Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương Chương 60: Chu Trường Phúc Thật Giả
Nguồn: Sưu Tầm
Du Mộng Điệp giật mình hỏi: "Ca làm sao vậy?"
Phương Thất nói: "Chúng ta mau quay lại Đại Thông Tiền Trang!"
Du Mộng Điệp nghi hoặc nói: "Đại Thông Tiền Trang ……"
Phương Thất nói: "Nhanh!"
Hai người triển khai thân hình, trong màn đêm trông giống như hai vầng sáng, nhẹ như sương khói, phóng đi.
Ánh trăng đã lặn về tây, bóng đêm đột nhiên bao phủ.
Đại Thông Tiền Trang.
Trước cửa phòng của ông chủ Chu.
Phương Thất cười lạnh xuất một cước đá văng cửa phòng, Du Mộng Điệp nhìn thấy không khỏi ngẩn người, trong nháy mắt vừa giật mình vừa buồn cười, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua Phương Thất thô bạo như vậy.
Phương Thất liền đi vào.
Du Mộng Điệp không thể làm gì khác hơn là đứng yên tại cửa, căn phòng của một người đàn ông xa lạ nàng đương nhiên không thể tùy tiện bước vào, nhất là lúc này ai biết bên trong người ta đang làm cái gì? Không biết đã mặc quần áo xong chưa nữa?
Trong phòng một mảnh tối đen, đột nhiên có một người đàn ông cả kinh kêu lên: "Ai đó?"
Lòng của Phương Thất liền trầm xuống, đây không phải là tiếng của Chu Trường Phúc.
Phương Thất thản nhiên đáp: "Là ta."
Người trong bóng tối hoảng sợ nói lắp bắp: "Ngươi …… ngươi …… ngươi là ai?"
Phương Thất hỏi lại: "Còn ngươi là ai?"
Người trong bóng tối lại lắp bắp nói: "Ta …… ta …… ta là ……"
Phương Thất nói: "Ngươi muốn tự mình mặc quần áo vào hay là muốn ta mang ngươi như thế ra ngoài sân?”
Người trong bóng tối giọng run run như muốn khóc, nói: "Đại …… đại gia muốn lấy bạc thì cứ lấy đi, ngàn vạn lần đừng…… đừng làm hại tiểu nhân, đại gia muốn bao nhiêu bạc cũng có thể thương lượng”
Phương Thất cười lạnh nói: "Ta không muốn lấy bạc, ta chỉ cần cái mạng của ngươi"
Du Mộng Điệp đứng trước cửa không khỏi nhíu mày, Phương Thất đến tột cùng làm sao thế? Lúc nào lại trở nên người không nói lý như vậy?
Người trong bóng tối cơ hồ sắp khóc, nói: "Đại gia ngàn vạn lần đừng như vậy, tiểu nhân …… tiểu nhân trên có cha mẹ già, dưới có con thơ dại, cũng vì phải nuôi gia đình nên mới đến nơi đây, trước giờ chưa từng làm chuyện gì đắc tội với ai cả”
Phương Thất lạnh lùng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Người trong bóng tối nói: "Tiểu nhân …… tiểu nhân là Chu Trường Phúc, đại gia ngài đừng nhận lầm người nhé”
Phương Thất khẽ thở dài, hỏi: "Ngươi là Chu Trường Phúc, vậy cái tên buổi chiều kia là ai?”
Người trong bóng tối lắp bắp nói: "Buổi chiều …… buổi chiều …… buổi chiều ……"
Phương Thất than thở: "Xem ra ta cũng không có tìm sai người, nếu người trong buổi chiều kia cũng là ngươi thì ta đây không thể làm gì khác hơn là phải giết ngươi thôi."
Người trong bóng tối run run nói: "Xin đừng …… xin đừng …… xin đừng …… đại gia …… đại gia ……"
Phương Thất lạnh lùng hỏi: "Ngươi rốt cuộc có muốn nói thật hay không?”
Trong bóng tối đột nhiên không có tiếng gì nữa.
Phương Thất khẽ thở dài, tiếp đó chậm rãi thắp sáng nến trên bàn, trong phòng không có một bóng người.
Phương Thất sờ sờ trên giường, thấy giường vẫn còn hơi ấm. Phương Thất cười cười, xuất ra một cước đá vào bức tường phía sau, bức tường giả làm bằng gỗ bị một cước đá cho vỡ tan, tiếp đó có tiếng kêu hốt hoảng của một người vang lên, quần áo của hắn không chỉnh tề đang trốn trong mật thất, cả người đang run như cầy sấy.
Phương Thất mỉm cười nói: "Để xem ngươi còn trốn đi đâu?”
Cả thân thể người nọ run rẩy, nói: "Đại gia …… tại sao đại gia lại không bỏ qua cho tiểu nhân đi?”
Phương Thất nói: "Ta lúc nào có nói sẽ bỏ qua cho ngươi?”
Vẻ mặt người nọ cười khóc không xong, nói: "Đại gia …… ngươi …… ngươi ……"
Phương Thất mỉm cười nói tiếp: "Ta chỉ là đến thăm ông chủ Chu một chút và hỏi thăm tình hình sức khỏe gần đây thế nào thôi, ngủ có được hay không? Và có giảm cân không thôi?”, Phương Thất mỉm cười, dường như là nửa đêm đến thăm bằng hữu lâu năm không bằng.
Người nọ quả thực vừa sợ vừa tức vừa giận nhưng lại không thể làm gì được, cười khổ nói: "Ta vẫn còn khỏe …… khỏe lắm ……"
Gặp được cường đạo trong chốc lát đã trở thành người quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mình giống như bằng hữu lâu năm gặp nhau vậy, khiến cho hắn cũng dở khóc dở cười.
Phương Thất thở dài đặt cây nến xuống bàn, nói: "Ta quan tâm tới ngươi như vậy, tại sao ngươi vẫn còn ngồi đó không đứng dậy đi? Có phải là cảm thấy có chỗ nào không khỏe hay không?"
Nười nọ vội vàng lắc đầu nói: "Không …… không …… tiểu nhân ……"
Phương Thất ngắt lời hắn, nói: "Nếu ngươi không có gì thì tại sao còn chưa đứng dậy? Chẳng lẽ nghĩ ta là cường đạo phải không?”
Người nọ quả thật dở khóc dở cười.
Ngươi một cước phá phòng ta xông vào, rồi lại một cước đá vỡ cánh cửa của mật thất, nếu ngươi không phải cường đạo thì ai là cường đạo đây?
Phương Thất thở dài, nói: "Ngươi đứng lên đi, ta chỉ là có chút chuyện muốn hỏi ngươi thôi”
Người nọ do dự đứng lên nhưng vẫn không dám tiến đến gần, nói: "Chẳng lẽ đại gia là người của Cái Bang? Mỗi tháng tiền trang của chúng tôi đều có bạc gửi cho quý bang mà”
Phương Thất cười khổ, cúi đầu nhìn một chút vào quần áo của mình, quả thật còn thua cả những tên đệ tử Cái Bang.
Người nọ vội vàng nói: "Chẳng lẽ là đại gia chê ít? Nếu thế thì tiểu nhân có thể báo cáo lên tổng bộ và mỗi tháng sẽ tăng lên một trăm hai mươi lượng gửi cho quý bang”
Phương Thất nói: "Ta không phải là người của Cái Bang, ta chỉ là muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Người nọ cảm thấy khó hiểu, nói: "Tiểu nhân là Chu Trường Phúc, là …… là ……"
Phương Thất gật đầu, hỏi: "Vào buổi chiều nay ngươi đã ở đâu?”
Chu Trường Phúc do dự nói: "Vào buổi chiều …… buổi chiều ……"
Dưới ánh sáng của nến, Phương Thất nhìn chằm chằm vào Chu Trường Phúc, quả thật cùng với người buổi chiều đã gặp diện mạo không khác chút nào, tuy nhiên giọng nói lại có chút không giống.
Phương Thất chậm rãi giơ tay phải lên, dựng đứng bàn tay, nói: "Ngươi xem cho rõ đây”
Chu Trường Phúc nhìn chằm chằm vào tay phải của Phương Thất, chỉ thấy tay phải của Phương Thất nhẹ nhàng đánh xuống, góc của cái bàn gỗ lập tức giống như bị đao chém văng ra một bên, một chưởng này rất dứt khoát và nhanh chóng, chém xuống giống như một lưỡi đao sắc bén.
Trán của Chu Trường Phúc trong nháy mắt tràn đầy mồ hôi.
Phương Thất chậm rãi dùng tay trái đặt đao lên bàn, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn ta dùng đao hay là dùng tay cắt đầu ngươi?”
Chu Trường Phúc vội vã quỳ xuống mặt đất, cơ hồ muốn khóc thành tiếng, nói: "Đại gia ngài ngàn vạn lần đừng làm vậy, tiểu nhân xin nói thật”
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi là một người thông minh, ta luôn rất thích người thông minh như ngươi."
Chu Trường Phúc mếu máo cười nói: "Đại gia …… kỳ thật …… kỳ thật ……"
Sắc mặt của Phương Thất lại trầm xuống.
Chu Trường Phúc vội nói: "Kỳ thật chỉ là một việc …… việc đó …… việc đó thì đại gia ngày cần chi phải đả động can qua, tổn thương …… tổn thương hòa khí”
Phương Thất hỏi: "Là việc gì?"
Chu Trường Phúc cắn răng, nói: "Chỉ là một cô gái lầu xanh thôi mà, nếu đại gia cho rằng ta khi dễ cô ấy thì tiểu nhân đây nguyện ý nhận tội với đại gia"
Phương Thất âm thầm thở dài, hắn đã mơ hồ đoán được Chu Trường Phúc đã làm gì.
Chu Trường Phúc miễn cưỡng cười nói: "Tiểu nhân …… tiểu nhân mặc dù rất ngưỡng mộ dung nhan của Tử Yên cô nương, đã từng đến Ỷ Thúy Lâu vài lần nhưng vẫn chưa từng động chạm gì tới cô ấy, tuy nhiên lần này lại khác, là do Tử Yên cô nương kia đã chủ động hẹn với tiểu nhân”
Phương Thất gật đầu, nói: "Ta không trách ngươi, ngươi hãy kể tiếp xem nào?”
Chu Trường Phúc vội kể: "Lúc tiểu nhân đang dùng cơm trưa thì Tử Yên cô nương đột nhiên phái người đưa tới một bức thư hẹn tiểu nhân đến Ỷ Thúy Lâu gặp mặt vào buổi chiều cho nên tiểu nhân vội vã ăn cơm rồi tới Ỷ Thúy Lâu ngay"
Phương Thất gật đầu rồi thầm thở dài.
Ông chủ đi Ỷ Thúy Lâu thì đương nhiên sẽ không nói cho bọn người làm là mình đi đâu và làm gì, và cũng không có người làm nào dám tự tiện mở miệng hỏi ông chủ cả.
Thật sự là Chu Trường Phúc đã vội vã đến Ỷ Thúy Lâu để hoàn thành cuộc hẹn, và Kim Hoa Bà Bà đã hóa trang thành hắn để đóng kịch.
Khi Chu Trường Phúc đến ỷ Thúy Lâu thì Phương Thất và Du Mộng Điệp mới đến Đại Thông Tiền Trang, tất cả đều nằm trong kế hoạch bày bố của người khác.
Ỷ Thúy Lâu? Tử Yên? Là ai?
Phương Thất hỏi: "Ngươi là người Sơn Tây?"
Chu Trường Phúc trả lời: "Tổ tiên của tiểu nhân ở Thái Cốc Huyền Sơn Tây"
Phương Thất hỏi: "Cha mẹ vợ con của ngươi đều đang sống tại Thái Cốc Huyền?"
Chu Trường Phúc nói: "Đúng vậy, nơi này là nơi biên thùy đầy bão cát, tiểu nhân không đành lòng cho họ đến đây chịu khổ”
Phương Thất gật đầu nó: "Cũng đúng, nếu họ đến đây thì ngươi đâu có thời gian mà đến Ỷ Thúy Lâu”
Chu Trường Phúc lắp bắp: "Việc này …… việc này ……"
Phương Thất thản nhiên nói: "Việc này ta cũng hiểu được, "nhân bất phong lưu uổng thiếu niên" mà, ngươi cứ tiếp tục kể đi"
Chu Trường Phúc nuốt nước bọt một cái, nói: "Khi tiểu nhân đến Ỷ Thúy Lâu thì mụ tú bà lại nói là Tử Yên cô nương đang bận việc một chút, bảo tiểu nhân chờ một chút, ai ngờ cái chờ một chút của bà ta là hơn một canh giờ ……"
Phương Thất ha ha cười to.
Chu Trường Phúc đỏ mặt xấu hổ nói: "Lúc tiểu nhân đợi không nổi nữa muốn đi khỏi thì ngay lúc đó Tử Yên cô nương lại cho mời tiểu nhân lên lầu gặp mặt."
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Tiếp đó thì sao?”
Chu Trường Phúc thở dài, nói: "Nói ra thì đại gia có thể không tin, sau khi tiểu nhân bước vào phòng thì Tử Yên cô nương đã chuẩn bị rượu và thức ăn sẵn rồi, tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống uống rượu, vốn trong lòng cũng lo lắng, không muốn uống nhiều, ai ngờ …… ai ngờ ……"
Phương Thấ nói: "Ai ngờ uống mới mấy chén đã say phải không?."
Chu Trường Phúc xấu hổ nói: "Đúng vậy, sau đó Tử Yên cô nương đã dìu tiểu nhân lên giường nghỉ ngơi, tiểu nhân sau đó cảm thấy rất mơ hồ, hình như đã làm gì đó không biết, tiếp đến tiểu nhân ngủ một mạch đến nửa đêm, tỉnh lại thì thấy Tử Yên cô nương đang ngồi tại bàn, tiểu nhân vốn còn muốn lưu lại, ai ngờ Tử Yên cô nương lại kiên quyết không cho, nói là ngày sau còn có nhiều thời gian để gặp nữa, do đó tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là quay về."
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Tử Yên cô nương kia có phải là rất đẹp hay không?”
Chu Trường Phúc cúi đầu đáp: "Đúng vậy …… đích thật là đẹp không thể dùng lời diễn tả”, Chu Trường Phúc than thở, đột nhiên ngẩng đầu lên, giật mình nói: "Đại gia …… chẳng lẽ đại gia không phải tới đây vì chuyện của Tử Yên sao?", sắc mặt của Chu Trường Phúc đột nhiên thay đổi.
Phương Thất thản nhiên nói: "Không phải, ngươi có biết vào buổi chiều tiền trang đã xảy ra chuyện gì không?”
Chu Trường Phúc nghi hoặc nói: "Lúc tiểu nhân quay về đã vào lúc nửa đêm, không có ai báo cho tiểu nhân chuyện gì cả ……"
Phương Thất gật đầu.
Người làm trong tiền trang ai cũng tưởng rằng Chu Trường Phúc đã có mặt tại tiền trang vào buổi chiều, vì vậy mọi chuyện phát sinh hắn đều đã biết hết nên làm sao dám nhiều lời nữa.
Chu Trường Phúc vội hỏi: "Buổi chiều …… buổi chiều đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Thất thản nhiên nói: "Cũng không có gì, chỉ là có một người mù đến đây gây chuyện, dùng ngân phiếu mười hai lượng đổi lấy một trăm hai mươi lượng bạc thôi”
Chu Trường Phúc giật mình nói: "Chuyện này …… chuyện này sao có thể được? Người làm và hộ vệ không có làm gì sao?”
Phương Thất nói: "Vốn họ không muốn đưa cho người mù kia nhưng chỉ tiếc là ông chủ Chu tặng cho nên họ không dám lên tiếng thôi"
Chu Trường Phúc vẻ mặt mờ mịt, không hiểu nói: "Ông chủ Chu? Là chủ của tiệm nào vậy?”
Phương Thất nói: "Đương nhiên là Chu Trường Phúc, ông chủ của Đại Thông Tiền Trang rồi”
Chu Trường Phúc kinh ngạc nhìn thân thể hắn một chút, rồi ngẩng đầu nói: "Chuyện này …… chuyện này …… đại gia không phải …… là nói giỡn chứ?”
Phương Thất nói: "Ngươi nhìn ta xem có giống đang nói giỡn chơi không?”
Chu Trường Phúc cười khổ nói: "Chuyện này …… sao có thể xảy ra được?"
Phương Thất cười cười, rồi hỏi: "Ngươi tới nơi này đã bao lâu rồi?"
Chu Trường Phúc trả lời: "Cũng hơn ba năm."
Phương Thất hỏi tiếp: "Tại thư phòng của ngươi có mật đạo, là ngươi tạo ra nó à?”
Chu Trường Phúc lắc đầu nói: "Không phải, tuy nhiên tiểu nhân cũng biết nơi đó có mật đạo là dùng để chạy trốn trong lúc khẩn cấp, bất quá bên trong quá tối nên cho tới giờ tiểu nhân cũng không dám vào xem."
Phương Thất gật đầu, đột nhiên nói: "Mỗi tháng đều có chủ của các hàng quán lớn mang một số bạc lớn đến nơi này nộp vào, ngươi có biết không?"
Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Tiểu nhân có biết, bất quá cho tới giờ tiểu nhân cũng không thấy ai trong bọn họ đến lấy ra, thật là có chút kỳ lạ ……"
Phương Thất lại hỏi: "Vậy ngươi có biết là ai cầm lấy ngân phiếu đi đổi bạc không?”
Chu Trường Phúc đột nhiên hít sâu một hơi, nhíu mày suy nghĩ rồi chậm rãi nói: "Thật ra là có, nhưng là rất thần bí ……"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương Chương 61: Trở Mặt Thành Thù
Nguồn: Sưu Tầm
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ồ, có gì thần bí?”
Chu Trường Phúc nhíu mày nói: "Đại gia ngài chắc cũng biết quy tắc, nếu cần đổi ngân phiếu lấy bạc thì bình thường phải đến trước quầy để đổi, tuy nhiên …… “
Phương Thất liền hỏi: "Tuy nhiên cái gì?”
Chu Trường Phúc dùng sức nuốt nước bọt một cái rồi nói: "Có một lần tiểu nhân đang ngồi làm việc trong phòng thì đột nhiên phát hiện ra một tấm ngân phiếu mười vạn lượng cùng một mảnh giấy dán trên nó, không biết ở đâu lẫn vào nữa , chuyện này đại gia nói đi, có thần bí hay không?”
Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Tiểu nhân còn nhớ rất rõ, trên mảnh giấy chỉ có mười mấy chữ, nói là: đổi mười vạn lượng bạc trắng, đặt nó dưới bàn, nếu có thiếu sót, đầu tất rơi xuống!"
Phương Thất gật đầu, mỉm cười hỏi tiếp: "Sau đó thế nào?"
Chu Trường Phúc nói: "Tiểu nhân lúc ấy đọc xong cũng rất lấy làm lạ và cũng rất sợ hãi, suy nghĩ một chút rồi tự mình đi đến quầy lấy ra mười vạn lượng bạc trắng đem về đặt trong phòng khách, tiếp đó mười vạn lượng kia cũng đã biến mất, rồi có một lá thư đặt trên bàn, viết: bạc đã lấy, sau này vẫn cứ như thế, nếu dám thiếu sót, đầu tất rơi xuống!"
Phương Thất trầm tư không nói.
Chu Trường Phúc nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất nhíu mày, rồi đột nhiên hỏi tiếp: "Mười vạn lượng bạc trắng nặng khoảng bao nhiêu ngươi có biết không?”
Chu Trường Phúc gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói : "Tiểu nhân cũng rất lấy làm lạ, nhiều bạc như vậy thì làm thế nào mà mang đi cùng lúc được……"
Không ai so với ông chủ tiền trang biết rõ mười vạn lượng bạc nặng bao nhiêu, các ông chủ lớn mỗi khi đưa bạc tới đây nộp đều dùng xe ngựa vận chuyển tới.
Phương Thất lại hỏi: "Vậy ngươi đã đổi bạc được bao nhiêu lần rồi?”
Chu Trường Phúc nói: "Tiểu nhân ở chỗ này đã hơn ba năm, tổng cộng đã đổi hai mươi ba lần ……"
Phương Thất lại hỏi: "Cho tới giờ ngươi cũng chưa thấy qua số bạc làm thế nào bị lấy đi à?”
Chu Trường Phúc lắc đầu nói: "Cho tới giờ chưa từng thấy qua, quả thật là thần không biết quỷ không hay ……"
Phương Thất mỉm cười hỏi tiếp: "Ngươi thật sự không biết?"
Chu Trường Phúc nhìn Phương Thất, nuốt nước bọt, hạ quyết tâm nói: "Tiểu nhân cũng từng nghĩ tới, có thể là từ thông đạo trong thư phòng mang đi hay không? Tuy nhiên muốn như vậy thì với số bạc nhiều thế cũng phải có hai ba người khiêng mới nổi, cho nên …… cho nên……"
Phương Thất nói: "Cho nên ngươi đã sợ hãi và vì vậy mới không dám tiến vào thông đạo đó phải không?”
Chu Trường Phúc chậm rãi gật đầu, đáp: "Đúng là vậy"
Phương Thất mỉm cười nói: "Xem ra thông đạo của các ngươi tạo ra chỉ để dành cho người khác lợi dụng thôi, ngươi nó có đúng không?"
Chu Trường Phúc khẽ thở dài, cúi đầu không nói.
Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi có biết lối ra của thông đạo nằm ở đâu không?”
Chu Trường Phúc gật đầu đáp: "Biết, ông chủ Lý trước của tiền trang lúc rời khỏi có nói, trong thành nếu có thổ phỉ hoặc binh loạn thì trong thời khắc khẩn cấp hãy trốn vào thông đạo, lối ra nằm ở khu rừng phía nam thành”
Phương Thất lại hỏi: "Thông đạo đó là ông chủ Lý trước kia tạo ra sao?”
Chu Trường Phúc nhíu mày nói: "Có thể là vậy, tiểu nhân lúc ấy cũng không có hỏi nhiều"
Phương Thất hỏi: "Ông chủ Lý bây giờ đã đi đâu?”
Chu Trường Phúc thở dài, tựa hồ cảm thán cho vận mệnh của hắn, lại dường như rất hâm mộ ông chủ Lý kia, miễn cưỡng cười nói: "Ông chủ Lý được điều đến Dương Châu quản lý một tiền trang lớn tại đó, tiểu nhân cũng đã nhiều năm không gặp mặt”
Phương Thất gật đầu mỉm cười, đột nhiên lại hỏi: "Tử Yên cô nương kia rất đẹp đúng không?”
Hai mắt của Chu Trường Phúc lập tức sáng lên, nói: "Đúng vậy, đích thật là một giai nhân hiếm thấy, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn sắc nghệ song tuyệt, nghe nói cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, đại gia chẳng lẽ …… chẳng lẽ ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Đã có mỹ nhân như thế thì nếu không đến xem chẳng phải là uổng công tới đây sao?"
Vẻ mặt của Chu Trường Phúc kích động đỏ bừng, nói: "Đúng là vậy, đúng là vậy!", đột nhiên lại gãi gãi đầu, nhìn Phương Thất cười cười nói: "Đại gia ngài …… ngài ……"
Ngươi mặc quần áo rách nát như thế thì có bạc đâu mà đi?
Phương Thất mỉm cười nói: "Không biết vị Tử Yên cô nương mỗi lần tiếp khách phải trả cô ta bao nhiêu?”
Chu Trường Phúc thở dài nói: "Tử Yên cô nương xinh đẹp như thế nên giá tiền đương nhiên cũng cao một chút, nếu muốn cho nàng tiếp khách uống trà thì là ba trăm lượng bạc, còn phải xem nàng có thích hay không nữa. Còn nếu muốn cho nàng tiếp khách ăn cơm thì là năm trăm lượng, nếu khách muốn ở lại đêm với nàng thì không có trên một ngàn lượng bạc là không thể”, Chu Trường Phúc nói xong, lắc đầu cảm thán không thôi.
Ý tứ của “ở lại đêm” thì không cần giải thích nữa, chỉ có kẻ ngu mới không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Phương Thất gật đầu nói: "Xem ra ngươi cũng tốn không ít bạc thì mới có thể ở lại đêm với cô nương ấy?”
Chu Trường Phúc xấu hổ, cười khổ nói: "Đại gia …… ngài …… ngài ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không phải là ông chủ lớn của ngươi nên sẽ không tra hỏi gì đâu”
Chu Trường Phúc cười cười, tựa hồ có chút xấu hổ và tựa hồ đối với Phương Thất tràn ngập cảm kích.
Phương Thất mỉm cười nói: "Không biết ông chủ Chu có thể phá lệ một lần giúp Phương mỗ đổi bạc hay không?"
Sắc mặt của Chu Trường Phúc đột nhiên lại thay đổi, run run nói: "Đại gia ngài chẳng lẽ …… chẳng lẽ ……"
Chu Trường Phúc vốn muốn nói, chẳng lẽ ngươi muốn cướp bạc hay sao?
Phương Thất cười khổ rồi móc từ ngực áo ra một xấp ngân phiếu dính đầy mồ hôi đưa cho Chu Trường Phúc, nói: "Ngươi xem thử đây có đúng là ngân phiếu của tiền trang hay không?”
Chu Trường Phúc tiếp nhận xong nhìn một chút, tiếp vui vẻ nói: "Đây đúng là ngân phiếu của tiền trang, đại gia muốn đổi bạc à? Chỉ là bây giờ ……" Chu Trường Phúc nói xong nhíu mày.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta biết bây giờ mọi người đều đang ngủ, trời cũng sắp sáng rồi, hôm nay giữa trưa ngươi hãy cho người mang bạc đến quán trọ Duyệt Lai giúp ta”
Chu Trường Phúc vui vẻ nói: "Nhất định, nhất định"
Phương Thất chậm rãi đứng lên, cười cười nói: "Đã quấy rầy giấc ngủ của ông chủ Chu, thật sự là xin lỗi"
Trong nháy mắt Chu Trường Phúc lại có chút dở khóc dở cười, nói: "Đại gia xin đừng khách khí”
Phương Thất xoay người rời đi, Chu Trường Phúc thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó chậm rãi dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán.
Phương Thất đột nhiên xoay người lại, Chu Trường Phúc nhìn thấy cả kinh, Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ta quên nói cho ngươi phải đưa bạc đến cho ai?”
Chu Trường Phúc sửng sốt, nói: "Chẳng phải …… đại gia ngài …… đã nói là họ Phương sao?"
Phương Thất gật đầu, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ sợ ngươi đưa sai người thôi……"
Chu Trường Phúc cười cười nói: "Không đâu, xin đại gia ngài cứ yên tâm"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta rất an tâm"
Chu Trường Phúc nói: "Đại gia đi thong thả."
Phương Thất cười cười, chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Du Mộng Điệp đã hết kiên nhẫn đứng đợi.
Phương Thất chầm chậm từ trong phòng bước ra, Du Mộng Điệp liền nghiêm mặt, một lời cũng không hỏi.
Phương Thất mỉm cười nói: "Chúng ta đi."
Du Mộng Điệp nói: "Đi đâu, ca đi đường của ca đi, muội đi đường của muội”
Phương Thất liền hỏi: "Muội không muốn đi chung với huynh à?”
Du Mộng Điệp nói: "Phương đại gia muốn đi Ỷ Thúy Lâu gặp Tử Yên cô nương, Ỷ Thúy Lâu đâu có đàn ông, muội đi làm gì?”
Phương Thất thầm thở dài, muốn cho một người phụ nữ không ghen tuông thì quả thật so với việc làm cho khỉ không trèo cây còn khó hơn.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Ca sao không nói gì đi?”
Phương Thất thản nhiên nói: "Huynh không biết nói gì nữa."
Du Mộng Điệp nói: "Đương nhiên ca không còn gì để nói rồi”
Phương Thất cười khổ nói: "Cho dù huynh muốn đi Ỷ Thúy Lâu thì ít nhất cũng phải có bạc đã chứ, còn phải thay quần áo nữa.”
Du Mộng Điệp cười lạnh một tiếng, tiếp đó thân hình nhảy lên, cả người đã đứng trên mái nhà, sau đó triển khai thân hình nhanh chóng trở về quán trọ Duyệt Lai trước.
Phương Thất cười khổ một tiếng rồi cũng nhảy lên mái nhà, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài rồi lững thững bước về quán trọ Duyệt Lai.
Tại phương đông một màu trắng bệch đã hiện lên, mặt trời hồng đỏ đã sắp mọc lên.
Quán trọ Duyệt Lai vẫn chưa mở cửa.
Phương Thất tiến vào quán trọ, cúi đầu trầm tư, chậm rãi bước về phòng.
Hôm nay có thể trở về quán trọ, thật không biết lần sau ra ngoài thì còn có thể trở về nữa không?
Phương Thất thờ dài một hơi.
Hắn đột nhiên cảm giác được phía trước có một luồng ánh mắt dữ tợn và sắc bén đang nhìn chằm chằm vào hắn, Phương Thất đột nhiên ngẩng đầu nhìn thì thấy Du Mộng Điệp đang đứng ở ngoài sân, nghiến chặt hàm răng, đôi mắt xinh đẹp tựa như đang nhìn thấy kẻ thù hung hăng nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất miễn cưỡng cười nói: "Muội ……"
'Rầm' một tiếng, Du Mộng Điệp đột nhiên lắc mình một cái đã trở về phòng, đóng cửa mạnh lại.
Phương Thất cười khổ, lẩm bẩm nói: "Cửa có thù oán gì với muội sao?”
Không có hồi âm, tuy nhiên trong phòng lại vang lên tiếng bàn ghế bị đá ngã.
Phương Thất cười khổ, chậm rãi đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa lại thì Phương Thất không khỏi thở dài, hắn đột nhiên lại nhớ đến Trầm Tuyết Quân.
Trong đêm đó, hắn cũng mệt mỏi không chịu nổi trở lại phòng, trong bóng tối Trầm Tuyết Quân đang lẳng lặng ngồi trên giường, giống như là một người vợ trong đêm tân hôn chờ chồng bước vào phòng vậy.
Phương Thất liền nhìn về phía giường một chút, căn phòng trống rỗng, bên giường không có một bóng người ……
Phương Thất cảm thấy chán nản thất vọng.
Đôi tay mềm mại và ấm áp đêm đó đã nhẹ nhàng lau rửa đi vết bẩn trên ngừơi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của hắn……
Eo của nàng như cành dương liễu đung đưa trong gió xuân, mảnh khảnh và mềm mại, đôi mắt sáng ngời như trăng sáng trong đêm của nàng như soi rọi tất cả nhưng cũng dường như tràn ngập sự ai oán và ưu thương vô tận ……
Sự triền miên đêm hôm đó giờ đâu, tình yêu nồng nàn đêm hôm đó đã hòa quyện vào máu trong người của Phương Thất.
Phương Thất lúc này rất hy vọng có thể gặp được Trầm Tuyết Quân giống như đêm hôm đó, nàng đang lẳng lặng ngồi trên giường chờ hắn.
Tim của hắn đột nhiên như bị vật gì sắc bén cắt vào, từng trận từng trận đau đớn nổi lên.
Phương Thất yên lặng đi tới bên giường, mặc cho quần áo trên người vẫn dơ bẩn và rách rưới, nhẹ nhàng nằm xuống.
Hắn thật mệt mỏi không chịu nổi.
Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, cửa đã bị đá văng ra hai bên.
Phương Thất khẽ thở dài một tiếng.
Vẻ mặt Du Mộng Điệp đầy lạnh lùng bứơc vào.
Phương Thất lẩm bẩm nói: "Ngừơi bây giờ tại sao cứ không gõ cửa mà vẫn xông vào thế?”
Du Mộng Điệp cười lạnh, lớn tiếng nói: "Ca đứng lên, muội có chuyện muốn hỏi ca"
Phương Thất lại nói: "Nghe tiếng thì chỉ dùng lỗ tai thôi, đứng hay không thì cũng nghe thấy mà”
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Ca chẳng lẽ là heo sao? Cứ nằm trên giường hoài thế?”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh cho dù là heo đi nữa thì muội sao lại xông vào chuồng heo nói chuyện với heo vậy?”
Du Mộng Điệp vừa vội vừa tức, cắn răng nói: "Ca thật là một con heo mà, ca nói đi, có phải ca thật sự muốn tới Ỷ Thúy Lâu hay không?”
Phương Thất liền hỏi: "Ỷ Thúy Lâu là nơi nào?”
Ỷ Thúy Lâu là kỹ viện, ai ai cũng biết.
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Ca không biết Ỷ Thúy Lâu là nơi nào sao?”
Phương Thất thản nhiên nói: "Huynh đương nhiên biết."
Nếu là kỹ viện thì đó chính là nơi dành cho đàn ông đến, huynh nếu là đàn ông thì tại sao không thể đến?
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Biết sao ca còn muốn đi?"
Phương Thất thở dài, hỏi: "Muội thấy huynh không giống đàn ông à?”
Du Mộng Điệp nói: "Muội chỉ thấy ca giống con heo thôi”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh cho dù là heo thì cũng là heo nam, chỉ cần có bạc thì cho dù là heo đi nữa huynh nghĩ Ỷ Thúy Lâu cũng hết sức hoan nghênh”
Du Mộng Điệp vừa vội vừa tức, trong nháy mắt chả biết nói gì nữa.
Trên thế gian ngừơi đáng sợ nhất là người vừa vô sỉ vừa vô lại, trong mắt của Du Mộng Điệp hiện tại Phương Thất chính là người như thế.
Gặp người như thế thì ngươi còn có thể nói cái gì đây?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương Chương 62: Trường Sinh Đạo Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Phương Thất thản nhiên nói: "Chỉ tiếc muội là phụ nữ, nếu muội là đàn ông thì huynh có thể mời muội cùng đi luôn”
Mặt của Du Mộng Điệp đỏ lên, quả thật sắp tức đến điên rồi.
Nàng xông vào vốn là muốn nghe lời giải thích của Phương Thất nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác chả hề giải thích gì cả.
Chỉ cần Phương Thất tùy tiện tìm ra một lý do nào đó nói là đi Ỷ Thúy Lâu không phải là tìm của lạ mà là vì điều tra tình huống thì Du Mộng Điệp cũng sẽ nguyện ý tin tưởng.
Ca có biết địa vị của ca trong lòng muội thế nào không? Tại sao ca hết lần này tới lần khác muốn làm như vậy?
Trong chốc lát, mắt của Du Mộng Điệp đã hồng lên, cắn răng nói: "Ca thật sự là một người xấu xa”, lời con chưa nói xong đã xoay người chạy ra ngoài.
Nàng không muốn để cho Phương Thất trông thấy nước mắt của nàng.
Đối với người xấu xa vừa vô sỉ vừa vô lại như vậy, hơn nữa cả người dơ bẩn như con heo thì ngươi còn có thể nói gì nữa đây?
Nước mắt của Du Mộng Điệp rốt cục cũng đã chảy xuống.
Muội đối với ca thật lòng thật dạ, tại sao ca cứ giả vờ không biết? Tại sao còn hết lần này tới lần khác muốn làm thương tổn con tim của muội?
Muội vốn nghĩ sẽ nghe được lời giải thích của ca, tại sao ca không giải thích? Tại sao ca không nói dối đi?
Du Mộng Điệp đột nhiên hiểu được thì ra bản thân nàng đã nhìn lầm Phương Thất rồi, vẫn tưởng hắn là một người si tình, chính nhân quân tử, thật không ngờ hắn lại thế này, một tên xấu xa vừa nghe thấy gái đẹp đã sáng mắt muốn đi xem.
Du Mộng Điệp cười lạnh, hắn bất quá chỉ là một người lãng tử mà thôi, tuy nhiên bản thân lại nghĩ hắn là người tốt.
Du Mộng Điệp chạy vào phòng rồi tự ném mình lên giường, dùng chăn đắp luôn cả đầu, khóc thất thanh.
Phương Thất chỉ khẽ thở dài.
Cửa phòng mở rộng nhưng hắn cũng không muốn đi đóng lại.
Có lẽ đây cũng coi như là một biện pháp, một cái biện pháp trong khi không có biện pháp nào.
Có một số việc lúc ngươi không biết làm thế nào để giải quyết thì ông trời tự nhiên sẽ cho ngươi một cơ hội.
Cảm tình của hắn đối với Trầm Tuyết Quân đã bám rễ thật sâu vào tim hắn, đã dung nhập vào xương tủy của hắn và hòa quyện cùng dòng máu đang chảy trong người hắn.
Du Mộng Điệp rất đẹp, rất thông minh và cũng rất đáng yêu, thậm chí so với Trầm Tuyết Quân còn có nhiều sức sống hơn.
Cảm tình của nàng đối với mình ra sao thì Phương Thất cũng hiểu được.
Phương Thất không phải kẻ ngu.
Cho dù là kẻ ngu thì cũng có thể nhìn ra được được sự thân mật, quan tâm và tâm ý của nàng đối với Phương Thất ra sao.
Tuy nhiên Phương Thất lại không thể tiếp nhận và cũng không dám tiếp nhận phần cảm tình này bởi vì trong lòng của hắn còn có Trầm Tuyết Quân, hắn cũng không đành lòng thương tổn tới Du Mộng Điệp.
Trong cuộc sống đôi khi sẽ có những điều bất đắc dĩ như thế, lúc bất đắc dĩ thì cũng chỉ có dùng phương pháp bất đắc dĩ đi giải quyết mà thôi.
Phương Thất khẽ thở dài, đau dài không bằng đau ngắn, có lẽ đây cũng coi như là kết cục tốt.
*****
Trời đã giữa trưa.
Phương Thất đã tắm rửa sạch sẽ và thay đồ xong, mỉm cười đi vào phòng của Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng đang mỉm cười ngồi ở tại bàn, ngồi bên cạnh là một người thiếu niên anh tuấn, tuy nhiên gương mặt của hắn lại lạnh như băng chả hề có biểu hiện gì.
Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ đang dùng mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thất, Phương Thất cảm giác được hai luồng ánh mắt đó tựa như hai thanh trùy đang đánh vào mình.
Phương Thất chậm rãi ngồi xuống.
Tiểu Hổ đột nhiên lớn tiếng nói: "Huynh không phải người tốt"
Phương Thất cười khổ, cũng không có quay đầu lại.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Đến đây ăn cơm đi”
Tiểu Hổ lớn tiếng nói: "Con không muốn cùng người bại hoại ăn cơm chung”
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Xem ra là con chọc chúng giận rồi”
Phương Thất chỉ có cười khổ.
Người thiếu niên ngồi tại bàn lạnh lùng nói: "Người như vậy mà còn có mặt mũi ra đây ăn cơm, thật sự là không biết xấu hổ là gì"
Phương Thất thản nhiên nói: "Đã đói bụng thì phải ăn cơm, có xấu hổ đi nữa thì cũng phải ăn vì cái bụng đói”
Thiếu niên liền nói: "Ngươi thật sự là vô sỉ"
Phương Thất mỉm cười nói: "Những lời này hình như sáng nay đã có người nói qua một lần rồi”
Thiếu niên trong nháy mắt tức đến nỗi nói không ra lời.
Đối với một người vô sỉ đến mức này thì ngươi còn có thể nói ra lời gì nữa đây?
Phương Thất nói: "Muội mặc vào bộ quần áo này nhìn cũng được đấy, chỉ tiếc quần áo chỉ là bề ngoài thôi, bên trong cũng vẫn là phụ nữ"
Thiếu niên cười lạnh nói: "Heo cũng có thể đến Ỷ Thúy Lâu thì có ai quy định phụ nữ không thể đi? Muội cũng có đầy bạc trong túi sao lại không thể đi?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì Ỷ Thúy Lâu không hề có một người đàn ông nào chờ muội cả”
Thiếu niên nói: "Không có đàn ông thì có phụ nữ, Tử Yên cô nương kia không phải phụ nữ hay sao?”
Phương Thất gật đầu nói: "Đúng là phụ nữ nhưng là muội có thể làm gì đây?”
Phụ nữ làm sao mà đi tìm phụ nữ để vui vẻ được?
Thiếu niên cười lạnh nói: "Muội làm gì thì liên quan gì ca? Muội chỉ cần có bạc thì muốn làm gì sẽ làm đó thôi!"
Phương Thất thở dài nói: "Xem ra là muội đã quyết định theo huynh rồi”
Thiếu niên cười lạnh nói: "Đúng vậy"
Hiên Viên Hoằng nhịn không được ha ha cười to.
Gương mặt của thiếu niên vẫn lạnh lùng không nói lời nào.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Du nha đầu, hóa ra hôm nay con mặc đồ như vậy là muốn đi Ỷ Thúy Lâu à?”
Thiếu niên bĩu môi, cúi đầu không nói.
Người thiếu niên này chính là Du Mộng Điệp, chỉ bất quá là cải nam trang thôi.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Như vậy đi, mặc kệ có muốn làm gì thì trước tiên phải ăn cho no bụng cái đã rồi hãy nói, mọi người đến đây ăn cơm đi”
Không ai dám không nghe.
Tiểu Hổ và Liễu Thanh Thanh đều không tình nguyện ngồi xuống.
Đột nhiên La Nhất Đao từ ngoài cửa bước vào.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Tới đúng lúc đấy, ngồi xuống đây dùng cơm luôn đi”
La Nhất Đao gật đầu nói: "Vâng, lão tiền bối.", rồi lập tức ngồi xuống.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Xem ra bữa cơm này chắc là sẽ ăn mà không vui vẻ gì, bất quá người sống trên đời có bao lâu, ăn và mặc là hai việc trọng yếu, lão ăn mày ta không nói về mặc, nhưng bữa cơm này cũng không thể không ăn, cho nên ta hy vọng mọi người thừa dịp còn có thể ăn được thì hãy ăn cho no bụng đi rồi muốn nói gì hãy nói."
La Nhất Đao gật đầu mỉm cười nói: "Lão tiền bối nói rất đúng, phiêu lãng giang hồ, đường dài và hiểm trở, hôm nay nếu không ăn no thì cũng không biết ngày mai có còn được ăn không nữa”
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Có lý, có lý, cạn một chén nào”
La Nhất Đao nâng chén rượu lên, nói: "Xin mời lão tiền bối"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Uống đi, mọi người ai ăn thì cứ ăn, ai uống cứ uống"
Tiểu Hổ rất không tình nguyện cầm đôi đũa lên và cơm vào miệng, Liễu Thanh Thanh cũng cúi đầu yên lặng ăn cơm, hai người chưa trưởng thành này chưa bao giờ nếm qua mùi vị của sự đói cả.
Đói, vốn là một trong những sự sợ hãi lớn nhất của loài người, chỉ đứng sau cái chết, ai chưa từng đói qua sẽ không hiểu được đạo lý trong đó. Ăn cơm cũng là một trong những dục vọng nguyên thủy nhất của loài người.
Cho nên lúc có thể ăn cơm thì nhất định phải ăn cho no, sau đó có tức giận cũng không muộn.
Điều ta muốn nói là nếu ngươi có tức giận cũng không nên bộc lộ ra.
Nếu ngươi vừa đói bụng vừa tức giận thì chẳng phải là tự mình hành hạ chính mình sao?
Phương Thất vẫn yên lặng uống rượu, một lời cũng không phát.
Du Mộng Điệp nghiêng người sang một bên, quay sang đối diện với Hiên Viên Hoằng, có vẻ rất không được tự nhiên.
Xem ra đối với Phương Thất thì nàng đã đạt đến sự không muốn nhìn nữa rồi, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.
Tuy nhiên nếu cả nhìn cũng không muốn nhìn thì cần gì phải cải nam trang để cùng Phương Thất đến Ỷ Thúy Lâu cơ chứ?
Trong cuộc sống và trong lòng con người luôn tràn ngập các loại mâu thuẩn và sự bất đắc dĩ.
Hiên Viên Hoằng đột nhiên nói: "Tiểu huynh đệ, đám người của Bắc Hải Vũ đã từ trong thông đạo mang ra ba thi thể, trong đó có một là ông chủ của quán trọ này, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Phương Thất hỏi: "Người Cửu Công đang nói chính là Tôn Nhị Hỉ phải không?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Phương Thất liền móc từ trong ngực áo ra một cái ống đồng màu vàng được làm rất tinh sảo và khéo léo, đúng là vật phóng ám khí Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm, nói: “Lão tiền bối xem đây là cái gì?"
Hiên Viên Hoằng tiếp nhận rồi cẩn thận xem xét, sau đó nhíu mày nói: "Chẳng lẽ đây là vật phóng ám khí Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm?"
Phương Thất gật đầu.
Hiên Viên Hoằng hỏi tiếp: "Tôn Nhị Hỉ chính là Kim Hoa Bà Bà à?"
Phương Thất gật đầu nói: "Hẳn là đúng."
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, lẽ ra chúng ta phải nên nghĩ tới từ sớm ……"
Phương Thất nói: "Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn nghĩ rằng Kim Hoa Bà Bà là một bà lão cho nên mới không hề nghĩ đến Tôn Nhị Hỉ chính là Kim Hoa Bà Bà”
Hiên Viên Hoằng nói: "Chuyện quỷ bí và dị thường trên giang hồ nhiều lắm, thường thường là luôn nằm ngoài dự liệu của người ta, Tôn Nhị Hỉ rõ ràng là đàn ông nhưng lại tự xưng là Kim Hoa Bà Bà cho nên từ trước tới nay ai cũng chưa từng thấy qua diện mạo thật của Kim Hoa Bà Bà kia bởi vì sẽ không hề nghĩ đến phương diện này."
Phương Thất gật đầu nói: "Lão tiền bối phân tích rất đúng”
Hiên Viên Hoằng hỏi tiếp: "Còn có một lão đạo sĩ bị cụt hai chân, hắn là ai vậy?”
Phương Thất lắc đầu nói: "Vãn bối không biết, hắn tự xưng là Đại Mộng, sử dụng một cây roi dài, cây roi trong tay hắn rất tự nhiên và linh hoạt, trong chớp mắt đã quấn chặt đôi chân vãn bối, hình như hắn còn biết gia phụ ……"
Hiên Viên Hoằng giật mình nói: "Con nói hắn vừa xuất roi ra thì đã quấn chặt đôi chân của con sao?”
Phương Thất gật đầu nói: "Đúng vậy, tốc độ của nó cực nhanh, vãn bối trước giờ chưa từng chứng kiến”
Du Mộng Điệp đột nhiên cười lạnh nói: "Tại sao hắn ta không trói chặt ca cho ca ở trong thông đạo đó cả đời luôn”
Phương Thất cười khổ không nói.
Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại Mộng …… Đại Mộng …… chẳng lẽ là hắn?"
Phương Thất liền hỏi: "Tiền bối biết hắn là ai à?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Võ Đang Trường Sinh Đạo Nhân, kiếm pháp nổi tiếng thiên hạ……", Hiên Viên Hoằng lại chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: "Mẹ của con có kể cho con nghe về chuyện của cha con năm đó không?"
Phương Thất sửng sốt, chậm rãi lắc đầu nói: "Gia mẫu không hề đề cập tới”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Giang hồ ngươi gian ta trá, gió tanh mưa máu, việc này nói ra quá sớm cho các con đích xác cũng không tốt lắm."
Phương Thất liền hỏi: "Cửu Công cũng biết chuyện đó sao? Có thể kể cho vãn bối nghe không?”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi uống một hớp rượu, nói: "Nếu ta đoán không lầm thì Đại Mộng kia chính là Trường Sinh Đạo Nhân”
Phương Thất nhíu mày nói: "Vậy hắn làm sao lại ……"
Làm sao lại bị cắt đứt hai chân như thế? Làm sao mà bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia?
Những lời này vốn Phương Thất muốn thốt ra hỏi nhưng lời ra đến miệng đã nuốt trở vào, dù sao những vấn đề như vậy cũng quá tàn khốc và dù sao đi nữa thì Đại Mộng cũng không có làm khó hắn.
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Phương gia thế hệ nào cũng có cao thủ xuất hiện, không biết đó có phải là do Phương gia có được võ công tổ truyền hay là gia quy gia pháp nghiêm khắc hay không, nhưng cho dù là gì đi nữa thì con cũng nên kiêu hãnh vì là con cháu của Phương gia”
Hàm nghĩa bên trong của những lời này là ngươi không nên làm cho tổ tông của Phương gia mất mặt.
Phương Thất đột nhiên có chút xấu hổ, hắn liền vội vàng cúi đầu, hắn lại nhớ tới ba năm lãng tích giang hồ của hắn, trầm luân phiêu bạc, chuyện này có tính là làm mất mặt tổ tông của Phương gia không?
Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Cha con Phương Thanh Vân cũng là một anh hùng, đao pháp xuất thần nhập hóa, Trường Sinh Đạo Nhân thì kiếm thuật cao siêu, vì vậy hai người đã ước hẹn tỷ thí võ công trên đỉnh Hoa Sơn. Trận chiến ấy mặc dù trên giang hồ không ai chứng kiến nhưng cũng đã làm cho giang hồ nhất thời chấn động”
Phương Thất nhíu mày thốt: "Ồ"
Hiên Viên Hoằng nói: "Hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, bọn họ lúc đó tỷ thí võ công, luận bàn võ nghệ, người trong võ lâm có ai không muốn đến xem để tăng thêm hiểu biết nhưng đáng tiếc lúc biết được tin tức này thì đã muộn rồi”
Phương Thất gật đầu.
Hai đại cao thủ luận võ thì phải toàn tâm toàn ý, đương nhiên sẽ không nguyện ý cho người khác biết để đến vây quanh mà xem.
La Nhất Đao đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy kết quả của trận chiến ấy như thế nào thưa lão tiền bối?"
Hiên Viên Hoằng lại hớp một hớp rượu, tiếp đó đặc chén rượu xuống bàn rồi thở dài một tiếng, nói: "Trận chiến ấy mặc dù không có ai chứng kiến nhưng kết quả của trận chiến ấy thì cả thiên hạ sau đó đều biết”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
La Nhất Đao liền hỏi: "Thưa lão tiền bối, trận chiến ấy đến tột cùng là ai thắng ai bại?"
Phương Thất ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, những sự tích giang hồ trước đây của cha hắn, cho tới giờ hắn cũng chưa bao giờ được nghe người ta nói qua cả.
Du Mộng Điệp cũng ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất và Du Mộng Điệp một chút, khẽ thở dài: "Khi đó các con còn chưa ra đời, La Nhất Đao chắc là cũng là một đứa trẻ thôi, đương nhiên sẽ không biết kết quả của trận chiến chấn động cả thiên hạ năm đó rồi."
Phương Thất yên lặng gật đầu.
Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Hai đại cao thủ quyết chiến trên đỉnh Hoa Sơn, tỷ thí võ công trên Lạc Nhạc Phong, kết quả của trận chiến ấy nói đến cũng rất đơn giản, đó chính là Phương Thanh Vân an toàn trở về Thần Long Sơn Trang, còn Trường Sinh Đạo Nhân thì sau đó biến mất trên giang hồ”
La Nhất Đao nhíu mày nói: "Biến mất?"
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Ý tứ của biến mất chính là không còn nhìn thấy nữa, đại đa số người biến mất đều là người thất bại.
Phương Thất đột nhiên hỏi: "Cửu Công sao có thể biết được Đại Mộng là Trường Sinh Đạo Nhân?”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Ta cũng chỉ là đoán mà thôi, mặc dù ta có nhìn qua thi thể, nhưng đã trôi qua ba mươi năm thời gian rồi, bấy nhiêu thời gian cũng đủ để thay đổi hoàn toàn dung mạo của một người."
Thời gian, có thể thay đổi hết thảy. Ba mươi năm thời gian đủ để thay đổi hoàn toàn dung mạo của một người, nhất là một người đã chịu nhiều đau khổ trong cuộc sống.
Phương Thất hỏi: "Nhưng Trường Sinh Đạo Nhân không phải dùng kiếm sao?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Hỏi rất hay, chuyện này phải kể từ về chuyện cha của con, Phương Thanh Vân”
Hiên Viên Hoằng uống thêm một hớp rượu rồi nói tiếp: "Năm đó kết quả của trận chiến trên đỉnh Hoa Sơn mặc dù rất rõ ràng, nhưng là quá trình diễn biến thế nào cha của con cũng không hề nói qua, cho tới khi cha của Du nha đầu đến làm khách tại Thần Long Sơn Trang, hai người năm đó cũng là bạn tốt của nhau, rượu vào thì lời ra, Phương Thanh Vân mới kể hết chuyện năm đó, nói là hai người đại chiến hết tám trăm hiệp cũng khó phân cao thấp, tuy nhiên ……", Hiên Viên Hoằng hít sâu một hơi rồi kể tiếp: "Tuy nhiên cao thủ quyết đấu thì sự thắng bại thường thường là chỉ trong một ý niệm, cha con lúc ấy đã thi triển Hổ Khiếu Long Ngâm làm rối loạn tâm thần của Trường Sinh Đạo Nhân, trong khoảnh khắc đã lợi dụng thời cơ đó xuất một đao chém vào đùi của Trường Sinh Đạo Nhân”
Phương Thất chậm rãi gật đầu, hắn đột nhiên hiểu được một số điều.
Chính bởi vì đao kiếm không thể phân ra cao thấp nên cha mới sử dụng đến tuyệt kỷ Hổ Khiếu Long Ngâm của Phương gia, Trường Sinh Đạo Nhân tuy là tuyệt đỉnh cao thủ nhưng cũng không kịp đề phòng, nhất thời tâm thần đại loạn mới bị một đao của cha chém vào đùi.
Vì sau đó cha cũng cảm giác được thắng không quang minh cho nên mới đem việc này giấu trong lòng và không hề đề cập tới.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Trong chốn võ lâm, cao thủ luận võ, thắng bại thường chỉ trong chốc lát, bất luận có nói thế nào đi nữa thì thắng chính là thắng, còn bại vẫn là bại”
La Nhất Đao gật đầu nói: "Lão tiền bối nói rất đúng, người khác có tuyệt kỷ, bản thân không bằng người thì thất bại cũng không còn lời gì để nói”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Đúng là như thế, đáng tiếc là Trường Sinh Đạo Nhân lại không nghĩ như vậy."
Phương Thất nhíu mày nói: "Cha con đã nói gì với Du thế bá vậy?”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Đêm đó uống nhiều rượu nên cha con đại khái cũng đã say, sau đó quả thật đã đem chuyện kể ra, một đao kia chém vào đùi trái của Trường Sinh Đạo Nhân thì Trường Sinh Đạo Nhân lập tức ngã xuống. Cha con lúc ấy cũng có chút hối hận nên liền bước lên phía trước định giúp Trường Sinh Đạo Nhân cầm máu vết thương, tuy nhiên Trường Sinh Đạo Nhân kia mặc dù vết thương trên chân chảy máu ròng ròng nhưng lại cố chịu đau đẩy cha con ra không chịu nhận sự giúp đỡ, tiếp đó cắn răng dùng kiếm chặt đi hai chân của mình rồi thuận tay quẳng luôn thanh kiếm xuống núi, sau đó nói là do bản thân học nghệ không tinh, giờ chỉ còn lại một cái chân cũng đã thành vô dụng nên để làm chi, từ nay về sau không cần kiếm nữa và trên giang hồ cũng không còn người mang cái tên Trường Sinh Đạo Nhân nữa"
Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ đều sợ ngây người, giương đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hoằng.
Phương Thất thở dài một tiếng rồi chậm rãi cúi thấp đầu xuống, trầm mặc không nói.
Đây là giang hồ, đây là sự tàn khốc của giang hồ.
Hắn có thể tưởng tượng ra sự thanh cao và cao ngạo của Trường Sinh Đạo Nhân năm đó, một lần bại cũng giống như đã chết. Một người tự chặt bỏ đôi chân của mình, một cao thủ quăng bỏ kiếm thề từ nay về sau không sử dụng kiếm nữa thì bất luận hắn là ai cũng tuyệt không phải là một người đơn giản, tính cách của hắn cũng có thể tưởng tượng mà biết được.
Hiên Viên Hoằng thở dài rồi nhìn Phương Thất một chút, chậm rãi nói: "Du Vọng Nhạc sau đó đã đem chuyện kể lại cho lão ăn mày ta nghe, đêm đó cùng Phương Thanh Vân uống rượu thì Phương Thanh Vân rất hối hận và xấu hổ, rất chán nản và thất vọng, ông ta nói một đời Võ Đang cao thủ đã bị hủy trong tay của mình. Đêm đó Phương Thanh Vân một mình say khướt, sau đó không quá hai năm sau đã qua đời”
Phương Thất không khỏi lấy làm kinh hãi, đột nhiên trầm mặc không nói.
Hắn thật không nghĩ tới việc cha hắn qua đời lại có liên quan đến chuyện này, hắn vẫn tưởng rằng cha của hắn là bị bệnh mà qua đời thôi.
Người thất bại thì lại còn sống hơn ba mươi năm, người chiến thắng thì lại không quá hai năm sau đã qua đời. Trên đời thắng bại được thua làm sao có thể phân biệt rõ đây?
La Nhất Đao cũng cúi đầu trầm mặc không nói.
Việc thắng và bại trên giang hồ, trong đó cũng ẩn chứa phúc họa khó lường, sung sướng và đau khổ có ai có thể dự đoán được?
Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành chỉ một đao đã nhẹ nhàng chặt đứt cánh tay trái của mình, đường đao kia sáng lạn huy hoàng đến nay như vẫn còn đọng trước mắt, tuy nhiên bản thân mình bây giờ thì sống rất tốt và vui vẻ, nhưng còn Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành thì sao?
Yên tĩnh.
Không có người nào lên tiếng cả.
Chỉ có Tiểu Hổ mở to đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Hoằng.
Phương Thất khẽ thở dài, rốt cục cũng lên tiếng: "Nhưng sau đó ông ta sao lại tới nơi này? Còn bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia nữa?”
Hiên Viên Hoằng nói: "Chuyện này không thể nào biết được, ta chỉ biết là kể từ sau trận chiến ấy thì Trường Sinh Đạo Nhân đã biến mất trên giang hồ. Rất nhiều người nghĩ rằng ông ta đã chết, tuy nhiên lúc ấy cha con đã nói với cha của Du nha đầu rằng Trường Sinh Đạo Nhân sau khi quăng kiếm xuống núi đã cố chịu nỗi đau thể xác bỏ đi nhưng hẳn là không có chết, còn tình huống sau đó thì không ai biết được”
Phương Thất âm thầm thở dài, tiếp đó chậm rãi uống một chén rượu rồi lại tiếp tục im lặng.
Hắn không biết Trường Sinh Đạo Nhân làm cách nào mang vết thương như thế mà có thể xuống được núi Hoa Sơn? Chiếu theo tính cách cao ngạo của ông ta thì tuyệt sẽ không chịu sự giúp đỡ của ai cả.
Thế gian người người đều biết, “Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ” (1), nhất là khi rời khỏi Lạc Nhạn Phong phải thông qua 'Trường Không Sạn Đạo' (2) gian hiểm vô cùng, người bình thường đi lên cũng rất khó khăn, huống chi một người vừa mới mất đi đôi chân và chảy máu quá nhiều, với đau đớn như thế thì không biết làm thế nào để xuống núi Hoa Sơn đây? Nếu có thể thì chuyện này cần phải có bao nhiêu nhẫn nại, dũng khí và nghị lực cứng cỏi để làm được? Tuy nhiên sau đó làm thế nào lại bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia? Là bị nhốt hay bản thân tự nguyện vào đó?
Bất quá cũng rất hiển nhiên, hoàn cảnh ở đó rất yên tĩnh và đã giúp cho ông ta suy nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề, cho nên khi đó ông ta cũng không có làm khó Phương Thất.
Hiên Viên Hoằng đột nhiên mỉm cười nói: "Còn có một người bị chặt bỏ đầu nữa, người này thật ra cũng không khó nhận biết, hắn chính là Khoái Kiếm Triệu Khải, con có thể dùng một đao chém đứt đầu của hắn thì xem ra đao pháp của con cũng rất tốt đấy”
Mặt Phương Thất có chút đỏ lên, nói: "Cửu Công đừng khen vãn bối, kỳ thật cũng chỉ là may mắn mà thôi, lúc đó hắn nghĩ rằng con đã chết nên không hề có phòng bị, vì vậy một đao của con mới có thể đắc thủ”
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Tiểu huynh đệ cũng không cần khiêm nhường, có thể dùng một đao mà chặt được đầu của Khoái Kiếm Triệu Khải thì đao pháp tuyệt sẽ không thấp đâu”
Phương Thất liền nói: "Lão tiền bối quá lời rồi, vãn bối thật sự là xấu hổ", hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Còn có một La Hán nữa, bộ không có tìm ra xác hắn sao?”
Hiên Viên Hoằng nhíu mày hỏi: "La Hán? Con nói chính là La Hán thật à?"
Phương Thất gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là La Hán."
Hiên Viên Hoằng nghi hoặc hỏi: "Con đã giết La Hán sao?”
Phương Thất trả lời: "Đúng là vậy."
Hiên Viên Hoằng liền hỏi: "Giết như thế nào?"
La Nhất Đao đột nhiên hỏi: "Lão tiền bối, La Hán là ai vậy?"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Ngươi chưa bao giờ đi qua Trung Nguyên, cũng khó trách không biết La Hán là ai. La Hán này họ La tên Hán, từ thuở nhỏ đã lên Thiếu Lâm tập võ, luyện được một thân bản lĩnh, công phu nổi danh là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, đã luyện đến cảnh giới đao thương bất nhập, sau đó bản thân không tuân thanh quy thủ giới luật của Thiếu Lâm Tự nên bị trục xuất, trên giang hồ hoành hành bá đạo, tự xưng là La Hán, không người không cố kỵ hắn, mấy năm gần đây đột nhiên mất tích, thật không nghĩ tới hắn lại xuất hiện tại đây”
La Nhất Đao lắc đầu nói: "Vãn bối quả thật chưa bao giờ nghe nói qua người này"
Phương Thất mỉm cười nói: "Một đao của vãn bối đâm vào huyệt Dũng Tuyền dưới bàn chân của hắn, sau đó thêm một đao cắt đứt cổ họng hắn”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, than thở: "Tiểu huynh đệ thật sự là càng ngày càng lợi hại, có thể tìm ra được tử huyệt của La Hán thật sự là không đơn giản"
Du Mộng Điệp đột nhiên lạnh lùng nói: "Cửu Công, người không thấy được có người vô sỉ đã bay lên trời rồi sao”
Phương Thất liền cười khổ.
Hiên Viên Hoằng nói: "Võ công của La Hán chính là Thiếu Lâm chính tông, nhưng cái làm cho mọi người cố kỵ hắn chính Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam kia đã luyện tới cực hạn, không người nào phá được cho nên hắn mới có thể hoành hành bá đạo trên giang hồ. Tiểu huynh đệ giết hắn cũng coi như là vì dân trừ hại”
Phương Thất liền nói: "Vãn bối lúc ấy cũng không có cách nào khác nhưng cuối cùng cắn răng mạo hiểm thử một lần, thật không nghĩ tới là may mắn mà trúng"
Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Trên đời tuyệt không có chuyện may mắn, cho dù là có thì cũng tuyệt sẽ không nhiều, trong tình huống bình thường thì chúng ta cũng không thể tìm ra được sự may mắn nữa là”
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Đó chính là một tình huống mà tên xấu xa gặp người vô sỉ thôi”
Hiên Viên Hoằng ha ha cười to.
Phương Thất cúi đầu cười khổ.
Một người phụ nữ khi yêu thích một người đàn ông thì mọi khuyết điểm trên người của hắn trong mắt nàng đều là đáng yêu cả, thậm chí ngay cả mùi mồ hôi trên người của hắn nàng cũng sẽ cho là “mùi đàn ông” và cũng yêu thích luôn.
Tuy nhiên một khi trở yêu thành hận thì tất cả ưu điểm trên người hắn trong mắt nàng đều là xấu xa và không đáng giá một xu, còn bị bỡn cợt nữa.
Giữa yêu và hận, chính là kỳ lạ và kỳ diệu như vậy.
"Xin hỏi vị nào là Phương đại gia?" Trong sân đột nhiên có một người mặc một bộ đồ áo xanh của người giúp việc đi tới, theo quy tắc đứng tại cửa hỏi.
Phương Thất quay đầu lại hỏi: "Ngươi mang bạc tới phải không?”
Người giúp việc nói: "Cho hỏi các hạ chính là Phương đại gia phải không?"
Phương Thất đáp: "Đúng là ta."
Người giúp việc nói: "Tiểu nhân phụng mệnh của ông chủ mang bạc đến cho Phương đại gia"
Phương Thất thản nhiên nói: "Mang vào đây đi”
Người giúp việc liền xoay người vẫy vẫy tay, ở phía sau cũng có mấy người ăn mặc giống hắn khiêng một cái rương vào phòng rồi đặt xuống đất, mở nắp rương ra thì thấy từng thỏi bạc được xếp chỉnh tề ngăn nắp phát ra một màu sáng chói.
Người giúp việc nói: "Bạc trắng tổng cộng là ba vạn sáu ngàn năm trăm hai mươi lượng, mời Phương đại gia kiểm tra"
Phương Thất mỉm cười nói: "Không cần kiểm, mang đến đặt ở góc tường dùm ta”
Mấy người giúp việc lại khiêng cái rương đầy bạc lên rồi đặt vào góc tường.
Người giúp việc đứng tại cửa móc ra một tấm giấy và một cây bút lông, nói: "Xin Phương đại gia ký tên vào đây để tiểu nhân có thể trở về báo cáo."
Phương Thất mỉm cười cầm bút lông viết tên vào giấy rồi đột nhiên hỏi: "Ông chủ các ngươi họ gì? Tổ tiên ở đâu?”
Người giúp việc đáp: "Ông chủ của chúng tôi họ Chu, tổ tiên ở tại Thái Cốc Huyền Sơn Tây"
Phương Thất mỉm cười hỏi tiếp: "Ông ta đến đây bao lâu rồi?”
Người giúp việc trả lời: "Uớc chừng khoảng hơn ba năm”
Phương Thất lại hỏi: "Ông chủ trước của các ngươi họ gì?"
Người giúp việc nói: "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân tới nơi này làm việc chỉ mới hơn hai năm”
Phương Thất lại hỏi: "Ngươi cũng là người Sơn Tây?"
Người giúp việc nói: "Đúng vậy, tiểu nhân cũng là người của Thái Cốc Huyền"
Phương Thất lại hỏi: "Vào buổi chiều ngày hôm qua ngươi có mặt tại tiền trang hay không?”
Người giúp việc đáp: "Bẩm đại gia, buổi chiều hôm qua tiểu nhân có ở bên trong tiền trang”
Phương Thất hỏi tiếp: "Vẫn ở suốt phải không?”
Người giúp việc nói: "Vẫn ở suốt trong tiền trang, buổi chiều hôm qua có một người mù tới, thiếu chút nữa đã đánh chết chúng tôi, sau đó lại có nhiều rắn độc không biết từ nơi nào bò ra cũng thiếu chút nữa hù chết chúng tôi"
Phương Thất gật đầu, đột nhiên hỏi tiếp: "Ngươi là người của Thái Cốc Huyền Sơn Tây, ngươi có cảm giác được ông chủ các ngươi vào chiều hô qua giọng nói có gì khác thường không?”
Người giúp việc ngẩn người, do dự nói: "Không có? Hình như không có gì khác thường cả, tiểu nhân cũng không chú ý lắm”
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "buổi chiều hôm qua ngươi ở trong tiền trang, trong chúng ta ở đây ngươi có gặp qua ai vào chiều hôm qua đến đó không?”
*****
Chú thích:
(1) Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ: ý nói đường lên Hoa Sơn chỉ có một thôi.
Hoa Sơn là một trong năm ngọn núi nổi tiếng thuộc Ngũ Nhạc Danh Sơn của Trung Quốc.
Dáng vẻ của năm ngọn núi nổi tiếng này cũng thật phong phú không giống nhau hay trùng lặp. Thái Sơn như tọa (ngồi), Hành Sơn như phi (bay), Tung Sơn như ngọa (nằm), Hằng Sơn như hành (đi), Hoa Sơn như lập (đứng).
Hoa Sơn là một ngọn núi thuộc đoạn đông dãy Tần Lĩnh ở phía nam tỉnh Thiểm Tây, cách thành phố Tây An khoảng 100 km về phía đông. Hoa Sơn có năm đỉnh núi chính, trong đó đỉnh cao nhất Nam Phong (ở phía nam) có tên Lạc Nhạn ("落雁") cao 2.154,9 m. Ngọn núi bao bọc bởi toàn đá hoa cương, từ xa vọng về, hình núi dựng đứng như một bông hoa và vì vậy mà có tên là Hoa Sơn, đỉnh chính cao 2.083m, gọi là Thái Hoa Sơn hoặc Tây Nhạc. Hoa Sơn nổi danh là nơi hiểm nguy, thử thách tài nghệ của những dũng sĩ leo núi.
Người giúp việc nhíu mày rồi đảo mắt nhìn một vòng vào mọi người đứng đó, nói: "Lúc đó Phương đại gia ngài tới cùng một vị cô nương rất xinh đẹp nhưng …… hình như …… cô nương đó không có ở đây?"
Phương Thất nói: "Nếu ngươi đã nhìn thấy và biết ta thì tại sao vừa rồi lại còn hỏi ai là Phương đại gia?"
Người giúp việc mỉm cười nói: "Tiểu nhân chỉ là muốn xác nhận cho chắc chắn một chút vì số bạc này quả thật không phải là số lượng nhỏ”
Phương Thất hỏi: "Ngươi ở tại tiền trang làm việc gì?”
Người giúp việc trả lờ: "Tiểu nhân là người chuyên mang bạc ra ngoài giao"
Phương Thất mỉm cười vỗ vỗ vào vai của người giúp việc, nói: "Ngươi làm rất khá, sớm muộn gì thì chức vụ ông chủ nhất định sẽ là ngươi thôi”
Người giúp việc tựa hồ có chút kích động, nói: "Tiểu nhân đa tạ lời tốt đẹp của Phương đại gia, tiểu nhân xin phép trở về phục mệnh vậy”
Phương Thất mỉm cười gật đầu.
Người giúp việc liền ngoắc tay rồi cùng mấy người khiêng rương bạc vào phòng rời đi hết.
Du Mộng Điệp đột nhiên lạnh lùng nói: "Thế gian này đáng sợ nhất là kẻ vô sỉ, có ai biết loại người nào so với kẻ vô sỉ càng đáng sợ hơn không?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười không nói, chậm rãi uống một chén rượu.
Mỗi người ai cũng đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Du Mộng Điệp là gì.
Phương Thất thản nhiên nói: "Loại người so với kẻ vô sỉ còn đáng sợ hơn chính là loại người vừa có tiền vừa vô sỉ”
Hiên Viên Hoằng nhịn không được ha ha cười to.
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Xem ra thật đã có người vô sỉ vào nhà rồi kìa”
Phương Thất mỉm cười nói: "Có thể vô sỉ vào nhà cũng không phải là một chuyện dễ dàng, thật hiếm có người khen huynh như vậy”
Du Mộng Điệp nghe thấy tức đến mức vẻ mặt đỏ bừng, không biết nói gì cho phải.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười, hớp tiếp một hớp rượu, nói: “Tiểu huynh đệ vừa rồi tra hỏi tên giúp việc kia có phát hiện ra gì không?”
Phương Thất lắc đầu, đáp: "Không phát hiện gì cả"
Hiên Viên Hoằng nói: "Con muốn xác định vào chiều ngày hôm qua ông chủ Chu mà con nhìn thấy cùng với ông chủ Chu gặp đêm qua có phải là cùng một người hay không chứ gì?”
Phương Thất gật đầu.
Hiên Viên Hoằng hòi: "Con nghĩ sao?”
Phương Thất khẽ thở dài: "Con không thể xác định bởi vì trước kia chưa bao giờ gặp qua hắn."
Hiên Viên Hoằng nói: "Có phải con đang cho rằng họ chính là cùng một người hay không?”
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Hiên Viên Hoằng hỏi: "Vì sao lại nghĩ vậy?"
Phương Thất đáp: "Bởi vì từ bề ngoài thật nhìn không ra dấu vết gì cả nhưng là giọng nói lại có chút bất đồng, tuy nhiên……"
Hiên Viên Hoằng nói: "Tuy nhiên nếu một người đã chu du khắp nam bắc thì giọng của các nơi cũng có thể bắt chước phải không, còn nếu mà sống ở nơi nào một thời gian dài nữa thì ngay cả giọng nói cũng sẽ thay đổi và không còn chuẩn nữa, có đúng không?"
Phương Thất gật đầu nói: "Vãn bối cũng nghĩ như vậy"
Hiên Viên Hoằng nói: "Cho nên một người chỉ cần thay đổi một chút giọng nói thì có thể thoát được nghi ngờ trong chuyện này và làm cho người khác nghĩ rằng hắn không hề có liên quan gì cả, tuy nghi ngờ mà vẫn không có chứng cớ gì, đúng không?"
Phương Thất chậm rãi gật đầu, nói: "Con tối qua đã đến Đại Thông Tiền Trang, trong lòng vốn lo là Chu Trường Phúc sẽ bị giết diệt khẩu, nhưng hắn vẫn còn sống nhăn ra đó, con nhìn thấy thì cũng cảm giác được chuyện này có một chút kỳ lạ"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Tổ chức này làm việc quá độc ác, lại tính toán không hề bỏ sót chi tiết nào, dựa theo cách làm của bọn chúng thì chắc hẳn phải giết Chu Trường Phúc diệt khẩu mới đúng."
Phương Thất cười khổ nói: "Lão tiền bối phân tích rất đúng nhưng hắn vẫn còn sống và còn tiết lộ ra việc đi Ỷ Thúy Lâu nữa, chuyện này con cảm thấy quá kỳ lạ”
Hiên Viên Hoằng nói: "Cho nên con mới muốn đi Ỷ Thúy Lâu một chuyến, đúng không?"
Phương Thất gật đầu.
Du Mộng Điệp nhìn thoáng qua Phương Thất rồi lại làm mặt lạnh xoay đầu ra chỗ khác.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười, hớp một hớp rượu, chậm rãi nói: "Thật ra chắc con cũng đã nghĩ tới rồi, bọn chúng có thể đã bố trí một cái lưới lớn tại Ỷ Thúy Lâu chờ con chui vào, nhưng con biết mà vẫn muốn đi, có đúng không?”
Phương Thất khẽ thở dài, đáp: "Đúng là vậy."
Du Mộng Điệp đột nhiên cúi đầu, gương mặt vẫn lạnh như băng nhưng trong lòng lại đột nhiên có gợn sóng ……
Nàng vẫn tưởng rằng bản thân rất thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết được rất nhiều chuyện nhưng trong chuyện này tại sao nàng lại không hề suy nghĩ cẩn thận về nó?
Có phải là tất cả phụ nữ khi nghe được người đàn ông mình thích muốn đi tìm của lạ thì lập tức sẽ miên man suy nghĩ và sự ghen tuôn trong lòng liền bùng phát hay không?
Tại sao bản thân lại không suy nghĩ hắn ta muốn làm gì? Hắn có phải là người như thế hay không?
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, cúi đầu không nói.
Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Con đi đi."
Phương Thất gật đầu, chậm rãi nói: "Con nhất định phải đi."
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Cả đời của lão ăn mày ta đây nơi nào cũng đi qua cả rồi nhưng duy chỉ có kỹ viện là chưa ghé qua thôi, thật ra có đôi lúc cũng muốn đến xem nhưng lại hơi ngượng ngùng và cũng không có bạc vàng dư thừa nên cũng không có đi. La huynh đệ có đến nơi đó chưa?”
La Nhất Đao trong nháy mắt đỏ mặt cả lên, lắp bắp trả lời: "Vãn bối …… vãn bối …… đích xác đã ghé qua ……"
Hiên Viên Hoằng ha ha cười to, nói: "Cũng đâu có gì, đàn ông mà, đến một hai lần cũng có thể hiểu được huống chi kỹ viện vốn chính là dành cho đàn ông đến mua vui, ngươi là một người rất thành thật, ta rất thích người như thế” , rồi quay đầu về Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Du nha đầu con nói có đúng không?"
Du Mộng Điệp vừa đỏ mặt vừa có vẻ giận dữ , nói: "Cửu Công, người …… người thật thấy ghét quá"
Hiên Viên Hoằng ha ha cười to.
Tiểu Hổ cũng cười hì hì nhìn Hiên Viên Hoằng.
Du Mộng Điệp gắt giọng: "Cửu Công, chỗ này có trẻ con đó, người đừng làm nó hư đó”
Hiên Viên Hoằng cười ha ha nói: "Đều là lão ăn mày ta không phải, Tiểu Hổ, con nghe thì có thể nhưng không được đến đó, có biết chưa?”
Tiểu Hổ cười hì hì đáp: "Con không đi đâu”
*****
Mặt trời đã ngã về tây.
Cái nóng khốc liệt nhất trong ngày đã trôi qua, trên đường người đi đi lại lại đã dần nhiều hơn.
Ánh hoàng hôn xinh đẹp bao phủ ngôi thành, ánh sáng của nó chiếu rọi xuống mặt đất vàng cứng rắn, chiếu rọi xuống con đường dài xuyên cả ngôi thành, chiếu rọi xuống những người và vật đi đường và cũng chiếu rọi luôn vào cánh cửa lớn của Ỷ Thúy Lâu
Ỷ Thúy Lâu nằm sát bên Đại Mạc Đổ Phường.
Phương Thất đang mỉm cười đứng nhìn vào cánh cửa của Ỷ Thúy Lâu, trong tay cầm một cái túi vải.
Trước cửa Ỷ Thúy Lâu không có cô nương nào đứng mời khách vì tại đây việc làm ăn của các nàng tốt vô cùng.
Phương Thất mỉm cười cất bước đi vào, băng qua sân trong đầy hoa cỏ, tiếp đó lại băng qua con đường nhỏ lát đá sỏi rồi bước vào trong đại sảnh cao lớn hào hoa của Ỷ Thúy Lâu.
Thoạt nhìn, tâm tình của hắn rất tốt, dường như là một người nghèo đột nhiên có được một số bạc lớn, và cũng tựa như đang có mười mấy cô nương xinh đẹp tranh nhau lấy hắn vậy. Một vị tú ông liền chạy ra, nhìn thấy trong tay Phương Thất cầm cái túi vải đứng đó đã lập tức chạy đến với khuôn mặt tươi cười dài ngoằng và gầy trơ xương.
Tú ông gật đầu khom lưng cười nói: "Đại gia mới tới à? Xin mời ngồi, xin mời ngồi"
Phương Thất mỉm cười đặt mạnh cái túi vải lên bàn phát ra một tiếng “cạch” to, tú ông đứng đó nhìn thấy giật mình, tiếp đó Phương Thất chậm rãi ngồi xuống.
Tú ông nhìn cái túi vải trên bàn lộ ra từng thỏi bạc trắng lớn bên trong, con mắt hắn liền cười to , tiếp đó vội mang trà đến cho Phương Thất, mỉm cười hỏi: "Đại gia ngài là lần đầu tiên đến đây phải không?"
Phương Thất mỉm cười đáp: "Đúng vậy."
Cặp mắt của tú ông liền sáng lên: "Đại gia ngài đến đúng chỗ rồi, các cô nương tại đây ai ai cũng như hoa như ngọc cả, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Đại gia tới rất đúng lúc, giờ này khách vẫn chưa đến nhiều đâu, tiểu nhân sẽ mời các cô nương ra đây để đại gia chọn lựa nhé", nói xong lập tức ngẩng đầu lớn tiếng: "Xuân Hoa Thu Nguyệt, Hạ Hương Đông Mai, các cô mau ra đây tiếp khách nào”
Trên lầu trong nháy mắt náo động hẳn lên, trong lúc nhất thời tiếng nói cười vang lên, một loạt các cô gái trong trang phục rất xinh đẹp tràn ra rồi bước xuống lầu, tiếp đó chạy đến vây quanh Phương Thất, miệng cười tay vuốt ve, có vẻ phong tình vạn chủng, tiếng “đại gia, đại gia” không ngừng vang lên, còn ánh mắt thì thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào túi vải đựng bạc đặt trên bàn.
Phương Thất thuận tay ôm lấy một vị cô nương, cô nương đó liền “a” một tiếng rồi ngã vào lòng Phương Thất.
Tú ông vui vẻ nói: "Đại gia ngài thích Thu Nguyệt cô nương không?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Tất cả các cô nương ở chỗ của ngươi đều ở đây hết phải không?”
Tú ông gật đầu đáp: "Dạ, đều ở đây cả”
Phương Thất cười hì hì nói: "Ta có nghe nói chỗ của ngươi có một vị cô nương gọi là Tử Yên xinh đẹp vô cùng, ta cũng vì mộ danh nên mới tới đây”
Tú ông đột nhiên do dự nói: "Tử Yên cô nương …… à…… à ……"
Phương Thất mỉm cười mở túi vải trên bàn, bên trong lộ ra đều là các thỏi bạc lớn mười lượng, con mắt của các cô nương trong phút chốc đã bị hấp dẫn nhìn chằm chằm vào đó, thầm nuốt nước bọt, dường như là muốn nuốt tất cả các thỏi bạc vậy.
Phương Thất tiện tay thảy một thỏi bạc cho tú ông, nói: "Đại gia đây thưởng cho mọi người, các cô nương ai cũng có phần cả, mỗi người một thỏi, cứ lấy đi"
Các cô nương lập tức rời khỏi Phương Thất rồi tranh nhau đến lấy bạc, ngay cả Thu Nguyệt đang nằm trong lòng Phương Thất cũng không ngoại lệ, có người còn lén lấy hai thỏi nữa.
Tuy nhiên bạc trên bàn vẫn còn là một đống lớn.
Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy, lấy xong rồi hãy nói, cơ hội tốt đẹp như vậy không nhiều lắm đâu.
Huống chi mỗi một lần tiếp khách đều chỉ có được mười hai lượng bạc thôi, chuyện tốt như vậy thì người nào lại có thể bỏ qua?
Người cho đã cho thì người lấy phải lấy thôi.
Cơ hội tốt như vậy nếu kẻ nào bỏ qua thì kẻ đó thật quả là kẻ ngốc hết chỗ nói.
Kẻ ngốc trên đời này vốn không nhiều lắm, nếu người nào xem người khác là kẻ ngốc thì thường tới phút cuối cùng sẽ phát hiện ra, thì ra kẻ ngốc không phải là người mà là mình.
Các cô nương không có ai là kẻ ngốc cả.
Phương Thất đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc.
Lúc tất cả đều không phải là kẻ ngốc thì thường thường cũng có ngoại lệ, đó chính là đột nhiên tất cả mọi người đều biến thành kẻ ngốc.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi vừa rồi nói Tử Yên cô nương ra sao?”
Tú ông gật đầu khom lưng cười nói: "Tử Yên cô nương cũng đang ở trong, chỉ bất quá …… chỉ bất quá …… thân thể cô ấy không được khỏe lắm”
Phương Thất lại mỉm cười lấy hai thỏi bạc thảy cho tú ông nói: "Vậy ngươi xem cô ấy có thể miễn cưỡng gặp ta hay không? Phiền ngươi đi hỏi cô ấy dùm được không?”
Tú ông nở nụ cười tươi rói, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, gật đầu khom lưng cười nói: "Tiểu nhân sẽ đi hỏi liền, xin đại gia ngài chờ cho một chút”, nói xong liền xoay người chạy vội lên lầu.
Thu Nguyệt lại làm nũng ngã vào lòng Phương Thất, thẹn thùng nói: "Đại gia cần gì phải tìm Tử Yên, cô gái lạnh như băng kia, đại gia cứ vào phòng của thiếp đi, thiếp cam đoan sẽ hầu hạ đại gia ngài vừa lòng mà"
Phương Thất cười hì hì hỏi: "Không biết như thế nào mới là vừa lòng?”
Thu Nguyệt chớp mắt đưa tình vài cái rồi véo nhẹ Phương Thất một cái, nói: "Đại gia ngài thật xấu quá đi, đã biết rõ mà còn muốn hỏi nữa"
Phương Thất cười hì hì nói: "Ta không biết đâu, cô nói cho ta nghe đi”
Thu Nguyệt lại kêu một tiếng làm nũng, tiếp đó lại véo nhẹ Phương Thất cái nữa, cắn môi nói: "Đại gia ngài quả thật xấu quá đi, cùng thiếp vào đây, thiếp nói cho đại gia ngài biết”
Phương Thất đột nhiên hỏi: "Nghe nói chủ nhân Vệ Cửu Nương của các cô cũng có vài phần tư sắc, sao không thấy nàng ta đâu thế?“
Thu Nguyệt kinh ngạc lắp bắp: "Đại gia ngài chẳng lẽ …… chẳng lẽ ……"
Chẳng lẽ ngươi muốn lấy bà chủ chúng ta hay sao?
Phương Thất cười xấu xa, nói: "Cũng có ý đó đấy”
Thu Nguyệt lập tức đứng lên, một lời cũng không nói nữa, ngay cả nụ cười trên mặt cũng đột nhiên tắt hẳn.
Các cô nương khác đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Phương Thất, đống bạc trên bàn trong mắt các nàng đột nhiên như biến mất hết.
Phương Thất nhíu mày, kéo Thu Nguyệt lại, mỉm cười nói: "Vệ Cửu Nương không có ở đây sao?”
Thu Nguyệt miễn cưỡng cười nói: "Đại gia cần gì phải tìm bà chủ của bọn thiếp chứ, tìm bọn thiếp cũng giống nhau mà”
Phương Thất cười hì hì nói: "Đâu có giống nhau được, nghe nói Vệ Cửu Nương rất có tư sắc và tài nghệ, gừng càng già càng cay đó nghe”
Sắc mặt Thu Nguyệt hơi đổi, nói: "Bà ta…… bà ta …… bà ta bị bệnh rồi, không thể gặp người."
Phương Thất liền hỏi: "Bị bệnh gì thế?”
Thu Nguyệt đáp: "À …… à …… tóm lại là bị bệnh rất nặng, nằm liệt giường không dậy nổi, sợ rằng phải làm cho đại gia thất vọng rồi"
Phương Thất gật đầu, nói: "Ồ, thì ra là thế”
Tú ông lúc này đã từ lầu chạy xuống, gật đầu khom lưng cười nói: "Đại gia ngài thật là may mắn, Tử Yên cô nương xin mời đại gia ngài lên lầu"
Phương Thất gật đầu mỉm cười, sau đó tay cầm túi vải đi nhanh lên lầu.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình