Lucas hơi cúi người, tay vòng trước ngực, miệng cười mỉm. Quang đoán đây là nghi lễ chào của quý tộc. Lucas bước dần xuống dưới đài trong tiếng vỗ tay hân hoan của đám bạn học Slytherin.
Bỗng dưng thầy Quirrel làm một cử chỉ tay, tiếng vỗ tay lắng xuống và chìm hẳn. Thầy lại tiếp tục.
“Đến lúc này, có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ trò chơi đến đây là kết thúc.”
Thầy cứ chầm chậm nói trong khi sự tò mò của bọn nó lại được một lần nữa khơi lên.
“Nhưng vẫn có một học sinh trong lớp này mà còn nguy hiểm hơn cả hậu duệ thuần chủng của dòng họ Rothschild.”
Cả bọn quay đi, quay lại, xì xà xì xầm bàn tán xem thầy đang nói ai. Lucas hơi nhăn mày trong khi cả bàn Slytherin bối rối.
“Lux, bước lên đây đi.”
Bàn Huffleduff quay mặt lại nhìn một cô bé tóc đen đang ngồi một mình trong góc. Tóc cô phủ gần như hết cả khuôn mặt làm cho người ta muốn nhìn cũng không được. Cô như là không nghe thấy, ngồi im tại chỗ mà cũng chẳng trả lời.
“Lux, đi lên đây.” Thầy Quirrel lại lặp lại lần nữa.
Lần này cô bé hơi liệng xiệng đi lên, dáng vẻ cực kỳ không muốn. Cả bọn thì tự hỏi làm sao một cô bé mỏng manh nhỏ xíu đi còn không vững này lại có thể là người ngủy hiểm nhất được. Lần này cả Quang cũng không rõ thầy đang muốn bày tỏ cái gì.
“A. Đừng có khinh thường cô bé.” Thầy cười nhạt. “Hẳn là bọn mi đã nghe thấy vụ việc nghiêm phạt đầu tuần.”
Vào hôm thứ ba mà Quang cắm đầu trong thư viện thì có một vụ việc ầm ỹ cả trường. Năm học sinh Slytherin năm ba bị cấm túc trong vòng một tháng vì tội bắt nạt một học sinh mới của nhà Huffleduff. Vụ việc ầm ỹ là vì vừa mới vào năm học trường đã cho ra một hình phạt nặng như vậy mà lại không nói rõ ràng chi tiết của sự việc.
Chẳng lẽ cô bé này là người bị bắt nạt? Nhưng nếu cô bé bị bắt nạt thì sao lại là người nguy hiểm nhất được? Cả lớp có lẽ đều có cùng câu hỏi như nó.
“Ai nói là cô bé bị bắt nạt? Năm tên vô dụng kia mở lời trêu chọc nên bị Lux đánh cho gãy cả đũa phép. Bọn chúng bị phạt nặng vậy vì có một tên đã dám dùng lời nguyền Độc Đoán ngay giữa sân trường mà thôi.”
Hử? Cả lớp đều há hốc mồm vì không thể tin được lời mà ông vừa nói. Một cô bé nhỏ nhắn như vậy mà đánh thắng năm tên lớp trên? Một đứa Slytherin giơ tay.
“Nhưng mà dù thế cũng chỉ chứng minh cô bé giỏi đánh nhau thôi chứ có phải nguy hiểm đâu ạ?”
“Đúng.” Thầy Quirrel gật đầu đáp. “Đó không phải là lý do mà ta gọi Lux lên đây.”
Thây quay qua cô bé rồi nói. “Lux, mọi đồ vật trên đời đều có công dụng riêng. Hãy nêu cho ta mười cách dùng khác thường của các đồ vật trong phòng này trong chiến đấu.”
Cả lớp im lặng trong hồi lâu, một phần thì nghĩ ngợi, một phần thì không hiểu tại sao ông thầy lại hỏi vậy. Lux thì hơi nghiêng đầu rồi bắt đầu cất tiếng.
“Chỗ bàn nặng kia rơi từ trên cao xuống có thể chết người. Chân ghế làm bằng kim loại cũng có thể chọc xuyên qua người. Đèn treo trên cao kia cũng có thể bị bắn rơi, thủy tinh đập đầu chết chắc.”
Thầy Quirrel gật trong khi cả lớp vẫn đang nghĩ ngợi.
“Được ba rồi. Bảy cái nữa. Có vẻ như dưới lớp đang hết ý rồi.”
“Sàn nhà có thể lập thành hầm chông.”
“Ừ, nữa đi.”
“Dùng áo choàng thắt cổ. Dùng đũa phép tạo lửa thiêu sống. Biến đồ vật thành khí độc. Làm sập trần nhà. Đổ tủ sách…”
“Còn một, Lux. Có vẻ như trò cũng sắp hết ý tưởng rồi.”
Cô bé lại càng hưng phấn.
“Chưa đâu. Có thể dùng lời nguyền Độc Đoán để điều khiển bọn Slytherin giết người. Xương người cũng cứng như dao, giết người cũng được. Nội tạng có thể bán đi lấy tiền thuê sát thủ. Máu nếu đủ có thể dìm chết…”
Giờ này thì cả lớp đều nhìn Lux với con mắt kinh hoàng và khiếp sợ. Bọn Slytherin cũng bị sốc nặng. Thầy Quirrel ngắt.
“Được rồi, Lux. Rồi, giờ đã biết tại sao cô bé nguy hiểm nhất chưa?” Thầy cười.
Không có ai trả lời. Ông chỉ đại một đứa nhà Huffleduff.
“À…Lux…rất sáng tạo?”
“Sai.” Thầy lắc đầu. “Tất cả những ý tưởng của trò Lux đều gần như là vô dụng.”
Lux bỗng dưng quay lại nhìn thẳng vào thầy như thể ngạc nhiên lắm.
“Hầm chông? Đèn rơi? Sập trần? Nếu như mi biết làm những phép lực đẩy vật lý này thì thà ngươi bắn thẳng vào người đối thủ còn hơn. Như vậy thì ma lực sẽ không bị lãng phí qua một vật thể trung gian. Còn về khí độc sẽ ảnh hưởng cả đối phương lẫn mình. Một phương pháp chỉ dùng để cảm tử mà thôi. Ta còn chưa đánh giá mấy ý tưởng sau đấy.”
Lux có vẻ như không phục lắm cãi.
“Nhưng thầy hỏi cách dùng khác thường chứ có phải cách dùng có tính thực tiễn đâu?”
Thầy lại lắc đầu.
“Ta chưa từng nói trò phải giết, Lux à. Có nhiều lúc mà chúng ta phải bắt sống đối thủ, thắng mà không tổn thương. Ví dụ, dùng chân ghế đập ngất đối thủ.”
Bên Slytherin có vài tiếng cười trong khi mấy nhà còn lại vẫn khá im ắng.
“Nhưng Lux giờ đã chứng minh cho chúng ta cô là kẻ nguy hiểm nhất. Ta hỏi cách dùng khác thường. Lux có thể nói dùng bàn làm tường, dùng ghế làm vấp chân, dùng áo choàng làm lá chắn. Nếu để ý thì tất cả những gì Lux nêu ra đều mang tính tấn công chứ không hề phòng thủ. Và tất cả cách tấn công Lux nêu đều làm trọng thương hay giết luôn đối thủ.”
Thầy hơi ngừng lại.
“Và đấy chính là lý do tại sao những ý tưởng về sau của Lux lại kỳ dị và vô dụng như vậy. Cô bé luôn muốn giết chết đối thủ. Tất cả những ý nghĩ nào mà không đạt đều sẽ bị cô bé gạt đi. Đây được gọi là sát ý. Chúa Tể Hắc Ám có. Ta có. Lux có. Và đó mới là điều chân chính tạo nên những phù thủy chiến đấu mạnh mẽ nhất.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của dnna261
Thứ Bảy tuần đầu. Hay chính xác hơn là 3:32pm. Quang thật sự không thể tin nổi là ở Hogwarts, người ta bắt học sinh đi học vào cả trong hai ngày cuối tuần. Mà hình như nó cũng không phải là đứa duy nhất trong lớp, cả bọn học sinh đứa nào đứa nấy mặt mày cau có như thể ăn phải mướp đắng.
Chiều thứ Bảy là lớp Bay đầu tiên của bọn trẻ năm nhất. Người dạy lớp nó là Bà Hooch. Mặt bà nghiệm nghị, giọng nói hơi hơi phờ phạc. Xem ra ngay cả bà cũng không có vẻ hứng thú gì cho lắm đối với việc phải dạy học vào ngày cuối tuần. Ngay từ đầu giờ bà đã phải mất một đống thời gian để giải thích cho bọn trẻ rằng đã có một lỗi nhỏ gì đó trong hệ thống xếp lớp và bà cũng hứa hẹn rằng tuần sau lớp sẽ được đặt trong tuần.
Cả bọn chia làm hai hàng xếp đối mặt nhau, trước mặt mỗi đứa là một cây chổi. Hầu hết số chổi này đều giống nhau cả, chỉ một vài cái là mới hơn số còn lại. Cưỡi chổi thật hả? Quang thật sự không hiểu tại sao thế giới phù thủy lại dùng cái thứ này làm phương tiện đi lại phổ thông. Đã thế lại còn không có cái yên để ngồi cho đỡ đau mông nữa chứ. Bỗng dưng bà Hooch lên tiếng.
“Có thể các trò đang thắc mắc tại sao chổi của các trò không có ghế ngồi như chổi trong mấy trận Quidditch mà các trò hay xem. Ta sẽ giải thích điều này nhưng trước hết ai đó trả lời một vài câu hỏi cảu ta đã. Chổi thần khác những phương tiện giao thông khác ở điểm nào? Và tại sao chỉ có chổi bay được đưa vào chương trình giáo khoa mà không phải phương tiện khác?”
Bà nhìn quanh cả lớp nhưng thấy cả bọn mặt ngơ ngơ ngáo ngáo thì thở dài, chỉ đại một đứa Ravenclaw. Thằng bé ngập ngà ngập ngừng.
“Chổi nhanh hơn ạ?”
“Sai. Chạy vài mét thì còn được chứ đi đường dài dùng mạng lưới Floo hay đi xe buýt đều nhanh hơn nhiều. Ai khác?”
Cô bé đứng cạnh cũng giơ tay thử.
“Ừ, nói đi.”
“Chổi dễ dùng hơn ạ?”
“Lại sai. Chắc con chưa dùng Floo bao giờ. Chỉ cần phát âm chuẩn thì sẽ đến đúng nơi mình muốn. Không gì có thể dễ hơn thế.”
Một vài đứa lại giơ tay nhưng bà Hooch lắc đầu.
“Xem ra các con đều đang đoán mò. Để ta nói luôn vậy. Chổi thần là phương tiện duy nhất sử dụng ma lực của chính người sử dụng trong khi những phương tiện khác chạy trên nguyên liệu đã có sẵn. Đây là một điều rất quan trọng mà các con phải nhớ. Tại sao? Tại vì nếu bay trên chổi lâu, các con có thể hết ma lực và sau đó là rơi. Rơi thì nhẹ là trọng thương, nặng là chết.”
Bà ngừng lại, cho bọn trẻ có chút thời gian để hiểu được tầm quan trọng của vấn đề mà bà đang đưa ra.
“Đây là lý do tại sao chổi của các con không có ghế. Ma lực dùng khi bay tốn nhiều hay ít dựa vào độ nặng của vật bay. Tức là chiếc chổi phải bỏ ghế đi để cho nhẹ hơn để phù hợp với số lượng ma lực ít ỏi mà học sinh các con có. Còn nếu mà các con vẫn thấy khó cất cánh thì nên đi mà giảm cân đi.”
Cô nói đến đó thì tủm tỉm cười còn mấy đứa học sinh hơi mũm mĩm thì mặt đỏ hết cả lên trong tiếng trêu chọc của bọn bạn.
“Các con luôn nên để ý đến lượng ma lực còn lại trong người khi đang bay. Phải lập tức hạ cánh ngay khi cảm giác mình sắp hết ma lực. Và một điều quan trọng nữa là không được phép bay trong khi thầy cô không có mặt.”
Nói xong, cô nhìn quanh để xác nhận là cả bọn đều nghe rõ. Cô gật đầu ra lệnh.
“Được rồi. Tất cả giơ tay thuận ra rồi nói ‘lên’. Buổi hôm nay chỉ dùng để tập việc này thôi. Phải làm chính xác được ít nhất mười lần. Những ai làm xong sớm có thể về sớm. Bắt đầu đi.”
Nghe được câu ‘về sớm’ là cả bọn nhao nhao lên, ỏm tói gào thét. Nhưng có lẽ do nóng vội hét bừa nên gần chả có đứa nào thành công cả, cùng lắm được cái chổi hơi hơi lăn mà thôi. Quang thử một vài lần thì nhận ra rằng chỉ cần nó dồn một ít ma lực về bàn tay rồi hơi hất tay lên là cây chổi bay lên ngay. Nhìn thấy nó thành công nhẹ nhàng thì mấy đứa xung quanh ngạc nhiên lắm. Nó làm liên tục mười lần rồi xin phép cô Hooch về sớm. Tuy nó rất muốn thử bay nhưng mà nó biết là cô sẽ chẳng cho nó thử, nên đành nhịn để lần sau. Quang cứ thế ra khỏi về trong sự hâm mộ của bọn bạn.
Sau giờ học, Quang lại ghé thư viện để tiếp tục sự nghiệp ‘cọp sách’ của nó. Nó ước chừng khoảng hết chủ nhật là nó sẽ cọp xong hết được sách trong phần thư viện công khai, chỗ đấy sách chắc cũng đủ để nó nghiền ngẫm cả năm. Còn phần khu thư viện cấm thì chắc đành để lúc nào nó tìm cách vào trộm sau vậy.
Tuần đầu của năm học cứ như vậy trôi qua. Thú thực thì Quang vẫn chẳng biết thêm được đứa bạn mới nào cả. Nó toàn cắm đầu vào thư viện với chăm chăm đọc sách, ngay cả hàng xóm gần phòng nó còn chả biết. Mấy đứa cùng năm chắc nó chỉ quen mỗi Cho Chang, nhưng mà kệ, nó đến đây để học phép thuật chứ có phải để lập hội đâu. Quen vài người là được rồi.
Mà kể cũng lạ, lịch học năm nhất và năm hai khác nhau nhiều thế mà lần nào nó đi ăn cơm cũng gặp hai ông tướng Fred và George. Nghi lắm. Chắc hai ổng lại cúp lớp đây mà. Nhưng mà nó cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chẳng đi điều tra để làm gì cả.
Hai ông tướng mới đây vui lắm. Mới tuần đầu tiên nhưng mà đội Quidditch của Griffindor đã rầm rộ tuyển người mới rồi. Chắc là định tập tành cho tử tế để phục thù năm ngoái thua đội Ravenclaw. Mặc dù là năm hai nhưng mà hai ông cũng đi thử chơi, ai ngờ khả năng quấy rối của hai bố đúng là tài không đợi tuổi, được nhận ngay vào làm Tấn Thủ cho đội dự bị. Thể là hai ông được thể khoe cả làng, mồm không lúc nào ngưng nghỉ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của dnna261
Tuần thứ hai trôi qua khá là yên ả. Quang mỗi ngày cũng lặp đi lặp lại: sáng và chiều đi học, tối ở nhà đọc sách trong thư viện của hệ thống. Mấy hôm nay nó chọn toàn sách về rồng để đọc, nào là Luyện Rồng Cho Vui, rồi Rồng: Bộ Máy Giết Người đủ thể loại. Lý do thì khá đơn giản, nó nghe anh Charlie kể về rồng nhiều lắm rồi, thích lắm chứ. Mỗi tội là chưa được nhìn thấy bao giờ thôi.
Thế rồi nó bỗng nhớ ra một chi tiết trong truyện là vào năm sau, Hagrid sẽ nhận được một quả trứng rồng Hắc Long Nauy thuần chủng. Lập tức nó tìm cả đống sách về rồng để xem mình có khả năng thuần hóa thành thú cưỡi được không. Tuy là Hội nghị Warlocks năm 1709 đã cấm phù thủy nuôi rồng nhưng mà nó vẫn muốn thử.
Kiến thức trong sách cũng nhiều lắm, nào là cách ấp trứng, cách nấu ăn, cách dạy rồng bay, vân vân… Nó đọc ngấu nghiến, ghi chép cẩn thận những phần nào quan trọng xuống, hưng phấn lập nên một bản kế hoạch nuôi rồng.
Nhưng mà ngay trong giai đoạn lập kế hoạch đã gặp phải ba vấn đề quan trọng làm nó tắc tịt. Thứ nhất là chỗ nuôi. Rồng lúc còn bé thì còn tạm được chứ lớn lên thì sẽ to ngang cái nhà rồi. Nuôi rồng bất hợp pháp thì tất nhiên phải dấu mọi người. Nhưng nó lại không biết nơi nào có thể giữ một con rồng to đùng cả. Thứ hai là vấn đề thức ăn. Rồng ăn cực nhiều, một ngày lượng thức ăn chắc phải bằng bốn người lớn cộng lại. Mà nhà nó thì nghèo, tiền tiêu vặt chẳng có bao nhiêu thì đòi đâu ra tiền mua thức ăn cho rồng nữa. Rồi thứ ba là vấn đề quan trọng nhất, làm cách nào để lấy được quả trứng rồng từ tay Hagrid. Chắc chắn là sẽ không thể cứ thế mà xin Hagrid được.
Nó khổ sở đau đầu vắt óc ra suy nghĩ rồi tra cứu sách vở mãi cả tuần cũng chẳng rặn ra được phương pháp giải quyết nào. Giờ thì nó đang cố gắng vớt vát hy vọng cuối cùng: hỏi Linh xem hệ thống có phương pháp nào giải quyết hay không.
“Linh ơi!”
“Dạ?”
“Ta muốn nuôi rồng.”
“Vâng?”
Nó giải thích cặn kẽ cả ba vấn đề rồi thầm cầu nguyện. Linh đứng đó, im lặng một lúc rồi cất tiếng.
“Vấn đề chỗ nuôi thì ngài có thể xây cơ sở Chuồng Thú trong hệ thống. Ngài có thể đưa động vật từ thế giới bên ngoài vào trong chuồng thú thoải mái. Vấn đề thức ăn thì có thể đổi với chuồng thú bằng năng lượng tinh. Còn vấn đề thứ ba thì chịu, chủ nhân phải tự nghĩ.”
Nghe được vậy, nó mừng lắm. Ít nhất là có phương án giải quyết là được rồi. Chuyện trứng rồng để sau tính vậy. Nó nhìn lên trên màn hình của hệ thống. Màn hình cũng chẳng có gì khác ngoài một con số làm cho người ta đau lòng: 38.
“Ơ, sao mới được hai tuần mà đã được thêm mười tinh rồi?”
Nó nhớ là tốc độ tăng năng lượng tinh đâu có nhanh đến vậy đâu.
“Dạ. Thức ăn của trường hồi phục ma lực nhanh hơn ạ.”
Ah. Ra thế. Nó gật gật. Ê, khoan. Thức ăn của trường! Trường cho ăn miễn phí! Mình có thể lấy đồ về cho rồng ăn. Thế là giải quyết được vấn đề thứ hai rồi. Nó mỉm cười sung sướng.
“Vậy thế cái chuồng thú mất bao nhiêu tinh mới xây được?”
Quang chần chờ cất tiếng hỏi, chuẩn bị sẵn tinh thần cho một con số vĩ đại.
“Dạ, mất một nghìn ạ.”
Nó nghe vậy mà mất hồn. Một nghìn? Hai tuần mình mới được mười tinh thì bao giờ mới có được nghìn? Gần bốn năm! Lúc đấy thì con rồng bay đi Romani rồi còn đâu. Quang run run hỏi lại.
“Chắc không đấy?”
“Chắc chứ ạ.”
Thôi. Đi đời kế hoạch nuôi rồng. Nó thở dài, gần như hết hy vọng, nhưng vẫn vớt vát hỏi.
“Thế có cách nào kiếm năng lượng tinh nhanh hơn không?”
“Có chứ ạ. Ngài có thể kiếm vật chứa ma lực rồi đưa cho hệ thống tiêu hóa.”
“A. Sao không nói sớm? Vật chứa ma lực? Ví dụ xem nào.”
“Dạ, ví dụ như tài liệu từ các loại sinh vật huyền bí: lông phượng, gân rồng, sừng bạch kỳ mã vân vân…”
“Hừm…”
Ngoài lớp Độc Dược ra thì chẳng lúc nào nó được tiếp xúc với những loại tài liệu như vậy cả. Mà ngay cả tài liệu nó nhận được trong lớp cũng chẳng đủ cho nó thí nghiệm chứ nói gì cho hệ thống tiêu hóa. Xem ra cách làm này cũng khó. Quang đang nghĩ ngợi thì Linh lại mở miệng.
“Dung dịch sau khi pha chế cũng được ạ.”
Nghe vậy, nó sáng mắt. Mỗi buổi học lớp Độc Dược đều bắt học sinh tập pha chế dung dịch nhưng thường vì học sinh làm rất ẩu đoảng nên đống dung dịch đó toàn bị đổ đi. Bọn học sinh còn phải thay phiên nhau làm trực nhật, dọn đống phế thải đi sau khi thí nghiệm. Nó nghĩ chỉ cần mình xung phong làm thay là bọn bạn sẽ đồng ý ngay. Đến lúc đó thì tha hồ thu hoạch năng lượng tinh để dùng. Ừ, quyết định vậy đi.
“Vậy làm cách nào để tiêu hóa?”
“Ngài phải cài đặt hệ thống tiêu hóa đã ạ.”
“Thế mất bao nhiêu?”
“Ít thôi ạ. 50 tinh.”
Nó trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi. Cái hệ thống chết tiệt này. Chơi đểu mình đây mà. Thế là nó lại phải đợi thêm hai tuần để cho có đủ năng lượng cài đặt.
Lúc cài đặt xong thì Quang chạy ngay đến phòng cô giáo dạy Độc Dược của nó, xin phép ở lại dọn phòng thí nghiệm một mình cho cả năm luôn. Cô Kate nghe vậy thì trợn tròn cả mắt. Phòng thí nghiệm dùng xong vừa bẩn vừa mùi nồng nặc, bọn học sinh tránh mãi chả được mà giờ lại có đứa tự xin đi vệ sinh.
“Con có sao không thế?”
“Dạ không ạ.”
“Có phải có bạn học nào bắt ép con làm không đấy?”
“Dạ không, con tự nguyện mà.”
“Con chắc không?”
“Dạ, con chắc mà.”
Thấy cô Kate nhìn mình một cách ngờ vực, nó cũng chẳng biết nói sao nữa. Đã không biết giải thích sao nên nó cũng im, chỉ cố mở to mắt nhìn lại đầy vẻ thương hại.
“Thôi được rồi. Nhưng nếu con muốn, con có thể dừng bất cứ lúc nào, con hiểu chứ?”
“Dạ, vâng. Cảm ơn cô ạ.”
Nó mừng rối rít, cúi đầu cảm ơn rồi chạy miết. Vậy là phần đầu của kế hoạch đã thành công. Giờ thì nó chỉ cần thu thập thật nhiều năng lượng tinh chờ ngày rồng đến thôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của dnna261
Cuộc sống của Quang cứ thế có thêm một hoạt động mới: dọn vệ sinh phòng thí nghiệm. Một tháng trời cứ trôi qua yên ả như vậy: đi học, dọn vệ sinh, đọc sách. Chán thì đi xem hai thằng Fred và George tập Quidditch, hứng lên thì ném bóng cho bọn nó đánh. Quang cũng muốn chơi thử nhưng mà học sinh năm nhất bị cấm bay ngoài giờ nên nó cũng chỉ đứng ngoài xem thôi, thỉnh thoảng rống lên chửi hai thằng chơi ngu. Thế cũng vui rồi.
Ba giờ chiều, sân Quidditch của trường. Hôm nay là lần đầu tiên bọn nó được phép bay tự do cao hơn 10 mét. Gần hai tháng trời mới được bay lên trên 10 mét, một tiến độ có thể nói là không thể nào chậm hơn được nữa.
Bà Hooch đứng dưới ở ngay giữa sân trông chừng trong khi cả bọn đang bay quanh. Lớp học được chia ra nhiều nhóm tụm lại cùng nhau. Quang vì không bạn không bè nên bay solo một thân một mình. Vòng vòng mãi cũng chán, nó lởn vởn quanh khu vực nhóm học sinh Ravenclaw tìm xem cô bé Cho Chang đâu ngắm chơi. Tuy cũng học chung nhiều lớp nhưng mà hai đứa cũng chẳng nói chuyện mấy với nhau, chỉ thỉnh thoảng vẫy tay cười gật đầu cho biết.
Tìm một lúc cũng thấy, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, đang cười nói với một học sinh nữ tóc vàng khác. Cái áo vàng của nhà Ravenclaw có vẻ rất hợp với Cho Chang, nhìn cô bé xinh xắn hơn hẳn là khi mặc áo phù thủy chùm đen.
Đang mải nhìn thì bỗng dưng nó nhận ra một bọn Slytherin ở gần đó cười rúc rích. Một đứa thì rút đũa phép ra, rón rén chỉ rồi mấp máy môi. Một luồng ánh sáng nhỏ gần như vô hình bắn về phía đám nữ sinh Ravenclaw.
“Ah!”
Cây chổi thần của Cho Chang lắc lư. Cả người cô lật qua, tay trái cô bé cố bám lấy cái chổi nhưng vô vọng. Tuột tay, cô bé rơi thẳng xuống. Cả bọn học sinh như bị bùa choáng, không kịp phản ứng lại. Nó giật mình, chẳng kịp nghĩ ngợi gì phóng ngay xuống hết tốc độ có thể.
Như một cảnh phim quay chậm: nó chồm người, thúc cán chổi, đè cả người xuống lao hết sức. Gió rít qua tai, cùng với tiếng rú hét kinh hãi của đám bạn học. Nó hai chân quặp chắc vào nhau, buông hai tay khỏi cán chổi, giơ ra đón lấy người Cho Chang đang rơi xuống.
Phịch.
Quang bắt được Cho Chang một cách chính xác. Nhưng bản thân nó đang phóng nhanh lại thêm đỡ một người vừa rơi nữa, không có hai tay nên nó không thể cân bằng lại cái chổi. Quán tính đấy cả người Quang nghiêng đi. Nó dần không thể khống chế được cái chổi, cả người rơi xuống. Cho Chang lại tiếp tục thét lên. Như một phản xạ, nó đem cả người Cho ôm lấy, cố bao bọc lấy cô bé.
Thôi. Cuộc chơi đến đây là hết.
Xẹt. Xẹt. Bỗng dưng thân thể hai đứa nó rơi chậm lại, hạ dần xuống đất một cách nhẹ nhàng. Nó mở mắt, thở ra nhẹ nhõm.
Cô Hooch! Lúc đấy không hiểu sao nó lại quên mất cô đang đứng ngay dưới sân. Có cô ở đó thì làm sao có sự cố rơi chết người được. Bỗng dưng cô trừng mắt nhìn nó nói.
“Còn định ôm nhau nằm đấy đến bao giờ hả?”
Ah. Nó quên mất là mình đang ôm Cho Chang nằm giữa sân trong cái nhìn của bao người. Đỏ mặt, Quang rụt tay, lật đật đứng dậy, phủi phủi quần áo. Cho cũng chống tay đứng dậy theo, mặt cô bé còn đỏ cả hơn mặt nó, cũng chẳng biết là do sợ hay do xấu hổ nữa. Quang chạy đi nhặt lại hai cái chổi bị văng ra lúc nãy trong khi Cho đứng đó cúi gằm mặt.
“Chổi cậu này.”
“Ừ… Cám… Cám ơn…”
Nói được câu đó rồi cô bé im bặt. Nó thấy thế liền chạy lật đật đi xin cô Hooch về sớm. Bình thường thì những giờ Bay tự do này ai về sớm cũng được, nhưng mà nó vừa ngã xong, cũng nên báo cáo cho cô rồi mới đi.
Sự cố nhỏ vừa rồi cũng chẳng ầm ỹ được bao lâu. Ở trường dạy ma thuật thì sự cố là một chuyện thường ngày mà thôi. Cái đặc biệt chỉ là việc Quang cố cứu người mà thôi. Dù có cô Hooch canh chừng ở đó, không có bất kỳ sự nguy hiểm nào nhưng mà hành động ‘xả thân cứu người’ của nó cũng được mọi người bàn tán. Fred và George được thể trêu nó suốt, nhất là những lúc nó gặp Cho Chang trong nhà ăn. Mà Cho thì cũng mất vài tuần để bình thường trở lại, hồi đầu mấy lần gặp nó trên lớp thì đều đỏ mặt tránh đi làm nó thấy khó hiểu. Mình muốn cứu cô bé chứ có phải tỏ tình đâu mà xấu hổ?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của dnna261
Năm học đầu của Quang kết thúc một cách an bình. Ngoài cái sự cố giờ bay ra thì nó cũng chẳng có sự kiện gì đặc biệt cả. Nó tự đọc sách vở cũng khá ngoan ngoãn, đi theo khuôn mẫu của nhà trường, từ giáo khoa rồi tham khảo lên dần từng lớp một mà nghiền ngẫm. Thầy cô giới thiệu sách gì là nó đọc tuốt.
Học lý thuyết rồi thì tất nhiên phải thực hành. Cứ buổi cuối tuần là nó lại lên tầng bảy tìm cái phòng yêu cầu để tập mấy cái bùa phép nó mới học. Bùa bay, bùa mê, bùa biến nâng cao, bùa cắt, vân vân… Hầu hết những bùa này Quang chỉ cần thử vài chục lần là làm nhuần nhuyễn được ngay không cần đọc thần chú. Mà nó lại còn phải học những môn khác như Lịch Sử Pháp Thuật nên tốc độ đọc sách của nó cũng không theo kịp phần thực hành.
Hết năm học đầu thì nó đã đọc xong sách vở của năm ba. Có lẽ nếu giờ gặp một vài quái vật đơn giản thì chắc nó cũng sẽ xử lý được, không có vô dụng như lúc mới vào nữa. Điểm thi cuối năm của nó cao chót vót. Môn nào cũng gần như là đứng đầu khối. Bà Molly nhận được bảng điểm nó gửi về thì vui lắm, hứa sẽ thưởng cho nó khi nó về hè.
Giờ nó còn một việc cuối để làm trước khi rời khỏi Hogwarts: thuyết phục thầy Quirrell không đi du lịch hè. Một điều nó thấy chắc chắn là hiện giờ thầy rất khỏe mạnh, đầu không cuốn khăn, tự tin khác hẳn với hình tượng Quirrell lắp bắp e thẹn như ở trong truyện. Theo nó suy luận thì chắc là trong mùa hè sắp tới, thầy mới bị Chúa Tể Hắc Ám bám vào người.
Mà nó thấy rõ được rằng thầy Quirrell được tôn trọng và đánh giá rất cao bởi nhóm các thầy cô, kể cả Snape. Cô Kate còn từng tiết lộ rằng lúc thầy ra trường, Bộ Phép Thuật săn đón mời chào thầy kinh lắm. Nhưng mà với sự chán ghét rõ ràng đối với chính trị, đời nào thầy chấp nhận. Không thể để một phù thủy tài giỏi như vậy bị hủy hoại trong tay của Voldemort được. Thật ra thì nó muốn vậy một phần là do muốn tránh Gilderoy Lockart, tay giáo sư rởm trong tập hai cuốn truyện. Nếu mà một năm trời phải ngồi nghe lão ý chém gió thì chán chết.
Quang mở cửa phòng làm việc của thầy Quirrell, nhìn thấy thầy đang thu dọn đồ dùng, gói ghém va li. Hiện giờ thầy đã đổi sang một bộ quần áo khá là hiện đại: quần bò, áo thun, trên đầu còn có cái kính râm để hờ trên tóc. Ăn chơi ra phết.
“Thầy ạ.”
“Quang? Sao trò còn làm gì ở đây? Không dọn dẹp đồ cho ngày mai à?”
“Dạ. Con còn vài câu hỏi muốn hỏi thầy.”
“Câu hỏi?”
Quirrell lắc đầu ngán ngẩm. Thằng bé này tuy là học sinh giỏi nhất lớp nhưng mà ông lại chả thích nó tí nào. Suốt ngày hỏi này hỏi nọ. Mà lại còn chẳng biết dừng, trả lời xong câu này nó lại nghĩ ra cả đống câu liên quan để hỏi. Làm cho mỗi lần ông định cho nó điểm Quirrell là phải nghĩ ngợi cẩn thận.
“Để năm sau đi. Giờ ta cũng phải dọn đồ.”
Thấy thầy nói thế là Quang biết ngay thầy hiểu nhầm ý nó, Quang vội thanh minh.
“Không liên quan đến môn học đâu ạ. Con chỉ muốn hỏi thầy có phải hè này thầy định đi du lịch không ạ?”
“Hử? Ừ, ta định đi Ai Cập chơi. Đi xem mấy cái phép thuật cổ trong kim tự tháp. Cũng thú vị lắm.”
Ai Cập? Có vẻ như ông sẽ gặp Voldemort ở đấy rồi.
“Thầy có thể không đi được không ạ?”
“Hử?”
Ông ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thằng bé.
“Tại sao?”
Quang ngập ngừng chần chờ. Nó đã nghĩ cả mấy tuần nay nhưng mà không nghĩ ra được cái cớ nào cho tốt.
“Dạ… vì…”
“Trò đang trêu ta đấy à?”
Ông hơi nhướng mày. Nó đành nói bừa.
“Dạ, không. Con chỉ cảm giác chuyến đi này rất chán.”
“Chán?” Quirrell bật cười. “Yên tâm đi. Ta có bạn ở bên đấy. Bọn họ sẽ có cách cho ta vào tận bên trong khu cấm lăng mộ. Trong đó có nhiều cái hay lắm.”
Quang đổ mồ hôi. Đúng là người thích mạo hiểm có khác. Nó thấy ông vẫn cười cười thì biết phải nói thật thôi.
“Thầy. Mấy tuần rồi con bị ác mộng lặp đi lặp lại. Con mơ thầy sẽ gặp Voldemort rồi bị hắn điều khiển. Thầy đừng đi nữa.”
Ông bỗng dưng lặng tiếng. Nét cười trên mặt cũng biến mất. Có lẽ phần nào vì nó lỡ mồm nói thẳng tên Chúa Tể Hắc Ám. Ông nhẹ nhàng hỏi.
“Trò chắc là không bị ếm bùa ác mộng đó chứ?”
“Vâng, con chắc mà. Tối nào con cũng làm bùa giải trước khi ngủ mà. Thầy, đây là điều cực xấu đấy. Con có đọc sách về giải đoán giấc mơ rồi. Thầy đừng đi.”
Ông im lặng, Quang cũng thế, nói vậy rồi giờ phải chờ ông suy nghĩ đã.
“Trò yên tâm đi. Voldemort đã chết rồi.”
“Thầy!!! Hắn chưa chết!”
Lần này ông trừng mắt nhìn nó như thể nó bị điên. Ông quát.
“Câm mồm! Đừng có đi mà nói những chuyện như thế.”
Thấy vậy, nó liền biết là mình nhỡ mồm lần nữa. Bình tĩnh lại, Quang nhìn thẳng vào mắt ông, van nài lần cuối.
“Con xin thầy đấy. Thầy đi du lịch chỗ khác đi. Nam Phi, Châu Á, Châu Mỹ, đâu cũng được. Thầy chỉ cần tránh Ai Cập thôi.”
“…”
Lại một hồi im lặng.
“Có vẻ như trò đang giấu ta điều gì đó, Weasley à.”
“…Giờ con không thể nói được. Năm sau thầy sẽ rõ.”
Ông thở dài.
“Thôi được rồi. Vì trò là học sinh giỏi nhất của ta, ta tin trò một lần. Ta sẽ sang Mỹ chơi vậy.”
Nghe vậy nó sướng lắm, mừng vui hiện ra mặt, cười tươi rói. Nó cúi đầu chào.
“Con cám ơn thầy. Vậy con về đây, chúc thầy mùa hè vui vẻ.”
“Ừ, đi đi.”
Nó nhảy nhót chạy đi, để lại Quirrell lạc trong dòng suy nghĩ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của dnna261