Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 66: Quá mãnh liệt
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Tiền Thạch Lựu ở đầu dây bên kia chợt kinh hoảng nói:
- Chủ tịch Hàn, chúng tôi đang bị người ta vây quanh ở thôn Bình Phong, anh...Anh mau đến cứu chúng tôi.
Hàn Đông nhẫn nại hỏi rõ địa điểm, sau đó hắn đặt điện thoại xuống nói:
- Tiền Thạch Lựu đang bị vây quanh ở thôn Bình Phong, chúng ta cùng nhau xuống đó.
Cam Vĩ Lâm nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi còn có chút chuyện, thật sự không thể đi được.
- Phải đi!
Hàn Đông dùng giọng cứng nhắc nói:
- Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta nên đi cùng một chỗ.
Chiếc xe jeep của thị trấn đã có sẵn, Tiếu Anh Hà nghe nói Hàn Đông muốn dùng xe thì định lấy cớ nói bí thư Vũ sắp sử dụng, nhưng sau khi biết rõ nguyên nhân thì mới phái xe ra, sau đó nàng mỉm cười rời khỏi phòng làm việc của Vũ Kiến.
Trước khi Hàn Đông ra khỏi phòng làm việc thì đã điện thoại cho đồn công an thị trấn, vị cảnh sát tiếp điện thoại lập tức báo cáo cho đồn trưởng.
Sau đó Hàn Đông mang theo bốn vị phó chủ tịch và Đặng Đạt Hòa ngồi lên xe jeep chạy xuống thôn Thanh Phong, Hàn Đông cũng chỉ có thể ngồi trên vị trí tay lái phụ, không phải chen chúc ngồi phía sau với mọi người.
Thôn Bình Phong cách thị trấn không quá xa, xe jeep chỉ chạy khoảng mười phút là nghe thấy những tiếng ồn ào huyên náo ở phía trước, ngẩng đầu có thể thấy hơn mười người đang vây quanh phía trước.
Hàn Đông cho lái xe dừng lại, sau đó đi qua, thấy đám người vây quanh ba người, trong đó có hai nhân viên phòng kế hoạch hóa gia đình, một người đàn ông tóc dài đang đứng trước mặt các nàng mà chửi ầm lên, lời nói rất khó nghe. Một cô gái nông thôn đang che chở cho hai nhân viên kia, đang mắng lại người đàn ông tóc dài, mà Tiền Thạch Lựu trước đó gọi điện thoại cho Hàn Đông thì không thấy đâu.
- Người nọ là ai?
Hàn Đông cũng không vội vã tiến lên.
Phó chủ tịch Tằng Quốc Dương nói với vẻ mặt tràn đầy lo lắng:
- Là Chu Tam Oa, một lưu manh nổi tiếng vùng này, đã sinh hai đứa con gái.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra là côn đồ, tôi muốn xem anh ta muốn làm gì?
Hàn Đông nói xong thì tiến lên phía trước, Đặng Đạt Hòa thấy vậy thì nhanh chóng vọt lên hô lớn:
- Làm gì vậy? Tránh ra, chủ tịch thị trấn đến rồi, chủ tịch thị trấn đến.
- Chủ tịch Hàn, anh đến rồi.
Lúc này Tiền Thạch Lựu mặc áo hoa bông không biết chui từ đâu ra.
Hàn Đông cau mày hỏi:
- Chị chạy đi đâu vậy?
- Tôi ở quán tạp hóa bên kia chờ anh.
Tiền Thạch Lựu đỏ mặt giải thích:
- Vợ của Chu Tam Oa có mang, chúng tôi biết rõ cô ta trốn ở đâu, đang định đi tìm thì Chu Tam Oa hô người vây quanh chúng tôi.
Lúc này phía trước đã mở đường, Hàn Đông trực tiếp đi qua, trầm giọng nói:
- Tập hợp nhiều người như vậy, muốn làm gì?
Tằng Quốc Dương cũng tiến lên phía trước nói:
- Chu Tam Oa, anh muốn làm phản sao?
Lâm Phương Tri có chút do dự, sau dó đứng bên cạnh Hàn Đông, lớn tiếng quát mắng đám người, yêu cầu bọn họ giải tán.
Tuy không biết Hàn Đông là ai nhưng thấy vài vị phó chủ tịch thị trấn chạy đến đây, đám ngươi cũng tản ra khá nhiều nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng ngoài xa xem náo nhiệt mà thôi.
Mặt khác còn có mười mấy người đứng quanh Chu Tam Oa, có vẻ mặt cợt nhả, hai tay ôm trước ngực, xem ra là người của Chu Tam Oa.
- Tiểu tử mày là ai? Bố đếch quan tâm.
Chu Tam Oa trừng mắt mắng, hắn biết Tằng Quốc Dương và Lâm Phương Tri, tất nhiên sẽ không đối chọi, vì vậy chọn Hàn Đông làm đối tượng phát uy.
Tằng Quốc Dương chợt phẫn nộ:
- Chu Tam Oa, anh muốn gì, đây là chủ tịch Hàn của thị trấn chúng ta.
Đám người ở bên cạnh nghe vậy mà cảm thấy rất bất ngờ, không thể ngờ trong huyện lại phái xuống một vị chủ tịch thị trấn trẻ tuổi như thế. Lúc này bí thư chi bộ và trưởng thôn Bình Phong không biết từ nơi nào chui ra, tiến lên chào hỏi, kính thuốc.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Thuốc thì khỏi, trước tiên giải quyết sự việc, kế hoạch hóa gia đình là quốc sách, dù là ai cũng phải tuân thủ. Tình huống của Chu Tam Oa thì các anh cũng đã biết rồi, các anh còn ở bên cạnh xem náo nhiệt sao?
- Chủ tịch Hàn, chúng tôi đã cố gắng lắm rồi.
Bí thư chi bộ thôn Bình Phong chỉ vào cô gái trước đó đánh mắng với Chu Tam Oa rồi nói:
- Vị này chính là chủ tịch hội phụ nữ trong thôn chúng tôi.
- Vậy là tốt, hai người nhanh chóng cho mọi người tản đi chỗ khác, vây quanh chỗ này làm gì?
Hàn Đông quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Tam Oa:
- Tiền Thạch Lựu, các chị đi tìm người, đồng thời thông báo cho viện vệ sinh chuẩn bị sẵn sàng
- Tất cả không được nhúc nhích.
Chu Tam Oa vừa nghe như vậy thì nổi nóng, hắn trừng mắt tiến lên:
- Ai dám đụng vô vợ tao, tao liều mạng với thằng đó.
Chu Tam Oa dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hàn Đông, mà đám người phía sau cũng muốn tiến lên đánh người.
Bí thư chi bộ thôn tiến lên khuyên can, kết quả là bị đám người kia đẩy sang một bên.
- Anh muốn gì?
Đặng Đạt Hòa cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, đứng chắn trước mặt Hàn Đông.
Lâm Phương Tri và Tằng Quốc Dương cũng có chút căng thẳng, Hàn Đông làm như vậy rất dễ làm cho mâu thuẫn thêm gay gắt, mà lúc này người của đồn công an còn chưa đến, biện pháp tốt nhất là kéo dài thời gian mới đúng.
Hàn Đông để cho Đặng Đạt Hòa đứng tránh ra, sau đó nhìn vào Chu Tam Oa rồi cười lạnh:
- Anh muốn đối nghịch với đảng ủy chính quyền sao?
- Tao đếch biết, nhưng thằng nào đụng vào vợ tao, sẽ biết tay.
- Tam ca, đừng nói nhảm với nó.
Lúc này một tên đàn ông cầm đòn gánh từ đằng sau Chu Tam Oa phóng ra, hắn bổ đòn gánh về phía Hàn Đông.
- Lại dám ra tay đánh người?
Trong mắt Hàn Đông lóe lên hàn quang, hắn vung tay chụp lấy đòn gánh, sau đó giật mạnh, tên đàn ông kia thiếu chút nữa thì ngã chúi xuống đất.
Lúc này Hàn Đông đã giật lấy đòn gánh đặt trên vai tên đàn ông kia, hắn trầm giọng quát:
- To gan, dám đánh cả quan viên chính quyền.
Tên đàn ông kia thấy vai mình như bị ngàn cân đè xuống, không thể nào đứng lên, hai tay chống trên mặt đất, gương mặt đỏ bừng bừng, trong lòng thật sự e ngại, đối phương thật sự quá mạnh.
- Quan đánh dân.
Chu Tam Oa hét lớn lên.
Sau đó đám người đứng sau lưng Chu Tam Oa chợt phóng lên, vẻ mặt không chút thiện cảm.
Đặng Đạt Hòa thấy thế thì quá sợ hãi:
- Chủ tịch Hàn chạy mau.
Tưởng Đức Quân và Lâm Phương Tri cũng lui về phía sau một bước, sự việc náo loạn, sao người của đồn công an còn chưa đến?
- Đứng lại cho tôi.
Hàn Đông vận dụng tất cả khí lực mà rống lên một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy tai ù ù, sau đó hai tay cầm đòn gánh của Hàn Đông chợt chán động.
- Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên, đòn gánh trong tay Hàn Đông gãy làm hai, hắn dùng hai tay cầm hai đoạn đòn gánh mà múa vù vù:
- Muốn ngồi nhà lao thì tiến lên đây.
- Á!
Tên tiến lên đầu tiên chợt thét lên kinh hoàng, đám người thấy Hàn Đông uy phong lẫm liệt thì dừng bước, người này quá mạnh, ngay cả đòn gánh cũng bẻ gãy làm hai.
Chu Tam Oa cũng sợ ngây người, hắn nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt hình viên đạn, bàn chân cũng không tự chủ được phải lui về phía sau.
- Chu Tam Oa, anh kích động quần chúng vây công quan viên chính quyền, không muốn sống nữa sao?
Hàn Đông thấy được thế thì thở dài một hơi:
- Còn các anh, muốn bị bắt vào nhà lao sao?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 67: Có thể áp trận
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Lúc này chợt có người hét lớn:
- Công an đến, công an đến.
Lúc này những người ủng hộ Chu Tam Oa đã bị Hàn Đông làm cho khiếp sợ, lại nghe nói công an đến, tất nhiên càng thêm sợ hãi. Có người dẫn đầu lui về phía sau, vì vậy có những tên khác lui theo, chui vào trong đám người xem náo nhiệt.
Chu Tam Oa cũng lui ra, một tên côn đồ như hắn đối diện với cơ quan bạo lực quốc gia thì căn bản có cảm giác sợ hãi trời sinh.
Xe cảnh sát dừng lại, vài tên cảnh sát nhảy xuống, cầm đầu là một tên cảnh sát gầy như cây gậy, mặc bộ đồ đồng phục rộng thùng thình giống như óc thể tiếp tục nhét vào trong một người nữa vậy.
Lúc này Cam Vĩ Lâm và Mưu Kỳ Tiên núp ở phía sau đã tiến lên, viên cảnh sát gầy như cây gậy cười ha hả chào bọn họ.
Tuy đồn công an cũng là một đơn vị cấp ban, căn bản không thể nào sánh với chính quyền thị trấn, nhưng khốn nổi đồn công an lại không nằm trong sự quản lý của chính quyền thị trấn, quản lý bọn họ chính là cục công an huyện. Dù trên danh nghĩa là do chính quyền thị trấn phụ trách, nhưng thực tế thì đồn công an giống như một đơn vị độc lập với chính quyền thị trấn.
Trong một thị trấn như Triệu Hoa, đồn trưởng có quan hệ rất tốt với bí thư thị trấn, vì vậy mà một chủ tịch thị trấn như Hàn Đông có gì xảy ra, chắc chắn không chỉ huy được đồn công an. Giống như hôm nay, trước khi đến thì Hàn Đông đã điện thoại cho đồn công an, kết quả là đến bây giờ bọn họ mới đến, nếu chờ bọn họ đến thì rõ ràng khốn khổ khốn nạn rồi.
Hàn Đông cố áp chế lửa giận trong lòng nói với Tiền Thạch Lựu:
- Chị không phải biết người ở chỗ nào sao? Tranh thủ làm việc đi.
- Vâng, vâng...
Tiền Thạch Lựu nhìn Chu Tam Oa, thấy đối phương không có động tĩnh gì, vì vậy mà gọi theo hai nhân viên công tác, đi bắt vợ của Chu Tam Oa dưới sự dẫn đường của vị chủ tịch hội phụ nữ thôn kia.
Sau đó các nàng nhanh chóng tìm ra một người phụ nữ ủ rũ từ trong một căn nhà cách đó không xa.
- Thúy Hồng.
Chu Tam Oa vừa thấy như vậy thì mắt tam giác trợn ngược, tiến ra một bước với vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng như muốn nhào đến cướp người.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Anh muốn làm gì?
Một lời nói nhàn nhạt của Hàn Đông rơi vào trong tai Chu Tam Oa lại giống như rất nặng, biểu hiện vừa rồi của Hàn Đông và đám cảnh sát đang đứng xung quanh làm cho hắn không thể làm gì hơn.
- Phù!
Chu Tam Oa thở ra một hơi, xiết chặt nắm đấm, mắt bùng ra cái nhìn hung hăng.
Viên cảnh sát gầy như cây gậy dùng giọng khinh thường nói:
- Tam Oa, chú muốn làm loạn sao?
Chu Tam Oa lui về phía sau một bước:
- Đồn trưởng La, vừa rồi tôi không phạm pháp.
- Không phạm pháp, vậy sao mang theo những người này?
- Sao tôi biết bọn họ muốn làm gì, tôi nào có thể quản được bọn họ?
Khi hai người Chu Tam Oa và viên đồn trưởng đấu võ mồm, Hàn Đông không thèm quan tâm, hắn nói với Tiền Thạch Lựu:
- Các người ngồi xe jeep đến viện vệ sinh.
Sau đó Hàn Đông xoay sang hỏi Chu Tam Oa:
- Muốn đi cùng không?
Chu Tam Oa dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Đông:
- Ông không đi.
Viên cảnh sát gầy như cây gậy cả giận nói:
- Chu Tam Oa, nói cho đàng hoàng một chút.
Lúc này Tiền Thạch Lựu và hai nhân viên công tác cùng vị chủ tịch hội phụ nữ thôn Bình Phong cùng mang theo vợ của Chu Tam Oa lên xe jeep, sau đó xe chạy đi nhanh như chớp.
Vẻ mặt đám người vây quanh có khác nhau, có khiếp sợ, có thầm mừng rỡ. Chu Tam Oa này bình thường không ít lần làm hại người trong thôn, nhưng mọi người chỉ giận mà không nói gì, hôm nay thấy hắn chịu thua như vậy, những thôn dân này đều cảm thấy vui sướng.
Cùng lúc đó mọi người cảm thấy rất tò mò về vị chủ tịch Hàn mới đến nhận chức, thấy đối phương không lớn tuổi, mặt non choẹt như một sinh viên, như vậy mà là chủ tịch thị trấn sao? Nhưng đối phương có thể bẻ gãy cả đòn gánh, hai cánh tay phải mạnh thế nào?
Bí thư chi bộ thôn Bình Phong tiến lên cười nói:
- Chủ tịch Hàn, mời anh vào trong thôn thị sát.
Hàn Đông dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn Tằng Quốc Dương;
- Chủ tịch Tằng, vấn đề kế hoạch hóa gia đình thôn Bình Phong là anh tự mình nắm bắt, toàn thị trấn có hơn một nửa hộ sinh con thứ hai nằm ở thôn Bình Phong, vì vậy có thể thấy phạm vi phân công quản lý cho anh cần được xem trọng.
Tằng Quốc Dương gật đầu nói:
- Chủ tịch Hàn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho tốt.
Nếu không phải Chu Tam Oa là kẻ dẫn đầu gây rối, như vậy công tác kế hoạch hóa gia đình của thôn Bình Phong cũng không khó làm. Bây giờ vợ của Chu Tam Oa đã bị đưa đi, sau này sẽ dễ làm hơn, mà Tằng Quốc Dương cũng có lòng tin hơn.
Hàn Đông lại nói:
- Tôi thấy sau này nếu có khu hay thôn nào đó công tác kế hoạch hóa gia đình bất lực, sẽ xem xét trách nhiệm cán bộ.
Bí thư chi bộ và thôn trưởng thôn Bình Phong nghe thấy vậy thì vẻ mặt biến đổi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng chủ tịch Hàn muốn khai đao với thôn Bình Phong.
Lúc này viên cảnh sát gầy cười ha hả nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi là La Quảng Ba, xấu hổ quá...
- Hừ, đồn công an hiệu suất rất cao.
Hàn Đông dùng ánh mắt lạnh băng nhìn La Quảng Ba:
- Một người như anh mà có thể giữ an ninh cho một vùng được sao? Có cơ hội tôi sẽ thỉnh giáo cục trưởng Xa mới được.
Hàn Đông nói xong thì phất tay đi về, xe jeep đã đưa nhóm Tiền Thạch Lựu đến viện vệ sinh, chỗ này cũng không còn việc gì, hắn cũng không thể cứ đứng chờ.
Đặng Đạt Hòa thấy thế thì tranh thủ đi theo, Lâm Phương Tri sốt ruột cũng bước đi. Tằng Quốc Dương vỗ vai La Quảng Ba thở dài một hơi, còn Cam Vĩ Lâm và Mưu Kỳ Tiên thì đang thì thầm gì đó.
Vẻ mặt La Quảng Ba chợt trắng bệch, từ lúc đầu thi bọn họ không ưa Hàn Đông, cuối cùng muốn cho biết tay. Nhưng bây giờ hắn lại lo lắng, nghe lời nói của Hàn Đông thì giống như có quan hệ tốt với cục trưởng Xa, nếu cục trưởng Xa biết như vậy thì tương lai của mình sẽ đi tong.
Bây giờ cục trưởng cục công an huyện là do bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân kiêm nhiệm, chuyện của hắn là rất nhiều, vì vậy Xa Tịnh Chương là phó cục trưởng thường vụ chợt có quyền lực lớn mạnh, ngoài những việc trọng đại thì phần lớn đều tự quyết định. Nếu để lại ấn tượng xấu cho Xa Tịnh Chương, tương lai của La Quảng Ba sẽ xong đời, có thể bảo vệ chức vụ phó đồn trưởng đá khó, đừng nói là tiếp nhận vị trí đồn trưởng của anh Vương.
Đám cảnh sát đi theo cũng nhìn đông nhìn tây, giống như không thấy vẻ mặt của La Quảng Ba.
- Đi!
Vẻ mặt La Quảng Ba trở nên rất khó coi, hắn xoay người đi vào trong xe, sau đó quay đầu tức giận nói với đám cảnh sát.
Nhìn xe của đồn công an chạy đi mà đám người vây quanh cười hi hi ha ha, đặc biệt là đám người ủng hộ Chu Tam Oa càng cười rộ lên, giống như thấy sự lo lắng của La Quảng Ba thì bọn họ càng được phát tiết.
- Khá tốt, vị chủ tịch thị trấn này có khí thế, có thể áp trận.
Một vị thôn dân lớn tuổi ngửa đầu nhìn Hàn Đông đang đi xa, hút hai hơi thuốc rồi dùng giọng cảm thán nói.
- Con bà nó, dám bắt vợ ông đi.
Chu Tam Oa cắn răng nói:
- Ông sẽ cho mày đẹp mắt.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 68: Có quan hệ gì?
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Hàn Đông đi trên con đường đá nông thôn, trong lòng cũng không vì sự kiện vừa rồi mà vui sướng. Tuy bộ dạng bệ vệ của Chu Tam Oa bị đánh tan sẽ có ảnh hưởng tốt đến công tác kế hoạch hóa gia đình của vài thôn phụ cận, nhưng vấn đề liên quan đến La Quảng Ba là rất khó khăn, hắn biết tất cả chỉ mới bắt đầu, những phức tạp còn ở phía sau.
Nếu so với cơ quan thì công tác cơ sở rất phức tạp, hơn nữa có sự cản tay của Vũ Kiến, nếu Hàn Đông muốn làm ra thành tích ở thị trấn Triệu Hoa là rất khó khăn. Dù sao thì công tác của chính quyền thị trấn cũng có quá nhiều thứ cần lo lắng, nếu một mình hắn cũng không làm gì được.
- Xem ra nhất định phải để cho huyện ủy chứng thực quy định về trách nhiệm, đồng thời còn có quy định xử phạt, nếu không thì đám người Cam Vĩ Lâm sẽ chẳng xem đó ra gì.
Lâm Phương Tri nhanh chóng đi đến sau lưng Hàn Đông, hắn cười nói:
- Chủ tịch Hàn, anh có luyện võ sao?
Hàn Đông mỉm cười:
- Tùy tiện luyện tập một chút bảo vệ sức khỏe mà thôi.
Lâm Phương Tri tiến lên hai bước nó:
- Cái đinh Chu Tam Oa đã bị nhổ đi, như vậy thôn Bình Phong sẽ thiếu đi một cây gai, sau này các phương diện công tác sẽ tốt hơn.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đối với một người như vậy chúng ta cũng không thể dễ dàng tha thứ, cũng không thể bỏ qua để người ta tiếp tục lấn tới, có rất nhiều công tác chỉ cần làm tốt phần khớp nối, tất cả sẽ trở nên dễ dàng.
Lâm Phương Tri đi phía sau nói:
- Đúng vậy, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần tìm đúng phương pháp thì sẽ giải quyết dễ dàng.
Hàn Đông móc thuốc ra, đưa cho Lâm Phương Tri một điếu, chính mình một điếu.
Lâm Phương Tri vừa thấy như vậy thì lấy bật lửa ra, dùng hai tay châm thuốc cho Hàn Đông.
Hàn Đông thầm vui vẻ, trải qua sự kiện lần này thì thái độ của Lâm Phương Tri đã chuyển biến tốt, điều này là quá tốt. Hắn cũng không tư chối mà để cho đối phương châm thuốc cho mình, nói rõ sự cảm ơn.
Khi thấy Hàn Đông thản nhiên hút thuốc thì Lâm Phương Tri càng nở nụ cười thân thiết, hắn châm thuốc cho mình, hít vào vài hơi, sau đó kẹp thuốc vào ngón giữa:
- Chủ tịch Hàn, tôi đã suy xét rồi, chuyện phát triển quán xá sân vườn hoàn toàn có thể thực hiện, hơn nữa chúng ta phải làm sao cho chính quy, khí thế một chút.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Anh nói đúng, việc này tôi thấy anh cứ đi đâu, cụ thể ra sao do anh phụ trách...
- Tôi thấy Đặng Đạt Hòa cũng rất tốt, ý kiến do anh ấy đưa ra, để anh ấy đến phụ trách là điều đương nhiên.
Lâm Phương Tri thấy rõ Hàn Đông coi trọng Đặng Đạt Hòa, vì vậy cố ý nói ra, coi như tiến thêm một bước lấy lòng hắn.
Đặng Đạt Hòa đi theo phía sau không xa, nghe thấy vậy thì trong lòng kích động, cơ hội của mình đã đến, chỉ cần làm tốt thì sẽ được chủ tịch đề bạt mà thôi.
Sau khi quay lại ủy ban thị trấn, Hàn Đông điện thoại cho bí thư Hoàng, đề nghị huyện ủy thông qua văn kiện quy định trách nhiệm và quy chế xử phạt, biến thị trấn Triệu Hoa làm nơi thí điểm chính quy, đồng thời tiến thêm một bước trong cơ chế khảo sát cán bộ.
Hoàng Văn Vận có chút suy tư, sau đó nhân tiện nói:
- À, chuyện này tạm thời không cần huyện ủy thảo luận, cậu cứ làm văn kiện chính thức, vài ngày nữa tôi sẽ duyệt.
Hàn Đông đặt điện thoại xuống và có chút buồn bực, bí thư Hoàng sao lại không ủng hộ mình? Hắn suy tư trong chốc lát rồi chợt hiểu, có lẽ bí thư muốn tốt cho mình, vì chính mình đưa ra quy định về trách nhiệm với mục đích tạo nên gông xiềng cho các vị phó chủ tịch, cho bọn họ chút áp lực để cố gắng công tác, miễn cho bọn họ chỉ biết kéo dài đối phó. Dù không được thông qua ở huyện ủy nhưng bí thư Hoàng tỏ vẻ coi trọng, như vậy đám người Cam Vĩ Lâm cũng không dám chậm trễ.
Hàn Đông nghĩ thông suốt điều này thì tâm tình chợt tươi sáng, bây giờ vấn đề chính là xây dựng và phát triển kinh tế thị trấn Triệu Hoa.
Lúc tan tầm Tiền Thạch Lựu chạy đến báo cáo công tác với vẻ mặt tươi cười:
- Chủ tịch Hàn, hôm nay làm phiền anh, Chu Tam Oa kia rất đáng ghét, nếu không phải hắn đứng ra xúi giục, số hộ sinh con thứ hai ở thôn Bình Phong sẽ không nhiều như vậy. Điều này là rất tốt, sau này chúng tôi cũng dễ công tác hơn.
Hàn Đông nói:
- Nếu đã như vậy thì chị có thể đảm bảo năm nay thị trấn Triệu Hoa không có một người nào sinh con thứ hai không?
Tiền Thạch Lựu tỏ ra khó xử:
- Chủ tịch Hàn, điều này...Điều này có chút khó khăn.
- Sao vậy, còn có người hơn cả Chu Tam Oa sao?
- Thật sự không có, nhưng những hộ sinh con thứ hai thứ ba thường đánh du kích, khuyên can mãi không được, thậm chí có người còn muốn tìm đến cái chết, chúng tôi cũng thật sự không có biện pháp.
- Như vậy à?
Hàn Đông trầm ngâm một chút, sau đó cười nói:
- Nếu đã như vậy thì minh dùng phương pháp mềm, mỗi ngày chị và nhân viên công tác đi cùng với chủ tịch hội phụ nữ thôn xóm đến theo sát người dân, cũng không cần làm gì, chỉ tuyên truyền chính sách kế hoạch hóa gia đình cho bọn họ là được.
- Sao...
Tiền Thạch Lựu trợn tròn mắt.
Hàn Đông mỉm cười:
- Các chị phải chuẩn bị công tác cho tốt, à, thức ăn tự chuẩn bị, thứ này cũng có thể nhờ chủ tịch hội phụ nữ thôn xóm giúp đỡ giải quyết, người đưa cơm cũng phải xác định, đến lúc đó chính quyền sẽ trả tiền. Chị nghĩ lại mà xem, sau khi được tuyên truyền nhiều ngày, bọn họ không biết chính sách của đảng, không phối hợp sao?
Tiền Thạch Lựu suy nghĩ một chút rồi chợt rùng mình:
- Chủ tịch Hàn, chiêu này của anh rất...Cao minh.
Tiền Thạch Lựu định nói chiêu này của Hàn Đông quá tổn hại nhưng kịp thời chữa lại, vì trước mặt là chủ tịch thị trấn, nàng nhanh chóng chữa thành lời nịnh nọt.
- Vậy là tốt, bắt đầu từ ngày mai cứ làm như vậy, để xem bọn họ kiên trì đến bao lâu.
- Vâng, tôi sẽ đi thương lượng, nên ra tay với nhà nào trước.
Tiền Thạch Lựu nhanh chóng quay về, trong lòng thầm nghĩ về kế hoạch của Hàn Đông, theo sát những phụ nữ có ý sinh con thứ hai, như vậy những ngươi kia chịu sao nổi?
Buổi tối Hàn Đông dùng cơm với Chu Chính, mà Chu Chính có vẻ rất hưng phấn:
- Anh Đông, anh cũng làm quá tốt, tôi nghe nói La Quảng Ba bị anh dạy bảo cho không nói lời nào, thật sự là xả giận.
Hàn Đông nhấp một ngụm rượu:
- Các đồng chí đồn công an với năng lực hành động quá kém, nếu có việc cũng không biết có nên trông cậy vào hay không.
Chu Chính cười khổ nói:
- Anh Đông, La Quảng Ba và đồn trưởng Vương Gia Toàn có quan hệ quá thân thiết, tên này rõ ràng kéo dài thời gian. Nhưng hắn cũng không ngờ anh Đông là cao thủ, đã nắm Chu Tam Oa vào trong tay. Ha ha ha, ngày mai tôi sẽ đi xuống thôn Bình Phong một chút, để xem anh Đông phát uy thế nào.
- Có cái gì mà xem?
Hàn Đông nhấp một ngụm rượu:
- Đây mới là bước đầu tiên trong hành trình ngàn dặm, sau này còn nhiều vấn đề, đúng rồi, cậu có quan hệ gì trong huyện không?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 69: Các người khổ cực rồi
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Chu Chính cười hì hì:
- Thật ra cũng không có gì, trưởng phòng Vương Hòa Bình chính là chiến hữu của cậu tôi.
Hàn Đông lộ ra nụ cười, hắn vẫn muốn hỏi xem Chu Chính rốt cuộc có quan hệ gì, hơn nữa còn đoán rằng đó là trưởng phòng tuyên truyền Vương Hòa Bình, xem ra bây giờ đúng là sự thật.
- Cám ơn!
Hàn Đông nâng ly cụng ly với Chu Chính.
Chu Chính cười nói:
- Anh Đông đúng là quá khách khí rồi, chúng ta làm gì có phân biệt lớn như vậy?
Sau khi Hàn Đông có bài viết thứ nhất ở nhật báo Tây Xuyên, Chu Chính đã thông qua cậu của hắn để chào hỏi với Vương Hòa Bình, như vậy trên hội nghị thường ủy thì Vương Hòa Bình mới phản đối đề nghị xử phạt Hàn Đông.
Hai người vừa dùng cơm vừa trò chuyện, Hàn Đông vô tình đã uống ba ly, mặt cũng đỏ lên. Vì vậy Chu Chính không tự giác phải khuyên Hàn Đông, cười nói:
- Anh Đông, sau này tôi sẽ gọi anh là "Hàn Ba Ly".
- Hàn Ba Ly...
Hàn Đông nở nụ cười, chợt nhớ đến ngoại hiệu "Hàn Tam Thiên" của thủ trưởng Nam Tuần, chỉ sợ cả Vinh Châu cũng không ai biết.
Chiều hôm sau khi vừa mới đi làm thì phó chủ tịch Lâm Phương Tri đến phòng làm việc của Hàn Đông, hắn báo rõ ràng tình huống của các quán xá ven sông. Buổi sáng hắn và Đặng Đạt Hòa đã đi xem xét một lượt, hiệu quả không quá lạc quan, chủ yếu là mọi người không muốn tiếp tục bỏ vốn, chỉ lựa chọn phương án đứng nhìn, xem có hiệu quả không mới nói sau.
Hàn Đông nói:
- Nếu không tìm được năm nhà thì trước hết nên tìm một nhà, có hiệu ứng sẽ dễ làm hơn.
Lâm Phương Tri gật đầu nói:
- À, tôi cũng nghĩ như vậy, chủ tịch Hàn, tôi đã suy xét rồi, các quán xá của nông dân thường mở ở bờ sông Đà Giang, cũng chỉ có tác dụng có hạn với hiệu quả kéo kinh tế trong thị trấn, vì vậy chúng ta cần phải ra tay ở nhiều phương diện mới được.
Hàn Đông cười vui vẻ:
- Anh có ý kiến gì không, nói ra xem nào?
- Là thế này, sông Đà Giang có một nhánh sông lớn gọi là sông Long Động, nháng sông này xuất phát từ một con suối ở thôn An Khê trong núi Long Động Sơn, nước sông ngọt lành tinh khiết. Trước đây vài năm đã có một công ty rượu Ngũ Lương khảo sát vị trí đó, nếu không phải nguyên nhân phải làm hầm rượu, sợ rằng đã có nhà máy rượu Ngũ Lương xây dựng ở đây, nào đến lượt Tân Châu hưởng lợi?
- Vậy à? Ý của anh là xây nhà máy rượu?
Lâm Phương Tri trịnh trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy, nguồn nước của sông Long Động đến từ động nước ở Long Động Sơn, đó là nguồn nước tốt nhất để ủ rượu. Vì có nguồn nước này mà rượu được nấu ở thôn An Khê nổi tiếng khắp Tây Xuyên, thường xuyên có người từ Vinh Châu, Phú Nghĩa đến mua rượu, nhưng khốn nổi lại không ai đầu tư. Lúc này thôn An Khê chỉ làm theo quy mô nhỏ, cũng không đóng thuế, càng chưa nói đến vấn đề thúc đẩy kinh tế thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông chợt có hứng thú:
- Như vậy, nếu có người đầu tư, có thể ủ được rượu ngon sao?
Lâm Phương Tri khẳng định:
- Đúng vậy, chắc chắn không thể kém rượu Ngũ Lương, hơn nữa những động trong Long Động Sơn có thể ủ rượu, đây là một đặc sắc.
Hàn Đông nghe Lâm Phương Tri nói như vậy thi nói ngay:
- Chúng ta cùng nhau đi thị sát xem thế nào.
Nhưng xe jeep không có, phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn là Quách Tùng nói Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đã đi rồi, có lẽ đến lúc tan tầm mới về.
Lâm Phương Tri vốn rất nhiệt tình, lúc này ánh mắt chợt mất đi cái thần, hắn cười mỉa nói:
- Xem ra chỉ có thể chờ hôm khác.
Lúc này Lâm Phương Tri nghĩ đến một vấn đề, đó là mình và Hàn Đông dù có cố gắng cũng không đạt được sự giúp đỡ của Vũ Kiến, chỉ sợ cũng không dễ làm, vì Vũ Kiến là người thôn An Khê.
Vẻ mặt Hàn Đông cũng không tốt, Vũ Kiến không làm việc gì lớn nhưng cả ngày chiếm lấy chiếc xe jeep, vì vậy mà mình muốn làm việc cũng không tiện.
Đột nhiên Hàn Đông chợt nghĩ đến một vấn đề, đêm qua Chu Chính nói hắn sẽ đưa người đi thôn Bình Phong, có lẽ là chạy xe đi, sao không nhờ đưa mình và Lâm Phương Tri đến thôn An Khê một chuyến.
- Anh Lâm, anh chờ chút.
Hàn Đông trở lại phòng làm việc, sau đó dùng máy nhắn tin gửi tin cho Chu Chính.
Ngay sau đó Chu Chính đã điện thoại đến, hắn đang ở một tiệm tạp hóa ở thôn Bình Phong, sau khi biết Hàn Đông muốn đi đến An Khê thì Chu Chính vứt hai tên dân phòng ở thôn Bình Phong, chạy xe cảnh sát về phía ủy ban thị trấn.
Hàn Đông và Lâm Phương Tri đang nói chuyện trong phòng làm việc chợt nghe thấy âm thanh dưới lầu, Hàn Đông đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với Lâm Phương Tri:
- Được rồi, xe đến, chúng ta xuống thôi.
Khi thấy Hàn Đông chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có xe của đồn công an chạy đến, Lâm Phương Tri thầm nghi hoặc, chẳng phải Vương Gia Toàn ở đồn công an thị trấn là người của Vũ Kiến sao?
Nghe nói Hàn Đông muốn đến sông Long Động, Chu Chính cười nói:
- Tôi đã sớm nghĩ như vậy rồi, rượu ở đó uống rất tuyệt.
Long Động Sơn là một dãy núi kéo dài từ thành phố Tân Châu đến bên này, vừa đúng lúc kết thúc ở thôn An khê, trong lòng núi là một hang động đen sì, cao chừng mười mét, có một dòng sông cực kỳ trong lành chảy qua. Nơi hang động thò ra khỏi núi là một cửa hang cao hai ba chục mét, nghe nói theo kế hoạch thì có xây dựng trạm thủy điện, về sau này bị bỏ hoang, nước từ bên trên xổ xuống, cực kỳ tinh khiết.
Đám người Hàn Đông đi một vòng quanh cửa động, cảm thấy một luồng gió lạnh thổi ào xuống, không khỏi rùng mình liên tục.
Đi dọc theo dòng sông xuống bên dưới, Hàn Đông thấy một lão nông đang gánh nước, định tiến lên thăm hỏi, kết quả còn chưa mở miệng thì ông lão đã hỏi:
- Các anh lại đến đây khảo sát à?
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Sao chú biết?
- Các anh muốn xây dựng nhà máy rượu sao?
- Đúng vậy!
- Hì hì, khảo sát nhiều lắm rồi nhưng chưa khi nào thành hiện thực.
Hàn Đông rất nghi hoặc, đang định hỏi thì lão nông đã quay đầu bước đi, còn hô lớn:
- Đừng phí sức.
Hàn Đông bị ông lão làm cho hồ đồ, xây dựng nhà máy ở đây thì có lợi cho nhân dân phụ cận mới đúng chứ?
Chu Chính híp mắt nói:
- Ông lão này hồ đồ rồi.
Lâm Phương Tri cười khổ nói:
- Chủ tịch Hàn, thật ra trước kia cũng có nhiều nhà đầu tư đến đây, về sau vì nhiều nguyên nhân mà không thành công.
- Vậy à?
Hàn Đông nhìn bộ dạng của Lâm Phương Tri thì biết có gì đó không tiện nói, thầm nghĩ có cơ hội sẽ trò chuyện mới được.
Trở lại thị trấn Triệu Hoa thì đúng giờ tan tầm, Hàn Đông đóng cửa phòng làm việc, đi đến dưới lầu, thấy chiếc xe jeep vừa về, Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đang cười cười nói nói.
- Tan tầm rồi à, chủ tịch Tiểu Hàn?
Giọng điệu tùy tiện của Vũ Kiến vang lên làm người nghe cảm thấy bực bội.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, hắn dùng giọng hai nghĩa nói:
- Bí thư Vũ, chủ nhiệm Tiếu, hai người khổ cực rồi.
Gương mặt Tiếu Anh Hà chợt đỏ hồng, nàng trừng mắt nói:
- Nào có may mắn như chủ tịch Hà?
Hàn Đông cười ha hả, đôi cẩu nam nữ này rõ ràng đi ra ngoài làm chuyện xấu, không thì sao mặt Tiếu Anh Hà lại đỏ như vậy?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 70: Mời anh dùng cơm
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Lâm Phương Tri vừa vặn đi xuống, khi thấy Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đứng ở cửa ra vào thì có chút sững sốt, sau đó lại cười tủm tỉm cùng chào hỏi vài câu nhưng trong lòng thì rất bức bối. Hắn muốn đuổi theo Hàn Đông mời dùng cơm, thuận tiện dễ nói chuyện, nhưng thấy Vũ Kiến ở đây, hắn cũng không tiện mở miệng.
Vũ Kiến quét mắt nhìn Lâm Phương Tri, trong mắt lóe lên cái nhìn lạnh lùng, hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, vì vậy mà trong lòng bùng lửa.
Ngày hôm sau vừa đi làm thì Vũ Kiến đã lấy cớ gọi Lâm Phương Tri vào phòng làm việc và khiển trách một phen.
Lâm Phương Tri cực kỳ bực bội nhưng cũng biết Vũ Kiến mượn đề tài để nói chuyện của mình, vì thế cũng không chống đối, cố gắng chịu đựng. Sau đó hắn đến gõ cửa phòng làm việc của Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, bây giờ tôi thấy làm việc rất khó khăn.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt uất ức của Lâm Phương Tri mà cười cười, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc:
- Sao vậy?
- Chủ tịch Hàn, hôm qua tôi và Đặng Đạt Hòa xuống tìm hiểu và nói chuyện đẩy mạnh đầu tư với các vị chủ quán ven sông, kết quả là hôm nay bí thư Vũ Kiến đã gọi đến, nói rằng tôi không nên làm loạn, đây không phải là chọc gậy rối loạn sao?
- Sự thật là như vậy, chính quyền thị trấn cũng không thu đồng nào, cũng không phải muốn nói gì cũng được.
Lâm Phương Tri hít vào vài hơi thuốc, phun ra một luồng khói xanh:
- Chủ tịch Hàn, có vài tình huống tôi muốn nói với anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Được, tôi cũng muốn tìm hiểu vài tình huống.
Lâm Phương Tri đã có quyết định, nhìn vào những biểu hiện của Hàn Đông thì biết, vị chủ tịch thị trấn này đến đây cũng không phải để mạ vàng hoặc là làm dày lý lịch, ít nhất cũng sẽ làm chút hiện thực. Lâm Phương Tri nghĩ rằng đây là cơ hội của mình, chính mình nên nắm chắc.
Hơn một giờ trôi qua, Lâm Phương Tri đã nói ra những chuyện quan trọng mà mình biết, dùng phương pháp này để biểu hiện ý tứ muốn đứng sang hàng ngũ của Hàn Đông.
Đợi sau khi Lâm Phương Tri đi ra, Hàn Đông ngồi mọt mình trong phòng, xem ra có sự hiện hữu của Vũ Kiến thì chuyện xây dựng nhà máy rượu ở An Khê sẽ không dễ dàng gì, hắn chắc chắn sẽ không cho mình kêu gọi đầu tư lớn như vậy. Nếu muốn phát triển kinh tế mà chị dựa vào những hàng quán ven sông thì căn bản là chẳng ra gì, nếu có thể xây dựng một nhà máy rượu quy mô lớn, đối với một thị trấn nông nghiệp như thị trấn Triệu Hoa thì có tác dụng rất lớn.
Vấn đề hiện tại nhất định không phải là Hàn Đông muốn tạo ra thành tích, mà có hắn thì nhà máy rượu này cũng không dễ xây dựng. Đầu tiên là hội nghị đảng ủy thị trấn sẽ không thông qua những chuyện lớn như vậy, mặt khác Vũ Kiến lại là người của thôn An Khê, uy tín của hắn ở đó là rất cao, nếu như hắn nói lời cản trở, như vậy việc xây dựng nhà máy sẽ khó thể nào thành hiện thực.
- Thật sự quá phiền.
Hàn Đông khó hiểu thở dài một hơi.
Hàn Đông nhớ đến lời nói của Lâm Phương Tri, vì vậy hắn quyết định đi tìm Mưu Kỳ Tiên, nếu có thể tranh thủ sự giúp đỡ của vị ủy viên đảng ủy, phó chủ tịch thị trấn này giúp sức, công tác của hắn sẽ dễ dàng hơn.
Mưu Kỳ Tiên đang vùi đầu xem thứ gì đó, người này có mái tóc hoa râm, vì nguyên nhân tuổi tác, hắn chỉ có thể làm phó chủ tịch thị trấn được một nhiệm kỳ nữa, vì thế nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là công việc cho đứa con chỉ biết chơi bời lêu lổng của mình. Hắn đã không ít lần mời Vũ Kiến đi dùng cơm, chính là hy vọng con mình có thể đi làm ở khối chính quyền thị trấn, dù không vào biên chế cũng được, nhưng Vũ Kiến cứ nói không có vị trí tốt, nói hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Hàn Đông gõ cửa:
- Chủ tịch Mưu đang bận rộn gì thế?
Mưu Kỳ Tiên ngẩng đầu lên dùng giọng vui tươi nói:
- Chủ tịch Hàn đến đấy à, mời ngồi!
Hàn Đông ngồi xuống, nói chuyện phiếm hai câu với Mưu Kỳ Tiên, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Mưu, gần đây tôi nghe nói đồn công an đang tuyển người, anh Kiếm có người phù hợp không?
Mưu Kỳ Tiên chợt sững sờ, hôm qua Vũ Kiến còn nói không có cơ hội gì, vì vậy mà trong lòng hắn chợt bùng lên phẫn nộ, hắn cảm thấy mình giống như bị đối phương đùa giỡn. Hắn giống như một con lừa đói, chỉ nhìn chằm chằm vào roi da của Vũ Kiến, tuy trên mặt có củ cà rốt nhưng không thể nào ăn vào miệng.
Kh thấy vẻ mặt già nua của Mưu Kỳ Tiên, Hàn Đông thầm nở nụ cười, tin tức của Lâm Phương Tri là rất chuẩn, xem ra Mưu Kỳ Tiên vì chuyện công tác của con mình mà trong lòng có bất mãn với Vũ Kiến.
- Chủ tịch Mưu, nếu như anh cần lời, tôi sẽ nói với đồn trưởng Chu, để anh ấy xử lý.
Vẻ mặt Mưu Kỳ Tiên chợt biến đổi:
- Điều này chỉ sợ không tốt.
Hàn Đông cười cười:
- Chủ tịch Mưu đừng khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa việc tuyển người cũng không thể qua loa được.
Hàn Đông nói xong thì đứng lên:
- Tôi sẽ điện thoại cho chủ tịch Chu.
Tối hôm trước khi uống rượu, Chu Chính đã nhắc đến chuyện này, đồn công an thị trấn Triệu Hoa cần thêm năm người nữa, Vương Gia Toàn chỉ cho Chu Chính một chỉ tiêu, điều này làm hắn khó chịu.
Mưu Kỳ Tiên nhìn bóng lưng của Hàn Đông mà vẻ mặt biến đổi liên tục, mục đích của Hàn Đông đã rất rõ ràng, nhưng hắn thật sự không thể nào bỏ qua cho được. Một là vì vấn đề công tác của con mình, vấn đề khác chính là chuyện đứng thành hàng của mình, nếu tiếp nhận ý tốt của Hàn Đông thì chắc chắn sẽ làm cho Vũ Kiến không được thoải mái.
Giữa trưa Mưu Kỳ Tiên về đến nha, đưa con Mưu Thuấn Hoa đã vui sướng nói cho hắn biết, đồn công an đã liên lạc, ngày mai lên gặp mặt.
Khi thấy vẻ mặt đắc ý của con trai, Mưu Kỳ Tiên thở dài một hơi, tên này suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, cũng không chịu tìm một công việc đàng hoàng, rõ ràng làm công an rất phù hợp với con mình. Nhưng chỉ một lần như thế lại phát sinh vấn đề, đó chính là tình cảnh của mình có chút xấu hổ.
- Này, anh Mưu, lần này bí thư Vũ rõ ràng làm rất tốt, đồn trưởng Chu tự mình đến nhà đấy.
Vợ của Mưu Kỳ Tiên cũng rất vui vẻ.
- Hừ, đã vào công an thì làm cho tốt.
Mưu Kỳ Tiên trừng mắt nhìn con trai, vì tương lai của con, hắn quyết định tiếp nhận ý tốt của Hàn Đông.
Tất nhiên Mưu Kỳ Tiên cũng không dễ dàng vào hàng ngũ của Hàn Đông như vậy, dù sao thì hắn cũng thấy rất rõ, chỉ cần Vũ Kiến còn ở thị trấn Triệu Hoa, Hàn Đông cũng sẽ không thể làm ra bất kỳ chuyện lớn gì. Vì vậy buổi chiều vừa đi làm thì hắn đã đến phòng làm việc của Vũ Kiến, chuẩn bị liên hệ với đối phương, miễn phát sinh hiểu lầm.
Nào ngờ Vũ Kiến vừa nghe vậy thì vẻ mặt trầm xuống:
- Anh Mưu, sao anh lại nóng vội như vậy, Hàn Đông tìm anh kéo quan hệ, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
- Bí thư Vũ, tiểu tử nhà tôi, nó...
- Được rồi, anh Mưu, anh yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện của con anh, vào đồn công an có gì đâu mà tốt, bảo cậu nhà đừng đi nữa.
Mưu Kỳ Tiên nghe vậy thì mặt già đỏ lên:
- Bí thư Vũ, Thuấn Hoa cũng không còn nhỏ, luôn nhàn rỗi cũng không hay.
Vũ Kiến vung tay lên:
- Này anh Mưu, tôi sẽ sắp xếp công tác cho con anh, anh chỉ cần an tâm chờ là được.
Từ trong phòng làm việc của Vũ Kiến đi ra, Mưu Kỳ Tiên thật sự rất bực, đây rõ ràng là ức hiếp người, chính anh không giúp còn không cho người khác giúp sao?
Kết quả là buổi chiều về nhà, Mưu Kỳ Tiên thấy vợ con đều ủ rũ, hắn nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
- Còn sao nữa?
Mưu Thuấn Hoa trừng mắt tức giận:
- Đồn công an điện thoại đến, nói rằng danh sách có chút thay đổi
Vợ Mưu Kỳ Tiên cũng nói:
- Cũng không biết đồn trưởng Chu làm sao bây giờ...
- Được rồi.
Mưu Kỳ Tiên gầm khẽ một tiếng, hắn chỉ cần suy xét một chú là biết có chuyện gì xảy ra, đây nhất định là vì nguyên nhân Vũ Kiến chào hỏi Vương Gia Toàn.
Vợ Mưu Kỳ Tiên nghe vậy thì nhảy dựng lên:
- Anh rống lên cái gì vậy? Làm chủ tịch thị trấn mà chẳng có bản lĩnh, ngay cả chuyện công tác của con trai cũng không làm tốt, chẳng ra gì.
Mưu Kỳ Tiên tức giận đến mức toàn thân phát run, hắn không nói lời nào mà chạy vào nhà, dùng máy nhắn tin nhờ người gọi Hàn Đông. Một lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe rõ âm thanh của Hàn Đông thì Mưu Kỳ Tiên hít vào một hơi thật sâu:
- Chủ tịch Hàn, anh có rảnh không, tôi mời anh dùng cơm.