Trương Kế Tổ cười cúi mình với Dương Hạo rồi nói: “Mời đại nhân xem, đóng dấu ghi danh, nhiệm vụ được giao phó, hạ quan đã sắp xếp ổn thỏa, tất cả đều xếp ở đây, xin đại nhân hãy nhận lấy”
“Việc này không cần phải vội. Bổn quan và Trương đại nhân gặp nhau rồi đều là đến đến đi đi. Lần này Trương đại nhân từ chức, cũng không cần đi vội, việc tiếp giao này để đến mai vẫn chưa muộn” Dương Hạo cười nói
“Không giấu đại nhân, hạ quan từ xa đến Lô Châu nhậm chức, tất cả gia quyến đều không thể đi theo, suốt hai năm trời không được gặp mặt, con nhỏ cũng sắp được gần một tuổi rồi, vẫn chưa cho nó được biết mặt cha”.
“Trương đại nhân đã phải chịu nhiều vất vả rồi, à...” Dương Hạo cúi đầu nói.
Dương Hạo chợt cảm thấy có gì đó không ổn, mở to đôi mắt kinh ngạc, Trương Kế Tổ đã cảm động mà nói:“Ai! Làm quan ở xa, quả thật là không dễ dàng. Từ lúc được biết đại nhân trở về, hạ quan cũng mong mỏi nhanh chóng được về nhà nên sớm đã thu xếp xong hành lí, mong mỏi được sớm đoàn tụ với gia đình. Bây giờ ngựa xe đều đang chờ bên ngoài, mong đại nhân niệm tình cho hạ quan, nhanh chóng nhận bàn giao để hạ quan có thể sớm lên đường về đoàn tụ với gia quyến”
Trương Kế Tổ vô cùng thành khẩn cầu xin, Dương Hạo cũng chẳng thể từ chối. Hai người liền cho lôi kẻ như là thứ đồ phế thải bị ném sang một bên Công Tôn Khanh đến làm chứng, tiến hành bàn giao tất cả. Bàn giao xong, Trương Kế Tổ lập tức xin cáo từ, Dương Hạo vô cùng quyến luyến. Trương Kế Tổ vội vã ra đi, do đó Dương Hạo vừa nhận chức lại dẫn các quan lại đi tiễn Trương Kế Tổ rời khỏi thành Lô Châu
“Trương An, mau đóng thêm yên ngựa đi suốt ngày đêm, nhanh chóng trở về Biện Lương” . Vừa bước lên xe, Trương Kế Tổ đã dặn dò.
Quay đầu nhìn Dương Hạo vẫn đang đứng trước cổng thành, Dương An lớn tiếng hỏi: “Thúc, chúng ta vội vàng như thế để làm gì?”
Trương Kế Tổ vội mắng:“Tên ngu xuẩn này, Dương Hạo vừa đến đây, người đến bất thiện. Nhanh chóng trở về kinh đô, nhanh chóng tự do ở bên ngoài. Cắt đứt quan hệ với Lô châu sớm ngày nào, thúc ngươi mới có thể kê cao gối mà ngủ ngon giấc”.
Trương Kế Tổ vội vã về nhà ôm đứa con trai đi, Công Tôn Khánh cùng nhóm thuộc hạ lại bị dao động vì lời “mời” vô cùng khách khí nên cũng đã an tâm. Những kẻ xung quanh giờ đã là thuộc là hạ của hắn, cho dù những kẻ này đến với hắn với những mục đích khác nhau, và chỉ có những hiểu biết nông cạn về con người hắn ta.
Dương Hạo nhìn theo chiếc xe chở Dương Kế Tổ khuất dần, đột nhiên hỏi : “ Sao không thấy Mộc Đoàn Luyện?”
Mộc Ân bước tới chắp tay bẩm báo : “Khởi bẩm đại nhân. Mộc đại nhân cơ thể bất an, nghe tin đại nhân giá đáo cũng muốn đích thân ra nghênh tiếp đại nhân nhưng bệnh tình ngày càng nặng hơn…”
Dương Hạo suy nghĩ rồi gật đầu ra lệnh : “Hãy dẫn ta tới gặp Môc đại nhân.”
Một đoàn binh lính hộ tống Dương Hạo tới nơi ở của Mộc đại nhân. Thân phận thực của Lý Quang Nghĩa và mối quan hệ giữa hắn ta với Dương Hạo vẫn còn là một điều bí mật, thuộc hạ bên cạnh hắn ta đa phần ít nhiều đều biết về Lô Châu Sở Đồ, còn mối quan hệ giữa hai người rất ít người biết, và càng có nhiều người không biết về nội tình bên trong. Vì vậy trong những lúc đông người, khi Dương Hạo và Mộc Ân nói về Lý Quang Sầm thì chỉ xưng là Mộc đại nhân.
Nơi ở của Lý Quang Sầm ở Khương Trại. Một đoàn binh lính đã đến trước lầu, Dương Hạo hạ giọng nói : “ Nơi ở của người bệnh không nên có nhiều người ra vào, các ngươi hãy đợi ta ở đây, bản quan sẽ tự lên.”
Dương Hạo theo lối cầu thang đi lên, một thiếu nữ đang sắc thuốc, mùi thuốc ngào ngạt theo gió thổi đến. Vừa nhìn thấy Dương Hạo, người thiếu nữ vội vàng buông quạt xuống, bước lên trước, cung kính hành lễ.
Thiếu nữ này chính là Mỗ Y Khả. Người ngoài không biết thân phận của Dương Hạo và Lý Quang Sầm nhưng những phu nhân của hắn đều biết. Tuy Diễm Diễm tính tình qua loa, đại khái nhưng không có nghĩa là nàng ta không hiểu thế sự, huống hồ Oa Oa và Diệu Diệu đều là những người tinh tế, Đông Nhi thì càng không cần phải nói, đều là những người có bản tính hiền lành, không hề có trù tính gì. Họ coi nghĩa phụ như cha đẻ của mình , nhưng với thân phận của mình, bọn họ không tiện đích thân tới chăm sóc nên đành phái Mỗ Y Khả tới chăm lo cho Lý Quang Sầm, thay mặt họ làm tròn đạo nghĩa.
“Được rồi…”
Mỗ Y Khả đứng dậy, vui mừng bật khóc.
Dương Hạo vỗ nhẹ vào vai nàng, nhìn lên lầu : “Nguyệt Nhi, lâu rồi không gặp, ngươi đi xem nồi thuốc thế nào đi, ta lên lầu thăm nghĩa phụ…”
“Dạ!”
Mỗ Y Khả vái lạy, khi nàng ngẩng đầu lên Dương Hạo đã đi vào trong.
Lý Quang Sầm đang nằm trên giường , mắt long lanh nhìn Dương Hạo, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, toan ngồi dậy, Dương Hạo vội vàng bước tới, nắm chặt hai tay, quỳ xuống phía dưới đầu giường, thấp giọng : “Nghĩa phụ, con đã về rồi”
Lý Quang Sầm hiện giờ không còn dũng mãnh cường tráng như khi xưa. Bệnh tình trầm trọng khiến hắn ngày càng tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, khí sắc xấu đi, chỉ còn hai mắt là còn thần khí, Dương Hạo không ngờ rằng bệnh của nghĩa phụ lại trầm trọng như vậy, nước mắt trào ra không ngừng.
“Hạo Nhi, cuối cùng thì con đã về rồi!” Lý Quang Sầm nắm chặt tay Dương Hạo, cười hạnh phúc.
Dương Hạo nhìn thấy bình rượu bên cạnh giường liền chau mày nói : “Nghĩa phụ, bệnh như vậy mà người còn uống rượu ư?”
Lý Quang Sầm cười nói : “Không sao đâu, ta đã là con sâu rượu rồi, không được uống rượu còn khó chịu hơn là chịu đựng cái bệnh này. Nhưng con yên tâm, ta đã lâu rồi chưa uống rượu, những lúc thèm rượu ta chỉ ngửi mùi rượu thôi”
Dương Hạo nhấc bình rượu và mở nút ra xem, quả nhiên rượu trong bình đã hết nhưng vẫn còn mùi rượu, Lý Quang Sầm đưa bình rượu lên sát mũi, ngửi một hơi rồi lại lập tức đậy lại, cười nói : “Ta vốn mong muốn gia tộc ta có một nơi ở ổn định, được vậy cả đời này sẽ không còn mong muốn gì hơn, nhưng lòng người chưa nguyện… Thực ta vẫn còn muốn sống cho đến ngày đánh bại được thành Hạ Châu, giành lại được những gì vốn thuộc về gia tộc ta”
Hắn ta nắm chặt tay Dương Hạo nói : “Nghĩa phụ muốn đợi chính tay con trai giết chết Lý Quang Duệ, đăng cơ làm vua Hạ Châu, đợi được bế đứa cháu của ta, ta làm sao có thể chết bây giờ được.”
Lý Quang Sầm dù đã tiều tùy gầy rộc đi nhưng nhìn vẫn rất có uy, đột nhiên ngồi dậy vui vẻ nói: “Từ nhỏ ta đã bị coi là kẻ ngoại tộc, ngày nào cũng sống trong nỗi sợ hãi về cái chết, mười ba tuổi đã lưu lạc tới đất Thổ Phồn, mấy chục năm phiêu bạt khắp thiên hạ, có ngày nào ta được ngủ yên, cũng chẳng biết có sống được đến ngày mai không. Ha ha, nhưng lão phu ta chẳng phải vẫn sống được đến hôm nay sao? Tới bây giờ thì ta chỉ muốn được bế cháu, tận mắt nhìn thấy con trai ta làm rạng danh tổ tiên, Diêm Vương dám không nể mặt ta ư?”
Dương Hạo siết chặt tay cha, mỉn cười : “Ai dám không nể mặt cha thì chúng con sẽ bắt chúng phải nể mặt!”
Lý Quang Sầm lặng đi trong giây lát rồi cười lớn, vỗ mạnh vai Dương Hạo: “ Đây mới đúng là khí phách của con trai ta, ha ha………”
Hắn ta ho vài tiếng rồi bất giác nói: “Thân phận của cha con ta, người ngoài vẫn chưa biết, con nên cẩn thận.”
Dương Hạo nói : “Không sao cha ạ, quan lại Lô Châu đều ở bên ngoài, một lát nữa đi con sẽ cho họ biết là đã bái Mộc Đại nhân làm nghĩa phụ.”
Lý Quang Sầm ban đầu rất ngạc nhiên sau chợt ngộ ra và vui vẻ nói: “Con chuẩn bị làm đại sự ư?”
Dương Hạo mỉm cười : “Khi tâm chưa quyết thì cần phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới hành động. Khi mà tâm đã quyết thì không cần nhìn trước ngó sau. Nếu như việc gì cũng giấu diếm thì bọn thuộc hạ sẽ chia bè phái, khó mà nhất tâm phục tùng ta, ngoài thân phận là chủ nhân của Thất Thị Đảng Hạng và thân phận thực của nghĩa phụ có ảnh hưởng đến việc đánh Hạ Châu không nên công bố, những việc khác ta nên cho họ biết.”
“Được , được” Lý Quang Sầm phấn khích nói : “Thu phục thiên hạ, cần phải có tấm lòng quang minh lỗi lạc, làm việc gì chỉ biết âm mưu thủ đoạn, sẽ chẳng có ai nguyện chết vì mình.”
Dương Hạo nói : “Hạo nhi cũng đã nghĩ tới những điều đó, nên mới nói hết lòng mình với các quan lại”.
Ngừng một lúc, hắn nói tiếp: “Cha hãy uống thuốc đều đặn, nghe lời thầy thuốc, an tâm dưỡng bệnh, con sẽ sớm cùng người trở lại thành Hạ Châu.”
Nói xong , Dương Hạo nhìn thần sắc Lý Quang Sầm đã kém đi, liền đưa ông về giường nằm nghỉ. Hắn đứng nhìn cha, không chợp mắt, chỉ lo cha đã kiệt sức. “Con còn có nhiều việc muốn bàn cùng nghĩa phụ, nhưng các quan đang đứng ngoài kia, không thể để họ đợi lâu được, giờ xin nghĩa phụ hãy nghỉ ngơi chút, làm xong những việc này con sẽ đến thăm nghĩa phụ.”
Dương Hạo nở một nụ cười nhẹ nhõm, hạ giọng nói : “Giờ Hạo nhi đã trở về, nhân cơ hội này con sẽ danh chính ngôn thuận xây dựng đại nghiệp của Lô Châu ta!”
Dương Hạo dời lầu xuống nhà, hắn nói là đã bái Mộc Đoàn Luyện làm nghĩa phụ, các quan lại không rõ chân tướng cũng biết mối quan hệ giao tình cùng vào sinh ra tử giữa Dương Hạo và Mộc đại nhân. Hiện giờ đại nhân đã là quan thái thú, thế mà không những rất coi trọng người cũ, thấy hắn không có nơi nương tựa còn bái ngài làm nghĩa phụ, làm tròn đạo hiếu của người con, thật là cảm động!
Dương Hạo cũng không nói nhiều lời, dẫn đầu đoàn tùy tùng trở về nha phủ.
Ngồi vào vị trí quen thuộc, trước mặt vẫn là khuôn mặt quen thuộc ngày nào, đôi mắt vẫn chan chứa tình yêu thương, nó khác xa với ánh mặt của một vị quan đại thần của Lô Châu.
Giờ hắn đã trưởng thành, không còn là bày tôi tớ nhà Bá châu mà giờ đã ngồi lên ngai vàng, trở thành bậc anh hùng một phương. Hai năm trở lại đây, hắn chu du thiên hạ, văn võ song toàn, đã gặp không biết bao nhiêu loại người. Hắn cũng đi qua ba nước, đã từng được diện kiến qua ba vị vua, ba vị hoàng hậu, đã đấu trí đấu tài cùng bọn họ, tầm mắt được mở rộng, suy nghĩ thấu đáo hơn, và có nhiều điểm khác biệt.
Dương Hạo ngày xưa chỉ là một vị quan lục phẩm tri phủ bình thường, giờ ngồi ở đại từ đường này, chẳng khác gì như nhân nghĩa đại ca ngồi trong tụ nghĩa sảnh, sự thân tình thì có thừa nhưng khí thế lại không đủ. Ngay cả bộ quần áo xanh hắn mặc cũng không làm nổi bât vẻ uy nghiêm đó, nữa là làm cho các quan nể phục.
Giờ đây, hắn là tiết độ sứ Hoành Sơn, thái úy Kiểm Hiệu, là vị đại quan văn võ song toàn, cử chỉ hành động đều tỏ ra rất oai phong lẫm liệt, trên người luôn khoác chiếc bào phục vàng. Hắn như đã trở thành người khác, cử chỉ đều rất phong độ, mặc dù miệng nói cười nhưng luôn có một thế lực vô hình nào đó làm các tướng lĩnh quan quân luôn khiếp sợ hắn, nể phục.
Hai năm nay, họ đã làm rất nhiều việc, mọi việc đều làm vì Dương Hạo. Trong khi Dương Hạo lại không ở Lô Châu. Cho dù Lý Quang Sầm , Ninh Thừa Tông có giỏi thu phục lòng người, giỏi thu thập binh lực đến mức nào, mà người tin cậy không ở đó, thì đối với Dương Hạo điều đó thật là vô nghĩa, chỉ là hư ảo mà thôi.
Nhưng bây giờ, Dương Hạo đã trở lại rồi, viên đá thô trước kia đã được mài giũa thành một viên ngọc quý, đối với họ mà nói, tự nhiên có ý nghĩa trọng đại khác thường. Đó là điều mà bọn họ vô cùng mong chờ. Hai năm qua, tất cả mọi bí mật đều đợị Dương Hạo mở ra. Tương lai tốt đẹp của bọn họ đều chờ đợi ở Dương Hạo.Tất cả đều mong mỏi, chờ đợi . Điều bọn họ muốn nghe nhất đó chính là Dương Hạo đích thân nói ra những lời mà họ muốn nghe. Đó sẽ là những câu nói làm thay đổi vận mênh ở Lô Châu này.
Nhưng Dương Hạo lại là người bình tĩnh hơn bất cứ ai, hắn kể lại với mọi người về những việc hắn trải qua 2 năm vừa qua, nhưng những dự định ở Lô Châu sau này thì hắn một chữ cũng không hề nhắc đến, cũng không nói một chút về những việc bí mật đã làm hai năm qua ở Lô Châu. Điều đó làm cho quan quân Lô Châu thấp thỏm không yên.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Dương Hạo không hề để tâm tới phản ứng của quần thần, hắn tỏ ra như không biết chút gì hết. Thế còn chưa vững chắc và lực còn chưa hùng mạnh, hà cớ chi mà phải vội vã, từ khi sinh ra số mệnh hắn luôn bị sắp đặt, nhưng từ giờ trở đi, hắn sẽ nắm giữ số phận của chính mình, làm theo ý mình, từ việc xây dựng nha môn, liên kết các thế lực, đến thâu tóm quyền lực chính trị ngoại giao. Một khi đã quyết thì sẽ thành.
Quan quân lùi về trong tâm trạng thất vọng và nghi ngờ. Bọn họ lũ lượt đi gặp Phạm Tư Kì, Lâm Bằng Vũ, Mộc Ân để tìm hiểu xem Dương Hạo đang nghĩ gì và cùng nhau thương lượng kế sách. Đại giáo đường bỗng trở nên vắng lặng.
Dương Hạo nhìn xuống, chau mày. Có một người mà hắn vẫn chưa nhìn thấy, người này ở Lô Châu có quyền lực rất lớn, tuyệt nhiên không phải là người vô danh, tại sao lại không ra mặt?. Hơn nữa Dù là Mộc Ân hay là nghĩa phụ, trong những lúc nói chuyện kín với nhau cũng không hề nhắc đến. Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Đinh Thừa Tông!
Suy nghĩ của Đinh thiếu gia, hắn là người rõ nhất. Hắn cũng biết, cả đất Lô Châu này không có ai có thể giúp hắn gây dựng cơ nghiệp tốt bằng Đinh Thừa Tông. Mọi ân oán giờ đã là mây khói. Huynh muội Đinh Thừa Tông đã bí mật giúp hắn rất nhiều việc. Chỉ mong xóa bỏ mọi thù hằn trước kia, vậy tại sao lại không muốn gặp mặt hắn?
Dương Hạo suy nghĩ rất nhiều lần nhưng vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, hắn lắc đầu không hiểu: “Ngài đã bình tĩnh như vậy, thì ta sẽ không quan tâm nữa, nhưng ta không tin, giờ ta đã trở về Lô châu, ngài tránh không gặp mặt ta mà có thể giải tỏa được mọi nghi hoặc, và tiếp tục làm quân sư bí mật của ta.
Hắn phất áo toan đứng dậy, ngước nhìn đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy hai con người đứng im lặng bất động, hóa ra là vợ chồng Kha Trấn Ác.
Dương Hạo cau mày, ngạc nhiên hỏi : “ Hiền Thù Lệ còn có việc gì nữa ư?”
Vợ chồng Kha Trân Ác nhìn nhau băn khoăn, Kha Trấn Ác quỳ xuống, Dương Hạo không hiểu gì nói : “Kha Đại nhân, như vậy là sao?”
Hắn lấy làm ngạc nhiên, hai bàn tay bám chặt vào thư án.
Dương Hạo ngồi xuống, mỉm cười đáp: “Kha huynh nói gì vậy, Kha phu nhân với phu nhân Diễm Diễm của ta là bạn khuê môn. Kha huynh lại là người thân cận của ta, chúng ta đã đồng cam cộng khổ, nghĩa nặng tình thâm. Hơn nữa đã vì ta mà làm bao chuyện, công của huynh quả là rất lớn. Bản quan khi không có ở đây, Hiền Thù Lệ, Mộc Bổn và Mộc Ân đã giúp ta rèn luyện binh sĩ, giúp nhân dân Lô Châu tránh được loạn lạc của bốn phương, có thể nói là công lao quá lớn. Những gì mà ta làm cho nhân dân Lô Châu còn kém quá nhiều so với Hiền Thù Lệ, Hiền Thù Lệ công lớn hơn cả lỗi, hà tất có lỗi gì?”
Hắn nói vậy khiến cho Kha Trấn Ác không biết để mặt vào đâu, ấp úng nói không ra lời. Mục Thanh Hoàn lườm người chồng vô dụng của mình, bước nhanh lên phía trước, quỳ trước mặt Dương Hạo, lấy hết dũng khí nói: “Đại nhân, Mộc Thanh Hoàn xin được nói thẳng. Mộc Thanh Hoàn vốn ở Hạ Phủ Châu, luôn chịu sự quản chế của Phủ Cốc.
Tiểu đệ của Thanh Hoàn cũng phò giúp đại nhân, Mộc Kha Trại ta cũng một lòng phò giúp đại nhân, cũng có ý là để chăm sóc tiểu đệ. Nên vợ chồng ta mới đến Lô Châu, thật lòng rất muốn giúp đại nhân. Nhưng nhà của Thanh Hoàn vẫn ở Phủ Châu, người của Tùy Phong đường đã tìm thấy vợ chồng chúng ta, muốn chúng thông báo nhất cử nhất động ở Lô Châu. Song mẫu của vợ chồng ta vẫn đang ở trong tay họ, nên đâu dám từ chối, nên… nên…”
Kha Trấn Ác lấy hết dũng khí nói: “Nên vợ chồng chúng ta là tai mắt của Phủ Châu, hai năm qua bất kể chuyện gì lớn bé to nhỏ, chúng ta đều thông báo về Phủ Châu, vợ chồng ta đã phụ lòng tin của đại nhân, muốn chém muốn giết, xin đại nhân quyết định.”
Nói xong, Kha Trấn Ác rút đao ra, dâng hai tay đưa về phía trước.
Dương Hạo nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cười to, đứng dậy khỏi thư án, mặt mày tươi tỉnh nói: “Lô Châu từ trước đến giờ chưa bao giờ coi Phủ Châu là kẻ thù, có tin gì của Lô Châu mà không thể để cho Phủ Châu biết. Hai vợ chồng ngươi hai năm qua đã lập không ít công lao cho Lô Châu, công nhiều hơn tội, cũng là do người nhà bị khống chế, chứ không Kha ngươi cũng sẽ không bao giờ làm như vậy, ngươi có nỗi khổ riêng của ngươi, có thể nói thẳng với ta như thế này là ngươi đã coi ta như huynh đệ rồi, sao ta có thể giết ngươi được.”
Dương Hạo đưa tay ra đón lấy thanh kiếm của Kha Trấn Ác, tay của Kha Trấn Ác bỗng dưng nhẹ bỗng. “Keng”, thanh gươm lại được Dương Hạo cho vào bao đeo bên hông Kha Trấn Ác.
Dương Hạo đỡ hai vợ chồng họ dậy, thản nhiên đáp: “Phủ Châu đối với Lô Châu luôn là người đồng hành, nhưng về nguyên tắc để đề phòng , khi xuất hiện một con mãnh hổ, bất kể là thù hay bạn, phải phòng bị là điều tất nhiên. Kha huynh vì người nhà mà chịu thiệt, bị ép tiết lộ tin tức về Lô Châu, không thể nói là không có lỗi, nhưng ngươi công nhiều hơn tội, Dương mỗ sao dám trách tội ngươi. Nếu có tội thật, cũng là do Dương mỗ không suy nghĩ thấu đáo, khiến cho Kha huynh phải chịu tội, Dương mỗ cũng gánh một phần trách nhiệm.”
Kha Trấn Ác là một nam tử hán rất thẳng thắn, nghe được những lời này, cảm động đến tuôn trào nước mắt, ấp úng không biết nói gì mới có thể bày tỏ niềm xúc động của mình.
Dương Hạo cười tươi đáp: “Bản quan trên đường về, đã gặp Chiết đại tướng quân, và xây dựng đồng minh với Phủ Châu. Vài ngày nữa, Chiết đại nhân sẽ đích thân đến Lô Châu, khi đó ta sẽ xin với Chiết tướng quân cho gia quyến của Kha huynh và Kha phu nhân được chuyển đến Lô Châu, ha ha, đương nhiên nếu hai vị đây không muốn rời xa quê hương, Dương mỗ sẽ cho các vị về, tuyệt đối không níu kéo. Quyết định như thế nào là do các vị.”
Kha Trấn Ác vô cùng kinh ngạc, hắn ban đầu đi theo Dương Hạo là thành tâm thành ý, sau này do sắp đặt của người nhà nên không còn cách nào khác. Nhưng hắn vốn là kẻ quang minh lỗi lạc, làm một kẻ tiểu nhân đứng trong bóng tối khiến hắn luôn bị dày vò.
Vậy nên khi Tùy Phong ra mệnh lệnh, sai hắn đi nói hết với Dương Hạo, mặc dù biết lành ít dữ nhiều song Kha Trấn Ác vẫn không do dự mà nói thẳng hết, thật không ngờ Dương Hạo lại khoan dung như vậy.
Kha Trấn Ác trong lòng vô cùng cảm động, nhưng vẫn do dự không thể đưa ra quyết định: “Đại nhân rộng lượng như thế này, làm sao Kha mỗ dám không dốc sức dốc lực cho huynh. Nhưng tất cả những gì mà từ trước đến nay ta làm, đại nhân……….vẫn tin tưởng ta sao? Sao lại không lo lắng về ta?”
Dương Hạo cười lớn: “Dương Nghiệp Bảo vốn là nước Hán, khi Triệu quan gia phạt Hán gặp khó khăn cũng vẫn phải viện đến sự trợ giúp về người ngựa của Dương Sùng Ngọc ở Lô châu đó sao? Bọn họ vẫn là huynh đệ, đó chính là nghi người thì sẽ không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ. Trong lòng Dương Hạo, Kha huynh luôn là một trang nam tử hán, đầu đội trời chân đạp đất, trước đây cũng thế, sau này cũng thế., Dương Hạo không những cần đến huynh mà còn không tính đến phân chia binh quyền địa vị, lập công thì được thưởng, luận theo công lớn nhỏ mà ban,tuyệt đối không nuốt lời”
Kẻ sĩ có thể chết vì người hiểu mình, nghe Dương Hạo nói xong những lời này, hai hàng nước mắt hắn giàn giụa, liền quỳ xuống nói: “Như vậy, Kha mỗ cả đời này sẽ hết lòng vì thái úy, đến chết cũng không hối hận”
Dương Hạo tiễn hai vợ chồng họ Kha ra tận cổng nha môn, nhìn bóng bọn họ rời xa , hắn liền nhau mày: “Nha đầu thối, ta vừa trở về đã đi nước cờ này sao? Vừa để thử lòng chân thành vừa để thăm dò. Nếu ta giết bọn họ, sẽ là không có thành ý với Phủ Châu, hơn nữa vừa trở về đã giết tướng quân, mà tội danh lại là nội gián,liệu cái đất Lô Châu còn đứng vững không?
Bọn họ là người của ta, làm những gì, đối với ta có bao nhiêu phần trung thành chẳng lẽ ta ko biết sao? Thật đáng coi thường những tên đàn ông như vậy! Bổn quan đây giơ cao đánh khẽ, như thế này ta lại có thêm được hai kẻ chân thành với ta, vậy chẳng phải các người đình đem rắc rối đến cho ta nhưng lại vô tình tặng ta món của hồi môn lớn sao? haha……….”
Nghĩ đến hôm bị Chiết Tử Du truy sát dọc đường, cả dọc đường nói những lời khiến nàng đỏ mặt, Dương Hạo bỗng nhiên cười mỉm.
Hắn đã biết cách đối phó với cô nương Tử Du rồi, cô nương đó nhẹ không ưa, lại ưa nặng.
Cứng nhắc một chút là loại đàn ông mà cô nương ấy chưa bao giờ gặp, sẽ khiến cho nàng không có cách nào đối ứng; Mạnh bạo một chút cũng là cách mà nam tử hán không bao giờ dùng với những cô nương có tính cách kiêu kì cao sang như thế này, hai loại nam tử có tính cách này đều là những người mà Tử Du chưa gặp bao giờ, khoảng cách nảy sinh tình cảm, mới lạ thì sâu sắc, hậu nhân quả là không lừa ta.
Ha ha, nếu như môt người hiểu biết, thông minh như cô nương đứng trước một người như công tử đây văn võ song toàn, kiến thức sâu rộng mà biết được vị tiểu tiên nữ trong mắt họ, kì thực trong lòng thích những kẻ thô lỗ, vô lại một chút với họ thì không hiểu liệu những vương tôn công tử đó sẽ kinh ngạc đến mức như thế nào…….
Dương Hạo dường như cảm thấy địa vị, quyền lực và dã tâm ngày càng nhiều, hắn dần dần hiểu ra cách dùng tâm cơ, cũng bắt đầu có dã tâm hung hăng hơn, ngay cả dã tâm chinh phục con thiên nga cô độc xinh đẹp Chiết Tử Du.
Đấu với trời, với đất với Chiết Tử Du vô cùng hứng thú. Tiểu nương tử, còn chiêu gì, nàng mau thể hiện hết ra đi!
Dương Hạo đang suy nghĩ, đắc trí mãn nguyện quay đầu lại, chợt nhìn thấy Mục Vũ đang đứng ngay đằng sau, đang cảm kích nhìn hắn, là người tin cẩn của Dương Hạo, mọi hành động của Phương Tài và vợ chồng Kha Thị đều bị Mục Vũ theo sát.
Dương Hạo không nhắc lại chuyện vợ chồng Kha Thị nữa, hắn vỗ vai Mục Vũ, cười nói : “Giờ ta đã lấy lại được cơ đồ, hà cớ gì ngươi vẫn theo ta? Sư tỉ ngươi Mục Y Kha ở bên nghĩa phụ ta, hãy đi thăm nàng ta đi.
À, phải rồi, nhà người tiện đường đi tìm Lão Lâm, bảo hắn ta chuẩn bị cho ta.một chút, ngày mai ta sẽ lên chùa Khai Bảo, cầu phật Bát Thổ Hoat.
“Tuân chỉ” Mục Vũ đáp lại một tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.
Dương Hạo vội đi ngay vào nhà sau, đến cửa Nguyệt Lượng đột nhiên đứng sững lại, phía trong hậu viện có bốn vị phu nhân, người nào mà có được bốn vị phu nhân xinh đẹp như vậy, có thể xem như có phúc lắm rồi, nhưng…Hậu viện lại bài bố không tốt, vậy thì nhà sẽ chẳng được yên. Oa Oa và Diệu Diệu đều là những người tính tình thùy mị nết na, thông minh lanh lợi. Trước đây thì bọn họ đều lần lượt sống cùng Đông Nhi và Diễm Diễm, cũng chẳng hề có xích mích gì. Nhưng giờ đây, đối diện với Đông Nhi và Diễm Diễm lại không thể tùy ý như trước nữa, cứ phải dòm trước sau, sợ ai đó lại không vui mà làm mất lòng người ta.
Dương Hạo nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục vẫn chưa biết làm sao, trong chuyện trong nhà còn không lo huống hồ đi lo cho thiên hạ? Lo chuyện trong nhà trước đã”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Dương Hạo nhẹ bước theo lối vào hoa viên, ngồi yên lặng một lúc, rồi gọi to : “Người đâu, mời phu nhân ra hoa viên.”
Trong lúc đó, người đầy tớ mang một ấm trà nóng đi tới, Dương Khiết nói, âm thanh giòn giã : “Mấy vị phu nhân đang bận tay rồi, bây giờ mời đại nhân uống chén trà trước, rồi xin hãy ngồi đây đợi ”.
Dương Hạo ngồi trong phòng, uống no một bụng nước vậy mà bốn vị phu nhân vẫn không xuất hiện, không chịu nổi nữa, liền quay ra hỏi Hạnh Nhi: “Mấy vị phu nhân hiện ở đâu?”
Hạnh Nhi mặt tươi cười nhìn hắn nói: “Lão gia cứ yên tâm. Nhất phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân chút nữa thôi sẽ ra yết kiến lão gia.
Dương Hạo nghe xong toát mồ hôi, may mà không có ngũ phu nhân, nếu thêm Tiểu Phan, chắc hắn đã thành đại nhân Tây Môn rồi. Hắn vội vàng hỏi: “Cái gì mà nhất, nhị, tam, tứ phu nhân, cái này là do ai sắp xếp vậy?”
Hạnh Nhi chớp chớp mắt nói: “Là mấy vị phu nhân tự thương lượng ạ”
Dương Hạo nghi ngờ hỏi: “Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa, Miêu Miêu, thứ tự như thế, đúng ko?”
Hạnh Nhi vỗ tay cười tươi: “Lão gia thật anh minh, ngài đoán đúng rồi ạ”
Dương Hạo thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Phá bỏ quan niệm giai cấp phong kiến, gánh nặng đường xa đây”
Hắn đứng dậy, vẫy tay nói: “Đi, đưa ta đi gặp bọn họ”
Hạnh Nhi khó xử đáp” “Lão gia, các phu nhân đã dặn dò, muốn lão gia..”
Dương Hạo trừng mắt nói: “Các nàng ấy dặn dò ngươi chứ không phải dặn dò ta. Ngươi mau đi trước dẫn đường đi, nếu không mai ta sẽ gả ngươi cho tên Mộc Ân thô lỗ đó.”
Hạnh Nhi chớp chớp mắt, đáp: “Người mà lão gia nói là Mộc Đoàn Luyện sao? Nô tì nếu được gả cho một vị tướng quân, quả là phúc mấy đời của tiểu nhân.”
Dương Hạo mặc nhiên đáp: “Mộc Đoàn Luyện rất thích đánh vợ, hắn đã đánh chết bốn người, đánh đuổi ba người, nếu ngươi đồng ý, ngày mai ta sẽ nói với người nhà ngươi, hy vọng ngươi có thể kiên trì đến lúc chết.”
“Hả?” Hạnh Nhi vội vàng xua tay: “Nô tì nghĩ rồi, nô tì muốn hầu hạ lão gia cả đời, không muốn lấy chồng.”
Dương Hạo cười to: “Còn không mau dẫn đường?”
Hai người cười nói thật thật giả giả, đi ra khỏi phòng khách, đi qua chỗ ngoặt hành lang, vòng qua hòn non bộ, đi qua vườn hoa, liền đến phòng bếp Tây Sương, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Dương Hạo liền hỏi: “Phu nhân đang bày tiệc rượu sao?”
Hạnh Nhi bĩu môi đáp: “Dạ vâng, phu nhân muốn cho lão gia ngạc nhiên nên dặn nô tì không được nói ra, nhưng lão gia cứ nhất định muốn xem.”
Trong nhà có người trên kẻ dưới, có tôn ti trật tự, dường như rất thích hợp với một gia đình thời đại này, rõ ràng thê thiếp đủ cả, còn muốn bình đẳng với nhau nữa, chẳng phải ta tự mình chuốc khổ ư?
Nhìn thấy cảnh tượng đầm ấm sung túc trong bếp, suy nghĩ của Dương Hạo có phần bị lay động. Hắn đi vào trong bếp, bốn vị phu nhân đang tập trung chăm chú không ai để ý hắn đang bước vào. Bỗng có người reo lên một tiếng: “ Đại nhân, ngài về rồi sao?”
Dương Hạo nhìn kĩ thì nhận ra đó là Diệp Đại Thiếu và Diệp Chi Toàn ngồi đó, ba mặt nhìn nhau. Trong góc bếp chất hai đống củi lớn, họ vừa vứt thêm củi vào bếp, mặt nhễ nhại cuốn đầy bụi khói bếp.
“Quan nhân.” Đông Nhi vội vàng lau tay đứng dậy, Oa Oa đỡ lấy chiếc môi cơm cho nàng, vừa nhanh tay đảo thức ăn vừa ngoài đầu vui vẻ cười với Dương Hạo.
Đông Nhi nói trách móc : “Các tỉ muội nói phải tự tay làm một bữa tiệc thịnh soạn tiếp đại nhân trở về, còn đặc biệt dặn dò Hạnh Nhi nếu đại nhân có trở lại từ đường thì hãy mời ra ngoài hoa viên nói chuyện, sao đại nhân lại tới đây?”
Dương Hạo hít một hơi rồi cười nói : “Quân tử sao lại không được vào bếp? Ha ha, đại nhân nhà các nàng há không phải là quân tử ư? Đông Nhi, nàng đang mang thai, sao lại làm việc vất vả như vậy?”
Đông Nhi cười nói : “ Cũng không có gì ạ” vừa nói nàng vừa xoa tay vào bụng, trên mặt rạng rỡ nét hạnh phúc của người mẹ. Nhẹ nhàng nói: “Thiếp lúc ở Khiết Đan được nhìn thấy những người phụ nữ nơi đây mang thai vẫn cưỡi ngựa săn bắn. Thiếp mới được một tháng, chỉ làm một số việc vặt, không có gì là mệt cả, thưa đại nhân.”
Dương Hạo nhìn sắc mặt nàng, quả nhiên khí sắc rất tốt, vừa cười vừa nói : “Vậy thì tốt, nhiều người mang thai chỉ ngửi chút mùi dầu mỡ là đã không chịu được, không giống như nàng, đứa con trai này của ta nhất định sẽ rất gan dạ.”
Đông Nhi nghi ngờ nhìn Dương Hạo : “Quan nhân làm sao biết được đó là con trai, không chừng lại là con gái đấy.”
Dương Hạo nói : “Con gái thì đã sao, đều là cốt nhục của Dương Gia, dù là con trai hay con gái đều tốt cả mà”
Oa Oa và Diễm Diễm ngưỡng mộ nhìn Đông Nhi ngưỡng mộ rồi lại nhìn Dương Hạo, nhìn đến nỗi hắn thấy nổi da gà, bụng nghĩ mấy nha đầu này chắc đang mong được sinh con cho hắn, phu quân đây vất vả cực nhọc thật không uổng phí, nhưng bụng các nàng chưa phình ra thì đó là do các nàng, nhìn ta làm cái gì?”
Dương Hạo bước tới và ngắm nhìn bàn ăn được bày biện đẹp đẽ, liền tiện tay gắp thử một miếng, từ từ nhai và cảm nhận hương vị của nó, xong hỏi : “Đây là món gì vậy?”
Đông Nhi hai má ửng hồng nói : “Đây là Bát Thao Điểu, đây là tay thiếp làm nhưng do Oa Oa nghĩ ra đấy ạ.”
Oa Oa khẽ liếc nhìn Dương Hạo, hỏi : “Có hợp khẩu vị quan nhân không ạ?”
Dương Hạo lập tức gật đầu : “ Tay nghề cừ đó, rất ngon”
Ngài bước về phía Oa Oa mỉm cười nói lớn : “Vậy thì có đi có lại, lần này là nàng mời ta, lần sau ta sẽ mời nàng.”
“ Dạ?” Oa Oa ngớ ra một lúc, rồi lập tức hiểu ra, hai má nàng đỏ lên, mím môi, đầy tính ý nói : “ Bữa tối nay như vậy là tốt rồi, đại nhân hãy nhớ lời hứa đấy.”
Dương Hạo lập tức nói : “ Đây không phải là trò đùa, ta sẽ không bao giờ gạt nàng đâu”
Dương Hạo ho lên một tiếng, nhìn bàn đầy thức ăn rồi nói: “Nương tử chuẩn bị món ăn gì cho ta vậy?”
Đông Nhi hớn hở nói : “ Hôm nay thiếp đã chuẩn bị Bách Điểu Yến, mời đại nhân thử nhìn xem, đây là bồ câu hầm ngũ vị hạnh, thịt thú rừng hầm cay, canh long phi... đều rất tươi ngon đấy ạ.”
Các món ăn làm từ phi điểu một món ăn được người Tống rất yêu quý, và chúng cũng rất đắt. Đây là những món ăn được làm từ những loài chim rất hiếm”. Dương Hạo nghĩ tới tấm chân tình của các vị phu nhân, cảm động nói : “ Để làm được những món như này phải tốn nhiều công sức lắm phải không?”
Diễm Diễm nói : “Không có gì là vất lắm đâu ạ, biết đại nhân trở về, tỉ muội thiếp rất vui mừng, nghĩ rất lâu mới có được những món ăn này tiếp đãi đại nhân. Đây là chút tấm lòng mà thôi”
Diệp Chi Toàn nhăn mặt nói : “Đương nhiên phu nhân không vất vả gì, lũ chim này đều do thuộc hạ vất vả tìm kiếm, mấy vị phu nhân còn làm tội nô tài, bắt nô tài nấu. Đại nhân, từ trước nô tài chưa từng làm những món này bao giờ.”
Đường Diễm Diễm nhìn hắn ta chằm chằm : “Chẳng phải do Lão Lưu Lỗ ốm hay sao? Chưa từng làm thì cũng sợ gì chứ? Mà chẳng phải ngươi đã làm rất tốt sao? Cho thêm ít củi vào, lửa nhỏ quá.”
Diệp Chi Toàn nhìn nàng, chẳng nói được gì nữa, lại ngoan ngoan cho củi vào bếp.
Dương Hạo nhìn ông lão, đột nhiên lại nhớ tới Bích Túc liền hỏi : “ Bích Túc đâu rồi? Chẳng phải ta đã sai ngươi và hắn cùng trở lại cơ mà?
Diệp Chi Toàn ngẩn ra một lúc : “ Đại nhân vẫn chưa nhìn thấy hắn ư? Ồ, thưa đại nhân có lẽ hắn ta đang sau núi luyện khí công, tên tiểu tử này giờ như một kẻ điên vậy, hễ cứ ai có món nghề gì là hắn lại luyện mỗi ngày mà chẳng thèm bận tâm tới chuyện gì, ắt hẳn hắn chưa biết ngài đã trở về Lô Châu.”
Dương Hạo trong lòng lắng xuống :“Bích Túc giờ ra sao rồi?” nghĩ vậy bèn vội nói :“Đi, đưa ta đi, chúng ta cùng đến thăm Bích Túc”.
Diệp Đại Thiếu vừa nghe thấy vậy đã nhảy lên vì vui mừng. Dương Hạo nhìn sang phía những hiền thê của mình nhẹ nhàng nói: “ Ta đi một lát rồi sẽ quay lại”
Các nàng đừng giận ta nữa, chúng ta còn cả một tương lai dài sống cùng nhau.”. Đứng trước mặt Diệp Đại Thiếu, Dương Hạo bỗng nói ra những câu nói đầy tình ý như thế làm cho những người có da mặt dày như Oa Oa cũng phải đỏ lên. Cứ nghĩ đến câu “ cả tương lai còn dài sống cạnh nhau” làm cho người còn trẻ như Đông Nhi cũng phải nghĩ đến nhiều chuyện linh tinh.
Sau núi Khương Trại chính là nơi người Lô Châu bí mật chế tạo vũ khí, cửa vào ở sau núi chính là nơi tộc người nhà Lý Quang Sầm sinh sống. Ngay cả người Khương ở những vùng có núi che chắn khác cũng không có cách nào vào sâu được huống hồ là nhưng lão bá tánh người Hán bình thường. Vì thế nơi bí ẩn này trước nay không có người nào biết. Nhưng khi đi ngang qua Khương Trại, tiến sâu vào trong núi sẽ nhìn thấy một con đường khá bằng phẳng đã được làm từ rất lâu rồi. Đá được xếp thành hàng rất thuận tiện cho việc vận chuyển vũ khí và nguyên liệu.
Trong khe núi người Khương Trại đã cử người canh gác lối ra vào, Diệp Chi Toàn rất thông thạo việc đi lại ở nơi này, hắn ta dẫn Dương Hạo lên núi, chỉ về phía tay trái nói: “Đây là nơi Bích Túc thường luyện võ, bây giờ hắn ta quá si mê võ học đã dựng nhà dưới gốc cổ tùng để ở, không giao du với mọi người, mỗi ngày ba bữa đều do các binh lính trong núi mang tới, hắn ta chỉ ở đó luyện võ, không màng tới thế sự.
Dương Hạo thở dài nói: “ Bích Túc vốn là một tên trộm phiêu bạt khắp nơi, không ngờ tình cảm lại sâu đạm như vậy, chỉ là bây giờ trái tim hắn ta chứa đầy thù hận, nếu Thủy Nguyệt trên trời có linh chắc cũng không muốn hắn ta như vậy”
Diệp Chi Toàn gượng cười nói: “ Cũng chẳng còn cách nào ta cũng đã nhiều lần khuyên răn nhưng hắn ta chỉ để ngoài tai”
Hai người vừa đi vừa nói đã lên tới chỗ đất có địa hình bằng phẳng, nơi này cây cối thưa thớt chỉ còn một cây tùng lây năm, cỏ mọc phía trên đã bị dẫm ngả về một bên. Trước mặt có một lán gỗ. Phải chặt một cây tùng to khoảng 6 đến 7 người ôm mới dựng được cái lán này.Chiếc lán vừa nhỏ vừa thấp chỉ đủ để che mưa gió, cửa vẫn mở nhưng không có ai ở trong cả.
Diệp Chi Toàn ngạc nhiên nói: “Kì lạ hắn ta đi đâu rồi từ trước tới nay đều không hề rời khỏi đây mà
Dương Hạo bỗng nhiên vỗ vào vai Diệp Chi Toàn, hắn ta liền quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Hạo đang ngước lên phía trên, hắn ta cũng ngửng đầu lên liền mở to mắt kinh ngạc. Ở độ cao khoảng hơn mươi trượng có hai mươi mấy cột trúc dài đặt xen kẽ với những hàng cột nhỏ và ở giữa có vài cây gỗ lớn, có thể thấy rất rõ những cây cột trúc đó rất trong và mịn nhưng lại không có gì trói buộc. một người mặc bộ y phục màu xám có sọc lớn, trong tay cầm một chiếc cung dài đang không ngừng bắn tên ngang dọc lên các cây cột.
Cột trúc rung lên, lúc đó gió thổi làm cột trúc lệch khỏi vị trí, dưới chân hắn ta cũng bị lung lay. Người hắn gầy gò đi đôi giày vải giống như một con vượn đeo con thoi, lúc đó không một chút sợ hãi. Ở độ cao như vậy nếu có sảy chân ngã xuống nhất định sẽ bị tan xương nát thịt. Hai người đứng dưới gốc cây tùng vì thế không dám gọi to chỉ sợ là hắn ta giật mình ngã xuống.Người đó đi trên cây cột như đi trên đường bằng phẳng. Đi lại một hồi lâu rồi bỗng nhiên hắn dừng lại, rồi rất nhanh đưa tên lên bắn. Chiếc tên bay xuyên qua nhiều cây rồi trúng thẳng vào một cây to ở đằng xa, cái cây đó bị mất một miếng vỏ khá to và chảy ra rất nhiều nhựa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Dương Hạo lúc này mới thở phào cất tiếng gọi Bích Túc.
Người đó đi lại trong không trung nhảy lên những cây tùng trượt xuống đất, chỉ một lát đã leo đến hàng cây thứ hai. Diệp Chi Toàn càng mở to đôi mắt kinh ngạc nói: “Hắn ta, đó là công phu gì vậy, là thuật ẩn thân sao.”
Dương Hạo thật không tin được trên thế gian lại có loại công phu vậy, trên đường tới đây hắn đã gặp nhiều người với các đạo thần khác nhau biết được các ảo thuật ẩn thân và đã có tìm hiểu về nó. Nhưng trên đường tới đây một người bị hắn ta và Trúc Vận cô nương truy đuổi, hắn ném trả một viên đạn khói rồi chạy về hướng cây to đằng trước, rồi thần bí biến mất, nhưng cuối cùng vẫn bị Trúc Vận cô nương bắt được. Cách mà người đó chạy chốn có vẻ thần kì nhưng thực ra cũng không có gì là kỳ bí, trước khi ám sát, người đó đã sớm tạo cho mình một lối thoát. Chỗ cái cây đó lợi dụng địa hình địa vật, dưới gốc cây đã đào một cái hang động bên trên lấp đầy cỏ, bên dưới cũng phủ một lớp cỏ. Khi người đó ném đạn khói lợi dụng khói thu hút sự chú ý của quan binh đã nhanh chóng chui vào trong động; sau đó dùng cỏ dại đã chuẩn bị trước phủ lên mặt không để lại dấu vết gì, trong mắt người khác thì người đó thực sự đã biến mất bằng cách ẩn thân.
Dương Hạo tin rằng cách mà Bích Túc sử dụng cũng giống như vậy. Hắn mặc bộ y phục màu xám có những đường sọc lại thêm màu sắc của thân cây càng giống và dễ nhầm lẫn. Vì thế khi nhìn nơi hắn biến mất có thể tìm ra một số khe hở. Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy như bị phát hiện lập tức quay người tránh đi, chỉ nhìn thấy đằng sau Bích Túc có một chiếc cung lớn.
Bích Túc lúc này mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù lại gầy gò giống như người rừng. Nhìn thấy Dương Hạo hắn ta vui vẻ nói: “Đại nhân, cuối cùng người đã trở về, ta đã đợi người từ rất lâu rồi. Bao giờ thì chúng ta đi giết Triệu Quang Nghĩa?”
Dương Hạo nhìn hắn ta nghiêm mặt nói: “Bích Túc, người có chắc mình vẫn bình thường đấy chứ.'‘
Bích Túc lấy làm lạ hỏi lại: “Chỗ nào không bình thường chứ?
Dương Hạo cười lạnh lùng nói: “Ngươi xem vua một nước là kẻ trông coi việc chăn nuôi gia súc hay một người nơi thôn quê hay sao? Thị vệ đại nội hoàng cung đều được bố trí canh gác nghiêm ngặt có thể để ngươi tự do bay nhảy như vậy sao, có thể hành thích hoàng đế thì tuyệt đối không phải là một tên thích khách bình thường. Hãy đợi thuật ẩn thân cuả người luyện thành thục, cung tên ám khí sử dụng thuần thục hãy nói tới,còn nếu không thì chỉ là đi nộp mạng vô ích mà thôi”
“Triệu Quang Nghĩa đáng giết không phải vì hắn đưa binh đánh Giang Châu. Chỉ mới bắt đầu cuộc chiến mà xương cốt binh sĩ đã chất thành đống vậy nói chi đến nhân nghĩa, nói đấu tranh để bảo vệ lão bá tánh, chỉ làm liên lụy đến những người vô tội mà thôi, những kẻ như hắn trong thiên hạ nhiều vô số nếu giết thì cũng không thể giết hết được. Hắn đáng chết là ở chỗ không nên nơi không cần dùng vũ lực thì hắn lại dùng vũ lực.“
Giang Châu là căn cứ cuối cùng dựng cờ khởi nghĩa ở Giang Nam, thành đã mất, Giang Nam cuối cùng cũng đã thất thủ. Dù là muốn đánh nhanh hay là chỉ để khuếch trương thanh thế khiến quân Giang Nam phải khiếp sợ thì không nhất thiết phải thảm sát lão bá tánh vô tội, những người trong tay không tấc sắt phòng thân. Hắn chỉ vì xả tư hận mà làm vậy, chúng ta dĩ nhiên cũng có thể trả tư thù. Nhưng phủ doãn Nam nha ngày xưa nay đã là hoang đế trung nguyên, ắt phải tính đến hậu quả, hắn ta không thể hành động lỗ mãng như vậy.”
Bích Túc tức giận nói: “Lẽ nào muốn giết hắn cũng phải đợi ngày hoàng đạo sao? Hắn dù có phòng thế nào thì cũng không thể phòng mãi được.Ta không tin là không có cơ hội giết chết hắn”
Dương Hạo cũng phẫn lộ nói: “Ngươi hãy nghĩ đi,nếu thất bại chẳng phải là có biết bao huynh đệ của ta và cả chinh ngươi nữa cũng sẽ phải bỏ mạng vô ích, làm vô số người phải chết như vậy để lại tái diễn một thảm kịch tàn khốc ư ? Ngươi vì tư thù mà cũng không từ bất kỳ thủ đoạn nào há chẳng phải cũng đê tiện như hắn sao? Thủy Nguyệt trên trời có linh nhìn thấy ngươi mất đi lí trí trở thành con người hèn hạ như Lý Quang Sầm liệu có đau lòng ? Ngươi tưởng chỉ luyện được một chút võ công như vậy là có thể giết được hoàng đế ư? Thuật ẩn thân của ngươi học của ai hãy kêu người đó tới gặp ta để ta xem người có thể thao tung được sinh tử của hoàng đế rốt cục là người như thế nào? Hà tất phải ẩn mình nơi hoang sơ cùng tận như vậy.”
Hắn ta nói tới đây rồi đưa tay rút một mũi tên từ sau vai Bích Túc, lấy tên làm kiếm rồi nắm chắc đuôi kiếm đâm về phía sau. Bóng người gần đó vội bay lên để tránh. Dương Hạo đuổi theo cứ thế người chạy người đuổi. Đến trước một cây tùng cổ, người đó thi triển thân pháp đu người rồi hướng sang bên cạnh để tránh. Dương Hạo chỉ cần vặn cổ tay mũi tên đã nằm gọn trên ngực của người đó.
Lúc này Dương Hạo mới quay đầu lại nhìn ngạc nhiên thất giọng nói: “Là cô nương”.
Người đó chính là Trúc Vận, nàng ta đang vận bộ thanh y. Lúc này mũi tên đang nhằm thẳng vào nơi cao nhất bên ngực trái của nàng, mũi tên đâm hơi sâu. Nếu đây không phải là một mũi tên sắc nhọn thì khung cảnh này sẽ rất dễ làm người ta siêu lòng.
Lúc này gương mắt thanh tú của Trúc Vận hơi tái đi vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Đại nhân cả chặng đường người giả ngây dại quả nhiên chỉ là để ẩn mình, nếu sớm biết người kiến thức tinh thông, thân thủ phi phàm như vậy thì ta cần chi phải vất vả như thế chứ?”
Dương Hạo mỉm cười thu tay lại rồi đẩy mũi tên đâm thẳng về phía cây tùng :“Thì ra là Trúc Vận cô nương, võ công của cô nương là võ công đạo gia, ân sư Dương Mỗ cũng là chân nhân đạo gia. Ân sư chưa từng tu luyện kỳ môn Đôn Giáp và thuật ngũ hành lại càng không phải là người ngoại đạo, mà công phu của phật giáo và đạo giáo đều rất chú trọng tới việc tu luyện “lục thức” , công phu của cô nương vẫn chưa đủ để qua mắt ta”
Trúc Vận cô nương tất nhiên đã biết sư phụ của hắn ta là ai, mắt mở to và nói: “Lệnh sư là đại thánh đạo gia, dám múa rìu qua mắt thợ, Trúc Vận thật không biết trời đất gì.”
Dương Hạo liếc sang phía Bích Túc rồi quay lại hỏi: “Công phu này là cô nương dạy hắn ư?”
Trúc Vận trả lời: “Tiểu nữ từ Biện Giang tới để hộ tống đại nhân trên đường đi, lại không hiểu gi về thuật ẩn thân cả làm sao có thể dạy cho hắn chứ”.
Trúc Vận liếc về phía Bích Túc rồi nói: “Đó là cha ta cùng với Lý Thính Phong đại nhân khi hộ tống Tôn đại nhân về Lô Châu đã nhận ông ấy làm đồ đệ , hôm nay ta chỉ thay mặt cho cha đến để thỉnh giáo chút võ nghệ của sư đệ mà thôi”
Dương Hạo tới bên cạnh Bích Túc nói: “Trong người Triệu Quang Nghĩa lúc nào cũng chứa đầy đại chí, tuy những năm gần đây hắn ở Nam Nha nhưng võ nghệ không hề bị giảm sút chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi, võ công của hắn không hề thua kém ta. Nếu có cơ hội hành thích hắn thì đó sẽ là cơ hội duy nhất không có cơ hội thứ hai nữa.”
Bích Túc hai tay nắm chặt tức giận nói: “Không lẽ chỉ vì hắn đã là hoàng đế có quân lính bảo vệ nhiều mà ta phải từ bỏ việc báo thù hay sao?”
Dương Hạo giơ tay vỗ mạnh vào vai hắn ta rồi nói: “Thiên tử một khi phẫn lộ thì máu chảy thành sông. Triệu Quang Nghĩa đáng chết nhưng phải đợi cơ hội chín muồi mới có thể hạ thủ, Thủy Nguyệt trên trời cao đang theo dõi người, cô ấy không muốn ngươi tự làm mình khổ như vậy đâu, hãy kiên nhẫn một chút cơ hội chắc chắn sẽ tới.”
Bích Túc nhìn Dương Hạo rồi bình tĩnh trở lại, gật mạnh đầu: “Được , đại nhân chưa bao giờ lừa ta , ta tin tưởng người, sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chín muồi”
Dương Hạo vui mừng cười nói: “Ngày mai ta sẽ đi khai bảo thiền viện bái Đạt Thố Hoạt Phật, ngươi đi cùng ta chứ?”
“Không, ta phải ở lại đây” Bích Túc nói.
Dương Hạo ngắt lời hắn ta: “Ta nghe nói Đạt Thố Hoạt Phật là cao nhân phái mật tông, rất tinh thông thuật “đại thủ ấn”.
Nghe nói vậy hai mắt Bích Túc sáng lên liền nói : “Vậy ta sẽ đi”
Dương Hạo mỉm cười nói : “Vậy được sáng sớm ngày mai ta sẽ tới phủ của ngươi”. Hắn nhìn trên dưới Bích Túc một lượt nói : “Phải sửa lại đầu tóc, tắm rửa, thay y phục gọn gàng một chút vì Hoạt Phật là người rất coi trọng lễ nghĩa đấy.”
Trúc Vận đứng bên cạnh Bích Túc ánh mắt thể hiện cảm thông, vì sau khi tới Lô Châu nàng đã được nghe cha kể về thân thế của vị tiểu đệ này. Vì vậy nàng đã không ngại khổ cực nhanh chóng lên núi thay cha dạy võ công cho hắn, giúp hắn sớm hoàn thành tâm nguyện.
Dương Hạo dùng võ thuật để dụ dỗ hắn, dù không có ý định bắt hắn phải thay đổi môn phái nhưng Trúc Vận vẫn cảm thấy không vui. Nhưng khi nhìn thấy hình thù Bích Túc giống như một người hoang vậy, nàng đã thay đổi chủ ý , hãy để hắn ta đến điện đường phật gia nghe giáo huấn, như vậy sẽ giúp hắn hóa giải đi thù hận trong lòng.
Nàng bước nhẹ lên phía trước, nhẹ nhàng nói với Bích Túc: “Dù những ngày tiếp theo có như thế nào, đệ cũng không nên tự giày vò mình như thế. Dương thái úy lần này tới đây, trên đường đi bị nhẫn giả Đông Doanh truy sát, nhẫn thuật của bọn chúng tuy không ở mức cao siêu nhưng sử dụng vũ khí và thủ đoạn rất linh hoạt. Trên đường giao thủ với bọn chúng sư tỉ đã lấy được một số vũ khí, cũng có biết đôi chút về cách sư dụng, tỉ sẽ dạy lại cho đệ, sau này đệ sẽ có thể sử dụng chúng thành thạo.”
Sáng sớm hôm đó , Dương Hạo mặc bộ thường phục có ống tay rộng nhưng rất vừa người,búi tóc và cài chiếc trâm bồ ngọc bích, tinh thần phấn chấn bước ra khỏi phủ.
Sau bữa tiệc đặc biệt “bách điểu yến” ngày hôm qua, không biết Dương đại nhân có mở pháp hội công khai không nhưng ngài đã cùng mấy vị hiền thê mở “đại điểu yến” như bữa tiệc để tiếp đãi những nhân sĩ đã bôn ba hàng nghìn dặm khắp tam quốc. Tiếp mấy vị hiền thê ăn uống no, say thỏa mãn việc tư phòng, điều này không thể để cho người ngoài biết được. Tóm lại cô dương bất trường cô âm bất sinh nhìn Dương thái úy khí sắc hồng hào, đầy khí khái ắt nghĩ tối qua ngài đã “nghỉ ngơi” rất tốt.
Bá quan văn võ Lô Châu mặc thường phục, dáng vẻ có chút e ngại đang đứng ngoài cửa phủ, Dương Hạo trông thấy bọn liền tiến tới cùng họ bộ hành hướng về phía khai bảo thiền viện, được xây dựng trên ngọn tháp cao nhất của Lô Châu.
Dương Hạo biết người hôm nay gặp chính là lãnh tụ tông giáo, người có đức cao vọng trọng. Ở vùng Tây Bắc thế lực tông giáo rất mạnh, bọn họ dựa vào chính quyền vì thế việc truyền bá tông giáo rất thuận lợi, đồng thời có thể sử dụng khả năng kêu gọi sự ủng hộ của vô số tín chúng cho công việc chính quyền.
Ở Tây Bắc thế lực tông giáo tuy không bằng của cơ đốc giáo ở phương Tây là có thể vượt qua hoàng quyền nhưng về lực lượng thì ngang bằng nhau. Nếu có được sự nhìn nhận của bọn thì có được lòng dân Tây Bắc, xây dựng căn cứ ở Tạp Hồ. Nhiều dân tộc và thế lực muốn tập trung họ lại nhưng bất kể dựa vào vũ lực hay là cùng chung một mục đích thì đều không thực hiện được điều đó nhưng tôn giáo thì có thể. Đây là ngày thứ hai Dương Hạo về tới Lô Châu. Vì vẫn chưa xây dựng nha khai phủ nên hắn đã đi bái kiến Đạt Thố Hoạt Phật trước.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Bộ Bộ Sinh Liên
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 10: Tây Bắc lang yên
Chương 413 (C 6): Thời thế tạo anh hùng (1).
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Dương Hạo xuống xe bộ hành lên núi.khi cách ngọc tháp không xa, hắn mở to mắt vô cùng ngạc nhiên.trước đó hắn đã từng được nghe qua việc ngọc tháp được xây dựng lại thành một ngôi miếu nhưng không thể ngờ rằng nó lại to lớn như thế.
Trước kia khi lấy danh nghĩa tu bổ lại ngọn tháp, Dương Hạo làm công trình thổ mộc đã san bằng đỉnh núi, bây giờ nhìn lại cả đỉnh núi đã được san bằng thành sân sau của ngôi miếu, nhiều công trình lộng lẫy, nguy nga được xây dựng sát dựa váo núi. Nhìn từ xa sau núi giống như có rất nhiều ngôi miếu nhỏ, tại đây vẫn đang thi công liên tục. Vì phải làm công trình thổ mộc nên khó tránh cậu của Đường Diễm Diễm là Lý Ngọc Xương ở đây mà rất khó gặp.Thì ra ngọc tháp ở trung tâm đỉnh núi đã trở thành hậu viện ngôi đền.
Phạm Tư Kỳ nói : “Đại nhân, phủ đệ của hoạt phật gọi là nang khiêm. Các nang khiêm này căn cứ vào vị trí cao thấp của hoạt phật mà chia thành to nhỏ khác nhau; còn phải tính toán xem giáo đồ nhiều hay ít, của cải vật chất có dư dật hay không. Nang khiêm lớn nhất vốn ở trong Thổ Phồn cảnh, nhưng ở đây chiến tranh xảy ra liên tục, ngay cả nang khiêm của hoạt phật cũng bị tàn phá, đợi ngôi miếu sau núi xây xong thì nang khiêm Lô Châu của ta sẽ là ngôi chùa lớn nhất ở vùng Tây Bắc này.
Dương Hạo mỉm cười gật đầu nói: “Kế này thật hay, cao tăng phật môn vốn không ham tiền tài tửu sắc, lại lấy việc truyền bá kinh đạo làm nhiệm vụ chính, vô cùng coi trọng danh tiếng。 Những việc này chắc chắn sẽ tốn nhiều tiền của nếu không thì Hoạt Phật đã không phải dời nhà như vậy. Việc xây dựng ngôi chùa mật tông lớn nhất thiên hạ đã biến Lô Châu trở thành vùng đất thánh phật giáo, thu hút vô số tín đồ quy tâm, chỗ tiền này bỏ ra cũng rất đáng.”
Phạm Tư Kỳ cười nói: “Lô Châu chúng ta cũng không phải đóng góp gì nhiều, khi tin sắp xây dựng ngôi chùa lớn nhất được truyền đi thì lão bá tánh Hồi Hất, Thổ phồn và vùng quản hạt khương Trại lần lượt tới cúng tiến. Họ nói chỉ là quyên chút ít dầu hương cúng tiến lên hoạt phật, để cầu mong được hưởng phú quý thái bình.bây giờ họ quyên góp toàn bộ, đặt hết hy vọng lên Lô Châu chúng ta dùng kim quang bảo vệ của phật giáo để che trở cho hàng vạn tín đồ. Hai năm trở lại đây, Lô Châu với Tạp Hồ Chư Khương luôn bình yên không có chiến loạn, một mặt là do trước đây đại nhân đã dùng tâm huyết để tạo lập binh uy, sau đó Lô Châu lại diễn tập binh võ uy hiếp Thổ Phồn và nguyên nhân nữa chính là sự việc trên.”
Dương Hạo nhớn lông mày nói: “Kế sách thật lợi hại, ta đã biến Lô Châu trở thành một trung tâm thương nghiệp của tam phiên, thương nhân từ khắp nơi đổ về họ đã biến Lô Châu trở thành thành thánh. Vùng Tây Bắc của nhất thể chính giáo nhanh chóng tạo lập được địa vị thống trị to lớn. Hây! Lẽ nào lại là chủ ý của hắn ta”. Hắn ta vẫn chưa lộ diện mà, rốt cuộc còn chịu đựng đến lúc nào đây?”
“Ngươi không xuất hiện nhưng hãy để xem ai hơn ai.” Dương hạo mỉm cười.
Lúc này Thái Nhiên nói: “Vào thôi, chúng ta vào lễ phật”
Nang khiêm của Đạt thố Hoạt phật được chia ra là thượng viện , trung viện và hạ viện, quy mô rất lớn đẹp lộng lẫy. Chỉ ở thượng viện đã có tam tiến viện lạc, điện vũ thì vô số. Dương Hạo vừa bước vào thượng viện đã được một vị thượng sư đứng ở đó từ lâu dẫn đường theo lối đi giữa hai bên tường của cung điện hướng về phía hậu viện, còn các vị quan viên vẫn đứng ở bên ngoài cửa núi đợi.
ở chính giữa hậu viện của chính điện cung Ung Đức là con đường thông ra phía trung viện , trái phải mỗ bên đều có hai khoa viện, giữa mỗi khoa viện đều có một lầu gỗ hai tầng, phía bên trái của khoa viện là Hạ Giang của Hoạt Phật, phía bên phải là đông cung của người. Tùy thuộc vào thời tiết các mùa hạ đông mà ở những nơi khác nhau.
Vị thượng sư đó dẫn Dương Hạo leo lên lầu bên trái, bước vào phòng chính của lầu hai chỉ thấy trong phòng bầy đầy những bức bình phong được chạm khắc bằng gỗ cây thanh đàn, trên bình phong vẽ nhiều hình họa về câu chuyện phật giáo, còn có ghế ngồi, cơ án làm bằng gỗ cây thanh đàn và gỗ hoa lê. Một người đã già mặc tăng y màu đỏ đang ngồi phia sau cơ án, nhìn dáng vẻ đã ngoài lục tuần, thân hình cao lớn, mặt mũi hồng hào, nhìn thấy Dương Hạo đi vào liền mỉm cười đưa tay ra vẫy rồi nói: “Thái úy , mời ngồi’
Dương Hạo hành lễ sau đó ngồi xuống chỗ dành cho khách, vị thượng sư hành lễ với Hoạt Phật, cúi lạy rồi từ từ lui ra ngoài. Một người rón rén bước vào, bưng hai ly trà mời Hoạt Phật và Dương Hạo, rồi lại nhẹ nhàng đi ra.
Đạt Thố Hoạt Phật mở cửa nhìn về phía núi rồi nói: “Bổn tọa từ khi chủ trì ngọc tự đã nghe danh tháu úy từ lâu, hôm nay lần đầu gặp mặt mà có cảm giác như đã quen từ lâu. Từ trước tới nay Tây Bắc chiến sự liên miên không thể sinh sống ổn định như chiến tranh giữa Thổ Phồn với Hồi Hất, giữa Thổ Phồn, Hồi Hất với Đảng Hạng, giữa Đảng Hạng với Đảng Hạng rồi giữa Phủ Châu với Lân Châu cứ liên tiếp không ngừng khiến lão bá tánh lưu lạc không chốn nương thân, người xuất gia như chúng ta thực không thể yên lòng. Bổn tọa hưởng hương hỏa của lão bá tánh,s ao có thể chịu được cảnh lão bá tánh Tây Bắc rơi vào biển khổ như vậy. Thái úy có lòng từ bi hãy lấy đại uy đức của mình để thống nhất tây vực , bình định chiến loạn. Bổn tọa muốn biết nếu có một ngày thái úy trở thành quân chủ các dân tộc tây bắc thì thái úy sẽ làm gì?’
Dương Hạo lúc này hơi bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: “nếu các bộ tộc tây bắc có thể thống nhất đươc, diệt trừ được chiến loạn thì lão bá tánh ắt có thể an cư lạc nghiệp.Đây chính là công đức vô thượng. Hoạt Phật với công đức to lớn của người cùng với sự tương trợ của bản quan chắc chắn Tây Bắc sẽ trở thành vùng Tây vực của Hoạt Phật, thống nhất mật giáo, càng tạo điều kiện cho việc truyền bá phật pháp, lúc đó hoạt phật có tấm lòng từ bi, tín đồ khắp thiên hạ sẽ chịu ơn huệ to lớn của người.
Ánh mắt Hoạt Phật vẫn mở nhỏ không hề thay đổi sắc thái.
Khi đó mật giáo thịnh hành khắp thiên hạ, Giang Nam Lý Dục cũng rất sung bái mật giáo, hắn ta mỗi hôm sau khi bế triều đều cùng tiểu chu hậu thay tăng y, lấy đồ để lễ bái phật. Ngô Việt Quốc Vương cũng cho xây dựng đạo trường, mời đại sư mật giáo vào ở. Trong biên giới Tống quốc có không ít cao tăng mật giáo, Tống quốc vẫn thực hiện theo lễ cũ của nhà Đường để thưởng cho cao tăng mật giáo cửu đỉnh đức cao vọng trọng; còn ở Khiết Đan và vùng Tây Bắc thì việc truyền bá đạo giáo lại càng không cần phải nói đến, có điều tín đồ mật giáo lực lượng rất lớn nhưng liên kết lại rời rạc. Lúc này lãnh tụ của mật giáo là các Hoạt Phật, giữa những Hoạt Phật này không có phụ thuộc gì, giới quy giới luật, phật pháp mật tông cũng có sự khác nhau, nếu có thể trở thành hoạt phật thống nhất mật tông, điều đó đối với một tăng nhân mà nói thì đó quả là công đức và vinh dự vô cùng to lớn, nhưng điều đó cũng không hề khiến Đạt Thố Hoạt Phật động lòng.
Dương Hạo lại nói : “Nếu bản quan có thể thống nhất tây vực, sẽ ủng hộ hoạt phật phát triển phật pháp, bổn quan sẽ cho xây dựng kinh dịch viện để dịch mật kinh, xuất bản kinh trường,khiến người dân ai nấy đều nhất loạt tôn trọng mật tăng,tạo điều kiện thuận lợi nhất để truyền bá đạo giáo. Nhưng nay vì chiến loạn, vấn đề về lương thực vẫn là quan trọng nhất nên việc truyền bá đạo giáo gặp nhiều khó khăn, nếu có thể thống nhất tây bắc, bổn quan sẽ chú trọng mở rộng phát triển thương nghiệp. Khi đó mật giáo trung thổ ta sẽ theo con đường này mà truyền bá sang tây phương, phát triển khắp thiên hạ, không biết hoạt phật thấy thế nào?”
Đạt Thố Hoạt Phật nét mặt có chút thay đổi, ông nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra mỉm cười nói: “Thái úy có chí nguyện to lớn, nhưng đạo giáo chúng ta chỉ tôn đạo pháp mahagiala, mãkhabala.
Thần hộ pháp tối cao của mật tông là Đại Hắc Thiên,đó cũng là mahagiala , mãkhagiala.Mật giáo thấy rằng hắn ta chính là phần phẫn lộ trong tâm từ bi được hóa sinh từ chữ “kiện” trong lục tự chân ngôn trong tâm quan thế âm bồ tát. ánh sáng xanh đen bao quanh cơ thể trông rất đáng sợ vì vậy gọi là Đại Hắc Thiên. Hắn ta là người được kính trọng nhất trong số những thần hộ pháp của mật giáo. Hình tượng tuy rất hung dữ nhưng là tam bảo để bảo vệ ngũ chúng. Theo truyền thuyết nếu cúng tế vị thần này sẽ có được thêm uy đức , hành sự thuận lợi, đồng thời hắn ta còn là thần thi phúc có thể mang lại phú quý cho thế gian, thậm chí là cả quan vị và bổng lộc…
Đạt Thố Hoạt Phật đã gọi hắn ta là Đại Hắc Thiên vì thứ nhất hắn ta là thần hộ pháp,thứ 2 nếu cúng tế vị thần này sẽ có được uy đức , làm ăn thuận lợi, thứ 3 là vị thần này có thể mang lại phú quý , quan vị và bổng lộc cho thế gian.
Đáng tiếc là Dương Hạo chỉ hiểu được một phần ba trong số những gi hắn ta nói chỉ hiểu được chí tôn hộ pháp. Biết được mình đã có được sự chấp nhận của Hoạt Phật, lấy đó làm điều kiện để xây dựng mối quan hệ đồng minh giữa hai người. Hắn nói :“Dương Hạo nguyện cùng với Hoạt Phật cùng tôn cùng vinh xây dựng đại nghiệp”
Hoạt Phật mỉm cười bưng ly trà lên :“Thái úy, mời”
Hoạt Phật là chủ trì của tự, vì vậy về y, thực hay lễ nghĩa nghênh tiếp hàng ngày cũng đều rất nghiêm. Hoạt Phật thăng tọa cũng là một sự kiện vô cùng quan trọng. Khi tiếng hiệu trống chiêng vang lên thì các tín đồ đang tập trung trong đại điện lập tức yên lặng, bọn họ đến từ nhiều nơi khác nhau với đây để bái phật. Có thể đứng ở đây vào thời khắc này đều là những nhân vật có máu mặt, nhưng ở đây họ chỉ là những tín đồ trung thành; tiếng chiêng vừa vang lên thì đều thành tâm nhất loạt quỳ xuống.
Dương Hạo lại ra trước cửa cung Ung Đức, được thượng sư dẫn đường hướng về phía thượng viện, bước vào chính điện cung Ung Đức, ở giữa chính điện là một bảo tọa cao 3 thước rộng 4 thước, toàn bộ đều làm bằng đồng vàng; 4 mặt đều có 9 con rồng vàng, bên trên đều trạm rất nhiều hoa , rồng, sư tử bằng bạc; trên tọa có trưng bày pháp y, pháp khí bên phải , trái của bảo tọa đều có những cây cột lớn bên trên có khắc 4 con rồng vàng, phía dưới là 8 con sư tử bằng đồng trông giống như thật. Trên điện có treo bộ đèn màu kích thước to nhỏ khác nhau, lung linh huyền ảo, bốn bên đều treo tranh thêu nhiều màu sắc, tổng có khoảng hơn 200 pho tượng phật bằng đồng vàng, phong cách có khác biệt với phật giáo đại thừa trung nguyên.
Đạt Thố Hoạt Phật, đội ngũ tăng, mặc y tăng ngồi trên bảo tọa, nhìn về phía Dương Hạo. Dương Hạo không đợi người chỉ dẫn liền bước lên dọc 6 chữ nguyền rủa Đại Minh.
Đạt Thố Hoạt Phật ngồi trên bảo tọa thân thái vững trãi như núi. Dương Hạo bước tới trước mặt, chắp tay cúi lưng quì xuống bái lạy Hoạt Phật 3 lễ.
Mộc Vũ lúc này đang đứng trước cửa điện, nhìn thấy như vậy 2 bên lông mày đang cong hình kiếm bỗng thẳng ra, giơ tay rút đao, Diệp Đại Thiếu đứng bên cạnh nhìn thấy vậy liền giữ chặt tay hắn nói nhẹ :“Người muốn làm gì vậy?”.
Mộc Vũ từ trước tới nay đền ở bên cạnh Dương Hạo, đặc biệt tối qua Dương Hạo còn tha cho tỉ tỉ và tỉ phu của hắn ta, không những không phạt tội cũng không tước đi binh quyền, Mộc Vũ vô cùng cảm kích xem hắn ta như cha mẹ của mình vậy.Nhìn đại nhân phải hành lễ trước hòa thượng Tây vực thấy vô cùng tức giận, mặt đỏ tưng bừng, phẫn nộ nói :“Con lừa hói này vô lễ, đại nhân của chúng ta là Tiết độ Hằng Sơn, là thái úy đương triều, đến ngay cả khi gặp hoàng thượng cũng không cần phải hành lễ như vậy. Đại nhân bái hắn ta thì hắn cũng phải bái lạy đại nhân, đằng này lại ngông ngênh nhận của đại nhân ta 3 lễ, để ta đi lấy cái đầu chó của hắn, xem hắn còn dám ngông ngênh như vậy không.”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế