Du Mộng Điệp mỉm cười đi đến tựa như một người tiên nữ xinh đẹp đang chậm rãi bước vào cung điện của mình.
Phía sau Du Mộng Điệp có một người sắc mặt rất bình thản bứơc theo, nhìn rất phóng khoáng, quần áo tuy rách rưới vá lỗ chổ nhưng sạch sẽ không hề bẩn chút nào, đúng là bang chủ Cái Bang Bắc Hải Vũ.
Phương Thất quay đầu lại nhìn một chút rồi quay sang mỉm cưởi nhìn vào Xà Ma Thiên Tàn.
Trong mật thất rộng rãi và lạnh lẽo, tuy nhiên trán của Xà Ma Thiên Tàn lại tràn đầy mồ hôi.
Gương mặt đầy mồ hôi cùng ánh mắt của Xà Ma nhìn Phương Thất rồi lại chuyển sang nhìn hai cái bao bố chứa Chu Trường Phúc và tú ông, gương mặt xấu xí của hắn không ngừng biến hóa rồi bỗng nhiên lại ha ha cười to lên.
Phương Thất vẫn ngồi trên bàn, một mặt hai chân thoải mái duỗi ra thư giãn, một mặt mỉm cười nhìn Xà Ma Thiên Tàn đang cười to.
Tiếng cười của Xà Ma Thiên Tàn đột nhiên dừng lại, rồi hỏi Phương Thất: "Ngươi không muốn biết ta đang cười chuyện gì sao?”
Phương Thất lắc đầu đáp: "Không muốn"
Xà Ma Thiên Tàn lại ngẩng đầu lên cười to, giọng cười như đang cười chính bản thân hắn, trong tiếng cười tràn ngập sự chế nhạo. Một hồi lâu sau thì tiếng cười lại nghe như tiếng khóc, rồi tiếp đó lại vừa khóc vừa cười, thật không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Phương Thất vươn người ngáp một cái, hắn đang kiên nhẫn chờ tiếng cười của Xà Ma chấm dứt.
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn Xà Ma, còn Bắc Hải Vũ thì gương mặt chẳng biểu lộ gì, Chu Trường Phúc và tú ông bị nhốt trong bao vẫn không nhúc nhích.
Tiếng cười kỳ lạ của Xà Ma Thiên Tàn rốt cuộc cũng chậm rãi dừng lại. Tiếng cười của một người cho dù kéo dài cỡ nào cũng sẽ có lúc dừng lại.
Khóc cũng giống vậy.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi cười đủ chưa?"
Xà Ma Thiên Tàn yên lặng gật đầu, đápo: "Gần như vậy"
Phương Thất nói: "Tiếng cười của ngươi nghe cũng không tệ lắm, khi một người đang vui vẻ cười thì ta luôn không đành lòng cắt đứt sự vui vẻ của họ đâu."
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Đạ tạ ngươi"
Phương Thất nói: "Đừng khách khí"
Xà Ma Thiên Tàn khẽ thở dài, nói: "Ta có vấn đề này muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có trúng độc hay không?”
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không có."
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Nhưng rõ ràng là ngươi đã uống bình rượu có chứa Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta biết, bọn ngươi hạ độc vào bình rượu thứ hai, ta đích thật cũng có uống, hơn nữa còn uống cạn bình không chừa lại một giọt, có rượu uống mà lãng phí là điều không tốt đâu”
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Vậy …… vậy là thế nào mà ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Cách phát hiện ra rượu có độc hay không ít nhất cũng có hơn sáu mươi, bảy mươi phương pháp, ta đây cũng am hiểu khoảng mười mấy cách, nếu ngay cả ruợu bị hạ độc mà cũng nhận không ra thì chỉ sợ rằng mười cái mạng của ta vẫn còn chưa đủ chết”
Xà Ma Thiên Tàn chậm rãi gật đầu, nói: "Điểm này chúng ta cũng đã nghĩ tới, nhưng rõ ràng là ngươi đã uống xong bình rượu đó, tại sao lại không bị trúng độc? Ta thật suy nghĩ không ra."
Phương Thất thở dài, nói: "Ngươi rõ ràng rất thông minh, tại sao lại đột nhiên ngu ngốc trong phút chốc thế?"
Xà Ma Thiên Tàn nhíu mày, gương mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Phương Thất lại thở dài, chậm rãi nói: "Trên đời đã có độc dược thì chẳng lẽ không có thuốc giải sao?"
Xà Ma Thiên Tàn há to miệng, càng thêm ngạc nhiên.
Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán đích xác là có thuốc giải, Kim Hoa Bà Bà tuy đã chết nhưng cũng để lại độc dược Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán và thuốc giải của nó, bất quá là bọn họ đang giữ thuốc giải trong tay thì Phương Thất làm sao có đựơc? Chẳng lẽ là Tử Yên ……
Phương Thất thản nhiên nói: "Mặc dù ta không có thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán nhưng đúng lúc có một người bạn tốt đã đưa cho ta một loại thuốc còn tốt hơn thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán nữa, đó chính là Tuyết Liên Tục Mệnh Tán, trước đó ta đã uống nó rồi, bây giờ ngươi hiểu chưa?"
Xà Ma Thiên Tàn gật đầu, thở dài rồi chậm rãi đáp: "Ta đã hiểu"
Tuyết Liên Tục Mệnh Tán là độc môn bí dược của Minh Nguyệt Sơn Trang ở Thái Hồ, là võ lâm chí bảo, có thể kéo dài mạng sống và công hiệu khởi tử hồi sinh. Trên giang hồ có biết bao người mơ tưởng đến nó, ngay cả người trúng Ly Hồn Đọan Mệnh Châm độc nhất cũng cứu sống được, đừng nói là Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán cỏn con.
Tuyết Liên Tục Mệnh Tán nổi tiếng thiên hạ, nguời trên giang hồ cho dù có quên mất cha mẹ mình là ai thì cũng sẽ không quên được cái tên Tuyết Liên Tục Mệnh Tán, Xà Ma Thiên Tàn cũng cũng không ngoại lệ.
Xà Ma Thiên Tàn cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Kỳ thật điểm này ta cũng đã nghĩ tới cho nên ta mới dùng con rắn độc thử ngươi"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta biết."
Xà Ma Thiên Tàn dùng ánh mắt kỳ quái và phức tạp nhìn Phương Thất, nói: "Lúc ấy ta chỉ cần húyt sáo nhẹ một tiếng thôi thì ngươi sẽ bị nó cắn chết, chẳng lẽ ngươi không sợ?"
Cho dù ngươi trước đó đã uống Tuyết Liên Tục Mệnh Tán thì chẳng lẽ bị một con rắn độc quấn quanh cổ họng và lúc nào cũng có thể cắn ngươi, ngươi làm sao mà có thể chịu được?
Xà Ma Thiên Tàn ngạc nhiên hỏi: "Nếu đã sợ thì sao ngươi có thể chịu được và không nhúc nhích tí nào?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì ta muốn đánh cuộc một keo."
Xà Ma Thiên Tàn hỏi tiếp: "Muốn đánh cuộc ta có để con rắn đó cắn ngươi hay không à?”
Phương Thất đáp: "Rất đúng"
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ nói: "Ngươi đã thắng"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta thắng và các ngươi đã mất một cơ hội tuyệt vời để giết ta”
Xà Ma Thiên Tàn chậm rãi gật đầu.
Phương Thất nói: "Cho nên có đôi khi cũng nên phải ác độc một chút, nếu ngươi khi đó xuống tay thì bây giờ người thoải mái mỉm cười ở đây đã là các ngươi rồi”
Xà Ma Thiên Tàn buồn bã thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta thua tâm phục khẩu phục”
Phương Thất mỉm cười nói: "Đừng quá khách khí."
Xà Ma Thiên Tàn lại thở dài, nói: "Ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi ra tay đi"
Phương Thất liền hỏi: "Ra tay làm gì?”
Xà Ma Thiên Tàn cười thảm nói: "Đương nhiên là ra tay giết ta."
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Ta có nói là muốn giết ngươi sao?”
Xà Ma Thiên Tàn ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không giết ta?"
Phương Thất chậm rãi nói: "Ta đang suy nghĩ ……"
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ nói: "Không cần suy nghĩ, hãy ra tay đi”
Phương Thất lắc đầu, nói: "Tại sao ngươi ngoan cố thế? Không mũi không lỗ tai còn có thể sống chứ nếu mạng đã mất thì chẳng còn gì nữa đâu”
Xà Ma Thiên Tàn lạnh lùng nói: "Không phải là ta ngoan cố, đã biết rõ đã chết thì chết sớm hay muộn có gì khác nhau?”
Phương Thất gật đầu nói: "Mặc dù ngươi có khó nhìn một chút nhưng so với hai tên tiểu nhân kia cũng dễ nhìn hơn và cũng đáng yêu hơn"
Xà Ma Thiên Tàn hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Hắn luôn khinh thường Chu Trường Phúc và tú ông, tuy nhiên luôn phải theo lệnh đi chung với bọn chúng.
Chuyện trên đời thường thường là như vậy, có những chuyện không muốn nhưng vẫn phải làm.
Phương Thất chậm rãi nói: "Ta thấy ngươi cũng là một hán tử, nói vậy thì ngươi cũng là bị buộc gia nhập vào tổ chức này phải không? Nếu ngươi có thể nói cho ta biết tình huống tổ chức của các ngươi thì ta cam đoan ngươi sẽ an toàn mà rời khỏi đây."
Xà Ma Thiên Tàn đột nhiên cúi đầu không nói, gương mặt xấu xí dường như tràn ngập sự buồn bã, phảng phất như đang oán than cho vận mệnh cuộc đời bất hạnh.
Phương Thất hỏi: "Ngươi có muốn nói không?”
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ, hỏi: "Nếu ta không nói thì sao?"
Phương Thất khẽ thở dài: "Thì ta đây chẳng còn biện pháp gì nữa”
Xà Ma Thiên Tàn lạnh lùng nói/: "Ta nói cũng chết, không nói cũng chết, con người ai mà không chết, không bằng ngươi bây giờ cứ một đao nhanh chóng giúp ta đi”
Phương Thất hiểu được hắn muốn nói gì.
Xà Ma Thiên Tàn biết, nếu hắn nói ra thì nhất định sẽ bị người áo xanh của tổ chức thần bí kia giết chết.
Người áo xanh có khả năng buộc hắn gia nhập tổ chức thì nhất định cũng sẽ có biện pháp đối phó với hắn.
Phương Thất nói: "Nếu ngươi nói ra thì có lẽ còn có một con đường sống"
Nếu ngươi nói ra thì ta đây sẽ đi đối phó hắn, đến lúc đó ngươi cũng không cần lo lắng nữa.
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ nói: "Ngươi nghĩ với võ công của ngươi có thể đối phó được hắn sao?”
Phương Thất nói: "Có lẽ có thể, có lẽ không nhưng nếu có thêm Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng lão tiền bối thì ngươi nghĩ có thể không?”
Xà Ma Thiên Tàn gật đầu, nói: "Đủ rồi, vậy cũng đủ rồi."
Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi còn có gì băn khoăn nữa không?"
Xà Ma Thiên Tàn đáp: "Không có."
Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy ngươi nói đi, nói xong rồi có thể lập tức rời đi”
Xà Ma Thiên Tàn chậm rãi cúi đầu trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Phương Thất mỉm cười nhìn hắn.
*****
Tú ông và Chu Trường Phúc vẫn nằm trong bao bố không nhúc nhích.
Du Mộng Điệp đột nhiên đi tới, xuất ra một cước đá vào bụng của tú ông, hắn hét thảm một tiếng rồi lập tức mở to hai mắt ra.
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Giả chết hả, bây giờ đã tỉnh chưa?"
Tú ông đau đớn ôm bụng, nằm trên mặt đất cuống quít gật đầu.
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Ông chủ Chu, ngươi cũng nên tỉnh lại đi?"
Chu Trường Phúc nằm trên mặt đất bỗng nhiên thở dài, chậm rãi nói: "Ta đã tỉnh lại lâu rồi, chỉ là không muốn mở mắt mà thôi”
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Vậy bây giờ ngươi có muốn mở mắt không?”
Chu Trường Phúc nói: "Bây giờ ta rất muốn”
Du Mộng Điệp nói: “Tốt rồi, nếu các ngươi đã tỉnh lại hết, vậy thì hãy nói đi"
Chu Trường Phúc nói: "Cô nương …… cô nương muốn chúng ta nói gì đây?"
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, đối phó với ngưởi như ngươi thì ta có nhiều biện pháp lắm đó”
Chu Trường Phúc chậm rãi lắc đầu, một lời cũng không phát.
Du Mộng Điệp chậm rãi đi tới, đột nhiên xuất ra một cước đá vào bụng Chu Trường Phúc, Chu Trường Phúc hét thảm một tiếng, cả thân thể bị đá bay ra xa khoảng ba thước, tiếng kêu của hắn thảm thiết còn hơn heo bị thọc huyết nữa.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Bây giờ hãy thoải mái một chút đi"
Chu Trường Phúc cố nhịn cơn đau đớn, nói lớn: "Ta …… cô nương …… ta cái gì cũng đều không biết, thật đó"
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu, nói: "Ta nghĩ ngươi cũng không biết, bất quá ta có biện pháp làm cho ngươi biết."
Chu Trường Phúc hỏi: "Là…… biện pháp gì?"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói với tú ông: "Ta nghĩ ngươi cũng biết mà, phải không?”
Gương mặt của tú ông lập tức tràn ngập sự sợ hãi, vội vàng cười cừơi nói: "Tiểu nhân …… tiểu nhân quả thật là không biết"
Du Mộng Điệp gật đầu, mỉm cười nói: "Ta có thể cho ngươi một con đường sống, không biết ngươi có muốn sống không?"
Tú ông chần chờ, nói: "Thật vậy sao? Tiểu nhân đương nhiên rất muốn sống ……"
Du Mộng Điệp gật đầu hỏi: "Thật muốn sống?"
Tú ông vui vẻ nói: "Đa tạ Du nữ hiệp"
Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Ngươi sao biết được ta họ Du ?"
Tú ông lấy làm kinh hãi, lắp bắp: "Việc này …… việc này ……"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Được rồi, ngươi có thể rời đi, bất quá trước khi đi phải giúp ta làm một việc."
Tú ông hỏi: "Là chuyện gì?"
Du Mộng Điệp chậm rãi vươn tay phải, nói: "Ngươi nhìn xem đây là cái gì?"
Sắc mặt của tú ông đột nhiên thay đổi, Du Mộng Điệp một tay vẫn chắp phía sau lưng, một tay giơ con dao nhọn lcủa hắn ên quơ quơ.
Du Mộng Điệp lạnh lùng hỏi: "Thấy rõ rồi chứ?”
Tú ông dùng sức nuốt nước bọt một cái, nói: "Thấy …… thấy rõ"
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Hay lắm, bây giờ ngươi hãy dùng con dao nhọn kia biểu diễn lại cho ta xem ngươi đã làm thế nào đối phó Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, nhất định phải làm giống như đúc đấy, nếu có chút nào không giống thì ta sẽ lập tức làm thịt ngươi ngay, còn làm xong rồi thì ngươi lập tức có thể rời đi, rõ không?”
Tú ông lắp bắp trả lời: "Không …… không thành vấn đề …… biểu diễn…… với ai?"
Du Mộng Điệp mỉm cười chỉ vào Chu Trường Phúc, nói: "Hắn."
Sắc mặt của Chu Trường Phúc đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch ……
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn tú ông và Chu Trường Phúc đang nằm trên đất giống như một con mèo đang nhìn hai con chuột đang tuyệt vọng.
Sắc mặt của Chu Trường Phúc trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Phương Thất vẫn mỉm cười ngồi ở trên bàn, nhàn nhã co duỗi đôi chân.
Xà Ma vẫn đứng đó, gương mặt xấu xí của hắn tràn ngập sự buồn bã, giống như đau khổ giống như tuyệt vọng.
Trong mật thất đột nhiên yên tĩnh hẳn lên, chỉ có dãy đèn lồng treo giữa không trung chói sáng.
Tú ông cắn môi nhìn Du Mộng Điệp rồi nhìn qua Chu Trường Phúc, sau đó lại đưa mắt nhìn về Xà Ma Thiên Tàn và Phương Thất, vẻ mặt biến hóa không ngừng.
Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng: "Ngươi đến tột cùng có muốn biểu diễn hay không?”
Tú ông do dự một hồi rồi cắn răng đáp: "Được"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Vậy thì tốt, ta biết ngươi là một người thông minh."
Tú ông cười khổ, so với khóc còn khó coi hơn, tiếp đó chậm rãi đứng lên rồi đưa tay tiếp lấy con dao trên tay Du Mộng Điệp.
Cúi người và gật đầu tựa hồ đã trở thành thói quen của hắn, cái bộ dáng này cả đời cũng rất khó sửa đổi, nhất là trong hòan cảnh gặp đựơc địch nhân mạnh mẽ và không còn đường trốn.
Du Mộng Điệp mỉm cười đưa con dao cho hắn.
Tú ông tiếp lấy con dao.
Sau khi cầm lấy con dao sắc bén, tú ông tựa hồ do dự một chút rồi đột nhiên cúi thấp người, ba tiếng 'Sưu Sưu Sưu' liên tục vang lên, từ sau lưng hắn ba cây nổ tiễn bắn ra như tia chớp phóng thẳng tới trước ngực Du Mộng Điệp, còn con dao thì lại phóng về phía Bắc Hải Vũ đang đứng cạnh bên.
Loại nổ tiễn này còn có tên là 'Bối Nổ', do Chư Cát Nỗ cải tiến và chế tạo, giấu ở sau lưng, trong lúc gật đầu cúi thấp người thuận tay ấn một cơ quan bên hông ngay lập tức sẽ phóng ra, tốc độ cực kỳ nhanh, lực đạo mạnh mẽ và bất ngờ khiến kẻ khác khó lòng phòng bị, là một loại ám khí độc ác nổi danh trên giang hồ.
Sau khi tú ông phóng ra nổ tiễn ra và phóng con dao về phía Bắc Hải Vũ thì liền quay đầu bỏ chạy.
Khoảng cách của hắn với Du Mộng Điệp chưa đầy ba thước, ba thanh nổ tiễn phóng ra bất ngờ đã bay đến gần ngực Du Mộng Điệp, mắt thấy chắc chắn sẽ cắm sâu vào cơ thể của nàng.
Sắc mặt của Du Mộng Điệp hơi đổi, tay vung ra nhanh như chớp, ba thanh nổ tiễn đột nhiên đã nằm gọn trong tay. Du Mộng Điệp cười lạnh, nhìn tên tú ông đang cuống quít chạy đi, phất tay một cái, nỗ tiễn trong tay bay ra, tốc độ còn nhanh hơn tia chớp, hai thanh bắn về hai chân tú ông, còn một thanh bắn ngay eo hắn.
Tú ông hét thảm một tiếng, cả người ngã xuống trước cửa mật thất.
Bắc Hải Vũ khẽ thở dài, con dao sắc bén cũng đang nằm trong tay hắn.
Du Mộng Điệp cười khanh khách nhìn Phương Thất rồi nhìn sang Bắc Hải Vũ.
Chu Trường Phúc sắc mặt trắng bệch đang nằm trên đất thấy thế không khỏi thở dài.
Chu Trường Phúc nói: "Ta cười hắn qua ngu xuẩn, rõ ràng chạy không được, sao còn muốn chạy"
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Ngươi thật ra không ngu ngốc nhưng ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không có”
Chu Trường Phúc đột nhiên lại cúi đầu.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Nếu hắn chạy thoát thì là may mắn của ngươi, nếu hắn chạy không thoát thì phải y theo lời ta nói mà làm”
Từng giọt mồ hôi nặng nề trên trán của Chu trường Phúc lại nhỏ xuống, sắc mặt lúc này còn trắng hơn cả giấy trắng.
Hắn hiểu được câu “y theo lời ta nói mà làm” của Du Mộng Điệp có ý tứ gì.
Bắc Hải Vũ bước tới nắm chân tú ông kéo hắn trở lại tựa như một tên ăn mày đang lôi một con chó đi làm thịt.
Tú ông đau đớn đến nỗi miệng không ngừng kêu thảm.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Bắc Hải huynh, muội thấy hắn hình như có chút đau đớn, hay là huynh giúp hắn rút mấy cây tiễn ra đi”
Bắc Hải Vũ gật đầu nói: "Huynh cũng nghĩ vậy, huynh làm liền đây"
Tú ông đột nhiên hét lớn: "Đừng, đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng rút ra, ta không có đau"
Trong lòng tú ông hiểu được cấu tạo của mấy cây tiễn của hắn ra sao, nếu như mà trực tiếp rút ra thì phải xin thêm của hắn một khối thịt.
Loại ám khí ác độc này đựơc cải tạo vốn là vì muốn làm cho địch nhân có thương tổn nhiều hơn. Tú ông có thể cho tới giờ cũng không hề nghĩ đến tiễn của hắn có ngày lại cắm vào người hắn.
Tiễn chính là tiễn, cũng giống với đao kiếm có thể làm người khác bị thương và cũng có thể cho chính bản thân mình bị thương. Điểm này chắc là ai cũng biết.
Bắc Hải Vũ nói: "Du muội muội, hắn nói hắn không đau."
Du Mộng Điệp lại đá tú ông một cước, nói: "Đau không?”
Tú ông lại hét thảm một tiếng rồi kêu lên: "Không đau, thật sự không đau ……"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Nếu không đau thì đứng lên làm việc đi”
Tú ông đau đến nỗi cả người chảy đầy mồ hôi, thấp giọng hừ hừ hai tiếng nhưng cũng không dám nói lời nào.
Bắc Hải Vũ đột nhiên nói: "Du muội muội, huynh thấy hắn hình như là có chút đau đớn đó, hay là giúp hắn rút tiễn ra nhé?"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Muội cũng nghĩ như vậy, huynh xem hắn đau đến nỗi ngay cả lời nói cũng nói không nổi”
Tú ông đột nhiên hét lớn: "Đừng, đừng, ta làm …… ta làm……", tiếp đó mếu máo dường như muốn khóc.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Sao còn chưa đứng dậy?”
Tú ông giãy dụa cố gắng đứng dậy nhưng hắn đau đớn đến nỗi chỉ có thể bò trên mặt đất, Bắc Hải Vũ phóng con dao sắc bén đến cắm vào mặt đất trước mặt hắn, tú ông cố chịu nỗi đau thể xác cầm con dao chầm chậm đứng lên, trán đổ đầy mồ hôi, dở khóc dở cười bước về phía Chu Trường Phúc.
Sắc mặt của Chu Trường Phúc còn trắng hơn cả giấy trắng, từng giọt mồ hôi nặng nề từ trên trán chảy xuống mặt mũi hắn.
Tú ông miệng đang thấp giọng rên hừ hừ vì đau, lê từng bước từng bước khó nhọc đi đến phía Chu Trường Phúc. Chu Trường Phúc ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hai tay chống mặt đất và chầm chậm lui về phía sau.
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn tú ông và Chu Trường Phúc.
Mồ hôi của Chu Trường Phúc không ngừng chảy ra, đột nhiên lên tiếng: "Du nữ hiệp, đừng làm như vậy, ta nói cho cô biết hết"
Du Mộng Điệp mỉm cười đạo: "Ngươi nghĩ thông suốt rồi à?”
Chu Trường Phúc than thở: "Đã nghĩ thông"
Du Mộng Điệp nói: "Vậy thì tốt"
Chu Trường Phúc đáp: "Đúng, đúng"
Du Mộng Điệp nói: "Còn nữa, đừng gọi ta là Du nữ hiệp, ta nghe không được tự nhiên."
Chu Trường Phúc hỏi: "Vậy gọi cô nương là gì?”
Phương Thất đột nhiên mỉm cười nói: "Gọi là Du bà bà đi "
Chu Trường Phúc liền gọi: "Du bà bà!"
Bắc Hải Vũ đột nhiên nhịn không được cười hì hì.
Gương mặt Du Mộng Điệp nhất thời đỏ bừng, dậm chân cắn răng nói: "Ngươi còn dám gọi Du …… Du …… ta lập tức sẽ giết ngươi"
Chu Trường Phúc lúng túng nói: "Là …… là …… là do Phương đại gia bảo ta gọi thế mà”
Du Mộng Điệp quay đầu nhìn về Phương Thất, lạnh lùng hừ một tiếng.
Phương Thất thấy thế lè lưỡi, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
Thân hình Du Mộng Điệp chợt lóe, thoáng cái đã đến trước mặt Chu Trường Phúc, tiếp đó tung ra một cước đá vào bụng của Chu Trường Phúc làm cho cả thân thể hắn văng ra hơn ba thước, tiếng kêu thảm thiết của hắn so với tiếng heo bị thọc huyết còn khó nghe hơn.
Bắc Hải Vũ nhịn không được đã muốn cười tiếp.
Du Mộng Điệp trút tất cả tức giận lên người Chu Trường Phúc.
Một người khi tức giận ai đó và không thể phát tiết với người đó, trong lòng mang một bầu ấm ức thì sẽ kiếm người khác trút giận thôi.
Du Mộng Điệp đúng là đang rất tức giận Phương Thất, ngay cả cục tức lúc trước cũng chưa phát tiết giờ thì lại cộng thêm việc này nữa.
Nếu không thể phát tiết ra thì nhất định trong lòng sẽ không được thoải mái, và hiện tại đang có mấy con dê thế tội thì hỏi sao không phát tiết đây.
Chu Trường Phúc đột nhiên hiểu ra được bản thân hắn vô tội.
Du Mộng Điệp lạnh lùng thốt: "Ngươi nói mau, nếu không nói ta ra lệnh cho hắn thiến ngươi”
Chu Trường Phúc vội la lên: "Đựơc, đựơc, ta nói, ta nói"
Cặp tà nhãn của Du Mộng Điệp liếc nhìn Phương Thất, trong ánh mắt tựa hồ tóat ra vẻ đắc ý, Phương Thất nhìn thấy cũng chỉ biết mỉm cười.
Du Mộng Điệp hừ nhẹ một tiếng.
Sắc mặt của Phương Thất đột nhiên thay đổi.
Chu Trường Phúc đang ngồi kia đột nhiên vung tay lên, một đám bụi màu vàng lập tức bao phủ Du Mộng Điệp, tay phải cũng đang cầm một con đao nhọn đâm tới Du Mộng Điệp như tia chớp.
Ám khí và độc dược của Thục Trung Đường Môn danh chấn thiên hạ, nếu không phải sau đó xuất hiện một Kim Hoa Bà Bà nổi danh thì người của Đường Môn trên giang hồ ai mà dám chọc.
Kim Hoa Bà Bà chỉ là đàm hoa nhất hiện thôi, còn Thục Trung Đường Môn thì đã có mấy trăm năm căn cơ thâm hậu. Loại bụi độc màu vàng này đúng là “Phiêu Miểu Mê Hồn Hương” của Đường Môn, khi tung ra sẽ hình thành một đám sương mù bao quanh khiến cho người đứng trong hít phải lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chu Trường Phúc vừa rồi đã chuẩn bị kế hoạch thật lâu và chờ đợi cơ hội, hắn đã để ý kỹ nơi Du Mộng Điệp đang đứng, thừa dịp Du Mộng Điệp quay đầu nhìn Phương Thất thì sẽ tung ra mê hồn hương, tiếp đó là một đao trí mạng.
Chu Trường Phúc rất tự tin đối với kế họach này của hắn.
Hắn đã chuẩn bị rất chu đáo, một đao này sau khi đâm trúng Du Mộng Điệp thì sẽ cố chạy ra mật thất trốn vào thông đạo thoát đi, nơi này đâu đâu cũng là cơ quan, người khác tuyệt đối sẽ đuổi không kịp hắn.
Cây đao trong tay của hắn tuy ngắn nhưng tốc độ rất nhanh, khóe miệng hắn dường như đang mỉm cười, cùng với vẻ mặt đáng thương vừa rồi hoàn toàn trái ngược.
Một kích này hắn có mười phần nắm chắc.
Mũi đao nhọn như tia chớp đâm tới, Chu Trường Phúc đột nhiên ngẩn người vì Du Mộng Điệp không còn thấy đâu nữa.
Sau đó cả thân thể hắn đã bay lên như chim.
Không phải hắn tự mình bay lên mà là bị một cước của người khác từ sau lưng đá bay đi.
Du Mộng Điệp lạnh lùng đứng ở phía sau hắn.
Chu Trường Phúc bị đá bay đi, thân thể nặng nề đập vào cây cột rồi rơi xuống đất.
Một cước này Du Mộng Điệp đã dùng toàn lực cho nên hắn mới bay xa như thế.
Cú “Bay”' này rất khác với việc bay bình thường, cảm giác cả thân thể bị người khác đá bay đi thật sự rất khác.
Chu Trường Phúc đau đớn rên rỉ, hắn đột nhiên cảm giác được cơ thể hắn đã mất đi tri giác.
Chu Trường Phúc đột nhiên ý thức được bản thân hắn đã làm ra một chuyện rất ngu ngốc, hơn nữa còn là một chuyện ngu ngốc nhất trong cuộc đời, hắn thật hận bản thân đến nỗi muốn chết cho xong.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện đã nắm chắc mười mươi nhưng tất cả đều thay đổi trong phút chốc.
Hắn vừa rồi nắm chắc muời phần sẽ đâm trúng Du Mộng Điệp, cho dù sau khi đâm trúng rồi thì không thoát được cũng không sao, ít ra có thể một mạng đổi một mạng, chết cũng có người chết chung, như vậy so ra còn tốt hơn bị tú ông làm thịt.
Nhưng hắn bây giờ mới phát hiện ra sự việc vốn không như ý nghĩ của hắn.
Một cước của Du Mộng Điệp vừa rồi đã đá gãy xương sống của hắn.
Cả thân thể hắn vừa rồi bay đi có thể là lần cuối trong cuộc đời hắn đựơc bay, sau này cũng không thể nào bay nữa.
Trong phút chốc, nước mắt của Chu Trường Phúc đã rơi xuống.
Hắn hiện tại đã hối hận và muốn chết.
Đám bụi độc màu vàng còn chưa hoàn toàn tan hết, tú ông đã hôn mê do vừa rồi hắn đứng quá gần Chu Trường Phúc
Bắc Hải Vũ đưa tay bịt mũi rồi mang một xô nước đến đổ lên đầu tú ông. Tú ông bị nước lạnh dội vào, dần dần tỉnh lại.
Du Mộng Điệp lạnh lùng hỏi: "Tỉnh chưa?”
Tú ông vẫn còn mơ mơ màng màng.
Du Mộng Điệp nhẹ nhàng bước tới, bụi độc cư nhiên đối với nàng không hề có ảnh hưởng.
Bắc Hải Vũ thở dài nói: "Xem ra hắn còn không chưa hoàn toàn tỉnh táo, huynh có biện pháp này giúp cho hắn tỉnh táo hơn một chút"
Tú ông đột nhiên kêu lên: "Đừng, đừng, ta tỉnh rồi, ta tỉnh rồi"
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Nếu đã tỉnh thì còn nhớ có việc chưa làm không?”
Tú ông mếu máo nói: "Nhớ kỹ, nhớ kỹ, ta lập tức làm liền”, nói xong, cầm con dao lên rồi đi đến phía Chu Trường Phúc
Người của Chu Trường Phúc trong nháy mắt đã lạnh tanh, so với băng trong mùa đông còn muốn lạnh hơn nhiều.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Giữa người và người vốn không có cái gì khác nhau cả, mỗi người khi vừa sinh ra đều là giống nhau.
Trừ phi vừa sinh ra đã tàn tật, những người này đương nhiên là rất bất hạnh.
Nếu có sự khác nhau giữa người và người thì chỉ là giới tính, một loại là nam còn một loại là nữ. Đương nhiên cũng có loại thứ ba, thậm chí phát triển ra loại thứ tư, bất quá những người này chỉ chiếm một tỉ lệ cực nhỏ.
Người bước đi luôn đứng thẳng, đây cũng là một trong những điểm giống nhau của loài người.
Trên đời này tuyệt không có cái gì chính thức là 'Chân Long Thiên Tử' cả, cũng không có người nào sinh ra đã là tên ăn mày, chỉ là hòan cảnh xuất sinh bất đồng mà thôi.
Hành vi và phương pháp làm việc của một người cùng với các suy nghĩ và quan điểm về một vấn đề nào đó bị ảnh hưởng rất lớn bởi hoàn cảnh xuất thân.
Mạnh mẫu tam thiên (mẹ của Mạnh Tử dời nhà bà lần), là vì muốn tìm ra một hòan cảnh tốt để ở, cho nên Mạnh Tử mới có thể trở thành một thánh nhân được mọi người tôn sùng mấy ngàn năm.
Nhạc mẫu thứ tự (mẹ của Nhạc Phi xăm chữ lên lưng con) là vì muốn cho Nhạc Phi nhớ kỹ phải tận trung báo quốc, cho nên cha con Nhạc Phi mới chết tại Phong Ba Đình.
Bá Vương Hạng Vũ chết không hối hận, lực bạt sơn hề khí cái thế, khi bại ở Cai Hạ, một đời anh hùng không thể làm gì khác hơn là tự vẫn ở Ô Giang.
Lưu Bang xuất thân là dân lưu manh chợ búa, phản phục vô thường, thậm chí còn chiến bại liên miên. Lúc Hạng Vũ uy hiếp giết cha của Lưu Bang thì không ngờ Lưu Bang lại viết: "Ngô phụ ký nhữ phụ, nhữ yếu phanh phụ, đương phân nhất bôi canh cấp ngã", (dịch: “Chúng ta đã kết bái làm anh em, đã là anh em thì phụ thân của ta cũng là phụ thân của ngươi, nếu ngươi nhất định nấu phụ thân của ngươi, thì nhớ để cho ta một bát canh thịt để ta ăn”). Người như thế cuối cùng cũng làm cho Hạng Vũ tự vẫn ở Ô Giang .
Trên đời này có thật là phải lấy thành bại để luận anh hùng hay không? Hay không phải?
Hảo hán thời đầu nhà Đường có một danh tướng là Đơn Hùng Tín, thà chết không hàng, cuối cùng cũng bị chém đầu. Tuy nhiên rất nhiều người đứng nhìn ông bị chém đầu đều là huynh đệ kết bái năm đó, Đơn Hùng Tín đối với bọn họ đã từng có ân cứu mạng. Đứng nhìn người ân bị chém đầu, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác bi ai lắm sao ……
Tuy nhiên trên đời này có một điều luôn trái ngựơc, đó là xem mạng người khác như cỏ rác và xem mạng của mình như trân bảo.
Ngược đãi người khác đối với bọn họ mà nói là một loại hưởng thụ, nhưng có đôi khi là vì sự sống còn của bản thân mà làm hại người khác để tranh thủ cơ hội sống sót.
Vì sự sống còn, bọn họ cái gì cũng có thể làm.
Chỉ cần bản thân không chết thì ngay cả cha mẹ ruột chết cũng không sao, bọn họ cũng có thể làm ra được những điều như thế.
Người như thế không chỉ có đáng ghét mà còn ghê tởm, đáng hận nữa.
Tuyệt không thể thương hại loại người này.
Tú ông không thể nghi ngờ chính là một người như thế.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nhìn tú ông lê từng bước khó nhọc về hướng Chu Trường Phúc.
Sắc mặt của Chu Trường Phúc trắng bệch, hắn đã biết chuyện gì sắp phát sinh.
Hắn đột nhiên cảm giác được một loại sợ hãi tới cực điểm, một loại sợ hãi thấm vào cả cốt tủy.
Loại tâm trạng sợ hãi này từ trước cho tới giờ hắn chưa từng cảm giác được, nhưng hắn vẫn rất thích làm cho người khác cảm thụ được loại cảm giác này, tuy nhiên hôm nay hắn cũng đã chính thức cảm giác được.
Bởi vì hắn biết lần này tú ông nhất định sẽ xuống tay với hắn, hắn rất hiểu rõ con người này.
Nếu thay đổi là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy thôi.
Bắc Hải Vũ móc từ trong ngực áo ra một viên thuốc màu đen, chậm rãi bỏ vào miệng nhai, trên mặt không hề biểu hiện gì, hắn vẫn cứ thản nhiên đưa mắt nhìn hai tên sắp giết nhau, rồi lại hình như cũng không có nhìn thấy gì cả.
Trong lòng Du Mộng Điệp đột nhiên cảm thấy rất bội phục con ngừơi này, hắn thoạt nhìn sắc mặt rất bình thản, gặp chuyện không hoảng hốt, xử sự không loạn không sợ hãi, thái độ khiêm tốn, bình dị nhưng mơ hồ lộ ra một loại uy nghiêm, thân thủ cũng tốt, trách không được vì sao Hiên Viên Hoằng lại truyền ngôi bang chủ Cái Bang cho hắn.
Bang chủ của thiên hạ đệ nhất đại bang tuyệt không phải là dễ làm và cũng tuyệt không phải dễ có được ngôi vị đó.
Ánh mắt của Hiên Viên Hoằng hẳn là sẽ không kém.
Phương Thất ngồi ở trên bàn, đột nhiên thở dài một hơi.
Xà Ma Thiên Tàn nhìn vào tú ông ngồi chồm hổm trên mặt đất, gương mặt xấu xí của hắn nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chế nhạo.
Phương Thất chậm rãi nói: "Ta từng phát thệ qua, bất luận là ai hạ thủ với tứ ca của ta thì ta nhất định sẽ trả cho hắn thiên đao vạn quả, bằm thây vạn đoạn, nhưng hôm nay ta gặp mấy tên như thế thì ta sợ ra tay sẽ làm ô uế tay của ta”
Gương mặt xấu xí của Xà Ma Thiên Tàn đột nhiên hiện lên một tia thống khổ, chậm rãi nói: "Ta Xà Ma Thiên Tàn luôn độc lai độc vãng, người khác đều nói ta lòng dạ độc ác nhưng đại trượng phu dám làm dám chịu, cùng với mấy con chuột tham sống sợ chết kia đi chung quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này của ta"
Phương Thất có chút gật đầu, trầm mặc không nói.
Một người tới lúc này rồi còn có thể biết cái gì là sỉ nhục, đây đích thật là một sự việc không thể hiểu nổi.
Cả đời của Xà Ma đến tột cùng đã gặp những chuyện gì? Tại sao hắn lại có bộ dáng như thế?
Một người không mũi, thiếu lỗ tai, mất một chân, thân thể không còn trọn vẹn nhưng vẫn có thể kiên trì sống sót thì nhất định là một người rất đáng phục.
Phương Thất chậm rãi nói: "Ta vốn có thể thả ngươi đi, bất luận thế nào thì ngươi cũng không phải là một người hèn nhát, nhưng ta có huyết hải thâm cừu cần phải báo, cho nên ……", Phương Thất do dự không nói.
Xà Ma Thiên Tàn nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Cho nên ngươi hy vọng ta đem những bí mật của tổ chức nói cho ngươi biết, phải không?”
Phương Thất gật đầu.
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Nếu ta nói cho ngươi thì ngươi sẽ thả ta đi phải không?”
Phương Thất đáp: "Đúng"
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Ta tin tưởng ngươi"
Phương Thất chậm rãi nói: "Ngươi nên tin tưởng ta."
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Nhưng ta không thể nói."
Phương Thất khẽ thở dài.
Hắn hiểu được ý tứ của Xà Ma và cũng hiểu được nguyên tắc làm người của Xà Ma.
Mỗi người đều có nguyên tắc của mình, Xà Ma cũng vậy, cũng là một người có nguyên tắc của hắn.
Bất luận hắn bị ép buộc gia nhập vào tổ chức thần bí hoặc là có nguyên nhân gì khác thì hắn cũng không phản bội.
Bởi vì cái hắn xem thường và khinh bỉ nhất là những tên tiểu nhân phản phục vô thường, hắn làm sao có thể biến chính bản thân thành người như thế đựơc?
Đầu tú ông chảy đầy mồ hôi, rốt cục cũng đã tới bên người của Chu Trường Phúc, con dao sắc bén trong tay hắn toát ra hàn quang lạnh lẽo.
Chu Trường Phúc chậm rãi nhắm đôi mắt lại, hắn biết hôm nay khó thoát một kiếp này.
Hắn lúc này trơ mắt nhìn người khác sắp sửa làm thịt hắn, sự sợ hãi dâng lên trong lòng quả thực không thể diễn tả.
Nhắm mắt lại là một sự lựa chọn có thể coi là tốt nhất trong giờ phút này, ít nhất cũng làm cho bản thân không chứng kiến. Chu Trường Phúc biết chuyện sẽ qua nhanh thôi và hắn vĩnh viễn cũng không nhìn thấy gì nữa bởi vì cặp mắt của hắn cũng sắp bị móc ra rồi.
Tựa như lúc ấy hắn đã từng đứng nhìn hai tròng mắt của Phương Ngọc Thành bị móc ra vậy.
Chu Trường Phúc đột nhiên cảm thấy rất đau xót, rất hối hận. Hắn hối hận tại sao lại bước trên con đường này.
Nhưng trên đời tuyệt không có sự hối hận sau khi đã làm gì đó, tuyệt không có.
Bất luận một người làm ra chuyện gì thì cũng đều phải gánh chịu hậu quả, hắn cũng đã cắn răng và quyết định gánh chịu mọi hậu quả diễn ra.
Bởi vì cho dù không muốn gánh chịu thì cũng không có đường thứ hai chọn lựa.
Du Mộng Điệp lạnh lùng thốt: "Ngươi còn chờ đợi gì?"
Thân thể tú ông run run một chút, cắn răng rồi chậm rãi giơ con dao sắc bén trong tay lên đâm tới vai phải của Chu Trường Phúc, động tác vẫn rất nhanh chóng và dứt khóat.
Chu Trường Phúc kêu thảm một tiếng, xương vai phải đã bị đánh gãy.
Du Mộng Điệp nhịn không được thở dài rồi quay đầu qua nhìn Phương Thất. Phương Thất cũng đang nhìn Du Mộng Điệp.
Bốn mắt nhìn nhau, Du Mộng Điệp hừ nhẹ một tiếng, còn Phương Thất thì lè lưỡi, cả hai người đều quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Bắc Hải Vũ mỉm cười không nói.
Trong giây lát bỗng nhiên có hai tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, vụ nổ làm chấn động khiến cho bụi trên trần mật thất rơi xuống, ngay cả dãy lồng đèn treo trên không cũng đung đưa không thôi.
Phương Thất lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn ra cửa mật thật thì thấy có một hàng rào sắt rơi xuống chặn ngay tại đó. Trên hàng rào sắt đầy những gai nhọn lởm chởm to bằng cánh tay người.
Nó nằm chặn ngay cửa mật thất, con đường duy nhất ra vào thông đạo.
Lại một tiếng ầm vang lên, đồng dạng là một hàng rào sắt khác rơi xuống trong thông đạo nhưng không biết ở chỗ nào.
Phương Thất khẽ thở dài, hắn biết bản thân hắn và mọi người đã bị nhốt hết tại lao tù mật thất này.
Hơn nữa đây còn là một cái lao tù nằm sâu trong lòng đất.
Cửa mật thất đã bị chặn, nếu không nhanh chóng rời đi thì cho dù cao thủ thế nào ở lâu cũng phải chết vì đói.
Sắc mặt của Du Mộng Điệp hơi đổi nhưng vẫn gượng cười.
Sắc mặt của Bắc Hải Vũ trầm trọng hẳn lên, im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tú ông dừng tay dao rồi đột nhiên ha ha cười to, tiếng cười so với tiếng quỷ khóc còn khó nghe hơn.
Xà Ma Thiên Tàn khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trần mật thất, gương mặt xấu xí cũng không có biểu hiện gì.
Phương Thất nhảy xuống bàn rồi chậm rãi đi tới cửa mật thất, đứng tấn vững vàng, sau đó hai tay vung ra chụp vào hai thanh gai to trên hàng rào, hít một hơi, tiếp đến hét lớn một tiếng rồi dùng lực đẩy nó.
Hàng rào sắt vẫn bất động, giống như một hòn núi.
Phương Thất thở dài, xem ra chắc chắn là bị nhốt chết ở đây.
Tú ông ha ha cười to.
Du Mộng Điệp đột nhiên lăng không bay lên, ở giữa không trung xuất ra một cước đá vào tú ông, tú ông hét thảm một tiếng ngã xuống, vết thương tại hai chân bị nỗ tiến cắm vào trước đó máu tuôn ra làm nhiễm hồng phần eo và hai chân của hắn.
Hắn đột nhiên quằn quại trên mặt đất thấp giọng kêu khóc.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Còn mở miệng nữa ta cắt đầu ngươi”
Trong cổ họng của tú ông phát ra âm thanh ‘ư ư”, cố nén tiếng khóc, một tiếng cũng không dám khóc.
Du Mộng Điệp hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn về Phương Thất đang đứng trước cửa mật thất.
Phương Thất hít một hơi rồi cẩn thận xem xét hàng rào sắt, những cây sắt đan chéo vào nhau rất dày và to, do đó chỉ tạo thành một lỗ hở rất nhỏ, cho dù người ốm cỡ nào cũng không thể chui qua được.
Phương Thất cười khổ, xem ra đây là một cơ quan đã được bố trí lâu rồi.
Phương Thất đột nhiên thầm nghĩ, nếu lúc này mà có nước tràn vào thì mọi người sẽ bị ngộp chết không thể nghi ngờ.
Bất quá nơi này là sa mạc khô hạn, chắc là không có nhiều nước như vậy. Nghĩ tới đây Phương Thất liền cười khổ, hắn cười bản thân hắn đã lo quá nhiều.
Sau đó hắn đột nhiên nghe được tiếng nước chảy cực kỳ nhỏ vang lên, như một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, đột nhiên trở thành như dòng sông chảy mạnh. Phương Thất chậm rãi không cười nữa.
Hắn đã thấy có rất nhiều nước từ trong thông đạo tràn vào mật thất, trong nháy mắt đã ngập qua bàn chân.
Nước chảy vào càng lúc càng nhiều, dường như có một con đê nào đó đã bị vỡ vậy.
Sắc mặt Du Mộng Điệp thay đổi, cắn môi nhìn Phương Thất.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất hít một hơi thật sâu rồi lại chuẩn bị tư thế đứng tấn tiếp tục ra sức đẩy hàng rào sắt, hai tay nắm chặt hàng rào, thổ khí hét lớn một tiếng: "Mở"
Hàng rào sắt lay động một chút nhưng cũng chẳng xê dịch chút nào.
Phương Thất khẽ thở dài rồi quay đầu lại nhìn Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp cắn môi, ánh mắt không chớp nhìn Phương Thất chằm chằm, trong mắt tựa hồ đã có nước mắt chảy ra.
Nước tràn vào trong mật thất thoáng chốc đã ngập qua đầu gối.
Phương Thất cắn răng rồi tiếp tục nắm lấy hàng rào, hét lớn một tiếng rồi dùng sức đẩy tiếp, tuy nhiên nó vẫn như ngọn núi sừng sững không hề xê dịch.
Trán của Phương Thất đã đầy mồ hôi, sắc mặt cũng đã có chút nhợt nhạt.
Hắn nghĩ một mình hắn chết ở đây cũng được nhưng nếu làm liên lụy đến Du Mộng Điệp và Bắc Hải Vũ chết theo hắn tại nơi này thì khi chết đi làm sao còn có mặt mũi gặp người?
Phương Thất ngơ ngác đứng ở trước cửa mật thất, nước vẫn mạnh mẽ tràn vào, trước mặt là hàng rào sắt ngăn chặn đường đi, nếu không có bảo đao lợi khí thì sợ rằng khó có thể chặt đứt được nó.
Nhưng hiện tại trong tay hắn một cây đao thường cũng không có chứ đừng nói chi đến bảo đao.
Trong lòng Phương Thất thở dài tự trách bản thân đã quá lỗ mãng, trước đó sao lại không nghĩ tới sẽ có vật như cái hàng rào sắt chặn lại cửa mật thất để nhốt tất cả.
Chuyện này vốn là hắn phải nghĩ đến từ trước rồi.
Bắc Hải Vũ chậm rãi bước tới.
Trong thông đạo tối đen ngoài kia cũng không biết sẽ dẫn đến đâu, nhưng có điều kỳ lạ là ngã rẽ phía thông đạo bên kia lại không ngập nước.
Bắc Hải Vũ quan sát cẩn thận thông đạo bên ngoài và hàng rào sắt, sau đó khẽ lắc đầu. Một hàng rào sắt to lớn như vậy thì hiển nhiên với sức của con người không thể di chuyển nó được, nếu có thể bị di chuyển dễ dàng thì người ta cần gì phải bố trí nó.
Bắc Hải Vũ khẽ thở dài rồi ngửa đầu nhìn lên trần mật thất, lâm vào trầm tư.
Nước tràn vào nhanh chóng đã ngập tới phần eo, trên mặt đất Chu Trường Phúc và tú ông lúc nãy còn giãy dụa nhưng bây giờ đã bị nước bao phủ.
Xà Ma Thiên Tàn đang đứng tựa người vào một cây cột, ngửa đầu nhìn trần mật thất không nói lời nào, trên gương mặt hắn tóat ra vẻ đau buồn khó có thể tả.
Đây chẳng lẽ chính là vận mệnh cả đời của con người sao? Đây chẳng lẽ chính là nơi kết thúc của vận mệnh?
Hắn tuyệt không phải là người sợ chết, một người đã vạt mũi cắt tai và chặt chân của chính bản thân thì tuyệt sẽ không là một người sợ chết.
Sống so với chết có rất nhiều khó khăn. Có rất nhiều.
Nhưng vận mệnh cả đời hắn có quá bi thảm không? Vì giết Phương Thất nên bản thân mới lâm vào hòan cảnh này và bị chủ nhân ép chết cùng người?
Phương Thất cũng không có ra tay giết hắn nhưng chủ nhân hắn đã ra tay trước rồi.
Xà Ma đột nhiên cười khổ.
Nơi địa lao này là chính hắn bước vào, hơn nữa hắn còn là người dẫn đầu mọi người bước vào.
Tựa như vận mệnh vậy, từng bước từng bước phát triển.
Đây là số mệnh, hắn đành chấp nhận.
Trong mắt Du Mộng Điệp đột nhiên có nước mắt chảy ra, nhẹ giọng gọi: "Thất ca ……"
Phương Thất chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, lại gọi: "Thất ca ……"
Phương Thất đột nhiên thấy được nước mắt trong mắt của Du Mộng Điệp.
Tại sao nàng lại khóc? Trước kia nàng có khóc thế này hay không?
Phương Thất không biết vì hắn chưa từng thấy qua.
Khi Phương Thất gặp Du Mộng Điệp thì nàng luôn mỉm cười, lúc nàng cười thì tiếng cười vang như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng oanh hót vang, uyển chuyển du dương. Trong giang hồ không biết có bao nhiêu đệ tử thế gia muốn có được tiếng cười này?
Đã có ai thấy qua Tiếu Tựa Ngân Linh Du Mộng Điệp khóc chưa?
Phương Thất đột nhiên cảm giác được trong lòng hắn có sự đau đớn ……
Mối thù lớn còn chưa trả được, Trầm Tuyết Quân không biết ở nơi nào, do đó hắn vẫn cố duy trì khỏang cách với Du Mộng Điệp. Hôm nay bị nhốt tại nơi địa lao này, có thể sẽ cùng nhau xuống suối vàng, món nợ này làm sao bản thân có thể trả nổi đây?
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca, ca tới đây"
Phương Thất chậm rãi bước tới trong mật thất ngập nước, hắn lẳng lặng nhìn Du Mộng Điệp, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Nước mắt của Du Mộng Điệp đã chảy xuống hai má.
Phương Thất nhẹ giọng nói: "Xin lỗi"
Du Mộng Điệp ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, tiếp đó chậm rãi cúi đầu tựa vào lòng ngực Phương Thất, hai tay ôm chặt lấy người hắn.
Phương Thất ngây người, không có né tránh.
Hắn không đành lòng né tránh
Du Mộng Điệp tựa đầu vào lòng ngực của Phương Thất, thân hình khẽ run rẩy.
Trong lòng Phương Thất trong nháy mắt đã tràn ngập sự đau đớn pha lẫn với sự bât đắc dĩ.
Du Mộng Điệp đột nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt vẫn đầy nước mắt nhưng miệng lại ngượng ngùng mỉm cười, tựa như một cô gái lần đầu tiên đối mặt với người đàn ông mình thích, dịu dàng hỏi: "Thất ca, ca có từng thích muội không?"
Phương Thất ngẩn người, nói: "Huynh …… huynh ……"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Muội mặc kệ ca có thích muội hay không, muội chỉ cần ca biết muội thích ca là đủ rồi."
Phương Thất thở dài một hơi, nói: "Huynh biết."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ca biết là tốt rồi, bất luận người ca thích là ai cũng không quan trọng, muội chỉ biết muội thích có mỗi mình ca thôi”
Phương Thất thầm thở dài, hắn không biết phải nói cái gì cho tốt đây.
Du Mộng Điệp nói: "Muội biết ca vẫn luôn trốn tránh muội nhưng hôm nay chúng ta có thể sẽ cùng nhau chết ở chỗ này, sau này ca không thể trốn tránh muội nữa rồi”
Phương Thất đột nhiên nhịn không được, nước mắt đã sắp tuôn ra.
Đây là tình cảm chân thành đến cỡ nào đây!
Mặc dù sáng hôm nay nàng còn giận dỗi hắn, phá cửa tiến vào tra hỏi và giận hờn bỏ đi, lúc giữa trưa ăn cơm còn đôi co với hắn, thậm chí lúc bước vào mật thất cũng không thèm để ý tới hắn. Tuy nhiên khi tới lúc này, tới thời khắc cuối cùng thì nàng rốt cuộc cũng nhịn không được mà bày tỏ.
Có phải chỉ vào thời khắc cuối cùng thì con người mới không hề che dấu chuyện gì và bộc phát ra tình cảm chân thật nhất dấu sâu trong nội tâm không?
Nước đã ngập qua phần eo, Phương Thất vẫn ngơ ngác đứng đó, còn Du Mộng Điệp thì vẫn ôm chặt và tựa đầu vào ngực hắn, nàng không hề run rẩy nữa, tựa hồ rất thỏa mãn.
Bắc Hải Vũ vẫn ngửa đầu nhìn lên trần mật thất, không biết đang suy nghĩ cái gì, gương mặt không hề biểu lộ gì cả.
Xà Ma vẫn đứng tựa vào cây cột, trên gương mặt xấu xí tràn ngập buồn bã.
Phương Thất đột nhiên nói: "Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát ra ngoài"
Du Mộng Điệp vẫn ôm chặt lấy hắn, nghe thế thì hỏi : "Bây giờ còn có biện pháp gì đây?”
Phương Thất nói: "Một người không được nhưng nếu có thêm Bắc Hải huynh thì không chừng có thể"
Hai mắt của Du Mộng Điệp đột nhiên sáng lên , nói: "Vậy …… hai người hãy thử xem sao ……"
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Thế nào? Muội có muốn thử không?"
Du Mộng Điệp ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất, đột nhiên lại chảy nước mắt rồi nói: "Muội sợ sau khi thoát ra ngoài rồi ca sẽ không để ý đến muội nữa……"
Phương Thất ngửa đầu thầm thở dài, tiếp đỏ nhẹ nhàng đẩy Du Mộng Điệp ra, nói: "Để huynh thử thêm lần nữa"
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, nước mắt lại chảy xuống rồi chậm rãi gật đầu.
Phương Thất lớn tiếng gọi: "Bắc Hải huynh, huynh có tìm ra biện pháp nào khác không?”
Bắc Hải Vũ cười khổ nói: "Không có, cách duy nhất bây giờ chỉ là dời bỏ cái hàng rào sắt chặn ngay cửa và thoát ra từ con đường bên kia thôi”
Phương Thất nói: "Vậy chúng ta hãy hợp sức dời nó đi”
Bắc Hải Vũ gật đầu nói: "Theo lý mà nói thì chúng ta hẳn phải là tìm nơi không có nước mà đi nhưng thật tế cũng không biết còn có cơ quan cạm bẫy nào nữa không, con đường tới đây chúng ta cũng biết nhưng nó đã ngập nước hết rồi, chỉ có thể lặn ra mà thôi, người không biết bơi thì sẽ khó đấy”
Bắc Hải Vũ quả nhiên không hổ là người đứng đầu một bang phái lớn, phân tích vấn đề rất rõ ràng, ý nghĩ tĩnh táo tuyệt không lộ chút sơ hở.
Phương Thất gật đầu, nói: "Huynh có biết bơi không?"
Bắc Hải Vũ đáp: "Biết."
Phương Thất nhìn qua Xà Ma, hỏi: "Xà Ma, ngươi có biết bơi không?”
Xà Ma kinh ngạc nhìn Phương Thất, không khỏi ngạc nhiên.
Phương Thất nói tiếp: "Ngươi suy nghĩ gì đó? Ta hỏi ngươi có biết bơi hay không?"
Xà Ma lạnh lùng đáp: "Ta không hiểu."
Phương Thất nhíu mày, nói: "Ngươi không hiểu?"
Xà Ma chậm rãi nói: "Ta không hiểu ngươi tại sao lại cứ muốn hỏi ta?"
Phương Thất cười khổ, nói: "Bởi vì ta cũng xem ngươi như một hán tử, điều đó vẫn chưa đủ sao?"
Xà Ma nói: "Chưa đủ."
Phương Thất hỏi: "Tại sao?"
Xà Ma đáp: "Bởi vì chúng ta là địch nhân"
Phương Thất nói: "Bộ ngươi và ta lúc vừa mới sinh ra đã là địch nhân sao?”
Xà Ma trầm mặc.
Phương Thất hỏi: "Rốt cuộc ngươi có biết bơi không?”
Xà Ma lắc đầu.
Phương Thất thở dài, nói: "Chúng ta đây chỉ có thể đi con đường bên kia thôi”
Xà Ma nhìn Phương Thất một hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi thật muốn cứu ta ra ngoài?"
Phương Thất đáp: "Đúng"
Xà Ma thở dài, chậm rãi nói: "Bên kia không thể đi"
Phương Thất hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì đó là tử lộ."
"Tử lộ?"
Xà Ma gật đầu.
Phương Thất hỏi: "Ngươi muốn nói gì?”
Xà Ma nói: "Ý tứ của tử lộ chính là không còn đường thoát."
Phương Thất nhíu mày, thốt: "Không còn đường thóat?"
Hắn không rõ, bên kia rõ ràng là có một cái thông đạo, tại sao hắn lại nói là không có đường?
Xà Ma ngửa đầu nhìn lên trần, hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, nói với Phương Thất: "Bên kia thoạt nhìn thì giống như có đường đi, thật ra chỉ là ngõ cụt, trong đó cơ quan trùng trùng, cho dù có vượt qua tất cả cơ quan thì lại gặp ngõ cụt. Các ngươi chỉ còn một biện pháp duy nhất là phải dời cái hàng rào đi hoặc chui qua rồi theo đường cũ thóat ra ngoài thôi”
Phương Thất gật đầu, nói: "Được, đợi chúng ta phải dời cái rào sắt đi rồi sau đó mang ngươi ra cùng"
Nứơc đã dâng tới ngực.
Bắc Hải Vũ bơi tới, thân thể hắn ở trong nước so với cá còn linh hoạt hơn.
Phương Thất thì khỏi phải nói, bản thân từ nhỏ đã ở trong hồ nước luyện công, tự nhiên là có thể bơi lặn. Du Mộng Điệp sống tại Thái Hồ, đã từng nói qua với Phương Thất rằng khi còn bé đã trốn đi bơi lặn nên với nàng việc này cũng không thành vấn đề.
Vấn đề duy nhất chính là Xà Ma Thiên Tàn, bất quá võ công của hắn cũng không kém cho nên cũng có thể bế khí nín thở một đoạn thời gian, đến lúc đó mang theo hắn ra ngoài là được.
Phương Thất cũng bơi tới cửa mật thất, tiếp đó cùng với Bắc Hải Vũ hợp lực, hét lớn một tiếng dụng lực đẩy hàng rào, hàng rào sắt lúc này đã có chút chuyển động.
Bắc Hải Vũ trầm giọng nói: "Tiếp tục"
Phương Thất gật đầu, hai người tiếp tục hít sâu và thử thêm lần nữa, tuy nhiên lần này hàng rào chả di động phân nào.
Mồ hôi trên đầu Phương Thất đã tuôn ra
Bắc Hải Vũ nhìn Phương Thất, chỉ thấy trên đầu hắn đầy nước, thật không biết là nước hay mồ hôi nữa.
Bắc Hải Vũ cười khổ.
Phương Thất hít một hơi, hét lớn: "Tiếp tục"
Bắc Hải Vũ thốt: "Được"
Nước trong thông đạo cứ tràn vào mật thất, lúc này đã ngập qua khỏi ngực rồi.
Hai người vẫn cố hợp sức đẩy hàng rào sắt, đột nhiên nghe đựơc một tiếng nói nhỏ nhưng rất rõ ràng bên tai: "Chậm đã"
Đột nhiên từ trong thông đạo đầy nước có một người bơi đến, trong chớp mắt đã tới bên cạnh hàng rào sắt.
Bắc Hải Vũ mỉm cười rồi ngừng tay.
Người tới đúng là Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng bơi tới rồi đứng thẳng lên, nước đã ngập qua ngực ông, Hiên Viên Hoằng nhìn qua lỗ hổng trên hàng rào vào trong mật thất, hỏi: "Du nha đầu không có việc gì chứ?"
Phương Thất nhất thời xấu hổ dị thường, lắp bắp nói không ra lời.
Bắc Hải Vũ cung kính nói: "Hồi bẩm lão bang chủ, Du cô nương không có việc gì"
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, các con tránh ra."
Bắc Hải Vũ cung kính đáp: "Vâng"
Hiên Viên Hoằng khẽ hít sâu một hơi rồi vươn hai tay ra nắm lấy hai thanh sắt của hàng rào, song chưởng vận lực vạt nó ra, hai thanh sắt đan chéo vào nhau cong lại tạo ra một lỗ hổng lớn, việc này tựa như dùng hai tay xé rách một miếng giấy vậy, quá dễ dàng.
Cái lỗ hổng vừa đủ cho người bơi chui ra ngòai.
Phương Thất giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng, không khỏi thầm thở dài.
Võ công của Hiên Viên Hoằng đã vào cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi, không thể đoán biết được cao siêu đến đâu.
Chính hắn và Bắc Hải Vũ hai người hợp lực cũng không thể lay động hàng rào sắt phân nào và cũng không thể mở ra lỗ hổng, tuy nhiên Hiên Viên Hoằng lại làm điều này dễ như trở bàn tay.
Hiên Viên Hoằng nói: "Còn ở đó suy nghĩ gì thế, Du nha đầu con mau lại đây"
Du Mộng Điệp cắn môi, đảo mắt nhìn Hiên Viên Hoằng và Phương Thất, tiếp đó chậm rãi bơi tới.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất thở phào một hơi, hắn nhất thời cảm giác được trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ít ra Du Mộng Điệp và Bắc Hải Vũ sẽ không bị nhốt chết tại đây.
Sự bất đồng lớn nhất giữa người và người kỳ thật không phải ở giới tính và cũng không phải ở tuổi tác già trẻ mà là ở lòng người, ở quan điểm và thái độ đối với vinh nhục sinh tử.
Đối với những người này mà nói thì dù bản thân có chết cũng không có gì nhưng tuyệt không thể làm liên lụy đến người khác, huống chi là đối với bằng hữu.
Người ai cũng phải chết, một người tuyệt không thể xem tính mạng của mình quá mức trân quý mà quên đi sự đau khổ và tính mạng của người khác.
Đối với bọn họ mà nói thì một chữ 'Nghĩa' đã bao hàm rất nhiều, rất nhiều thâm ý rồi, cho nên bọn họ mới có thể hy sinh tính mạng để giữ đạo nghĩa, mới có thể không tiếc xả thân thành nhân.
Hiên Viên Hoằng chính là người như thế.
Phương Thất cũng là người như thế.
Du Mộng Điệp chậm rãi bơi lại, tư thế bơi của nàng mặc dù tuyệt vời tự nhiên nhưng lại rất chậm, dường như có chút không muốn làm vậy.
Bắc Hải Vũ có chút cười cười nhưng cũng không có lên tiếng.
Hiên Viên Hoằng liền nhíu mày rồi chậm rãi đảo mắt nhìn Phương Thất.
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp đang chậm rãi bơi tới.
Du Mộng Điệp cuối cùng cũng đã tới được trước cửa mật thất, tiếp đó thay đổi tư thế đứng thẳng lên, nước hiện đã ngập tới vai nàng.
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Du nha đầu, con muốn lão ăn mày ta chôn cùng các con hả? "
Du Mộng Điệp cúi thấp đầu xuống, nước đã che đi mặt nàng.
Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: "Lão bang chủ, bây giờ chúng ta đi ra ngoài phải không?"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ chờ tắm rửa xong rồi mới ra sao?”
Bắc Hải Vũ cung kính đáp: "Vâng, thưa lão bang chủ"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Du nha đầu, chúng ta đi nào”
Du Mộng Điệp khẽ gật đầu, nhìn Phương Thất rồi thấp giọng nói: "Thất ca, chúng ta đi đi"
Phương Thất nói: "Xin Cửu Công hãy dẫn Du muội muội và Bắc Hải huynh ra ngoài trước đi, Phương Thất sẽ lập tức theo sau"
Hiên Viên Hoằng nhíu mày hỏi: "Con còn muốn làm gì?"
Phương Thất nói: "Xin Cửu Công cứ yên tâm, Phương Thất sẽ lập tức ra ngay, vãn bối còn muốn mang Xà Ma đi cùng"
Hiên Viên Hoằng đảo mắt nhìn vào bên trong một chút, thấy Xà Ma đang ngơ ngác đứng dựa vào cây cột, nước hiện đã dâng tới cằm của hắn.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Hắn vẫn còn sống à?"
Phương Thất cười khổ nói: "Đúng vậy, hơn nữa vãn bối đã đáp ứng mang hắn cùng ra ngoài”
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, mỉm cười gật đầu nói: "Giỏi lắm”
Bắc Hải Vũ ngầm thở dài, trong lòng hắn biết nếu muốn có được mấy chữ này từ cửa miệng và vẻ mặt mỉm cười kia của Hiên Viên Hoằng thì khó đến cỡ nào ……
Phương Thất cười khổ nói: "Xin lão tiền bối hãy đi mau"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu, vươn tay nắm lấy tay của Du Mộng Điệp rồi bơi đi.
Du Mộng Điệp quay đầu lại, trong mắt hình như lại có nước mắt chảy ra, thốt: "Thất ca …… ca ……"
Phương Thất nói: "Muội mau đi đi, huynh lập tức sẽ ra ngay."
Bắc Hải Vũ nhìn thoáng qua Phương Thất rồi bơi theo sau Hiên Viên Hoằng.
Phương Thất thở phào rồi quay đầu lại Xà Ma. Xà Ma Thiên Tàn vẫn ngơ ngác đứng dựa vào cột, đầu vẫn ngửa nhìn lên dãy lồng đèn trên trần, hình như tất cả mọi chuyện trên đời này không có quan hệ gì tới hắn cả.
Một chốc nữa thôi thì nước sẽ dâng tới đó, dãy lồng đèn sẽ bị dập tắt.
Phương Thất nhanh chóng bơi tới phía hắn.
Gương mặt xấu xí của Xà Ma tràn đầy vẻ đau khổ và buồn bã nhưng ánh mắt của hắn lại rất bình tĩnh.
Hắn biết sống tới giờ khắc này đã là không dễ dàng, đã trải qua bao gian nan và thống khổ, từ khi hắn vạt bỏ lỗ mũi thì hắn đã biết rồi.
Mũi của bản thân cũng có thể cắt bỏ, tiếp đó hắn còn cắt đến lỗ tai và chân, cuộc sống của hắn đã trải qua bao đau khổ rồi, có thể sống cho tới hôm nay quả thật đã không dễ dàng, hắn quả thật là một người rất mạnh mẽ.
Một người mạnh mẽ thật sự thì tuyệt không ai dám chê trách, ngay cả Phương Thất cũng không thể.
Phương Thất đã hạ quyết tâm cứu hắn ra ngoài.
Xà Ma nhìn Phương Thất bơi tới trước mặt, hắn lạnh lùng cười, ánh mắt của hắn toát ra vẻ sắc bén như đao.
Phương Thất thở dài, nói: "Chúng ta đi ra ngoài"
Xà Ma lạnh lùng cười.
Phương Thất nói tiếp: "Ngươi hãy bế khí đi, ta mang ngươi ra."
Xà Ma vẫn lạnh lùng cười.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi cười gì thế?"
Xà Ma hỏi: "Ngươi thật muốn cứu ta?"
Phương Thất nói: "Đương nhiên, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không ta còn quay lại đây làm gì?”
Xà Ma vẫn lạnh lùng cười, trên mặt tràn ngập vẻ chế nhạo.
Phương Thất cười khổ nói: "Ta biết ngươi xem thường đại trượng phu nhưng ngươi cũng không cần phải cười lạnh lùng như thế đâu?”
Xà Ma nói: "Ta không phải cười đại trượng phu, ta chỉ cười mấy tên tiểu nhân thôi"
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Tiểu nhân? Ý ngươi nói ta là tiểu nhân à?"
Xà Ma cười lạnh, hắn cũng không trả lời.
Không trả lời có đôi khi cũng là một loại trả lời, và cũng chính là mặc nhận, hoặc là khinh thường không muốn nói ra bởi vì hắn cho rằng mọi sự đã quá rõ ràng rồi.
Phương Thất thở dài, nói: "Cho dù ta là tiểu nhân thì trước tiên chúng ta cũng phải thoát ra khỏi đây cái đã, chẳng lẽ người còn muốn tắm rửa ở đây sao?”
Xà Ma nói: "Tại sao không được? Ở nơi đại mạc này muốn có nước tắm cũng không phải việc dễ dàng gì, cơ hội như vậy không nhiều lắm đâu, huống chi lại có một hồ nước trong xanh như vậy"
Phương Thất cười khổ nói: "Nhưng chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nước này có chút lạnh sao?”
Xà Ma cười lạnh nói: "Lạnh thì sao? Miễn có thể tắm rửa là đựơc rồi”
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Nhưng nếu ngươi tắm rửa thì sẽ tắm luôn cái mạng đó”
Xà Ma cười lạnh nói: "Thì sao, con người ai mà không chết, dù sao ta cũng không muốn sống nữa, sự sống vốn đã không dễ dàng, đúng lúc có một cái hồ lớn như vậy để tắm thì ngươi hãy cứ mặc ta tắm rửa đi”
Phương Thất trầm mặc.
Xà Ma lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: "Rốt cuộc ngươi có đi hay không?”
Xà Ma đáp: "Không đi"
Phương Thất hỏi: "Tại sao?"
Xà Ma cười lạnh nói: "Ngươi không biết tại sao à?"
Phương Thất lắc đầu, nghi hoặc nhìn Xà Ma. Xà Ma nói: "Rốt cuộc ngươi không biết hay là giả vờ không biết?”
Phương Thất thản nhiên nói: "Ta chỉ biết là nước đã ngập đến miệng của ngươi rồi”
Xà Ma cười lạnh nói: "Ngươi chỉ muốn mang ta ra ngoài để làm cho ta thiếu ngươi một nhân tình thôi, sau đó sẽ cam tâm tình nguyện mang bí mật mà nói cho ngươi. Ta Xà Ma Thiên Tàn này là ai? Ta không để cho kế hoạch của ngươi đạt được đâu”
Phương Thất đột nhiên hiểu được.
Câu trả lời rõ ràng như vậy nếu Phương Thất còn không hiểu thì quả là kẻ quá ngốc.
Phương Thất không phải kẻ ngốc.
Xà Ma Thiên Tàn cũng không phải, ngựơc lại hắn rất tinh minh.
Phương Thất thở dài, hắn đột nhiên hiểu được lời của Xà Ma rất có lý.
Có một số việc thường là như thế, nếu là người giống như Chu Trường Phúc và tú ông thì Phương Thất cũng sẽ không quay lại cứu, cho dù có cứu thì bọn chúng cũng sẽ không tiết lộ bí mật bởi vì bọn chúng là tiểu nhân, muốn cho mấy tên tiểu nhân báo đáp và trả ơn là việc rất, rất khó, thậm chí so với việc làm cho khỉ quên mất cách leo cây còn khó hơn.
Chỉ cần bọn chúng không quay đầu lại cắn mình thì đã là việc tốt rồi.
Nhưng đối với Xà Ma Thiên Tàn, Phương Thất hiểu được cuộc đời của hắn vốn đã trải qua không dễ dàng, do thấy hắn là một hán tử thật sự nên mới quay lại cứu hắn. Tuy nhiên Xà Ma là người như thế, nếu ngươi cứu hắn thì trong lòng hắn nhất định sẽ cảm thấy bất an, mà đã bất an thì chắc chắn sẽ mang mọi chuyện ngươi muốn biết nói ra để làm mất đi sự bất an đó.
Phương Thất hiểu được điểm này.
Xà Ma cũng biết điểm này.
Chỉ bất quá Phương Thất vừa rồi không hề nghĩ tới điều này.
Phương Thất cười khổ.
Xà Ma lạnh lùng hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Phương Thất cười khổ nói: "Ta đang cười chính bản thân bởi vì ta đột nhiên nhận thấy lời của ngươi rất có lý”
Xà Ma lạnh lùng nói: "Đó vốn là sự thật”
Phương Thất thở dài, nói: "Như vậy đi, sau khi ra ngoài thì ngươi và ta lập tức chia tay, từ nay về sau không gặp mặt nữa. Chỉ cần ngươi sau này đừng giúp bọn chúng nữa là được”
Xà Ma nhìn chằm chằm vào Phương Thất một hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi tin tưởng ta sao?"
Phương Thất nói: "Ta đã tin tưởng ở ngươi thì ngươi cũng nên tin tưởng ta."
Xà Ma nói: "Tin tưởng ngươi?"
Phương Thất nói: "Lần sau nếu gặp mặt mà ta biết ngươi còn giúp bọn chúng thì ta sẽ lập tức giết ngươi"
Xà Ma gật đầu, nước đã ngập qua khỏi miệng hắn một chút, nói: "Được, hảo hán, ta tin lời ngươi"
Phương Thất cười khổ, thản nhiên nói: "Chỉ là một lãng tử thôi"
Xà Ma chậm rãi nói: "Lãng tử Phương Thất, nghe cũng hay lắm”
Phương Thất nói: "Chúng ta đi."
Xà Ma chậm rãi hỏi: "Đi đâu?"
Phương Thất nhíu mày nói: "Đương nhiên là đi ra ngoài"
Xà Ma lại nói: "Ta không đi"
Phương Thất hỏi: "Sao ngươi cứ lằng nhằng mãi thế?"
Xà Ma lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đi cứ đi, không ai cản ngươi."
Phương Thất nói: "Có phải ngươi sợ thiếu ta một nhân tình hay không?”
Xà Ma đáp: "Đúng vậy"
Phương Thất hỏi: "Còn có nguyên nhân nào khác không?”
Xà Ma đáp: "Có"
Phương Thất kinh ngạc mở to hai mắt.
Xà Ma cười lạnh, chậm rãi nói: "Bầy rắn của ta hiện tại đã chạy hết không còn một con, ngay cả bản thân cũng bị chủ nhân ép chết tại nơi này, cuộc sống nhàm chán và buồn bã như vậy thì ta còn ra ngoài làm gì đây?"
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Ngươi có thể đi làm các chuyện khác mà, nếu trên đời mất đi một Xà Ma giết người mà xuất hiện thêm một Xà Thần giúp người thì ngươi nói có tốt hơn không?"
Xà Ma kinh ngạc há to miệng, ánh mắt thất thần của hắn đột nhiên lóe sáng, lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn nói ……"
Phương Thất nói: "Ta nói là Xà Thần."
Xà Ma lẩm bẩm nói: "Xà Thần …… Xà Thần ……"
Phương Thất gật đầu, nói: "Đúng, giống như La Nhất Đao vậy, đi làm chuyện hắn muốn làm, sống như vậy so với chết đi thì vui vẻ hơn nhiều lắm”
Xà Ma chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Lời của ngươi rất có lý, rất có lý"
Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ cần vừa thoát ra khỏi đây thì ngươi có thể đi làm chuyện ngươi muốn làm"
Đôi mắt Xà Ma đột nhiên sáng lên, hắn dường như đã trông thấy ánh mặt trời mọc lên, trong lòng lại tràn ngập khát vọng cùng hy vọng.
Phương Thất nói: "Từ khi nước tràn vào đây đã được một khắc (15’) rồi, Xà Ma đã bị nước dìm chết, bây giờ từ lúc này, chúng ta rời khỏi đây thì Xà Thần đã sinh ra. Ngươi có hiểu không?"
Xà Ma gật đầu, chậm rãi nói: "Ta hiểu được"
Phương Thất nói: "Ta biết ngươi nhất định sẽ hiểu được, ta rất cao hứng"
Gương mặt xấu xí của Xà Ma đột nhiên tràn ngập vẻ bình thản, tựa hồ không hề đáng sợ và kinh khủng nữa, lẩm bẩm nói: "Ta cũng rất cao hứng"
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Bây giờ chúng ta đi được chưa?"
Xà Ma nói: "Đương nhiên, tại sao lại không đi"
Phương Thất mỉm cười nói: "Đựơc, chúng ta đi"
Xà Ma nói: "Đi mau, ta không đợi được nữa”
Phương Thất nói: "Đựơc, ngươi mau bế khí đi, ta mang ngươi ra"
Xà Ma cắn môi gật đầu làm theo.
Không biết nước từ chỗ nào tràn vào mà lại lạnh tới thấu xương, nước vẫn cuồn cuộn chảy trong thông đạo.
Phương Thất kéo Xà Ma bơi đi trong thông đạo, trong thông đạo một mảnh tối đen, ngay cả tiếng nước chảy dường như cũng đã biến mất.
Nước đã ngập hết thông đạo, Phương Thất giờ đây giống như một con cá, một tay nắm lấy Xà Ma bơi ngược dòng nước, hiện tại chỉ có bản thân hắn hiểu được sự khó khăn và gian nan của hắn ra sao.
Bơi trong nước để tắm là một chuyện, còn bơi nhanh trong nước để cứu lấy tính mạng là một chuyện khác. Bơi thuận dòng là một chuyện và bơi ngược dòng cũng là một chuyện.
Mỗi một chuyện đều rất khác biệt nhau, khác biệt nhau rất lớn.
Nếu bơi lặn ngược dòng chảy trong một thông đạo tối đen, trong tay còn nắm lấy một người không biết bơi thì như vậy là chuyện rất đáng sợ.
Người ở trong một hoàn cảnh tối đen không quen thuộc thì sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an, Phương Thất cũng không ngoại lệ.
Thông đạo rất dài, không biết cách lối ra còn xa lắm không, Phương Thất cảm giác được khí lực trên người đang từ từ biến mất.
Bây giờ cái hắn sợ nhất không phải là bóng tối mà là Xà Ma.
Một khi Xà Ma ngừng bế khí, nếu không phải bị nước làm ngộp chết thì chính là sẽ ôm lấy Phương Thất không buông. Đây là phản ứng bản năng của con người ở trong nước, bất luận nắm được vật gì thì có chết cũng không buông tay.
Trong tình huống đó thì cả hai người sẽ cùng nhau chết.
Đây là chuyện mà Phương Thất hiện đang lo lắng và sợ hãi nhất.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình