Quyển I: Một Thế Giới Khác Chương 6: Đến Trường và Phân Loại
Trời tối dần. Quang nhìn thấy núi rừng xa xa trong trời tím thẫm. Chiếc xe lửa chạy chậm lại. Nó cởi áo khoác rồi trùm lên cái áo phù thủy dài đen. Một giọng nói vang lên khắp tàu.
“Chúng ta sẽ đến Hogwarts trong vòng 5 phút nữa. Hành lý cứ để lại lên tàu, sẽ có người mang về sau.”
Quang nôn nao vì hồi hộp. Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và nó nghe một giọng nói to mà trầm:
“Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây!”
Hagrid đây mà. Ông này còn to hơn cả trong phim. Gương mặt đầy lông lá, ông Hagrids tay cầm cái đèn gào ầm ỹ.
“Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.”
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao. Bọn trẻ đồng thanh ồ lên trong niềm hưng phấn. Cả bọn lên thuyền đi qua hồ. Mỗi thuyền bốn đứa, nó ngồi cùng với Fred, George và Lee.
Sang tới nơi thì cảnh cổng lớn của lâu đài mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Giáo sư McGonagall. Mắt nó sáng lên, nhìn chằm chằm. Không biết mình hỏi thì bà ý có cho xem bà ý biến hình không nhỉ? Nó đã tò mò về việc biến hình thành thú của phù thủy này từ lâu lắm rồi. Tại vì nó cực kỳ phi vật lý. Cái phép biến hình này như là đi ngược lại với môn giải phẫu, sinh vật học và cả bảo toàn khối lượng nữa. Nó hiếu kỳ lắm. Để sau vậy.
“Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.”
“Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.”
Bọn trẻ đi theo bà mà cứ ồ à hết cả lên. Đi vào trong lâu đài nó ngắm nhìn như muốn thu hết tất cả mọi thứ lại. Cuối cùng bọn nó dừng ở một căn phòng trống cuối hành lang.
“Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.”
Bà tiếp tục nói về cả bốn ký túc nhưng mà nó cũng chẳng chú ý. Nó biết đoạn này rồi nên nhìn ngó xung quanh.
“Giờ các con xếp thành một hàng rồi đi theo ta.”
Bà dẫn bọn nó đi vào đại sảnh đường. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Mấy cái nến bay bay kia hay thật. Sao không chảy sáp xuống người mình nhỉ? Trên bục có mấy chục thầy cô đang ngồi. Thầy Dumbledore ngồi giữa, nó chỉ nhận ra được vài người nữa như Snape, Sprout và Flitwick, còn lại thì lạ hoắc. Nhưng có vẻ như thế này mới đúng, học sinh có gần nghìn rưỡi, mà mỗi bộ môn một người dạy thì làm sao đúng được.
Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh cũ, có các thầy cô ở sau lưng. Bà đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và bẩn kinh khủng.
Rồi cái nón bắt đầu hát. Hát dở tệ. Chiếc nón hát bài hát phân loại mà nó nghĩ chẳng hiểu sao mọi người lại hoan hô kinh vậy. Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:
“Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Marriete Edgecombe.”
Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:
“Ravenclaw.”
Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Marriete đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Ravenclaw. Bà McGonagall tiếp tục đọc cả một đống tên, bọn trẻ từng đứa từng đứa một đi lên đội chiếc nón rồi về đúng nhà được phân loại. Đứa thì sợ sệt, đứa thì hồi hộp, đứa vui mừng nhảy nhót, đủ thể loại. Có hơn hai trăm học sinh mới nên phần phân loại hơi lâu, mọi người về sau vỗ tay cũng bắt đầu mỏi và yếu dần, không có ầm ỹ như ban đầu nữa. Nó thì đang nghĩ ngợi vẩn vơ. Cái nón phân loại bằng cách nào nhỉ? Nó đọc được ý nghĩ của đứa bé? Vậy cái nón có ý nghĩ riêng không? Nếu mà nó đọc được ý nghĩ thì có đọc được trí nhớ không?
“Cho Chang.”
Vừa nghe thấy vậy, nó sáng mắt nhìn lên tập trung hơn hẳn. Cô bé nhìn qua cũng có vẻ cũng hồi hộp, bước lên ngồi vào ghế.
“Ravenclaw”.
Chiếc mũ vừa được đặt trên đầu thì đã phán. Cô bé mừng húm, đặt chiếc mũ lại vị trí rồi chạy vội xuống đến bàn nhà Ravenclaw. Lúc ngồi vào, cô bé nhìn thẳng vào hàng, thấy nó đang nhìn liền vẫy vẫy tay nhẹ nhẹ, cười mỉm. Nó đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác.
Lại một đợt dài các tên được gọi. Nó nóng ruột lắm rồi, tuy đọc truyện nó biết là chiếc nón sẽ nghe theo lựa chọn của người học sinh nhưng mà đứng mãi thế này cũng sốt ruột chứ.
“Quang Weasley.”
Nó bước lên và cũng ngồi xuống. Nhìn xuống hàng nghìn con mắt đang dõi theo mà nó thấy sợ, đành nhắm tịt mắt lại, nghĩ ngợi to hết sưc có thể nếu mà ý nghĩ có độ to. Đừng phân loại con vội! Cho con hỏi tí đã. Ông có đọc được trí nhớ con không? Ông có nhớ tí nào về phép thuật cổ mà tạo ra ông không? Còn nữa, nếu ông mà đọc được ý nghĩ thì lúc ông phân loại Voldemort và thầy Dumbledore thì ông đọc được cái gì?...
Nó đặt cả một đống câu hỏi nhưng mà chẳng có một trả lời nào, cảm giác như là hét vào một động không đáy.
“A… Chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả…”
Chuyện gì cơ ạ?
“Ngươi đã đánh thức linh hồn ta rồi.”
Hả? Một tiếng thở dài vang lên trong đầu nó.
“Ta là một tàn hồn. Một phần linh hồn của ai đó mà ta cũng không thể nhớ nổi. Ta sử dụng nhờ một phần trí óc của những đứa trẻ để phân loại chính bọn chúng. Ta hoạt động chủ yếu như một chiếc gương trong tâm hồn, xem xét những phần của đứa trẻ mà ngay cả bọn chúng cũng không biết về mình.”
“Nhưng từ trước tới nay chưa có bất kỳ một ai hỏi ta về nguồn gốc của mình cả. Chúng chỉ coi như ta là một chiếc nón phân loại thần kỳ mà thôi. Đội lên đầu là cả bọn nghĩ về việc phân loại chứ có ai như ngươi. Ta làm những việc này một cách vô thức nhưng giờ này ngươi hỏi câu hỏi đó đã đánh thức ta dậy rồi, làm cho ta có thể suy nghĩ trở lại.”
Có một đoạn dừng nhỏ để cho Quang có thể hiểu những gì cái nón đang kể. Chết, có khi mình làm hỏng cái nón rồi. Khéo lại bị đuổi học mất.
“Ha, không đâu. Chỉ cần ngươi bỏ cái mũ ra khỏi đầu thì ta sẽ trở về như cũ. Ta chỉ là tàn hồn, hiểu không? Ta đang dùng đầu ngươi để nghĩ, như là một ký sinh ý.”
Ra thế. Nó trầm ngâm, đang định nhắc lại cái đống câu hỏi nó có trong đầu.
“Còn về các câu hỏi của cháu. Ta xem được các ý nghĩ của cháu trong đầu cháu hiện tại chứ không đọc được ký ức của cháu đâu. Ta là nón chứ chẳng phải thần. Ta cũng chẳng thể tiết lộ cho cháu những gì ta biết về Voldemort và Dumbledore tại vì lúc đó ta làm trong vô thức. Những ký ức đó đều chỉ là tạm thời, xóa ngay sau khi rời khỏi đầu.”
Vậy kể cả cuộc trò chuyện này với cháu, ông cũng sẽ không nhớ?
“Ừ, thật sự ta không thích cảm giác này lắm. Ký ức không toàn vẹn rất khó chịu. Nhanh nhanh đi thôi, để ta thoát khỏi cái đầu của ngươi.”
Nhưng mà như thế ông sẽ trở lại thành vô thức như cũ?
“Ừ. Vậy có sao đâu? Giờ ta là chiếc nón có một nhiệm vụ cao cả, đáng quý. Dù cho sau khi trở về như cũ, ta cũng sẽ chẳng nhớ nổi nhưng điều đó đủ để ta thấy hài lòng.”
Vậy ông không muốn nhớ lại những việc đã qua sao? Cháu có thể giúp ông.
“Cậu bé. Ta biết trong tương lai chắc cậu sẽ có thể. Nhưng có nhiều việc tốt nhất là nên được lãng quên mà thôi. Vô tri là hạnh phúc. Cậu hiểu cho ta chứ?”
Vâng. Nó chìm vào trong ý nghĩ. Nói chuyện với chiếc nón mà quên hết tất cả. Cả sảnh đường còn đang xôn xao tò mò tại sao nó ngồi lâu vậy thì cái nón đã hét lên.
“Griffindor.”
Trong đầu nó thì ông ‘Nón’ đang giải thích cho nó.
“Cháu thông minh đấy nhưng mà ta thấy cháu có vẻ muốn vào Griffindor với mấy đứa anh em hơn nên cho cháu vào đó. Nhớ giữ bí mật giúp ta nhé.”
Nó đứng dậy, nhấc cái nón ra khỏi đầu. Bàn Griffindor vỗ tay ầm ầm, nhất là hai thằng Fred và George. Nó nặng nề bước về cái bàn ăn, thi thoảng vẫn liếc nhìn chiếc nón cũ đang phân loại đám học sinh cuối cùng. Cụ Dumbledore phát biểu mà nó cũng chẳng nghe được chữ nào vào tai. Tâm trí Quang vẫn vang vọng những câu nói vừa rồi của ông ‘Nón’, đến mức mà nó chẳng thể nhớ nổi nó đã ăn gì cho bữa tối.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dnna261
Sau bữa tối thịnh soạn, thầy Dumbledore gần như ép tất cả mọi người hát bài ca của trường. Nó mấp máy môi theo, chỉ hơi thấy thú vị khi mấy thầy cô đằng sau ngượng ngùng cúi mặt. Học sinh Gryffindor năm thứ nhất theo một huynh trường nào đó len qua đám đông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương.
Tuy gẫn như mệt nhoài vì chuyến đi nhưng nó vẫn mở to mắt quan sát. Họ đi xuyên qua những cánh cửa ẩn sau những bức tranh to đùng sống động. Cuối cùng bọn nó cũng dừng trước mặt một bức tranh chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:
“Mật khẩu?”
“Rồng đuôi gai.”
Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, hành lang không rộng cũng chẳng dài dẫn đến một cái đại sảnh to đùng. Đếm ra cũng phải có đến mười mấy cái bàn dài, chắc được dùng để cho học sinh ngồi học nhóm. Cạnh tường thì có hai giá sách đặt ngay ngắn, nhưng nhìn qua chắc chẳng ai đụng đến bao giờ. Cái phòng lớn đến độ phải có đến gần chục cái lò sưởi đặt phân ra ở các góc của căn phòng. Anh huynh trưởng đang dẫn đầu đứng tạm lên một cái ghế gần đấy rồi hét.
“Tập trung! Chú ý nghe đây.”
Cả bọn học sinh xôn xao, chen đẩy. Phải mất một hồi bọn trẻ con mới im lặng xuống để nghe.
“Đây là đại sảnh của ký túc Griffindor. Cánh bên trái là phòng của con gái, cánh bên phải của con trai. Nhà tắm đã được phân bố bên trong hai cánh. Nghiêm cấm bén mảng sang cánh không phải của mình. Tôi mà thấy đứa con trai nào mà dám đặt chân sang bên trái thì liệu hồn đấy. Nghe rõ chưa?”
Cả bọn gật gật đầu, trả lời vâng vâng dạ dạ, loạn hết cả lên.
“Rồi. Vừa nãy trong bữa ăn, mấy đứa hẳn là đã được chọn phòng. Hành lý mấy đứa chắc đã được đưa đến phòng. Giờ hãy về phòng, kiểm tra hành lý. Ai bị thất lạc hãy quay lại đây và báo với tôi. Giải tán!”
Rầm rầm rộ rộ, cả bọn tan đàn xẻ nghé chen đẩy đi về phía cầu thang. Cái ký túc này có đến tám tầng nhưng ngó nghiêng mãi mà chẳng thấy cái thang máy đâu. Chạy bộ à? Sao mà hành học sinh thế? May cho Quang là năm nhất ở tầng hai, mỗi năm dọn lên trên một tầng. Phòng 215, phòng đơn. Ít có học sinh chọn phòng đơn ở thời điểm này, lớn lên thì càng nhiều nhưng giờ còn bé nên hầu hết tất cả bọn trẻ đều mong được có bạn chứ ai như nó đi solo. Quang chọn phòng đơn chủ yếu là vì để tiện nghiên cứu hay làm cái gì mình thích. Nó biết là nếu mà có bạn cùng phòng thì sẽ khó khăn hơn nhiều.
Đi trên hành lang dài dằng dặc, nó đứng trước cửa phòng 215, cho chìa khóa vào. Quang chẳng hiểu sao chìa khóa của thế giới phù thủy lại to tổ chảng như vậy, vừa bất tiện vừa tốn chỗ, kỳ quặc.
Nó vào phòng, kiểm tra hành lý thấy đủ cả, bắt đầu dọn đồ cần thiết đặt lên bàn học. Tắm rửa xong xuôi, nó ngồi đọc sách giáo khoa một đoạn trước khi đi ngủ, khoa tay khoa chân một hồi chuẩn bị cho lớp học phép thuật đầu tiên trong đời – Lớp Biến Hình của cô McGonagall.
--------------------
“Biến hình là một trong những phép thuật phức tạp và nguy hiểm nhất mà các con sẽ được học ở Hogwarts.”
Giáo sư McGonagall nghiêm nghị đứng giữa lớp học tầm 40 đứa, nói vang vọng.
“Bất kỳ ai mà nghịch trong lớp sẽ bị đuổi và cấm quay lại. Đây sẽ là cảnh báo duy nhất mà tôi cho các con.”
Lớp học im phăng phắc. Trước khi vào học, bọn nó đều được mấy anh chị lớp trên nhắc rồi: đừng có mà đùa với cô McGonagall. Bà giáo sư già quay người, rút chiếc đũa phép ra, chạm vào chiếc bàn để trên bục. Lập tức chiếc bàn biến thành một con lợn trắng.
Có mấy đứa học sinh bên dưới phát ra tiếng thét nhỏ ngạc nhiên. Nó thì trố mắt ra mà nhìn, cằm sắp hạ xuống tận sàn. Từ một vật chết thành một vật sống? Quang không thể tin nổi những gì nó đang nhìn. Con lợn quay quanh, khịt khịt mũi, nhìn mặt mơ mơ hồ hồ, chưa được lúc thì đã biến trở lại thành cái bàn gỗ nâu.
Vị giáo sư Biến Hình, nhìn quanh cả lớp cho đến khi cả bọn lại ngồi nghiêm như cũ. Bà nhìn vào danh sách lớp rồi gọi.
“Weasley.” Nó giật mình đứng lên. Bà giáo ngẩng đầu nhìn lướt qua nó rồi tiếp tục.
“Con nhận được sách giáo khoa cũng phải vài ngày. Con đã đọc quyển Cơ Sở Biến Hình chưa?”
“Con xin lỗi. Con mới chỉ xem lướt qua thôi ạ, giáo sư.” Nó hơi cúi đầu, hai tay đặt trên bàn, hồi hộp trả lời.
“Con không phải xin lỗi, trò Weasley. Nếu các con cần phải đọc trước sách giáo khoa thì ta đã dặn từ trước.” Bà giáo đặt tờ danh sách xuống, tiếp tục hỏi. “Vậy Weasley, con nói xem vừa rồi ta biến cái bàn thành con lợn hay biến con lợn thành cái bàn rồi giải bùa? Nếu con đã đọc chương một thì câu trả lời sẽ rất đơn giản.”
Đôi lông mày nó hơi nhương lên, hơi chần chừ rồi trả lời. “Dạ, theo con đoán thì sẽ dễ hơn khi biến từ con lợn thành cái bàn.”
Bà McGonagall lắc đầu nhẹ trong khi cả lớp chăm chú nhìn.
“Trong Biến Hình, con không được phép đoán. Các con phải hiểu điều này: ta cấm các con đoán. Câu trả lời sai trong môn học này sẽ bị trừ điểm nặng, mà nếu để trống sẽ không sao cả. Các con phải hiểu rõ kiến thức của mình, nắm chắc được giới hạn của những gì mình biết. Nếu ta hỏi bất kỳ ai câu hỏi gì, dù có căn bản đến đâu, và trả lời ‘con không biết’, thì ta sẽ không trách thậm chí phạt những ai cười bạn học trả lời. Con có biết tại sao ta lại có luật này không, Weasley?”
Nó nhìn thẳng, nghĩ ngợi. “Con không biết ạ.”
“Đúng.” Bà gật đầu.”Môn biến hình thậm chí còn nguy hiểm hơn cả môn Độn Thổ, thứ mà các con sẽ được học trong năm thứ sáu. Nhưng rất đáng tiếc là biến hình lại cần được học từ những lúc nhỏ để các con có thể quen và tận dụng được khả năng của mình. Nói chung, biến hình cực kỳ nguy hiểm và các con PHẢI sợ sai. Ta chưa từng có một sự cố đáng tiếc nào trong lớp của ta, và ta không mong mấy đứa là nhóm đầu.”
Không một tiếng động trong lớp. Có lẽ chẳng đứa nào lại nghĩ lớp đầu tiên lại nghiêm trọng đến vậy. Giáo sư McGonagall đứng dậy, đi đến cái bảng gỗ rỗi gõ nhẹ.
“Có rất nhiều lý do tại sao phép biến hình lại nguy hiểm nhưng có một lý do quan trọng hơn tất cả.”
Mặt chiếc bảng gỗ bắt đầu hiện ra một dòng chữ đỏ lớn.
BIẾN HÌNH KHÔNG PHẢI LÀ VĨNH CỬU!
“Biến hình không phải là vĩnh cửu!” Bà lặp đi lặp lại. “Biến hình không phải là vĩnh cửu. Biến hình không phải là vĩnh cửu. Weasley, giả sử con biến một cục gỗ thành cốc nước, rồi con uống cốc nước đó. Con thử tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra khi phép biến hình hết tác dụng?”
Nó chẳng hiểu sao bà cứ gọi nó suốt, nhưng cũng đành đứng dậy trả lời.
“Dạ, đầu tiên, con không biết.” Nó nhìn thấy bà gật đầu hài lòng. “Nhưng con nghĩ sẽ có gỗ ở trong bụng con. Một phần sẽ ở trong máu. Còn tùy xem chỗ nước đó có phần nào bị hấp thu vào trong tế bào của con không…” Nó thật sự bị loạn, rối rắm với cái phép thuật này. Nó còn chẳng hiểu được sao gỗ có thể biến thành nước, chứ nói gì đoán chuyện gì sẽ xảy ra.
Bà giáo sư nghe nó trả lời hơi dừng lại. Dù không biết tế bào là gì nhưng bà vẫn hiểu phần nào ý của nó.
“Ừ. Như con đã nói, con sẽ bị bệnh một cách nguy hiểm khó nắm bắt và sẽ phải lập tức đưa đi cấp cứu ở bệnh viện Thánh Mungo để có khả năng sống sót. Giở sách giáo khoa trang 5.”
Cả bọn lục đục mở sách. Dù không có tí âm thanh nhưng bọn nó dễ dàng đoán được người bệnh trong hình đang kêu rên thảm thiết.
“Một tội phạm đã cho cô gái trong hình uống một cốc rượu mà hắn biến ra từ vàng. Theo lời hắn nói thì đây là tiền công hắn trả. Hiện đang ở tù Azkaban. Lật trang 6. Đấy là một giám ngục Azkaban. Chúng hút ra khỏi người phạm nhân sự sống, ma thuật và bất kỳ ý nghĩ vui vẻ nào. Trang 7 là hình phạm nhân sau khi ra tù. Nhận ra không? Bộ xương màu trắng trong góc ý.”
Vài đứa trẻ tái mặt. Bà McGonagall thấy những gì mình nói có hiệu quả như mong muốn thì gật đầu tiếp tục. “Lấy đó mà làm gương.”
Quang hơi thắc mắc, rụt rè giơ tay. “Weasley?”
“Dạ, giáo sư. Nếu mà một trường hợp xấu như vậy xảy ra thì có cách nào để giữ nguyên phép biến hình đó không ạ?”
“Không.” Bà trả lời lạnh lùng. “Kéo dài một phép biến hình như vậy sẽ bòn rút ma lực của người làm phép, tùy theo độ lớn và phức tạp của vật biến hình. Và người làm phép cũng sẽ phải tiếp xúc vào vật biến hình đó vài giờ một lần, một điều mà trong trường hợp vừa rồi, hoàn toàn không thể. Những thảm họa như thế này là không có khả năng phục hồi.”
Giáo sư McGonagall bỗng nhiên nghiêm lại hẳn, mày nhíu lại, nhấn mạnh.
“Không bao giờ, trong bất kỳ trường hợp nào, biến bất kỳ thứ gì thành chất lỏng hay chất khí. Chất lỏng: KHÔNG. Chất khí: KHÔNG. Kể cả khi những chất lỏng đó không dùng để uống. Chất lỏng bay hơi. Mà hơi thì sẽ vào không khí, thế nên CẤM. Cũng không đốt những vật biến hình. Nó sẽ tạo ra khói và khói thì là khí. Thế nên CẤM ĐỐT. Không bao giờ biến bất kỳ đồ gì thành đồ ăn. Cũng không được có hình giống đồ ăn. Kể cả đùa. Trong lớp hay ngoài lớp. Tất cả hiểu rõ chưa?”
“Vâng.” Chỉ có nó và vài người khác trả lời. Chỗ còn lại gần như câm nín, không mở mồm ra được.
“Hiểu rõ chưa?”
“Vâng.” Tiếng vâng lần này lý nhí, lộn xộn hết cả lên, cái trước cái sau.
“Bất kỳ ai phạm phải bất kỳ điều nào tôi vừa nói sẽ bị đuổi cấm khỏi môn Biến Hình trong cả 7 năm học. Lặp lại theo tôi. Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành chất lỏng hoặc chất khí.”
“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành chất lỏng hoặc chất khí.” Bọn trẻ đồng thanh lặp lại.
“Lần nữa. To lên.”
“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành chất lỏng hoặc chất khí.”
“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành đồ nhìn như ăn được.”
“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành chất đốt.”
Nghe được vậy, bà McGonagall hơi gật đầu hài lòng.
“Và nữa, không bao giờ biến đồ thành tiền, kể cả tiền Muggle.” Bà lườm tất cả. “Bộ Pháp Thuật đã cho bên yêu tinh toàn quyền xử lý tất cả những ai làm giả. Mà các con cũng nên biết, yêu tinh không hề nhân từ chút nào đâu.”
Last edited by dnna261; 28-08-2015 at 09:34 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dnna261
“Và trên hết, các con không được dùng phép biến hình lên bất kỳ vật sống nào, đặc biệt là chính bản thân. Việc này nếu không được qua huấn luyện đặc biệt thì nó sẽ làm thân thể các con biến đổi lớn, có khả năng là chết, còn tùy theo mức độ biến đổi và thời gian làm phép.” Bà phù thủy già dừng lại, vì giữa lớp tự dưng có một cánh tay giơ lên.
“Ừ, trò Weasley?”
“Dạ. Con nghe nói giáo sư có thể biến hình thành mèo được ạ?”
Bà gật đầu, giải thích.
“Phép Biến Hình Thú là một trong những phép thuật đặc biệt và phức tạp nhất trong lịch sử pháp thuật. Ngay cả ta đây cũng phải mất cả hơn chục năm trời mới có thể thành công. Nhưng Biến Hình Thú không phải là một phép biến hình tự do.”
Bà móc từ trong túi áo ra một cục gỗ nhỏ, chạm nhẹ đầu đũa, biến nó thành một quả cầu thủy tinh. Bà đặt nó xuống bàn, chỉ đũa rồi đọc thần chú.
“Thiết Hóa!”
Quả cầu thủy tinh lập tức biến thành một quả cầu sắt. Bà chạm lại nó một lần nữa, quả cầu sắt biến trở về cục gỗ như ban đầu.
“Phép Thiết Hóa là một phép thuật biến hình giới hạn, tức là nó chỉ có thể chuyển đổi chất liệu của một vật thành sắt. Nó không thay đổi kích thước hay hình dạng. Nó cũng không thể làm ngược lại từ sắt thành chất khác hay từ lợn thành cái bàn. Loại phép thuật biến hình phổ thông mà các con sẽ học là phép biến hình tự do, có thể biến đổi bất kỳ thứ gì theo ý muốn, ít nhất là ở tính chất vật lý của chúng. Cũng là ví do này, phép biến hình tự do là một trong số ít phép thuật không có thần chú.”
Bà ngừng lại, vừa để cho bọn trẻ tiêu hóa, vừa tranh thủ thời gian uống một ngụm nước nhỏ.
“Một số giáo viên dạy Phép Biến Hình giới hạn trước rồi mới đến phép Biến Hình tự do. Cách làm này đúng là sẽ dễ dàng cho học sinh hơn rất nhiều nhưng cũng sẽ giới hạn khả năng về sau. Ở lớp học của ta, các con sẽ học phép biến hình tự do ở ngay lúc bắt đầu, tức là không thần chú, không vẩy đũa, chỉ chạm và nghĩ. Thời điểm mới đầu sẽ hơi khó nhưng ta cam đoan, chỉ cần các con theo được, thì về sau các con sẽ là những phù thủy biến hình xuất sắc nhất của trường.”
Nhìn giáo sư McGonagall nghiêm túc hứa hẹn, bọn trẻ bên dưới bắt đầu cảm thấy mình rất rất may mắn khi được vào lớp của bà.
“Và cũng chính phép biến hình tự do này, các con không được dùng trên người sinh vật sống.” Bà lại tiếp tục. “Có rất nhiều bùa chú hay nước thuốc có thể biến hình sinh vật sống một cách an toàn, nhưng lại cực kỳ giới hạn. Và những phép biến hình này có rất rất nhiều điểm cần chú ý.”
Quang lại giơ tay. Bà McGonagall lắc đầu.
“Trò Weasley, rất tiếc là chúng ta sắp phải bắt đầu giờ học. Bình thường ta sẽ trả lời câu hỏi sau giờ nhưng hôm nay ta có việc bận. Để lần sau.”
Nó gật gật đầu, hạ tay xuống.
“Điều cuối cùng ta cần nói là: nếu các con không rõ về một bùa biến hình nào thì ngoài 4 giáo sư bộ môn ra chỉ có 4 người trong trường là giáo sư được chứng nhận: Snape, Flitwick, Quirrel và thầy hiệu trưởng Dumbledore. Đừng có hỏi bạn bè hay anh em. Dù con có thấy họ làm phép thì cũng đừng bắt chước. Hỏi trước khi làm.”
“Viết những điều ta vừa nói lại lên trang đầu của quyển vở các con sẽ dùng. Học thuộc lòng. Rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bài học ngày hôm nay.”
Bà bắt đầu chia cho mỗi người một que diêm và giảng giải về những điều cần chú ý. Mục tiêu là có thể biến que diêm thành một cái que chất liệu khác trong vòng một tháng. Nó nghe mải mê, cố gắng hấp thu hết những gì mà bà đang dạy.
Đến cuối giờ, tất cả vẫn chẳng có ai biến được cây diêm thành cái gì cả. Quang thì suýt thành công trong lúc thử biến nó thành cây đũa bạc nhưng lại thất bại trong phút cuối, làm gãy luôn que diêm.
---------------------
Hết giờ Biến Hình thì đã gần trưa, vì buổi chiều Quang không có lớp nên nó đi ăn rồi ghé đến thư viện trường học. Phải mày mò một lúc nó mới tìm được đường. Có vẻ như sẽ còn lâu nó mới quen được, tại vì mấy cái cầu thang cứ chuyển đi chuyển lại, một hệ thống giao thông khó hiểu nhất trên đời.
Cảm giác đầu tiên khi nó bước vào cửa thư viện trường là hoành tráng. Không biết có phải được phù phép hay không nhưng nó cảm thấy như không gian bên trong to hơn nhiều lúc ở bên trong. Vừa bước vào cửa, nó đã thấy được cả một hàng dài các giá sách cao đến tận trần. Giữa các kệ sách còn để vài dãy bàn ghế cho học sinh ngồi. Có khoảng mấy chục học sinh mà nó thấy được, hầu hết đều đeo huy hiệu Ravenclaw.
Nó bước đi dọc theo hành lang, cố gắng đi nhẹ nhàng để không làm phiền những học sinh khác. Xem ra hệ thống quản lý sách của thư viện cũng khá là văn minh. Ở cạnh những giá sách đều có cuốn sổ trống. Người dùng viết vào đó sách cần tìm rồi cái giá sách sẽ tự động lấy.
Nó tìm một chỗ trống, đặt tạm sách vở lên bàn rồi nhắm mắt, kết nối với cái hệ thống Tạo Thần mà lâu lắm rồi nó không động tới. Không lâu sau, nó đã hiện ngay ra ở cái quảng trường trung tâm của hệ thống. Linh cũng xuất hiện, mặt vẫn lạnh lùng, chào đón.
“Chào chủ nhân.”
Từ lần trước nó đã biết được rằng hệ thống hoạt động chủ yếu dựa vào một thứ gọi là năng lượng tinh. Cũng coi như là thứ dùng để phát triển hệ thống. Hồi mới bắt đầu nó chẳng có tí năng lượng nào cả, nhưng cũng may thay ma lực cũng được coi như là một loại năng lượng. Mỗi ngày nó bơm vào một tí, ăn ngủ chờ hồi phục đầy đủ rồi lại bơm. Cứ bơm như thế phải mười một năm trời giờ cũng tích cóp được chút. Quang ngẩng đầu lên nhìn cái số trước mặt mà khá tự hào: 678. Công sức mồ hôi nước mắt của nó mà.
“Linh, mở danh sách cơ sở có thể xây dựng.”
“Dạ.”
Một trang danh sách không dài lắm hiện ra trước mặt nó: phòng thí nghiệm, phòng mô phỏng chiến đấu, phòng tập thể chất, vân vân… Nó đang đi học thì tất nhiên cái mà nó muốn xây nhất là thư viện rồi.
“Thư viện xây xong thì sẽ có những tác dụng gì?”
“Dạ, thư viện cấp một sẽ tạo ra trong hệ thống một bản tương tự như một quyển sách bên ngoài đời thực. Chủ nhân chỉ cần chạm vào là được. Nó sẽ tự động sắp xếp vào các lĩnh vực khác nhau đi kèm với một hệ thống tìm kiếm nội dung. Thư viện cấp hai thì có thể tạo ra những quyển sách mà một người khác đã đọc. Chủ nhân cũng chỉ cần chạm vào người đó là được. Cái này còn kèm theo một tác dụng nhỏ là tạo tóm tắt cho nội dung của các quyển sách.”
A, thế này mà vào các thế giới kiếm hiệp thì tha hồ mà cướp công pháp của người khác. Nó cười một cách nham hiểm.
“Thư viện cần bao nhiêu năng lượng tinh mới xây được?”
“Cấp 1 cần 200, cấp 2 cần 5000 ạ.”
“Cái giề?”
Nó trố mắt. Đùa nhau à?
“Sao mà chênh nhau thế?”
“Dạ.” Linh chả thèm giải thích luôn.
“Thôi được, xây tạm cấp một đã.”
Ầm. Ầm. Một kiến trúc nhỏ mọc lên về phía bên trái của cái quảng trường. Bên trong có một bộ bàn ghế với một giá sách trống không.
“Giá sách sẽ tăng dần khi mà sách được sưu tập nhiều hơn ạ.”
Nó gật đầu, nhìn lại màn hình: 478. Xây cái gì nữa nhỉ? Nó ngồi xem lại cái danh sách để tìm thứ mình cần, đọc đi đọc lại mà không biết nên xây cái gì cho tốt. Bỗng dưng Linh lên tiếng.
“Chủ nhân có cần gợi ý không ạ?”
“À… Thử xem nào?”
Linh vẫy tay, trên màn hình hiện ra một thứ không có hình ảnh mà chỉ có miêu tả. Cài đặt trạng thái nghỉ dưỡng?
“Dạ. Trạng thái nghỉ dưỡng sẽ đặt não của người ở tần suất thấp hơn, vừa có thể nghỉ nhưng lại vừa có thể hoạt động trí óc bình thường. Tức là thay vì ngủ, ngài có thể làm việc ở trong hệ thống. Về sau, nếu ngài nâng cấp thêm thì còn có thể làm thời gian chậm lại trong hệ thống. Tuy ngài ngủ 8 tiếng nhưng ở trong hệ thống thì có thể dài ra đến vài ngày.”
Ồ. Thế này nó sẽ có cả đống thời gian để đọc sách đây. Được đấy. Nó sáng mắt, gật gật đầu hài lòng.
“Được, vậy làm đi.”
Ruỳnh. Ruỳnh. Nó chỉ thấy quảng trường hơi rung nhẹ rồi lại trở lại như thường.
Quang ngước mặt nhìn lên chiếc màn hình mà thấy xót: 28. Cái cài đặt vừa rồi ngốn tận đến 450 năng lượng tinh. Tuy là có vẻ cũng có tác dụng lớn nhưng mà chục năm trời ma lực của nó, tiếc lắm chứ.
Nó thoát khỏi hệ thống rồi bắt đầu quá trình sưu tầm sách vĩ đại. Quang thử qua thì hệ thống chỉ cần có nửa giây là đã quét và sao chép xong một cuốn sách rồi. Thế nên nó quyết định cả chiều đi dọc thư viện chỉ làm một việc: chạm gáy sách trên kệ. Và đây cũng chính là sự khởi đầu của danh hiệu quái nhân của Quang.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dnna261
Thư viện của trường có nhiều sách hơn là nó tưởng. Mấy chục giá sách ở hành lang cao đến gần hai tầng, nó dùng gần như cả buổi chiều mà mới sao chép được một nửa, hầu hết là sách giáo khoa và thông tin chung, kèm thêm một vài quyển truyện cổ.
Mất chủ yếu thời gian ở việc chạy đi chạy lại. Mấy kệ sách ở dưới thì còn đỡ, nó lướt qua tí là xong. Mỗi tội mấy kệ trên cao thì phải dùng thang thành ra nó phải trèo lên trèo xuống, mệt bở hơi tai mà mãi chả xong. Ở đây tuy có hệ thống hỗ trợ tìm sách nhưng nó đâu phải đang tìm sách đâu, dùng cái đấy khéo còn lâu hơn.
Nó làm được một lúc thì mấy học sinh khác bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng mà nó cũng kệ. Hồi trước đi nhặt rác gặp quen rồi nên giờ nó cứ chú tâm vào mà sờ sách thôi. Qua một hồi lâu, bỗng dưng nó nghe tiếng hỏi.
“Cậu làm gì thế?”
Quang quay đầu ra thì ngớ người. Lại là Cho Chang. Sao cô bé này cứ bắt gặp mình lúc oái oăm thế nhở? Nó rụt tay lại, chẳng biết trả lời sao, ngập ngà ngập ngừng.
“À, tớ…”
Đầu óc bay tứ tung loạn xạ, nghĩ mãi cũng chả ra được cái cớ gì cho được.
“Cậu tìm sách gì à? Tại tớ thấy cậu cứ chạy đi chạy lại nhìn gáy sách mãi. Sao không dùng cái quyển sổ ở đầu kia để tìm?”
“Tớ… không biết dùng.”
Nó đành bám víu vào cái cớ duy nhất mà nó nghĩ ra được. Cô bé nghe vậy, bỗng dưng kéo tay lôi nó ra chỗ quyển sổ.
“Đây. Lại đây tớ dạy cho. Nhìn nhá.”
Cô bé đặt tạm mấy quyển sách mà cô đang cầm lên một cái kệ cạnh đó rồi cầm cái bút lông lên chấm chấm mực.
“Cậu muốn tìm sách gì?”
“À… Lý Thuyết Độc Dược.”
Nó nói bừa.
“Quyển đó là sách lớp hai mà. Cậu tìm làm gì thế?”
Cô bé vừa viết tên quyển sách lên cuốn sổ, vừa chỉ chỉ tay cho nó nhìn. Dòng chữ mờ dần trên trang sách, rồi một dòng chữ mới hiện ra. “Sách đang bay đến.” Từ trên kệ rơi ra một quyển sách, bay lờ đà lờ đờ, lên xuống liên tục, mãi mới tới chỗ trống trước mặt nó chuyên dùng để cho sách ‘hạ cánh’. Quang với tay lấy quyển sách, rồi quay sang cô bé đáp.
“Cũng không có gì đâu. Tớ nghịch chút thôi. Cám ơn nhá. Tớ đi trước đây.”
Nó ôm quyển sách trước ngực, bước ra phía cửa thư viện để rời đi. Có Cho Chang ở đây thì nó cũng không muốn xấu mặt chạy quanh nữa. Nó đi ăn tối rồi về phòng chuẩn bị cho buổi học hôm sau.
-------------------------
Qua tuần, nó học những môn khác như Bùa Chú, Độc Dược, Chiêm Tinh, Lịch Sử và Thảo Dược. Còn may là nó không nằm trong lớp Độc Dược của ông thầy Snape, nếu mà trúng phải lớp của ổng thì tha hồ mà ăn hành. Hôm nay đã là thứ sáu, nó đi học buổi đầu tiên của môn học mà nó cảm thấy hưng phấn nhất: Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Giờ đã 2:35 chiều, khi mà tất cả chỗ ngồi trong lớp học đã kín mít và chả còn ai đến nữa, một nam giáo sư nhìn qua trẻ tuổi bước vào phòng học. Ông tóc vàng, diện mạo cũng khá hấp dẫn, phong thái tự tin. Thầy đặt quyển sách đang cầm xuống bàn rồi đi dần ra giữa bục.
“Ta tên là Quirrel.” Giọng nói của ông rõ ràng, mạch lạc, vang khắp phòng. Quang ngạc nhiên. Đây là Quirrel? Sao mà chả giống gì cả?
“Chào mừng bọn mi đến với lớp học đầu tiên của Phép Thuật Chiến Đấu, như bốn vị phù thủy lập trường đã đặt tên; hay như là Bộ đã đổi lại vào thế kỷ 20, Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.”
Cả một bọn bắt đầu mở vở, lấy giấy bút để ghi chép.
“Đừng.” Giáo sư Quirrel nói. “Không cần phải ghi lại vấn đề về tên môn học làm gì. Ta hứa là những điều vô dụng như thế sẽ không có trong các bài giảng của ta. Đặt bút xuống đi.”
Phần lớn học sinh đã bắt đầu thấy sốc. Quirrel cười nhạt.
“Tất cả những ai mà đã giành thời gian đọc trước cái quyển sách giáo khoa vô dụng –“
Bên dưới có mấy tiếng người như nghẹt thở, nó đoán chắc chủ yếu là bọn Ravenclaw.
“- có thể nhận thấy dù là bộ môn này được gọi là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nó thực ra dạy cách đánh lại những thứ như Chuồn Chuồn Ác Mộng, một loại sinh vật mà như tên đã nói tạo ra giấc mơ hơi hơi xấu; hay Axit Ốc Sên, cùng lắm có thể chảy xuyên 2cm gỗ trong một ngày.”
Bỗng dưng ông vỗ bàn đánh rầm, rút đũa phép ra gõ vào chiếc bảng rồi bắt đầu gần như là thét trong khi cái bảng bắt đầu hiện hình mấy con quái vật.
“Mãng Xà Hungary. Cao hơn mười hai người lớn cộng lại. Phun lửa nhanh và chính xác đến nỗi một trái banh Snitch cũng không thể thoát nổi. Một Bùa Giết là có thể hạ gục.”
Bọn trẻ bên dưới có vài đứa tái mặt.
“Quỷ Nủi còn nguy hiểm hơn. Răng có thể cắn xuyên sắt thép. Da cứng đến mức có thể chống lại tất cả Bùa Cắt hay Bùa Lú. Mũi thính có thể nhận ra chính xác con mồi từ vài dặm. Nguy hiểm hơn cả là khả năng phục hồi không tưởng – mọc lại tay chân chỉ sau nửa giờ. Bộ máy giết người nguy hiểm đứng thứ ba trong giới Phù Thủy. Cũng vẫn chỉ cần một Bùa Giết.”
Phần lớn bọn trẻ giờ đã sốc nặng trong khi nụ cười của thầy Quirrel giờ nhìn có vẻ buồn bã.
“Cái quyển sách giáo khoa đáng khinh cho ra lời khuyên là đưa con quỷ núi ra ánh nắng mặt trời vì thế sẽ làm đông cứng con quỷ lại. Bọn trẻ, đây chính là cái loại kiến thức vô dụng mà sẽ không tồn tại trong những bài học của ta. Quỷ núi ngủ ngày, nó không bao giờ ra khỏi hang khi trời sáng. Cái ý tưởng mà đưa quỷ núi ra ánh sáng mặt trời chính là thành quả của cái bọn tác giả mọt sách vô tri chẳng biết gì về thực chiến. Bùa Giết không thể bị chặn, không thể bị giải, hữu nghiệm với tất cả những thứ gì có não. Nếu mà một phù thủy không biết bùa giết thì chỉ có mà chạy thôi.”
Thầy Quirrel liếc quanh, cả lớp im phăng phắc.
“Độn Thổ sẽ được dạy vào năm lớp sáu. Chỉ cần biết độn thổ thì sẽ sau khi lớn sẽ chẳng phải lo gì cả. Tất nhiên trừ khi gặp phải Chúa Tể Hắc Ám. Lúc đấy thì chỉ có mà đi ăn cám.”
Cả lớp chẳng có ai cười cả, ông thầy lại tiếp tục.
“Ta sẽ dạy bọn mi một lượng kiến thức vô dụng vừa đủ để đạt qua kỳ kiểm trả cuối năm của bộ vì điểm chác chẳng mang lại ảnh hưởng gì đến tương lai cả. Tất cả những ai mà muốn hơn điểm Đạt hãy cứ thoải mái đọc bộ sách giáo khoa đáng khinh. Bộ môn này không phải là Phòng Chống Sâu Bọ. Bọn mi ở đây để học cách phòng thủ đối với Nghệ Thuật Hắc Ám. Tức là, để ta nói cho rõ, phòng thủ chống lại Phù Thủy Hắc Ám. Bọn chúng sẽ giết ngươi nếu ngươi không phản kháng. Giết! Hiểu không? Hoặc tệ hơn là cắt tay cắt chân tra tấn giày vò năm này qua năm khác.”
Giờ này Quang chắc chắn là cả lớp đều đã mất hồn.
“Sự thật này được coi như là quá nặng nề ác nghiệt đối với trẻ con mười một tuổi theo như bọn chính trị gia mũm mĩm thối nát ở Bộ. Kệ mẹ bọn ngu xuẩn ấy! Kệ mẹ những bài kiểm tra vặt vãnh vô dụng! Bọn mi ở đây để học bộ môn mà Hogwarts đã dạy hơn tám trăm năm trời.”
RẦM. Ông đập bàn một lần nữa, cả bọn giật thót.
“Chào mừng tới năm đầu lớp Phép Thuật Chiến Đấu.”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dnna261
Quang là người đầu tiên trong lớp đứng dậy vỗ tay. Nó không kìm được, ông thầy Quirrel quá ngầu. Dần dà cũng có vài đứa bắt đầu vỗ tay theo, một vài người bên Griffindor còn đâu phần lớn là Slytherin cả. Chỗ học sinh còn lại thì vẫn còn đang đứng hình vì sốc nên chỉ ngồi im.
Thầy Quirrel cười nhẹ, làm một cử chỉ cắt tay, tiếng vỗ tay lập tức chìm xuống.
“Cám ơn.” Thầy Quirrel tiếp tục. “Giờ tới một vài điều lệ của lớp học. Ta đã gộp tất cả lớp của ta vào một để có thêm nhiều thời gian cho bọn mi luyện tập –“
Bên dưới nghe vậy, nhiều đứa đã lo nhiều bài mà thở hắt ra.
“- vì tăng thêm thời gian trên lớp nên ta sẽ không cho bất kỳ một bài tập về nhà nào.”
Bên dưới ầm ỹ vỗ tay. Thầy Quirrel cũng cho bọn nó ít phút mà hưởng thụ rồi lại tiếp tục.
“Ừ. Ta sẽ không cho bài tập. Ta sẽ dạy bọn mi cách đấu phép chứ không phải cách viết mười hai trang về kỹ thuật chiến đấu.”
Bọn trẻ bên dưới bắt đầu thấy thích thú với cách dạy của thầy. Không có bài tập về nhà thì đứa nào mà chả thích.
“Và tất cả những ai muốn thì có thể tham gia một vài hoạt động sau giờ học mà ta tổ chức. Ở đó sẽ có một vài thứ mà không bắt buộc nhưng mà ta thấy sẽ rất hữu ích như thực hành chiến đấu theo nhóm. Đấu phép bảy đấu bảy. Một môn mà ta thấy hay hơn Quidditch rất nhiều.”
Thầy Quirrel đi lại trên bục giảng và ngồi vào ghế.
“Những ai tham gia những hoạt động này sẽ được điểm Quirrel. Điểm Quirrel là gì? Hệ thống điểm nhà không đáp ứng được nhu cầu của ta vì nó để những điểm này quá hiếm. Thỉnh thoảng ta sẽ cho bọn mi một vài bài kiểm tra viết. Nó sẽ tự chấm và nếu ai mà làm sai quá nhiều thì trên giấy sẽ hiện ra tên những học sinh làm đúng để người đó có thể đi hỏi. Tất cả những ai mà giúp bạn trả lời đều được nhận điểm Quirrel.”
Ông vừa nói vừa chỉ đũa lên chiếc bảng điều khiển nó hiện ra những hình ảnh ông muốn.
“Điểm Quirrel có ích gì? Đầu tiên, 10 điểm Quirrel sẽ bằng một điểm nhà. Nhưng mà đó không phải lợi ích chính. Điểm Quirrel sẽ cho bọn mi những đặc quyền nhất định trong lớp của ta. Như là có hôm nào mà mi không muốn đi học? Hay có muốn lùi một bài kiểm tra lại? Bọn mi sẽ nhận thấy rằng ta rất linh hoạt về những vấn đề như vậy đối với những ai có đủ điểm Quirrel.”
Nói xong, thầy đứng dậy, dùng phép đẩy chiếc bàn sang một bên.
“Rồi, để sách vở ở trên bàn, đứng dậy. Tất cả sang phòng thực hành. Hôm nay chúng ta sẽ học bùa đầu tiên và cũng là bùa tấn công đơn giản nhất: Bùa Mê Nhẹ hay còn gọi là Bùa Choáng.”
------------------
Quang cầm đũa bằng tay phải, chỉ vào cái bia ngắm xanh da trời cách nó tầm năm mét rồi hét. “Choáng!”
Một tiếng “Bing” vang lên từ cái bia mà thầy Quirrel tạo ra. Nó có nghĩa là lần này Quang đã bắn trúng giữa tâm một cách hoàn hảo.
Chẳng biết từ đâu mà thầy Quirrel đào ra được cái phép thuật đơn giản đến vậy, từ thần chú đến chuyển động tay rồi cách ngắm. Nhưng ông cũng nói rõ rằng cái phép này gần như vô dụng trong đấu phép thật sự tại vì nó quá yếu. Yếu đến mức không thể xuyên qua bất kỳ một loại lá chắn nào. Mục đích duy nhất của bài học hôm nay là đễ chia học sinh theo tốc độ học phép. Tất nhiên Quang học bùa nhanh như gió. Nó biết cách điều khiển ma lực nên nó chỉ cần đọc thần chú và vẩy đũa lần đầu để nhớ cách dẫn ma lực mà thôi. Sau đó thì nó chả cần đọc hay vẩy cũng làm được. Tuy thế nó vẫn phải làm bộ cho có để không quá nổi bật.
Quang tất nhiên được đặt vào nhóm học sinh học nhanh nhất cùng với Cho Chang và thêm khoảng chục người nữa. Sau khoảng hai tiếng thì cuối cùng tất cả học sinh trong lớp gần trăm người đều đã làm được phép ít nhất một lần.
“Đủ rồi.” Thầy Quirrel nhắc. Điều kỳ lạ là tuy thầy nhắc cực kỳ nhẹ nhàng nhưng tất cả học sinh trong phòng đều nghe một cách rõ ràng như là thầy ở ngay cạnh vậy.
“Tất cả dừng lại. Xem ra tất cả đã biết dùng Bùa Mê. Bài thực hành hôm nay thế là đủ.” Tất cả bia ngắm bắt đầu bay lên rồi tự động xếp gọn gàng vào góc phòng.
“Ừ. Chúng ta còn một tiếng. Giờ thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi xem ai là kẻ nguy hiểm nhất lớp. Học sinh mà đã học thành thạo Bùa Choáng này nhanh nhất lớp -”
Vì phòng học rất rộng và mọi người đều tập trung nên cũng chẳng mấy người biết ai xong sớm nhất. Cả lớp nhìn quanh để đoán người người mà ông đang nói tới trong khi Quang lại biết rất rõ ràng.
“- người này còn giúp bảy bạn học khác. 7 điểm Quirrel ngay buổi đầu, rất ấn tượng, trò Cho Chang ạ.”
Một tràng pháo tay rầm rộ từ bên Ravenclaw trong khi bên Slytherin thì đầy cái nhìn ghen tị.
“Bước lên trước, trò Cho Chang.”
Cô bé bắt đầu đi lên từ từ, trên mặt thấy rõ vẻ mừng rỡ và tự hào.
“Cho Chang đã thành thạo một bùa phép hoàn toàn mới lạ chỉ trong vòng hai phút, nhanh hơn rất nhiều những người đứng kế.”
Thầy Quirrel gật đầu với Cho rồi quay xuống bắt đầu nói với cả lớp.
“Liệu thiên phú và trí thông minh của trò Cho Chang có đủ để cô bé trở thành kẻ nguy hiểm nhất lớp hay không? Hử? Bọn mi nghĩ sao?”
Chẳng có ai trả lời.
“Xem nhé.” Ông quay mặt lại với Cho Chang rồi chỉ tay xuống cả lớp nói. “Hãy bắn bùa Choáng vào một học sinh bất kỳ bên dưới.”
Cho Chang đứng người tại chỗ.
“Nào.” Thầy Quirrel thuyết phục. “Trò đã làm phép này một cách hoàn mỹ hơn năm mươi lần. Nó chẳng có hại mà cũng chẳng đau. Chỉ làm người ta hơi choáng mà thôi. Chỉ đau như một quả đấm nhẹ mà cũng chỉ có tác dụng vài giây.” Giọng ông nghiêm nghị dần. “Ta đang ra lệnh cho trò đó, Cho Chang. Chọn một mục tiêu rồi bắn. Ngay lập tức!”
Cô bé tay run rẩy nắm đũa, mắt gần như rưng rưng. Quang siết chặt tay mình. Nó hiểu cái điều mà thầy Quirrel đang muốn bày tỏ nhưng nó vẫn thấy thương cô bé.
“Trò Cho Chang, nếu trò còn không làm, ta sẽ bắt đầu trừ điểm Quirrel của trò.”
Quang nhìn chằm chằm vào Cho Chang, cầu cô bé nhìn trở lại. Chọn tớ này, tớ không sợ…
Đũa phép run rẩy trong tay, nó có thể thấy rõ vẻ phân vân trong mắt cô. Rồi bỗng dưng cô thả lỏng người, hạ đũa xuống một bên.
“Không.” Cô bé đáp.
Giọng Cho bình thản và cho dù tiếng không to nhưng vì phòng học đang rất yên lặng nên cả lớp đều nghe rõ.
“Vậy thì ta đành phải trừ hai điểm Quirrel của trò.” Thầy nói. “Hiểu biết không là đủ, trò Cho Chang ạ. Nếu mà bọn mi không thể hành hung đối với người khác thì bọn mi sẽ không bao giờ có thể phòng thủ được. Đi xuống đi.”
Cô bé bước xuống, nhập bọn với nhóm học sinh Ravenclaw bên dưới. Nhìn cô rất thanh thản, hoàn toàn không để ý đến 2 điểm bị trừ.
“Vậy, xem ra Cho Chang không hề nguy hiểm chút nào. Vậy ai trong lớp này mới là người nguy hiểm nhất? Tất nhiên trừ ta ra.”
Giờ thì gần như ai cũng hiểu ý của thấy Quirrel: muốn nguy hiểm thì phải ác. Tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía nhóm học sinh Slytherin. Một số học sinh Slytherin thì nhìn về một đứa bé tóc vàng đang ngồi giữa nhóm.
“Lucas, của dòng họ cổ kính và cao quý Rothschild, xem ra tất cả bạn học trong lớp đang nhìn về cậu. Đi lên đây.”
Lucas đi lên bục, mỉm cười gật đầu với thầy Quirrel, đầy phong cách cao quý.
“Ừ. Bắn đi.”
Không một chút do dự, Lucas giơ cao đũa, bắn về phía nhà Ravenclaw, đọc. “Choáng!” Ở đầu kia, tiếng Cho Chang vang lên. “Au!”
“Tốt lắm.” Thầy gật. “Hai điểm Quirrel. Nhưng mà giải thích cho ta, tại sao cậu lại nhằm vào trò Cho Chang?
Lucas hơi dừng lại.
“Vì cô ấy tốt bụng.”
Thầy Quirrel hơi mỉm cười. “Và đấy mới là lý do tại sao Lucas là một kẻ nguy hiểm. Cậu ta chọn Cho Chang vì vừa nãy cô bé đã cho chúng ta thấy được lòng tốt của mình. Dù có bắn vào cô bé thì khả năng lớn là cô bé sẽ không trả thù. Bắn cô thì tất cả những kẻ ghen tị sẽ thích, trong khi những kẻ tốt bụng thì sẽ cho qua vì đây là ta ra lệnh. Bắn Slytherin thì sẽ bị người cùng nhà chửi. Bắn Griffindor thì bị phản kháng, bắn Huffleduff thì càng không được vì họ đông nhất trường. Một Ravenclaw là sự lựa chọn hoàn hảo. Trò Lucas đã lợi dụng tốt một thời cơ để chứng tỏ mình. Biết nên đánh ai và nên tránh ai. Biết cách tạo minh hữu và tránh tạo kẻ thù. Thêm một điểm cho nhà Slytherin. Salazar cũng sẽ tự hào, Lucas ạ. Về chỗ đi.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dnna261