Ngày nắng thật dài, em phải làm gì để thời gian trôi qua thật mau, qua đi những ngày tháng khó nhất trong cuộc đời em. Những lời hứa, những kỷ niệm vần còn in đó, mà giờ này chỉ còn mỗi mình em ngổn ngang với những hình ảnh hạnh phúc ngày nào của hai chúng ta….
Ngày xưa, với anh em là tất cả, là tình yêu, là hạnh phúc, nụ cười của em khiến anh hạnh phúc, nó tô điểm cho cuộc sống anh đầy màu sắc. Cuộc sống của em với những ngày có anh thật ấm áp, nhiều niềm vui và nước mắt, nhiều dỗi hờn, hi vọng rồi thất vọng lại trở về hạnh phúc. Bên em anh hết mực yêu thương, chiều chuộng và ghen tuông. Anh không cho em online mỗi khi anh đi công tác xa, điện thoại của em chỉ mỗi những tin nhắn của anh và người thân, nụ cười và ánh mắt của em chỉ trao cho riêng mỗi anh… 100% của em thuộc về anh. Trao cho em những lời nói đầy yêu thương, hạnh phúc, luôn lo lắng, chăm sóc em mỗi khi em bệnh,… để rồi anh trở thành chỗ dựa vững chắc trong lòng em, tình yêu của anh đã chiếm lấy tất cả trái tim của emCuộc sống của em không thể thiếu anh dù chỉ một ngày, không nhận tin nhắn anh em thấp thỏm lo lắng, nhớ da diết. Niềm vui của em lúc nào cũng có hình ảnh anh trong đó...
Tựa vào vai anh, em thật hạnh phúc biết bao, ngày tháng bên anh em trở nên nhỏ bé trong sự che chở yêu thương của anh. Cảm giác được yêu thương anh em như người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này. Cuộc sống đầy những rắc rối, lo toan, khi những kỷ niệm đã xếp dày trong kí ức, đến đâu trên mọi nẻo đường em bước đều có hình bóng anh, tình yêu em dành cho anh là tất cả những gì em có được, anh là một phần trong sự sống của em.
Em ước gì sự thật ngày ấy chỉ là một giấc mơ, em đã run rẩy, tim em như ngừng đập, cả người em lạnh ngắt khi nghe tin về anh. Em thật sự không thể nào tin được điều đó là sự thật.. Rồi em sẽ phải lẻ loi một mình bước đi trên con đường thật dài này sao anh? Những nụ cười, những kỷ niệm của mình vẫn còn đó, em phải làm gì để không thấy chúng nữa đây? Em phải bước đi như thế nào nếu không có anh? Em ghét anh nhiều lắm anh yêu của em! Giờ đây em phải làm gì hả anh?
Em viết những dòng này cho anh, người mà em coi là ... Em viết cho những ngày đã qua và những ngày sắp tới. Em viết cho những gì là mãi mãi và những gì đã trở thành kỷ niệm. Em viết cho những niềm vui, niềm hạnh phúc, những tiếng cười và cho cả những gì là khổ đau, là tổn thương, là những giọt nước mắt.
... Em viết cho tất cả, cho những gì đang chất chứa trong lòng em, cho những gì còn chưa kịp nói...Và cho cả cái cách anh bước vào cuộc đời em để trở thành một người đặc biệt hơn cả. Có lẽ em đã yêu anh, rất nhiều là khác. Nhưng tình yêu ấy không đủ lớn để giữ anh bên em.Ngày anh đến bên em như một cơn gió và cũng đi như một cơn gió vậy. Đến cũng nhanh và đi cũng thật nhanh. Người ta nói đúng "cái gì đến nhanh thì đi cũng nhanh". Em cũng biết anh còn rất nhiều thứ phải suy nghĩ.Thời gian em và anh gặp nhau, đó là những ngày tháng em thấy hạnh phúc. Bên anh, em cười nhiều hơn nhưng buồn cũng thật nhiều.
Ngày anh bước vào đời em,anh đã chỉ cho em cách biết yêu thương,biết nhớ,biết chăm sóc một người là như thế nào.Ngày anh rời khỏi cuộc sống của em,tại sao anh không chỉ cho em cách để quên một người vậy,nhóc heo?
''Người yêu tôi đã ra đi mãi mãi'',mãi mãi em sẽ dành tình yêu đó cho anh.Những ký ức,kỷ niệm giờ đây chỉ còn là quá khứ với em.Em đã rất buồn và đau khổ.Dường như em ko thể làm gì khác ngoài những suy nghĩ về anh.Hình bóng anh cứ như thế hiện về trong suy nghĩ của em,nhóc heo ơi!Em viết trong slide tặng anh rằng là anh là người ''"Open my heart " và cũng là người " Closed my heart". Anh đã mở cửa trái tim em 1 trái tim chỉ có lạnh giá ko cảm giác nhưng rồi cũng chính anh là người đóng cánh cửa ấy lại.Thời gian ấy em như người vô hồn không thể làm đc gì.Mỗi sáng thức dậy hình bóng anh lại hiện hữu trong trí nhớ.Mỗi lần đi qua những con đường ngày xưa thường đi cùng bên nhau,thấy những ai mặc màu áo anh thích em lại càng nhớ nhiều hơn.Thấy những gì đã từng có hình ảnh của anh trong đó em lại càng nhớ da diết....Lại bắt đầu những ngày một mình,cuộc sống buồn chán,những ngày tháng ko có anh em như người ngu ngơ vì biết đã mãi mất anh.Người đã mang cho em thật nhiều yêu thương,cảm xúc niềm vui và những nụ cười tuy nhỏ nhoi nhưng cũng làm ấm lòng người yêu.Người con trai mang những thứ em khi em cần nhất,mãi mãi nguyện yêu anh và mãi nhớ anh,nhóc heo.......!!!
st