Càng thần kỳ hơn là từng vòng ánh sáng đỏ sậm ấy tấn công vào Hắc Ám Cụ Phong, tuy không đủ lực đánh tan nó nhưng vẫn đủ sức ngăn cản đồng thời làm nó suy yếu, khi Mã Tiểu Đào đến trước mặt Độc Cô Thượng Thiện thì Hắc Ám Cụ Phong gần như đã bị ngọn lửa màu đỏ của cô làm suy yếu hơn một nửa.
Độc Cô Thượng Thiện lúc này không còn cách nào nữa, bọn họ làm sao né tránh được, khi cả ba hợp thành một thì tốc độ chẳng thể nào so được với Mã Tiểu Đào.
Hồn Hoàn thứ năm trên người hắn nhấp nháy, vũ hồn U Minh Cuồng Sư đồng dạng cũng là một vũ hồn có lực công kích khá mạnh. Nhưng, cho dù hắn ở trong trạng thái cuồng bạo, cho dù hắn và hai đồng đội cùng phối hợp, thì vẫn không thể ngăn cản được thế tấn công của Mã Tiểu Đào.
Ầm.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, một nửa sàn đấu đều bị ngọn lửa mạnh mẽ cắn nuốt. Bên dưới khán đài, các khán giả sẽ thấy trên sàn đấu xuất hiện một bông hoa lửa rồi bỗng nhiên nở rộ, ba bóng người bay thẳng lên trời, dĩ nhiên là được Thiên Sát Đấu La cứu lên không trung rồi. Tuy vậy, lúc này cả ba cũng bị dư chấn mang vết thương khá nặng, và Cửu Chuyển Biến Hồn Nghi sau lưng bọn họ cũng vỡ tan.
À không không, chính xác là có đến bốn bóng người được tóm lên không trung, vì tính cả Hoàng Hà Vân kiệt sức nằm dưới đất được Thiên Sát Đấu La thuận tay bắt lên nữa.
Đồng thời kết thúc trận đấu không chỉ là Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào, cuộc chiến bên phía Bối Bối cũng đã đi đến hồi kết, đương nhiên, để chiến thắng đối thủ khó chơi thế này không chỉ dựa vào mỗi một mình hắn.
Tốc độ của vũ hồn Thiểm Điện Chuẩn quá nhanh, cộng thêm một chút thuộc tính lôi điện, đúng là có sức kháng cự rất mạnh với tác dụng gây tê liệt từ lôi điện của Bối Bối. Cũng may, vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long khá mạnh nên Bối Bối mới có thể kiên trì đến lúc này, dù thế, khi Tinh La Thủ Hộ bị phá vỡ, cả người hắn cũng đã chằng chịt vết thương.
Nháy mắt sau khi Tinh Chi Thủ Hộ sụp đổ, Hồn Vương Thiểm Điện Chuẩn Trần Tiểu Kiệt cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn lập tức quyết định sử dụng kỹ năng công kích mạnh nhất của mình, hi vọng có thể nhanh chóng xử lý Bối Bối. Nhưng đúng lúc này, một tia sáng màu đen bay đến phía sau Bối Bối. Làm đòn công kích cực mạnh của Trần Tiểu Triệt khi bay đến Bối Bối đã chạm phải một lá chắn rất cứng và nặng, vô cùng lạnh lẽo.
Rốt cuộc Huyền Minh Trí Hoán cũng được xuất hiện trong trận đấu này, có điều lần này là người nhà đổi chỗ với nhau.
Bối Bối tuy bị thương không nhẹ nhưng đều là vết thương ngoài da, sau khi Từ Tam Thạch đổi chỗ với hắn, hắn lập tức không chút do dự vọt trở về. Hơn nữa, trong lúc ấy, cả người Trần Tiểu Kiệt đột nhiên như bị đông cứng không thể cử động.
Với thực lực của Từ Tam Thạch, dĩ nhiên hắn không thể khóa chặt Trần Tiểu Kiệt như thế. Nhưng đừng quên, bên phía học viện Sử Lai Khắc lúc này vẫn còn một vị Chủ Khống mang tâm trạng vô cùng bức bối.
Một quầng sáng màu lam từ trên người Từ Tam Thạch di chuyển sang người Bối Bối.
Đây là Hồn Kỹ thứ năm của Lăng Lạc Thần, Băng Diệu Hoàn.
Có điều, lúc này Băng Diệu Hoàn không phải mang tác dụng hạn chế đối thủ mà ngược lại, không ngừng được Lăng Lạc Thần khống chế khuếch trương ra bên ngoài.
Bất kể Hồn Sư Thiểm Điện Chuẩn có tốc độ nhanh thế nào, hắn cũng không thể nhanh chóng sử dụng kỹ năng tăng tốc chạy khỏi phạm vi vây khốn này được. Cho nên, hắn dĩ nhiên là bị khóa chặt.
Không có Hoắc Vũ Hạo phụ trợ, thuộc tính vũ hồn của Lăng Lạc Thần lúc này không phải là Cực Hạn Chi Băng, nhưng nếu cô không thể khóa chặt một Hồn Sư có tu vi yếu hơn cả mình lại còn là hệ Mẫn Công không am hiểu phòng ngự nữa thì cô làm sao ăn nói với mọi người đây? Khống Chế khắc Mẫn Công, đây chính là một chân lý mà bất cứ ai cũng công nhận.
Tên gia hỏa Từ Tam Thạch bỉ ổi kia sở trường là gì? Không phải cái năng lực Phòng Ngự kia đâu, mà là bỏ đá xuống giếng, giậu đổ bìm leo. Hắn không những sử dụng Hồn Kỹ thứ ba Huyền Minh Chi Lực mà còn dùng tiếp Huyền Minh Chấn, liên tục tấn công vào người Trần Tiểu Kiệt.
Cho dù lực công kích của hắn chẳng đáng nhắc đến nhưng bị cái tấm chắn vừa nặng vừa cứng lại còn lạnh lẽo vô cùng đập vào người dĩ nhiên là chả thoải mái gì. Hơn nữa, Huyền Minh Chấn của hắn không chỉ rơi xuống người Trần Tiểu Kiệt mà còn "lỡ tay" đánh về phía Bối Bối có "thâm cừu đại hận" với hắn.
Bối Bối bị tấn công chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng và nho nhã.
Sau đó, hàng loạt tiếng sét ầm ầm vang lên trên sàn đấu. Thiên Sát Đấu La mặc dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La, bất cứ lúc nào lão thấy cần thiết đều sẽ ra tay cứu các đệ tử, tránh xảy ra tình huống đáng tiếc, nhưng, dù sao lão vẫn là một người bình thường đâu phải ba đầu sáu tay. Trong thời điểm, ba trận đấu đồng loạt đi đến hồi kết, lão dĩ nhiên sẽ chọn ứng cứu những trường hợp lão cho là sẽ gặp nguy hiểm.
Trần Tiểu Kiệt tuy bị đám người Bối Bối vây công nhưng dù sao hắn cũng là Hồn Vương, mà Bối Bối chỉ là Hồn Tông, tu vi chênh lệch đến một bậc. Cho nên, Thiên Sát Đấu La theo bản năng cho rằng có lẽ Trần Tiểu Kiệt sẽ không bị thương quá nặng, cứ nhìn dáng vẻ Bối Bối xem, hết sức lịch sự và nho nhã.
Đáng tiếc, vị Thiên Sát Đấu La này nào ngờ rằng, con người kia, dáng vẻ càng lịch sự, càng dịu dàng, càng ôn nhu, thì lại càng đen tối, xấu xa và hiểm độc.
Ban nãy Bối Bối bị Trần Tiểu Kiệt đánh rất thảm, trên người đầy vết thương. Bị đánh như vậy bảo không nổi điên làm sao được? Từ trước đến nay đúng là hắn không phải người lấy oán báo ân, nhưng tuyệt đối là người có cừu tất báo.
Lôi Đình Long Trảo nhanh chóng chộp lấy vai Trần Tiểu Kiệt, sau đó đẩy Trần Tiểu Kiệt ngã xuống đất, kế tiếp, Bối Bối nhẹ nhàng dùng cùi chỏ đánh mạnh xuống người Trần Tiểu Kiệt.
Càng độc ác hơn là khi hắn vừa rút tay về thì Từ Tam Thạch ở phía sau bay đến đè hắn ngã xuống người Trần Tiểu Kiệt.
Trần Tiểu Kiệt liên tục bị đánh, miệng kêu la không ngớt, nhưng hắn chưa kịp khôi phục tinh thần thì Lôi Đình Vạn Quân của Bối Bối lại xuất hiện, vô số xà điện lượn lờ khắp nơi.
Lúc này đương nhiên không chỉ Trần Tiểu Kiệt bị điện giật mà cả Từ Tam Thạch giậu đổ bìm leo sau lưng Bối Bối cũng không thoát, kế đến, Bối Bối bật dậy, một cước đá bay Từ Tam Thạch đang bị điện giật trợn trắng hai mắt.
Kế đến, Bối Bối tiếp tục "chăm sóc" Trần Tiểu Kiệt bằng hàng loạt đoàn rắn điện.
Đến khi vị Thiên Sát Đấu La rảnh tay đến cứu Trần Tiểu Kiệt thì anh bạn Thiểm Điện Chuẩn ấy, bề ngoài đã bị điện giật cháy đen thui, run rẩy nằm dưới mặt đất.
Từ khi cục diện của trận đấu bắt đầu thay đổi đến khi kết thúc chỉ khoảng bảy tám lần hô hấp, học viện Sử Lai Khắc nháy mắt đã cho các khán giả mãn nhãn trước sự phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Bên phía học viện Tinh La đã có sáu người mất quyền thi đấu, Đái Thược Hành đứng dậy lảo đảo đi về phía công chúa Cửu Cửu, nhưng lúc này hắn không hề có ý tấn công cô mà bình thản nhìn chằm chằm cô ấy.
Công chúa Cửu Cửu lúc này đã lui đến sát rìa sàn đấu, từ lúc cô bị choáng váng đến khi tỉnh táo lại thì trận đấu cũng gần như kết thúc.
Công chúa Cửu Cửu bị tình thế trước mặt dọa ngẩn người, cô rất muốn nói cô còn kỹ nặng rất mạnh chưa kịp sử dụng. Nhưng rõ ràng lúc này nó không còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù vũ hồn Tinh Quan của cô có mạnh đến mức nào, nó cũng chỉ là một vũ hồn thiên về phụ trợ, đối thủ trước mặt có đến hai Hồn Đế, cô có thể làm gì đây?
- Cửu Cửu, nhận thua đi.
Đái Thược Hành bình thản nói, dĩ nhiên hôm ở phòng đấu giá ấy không phải là lần đầu tiên hắn gặp công chúa Cửu Cửu, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy mỗi khi ánh mắt hắn nhìn về phía công chúa Cửu Cửu sẽ trở nên vô cùng dịu dàng.
Cửu Cửu lạnh lùng nói:
- Ta cũng không phải bại dưới tay ngươi.
Cô nói xong liền xoay người nhảy xuống, đồng thời, trận đấu này cũng xem như đã kết thúc.
Vì diễn biến của trận đấu này diễn ra quá nhanh, nên tính ra từ lúc bắt đầu đến kết thúc không mất bao nhiêu thời gian, thậm chí các khán giả bên dưới còn không kịp xem kỹ những màn chiến đấu kịch liệt trên sàn đấu nữa.
Khi mới bắt đầu, học viện Tinh La hoàn toàn nắm giữ tiết tấu trận đấu nhưng cuối cùng bỗng nhiên học viện Sử Lai Khắc lại bùng nổ và nghịch chuyển tình thế, cho nên, rất là kích thích. Nhất là những người của học viện Sử Lai Khắc, mãi đến khi trận đấu kết thúc rồi, nhịp tim của họ vẫn đập rất nhanh.
Mã Tiểu Đào nhìn thấy đối thủ đều đã rời khỏi sàn đấu liền lập tức xoay người, vỗ cánh hạ xuống trước mặt Lăng Lạc Thần, giọng nói của cô đã có chút khàn khàn:
- Áp chế giúp ta, nhanh.
Lúc này, hai tròng mắt của cô đã hóa thành màu đỏ sẫm, lóe ra hung quanh, giống như muốn không thể kiểm soát được lý trí nữa rồi.
Lăng Lạc Thần không dám trậm trễ, cô lập tức giơ pháp trượng điểm lên trán Mã Tiểu Đào, một cái Băng Diệu Hoàng nhẹ nhàng rơi xuống người Mã Tiểu Đào mạnh mẽ áp chế Tà Hỏa muốn bùng nổ trong người cô.
Cả người Mã Tiểu Đào được luồng hàn khí lạnh như băng kia làm run rẩy một trận, sắc mặt của cô đỡ được vài phần nhưng tròng mắt vẫn còn màu đỏ sậm.
Đái Thược Hành thấy công chúa Cửu Cửu nhảy khỏi sàn đấu thoáng ngẩn người, sau đó lập tức xoay người nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã ngất xỉu trên sàn đấu, trong mắt hắn lóe ra một tia quái dị, thậm chí có chút lạnh như băng.
Đúng vậy! Trận này không phải hắn đánh bại công chúa Cửu Cửu. Khi đó hắn chẳng những bị thương mà bản thân còn chưa thể đánh bại nhóm bốn người một thể kia, nếu đối thủ không phải muốn giải quyết hắn trước tiên mà để Thiểm Điện Chuẩn xử lý Bối Bối trước thì lúc sau, gần như một mình hắn phải đấu với cả đội bọn họ, hắn có thể kiên trì bao lâu? Lúc đó, thắng bại của trận đấu này khó mà nói được, ít nhất, cán cân sẽ nghiêng về phía đối phương.
Mà trận đấu này, người thật sự thay đổi cục diện là hai cậu bé đã ngất xỉu kia. Nhưng rốt cuộc bọn họ đã làm gì? Mãi đến khi bọn chúng ngã xuống thì cục diện rối rắm của học viện Sử Lai Khắc mới được gỡ bỏ. Những gì bọn họ đã làm, e là chỉ có Lăng Lạc Thần và Từ Tam Thạch với có thể thấy rõ, nhưng nói thế nào, bọn họ vẫn là ngôi sao của trận đấu này.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Phá vỡ Tinh Chi Thủ Hộ, đồng thời cũng đập tan chiếc lồng giam với lực phòng ngự tuyệt đối, hai hành động này nối tiếp nhau khiến cục diện hoàn toàn thay đổi và tan rã luôn chiến lược lẫn chiến thuật của phía học viện Tinh La.
Đái Thược Hành nghĩ đến đây liền chạy về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông định đỡ hai người dậy.
Đúng lúc này, một đôi tay xuất hiện trước mặt hắn, Bối Bối mỉm cười xuất hiện nói:
- Học trưởng, để ta làm cho.
Đái Thược Hành thoáng lặng người, hàn ý trong đầu cũng tan biến, nhất thời hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn gật đầu một cái rồi lui về sau nửa bước.
- Đưa ta.
Một đôi tay nóng rực đột nhiên vươn đến tóm lấy Hoắc Vũ Hạo đang được Bối Bối dìu dậy, sau đó cả người chợt lóe một cái, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Từ Tam Thạch đứng bên cạnh Bối Bối trông thấy mà giật giật khóe miệng, thở dài một tiếng nói:
- Ta đồng cảm với Vũ Hạo, có điều, ta cũng muốn cảm tạ hắn, từ ngày có hắn, Tiểu Đào tỷ không có tìm ta gây phiền phức nữa...
- Vòng Bán Kết, trận đầu tiên, Đoàn Chiến, học viện Sử Lai Khắc thắng học viện Tinh La.
Thiên Sát Đấu La không chút tức giận, lạnh lùng thông báo kết quả.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, Bối Bối và Từ Tam Thạch đều mang vết thương với mức độ không giống nhau, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bị thoát lực ngất xỉu, ai bảo tu vi của bọn chúng thấp quá làm gì? Mã Tiểu Đào sau khi sử dụng Tà Hỏa đã bị cắn trả, được Lăng Lạc Thần trợ giúp áp chế một chút nhưng vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn, cho nên vừa thanh tỉnh lại liền lập tức cướp lấy Hoắc Vũ Hạo.
Có điều, so với học viện Sử Lai Khắc, tình huống bên học viện Tinh La còn thảm thương hơn, đội trưởng bọn họ, công chúa Cửu Cửu bị thương, Hoàng Hà Vân, Chiến Hồn Sư hệ Cường Công mạnh nhất cũng vì phải chịu quá nhiều hồn lực mà bị nội thương nghiêm trọng, e là rất lâu nữa mới có thể khôi phục. Một Chiến Hồn Sư hệ Cường Công nữa là Độc Cô Thượng Thiện cũng bị thương không nhẹ, hắn bị Mã Tiểu Đào trong trạng thái hóa thân thành Tà Hỏa Phượng Hoàng sử dụng Phượng Hoàng Xuyên Vân Kích đã bị thương nặng, nếu không phải Thiên Sát Đấu La ra tay kịp thời e là cả nhóm bọn họ đều đã bị ngọn lửa Phượng Hoàng thiêu cháy rồi. Tuy vậy đôi cánh Thứu Hồn Sư của hắn bị thương không nhẹ, vết thương của hắn nằm trong tận căn nguyên. Có thể nói, bảy học viên của học viện Tinh La đừng mơ có chuyện hồi phục trạng thái đỉnh phong trong trận đấu cá nhân ngày mai nữa, mà bọn họ đã thua một trận rồi, muốn hòa thì ngày mai nhất định phải thắng học viện Sử Lai Khắc mới được.
- Vương lão sư, Vũ Hạo và Vương Đông rốt cuộc đã làm gì thế?
- Ta cũng không nhìn rõ được cục diện trên sàn đấu, làm sao ta biết được.
Lăng Lạc Thần trầm tư một lát, nói:
- Có lẽ là Vũ Hồn dung hợp kỹ. Hoàng Kim Lộ của bọn họ đường như có thể khắc chế cái kỹ năng phòng ngự toàn diện của công chúa Cửu Cửu. Sau đó hai người đó còn kết hợp một lần nữa, cái kỹ năng ấy vô cùng đặc biệt, ta không thể nào hình dung nổi nó lại mạnh đến mức đó. Nhưng đúng nó đã làm tầng hào quang kia vỡ nát. Không lẽ hai đứa nhỏ ấy có thêm Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ hai sao?
- Tạm thời không thảo luận vấn đề này nữa, chúng ta trở về thôi.
Đái Thược Hành nhíu mày nói:
- Chúng ta không ở lại xem trận chiến của học viện Đế Áo với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sao?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Từ trận đấu hôm nay các con vẫn chưa nhận ra sao? Trước khi học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư gặp chúng ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không để lộ chiến thuật ra ngoài, chúng ta ở lại chỉ lãng phí thời gian vô ích, chi bằng lúc này trở về khôi phục thực lực. Tuy tiếp theo học viện Tinh La khó có cơ hội đánh bại chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể xem thường.
Đúng vậy, hồn kỹ mà Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông sử dụng để phá vỡ Tinh Chi Thủ Hộ chính là Vũ Hồn dung hợp kỹ mà bọn họ vừa thí nghiệm thành công. Nói một cách chính xác, là Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ hai của bọn họ.
Nương theo tu vi tăng lên, năng lực của cả hai cũng càng mạnh, nhất là độ hòa hợp của Hạo Đông Lực, khiến khi bọn họ sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng tiêu hao lượng hồn lực thấp hơn so với những Vũ Hồn dung hợp kỹ bình thường.
Đồng thời, cơ thể Hoắc Vũ Hạo sau khi được Sinh Linh Kim cải tạo, khả năng chịu đựng cũng nâng cao, đấy là lý do tại sao hôm nay bọn họ có thể liên tục sử dụng đến hai cái Vũ Hồn dung hợp kỹ.
Nếu không phải Y Lai Khắc Tư nhắc nhở, Hoắc Vũ Hạo e là không thể nào dám thử, vì nếu thất bại cũng là mất mạng.
Trong thời gian thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng tương đương với việc dung hợp Vũ Hồn lẫn Hồn Lực giữa hai người, nếu có thể dung hợp hoàn mỹ thì sẽ phóng thích được một kỹ năng biến dị, tuy nhiên, trong quá trình này phải cần một người làm chủ đạo.
Không thể nghi ngờ, cả Hoàng Kim Lộ lẫn Hồn Kỹ thứ hai của hai người đều do Hoắc Vũ Hạo làm chủ, cho nên cái hắn phải chịu đựng sẽ nhiều hơn Vương Đông. Sau khi phụ thêm Hồn Cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, cơ thể hắn mỗi lần sử dụng Hoàng Kim Lộ đã không chịu khổ nhiều quá, đến khi sử dụng đến Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ hai thì hắn và Vương Đông đều đã đến cực hạn. Vương Đông ngất xỉu, bản thân hắn phải nhận lượng hồn lực nhiều hơn đồng thời mới tranh thủ được chút thời gian cuối cùng.
Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ hai của bọn họ là kết quả của sự kết hợp đồng thời hai vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt và Hạo Thiên Chùy.
Vũ hồn Linh Mâu dung hợp cùng Quang Minh Nữ Thần Điệp, vì lấy Linh Mâu làm chủ đạo nên đó là sự kết hợp giữ Tinh Thần Lực và Quang Minh, cộng thêm một chút trợ giúp từ Tử Cực Ma Đồng, kế đến mới thông qua Hạo Đông Lực mà thúc dục ra ngoài. Nói một cách tương đối, Hoàng Kim Lộ có khuynh hướng nghiêng về khống chế kèm theo lực phá hoại cực lớn.
Mà Băng Đế và Hạo Thiên Chùy là hai vũ hồn gì?
Không thể nghi ngờ, bọn chúng đều thiên về tiến công, là phá hoại trong phá hoại. Một cái là một trong Tam Đại Thiên Vương vùng cực Bắc, Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng, cái còn lại là Vũ Hồn từng có một thời đứng đầu thiên hạ. Cả hai kết hợp với nhau thì chỉ có thể sinh ra một kỹ năng có tác dụng phá hoại vô cùng khủng bố.
Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ hai này cũng đã được Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đặt cho một cái tên tương xứng với Hoàng Kim Lộ.
Băng giá trong Nóng bỏng, Thiên Đế Chùy.
Vũ Hồn Băng Đế có thuộc tính Băng Cực Hạn làm chủ đạo mang theo lực phá hoại kinh khủng phối hợp với Hạo Thiên Chùy với lực phá hoại nghiêng về sức mạnh, quả là một sự phối hợp hoàn mỹ. Ảo ảnh trưởng thành của Hoắc Vũ Hạo xuất hiện trong tích tắc đó là hình ảnh phá vỡ không gian xuất hiện tại đây để sử dụng một kích khủng bố ấy. Nháy mắt, lực phá hoại từ kỹ năng này mạnh gấp mấy lần thực lực thật sự của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Không biết có phải vì % hòa hợp của bọn họ quá cao không mà khi bọn họ tiến hành thí nghiệm Vũ Hồn dung hợp kỹ chỉ cần vài ngày đã có những kết quả không ngờ được.
Hai cái Vũ Hồn Song Sinh, trên lý thuyết có thể tạo ra bốn Vũ Hồn dung hợp kỹ, trừ Hoàng Kim Lộ ban đầu, ba cái còn lại, bọn họ đều thí nghiệm thành công. Đây là lý do vì sao Vương Ngôn dám cho hai người bọn họ lên thi đấu ở trận bán kết thay vì là Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu.
Sự thật chứng minh quyết định của Vương Ngôn vô cùng chính xác, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, hai Vũ Hồn dung hợp kỹ đã mang đến tác dụng quan trọng cho trận đấu này. Cho dù Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo bị ảnh hưởng mà suy yếu thì trận chiến này hắn vẫn tỏa sáng.
Có điều, lúc này hắn đã bị Mã Tiểu Đào tóm về Tinh Hoàng Đại Tửu Điểm thì hơi bị thảm.
Mã Tiểu Đào về đến tửu điếm gần như bay về phòng mình như một cơn gió, "rầm" một cái, cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi đóng lại.
Cả người cô lúc này như một cái lò lửa, da dẻ vì sự tàn phá của Tà Hỏa mà đỏ bừng. Đôi mắt đỏ sậm, mái tóc màu đỏ tươi phảng phất như bị máu tươi chảy ra nhuộm ướt vậy.
Cô lay mạnh Hoắc Vũ Hạo rồi nói với giọng khàn khàn có chút run rẩy:
- Mau tỉnh lại, lúc này ngươi không thể ngủ.
Hoắc Vũ Hạo vì tiêu hao Hồn Lực quá độ, hơn nữa bản thân vừa sử dụng đến hai cái Vũ Hồn dung hợp kỹ nên mới hôn mê, làm sao chỉ lay động mà tỉnh dậy được. Nhưng tình huống của Mã Tiểu Đào lúc này không ổn một chút nào.
Lần trước Hoắc Vũ Hạo sử dụng Cực Hạn Chi Băng đã giúp cô áp chế Tà Hỏa đến một mức cực thấp rồi, bất kể là tu luyện hay chiến đấu đều có thể thẳng tay mà làm, điều này khiến vết thương trong lòng cô được xoa dịu rất nhiều. Nhất là Hoắc Vũ Hạo lúc nào cũng ở gần cô, cô đã quên mất chuyện phải thường xuyên khống chế Tà Hỏa.
Gần đây, tuy cô cảm nhận được Tà Hỏa trong người mình đã muốn bùng phát rồi nhưng cô vẫn không nôn nóng đi tìm Hoắc Vũ Hạo, cô định sau khi cuộc thi này chấm dứt mới tìm hắn xử lý chuyện ấy.
Có điều trong trận đấu hôm nay, cô chủ động kích phát Tà Hỏa để tăng phúc cho ngọn lửa Phượng Hoàng, trong tình huống vậy, cô không thể nào áp chế nổi nữa. Vũ hồn nguyên tố Băng của Lăng Lạc Thần tuy không yếu nhưng tu vi của cô thấp hơn Mã Tiểu Đào rất nhiều, hai vũ hồn của hai người cũng có khoảng cách chênh lệch không nhỏ. Cho nên, Mã Tiểu Đào mới muốn nhanh về tửu điếm áp chế Tà Hỏa trong người mình.
Cũng may cơ thể Hoắc Vũ Hạo có Hồn Cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt nên lúc này tỏa ra hơi lạnh buốt giá, nhờ vậy Mã Tiểu Đào mới tỉnh táo được một chút. Có điều, lúc này hai người dán chặt vào nhau, cô không có thời gian để ý đến ngọn núi nho nhỏ trước ngực đã bị ép đến biến dạng.
Làm sao? Làm sao bây giờ? Sao nó vẫn chưa tỉnh lại.
Mã Tiểu Đào vội vàng nắm lấy Hoắc Vũ Hạo, Tà Hỏa trong người cô cuồn cuộn dâng lên, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, đấy cũng là dấu hiệu cho thấy cô không thể khống chế nó nổi nữa. Mà một khi cô phát điên, Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm còn nằm ở khu vực đông dân cư thế này, không biết có bao nhiêu người vô tội sẽ chết trong tay cô đây?
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Cô ôm chặt Hoắc Vũ Hạo, bước từng bước dài vào trong phòng vệ sinh, sau đó mở vòi phun nước tắm ra, để cho nước lạnh xối vào người mình và Hoắc Vũ Hạo.
Cho dù là nước lạnh, nhưng mà sau khi tiếp xúc với thân thể nóng bỏng của cô thì cũng phát ra thanh âm xuy xuy giống như đổ nước vào than hồng. Hơi nước nồng đậm trong nháy mắt tràn đầy cả gian phòng, cả gian phòng vệ sinh liền trở nên mông lung.
Được nước lạnh dội vào, nhất thời Mã Tiểu Đào cảm thấy hơi có chút thư thái, sau khi thoáng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô cắn chặt răng một cái, đem hồn lực của mình chậm rãi rót vào trong thân thể của Hoắc Vũ Hạo.
Cô đã không còn biện pháp khác, trạng thái thần trí bán mơ hồ khiến cô hoàn toàn quên mất trạng thái thân thể của Hoắc Vũ Hạo lúc này. Tuy rằng đã hết sức áp chế, nhưng mà Tả Hỏa điên cuồng vừa tiến vào trong thân thể của Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Nếu là trước đây, khi Hoắc Vũ Hạo chưa hấp thu Sinh Linh Kim thì làm như vậy có lẽ hắn đã trọng thương rồi.
Nhưng mà lúc này độ dẻo dai trong kinh mạch của hắn vượt xa so với bình thường. Mặc dù đang ở trong trạng thái kích thích, thân thể kịch liệt run rẩy lên, nhưng kinh mạch vẫn miễn cưỡng ngăn chặn không cho Tà Hỏa chảy vào cơ thể quá nhiều.
Trải qua một trận kích thích như vậy, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng đã tỉnh lại từ trạng thái hôn mê. Cảm giác đầu tiên của hắn là có hai cánh tay đang ôm chặt người mình, cùng với hai thứ gì đó cực kỳ mềm mại đang đè ở trước ngực của mình.
Đây là sao? Hoắc Vũ Hạo vốn đang ngẩn ngơ, ngay sau đó liền cảm nhận được một cỗ Tà Hỏa điên cuồng đang điên cuồng chui vào thân thể mình.
Tuy rằng tình huống sau trận đấu hắn không biết, nhưng mà đối với cỗ Tà Hỏa từng tra tấn hắn đến muốn sống không được muốn chết không xong này thì hắn lại rất quen thuộc! Lập tức hắn liền đoán ra được tình huống trước mắt. Bất kể là kết cục như thế nào, Mã Tiểu Đào chắc chắn đã bị Tà Hỏa phản phệ.
Hơi nước nồng đậm che mất tầm mắt của hắn, nhưng hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng thở dốc kịch liệt của Mã Tiểu Đào, hơn nữa thân thể của hai người kề nhau, dưới sự hành hạ thống khổ của Tà Hỏa, thân thể còn trẻ của Hoắc Vũ Hạo nhiều ít cũng đã có những cảm thụ khác thường.
- Tiểu Đào…Tỷ để… đệ lấy…Bình Sữa…
Hoắc Vũ Hạo giãy giụa nói.
Sau khi Mã Tiểu Đào rót Tà Hỏa vào trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo xong, mặc dù trong thể nội của Hoắc Vũ Hạo còn sót lại không nhiều hồn lực, nhưng Hồn Cốt thân thể của Băng Đến vẫn còn! Lập tức liền có phản ứng. Hơi thở Cực Hạn Chi Băng liền phát ra, chống cự lại Tà Hỏa.
Cực Hạn Chi Băng nhất thời khiến cho Mã Tiểu Đào giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to vậy, thở dài một hơi thỏa mãn. Cùng vừa lúc đó, Cô nghe thấy thanh âm của Hoắc Vũ Hạo.
Dưới tình huống hoàn cảnh lúc này, hơn nữa thần chí bản thân có chút không rõ ràng, Mã Tiểu Đào liền trực tiếp hiểu lầm.
- Tiểu tử hỗn đản này muốn nhân cơ hội mà chiến tiện nghi của lão nương.
Trong cơn giận dữ, Mã Tiểu Đào đã muốn đẩy Hoắc Vũ Hạo ra. Nhưng mà thân thể của Cô vừa mới tách khỏi thân thể của Hoắc Vũ Hạo, Tà Hỏa trong cơ thể liền dâng lên trong nháy mắt khiến Cô không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng ôm chặt Hoắc Vũ Hạo một lần nữa.
Kết quả là, Hoắc Vũ Hạo liền cảm thụ quá trình hai luồng thịt mềm rời khỏi cơ thể rồi lại va chạm lại một lần nữa. Cảm giác va chạm rất tuyệt vời nhưng Tà Hỏa tiến vào cơ thể lại khiến hắn không nhịn được mà rên thảm lên một tiếng. Hai tay theo bản năng cũng muốn đẩy Mã Tiểu Đào ra.
Đừng thấy vóc người của Hoắc Vũ Hạo không lùn, nhưng mà so với Mã Tiểu Đào thì cũng vẫn kém hơn vài phần. Hắn đã bị Mã Tiểu Đào ôm gọn, hai cánh tay cũng ở trong đó, bởi vậy căn bản là không nhấc lên được. Đôi tay này, dĩ nhiên là phải đưa ra phía sau lưng Mã Tiểu Đào. Mà Mã Tiểu Đào bởi vì xông về phía trước kéo Hoắc Vũ Hạo lại nên bị trượt chân, thân thể lảo đảo về phía sau nửa bước, hai tay của Hoắc Vũ Hạo cũng thuận thế trượt tới, vừa vặn đặt lên trên mông của Mã Tiểu Đào.
Cảm giác đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo chính là tròn, sau đó là nóng hâm hấp, tiếp theo là đàn hồi…
- Ngươi…
Lúc này tâm lý của Mã Tiểu Đào bị Tà Hỏa thiêu đốt, thân thể có cảm giác nóng, nhưng lại mẫn cảm gấp bội so với bình thường. Loại trạng thái khiến cô tùy thời đều không thể khống chế được nguy hiểm, nhưng lại là thời gian cường đại nhất. Mà cái cảm giác mẫn tuệ bình thường chỉ dùng để cảm giác địch nhân mà lúc này lại tác dụng ở trên thân thể của mình, cảm giác chỉ cần nghĩ là biết. Vô luận bình thường cô dũng mãnh như thế nào, cuối cùng chũng chỉ là một cô nương chưa lấy chồng mà thôi. Tuy rằng Hoắc Vũ Hạo còn ít tuổi, nhưng dáng người cũng không giống như mười hai tuổi. Bị hắn động vào, Mã Tiểu Đào kêu lên một tiếng, theo bản năng càng thêm ôm chặt hắn, Tà Hỏa nguyên bản đang cố gắng khống chế, nhất thời trào dâng mà ra.
Không đợi Hoắc Vũ Hạo cảm thụ được khoái cảm thì một luồng hơi nóng giống như núi lửa đã xông vào toàn bộ thân thể của hắn.
Bị cỗ nhiệt khí này bao trùm, Hoắc Vũ Hạo cảm giác thân thể đã sắp bị hòa tan. Vốn hiện tại hắn đã đang suy yếu, thần chí đã trở nên có chút mơ hồ. Tự nhiên là hai tay cũng sẽ không buông tha mà bóp mạnh hơn, ngón tay bóp mạnh vào cái mông co dãn, hai người vẫn duy trì tư thế như thế này.
Nước lạnh không ngừng xối xuống, nhưng nhanh chóng biến thành hơi nước. Cả phòng vệ sinh giống như một cái lồng hấp. Quần áo trên người Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt đã ướt đẫm, hắn có cảm giác mình cũng sắp bị nấu chín rồi.
Sau đó, uy lực của Cực Hạn Chi Băng liền dần dần hiện ra. Bây giờ Hoắc Vũ Hạo phải tự thân thừa nhận áp lực băng khắc hỏa. Toàn cơ thể đã bị Tà Hỏa xâm nhập, Vũ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt tự động tiến hành phản kích. Chưa nói có Băng Đế chủ trì, cho dù không có Băng Đế tồn tại thì Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ không bị hòa tan như vậy được.
Đầu tiên hàn khí nhanh chóng theo Hồn Cốt của Băng Đế tràn ra khắp thân thể, bảo vệ lục phủ ngũ tạng của hắn. Tuy rằng Tà Hỏa mạnh, nhưng mà gặp phải cực hạn chi băng cũng chỉ có thể bị triệt tiêu.
Bởi vì có Sinh Linh Kim, nên tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo rất lớn. Khi tinh thần lực tăng lên, đồng thời quyền kiểm soát thân thể so với trước kia cũng chặt chẽ hơn. Thế cho nên, vô luận là Băng Đế, Thiên Mộng hay là Y Lai Khắc Tư cũng không thể dễ dàng điểu khiển thân thể hắn trong tay.
Nhưng mà Băng Đế lại có thể phong ấn lực lượng của chính mình ở trong thể nội của Hoắc Vũ Hạo.
Nếu Tà hỏa nóng bỏng tiến vào trong thể nội của Hoắc Vũ Hạo, một khi đánh lâu dài, Hoắc Vũ Hạo liền xong đời. Băng Đế sao có thể để tình huống này xuất hiện? Khi vừa cảm nhận thấy có chút không đúng, nàng lập tức mở ra một góc phong ấn của mình, cái hình xăm Băng Bích Đế Hoàng ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo hiện ra rõ ràng. Dòng khí lạnh như băng trong nháy mắt truyền khắp toàn thân hắn, lấy xu thế cực kỳ mạnh mẽ triệt tiêu hết Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mã Tiểu Đào.
Nếu đổi lại là trước kia, Băng Đế cũng không dám dùng loại phương thức này để giải quyết vấn đề. Kinh mạch vừa mới bị Tà Hỏa thiêu đốt, tiếp theo lại bị hàn khí xâm nhập, như vậy chỉ sợ là thân thể của Hoắc Vũ Hạo liền trực tiếp hỏng mất. Nhưng hiện tại thì không sao, sau khi dung hợp với Sinh Linh Kim, Y Lai Khắc Tư không chỉ còn là một luồng thần thức nữa
Trong khi Băng Đế hành động thì Sinh Linh Chi Châu ở trong Tinh Thần Hải cũng tỏa ra một luồng khí tức sinh mệnh nồng đậm. Hợp lại một chỗ với cỗ lực lượng mà Băng Đế ra phát ra, cứ như vậy, kinh mạch Hoắc Vũ Hạo có sinh mệnh năng lượng khổng lồ ủng hộ, căn bản là không thể bị phá hỏng được, nhưng lại được trải qua một lần băng hỏa cùng luyện chế.
Thời gian của cả quá trình rất ngắn, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại như được trải qua băng hỏa lưỡng trọng thiên, cả người rùng mình một cái, rũ bỏ hết nhiệt khí trong cơ thể. Hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như đã biến thành một khối thạch anh vậy, hoàn toàn cứng ngắc. Thân thể hắn ở trạng thái này phảng phất cũng đã trở nên trong suốt.
Mã Tiểu Đào thì có cảm giác khác, cô chỉ cảm thấy Tà Hỏa của mình giống như đã tìm được lối thoát, đột nhiên gia tốc thoát ra bên ngoài. Cứ như vậy, dĩ nhiên là cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng chính lúc đấy, cánh tay của Hoắc Vũ Hạo đang túm ở mông của cô đột nhiên lạnh đi, hai dòng nước mát lạnh trong nháy mắt tiến nhập vào trong cơ thể cô.
Loại cảm giác này rất kỳ lại, cô cũng không có sinh mệnh lực khổng lồ để bảo vệ kinh mạch như Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà lấy tu vi mạnh mẽ của cô, kinh mạch toàn thân đã sớm cứng cỏi không sợ thủy hỏa. Nhưng mà lúc trước Tà Hỏa đã thiêu đốt cơ thể của cô, bây giờ cánh tay của Hoắc Vũ Hạo nắm vào mông của Cô thì trong cơ thể nháy mắt liền phát sinh biến hóa. Vừa rồi cặp mông còn bị lửa đốt nóng, đột nhiên sau một khắc liền trở nên lạnh như băng. Dưới cảm giác nóng lạnh thất thường như vậy, Mã Tiểu Đào chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác khác thường khó có thể hình dung truyền khắp toàn thân trong nháy mắt.
Mã Tiểu Đào run rẩy kịch liệt , chẳng những không vì Tà Hỏa được phát tiết rồi mà buông Hoắc Vũ Hạo ra, ngược lại còn ôm hắn chặt hơn. Tiếng thở dốc cũng trở nên kịch liệt, hơi dùng sức lắc lư mông để tránh thoát hai tay của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà thân thể cường hãn của cô lúc này lại căn bản không còn một tia khí lực. Dưới cánh tay lạnh như băng của Hoắc Vũ Hại, cái mông của cô hơi biến dạng. Mà cái cảm giác lạnh như băng hòa quyện với nhiệt độ trong người cô, khiến cho cô phải run rẩy.
"Vì sao lại giải quyết Tà Hỏa của ta ở chỗ này?" Trong lúc run rẩy Mã Tiểu Đào không khỏi liên tục tự hỏi, ngay sau đó cô liền cắn lấy bả vai của Hoắc Vũ Hạo, thân thể run rẩy và co rút càng thêm kịch liệt, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Cái loại cảm giác sảng khoái của băng hỏa lưỡng trọng thiên này rốt cục cũng khiến cô buông lỏng hết thảy đề phòng, không khống chế được cảm xúc toàn thân.
May mắn là lúc này thần chí của Hoắc Vũ Hạo cũng không thanh tỉnh, hắn đang thừa nhận khảo nghiệm toàn thân. Kinh mạch trong cơ thể và nội phủ đang không ngừng biến hóa. Hồn lực khô cạn sau khi được Băng Đế phá giải phong ấn thì nhanh chóng hồi phục. Cả người giống như là tiến nhập vào một trạng thái minh tưởng đặc thù vậy.
Hai người vẫn duy trì cái tư thế ôm đứng có chút quái dị kia ở trong phòng tắm, dần dần, thần trí đều trở nên mơ hồ.
Sương mù ở trong phòng tắm dần dần tan đi, hóa thành một tầng băng vụ khuếch tán ra bên ngoài. Không khí trong sạch bắt đầu xuất hiện ở xung quanh, trong phòng tắm cực kỳ im lặng, chỉ có hình xăm Băng Bích Đế Hoàng ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo lóe lên quang mang như ẩn như hiện.
Không biết qua thời gian bao lâu, Mã Tiểu Đào chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh lại, thần chí dần dần khôi phục, cảm giác đầu tiên của cô chính là lạnh. Lạnh đến mức từ trước tới nay chưa từng có, thân thể không khống chế được mà rùng mình một cái.
Cô vừa động một cái, thanh âm răng rắc liên tục vang lên. Dưới tiếng kinh hô của cô, từng khối băng mỏng trên người vỡ ra rơi xuống.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Bị vỡ vụn không chỉ là Băng mà còn có cả bộ quần áo mỏng manh của cô nữa. Lúc này, trên người Mã Tiểu Đào không còn gì nữa.
"A". Mã Tiểu Đào cúi đầu hô lớn, nhưng không thể điều khiển cơ thể, có điều máu huyết cả người cô lưu thông vô cùng thông thả mà cả người lại hoàn toàn đông cứng. Đừng nói là Tà Hỏa, ngay cả hơi thở của ngọn lửa Phượng Hoàng cũng không thấy đâu, cả người cô lúc này như một khối băng vậy.
Mã Tiểu Đào động đậy, Hoắc Vũ Hạo cũng tỉnh, sau khi tỉnh dậy, hắn theo bản năng di chuyển cơ thể, nhưng lúc này trạng thái của hắn và Mã Tiểu Đào không khác nhau là mấy. Trừ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ mà ngày trước Bối Bối tặng hắn, chả còn gì nữa.
"A" Hoắc Vũ Hạo cũng kêu to. Hơn nữa, đập vào mặt hắn là một bóng người trắng lòa.
- Kêu kêu cái gì, ngươi kêu còn lớn tiếng hơn cả lão nương, làm như ngươi mới là người bị hại.
Mã Tiểu Đào tức giận nói.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới nhìn rõ được gương mặt người đối diện mình là ai, còn có... còn có...
- Nhắm mắt.
Mã Tiểu Đào giận dữ nói.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới kịp phản ứng vội vàng lấy tay che mắt, nhưng hình ảnh hắn vừa trông thấy thì không sao xóa nhòa, ngược lại còn hiện ra rõ ràng hơn.
Mã Tiểu Đào có chút thở gấp, nương theo máu huyết đang chảy trong cơ thể, cả người cô dần ấp ám trở lại, dù sao cơ thể của cô cứng cáp hơn người bình thường rất nhiều.
Cô yên lặng vận tâm pháp, ngọn lửa Phượng Hoàng trong cơ thể dần dần tỉnh lại, Mã Tiểu Đào kinh ngạc phát hiện lần này Tà Hỏa của cô bị áp chế còn triệt để hơn lần trước, bên trong cơ thể cô xuất hiện một viên trân châu màu đen nằm ở vị trí trung tâm của đan điều, còn Hồn Lực thì tinh khiết hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn chút hơi thở Tà Hỏa nào.
Cực Hạn Chi Băng thật mạnh. Lúc này cô mới nhận ra mình nhờ Hoắc Vũ Hạo áp chế Tà Hỏa là nguy hiểm đến mức nào. Lúc ấy trạng thái cơ thể Hoắc Vũ Hạo rõ ràng vô cùng suy yếu.
- Này, đệ có sao không?
Mã Tiểu Đào nhỏ giọng nói.
- Không, không sao.
Hoắc Vũ Hạo có cảm giác khóc không ra nước mắt, hắn tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng vẫn "tràn đầy sức sống", hắn vừa bị nhìn thấy thứ không nên thấy thì cơ thể có phản ứng là chuyện bình thường. Hắn thấy mình tốt nhất nên mặc quần áo vào nếu không rất có thể sẽ lại làm trò cười cho người khác.
Mã Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không hỏi nữa, bầu không khí trong phòng tắm lại im lặng một cách quỷ dị.
Lát sau, cơ thể Mã Tiểu Đào dưới sự giúp đỡ của ngọn lửa Phượng Hoàng cũng không còn đông cứng nữa, cả người cô thoải mái một cách kỳ lạ.
Nếu không có Hoắc Vũ Hạo ở đây, nhất định cô đã hét ầm lên rồi.
Bởi vì Tà Hỏa bị áp chế nên mới như thế sao? Mã Tiểu Đào biết, đáp án chắc chắn không phải như thế, vì sau khi cơ thể cô bình thường trở lại, cô cảm thấy chân mình có dính cái gì nhơn nhớt vô cùng khó chịu. Cô liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, nhìn thấy dạng vẻ quái dị của hắn, cô liền hiểu ra vấn đề.
Cô đứng dậy tung một cước đá Hoắc Vũ Hạo bay ra khỏi phòng tắm, sau đó không quên bỏ lại một câu:
- Mặc quần áo cho tử tế rồi im lặng ngồi ngoài đấy đợi ta, ta chưa cho phép thì ngươi không được ra khỏi đây.
Một cước này của Mã Tiểu Đào nhìn qua không nhẹ nhưng chỉ là bề ngoài thôi, Hoắc Vũ Hạo được rời khỏi căn phòng tắm ấy như được đại xá, lập tức chạy đi miệng không ngừng thở dốc.
Tra tấn, đúng là tra tấn người ta mà, ngoài cảm giác mình vừa bị tra tấn ra thì hắn còn cảm thấy có chút hoảng loạn nữa. Hắn ở cái tuổi này, trong lòng làm sao có cái gì gọi là tạp niệm được, nhưng vấn đề nam nữ vẫn có chút hiếu kỳ, hơn nữa hôm nay hắn còn thấy cái không nên thấy, tâm trạng hoảng sợ là chuyện bình thường. Hắn nhanh chóng lấy quần áo ra mặc vào nhưng không dám rời khỏi phòng Mã Tiểu Đào, dù trong lòng hắn rất muốn lập tức về lại phòng mình, có điều cứ thế này mà đi, Mã học tỷ nhất định sẽ không tha cho hắn.
Hơn nữa, càng làm hắn muốn khóc chính là, trong đầu, hình ảnh hắn ôm mông Mã Tiểu Đào đang dần dần hiện rõ, không những thế, hình như hắn còn sờ soạng, cái này là chuyện gì đây???
So với Hoắc Vũ Hạo đang thấp thỏm lo lắng, Mã Tiểu Đào lại khác, cô dùng ngọn lửa Phượng Hoàng rã đông vòi nước, rồi mở vòi cho nước chảy ào xuống cơ thể mình, gột rửa đi những bụi bẩn.
Cô đã mười chín tuổi, bất kể chuyện gì cũng rõ ràng là trưởng thành hơn Hoắc Vũ Hạo. Chuyện vừa xảy ra tuy rất xấu hổ nhưng cảm giác của cô không giống với Hoắc Vũ Hạo.
Hồi tưởng lại, cô cảm thấy hai má mình nóng rực.
Cô cũng nhớ lại chuyện xảy ra ở bờ hồ Hải Thần dạo trước, Hoắc Vũ Hạo rơi vào tình huống lúng túng, nhưng lần này đổi ngược lại là cô. Có điều dù sao, cô vẫn phải cảm ơn hắn. Cô lại kiểm tra Tà Hỏa trong cơ thể mình, sau đó không khỏi thầm than. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của Hoắc Vũ Hạo, cô cười khẽ rồi tự vỗ trán mình, nó chỉ là một đứa trẻ thôi, dù có xảy ra chuyện xấu hổ thế này cũng không thể thay đổi được.
Nghĩ thế, cô liền nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu, hai tay ôm gối, lưng thẳng, hoàn toàn là bộ dạng của một đứa trẻ vừa làm sai. Gương mặt cũng đỏ bừng.
Nhìn thấy hắn như vậy, Mã Tiểu Đào đột nhiên cảm thấy hắn cũng thật đáng yêu, cô nhịn không được bật cười thành tiếng.
Hoắc Vũ Hạo giống như bị điện giật, vội vàng đứng dậy, hắn cũng không dám ngẩng mặt nhìn Mã Tiểu Đào, chỉ dám cúi đầu lí nhí nói:
- Tiểu Đào tỷ, đệ sai rồi. Đệ không cố ý, thật, đệ... sai rồi....
- Được rồi, người nên nhận sai, người nên xin lỗi phải là ta.
Mã Tiểu Đào cố gắng nói với giọng bình tĩnh một chút, sau đó bước đến xoa đầu Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngồi đi.
Dạng hành động thân mật thế này không khỏi làm Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, hắn vốn nghĩ với tính tình của Mã Tiểu Đào có lẽ hôm nay hắn tiêu đời rồi.
Mã Tiểu Đào kéo Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống, sau đó sang ngồi ở ghế đối diện.
- Ta xin lỗi, Vũ Hạo. Khi vừa kết thúc trận đấu, ta bị Tà Hỏa cắn trả nên trong lúc thần trí không rõ ràng đã mang đệ đến đây, hơn nữa còn trực tiếp truyền Tà Hỏa sang cơ thể đệ nữa, cũng may nó không làm đệ bị thương. Ta bị lửa giận làm váng đầu, liều lĩnh gợi lên Tà Hỏa, lúc đó ta cũng quên mất là đệ đã thoát lực mà ngất xỉu, không thể giúp ta áp chế Tà Hỏa. May mà đệ không có chuyện gì, nếu không ta sẽ hối hận suốt đời.
Từng câu từng chữ Mã Tiểu Đào vừa nói đều vô cùng nghiêm túc và thành khẩn.
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô mà ngẩn người, lo lắng hội hộp cũng tan biến.
Mã Tiểu Đào nói tiếp:
- Cũng may là đệ không bị thương gì, tình huống lúc đó cụ thể ra sao e là đệ cũng không rõ, ta chỉ biết đến vậy thôi...
- Chuyện này chẳng qua là ngoài ý muốn. Ta hi vọng nó sẽ không ảnh hưởng đệ quá nhiều. Đệ còn nhỏ, còn chưa đến tuổi nên gần gũi con gái, không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ lo chuyện học tập tu luyện là được. Hiểu chưa?
- Dạ hiểu, hiểu...
Hoắc Vũ Hạo vội vàng đáp. Hắn không ngờ Mã Tiểu Đào sẽ nói thế, cả người cũng thả lòng, ánh mắt nhìn Tiểu Đào tỷ cũng khác xưa.
Mã Tiểu Đào nhìn dáng vẻ của hắn lại càng cảm thấy đáng yêu, cô nhịn không được cười nói:
- Thôi đừng có cẩn trọng như vậy. Tuy suýt chút nữa ta gây họa nhưng không phải đệ cũng không có bị thương gì sao? Mà trước nay, trừ đệ ra, chưa có người thứ hai chạm vào cơ thể ta, hơn nữa, còn không chỉ một lần.
- Đệ...
Hoắc Vũ Hạo muốn giải thích nhưng không biết nên nói thế nào, hai má lại đỏ bừng.
Mã Tiểu Đào cười nói:
- Thôi, đệ còn nhỏ, ta cũng không có ý gì. Chạm thì chạm thôi, ta cũng không tính toán. Đệ nhỏ hơn ta đến 7-8 tuổi, nếu đệ thích có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Sau này, đệ là người thân của ta, cũng xem như ta không làm mất danh tiết của mình. Đương nhiên, đệ là đệ đệ của ta thì nhất định sẽ không chịu thiệt thòi nữa, trong học viện Sử Lai Khắc ai dám bắt nạt đệ thì ta sẽ xử lý sạch sẽ, thế nào?
- Tỷ tỷ...
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay.
Khóc, là vì đau lòng hoặc cũng có thể vì lòng quá ấm áp, có lẽ, với người bình thường, những lời của Mã Tiểu Đào không có gì quá đặc biệt nhưng với Hoắc Vũ Hạo lại khác.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ có mỗi một người thân là mẹ hắn, những người hầu trong phủ Công Tước đều coi thường hắn.
Mãi đến khi gặp Bối Bối và Tiểu Nhã, vào học viện Sử Lai Khắc, nội tâm lạnh lùng của hắn mới dần dần thay đổi, ấm áp hơn.
Ngay cả Vương Đông cũng không biết khi hắn gặp Hoắc Vũ Hạo lần đầu, lúc đó tâm lý của Hoắc Vũ Hạo vì tổn thương quá nhiều mà suy nghĩ có chút lệch lạc, hắn liều mạng tu luyện cũng vì trả thù. Thậm chí có lúc, hắn còn muốn giết sạch cả nhà Công Tước Bạch Hổ, khiến bọn họ đoạn tuyệt nhất mạch.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Thời gian dần trôi, cũng may Hoắc Vũ Hạo còn bé, mấy người bạn bên cạnh đều là người tốt, quan tâm và chăm sóc hắn nên dần dần mới bình thường trở lại. Tuy vậy, sâu trong nội tâm hắn, hắn vẫn cảm thấy mình rất cô đơn. Đồng đội, bạn bè, dù sao cũng không phải là người thân thật sự. Mà trên thế giới này, hắn đã sớm chẳng còn ai có thể xem là người thân, hắn liều mạng tu luyện, không phải cũng vì tránh để bản thân rảnh rỗi rồi càng thêm cô đơn hay sao?
Lúc này, nước mắt hắn rốt cuộc đã rơi, rơi vì chính câu nói: "Ai dám bắt nạt đệ thì tỷ sẽ xử lý sạch sẽ." của Mã Tiểu Đào.
Tỷ tỷ, nếu mình có tỷ tỷ, thì cô ấy sẽ có thể danh chính ngôn thuận tìm mình đi giúp cô áp chế Tà Hỏa, cũng danh chính ngôn thuận bảo vệ mình, chăm sóc mình, tỷ tỷ, hai từ này đối với hắn, quá xa lạ.
"Khóc cái gì?" Mã Tiểu Đào nhất thời bị giọt nước mắt của Hoắc Vũ Hạo dọa ngẩn người. Hoắc Vũ Hạo đột nhiên từ trên sô pha nhào đến ôm chặt lấy cô mà khóc lớn.
Hắn gào khóc thật to, không còn để ý đến chuyện gì nữa, thậm chí cũng không thèm quan tâm mình khóc đến ướt áo Mã Tiểu Đào nữa.
Mã Tiểu Đào ngẩn người một lúc, sau đó bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Tuy cô không biết tại sao Hoắc Vũ Hạo lại khóc nhưng cô cảm nhận được những đau đớn trong lòng của hắn, nhất là tiếng khóc kia, rõ ràng là có một chút dựa dẫm, một chút ỷ lại.
Bất kỳ cô gái nào cũng có một bản năng của người mẹ, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Đừng thấy bình thường Mã Tiểu Đào nóng nảy dữ dằn nhưng thực tế, nội tâm của cô lại vô cùng tinh tế. Nhiều khi, bên ngoài càng cứng rắn thì bên trong lại càng yếu ớt. Khi Hoắc Vũ Hạo ôm chằm lấy cô mà khóc, đã hoàn toàn kích phát bản năng của người mẹ ở trong cô rồi.
Cô khẽ vuốt lưng hắn, cũng không khuyên nhủ gì, cô biết lúc này chỉ khi nào để hắn khóc một cách thoải mái mới là biện pháp tốt nhất.
Mà Hoắc Vũ Hạo khóc vì nỗi đau trong lòng, càng khóc càng nức nở, không sao ngăn được.
Hắn nhớ lại tuổi thơ ở phủ Công Tước, khi đó, hắn rất sợ mùa đông, vì đến mùa đông, trong căn phòng của mẹ con hắn rất lạnh, ban ngày mẹ hắn vẫn phải làm việc vô cùng cực nhọc, bàn tay bị nứt nẻ nhưng cũng nhất quyết không cho hắn giúp đỡ, hơn nữa, bà còn nhận việc giặt quần áo cho những người làm ở phủ Công Tước chỉ để đổi lấy một chút dầu mỡ bôi lên.
Mẹ hắn hiền lành, hòa ái nhưng rồi cũng phải ôm đau thương mà lặng lẽ ra đi.
Hắn nhớ, có một lần hắn thấy mẹ hắn đau lòng khóc lớn, cũng chỉ vì hắn hỏi người một câu: "Mẹ ơi, chừng nào mới có đủ bánh ngô để ăn no."
"Mẹ ơi, chừng nào mới có bánh ngô ăn để ăn no." Hoắc Vũ Hạo mơ màng khẽ nói.
Chỉ một câu đơn giản như vậy mà Mã Tiểu Đào nghe xong run rẩy cả người, cô nhìn cậu bé trong lòng mình khóc như mưa, rốt cuộc ngày xưa nó đã phải chịu biết bao chuyện đau đớn thế?
"Mẹ ơi... mẹ... mẹ ơi..." Hoắc Vũ Hạo vừa khóc vừa gọi, nước mắt của hắn đã ướt đẫm vạt áo Mã Tiểu Đào, giây lát sau thì chìm vào giấc ngủ.
Hắn khóc hết chừng mười lăm phút, sau đó khi hắn ngủ say rồi Mã Tiểu Đào mới nhẹ nhàng bế hắn lên.
Mỗi người đều nhớ về mẹ của mình, nhưng hắn khóc đau đớn như vậy thì nỗi nhớ kia làm sao có thể đơn giản được? Mã Tiểu Đào có lẽ mãi không quên được nỗi đau đớn khi Hoắc Vũ Hạo gào khóc đêm nay. Hơn nữa, từ giấc mộng của hắn, cô cũng nghe được một vài chuyện ngày xưa của hắn.
Mã Tiểu Đào không bế hắn lên giường mà cô ôm hắn ngồi yên ở đầu giường, để hắn rúc vào lồng ngực mình, tay thì nhè nhẹ vỗ sau lưng hắn... Trận đấu kết thúc vào buổi sáng, lúc này bên ngoài cửa sổ Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm đã sáng đèn, nghĩa là màn đêm đã ập xuống.
Đêm nay Hoắc Vũ Hạo ngủ rất say, rất thoải mái, trong mộng hắn được gặp lại người mẹ đã qua đời của mình, vòng tay của mẹ hắn thật ấm áp, tinh thần lẫn thể xác của hắn đều thả lỏng, lâu lắm rồi hắn mới có thể ngủ mà không phải lo nghĩ gì.
Mẹ ơi, mẹ... mẹ ơi.
Hắn không ngừng lẩm bẩm, hắn ôm chặt lấy mẹ của mình, lúc này hắn cũng không khóc nữa, trong lòng dâng lên một tình cảm ấm áp lạ thường.
Sau một trận khóc lớn, nỗi đau đớn và cừu hận bị đè nén trong nội tâm hắn cũng vì cái ôm ấm áp này mà thả lỏng đi rất nhiều. Có lẽ tuy khúc mắt trong lòng hắn chưa được tháo bỏ nhưng ít ra từ giờ, hắn không còn bế tắc nữa.
Đàn ông dù lớn hay bé, trong cuộc sống vẫn không thể vắng mặt phụ nữ, họ có thể là mẹ, là chị em gái, là người yêu, là vợ, là hồng nhan tri kỷ... Hoắc Vũ Hạo nằm trong lòng Mã Tiểu Đào, cả thể xác lẫn tinh thần cũng bất tri bất giác lớn lên.
Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên rọi vào căn phòng vừa vặn chiếu xuống mặt Hoắc Vũ Hạo, thì hắn cũng dần tỉnh dậy.
Cả người hắn thoải mái không nói nên lời, hồn lực di chuyển thuận lợi trong người, lòng hắn cũng vui vẻ một cách kỳ lạ, giống như tất cả những gì hắn chôn nén trong lòng đều đã phát tiết ra hết rồi vậy.
- Thật thoải mái...
Hắn quay đầu đi định tránh tia nắng mặt trời nhưng vừa vặn chạm phải một cái gì đó hết sức mềm mại, 1/10 giây kế tiếp, hắn lập tức hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn theo bản năng mở to mắt, xuất hiện trước mặt hắn là một gương mặt xinh đẹp.
- Tiểu Đào tỷ, cái này, cái này là hiểu lầm...
Hoắc Vũ Hạo vội vàng buông tay, nhanh như chớp bật dậy, gương mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.
- Đệ gọi tỷ là gì?
Mã Tiểu Đào nghiêm mặt nói.
- Không ngờ ta lại bế đệ ngủ suốt một đêm.
Hoắc Vũ Hạo có chút hồi hộp lên tiếng:
- Tỷ tỷ.
Hắn kêu xong lại cúi đầu xuống đất.
Mã Tiểu Đào ngồi thẳng dậy, hai tay duỗi thẳng về trước, vì duy trì một tư thế lâu nên có chút mỏi nhừ đau đớn, sau đó cô xoa đầu Hoắc Vũ Hạo nói:
- Về phòng mình đánh răng rửa mặt đi.
Một chút cưng chiều trong động tác của Mã Tiểu Đào nháy mắt xua hết lo lắng ngượng ngùng lòng hắn, hắn ngẩng đầu nhìn cô nói:
- Tỷ tỷ.
Mã Tiểu Đào mỉm cười nói:
- Ừ, lần này gọi nghe êm tai hơn rồi.
Nói xong cô lại kéo Hoắc Vũ Hạo đến gần mình sửa sang lại quần áo cho hắn.
- Về phòng rửa mặt rồi đi ăn uống một chút, trời không còn sớm lắm, chúng ta chuẩn bị nhanh còn đi tham dự trận đấu cá nhân nữa.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.