Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 14: Hành động điên cuồng của Tiểu đội hung tàn (2)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Các ngươi đã nghe qua câu chuyện “Ta chỉ cần chạy nhanh nhất” bao giờ chưa?” Một người mặt đen đeo một thanh đại kiếm ở thắt lưng hỏi mấy thành viên của một đội khác.
“Huynh đệ, đó là câu chuyện gì, trong câu chuyện đó có bí mật gì sao, bọn tiểu đệ chưa từng nghe qua.” Một cậu thiếu niên gầy gò chăm chú nhìn học viên đeo đại kiếm ở thắt lưng. Người mặt đen rất hài long với câu hỏi của đối phương.
Hắn nhìn qua một lượt những người huynh đệ đang vây quanh hắn gật đầu nói: “Trước đây, có 5 huynh trưởng ở chỗ chúng ta cũng nhận nhiệm vụ vào núi hái thuốc, họ không may gặp phải 3 con Hoàng Hùng hồn thú cấp nhị tinh. Lúc đó 4 người trong đội nhanh chóng rút vũ khí ra chuẩn bị thề sống chết một trận với hồn thú thì một người còn lại lại nhanh nhẹn vứt bỏ tất cả tay nải của mình, và vứt luôn cả vũ khí của hắn đi. Bốn người còn lại không hiểu liền hỏi vì sao hắn chưa chiến đấu mà lại đầu hàng như thế, người đó chỉ lắc đầu mà rằng: “Cũng có lúc vũ khí không giải quyết được vấn đề gì, bọn chúng là 3 con hồn thú cấp nhị tinh, chúng ta chẳng phải có 5 người sao, chỉ cần ta chạy thắng 4 người các ngươi, bọn hồn thú đó sẽ chẳng đuổi theo ta nữa, sau đó trở về tìm lại vũ khí và tay nải sau cũng chưa muộn.” Nói xong người đó liền bỏ chạy, bốn người còn lại lúc đó mới tỉnh ngộ, nhưng có chạy thì cũng đã muộn rồi, cuối cùng chỉ còn lại một người cầm vũ khí và một người bỏ chạy lúc trước. Câu chuyện này cũng là do học trưởng còn sống sót đó kể lại đó.” Mọi người nghe xong câu chuyện thì đều có suy nghĩ riêng, trong đó còn có ba người nhìn nhau thù địch.
“Các người là một đội à?” Nhìn thấy biểu hiện đó của ba người bọn họ, tên mặt đen liền hỏi. Cả ba cùng gật đầu. Thảo nào vừa nghe xong câu chuyện đó thì bọn họ lại trở nên như vậy, chỉ cần ngươi là người chạy nhanh nhất, khi gặp nguy hiểm thì có thể để cho người cùng đội gánh vác, còn mình thì trốn thoát an toàn.
“Hắc Đầu, ngươi ở đây à, tiểu đội của ngươi không phải đang luyện tập trên sườn núi Thanh Võ sao? Sao ngươi còn chưa đi nữa?” Một học viên đi ngang qua nhìn thấy tên mặt đen liền gọi. Thì ra tên mặt đen này lại có tên là Hắc Đầu.
“Hừ, mẹ nó, chạy tất cả lên núi luyện võ mà chẳng thằng nào thèm gọi ta cả.” Tên Hắc Đầu văng ra mấy câu thô tục, hắn nắm chặt thanh đại kiếm trên tay mà lao thẳng lên núi. Nhưng hôm nay, rất nhiều nơi ở ngoại cốc Thanh Hương này đều xảy ra những cảnh tượng giống nhau. Chỉ cần ngươi là kẻ mạnh nhất trong đội, vậy thì khả năng sinh tồn của ngươi cũng được tăng lên đáng kể rồi. Câu chuyện ngày càng lan rộng thì không khí luyện tập ở ngoại cốc cũng mạnh mẽ hơn.
Bầu không khí thay đổi, tâm trạng của nhiều người cũng thay đổi theo, ngoài sơn cốc có rất nhiều tiệm buôn bán nhỏ, phải là những người có mối quan hệ mới được lên đây mở tiệm. Tỷ như ông chủ Tửu điếm Đỗ Giang cũng đến phát khóc, đã một tuần rồi, chẳng có ai lên tiệm uống rượu cả, tiệm của hắn tuy chỉ là tiệm nhỏ, nhưng buôn bán thì phải có khách chứ, cứ tiếp tục như thế này thì chỉ có nước uống nước lã hít gió trời mà sống thôi, mà bây giờ có muốn hít gió trời cũng khó, bây giờ đang là mùa hè mà, chỉ còn nước uống rượu qua ngày vậy, ai bảo hắn lại mở quán rượu chứ.
“Chà, đây chẳng phải là ông chủ Đỗ Giang sao, lão Đỗ, đừng có làm bộ mặt khó coi như vậy, ngươi phải tranh thủ mà hưởng thụ chứ, người ta đóng cửa tiệm chỉ biết hít gió trời mà sống, còn ngươi đóng cửa tiệm uống Đỗ Xuân mỹ tửu mà.” Thợ rèn Lưu Thủ mấy ngày nay cứ đến tiệm của lão Đỗ này, không phải hắn đến để mua rượu, mà đến để bỡn cợt lão Đỗ, ai bảo lúc trước khi tiệm rượu của hắn còn buôn may bán đắt lại cứ thích đến lò rèn của Lưu Thủ mà khoe khoang. Bây giờ vận mệnh đã thay đổi rồi, các học viên bây giờ rất chăm chỉ, bọn họ đang điên cuồng luyện tập, có tiểu đội hung tàn đi tiên phong, mọi người bây giờ rất nhiệt tình tập luyện với nhau, cũng vì thế mà lão thợ rèn Lưu Thủ này cũng bắt đầu phát đạt, nhu cầu về đao kiếm ngày càng tăng mạnh, lão thợ rèn này mỗi khi có cơ hội ngơi tay là lại đến trêu trọc Lão Đỗ, nhân tiện xin chút rượu uống. Lão Đỗ và Lưu Thủ không thể không thở than, mẹ nó, thói quen của mấy học viên hái thuốc này thay đổi cũng thật nhanh.
Trong bầu không khí như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có áp lực đè nặng, mọi người càng thêm liều mạng. Kết quả này làm cho ba vị đường chủ Dương Minh, Dương Cương, Khởi Viêm sướng mê đi, việc truyền đi tin tức đó trong mấy ngày nay khiến mấy người đã lâu không nhúc nhích như bọn họ mệt chết được, làm họ như được trở về cái lúc còn làm học viên vậy. Khoảng thời gian này, đội giám sát cũng như phát điên lên, trên sườn núi Thanh võ bây giờ không phải chỉ có mình tiểu đội hung tàn luyện tập nữa mà là từng người từng người luyện tập, các học viên này uống lộn thuốc hết rồi. việc tìm mấy đội để đi kiểm tra của đội giám sát cũng tạm ngừng, bây giờ đội nào cũng như kẻ điên hết. Đại đội trưởng Thiệu lại mở một cuộc họp toàn đội giám sát lần thứ ba trong năm nay. tiếp thu những sai lầm đã mắc phải trước đây và đưa ra hai yêu cầu: một là, Chúng ta phải điên cuồng hơn cả các học viên, hai là chúng ta phải hung tàn hơn tiểu đội hung tàn. Toàn bộ các thành viên của đội giám sát đều phải vũ trang, trừ những người đi làm nhiệm vụ còn lại tất cả đều phải lên nơi huấn luyện.
Những người duy nhất không có nhiều thay đổi chính là tiểu đội hung tàn, tiểu đội này vần tiếp tục hung tàn như lúc trước, cả khi phát hiện không khí ở bên ngoài có sự thay đổi cũng không quá lưu tâm. Vì họ luôn có một đối thủ hung tàn không kém đang lúc nào cũng theo sát bọn họ, chính là tiểu đội giám sát hung tàn. Bọn họ phải nắm bắt mỗi phút mỗi giây luyện tập để bọn họ trở nên mạnh mẽ. Tinh Kì, La Mai, Từ Phong cũng thuận lợi đạt đến cấp nhất tinh đấu sư. Chỉ có Mạc Thanh là vẫn còn ở cấp lục tinh đấu sĩ. Khí thế của tiểu đội hung tàn càng mạnh lại càng cỗ vũ thêm ý chí của các học viên khác và việc tu luyện của đội giám sát cũng càng điên cuồng hơn.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 15: Khảo hạch lớn hàng năm
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Dương lão quản sự đứng ở cửa vào ngoại cốc, hết nhìn vẻ yên tĩnh bên trong cốc lại nhìn sự ầm ĩ nơi sườn núi Thanh Võ, ông thở dài, đúng là không đâu bằng được nơi đây. Lần làm nhiệm vụ này tuy gặp nhiều hiểm nguy nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành, về đến dược cốc rồi thì phải tranh thủ mà hưởng thụ, thả lỏng thần kinh sau khoảng thời gian nguy hiểm vừa rồi. Cái thân già này suýt chút nữa là bị chôn vùi nơi đất khách rồi. Ông quay đầu lại nhìn mấy hộ vệ cấp đấu sư ở đứng đằng sau thì lại thấy đau lòng, hơn 30 đấu sư đã mất mạng trong đợt thực thi nhiệm vụ lần này, nếu không vì ông thông minh, có lẽ lần này cũng đã không quay về được.
“Vào cốc.” Dương lão quản sự hét lớn một tiếng, ông muốn xem thử mình có tìm lại được khí thế năm xưa không. Vừa vào đến ngoại cốc, ông đã phát hiện ra không khí trong cốc có gì đó rất khác lạ, ông cau mày, ngoại cốc này có một thứ áp lực rất lớn, trên đường người người vội vã qua lại, cứ như vừa xảy ra chuyện đại sự gì vậy, sự tĩnh lặng bao trùm, chỉ có tiếng đánh nhau và tiếng hô hét trên núi Thanh Võ truyền tới. Hơn nữa các học viên đi qua đều khiến cho người ta cảm thấy sự lạnh nhạt, hung ác và u ám. Sự thoải mái trong lòng chưa được bao lâu đã bị thay thế bằng cảm giác lo lắng, mấy đấu sư đi sau ông thì cứ tròn mắt nhìn nhau mà chẳng biết phải nói gì, thật không ngờ có mấy tháng không về Thanh Hương cốc mà trong cốc đã trở nên kì dị thế này.
Mấy người trong đội giám sát đang trừng mắt nhìn mấy học viên thì thấy Dương lão quản sự, họ vội đến vấn an. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông, sắc mặt tươi cười của họ liền trở nên nghiêm túc.
“Xin chào Dương quản sự!” đội giám sát đồng thanh nói. Do mọi ngày nghiêm khắc với học viên nên họ vừa mở miệng ra là đã lớn giọng. Dương quản sự do không có sự chuẩn bị từ trước nên bị lời chào như tiếng bò rống đó làm cho giật mình.
Dương quản sự nhìn mấy thành viên trong đội giám sát đều khí thế hừng hực đó rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, sao trong cốc lại tĩnh lặng đến như vậy.” Cuối cùng Dương quản sự cũng tìm lại được cái khí thế của năm xưa.
Câu hỏi này, đã chạm vào nỗi đau của đội giám sát bấy lâu. Sắc mặt bọn họ tím như gan heo vậy.
“Cũng chẳng có chuyện gì lớn đâu ạ, chẳng qua là dạo này các học viên bỗng trở nên chăm chỉ hơn thôi.” Mấy thành viên trong đội nhỏ giọng trả lời mà không dám ngẩng đầu nhìn Dương quản sự. Dương quản sự rất hài lòng vì khí thế của mình. Nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của đội giám sát, ông tưởng là do họ sợ mình, và nghĩ bụng: vẫn còn có thể dọa được mấy tên này. Ông cũng không định hỏi họ nguyên nhân gây ra sự thay đổi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy đấu sư đứng phía sau, các đấu sư như hiểu ra, tỏ rõ khí thế của mình rồi đi theo Dương quản sự.
Xuân qua thu tới, giờ đã là đầu thu rồi, đây chính là mùa thu hoạch, khoảng thời gian này là lúc tốt nhất để đi hái thuốc, thu đi đông đến, rất nhiều loại thảo dược sẽ khô héo. Hạ Thúc nhìn qua căn lầu nhỏ hướng về phía rừng cây xa xa trong cốc, thỉnh thoảng lại có một vài con chim nhỏ bay qua. Gió thổi nhẹ làm lá vàng rơi “xào xạc”, sắp một năm rồi, thật không dám tin năm nay lại trôi qua như vậy.
Đây quả là một năm điên cuồng, nhưng cũng là một năm có nhiều thu hoạch. Không thể tin nổi có ngày hắn lại đạt đến cảnh giới một đấu sư. Hơn nữa giờ đây trong cốc này hắn cũng được coi là có chút danh tiếng. Nếu như ngươi đi hỏi đội trưởng đội hung tàn là ai, không ai là không trả lời đó là Hạ Thúc. Hiện tại chỗ duy nhất mà hắn sợ chính là khu điều trị. Mỗi khi đi đến đó hắn lại nhớ đến những hồi ức đau khổ. Tiểu đội hung tàn của ngày hôm nay đều đã là các đấu sư rồi, hai lần kiểm tra sau cũng qua đi nhẹ nhàng, tuy hai bên đều mạnh tay, nhưng không có ai là bị thương nặng cả.
Hôm nay là đợt đại kiểm tra cuối năm, là buổi kiểm tra do đích thân đường chủ ngoại cốc chủ trì. Đợt kiểm tra này có thể coi là cánh cửa quan trọng nhất để bước vào quãng đời đi hái thuốc sau này, vì thành tích của đợt kiểm tra sẽ được phân làm bốn cấp A, B, C, D, tương ứng với nó là các khu vực hái thuốc sau này. Những đội có thành tích tốt sẽ được phân vào khu A, thành tích kém hơn sẽ lần lượt được phân vào các khu B, C, D. Được phân vào khu tốt đương nhiên cũng có nhiều thuốc tốt, nghe nói so với các khu vực khác, khu A có cả linh dược mấy trăm năm tuổi, dược liệu quý hiếm cũng nhiều, dược liệu phổ thông lại càng nhiều hơn nữa. Theo thông lệ, dược liệu càng tốt thì lại càng có nhiều độc trùng và hồn thú ở gần đó, nhưng đội hái thuốc có thể đưa ra yêu cấu phái cao thủ đến hỗ trợ, chỉ cần ngươi trả cho họ số thù lao xứng đáng, mà như thế tính an toàn cũng được nâng lên rất nhiều.
Cứ nghĩ đến những dược liệu mấy chục năm, mấy trăm năm tuổi đang chờ mình đến hái, Hạ Thúc lại càng thêm kích động. Nhưng lần kiểm tra này không liên quan tới hắn, hắn chỉ có thể đứng ở đây mà chờ kết quả. Tuy hắn rất tin tưởng vào Tinh Kì và các thành viên khác, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng trong lòng.
Tinh Kì và 6 thành viên còn lại đều đang đứng trong trường thi chờ kiểm tra, một năm nay mọi người đều có những sự thay đổi lớn. Tiêu Khả giờ đã trở thành một tráng hán rồi, hắn cao hơn 1m7, khuôn mặt có phần trưởng thành, nhìn hắn bây giờ không giống như chàng thanh niên nhà quê hồi trước. La Mai ngày càng ra dáng chị cả, đặc biệt là những biểu hiện của cô khi giúp Mạc Thanh đạt đến cấp nhất tinh đấu sư, những biểu hiện đó đã thể hiện rõ năng lực của một chị cả như cô, rất xứng đáng với vị trí lãnh đạo của đội. Mạc Thanh cũng không còn là cô bé hay xấu hổ mà đã thành một thiếu nữ anh dũng hiên ngang rồi, hơn nữa còn trở thành tiên nữ trong mộng của Mã Khắc La và Từ Phong nữa. Từ Phong là một nhân tài, phong độ ngời ngời, cộng thêm cả thanh trường kiếm bản nhỏ mà hắn đeo bên người, hắn trông như một công tử con nhà quý tộc vậy. Mã Khắc La bây giờ lúc nào cũng tươi cười hớn hở, đối nhân xử thế lại rất nho nhã lịch sự, ánh mắt có chút trầm tư.
Còn anh bạn Hồ Triệu, từ sau khi thầm thương La Mai thì đầu óc lại càng như phát sốt, lần kiểm tra nào hắn cũng đứng trước che chở cho La Mai, vóc dáng của hắn bây giờ có thể sánh ngang với tinh tinh, toàn thấy cơ bắp là cơ bắp. Còn Tinh Kì, giờ đã cao 1m65, bộ Khai thiên kiếm pháp mà hắn tập luyện, bây giờ có dùng đại đao mà đánh thì thần quỷ cũng khó lường. Huyền thiên kinh luyện được tới tầng thứ 6, chân khí trong tử phủ giờ đã hóa lỏng, giữa lớp dung dịch ấy là một ngọn lửa màu xanh đang bập bùng. Huyền thiên bộ hắn chỉ luyện trong phòng vào buổi tối, trong phòng chỉ nhìn thấy những vết chân mờ mờ. Huyền thiên quyền cũng chỉ luyện trong phòng, nhưng do không có thêm chân khí nên cũng không biết uy lực của nó bao lớn. Tổng thể thực lực có lẽ cũng ở vào tam tứ tinh đấu sư rồi. Nếu đánh với ngũ tinh đấu sư chắc cũng không thua, còn đào tẩu thì càng không thành vấn đề.
Bây giờ ở trong đội Hạ Thúc tuy gọi là đội trưởng nhưng chẳng ai sợ hắn, dù họ vẫn nghe theo sự sắp xếp của hắn. Mối quan hệ giữa các thành viên trong đội cũng không hẳn tốt đẹp, đó đơn thuần là mối quan hệ hợp tác.
Trong đợt kiểm tra này, đấu võ chỉ là một phần, phần thi này không cần nói cũng biết tiểu đội hung tàn sẽ đạt loại A, ngoài ra còn có 3 phần khác là thi viết, thi nói và thực hành. Hái thuốc đương nhiên phải dùng đến võ công, dù là ngươi đuổi trùng đấu thú trước rồi mới hái thuốc hay ngươi hái thuốc xong phải bảo vệ thuốc và tính mạng mà quay trở về, thì đều cần phải dùng đến võ công cả.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Thi viết đương nhiên phải trả lời trên giấy, đây là kiểm tra cá nhân, thống nhất đề thi, rút thăm trả lời, cũng có nghĩa là câu hỏi trong đề thi của mỗi người đều khác nhau, mức độ khó dễ cũng khác nhau, vì vậy lần kiểm tra này, vận may cũng rất quan trọng, thực lực đương nhiên quan trọng, như vậy có rút phải đề khó cũng không thể nói là không công bằng. Mà đi hái thuốc ở nơi hoang vắng thì lấy đâu ra công bằng cơ chứ, cũng có khi bị đội khác đánh lén cũng không chừng, nhưng đánh lén cũng phải đảm bảo là không bị người khác phát hiện, nếu bị phát hiện rồi thì chỉ có nước chết thôi. Tinh Kì với bản lĩnh đọc qua là nhớ, muốn đạt loại A không khó, nhưng những người còn lại thì cũng khó nói. Những hành vi điên cuồng trong năm nay đã làm cho mọi người không dám lười biếng, vì vậy mà lần thi này cũng kịch liệt và tàn khốc khác thường.
Về phần thi thực hành, biết hái thuốc thế nào, cất thuốc thế nào là một chuyện, nhưng khi bắt tay vào làm thật lại là một chuyện khác, vì vậy đích thân thực hành mới có thể thể hiện hết tố chất vốn có của các học viên.
Thi nói: đương nhiên là phải trả lời tại chỗ. Phần thi này là để tìm ra những người giỏi nhất trong số những người đạt thành tích tốt ở ba phần trước. Ngươi phải trả lời những câu hỏi do đích thân đường chủ đặt ra, hơn nữa ở hai bên còn có những đấu sư cấp tam tứ tinh không ngừng tạo áp lực cho ngươi, làm thế nào để có thể hành sự bất biến, thông minh mẫn cảm, đó chính là khả năng ứng biến mà thí sinh cần có, để sau này có gặp hiểm nguy cũng có thể dũng cảm mà đối diện.
Thành tích cuối cùng cũng đã đưa ra, khu A có 12 tiểu đội, khu B có 30 tiểu đội, khu C có 80 tiểu đội, khu D có 100 tiểu đội. Biểu hiện của toàn đội Tinh Kì cũng không tệ, được xếp ở vị trí thứ 5 trong 12 đội ở khu A, vốn có thể đạt được thành tích cao hơn thế, nhưng do Tiêu Khả và Mã Khắc La không may bốc phải mấy câu hỏi khó, nên thành tích của phần thi viết không được hoàn hảo cho lắm. Mọi người tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng có chút oán giận. Nhưng Tinh Kì thì lại rất hài lòng với thành tích này, không ở đầu không ở cuối là tốt nhất. Mọi người chẳng tỏ ra vui vẻ cũng chẳng buồn phiền, mà vẫn lãnh đạm như mọi khi.
Quay về khu phòng ở của tiểu đội, mọi người ai bận việc riêng của người ấy, quên mất việc Hạ Thúc đang vừa học vừa chờ đợi kết quả và chuẩn bị chúc mừng, làm cho Hạ Thúc vừa sợ vừa lo lắng cả nửa ngày trời, hắn chạy đến muốn hỏi xem kết quả thế nào, vậy mà chẳng ai thèm để ý đến hắn, khiến hắn như bị dội gáo nước lạnh, cuối cùng hắn bị câu nói “tự đi mà tìm hiểu hoặc chờ giấy thông báo đi” làm cho tức đến điên lên, ngửa mặt lên trời mà than: trên đời này có người nào làm đội trưởng mà bị như ta không hả trời!!! Cuối cùng hắn đành phải ôm hận quay về căn phòng nhỏ bé của mình mà chờ đợi chờ tờ thông báo.
..........
Một tuần sau Hạ Thúc nhận được giấy thông báo, hắn rất vui mừng, tiểu đội của hắn được ở khu A. Muốn tìm người kể lể những nỗi khổ của mình trong một năm qua nhưng hắn lại phát hiện ra chẳng có ai để mà kể lể, muốn tìm các thành viên trong đội để cùng ngồi lại hàn huyên, nhưng lại thôi, không nên tự chuốc lấy bực mình vào người, cuối cùng hắn đành phải ngồi một mình trong phòng uống rượu, mà không biết là thứ rượu hắn uống là rượu ngọt hay rượu đắng nữa, hoặc giả là trong đắng có ngọt chăng.
Tinh Kì, Tiêu Khả, La Mai và bốn người còn lại trong đội nhận nhiệm vụ đi hái thuốc ở Thiết Hạp Lĩnh vào mùa thu năm nay, bọn họ cùng tụ tập trong phòng của Hạ Thúc, tuy bình thường bọn họ không thèm để ý đến hắn, nhưng dù sao trên danh nghĩa hắn vẫn là đội trưởng, bọn họ còn phải ở dưới trướng của hắn ít nhất là một năm nữa. Hạ Thúc phát cho mỗi người một quyển hướng dẫn hái thuốc, nhiệm vụ kì hạn thi hành việc hái thuốc và chế độ điểm cống hiến.
Kì hạn nhiệm vụ viết: bất kì đệ tử của Thải dược (hái thuốc) đường nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ với Thải dược đường đó trong vòng hai năm mới được rời khỏi Thải dược đường đó. Trong một tháng chí ít cũng phải hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định, trong một tháng phải giao nộp cho Thanh Hương cốc một số lượng dược liệu có giá trị tương đương với 2 ngàn kim tệ, có thể là bất kì loại dược liệu nào, hơn nữa họ cũng chỉ nhận dược liệu, đương nhiên nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, số dược liệu vượt ra ngoài quy định, thì còn có thể dùng số thuốc thừa ra ấy để đổi điểm cống hiến của Thanh Hương cốc. Số dược liệu có giá trị tương đương với một nghìn kim tệ mới đổi được một điểm cống hiến, cũng có thể yêu cầu Thải dược đường mua lại đổi lấy kim tệ, nhưng không được đem thuốc bán ra ngoài cốc, điều tra được sẽ bị giết ngay.
Giá thu mua dược liệu của Thải dược đường chắc chắn sẽ rẻ hơn bên ngoài cốc, cũng có thể đem thuốc bán cho các chế dược viên cấp cao trong cốc, giá thu mua của họ cao hơn Thải dược đường một chút. Nhưng có rất nhiều người không hoàn thành nhiệm vụ được, một năm mà có 3 lần không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải làm thêm nhiệm vụ của nửa năm tiếp theo, cứ thế suy ra, có người cả đời cũng chỉ làm người hái thuốc. Khi hái thuốc chỉ có thể đi vào Thiết Hạp Lĩnh, Thiết Hạp Lĩnh có 5 lối thoát, một lối ở Thanh Hương cốc, 4 lối còn lại được bố trí ở bốn phía của Thiết Hạp Lĩnh, nếu muốn thoát ra bằng lối khác, thì phải tiếp cận Nội Hạp Lĩnh trong Thiết Hạp Lĩnh, ở đó chỉ có những cao thủ cấp đấu hoàng mới có thể qua được, đấu vương cũng không thể thoát. Vì vậy mọi người chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mới có khả năng thoát ra khỏi Thanh Hương cốc, chạy trốn thì chỉ có nước chết. Còn nữa, một phần trong số thuốc hái được của các thành viên trong đội sẽ thuộc về đội trưởng và đạo sư của đội, còn thuốc mà đội trưởng hái được đương nhiên tất cả đều thuộc về đội trưởng.
Điểm cống hiến cũng là một thứ tốt, tuy một nghìn kim tệ bán dược liệu mới đổi được một điểm, nhưng một điểm này cũng là tiền bạc trong Thanh Hương cốc, có một điểm cống hiến là có thể vào được chế dược đường, cũng có nghĩa là được xem dược kinh trong dược kinh các một giờ đồng hồ. Đây chính là con đường mà rất nhiều các học viên hái thuốc đi để thăng chức thành chế dược viên. Cũng có nhiều chế dược viên trả giá cao để mua điểm cống hiến, có người trả tới 1500 kim tệ cho một điểm, giá cao thế nhưng cũng chẳng có mà mua, có 2 nguyên nhân: thứ nhất là nhiệm vụ hái thuốc mỗi tháng là rất nhiều, không dễ dàng hoàn thành đến như vậy, hơn nữa phải hái được số thuốc vượt ra ngoài con số đã quy định mới có thể có thuốc mà đổi điểm. Chỉ còn cách là tích lũy dần qua từng tháng từng năm và có may mắn thì mới có thể có vài điểm cống hiến.
Thứ hai là mọi người đến Thanh Hương cốc chủ yếu là để học chế thuốc, ngành hái thuốc này thật quá nguy hiểm. Có cơ hội đến dược kinh các trong cốc để đọc sách về thuốc thì cơ hội ấy cũng là do mình dùng sinh mạng mà đổi lấy, đương nhiên phải cực kì trân trọng rồi, làm sao có thể mang đi mà đổi lấy tiền, ngươi đừng mong có thể lợi dụng sơ hở, nếu có thể đưa ra ý kiến dùng kim tệ mua thuốc rồi đưa cho học viên hái thuốc, như vậy cũng có thể đổi được một điểm cống hiến. Ở đây cũng phải nói đến sự thâm hiểm của Thải dược đường, số thuốc thừa ra ở bên ngoài có giá trị không dưới 2 ngàn kim tệ mới đổi được một điểm cống hiến.
Tinh Kì và mọi người vừa xem sách hướng dẫn vừa thở dài, trong thiên hạ quả nhiên không có bữa cơm nào là miễn phí, đến Thải dược đường học một năm, thì họ lấy đi những gì ngươi có được trong hai năm lao động cực khổ. Nhiệm vụ 2 ngàn kim tệ mỗi tháng, trong hai năm chẳng phải là hơn 20 ngàn kim tệ sao. Nghĩ thôi cũng biết Thanh Hương cốc lớn mạnh như thế nào, chắc chắn không chỉ là cái thực lực của mấy tứ tinh đấu sư, mười mấy tam tinh đấu sư, mấy trăm nhất tinh đấu sư mà ngươi nhìn thấy, Thanh Hương cốc lâu đời như vậy, chỉ riêng Thải dược đường thôi mỗi năm cũng gom được số tiền lên tới hàng trăm vạn. xem lại quy định ước định giá dược liệu theo giá cả trung bình trong sách hướng dẫn, điều đó có nghĩa là ngươi có số dược liệu đáng giá 2 ngàn kim tệ thì ở Thải dược đường cũng chỉ được định giá 1500 kim tệ mà thôi.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Trong căn lầu của Hạ Thúc, Tinh Kì và mấy người còn lại ngồi xem sách hướng dẫn, lúc thì thở dài, khi lại cau mày. Điều làm Tinh Kì thấy khó khăn là bản thân hắn đã biết được rất nhiều loại thuốc, hơn nữa với những đơn thuốc mà hắn đã biết, thêm vào một số dược liệu có tính năng tương đồng rồi điều phối lại, là có thể chế ra rất nhiều loại thuốc, bây giờ cái còn thiếu chính là thời gian để thực tập chế thuốc, hắn vốn tưởng rằng trong thời gian đi hái thuốc, có thể dựa vào Tàn Thiên nạp vật giới tử của hắn, có thể giữ lại một số thuốc để hắn thí nghiệm. Bây giờ nhìn nhiệm vụ này, hắn e rằng sẽ chẳng còn thời gian mà đi làm thí nghiệm nữa rồi.
Hơn nữa đã làm là phải làm hai năm, hai năm liền đó. Nhưng điều an ủi duy nhất là điểm cống hiến có thể xem được dược thư, những thứ học được trong sách có thể dùng để chế thuốc. Còn về một phần thuốc hái được phải chia cho Hạ Thúc, về điểm này thì Tinh Kì hiểu được, người ta dạy cho mình những kiếm thức liên quan tới việc hái thuốc cũng chẳng dễ dàng gì. Hắn vốn còn có chút cảm kích với Hạ Thúc, nhưng nghĩ lại, đây có thể lại là một nhiệm vụ chăng. Mấy người còn lại cũng vì nhiệm vụ này mà thấy buồn phiền, nhưng lại vì điểm cống hiến mà thấy vui vẻ, đây chính là mục đích chính của mọi người mà. Mọi người đều trầm tư, chắc họ đang thầm tính toán chuyện được mất.
Nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của 7 người bọn họ, Hạ Thúc lại thấy vui mừng, bảy người này sẽ mang đến cho hắn không ít tài lộc, là thần tài tạm thời của hắn, hắn phải đối đãi thật tử tế. “Các ngươi không cần phải lo lắng về nhiệm vụ, bổn đội trưởng ta cũng là người từng trải, đối với nhiệm vụ này ta rất tự tin, trước đây ta ở khu C cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của năm, lần này các ngươi ở khu A, đương nhiên không cần phải lo lắng, cái các ngươi phải làm bây giờ chính là điều chỉnh lại tâm lí, và làm tốt việc chuẩn bị trước khi đi hái thuốc. Hạ Thúc nhìn mọi người đã có chút tự tin trước mặt thầm nghĩ bụng:
Mẹ nó, nếu không vì khu C quả thật không có thứ dược liệu nào được coi là tốt, ta mới nhân khi hoàn thành nhiệm vụ của năm liền xin làm giáo viên, còn không phải là vì muốn đổi một khu vực tốt hơn sao?
Mọi người cũng coi như nửa tin nửa ngờ lời hắn nói, ngươi đương nhiên không cần lo lắng, 7 người bọn ta mỗi người chia cho ngươi một phần, chẳng phải ngươi có 7 phần sao, ngươi chỉ cần hái thêm ba phần thuốc nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhưng nghĩ lại trong tay họ có một phần lượng của đội trưởng, thì đội trưởng cũng sẽ phải dẫn dắt bọn họ đi hái thuốc cho thật tốt, cũng đáng. Thật ra Hạ Thúc còn có một thứ tuyệt chiêu chết người chưa nói ra, đó chính là con hồn thú Xuyên Sơn thử, nó là một con chuột xuyên núi biết tìm dược liệu, vì vậy mà Hạ Thúc mới có thể hoàn thành lượng thuốc trong một năm, và còn đạt được mấy điểm cống hiến nữa, cuối cùng khi phát hiện chỗ hắn thường hái thuốc sắp hết thuốc để hái rồi, lại không muốn để lộ thứ bảo bối tìm thuốc của mình, nên hắn đành xin làm giáo viên, với ý đồ đi vào một khu vực tốt hơn để hái thuốc.
Ba ngày sau, trên con đường lớn của trấn Khai Hà, có 8 người đang mua sắm với số lượng lớn. 8 người đó chính là Hạ Thúc và 7 người của tiểu đội hung tàn, sau khi họ nhận được nhiệm vụ, việc đầu tiên mà họ làm là đi theo lão Hạ ra khỏi cốc đến trấn Khai Hà điên cuồng mua sắm. Có lệnh bài của Thanh Hương cốc là có thể ra khỏi cốc, nhưng nếu sau khi ra khỏi cốc lại bỏ trốn, một khi đã xác định được danh tính sẽ bị người trong Thanh Hương cốc truy sát. Quan phủ ở khắp nơi cũng sẽ phối hợp dán Huyền Thưởng lệnh. Thanh Hương cốc chính là địa bàn của nhị tinh đan sư, đến hoàng đế cũng sẽ ra mặt để trợ giúp, chứ đừng nói đến các thành chủ, trưởng trấn ở dưới.
Bọn Tinh Kì hôm nay phải mua nhiều thứ, theo như Hạ Thúc nói, ra ngoài làm việc thì phải chuẩn bị sẵn những vũ khí sắc bén, cái gì là vũ khí khi hái thuốc đương nhiên là Hạ Thúc biết rõ nhất, mọi người cũng đã có 1 năm kinh nghiệm rồi. Hạ Thúc liệt ra một hàng dài những thứ phải mua, làm mọi người chỉ biết thở dài, như vậy có nhiều quá không chứ, hơn nữa nhiều thứ đồ như vậy lại phải chuẩn bị xong trong hai ngày. Giờ là lúc các học viên hái thuốc chuẩn bị đồ nghề rồi, giá cả ở ngoài cốc cũng đang tăng lên vòn vọt, muốn hoàn thành nhiệm vụ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, phải dựa vào những người có kinh nghiệm.
Sau cùng mọi người đều nhất trí giao tiền cho Hạ Thúc để hắn đi mua đồ, tính theo giá cả trong cốc, mỗi người phải trả 20 kim tệ, Tiêu Khả, Hồ Triệu không có tiền, Hạ Thúc liền cho hai người họ mượn, nhưng cũng nói rõ sau đó phải trả thành 30 kim tệ, và phải trả trong vòng một tháng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì sẽ phải trả thêm tiền. 7 người còn lại nghe mà giật nảy mình, đúng là quỷ hút máu. Hai ngày liền Hạ Thúc không động tĩnh gì, đến ngày thứ 3 thì hắn mang theo lệnh bài gọi bọn họ cùng đi lĩnh đồ. Đến thị trấn Khai Hà này mọi người mới biết bọn họ bị gọi đến làm trâu làm ngựa để chuyển đồ, thế mà hắn gọi là đi lĩnh đấy, hắn cũng thật biết cách dùng từ.
Nhưng khi Hạ Thúc nói: “Những thứ vật phẩm các ngươi đang cầm trong tay không phải là của chính các ngươi sao? Có phải của người khác đâu chứ.” Thì mọi người chỉ còn biết nuốt giận, không có lời nào để nói nữa. Đến lúc trả tiền mọi người lại phát hiện ra mỗi người chỉ cần 10 kim tệ, bọn họ lại càng thêm giận, nhưng nghĩ lại lúc đó bọn họ đều tính theo giá trong cốc mà, thật hết chỗ nói, chỉ có thể thầm cảm thán: Hắn thật không phải là người, thật quá thâm hiểm. Sau này phải cẩn thận đề phòng, nếu không một ngày nào đó bị hắn lừa bán đi rồi có khi còn giúp hắn đếm tiền mà không biết. Người căm phẫn nhất phải kể đến Tiêu Khả và Hồ Triệu. Nhìn cái bộ mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, cả bọn lại thầm quyết định….
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 17: Thiết Hạp Lĩnh
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Thiết Hạp Lĩnh là một khe núi sâu lớn nhất của đế quốc Mạc Tang, nó ở vào phía đông thành Nham Thạch khoảng hơn 70 dặm, dài khoảng 2000 dặm và rộng hơn 500 dặm. Thiết Hạp Lĩnh và núi Kì Nhĩ được coi là hai nơi nguy hiểm nhất trong nước, trong đó nguy hiểm trùng trùng, càng ở bên ngoài thì càng an toàn, là nơi thuốc mọc nhiều thứ ba trong cả nước, hai nơi là Lạc Nhật sơn và Vạn Uyên quật giáp giới với đế quốc, 80% dược liệu trong cả nước đều được lấy từ hai vùng cấm này. Thiết Hạp Lĩnh mỗi năm cũng dâng lên đế quốc 10% dược liệu.
Đế quốc Mạc Tang là một trong bốn đại đế quốc trên dại lục Khâu Tích, nằm ở phía nam của đại lục Khâu Tích, đông giáp đế quốc Thương Các, bắc giáp đế quốc Tề Hằng, tây giáp vương quốc Tây Xương. Trong đại lục Khâu Tích Lạc Nhật sơn là một trong bốn đại cấm địa. Phía nam đại lục còn tiếp giáp với một trong bốn đại cấm địa khác là Vạn Uyên quật, núi Lạc Nhật ở giữa ngăn cách ba đế quốc Thương Các, Tề Hằng và Mạc Tang.
Mặt trời đang từ từ mọc tên ở phía Đông, cửa vào của Thiết Hạp Lĩnh xuất hiện 8 vị khách, cả 8 người bọn họ đều mặc trường bào màu xanh, hoa văn và kí hiệu ngôi sao trên áo bào cho thấy bọn họ là các học viên hái thuốc trong Thanh Hương cốc, họ có 6 nam và 2 nữ, sau lưng mỗi người đều đeo một giỏ tre lớn, trên người quấn sợi dây thừng mảnh, đeo vũ khí ở thắt lưng. Những người này chính là tiểu đội hung tàn của Tinh Kì, bọn họ đã làm xong hết các công tác chuẩn bị, ngày hôm sau liền lên núi hái thuốc, nhiệm vụ lớn mà, phải nắm bắt thời gian mà hoàn thành.
“Những người đang đi tới xin hãy dừng lại và đưa thẻ bài ra.” Hơn 20 đấu sư đồng thanh nói, đứng đầu là một người trung niên có khuôn mặt đầy sẹo, nhìn qua có vẻ là người thâm hiểm. Mấy vị đấu sư đứng ra phía trước chặn bước tiến của tiểu đội, thật ra những vị đấu sư này muốn đề phòng những học viên tự ý lên núi hái thuốc là chính, như là một số học viên sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong hai năm, lại tiếp tục lên Thiết Hạp Lĩnh hái thuốc thì số thuốc đó không thuộc về họ hoàn toàn mà phải giao cho Thanh Hương cốc 2 phần, nếu không thì không được vào núi hái thuốc.
“Chúng ta là tiểu đội số 273, muốn vào Thiết Hạp Lĩnh hái thuốc.” Hạ Thúc nói to, hắn nói xong còn đem thẻ bài của cả 8 người gom lại và đưa cho vị đấu sư đứng trước mặt.
“Ừm…” Vị đấu sư đó xem qua thẻ bài rồi đi về phía người mặt sẹo và đưa thẻ bài cho hắn xem, hắn cầm thẻ bài lên xem, rồi ngẩng đầu lên nhìn một lượt 8 người và gật gật đầu.
“Được rồi, đã kiểm tra và không có vấn đề gì, cho đi, chúc các ngươi may mắn.” Vị đấu sư kiểm tra xong quay trở về và cười nói. rồi lại hướng về phía tên mặt theo gật đàu và nói tiếp “Kiệt Khắc! Ra khỏi hàng, dẫn bọn họ đến khu A”
“Vâng, không thành vấn đề” Đấu sư Kiệt Khắc dẫn theo 8 người đi về phía cửa vào của Thiết Hạp Lĩnh.
“Tiểu đội vừa xong là ai thế, họ cứ như con hổ đang nhìn chằm chằm con mồi vậy, thật lợi hại. Tiểu đội trưởng lại còn cười với người ta nữa,” một vị đấu sư hỏi
“Đúng vậy, ta còn thấy đội trưởng của chúng ta quan sát bọn họ mấy lần cơ.” một vị đấu sư khác nói thêm
“Đó không phải là tiểu đội hung tàn uy danh lẫy lừng đó chứ, ta nghe nói bọn họ được phân vào khu A đấy. Chừng từng xem qua bọn họ chiến đấu, cũng không biết bọn họ có ghê gớm như lời đồn đại hay không, nếu là thật chắc cũng có thể ngang bằng với lão đại mặt sẹo đấy. Sống ở cái nơi quỷ quái này thật chẳng vui vẻ gì.” Một vị đấu sư khác cảm khái nói.
“Đúng vậy, trăm nghe không bằng một thấy, chỉ nghe nói cứ xem cảnh bọn họ chiến đấu là nhiệt huyết sôi trào, đó mói đích thực là dũng sĩ. Nhưng mà cậu thiếu niên tóc tím đeo thanh đại kiếm trên lưng lúc nãy không phải rất giống với miêu tả trong lời đồn sao?” Một đấu sĩ đột nhiên phát hiện ra và nói
“Chúng ta đánh cược nhé, dù sao thể mọi người ở đây cũng chẳng có thú vui gì, dung việc này để tiêu khiển cũng được. Ta cá là bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, cả đội không ai bị thương và thắng lợi trở về.” Một đấu sư nói đầy khẳng định.
“Cả đội không ai bị thương, không thể nào đâu, đây là nơi nào chứ, nhưng mà việc thắng lợi trở về thì ta tin.” Một vị đấu sĩ khác nói lên quan điểm của mình.
Tên mặt sẹo và tiểu đội trưởng nhìn mấy đội viên cấp dưới và cười.
“Đi qua ngọn núi này, mấy khe núi sâu bên tay phải chính là khu A rồi. Ta chỉ đưa các người đến đây thôi.” Đấu sư Kiệt Khắc cung kính nói với Hạ Thúc. Hắn vốn rất oán giận tiểu đội trưởng của hắn đã bắt hắn một mĩnh dẫn bọn họ đến khu A, bình thường phải 2 người đi cơ. Một mình hắn phải một mình đối phó với những con hồn thú cấp thấp, có thể không bảo vệ được các thành viên trong đội này, hắn nghi ngờ không biệt có phải mấy người này đã đắc tội với đội trưởng hay không, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện trên đường đi của tiểu đội thì hắn chẳng còn gì để nói nữa, cả đoạn đường hắn chưa phải ra tay lần nào, cả đội bọn họ chẳng ai nói gì, nhưng cả đội đều là cao thủ cả, đặc biệt là khi thấy hồ triệu giết một con mộc hung hồn thú cấp 6, hắn đã cực kì kinh ngạc, thật là một kẻ hung ác, đến giờ hắn thật sự có chút hoảng hốt. Lộ trình của một ngày, chỉ nửa ngày đã đến nơi rồi. Hắn phát hiện ra không phải là hắn đi bảo vệ người ta mà là người ta đang bảo vệ hắn thì quyết định chỉ đường cho bọn họ thôi, hắn không đi nữa.
“Phía trước chính là khu A sao, được rồi, xin cảm tạ.” Hạ Thúc trên cả đoạn đường có hơi “tâm hồn treo ngược cành cây” giờ đứng ra nói: “Có cần chúng ta cho người tiễn ngươi quay về không.” Cái tên Kiệt Khắc tuy tận tâm với công việc nhưng nhát gan này, cả đoạn đường mỗi lúc có hồn thú xuất hiện là cứ run lên không ngừng, đành phải để tên đại tinh tinh Hồ Triệu đi trước mở đường. Nhưng tên tiểu tử hắn cũng biết điều, trên đường đi lúc nào cũng kính trọng các thành viên trong đội nên Hạ Thúc cũng không đành long để hắn chết dưới miệng con thú nào đó, nhưng Hạ Thúc hình như cũng chưa nghĩ tới việc hắn cũng chỉ là một nhất tinh đấu sư như Kiệt Khắc mà thôi.
Nghe xong câu nói đó, Kiệt Khắc run lên, phiền muộn hết chỗ nói, thật không hổ là những kẻ mạnh, hắn sớm rút lui khỏi chỗ này vẫn là tốt nhất. “Không cần đâu”, Kiệt Khắc buông một câu rồi chui vào trong rừng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong một thâm cốc của Thiết Hạp Lĩnh, Tinh Kì, Tiêu Khả, La Mai, Mạc Thanh, Mã Khắc La, Hồ Triệu, Từ Phong và cả Hạ Thúc 8 người làm thành một vòng tròn.
“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ phải ở trong Thiết cốc này nửa tháng, mười ngày đầu chúng ta cùng hành động, hái được thuốc chia đều cho tám người, 5 ngày sau thì mọi người chia ra tìm thuốc, cũng có thể chia ra mấy người một đội. Trong khoảng thời gian này, việc quan trọng nhất là các ngươi vẫn chưa có hồn thú thì phải tìm lấy một con cho mình để mà lập giao kèo, có hồn thú giúp sức, tính mạng các ngươi sẽ càng an toàn hơn, cơ hội tìm được thuốc cũng sẽ tăng lên, hồn thú có thể linh cảm được nguy hiểm, cũng có thể thấy được mùi dược liệu, việc tìm hồn thú này cách ngươi phải suy nghĩ kĩ, hồn thú có nhiều loại, có loại mũi thính, có loại biết bay, lại có loại có sức chiến đấu lớn mạnh, bây giờ các ngươi có thời gian một buổi chiều để suy nghĩ, nghĩ xong, ngày mai chung ta sẽ bắt đầu đi tìm. Đối với việc hái thuốc của chúng ta sau này mà nói, hồn thú có khả năng giúp đỡ rất lớn.” Hạ Thúc đứng trước mặt 7 người còn lại nói ra kế hoạch của mình.
Mọi người đều tán thành quyết định này, ngày hôm nay sẽ dựng trại ở đây, đây là lần đầu tiên mọi người vào trong núi sâu nên cũng có chút hưng phấn. Tinh Kì và Từ Phong phụ trách việc rà xoát mấy dặm xung quanh xem có có hồn thú nguy hiểm nào không; Tiêu Khả, Mã Khắc La và Hồ Triệu phải dựng xong tám căn lều bằng gỗ trước khi trời tối, La Mai và Mạc Thanh phụ trách việc nấu nướng và giăng bấy. Còn Hạ Thúc nói hắn là đội trưởng, phải đi tuần tra bên ngoài để quyết định lộ trình của ngày mai.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip