Tô Phong theo lão cha vào Cổ gia, vừa tới cửa đại sảnh, Tô Phong cảm giác có chút không đúng. Nhìn vào trong, Tô Phong thấy ba vị trưởng lão của Cổ gia còn có cha con Cổ Thần cùng Vân kính Hồng, Vân Tuyết. Nhìn thấy như vậy Tô Phong liền biết Vân gia là muốn từ hôn. Trong đại sảnh vang lên tiếng nói chủa Cổ Thần:
"Vân tộc trưởng, ta biết rõ ta và Vân Tuyết có mệnh cách bất hòa, để tránh sau này nàng làm ra những chuyện nhục nhã Cổ gia ta, hôm nay ta đã biết “hưu chi”.
Nghe thấy vậy Tô Phong từ ngoài đi vào liền nói:
"Tiểu Thần, “hưu” tốt lắm!"
Nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên ngoài, mọi người trong đại sảnh đồng loạt nhìn lại thì thấy một thiếu niên, mi thanh tú mục làn da trắng như tuyết hai con ngươi đen kịt đầy linh động nhìn rất cơ trí bước vào.
Đi tới giữa đại sảnh, chưa kịp chào ai thì Tô Phong cảm nhận thấy một luồng áp lực đang đè lên mình, hắn định vận chân khí chống đỡ thì nghe thấy một tiếng "hừ", một thân ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt Tô Phong không phải lão cha hắn thì là ai.
Tô Ngạo thiên vốn là đinh đi vào cùng Tô Phong nhưng nghĩ lại, hắn liền muốn xem sự việc tiếp tục phát sinh ra sao liền đứng ở ngoài xem. Thấy con mình bị Vân Kính Hồng tạo áp lực hắn liền phi vào luôn.
Đứng chắn trước mặt Tô Phong, Tô Ngạo Thiên liền phá tan áp lực mà Vân Kính Hồng tạo ra. Cảm nhận được luồng sức mạnh của Tô Ngạo Thiên, đại trưởng lão của Cổ gia liền giật mình thốt lên:
"Tiên Thiên tầng bảy".
Mọi người trong đại sảnh ngay nghe thấy vậy thì giật mình. Tam đại gia tộc, mạnh nhất mới có Tiên Thiên tầng sáu mà Tô Ngạo Thiên hiện là Tiên Thiên tầng bảy, điều đó đại biểu cho cái gì thì bọn họ cũng biết. Chưa kể thế lực trong bóng tối của Tô gia, mà bọn họ còn chưa rõ.
Tô Ngạo Thiên thấy phản ứng của mọi người thì nhất thời hài lòng sau đó hắn quay sang nhìn Vân Kính Hồng nói:
"Vân gia chủ! Ta cảm thấy ngài có chút hơi quá rồi đấy".
Nghe thấy vậy, Vân Kính Hồng lúng túng, không biết nên làm gì cho phải thì Cổ Thương Khung lên tiếng.
"Thiên huynh! Mọi người coi trọng hòa khí".
Thấy Cổ Thương Khung nói vậy, mọi người nhao nhao gật đầu phụ họa. Tô Hạo Thiên nghe vậy, cũng chỉ gật đầu nhưng chẳng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, rồi hắn đi tới bên cạnh Cổ Thương Khung ngồi xuống.
Tô Phong thấy vậy thì đi tới bên cạnh Cổ Thần, hai người nhìn nhau rồi chuồn ra ngoài, để lại mấy lão già nói chuyện.
Ra đến bên ngoài, Tô Phong nhìn Cổ Thần nói:
"Không ngờ tu vi đệ đã tới Hậu Thiên tầng sáu rồi a!".
Cổ Thần nghe Tô Phong nói vậy thì cười cười không nói gì. Khi hai người đang đi thì Tô Phong nghe thấy có người goị mình ở đằng sau, hắn quay lại thấy Vân Tuyết chạy tới trước mặt mình. Tô Phong hơi cau mày hỏi:
"Vân Tuyết tiểu thư gọi ta có chuyện gì không?"
Vân Tuyết không thèm để ý Cổ Thần bên cạnh liền nói:
"Muội muốn gả cho huynh!".
Nghe thấy Vân Tuyết nói, Tô Phong dùng ánh mắt quái dị nhìn Vân Tuyết, từ trên xuống dưới rồi lắc đầu nói:
"Không được".
Vân Tuyết rơm rớm nước mắt hỏi hắn:
"Vì Sao?"
Tô Phong chỉ lắc đầu không nói, rồi cùng Cổ Thần rời đi, để lại Vân Tuyết đứng một mình nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn. Đến giữa trưa khi Tô Phong đang cùng Cổ Thần ngồi chém gió thì hạ nhân tới nói lão cha hắn đang đợi hắn cùng về. Nghe hạ nhân nói vậy Tô Phong đứng giậy tạm biệt Cổ Thần rồi rời đi.
Khi về đến nhà, Tô Phong nói với Tô Ngạo Thiên là muốn bế quan, không muốn ai quấy giày rồi trở về phòng. Từ hôm đó, ngày lại ngày hắn chỉ tu luyện, tập luyện ấn pháp cùng bộ pháp cứ diễn ra như thế trong vòng một năm. Đến một ngày:
"Rầm..Rầm! Phong nhi nhanh trốn đi".
Tô Phong đang trong trạng thái tu luyện giật mình tỉnh lại. Nghe thấy lão cha hắn dùng sức hét lên, có vẻ như bị thương khá nặng, Tô Phong liền đứng giậy đạp bung cửa phi ra ngoài thì hắn chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp. Khắp Tô gia đều là máu cùng xác chết, nhuộm đỏ lòm cả mặt đất. Vội vã chạy về phía đại sảnh, hắn chứng kiến nơi đó còn nhiều xác chết hơn mấy chỗ hắn chạy qua.
Ở bên trong đại sảnh, Tô Ngạo Thiên đang đánh nhau cùng hai lão giả áo đen, một tên có tu vi Tiên Thiên tầng bảy, tên còn lại là Tiên Thiên tầng tám. Mặc dù Tô Ngạo Thiên có tu vi Tiên Thiên tầng bảy nhưng gặp phải một kẻ ngang mình, cùng một kẻ hơn mình một cảnh giới thì hắn cũng chịu chết. Khi Tô Phong kịp tới, Tô Ngạo Thiên đã bị một lão già cầm kiếm đâm xuyên tim. Còn một lão già khác thì bị Tô Ngạo Thiên chém cụt đầu. Nhìn thấy vậy, Tô Phong thét dài dồn hết sức vào cánh tay, tung trưởng đập chúng lão già khiến hắn chết ngay tại chỗ,
Last edited by icyhot9x; 08-01-2015 at 12:59 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Quyển 1: Sơ nhập Chân Tiên Chương 12: Đối chiến Vạn Thiên Thụy
Tác giả: ™Icy Nguồn: 4vn
"Cha! Người thế nào rồi".
Vừa hỏi, Tô Phong vừa truyền chân khí vào trong người Tô Ngạo Thiên. Khi hắn chuẩn bị lấy hết linh dược ra, cho Tô Ngạo Thiên ăn vào thì Tô Ngạo Thiên cầm tay hắn thều thào nói:
"Phong nhi! Không cần đâu, tình trạng của ta như thế nào ta là người rõ nhất. Ta chỉ cần thấy con bình yên là ta an tâm rồi. Con hãy sống cho tốt, hãy làm những gì mình muốn. Hãy chôn ta bên cạnh mẹ của con".
Nói xong, Tô Ngạo Thiên tắc thở. Tô Phong thấy vậy thì nước mắt rơi càng nhiều, từ khi đến thế giới này, lão cha luôn là người thương yêu che trở cho hắn, khiến hắn cảm nhận được ấm áp. Hắn cảm thấy mình thật vô dụng vì không bảo vệ được lão cha cùng mọi người trong Tô gia. Ngửa mặt lên trời Tô Phong thét lên:
"Lão tặc thiên! Vì sao ngươi lại cướp đi hết mọi thứ của ta vì sao. Ta xin thề kẻ nào giám phạm vào Tô gia, ta sẽ diệt tộc kẻ đó chó gà không tha".
Trong khi đó, tại Cổ gia tình cảnh khá hơn đôi chút, Cổ Thần cùng người trong Cổ gia vẫn chống đỡ được. Vì thế lực kia đã dồn toàn lực tập kích Tô gia nên Cổ gia dễ thở hơn đôi chút. Khi những kẻ áo đen kia đang chiến đấu với người Cổ gia, thì trên không chung, một loạt thi thể bị đóng thành băng rơi xuống, vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Giật mình, mọi người đều ngảng lên thì thấy một thiếu niên khoảng 12 tuổi. Quần áo trên người dính đầy máu, tóc tai toán loan, đôi mắt băng lãnh hàm chứa từng ti chết chóc đang nhìn bọn họ.
Cổ Thần giật mình nhìn thiếu niên kia rồi gọi:
"Phong ca!".
Tô Phong không trả lời, hắn đang nhìn chằm chằm vào một tên Tiên Thiên tầng chín. Không nghi ngờ gì kẻ này là Vạn gia gia chủ Vạn Thiên Thuy. Thấy mình bị thiếu niên kia nhìn chằm chằm, Vạn Thiên Thụy dựng hết tóc gáy lên, hắn cảm nhận một luồng áp lực từ trước đên nay ở thiếu niên kia. Hắn vẫn bình tĩnh hỏi:
"Không biết vị tiểu huynh đệ này tôn tính đại gianh".
Tô Phong vẫn nhìn chằm chằm vào hắn mồm nói ra:
"Tô gia! Tô Phong".
Nghe được Tô Phong trả lời Vạn Thiên Thụy biết không xong rồi. Lần này hắn đến Thành Nhạc Thủy, thứ nhất là trả thù Cổ gia, thứ hai là liên kết cùng Liễu gia diệt hết mấy gia tộc ở đây để làm bá chủ. Khi điều tra, hắn biết ở đây mạnh mẽ nhất là Tô gia nên đã phái rất nhiều cao thủ tới đó. Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng thiếu niên này cùng những thi thể bị đóng băng rơi xuống mặt đất kia, hắn biết những người mình cử tới xong rồi. Hắn không ngờ ở Tô gia còn có một tên quái vật như Tô Phong, nghĩ tới đây hai mắt hắn bùng lên sát ý, hắn muốn giết Tô Phong để trừ hậu hoạn thì nghe được Tô Phong nói:
"Tiểu Thần! Tên này để cho ta, đệ đi giúp người của gia tộc mình đi".
Cổ Thần nghe vậy thì biết Tô Phong muốn giết Vạn Thiên Thụy. Cảm nhận được áp lực từ trên người Tô Phong, Cổ Thần biết Tô Phong đã là Tiên Thiên tầng tám, chưa kể tới Cổ Thần còn cảm nhận thấy trong người Tô Phong còn có một sức mạnh đáng sợ khác.
Gật đầu, Cổ Thần bay đi giúp những người khác, để lại Tô Phong cùng Vạn Thiên Thụy ở lại. Thấy Cổ Thần đã đi, Tô Phong nhìn Vạn Thiên Thụy rồi nói:
"Hôm nay, ta muốn giết ngươi cùng san bằng gia tộc ngươi, để tế vong linh cha ta cùng những người trong Tô gia".
Nói xong, Tô Phong vận chân khí hai tay bấm ấn quyết. Bản thân Vạn Thiên Thụy có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, Thiên Ma Chân Thể đã luyện đến tầng thứ năm, sử dụng Thiên Ma Chân Thể, thực lực tiến sát tới tu sĩ Thần Hải cảnh, là đệ nhất nhân dưới Thần Hải cảnh.
Trong sát na, thân thể Vạn Thiên Thụy bành trướng cao tới bốn trượng, so với gian phòng xung quanh còn cao hơn không ít, cái miệng máu thật lớn mở ra, đủ để nuốt gọn thân thể người trưởng thành, hai cái chân to lớn như đại thụ, cự trảo mở ra, đạt tới mấy trượng.
Băng…
Cự trảo Vạn Thiên Thụy nắm lại thành quyền, đánh về phía trước, một tiếng bạo tạc giống như sấm sét vang nơi chân trời, không khí trong nháy mắt bị cắt xé, một đạo quyền cương chừng hơn trượng trong nháy mắt kích về phía Tô Phong.
"Băng ấn".
Tô Phong hai tay bắt ấn quyết tung ra một đạo ấn cao gần nửa người, bùng lên một luồng khí băng hàn không thể nhìn thẳng.
Tiếng nổ mạch kịch liệt vang lên, quyền cương và ấn pháp chạm vào nhau, năng lượng chân khí cường đại lấy điểm va chạm làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng, hình thành một vòng xoáy năng lượng chân khí lẫn băng phong mắt thường có thể nhìn thấy được, đẩy dời đi hơn mười trượng.
Không ít tu sĩ Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trung kỳ bị vòng xoáy năng lượng chân khí cùng băng phong ảnh hưởng, thân thể nhất thời giống như diều dứt dây, bay văng đi bốn phía, chỉ trong chớp mắt tiếng gào thét vang lên liên tục, có hơn mười tu sĩ tu vi hơi chút yếu ớt bị năng lượng chân khí đánh trúng, bị văng đi hơn mười trượng, thương thế không nhẹ còn một số thì bị đóng thành tượng băng.
Tô Phong cùng Vạn Thiên Thụy hai người cũng bị đẩy lui lại. Tô Phong lấy ra "Tật Vũ Phi Phong" mặc vào, đột nhiên cảm giác được nguy cơ bao phủ, tiếng gió thổi vang lên không trừng, đạo đạo cương khí đè ép trước mặt.
Có nguy hiểm…
Trong lòng Tô Phong rùng mình, không cần quay đầu lại cũng biết, Vạn Thiên Thụy tiếptucj xuất thủ đối với hắn rồi, nhất thời thúc đẩy hiệu quả của Tật Vũ Phi Phong tới cực hạn, trong sát na hai chân đạp chín bước trên mặt đất, sau đó thân thể giống như thuấn di, xẹt qua một đạo tàn ảnh, xuất hiện cách vị trí cũ mấy trượng.
Ầm một tiếng nổ, cự trảo của Vạn Thiên Thụy thất bại, kích vào chính giữa mặt đất, khiến mặt đất bị lún xuống, đá vụn văng tung tóe.
Hử?
Tốc độ của Tô Phong khiến Vạn Thiên Thụy có chút ngoài dự liệu, đột nhiên tốc độ nhanh như thuấn di, để trong lòng hắn thất kinh, cho dù Vạn Thiên Thụy hắn toàn lực cũng không thể đạt tới tốc độ nhanh như vậy.
Mặc dù trong lòng Vạn Thiên Thụy kinh hãi, nhưng động tác nơi tay không hề dừng lại, hai móng chia tay, mười ngón như thoi đưa, một lần nữa chộp về phía Tô Phong.
Người hai nhà Cổ, Vạn tuy rằng vẫn đứng đối lập như trước, thế nhưng ánh mắt của chúng tu sĩ đều chuyển hết lên người Tô Phong và Vạn Thiên Thụy, ai cũng không muốn chuyển ánh mắt đi, hoặc là nháy lấy một cái.
Các tu sĩ Vạn gia chỉ có một phần rất nhỏ từng thấy Vạn Thiên Thụy xuất thủ, bọn họ chỉ biết đại đương gia cường đại tới đáng sợ, thế nhưng đáng sợ tới trình độ nào, lúc này Vạn Thiên Thụy sử dụng Thiên Ma Chân Thể chiến đấu, tu sĩ Vạn gia người nào cũng trừng mắt nhìn thật kỹ.
Thực lực của Tô Phong rất mạnh, nằm ngoài dự liệu của chúng tu sĩ Cổ gia lẫn Vạn gia, đồng thời cũng vì thực lực của Vạn Thiên Thụy mà chấn động không ngớt, ngay cả Cổ Thần cũng không phải là đối thủ, lúc này Tô Phong và Vạn Thiên Thụy đối chiến, kết quả cuộc chiến của hai người quan hệ tới thắng bại cuối cùng giữa hai nhà Vạn, Cổ, chúng tu sĩ nào có người không chú ý?
Thấy mười ngón của Vạn Thiên Thụy tỏa hàn quang um tùm, một trảo bắt ra thì có phô thiên cái địa trảo ảnh, hai trảo đều xuất hiện, thậm chí mười ngón như thoi đưa, tựa hồ ngay cả trời đêm cũng bị xé rách, tu sĩ Cổ gia cùng Cổ Thần mà toát mồ hôi lạnh.
Tu sĩ Vạn gia thì mỗi người đều tươi cười đầy mặt, cùng nhau kêu lên hoan hô:
"Đại đương gia… Đại đương gia…"
Thấy sĩ khí tu sĩ Vạn gia tăng vọt, không biết ai đi đầu hô lên một câu:
Tô Phong…
Nhất thời chúng tu sĩ Cổ gia không nguyện yếu thế, cùng nhau kêu lớn:
"Tô Phong… Tô Phong…"
Đối mặt với mười ngón của Vạn Thiên Thụy chộp tới, khóe miệng Tô Phong nổi lên một tia cười nhạt.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Quyển 1: Sơ nhập Chân Tiên Chương 13: Giết Vạn Thiên Thụy, diệt Vạn gia
Tác giả: ™Icy Nguồn: 4vn
Hai tay bắt ấn từng luồn khí lạnh bắt đầu tích tụ lại, một ấn cao ngang Tô Phong hình thành. Trên ấn pháp có những hoa văn khó hiểu phát sáng, nhìn rất đẹp. Khi ấn pháp đã hình thành, Tô Phong liền đẩy về phía Vạn Thiên Thụy, đối mặt với ấn pháp đang bay tới, Vạn Thiên Thụy lền tung ra một quyền.
Thấy vậy hai mắt Tô Phong sáng ngời, hét lớn một tiếng:
"Phân! Bạo".
Khi ấn pháp sắp chạm vào quyền của Vạn Thiên Thụy, thì đột nhiên tách ra thành từng ấn nhỏ nổ tung. Không dừng lại ở đó, Tô Phong vận chân khí tạo ra bốn cây băng tiễn bắn về phía Vạn Thiên Thụy. Do không kịp phản ứng, Vạn Thiên Thụy bị bốn cây băng tiễn xuyên chúng găm hắn vào mặt đất.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì "xoẹt" một tiếng, đầu của Vạn Thiên Thụy lăn lông lốc dưới mặt đất. Trên sân rộng hoàn toàn yên tĩnh, không có thanh âm.
"Giết… Một người cũng không để lại".
Cổ Thần thấy như vậy quát, chúng tu sĩ Cổ gia đều từ kinh ngạc phản ứng lại, nhất thời pháp khí trong tay bùng phát quang mang cương khí, công kích về phía chúng tu sĩ Vạn gia.
"Đại đương gia…".
Vẻ mặt chúng tu sĩ Vạn gia kinh khủng.
Trong mắt tu sĩ Vạn gia, Vạn Thiên Thụy quả thực giống như thần minh, là tồn tại không có khả năng thất bại, thế nhưng lúc này đánh đến Cổ gia, chúng tu sĩ Vạn gia lại trở thành một khúc nhạc đệm nho nhỏ, nhiệm vụ nguyên bản cho rằng dễ dàng cũng có thể hoàn thành.
Thế nhưng…
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Vừa mới mở màn tranh đấu, nhị đương gia Vạn gia Vạn Thiên Phong đã bị Cổ Thần trực tiếp miểu sát.
Ngay sau đó, đại đương gia vốn được coi như thần minh cũng không thể chống đỡ được lâu dưới tay Tô Phong, cuối cùng phải bỏ mạng tại chỗ.
Từ lúc quẳng xuống thi thể chúng tu sĩ Liễu gia, tràn đầy kiêu ngạo bước lên sân khấu đến lúc Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Thụy đều bị giết chết, vẻ mặt chúng tu sĩ Vạn gia biến đổi liên tục trước nay chưa từng có, tâm tình của bọn họ thực sự có thể nói là:
Giống như trong mộng ảo.
Có người không khỏi tự véo chính mình, cố gắng tìm chứng cứ xem có thực đang ở trong mộng cảnh hay không, nhưng cảm giác đau đớn nói cho hắn biết, đây không phải là mộng.
Cổ Thần vừa quát, chúng tu sĩ Cổ gia đều từ kinh ngạc phản ứng lại, nhất thời pháp khí trong tay bùng phát quang mang cương khí, công kích về phía chúng tu sĩ Vạn gia.
Hai vị đương gia vừa chết, Vạn gia nhất thời như rắn mất đầu, lúc này còn lại hai mươi mốt tu sĩ, thấp nhất cũng đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bốn, trên thực tế, thực lực của bọn họ vẫn mạnh mẽ như trước.
Thế nhưng lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn có sợ hãi, không còn chút chiến ý, Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Thụy đều đã chết, bọn họ làm sao dám chiến?
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức có vài tên tu sĩ Vạn gia né tránh hơi chậm, bị tu sĩ Cổ gia chém chết dưới kiếm.
Tốc độ của Cổ Thần nhanh tới cực điểm, xẹt qua một đạo huyễn ảnh, kiếm cương Thanh Ly Kiếm trương lên, mỗi một lần xuất kiến đều có một gã tu sĩ Vạn gia bị giết chết.
Nguyên bản thực lực chúng tu sĩ Vạn gia không thấp, cũng không đến mức không kham nổi một kích như vậy, nhưng trong đầu đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ còn sợ hãi chiếm đầy tâm linh mà nói, điều này là trong tình lý.
"Chạy… Mọi người chạy mau…".
Một gã trưởng lão Vạn gia phản ứng lại, chúng tu sĩ Vạn gia cần một người thủ lĩnh, không ai lãnh đạo bọn họ, bọn họ hiển nhiên bị chia thành năm bè bảy mảng.
"Chạy nhanh… Nhanh…".
Thanh âm của người này đột nhiên dừng lại, một đạo kiếm cương từ trước mặt chém xuống, thân thể lập tức bị chia thành hai nửa.
Thân thể Cổ Thần vừa hạ xuống, không hề dừng lại, kiếm cương bành trướng, tiếp tục chuyển hướng sang một gã tu sĩ Vạn gia khác.
Tên trưởng lão Vạn gia kia mặc dù chết, nhưng lời hô hào của hắn đã có chút tác dụng, chúng tu sĩ Vạn gia không có một người nào dám dừng lại, cả đám đều ngự khí phóng lên cao, lao vào bầu trời đêm đen kịt, bỏ chạy tứ tán.
Thời điểm tới chúng tu sĩ Vạn gia có hai mươi ba người tới Cổ gia, cuối cùng còn sức chạy trốn chỉ còn trên dưới mười người, bao gồm cả nhị đương gia, đại đương gia của bọn họ, đại bộ phận tu sĩ Vạn gia đều đã chết nơi đây.
Vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, chúng tu sĩ Cổ gia không vội vã đuổi theo, hiện tại Cổ phủ bị phá hủy nghiêm trọng, trên sân rộng ngổn ngang thi thể, đại bộ phận đều là tu sĩ Cổ gia, còn có không ít thi thể tu sĩ Vạn gia, đương nhiên không thể thiếu một phần của Cổ gia.
Mặt đất trên sân rộng đều đã tan vỡ, nơi nơi đều là thi thể, thoạt nhìn giống như bãi tha ma, thời điểm chiến đấu vừa rồi không có cảm giác gì, thế nhưng lúc này mọi người quan sát những thi thể này, không khỏi có chút lạnh lẽo.
Chỉ một buổi tối như vậy đã có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh phải ngã xuống nơi đây.
Những người này trong con mắt thường nhân chính là tiên nhân có thể bay lượn trên bầu trời, thế nhưng, thời điểm sinh mệnh của bọn họ biến mất, bọn họ so với con người bình thường cản bản không có gì khác nhau.
Mạng tiện như con kiến, con người như vậy, tu sĩ, cũng là như vậy…
Thấy vậy Tô Phong cũng không nói gì, hắn hỏi Cổ Thân về nơi Vạn gia sống rồi bay đi. Về phần khác, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Ngày thứ hai, Khi Tô Phong diệt Vận gia trở về, hắn thấy đại môn của Tô gia treo đèn lồng cùng cờ màu trắng. Bước vào, hắn thấy người của Cổ gia cùng Vân gia, đang dọn dẹp cùng sửa soạn lại mọi thứ. Mọi người thấy Tô Phong đi vào, liền đi tới đối với hắn chắp tay cúi người.
Tô Phong thấy vậy cũng không ngăn cản, Cổ Thương Khung bước lên vỗ vai Tô Phong an ủi hắn. Trước lúc mọi người giời đi, Tô Phong liền nói với Cổ Thần:
"Tiểu Thần! Bao giờ đệ rời khỏi Thành Nhạc Thủy thì hãy nói với ta".
Nói xong, hắn nhắm mắt lại ngồi nhập định trên chiếc ghế mà cha hắn hay ngồi. Cổ Thần nghe vậy thì nhìn hắn một lúc rồi gật đầu theo mọi người rời đi.
Last edited by icyhot9x; 08-01-2015 at 11:04 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x