14-03-2011, 04:41 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Lãng TÃch HÆ°Æ¡ng Äô
Tác giả: Yên Lộ Thương Mang
Chương 288 : Khám bệnh
Nguồn: Sưu Tầm
Từ miệng của bá»n Từ Chánh, Lâm Bắc Phà m biết được bệnh tình cô cháu gái của ngÆ°á»i đó Ä‘ang ngà y cà ng xấu Ä‘i, chÃnh vì váºy mà bá»n chúng má»›i vá»™i vã đến tìm mình nhÆ° váºy, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hy vá»ng cô bé đó được chữa trị cà ng sá»›m cà ng tốt.
Mặc dù Lâm Bắc Phà m rất hoảng loạn, nhÆ°ng cÅ©ng biết được việc gì là quan trá»ng. Äứng trÆ°á»›c má»™t sá»± việc nhÆ° thế nà y, hắn cÅ©ng không dám là m bừa, vì váºy mà hắn vá»™i và ng đứng thẳng ngÆ°á»i dáºy, cùng vá»›i TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng Ä‘i theo mấy ngÆ°á»i đó ra phÃa bên ngoà i.
“Lâm Bắc Phà m!â€
Äúng lúc nà y Bạch Nhạc Huyên Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy nhìn chằm chằm và o hắn.
Lúc nà y đây Lâm Bắc Phà m má»›i nhá»› ra đại minh tinh vẫn còn ở đây, nói gì thì nói, hôm qua mình cÅ©ng hôn đối phÆ°Æ¡ng mấy lần, Ãt nhiá»u cÅ©ng phải chịu trách nhiệm. Hắn vẫy vẫy tay vá»›i mấy ngÆ°á»i Từ Chánh, sau đó bÆ°á»›c vá» phÃa Bạch Nhạc Huyên.
“Tôi...tôi...tôi...ngà y kìa sẽ có má»™t buổi biểu diá»…n ở sân váºn Ä‘á»™ng Nhân Dân, anh có thể đến xem tôi hát không?â€
Bạch Nhạc Huyên thấy hắn bÆ°á»›c vá» phÃa mình, thì hai má cô lại á»ng Ä‘á» hết cả lên, nhìn đẹp vô cùng, không khác gì đóa hồng rá»™ nở cả.
“Cái nà y....†Lâm Bắc Phà m cố tình nhìn thẳng và o đối phương, tay phải vuốt vuốt cằm, trên mặt lộ rõ vẻ lưỡng lự.
“Nếu...nếu anh có việc thì thôi váºy!â€
Äây cÅ©ng là lần đầu tiên Bạch Nhạc Huyên chủ Ä‘á»™ng má»i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đến tham gia buổi biểu diá»…n của mình, ai ngá» lại xảy ra tình huống nhÆ° váºy chứ? GÆ°Æ¡ng mặt lá»™ rõ vẻ thất vá»ng, có Ä‘iá»u cô vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói.
Lâm Bắc Phà m nhìn thấy cô nhÆ° váºy thì nhất thá»i nở nụ cÆ°á»i nói: “Tôi chẳng biết chút gì vá» ca hát hết, e rằng nghe không hiểu, có Ä‘iá»u có thể Ä‘i xem đại minh tinh danh tiếng toà n à châu biểu diá»…n thì cÅ©ng là má»™t sá»± hưởng thụ, nhất định tôi sẽ Ä‘i!â€
Má»™t nụ cÆ°á»i vui sÆ°á»›ng lá»™ ra trên khuôn mặt của Bạch Nhạc Huyên, cô gáºt đầu liên tiếp nói: “Váºy được rồi, đến lúc đó tôi sẽ cho ngÆ°á»i đứng đợi đón anh, rồi Ä‘Æ°a anh và o bên trong!â€
Ngà y trÆ°á»›c cô còn chẳng thèm tổ chức mấy buổi biểu diá»…n nhÆ° thế nà y, má»™t là rất mệt, hai là cô cÅ©ng không để ý đến chá»— tiá»n kiếm được đó, ba là lại phải xuất đầu lá»™ diện trÆ°á»›c mặt bao nhiêu là fans và phóng viên để tiếp nháºn những cuá»™c phá»ng vấn thế ná» thế kia của há», nếu không phải vì những fans vẫn thÃch nghe những bà i hát của mình, thì e rằng cô sẽ chẳng bao giá» tổ chức những buổi biá»…u diá»…n thế nà y, có Ä‘iá»u giỠđây sau khi nghe được câu nói nà y của đối phÆ°Æ¡ng, thì cô Ä‘á»™t nhiên cảm thấy buổi biểu diá»…n lần nà y ý nghÄ©a vô cùng lá»›n, mình nhất định phải chuẩn bị cho tốt má»›i được, không thể mắc bất kỳ sai lầm nà o trÆ°á»›c mặt anh ấy.
Lâm Bắc Phà m cố ý dà sát miệng và o tai cô thì thà o: “Thá»±c ra thì tôi vẫn hy vá»ng được nhìn ngắm cô ở trong phòng cô cÆ¡, đặc biệt là và o buổi tối!â€
Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Nhạc Huyên Ä‘á»™t nhiên lại Ä‘á» á»ng lên, không những thế còn lan ra cả tai lẫn cổ nữa, cô tá»± cảm thấy tim mình Ä‘áºp thình thịch không ngá»›t, cô cố gắng lÆ°á»m đối phÆ°Æ¡ng má»™t cái rồi gắt giá»ng: “Anh đúng là đồ háo sắc, chỉ biết nói nhảm mà thôi, anh còn nói năng lung tung...tôi...thì vá» sau tôi không thèm để ý đến anh nữa đâu!â€
Lâm Bắc Phà m ha ha cÆ°á»i lên mấy tiếng, sau đó liá»n rá»i Ä‘i khá»i đây cùng mấy ngÆ°á»i TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng.
Bạch Nhạc Huyên nhìn theo bóng dáng của đối phÆ°Æ¡ng dần khuất trong tầm mắt mình, thì trên mặt bá»—ng nở má»™t nụ cÆ°á»i ngá»t ngà o, thá»a mãn.
Mấy ngÆ°á»i Lâm Bắc Phà m ngồi hết và o bên trong má»™t chiếc Rolls-Royce được bán ra vá»›i số lượng có hạn, cảm giác nhÆ° Ä‘ang ở trong má»™t phòng riêng tách biệt, rá»™ng rãi thoáng đãng, còn có má»™t chiếc ti vi nhá» và má»™t chiếc tủ lạnh nhá» nữa. Lâm Bắc Phà m nói vá»›i Từ Chánh Ä‘ang ngồi đối diện mình: “Thằng Hà n vừa rồi là ai váºy? Sao anh thấy nó cứ kỳ quái là m sao ấy, không giống ngÆ°á»i tốt chút nà o.â€
Từ Chánh hÆ¡i sững ngÆ°á»i lại, tiếp đó liá»n gáºt đầu cÆ°á»i nói: “Lão đại, hôm qua bá»n em vẫn chÆ°a biết được bá»n há» là ai, nhÆ°ng sau khi vỠđến nhà , thì cha em má»›i nói cho bá»n em biết, rằng là bá»n há» là đại biểu của Hà n Quốc đến nÆ°á»›c mình bà n chuyện là m ăn, nói là muốn bán má»™t nhãn hiệu Ä‘á»™c quyá»n của Hà n Quốc cho chúng ta, xem xem chúng ta ra giá bao nhiêu!â€
Lâm Bắc Phà m mặt hÆ¡i biến sắc, cau mà y nói: “Nhãn hiệu Ä‘á»™c quyá»n của Hà n Quốc?â€
“Äúng váºy, chÃnh là nhãn hiệu ee1 nổi tiếng của Hà n Quốc, mấy công ty Ä‘iện máy của thủ đô chúng ta Ä‘á»u muốn tham gia và o trong đó, và dụ nhÆ° mấy nhãn hiệu nổi tiếng nhÆ° Lenovo, Haier..v..v.. Ä‘á»u có ý thế cả, nhÆ°ng không biết là rốt cuá»™c sẽ thuá»™c vá» tay ai!â€
Từ Chánh thấy mấy việc vá» phÆ°Æ¡ng diện nà y chẳng có gì phải giấu diếm cả, vì váºy mà cáºu ta cứ biết gì nói hết ra.
Lâm Bắc Phà m nhá»› đến mấy câu mà vừa rồi mấy ngÆ°á»i Hà n Quốc đó nói, thì thầm cảm thấy trong việc nà y có gì đó không ổn, nhÆ°ng nhất thá»i lại không nghÄ© ra, vì nói gì thì nói mình cÅ©ng chÆ°a từng là m việc gì liên quan đến phÆ°Æ¡ng diện nà y cả, có thể nói là ngÆ°á»i ngoà i ngà nh. Cuối cùng thì hắn cÅ©ng vẫn nói ra những nghi hoặc của mình cho mấy ngÆ°á»i TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng, sau đó còn bổ sung thêm má»™t câu: “Äây cÅ©ng chỉ là suy nghÄ© của riêng anh thôi, cÅ©ng chẳng có bằng chứng gì cả, vì váºy mà các chú chỉ cần Ä‘i Ä‘iá»u tra má»™t chút thôi, không cần phải xem trá»ng quá!â€
Triệu Phong không khá»i kinh ngạc kêu lên: “Bá»n hỠđúng là có nói nhÆ° váºy sao? Thế thì chÆ°a biết chừng bên trong sá»± việc nà y có âm mÆ°u gì cÅ©ng nên!â€
Trịnh DÅ©ng cÅ©ng gáºt đầu nói: “Chúng em má»›i đầu cÅ©ng cảm thấy có phần kỳ lạ, sao bá»n Hà n lại Ä‘á»™t nhiên tốt bụng đến thế, sao không bán cái thÆ°Æ¡ng hiệu nổi tiếng đó cho nÆ°á»›c khác mà lại bán cho chúng ta chứ? Lại còn nói cái gì mà để giúp đỡ sá»± phát triển của ngà nh Ä‘iện máy Trung Quốc, em cÅ©ng sá»›m nhìn ra được lòng lang dạ sói của bá»n chúng, mẹ kiếp, chúng ta phải Ä‘iá»u tra cho rõ má»›i được, không thể để cho bá»n chúng thá»±c hiện được âm mÆ°u của mình!â€
Vốn dÄ© việc nà y chẳng há» liên quan gì đến bá»n há» cả, nhÆ°ng nghÄ© đến bá»™ dạng huênh hoang của đám ngÆ°á»i đó ngà y hôm qua, thì lại không khá»i bá»±c bá»™i trong lòng. Vì váºy mà sau khi hắn nói ra thì má»i ngÆ°á»i bắt đầu nghị luáºn liên hồi, nhÆ°ng ai cÅ©ng Ä‘Æ°a ra những chủ kiến chẳng ra là m sao, và dụ nhÆ° kiếm Ãt thuốc kÃch dục cho mấy ngÆ°á»i Hà n đó rồi là m cho bá»n há» phải mất mặt, hay là kiếm mấy con Ä‘Ã n bà bị giang mai vá» rồi cho lên giÆ°á»ng vá»›i chúng, là m cho chúng muốn sống cÅ©ng không được, muốn chết cÅ©ng không xong, hoặc là dùng mấy chiếc xe cho chúng vá» chầu trá»i..v...v... chẳng có tà gì gá»i là giá trị nghệ thuáºt cả.
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng chá»›p chá»›p đôi mắt bé xÃu của mình, nhìn Lâm Bắc Phà m nói: “Lão đại, thế ý của anh là gì?â€
Lâm Bắc Phà m vốn cÅ©ng không muốn nhúng tay và o việc nà y, nhÆ°ng thấy bá»™ dạng đầy kÃch Ä‘á»™ng của mấy ngÆ°á»i nà y thì láºp tức cÆ°á»i nói: “Äây là Trung Quốc, là địa bà n của chúng ta, là m gì có việc gì mà chúng ta không xá» lý được cÆ¡ chứ? CÅ©ng chỉ là mấy thằng Hà n vá»› vẩn thôi mà . Từ Chánh, thá»i gian đấu thầu là khi nà o thế?â€
“Cái nà y....nghe nói là tạm thá»i định và o bốn ngà y sau, nhÆ°ng vì nhiá»u công ty của Trung Quốc tham gia quá, vì váºy mà thá»i gian cụ thể vẫn chÆ°a được quyết định, nhÆ°ng hình nhÆ° mấy thằng Hà n đó có vẻ gấp gáp lắm, nói cái gì mà nếu bên Trung Quốc chúng ta không mua thì bá»n chúng sẽ bán cho Nháºt hoặc các nÆ°á»›c ở Äông Nam Ã, có Ä‘iá»u theo em thì chắc do bá»n chúng có táºt giáºt mình!â€
Triệu Phong gáºt đầu liên hồi.
“Thế thì quá Ä‘Æ¡n giản, nếu bá»n chúng đã gấp gáp nhÆ° thế, thì rất dá»… lá»™ rõ chân tÆ°á»›ng, chỉ cần lúc đó chúng ta liên kết các công ty xà nghiệp Ä‘iện máy của Trung Quốc lại, sau đó cho chúng biết mùi, nhÆ° thế không phải là xong rồi hay sao?†Lâm Bắc Phà m nở má»™t nụ cÆ°á»i nham hiểm.
“Liên kết các công ty xà nghiệp Ä‘iện máy của Trung Quốc lại?â€
Cả đám ngÆ°á»i Ä‘á»u trợn tròn mắt ngạc nhiên, tá»±a hồ đã nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì đó.
“Nếu bá»n chúng muốn giở trò, thì chúng ta phải tÆ°Æ¡ng kế tá»±u kế, là m cho bá»n chúng không những phải mất cả phu nhân, còn thiệt hết cả quân!†Lâm Bắc Phà m cÆ°á»i má»™t cách vô sỉ, nhÆ° thể đã nghÄ© ra được má»™t kế hoạch hiểm ác nà o đó váºy.
Mấy ngÆ°á»i còn lại không khá»i rùng mình lên mấy cái, trong lòng thầm già nh cho mấy tên Hà n Quốc đó ba phút mặc niệm.
Xe của bá»n há» rất nhanh đã rá»i khá»i thà nh phố, tiến thẳng vá» phÃa ngoại ô, xung quanh binh sÄ© ngà y cà ng nhiá»u lên, nhìn không giống vá»›i nÆ¡i ở của ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng chút nà o, không những thế trên ngÆ°á»i của những binh sÄ© nà y còn Ä‘eo đầy vÅ© trang, mang trên mình vÅ© khà tiên tiến nhất, đôi mắt sáng rá»±c nhÆ° lá»a nhìn chằm chằm và o từng chiếc xe qua lại nÆ¡i đây, xung quanh hai bên Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng trở nên yên tÄ©nh và bằng phẳng hÆ¡n rất nhiá»u, khắp hai bên Ä‘Æ°á»ng là những hà ng cây cao lá»›n xanh mÆ°á»›t, thỉnh thoảng lại có và i chú chim nhá» bay lượn khắp nÆ¡i, nhÆ° thể đã lạc và o khung cảnh thần tiên váºy.
Cứ Ä‘i được má»™t Ä‘oạn thì Từ Chánh lại phải giÆ¡ quyển sổ xanh nhạt trên tay mình ra, nhÆ° thế má»›i có thể tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, còn nghiêm ngặt hÆ¡n cả và o đại viện của hoà ng cung, Ä‘iá»u nà y Ãt nhiá»u là m cho hai ngÆ°á»i TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng và Lâm Bắc Phà m cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Tháºt khó chịu, cái không khà nà y là m cho ngÆ°á»i ta ức chế quá Ä‘i mất!
MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i bá»n Từ Chánh cÅ©ng không đùa giỡn gì nữa, ai nấy Ä‘á»u trở nên nghiêm túc lạ thÆ°á»ng, không giống ngà y thÆ°á»ng chút nà o cả.
“Mẹ kiếp, trong súng của mấy ngÆ°á»i nà y có đạn hay không váºy?â€
Mắt của TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng đảo ngược đảo xuôi, không ngừng để ý đến những binh sÄ© đứng bên ngoà i kia, không khá»i lầm bầm má»™t câu.
Triệu Phong hÆ¡i biến sắc, vá»™i vã thấp giá»ng lên tiếng: “Lão đại, đừng nói những lá»i nhÆ° thế nà y. Bá»n há» Ä‘á»u đóng trại tại lữ Ä‘oà n 307 và lữ Ä‘oà n 308, có thể nói đây là hai lữ Ä‘oà n mạnh nhất của Trung Quốc, những vÅ© khà má»›i nhất được nhà nÆ°á»›c nghiên cứu chế tạo ra thì Ä‘á»u được phân cho bá»n há» sá» dụng, ngầu hết chá»— nói, không những thế bá»n hỠđóng trại ở đây là để bảo vệ cho lãnh đạo quốc gia của chúng ta đó, chỉ cần phát hiện ra có gì không ổn là có thể trá»±c tiếp bắn chết mà không cần phải xin mệnh lệnh gì cả!â€
“Không phải chứ? Qủa là ...â€
“Mẹ kiếp!â€
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng sợ đến xanh mặt, run rẩy nói, quả nhiên, gã không dám nói xằng báºy gì thêm nữa.
Bá»n há» thông qua tầng tầng lá»›p lá»›p kiểm tra, cuối cùng cÅ©ng đến được má»™t quần thể khu biệt thá»± có quy mô không nhá» chút nà o, diện tÃch của má»—i má»™t ngôi biệt thá»± không quá lá»›n, chỉ khoảng má»™t nghìn mét vuông, nhÆ°ng vô cùng tinh sảo, mỹ lệ, mang Ä‘áºm phong cách đông phÆ°Æ¡ng, có Ä‘iá»u bên trong của má»™t ngôi biệt thá»± mà u trắng hình nhÆ° là có rất nhiá»u ngÆ°á»i, bên ngoà i còn Ä‘á»— đến cả mấy chục chiếc xe đủ mà u sắc, nhá»™n nhịp, náo nhiệt vô cùng!
“Ai? Äứng lại!â€
Bốn binh sÄ© nhìn thấy xe của bá»n há» tiến lại gần thì láºp tức giÆ¡ khẩu súng máy trong tay mình lên chỉ thẳng và o bá»n há» há»i.
Trên mặt Từ Chánh không há» lá»™ ra bất kỳ sá»± tức giáºn nà o cả, mà ngoan ngoãn thò đầu ra cÆ°á»i nói: “Cha tôi gá»i chúng tôi đến, ông ấy tên là Từ Hải Bân. Ã, lão Ä‘áºu (đây là thói quen xÆ°ng hô cha mình của ngÆ°á»i Quảng Äông), lão Ä‘áºu, con đến rồi đây!â€
Hắn nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i trung niên đứng trÆ°á»›c cá»a biệt thá»±, ngÆ°á»i đó lại đúng là cha mình, liá»n lá»›n tiếng kêu lên.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông trung niên khoảng chừng hÆ¡n sáu mÆ°Æ¡i tuổi, mặc bá»™ đồ Tôn Trung SÆ¡n mà u Ä‘en, tÆ°á»›ng mạo rất bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng lại có má»™t khà thế khó mà miêu tả nổi. Ông ta hÆ¡i sững ngÆ°á»i, sau đó quay đầu lại, tiếp đó gáºt đầu vá»›i bốn binh sÄ© kia nói: “Là ngÆ°á»i má»™t nhà , cho Ä‘i!â€
“ThÆ°a, vâng!â€
Bốn binh sÄ© ná» Ä‘á»u thi lá»…, sau đó đứng sang hai bên để cho bá»n há» Ä‘i qua.
MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i Từ Chánh cho xe dừng ở má»™t bên, sau đó lần lượt nhảy từ trên xe xuống tiến vá» phÃa biệt thá»±.
Có rất nhiá»u ngÆ°á»i đứng bên ngoà i cá»a biệt thá»±, mặc vest cÅ©ng có mà mặc quân phục cÅ©ng có, có cả ngÆ°á»i mặc đồ Tôn Trung SÆ¡n, có Ä‘iá»u tuổi nhá» nhất cÅ©ng khoảng chừng hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i, khi thấy mấy ngÆ°á»i Từ Chánh Ä‘i tá»›i thì ánh mắt của má»i ngÆ°á»i đổ dồn hết lên ngÆ°á»i bá»n há».
“Những cáºu bé nà y ở đâu ra váºy? Sao lại đến má»™t nÆ¡i nhÆ° thế nà y nhỉ?â€
Äúng lúc nà y có má»™t ngÆ°á»i khoảng chừng hÆ¡n bảy mÆ°Æ¡i tuổi bÆ°á»›c từ bên trong ra, nhìn bá»n há» vá»›i ánh mắt ngạo mạn rồi nói.
Tà i sản của kedochanh
Chữ ký của kedochanh [COLOR="Purple"][MARQUEE][FONT="Comic Sans MS"][I][B][SIZE="5"]Äá»™c bÆ°á»›c giang hồ - Äá»i phiêu lãng[/SIZE][/B][/I][/FONT][/MARQUEE][/COLOR]
[CENTER] [IMG]http://upanh.tv/images/38929605907628484426.jpg[/IMG][/CENTER]
[CENTER][SPOILER][COLOR="Red"][B]Thư mục Ebook truyện
[CODE][CENTER][url]http://www.mediafire.com/kedochanh[/url][/CENTER][/CODE][/B][/COLOR][/SPOILER][/CENTER]
Äã có 15 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của kedochanh
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
dakbla ,
du2core ,
duyson44kt3 ,
fromhell ,
G I N ,
hero303 ,
huyhao ,
mặc kệ ,
Minh Huệ ,
minhhung ,
ngochung_pham ,
npq91 ,
quanghung1986 ,
quidaudinh ,
thanhlam0523
15-03-2011, 07:38 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Lãng TÃch HÆ°Æ¡ng Äô
Tác giả: Yên Lộ Thương Mang
Chương 289 : Hà ng khủng thực sự!
Nguồn: Sưu Tầm
Äám ngÆ°á»i Lâm Bắc Phà m còn chÆ°a rõ tình hình nÆ¡i nà y thì đã nháºn được phê bình rồi, là m cho ai trong bá»n há» Ä‘á»u cảm thấy khó chịu vô cùng, ai cÅ©ng muốn xông thẳng lên giá»±t phăng bá»™ râu của ông già nà y Ä‘i, là m cho ông ta thà nh trá»c lóc luôn.
"****, ông là ..." Trương Minh Thắng lắc lắc cổ , khó chịu nói.
MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i há»™i Từ Chánh hÆ¡i biến sắc, nếu gây ra chuyện gì, thì e rằng mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i bá»n há» sẽ bị cha bá»n há» lên má»™t "khóa chÃnh trị" mất, vì váºy mà vá»™i và ng cÆ°á»i nói: "Hai vị lão đại, đây là má»™t bác bên trung y má»›i được má»id dến, được hưởng danh dá»± cao nhất của Trung Quốc chúng ta".
Cáºu ta dà sát mặt và o hai ngÆ°á»i, trên mặt lá»™ rõ vẻ bất đắc dÄ© rồi thấp giá»ng giải thÃch: "Mấy vị trung y già bá»n há» ai nấy Ä‘á»u thanh cao nhÆ° thế mình là thiên hạ đệ nhất váºy, hai anh không cần phải để ý đến há» là m gì, cÅ©ng đừng có gây sá»± vá»›i há», nếu không thì mấy ngÆ°á»i chúng ta Ä‘á»u sẽ tiêu Ä‘á»i đó!"
Trong lòng TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng mặc dù có phần không thoải mái, nhÆ°ng cÅ©ng biết đây là nÆ¡i nà o, đây không phải là nÆ¡i mà ai cÅ©ng có thể và o được, cÅ©ng biết rằng, nếu mình mà là m loạn gì ở đây thì e rằng sẽ trở thà nh trò cÆ°á»i cho má»i ngÆ°á»i mất, không những thế còn Ä‘em lại rất nhiá»u phiá»n phức cho bá»n há», vì váºy mà cÅ©ng chỉ có thể cÆ°á»i há» há» cho qua chuyện mà khôgn nói thêm gì nữa.
Lâm Bắc Phà m cÅ©ng biết, những vị trung y già được má»i đến đây thì cÅ©ng không phải là những nhân váºt Ä‘Æ¡n giản chút nà o, ai cÅ©ng có phần ngu ngốc, vì váºy mà há» cố chấp thì cÅ©ng là điá»u có thể lý giải được. Trên mặt hắn láºp tức nở má»™t nụ cÆ°á»i khiêm tốn, cúi ngÆ°á»i nói: "Hóa ra là lão tiá»n bối. Bá»n cháu chỉ nghe bạn bè nói ở đây có rất nhiá»u vị trung y lão là ng mai danh ẩn tÃch của nÆ°á»›c ta, má»—i ngÆ°á»i bá»n há» Ä‘á»u là những cao nhân vô cùng lợi hại, vì váºy mà bá»n cháu đến đây xem xem thế nà o, và cÅ©ng là muốn mở mang thêm kiến thức vá» trung y của nÆ°á»›c ta!"
Những lá»i nà y của hắn thốt ra rất đúng lúc, là m cho những ngÆ°á»i già đứng đây Ä‘á»u phải nhìn ngÆ°á»i trẻ tuổi nà y bằng con mắt khác, há» Ä‘á»u khẽ gáºt đầu, trên mặt lá»™ ra má»™t nụ cÆ°á»i tán dÆ°Æ¡ng.
Vị trung y già kia cÅ©ng hÆ¡i giáºt mình, lại tưởng đối phÆ°Æ¡ng sẽ phản bác lại mình và i câu, váºy mà ngÆ°á»i ta không những không phản bác lại mà còn khen ngợi mình hết lá»i, thì chẳng khác gì vừa ăn được quả nhân sâm, trong lòng thoải mái vô cùng. Ông ta giÆ¡ tay ra vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình rồi ha ha cÆ°á»i lá»›n: "NgÆ°á»i trẻ tuổi mà không kiêu ngạo, không nóng vá»™i, được lắm, được lắm, trung y của chúng ta ẩn chứa đến cả năm nghìn năm tinh túy, bá»n tây y kia là m sao mà so bì được cÆ¡ chứ? NhÆ°ng đáng tiếc là con ngÆ°á»i thá»i nay lại luôn coi trá»ng nhanh gá»n, nhÆ°ng lại không biết rằng nhanh thÆ°á»ng không được việc, bất kỳ loại thuốc gì cÅ©ng Ä‘á»u có tác dụng của nó, váºy mà bây giá» khắp thế gian nà y đâu đâu cÅ©ng là tây y, tháºt là m cho ngÆ°á»i ta Ä‘au lòng, chÃnh vì váºy chúng ta phải biểu rõ láºp trÆ°á»ng trung y của chúng ta, cho bá»n bác sỹ nÆ°á»›c ngoà i biết sá»± lợi hại của chúng ta!"
Lâm Bắc Phà m thể hiện nhÆ° má»™t ngÆ°á»i cháu ngoan ngoãn hết má»±c vâng lá»i, hắn liên tục gáºt đầu phụ há»a theo: "Lão tiá»n bối nói phải lắm, bá»n tây y là m sao có thể so bì được vá»›i trung y của chúng ta chứ? Mặc dù côgn hiệu bên trung y chúng ta có phần hÆ¡i cháºm, nhÆ°ng lại chắc chắn, bão dưỡng toà n thân, hÆ¡n nữa còn rất Ãt có tác dụng phụ, đúng là cái mà những ngÆ°á»i trẻ tuổi nhÆ° bá»n cháu cần há»c táºp!"
"NgÆ°á»i trẻ tuổi tuy tuổi không lá»›n, váºy mà kiến thức lại không nông cạn chút nà o, lát nữa ta sẽ cho cáºu biết sá»± lợi hại của trung y chúng ta!"
Vị trung y già kia nở má»™t nụ cÆ°á»i đắc ý đầy hưởng thụ trên gÆ°Æ¡ng mặt ông.
"Nói xằng báºy, xằng báºy!"
Từ bên trong xông ra má»™t ngÆ°á»i khoảng chừng hÆ¡n sáu mÆ°Æ¡i, báºn trên mình má»™t chiếc áo blu trắng, trên cổ ông còn Ä‘eo má»™t chiếc ống nghe nhịp tim, khuôn mặt gầy guá»™c, xanh xao, là m cho ngÆ°á»i ta có cảm giác nhÆ° bất kể lúc nà o ông cÅ©ng có thể ngất lịm Ä‘i được váºy. Ông ta vung tay , gà o đến khản cả giá»ng: "Cái gì mà tây y không so sánh được vá»›i trung y? Theo tôi thì tây y má»›i là tân tiến nhất, vÄ© đại nhất, nếu không có tây y thì lấy đâu ra phẫu thuáºt? Lấy Ä‘au ra những dụng cụ kiểm tra Ä‘o đạc chứ? Trung y có mấy thứ nà y không? Nếu không có những thứ đó thì là m sao có thể là m phẫu thuáºt? Là m sao có thể cắt bá» những khối thịt nhão nát, thối rữa Ä‘i? Các ngÆ°á»i nhÆ° thế là tá»± coi rẻ mình!"
Vị trung y già mặt mà y tái nhợt, run rẩy chỉ và o mặt ông kia nói: "Ông... ông... ông đây là sÃnh ngoại, đến cả tổ tông của mình cÅ©ng không nháºn nữa, thì còn có tÆ° cách gì để là m bác sỹ cÆ¡ chứ? Tôi... tôi cho rằng những kẻ cặn bã nhÆ° ông thì nên Ä‘i quét rác là vừa!"
Vị tây y kia cÅ©ng không vừa chút nà o, ông ta cáu tiết nói: "Ông nói cái gì váºy? Ông nhÆ° thế là xa rá»i thá»±c tế, là m việc dá»±a theo chủ quan của mình, chỉ biết ngoan cố, bảo thủ, không chịu tiến bá»™, không biết thay đổi theo thá»i thế, các ngÆ°á»i má»›i là ngÆ°á»i là m mất mặt lão tổ tông!"
Vị trung y già kia tức đến râu tóc dựng ngược: "Ông... ông... ông... Lẽ nà o ông không biết?"
"Tôi... tôi là m sao? Lẽ nà o tôi nói không phải sao?" Vị tây y kia cũng không khách khà nói.
Hai ngÆ°á»i cãi nhau ngà y cà ng ác liệt, từ xu thế phát triển của trung tây y biện luáºn đến khởi nguồn và quá trình phát triển của trung tây y, tháºm chà đến cả lịch sá» tồn tại của hai loại y thuáºt và sá»± thay đổi to lá»›n mà xã há»™i loà i ngÆ°á»i Ä‘em lại... v. v. Nhìn hai ngÆ°á»i bây giá» không khác gì hai con gà chá»i.
MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i há»™i Lâm Bắc Phà m chứng kiến cảnh nà y thì Ä‘á»u há hốc mồm ngạc nhiên, không thốt ra được câu nà o.
Có Ä‘iá»u những ngÆ°á»i có mặt ở đây hình nhÆ° đã quen lắm vá»›i những cảnh tượng nhÆ° thế nà y rồi thì phải, vì váºy mà há» không há» có vẻ gì là kinh ngạc cả. Äúng và o lúc nà y, thì Từ Hải Bân bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Lâm Bắc Phà m, sau khi liếc nhìn hắn má»™t lượt từ trên xuống dÆ°á»›i, gÆ°Æ¡ng mặt ông lá»™ ra má»™t nụ cÆ°á»i tán thưởng: "Lúc đầu bác nghe Chánh nhi nói là cháu có thể trị được bệnh, bác không tin, nhÆ°ng vá» sau nó còn kiếm được má»™t số tÆ° liệu, nói là cháu từng ở Nam Thà nh trị khá»i má»™t loại bệnh vô cùng hiếm gặp, lúc đó bác má»›i tin là cháu có má»™t năng lá»±c hÆ¡n ngÆ°á»i!"
Ông ta không hỠnói là bằng lòng hay gì mà chỉ nói những câu đại loại như tin tưởng mà thôi.
Lâm Bắc Phà m hÆ¡i ngÆ°á»›c đầu lên, nho nhã cÆ°á»i nói: "Kỳ thá»±c cháu chỉ là má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng mà thôi, không có Ä‘iểm gì đặc biệt cả, cÅ©ng không thể so sánh vá»›i những báºc tiá»n bối ở đây được, lần đó chỉ là cháu ăn may mà thôi, còn việc khám bệnh lần nà y, cháu chỉ có thể nói là để cháu xem tình hình thế nà o đã, có thể trị khá»i được hay không thì cháu cÅ©ng không thể khẳng định má»™t trăm phần trăm được!"
Từ Hải Bân Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i lá»›n, giÆ¡ tay lên vá»— nhẹ và o vai đối phÆ°Æ¡ng, nói vá»›i giá»ng hòa nhã: "Nghe cháu nói váºy thì bác lại thấy tin cháu thêm và i phần nữa đó. Mấy ngà y gần đây có không biết bao nhiêu bác sỹ đến khám bệnh, ai cÅ©ng nói là mình có thể trị khá»i được, thuốc và o khá»i bệnh, chuyển nguy thà nh an, nhÆ°ng chẳng ai có tác dụng gì vá»›i loại bệnh nà y hết, nhÆ°ng cáºu thì lại nói những câu khiêm tốn nhÆ° váºy, xem ra, cáºu má»›i là ngÆ°á»i có bản lÄ©nh tháºt sá»±!"
Lâm Bắc Phà m cung kÃnh cÆ°á»i đáp : "Bác khách khà quá!"
Từ Chánh lắc lÆ° đầu, đắc ý nói vá»›i cha mình: "Lão Ä‘áºu, con nói cho cha biết nhé, cha má»›i chỉ biết được má»™t chút bản lÄ©nh của lão đại của con thôi, ngà y sau sẽ còn nhiá»u Ä‘iá»u bất ngá» già nh cho cha đó!"
Từ Hải Bân hÆ¡i có phần kinh ngạc há»i: "á»’? Tháºt váºy sao?"
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng chá»›p chá»›p đôi mắt bé xÃu của mình, cÆ°á»i há» hỠđắc ý nói: "Lão đại của cháu là Ultraman, là m gì có việc gì mà không là m được chứ? Äánh bạc, khám bệnh, Snooker, cái nà o cÅ©ng là cao thủ của các cao thủ, hÆ¡n nữa lão đại của cháu còn có võ công nữa, má»™t ngÆ°á»i có thể địch lại ba, bốn trăm ngÆ°á»i mà vẫn chẳng có vấn Ä‘á» gì!"
Từ Hải Bân lá»™ rõ vẻ kinh hãi, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phà m mấy cái, rồi há»i: "Cáºu, không phải cáºu chÃnh là Lâm Bắc Phà m, ngÆ°á»i đã đánh chết thị trưởng Tống Kiến Quốc và con trai ông ấy Tống Nhân hóa đấy chứ?"
Những ngÆ°á»i xung quanh thấy Từ Hải Bân nói chuyện vá»›i mấy ngÆ°á»i thì Ä‘á»u tiến lại gần, vừa lúc nghe được câu nói nà y, thì ai nấy Ä‘á»u tá» ra kinh ngạc vô cùng, không ai là không tán thưởng cáºu thanh niên trẻ tuổi nà y là m cho cả trung Æ°Æ¡ng cÅ©ng phải kinh Ä‘á»™ng.
Lâm Bắc Phà m cho cả hai tay và o túi quần, không có má»™t chút gì gá»i là sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Không ngá» danh tiếng của cháu lại lá»›n đến váºy, thá»±c lòng đã là m mấy vị tiá»n bối chê cÆ°á»i rồi, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi mà !"
Tiểu Kim truyá»n âm vá»›i giá»ng tủi thân: "Lão đại, vì hạnh phúc trong tÆ°Æ¡ng lai của chúng ta, em thá»±c sá»± phải chết lại má»™t lần nữa sao?"
Nó nghÄ© đến việc mình sắp sá»a biến thà nh Ä‘Ä©a "Canh hấp Tiểu Kim" thì sợ đến kinh hồn, sá»± việc lần trÆ°á»›c vẫn là m cho nó cảm thấy kinh hãi, để lại trong nó má»™t ná»—i ám ảnh chÆ°a nguôi.
"Mà y nghÄ© Ä‘i, chúng ta chỉ cần trị khá»i cho con bé nà y thôi, thì kết quả sẽ thế nà o nhỉ? Äến lúc đó thì thá»±c sá»± sẽ là muốn gì được nấy, đừng nói ngà y nà o cÅ©ng có cánh gà ăn , XO uống, mà cho dù mà y có muốn dùng cánh gà xây thà nh nhà , dùng XO để tắm cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á»".
Lâm Bắc Phà m mê hoặc đối phÆ°Æ¡ng má»™t cách vô sỉ, không khác gì con cáo già lừa cô bé quà ng khăn Ä‘á».
"Dùng XO để tắm? Dùng cánh gà để xây nhà ?" Hai mắt tiểu kim rung lên sòng sá»c, nÆ°á»›c miếng chảy dầm dá» khắp nÆ¡i.
Mấy ngÆ°á»i bá»n há» thấy Lâm Bắc Phà m tá»± tin, bình tÄ©nh , không huênh hoang nhÆ° những ngÆ°á»i trẻ tuổi khác, cÅ©ng không yếu Ä‘uối nhÆ° những ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng khác, thì lại cà ng thấy hiếu kỳ vá» ngÆ°á»i trẻ tuổi nà y, lẽ nà o đối phÆ°Æ¡ng đúng là cao nhân nhÆ° ngÆ°á»i ta vẫn nói? NhÆ°ng vị cao nhân nà y tuổi còn quá trẻ thì phải. Cho dù có vừa sinh ra đã há»c y thuáºt, thì cÅ©ng chỉ là hai mÆ°Æ¡i mấy năm, thì là m sao so sánh được vá»›i mấy vị trung y già và tây y già ở đây được chứ? Chẳng lẽ anh ta lại là Hoa Äà tái thế hay Biển ThÆ°á»›c tái sinh?
Lúc nà y đây, có má»™t phụ nữ khoảng chừng bốn mÆ°Æ¡i tuổi bÆ°á»›c từ bên trong biệt thá»± ra, khuôn mặt có phần tiá»u tụy, tinh thần uể oải, xem ra thá»i gian gần đây bà ăn ngủ không được tốt. Bà lÆ°á»›t mắt nhìn má»™t lượt những ngÆ°á»i ở đây rồi dịu dà ng nói: "ThÆ°a các chú, các bác, cha cháu má»i các chú, các bác và o bên trong, nói là có việc cần thÆ°Æ¡ng lượng!"
Mấy ngÆ°á»i Từ Hải Bân Ä‘á»u gáºt đầu an ủi nói: "Tiểu Vân, cháu không nên lo lắng quá, lần nà y má»i đến bao nhiêu là danh y nhÆ° váºy, nhất định sẽ chÆ°a khá»i bệnh cho Lá»™ Lá»™ thôi".
NgÆ°á»i phụ nữ được xÆ°ng là Tiểu Vân kia gượng cÆ°á»i nói: "Äa tạ các vị chú, bác đã đến đây!"
Từ Chánh thấp giá»ng giải thÃch vá»›i Lâm Bắc Phà m: "Bà ấy chÃnh là mẹ của cô bé, ối, lão Ä‘áºu, sao cha lại giẫm lên chân con?"
Cáºu ta còn chÆ°a nói dứt lá»i thì đã bị cha mình lÆ°á»m cho má»™t cái, sợ quá không dám ho he gì thêm nữa.
DÆ°á»›i sá»± dẫn dắt của ngÆ°á»i phụ nữ trung niên đó thì đám ngÆ°á»i nối Ä‘uôi nhau và o bên trong biệt thá»±. Bên trong lại là má»™t thiên địa má»›i mẻ, yên tÄ©nh, ấm áp lại vô cùng mỹ lệ, bốn bá» Ä‘á»u trồng cây xanh mÆ°á»›t, từng khóm từng khóm hoa nở rá»™ khắp nÆ¡i, hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của cây cá», hoa lá trà n ngáºp khắp nÆ¡i trong không khÃ, là m cho ngÆ°á»i ta có cảm giác nhÆ° trở lại vá»›i thiên nhiên váºy.
Bên trong sân có khoảng năm mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i cả trung y lẫn tây y, đứng cÅ©ng có mà ngồi cÅ©ng có, ngÆ°á»i thì lại Ä‘ang tranh luáºn, ngÆ°á»i thì Ä‘ang hăng say thảo luáºn cái gì đó, ngÆ°á»i thì ngồi trên chiếc ghế dà i nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Bắc Phà m liếc nhìn má»™t loạt các danh y ở đây rồi thì không nhịn nổi mỉm cÆ°á»i má»™t cái.
Nếu không có Tiểu Kim thì e rằng đến tư cách để và o đây mình cũng không có.
Äúng lúc nà y, má»™t ngÆ°á»i khoảng hÆ¡n bảy mÆ°Æ¡i tuổi chầm cháºm bÆ°á»›c ra từ bên trong biệt thá»±, ông báºn trên ngÆ°á»i bá»™ đồ Tôn Trung SÆ¡n, bÆ°á»›c chân vững chắc, mặt mÅ©i hồng hà o, tinh thần sảng khoái, hà nh Ä‘á»™ng của ông là m cho ngÆ°á»i ta cảm thấy dá»… gần, bình dị vô cùng.
Lâm Bắc Phà m cũng há hốc miệng, nhìn chằm chằm và o đối phương, thầm kêu lên một câu: "đây mới đúng là hà ng khủng thực sự!"
Tà i sản của kedochanh
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của kedochanh
15-03-2011, 07:39 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Lãng TÃch HÆ°Æ¡ng Äô
Tác giả: Yên Lộ Thương Mang
Chương 290 : Thần y ăn hại?
Nguồn: Sưu Tầm
Má»i ngÆ°á»i đứng đây sau khi thấy ông ta bÆ°á»›c ra ngoà i, thì trên mặt ai cÅ©ng lá»™ rõ vẻ tôn kÃnh, ngÆ°á»i nà o Ä‘ang nói chuyện thì dừng nói chuyện lại, ngÆ°á»i nà o Ä‘ang tranh luáºn cÅ©ng dừng tranh luáºn lại, đến cả thần y khi nãy còn ngồi trên chiếc ghế dà i kia cÅ©ng đứng thẳng dáºy nhìn ông ta.
Má»™t ngÆ°á»i lãnh tụ vÄ© đại của sá»± mở rá»™ng cải cách Trung Quốc, má»™t tổng thiết kế là m cho ná»n kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh chóng, má»™t ngÆ°á»i là m cho ná»n kinh tế Trung Quốc mấy lần đối mặt vá»›i khủng hoảng kinh tế Ä‘á»u không bị đánh đổ, má»™t nhà lãnh đạo dám đối đầu vá»›i cả Mỹ.
Có thể ông cÅ©ng không khác lắm so vá»›i trong chÆ°Æ¡ng trình tin tức trên truyá»n hình, không há» có Ä‘iểm gì quá Æ° là khác ngÆ°á»i cả, có thể là khi ông ở trong má»™t đám ngÆ°á»i thì trông có vẻ rất bình thÆ°á»ng, rất phổ thông, nhÆ°ng chÃnh ngÆ°á»i nà y đã chống đỡ cho thị trÆ°á»ng kinh tế Trung Quốc, khiến cho hà ng chữ "made in China" nổi tiếng khắp năm châu, là m cho ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i biết được má»™t Ä‘iá»u, đó là ngÆ°á»i Trung Quốc không chỉ biết là m hà ng nhái mà còn biết chế tạo nữa.
Ãnh mắt ông sáng nhÆ° hai ngá»n Ä‘uốc , lÆ°á»›t nhìn má»™t lượt từng ngÆ°á»i có mặt ở đây, sau đó khẽ gáºt đầu nói: "cảm Æ¡n các vị thần y đã đến đây khám bệnh cho cháu gái tôi, tôi xin cảm tạ các vị trÆ°á»›c!"
"Chủ tịch khách khà quá!"
Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đồng loạt đáp lại.
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng chá»›p chá»›p đôi mắt bé nhÆ° hai hạt Ä‘á»— của mình, kêu lên liên tục: "****, ông nà y khủng quá, đây có lẽ là nhân váºt khủng nhất mà mình biết đến, chẳng trách bá»n Mỹ sau khi gặp ông ta Ä‘á»u run lên nhÆ° cầy sấy, suốt ngà y tÃnh toán tìm cách chÆ¡i Ä‘á»u đất nÆ°á»›c chúng ta, không biết đến bao giá» em má»›i đạt được đến trình Ä‘á»™ nhÆ° ông ấy nhỉ?"
Lâm Bắc Phà m không nhịn được, Ä‘Ã nh phải cắt ngang gã nói: "NgÆ°á»i nhÆ° chú mà cÅ©ng đòi là m chủ tịch à ?"
"Há» há», nếu em mà ngồi và o chiếc ghế đó, e rằng má»i ngÆ°á»i sẽ nói em là A Äẩu tại thế mất!"
TrÆ°Æ¡ng MInh Thắng cÆ°á»i ngượng nói.
Chủ Tịch nhìn mấy ngÆ°á»i Từ Hải Bân, mỉm cÆ°á»i nói: "Lão Tá», tất cả những ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u là thần y được má»i đến ngà y hôm nay phải không?"
Ông vô cùng lo lắng cho bệnh tình của cô cháu gái, nhÆ°ng ông vẫn còn rất nhiá»u việc cần xá» lý, việc trong nÆ°á»›c, việc Äà i Loan, việc quốc tế...v.v... việc nà o cÅ©ng là m cho ông phải báºn tối mắt tối mÅ©i, vì váºy mà giỠđây ông chỉ có thể cố gắng tiếp đón hết đám thần y nà y đến đám thần y khác, mà không có má»™t chút bất mãn hay nôn nóng nà o cả.
Từ Hải Bân gáºt đầu khẳng định bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt ông ta, thấp giá»ng đáp: "Tổng cá»™ng là có năm mÆ°Æ¡i bảy ngÆ°á»i , có Ä‘iá»u..." Nói đến đây, bá»—ng nhiên ông dừng lại: "NgÆ°á»i tôi xem trá»ng nhất đó là má»™t ngÆ°á»i trẻ tuổi tên là Lâm Bắc Phà m, theo nhÆ° tà i liệu mà con trai tôi cung cấp cho tôi, thì cáºu ta đã từng trị khá»i má»™t loại bệnh nan y hiếm gặp ở Nam Thà nh, mặc dù việc nà y được má»™t số ngÆ°á»i giấu kÃn, nhÆ°ng chúng tôi đã qua nghiệm chứng, đúng là có tháºt!"
Sau đó ông còn tÆ°á»ng thuáºt lại má»™t lượt bệnh tình của ÄÆ°á»ng Quả Quả.
Chủ tịch nghe ông ta nói váºy thì mắt sáng nhÆ° sao, không khá»i quay ra liếc nhìn Lâm Bắc phà m mấy cái, sau đó khẽ gáºt gáºt đầu.
Theo ông thì nguyên lý chủ nghÄ©a Mác đúng là tÆ° tưởng chủ nghÄ©a duy váºt, nhÆ°ng trên thá»±c tế thì đúng là có má»™t số việc không thể dùng khoa há»c để giải thÃch được, giống nhÆ° việc má»™t ngÆ°á»i trẻ tuổi nhÆ° Lâm Bắc Phà m có thể trị khá»i má»™t số bệnh nan y khó chữa váºy, không thể nói là báºc phét mà chÆ°a biết chừng ngÆ°á»i ta có má»™t bối cảnh đặc biệt cÅ©ng nên.
Vị trung y già khi nãy còn to tiếng ở ngoà i cá»a biệt thá»±, giỠđây khi ông ta thấy đứng xung quanh mình có vô số bác sỹ thì trong lòng thầm muốn cho há» thấy được y thuáºt của mình, vì váºy mà ông ta bÆ°á»›c lên trÆ°á»›c hai bÆ°á»›c, cung kÃnh nói: "Chủ tịch, không biết bệnh tình của chái gái ngà i thế nà o rồi? Ông cha ta vẫn nói, sá»›m má»™t phút thì thêm má»™t phần nắm bắt, theo tôi thì hãy để chúng tôi nhanh chóng chẩn Ä‘oán bệnh cho cháu gái ngà i thì tốt hÆ¡n!"
Những ngÆ°á»i còn lại tất nhiên là biết lần nà y hỠđến xem bệnh cho ai, đây là má»™t vinh quang và cÅ©ng là má»™t cÆ¡ há»™i, vì váºy mà ai nấy Ä‘á»u nhất loạt tiến lên phÃa trÆ°á»›c tá» vẻ nguyện nhanh chóng được chẩn Ä‘oán cho cháu gái của chủ tịch.
Chủ tịch thấy bá»n há» Ä‘á»u rất vá»™i và ng gấp gáp, thì cÆ°á»i nói: "Tôi xin cảm tạ các vị đã lo lắng cho bệnh tình của cháu gái tôi, có Ä‘iá»u, để biểu đạt lòng cảm tạ và tôn kÃnh của tôi vá»›i má»i ngÆ°á»i, thì tôi xin nói ra Ä‘iá»u nà y trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i, đó là , nếu ai có thể trị khá»i bệnh cho cháu gái tôi, tôi nguyện đáp ứng ba yêu cầu của ngÆ°á»i đó vá»›i thân pháºn cá nhân của mình!"
Ông ta vừa nói dứt lá»i thì má»i ngÆ°á»i ai nấy Ä‘á»u hÆ¡i biến sắc, trong nháy mắt trở nên yên tÄ©nh lạ thÆ°á»ng.
Ba yêu cầu?
Có thể thấy được Ä‘á»™ hấp dẫn đến mức nà o, không cần nói gì khác, chỉ cần nhìn và o thân pháºn của đối phÆ°Æ¡ng thôi, thì ba yêu cầu nà y cÅ©ng nói lên được là có thÃch là m gì ở cái đất Trung Quốc nà y thì là m mà không ai dám Ä‘á»™ng đến cả.
Chủ tịch đã nhìn ra được cái gì đó ẩn hiện trên gÆ°Æ¡ng mặt của bá»n há», thì lắc đầu cÆ°á»i nói: "Có Ä‘iá»u ba yêu cầu nà y có hạn chế, thứ nhất là không được là m tổn hại đến lợi Ãch của Trung Quốc, thứ hai là không được là m tổn hại đến diện tÃch lãnh thổ Trung Quốc, thứ ba là không được là m tổn hại đến lợi Ãch của nhân dân!"
Mặc dù ông biết má»™t trăm phần trăm những ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u là ngÆ°á»i Trung Quốc, nhÆ°ng ai mà chắc được là bá»n há» Ä‘á»u sẽ nghiêng vá» phÃa quốc gia mình chứ? ChÆ°a biết chừng má»™t trong số nà y còn là gián Ä‘iệp mà nÆ°á»›c khác phái tá»›i cÅ©ng nên, nếu đối phÆ°Æ¡ng Ä‘á» xuất ra những vấn Ä‘á» có liên quan đến lãnh thổ, váºy thì mình không phải đã có tá»™i vá»›i quốc gia hay sao? Vì váºy ông má»›i bổ sung thêm ba Ä‘iểm nà y.
Má»i ngÆ°á»i sau khi nghe ông nói váºy thì mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng sao, vì nói gì thì nói bá»n há» cÅ©ng là ngÆ°á»i sinh ra và lá»›n lên ở Trung Quốc, là má»™t ngÆ°á»i Trung Quốc chÃnh cống, cho dù có há»c được chút Ãt kiến thức tiên tiến vá» tây y, nhÆ°ng ai cÅ©ng là con cháu của Hiên Viên Hoà ng Äế, vì váºy mà há» sẽ không bao giá» là m những việc nguy hại đến đất nÆ°á»›c, tổn hại đến bá»™ mặt của tổ tiên, hại dân hại nÆ°á»›c cả.
Bá»n há» Ä‘á»u nhìn nhau rồi lần lượt gáºt đầu nói: "Cái nà y không thà nh vấn Ä‘á»!"
Lúc nà y chủ tịch má»›i nhìn bá»n há» vá»›i con mắt mãn nguyện, sau đó liá»n quay ra nhìn viên cảnh vệ của mình má»™t cái rồi khẽ gáºt đầu.
Viên cảnh vệ của ông ta vá»™i và ng bÆ°á»›c tá»›i, trên tay ôm má»™t táºp mã số dà y cá»™p, số thứ tá»± được đánh từ má»™t cho tá»›i sáu mÆ°Æ¡i. Theo nhÆ° thứ tá»± sắp xếp ở đây, thì Lâm Bắc Phà m là ngÆ°á»i đến sau cùng, chÃnh vì váºy mà hắn thuá»™c và o tốp ngÆ°á»i cuối cùng và o khám bệnh.
Lúc nà y chủ tịch má»›i lên tiếng nói: "Vì thá»i gian của chúng ta có hạn, nhÆ°ng những thần y đến khám bệnh cho cháu gái của tôi lại nhiá»u nhÆ° váºy, cho nên tôi hy vá»ng má»i ngÆ°á»i nhanh tay hÆ¡n má»™t chút, nếu ngÆ°á»i nà o chẩn bệnh cho cháu gái tôi rồi mà có thể nhìn ra được chút gì đó, có hy vá»ng Ä‘iá»u trị thì xin ở lại để thÆ°Æ¡ng thảo bệnh tình, còn nếu ngÆ°á»i nà o không có cách nà o thì tôi đã chuẩn bị chút quà gá»i là biểu đạt lòng biết Æ¡n của tôi đối vá»›i các vị!"
Má»i ngÆ°á»i ai nấy Ä‘á»u gáºt đầu nói: "Cái nà y là đương nhiên!"
Thế rồi, từ số má»™t trở Ä‘i, lần lượt từng ngÆ°á»i má»™t bÆ°á»›c và o bên trong biệt thá»± tiến hà nh khám và chữa bệnh cho cô gái nằm bên trong đó, nhÆ°ng má»—i má»™t ngÆ°á»i và o đó cùng lắm là mÆ°á»i lăm phút , rồi lại lần lượt bÆ°á»›c ra ngoà i, tất cả Ä‘á»u lắc lắc đầu tá» vẻ bất lá»±c, không có cách nà o chữa trị được căn bệnh nan y nà y.
Chủ tịch và Từ Hải Bân Ä‘á»u đứng ở trong nà y, lẳng lặng đợi chá» tin tức của từng ngÆ°á»i, nhÆ°ng theo thá»i gian thì sắc mặt của há» ngà y cà ng trắng xanh ra, ánh mắt cÅ©ng ngà y má»™t trùng xuống thất vá»ng.
Mặc dù bá»n há» vẫn đặt niá»m hy vá»ng lên ngÆ°á»i của Lâm Bắc Phà m, nhÆ°ng nếu có đến mấy thần y Ä‘á»u có cách thì tỉ lệ cứu chữa sẽ cao hÆ¡n nhiá»u lần.
Äúng là có bệnh thì bái tứ phÆ°Æ¡ng.
Äã hÆ¡n hai giỠđồng hồ trôi qua, có khoảng mÆ°á»i lăm ngÆ°á»i từ bên trong bÆ°á»›c ra rồi, không má»™t ai dám nói mình có má»™t tia hy vá»ng có thể chữa khá»i cho cô gái nà y, mặt ai nấy Ä‘á»u xám xịt lại, không ai dám ngẩng đầu lên.
NgÆ°á»i nà y ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u nói mình là thần y, chuyên trị những bệnh nan y hiếm gặp, tháºm chà còn có ngÆ°á»i nói mình là Hoa Äà tái thế, Biển ThÆ°á»›c sống lại, nếu không thì sẽ nói là thần tiên hạ phà m, nhÆ°ng giỠđây Ä‘Ã nh bó tay chịu trói, cảm thấy mất mặt vô cùng.
"Mẹ kiếp, lão đại, rốt cuá»™c thì mấy ngÆ°á»i nà y có được hay không thế? Em thấy bá»n há» chỉ có là m lãng phà thá»i gian mà thôi, hay là anh và o bên trong xem xem thế nà o, chúng ta mau mau xem xong bệnh còn Ä‘i nÆ¡i khác vui chÆ¡i má»™t chút!"
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng ngồi trên chiếc ghế dà i trong vÆ°á»n, chỠđợi sốt ruá»™t quá là m gã cứ ngáp ngắn gáp dà i. Tối qua chiến đấu cả má»™t đêm, là m cho gã sắp không mở nổi mắt ra nữa, nếu không phải chá»— nà y có mấy chục ngÆ°á»i có máu mặt còn đứng dây thì chắc gã đã ngủ gáºt từ lâu rồi.
Mấy vị thần y còn chÆ°a và o bên trong chẩn Ä‘oán bệnh sau khi nghe gã nói xong, thì Ä‘á»u tức Ä‘iên lên, trừng mắt nói: "Thằng máºp nà y, mà y... mà y nói vá»› vẩn cái gì thế? Chẳng lẽ chúng tao không được mà bá»n bay lạii được hay sao? mà y thế là miệt thị chúng tao. Tao... tao liá»u mạng vá»›i mà y!"
Bá»n há» ai nấy Ä‘á»u sắn ống tay áo lên nhÆ° chuẩn bị chà đạp tên máºp nà y váºy.
Trương Minh Thắng rút từ trong túi ra một gói thịt bò khô, đưa lên miệng ăn ngon là nh.
Vừa ăn gã vừa nói: "Các ông là m được đó, chắc chắn là được, tôi đứng đây hò hét cổ vÅ© cho , hy vá»ng các ông xem bệnh cho tốt!"
"Mà y... mấy vị thần y nà y ngà y thÆ°á»ng vẫn được má»i ngÆ°á»i cung kÃnh hầu hạ, thì là m sao chịu được ná»—i uất ức nà y cÆ¡ chứ? Nếu không phải lần khám bệnh nà y quan trá»ng đến váºy, thì bá»n há» sẽ chẳng bôn ba ngà n dặm đến táºn đây là m gì, bá»n há» tất nhiên là không dám gây ra bất kỳ hà nh Ä‘á»™ng tà n bạo nà o ở đây, vì thế mà chỉ dám thầm khinh bỉ tên mà cà bông nà y, rồi lầm bầm chá»i thầm cha mẹ tổ tiên mấy Ä‘á»i của gã.
Thá»i gian cả má»™t buổi sáng qua Ä‘i rất nhanh, buổi trÆ°a má»i ngÆ°á»i sau khi dùng bữa trÆ°a Ä‘Æ¡n giản, thì những ngÆ°á»i còn lại tiếp tục Ä‘i và o tiếp nháºn trị liệu, nhÆ°ng hy vá»ng cà ng lá»›n thì thất vá»ng cà ng nhiá»u, sắc mặt ngÆ°á»i nà o ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u rất khó coi.
Tổng cá»™ng có đến hai mÆ°Æ¡i tám ngÆ°á»i tiến hà nh chẩn Ä‘oán, nhÆ°ng không má»™t ngÆ°á»i nà o nói mình có tia hy vá»ng nà o cả.
Chủ tịch dÆ°á»›i sá»± dìu đỡ của mấy ngÆ°á»i thì đã ngồi xuống chiếc ghế dà i cạnh đó, mặt mà y tái nhợt, ánh mắt trở nên ảm đạm đến bất thÆ°á»ng, đôi môi khô khốc run rẩy không ngừng.
MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i Từ Chánh không khá»i lau mồ hôi lạnh trên trán mình, chen lên trÆ°á»›c Lâm Bắc Phà m, ai nấy Ä‘á»u toát mồ hôi há»™t, đối phÆ°Æ¡ng còn khủng hÆ¡n cả TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng. Äối phÆ°Æ¡ng ngồi trÆ°á»›c má»™t chiếc bà n, Ä‘ang cháºm rãi gặm má»™t con gà quay, bên cạnh còn có má»™t Ä‘Ä©a sÆ°á»n cừu chiên, má»™t Ä‘Ä©a cá chép hấp, má»™t con cua bể sốt vang, má»™t Ä‘Ä©a tôm hùm kèo theo mÆ°á»i mấy chai bia lạnh nữa.
Äây là đến khám bệnh hay là đến để ăn liên hoan đây?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ăn trÆ°a và o lúc mÆ°á»i hai giá» trÆ°a, giỠđây đã ba giá» rồi, chẳng lẽ hắn còn chÆ°a ăn no hay sao? Trong đầu há» hiện lên má»™t từ, đó là tên thần y ăn hại.
"Lão đại, á»... á»... anh thá»±c sá»± có thể chữa khá»i bệnh nà y không?"
Từ Chánh e dè há»i.
"Ờ, Ä‘Ä©a sÆ°á»n cừu chiên nà y không tồi chút nà o, vừa thÆ¡m vừa giòn, cái nà y không ăn được ở những nÆ¡i khác đâu, cáºu có muốn là m má»™t Ä‘Ä©a không?"
Lâm Bắc Phà m gặm sạch sẽ cục sương dê, nói không ra câu, sau đó lại dùng đôi tay mỡ mà ng của mình tóm lấy con gà quay lên gặm lấy gặm để.
"Bịch!"
Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đồng loạt té ngá»a ra đất.
Tà i sản của kedochanh
Äã có 8 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của kedochanh
15-03-2011, 07:39 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Lãng TÃch HÆ°Æ¡ng Äô
Tác giả: Yên Lộ Thương Mang
Chương 291 : Thần y tới rồi
Nguồn: Sưu Tầm
Sức ăn của Lâm Bắc Phà m cÅ©ng không phải quá lá»›n, những thứ nà y căn bản Ä‘á»u và o trong bụng tiểu Kim. Dẫu sao thì cÅ©ng không phải là mình bá» tiá»n, có thể để tiểu Kim trÆ°á»›c khi nấu ăn má»™t bữa tháºt thống khoái Ä‘i, cá»› gì mà không là m váºy chứ?
"Lão đại, vị đạo của bánh dê không tồi, nhưng hoà n toà n là không có vị đạo của chân gấu, không bằng nếm tỠhai cái chân gấu đi!"
Tiểu Kim ăn đến trợn cả mắt rồi, nhÆ°ng vẫn không biết trá»i cao đất rá»™ng truyá»n âm: "Ặc, váºy Æ°? Vị đạo của chân gấu hình nhÆ° không tồi, trÆ°á»›c tiên thá» hai cái Ä‘i!"
Lâm Bắc Phà m cũng không nghĩ ngợi mà nói ra luôn.
"Rầm!"
Ở bên cạnh đã có mấy thần y ngã ra đất, miệng sùi bá»t mép, bất tỉnh nhân sá»±.
Những thần y khác thì Ä‘á»u vung vẩy nắm tay, giống nhÆ° sÆ° tá» tức giáºn, rÃt lên vá»›i hắn: "Cái tên thằng nhãi chết giẫm nà y, ngÆ°Æ¡i còn có y đức không hả? Không ở lại ăn uống ở đây, ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i coi nÆ¡i đây là đâu chứ? Quả thá»±c là mất mặt quá Ä‘i!"
Bá»n há» Ä‘á»u có má»™t loại cảm giác sỉ nhục khi đứng cùng đối phÆ°Æ¡ng.
Lâm Bắc Phà m rất xấu hổ sá» sỠđầu, ngượng ngùng cÆ°á»i nói: "Cái nà y, y đức Æ°? Tôi không phải là y sinh, cho nên không hiểu biết lắm vá» phÆ°Æ¡ng diện nà y, tôi chỉ cảm thấy dẫu sao thì đợi ở nÆ¡i nà y cÅ©ng là đợi thôi, không bằng tìm má»™t Ãt chuyện mà là m, à , tôi quên mất chân gấu không được ăn tùy tiện, cà ng không thể ăn quang minh chÃnh đại được, váºy... NgÆ°á»i đâu, lấy cho tôi hai cái bánh sủi cảo, tôi muốn lại có nhân hà nh tây và thịt lợn!"
Tất cả má»i ngÆ°á»i ở xung quanh Ä‘á»u có cảm giác muốn ngất, bụng của đối thÆ°Æ¡ng có thể chứa được bao nhiêu thứ váºy? Tuy những thứ nà y đối vá»›i má»—i ngÆ°á»i có mặt ở đây mà nói thì không tÃnh là gì, nhÆ°ng nhiá»u ngÆ°á»i nhìn hắn ăn nhÆ° váºy, Ãt nhiá»u cÅ©ng nên xấu hổ má»™t chút chứ?
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng dụi dụi hai mắt vẫn còn Ä‘ang ngái ngủ, cÅ©ng rất thẳng thắn ngồi xuống trÆ°á»›c mặt Lâm Bắc Phà m, gắp má»™t con tôm hùm lên gặm lấy gặm để, vừa ăn vừa gáºt gáºt dầu: "Không hổ là thứ của kinh thà nh, mùi vị quả nhiên thuần khiết, so vá»›i những thứ mà đầu bếp khách sạn ở thà nh nam chúng ta thì ngon hÆ¡n nhiá»u!"
NgÆ°á»i ở bên cạnh báºt cÆ°á»i rất cuồng hãn.
Äầu bếp nấu cho các đại lão của quốc gia, những tên đầu bếp tầm thÆ°á»ng đó có thể sánh được Æ°?
HÆ¡n chục ngÆ°á»i bá»n Từ ChÃnh nhìn đến ná»—i mồ hôi lạnh đầm đìa, khóe miệng không ngừng co giáºt, háºn không được quay mặt Ä‘i, tá» vẻ mình không quen biết hai vị lão đại nà y, thá»±c sá»± là quá cÆ°á»ng hãn, quá nam nhân rồi.
Những ngÆ°á»i khác dÆ°á»›i loại tình huống nà y, đừng nói là ăn cÆ¡m, cho dù là đứng má»™t lát cÅ©ng cảm thấy cả ngÆ°á»i không được tá»± nhiên. Còn bá»n há» thì không ngá» lại coi nÆ¡i nà y là quán cÆ¡m, ngồi đây mà ăn uống say sÆ°a.
Từ Hải Bân cÅ©ng không chỉ lau mồ hôi lấm tấm trên trán, còn lét lút túm con trai của mình, thấp giá»ng nói: "ChÃnh nhi, con, con nói thá»±c cho cha biết Ä‘i, hắn rốt cuá»™c có biết trị bệnh hay không đấy? Äừng có kiếm má»™t tên nạn dân Châu Phi đến, thế thì mất mặt lắm con ạ."
Sắc mặt của Từ ChÃnh cÅ©ng trắng bệch, không khá»i thấp giá»ng trả lá»i: "Cha à , hắn, hắn chắc là có thể trị bệnh đấy!"
"Chắc là có thể ư?"
Từ Hải Thịnh có một loại xung động muốn ném con trai của mình bay ra ngoà i.
Hiện tại có nhiá»u ngÆ°á»i đợi xem kết quả nhÆ° váºy, mà y không ngá» lại nói là có thể? Thế nà y chẳng phải là là m tao khó xá» sao?
Lão trung y và lão tây y ban sáng ở ngoà i cá»a biệt thá» cãi nhau cÅ©ng lục tục bÆ°á»›c và o trong biệt thá»±, có Ä‘iá»u rất nhanh liá»n chạy ra. Vẻ mặt của hai ngÆ°á»i cÅ©ng lá»™ ra vẻ vô cùng xấu hổ, giống nhÆ° là nuốt phải má»™t con ruồi váºy, lá»™ ra bá»™ dạng nhÆ° không còn mặt mÅ©i nà o mà nhìn ngÆ°á»i khác.
Bá»n há» vừa rồi còn ở trÆ°á»›c mặt nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° váºy thổi phồng sá»± thần kỳ của Trung y và Tây y, nhÆ°ng hiện tại má»™t chút biện pháp cÅ©ng không có, chỉ háºn không Ä‘Ã o má»™t cái lá»— mà chui và o, vÄ©nh viá»…n không chui ra gặp ngÆ°á»i ta, để tránh phải mất mặt.
"Ài, hai vị tiá»n bối, tá»›i ăn chút gì Ä‘i, thả lá»ng má»™t chút nà o, đừng lá»™ va vẻ mặt ảo não nhÆ° váºy, không phải chỉ là không có biện pháp thôi sao? Nếu y sinh nà o cÅ©ng có thể cải tá» hoà n sinh, váºy trên thế giá»›i nà y không còn có ngÆ°á»i chết nữa rồi!"
Tên TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng nà y đúng là không phải hạng tốt là nh gì, rõ rà ng thấy ngÆ°á»i ta tâm tình không tốt mà còn ở đó trêu chá»c ngÆ°á»i ta. Nhìn thế nà o cÅ©ng thấy giống nhÆ° Ä‘ang hả hê trÆ°á»›c sá»± Ä‘au khổ của ngÆ°á»i khác, đã thế còn gặm má»™t cái chân gà kêu lép nhép.
Lão Trung y đó tên là Äoạn Thiên Hạnh, lấy châm cứu là m sở trÆ°á»ng, cÅ©ng thiện trÆ°á»ng liệu lý và xoa bóp của Trung y, được xÆ°ng là má»™t vị "y thánh", bình thÆ°á»ng cÅ©ng là nhân váºt rất cÆ°á»ng hãn, còn chuyên môn trị liệu rất nhiá»u nghi nan tạp chứng, trở thà nh má»™t ngÆ°á»i thanh danh hiển hách. Hiện tại bị tên tiểu tá» có dụng tâm khác nà y châm chá»c khiêu khÃch, tâm tình vốn đã rất khó chịu rồi nên là m sao có thể nhịn được nữa?
Láºp tức vung nắm tay, gà o lên nhÆ° phát cuồng: "Thằng nhãi thối tha, mà y nói gì hả?"
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng chá»›p chá»›p mắt, chân gà trong miệng suýt nữa thì rá»›t ra ngoà i, bá»™ dạng cá»±c kỳ ngoan ngoãn, nói: "Lão tiá»n bối, tôi hình nhÆ° không nói gì cả mà ? Tôi là má»™t ngÆ°á»i tốt, mà còn là há»c sinh tốt nữa đó, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘á»u thấy mà ? Tôi vừa rồi chỉ muốn an ủi ông chứ không có ý tứ gì khác cả."
Những ngÆ°á»i khác nói sao cÅ©ng Ä‘á»u là đại lão cao cấp của quốc gia, bình thÆ°á»ng Ä‘á»u rất nghiêm trang, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chÃnh chÃnh, nà o có thấy qua loại vô lại giống nhÆ° là lÆ°u manh nà y? Ai ai cÅ©ng Ä‘á»u trợn mắt lên, hừ lạnh hai tiếng, không biết nên là m nhÆ° thế nà o má»›i tốt.
Äoạn Thiên Hạnh thì cà ng tức đến mặt trắng bệch, cả ngÆ°á»i Ä‘á»u không ngừng run rẩy, tay phải Ä‘ang chỉ và o đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng run rẩy, háºn không được tháo tên nà y thà nh tám mảnh, nhÆ°ng là m váºy thì quá tổn thất thanh danh thần y của mình rồi. Dẫu sao thì cÅ©ng không thể để ngÆ°á»i khác cho rằng mình chỉ là má»™t tên lang băm được. Cho nên chỉ đứng Ä‘á»±c ở đó, không biết là m thế nà o.
Lão Tây y đó tên là Âu DÆ°Æ¡ng Trì, lúc trẻ lÆ°u há»c ở Mỹ Và Châu Âu, đối vá»›i ngÆ°á»i Trung Quốc há»c Tây y cÅ©ng có cống hiến kiệt xuất. Hiện tại ở quốc ná»™i tá»± mình mở má»™t bệnh viện tÆ° nhân, má»—i ngà y Ä‘á»u có bệnh nhân tấp náºp, khiến lão cÅ©ng trở thà nh má»™t tấm gÆ°Æ¡ng cho ngÆ°á»i Trung Quốc há»c táºp Tây y, trở thà nh sá»± lá»±a trá»n đầu tiên của rất nhiá»u bệnh nhân cầu y.
Lão lúc nà y cÅ©ng Ä‘ang sầm mặt xuống, hung hăng nhìn tên béo không biết trá»i cao đất dà y nà y, lạnh lùng nói: "Không sai, chúng tôi quả tháºt là lão phế váºt, chỉ là không biết cáºu có biện pháp gì có thể cứu chữa cho cô bé ở bên trong không. Nếu có thể chữa khá»i bệnh, lão phế váºt chúng tôi sẽ toà n bá»™ bái cáºu là m thầy!"
Câu nà y có thể nói là đã nói ra hết những lá»i trong lòng của tất cả lão danh y.
Bá»n há» quả tháºt không có biện pháp cứu trị loại quái bệnh nà y, cÅ©ng không tin trên thế giá»›i nà y có ngÆ°á»i có thể trị được loại quái bệnh nà y. Nếu đối phÆ°Æ¡ng có thể có loại bản sá»± nà y, cho dù bái hắn là m thầy thì sao chứ? Dẫu sao thì bá»n há» Ä‘á»u thá» phụng má»™t câu nói, đối chÃnh là y thuáºt không pháºn bối pháºn. Có Ä‘iá»u bá»n há» cÅ©ng nghe ra Âu DÆ°Æ¡ng Trì chẳng qua là đang nói những lá»i đầy tức giáºn mà thôi. Dẫu sao thì nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° váºy mà còn không có biện pháp, hai tên thanh niên chỉ hai mÆ°Æ¡i tuổi, không có má»™t chút kỳ thuáºt hà m lượng nà o thì liệu có được biện pháp gì chứ?
Trương Minh Thắng há hốc miệng, trợn tròn mắt, không nói câu nà o.
"Sao? Cáºu không có bản sá»± à ? Váºy thì đừng đứng đó nói nhảm nữa!"
Âu DÆ°Æ¡ng Trì phẫn háºn bất bình rÃt lên.
"Tôi chỉ là đang nghÄ©, nếu lão đại của tôi trị khá»i, chẳng phải là sẽ phải thu nhiá»u đồ đệ nhÆ° váºy sao? Váºy thì biết an trà đi đâu đây?"
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng lá»™ ra bá»™ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, giống nhÆ° là đã thấy bá»n há» hÆ°á»›ng tá»›i Lâm Bắc Phà m mà bái sÆ° váºy.
"Sặc!"
Lâm Bắc Phà m vừa uống một ngụm bia, toà n bộ phun ra hết.
Tên béo nà y không phải là muốn gây chuyện cho mình chứ? Hắn cÅ©ng không mốn trở thà nh cái Ä‘Ãch cho má»i ngÆ°á»i chỉ trÃch, dẫu sao thì tiểu Kim nói sao cÅ©ng là má»™t con rồng, sao có thể trải qua việc luân phiên bị luá»™c nhÆ° váºy chứ? Nếu cứ tiếp tục nhÆ° váºy, e rằng không dùng được mấy lần, tiểu Kim sẽ biến thà nh má»™t con rồng khô mất. Hắn hung hăng trừng mắt lÆ°á»m đối phÆ°Æ¡ng.
HÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i danh y vẫn Ä‘ang đợi ở đây ai ai cÅ©ng trừng mắt, vung nắm đấm vá» phÃa TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng, lá»™ ra tÆ° thế nhÆ° muốn giết ngÆ°á»i, ná»™ khà trùng trùng rÃt lên: "Thằng nhóc, đừng có kiêu ngạo, mà y cho rằng đây là ăn cÆ¡m à ? Mà y nói được là được chắc? Nếu chúng mà y không trị được bệnh nà y, tao xem chúng mà y sẽ nói thế nà o nà o!"
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng nhìn bá»™ dạng tức sùi bá»t mép của há», chỉ cÆ°á»i hắc hắc không ngừng.
Lâm Bắc Phà m trừng mắt lÆ°á»m TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng, lúc nà y má»›i xoa xoa đôi bà n tay đầy dầu mỡ của mình, cÆ°á»i ngạo nghá»…, nói: "Cái nà y, thá»±c sá»± là xin lá»—i, các ông đừng nghe hắn nói linh tinh. Tôi nà o có hiểu y thuáºt gì đâu? Có Ä‘iá»u là bị mấy ngÆ°á»i các ông kéo tá»›i đây, nói là thá» xem thế nà o, tôi kỳ thá»±c cÅ©ng biết, nếu ngay cả các vị thần y Ä‘á»u không có biện pháp thì e rằng tôi cÅ©ng bó tay!"
Các lão già nghe thấy câu nà y của hắn, trong lòng cũng thư thái hơn một chút.
Lâm Bắc Phà m thầm cÆ°á»i trá»™m không thôi, những lão đầu tá» nà y quả thá»±c là ngÆ°u bức, so vá»›i mình còn ngÆ°u bức hÆ¡n trăm lần, đáng tiếc là ai biết được mình gặp được má»™t con rồng siêu cấp đến bệnh Sida cÅ©ng trị được nhÆ° tiểu Kim chứ? Thấy tiểu Kim đã ăn thà nh tròn quay nhÆ° má»™t quả bóng, giống nhÆ° là má»™t quả bóng thịt, hÆ¡n nữa vẫn liên tục uống mấy chục chai bia, hiện tại e rằng ngay cả bản thân nó cÅ©ng không nháºn ra mình, trong lòng không nhìn được mà cuồng hãn má»™t chút.
Lát nữa trong "Tiểu Kim thanh chưng tháng" sẽ không có loại tác dụng phụ vì say rượu chứ.
"Lão đại, bữa ăn nà y ăn cÅ©ng sÆ°á»›ng tháºt!"
Tiểu Kim mÆ¡ hồ truyá»n âm má»™t câu.
Lâm Bắc Phà m nghĩ tới đối phương lát nữa sẽ phải chịu tội, trong lòng có chút bất nhẫn, nhưng hiện tại đã như tên lên dây cung rồi, không bắn không được. Dẫu sao thì mình không thể nói là mình không có một chút biện pháp nà o mà ?
Nếu váºy e rằng những đại lão có mặt ở đây sẽ láºp tức Ä‘áºp chết mình. Hắn cÅ©ng chỉ có thể an ủi đối phÆ°Æ¡ng: "Không phải là má»™t chút thức ăn thôi sao? Chá» sau khi là m xong chuyện nà y, ta má»—i ngà y Ä‘á»u má»i ngÆ°Æ¡i ăn uống no nê, đúng là má»™t con rắn không có kiến thức!"
"NgÆ°Æ¡i không ngá» lại dám nói ta nhÆ° váºy, ta liá»u mạng vá»›i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i, khẳng định là đố kỵ. Ta phải cho ngÆ°Æ¡i thấy bản sá»± chân chÃnh của rồng!"
Tiểu Kim ợ má»™t cái, rất không vui truyá»n âm. Äáng tiếc nó hiện tại đã đầy má»™t bụng rượu, ngay cả Ä‘á»™ng Ä‘áºy cÅ©ng không nổi.
Lâm Bắc Phà m rất vô sỉ giơ ngón giữa lên ới nó, đúng là không có gì để nói với loại rồng tự kỷ nà y.
"Xem ra tất cả hi vá»ng Ä‘á»u ký thác lên ngÆ°á»i cáºu rồi!"
Chủ tịch không biết đã bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt từ lúc nà o, thấp giá»ng nói, hai mắt lấp lánh sáng, là hi vá»ng, là tha thiết, lại còn có cả mấy phần lo lắng.
Khóe miệng Lâm Bắc Phà m hÆ¡i nhếch lên, cÆ°á»i rất thản nhiên: "Chỉ cần còn má»™t hÆ¡i thở, tôi cÅ©ng có thể cứu cô ấy lại!"
Chủ tịch bắt đầu có mấy phần tin tưởng đối vá»›i hắn, nhÆ°ng dẫu sao thì bản thân cÅ©ng có không có hiểu rõ hắn nhiá»u, cho nên cÅ©ng chỉ tin tưởng ba phần. Hiện tại nghe thấy hắn nói váºy, mắt sáng lên, run giá»ng nói: "Cáºu, cáºu thá»±c sá»± có cách Æ°?"
Lâm Bắc Phà m hÆ¡i ngẩng đầu lên rất ngạo nghá»…, nhìn chằm chằm và o biệt thá»± ở phÃa trÆ°á»›c, không nói câu nà o, lá»™ ra vẻ rất chi là cao thâm mạc trắc.
Tà i sản của kedochanh
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của kedochanh
15-03-2011, 07:40 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Lãng TÃch HÆ°Æ¡ng Äô
Tác giả: Yên Lộ Thương Mang
Chương 292 : Thần y rắm chó
Nguồn: Sưu Tầm
Khi tốp thần y thứ hai lắc đầu từ bên trong bÆ°á»›c ra, má»™t chút hi vá»ng cuối cùng của chủ tịch đối vá»›i những thần y nà y đã triệt để tan hết. Xem ra bệnh tình của cháu gái mình cÅ©ng chỉ có thể phó thác lên cáºu thanh niên trẻ tuổi nà y thôi.
Lâm Bắc Phà m thấy ánh mắt của tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tụ táºp lên ngÆ°á»i mình, không nhịn được mà ho khan má»™t tiếng, bảo TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng bÆ°ng tá»›i má»™t cháºu nÆ°á»›c ấm cho mình, ở ngay trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i rá»a mặt, sau đó chỉnh chu lại quần áo má»™t chút rồi dÆ°á»›i sá»± Ä‘i cùng của TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng, rất phong cách bÆ°á»›c và o trong biệt thá»±.
Những thần y còn chÆ°a rá»i Ä‘i ai ai cÅ©ng Ä‘á»u chá»›p chá»›p mắt, nhìn bóng lÆ°ng của Lâm Bắc Phà m, vẻ mặt rất cổ quái.
Thằng nhãi miệng còn hôi sữa nà y chẳng lẽ ngÆ°u B nhÆ° váºy sao?
Bá»n há» có thể được má»i tá»›i đây, tất nhiên Ä‘á»u có năng lá»±c không tầm thÆ°á»ng, trong tay má»—i ngÆ°á»i có ai là không cứu được mấy trăm đến má»™t ngà n ngÆ°á»i? NhÆ°ng bá»n há» cÅ©ng biết bệnh tình của cô bé ở bên trong vô cùng quái dị, bá»n há» hà nh y mấy chục năm trá»i cÅ©ng chÆ°a há» nghe thấy nhìn thấy, nháºn biết rõ rằng mình không có năng lá»±c cứu trị.
Chủ tịch và bá»n đại lão nhÆ° Từ Hải Bân cÅ©ng Ä‘á»u muốn xem xem Lâm Bắc Phà m rốt cuá»™c là có năng lá»±c cứu trị hay không, cho nên Ä‘á»u nhìn nhau mấy cái rồi nhao nhao Ä‘i theo sau Lâm Bắc Phà m. Còn những thần y đó, cÅ©ng có mấy ngÆ°á»i theo sát đằng sau, muốn xem kết cục.
Lâm Bắc Phà m và TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng bÆ°á»›c và o đại sảnh của biệt thá»±, thấy ở giữa đặt má»™t chiếc giÆ°á»ng Ä‘Æ¡n, chăn mà u hồng phấn, gối cÅ©ng mà u hồng phấn, bên cạnh còn đặt mấy món đồ chÆ¡i bằng bông, má»™t cô bé khoảng mÆ°á»i tám mÆ°á»i chÃn tuổi nằm bên trên, Ä‘ang ngủ rất ngon. Dung mạo của cô ta không tÃnh là mỹ lệ, nhÆ°ng mặt tròn trÄ©nh, trắng nhÆ° ngá»c, tạo cho ngÆ°á»i ta má»™t lá»ai cảm giác dá»… thÆ°Æ¡ng, giống nhÆ° búp bê váºy. Chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, tóc cÅ©ng tán loạn, có chút ố và ng không giống nhÆ° thiếu nữ bình thÆ°á»ng, khiến ngÆ°á»i ta sau khi nhìn má»™t cái liá»n có má»™t loại xung Ä‘á»™ng thÆ°Æ¡ng mến.
Mắt tiểu Vân Ä‘á» lên, rõ rà ng là rất lo lắng vì bệnh tình của con mình cà ng lúc cà ng nặng, má»™t loại quan ái của từ mẫu tá»a ra, nếu nhÆ° có thể hi sinh mình để bảo toà n cho con mình, váºy mình nhất định sẽ đáp ứng ngay.
"Cha, Lá»™ Lá»™ nó..." Tiểu Vân thấy đám ngÆ°á»i chủ tịch bÆ°á»›c và o, láºp tức bÆ°á»›c lên hai bÆ°á»›c, gá»i khẽ.
Chủ tịch nhìn cháu mình Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng, mắt cÅ©ng Ä‘á» á»ng lên, có Ä‘iá»u lão vẫn kịp thá»i khắc chế cảm tình của mình, không muốn thất thố ở trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác, liá»n vá»™i và ng xua xua tay: "Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta sóng to gió lá»›n gì cÅ©ng trải qua rồi, chẳng lẽ lại bị trắc trở nà y là m khó Æ°? Yên tâm Ä‘i!"
Tiểu Vân nhìn Lâm Bắc Phà m má»™t cái, mắt Ä‘á» lên, run giá»ng nói: "Cáºu thanh niên nà y, hi vá»ng cáºu..."
Lâm Bắc Phà m vá»™i và ng hồi đáp rất lá»… phép: "Cô à , cô đừng nhÆ° váºy, chỉ chỉ cần có má»™t tia hi vá»ng, cÅ©ng nhất định phải ná»— lá»±c má»™t trăm phần trăm, để cô ấy nhanh chóng khôi phục."
Tiểu Vân liên tục gáºt đầu: "Cám Æ¡n đại phu!"
Lâm Bắc Phà m bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt cô bé, cúi đầu thá» hô hấp của đối phÆ°Æ¡ng, xác định đối phÆ°Æ¡ng tạm thá»i không có nguy hiểm gì tá»›i tÃnh mạng, chuyện còn lại chỉ có luá»™c tiểu Kim là được.
Äoạn Thiên Hạnh thấy hắn thá» hô hấp của đối phÆ°Æ¡ng, láºp tức vui mừng há»i: "Tiểu huynh đệ, cáºu chẳng phải muốn dùng Trung y sao? Tôi biết hiệu quả của Trung y rất không tồi mà , có phải tiếp theo sẽ bắt mạch không?"
Hắn cảm thấy Trung y mà mình há»c tuy không có bất kỳ tác dụng gì, nhÆ°ng nếu có ngÆ°á»i có thể dụng Trung y để thà nh công trị khá»i bệnh của cô gái nà y, váºy thì đối vá»›i Trung y mà nói cÅ©ng là má»™t cÆ¡ há»™i để nở mà y nở mặt, nói không chừng còn có thể nhân cÆ¡ há»™i nà y mà áp chế Tây y Ä‘á»™c lÄ©nh phong tao nữa.
"Bắt mạch ư? Tôi có biết đâu!"
Lâm Bắc Phà m rất vô tội nói.
"Cái gì? Cáºu, cáºu không biết bắt mạch? Cái, cái..." Äoạn Thiên Hạnh trợn trừng mắt, thốt lên kinh ngạc: "Thôi không sao cả, Trung ý chú trá»ng nhất là vá»ng, văn vấn, thiết (nhìn, nghe, há»i, sá»), có lẽ có phÆ°Æ¡ng pháp khác để dùng đó!"
"Khụ khụ, những thứ nà y tôi Ä‘á»u chÆ°a há» há»c qua, đại há»c mà tôi há»c không phải là Trung y, hình nhÆ° là há»c hệ Trung văn thì phải!" Lâm Bắc Phà m rất ủy khuất nói.
"Cáºu, cáºu không há»c Trung y Æ°?"
Äoạn Thiên Hạnh há hốc miệng, triệt để ngây dại.
"Tôi lá»›n thế nà y rồi nhÆ°ng ngay cả trung dược cÅ©ng chÆ°a từng uống bao giá»!"
Lâm Bắc Phà m rất tháºt thà trả lá»i.
Äoạn Thiên Hạnh, má»™t trung y nổi danh cả ở hải ngoại, không ngá» lại bị Lâm Bắc Phà m là m cho choáng váng.
Äối phÆ°Æ¡ng ngay cả những thứ cÆ¡ bản nà y Ä‘á»u không hiểu mà cÅ©ng dám khám bệnh? Tuy Tây y cÆ¡ bản là không dùng những thứ nà y, nhÆ°ng do tình huống đặc thù của Trung Quốc, cho nên dẫn tá»›i Trung y và Tây y hiện tại Ä‘á»u kết hợp vá»›i nhau. Má»—i má»™t há»c sinh của đại há»c y hoa bình thÆ°á»ng Ä‘á»u đồng thá»i há»c táºp cả hai loại y thuáºt. Cho dù trong đó phân ra chủ công và phụ trợ, nhÆ°ng những thứ cÆ¡ bản nà y Ä‘á»u phải biết má»™t chút. Loại gà má» ngay cả thứ cÆ¡ bản nhÆ° vá»ng văn vấn thiết mà cÅ©ng không biết nhÆ° Lâm Bắc Phà m, thá»±c sá»± là khiến lão suýt nữa thì thổ huyết: "Cáºu, cáºu dẫu sao cÅ©ng biết những thứ khác chứ? Và dụ nhÆ° xoa bóp, hoặc là châm cứu!" Äoạn Thiên Hạnh vẫn chÆ°a nản lòng, cố há»i tiếp,
"Xoa bóp? Những thứ đó là cái cô em chuyên mát xa là m chứ? Sao trong Trung y cÅ©ng có xoa bóp à ? Chẳng lẽ những cô em mát xa Ä‘á»u là Trung y?" Lâm Bắc Phà m trợn trừng mắt, ngây thÆ¡ há»i.
"Rầm!"
Äoạn Thiên Hạnh trá»±c tiếp ngã xuống đất, miệng sùi bá»t mép, bất tỉnh nhân sá»±.
Âu DÆ°Æ¡ng Trì không nhịn được liá»n báºt cÆ°á»i: "Thanh niên hiện tại nà o có tâm tÆ° há»c những thứ đó? Hiện tại khoa há»c kỹ thuáºt phát đạt nhÆ° váºy, nhiá»u máy móc tiên tiến đặt ở đây, những thứ nà y lợi hại hÆ¡n nhiá»u. Tiểu huynh đệ, cáºu nói Ä‘i, cáºu cần thiết bị gì? Tôi láºp tức Ä‘Æ°a cho cáºu, tôi có thể là m trợ thủ cho cáºu!"
"Khụ khụ, những thứ đó tôi biết chúng nhÆ°ng chúng lại không biết tôi!" Lâm Bắc Phà m có chút bất lá»±c trả lá»i.
"Cáºu, cáºu không biêt dùng Æ°?" Âu DÆ°Æ¡ng Trì trợn trừng mắt, há»i vá»›i vẻ không dám tin.
"Khụ khụ, những y sinh đấy có dùng vá»›i tôi thôi chứ tôi không tá»± mình dùng. Những thiết bị khác, tôi ngay cả dùng chúng thể nà o cÅ©ng không biết, hay là nếu có thá»i gian thì ông dạy tôi nhé?" Lâm Bắc Phà m xấu hổ nói.
"Rầm!"
Âu Dương Trì cũng rất dứt khoát ngã xuống đất hôn mê luôn.
Bá»n đại lão nhÆ° Từ Hải Bân Ä‘á»u trợn trừng mắt, nhìn Lâm Bắc Phà m nhÆ° nhìn má»™t tên ngốc.
Äối phÆ°Æ¡ng không dùng Trung y, cÅ©ng không dùng Tây y, váºy dùng cái gì để khám bệnh? Chẳng lẽ đối phÆ°Æ¡ng có thể dụng phÆ°Æ¡ng pháp khác để trị bệnh Æ°? Äây đúng là chÆ°a bao giá» nghe thấy, cÅ©ng chÆ°a bao giá» nhìn thấy.
Từ ChÃnh cÅ©ng có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng: "Lão đại, tiểu... bệnh của cô ấy có hi vá»ng không?"
Hắn suýt chút nữa thì thốt ra ba chữ tiểu bà nÆ°Æ¡ng, dá»a cho Từ Hải Bân trừng mắt lÆ°á»m hắn, suýt chút nữa thì nuốt sống hắn luôn.
Lâm Bắc Phà m nhìn cô bé nà y, thở dà i một hơi, sau đó khẽ lắc đầu.
Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biến sắc, chủ tịch và tiểu Vân thì ngÆ°Æ¡i hÆ¡i lắc lÆ°, suýt chút nữa thì khuỵu xuống đất.
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng cÅ©ng bị doạ cho biến sắc, run giá»ng nói: "Lão đại, ý của anh là không có hi vá»ng Æ°?"
Hắn vừa rồi còn thổi phồng lão đại của mình lên thà nh giống nhÆ° là Thái Thượng lão quân chuyển thế, không có gì là không là m được. Hiện tại nháºn được loại kết quả nà y, Ãt nhiá»u cÅ©ng khiến hắn xấu hổ, sợ rằng những thần y nà y sẽ ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống mình mất.
Lâm Bắc Phà m láºp tức trừng mắt lÆ°á»m hắn, rất không vui quát: "Mà y nói linh tinh cái gì váºy? Ai nói là không có hi vá»ng? Mà y đừng có nói chuyện giáºt gân nhÆ° váºy, ảnh hưởng đến danh dá»± của tao, cẩn tháºn tao thiến mà y đấy."
Câu nói nà y của hắn lại mang đến hi vá»ng lá»›n lao cho tất cả má»i ngÆ°á»i, từng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng.
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng mặt đầy nghi hoặc há»i: "Anh, anh vừa rồi không phải là lắc đầu sao? Äó chẳng phải nói là cô ta không có hi vá»ng à ?"
Lâm Bắc Phà m gân cổ lên, há»i ngược lại má»™t câu: "Ai nói lắc đầu chÃnh là không có hi vá»ng?"
"Váºy không phải là không có hi vá»ng thì chẳng lẽ là có hi vá»ng?"
Trương Minh Thắng bị đối phương nói cho trở nên hồ đồ.
Lâm Bắc Phà m rất ngông nghênh trÆ°á»›c tiên tá»± tìm cho mình má»™t cái ghế rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, thuáºn tay cầm má»™t chén trà không biết là của ai lên, uống má»™t ngụm rồi thở dà i má»™t hÆ¡i, nói: "ý của tôi là cô ta mắc bệnh nà y đã rất lâu rồi, trị liệu quả tháºt là phải phà má»™t Ãt thủ Ä‘oạn. nếu để tôi trị sá»›m má»™t chút thì sẽ Ä‘Æ¡n giản hÆ¡n nhiá»u.
"Cái gì? Cáºu, cáºu có thể trị được Æ°?"
Tất cả má»i ngÆ°á»i trong đại sảnh Ä‘á»u thốt lên kinh ngạc, bá»n há» Ä‘á»u nhìn Lâm Bắc Phà m giống nhÆ° là thấy quá»·. Còn chủ tịch và tiểu Vân thì kÃch Ä‘á»™ng đến suýt nữa thì báºt khóc.
Bá»n hỠđợi lâu nhÆ° váºy, cuối cùng cÅ©ng có thần y xuất hiện rồi.
Những y sinh ở bên cạnh Ä‘á»u há miệng trợn mắt nói: "Không, không thể nà o. Loại bệnh nà y căn bản là không có biện pháp chữa trị mà !"
Bá»n há» cÆ¡ hồ là phát Ä‘iên rồi, bá»n há» ai ai cÅ©ng là cả Ä‘á»i say mê y thuáºt, má»™t khi gặp chứng bệnh cổ quái thì Ä‘á»u nhÆ° say nhÆ° mê, đối vá»›i cách nói nà y của Lâm Bắc Phà m, quả thá»±c là giống nhÆ° Columbus phát hiện ra tân đại lục váºy, khiến há» vô cùng khiếp sợ.
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng lần nà y lại đắc ý, hắn lắc lÆ° cái đầu, cÆ°á»i nói: "Sao? Chuyện các ông không là m được, chẳng lẽ lão đại của tôi cÅ©ng không là m được chắc? Cái nà y gá»i là TrÆ°á»ng Giang sóng sau đè sóng trÆ°á»›c, sóng trÆ°á»›c chết trên bá» cát đó, các ông hết thá»i rồi!"
Hắn cảm thấy bản thân thần thanh khà sảng, tinh thần phấn chấn, quả thực giống như là đang chơi đùa với hai cô em cực kỳ xinh đẹp.
"NhÆ°ng cáºu tá»±a hồ nhÆ° chÆ°a là m gì mà ? Sao lại nắm chắc nhÆ° váºy?"
Má»™t lão Trung y vẫn không nản lòng, há»i.
Những y sinh nà y Ä‘á»u nhao nhao gáºt đầu, đối phÆ°Æ¡ng tá»±a hồ nhÆ° chỉ thá» hô hấp của cô gái, sao có thể nắm chắc nhÆ° váºy? Không thể nà o là chỉ ba hoa trÆ°á»›c mặt nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° áºy chứ? Trên mặt bá»n há» Ä‘á»u lá»™ ra biểu tình hoà i nghi.
Lâm Bắc Phà m có chút xấu hổ ho khan hai tiếng: "Trị bệnh mà , tôi đảm bảo sẽ trị khá»i bệnh là được rồi. Cái nà y trÆ°á»›c sau cần thá»i gian rất dà i, cho nên hi vá»ng má»i ngÆ°á»i chuẩn bị tâm lý!" Nói xonghắn xòe ba ngón tay ra.
"Cái gì? Ba tháng ư? Thế thì lâu quá rồi?"
TrÆ°Æ¡ng Minh Thắng chá»›p chá»›p mắt, thốt lên: "Phải tốn nhiá»u thá»i gian của chúng ta nhÆ° váºy Æ°? Chúng ta còn phải Ä‘i chÆ¡i nhiá»u nÆ¡i nữa mà ."
Câu nà y của hắn láºp tức khiến tất cả má»i ngÆ°á»i có mặt ở đây Ä‘á»u vô cùng khinh bỉ.
Nếu ba tháng có thể trị khá»i, e rằng bá» há» Ä‘á»u sá»›m đã vui mừng muốn chết rồi.
"Ba năm Æ°?" Chủ tịch mặt đầy kinh ngạc nói ra thá»i gian mà bản thân có thể tiếp nháºn được."
"Không thể là ba mÆ°Æ¡i năm chứ?" Từ Hải Bân khẽ lau mồ hôi, nếu mất ba mÆ°Æ¡i năm để trị khá»i cho má»™t ngÆ°á»i, váºy thì có tác dụng gì? Lá»™ Lá»™ lúc đó đã biến thà nh gái lỡ thì bốn năm mÆ°Æ¡i tuổi rồi.
Lâm Bắc Phà m nói từng chữ má»™t: "Không cần lâu nhÆ° váºy, ba ngà y là được rồi?"
"Ba ngà y?" Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u triệt để ngây ngốc.
Bệnh kỳ quái nhÆ° váºy không ngá» chỉ cần ba ngà y là trị khá»i? Cái nà y là khoác lác hay là thần tiên hà ng lâm váºy?
Tà i sản của kedochanh
Äã có 12 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của kedochanh
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
du2core ,
ducdaogia ,
duyson44kt3 ,
fromhell ,
hero303 ,
kiemtam ,
Minh Huệ ,
minhhung ,
nhandaolatusat ,
quanghung1986 ,
thanhlam0523 ,
yeuthuydt1
Từ khóa được google tìm thấy
4vn lang tich huong do , äåâóøêè , âèðòóàëüíûå , àíãëî , ãng tÃch hÆ°Æ¡ng đô , con rong tieu kim 4vn , do thi lang huong tich , do thi lang tich huong , down lang tich huong do , êîíêóðñû , hlang tich huong do , huong lang tich do , hÆ°Æ¡ng đô , ìàãèÿ , ïåðååçä , íîâàÿ , ïîäàðîê , la tich huong do , lãng tiÌch huong do , lang dich huong do full , lang huong do thi , lang huong tich do , lang huong tich do 4vn , lang tÃch huong ðô , lang tÃch huong do , lang thi huong do , lang tic huong do , lang tich , lang tich 4vn , lang tich chi do , lang tich do huong , lang tich do thi , lang tich h hÆ°Æ¡ng đô , lang tich hng ô , lang tich hoa do , lang tich hu0ng do , lang tich hung do , lang tich huobg do , lang tich huog 4vn , lang tich huog do , lang tich huon do , lang tich huong , lang tich huong đô 4vn , lang tich huong Ä‘o , lang tich huong do , lang tich huong do 4vn , lang tich huong do full , lang tich huong do. , lang tich huong do\ , lang tich huong fo , lang tich huong lo , lang tich huong od , lang tich huong quan , lang tich huÆ¡ng do , lang tich hÆ°ong do , lang tich hÆ°Æ¡ng do , lang tich thuogn do , lang tich tuong do 4vn , lang tinh huong do , lang tuch huong do , langtich huong do , langtichhuongdo , langtichhuongdo chuong , lanh tich huong do 4vn , lãng tÃch huong do , lãng tÃch hÆ°Æ¡ng Äô , lãng tÃch hÆ°Æ¡ng Ä‘ , lãng tÃch hÆ°Æ¡ng đô , lãng tÃch hÆ°Æ¡ng Ä‘o , lãng tich hÆ°Æ¡ng đô , lăng tÃch hÆ°Æ¡ng đô , long tich huong do , ñïîðò , tac dam txt , tÃch lãng hÆ°Æ¡ng đô , text giả , tich lang huong do , truyen lang tich huong