Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 426: Thật không có tiền đồ!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Này đại sắc lang, không phải là anh muốn em với Tần Thủy Dao thương lượng sau này sống chung với nhau đó chứ?
Hàn Tuyết Nhu cấu, véo Đường Kim nhỏ giọng nói.
- Không có mà, anh muốn từ hôn Tần Thủy Dao, sao bảo các em sống chung được.
Đường Kim hì hì cười, sau đó cảm khái một câu:
- Chồng của nữ nhân kia thật hoa tâm a!
- Thôi đi, người ta chỉ tìm vợ bé mà thôi, sao hoa tâm bằng anh được.
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, nàng tuy rằng không cố ý hỏi thăm, cũng chưa từng hỏi qua Đường Kim, nhưng nàng biết bên người Đường Kim không thiếu mỹ nữ.
- Tìm có một vợ bé mà khiến vợ mình nhảy lầu, thật là không có tiền đồ!
Đường Kim nghiêm trang nói, sau đó chuyển đề tài:
- Honey, hay là chúng ta đi thôi, nơi này không có gì chơi a.
Hàn Tuyết Nhu chu mỏ một cái, thì ra trách người ta tìm ít nữ nhân quá.
Mặc dù mất hứng nhưng mà Hàn Tuyết Nhu cũng không nói thêm gì, nàng chỉ có mười sáu tuổi, thời gian sau này vẫn còn rất dài, đối với nàng hiện tại chuyện cần suy tính cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất là nàng bây giờ cùng Đường Kim thật vui vẻ, Đường Kim đối với nàng cũng rất tốt, như vậy như vậy đủ rồi, còn kết hôn gì vợ bé các loại đều là chuyện nhiều năm sau rồi, nàng hiện tại chẳng muốn phiền lòng vì những chuyện này.
Còi cảnh sát từ xa đến gần, Hàn Tuyết Nhu cũng khởi động xe, khi xe cảnh sát đi vào hiện trường, Ferrari cũng đồng thời ly khai.
Hai người cùng nhau ăn bữa tối, sau đó liền trở về ký túc xá, mất một chút thời gian chỉ cho Hàn Tuyết Nhu sử dụng nhẫn ra sao rồi Đường Kim giống như Hàn Tuyết Nhu sở liệu, bắt đầu chơi hai bán cầu có thể so với trái bowling trên người Hàn Tuyết Nhu.
Mà buổi tối đó, mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ cách vách cả đêm ngủ không ngon, bởi vì nàng thường chợt nghe cách vách truyền đến thanh âm quái dị.
Rạng sáng năm giờ, khi Tô Vân Phỉ rời giường đến cửa phòng Đường Kim, nàng không gõ cửa, bởi vì nàng lại nghe rõ ràng trong phòng truyền ra âm thanh làm cho người ta tim đập đỏ mặt, thanh âm này khiến nàng vội vàng rời đi.
Hơn tám giờ sáng.
Biệt thự Tần gia.
Nhìn thấy phòng khách cơ hồ đứng đầy cảnh sát và người toà án, Tần Khinh Vũ sắc mặt có chút tái nhợt, còn có chút phẫn nộ, nàng căm tức nhìn người dẫn đầu, một người họ Đào phó viện trưởng, tựa hồ đang tiến hành chống cự cuối cùng:
- Đào viện trưởng, các ông không nên quá đáng, không nóivụ kiện kia là xằng bậy,cho dù thật sự là vậy, tôi thiếu bọn họ cũng chỉ mấy trăm vạn, dựa vào gì mà niêm phong biệt thự của tôi, còn đuổi chúng tôi ra ngoài?
- Tần Khinh Vũ, chúng tôi làm việc theo đúng quy định, tất cả tài khoản ngân hàng của cô đã bị đóng băng, đây là tài sản cuối cùng của cô, dĩ nhiên là phải niêm phong, vì đề phòng cô phá hoại tài sản cho nên nhất định cô phải rời khỏi đây.
Vị phó viện trưởng họ Đào cũng vẻ mặt không nhịn được:
- Bây giờ tôi đang rất khách khí mời cô ra ngoài, nếu cô không đi dừng trách chúng tôi cưỡng chế thi hành!
- Tần tỷ, bỏ qua đi, chúng ta đi thôi.
Liễu Nguyệt nhỏ giọng khuyên, đầy một phòng nam nhân, thoạt nhìn như lang như hổ, tuy rằng Liễu Nguyệt biết kế hoạch của Tần Khinh Vũ, nhưng nàng vẫn lo lắng dùng sức mạnh sẽ thiệt thòi.
Nhìn Liễu Nguyệt đang mang thai, Tần Khinh Vũ cắn chặt răng, vẻ mặt phẫn hận không biết làm thế nào gật gật đầu:
- Được, chúng ta đi!
- Cho các ngươi mười phút dọn đồ đạc, thu dọn xong lập tức đi!
Đào Phó viện trưởng lạnh lùng nói.
- Không cần thu dọn, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở về !
Tần Khinh Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó liền kéo Liễu Nguyệt
- Chúng ta đi!
- Trở về?
Đào phó viện trưởng cười lạnh một tiếng:
- Thật là khờ dại, cô nghĩ cô còn có thể trở về?
Tần Khinh Vũ không để ý đến Đào phó viện trưởng, chỉ kéo Liễu Nguyệt đi ra phòng khách, nhanh chóng ra cửa biệt thự.
Nhưng vào lúc này, vài người trong một chiếc xe chui ra, cùng nhau đi về phía Tần Khinh Vũ, cầm đầu vốn là một nữ nhân, chính là Canh Hồng.
- Tần Khinh Vũ, Liễu Nguyệt, hiện tại có một lên án kiện cần các cô phải phối hợp điều tra, các cô đi với tôi một chuyến!
Canh Hồng dùng ánh mắt cừu hận nhìn Tần Khinh Vũ, khuôn mặt còn thể hiện một tia khoái cảm trả được thù.
- Các ngươi thật sự phải diệt sạch đúng không?
Tần Khinh Vũ sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngữ khí càng thêm phẫn nộ.
- Các cô tự mình lên xe hay là muốn tôi động thủ?
Canh Hồng lạnh lùng nhìn Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ không nói gì, nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, tựa hồ nàng còn ngóng nhìn có người đến giúp đỡ nàng.
- Đừng nhìn nữa, cô cho là còn có người có thể cứu cô sao?
Canh Hồng cười lạnh một tiếng
- Tần Khinh Vũ, cô yên tâm, đến lúc đó, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt!
- Tần tỷ, làm sao bây giờ? Em không thể để họ bắt đi, nếu không đứa trẻ trong bụng nhất định sẽ bị giết chết. Tần tỷ, chị nghĩ cách gì đi…
Liễu Nguyệt kinh hoảng, nước mắt cũng bắt đầu rơi.
- Liễu Nguyệt, Tần Khinh Vũ tự thân khó bảo toàn, cô còn cầu xin cô ta? Thật là buồn cười!
Canh Hồng vẻ mặt trào phúng, sau đó bỗng nhiên vung tay lên:
- Đưa hai người này đi cho tôi!
Phía sau Canh Hồng, bốn người đàn ông như lang như hổ đánh tới giống như lúc trước, chỉ khác là lúc này bên cạnh Tần Khinh Vũ không có Đường Kim.
Tần Khinh Vũ đột nhiên cứng người, nhưng một giây sau thân thể nàng liền thả lỏng xuống, bởi vì lúc đó, nàng nghe được một thanh âm:
- Dừng tay!
Thanh âm này khá xa lạ với Tần Khinh Vũ, còn có chút già nua, nhưng nghe nó bốn người đã muốn bổ nhào vào Tần Khinh Vũ đột nhiên ngừng lại.
Mọi người cùng nhau nhìn về tiếng nói, Tần Khinh Vũ cũng nhìn sang, sau đó nàng liền thấy một lão già ngồi xe lăn, mà phía sau lão già còn có một thanh niên đang đẩy xe lăn, đi về bên này.
- Ông là ai?
Canh Hồng giận dữ nhìn lão già.
- Ta chỉ là lão già, tất cả mọi người gọi ta là Cửu thúc.
Lão già ảm đạm cười.
- Cái gì?
Mặt Canh Hồng biến sắc.
- Ông chính là Cửu thúc?"
- Ta tới đây là muốn bảo đảm cho Tần Khinh Vũ.
Cửu thúc lại cũng không trả lời Canh Hồng, hiển nhiên là khinh thường trả lời, hắn chậm rãi nhìn mọi người một vòng, sau đó tiếp tục nói:
- Tất cả về đi, sau này có dịp ta mời mọi người uống trà.
Canh Hồng kỳ dị ánh nhìn Cửu thúc, sau đó tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tần Khinh Vũ, cuối cùng mới không cam lòng vung tay lên:
- Đi!
Đám người Canh Hồng nhanh chóng rời đinhóm người Đào phó viện trưởng chào Cửu thúc một câu cũng lập tức rời đi, bên ngoài biệt thự Tần gia, liền lại chỉ còn Tần Khinh Vũ, Liễu Nguyệt, Cửu thúc còn có người thanh niên đẩy xe lăn.
- Tần tiểu thư, hay là chúng ta đi vào nói chuyện chứ?
Cửu thúc lúc này mới nhìn Tần Khinh Vũ, thản nhiên nói.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 427: Không phải lần đầu đổi tên.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Tần Khinh Vũ dùng kỳ dị ánh mắt nhìn Cửu thúc một chút, sau đó lại nhìn về phía người thanh niên phía sau Cửu thúc, ánh mắt lóe lên một tia mê hoặc, nhưng rồi nàng gật đầu một cái, trấn định nói:
- Được rồi, mời hai vị vào!
Tần Khinh Vũ xoay người đi trước dẫn đường nên nàng lại không phát hiện ở phía sau người thanh niên kia đang nhìn nàng chằm chằm rất kỳ dị, trong ánh mắt này có si mê, còn có một tia điên cuồng.
- Hai vị mời ngồi, ta đi pha trà.
Tần Khinh Vũ dẫn hai người vào phòng khách, khá là khách khí bắt chuyện, đương nhiên, biểu hiện của nàng bây giờ rất bình thường, dù sao Cửu thúc vừa giúp nàng đại ân, nàng đương nhiên phải khách khí chiêu đãi.
- Tần tiểu thư, tôi tới nơi này không phải uống trà, cô không cần đi đâu.
Cửu thúc cười nhạt:
- Cô cứ ngồi đi, có một số việc chúng ta cần ngồi xuống từ từ nói.
- Được rồi, trước tiên cảm ơn Cửu thúc vừa giúp tôi đại ân.
Tần Khinh Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, lập tức nhẹ giọng nói với Liễu Nguyệt:
- Liễu Nguyệt, em mới kinh hãi không ít hay là lên lầu nghỉ ngơi trước đi.
- Được rồi, Tần tỷ.
Liễu Nguyệt gật gật đầu, sau đó lén lút nhìn Cửu thúc một chút rồi cũng chầm chậm đi lên lầu.
Tần Khinh Vũ đã ngồi xuống ghế salông , Cửu thúc vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, mà người thanh niên phía sau Cửu thúc vẫn đứng phía sau không hề có ý định ngồi xuống.
- Đại danh Cửu thúc ngài tôi đã sớm nghe qua, chỉ là không biết Cửu thúc ngày hôm nay vì sao lại đến giúp tôi vậy?
Tần Khinh Vũ lúc này mở miệng hỏi, trên mặt lộ ra mê hoặc vẻ mặt.
Trên thực tế, vẻ mặt mê hoặc của Tần Khinh Vũ không phải là làm bộ, Cửu thúc xuất hiện nằm ngoài dự liệu của nàng, đặc biệt là cách xuất hiện càng làm nàng khó hiểu.
- Tần tiểu thư, tôi giúp cô là có người nhờ cậy.
Cửu thúc khẽ mỉm cười.
- Có người nhờ?
Khóe miệng Tần Khinh Vũ lộ ra một tia cười khổ nhàn nhạt, sau đó hạ thấp giọng lầm bầm lầu bầu:
- Bây giờ chẳng lẽ còn có người đồng ý giúp ta sao?
- Tần tiểu thư, cô phải tin tưởng, bất kỳ thời điểm nào đều có người vẫn sẽ giúp cô.
Cửu thúc trong giọng nói tựa hồ có một ít những khác hàm ý.
- Cửu thúc, có thể nói cho tôi biết người kia là ai không?
Tần Khinh Vũ nợ một nụ cười đầy miễn cưỡng nhưng vẫn mỹ lệ rung động lòng người.
Không đợi Cửu thúc nói chuyện, Tần Khinh Vũ lại lầm bầm lầu bầu:
- Lẽ nào là Đường Kim? Không, không thể, hắn không thể nào giúp ta, ta đã đối xử với hắn như vậy...
Tần Khinh Vũ càng nói càng nhỏ, đến cuối hoàn toàn không thể nghe thấy nhưng chỉ cần nghe mấy chữ đó thôi là đủ khiến Cửu thúc và người thanh niên phía sau lộ vẻ vui mừng, quả nhiên Đường Kim và Tần Khinh Vũ đã có chuyện!
Vẻ kinh hỉ trên mặt Cửu thúc lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh chóng khôi phục bình thường, sau đó bình tĩnh nói:
- Tần tiểu thư, rất xin lỗi, tạm thời tôi không thể nói tên người đó nhưng nếu cô muốn biết thì rất nhanh thôi người đó sẽ xuất hiện trước mặt cô.
- Nhìn thấy hắn?
Tần Khinh Vũ khẽ biến sắc, tựa hồ có chút kinh hỉ, lại có chút cấp thiết:
- Tôi phải làm sao mới thấy hắn?
- Tần tiểu thư, chuyện này chúng ta có thể tạm thời không nói đến, trước tiên hãy bàn cách nào giải quyết phiền phức của cô trước đã.
Cửu thúc chuyển đề tài.
- Không biết Tần tiểu thư đã nghĩ làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó này chưa?
- Cửu thúc, không gạt ngài, tôi đã nghĩ tới mọi cách có thể nhưng vô dụng.
Tần Khinh Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ:
- Có điều, tôi nghĩ, Cửu thúc nếu hỏi như vậy chắc hẳn có đề nghị hay phải không?
- Tần tiểu thư quả nhiên là người thông minh.
Cửu thúc khẽ mỉm cười:
- Kỳ thực biện pháp không phải là không có, những người đưa tin bất lợi cho cô tôi có thể cho người đè xuống, thậm chí để cho bên truyền thông xin lỗi cô, thừa nhận là do bọn họ bịa đặt; số tài sản bị đóng băng tôi cũng có biện pháp giải tỏa; thế nhưng danh dự đã mất thì rất khó phục hồi, dù cho giới truyền thông phối hợp e rằng cũng không dễ dàng cho nên tôi có một biện pháp tốt hơn không biết Tần tiểu thư có đồng ý không?
- Cửu thúc, ngài nói biện pháp đó trước đi.
Tần Khinh Vũ có chút vội vàng nói.
Cửu thúc gật gù:
- Kỳ thực biện pháp này nói ra cũng rất đơn giản, chính là rút củi dưới đáy nồi, thế này nhé, danh dự Tần Khinh Vũ đã rất khó phục hồi thì chúng ta bỏ qua, chỉ cần cô thay tên khác, chuyển đi nơi khác, bắt đầu lại tất cả từ đầu thì người ta công kích Tần Khinh Vũ thế nào đâu có liên quan gì đến cô.
Tần Khinh Vũ ngẩn ngơ, suy tư một hồi, mới mở miệng hỏi:
- Cửu thúc, ý của ngài là bảo tôi thay hình đổi dạng, đi xa tha hương?
- Tôi biết Tần tiểu thư rất thông minh mà, chỉ nói qua là hiểu.
Cửu thúc tỏ ra tán thưởng.
- Nhưng mà tôi rất vất vả mới có chỗ đặt chân ở đây nay lại đột nhiên bỏ đi tất cả đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu, chuyện này...
Tần Khinh Vũ bộ dạng vừa có chút hứng khởi vừa có chút do dự.
Cửu thúc vừa cười:
- Tần tiểu thư, cô không cần lo lắng, tôi có thể bảo đảm sau khi chuyển sang nơi khác, tiền tài, quyền lực hay địa vị của cô so với bây giờ sẽ lớn hơn nhiều, vấn đề là cô có nỡ bỏ cái tên này không thôi.
- Cửu thúc, ngài nói vậy có ý gì?
Tần Khinh Vũ sắc mặt khẽ thay đổi.
- Tần tiểu thư, cô hiểu ý tôi mà, đây đâu phải lần đầu cô đổi tên, thêm lần nữa thì đã sao?
Cửu thúc không chút hoang mang nói.
Tần Khinh Vũ nhất thời hoàn toàn biến sắc, nàng bỗng nhiên đứng lên, sau đó lại có chút vô lực ngồi xuống.
Nhìn Cửu thúc, mắt Tần Khinh Vũ loé ra một tia kinh hoảng, còn có một tia khó tin:
- Cửu thúc, ngài... sao ngài biết?
- Tần tiểu thư, trên đời này không có bí mật có thể ẩn giấu vĩnh viễn.
Nụ cười trên mặt Cửu thúc càng thêm đậm, sự tình đã hoàn toàn nằm trong bàn tay hắn khiến hắn thêm tự tin.
- Người ủy thác tôi giúp đỡ Tần tiểu thư tương đối quan tâm cô, bởi vậy người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ.
Tần Khinh Vũ ngơ ngác ngồi ở trên ghế salông, thật lâu không nói.
Cửu thúc cũng không nói gì, trầm mặc chờ đợi, không có chút nôn nóng nào.
Tựa hồ qua thời gian rất lâu, Tần Khinh Vũ mới ngẩng đầu lên, khá kiên định nói:
- Cửu thúc, tôi có thể rời khỏi đây, cũng có thể thay tên đổi hình nhưng trước hết tôi muốn tìm Dao Dao của tôi, nếu không tôi không thể rời khỏi đây.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 428: Vậy thì đỡ tốn!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Khi Cửu thúc đi tới Tần gia biệt thự cũng là lúc Đường Kim tới biệt thự trên núi, tìm Đường Thanh Thanh đang khắc khổ tu luyện võ công.
Mấy ngày nay, Đường Thanh Thanh được lợi từ chân khí trong cơ thể nên khí lực tăng trưởng nhanh chóng, cộng thêm bộ pháp Đường Kim dạy nàng khiến nàng tiến bộ rất nhanh.
Nếu không hiện tại nàng cũng không thể khiến Ninh Tâm Tĩnh bồi luyện cùng, dĩ nhiên Ninh Tâm Tĩnh chưa dùng toàn lực rồi.
Nhìn Đường Thanh Thanh cùng Ninh Tâm Tĩnh ngươi đánh ta lui rất náo nhiệt làm Tần Thủy Dao đứng nhìn khá là ước ao, kỳ thực Tần Thủy Dao với các chiêu thức đều nhớ kĩ nhưng tư chất tu luyện nội công kém thậm tệ, cho nên biết làm chưa hẳn đã làm được, điều này khiến Tần Thủy Dao nhìn Đường Thanh Thanh mà ước ao đồng thời cũng khá là phiền muộn, tại sao mãi đến giờ nàng vẫn chưa luyện được tia nội công nào?
Mấy ngày trước nàng thậm chí hoài nghi là Đường Kim giấu làm của riêng, cố ý không dạy nàng, sau khi hỏi dò Đường Thanh Thanh và bốn tiểu nha đầu làm sao luyện tập nội công nàng mới phát hiện nguyên nhân là do bản thân mình.
- Thanh tỷ, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.
Giọng nói Đường Kim quen thuộc vang lên, Đường Thanh Thanh cùng Ninh Tâm Tĩnh cũng là lập tức dừng luyện tập, cùng Tần Thủy Dao nhìn về phía hắn.
- Tiểu đệ, cậu tới rồi!
Đường Thanh Thanh vui sướng rạo rực chạy đến trước mặt Đường Kim:
- Ngày hôm nay có phải là lại muốn dạy võ công mới cho chị?
- Thanh tỷ, ham nhiều không tốt, tạm thời tỷ cứ luyện cho thành thục đã.
Đường Kim nói rất chân thành.
- Hừm, tỷ biết rồi.
Đường Thanh Thanh gật gù.
Tần Thủy Dao bên cạnh bĩu môi, cài gì mà ham nhiều không tốt, tử sắc lang tìm nhiều mỹ nữ như vậy mà không biết đạo lý này sao?
- Thanh tỷ, em tặng chị cái này.
Đường Kim kéo Đường Thanh Thanh đến bên cạnh, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra:
- Xem này, của chị!
- A? Nhẫn a!
Đường Thanh Thanh hơi kinh ngạc, lập tức mặt cười ửng đỏ:
- Sao cậu lại đưa nhẫn cho chị?
Đường Kim đeo nhẫn cho Đường Thanh Thanh sau đó hì hì cười:
- Thanh tỷ, nhẫn đeo rồi, từ đây chị là người của em.
Đường Thanh Thanh lườm một cái:
- Tỷ không phải người của cậu, chỉ là chị kết nghĩa!
Mặc dù nói như vậy, Đường Thanh Thanh lại không gỡ nhẫn ra, mà giơ tay lên nhìn tỉ mỉ.
- Thanh tỷ, nhìn rõ tiểu mỹ nữ trên nhẫn chứ?
Đường Kim không nhịn được hỏi.
- Thấy chứ, chính là ta mà.
Đường Thanh Thanh hời hợt nói.
- Thanh tỷ, vậy chỉ không có biểu hiện gì đặc biệt chút sao?
Đường Kim bắt đầu nhắc nhở Đường Thanh Thanh.
- Ừ, tiểu đệ, cảm ơn cậu, chị rất thích chiếc nhẫn này!
Đường Thanh Thanh xem ra rất thích chiếc nhẫn này, xem đi xem lại, sau đó còn hỏi một câu:
- Đúng rồi, tiểu đệ, còn có việc gì không? Nếu như không có, chị tiếp tục luyện võ.
Đường Kim nhất thời hơi buồn bực, phản ứng của Thanh tỷ sao không học hỏi Thất tiên nữ vậy? Nếu không học Hàn Tuyết Nhu cũng được a.
- Thanh tỷ, còn có chút việc, chiếc nhẫn này còn có chút công dụng đặc thù .
Không được Đường Thanh Thanh hôn nồng nhiệt cảm ơn khiến Đường Kim rất thất vọng nhưng hắn vẫn không quên nói rõ công dụng của chiếc nhẫn.
Mấy phút sau, Đường Thanh Thanh cũng đã biết thêm công dụng của chiếc nhẫn, nàng hưng phấn hôn lên mặt Đường Kim:
- Tiểu đệ, thưởng cho cậu!
Thưởng một nụ hôn, Đường Thanh Thanh liền chạy tới cùng Ninh Tâm Tĩnh tiếp tục luyện công, tuy rằng phần thưởng này cách kỳ vọng của Đường Kim rất xa, có điều dù sao cũng hơn không có, Đường Kim cũng bớt phiền muộn một chút.
- Đường Kim thối, sao không tặng nhẫn kim cương, tặng nhẫn vàng vậy cậu không thấy rất quê mùa sao?
Tần Thủy Dao căm giận nói, hiển nhiên toàn bộ quá trình Đường Kim trao nhẫn cho Đường Thanh Thanh nàng đều thấy rõ.
- Cô cảm thấy nhẫn vàng rất quê mùa sao?
Đường Kim dùng ánh mắt quái dị nhìn Tần Thủy Dao.
- Phí lời, đương nhiên quê mùa rồi, thời đại này còn có mấy người dùng nhẫn vàng nữa!
Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng.
- Như vậy a.
Đường Kim một bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ dáng vẻ
- Được rồi, nếu cô không thích, vậy thì đỡ tốn rồi!
- Không đưa cho tôi? Cậu có ý gì...
Tần Thủy Dao sững sờ, lập tức hiểu được:
- Này, cậu vốn là chuẩn bị cũng đưa cho tôi?
- Đúng đấy, cô xem, đây này!
Đường Kim lôi một mớ nhẫn ra.
- Có điều cô không thích, vậy thì tôi giữ lại được rồi.
Tần Thủy Dao có chút tức giận trừng mắt lườm Đường Kim, nhìn chiếc nhẫn vàng bóng loáng trên tay hắn muốn cầm ngắm mà ngại.
- Đồ ngốc, cô muốn không? Muốn thì nói đi, cô không nói sao tôi biết cô muốn gì.
Đường Kim cười hì hì nhìn Tần Thủy Dao, không thèm để ý đến vẻ buồn bực của Tần Thủy Dao
Đang lúc này, điện thoại di động của hắn đổ chuông, hắn nghe máy:
- A lô, tôi là Đường Kim... Được, tôi rõ rồi.
Đường Kim nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó liền đột nhiên biến mất, để lại Tần Thủy Dao đứng đó hờn dỗi.
************
Phòng khách biệt thự Tần gia.
Tần Khinh Vũ vừa đồng ý có thể rời Ninh Sơn, đang có chút bất an chờ Cửu thúc trả lời chắc chắn.
- Tần tiểu thư, tung tích con gái cô chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, hiện tại chúng tôi nghĩ cô bé đã rời Ninh Sơn thị.
Cửu thúc hơi trầm ngâm một chút:
- Yêu cầu của cô rất hợp lý, chúng tôi cũng muốn trước tiên tìm con gái cho cô nhưng bây giờ e là không được, vì lẽ đó chúng tôi hy vọng cô rời đi cùng chúng tôi trước, chúng tôi vẫn sẽ dồn lực tìm con gái cho cô, nhưng trong mấy ngày tới cô nhất định phải rời đi.
- Cửu thúc vậy thì không được, tôi có thể không có gì nhưng không thể không có con gái, không tìm được Dao Dao tôi sẽ không đi!
Tần Khinh Vũ rất kiên quyết nói.
- Không gì là không được, cô nhất định phải đi theo tôi!
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, xuất phát thanh niên phía sau Cửu thúc:
- Mặc kệ cô có đồng ý hay không cô cũng phải đi theo tôi, tôi có thể đảm bảo sẽ tìm con gái giúp cô nhưng nếu cô không đi tôi cũng có thể đảm bảo đời này cô sẽ không còn gặp lại con gái cô nữa!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 429: Giải thoát giúp lão!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Thanh niên đột nhiên nói tiếp, không chỉ khiến Tần Khinh Vũ kinh hãi mà cả Cửu thúc cũng hơi kinh ngạc.
- Nhân thiếu, ngài...
Cửu thúc không nhịn được quay đầu nhìn lại, tựa hồ muốn nói gì đó.
Thanh niên này dĩ nhiên chính là Nhân thiếu, hắn vung vung tay:
- Cửu thúc, ta không kiên nhẫn nổi, thời gian không nhiều, ta đã không thể tiếp tục chờ nữa, mấy ngày nữa ta nhất định phải trở về kinh thành để chuẩn bị, chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, hiện tại việc đã đến nước này, chúng ta thẳng thắn nói ra đi.
Cửu thúc khẽ thở dài một hơi, sau đó gật gật đầu, không nói gì nữa.
Nhân thiếu chầm chậm bước tới trước rồi bệ vệ ngồi đối diện Tần Khinh Vũ, dùng ánh mắt xâm lược không chút che giấu nhìn thẳng Tần Khinh Vũ:
- Tự giới thiệu mình một chút, ta là Tiêu Nhân, có điều mọi người đều gọi ta là Nhân thiếu.
Tần Khinh Vũ hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên một tia thần thái khác thường, nàng nhìn Nhân thiếu bình tĩnh nói:
- Nếu là tôi không đoán sai, anh chính là người Cửu thúc vừa nói tới phải không?
- Đúng như Cửu thúc từng nói, cô là người đàn bà thông minh.
Nhân thiếu khẽ mỉm cười, không hề che giấu ý đồ của hắn đối với Tần Khinh Vũ:
- Ta yêu thích nữ nhân thông minh, càng yêu thích nữ nhân như cô vừa thông minh lại xinh đẹp, vừa nãy Cửu thúc rất uyển chuyển nói cho cô rất nhiều, ta không dài dòng nữa, tôi muốn cô làm người đàn bà của ta!
- Nếu như tôi không đồng ý?
Tần Khinh Vũ bình tĩnh hỏi.
- Cô có đồng ý hay không thực ra đã không quan trọng.
Nhân thiếu lộ rõ nụ cười đã tính trước:
- Bởi vì ta muốn dẫn cô đi kỳ thực rất dễ dàng, ta có thể để Kỷ ủy đưa cô đi rồi giao cho ta, ta cũng có thẻ trực tiếp đưa cô đi, dĩ nhiên ta càng hy vọng cô cam tâm tình nguyện đi theo ta. Chín năm trước, từ lần đầu nhìn thấy cô ta đã hy vọng có thể có được cô, không chỉ thể xác mà cả trái tim.
Chậm rãi thở ra một hơi như tản đi tích tụ trong lòng bao năm, sau đó Nhân thiếu tiếp tục nói:
- Vốn là ta nghĩ trước tiên chậm rãi chiếm lấy trái tim cô, có điều người tính không bằng trời tính, vì lẽ đó ta quyết định chiếm lấy cô trước, ta đủ tự tin sau khi chiếm được người cô sẽ chiếm được tâm của cô, giờ đây tôi đến để thông báo cho cô thu thập đồ đạc rời đi theo tôi!
Tần Khinh Vũ nhìn Nhân thiếu, trên mặt lộ vẻ quái dị, có điều rất nhanh, nàng liền khôi phục bình thường, thở một hơi thật dài, Tần Khinh Vũ như trút được gánh nặng:
- Tôi cuối cùng đã rõ ràng, nguyên lai tất cả đều là anh làm.
Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Tần Khinh Vũ tiếp tục nói:
- Tôi vẫn cho là ai đó có thù oán với tôi nên dùng hết mọi thủ đoạn hèn hạ đối phó tôi, nhưng giờ tôi mới rõ nguyên lai kẻ bí mật đối phó tôi không phải là kẻ thù mà là anh, dồn tôi đến cùng đường là muốn tôi khuất phục?
Trong nháy mắt Tần Khinh Vũ đã hiểu rõ mọi chuyện, so với dự đoán của nàng khác hoàn toàn nhưng lộ ra Nhân thiếu này thì kế hoạch của nàng đã thành công.
- Khinh Vũ, vì nàng ta đã nỗ lực chín năm, ta không hy vọng nàng khuất phục ta, chỉ muốn nàng hiểu ta thật lòng yêu nàng.
Giọng nói Nhân thiếu nhu hòa hơn hẳn:
- Nàng rất thông minh, ta tin nàng có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất, đương nhiên có chuyện nàng sai rồi, ta có rất nhiều thủ đoạn còn chưa dùng tới đâu, Khinh Vũ, nàng...
Một giọng nói vang lên cắt lời Nhân thiếu:
- Ngậm mõm chó lại, anh không đủ tư cách xưng hô với Khinh Vũ tỷ tỷ như thế!
Cùng với giọng nói này, một người không nhanh không chậm đi từ trên cầu thang xuống, cùng lúc đó Cửu thúc cùng Nhân thiếu hoàn toàn biến sắc, bọn họ cùng nhau quay đầu, nhìn người đó với vẻ mặt khó tin.
- Đường Kim? Sao mày ở đây?
Cửu thúc nhìn người đến, trong giọng nói không chỉ có một tia kinh hoảng, còn có một tia hoảng sợ.
Nhân thiếu trong nháy mắt mặt chuyển sắc trắng bệch, nhưng hắn không nói gì với Đường Kim mà nhanh chóng khôi phục bình thường, quay đầu lại nhìn Tần Khinh Vũ, bình tĩnh nói:
- Cô so với ta tưởng tượng còn thông minh hơn, xem ra từ đầu đến cuối đây là một cái bẫy, chẳng trách ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là ta quá cuống.
- Tôi ở đây không phải rất bình thường sao?
Đường Kim không chút hoang mang xuống lầu đi tới phòng khách, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Tần Khinh Vũ, hắn không để ý tới Nhân thiếu, mà nhìn Cửu thúc:
- Ông lão, có câu gọi là lão bất tử là tặc, lời này thực sự là rất thích hợp lão, lão tuổi không nhỏ lại còn ngồi xe lăn, chắc vất vả thôi để tôi giải thoát cho lão đi!
Cửu thúc sắc mặt có chút khó coi, có điều không chờ hắn nói chuyện, Nhân thiếu liền mở miệng:
- Đường Kim, giờ mày bắt đầu muốn chúc mừng thắng lợi không phải quá sớm sao?
Đường Kim chuyển hướng sang Nhân thiếu:
- Tên của anh không sai, Tiêu Nhân Tiêu Nhân, chính là tiểu nhân mà, có câu nói chó sủa là chó không cắn, lời này cũng rất thích hợp anh, anh ở Ninh Sơn không có danh tiếng gì, nguyên lai là con chó ẩn giấu sâu nhất!
- Đường Kim, mày chỉ là tên cuồng bạo lực, mày không hiểu trí thức là gì.
Nhân thiếu cười nhạt, hắn không một chút hoang mang nào:
- Ta nghĩ, vào lúc này mày khẳng định đang nghĩ muốn giết ta, chỉ có điều nếu mày làm vậyTần Khinh Vũ nhất định sẽ hối hận cả đời.
Quay đầu nhìn Tần Khinh Vũ, Nhân thiếu cười nhạt:
- Ta vừa nói ta có rất nhiều thủ đoạn, vốn nghĩ rằng những thủ đoạn kia không cần dùng tới nhưng giờ thì không được rồi.
- Đường Kim, trước tiên đừng động thủ, tôi muốn xem chỗ dựa của hắn là gì.
Tần Khinh Vũ nhẹ giọng nói một câu.
- Được rồi, Khinh Vũ tỷ tỷ.
Đường Kim gật gật đầu.
- Nhân thiếu, có thủ đoạn gì thì nói nhanh một chút đi, Đường Kim không có tính kiên nhẫn đâu.
Tần Khinh Vũ nhìn Nhân thiếu, lành lạnh nói, lúc này mọi ngụy trang của nàng biến mất sạch khôi phục lại một Tần Khinh Vũ cao quý tao nhã.
Nhân thiếu cười nhạt:
- Nói chuyện cùng cô, cảm giác thật tốt, mấy ngày nay, ta vẫn nỗ lực tìm Tần Thủy Dao, dĩ nhiên giờ ta đã biết vì sao ta không tìm được nó, nhưng mà không quan trọng vì ta đã tìm được một người trọng yếu với cô không thua gì Tần Thủy Dao!
Nói đến đây, Nhân thiếu dừng lại một chút, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn, chậm rãi phun ra mấy chữ cuối cùng:
- Con trai của cô!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 430: Thế này đủ sáng tạo chứ?
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Nghe được hai chữ này, Đường Kim bất giác nhìn về phía Tần Khinh Vũ, Khinh Vũ tỷ tỷ còn có con trai? Hắn thật sự hoàn toàn không biết chuyện này đấy.
Tần Khinh Vũ sắc mặt vẫn như thường, không hề xuất hiện tình trạng biến sắc như Nhân thiếu tưởng tượng, trong ánh mắt của nàng ngược lại có mấy phần châm chọc lại thêm mấy phần cười nhạo:
- Đây chính là cái anh gọi là thủ đoạn?
Trong lòng Nhân thiếu rốt cục có một tia bất an, Tần Khinh Vũ trấn địnhngoài sự dự liệu của hắn, có điều biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí cũng rất bình tĩnh:
- Tần Khinh Vũ, người khác không biết quá khứ của cô, nhưng ta biết, người khác đều cho rằng cô chỉ có một người con gái là Tần Thủy Dao, nhưng ta lại biết Tần Thủy Dao kỳ thực còn có một ca ca, sinh cùng ngày, mà hắn bây giờ ở trong tay ta, nếu giờ cô đến kinh thành với tôi thì sẽ gặp được hắn, nếu không cả đời này đừng mơ.
- Khiến anh thất vọng rồi, người mà anh nói không phải con trai tôi, đời này tôi có nhìn thấy hắn hay không cũng không quan trọng.
Tần Khinh Vũ trào phúng nói:
- Có người tự cho là hiểu rõ tôi nhưng thực ra chỉ biết chút vặt vãnh thôi, nếu như đây là thủ đoạn cuối cùng của anh thì khả năng đây là lần cuối trong đời anh dùng được nó.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, không cần phí lời với hắn, không bằng ta trực tiếp giết chết hắn đi.
Đường Kim lúc này không nhịn được nói.
Đường Kim nhìn Nhân thiếu, tỏ vẻ khó khăn:
- Nên để anh chết như thế nào đây? Tôi thấy nên sáng tạo một chút.
- Đường Kim, mày muốn giết ta?
Nhân thiếu rốt cục hết trấn định, mặt biến sắc.
- Vừa còn đang nổ chính mình trí lực đáng sợ cỡ nào, nhưng thực ralà kẻ ngu ngốc.
Đường Kim đầy khinh bỉ nhìn Nhân thiếu:
- Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra anh muốn giết mày, thế mà anh lại còn không biết?
- Đường Kim, tốt nhất mày phải rõ ràng, ta họ Tiêu, kinh thành Tiêu gia Tiêu...
Nhân thiếu bắn ra ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí trở nên nghiêm lệ, chỉ có điều bây giờ biểu hiện của hắn như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy ngoài mạnh trong yếu.
Đùng!
Đường Kim trực tiếp táng một bạt tai, đánh những lời Nhân thiếu chưa kịp nói vào bụng
- Đừng lấy cái gì kinh thành Tiêu gia làm tôi sợ, tôi chưa từng nghe đến đâu!
- Đường Kim, tiếp điện thoại.
Cửu thúc lúc này đột nhiên nói, đồng thời còn đem một điện thoại di động về phía Đường Kim.
- Lão bảo tôi tiếp à?
Đường Kim trừng mắt nhìn Cửu thúc một chút, sau đó cầm điện thoại ném thẳng vào đầu Cửu thúc:
- Hai người các ngươi thật coi mình là nhân vật nào sao? Tôi muốn bóp chết các ngươi đơn giản như con kiến, lại dám đánh chủ ý đến Khinh Vũ tỷ tỷ, muốn chết có sáng tạo cũng không cần đến thế.
Điện thoại di động tiếp xúc thân mật với đầu Cửu thúc không chỉ khiến bản thân nó vỡ nát còn tiện đà vỡ luôn đầu Cửu thúc, lão hét thảm một tiếng rồi ngất đi.
Quay đầu lại nhìn Nhân thiếu, Đường Kim không chút hoang mang nói rằng:
- Tôi vừa nghĩ ra một biện pháp rất có sáng tạo, loại nhân vật như anh còn không bằng con kiến, cho nên tôi định để kiến cắn chết anh, thấy sao? Đầy sáng tạo phải không?
- Mày giết ta, mày cũng sống không được bao lâu, Tiêu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!
Đối mặt tử vong, Nhân thiếu chỉ có thể dùng thân phận mình để tạo áp lực với Đường Kim, lúc này trí lực còn không bằng cái rắm.
- A, xem ra anh thật hài lòng với sự sáng tạo vừa rồi, để tôi thỏa mãn ý nguyện của anh vậy!
Đường Kim lười biếng nói, sau đó một tay nắm lấy cổ áo Nhân thiếu, nâng hắn lên, một cái tay khác nắm xe đẩy Cửu thúc, cuối cùng hắn mới nhìn về phía Tần Khinh Vũ:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, để em chuyển bọn họ sang chỗ khác xử lí kẻo bẩn nhà.
- Ừm, tốt.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
Đường Kim cũng không tiếc nói nữa, đột nhiên biến mất.
************
Nửa giờ sau, đỉnh Ninh sơn.
Cửu thúc đã tỉnh lại kinh hãi nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, hoảng sợ gào thét:
- Điên rồi, Đường Kim, ngươi chính là người điên!
- Lão già đáng chết, câm miệng cho tôi, không tôi diệt cả nhà lão!
Đường Kim mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Cửu thúc, sau đó nhìn Nhân thiếu cách đó không xa lầm bầm lầu bầu:
-Thực sự là một điểm thưởng thức cũng không có, chuyện này quả thật chính là kiệt tác giết người đệ nhất lịch sử a!
Cửu thúc không dám nói nữa, bởi vì hắn tin tưởng, Đường Kim thật sự sẽ diệt cả nhà hắn, hắn đã sớm bán tàn phế, chết không đáng kể nhưng hắn cũng có người nhà, hắn không thể rước lấy tai họa cho người nhà được.
Có thể nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Nhân thiếu, Cửu thúc vẫn không ngừng sợ hãi, ở khi mới đến đỉnh núi hắn đã tỉnh lại, sau đó hắn liền nhìn thấy Đường Kim thả trên người Nhân thiếu một chút bột phấn không biết tên, tiếp theo Đường Kim không biết kiếm ở đâu mấy tổ kiến, kiến chen chúc bò đến người Nhân thiếu, hiện tại toàn thân Nhân thiếu là kiến không thể thấy rõ nhưng Cửu thúc biết chúng đang cắn xé thân thể Nhân thiếu.
Lúc mới đầu, Nhân thiếu còn có thể phát ra tiếng kêu thảm, nhưng rất nhanh khi những con kiến bò vào kín miệng hắn thì đã không còn âm thanh nào phát ra.
Đường Kim hiển nhiên rất hài lòng với kiệt tác của mình, thưởng thức một hồi, hắn liền quay đầu nhìn về phía Cửu thúc:
- Lão già đáng chết, chết như vậy rất sáng tạo chứ? Lão có muốn chết như thế không?
- Đường Kim, Nhân thiếu chỉ là yêu thích Tần Khinh Vũ mà thôi, ngươi không thể cho hắn thoải mái chút sao?
Cửu thúc âm thanh có chút khàn khàn, còn mang theo vài phần cầu xin.
- Không thể.
Đường Kim thản nhiên nói:
- Bởi vì, yêu thích Khinh Vũ tỷ tỷ chính là sai lầm lớn nhất, Khinh Vũ tỷ tỷ là của tôi.
- Cái gì? Ngươi, ngươi lại vậy...
Cửu thúc khó tin nhìn Đường Kim, sau đó, nhưng là bừng tỉnh, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy a!
Đường Kim nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn An Tâm Tĩnh gọi, điều này khiến hắn buồn bực, Ninh Tâm Tĩnh tìm hắn có chuyện gì đây? Hắn vừa rời biệt thự mà.
- Ninh huấn luyện viên, không phải là bốn tiểu ma nữ lại gây chuyện gì chứ?
Đường Kim vẫn nhận điện thoại, thuận miệng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Ninh Tâm Tĩnh ngữ khí có chút kỳ dị:
- Đường Kim, có người là Tiêu Nhân, có phải là ở trong tay cậu?
- Tiêu Nhân?
Đường Kim hơi sững sờ, sau đó nghĩ đến cách đó không lâu Cửu thúc bảo hắn nghe điện thoại, liền có chút kinh ngạc hỏi:
- Ninh huấn luyện viên, không phải là cô cầu xin cho hắn đó chứ?