Sắc trời dần dần tối sầm xuống, trong Ỷ Thúy Lâu đã bắt đầu thắp đèn, chuẩn bị nghênh đón khách đến chơi.
Phương Thất bước đi nhanh theo sau tú ông lên lầu hai, tới trước cửa một căn phòng nằm trong cùng, tú ông cười hì hì đưa tay vén rèm sang một bên, khom lưng cười nói: "Mời đại gia vào, Tử Yên cô nương đang đợi ngài ở trong”
Phương Thất mỉm cười bước vào.
Ở bên trong phòng tỏa ra một mùi hương hoa lan thơm ngát, trần của phòng được thiết kế tinh sảo và đơn giản, có một cái giường lớn đầy hoa văn xinh đẹp nằm tại góc phòng, chiếc gương đồng đặt kế bên giường, cạnh nó là một cái bàn nhỏ đặt các son phấn trang điểm và một cái hộp có hoa văn rất đẹp. Ở giữa phòng là một cái bàn tròn cùng với bốn chiếc ghế xung quanh.
Có một cô nương đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế tại bàn.
Tử Yên.
Phương Thất mỉm cười đặt cái túi vải đựng bạc lên bàn phát ra một tiếng “cạch” lớn.
Tử Yên dường như nhíu mày một chút rồi khẽ thở dài, nói: "Đại gia có thể đem vật phàm tục này đặt chỗ khác được không?”
Đây là câu nói đầu tiên của nàng.
Phương Thất có chút cười cười rồi tiện tay cầm túi vải lên, tiếp đó quẳng mạnh túi bạc vào góc tường như một món đồ chẳng đáng giá, từng thỏi bạc trắng phau văng ra khỏi túi.
Tử Yên lại khẽ thở dài, đầu vẫn cúi thấp, nhẹ giọng nói: "Xin mời đại gia ngồi."
Đây là câu nói thứ hai của nàng.
Từ khi Phương Thất bước vào cửa tới giờ thì nàng ngay cả đầu cũng chưa có ngẩng lên nữa.
Phương Thất mỉm cười ngồi xuống, cất tiếng: "Cô là Tử Yên cô nương phải không?”
Tử Yên chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Phương Thất một cái, gật đầu đáp: "Đúng là nô gia"
Phương Thất nhìn Tử Yên, chỉ thấy gương mặt nàng có tô điểm một chút phấn son, hai hàng mi cong cong trên cặp mắt phượng, đôi môi đỏ mọng, cái mũi thật xinh, mái tóc mềm mại như tơ, trên người mặc bộ quần áo bằng tơ tằm rất đắt tiền, tất cả hòa quyện thành một thể.
Phương Thất nhìn vào cũng không khỏi có chút ngây dại.
Đây nào có phải là kỹ nữ? Rõ ràng chính là một tiểu thư khuê tú mà?
Tử Yên nhìn Phương Thất, thản nhiên hỏi: "Đại gia nhìn đủ chưa?”, trên mặt ngay cả một tia biểu hiện cũng không có.
Phương Thất lắc đầu đáp: "Chưa đủ"
Gương mặt của Tử Yên đột nhiên hiện lên màu hơi đỏ ửng rồi chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Một câu trả lời trực tiếp và thành thật như vậy thì nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng được nghe qua.
Đàn ông đến Ỷ Thúy Lâu này Tử Yên cũng đã gặp qua không ít, mặc dù trong lòng họ cũng chẳng hề biết nghĩ gì nhưng trên mặt và lời nói luôn luôn biểu hiện ra là chính nhân quân tử.
Trên đời này có rất nhiều người thoạt nhìn bề ngoài rất giống chính nhân quân tử nhưng thường thường có thể chuyển đổi thành cầm thú trong chớp mắt.
Cho nên có đôi khi chúng ta không sợ tiểu nhân bình thường nhưng lại rất sợ loại người tiểu nhân đội lốt quân tử.
Có lẽ chính bởi vì nơi bọn họ tới là kỹ viện cho nên mới biểu hiện ra bộ dáng của người quân tử.
Ít nhất lúc mới bắt đầu thì rất giống quân tử.
Người nào lúc nhìn thấy Tử Yên có ai chẳng phải là quân tử, hơn nữa đều là quân tử rất có phong độ.
Bởi vì Tử Yên thật sự quá xinh đẹp và bởi vì thoạt nhìn nàng thật sự rất giống một tiểu thư khuê tú.
Trong lòng Phương Thất không khỏi thở dài một hơi.
Rõ ràng là một người kỹ nữ, tại sao thoạt nhìn lại hết lần này tới lần khác giống với một cô gái đàng hoàng thế.
Phương Thất đột nhiên hiểu được, thì ra là vì nàng thoạt nhìn rất giống một tiểu thư khuê tú nên giá tiền mới cao như vậy.
Một người kỹ nữ nếu thoạt nhìn trông giống một cô gái đàng hoàng thì nhất định sẽ có nhiều đại công tử bao quanh.
Ăn không được bồ đào cũng có thể ngửi thấy vị chua của nó, và bởi vì ăn không được cho nên nước miếng mới chảy ra.
Một người con gái đàng hoàng nếu thoạt nhìn mà trông giống một kỹ nữ thì ở phía sau nàng cũng có rất nhiều đàn ông chảy nước miếng đầy miệng bám theo.
Một người kỹ nữ nếu trông giống như một tiểu thư khuê tú thì nhất định sẽ có rất nhiều khách hào hiệp cam tâm tình nguyện bỏ ra từng đống bạc lớn để có nàng.
Chuyện trên đời thường là kỳ lạ như thế, càng phức tạp thì lại càng đơn giản.
Tử Yên ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi có thể xưng hô với đại gia ra sao?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Với mỗi người khách cô đều hỏi như vậy sao?”
Tử Yên khẽ lắc đầu.
Lúc nàng lắc đầu dường như cũng toát ra một vẻ đẹp rất ưu nhã.
Phương Thất lại hỏi: "Vậy vì sao cô phải hỏi ta?"
Tử Yên hỏi lại: "Đại gia có chỗ nào không tiện trả lời sao?”
Phương Thất cười cười, nói: "Ta họ Phương, gọi là Phương Thất, Phương trong phương hướng, còn Thất nằm trong nhất nhị tam tứ ngũ lục thất."
Tử Yên thản nhiên nói: "Phương đại gia giải thích rất cặn kẽ."
Phương Thất nói: "Không nói thì thôi, nếu đã nói thì phải nói rõ ràng”
Tử Yên lại thản nhiên hỏi: "Không biết có “bát” hay không?”
Phương Thất đáp: "Có."
Tử Yên ngẩn người thốt: "Thật là có sao?"
Phương Thất nói: "Ta cũng chính là Phương Bát"
Tử Yên nở nụ cười.
Nàng đột nhiên cảm giác được người đàn ông trước mắt này rất thú vị, bất luận là nói mình là Phương Thất hay Phương Bát thì cũng rất nghiêm túc mà nói.
Phương Thất hỏi: "Cô nghe không rõ sao?”
Tử Yên mỉm cười nói: "Nghe không rõ lắm”
Phương Thất mỉm cười nói: "Tên gọi chỉ là một danh hiệu để gọi mà thôi, Phương Thất chạy bát phương cũng có thể gọi là Phương Bát, giống như là người nào đó lại có cái tên Tử Yên thôi”
Tử Yên đột nhiên không cười nữa, nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: "Đều là người lưu lạc thiên nhai, gặp nhau cần gì phải quen biết, Phương đại gia nói rất đúng, tên chỉ là một danh hiệu để gọi mà thôi, đại gia chỉ cần gọi nô gia là Tử Yên cũng đủ rồi”
Phương Thất gật đầu nói: "Nói không sai, chúng ta hãy cạn một chén nào, rượu đâu?”
Tử Yên thản nhiên cười nói: "Chỉ lo nói chuyện mà đã quên mất việc chiêu đãi Phương đại gia, xin đại gia thứ lỗi, nô gia sẽ gọi người mang rượu và thức ăn lên ngay”
Rượu và thức ăn trong phút chốc đã được mang đến, bảy tám món ăn bày biện rất đẹp mắt nhưng rượu thì chỉ có một bình.
Phương Thất thở dài nói: "Chuyện sầu muộn trên đời rất nhiều, ưu tư thật khó quên, muốn giải ưu sầu cũng chỉ có rượu mà thôi. Không có thức ăn cũng không sao nhưng một bình rượu nhỏ như thế này thì làm sao uống đây?”
Tử Yên mỉm cười hỏi: "Phương đại gia chẳng lẽ tới nơi này chỉ vì uống rượu thôi sao?"
Phương Thất lắc đầu, thở dài nói: "Bất luận là muốn làm chuyện gì thì trước tiên cũng phải uống một chút đã, nếu không thì sao có tinh thần mà làm việc được?”
Tử Yên thản nhiên nói: "Phương đại gia xin cứ yên tâm, rượu thì có nhiều, chỉ cần đại gia có thể uống thì muốn uống bao nhiêu cũng có”
Phương Thất gật đầu, nói: "Nghe được lời này ta rất an tâm”
Tử Yên hỏi tiếp: "Đại gia có uống được nhiều không?”
Phương Thất cười khổ nói: "Thật ra thì uống không được bao nhiêu đâu, hơn nữa chỉ vừa uống một chút đã say rồi”
Tử Yên thản nhiên hỏi tiếp: "Vậy sao đại gia lại còn muốn uống nhiều rượu?"
Phương Thất nói: "Cảnh xinh đẹp như thế, gió mát trăng sáng, giai nhân ngồi cạnh bên, nếu có thể uống thì uống hàng ngày cũng được”
Tử Yên có chút nhíu mày, lấy làm lạ nhìn Phương Thất, nàng thật sự có điểm nghĩ không ra người này rốt cuộc muốn làm gì? Hắn tới nơi này chẳng lẽ là vì muốn giai nhân bồi rượu cho hắn thôi sao? Đầu óc có phải đã hỏng do uống rượu không?
Một vầng trăng sáng cong cong đã hiện ra trên bầu trời đêm.
Cửa sổ đã mở, ánh trăng sáng thoạt nhìn như đọng trước cửa sổ, khung cảnh sáng ngời mà yên tĩnh vô cùng, gió đêm trong sa mạc thổi vào song cửa mang đến một tia tươi mát và khoan khoái, bầu trời đầy ánh sao đang chớp lóe tựa như những cặp mắt khép mở quan sát thế gian.
Chén rượu đã được rót đầy, Phương Thất chậm rãi nâng chén lên mũi ngửi ngửi rồi hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Rượu ngon."
Tử Yên cũng nâng chén rượu lên, mỉm cười nói: "Phương đại gia hào tình như thế, nô gia xin cùng Phương đại gia cộng ẩm vậy."
Phương Thất vui vẻ nói: "Hay lắm, rượu cho dù ngon uống một mình cũng vô vị, có giai nhân cộng ẩm quả thật một chuyện sung sướng trong đời”
Tử Yên thản nhiên cười, nói: "Xin mời Phương đại gia một chén”
Phương Thất cũng đáp: "Mời Tử Yên cô nương"
Tử Yên mỉm cười, đưa tay trái lên che tay cầm chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Phương Thất liền nói: "Tốt", tiếp đó cũng nâng chén uống một hơi.
Tử Yên mỉm cười nói: "Đại gia thật là hào sảng"
Phương Thất cũng nói: "Tử Yên cô nương cũng không kém”
Tử Yên cười cười, nói: "Đại gia quá khen, nô gia chỉ là một cô gái nhỏ nhoi, sao dám cùng so sánh với đại gia”
Phương Thất nói: "Cô nương quá khách khí rồi, chúng ta uống thêm mấy chén nữa nhé”
Tử Yên liền rót rượu cho Phương Thất. Phương Thất không nói một lời liền nâng chén lên uống sạch.
Tử Yên kinh ngạc nhìn Phương Thất, hỏi: "Đại gia chẳng lẽ đang có tâm sự gì chăng?”
Phương Thất thản nhiên nói: "Phiêu du giang hồ, lưu lạc thiên nhai, thử hỏi có ai mà không có tâm sự đây? Bình thủy tương phùng, gặp mặt là duyên, trong khung cảnh xinh đẹp thế này đừng nên nói đến mấy chuyện đó”
Tử Yên gật đầu, trong mắt dường như toát ra một chút u buồn, nói: "Lời của Phương đại gia rất đúng, nhất túy có thể giải thiên sầu, nô gia xin bồi tiếp đại gia thêm mấy chén nữa vậy”
Phương Thất cười to, nói: "Hay lắm, nói rất hay, mau rót rượu đi”
Tử Yên lại chậm rãi rót rượu cho Phương Thất , Phương Thất lại uống một hơi cạn sạch rồi cười to nói: "Rượu ngon, quả thật là rượu ngon”
Tử Yên thản nhiên hỏi: "Đại gia có biết đây là rượu gì không?”
Phương Thất lắc đầu nói: "Không biết."
Tử Yên lại hỏi: "Đại gia thật không biết?"
Phương Thất lắc đầu đáp: "Thật không biết."
Tử Yên nhịn không được liền nở nụ cười.
Phương Thất mỉm cười nói: "Lúc cô cười thật đẹp quá”
Tử Yên mỉm cười nói: "Đại gia không biết là rượu gì thì sao lại nói nó là rượu ngon?"
Phương Thất nói: "Mọi loại rượu thì có gì khác nhau đâu, rượu chính là rượu, chỉ cần không phải nước thì đối với Phương mỗ mà nói, thứ rượu có thể làm say lòng người thì nó là rượu ngon”
Tử Yên đột nhiên khẽ thở dài, nói: "Đại gia thật sự đã say rồi sao?”
Phương Thất nói: "Chẳng phải cô nương mới vừa nói nhất túy có thể giải thiên sầu sao?"
Tử Yên chậm rãi cúi thấp đầu xuống, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Dường như đại gia có nhiều chuyện ưu sầu, nếu đã như thế thì nô gia sẽ vì đại gia mà tấu một khúc để giải phiền muộn, đại gia thấy có được không?”
Phương Thất vỗ tay cười to, nói: "Nghe đồn cô nương sắc nghệ song tuyệt, có thể nghe được tiếng đàn của cô nương thật là vinh hạnh của Phương mỗ"
Tử Yên mỉm cười đứng dậy rồi cầm lấy một cây tỳ bà mang tới trước bàn ngồi xuống.
Phương Thất mỉm cười nhìn Tử Yên rồi hớp một hớp rượu.
Tử Yên liếc nhìn Phương Thất một cái, có chút cười cười rồi khẽ gảy vào đàn thử âm thanh, mấy âm thanh vang lên tựa hồ đã thành khúc.
Phương Thất tự rót lấy rượu rồi mỉm cười nhìn Tử Yên gảy đàn.
Tử Yên đột nhiên vươn cánh tay trắng noãn ra, các ngón tay ngọc thon dài chậm rãi chạm vào dây đàn.
Âm thanh của đàn tỳ bà đột nhiên vang lên.
Phương Thất chậm rãi uống rượu, nụ cười trên mặt từ từ tiêu mất.
Tiếng đàn tỳ bà vang lên, mỗi một tiếng dường như chứa đầy thâm tình, mỗi một tiếng tựa hồ bao hàm nỗi sầu vô hạn, phảng phất như đã dung nhập toàn bộ cảm tình của bản thân vào trong tiếng đàn.
Tiếng tỳ bà vang khắp Ỷ Thúy Lâu, từng tiếng từng tiếng phát ra như muốn nói lên sự ai oán cùng một nỗi sầu vô tận không ai thấu hiểu.
Cả Ỷ Thúy Lâu đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn tỳ bà phát ra tiếng ai oán của nó.
Phương Thất cũng nghe đến ngây dại.
Tử Yên ngây ngốc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, những ngón tay ngọc vẫn chầm chậm dạo đàn, khi trầm khi bổng, thành thục tự nhiên, dường như đây là một việc làm quen thuộc nhất.
Tiếng đàn đột nhiên biến đổi, như cuồng phong nổi lên, mưa to gió lớn, rồi lại như thiên quân vạn mã kéo đến, tiếp đến lại như tiếng binh khí giao kích, sau đó lại đột nhiên biến chuyển, tựa như tiếng suối đang chảy róc rách, tựa như tiếng chim hoàng oanh hót líu lo trên ngọn cây ……
Tử Yên vẫn ngồi đó gảy dàn, lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, dưới các ngón tay của nàng âm thanh biến hóa không ngừng.
Phương Thất chậm rãi uống rượu, rượu vào trong miệng rồi trôi xuống cổ.
Tiếng đàn chậm rãi thu lại, trong thiên địa đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, tuy nhiên dường như dư âm vẫn quanh quẩn chưa dứt, Tử Yên đè lại dây đàn, mỉm cười nhìn Phương Thất.
Phương Thất đang cầm chén rượu, mở miệng, nhìn chằm chằm vào Tử Yên, dường như đã thật sự ngây người.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Tử Yên thản nhiên cười, nụ cười tươi như trăm hoa đua nở, kiều diễm vô cùng, nhẹ giọng gọi: "Phương đại gia?"
Phương Thất ngẩn người, giật mình: "A."
Tử Yên hỏi: "Đại gia thấy tiếng đàn của nô gia ra sao?”
Phương Thất nói: "Tuyệt vời vô cùng, thật khó có thể dùng lời diễn tả, khó có thể dùng lời diễn tả……"
Tử Yên lẳng lặng nhìn Phương Thất, nói: "Biển người mênh mông, thật không ngờ có thể gặp được người tri âm như Phương đại gia ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Tri âm thì không dám, chỉ là hiểu được một chút thôi"
Tử Yên khẽ thở dài: "Nô gia nghe nói, ngày Chung Tử Kỳ qua đời thì Du Bá Nha đã đập bể Dao cầm (1), từ đó về sau cả đời không đàn nữa. Cao Sơn Lưu Thủy (2) không có tri âm, dù có hay cỡ nào chăng nữa thì cũng không còn người tri âm nghe hiểu. Phương đại gia đã am hiểu âm nhạc như thế thì nô gia xin mạn phép gảy một bản nữa hầu đại gia, đại gia thấy có được không?”
Phương Thất thở dài một tiếng rồi mỉm cười nói: "Thật không ngờ tại nơi biên thùy hoang vu này lại có thể nghe được tiếng nhạc cao nhã thế gian khó tìm như thế, vận khí của Phương Thất ta thật không nhỏ, làm phiền cô nương gảy một khúc nữa vậy“
Tử Yên mỉm cười nói: "Mời Phương đại gia cứ tiếp tục uống rượu, nô gia sẽ vì ngài mà tấu thêm một khúc nữa”
Phương Thất gật đầu rồi uống tiếp một chén rượu, tiếp đó giơ tay ra chụp lấy bình rượu như nó đã trống không.
Một bình rượu trong lúc không hay không biết đã uống cạn, ngay cả một giọt cũng không còn.
Phương Thất liền nhíu mày.
Tử Yên mỉm cười nói: "Để nô gia gọi người mang rượu đến”
Tú ông mặt mày vui tươi, tay cầm một cái khay vàng bưng lên tiếp một bình rượu.
Lại chỉ một bình.
Tử Yên mỉm cười nói: "Mời Phương đại gia tiếp tục thưởng thức, nô gia sẽ tiếp tục gảy đàn giúp vui cho ngài”
Phương Thất gật đầu rồi tự rót rượu vào chén, tiếp đó đưa lên miệng.
Những ngón tay ngọc của Tử Yên lại chầm chậm dạo dây đàn, tiếng đàn trong trẻo trong nháy mắt vang lên trong bầu không khí yên tĩnh, nghe giống như từng hạt trân châu lớn nhỏ rớt xuống bàn ngọc, tiếng đàn bắt đầu hòa quyện vào nhau thành một khúc nhạc tuyệt vời ……
Phương Thất vừa uống rượu vừa nghe đến nỗi thất thần.
Hắn dường như nhìn thấy đựơc nguyệt cung trắng toát và lạnh lẽo trên bầu trời kia, có một cây quế thật cao to đứng đó, thân cây một màu trắng xóa, trên những cành của nó thì mọc đầy những nụ hoa đủ màu sắc, thú thật cho tới giờ hắn cũng chưa từng thấy hoa nhiều hoa cùng mọc trên một thân như thế, chúng tỏa ra mùi hương thơm ngát bao trùm không gian. Bên cạnh đó còn có tiếng tiên nhạc văng vẳng bên tai, trong trẻo nhưng lạnh lùng, trước tòa nguyệt cung có một cái sân rộng, tại đó có mười mấy người tiên nữ đang nhảy múa theo tiếng nhạc đang vang, trong nhóm tiên nữ đó có một người đứng chính giữa xinh đẹp vô cùng, ống tay áo vũ động, múa một điệu múa đẹp và tuyệt vời đến nỗi không thể dùng lời diễn tả ……
Nghê Thường Vũ Y Khúc ……
Phương Thất dường như cảm giác được hắn đã thật sự đặt chân tới nguyệt cung tiên cảnh, người không có mặt ở trần thế nữa, si ngốc nhìn người tiên nữ trước mắt nhảy múa.
Sau đó hắn đột nhiên ngã gục trên bàn.
Hắn thật sự đã say.
Là say thật? Hay giả vờ?
Khúc nhạc đã kết thúc, bàn tay Tử Yên chập vào dây đàn, tuy nhiên bốn bề dường như vẫn còn văng vẳng khúc nhạc tuyệt vời kia.
Chỉ có ánh trăng sáng lạnh lẽo đang treo ngoài cửa sổ dường như cũng đang lẳng lặng nằm lắng nghe tiếng đàn kia.
Một mảnh yên tĩnh, cả không gian không hề có tiếng nào cả.
Tử Yên khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy chậm rãi buông cây tỳ bà xuống, rồi nhẹ giọng gọi: "Phương đại gia?"
Phương Thất vẫn nằm gục đầu trên bàn, trong miệng hàm hồ phát ra một tiếng “um”
Tử Yên ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng đang trôi phía chân trời, trong mắt tựa hồ tràn ngập sự bất đắc dĩ và nỗi sầu muộn vô hạn.
Một hồi lâu sau Tử Yên lại khẽ gọi: "Phương đại gia?"
Phương Thất vẫn nằm gục đầu trên bàn, tuy nhiên lần này chẳng có một tiếng ừ hử nào.
Tử Yên lẳng lặng nhìn Phương Thất, khẽ cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ bất đắc dĩ và buồn bã, gương mặt cũng hiện ra vẻ rất phức tạp.
Tú ông đột nhiên mỉm cười đi đến, người hắn đã thẳng lên không còn khom lưng nữa.
Tử Yên nhìn tú ông một chút rồi khẽ thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Tú ông nói: "Vị đại gia này hình như say rồi, tại sao cô không dìu anh ta lên giường nghỉ ngơi đi?”
Tử Yên vẫn cúi đầu không nói.
Tú ông cười lạnh nói: "Thế nào? Không muốn làm à?"
Tử Yên thở dài, đứng dậy rồi khẽ đẩy Phương Thất, nói: "Phương đại gia? Nô gia dìu ngài vào giường nghỉ ngơi nhé?”
Phương Thất vẫn gục đầu trên bàn, thân thể cũng không nhúc nhích.
Tử Yên cắn răng nâng Phương Thất dậy, thân thể Phương Thất tựa hồ rất nặng, đầu vẫn gục xuống, xem ra đã say đến nỗi bất tỉnh nhân sự rồi.
Tú ông liền hỏi: "Cô dìu không nổi sao?”
Tử Yên gật đầu.
Tú ông hỏi: "Nếu dìu không nổi thì sao cô không bỏ hắn nằm xuống đất đi?”
Tử Yên thở dài rồi nhẹ nhàng buông Phương Thất ra, cả người Phương Thất giống như chiếc lá rơi rụng xuống mặt đất nằm dài ở đó, không hề nhúc nhích chút nào.
Tú ông mỉm cười nói: "Xem ra hắn đích xác đã ngủ say rồi”
Ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào, mỉm cười nói: "Hắn đương nhiên đã ngủ say, bất luận là ai, nếu đã trúng độc của Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán thì dù không muốn ngủ say cũng không được”
Tử Yên vẫn không nói một lời, chậm rãi bước đến bên giường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tú ông mỉm cười nói: "Ông chủ Chu quả nhiên dự liệu như thần, đao kiếm và ám khí đều không giết được hắn, nhưng mỹ nhân và âm nhạc lại có thể giết hắn"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Vốn mỹ nhân và âm nhạc cũng không thể giết được hắn, chỉ vì tiếng đàn tỳ bà của Tử Yên cô nương giống như là chỉ tại trên trời mới có, thật sự quá mức tuyệt vời, hắn lại là người tri âm, nếu không thì làm sao mà hắn có thể trong lúc không hay không biết mà trúng Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán chứ?”
Tú ông cười to nói: "Có lý, rất có lý, mưa to gió lớn có thể vượt qua nhưng mùi hương của sự ôn nhu dịu dàng lại có thể say chết người, thật sự là tuyệt diệu không thể tả"
Chu Trường Phúc chắp tay mà đứng, thản nhiên nói: "Nhưng hắn bây giờ vẫn còn chưa chết đó”
Tú ông cười nói: "Mặc dù còn chưa có chết nhưng cũng đã như cá nằm trên thớt rồi, đao trong tay chúng ta, chúng ta muốn hạ xuống khi nào thì là do chúng ta thôi”
Tử Yên đột nhiên lạnh lùng nói: "Mặc kệ các ngươi có muốn làm gì hắn thì xin mời hãy mang hắn ra khỏi đây, ta không muốn ở chỗ này của ta có mấy vấn đề như thế phát sinh”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Được, được, tuy nhiên bất luận chúng ta ra tay tại đâu thì công lớn cũng đều thuộc về cô nương, nếu không thì chúng ta làm sao có thể bắt hắn được”
Tử Yên cắn môi, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có còn là đàn ông không?”
Các ngươi nếu còn là đàn ông thì nên đao đối đao, thương đối thương cùng quyết chiến với hắn đi.
Các ngươi nếu còn là đàn ông thì đừng nên dùng phương pháp hèn hạ như thế, cho một người con gái đi đối phó hắn.
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Cho dù chúng ta là phụ nữ đi nữa thì bây giờ chúng ta cũng là người chiến thắng, bây giờ chúng ta vẫn còn đứng đây nhưng tên đàn ông kia thì lại nằm trên đất rồi”.
Tú ông cũng mỉm cười nói: "Ta cũng không phải đàn ông cho nên ta cũng đứng, nếu người nào nói ta là đàn ông thì mắt của người đó đã mù rồi”
Tử Yên lạnh lùng nói: "Ngươi đương nhiên không phải là đàn ông rồi, cho dù đàn ông trên đời có chết sạch hết thì cũng không đến phiên ngươi là đàn ông, ngươi chỉ là một tên quái vật bất nam bất nữ mà thôi"
Sắc mặt của tú ông đột nhiên thay đổi, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tử Yên, cười lạnh nói: "Cô rất giỏi đấy, đừng tưởng rằng có người bao che cho cô thì ta không dám làm gì cô nhé”
Tử Yên cười lạnh nói: "Ngươi chính là một tên quái vật bất nam bất nữ, ngươi có thể làm gì ta nào?"
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Hắn đương nhiên không thể làm gì được cô, chuyện này ai cũng biết, chỉ bất quá ……"
Tử Yên hỏi: "Chỉ bất quá cái gì?"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Chỉ bất quá nếu chúng ta ở trong phòng này đem tên kia chặt làm bảy tám khúc thì ta nghĩ ở trên cũng sẽ không phải đối đâu”
Sắc mặt của Tử Yên thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngươi dám sao, đồ vô sỉ"
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Lúc cô nương mắng chửi người khác cũng rất đẹp đó, Chu mỗ thật sự là vinh hạnh”
Tú ông cười lạnh nói: "Chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Dùng một đao giết hắn à?”"
Chu Trường Phúc mỉm cười, chậm rãi nói: "Như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn sao?”
Với bọn họ mà nói thì một đao giết chết Phương Thất thì thật quá dễ dàng cho hắn, chỉ có băm vằm hắn thành từng mảnh nhỏ mới là hả dạ, tuy nhiên giữa bọn họ lại chẳng hề có thâm thù đại hận gì cả? Bọn họ vốn chẳng hề quen biết nhau, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà làm cho bọn họ độc ác đến thế?
Trên đời đáng sợ nhất tuyệt không phải hổ hay sói, còn ác độc nhất cũng không phải các loại rắn độc.
Trên đời còn có rất nhiều người “đội lốt người”, nội tâm của bọn chúng càng hung tàn, độc ác và đáng sợ hơn nhiều so với hổ sói.
Hổ hay sói nhiều nhất chỉ là cắn một cái chết người thôi, rắn độc cũng giống vậy. Tuy nhiên loài người lại phát minh ra rất nhiều kiểu chết đáng sợ, tỷ như lăng trì (3), xa liệt (4), pháo lạc (5). Những kiểu chết này cái nào cũng đều tàn khốc hơn nhiều so với cú đớp hay cắn của hổ sói và rắn.
Còn có kiểu chết nào đáng sợ hơn không?
Có.
Đó chính là làm cho người ta vẫn sống.
Có một loại sự sống so với các kiểu chết trên càng khiến kẻ khác cảm thấy tàn khốc, đau khổ và tuyệt vọng hơn.
Có thể tưởng tượng một chút, một con mãnh hổ nếu chặt đi hai móng, một con chim ưng hùng dũng bị tước đi hai cánh, một con sói bị lấy đi hàm răng, thì kết quả ra sao chắc cũng có thể tưởng tượng ra.
Còn sống như vậy so với việc chết đi càng đau đớn và không thể nào chịu đựng nổi.
Phương Ngọc Thành chính là tấm gương.
Tú ông ha ha cười to hỏi: "Ý tứ của ông chủ Chu là sao?”
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Ý tứ của ta ngươi cũng hiểu mà, tuy nhiên phải xin ý kiến với bên trên một chút."
Tú ông gật đầu nói: "Ông chủ Chu nói thật không sai, vạn nhất phía trên trách tội xuống thì chúng ta cũng không xong đâu, chi bằng trước tiên chúng ta phế bỏ đôi chiêu tử của hắn rồi hãy nói tiếp?”
“Chiêu tử” là ám chỉ đôi mắt.
Chu Trường Phúc nói: "Cũng tốt, vậy ngươi động thủ đi."
Tú ông nói: "Việc này …… việc này ……"
Tử Yên đột nhiên cười lạnh.
Tú ông cả giận hỏi: "Cô cười cái gì?”
Tử Yên cười lạnh nói: "Ta cười cái gì ngươi không biết sao?"
Tú ông đáp: "Không biết."
Tử Yên lạnh lùng nói: "Ta đây nói cho các ngươi biết là ta đang cười các ngươi đấy, lá gan còn nhỏ hơn cả con thỏ nữa!"
Tú ông cả giận nói: "Cô nghĩ rằng ta không dám sao?"
Tử Yên cười lạnh nói: "Ngươi cứ thử xem?"
Tú ông ngẩn người rồi đột nhiên cười nói: "Không bằng hãy để cho ông chủ Chu động thủ đi!"
Chu Trường Phúc mỉm cười, nói: "Ngươi động thủ sẽ tốt hơn ta, ngươi biết ta là người làm ăn mà, tay của người làm ăn không nên dấy máu vì sẽ không hên”
Tú ông do dự một chút rồi đột nhiên thở dài nói : "Ta cũng chỉ là một kẻ bưng trà nước mà thôi, chưa hề làm qua chuyện móc mắt tàn nhẫn này nên cũng không có kinh nghiệm đâu"
Vừa rồi bọn họ còn ác độc vô cùng, đột nhiên lại biến chuyển thành người làm ăn có quy tắc và người tiểu nhị bưng trà nước hiền lành.
Chu Trường Phúc thở dài, nói: "Nếu chúng ta đều là người tốt và chưa từng làm qua việc này thì nên làm gì bây giờ đây?”
Tử Yên cười lạnh.
Tú ông dùng cặp mắt giảo hoạt của hắn liếc nhìn Chu Trường Phúc rồi lại liếc nhìn Tử Yên.
Chu Trường Phúc đột nhiên nói: "Theo ta thấy thì không bằng như vầy, trước tiên khiêng hắn đặt lên giường của Tử Yên cô nương, đợi cho bên trên có chỉ thị xuống thì ra tay cũng không muộn”
Tú ông nhanh nhảu nói: "Chủ ý hay, quả là chủ ý hay, cứ làm vậy đi”
Nếu đều là người tốt và đều không đành lòng động thủ thì đây là biện pháp tốt nhất.
Hai người ba chân bốn cẳng bước tới khiêng Phương Thất lên giường, cả người Phương Thất hiện mềm nhũn và hôn mê bất tỉnh.
Tử Yên cười lạnh nhìn hai tên hì hục khiêng Phương Thất đặt lên giường.
Tú ông đưa tay lau mồ trên trán nói: "Tên nầy thật nặng quá"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, hắn sẽ nhẹ lại rất nhanh thôi”
Nghe nói người sau khi chết thì thân thể sẽ nhẹ lại, còn có một cách nữa chính là chia thân thể làm nhiều khúc thì sẽ không thấy nặng nữa.
Tử Yên cười lạnh nói: "Bây giờ hai người các ngươi hãy cút ra ngoài mà đợi lệnh đựơc rồi đấy”
Chu Trường Phúc gật đầu, mỉm cười nói: "Ta bây giờ sẽ cút ra ngoài đây", nói xong liền bỏ đi.
Tú ông cừơi tà dị nói: "Cô nương cần chi phải chiếu cố hắn, nếu có chuyện gì sai sót ……"
Tú ông cắn răng, cười lạnh nói: "Giỏi lắm!", xong xoay người đi nhanh khỏi đó.
Tử Yên nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi chậm rãi bứơc đến trước cửa sổ, ngẩng đầu thất thần nhìn về ánh trăng sắp tàn phía cuối chân trời.
Một hồi lâu sau nàng lại khẽ ngâm: "Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên, bất tri thiên thương cung khuyết, kim tịch thị hà niên (xem phần chú thích thêm)……" Giọng ngâm tựa hồ mang theo nỗi sầu bi vô hạn ……
Tử Yên ngâm xong thở dài, trầm tư trong chốc lát rồi đột nhiên cắn răng, xoay người đi tới trước giường, vươn tay ra dùng sức lay Phương Thất, nhẹ giọng gọi: "Phương đại gia, Phương đại gia, Phương Thất"
*****
Chú thích:
(1) Dao Cầm: Dao Cầm là tên gọi cổ của cổ cầm, được làm từ phần gổ tốt nhất của cây ngô đồng. Khi xưa vua Phục Hy thấy 5 vì sao rơi vào cây ngô đồng, rồi có chim phượng hoàng đến đậu. Biết là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, nên vua bảo thợ khéo lấy gổ chế làm nhạc khí gọi là Dao cầm, bắt chước nhạc khí ở Cung Dao Trì.
Đàn cổ cầm (Gu Qin) đã được Unesco công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới. Ban đầu đàn có tên là Dao Cầm, gồm 5 dây: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ, sau thêm hai dây Văn – Võ, nên còn gọi là Thất huyền cầm (tức đàn 7 dây).
Có 1 bài thơ của Bá Nha về sự tích đập bể Dao Cầm (sưu tầm)
Suất toái dao cầm phượng vĩ hàn
Tử Kỳ bất tại đối thùy đàm
Đại thiên thế giới giai bằng hữu
Dục mịch tri âm nan thượng nan!
Tạm dịch thơ
Đập nát Dao cầm đau xót phượng (1)
Tử Kỳ không có đàn cho ai
Bốn phương trờI đất bao bè bạn
Tìm được tri âm khó lắm thay!
(2) Cao Sơn Lưu Thủy: là một khúc nhạc nổi tiếng nằm trong “Trung Hoa Thập Đại Danh Khúc”. Mười nhạc khúc đó bao gồm: Cao Sơn Lưu thuỷ, Quảng Lăng Tán, Bình Sa Lạc Nhạn, Mai Hoa Tam Lộng, Thập Diện Mai Phục, Tịch Dương Tiêu Cổ, Ngư Tiều Vấn Đáp, Hồ Gia Thập Bát Phách, Hán Cung Thu Nguyệt, Dương Xuân Bạch Tuyết.
(3) Lăng trì: Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì hay xử bá đao) (tiếng Hoa giản thể: 凌迟, tiếng Hoa phồn thể: 凌遲, bính âm: língchí) là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Từ ngữ trong tiếng Hán "lăng trì" có nghĩa lấn lên một cách chậm chạp. (xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%B9ng_x%E1%BA%BBo)
(4) Xa liệt: đây là một hình phạt cực kỳ tàn khốc trong thời cổ đại. Hình phạt là dùng dây buộc vào cổ và tứ chi của người, sau đó cột vào xe ngựa kéo theo năm hướng khác nhau, có khi không dùng xe mà chỉ dùng ngựa kéo nên mới có tên Ngũ mã phân thây.
(5) Pháo lạc: hay bào lạc, là một công cụ chuyên hành hình các quan thần, đó là một ống đồng thật to rỗng ruột, bên dưới là miệng lò dùng để chụm than củi vào, hành hình bằng cách chất củi nung cho cột đồng nóng đỏ rồi đưa nạn nhân đến dí nguyên người nạn nhân vào ống đồng cho thịt da cháy khét, nạn nhân giãy chết rất thê lương. Hình phạt này được tạo ra vào thời Trụ Vương nhà Thương
Đây là một trong những bài thơ tiêu biểu của Tô Đông Pha:
Thủy Điệu Ca
Minh nguyệt kỉ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?"
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Ðãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Bản dịch
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chính tầng,
Ðêm nay là đêm nào?"
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt ly thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn ly hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Dịch thuật: Nguyễn Hiến Lê
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất vẫn hôn mê bất tỉnh, không hề nhúc nhích.
Tử Yên khẽ thở dài, chậm rãi cúi đầu lâm vào trầm tư.
Nghe nói Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán là một lọai kỳ độc trên giang hồ, không sắc không vị, bất luận là đổ vào trong rượu hay thức ăn thì người ăn uống sẽ không hay không biết mà trúng độc.
Tuy nhiên cách điều chế Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán thất truyền đã lâu, đây là bảo bối của Kim Hoa Bà Bà, không biết bà ta từ nơi đâu tìm ra được phương pháp bào chế nữa, ngoại trừ Ly Hồn Đoạt Mệnh Châm thì Thập Hương Nhuyễn Cốt Trán của Kim Hoa Bà Bà là một loại kỳ độc giang hồ nghe đến mà kinh sợ.
Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán tuy không có làm hại đến tính mạng nhưng người trúng độc sẽ hôn mê bất tỉnh, bộ dáng cực kỳ giống với say rượu. Cho dù có tỉnh lại thì toàn thân cũng nhũn ra, võ công hoàn toàn biến mất, như tên gọi của nó tất cả xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ đi nữa thì cũng phải mặc cho người chém giết.
Kim Hoa Bà Bà đã chết.
Hắn đã bị Phương Thất giết chết trong thông đạo tối tăm kia.
Kim Hoa Bà Bà đã chết và để lại độc dược Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán, còn giải dược thì sao?
Trước khi chết ánh mắt của Kim Hoa Bà Bà rất oán độc, chẳng lẽ muốn nói lên kết cục của Phương Thất hôm nay?
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sáo trúc, Tử Yên nghe thấy sắc mặt có chút thay đổi, tiếp đó một người ăn mặc kỳ lạ trông giống như người rừng đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào.
Trên mặt người này dường như không có lỗ mũi, chỉ lộ ra hai hốc mắt sâu hoắm như hai cái động bên cạnh cái mũi dài dẹp lép của hắn .
Kỳ lạ hơn nữa là hắn chỉ có một cái lỗ tai, bàn tay trái cũng chỉ có ba ngón, cánh tay phải thì cầm một cây thiết trượng chống đỡ thay cho chân trái, phía dưới đùi phải có đeo một cây sáo bằng ngọc.
Nếu như ngươi đột nhiên nhìn thấy một người như vậy thì nhất định sẽ hoảng sợ nhảy cẩng lên, một người mặt mày dữ tợn đột nhiên nhảy vào phòng ngươi từ cửa sổ thì khi ngươi nhìn thấy không bị hù hoảng sợ mới là lạ, nếu không hoảng sợ thì người khác nhất định sẽ rất bội phục ngươi.
Họ sẽ rất bội phục sự can đảm của ngươi.
Tuy nhiên Tử Yên cũng không có hoảng sợ.
Tử Yên ngẩng đầu nhìn người này một chút rồi lại nhìn ra ngòai cửa sổ, giống như là nhìn thấy một con cóc nhảy vào không hề để ý.
Tuy nhiên người này lại cũng không hề nhìn Tử Yên mà lại dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất đang nằm trên giường.
Phương Thất vẫn không nhúc nhích.
Người này chống cây thiết trượng đi tới bên giường, tốc độ rất nhanh.
Tử Yên lại khẽ thở dài, cũng không có quay đầu lại.
Người cầm thiết trượng lạnh lùng quát: "Tránh ra"
Tử Yên nhìn vách tường, thản nhiên nói: "Đây là giường của ta"
Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: "Ta biết"
Tử Yên thản nhiên nói: "Vậy thì mời ngươi tránh ra xa một chút."
Người cầm thiết trượng cười lạnh.
Tử Yên lạnh lùng nói: "Ta vừa nhìn thấy ngươi thì có cảm giác rất ghê tởm, ngươi có biết không?"
Người cầm thiết trượng không có trả lời, chậm rãi giơ bàn tay trái ba ngón lên, đột nhiên cười lạnh nói: "Cô xem đây là cái gì?"
Chỉ thấy từ trong ống tay áo của hắn có một con rắn độc chậm rãi thò đầu ra, thè lưỡi kêu “xuy xuy”, dường như đang chờ mệnh lệnh của người cầm thiết trượng thì sẽ lập tức bay ra cắn người.
Tử Yên nhìn thấy không khỏi rùng mình, trợn mắt nói: "Mang thứ dơ bẩn của ra xa một chút”
Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Nếu cô còn không tránh ra thì bảo bối của ta sẽ không nể mặt”
Tử Yên cắn răng, nói: "Bất luận thế nào thì cũng đừng giết hắn trên giường của ta, nếu ngươi dám thả con súc sinh kia lên giường của ta thì ta tuyệt sẽ bỏ qua cho ngươi"
Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: "Đây là mệnh lệnh của bên trên đưa xuống, ta chỉ có thể theo lệnh làm thôi"
Tử Yên nhíu mày noí: "Tại sao phía trên lại ra lệnh như vậy? Hắn đã trở thành vậy rồi, cho dù có mang tới nơi nào cũng ra tay được, tại sao lại phải ra tay ở chỗ này?"
Một người đã không còn chút sức lực chống cự nào cả thì cho dù ở nơi nào cũng có thể giết hắn, tại sao lại nhất định phải giết hắn trên giường của ta?
Một người mỹ nhân quốc sắc thiên hương, cho dù nàng là kỹ nữ hay là tiểu thư khuê tú, nếu giường của mình bị một con độc xà leo lên đó cắn chết một người thì ngươi nghĩ thử coi làm sao nàng còn dám ngủ trên cái giường đó nữa?
Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Bởi vì làm như vậy là an toàn nhất."
Đối phó địch nhân, phương pháp an toàn nhất chính là thừa lúc hắn không còn chút sức lực chống trả nào mà giết hắn, để lâu sẽ sinh biến, chỉ có khi đã ra tay xong rồi thì mới là biện pháp an toàn nhất.
Tử Yên cười lạnh nói: "An toàn? Chẳng lẽ lá gan của các ngươi bây giờ nhỏ vậy sao?”
Người cầm thiết trượng khẽ thở dài rồi chậm rãi nói: "Sự kiên nhẫn của ta rất có hạn, điều này chắc cô cũng biết”
Tử Yên cắn răng, nói: "Ngươi kéo hắn xuống đất đi, đừng giết hắn trên giường của ta”
Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Không cần", tiếp đó trong miệng đột nhiên khẽ huýt một tiếng, con rắn độc trong tay áo đột nhiên phóng ra nhào tới người Phương Thất.
Tử Yên cắn răng, trợn mắt nói: "Ngươi ……"
Người cầm thiết trượng cũng không để ý đến Tử Yên, chỉ nhìn chằm chằm vào con rắn độc trên giường, trên gương mặt hắn đã lộ ra nụ cười, con rắn Xích Luyện dài hơn ba thước đã nhanh chóng chui xuống phía dưới cổ của Phương Thất, tiếp đó nó quấn vòng quanh cổ họng của Phương Thất, cái đầu của nó nhô cao lên, cái lưỡi từ trong miệng cái miệng đỏ như máu khè ra kêu “xuy xuy” không ngừng, sau đó nhìn chằm chằm vào môi Phương Thất , tựa hồ chuẩn bị cắn vào đó.
Tử Yên cắn răng, không nói một lời, chậm rãi đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.
Nếu đã ngăn cản không được thì nàng còn có biện pháp gì đây?
Người cầm thiết trượng nhìn con rắn độc và Phương Thất trên giường, chậm rãi nở nụ cười.
Tử Yên lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn vào ánh trăng sáng phía cuối chân trời, một đóa mây đen chậm rãi trôi qua, ánh trăng sáng đột nhiên bị che khuất.
Tú ông cũng cười hì hì đi theo ở phía sau, trong tay còn cầm một bình trà lớn, bộ dáng giống như là đi đến châm trà cho khách vậy.
Người cầm thiết trượng cũng không có quay đầu lại, chỉ lo nhìn chằm chằm vào con rắn đang quấn lấy cổ Phương Thất, gương mặt xấu xí của hắn mỉm cười, dường như trên đời này không có chuyện nào so với chuyện này thích thú hơn được.
Trong tay Chu Trường Phúc đột nhiên xuất hiện một cây quạt, hắn chậm rãi phe phẩy nó rồi thản nhiên đi tới trước giường, mỉm cười nhìn Phương Thất.
Phương Thất vẫn hôn mê nằm im đó, không hề nhúc nhích.
Tú ông tay mang bình trà cũng chạy đến trước giường, ba người cùng nhau mỉm cười nhìn con rắn độc và Phương Thất giống như đang thưởng thức một bức tranh phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Cho dù là một người mỹ nữ không mặc quần áo, trần như nhộng nằm trên giường thì trong lòng họ cũng không thể đẹp hơn được khung cảnh con rắn độc đang quấn lấy Phương Thất, bọn họ cảm thấy thật tuyệt vời và đắc ý làm sao.
Chu Trường Phúc mỉm cười rồi đột nhiên lên tiếng: "Xem ra hắn đích thật là trúng độc rồi, lần này tuyệt không phải giả vờ đâu”
Tú ông nở nụ cười tà dị nói: "Nếu như vậy mà hắn còn có thể giả vờ thì ta thấy nếu hắn không phải là thần tiên thì chắc chắn là người chết"
Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Bây giờ thì hắn mới là cá nằm trên thớt đây, chỉ chờ chúng ta hạ đao thôi"
Tú ông lại cười tà dị nói: "Vậy bây giờ chúng ta hạ đao ở đâu đây?”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Còn ở đâu nữa? Dĩ nhiên là ở chỗ cũ rồi, bạn già à”
Tú ông đột nhiên nói: "Ta thấy chúng ta nên cẩn thận một chút thì hay hơn”
Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn sao, vạn xà trận của ta đã bị hắn phá rồi, bao nhiêu bảo bối của ta khổ cực tích góp nuôi dưỡng trong nhiều năm không biết chạy đi đâu nữa, nếu không cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết thì Xà Ma ta làm sao mà có thể nguôi ngoai đây”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: “Đúng vậy , đúng vậy, hai người huynh đệ còn lại của Phương gia từ nay về sau chỉ có thể tàn phế nằm trên giường mà thôi, điều này chẳng phải là quá tuyệt diệu sao?"
Tử Yên vẫn đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thở dài một hơi, nói: "Bây giờ các ngươi định mang hắn đi phải không?”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Đó là điều hiển nhiên, chúng ta sao có thể làm cho chỗ này của cô nương ô uế đựơc”
Người cầm thiết trượng cười lạnh rồi khẽ cười rồi huýt sáo một tiếng, con rắn Xích Luyện dường như nghe hiểu gì đó đột nhiên chậm rãi bò khỏi cổ Phương Thất bò về phía hắn, cánh tay trái của hắn vươn ra, con rắn độc ngẩng đầu thè lưỡi rồi tiếp đó phóng vào trong tay áo.
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Xà Ma quả nhiên không hổ là Xà Ma, mấy con rắn độc ngoan ngoãn còn hơn chó nữa”
Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: "Đây không phải là rắn độc mà là bảo bối của ta"
Tú ông nghe thấy lè lưỡi nhưng cũng không có lên tiếng.
Chu Trường Phúc hắc hắc cười nói: "Đúng đúng đúng, đích thật là bảo bối"
Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Nếu so ra thì nó so với một số phế vật hữu dụng hơn rất nhiều"
Ai là phế vật? “Một số phế vật" ám chỉ ai đây?
Chuyện trên đời chính là kỳ lạ như vậy, một người không mũi không lỗ tai thậm chí mất một cái chân nhưng lại rất thích gọi người khác là phế vật.
Tú ông đứng ở phía sau thầm cắn răng tức tối nhưng cũng không dám lên tiếng.
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Chỉ cần làm phế vật mà có thể sống thoải mái thì tại sao lại không làm?”
Con người có đôi khi cũng có thể chịu làm phế vật, chỉ cần có thể an ổn sống thoải mái là được – đây cũng là lý tưởng của một số người.
'Đại Trượng Phu Năng Khuất Năng Thân' (biết tiến biết thoái đúng lúc) có phải nói lên ý tứ này hay không? "Hàn Tín chịu nhục luồn háng (1)' cũng có phải là ý tứ này không?
Mỗi người đều chỉ có một tánh mạng, mỗi người ai cũng chỉ chết có một lần, nếu một khi thân tử mệnh vong thì ngay cả muốn làm phế vật cũng không làm đựơc nữa.
"Cung ngạnh phí huyền" (cung cứng thẳng đơ sẽ tốn nhiều dây), Sở Bá Vương Hạng Vũ tuyệt không phải phế vật cho nên mới tự sát ở Ô Giang. Mọi chuyện trên đời có đôi khi là như thế.
Người cầm thiết trượng cười lạnh, nói: "Bây giờ hãy cõng hắn đi thôi”
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Đúng vậy , đi thôi."
Tú ông liền do dự hỏi: "Vậy là ai …… ai sẽ cõng hắn?”
Chu Trường Phúc khẽ thở dài: "Ngươi xem nơi đây có một người tàn phế, một người là người làm ăn buôn bán, vậy ngươi nói ai sẽ cõng hắn đây?”
Tú ông nhìn người cầm thiết trượng và Chu Trường Phúc, cắn răng tức tối nhưng cũng không dám rên một tiếng, sau đó tiến đến nâng người Phương Thất lên.
Người cầm thiết trượng cười lạnh một tiếng, thiết trượng điểm xuống đất một chút cả ngừơi đã nhẹ nhàng phóng tới trứơc cửa sổ, tiếp đó thân hình chợt lóe lên rồi phóng qua cửa sổ đáp xuống mặt đất, khinh công của hắn so với người bình thường cao hơn rất nhiều.
Hậu viện yên tĩnh không một tiếng động, xung quanh cỏ hoang mọc đầy.
Ở phía sau một đám cỏ hoang có một cái mộ.
Người cầm thiết trượng đi tới trước cái mộ, tiếp đó gõ thiết trượng lên mộ bia vài cái, tấm bia bằng đá phát ra tiếng “đinh đinh” thanh thúy, trong khoảnh khắc vạt sang một bên làm hiện ra một cái miệng hầm tối đen.
Người cầm thiết trượng đi trước dẫn đường tiến vào miệng hầm, tiếng thiết trượng đập vào bậc thang bằng đá cốc cốc vang lên, tú ông đang cõng Phương Thất bứơc theo sau người cầm thiết trượng, Chu Trường Phúc thì phe phẩy cây quạt đi ở cuối cùng.
Sau khi ba người tiến vào thông đạo thì tấm bia đá tại miệng hầm đột nhiên không một tiếng động khép lại, bên ngoài [nhìn không ra một chút dấu vết.
Trong thông đạo một mảnh tối đen, chỉ có âm thanh của cây thiết trượng phát ra khi cắm vào bậc thang bằng đá đích, từ từ đi xuống sâu phía dưới thông đạo ẩm ướt, giống như hành trình xuống nơi hoàng tuyền vậy……
*****
Chú thích:
(1) Sự tích Hàn Tín luồn háng: Hàn Tín (chữ Hán giản thể: 韩信, chính thể: 韓信, latin hóa: Hán Xìn) (? – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu (淮陰候), là một danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang thời Hán Sở tranh hùng, có công rất lớn giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.
Theo sách Tây Hán thì Tín nhà nghèo, phải làm nghề câu cá. Khi mẹ mất, vì muốn xây cất cho mẹ ngôi mộ ở nơi đẹp đẽ trên núi cao mà bán cả nhà cửa, xách kiếm đi lang thang ngoài chợ. Thấy Hàn Tín gầy gò yếu đuối, có gã bán thịt làm nhục bắt Tín luồn qua háng (trôn) y. Mọi người thấy Tín bị nhục đều chê cười. Tín không có gì ăn, thường đi xin ăn của bà giặt lụa và hứa hẹn sau này làm nên sự nghiệp sẽ trả ơn ngàn vàng, cũng bị bà ta mắng cho.
Ba người mang Phương Thất đi vào thông đạo lãnh lẽo như băng.
Không có người nào lên tiếng, trong thông đạo tối đen chỉ có tiếng bước chân và tiếng thiết trượng của ba người vang lên.
Khi xuống tới bậc thang cuối cùng thì phía trước lại có hai ngã rẽ phải và trái, người cầm thiết trượng tựa hồ rất quen thuộc đoạn đường này, trong bóng đêm lập tức xoay người đi về phía trái.
Thông đạo vẫn một mảnh tối đen nhưng bọn họ lại rất thành thục đường đi nước bước giống như là nhà của họ vậy, có nhắm mắt lại cũng có thể biết giường đặt ở nơi nào.
Đi thật lâu trong thông đạo dài ngoằng hắc ám, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, phía trước xuất hiện một nơi rộng lớn như một đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng, trên trần có treo một dãy đèn lồng, bốn cây cột tròn ở bốn phía cũng không biết là dùng vật gì tạo ra, ở chính giữa có đặt một cái bàn gỗ nhưng chỉ có bốn chiếc ghế.
Đây là một cái bàn gỗ rất thẳng và dài, mặt bàn cũng dày và cứng rắn nhưng hình như không có ai lau chùi cả, trên mặt bàn vẫn còn vương vãi nhiều vết máu.
Tú ông mang Phương Thất tới trước bàn rồi thảy hắn lên bàn giống như thảy một bao gạo.
Phương Thất tựa hồ không có cảm gíac và vẫn không nhúc nhích.
Tú ông lau mồ hôi, thở dài, nói: "Sao hắn vẫn còn bất tỉnh thế?”
Người cầm thiết trượng không nói một lời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất trên bàn, trông giống như một người đầu bếp nhìn con cá trên thớt vậy, chuẩn bị hạ đao làm thịt.
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Hãy làm cho hắn tỉnh lại để cho hắn xem chúng ta thu thập hắn ra sao, nếu chúng ta có chỗ nào làm không tốt thì hắn có thể cho ý kiến nhắc nhở đấy”
Tú ông cười tà dị nói: "Có lý, quả rất có lý, hắn bây giờ cùng người chết có gì khác nhau, thu thập một người chết quả thật là không vui gì cả”
Người cầm thiết trượng đột nhiên nói: "Chậm đã!", rồi giơ cây thiết trượng ra, nhanh như chớp điểm vào bảy đại huyệt trên người Phương Thât, sau đó lạnh lùng nói: "Ổn rồi”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Xà Ma làm việc quả nhiên không giống người thường, quả là thận trọng”
Người cầm thiết trượng lạnh lùng không đáp .
Tú ông từ một cây cột mang tới một thùng nước lạnh, cười gian trá rồi dội lên đầu Phương Thất.
Phương Thất rùng mình một cái, tỉnh lại, tiếp đó đột nhiên mở mắt nhưng thân thể lại không thể động đậy, chỉ có thể khẽ đảo ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn bốn phía, hình như là đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, hắn thật sự nhớ không nổi bản thân đang ở đâu ……
Mới vừa rồi hắn dường như là đã tới nguyệt cung tiên cảnh và nhìn thấy một đám tiên nữ đang nhảy múa, trong không gian vang lên tiếng nhạc khiến người mê say, sao bây giờ lại đột nhiên tới đây? Đây là đâu?
Nguyệt cung tiên cảnh đáng lẽ không có lồng đèn mới phải chứ? Và cũng không nên có mặt ba người đứng trước mặt này, huống chi trong đó lại có Chu Trường Phúc và tú ông mà hắn đã gặp nữa.
Phương Thất ngay tức khắc đã xác định hắn không phải đang ở nguyệt cung nào cả mà là còn đang ở tại nhân gian, chỉ bất quá sẽ xuống hoàng tuyền nhanh thôi.
Bởi vì hắn phát hiện ra cả người hắn mềm nhũn vô lực, ngay cả huyệt đạo cũng bị người khác điểm rồi.
Tú ông nở nụ cười gian xảo rồi nói với Phương Thất: "Ngươi có biết đây là đâu không?”
Phương Thất thở dài, nói: "Nơi đây tuyệt đối không phải là nơi tốt đẹp gì, ta thú thật cũng không nghĩ tới ngươi là người như thế."
Tú ông ha ha cười to, trên gương mặt xấu xí tràn ngập vẻ cao ngạo và đắc ý.
Phương Thất hỏi: "Ngươi có thể cho ta biết đây là đâu hay không?"
Tú ông liền ho khan hai tiếng rồi mỉm cười nói: "Có thể, nơi này là mật thất dưới lòng đất”
Phương Thất hỏi tiếp: "Nơi này dùng để làm gì?”
Tú ông nói: "Nơi này đặc biệt dùng để thu thập ngươi"
Phương Thất nói: "Ta vẫn còn chưa hiểu lắm ……"
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Ngươi bây giờ không cần phải hiểu bởi vì ngươi rất nhanh sẽ hiểu ra tất cả thôi”
Phương Thất thở dài nói: "Cám ơn ông chủ Chu, ông thật sự là người tốt."
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ta vẫn luôn à người tốt mà, ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta."
Phương Thất hỏi: "Các ngươi chuẩn bị thu thập ta thế nào?"
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Đại khái giống như Phương Ngọc Thành vậy, nếu ngươi còn có gì muốn nhắn nhủ thì chúng ta đây giúp cho”
Phương Thất buồn bả than thở: "Thì ra tứ ca của ta đã bị các ngươi hại thành như vậy”
Tú ông cười hì hì nói: "Là ta tự mình ra tay đó, ngươi có thấy hài lòng hay không?”
Phương Thất đột nhiên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Rất hài lòng, ngươi thật sự làm rất sạch sẽ."
Tú ông cười tà dị nói: "Hiện tại ngươi cũng đang nằm ở chỗ mà Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành nằm đó, đây cũng là chúng ta đặc biệt chiếu cố cho ngươi, dù sao các ngươi cũng là huynh đệ mà, ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta đâu”
Phương Thất sửng sốt, nói: "Tứ ca của ta …… cũng bị …… tại đây……"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Đúng vậy, ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?”
Phương Thất buồn bã hỏi: "Rốt cuộc các ngươi cùng Phương gia ta có thâm thù đại hận gì?”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Không biết"
Phương Thất liền hỏi: "Ngươi không biết?"
Chu Trường Phúc mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Phương Thất cười khổ nói: "Vậy tại sao các ngươi lại làm vậy? Có thể cho một người sắp chết như ta biết rõ không?”
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Cũng không có gì, ngươi nhiều nhất chỉ là phá bức tường gỗ của ta thôi, cái đó cũng chẳng đáng giá bao nhiêu”
Tú ông mỉm cười nói: "Ta cũng không chưa hề quen biết ngươi trước đây”
Phương Thất thở dài một hơi, ánh mắt đảo qua nhìn vào người cầm thiết trượng.
Mặt người cầm thiết trượng không hề biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nói: "Ta và ngươi vốn cũng chả có quan hệ gì, chỉ bất quá gần đây ngươi đã dọa cho nhìêu bảo bối mà ta cực khổ nuôi dưỡng chạy mất đất cho nên hiện tại cũng tính là chúng ta có mối thù lớn”
Phương Thất ngạc nhiên hỏi: "Bảo bối? Bảo bối gì? Ta có thể nghĩ biện pháp tìm trả lại cho ngươi”
Ngừơi cầm thiết trượng cười lạnh nói: "Trả lại cho ta? Ngươi có thể sao?”
Phương Thất lo lắng, thở dài, nói: "Ta thật sự không biết đó là bảo bối gì ……"
Tú ông cười hì hì nói: "Đó chính là bầy rắn mà ngươi đã gặp trong thông đạo, đó chính là bảo bối của hắn."
Phương Thất kinh ngạc thốt: "Vậy cũng là bảo bối sao?”
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Đối với người khác thì không phải nhưng đối với Xà Ma mà nói là bảo bối có một không hai"
Phương Thất giật mình: "Xà Ma? Ngươi …… ngươi chính là Xà Ma?"
Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: "Không sai, là ta, Xà Ma Thiên Tàn đây"
Phương Thất thở dài, nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu"
Xà Ma lạnh lùng nói: "Không cần khách khí"
Phương Thất đột nhiên nói: "Ta có nghe nói ngươi không phải tàn phế bẩm sinh, mà là ……"
Xà Ma lạnh lùng nói: "Ta nuôi dưỡng đám bảo bối kia, đương nhiên tránh không được cũng bị chúng cắn, trong thời khắc khẩn cấp, nếu muốn sống sót thì cũng chỉ có cách quyết định thật nhanh thôi."
Phương Thất nói: "Cắn ở ngón tay thì chặt ngón tay? Cắn tại lỗ mũi thì vạt mũi? Cắn tại lỗ tai thì cắt lỗ tai, phải không?"
Xà Ma lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, cắn ngay đùi thì chặt bỏ chân luôn”
Phương Thất nhíu mày nói: "Ngươi danh là Xà Ma mà không có thuốc giải độc rắn sao?”
Xà Ma nói: "Có chứ, hơn nữa rất nhiều, nhưng ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu chuyện “Thần Nông nếm bách thảo” sao?”
Thần nông nếm bách thảo, ăn trúng Đọan Trường Thảo mà chết, ai ai cũng biết chuyện này.
Phương Thất than thở: "Ta rốt cục cũng hiểu được tại sao ngươi lại có danh là Xà Ma rồi, cho dù ngươi không nuôi dưỡng đám rắn thì người cũng là ma”
Một người đối với thân thể mình tự đọan chân, vạt mũi, cắt tai, bẻ ngón, đối với thân thể của mình còn độc như vậy thì đối với người khác ra sao, không phải là ma thì là cái gì?
Xà Ma lạnh lùng hỏi: "Đám bảo bối của ta, ngươi đền nổi không?”
Phương Thất cười khổ nói: "Đền không nổi, ta thật sự đền không nổi”
Xà Ma cười lạnh nói: "Vậy chúng ta bây giờ thu thập ngươi, ngươi thấy có oan uổng hay không?”
Phương Thất buồn bã đáp: "Không oan, không hề oan chút nào”, rồi đột nhiên lại mỉm cười nói: "Chỉ bất quá ta còn có chuyện không rõ, ngươi có thể cho ta biết hay không?"
Xà Ma lạnh lùng hỏi: "Không rõ chuyện gì?”
Phương Thất nói: "Ta thật sự là không rõ, một người tàn phế như ngươi vậy, bất luận là ai không cẩn thận nhìn thấy bộ dáng của ngươi thì cả đời mỗi khi nằm ngủ sẽ gặp ác mộng, sao ngươi còn có mặt mũi sống trên đời vậy?”
Xà Ma trong giây lát trợn tròn đôi mắt, thiết trượng trong cánh tay phải như tia chớp đánh ra hướng thẳng tới đầu Phương Thất, tựa hồ muốn đâm xuyên qua đầu Phương Thất vậy.
Chu Trường Phúc đột nhiên hét lên: "Chậm đã"
Thiết trượng đột nhiên dừng lại, cách đầu Phương Thất chưa đầy một thước, Xà Ma cắn răng lạnh lùng nhìn Phương Thất, một hồi lâu sau mới chậm rãi thu hồi thiết trượng, không hề phẫn nộ mà ngựơc lại còn nở nụ cười.
Giọng cười này so với việc hắn không cười còn kinh khủng hơn.
Một người không mũi, mất một lỗ tai, mặt mày thì dữ tợn, lúc không cười thì nhiều lắm cũng chỉ là xấu xí màt thôi nhưng nếu đột nhiên nở nụ cười thì nhất định sẽ dọa người nhảy dựng.
Phương Thất thở dài, hỏi: "Sao ngươi lại dừng tay?”
Xà Ma cười lạnh nói: "Ngươi muốn kích ta để ta một trượng đánh chết ngươi sao, ta không mắc mưu đâu”
Phương Thất thở dài, nói: "Ngươi thật làm cho ta thất vọng quá……"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ngươi không cần thất vọng, chúng ta còn có nhiều biện pháp khác tốt hơn dành cho ngươi, giống như Phương Ngọc Thành vậy, chúng ta làm sao mà nhẫn tâm để cho ngươi chết đựơc?”
Tú ông cười hì hì nói: "Chúng ta đây đều là người tốt cả, cho tới bây giờ cũng không tùy tiện giết người đâu”
Phương Thất thở dài nói: "Xem ra ta rất nhanh sẽ trở nên giống tứ ca của ta ……"
Gương mặt dài ngoằng của tú ông tràn ngập sự ân cần và thành khẩn, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ làm giống như đúc lần trước”
Phương Thất than thở: "Ta nghĩ chi bằng các ngươi cứ trực tiếp một đao giết ta là điều hay hơn cả”
Chu Trường Phúc mỉm cười rồi thở dài nói: "Chúng ta đều là người tốt, thật sự không đành lòng giết ngươi đâu."
Phương Thất hỏi: "Cho nên mới để cho ta sống phải không?”
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Không muốn sống cũng không được."
Phương Thất nhất thời buồn bã, thở dài nói: "Xem ra ta rất nhanh sẽ không còn nghe và thấy gì nữa, cả nói chuyện cũng không thể nói luôn, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút chuyện để ta an lòng mà nhắm mắt hay không, các ngươi đến tột cùng là ai?"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"
Phương Thất lo lắng thở dài, chậm rãi nói: "Đúng vậy, vì khi ta chịu đựng đến cuối đời thì khi đến chỗ của Diêm vương gia còn biết để mà khai báo một chút là ai đã hại mình”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Chúng ta đều là người tốt, ta lại là người làm ăn buôn bán rất có quy tắc, là chủ của tiền trang trong thành này, sau này nếu Diêm Vương gia có hỏi thì ngươi cứ trả lời như thế”
Tú ông cũng cười hì hì nói: "Tiểu nhân cũng là người tốt, cho tới giờ cũng không đành lòng giết người, nhiều nhất cũng chính là đánh gãy chân tay, phá hủy cột sống, cắt lưỡi và móc mắt mà thôi, do đó đại gia ngài ngàn vạn lần xin đừng nói với Diêm Vương gia là ta đã giết ngươi."
Phương Thất than thở: "Xem ra các ngươi đích xác đều là người tốt …… còn Xà Ma thì sao? Ta nghĩ ngươi chắc chắn cũng là người tốt luôn rồi?”
Xà Ma lạnh lùng nói: "Ta cũng không phải là người tốt gì cả, nếu có ai dám làm tổn hại đến bảo bối của ta thì ta nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết"
Phương Thất nói: "Nhưng ta cũng vẫn nghĩ rằng ngươi là người tốt, tối thiểu ngươi so với hai người tiểu nhân nhát gan như chuột đứng bên cạnh thì tốt hơn nhiều”
Xà Ma liếc mắt nhì Chu Trường Phúc và tú ông, cười lạnh không nói.
Phương Thất nói tiếp: "Mặc dù ngươi rất tàn nhẫn đối với bản thân nhưng ít nhất ngươi cũng là người dám làm dám chịu, lời nói cũng đều là lời thật cho nên ngươi dù có độc ác đối với người khác thì ta cũng có thể hiểu được”
Xà Ma ngạo nghễ ngẩng đầu lên, dường như rất thưởng thức lời nói của Phương Thất, hắn rất tự hào.
“Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên” (ngàn cách vạn cách không hiệu quả, chỉ có cách nịnh hót – vỗ mông ngựa – là dùng được thôi), đại khái chính là đạo lý này vậy.
Phương Thất lại thở dài nói: "Đáng tiếc có một số tiểu nhân ngay cả mình là ai cũng không dám nói ra"
Xà Ma nhìn thoáng qua Chu Trường Phúc, cười lạnh không nói.
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Ta đã nói qua rồi, ngươi muốn ta nói gì nữa đây? Người làm ăn buôn bán chính là luôn tuân thủ hai chữ “Thành, Tín”, nếu không thì sao có thể làm ăn? Không giống một số người, được người ta nịnh bợ mấy câu đã không hề biết mình là ai rồi”
Xà Ma cả giận nói: "Ngươi nói gì?"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ta nói cái gì chẳng lẽ ngươi nghe không rõ sao?"
Xà Ma lạnh lùng nói: "Ta thấy ngươi đang muốn chết”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân làm sao dám đắc tội Xà đại gia."
Xà Ma “hừ” mạnh một tiếng, cười lạnh không đáp.
Tú ông cười hì hì nói: "Thôi, chơi đùa bấy nhiêu cũng đã đủ, bây giờ chúng ta phải thu thập con chuột ra sao đây?”
Thì ra bọn họ vốn là đang đùa giỡn, tựa như một con mèo đang vờn con chuột vậy, giỡn trước ăn sau.
Huống chi bây giờ nơi đây có tới ba con mèo vây bắt một con chuột thì phải đùa giỡn nhiều hơn rồi mới thu thập.
Chu Trường Phúc gật đầu, thản nhiên nói: "Không còn sớm đâu, ngươi ra tay đi."
Tú ông mỉm cười chậm rãi rút từ bên hông ra một con dao găm bén nhọn, tiếp đó nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao sắc bén rồi đưa nó lên miệng thổi một cái, cười hì hì nói: "Con dao này rất thích hợp để cắt lưỡi đoạn gân, tuy nhiên ta cam đoan ngươi nhất định sẽ không hề cảm thấy đau đớn đâu, nếu vạn nhất có chút đau đớn thì phiền Phương đại gia ngài hãy miễn cưỡng chịu đựng một chút, sẽ xong rất nhanh nhanh thôi”
Phương Thất than thở: "Không thành vấn đề, chỉ bất quá ta có chuyện vẫn còn chưa hiểu được, rõ ràng cằm của ngươi không hề có một cọng râu nào, sao vừa rồi ngươi lại hành động như vậy nhỉ?”
Tú ông giận dữ, cười lạnh nói: "Ta để cho ngươi nói thêm chút nữa đó, chút nữa đại gia đây cắt lưỡi của ngươi rồi để xem ngươi lấy gì mà nói”
Phương Thất mỉm cười nói: "Tử Yên cô nương nói rất đúng, ngươi thật sự là một tên quái vật bất nam bất nữ, trách không được tại sao người ta lại ghê tởm mắng ngươi như vậy”
Sắc mặt của tú ông đột nhiên thay đổi, không còn cười nữa bước nhanh tới trước bàn, tay vươn cây dao sắc bén lóe hàn quang rợn người ra rồi đâm vào miệng Phương Thất.
Hắn cũng không hề vội vã, mèo vờn chuột thì muốn lúc nào giết mà chả được, đối với hắn mà nói đây cũng là một niềm vui thú.
Làm cho kẻ bị hành hạ được tỉnh táo, sau đó sẽ từng chút từng chút hành hạ hắn, đây là thú vui và cũng là một loại hưởng thụ.
Có những người trời sinh ra đã thích làm như vậy, thích nghe tiếng kêu thảm thiết của người khác, nếu người bị hại càng đau đớn và kêu thảm thì bọn họ sẽ càng hưng phấn.
Tú ông chính là người như thế.
Tú ông cười một cách tà dị, con dao sắc bén đã đưa tới gần miệng Phương Thất.
Phương Thất khẽ thở dài.
Tú ông đột nhiên dừng tay lại, cười nói: "Còn có lời gì muốn nói sao? Cứ nói đi đừng khách khí, bởi vì ngươi rất nhanh sẽ không thể nói chuyện được nữa đâu”
Phương Thất nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết các ngươi rốt cuộc là thuộc tổ chức nào là đủ, những điều khác ta cũng không muốn hỏi thêm nữa"
Tú ông ha ha cười to, nói: "Thấy ngươi tội nghiệp quá, ta đây nói cho ngươi biết vậy, chúng ta là Hắc ……"
Chu Trường Phúc đột nhiên ngắt lời hắn, trầm giọng nói: "Chúng ta là Hắc Nhân!"
Phương Thất nhíu mày lập lại: "Hắc Nhân?"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Hắc Nhân có nghĩa là người không có thân phận và không thể tra được, không biết Phương đại gia ngài có hiểu được không?"
Phương Thất than thở: "Trong tình cảnh thế này rồi mà các ngươi còn cẩn thận như thế, chẳng lẽ thật sự muốn để cho ta chết không minh bạch sao?”, Phương Thất lại thở dài: "Lá gan của các ngươi quả thật còn nhỏ hơn cả thỏ nữa”
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Phương đại gia không cần khổ tâm dùng phép khích tướng ta đâu"
Phương Thất cười cười, chậm rãi hỏi: "Các ngươi không muốn nói cho ta biết là vì không dám nói phải không?”
Chu Trường Phúc lắc đầu, mỉm cười nói: "Chuyện này đối với Phương đại gia đây mà nói có gì khác nhau đâu, chẳng phải ta vừa rồi đã nói qua sao, còn muốn nghe gì nữa"
Phương Thất thở dài một hơi, đột nhiên nói: "Ngươi nói đúng, cứ ra tay đi"
Tú ông cười hì hì hỏi: "Ngươi chuẩn bị tốt rồi à?”
Phương Thất mỉm cười đáp: "Rất tốt"
Tú ông cười nói: "Ta thật không ngờ tới giờ phút này ngươi còn có thể cười được?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì ta sợ sau này ta không có cơ hội cười nữa"
Tú ông cười hắc hắc, nói: "Được, ngươi cứ tiếp tục cười đi", tiếp đó đưa lưỡi dao sắc bén vào trong miệng Phương Thất.
Phương Thất vẫn còn đang mỉm cười.
Xà Ma lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Chu Trường Phúc thì phe phẩy cây quạt, mặt mày tươi cười như đang rất thưởng thức.
Lưỡi dao nhọn đâm vào trong miệng Phương Thất, chỉ cần tiến thêm một chút nữa và nhẹ nhàng xoay chuyển thì lưỡi của Phương Thất sẽ lập tức bị cắt đứt tận gốc.
Tú ông đối với tay nghề của hắn luôn rất tin tưởng và hài lòng.
Lúc hắn cắt lưỡi của Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành cũng là như thế mà làm, chẳng những sạch sẽ hơn nữa còn gọn gang nhanh chóng, ngay cả đường dao thứ hai cũng chưa hề dùng qua.
Có thể đồng thời cắt được lưỡi của hai huynh đệ Phương gia, hơn nữa còn là lưỡi của hai tuyệt đỉnh cao thủ, làm cho bọn họ tàn phế sống không bằng chết, chuyện này bất luận đối với một người mà nói thì cũng đều đủ để trở thành ước mơ, đủ để tự hào cả đời. Tú ông cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, tâm tình cũng rất tốt, hắn hiểu được hôm nay thật sự là một ngày tốt đẹp nhất trong cuộc sống của hắn.
Tuy nhiên trong lòng hắn lại đột nhiên cảm giác được tựa hồ có hơi chút không ổn, tú ông liền nhíu mày, cũng không có cười nữa.
Phương Thất vẫn đang mỉm cười.
Mồ hôi trên trán tú ông đột nhiên đổ ra.
Lưỡi dao nhọn của hắn đâm vào trong miện Phương Thất đã bị hàm răng của Phương Thất đột nhiên cắn chặt lại, không thể vào thêm phân nào nữa và cũng không rút ra được, muốn nhúc nhích cũng không được, tựa như một cái cây đã bám rễ sâu vào một mặt đất vậy.
Phương Thất vẫn đang mỉm cười nhưng cả thân thể vẫn không nhúc nhích.
Tú ông đột nhiên nghĩ tới bốn chữ 'Tì Phù Hám Thụ' (kiến càng rung cây to), hắn bỗng nhiên hiểu được hiện tại bản thân giống như một con kiến càng đang vận dụng tất cả sức lực toàn thân làm rung chuyển một cây đại thụ.
Chu Trường Phúc đã không còn cười nữa bởi vì hắn đã nhìn thấy được mồ hôi đổ ra nhiều trên trán tú ông.
Dưới ánh sáng sáng ngời của dãy đèn lồng treo trong mật thất, cái bàn trông giống như là nơi để giết mổ con mồi vậy, tên đồ tể đang mỉm cười nhìn vẻ tuyệt vọng và đau đớn của con mồi. Tuy nhiên hiện tại thì tên đồ tể cầm dao mổ trán đang đổ đầy mồ hôi, mặt toát ra vẻ kinh dị, đứng cạnh bên là một người cầm quạt cũng giật mình ngạc nhiên, quạt trong tay hắn cũng không phe phẩy nữa, và đứng một bên là Xà Ma đang cầm thiết trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên đồ tể và con mồi Phương Thất.
Thiết trượng của Xà Ma đột nhiên giống như tia chớp đánh ra, một trượng sắc bén vô cùng, đâm tới bụng của Phương Thất.
Thiết trượng màu đen đánh tới, mắt thấy sẽ đâm ngay và xuyên qua thân thể Phương Thất, bỗng nhiên tay của Phương Thất giật giật, vươn lên chụp lấy thiết trượng một cách chuẩn xác.
Xà Ma kinh hãi, lo lắng vội ra sức rút thiết trượng trong tay Phương Thất ra nhưng không thể rút được.
Mồ hôi trên trán của Xà Ma trong nháy mắt cũng tuôn ra.
Phương Thất không phải đã trúng độc của Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán sao? Làm thế nào còn có được khí lực như thế?
Chính Xà Ma cũng đã dùng rắn Xích Luyện thử qua, nếu Phương Thất không có trúng độc thì khi bị con rắn độc quấn lấy cổ họng làm sao mà hắn có thể bất động được, chẳng lẽ hắn có được sự can đảm và sự kiên nhẫn không ai bằng?
Vì sự an toàn, Xà Ma vừa rồi đã điểm vào bảy đại huyệt trên người Phương Thất, nếu hắn không có trúng độc thì cũng không thể động đậy được mới đúng chứ, tại sao còn có thể ra tay?
Chẳng lẽ Phương Thất trúng độc chỉ là giả vờ? Chẳng lẽ hắn biết di cung hoán huyệt và không hề điểm trúng một huyệt đạo nào của hắn?
Xà Ma đột nhiên phát hiện ra chính bản thân hắn đã sai lầm rồi, vốn tưởng rằng Phương Thất đã như cá nằm trên thớt nhưng bây giờ thì đã không phải nữa, ngược lại bản thân hắn mới đúng là cá.
Hắn đột nhiên phát hiện ra Chu Trường Phúc đã biến mất tự lúc nào.
Mồ hôi trên trán Xà Ma trong nháy mắt tuôn ra nhiều hơn, đột nhiên hắn vươn cánh tay trái ra rồi huýt sáo một tiếng, con rắn Xích Luyện trong tay áo phóng ra như tia chớp, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn vào cổ họng Phương Thất.
Cánh tay đang nắm lấy thiết trượng của Phương Thất đột nhiên hấc lên, Xà Ma lập tức cảm giác được một cỗ sức mạnh vô cùng lớn đang hấc thiết trượng của hắn đi, thiết trượng được đánh lên không trung và đánh trúng vào con rắn độc đang bay tới làm cho nó bị văng ra xa đập vào cột trụ rồi rớt xuống đất, bất động.
Xà Ma sợ ngây người.
Tú ông nhìn thấy mọi chuyện không ổn, đột nhiên bỏ cây dao ra rồi quay đầu bỏ chạy.
Đánh không lại thì chạy, đây là sách lược muôn đời của một số người.
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng kế, ngay cả binh pháp cũng nói như vậy thì làm như vậy nhất định là không có sai.
Phương Thất mỉm cười ngồi dậy, chậm rãi vươn người.
Xà Ma ngẩn người rồi vung thiết trượng quét ngang, một chiêu 'Hoành Tảo Thiên Quân” với thế của lôi đình vạn quân tấn công vào phần eo của Phương Thất.
Phương Thất vẫn mỉm cười ngồi ở trên bàn, một chút cũng không động đậy.
Thiết trượng đã như tia chớp đánh đến, tay trái của Phương Thất đột nhiên lại vung lên chụp lấy cây thiết trượng.
Phương Thất mỉm cười nhìn Xà Ma.
Mồ hôi trên trán của Xà Ma lại tuôn ra nhiều hơn , ngay cả cái đầu bóng lưỡng của hắn cũng đầy mồ hôi.
Đột nhiên có hai tiếng 'bịch bịch' vang lên, có hai cái bao bố bay vào mật thất.
Trong mật thất đèn đuốc sáng trưng.
Du Mộng Điệp đang mỉm cười đi đến.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình