Quyển thứ nhất
Chương 5: Là ta cưỡng gian nàng
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Ăn xong sớm một chút, Lưu Vân mang mặt nạ chuẩn bị đi dạo trên đường.
Lão Tạp sau khi chứng kiến cười khổ nói: “Tiểu Vân, lão không thể mang mặt nạ được không? Ta muốn nghĩ biện pháp khác a!”
“Như vậy đi, ngươi cho người rải tin tức nói là ác thiếu Lưu Vân khi sinh ra đã chúng tà ác trớ chú, cho nên quá khứ đã làm nhiều điều ác, gây tai họa cho dân chúng. Nửa tháng trước hắn đã được dị nhân giải trừ lời nguyền rủa nên sẽ không làm ác nữa.”
Lưu Vân suy nghĩ rồi bảo với Lão Tạp, sau đó từ cửa sau chuồn mất.
Ánh nắng chan hòa chiếu lên người, làm cho người ta muốn cả ngày lười biếng.
Lưu Vân thích loại cảm giác này, thân thể giống như sạc pin nạp năng lượng mặt trời, ánh sáng rực rỡ như vậy làm cho cả người tràn đầy lực lượng. Trước kia mỗi sáng sớm, chỉ cần thời tiết đẹp, hắn đều đi ra ngoài phơi nắng.
Ngẩng đầu nhìn trời, xem mọi người xung quanh đang vội vàng đi lại trên đường, Lưu Vân cảm giác thế giới trước mặt này càng ngày càng chân thật.
Đang nhìn xem cảnh trí trên đường, một mùi thơm quen thuộc bay vào trong mũi Lưu Vân. Dùng mũi hít hít vài cái, mùi vị càng lúc càng giống.
“Hai ngân tệ, công tử.” Thanh âm ôn nhu, ngọt ngào vang lên, một cô gái từ sau điếm đi tới.
“Bánh Bao Tây Thi.” Cô gái là người thứ nhất tạo cảm giác cho Lưu Vân. Mi dài, ánh mắt như nước, hành động như hoa theo nước, thân hình yếu ớt như được gió đỡ. Trên người nàng mặc quần áo mộc mạc trên người nàng tạo cho người ta cảm giác sảng khoái. Cái duy nhất không được hoàn mỹ kia chính là cặp mắt tựa hồ có chút trống rỗng, khô khan.
“Ta muốn mua bánh bao, đóng gói cho ta.” Lưu Vân ngừng suy nghĩ miên man, quyết định mua bánh bao cho Tạp Lão.
“Xin hỏi gói bánh bao như thế nào?” Cô gái ngẩng đầu nhìn quái nhân mang mặt nạ, khó hiểu hỏi.
“À, hãy bọc lại cho ta, ta sẽ mang đi.” Lưu Vân vội vàng giải thích.
Lưu Vân lấy ra một kim tệ để trả, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ta nói Linh nhi muội muội a, ngươi sao lại không trả lời. Sao không mang bánh bao của ngươi cho ca ca ăn?” Thanh âm âm dương quái khí vừa rồi lại vang lên.
Lúc này một thiếu niên bưng hai cái bánh bao đi tới, nặng nề đặt trước mặt mấy người.
“Đây là bánh bao các ngươi muốn.”
“Tiểu tử cút ngay! Chúng ta muốn chính là bánh bao của Linh nhi, có đúng hay không các huynh đệ?”
Chứng kiến hai tỷ đệ đáng thương này, Lưu Vân không khỏi đi lên phía trước hai bước, do dự xem có nên giúp bọn họ hay không, nhưng Thủy Linh Nhi lại lắc đầu với hắn.
“Ồ, còn chưa có bị nam nhân chơi đùa đủ, lại tìm tiểu nam nhân để ôm?” Nhóm người này tựa hồ không định bỏ qua cho nàng, một người trong đó lại lên tiếng đùa giỡn.
“Mẹ kiếp, các người là tạp chủng!”
Tiểu cường nổi giận xông vào trong bếp, chỉ trong chốc lát cầm thái đao chạy ra.
“Ai còn dám nói lung tung ta chém chết hắn!” Tiểu cường khí thế như không muốn sống, tựa hồ hù dọa mấy thanh niên kia chết khiếp.
“Tiểu huynh đệ, ngươi đừng khinh suất a! Chúng ta không nói, không nói!” Mấy thanh niên nhìn thái đao sáng loáng, bắt đầu cầm bánh bao, không lên tiếng.
Thủy Linh Nhi cầm lấy thái đao trong tay tiểu cường nhẹ giọng nói: “Tiểu cường, đừng như vậy, tỷ còn muốn kiếm tiền cho phụ thân chữa bệnh.”
Sự yếu đuối nọ in thật đậm sâu trong lòng Lưu Vân, lương tri của người quân nhân trong nháy mắt thức tỉnh. Hắn quyết định sẽ tìm hiểu tình huống cô gái, sau đó giúp nàng.
Đi ở trên đường, thỉnh thoảng chứng kiến những cô nhi mới có mười tuổi mà đã phải lưu lạc.
“Tại sao đế quốc đang trong thời kì hòa bình lại có nhiều hài tử không nhà như vậy?” Lưu Vân cảm giác rất buồn bực vì vậy kéo một lưu lãng nhi lại, kín đáo đưa cho hắn một ngân tệ.
“Được rồi. Cô gái bán bánh bao trong điếm kia gọi là Thủy Linh Nhi, ngươi biết chứ?”
“Biết. Ta biết. Thủy Linh Nhi tỷ tỷ rất tốt, đôi khi cho chúng ta bánh bao ăn. Tiểu cường kia giống chúng ta, cùng nhau xin ăn, sau được nào cho làm trong điếm. Bất quá tiểu cường nói có người khi dễ Linh Nhi tỷ tỷ.”
“A, là ai vậy?”
“Người ta nói Linh Nhi tỷ tỷ bị nam nhân này khi dễ, chơi đùa, là người đàn bà hư hỏng, tất cả mọi người đều có thể chơi đùa. Phụ thân Lin Nhi tỷ tỷ cũng là bị nam nhân khi dễ nàng đánh trọng thương, đến bây giờ cũng chưa khỏi.”
Tiểu hài tử mặc dù đem chuyện nói có chút không rõ ràng nhưng Lưu Vân từ trong lời của hắn nghe ra được đại khái sự tình. Một nam nhân chà đạp Thủy Linh Nhi, đánh trọng thương phụ thân nàng. Sau khi chuyện này xảy ra, Thủy Linh Nhi vì muốn chữa bệnh cho phụ thân mình mà không thể không mở tiệm. Những thanh niên này bởi vì Thủy Linh Nhi bị chà đạp qua nên cũng muốn chiếm tiện nghi của nàng, cho nên không ngừng làm phiền nàng.
“Ngươi biết người xấu khi dễ nàng là ai không?”
“Được rồi. Kể rõ chi tiết cho ta biết, ta muốn trừng trị kẻ cặn bã kia.”
“Sau khi Thủy Linh Nhi gặp chuyện không may, ta đã tặng nàng tiền, cũng muốn dùng ma pháp chữa trị thương thế cho phụ thân nàng nhưng đều bị nàng cự tuyệt.”
“Bởi vì người cưỡng gian nàng là hắn.” Nhưng lời này khiến Lưu Vân chết ngất, hồn như muốn bay ra ngoài. Trước mắt hắn vẫn thoáng hiện thân ảnh nhu nhược, bất lực của Thủy Linh Nhi, hai mắt trống rỗng, không hồn khiến thanh âm bi phẫn trong lòng hắn quát lên: “Người hại nàng là ngươi!”
Lưu Vân biết “Hắn” làm rất nhiều việc ác, nhưng không nghĩ tới lại làm như vậy. Song đáng hận nhất chính là “Hắn” căn bản không quan tâm đến chuyện này, tại trong trí nhớ của hắn không có lưu lại nửa phần dấu vết, làm cho hắn nhất thời khiếp sợ không thôi.
Đã muốn cười thật to khi lần đầu tiên đến thế giới này, muốn giúp một người, muốn tìm kẻ cặn bã để xử lý nhưng kẻ đó lại chính là mình, đến cuối cùng chỉ có mình tự thay đổi bản thân mình.
Cuối cùng nên làm cái gì bây giờ?
“Tiểu Vân, đi ăn khuya thôi.” Sau một lúc, lão tạp tựa hồ lo lắng cho Lưu Vân, tự mình bưng ăn khuya tới.
“Đại thúc, ta thật sự đã làm chuyện như vậy?” Lưu Vân trong lòng mang một tia hy vọng, đại thúc a, người nhất định phải nói cho ta biết mới vừa rồi là người đùa ta a. Nhưng hy vọng rất nhanh hóa thành bọt nước.
“Đúng vậy. Lần ta thiếu chút nữa giết ngươi chính là lần đó. Hậu nhân Khải Đức gia tộc làm ra chuyện như vậy là sỉ nhục cực lớn. Nhưng ta không hạ thủ được cho nên viết thư cho phụ thân ngươi, bảo hắn đem ngươi về đế đô.”
Lấy thân báo đáp? Nếu như trong tiểu thuyết, trước tiên cưỡng bức sau đó lấy lời mật ngọt dụ dỗ, nữ nhân trên đời đều nghe theo.
Lấy cái chết chuộc tội? Hình như không được tốt lắm, lần trước đã chết rồi tới nơi này, lần sau chết không biết sẽ đi đến chỗ nào......
Lưu Vân nằm trên giường, lăn lộn khó ngủ, thở dài cho đến khi trời sáng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Ông trời a, người vì sao không để một quân nhân chết trên chiến trường, lại muốn cho ta mang tiếng xấu trên lưng mà sống! Lão tử không tin, ta phải nghịch thiên!”
Trong chớp mắt khi chủy thủ sắp đâm vào thân thể, Lưu Vân nâng tay lên, nhanh như tia chớp nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
Đám người đang xem ban đầu kinh hô lên, sau đều trở nên rất an tĩnh. Tiểu cường từ trong điếm chạy ra, đứng ở bên người Thủy Linh Nhi, hoảng sợ nhìn Lưu Vân.
“Thủy cô nương, ta không muốn cứ như vậy chết đi. Để cho ta sống chậm rãi chuộc tội đi!” Nhìn Thủy Linh Nhi yếu đuối, mặt mày ảm đạm, Lưu Vân bình tĩnh nói.
Lưu Vân tước lấy chủy thủ, sau đó hướng tay trái nhẹ nhàng vung lên, trên cổ tay hiện ra một lỗ hổng, máu tươi nhất thời phun ra.
“Đó chỉ là làm trò hay là có vài phần sự thật. Một người như vậy, cho dù hiện tại có chịu sửa chữa, thay đổi thì hắn có thể làm được gì chứ? Đối với hắn mà nói, có thể sống an bình cả đời với một cô gái như vậy có lẽ là chuyện tốt. Chỉ là không biết cô gái kia có chịu tha thứ cho hắn không?”
“Huyết thệ a. Người này mặc dù không tài giỏi gì nhưng lại có thể làm ra chuyện oanh liệt như vậy. Làm ác như thế, hướng thiện cũng như thế. Trên võ đài đế quốc này hắn cuối cùng là một tên hề hay là một đại nhân vật đây?”
Mặc dù Lưu Vân và nàng không có quan hệ nhưng nghĩ đến cái huyết thệ kia, trong lòng Hương Ngọc công chúa vẫn cảm thấy không thoải mái. Dù sao người kia cũng từng là vị hôn phu của nàng.
“Luyện luyện, luyện con mẹ cái đầu nó.” Tử Văn Thành ngồi dưới đất, một cước đem tấm chắn bên người đá bay đi. “Lão tử đây đang uất ức. Chẳng lẽ sau này nói cho nhi tử của ta biết, ta tham gia quân ngũ, phục vụ trong quân đội là đi theo thiếu gia phơi nắng ở nông thôn?”
“Ha ha, con của ngươi còn không biết nơi này là nơi nào chứ.” Mấy hộ vệ chung quanh nghe thấy vậy liền cười nói.
“Được rồi, đừng có cằn nhằn nữa. Đây là chuyện lão gia giao cho chúng ta. Chúng ta phải làm cho tốt.” Hi Ba đi tới, vỗ vỗ vào bả vai Tử Văn Thành.
“Nói thật hai năm nay đi theo thiếu gia, chúng ta đều là hạt bụi trong mắt người khác. Mà ngay cả bọn hạ nhân ở trong phủ này, ánh mắt nhìn chúng ta cũng có vẻ khinh thường. Nhưng ai mà không có huyết tính nam nhi, chỉ là theo một thiếu gia như vậy thì có thể có biện pháp gì? Vì vậy đi theo hắn, học làm chuyện xấu tìm kích thích, tìm kiếm khoái cảm nhất thời cho bản thân mình.” Tử Văn Thành trầm giọng nói, nghĩ tới cuộc sống này, trong mắt hắn hiện lên sự nhức nhối. “Trên đường đến Khải Đức Bảo, xảy ra sự tình tại tửu quán, ta bị thiếu gia chặt mất một ngón tay, rất đau, nhưng trong lòng ta rất sung sướng! Bởi vì ta cảm giác được thiếu gia đã thay đổi, điều này làm cho ta cảm thấy cao hứng! Ai biết hắn chỉ không làm chuyện xấu, an tâm ở địa phương này dưỡng lão.”
“Đúng vậy, cũng không biết cuộc sống như vậy cuối cùng sẽ thế nào a. Đội trưởng, ngươi khi nào quay về đế đô thì thưa với lão gia để cho chúng ta quay về trong quân đội đi. Cứ như thế này chúng ta buồn bực muốn chết. Tốt hơn là chết trận trên chiến trường.” Nghe Tử Văn Thành nói xong, Thiết Liệt cũng lên tiếng nói.
“Các huynh đệ chúng ta không nên nghĩ nhiều như vậy. Dù sao mới đến đây vài ngày, coi như là nghỉ ngơi đi. Có cơ hội ta sẽ nói với lão gia.”
Đối với ý nghĩ của các hộ vệ, Hi Ba cũng cùng ý nghĩ, nhưng hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào cả, chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng khuyên nhủ.
Từng là một gã quân nhân, hắn sau khi cùng người yêu chia tay, trầm luân trong cuộc sống, cảm nhận được sự thống khổ.
Chết có khi cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là khi còn sống lại không có lý tưởng gì để thực hiện, chỉ có thể nhìn thời gian cùng tuổi trẻ trôi qua. Cho dù là đang làm huấn luyện viên của đặc chiến đội, hắn cũng kỳ vọng có một ngày có thể đi tới chiến trường, viết lên một phần huy hoàng của bản thân.
Có người từng nói, hòa bình trong thời gian dài sẽ làm cho một quân đội mất đi giá trị tồn tại, mà hắn cảm giác được, thời gian dài hòa bình sẽ làm cho một gã quân nhân mất đi phương hướng trong cuộc sống. Bởi vì chiến đấu chính là tính mạng của binh lính.
“Các vị, những điều mới vừa rồi các ngươi nói, ta có nghe được một ít. Mọi người không cần kinh hoảng. Đối với tâm tình các ngươi ta có thể giải thích. Trước khi rời đế đô đi, ta từng gặp một vị dị nhân. Hắn đã giải trừ nguyền rủa thuật trên người ta, cũng dạy và cho ta rất nhiều điều, làm cho ta có được cuộc sống mới. Ngay như vừa rồi, ta mới hướng tới cô gái bị ta làm tổn thương mà hạ huyết thệ, nguyện dùng cả đời này chuộc lại lỗi xưa. Chuyện này làm cho ta hiểu được một đạo lý: “Ta biết trong quá khứ ta có xú danh, các ngươi đi theo ta mặc dù xú danh so với ta có tốt hơn một chút nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.”
Tâm tình các hộ vệ theo lời nói của Lưu Vân mà bình tĩnh lại, nghe vậy liền phát ra một trận cười. Lưu Vân giơ tay ra hiệu ngừng cười, trịnh trọng nói:
“Từ hôm nay trở đi, Lưu Vân ta hy vọng các ngươi cùng ta đem cái ác danh kia vùi vào trong phần mộ. Khi bò ra sẽ thoát thai hoán cốt thành người khác. Tất cả những điều ác đã làm hãy cho vào quá khứ, hãy quên đi. Chúng ta hãy dùng hai tay mình chuộc lại tội nghiệt. Quá trình thay đổi có thể có thống khổ, ta hy vọng các ngươi có thể kiên trì.”
“Ta còn muốn nói cho các ngươi một tin tức. Hoàng đế bệ hạ phong cho ta tước vị tử tước, ta có thể thành lập hai trăm tư nhân vệ đội, các ngươi trở thành nhóm thị vệ đầu tiên. Nói cách khác, các ngươi một lần nữa được trở lại trong quân đội, trở thành một gã quân nhân. Nhưng từ trên người các ngươi ta đã không tìm được một chút bộ dáng quân nhân. Cho nên ta quyết định ba ngày sau bắt đầu tiến hành tập trung huấn luyện đối với các ngươi, ngoại trừ việc khôi phục lại bản sắc quân nhân của các ngươi, ta còn muốn biến các ngươi thành cường giả chân chính.”
Nói xong nhìn vẻ mặt khiếp sợ của các hộ vệ, trong lòng Lưu Vân không khỏi thoải mái một trận. “Lão tử không phát uy các ngươi lại nghĩ ta là con mèo bệnh. Các tiểu tử, xem ta chỉnh các ngươi.”
Để mọi người chậm rãi tiêu hóa lời của mình, Lưu Vân xoay người rời đi. Quyết định thành lập vệ đội thuộc về mình, Lưu Vân xuất phát từ ba nguyên nhân. Một là sau khi huyết thệ, hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu như Thủy Linh Nhi gặp phải điều gì nguy hiểm, chính mình không có đủ lực lượng có thể bảo vệ nàng. Dù sao đây là thế giới cường giả vi tôn; hai là không thể nhìn những quân nhân dưới tay mình mất đi nhân sinh, mất đi hy vọng; ba là vì bản thân nhàn nhã mà chán chường. Tìm được một số người lăn qua lăn lại. Đối với bọn họ thành lập một bộ phương pháp huấn luyện, sẽ huấn luyện ra một nhóm quái thai, hay là một kì tích, trong lòng Lưu Vân cũng không rõ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Khi đó hắn mới nhập ngũ, còn là tân binh, huấn luyện viên mang theo bọn hắn tới thao trường vừa dựng, bắt đứng bốn giờ. Trời nắng nóng như lửa, có tân binh không kiên trì được mà té xỉu, được đưa tới bên cạnh nghỉ ngơi, mà hắn không có một điểm thương xót, chỉ nhìn người còn lại nói: “Không biết kế tiếp sẽ là ai. Đi ra một bên hóng mát đi.”
Lưu Vân cảm giác được hắn vô nhân tính, cho đến một hôm trời rét lạnh. Dưới nhiệt độ âm hơn mười độ ở thao trường, hắn điều chỉnh đội hình, một mình đón gió lạnh thấu xương, để cho bọn họ rời đi. Nhìn tóc và lông mi huấn luyện viên đầy băng sương, hắn mới biết được, nguyên lai quân nhân cũng có tình người, chỉ là được giấu quá sâu.
Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy nhưng lại làm cảm động Lưu Vân trong suốt quá trình quân nhân, làm cho hắn phát triển trở thành mộ huấn luyện viên lãnh huyết của đặc chiến đội.
“Nếu như ta lãnh huyết khiến cho các ngươi hiểu được chiến trường tàn khốc như thế nào sẽ khiến cho các ngươi thêm được một phần cơ hội sinh tồn, ta đây nguyện cả đời lãnh huyết.” Hắn đã nói với một đội viên của mình như vậy.
“Mỗi một lần chiến thắng chính bản thân mình, điều các ngươi thu hoạch được chính là tin tưởng.” Lưu vân ngồi vào giữa các đội viên nói, “Ba tháng sau, các ngươi sẽ chứng kiến [một mỗi người các ngươi so với quá khứ hoàn toàn bất đồng.”
“Tuy nhiên nếu mà luyện thứ này thì có tác dụng gì đây?” Tử Văn Thành tiếp cận, cười hì hì hỏi.
“Cái này gọi là ma luyện ý chí. Nói một cách khác, người của ta so với người khác phải giỏi hơn.”
“Lưu Vân thật không ngờ thuận miệng nói một câu: “Người của ta so với người khác phải giỏi hơn” sau này đã trở thành câu cửa miệng của các lão binh dưới tay hắn khi huấn luyện tân binh.
Mỗi buổi sáng sớm vào lúc 6h, Lưu Vân mang theo binh lính lao ra khỏi Khải Đức Bảo. Mỗi người chạy 5km vượt đồng, sau khi chạy về thì tới ngay diễn võ trường, bắt đầu “Nhảy Ếch”, “Bước kiểu con vịt”, “chống đẩy”, “ngồi xuống – đứng dậy”, đủ các kiểu luyện tập đa dạng. Mỗi đêm trước khi ngủ chống đẩy 300 cái, 300 cái đứng lên ngồi xuống, 300 cái bật tôm. Thế cho nên binh lính thường sau khi từ trại huấn luyện trở về ăn sáng, tay không khỏi run run, đem bánh bao đang cầm đánh rơi xuống. Còn buổi tối mỗi khi ngủ thì không cần phải kể tới.
Thường mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, khi các binh lính đang ngủ say, lão Tạp thích nhất hạng mục “Ban đêm đánh bất ngờ”. Đây là Lưu Vân dựa vào “Khẩn cấp tập hợp”, nghiên cứu ra một dạng mới. Chính là cho ma pháp sư bất lương tiến vào trong phòng binh lính, đem các ma pháp sơ cấp nhằm vào các đội viện đang ngủ say mà ném loạn, mô phỏng địch nhân đột nhiên tập kích.
Những binh lính sau đó lại nói, sau khi bọn họ đi theo Lưu Vân, không gặp phải những địch nhân đáng sợ như lão Tạp “Ban đêm đánh bất ngờ.”
“Ngươi không hỏi ta tại sao lại có những ý nghĩ này, tại sao lại làm những chuyện như vậy?” Lưu Vân hỏi, đồng thời trong lòng cũng chuẩn bị những lời thỏa đáng để chuẩn bị nói ra.
Lão Tạp không hỏi bất cứ vấn đề gì, thâm thúy nhìn hắn nói: “Ba mươi năm trước ta là kẻ điên cuồng, mà nay ngươi lại càng điên cuồng hơn. Thiên tài và người điên, hành vi của bọn họ không ai có thể giải thích được, suy nghĩ nhiều chỉ là tự tìm phiền não. Hơn nữa ta nghĩ ngươi sẽ là một thiên tài.”
Lưu Vân nhìn thật sâu vào con mắt cơ trí, nhìn xa trông rộng của lão, vừa nhắm mặt lại suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Đại thúc, ta không muốn quyền thế, không muốn danh lợi, càng không nghĩ đến việc hi sinh tính mạng binh lính của mình, ta chỉ vì mình mà huấn luyện họ. Ta làm như vậy chỉ vì bảo vệ những người bên cạnh ta, bao gồm cả ngươi. Hai mươi hộ vệ này, nếu như lấy tư chất của bọn họ, tương lai vũ kỹ có thể thành tựu được bao nhiêu? Cuối cùng cũng chỉ là một gã võ sĩ bình thường mà thôi. Như vậy không công bình, bọn họ muốn chính là một cơ hội thay đổi vận mệnh.
“Ba mươi năm trước ta lựa chọn con đường toàn hệ gian nan, ta là người cô độc. Sau này ta sẽ cùng đi với ngươi. Hiện tại ta mới phát hiện, sau khi trải qua thất bại trong quá khứ, trái tim của ta vẫn không chịu an phận.” Lão Tạp tựa hồ vững tin rằng thanh niên trước mắt mình có khả năng sáng tạo kỳ tích.
Quyển thứ nhất
Chương 9: Thí nghiệm ma pháp vĩ đại
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Tại Lam Nguyệt đại lục, địa vị của ma pháp sư rất cao. Nguyên nhân chủ yếu là số lượng ma pháp sư rất thưa thớt. Muốn tu luyện ma pháp, trước tiên là phải sở hữu ma pháp thể chất, tiếp theo phải có tinh thần lực cường đại, Ma pháp thể chất là do trời sinh, không cách nào tiến hành bồi dưỡng được.
Bởi vì cao cấp ma pháp uy lực rất lớn, thậm chí có năng lực ảnh hướng tới kết cục cuộc chiến, cho nên mỗi nước đều muốn mượn sức ma pháp sư. Hoàng thất muốn, quân đội muốn, quý tộc muốn, mà ma pháp sư bởi vì nguyên nhân tu luyện như vậy cho nên thường thích tự do, giá trị của ma pháp sư giống như nước càng dâng thì thuyền càng lên cao.
Mỗi một quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc, bình thường chỉ có hai gã ma đạo sư, tám gã ma pháp sư, cấp bậc cao thấp căn cứ vào chiến tranh mà sắp xếp, phân bố. Thực lực cường đại chính là đế quốc cung đình pháp sư đoàn, bất quá cũng chỉ có năm tên ma đạo sư. Mà thánh ma đạo sư tại đại lục có địa vị cao cả, sẽ không dễ dàng tham giự chiến tranh thế tục. Trên đại lục, chỉ cần có hơi hướng động tĩnh quân sự thì mọi người đều biết. Một chi quân đội không có ma pháp sư, gặp phải ma pháp sư thường thường chỉ có chờ chết. Bởi vì hạ cấp võ sĩ khó có khả năng tạo thành uy hiếp đối với ma pháp sư.
Lưu Vân gặp phải lão Tạp, có thể coi như nhặt được bảo vật. Nhưng mà đối với “Bảo vật” lớn tuổi này, Lưu Vân chưa từng nghĩ đến đem lão trở thành đội viên chiến đấu.
“Dù nghèo cũng không thể không có ma pháp sư! Người nghèo có cách của người nghèo!”
Sau khi nắm giữ sơ cấp ma pháp sư, Lưu Vân rốt cuộc quyết định bắt đầu nghiên cứu ma pháp của mình.
“Đại thúc, hôm nay ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng, ngươi tha cho ta đi.”
“Ta muốn bắt đầu thí nghiệm ma pháp của ta.”
Trải qua ba tháng huấn luyện gian khổ, tinh thần lực của hộ vệ đội viên cũng đã đủ cường đại, toàn bộ thông qua kiểm tra của lão Tạp.
“Uh, trên lý thuyết có thể làm được hay không phải thử xem mới biết.”
Đối với ý tưởng ma pháp của Lưu Vân, lão Tạp cảm thấy rất khiếp sợ, bởi vì hoàn toàn mở ra một cách mới cho việc sử dụng ma pháp.
“Vậy phải khổ cực lão nhân gia người.” Lưu Vân có chuyện cầu người, nói chuyện cũng cung kính hẳn.
“Tiểu tử ngươi đừng có khách sáo, không phải ta đang giúp ngươi mở ra cánh cửa mới của ma pháp sao? Ngươi đem ma tinh thạch chuẩn bị cho tốt, lập tức có thể bắt đầu.”
Lưu Vân không nói gì, chỉ cười hắc hắc, nhìn chằm chằm lão Tạp, làm cho lão Tạp cảm thấy rất không thoải mái, không khỏi cúi đầu nhìn lại trên người mình.
“Không có gì không thích hợp a, tiểu tử này nhìn cái gì vậy?”
“Đại thúc a, người biết Tiểu Vân ta nghèo, một cái sơ cấp ma tinh thạch cũng phải hơn 5 kim tệ, với lại ta còn phải mất chi phí tiêu dùng, không đủ sức a.”
Trên Lam Nguyệt đại lục có không ít ma thú, sau khi thành niên trong cơ thể hình thành ma tinh thạch, ẩn chức ma lực cao thấp, đại khái phân chia làm ba loại: sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Đồng cấp nhưng ma lực khác nhau, giá cả cũng khác nhau. 5 kim tệ một cái, dù sao trên người ma pháp sư có thể mang nhiều ma tinh thạch, có thể thi triển nhiều ma pháp, đối với chiến đấu có trợ giúp rất lớn.
“Không có tiền, không chuẩn bị ngươi lại muốn làm thí nghiệm?” Lão Tạp tức giận nói. Mặc dù ý tưởng của Lưu Vân có vài phần thiên tài, những rõ ràng không phù hợp với người nghèo.
“Đúng vậy, ta không có tiền, nhưng ta biết có người còn có không ít ma tinh thạch. Hơn nữa mỗi hệ đều có ma tinh thạch. Có ngày hắn uống nhiều quá, chính mình nói ra điều đó.
“Lưu Vân cười khan, sắc mặt ra vẻ gian thương.
“Uống rượu thật là tai hại, uống rượu thật là tai hại a.” Lão Tạp không khỏi dậm chân đấm ngực, rốt cuộc hiểu được vì sao Lưu Vân lại chăm chú nhìn lão: Đó là phát hiện dê béo a.
Dưới sự dẫn đầu của lão Tạp, hai mươi hộ vệ đội viên bắt đầu hành trình ma pháp chưa từng có của bọn họ.
Lão Tạp đem chia bọn họ thành năm tổ, mỗi tổ bốn người, lấy Hi Ba, Tử Văn Thành, Thiết Liệt, A Húc cùng một gã đội viên có thủy hệ thể chất là Uy Kiệt Khắc, phân biệt luyện tập quang hệ sơ cấp ma pháp “Thủ hộ chi quang”, lôi hệ sơ cấp ma pháp “Thiểm điện thuật”, thổ hệ sơ cấp ma pháp “Địa hình biến huyễn”, phong hệ sơ cấp ma pháp “Phiêu phù thuật”, thủy hệ sơ cấp ma pháp “Trì dũ thuật”.
Ba ngày đầu tiên lão Tạp chỉ dạy ma pháp chú ngữ. Lão nói. Nếu như không thể thuộc lòng thì sau này khi huấn luyện “chịu đòn” chấm dứt, lão sẽ không dùng trì dũ thuật trị giúp nữa.
Vì vậy buổi tối khi Lưu Vân đi vào phòng đội viên, chỉ nghe bọn hắn hợp xướng.
“Thần thánh đích quang a, nghe theo triệu hoán của ta, gột rửa thế giới hắc ám -- thủ hộ ánh sáng!”
“Đại địa chi mẫu a, nghe kêu gọi của ta, biểu hiện lực lượng vĩ đại của ngài -- địa hình biến ảo!”
“Ôn nhu đích thủy a, thương xót người hầu của ngươi, mang đi tất cả thống khổ -- trì dũ thuật!”
“Lôi đình chi thần a, mở ánh mắt của ngươi, hủy diệt thế gian đích tội ác – thiểm điện thuật!”
“Tự do đích phong a, triển khai đôi cánh của ngươi, mang ta bay lượn trên bầu trời -- phiêu phù thuật!”
Lưu vân cảm giác được, đây là giàn đại hợp xướng êm tai nhất hắn được nghe.
Khi ma pháp thí nghiệm chính thức bắt đầu, nhưng lần đầu tiên lại xuất hiện tình huống khiến cho Lưu Vân trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi ở trên không trung, đầu hướng xuống đất làm gì? Hai người các ngươi đinh hôn không khí a!”
“Mẹ kiếp, các ngươi gọi khối đá tảng ở hoa viên của ta làm gì! Giả sơn cũng bị đổ, các ngươi chết chắc rồi!”
“Cho các ngươi làm dẹp không phải cái bàn của ta. A a a, nâng cái ghế lên cho ta.”
“Ta nói cho các đồng chí a. Đó là thủ hộ ánh sáng, không phải động tác phân giải,từng bước từng buốc như vậy thì thủ hộ được cho ai?”
“Trì dũ thuật như thế nào lại luyện tập như thế? Đi vào trong phòng bếp lấy vài bả đao ra đâm lẫn nhau vài cái, sau đó có thể bắt đầu luyện tập!”
Ma pháp vĩ đại nhất trong lịch sử ma pháp Thương Nguyệt đại lục lần đầu tiên có kết quả như thế này đây: trên bầu trời xuất hiện một người trồng cây chuối ôm một người bay nhanh, trên mặt đất phát sinh ra động đất nhỏ, thương cho bàn tọa, hoa viên chịu khổ, giả sơn bị đổ, hoa cỏ bị nhổ, còn có mấy người ngu ngốc bị đao đâm chảy máu.
Mặc dù có chút buồn bực nhưng Lưu Vân vẫn cảm giác tương đối may mắn: “Hoàn hảo không có hỏa hệ, nếu không chắc sẽ tự hỏa thiêu Khải Đức Bảo.”
Lão Tạp cũng không có ý kiến gì, theo như lời của lão mà nói, một cánh rừng lớn tất sẽ có nhiều chim. Điều làm cho hắn cảm thấy tự hào chính là hắn đã đồng thời hoàn thành khóa dạy ma pháp cho 5 nhóm học viên. Hành động vĩ đại này lần đầu tiên xuất hiện tại Lam Nguyệt đại lục.
Đối với điều này Lưu Vân cũng có cùng nhận thức. Đồng thời hắn tặng lão Tạp mấy cái nhất: đệ nhất thiên tài ma pháp sư lại không có thu thành ma đạo sư, đệ nhất nhân suýt chút nữa bị để tử té từ trên cao xuống đè chết, đệ nhất nhân suýt chút nữa bị hòn đá của học viên đập chúng.