi đã mất một đứa con trai nhưng vẫn còn một đứa xuất sắc hơn.
- Đại ca, Minh Kiệt đã bị đuổi khỏi tỉnh, chẳng lẽ anh cho là nó còn có thể trở về kế thừa Dương gia sao?
Dương Hưng Quốc lắc đầu.
- Không thể không nói, đại ca anh có chút khờ dại, giống như anh muốn tìm Đường Kim báo thù vậy, đến Liễu gia còn không dám trả thù, anh thì sao chứ?
- Chú cho là Đường Kim sẽ bỏ qua chú sao?
Dương Chấn Bang lắc đầu.
- Nếu như chú còn sống, Minh Kiệt có lẽ không thể trở về, nhưng nếu như chú chết, trừ nó ra, ai còn có thể tiếp quản Dương gia?
Dương Hưng Quốc sắc mặt khẽ thay đổi:
- Đại ca, anh muốn bán đứng em?
- Không, chuyện mượn đao giết người tôi không thích làm.
Dương Chấn Bang lộ ra một tia cổ quái:
- Bởi vì mượn đao chung quy cũng là của người khác, tôi thích tự mình ra tay hơn.
Lời còn chưa dứt, tay Dương Chấn Bang đột nhiên xuất hiện một khẩu súng, tiếng súng vang lên.
Đoàng!
Ngực Dương Hưng Quốc xuất hiện một lỗ máu.
- Anh... Anh...
Dương Hưng Quốc che ngực, ánh mắt khó tin Dương Chấn Bang, sau đó ngửa mặt ngã xuống.
Chậm rãi buông súng, Dương Chấn Bang nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
- Hưng Quốc, bây giờ đúng là thật sự đáng giá chúc mừng rồi!
Dương Chấn Bang tự lẩm bẩm, đột nhiên, một tay hắn giữ chặt cổ họng.
- Ây...
- Ha ha ha...
Trên mặt đất, Dương Hưng Quốc chưa tắt thở đột nhiên cười như điên.
- Mày hạ độc...
Dương Chấn Bang chỉ nói ra ba chữ, liền ngã lên ghế.
- Các ông thật không hổ là anh em a!
Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên.
- Trên đường xuống hoàng tuyền không tịch mịch a!
Theo cái thanh âm này, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện, đúng là Đường Kim.
Đường Kim đột nhiên nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dương Hưng Quốc điểm vài cái, sau đó một tay bóp miệng Dương Chấn Bang ra bỏ ít thuốc bột vào.
- Chết như vậy dễ dàng quá, để ta thêm chút khó khăn đi.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Chúc mừng các ông, một tháng tiếp theo được nếm mùi sống không bằng chết.
Cuối cùng, Đường Kim cười sáng lạn:
- Đúng rồi, quên nói cho các ông biết, tôi là Đường Kim, bây giờ các ông nên cảm ơn ân cứu mạng đi.
Dương Chấn Bang cùng Dương Hưng Quốc bây giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng không nói ra lời, đương nhiên, Đường Kim cũng không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, hắn xoay người, chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này bất ngờ xảy ra chuyện!
Ti...
Trong không khí vang lên một tiếng động nhỏ cao vút, cùng lúc đó Đường Kim đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng không khí dao động bất thường.
Bay sang bên cạnh vừa xoay người, Đường Kim liền thấy một sợi tơ màu bạc bắn nhanh về phía cổ họng mình.