"Vẻ mặt Chu Lê chấn động, không dám tin nói:
- Vì má»™t ngoại nhân mà ngÆ°á»i… NgÆ°Æ¡i dám giết cả phụ thân của mình sao?
Mà mắt Há»a Mi khẽ buông thõng xuống, khóe miệng nở ra nụ cÆ°á»i mỉa mai nói:
- Ngoại nhân sao? Ai là ngoại nhân? NÆ°Æ¡ng thân ta chết trÆ°á»›c mặt ngÆ°Æ¡i mà ngÆ°Æ¡i vẫn tá» ra thá» Æ¡, trong lòng ngÆ°Æ¡i thì ta đã là má»™t ngÆ°á»i ngoà i. Ta hoảng sợ chạy ra khá»i phủ Yến VÆ°Æ¡ng đã hÆ¡n bốn năm, ta má»™t mình phiêu bạt, lÆ°u lạc ở bên ngoà i cùng vá»›i đám dã cẩu tranh già nh thức thức ăn, phải gặm vá» cây, ngủ ở dã trùng (mồ mã ngoà i đồng), trá»™m cắp bị ngÆ°á»i ta bắt được liá»n đánh ta, ngá»ai trừ chết ra thì má»i khổ sở, khó nhá»c trên Ä‘á»i nà y thì ta cÅ©ng đã chịu qua hết rồi. Yến VÆ°Æ¡ng Ä‘iện hạ, ngà i có biết không năm đó ta má»›i tám tuổi, tám tuổi thôi!
Khóe mắt của Tiêu Há»a Mi liá»n trở nên Æ°á»›t áo, khóe miệng mỉm cÆ°á»i:
- Mùa đông năm ngoái, ta lưu lạc tới Giang Phổ huyện...
DÆ°á»›i cái mùa đông rét lạnh ấy ta không có quần áo để mặc, không có thức ăn để ăn thiếu chút nữa thì bá» mạng ở đầu Ä‘Æ°á»ng. ChÃnh và o mùa đông đó ta đã may mắn gặp được Tiêu Phà m tÆ°á»›ng công của ta. NgÆ°á»i cho ta ăn, cho ta mặc, vì không để cho ta chịu ủy khuất nên ngÆ°á»i đã vứt bá» cuá»™c sống già u sang cùng ta ở trong má»™t tòa miếu rách nát, chúng ta sống nÆ°Æ¡ng tá»±a lẫn nhau. Ta có được nhÆ° ngà y hôm nay là do ngÆ°á»i, do ngÆ°á»i đã cho ta sinh mạng thứ hai, hoà n toà n là má»™t sinh mạng má»›i, ngoà i trừ cÆ¡m áo ra ngÆ°á»i còn cho ta tôn nghiêm, có má»™t trượng phu tốt nhÆ° váºy thì ta còn mong gì nữa."
Äá»c khúc nà y mà rÆ°ng rÆ°ng. ThÆ°Æ¡ng Há»a Mi quá Ä‘i !
Ghét bà Giang Äô Giang Mai quáºn chúa gì đó quá